Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
110: Bánh táo caramen Lần này người đến thật sự là hơi nhiều, cho nên Alan mang tới năm chiếc xe, mọi người mới ngồi đủ, hành lí của mọi người cũng không phải rất nhiều, có thể tụ lại cùng nhau để chung một xe, mà đồ vật nhiều nhất chính là của Đào Đào, bé có một va li hành lý lớn chứa các loại đồ vật bé cần dùng, tuy vậy vẫn còn nhiều đồ vật để ở nhà không mang đi.
Một nhà bốn người Thẩm Phục ngồi ở trong một chiếc xe, tài xế là một người dân bản xứ, tóc vàng mắt xanh, sống mũi rất cao, nhìn thấy một nhà Thẩm Phục trên mặt vẫn luôn tràn đầy nụ cười nhiệt tình, dùng tiếng Trung sứt sẹo, cùng mọi người chào hỏi.
"Hoan nghênh đi đến... Los Angeles."
Lâm Thục Ý chỉ là nụ cười nhạt nhòa, nói thật ra, cậu thực sự không hiểu người này nói cái gì, bất quá thần kỳ là rõ ràng một câu cậu cũng không có nghe hiểu, nhưng cậu có thể cười rộ lên thật giống như nghe hiểu, đồng thời uyển chuyển đáp lễ.
Thẩm Phục quay đầu liếc cậu một cái, nở nụ cười.
Sau đó liền quay đầu lại, cùng tài xế nói rằng,
"Cảm ơn."
Nói câu tiếng anh tiêu chuẩn cực kỳ lưu loát.
Chiếc xe này là chú Alan vì bọn họ chuẩn bị, ghế an toàn trẻ em cho Tiểu Ngộ và Đào Đào đã sớm được lắp đặt cẩn thận. Đào Đào được Lâm Thục Ý ôm ngồi vào ghế dựa, dùng dây an toàn đóng lại xong, Đào Đào có chút không vui, bé không thích bị trói trên ghế như vậy, đặc biệt thời điểm này bé còn hết sức tò mò cảnh sắc bên ngoài.
Bé hơi uốn éo người, hướng Lâm Thục Ý cau mày nói.
"Ba ba, ôm một cái ~ "
Lâm Thục Ý nhẹ nhàng sờ sờ đầu bé.
"Đào Đào phải tự ngồi ở đây, trước khi xuống xe ba ba không thể ôm, ngoan nha."
Đào Đào chu mỏ, thoạt nhìn có chút ủ rũ, Thẩm Phục từ gương chiếu hậu bên trong nhìn Đào Đào một chút, cười nói.
"Xuống xe mang Đào Đào đi ăn bánh táo có được hay không? Có vị ngọt của táo nè."
Lần này Đào Đào nghe hiểu, đôi mắt cong lên.
"Bánh ~ bánh ~ "
Vô cùng biết rõ tâm tư của ba ba, Tiểu Ngộ lập tức nói tiếp.
"Bất quá Đào Đào phải ngoan ngoãn tự mình ngồi xe, mới có bánh táo ăn."
Đào Đào trợn mắt lên, lần này ngồi trên ghế không uốn tới ẹo lui nữa.
Bé đại khái hiểu, chỉ có ngoan ngoãn, mới có bánh ăn.
Tài xế có chút sáng tỏ nhìn
phía sau người một nhà này, mãi cho tới bây giờ mới xem như là triệt để hiểu rõ quan hệ của bọn họ, đây rốt cuộc cũng là quốc gia tương đối cởi mở, không có ai đối với quan hệ của bọn họ có ác ý, thậm chí ngay cả thấp giọng phỏng đoán cũng không có, tài xế tóc vàng mắt xanh mở miệng cười.
"Thực sự là đứa nhỏ đáng yêu."
Lần này dùng chính là tiếng mẹ đẻ, cũng không chút nào lo lắng Thẩm Phục nghe không hiểu.
Thẩm Phục lần thứ hai chân thành nói tiếng cảm ơn, hắn cũng cảm thấy, hai đứa con nhà hắn thực sự đáng yêu chết mất.
Phía trước xe của chú Alan đã bắt đầu khởi động, xe của Thẩm Phục, cũng nhấn ga nối đuôi đi theo.
Dọc theo đường đi tài xế đều nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Phục, Lâm Thục Ý nghe không hiểu liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Đào Đào ngoan ngoãn ngồi ở bên tay phải của cậu, duỗi ra tay nhỏ bụ bẫm để anh trai dạy bé đếm số, Tiểu Ngộ nói một chữ bé học một chữ, giọng trẻ con non nớt nói giống như con vẹt thỉnh thoảng đùa Tiểu Ngộ bật cười.
Lâm Thục Ý thì lại quay đầu xem cảnh sắc bên ngoài, cậu trước khi tới đây, cũng đã tìm tòi một chút thành phố nước ngoài này, cùng với Thiên Triều hoàn toàn khác biệt, phong cách đặc sắc, hai bên đường phố có cây cọ cao cao, có mái nhà cửa sổ đẹp đẽ của những ngôi nhà cao tầng kiến trúc của Mỹ, hợp lại trông mắt cậu không khỏi có một loại cảm thụ bất đồng.
Trước đây ở trên ti vi xem vẫn không cảm giác được, hiện tại cậu cuối cùng cũng có một loại nhận thức, chỗ bọn họ sinh hoạt lớn như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều nơi cậu chưa từng nhìn thấy.
Tài xế lái xe đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười thẳng thắn, Lâm Thục Ý quay đầu lại, phát hiện tài xế cùng Thẩm Phục đều đang nhìn cậu trông gương chiếu hậu, Thẩm Phục khóe miệng ngậm lấy ý cười, nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp.
Tài xế thật nhanh nói một câu gì đó, Thẩm Phục gật gật đầu nở nụ cười.
Lần này Lâm Thục Ý xác định bọn họ nhất định là đang nói đến mình.
Cậu nghi hoặc nhìn Thẩm Phục, Thẩm Phục nhìn cậu giải thích.
"Ông ta nói dung mạo của em rất dễ nhìn, nói chúng ta rất xứng."
Lâm Thục Ý còn chưa nói, Thẩm Phục lại nói tiếp.
"Anh nói anh cũng cảm thấy chúng ta rất xứng đôi."
Lâm Thục Ý
"...."
"Anh còn nói chúng ta lần này tới là chuẩn bị kết hôn, ông ta nói chúc chúng ta hạnh phúc."
Lâm Thục Ý có chút xúc động, gần đây cậu cảm thấy chuyện này giống như là một giấc mơ, làm cho cậu sinh ra một loại cảm giác không thật, muốn giữ chặt lấy.
Thẩm Phục mím môi một cái nhìn Lâm Thục Ý, nói rằng,
"Hai người chúng ta xác thực là rất may mắn, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Thục Ý nhận ra được Thẩm Phục đáy mắt mãnh liệt, gật gật đầu, lại không thấy được Thẩm Phục khóe miệng ý cười trong nháy mắt lại sâu không ít.
Thân xe hơi quơ quơ, bắt đầu giảm tốc độ, Lâm Thục Ý quay đầu nhìn bên ngoài, tựa hồ lái vào một khu dân cư, mới hỏi vấn đề đáng lẽ phải nên hỏi từ trước.
"Chúng ta đây là đi chỗ nào?"
Thẩm Phục nói rằng
"Đây là nhà riêng của chú Alan, nhà chúng ta cách nơi này quá xa đại khái chỉ có thể chờ đợi hai ngày nữa mới có thời gian vào ở."
Xe tiến vào ga ra liền ngừng lại, tài xế đi xuống lịch sự mở cửa cho bọn họ, Thẩm Phục đem Đào Đào buồn ngủ từ trên xe ôm xuống, trong gara một mảnh sáng ngời, mặt khác mấy người trong chiếc xe khác cũng nhanh chóng đi tới chỗ bọn họ.
Mẹ Thẩm lại đây dắt tay Tiểu Ngộ, vừa đi vừa hỏi.
"Ngộ ngộ có đói bụng không?"
Từ lúc trên phi cơ ăn bữa sáng đến giờ, đã trôi qua năm tiếng bọn họ vẫn chưa có gì lót bụng.
Tiểu Ngộ gật gật đầu, Alan liền cười nói.
"Quản gia đã chuẩn bị xong cơm trưa, đi thôi."
Ga ra bên ngoài một mảnh sáng ngời, mấy cây cọ cao to thẳng tắp dựng thẳng ở trước cửa biệt thự, nơi này phòng ở diện tích rất rộng, cách nhau rất xa, ngoại trừ bãi cỏ xanh mượt, xa xa còn có một cái bể bơi khiến người ta đặc biệt chú ý.
Trên nóc nhà là mái ngói màu cam, trang bị mặt tường trắng ngà, có một bầu không khí vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ.
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng biết linh cảm để xây dựng biệt thự nhỏ của bọn họ là đến từ chỗ nào, phong cách kiến trúc xác thực gọn gàng đẹp đẽ như vậy, cũng không lạ khi Thẩm Phục yêu thích.
Bên trong nhà trang trí cũng hết sức gọn gàng sạch sẽ, phong cách trắng đen kết hợp thoạt nhìn tinh xảo sáng ngời, hành lý đã được đưa vào trong từng phòng, Thẩm Phục không cần chú Alan dẫn đường, liền trực tiếp mang Lâm Thục Ý đi tới căn phòng của bọn họ.
"Tạm thời trước tiên ở nhà chú Alan, chờ hai ngày nữa, anh sẽ dẫn em đi nhìn một chút ngôi nhà anh thay em chọn, anh bảo đảm em sẽ rất yêu thích.
Thẩm Phục đóng cửa lại từ phía sau lưng Lâm Thục ý vòng tới eo cậu, đem cằm của mình đặt trên bả vải cậu, sau đó liền dùng tư thế như vậy, mang theo Lâm Thục Ý đi tới trước cửa sổ.
"Từ nơi này nhìn ra ngoài cảnh sắc rất đẹp, anh cố ý chọn đấy."
Lâm Thục Ý hướng bên ngoài nhìn lại, đích xác rất đẹp đẽ, Los Angeles là thành phố lớn thứ lớn hai toàn nước Mỹ, chỉ đứng sau thành phố thứ nhất thủ đô New York, phồn hoa tự nhiên là điều chắc chắn, nhưng hiện tại từ nơi này nhìn ra ngoài, cũng không phải nơi phồn hoa đô thị, bãi cỏ xanh mượt, phong cách khác với đại thể kiến trúc ở đây, phía dưới còn có bể bơi nước xanh trong vắt tô điểm.
Lâm Thục Ý ngược lại không hề có một chút nào cảm nhận được, người Mỹ gọi nơi này là thành phố chen chúc.
Trên thực tế, Lâm Thục Ý quên mất nơi ở hiện tại cậu đang ở này là khu nhà giàu nổi danh của Los Angeles,
cho nên tư bản chủ nghĩa hưởng lạc làm sao sẽ biết rõ đời sống dân thường.
Đào Đào cùng Tiểu Ngộ tiến vào phòng trẻ em đã được chú Alan chuẩn bị sẵn, Đào Đào rất nhanh liền đối với món đồ chơi mới yêu thích không buông tay, cùng Tiểu Ngộ hai người đối diện, xem anh trai chơi đồ chơi. Sau khi Lâm Thục Ý đi tắm rửa sạch sẽ giải phóng một thân mệt nhọc, cũng đem hai đứa bé cho vào trong bồn tắm lớn, Đào Đào cao hứng vô cùng, bé rất yêu thích tắm rửa, đặc biệt là yêu thích tắm bồn, bất quá phải có đồ chơi không thể thiếu chính là vịt con nhỏ, đối với đồ chơi Đào Đào là người rất có mới nới cũ, nhưng chỉ có vịt con nhỏ, từ viện mồ côi đem ra, màu sắc đã bạc màu, nhưng mỗi lần tắm rửa không có vịt con là không thể, không có sẽ không làm bé ngoan đi tắm. Tiểu Ngộ nói đó là bé mua cho Đào Đào, thời điểm Đào Đào được nửa tuổi, không nghĩ tới nhóc con lại thích như vậy.
Hai anh em ở trong nước chơi không còn biết trời đâu đất đâu, vẫn luôn chơi đến nửa giờ, Lâm Thục Ý đem hai đứa tách ra.
Đem Đào Đào, tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, rồi lau khô, dùng khăn tắm choàng lên người bé ôm ra, Tiểu Ngộ chính mình quấn khăn tắm cũng đi ra, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mỗi người một cái khăn lau tóc cho hai bé.
Lau khô tóc liền thay xong quần áo, một nhà bốn người mới đi xuống lầu chuẩn bị cùng mọi người ăn cơm trưa.
Nhà chú Alan, có đầu bếp là người Mỹ, không hẳn sẽ làm món ăn Trung Quốc, cho nên bữa cơm này, mọi người ăn là bữa cơm phương Tây thuần túy.
Sườn bò tươi mới, salad giòn giòn, rượu vang tinh khiết thơm nức mũi, đương nhiên còn có bánh táo kiểu Pháp cho Đào Đào.
Bánh táo mùi vị cực kỳ chính tông, ngay cả mẹ Thẩm cũng khen không dứt miệng, Đào Đào sau khi uống hết sữa, được cho phép ăn một khối to không khỏi cao hứng khua tay múa chân.
Buổi tối mọi người phân công nhau, Thẩm lão gia tử bồi tiếp Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ ở trong phòng chơi cờ, dù sao cũng là xưa nay chưa từng ra nước ngoài, mặc dù đối với bên ngoài hiếu kỳ, bất quá ngôn ngữ không thông, đến cùng vẫn còn có chút gò bó.
Thẩm cô cô thì lại quý trọng thời gian này thật vất vả mới được đoàn tụ cùng chồng, mỗi phân mỗi giây đều ở cùng chú Alan mặc dù bọn họ tách ra cũng không có bao lâu thời gian, nhưng hai người đều hiểu được điều gì gọi là khi xa nhau sống một ngày bằng một năm.
Thẩm ca ca cùng Giang Trình sớm không biết đi chỗ nào, Thẩm ca ca đối với nước Mỹ rất quen, Giang Trình thì vẫn luôn ở nước ngoài, hai người tổ hợp quả thực hoàn toàn không cần phải để ý đến.
Tiểu Uyển giao lưu Tiếng Anh cũng rất miễn cưỡng, liền để mẹ Thẩm dắt đi chơi.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nơi nào cũng không có đi, sau khi dỗ hai thằng nhóc đi ngủ, đóng cửa phòng thật chặt ở trong phòng qua một buổi tối.
Cụ thể làm cái gì, không thể cùng người ngoài nói~
Hết chương 110.
|
110: Bánh táo caramen Lần này người đến thật sự là hơi nhiều, cho nên Alan mang tới năm chiếc xe, mọi người mới ngồi đủ, hành lí của mọi người cũng không phải rất nhiều, có thể tụ lại cùng nhau để chung một xe, mà đồ vật nhiều nhất chính là của Đào Đào, bé có một va li hành lý lớn chứa các loại đồ vật bé cần dùng, tuy vậy vẫn còn nhiều đồ vật để ở nhà không mang đi.
Một nhà bốn người Thẩm Phục ngồi ở trong một chiếc xe, tài xế là một người dân bản xứ, tóc vàng mắt xanh, sống mũi rất cao, nhìn thấy một nhà Thẩm Phục trên mặt vẫn luôn tràn đầy nụ cười nhiệt tình, dùng tiếng Trung sứt sẹo, cùng mọi người chào hỏi.
"Hoan nghênh đi đến... Los Angeles."
Lâm Thục Ý chỉ là nụ cười nhạt nhòa, nói thật ra, cậu thực sự không hiểu người này nói cái gì, bất quá thần kỳ là rõ ràng một câu cậu cũng không có nghe hiểu, nhưng cậu có thể cười rộ lên thật giống như nghe hiểu, đồng thời uyển chuyển đáp lễ.
Thẩm Phục quay đầu liếc cậu một cái, nở nụ cười.
Sau đó liền quay đầu lại, cùng tài xế nói rằng,
"Cảm ơn."
Nói câu tiếng anh tiêu chuẩn cực kỳ lưu loát.
Chiếc xe này là chú Alan vì bọn họ chuẩn bị, ghế an toàn trẻ em cho Tiểu Ngộ và Đào Đào đã sớm được lắp đặt cẩn thận. Đào Đào được Lâm Thục Ý ôm ngồi vào ghế dựa, dùng dây an toàn đóng lại xong, Đào Đào có chút không vui, bé không thích bị trói trên ghế như vậy, đặc biệt thời điểm này bé còn hết sức tò mò cảnh sắc bên ngoài.
Bé hơi uốn éo người, hướng Lâm Thục Ý cau mày nói.
"Ba ba, ôm một cái ~ "
Lâm Thục Ý nhẹ nhàng sờ sờ đầu bé.
"Đào Đào phải tự ngồi ở đây, trước khi xuống xe ba ba không thể ôm, ngoan nha."
Đào Đào chu mỏ, thoạt nhìn có chút ủ rũ, Thẩm Phục từ gương chiếu hậu bên trong nhìn Đào Đào một chút, cười nói.
"Xuống xe mang Đào Đào đi ăn bánh táo có được hay không? Có vị ngọt của táo nè."
Lần này Đào Đào nghe hiểu, đôi mắt cong lên.
"Bánh ~ bánh ~ "
Vô cùng biết rõ tâm tư của ba ba, Tiểu Ngộ lập tức nói tiếp.
"Bất quá Đào Đào phải ngoan ngoãn tự mình ngồi xe, mới có bánh táo ăn."
Đào Đào trợn mắt lên, lần này ngồi trên ghế không uốn tới ẹo lui nữa.
Bé đại khái hiểu, chỉ có ngoan ngoãn, mới có bánh ăn.
Tài xế có chút sáng tỏ nhìn
phía sau người một nhà này, mãi cho tới bây giờ mới xem như là triệt để hiểu rõ quan hệ của bọn họ, đây rốt cuộc cũng là quốc gia tương đối cởi mở, không có ai đối với quan hệ của bọn họ có ác ý, thậm chí ngay cả thấp giọng phỏng đoán cũng không có, tài xế tóc vàng mắt xanh mở miệng cười.
"Thực sự là đứa nhỏ đáng yêu."
Lần này dùng chính là tiếng mẹ đẻ, cũng không chút nào lo lắng Thẩm Phục nghe không hiểu.
Thẩm Phục lần thứ hai chân thành nói tiếng cảm ơn, hắn cũng cảm thấy, hai đứa con nhà hắn thực sự đáng yêu chết mất.
Phía trước xe của chú Alan đã bắt đầu khởi động, xe của Thẩm Phục, cũng nhấn ga nối đuôi đi theo.
Dọc theo đường đi tài xế đều nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Phục, Lâm Thục Ý nghe không hiểu liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Đào Đào ngoan ngoãn ngồi ở bên tay phải của cậu, duỗi ra tay nhỏ bụ bẫm để anh trai dạy bé đếm số, Tiểu Ngộ nói một chữ bé học một chữ, giọng trẻ con non nớt nói giống như con vẹt thỉnh thoảng đùa Tiểu Ngộ bật cười.
Lâm Thục Ý thì lại quay đầu xem cảnh sắc bên ngoài, cậu trước khi tới đây, cũng đã tìm tòi một chút thành phố nước ngoài này, cùng với Thiên Triều hoàn toàn khác biệt, phong cách đặc sắc, hai bên đường phố có cây cọ cao cao, có mái nhà cửa sổ đẹp đẽ của những ngôi nhà cao tầng kiến trúc của Mỹ, hợp lại trông mắt cậu không khỏi có một loại cảm thụ bất đồng.
Trước đây ở trên ti vi xem vẫn không cảm giác được, hiện tại cậu cuối cùng cũng có một loại nhận thức, chỗ bọn họ sinh hoạt lớn như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều nơi cậu chưa từng nhìn thấy.
Tài xế lái xe đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười thẳng thắn, Lâm Thục Ý quay đầu lại, phát hiện tài xế cùng Thẩm Phục đều đang nhìn cậu trông gương chiếu hậu, Thẩm Phục khóe miệng ngậm lấy ý cười, nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp.
Tài xế thật nhanh nói một câu gì đó, Thẩm Phục gật gật đầu nở nụ cười.
Lần này Lâm Thục Ý xác định bọn họ nhất định là đang nói đến mình.
Cậu nghi hoặc nhìn Thẩm Phục, Thẩm Phục nhìn cậu giải thích.
"Ông ta nói dung mạo của em rất dễ nhìn, nói chúng ta rất xứng."
Lâm Thục Ý còn chưa nói, Thẩm Phục lại nói tiếp.
"Anh nói anh cũng cảm thấy chúng ta rất xứng đôi."
Lâm Thục Ý
"...."
"Anh còn nói chúng ta lần này tới là chuẩn bị kết hôn, ông ta nói chúc chúng ta hạnh phúc."
Lâm Thục Ý có chút xúc động, gần đây cậu cảm thấy chuyện này giống như là một giấc mơ, làm cho cậu sinh ra một loại cảm giác không thật, muốn giữ chặt lấy.
Thẩm Phục mím môi một cái nhìn Lâm Thục Ý, nói rằng,
"Hai người chúng ta xác thực là rất may mắn, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Thục Ý nhận ra được Thẩm Phục đáy mắt mãnh liệt, gật gật đầu, lại không thấy được Thẩm Phục khóe miệng ý cười trong nháy mắt lại sâu không ít.
Thân xe hơi quơ quơ, bắt đầu giảm tốc độ, Lâm Thục Ý quay đầu nhìn bên ngoài, tựa hồ lái vào một khu dân cư, mới hỏi vấn đề đáng lẽ phải nên hỏi từ trước.
"Chúng ta đây là đi chỗ nào?"
Thẩm Phục nói rằng
"Đây là nhà riêng của chú Alan, nhà chúng ta cách nơi này quá xa đại khái chỉ có thể chờ đợi hai ngày nữa mới có thời gian vào ở."
Xe tiến vào ga ra liền ngừng lại, tài xế đi xuống lịch sự mở cửa cho bọn họ, Thẩm Phục đem Đào Đào buồn ngủ từ trên xe ôm xuống, trong gara một mảnh sáng ngời, mặt khác mấy người trong chiếc xe khác cũng nhanh chóng đi tới chỗ bọn họ.
Mẹ Thẩm lại đây dắt tay Tiểu Ngộ, vừa đi vừa hỏi.
"Ngộ ngộ có đói bụng không?"
Từ lúc trên phi cơ ăn bữa sáng đến giờ, đã trôi qua năm tiếng bọn họ vẫn chưa có gì lót bụng.
Tiểu Ngộ gật gật đầu, Alan liền cười nói.
"Quản gia đã chuẩn bị xong cơm trưa, đi thôi."
Ga ra bên ngoài một mảnh sáng ngời, mấy cây cọ cao to thẳng tắp dựng thẳng ở trước cửa biệt thự, nơi này phòng ở diện tích rất rộng, cách nhau rất xa, ngoại trừ bãi cỏ xanh mượt, xa xa còn có một cái bể bơi khiến người ta đặc biệt chú ý.
Trên nóc nhà là mái ngói màu cam, trang bị mặt tường trắng ngà, có một bầu không khí vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ.
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng biết linh cảm để xây dựng biệt thự nhỏ của bọn họ là đến từ chỗ nào, phong cách kiến trúc xác thực gọn gàng đẹp đẽ như vậy, cũng không lạ khi Thẩm Phục yêu thích.
Bên trong nhà trang trí cũng hết sức gọn gàng sạch sẽ, phong cách trắng đen kết hợp thoạt nhìn tinh xảo sáng ngời, hành lý đã được đưa vào trong từng phòng, Thẩm Phục không cần chú Alan dẫn đường, liền trực tiếp mang Lâm Thục Ý đi tới căn phòng của bọn họ.
"Tạm thời trước tiên ở nhà chú Alan, chờ hai ngày nữa, anh sẽ dẫn em đi nhìn một chút ngôi nhà anh thay em chọn, anh bảo đảm em sẽ rất yêu thích.
Thẩm Phục đóng cửa lại từ phía sau lưng Lâm Thục ý vòng tới eo cậu, đem cằm của mình đặt trên bả vải cậu, sau đó liền dùng tư thế như vậy, mang theo Lâm Thục Ý đi tới trước cửa sổ.
"Từ nơi này nhìn ra ngoài cảnh sắc rất đẹp, anh cố ý chọn đấy."
Lâm Thục Ý hướng bên ngoài nhìn lại, đích xác rất đẹp đẽ, Los Angeles là thành phố lớn thứ lớn hai toàn nước Mỹ, chỉ đứng sau thành phố thứ nhất thủ đô New York, phồn hoa tự nhiên là điều chắc chắn, nhưng hiện tại từ nơi này nhìn ra ngoài, cũng không phải nơi phồn hoa đô thị, bãi cỏ xanh mượt, phong cách khác với đại thể kiến trúc ở đây, phía dưới còn có bể bơi nước xanh trong vắt tô điểm.
Lâm Thục Ý ngược lại không hề có một chút nào cảm nhận được, người Mỹ gọi nơi này là thành phố chen chúc.
Trên thực tế, Lâm Thục Ý quên mất nơi ở hiện tại cậu đang ở này là khu nhà giàu nổi danh của Los Angeles,
cho nên tư bản chủ nghĩa hưởng lạc làm sao sẽ biết rõ đời sống dân thường.
Đào Đào cùng Tiểu Ngộ tiến vào phòng trẻ em đã được chú Alan chuẩn bị sẵn, Đào Đào rất nhanh liền đối với món đồ chơi mới yêu thích không buông tay, cùng Tiểu Ngộ hai người đối diện, xem anh trai chơi đồ chơi. Sau khi Lâm Thục Ý đi tắm rửa sạch sẽ giải phóng một thân mệt nhọc, cũng đem hai đứa bé cho vào trong bồn tắm lớn, Đào Đào cao hứng vô cùng, bé rất yêu thích tắm rửa, đặc biệt là yêu thích tắm bồn, bất quá phải có đồ chơi không thể thiếu chính là vịt con nhỏ, đối với đồ chơi Đào Đào là người rất có mới nới cũ, nhưng chỉ có vịt con nhỏ, từ viện mồ côi đem ra, màu sắc đã bạc màu, nhưng mỗi lần tắm rửa không có vịt con là không thể, không có sẽ không làm bé ngoan đi tắm. Tiểu Ngộ nói đó là bé mua cho Đào Đào, thời điểm Đào Đào được nửa tuổi, không nghĩ tới nhóc con lại thích như vậy.
Hai anh em ở trong nước chơi không còn biết trời đâu đất đâu, vẫn luôn chơi đến nửa giờ, Lâm Thục Ý đem hai đứa tách ra.
Đem Đào Đào, tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, rồi lau khô, dùng khăn tắm choàng lên người bé ôm ra, Tiểu Ngộ chính mình quấn khăn tắm cũng đi ra, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mỗi người một cái khăn lau tóc cho hai bé.
Lau khô tóc liền thay xong quần áo, một nhà bốn người mới đi xuống lầu chuẩn bị cùng mọi người ăn cơm trưa.
Nhà chú Alan, có đầu bếp là người Mỹ, không hẳn sẽ làm món ăn Trung Quốc, cho nên bữa cơm này, mọi người ăn là bữa cơm phương Tây thuần túy.
Sườn bò tươi mới, salad giòn giòn, rượu vang tinh khiết thơm nức mũi, đương nhiên còn có bánh táo kiểu Pháp cho Đào Đào.
Bánh táo mùi vị cực kỳ chính tông, ngay cả mẹ Thẩm cũng khen không dứt miệng, Đào Đào sau khi uống hết sữa, được cho phép ăn một khối to không khỏi cao hứng khua tay múa chân.
Buổi tối mọi người phân công nhau, Thẩm lão gia tử bồi tiếp Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ ở trong phòng chơi cờ, dù sao cũng là xưa nay chưa từng ra nước ngoài, mặc dù đối với bên ngoài hiếu kỳ, bất quá ngôn ngữ không thông, đến cùng vẫn còn có chút gò bó.
Thẩm cô cô thì lại quý trọng thời gian này thật vất vả mới được đoàn tụ cùng chồng, mỗi phân mỗi giây đều ở cùng chú Alan mặc dù bọn họ tách ra cũng không có bao lâu thời gian, nhưng hai người đều hiểu được điều gì gọi là khi xa nhau sống một ngày bằng một năm.
Thẩm ca ca cùng Giang Trình sớm không biết đi chỗ nào, Thẩm ca ca đối với nước Mỹ rất quen, Giang Trình thì vẫn luôn ở nước ngoài, hai người tổ hợp quả thực hoàn toàn không cần phải để ý đến.
Tiểu Uyển giao lưu Tiếng Anh cũng rất miễn cưỡng, liền để mẹ Thẩm dắt đi chơi.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nơi nào cũng không có đi, sau khi dỗ hai thằng nhóc đi ngủ, đóng cửa phòng thật chặt ở trong phòng qua một buổi tối.
Cụ thể làm cái gì, không thể cùng người ngoài nói~
Hết chương 110.
|
111: Bánh Opera
Los Angeles sở dĩ nổi danh thế giới, không chỉ là bởi vì nó là thành phố kinh tế cùng công nghiệp phát đạt, càng là bởi vì nó có giá trị du lịch rất cao, bãi biển trong xanh, bãi cát mênh mông, cùng ánh nắng ấm áp, thiên đường điện ảnh Hollywood, và công viên giải trí lớn nhất thế giới Disneyland, tất cả tạo nên một Los Angeles độc nhất vô nhị về du lịch và văn hoá điện ảnh.
Đây là kết quả mà Lâm Thục Ý tìm kiếm trên baidu.
Tới thành phố nước ngoài này, cậu cũng nên tìm hiểu kỹ lưỡng.
Bởi vì mấy ngày kế tiếp, bọn họ sẽ tham quan thành phố này một lần, còn kết hôn chuyện quan trọng nhất, mẹ Thẩm biểu thị hết thảy đều giao cho cô, bọn họ chỉ cần một ngày đến kiểm tra là được.
Đối với sự tình du lịch Lâm Thục Ý cũng không để bụng, dù sao cậu đối với nơi này hiểu biết rất ít ỏi, ngôn ngữ văn hoá không thông hiểu, cũng không hi vọng cậu có thể làm được cái gì, vì vậy cậu không có chút áp lực nào đem nhiệm vụ này giao cho Thẩm Phục.
Dù sao Los Angeles nơi này đối Thẩm Phục mà nói, thật sự không tính là xa lạ.
Hừng đông Lâm Thục Ý mới ngủ, ngày thứ hai thật sớm đã bị Thẩm Phục đánh thức, trên mặt liên tục truyền tới xúc cảm mềm mại làm cho cậu có chút mông lung, mãi đến tận khi đôi môi nóng mềm cắn vào môi cậu, cậu mới hơi thanh tỉnh chút.
"Đã thức chưa? Nếu như em không tỉnh, anh sẽ cân nhắc dùng phương pháp kích thích hơn.”
Thẩm Phục trên mặt còn có hương vị của mùi kem cạo râu nhàn nhạt, hiển nhiên đã rửa mặt xong xuôi, Lâm Thục Ý không để ý trong lời nói của hắn có ý tứ tình sắc hàm xúc, ngẩng đầu lên nhìn một chút sắc trời bên ngoài, hỏi.
"Đã đến giờ dậy rồi sao?"
"Ừm."
Thẩm Phục từ trên giường ngồi dậy, trên người còn mặc áo ngủ mềm mại, lộ ra vết tích thật nhỏ trên ngực không rõ ràng lắm, bất quá cũng đầy đủ khiến Lâm Thục Ý đỏ mặt, dù sao vết tích kia là do cậu lưu lại.
"Biết em chưa ngủ đủ, chờ sau đó ở trên xe ngủ tiếp, dậy đi anh dẫn em đi chỗ tốt."
Thẩm Phục đưa tay đem Lâm Thục Ý ôm, sau đó mở ra khuy áo của cậu, thay cậu thay quần áo, Lâm Thục Ý mặt 囧, rốt cục triệt để tỉnh táo,
"Để em tự mặc."
Thẩm Phục khẽ cười nhẹ,
"Xấu hổ? Còn có cái gì anh chưa từng xem sao?"
Lâm Thục Ý không nói lời nào, thật nhanh thay xong quần áo đi buồng tắm rửa mặt.
Chờ cậu thu thập xong đi ra mới phát hiện, thời gian thật sự còn rất sớm, sắc trời bên ngoài cũng chưa sáng rõ, bên trong nhà vẫn còn yên tĩnh, một người rời giường cũng không có.
Lâm Thục Ý muốn đi phòng Tiểu Ngộ và Đào Đào, lại bị Thẩm Phục ngăn trở.
"Buổi chiều anh sẽ dẫn hai đứa cùng đi chơi, bây giờ có thể có thể dành thời gian riêng cho hai chúng ta không?
Từ sau khi có hai đứa con, thời gian riêng của hai người liền ít đi, Lâm Thục Ý bị câu nói này chọc phát cười, đóng lại cửa phòng bọn họ nói rằng
"Được."
Cậu kỳ thực cũng rất muốn cùng Thẩm Phục trải qua thời gian riêng chỉ có hai người bọn họ, mặc dù không biết Thẩm Phục rốt cuộc muốn dẫn cậu đi nơi nào, Lâm Thục Ý cũng đối với mục đích này, tràn đầy mong đợi.
Thẩm Phục đi vào ga ra lấy một chiếc xe bình thường, mang theo Lâm Thục Ý chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.
Lâm Thục Ý vừa mới bắt đầu còn có hứng thú đối với bên ngoài nhìn một chút, sau nửa giờ, cơn buồn ngủ liền tập kích tới, cậu hạ thấp lưng ghế dựa, dựa vào phía sau ngủ say.
Thẩm Phục đem âm nhạc trong xe đổi thành giai điệu yên tĩnh, đem cửa sổ bên Lâm Thục Ý đóng lại, chỉ lưu lại một chút khe hở, gió nhẹ từng tia thẩm thấu vào khiến không khí trong xe trở nên tươi mát, sạch sẽ.
Lâm Thục Ý chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ cũng không có ngủ bao lâu, liền bị Thẩm Phục gọi dậy.
"Đến rồi."
Lâm Thục Ý mở mắt ra, bị cảnh sắc bên ngoài xinh đẹp khiến hô hấp ngừng trệ.
Cửa sổ xe đã được mở ra, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, mang theo hương vị đặc hữu mát mẻ của sáng sớm, cùng mùi vị mặn mà của nước biển, phía ngoài cửa xe chính là bãi biển mênh mông vô bờ, nước biển xanh lam cùng trời nối liền một đường, ánh triều dương tựa hồ cũng muốn bay lên, ở trên mặt biển ném ra một mảnh mờ nhạt.
"Xinh đẹp không? Bãi biển Santa Monica, có ánh triều dương cùng hoàng hôn xinh đẹp nhất.
Lâm Thục Ý gật gật đầu, khá là ý thơ nói,
"Thật giống như phần cuối của thế giới.”
Lâm Thục Ý không nghĩ tới Thẩm Phục sẽ dẫn cậu đi xem biển, cũng không nghĩ tới nước biển trong xanh thuần túy xinh đẹp như vậy, ngẫm lại cậu ở S thị gần biển như thế, nhưng lần thứ nhất ngắm biển lại ở nơi đất khách quê người.
Thẩm Phục mở cửa xe, vòng tới Lâm Thục Ý bên này, thay cậu mở cửa dùng tay làm dấu mời.
Bọn họ tới rất sớm, trên bờ cát chỉ có mấy người, có thể tưởng tượng nếu như đến buổi chiều hoặc là hoàng hôn, người trên bãi biển sẽ đông đúc náo nhiệt cỡ nào.
Hai người dựa vào trên xe sóng vai đứng chung một chỗ, Thẩm Phục hơi dùng sức nắm tay Lâm Thục Ý, trong không gian yên tĩnh nói rằng.
"Em xem, mặt trời cũng sắp lên rồi.”
Lâm Thục Ý ừ một tiếng, đôi mắt thuận đường nhìn chân trời xa xa.
Trên mặt biển hào quang ánh mặt trời đã càng ngày càng sáng, mắt thấy như sắp từ trong mặt biển đi lên.
Thẩm Phục không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc máy ảnh cầm ở trong tay chỉnh sửa một chút, sau đó giao cho Lâm Thục Ý.
"Muốn đem cảnh này lưu lại trong ảnh không?”
Lâm Thục Ý nhìn máy ảnh SLR gật gật đầu.
Thẩm Phục đưa tay đem Lâm Thục Ý ôm vào trong ngực, cầm lấy tay cậu đem máy ảnh SLR giơ lên trước mặt, kiên nhẫn giảng giải cách dùng, sau đó ôm eo Lâm Thục Ý, tùy ý để Lâm Thục Ý tràn đầy phấn khởi chụp cảnh vật ngoài khơi.
Mặt trời rốt cục từng chút từng chút đi lên, tại trên mặt biển hình thành một cái vòng lớn có ánh sáng màu vàng, theo cuộn sóng tạo thành một đường vòng nhộn nhạo, xinh đẹp khiến người ta quên hít thở, Lâm Thục Ý chụp say mê, chờ đến khi cậu rốt cục chụp xong rồi quay đầu lại, lại phát hiện Thẩm Phục đã không ở đằng sau.
Cậu nhìn cửa xe một bên khác, Thẩm Phục đang khom người từ bên trong đi ra, trong tay cầm thứ gì đó.
Lâm Thục Ý đang muốn cho hắn xem ảnh chụp, Thẩm Phục đột nhiên đi tới trước mặt cậu, sau đó một đầu gối hướng xuống dưới, chậm rãi quỳ xuống.
Lâm Thục Ý trong nháy mắt liền mông lung.
"Anh làm cái gì vậy?!"
Thẩm Phục cong khóe miệng,
"Anh nghĩ tới, tựa hồ anh chưa từng đường hoàng cầu hôn em, không có nhẫn cầu hôn, cũng không thể coi là chính thức.”
Hiểu rõ hắn muốn làm gì, Lâm Thục Ý trái lại càng thêm bất an, người chung quanh tuy rằng không nhiều, nhưng bởi vì động tác Thẩm Phục đặc thù đã có người nhìn về bên này.
"Không cần chính thức cầu hôn, em cũng không phải phụ nữ, đáp ứng chính là đáp ứng, anh mau đứng lên."
Cậu kéo nhưng Thẩm Phục
không nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Phục từ đâu đó móc ra nhẫn, cậu cuối cùng cũng rõ ràng tại sao đơn giản đi chơi còn phải mặc đồ phức tạp như thế, đều là vì Thẩm Phục đã sớm lên kế hoạch.
Du khách trên bãi biển, rốt cục đều bị hành động này của Thẩm Phục hấp dẫn tầm mắt, dồn dập vây quanh, có người bất đồng màu da bất đồng ngôn ngữ tụ tập cùng một chỗ, ai cũng không thèm để ý vai chính là hai người đàn ông, đã có người ồn ào nói rằng.
"Cầu hôn sao? Thật lãng mạn”
Lâm Thục Ý hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Phục sẽ dùng phương thức ấy, cậu vô cùng bối rối, mọi người lại bắt đầu không khống chế được nhảy loạn lên.
Giống như là người chung quanh không tồn tại, Thẩm Phục chậm rãi một chân quỳ xuống, mở ra cái hộp tinh xảo, giơ lên trước mặt Lâm Thục Ý.
"Nếu như anh có một người không thể không yêu, như vậy người ấy nhất định là em."
"Ang nghĩ mỗi ngày ngủ dậy sẽ thấy em, thời điểm nào cũng muốn nghe thấy âm thanh của em, anh cao hứng là bởi vì em mà cao hứng, anh vui sướng cũng vì em mà vui sướng, nếu có cái gì có thể đem chúng ta tách ra, anh nghĩ chỉ có thể là cái chết.”
Thẩm Phục âm thanh trầm thấp êm tai, đôi mắt giống như có nước, hấp dẫn Lâm Thục Ý trầm mê trong đó, hắn trầm thấp nói, biểu tình chân thành mà thành kính.
"Em có nguyện ý đưa nhân sinh của mình cùng anh gắn kết với nhau không? Ở trên có Thượng Đế chứng giám, em có nguyện ý cùng anh tuyên thệ không?”
Thẩm Phục nhìn đôi mắt Lâm Thục Ý, bên tai hơi ửng hồng tiết lộ tâm tình Lâm Thục Ý lúc này.
Kỳ thực câu nói này Lâm Thục Ý đã sớm trả lời qua vô số lần, nhưng thời điểm này Lâm Thục Ý lại trầm mặc, Thẩm Phục vẫn là căng thẳng không thôi.
"Được,em nguyện ý."
Không chờ Thẩm Phục có động tác gì, người chung quanh đã giành trước một bước hoan hô đi ra,
"Kiss! Kiss!"
Thẩm Phục đem chiếc nhẫn tinh xảo thanh lịch từ trong hộp lấy ra, đem cái nhỏ hơn đeo vào ngón tay Lâm Thục Ý, chặt chẽ liên kết, hoàn mỹ phù hợp.
Sau đó trong tiếng ồn ào của mọi người, hai người nhẹ nhàng ôm ấp, cuối cùng kịch liệt hôn môi.
Lâm Thục Ý nghĩ, đây thực sự là một thành phố hoàn mỹ.
Hết chương 111.
Chú thích:
Bãi biển Santa Monica.
|
112: Bánh Humberger
Mãi đến tận khi ánh triều dương hoàn toàn thăng lên, hào quang màu vàng óng ánh chiếu khắp mặt đất, trên bờ biển Santa Monica người rốt cục càng ngày càng nhiều, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý trái lại đi xe chuẩn bị trở về, bọn họ tại một cửa hàng bên cạnh bãi biển mua hai cái hamburger cho bữa sáng.
Lâm Thục Ý không phải lần đầu tiên ăn hamburger, bất quá tính cả lần mang theo Tiểu Ngộ đi KFC cũng chỉ có mấy lần, tổng cộng gộp lại, đại khái cũng không vượt quá năm lần, thoạt nhìn hình dáng giống nhau, ăn vị lại hoàn toàn khác nhau.
Hamburger lượng rất nhiều, bên trong thịt cũng rất phong phú, sườn bò nước tương ướp muối rất ngon miệng, Lâm Thục Ý lại ăn có chút mất tập trung.
Trong suốt thời gian ăn cậu vẫn luôn chú ý ngón tay đeo nhẫn của mình, chiếc nhẫn kia sáng lấp lánh, làm cho cậu không muốn chú ý cũng khó khăn.
Cậu lại nhìn Thẩm Phục, trên tay hắn cũng có một chiếc nhẫn hình dáng giống nhau, được đeo ở ngón tay áp út, người tinh tường vừa nhìn, cũng biết là nhẫn tình nhân.
Rõ ràng mỗi ngày bình thản trải qua đã lâu như vậy, Lâm Thục Ý cho tới bây giờ mới bắt đầu cảm thấy có chút cảm giác luyến ái.
Ngay cả gò má Thẩm Phục thoạt nhìn cũng mê người hơn.
Thẩm Phục rốt cục không giả bộ được, nghiêng đầu quay sang Lâm Thục Ý khẽ cười nhẹ.
"Nếu như em còn muốn nhìn anh như vậy, anh liền muốn dừng xe lại hôn em."
Lâm Thục Ý vội vã ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Nhanh đi về đi, buổi trưa còn phải mang theo con đi chơi đấy.”
Thẩm Phục không có vấn đề nói.
"Không sao, ngược lại ba mẹ đối với nơi này đều rất quen."
Mắt thấy Thẩm Phục liền muốn tìm chỗ dừng xe bên đường, Lâm Thục Ý sốt ruột.
"Đừng làm rộn, nhanh lên trở về đi thôi."
Mới vừa bọn họ ở bờ biển, khó kìm lòng nổi đã hấp dẫn rất nhiều người chú ý, cậu không nghĩ lại một lần nữa ở trong xe bị mọi người vây xem.
Nhìn bộ dạng Lâm Thục Ý sốt sắng, Thẩm Phục rốt cục cũng cười to, không đùa nữa, hắn kỳ thực muốn nói ở quốc gia này tương đối cởi mở đừng nói ở trong xe hôn môi, ngay cả bọn họ vừa nãy ở bên đường hôn môi, cũng sẽ không có người để ý, thậm chí càng ồn ào làm cho bọn họ hôn càng nhiệt liệt hơn.
Trở lại biệt thự, mọi người đang ăn điểm tâm đại khái là không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy sẽ trở lại, mẹ Thẩm còn cố ý hỏi một câu.
"Đi đâu vậy? Sao nhanh như vậy đã về rồi.”
Lâm Thục Ý đem tay phải giả vờ lơ đãng nhét vào trong túi, Thẩm Phục một bên cười thầm vừa nói.
"Đi biển Santa Monica ngắm mặt trời mọc."
Mẹ Thẩm không thèm để ý, nói.
"Ăn sáng chưa?"
Thẩm Phục gật đầu
"Ăn rồi ạ."
Đào Đào ngồi trên ghế của mình giơ lên bình sữa hướng Lâm Thục Ý cười.
"Ba ba ~ "
Sữa trong bình đã uống cạn,bé vỗ vỗ bụng của mình, liền sờ sờ dây an toàn, ra hiệu mình đã ăn no, hiện tại phải đi xuống.
Lâm Thục Ý đi tới đem cởi giây nịt an toàn ra, ngồi ở bên người Đào Đào, Thẩm ca ca liếc mắt thấy nhẫn trên tay cậu, nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, nhếch miệng lên cười, động tác ngược lại rất nhanh.
Anh biết Thẩm Phục sẽ đem chiêu này ra, ngay cả đôi nhẫn kia của Thẩm Phục và Lâm Thục Ý, đều là Thẩm ca ca tìm nhà thiết kế chế tác, thấy Thẩm Phục vẫn luôn không có lấy ra, còn tưởng rằng trong lễ cưới mới phát huy tác dụng.
Giang Trình yên lặng nhìn tay Lâm Thục Ý, lại nhìn Thẩm ca ca, trong mắt ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, cúi đầu uống cà phê.
Buổi trưa mọi người cũng không có ra ngoài chơi, Đào Đào không biết thế nào đối với bể bơi kia nổi lên hứng thú, được Thẩm Phục mặc đồ bơi cho bỏ vào trong nước cũng không có chút nào sợ, hưng phấn nghịch tới nghịch lui, gọi mọi người xuống cùng bé chơi đùa.
Tiểu Ngộ mặc quần bơi hình hoạt hình, đứng ở trên bể bơi có chút muốn xuống, nhưng bé lại không biết bơi, Thẩm Phục liền tìm cho bé một cái phao, để cho bé xuống trước, chờ hắn thay quần áo xong, sẽ dạy bé bơi lội.
Lâm Thục Ý ngồi dưới ô che nắng đọc sách, Thẩm Phục đi tới hỏi cậu
"Muốn xuống nước chơi một chút không?”
Lâm Thục Ý đang muốn lắc đầu, liền thấy Tiểu Ngộ ở trong bể bơi hưng phấn nói.
"Ba ba, đến đây đi đến đây đi, cùng chơi với con."
Thẩm Phục liền không nói lời gì đem Lâm Thục Ý từ ghế ngồi kéo lên, đi vào nhà.
"Đi thôi, thay quần áo."
Lâm Thục Ý thật sự là không muốn nói, cậu cũng là bởi vì không muốn mặc quần bơi bó sát kia nên mới không xuống nước.
Khoảng chừng trong xương tủy cậu vẫn còn có chút phong kiến, người khác mặc rõ ràng cậu có thể lựa chọn không nhìn, đến phiên cậu mặc, cậu liền lập tức túng.
Lâm Thục Ý thật sự là không biết còn có cái gì là Thẩm Phục không tìm ra được, thời điểm hai cái quần bơi tìm ra, Thẩm Phục đem một cái mặc vào, Lâm Thục Ý trên mặt quả thực là viết 囧, muốn nói ấu trĩ thật sự là ấu trĩ, quần bơi màu vàng chói lọi, trang trí in trên quần cùng quần của Tiểu Ngộ giống nhau như đúc, đều là hình cậu bé bọt biển Sponge Bob rất ngây thơ
Quần tứ giác hình thức đơn giản, lộ ra cơ nhục đẹp đẽ Thẩm Phục bảo trì, đường nét mông cũng nhìn thấy không sót gì, chân gầy nhưng lại ngập tràn sức mạnh, Lâm Thục Ý nhìn trợn cả mắt lên.
"Đẹp mắt không?"
Thẩm Phục hỏi
Lâm Thục Ý nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn có được hay không là thứ yếu, cậu tuyệt đối không muốn mặc thành như vậy đi ra ngoài!
Thẩm Phục đem loại hơi nhỏ một chút cầm lên, nghi ngờ nói.
"Mau đổi đi."
Lâm Thục Ý đầy mặt đều viết từ chối.
"Không muốn."
Thẩm Phục tà ác nói.
"Là muốn anh giúp em đổi?"
Lâm Thục Ý trừng hai mắt không nói lời nào.
Thẩm Phục không biết Lâm Thục Ý là đang thẹn thùng, còn tưởng rằng cậu không thích hình dáng quần bơi này, bất đắc dĩ nói rằng,
"Em không thích hình dáng này cũng hết cách rồi, đây là trang phục đôi của cha con, hình dạng khác đều quên cầm đi, trước tiên em thay đi, Tiểu Ngộ đang chờ phía dưới đấy.”
Thẩm Phục ra hiệu Lâm Thục Ý nhìn về phía dưới lầu, quả nhiên Tiểu Ngộ vẫn luôn nằm nhoài trong phao ở dưới bể bơi, tựa hồ đang chờ bọn họ đi ra, Lâm Thục Ý không có cách nào, rốt cục chậm rì rì bắt đầu cởi quần áo.
Làn da của cậu màu sắc so với Thẩm Phục trắng hơn nhiều, trên bụng cũng không có cơ bụng Thẩm Phục trường kỳ rèn luyện, chỉ có cốt cách tinh tế của thiếu niên, Thẩm Phục nhìn trong nháy mắt, mâu sắc liền sâu hơn mấy phần, bởi vì đã sớm cân nhắc sẽ phải mặc quần bơi. Thẩm Phục hai ngày nay rất khắc chế không có ở trên người lưu lại vết tích quá rõ ràng bất quá cũng chỉ là không nhiều thôi, nhìn kỹ thì trên ngực Lâm Thục Ý vẫn còn có chút dấu hôn nhẹ, hiện lên trên làn da trắng nõn, càng thêm mê hoặc.
Chậm rì rì cởi quần áo, Lâm Thục Ý mang theo quần bắt đầu mặc, hướng Thẩm Phục mắt trợn trắng.
"Còn không nhanh đi ra ngoài, chờ ở chỗ này làm gì?"
Thẩm Phục cười nói,
"Còn có chỗ nào là anh chưa từng xem sao? Nhanh lên một chút đổi đi, coi như anh không tồn tại là được.”
Lâm Thục Ý trừng hắn vài lần, Thẩm Phục cũng không đi ra ngoài, cuối cùng cậu rốt cục buồn bực, khó chịu không thôi, ở trước mặt Thẩm Phục, cởi quần ra.
Thẩm Phục toàn bộ hành trình đều nhìn thấy, cuối cùng tại lúc Lâm Thục Ý đem quần bơi mặc vào, tiến lên nhanh như sói đem Lâm Thục Ý đặt ở dưới thân, hung ác hôn.
Không giảm nhiệt, nếu không phải hắn cố gắng chống đỡ, phỏng chừng không có cách nào đi ra ngoài.
Tiểu Ngộ nằm trong phao, chờ hai ba ba mãi mà không ra, bé không ngừng hướng lên cửa xem, mãi đến khi Thẩm ca ca hỏi bé.
"Tiểu Ngộ tại sao không chơi?"
Tiểu Ngộ nói.
"Thẩm ba ba cùng Lâm ba ba đi thay quần áo, làm sao đến bây giờ đều không xuất hiện ạ."
Thẩm ca ca cùng Giang Trình liếc nhau trao đổi ánh mắt thấu hiểu, không biết nên làm sao giải thích cho Tiểu Ngộ, thay quần áo chuyện này hai người bọn họ chỉ cần cùng đi, thời gian liền tốn tương đối nhiều.
Giang Trình cùng Thẩn ca ca đều không xuống nước, hai người ngồi ở ghế nằm cạnh bể bơi, nhìn Đào Đào vẫy vẫy cẳng tay cẳng chân nhỏ trắng mịn ở trong nước không ngừng bay nhảy, hai người họ đều có một loại tâm tình không rõ, hai người cũng không phải quá yêu thích trẻ con, hiện tại lại cảm thấy, quan hệ của hai người có thêm một đứa con tựa hồ cũng không tệ.
Đang phân thần nghĩ, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý hai người một trước một sau từ bên trong đi ra.
Thẩm ca ca trêu chọc, nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói rằng,
"Tốc độ cũng thật nhanh!"
Tiểu Ngộ bĩu môi, hoàn toàn không hiểu ý tứ của bác.
"Đều qua đã lâu, không có chút nào nhanh cả!"
Lâm Thục Ý giơ tay che khuất môi sưng tấy, biệt nữu tay chân cũng không biết làm sao.
Thẩm Phục không để ý Thẩm ca ca trêu chọc, từ bể bơi bên cạnh nhảy xuống, bơi đến bên người Tiểu Ngộ bắn tung toé nước lên người bé, sau đó Thẩm Phục đột nhiên từ trong nước đem Tiểu Ngộ giơ lên, cười nói.
"Không phải con muốn học bơi lội sao?"
Tiểu Ngộ đầu tiên là cả kinh, sau đó cười ha ha ôm lấy cổ Thẩm Phục, chơi rất high.
Thẩm ca ca cùng Giang Trình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nói rằng.
"Chúng ta cũng nuôi con đi."
Lâm Thục Ý
“.….”
Hai người xác định là nuôi con không phải nuôi cái sủng vật đúng không? Trước tiên xin làm rõ hai người đến cùng ai sẽ chăm sóc đứa trẻ đi!
Lâm Thục Ý không vội vã xuống nước, cậu vẫn còn có chút biệt nữu, liền cầm
khăn tắm, quấn quanh eo, thời điểm chuẩn bị xuống nước sẽ mở ra, sau đó liền đứng ở một bên, xem phụ tử ba người trong nước chơi đùa.
Đào Đào không biết bơi, có áo phao cũng chỉ có thể ở bên trong bay nhảy, nửa ngày đều dịch không được một bước, nóng nảy cùng Tiểu Ngộ thẳng phất tay.
"Anh anh ~ "
Thẩm Phục cười lớn bơi qua đem bé đẩy tới, bé liền cao hứng tại bên cạnh hai người bay nhảy liên tục.
Phao trên người Tiểu Ngộ bị lấy xuống, Thẩm Phục nâng bé lên dạy bé làm sao vẩy nước làm sao đạp chân làm sao tay chân phối hợp, Tiểu Ngộ luôn luôn rất thông minh, nhưng ở phương diện bơi lại có chút khó khăn. Thẩm Phục nâng bé lên, buông lỏng tay liền trực tiếp chìm xuống, sợ đến mức ôm lấy cổ Thẩm Phục, sống chết không cho hắn nới lỏng tay.
Thẩm Phục đem bé vớt lên, tiếp tục kiên trì dạy.
"Đến, thả lỏng, Tiểu Ngộ không thể căng thẳng, thời điểm khẩn trương sẽ dễ dàng chìm xuống."
Lâm Thục Ý rốt cục không nhìn nổi liền xuống nước bơi tới bên cạnh hai người, nhận lấy Tiểu Ngộ nói rằng.
"Con ngửa mặt nằm ở trong nước thử một chút xem."
Tiểu Ngộ vẫn còn có chút sợ sệt, Lâm Thục Ý vẫn nhìn mắt của bé, làm cho bé không cần sốt sắng, bọn họ đều ở bên cạnh bé, Tiểu Ngộ lúc này mới nhắm mắt lại, tùy ý để Lâm Thục Ý đỡ ngửa mặt nằm ở trên mặt nước.
Bé nhẹ nhàng nổi lên, Lâm Thục Ý âm thanh liền ở bên tai.
"Không cần sợ hãi, chúng ta đều đang bên cạnh con, nhắm mắt lại thả lỏng."
Lâm Thục Ý tay cũng đã sớm rút trở lại, Tiểu Ngộ còn không tự biết, không dám mở mắt ra, nhỏ giọng nói.
"Ba ba, không muốn buông tay."
Lâm Thục Ý cười nói,
"Ừ, con không cần sốt sắng."
Như là lập tức tìm được cảm giác, Tiểu Ngộ ở trên mặt nước di động rất lâu, cuối cùng rốt cục không khẩn trương, từ từ mở mắt, lúc này mới phát hiện, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đều cách bé có chút khoảng cách, tâm lý cả kinh, bảo trì nửa ngày cân bằng lập tức bị đánh vỡ, bắt đầu chìm xuống.
Tiểu Ngộ còn chưa kịp kêu to, đã được Thẩm Phục lôi lên, cười nói.
"Không sao, không cần sợ hãi chúng ta đều ở bên cạnh con mà"
Tiểu Ngộ ôm cổ Thẩm Phục, không muốn bơi nữa.
Thẩm Phục rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Tiểu Ngộ không đúng cho lắm, liền đem Tiểu Ngộ nâng tới bên cạnh bể bơi bên cạnh, hỏi.
"Tiểu Ngộ có phải con rất sợ nước không?"
Tiểu Ngộ lắc đầu một cái, bé không sợ nước, bé rất yêu thích nước, chỉ là...
"Lúc trước ở viện mồ côi, bị rơi vào bể nước, cho nên nhìn thấy nước liền có chút sốt sắng ạ."
Bé đối chuyện lần đó ấn tượng không sâu, chỉ nhớ rõ thật giống như uống không ít nước, cho nên bé tuy rằng rất yêu thích nước, lần này lại ở bể bơi lần nữa không nhịn được có chút căng thẳng.
Thẩm Phục sửng sốt một chút, sau đó sờ sờ đầu bé.
"Vậy thì không học, muốn chơi thì mang theo phao vào, không sao cả.”
Tiểu Ngộ ngẩng đầu lên đến gật gật đầu.
Vì vậy liền cho bé đeo phao vào, bé thật giống như lập tức liền buông lỏng rất nhiều, bơi tới bên người Đào Đào chơi với nhóc con.
Hết chương 113.
|
113: Cháo yến mạch sữa
Sáng sớm ngày thứ hai trong nhà liền có khách tới, là người nước ngoài da trắng, tóc bạch kim, mặc trên người âu phục thẳng tắp, mang theo nụ cười có chút công thức hoá, bên người còn mang theo cái va li nhỏ màu nâu.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đồng thời bị gọi vào phòng khách, Lâm Thục Ý đầu óc còn mơ hồ, không biết đây là muốn làm gì.
Thẩm Phục thấy người khách nước ngoài mở valy, liền hiểu rõ người này tới để làm gì.
"Đây là nhà thiết kế thời trang, đại khái là mẹ gọi tới làm lễ phục riêng cho chúng ta.”
Quả nhiên, nhà thiết kế vừa mở ra valy, bên trong đựng phần lớn là đồ dùng cho việc đo kích thước để may quần áo, để Thẩm Phục nâng hai tay lên, một bên đo một bên nói cho trợ lý số đo để ghi chép.
Lâm Thục Ý đầy hứng thú đánh giá, cảm thấy phương thức may chế quần áo, cũng không phải là ít.
Đo xong số đo, chuyện còn lại còn rất nhiều từ chọn bản vẽ, tuyển vải vóc, đến chi tiết nhỏ trong chế tác, rất nhiều bước cần phải làm, đây là âu phục hàng hiệu bọn họ chẳng cần phải có lượng tiêu thụ tốt, mà bọn họ chú trọng mỗi một yêu cầu chi tiết nhỏ của khách hàng, tuy tương đối tốn thời gian, giá cả cũng cao hơn rất nhiều, bất quá cái này cũng không gây trở ngại nó nổi tiếng, ngược lại, chính là bởi vì nó đối với khách hàng thái độ cực kỳ nghiêm túc phụ trách chế tác âu phục để cho ra thành phẩm tốt nhất, vì thế cũng dẫn đến việc hàng hiệu âu phục này là lựa chọn hàng đầu của khách hàng.
Thẩm Phục còn có chút ngạc nhiên, hàng hiệu âu phục làm riêng này cũng không phải có tiền là có thể ưu tiên chế tác, người chế tác hoàn toàn sẽ không cân nhắc anh có phải là không có thời gian, nếu như không có sớm hẹn trước, coi như anh có nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ không ưu tiên cho bọn họ.
Bọn họ đến Los Angeles quyết định tuy rằng không phải lâm thời, không qua xác thực trước, cũng chỉ là cùng mẹ Thẩm nói một chút, nhưng có thể ở trong thời gian ngắn như vậy hẹn trước được bọn họ, thật sự là khiến Thẩm Phục có chút kinh ngạc.
Mẹ Thẩm nghe Thẩm Phục nghi hoặc, cười nói.
"Đây cũng không phải là công lao của mẹ, là anh trai con sớm giúp con hẹn trước, từ thời điểm con bắt đầu chuẩn bị đi tới Los Angeles, anh trai con cũng đã gọi cho bọn họ rồi."
Thẩm Phục mở to hai mắt quay đầu lại xem Thẩm ca ca, Thẩm ca ca quay đầu đi, Giang Trình cũng không nhìn hắn, một bộ dạng ẩn sâu ý nói không cần cám ơn
Thẩm Phục nở nụ cười, quả nhiên vẫn là anh trai ruột.
Đo xong kích thước, chọn xong bản vẽ cùng vải vóc, còn dư lại Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý có thể ở trong vòng mấy ngày này, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng bọn họ thương lượng chi tiết nhỏ của lễ phục, bọn họ sẽ căn cứ yêu cầu, đem ý kiến chỉnh cho phù hợp, cuối cùng bọn họ có thể thiết kế bộ y phục này biến thành độc nhất vô nhị trên thế giới, chỉ thuộc về hai người.
Sự tình làm lễ phục xem như là giải quyết, sau đó chính là chọn lựa giáo đường, ở Los
Angeles có rất nhiều giáo đường to to nhỏ nhỏ đếm không xuể nhưng nếu là nổi danh giáo đường thích hợp để kể hôn cũng chỉ có mấy cái.
Quyền lựa chọn này, mẹ Thẩm cùng Thẩm Phục nhất trí quyết định cần phải giao cho Lâm Thục Ý, dù sao đây cũng là nơi quan trọng bọn họ sẽ tuyên thệ trước Thiên Đế, cùng nhau gắn kết cả đời.
Thẩm Phục đem mấy cái bức ảnh giáo đường giới thiệu tóm tắt, đẩy lên trước mặt Lâm Thục Ý, để cho cậu xem, Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn thấy một giáo đường có vách tường pha lê thật giống như thiên đường nhân gian.
"Giáo đường thủy tinh.”
Lâm Thục Ý duỗi tay chỉ vào bức ảnh giáo đường thủy tinh để Thẩm Phục xem.
"Nơi này ở đâu?"
Thẩm Phục liếc mắt nhìn, cùng Thẩm ca ca trao đổi một cái ánh mắt, nói rằng.
"A, kỳ thực anh đã sớm nghĩ đến em sẽ chọn nơi này, bởi vì anh cũng rất yêu thích nơi này."
Giáo đường này ở Los Angeles nằm giữa ở phía Nam và bán đảo phía Tây, giáo đường không tính quá lớn, toàn thân dùng giá đỡ bằng gỗ, vách tường pha lê trong suốt chiếu ra bên ngoài rừng cây, xinh đẹp như là tiên cảnh.
Thẩm ca ca liếc một cái, nói.
"Biết đến hai đứa rất có ăn ý, nhưng có thể dừng ân ân ái ái, quyết định giáo đường nào được không? Ở đây, giáo đường sử dụng cũng cần đặt trước."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau, nói rằng,
"Chọn giáo đường này đi."
Mẹ Thẩm nhớ kĩ vị trí của giáo đường rồi, lại hoàn thành xong một chuyện.
Bọn họ mỗi lần làm xong một chuyện, thật giống như càng gần ngày kết hôn hơn một bước, ngay cả Lâm Thục Ý cũng không khỏi có chút sốt sắng.
Vì giảm bớt tâm lý căng thẳng cho cậu, Thẩm Phục chuẩn bị ngày thứ hai sẽ đem Lâm Thục và hai tiểu bánh bao đi Disneyland
Bởi vì cái này tin tức, Tiểu Ngộ một buổi tối đều hưng phấn ngủ không yên, trợn mắt ở trong chăn lăn qua lăn lại, cuối cùng rón rén đi gõ cửa phòng Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý đang bị Thẩm Phục nắm hai tay để trên tường, hôn đến hai chân như nhũn ra, nghe thấy tiếng gõ cửa còn có chút kinh ngạc chưa hoàn hồn lại, thở hổn hển tránh né môi Thẩm Phục, hỏi.
"Anh có nghe thấy tiếng gõ cửa không?"
Thẩm Phục hai mắt ngăm đen, tiếng nói khàn khàn, bị dục hỏa đốt cháy suýt chút nữa liền lý trí cũng không có, nơi nào còn có thể nghe được âm thanh gì, vuốt ve liền hôn lên, nói rằng.
"Đừng để ý tới."
Tiểu Ngộ lại gõ cửa hai tiếng, không có ai đáp lại, hai ba ba đã ngủ rồi sao?
Bé muốn trở về ngủ, nhưng thật sự là có chút hưng phấn ngủ không được, lại gõ cửa hai tiếng hỏi.
"Ba ba, hai người ngủ chưa ạ?"
Lần này không chỉ Lâm Thục Ý, Thẩm Phục cũng nghe được, Thẩm Phục còn không có phản ứng gì, Lâm Thục Ý liền kinh hãi đến biến sắc đem Thẩm Phục đẩy ra, kéo chỉnh tề quần áo đã bị xốc xếch, lại liên tục hít thở sâu mấy lần, chống đỡ chân mềm nhũn, đi mở cửa cho Tiểu Ngộ.
Thẩm Phục cúi đầu nhìn một chút phía dưới đã căng cứng lên như lều bạt, khá khó xử chạy vào buồng tắm, bộ dạng này, thật sự không tiện để Tiểu Ngộ nhìn thấy.
Tiểu Ngộ mặc áo may ô mềm mại, quần cộc đứng ở cửa, nhìn thấy Lâm Thục Ý đi ra mở cửa, ánh mắt sáng lên, sau đó liền có chút ngượng ngùng hỏi.
"Ba ba, con có phải là quấy rối hai người ngủ không ạ?"
Lâm Thục Ý trên mặt đỏ ửng đều vẫn chưa có tan đi, nói.
"Không có, con ngủ không được à? Vào đi."
Cậu có chút vui mừng bọn họ còn chưa kịp bắt đầu, bằng không đại khái cũng phải thu thập thời gian khá dài.
Tiểu Ngộ cùng Lâm Thục Ý đi vào phòng, nhìn chung quanh một chút không thấy bóng dáng Thẩm Phục đâu, sau đó nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cuối cùng cũng dễ chịu một chút, nguyên lai ba ba còn đang tắm, cũng chưa có ngủ, bé cuối cùng là tới đúng lúc.
Tiểu Ngộ cởi dép, co ro ngồi trên giường của bọn họ, nói rằng.
"Ba ba, tối hôm nay con có chút ngủ không được."
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút nói rằng.
"Là bởi vì ngày mai ra ngoài chơi sao?"
Tiểu Ngộ gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sáng lóng lánh nhìn cậu.
"Ba ba, con tối hôm nay có thể ngủ với hai người không?”
Lâm Thục Ý sững sờ, không nghĩ tới Tiểu Ngộ sẽ nói cái này, cậu cho là Tiểu Ngộ lớn như thế sẽ thích ngủ một mình, lại không nghĩ tới Tiểu Ngộ muốn ngủ cùng hai người bọn họ.
Cậu chỉ trầm ngâm một chút, liền gật gật đầu, nói rằng.
"Được rồi chỉ tối ngày hôm nay thôi đó bất quá con chỉ có thể lựa chọn cùng ba ngủ hoặc là cùng Thẩm ba ba ngủ"
Tiểu Ngộ cũng đã chuẩn bị xong tâm lý dự định sẽ bị cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Lâm Thục Ý cư nhiên đồng ý, cao hứng quả thực muốn từ trên giường nhảy lên, nói rằng.
"Quá tốt rồi, bất quá tại sao chỉ có thể ngủ với một người ạ?”
Lâm Thục Ý có chút không biết giải thích thế nào, dù sao để Thẩm Phục cùng cậu ngủ
không hề làm gì quả thực còn khó hơn lên trời, vì để tránh cho thời điểm đó phát sinh sự tình không thích hợp với trẻ em, chỉ có thể để Tiểu Ngộ lựa chọn một người trong bọn họ.
Tiểu Ngộ không đợi được Lâm Thục Ý giải thích, bất quá cũng không có quan hệ, bé suy nghĩ một chút sau đó lại hỏi,
"Vậy con có thể ngủ cùng ba ba không?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
"Đương nhiên có thể."
Thẩm Phục bất quá là đi tắm rửa sạch sẽ, đi ra liền phát hiện chỗ ngủ của hắn đã bị một đứa bé nho nhỏ chiếm dụng, Tiểu Ngộ ôm chăn, chỉ lộ ra hai con mắt tròn vo hướng Thẩm Phục cười nói,
"Ba ba ngủ ngon, ngày hôm nay con cùng Lâm ba ba ngủ."
Thẩm Phục trợn mắt há mồm, bị con trai chiếm vợ ghen nhưng không thể nói lí lẽ, lại xét thấy đây là lần đầu tiên Tiểu Ngộ thỉnh cầu muốn cùng Lâm Thục Ý tâm sự, Thẩm Phục trái lo phải nghĩ cảm thấy được một lý do cự tuyệt cùng cơ hội đều không có, chỉ có thể ngượng ngùng nói rằng.
"Vậy hai người ngủ đi, ba đi nhìn Đào Đào."
Tuy giường của Tiểu Ngộ không nhỏ, nhưng người lớn như Thẩm Phục ngủ vẫn có chút miễn cưỡng, Thẩm Phục rút tay rút chân nằm ở phía trên, cảm thấy quả thật là chuyện khó khăn.
Buổi tối, Lâm Thục Ý cùng Tiểu Ngộ hai cha con nói chuyện thời gian rất lâu, Tiểu Ngộ so với thời điểm mới tới Thẩm gia sáng sủa rất nhiều, thái độ đối với Lâm Thục Ý cũng càng ngày càng giống một đứa bé, tình cờ làm nũng bán manh, đều là thật tâm đem Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cho là ba ba ruột.
Lâm Thục Ý kể chuyện cho bé
đem kiến thức cậu hiểu biết, cùng những sách đã đọc qua kể cho Tiểu Ngộ nghe Tiểu Ngộ nghe hăng say, càng là không có buồn ngủ.
Lâm Thục Ý từ vừa mới bắt đầu tinh thần sáng láng đến cuối cùng mãi mới chờ đến lúc Tiểu Ngộ ngủ, cảm thấy chính mình quả thực không thích hợp kể chuyện xưa, đặc biệt là chuyện cho trẻ em.
Đợi đến khi Tiểu Ngộ ngủ rồi Lâm Thục Ý liền đứng dậy đi phòng trẻ em nhìn một chút, chăn trên bụng Đào Đào đã được đắp cẩn thận, Thẩm Phục thu thân thể nằm ở trên giường Tiểu Ngộ, thật giống như về tới ngày đầu lúc hắn vừa tới nhà Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nhìn một chút đột nhiên nở nụ cười, sau đó cúi đầu chuẩn bị ở trên đầu Thẩm Phục hôn nhẹ.
Còn chưa chạm được cái trán Thẩm Phục, liền nghe thấy Thẩm Phục thổi phù một tiếng mở mắt ra, một tay ôm cổ Lâm Thục Ý, thật nhanh đem môi Lâm Thục Ý ấn vào môi của mình.
"Lén lút hôn anh hả?"
Thẩm Phục thấp giọng sung sướng cười, sau đó ôm cổ Lâm Thục Ý, hôn sâu một cái lên trán của Lâm Thục Ý.
Kết thúc nụ hôn, hai người hô hấp đều có chút bất ổn, Thẩm Phục hỏi.
"Tiểu Ngộ đã ngủ chưa?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, Thẩm Phục câu lên một bên khóe môi, kéo ra một tia ý vị thâm trường cười.
"Vậy chúng ta bây giờ có thể làm gì đó không?"
Lâm Thục Ý không nói hai lời, quay đầu bước đi, lưu Thẩm Phục một người tái mặt thê thảm phía sau nói rằng.
"Cái giường này thật nhỏ."
Lâm Thục Ý vừa đi vừa buồn cười nói.
"Vậy thì ngả ra đất ngủ trên đất đi."
Thẩm Phục
“….”
Thẩm Phục không có đem chăn đệm nằm dưới đất, ngày thứ hai lúc tỉnh lại hắn phát hiện mình thẳng thắn ngủ trên mặt đất cứng rắn.
Trên đất rải ra thảm trải nền, trên bụng đắp chăn len, nhưng vẫn bị nhiệt độ chênh lệch ngày đêm của Los Angeles làm cho cảm mạo, bất quá coi như là vậy, Thẩm Phục cũng có chút không thoải mái, thời điểm bữa sáng chỉ ăn một chút cháo yến mạch, Lâm Thục Ý nhìn thấy lo lắng không thôi.
"Rất khó chịu sao?"
Thẩm Phục lắc đầu một cái, cười nói.
"Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu, không có gì đáng ngại."
Tiểu Ngộ có chút kinh hoảng khổ sở, đưa tay sờ trán Thẩm Phục, nói rằng.
"Ba ba, con sau này sẽ không đổi giường ngủ với ba ba nữa.”
Thẩm Phục nguyên bản là giả bộ đau đầu, để Lâm Thục Ý quan tâm một chút, lại không nghĩ rằng hắn giả bộ bệnh, cũng không thể nói sự thật cho Tiểu Ngộ, vội vàng nói.
"Không có chuyện gì, chỉ là có một chút khó chịu mà thôi."
Tiểu Ngộ lại cố chấp nói.
"Ba ba mau mau khoẻ lên, con sẽ không đổi giường với ba nữa.”
Thẩm Phục giả bộ bệnh cảm thấy có chút chột dạ lại cực kỳ ấm lòng, cảm thấy được tối qua ăn dấm chua của đứa con trai nhà mình thật sự là lòng dạ quá nhỏ nhen.
Vì vậy hắn nói rằng,
"Không sao, sau này con vẫn có thể cùng Lâm ba ba ngủ.”
Tiểu Ngộ đôi mắt sáng một chút, nhào vào trên mặt hắn mạnh mẽ hôn một cái, nói rằng.
"Thật sự?!! Ba ba con yêu ba chết mất."
Thẩm Phục
“…”
Giả thì có thể thu hồi lại sao?
Ghen với con trai cảm giác quả thực là quá tệ.
Hết chương 113.
|