Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
105: Bánh lá ngải
Thời gian lại qua mấy ngày, sự tình của Thẩm ca ca mới vừa xem như miễn cưỡng quyết định, Alan lại phải đi.
Bụng của Thẩm cô cô đã rất rõ ràng, tình cờ nhìn thấy hai người ở bên nhau, Alan sờ bụng Thẩm cô cô, dáng vẻ cực kì không muốn rời xa.
Tất cả mọi người nhất trí đem không gian cho hai người bọn họ, lúc chia ly, bầu không khí tóm lại vẫn còn có chút ngột ngạt.
Sau đó tại ngày thứ hai Lâm Thục Ý đến H thị, Alan thu thập tất cả hành lí, leo lên máy bay đi tới Los Angeles.
Tất cả mọi người cùng Thẩm cô cô đi tiễn đưa, Alan đưa tay ôm lấy Thẩm cô cô hướng mẹ Thẩm nghiêng mình, dùng Hán ngữ rõ ràng nói rằng,
"Phiền chị tốn nhiều thời gian để ý đến Thi Mạn.”
"Không cần phải lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cô ấy."
Alan gật gật đầu, kỳ thực hắn biết, Thẩm cô cô ở Thẩm gia sinh con ngược lại sẽ được chiếu cố tốt hơn, hắn cúi đầu nhìn vợ mình.
Thẩm cô cô viền mắt đều có chút hồng, bị Alan nhẹ nhàng hôn một cái khóe mắt.
"Ngoan, tự chiếu cố mình, anh rất nhanh sẽ đã trở lại."
Alan lần này về Los Angeles cũng không phải ở luôn đó, bởi vì công ty có công tác trọng yếu cần thiết sự có mặt của hắn, cho nên cần phải về Los Angeles mấy tháng, chờ sự tình giải quyết, hắn cũng sẽ sớm trở về.
Thẩm cô cô gật đầu, lúc này giọng nữ của tiếp viên hàng không vang lên nhắc nhở hành khách đăng ký, Alan
cuối cùng hôn mặt Thẩm cô cô một cái, sau đó cùng mọi người bên ngoài phất phất tay, xoay người đi lên cửa máy bay lên phi cơ.
Mẹ Thẩm tiến lên nắm vai Thẩm cô cô, cũng không an ủi, Thẩm cô cô chính mình nghiêng đầu lại, nói rằng.
"Đi thôi, trở về đi thôi."
Cô có chút thương cảm không sai, nhưng không cần thiết để cho mọi người lo lắng, huống chi Lâm Thục Ý còn mang theo hai đứa bé.
Đào Đào đang trên đường tới vẫn luôn thật cao hứng, nhìn đông nhìn tây vào lúc này liền mệt mỏi, được Thẩm Phục ôm, dựa vào trên vai hắn khuôn mặt bé nhỏ ngủ đỏ bừng.
Tiểu Ngộ được Lâm Thục Ý nắm tay, thấy Alan đi, tiến lên kéo tay Thẩm cô cô.
"Bà cô, không nên khổ sở, thời điểm không có ông dượng ở đây, mọi người sẽ ở cùng bà.”
Thẩm cô cô sững sờ, che chở bụng ngồi xổm xuống, khóe miệng từ từ câu lên ý cười, sờ sờ đầu Tiểu Ngộ.
"Vậy thì cám ơn Tiểu Ngộ."
Người một nhà liền đi xe trở về.
Từ ngày được Thẩm lão gia tử đồng ý, Giang Trình hai ba ngày liền chạy đến Thẩm gia, quả thực là coi Thẩm gia giống như nhà của hắn, hắn mới vừa về nước không bao lâu, chuyện trong nước vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, bởi vì vẫn luôn không chịu thỏa hiệp với cha mẹ Giang, cho nên mỗi ngày đều rất bận, coi như là vậy, cứ có thời gian liền chạy đến Thẩm gia, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, Thẩm Phục mắt thấy Thẩm ca ca biểu tình càng ngày càng nhiều, cảm thán ái tình quả nhiên có công hiệu khiến lòng người thoải mái.
Bất quá rốt cuộc là bận, Giang Trình mỗi lần tới đều không ở được bao lâu, liền bị các cuộc gọi đánh gãy, không thể không rời đi.
Thẩm ca ca gần đây ngược rất ít đến muộn về sớm, đại khái bởi vì chiếm được người nhà tán thành, có thể tùy ý gặp mặt, liền ổn định lại, lượng công việc của Thẩm Phục lập tức bớt đi rất nhiều.
Dư thời gian, là có thể cùng Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý âm thầm nghĩ, đợi đến khi Đường Sảng có thể hoàn toàn tiếp nhận tiệm cơm Tây Tần, cậu liền đem tiệm cơm Tây Tần công tác kinh doanh chủ yếu giao cho hắn, dù sao Đào Đào cùng Tiểu Ngộ càng lúc càng lớn, cũng cần phải ổn định.
Bất quá việc này cũng không có nghĩa là Lâm Thục Ý từ đây sẽ ngồi không làm chưởng quỹ, tiệm cơm Tây Tần một lần nữa khai trương định nghĩa cũng đã rất rõ ràng, tư gia quán ăn, phương thức món ăn luôn tinh xảo, cái này mang ý nghĩa Lâm Thục Ý vẫn luôn không ngừng sửa cũ thành mới, tại cơ sở vốn có thỉnh thoảng làm những món ăn mới mẻ cho tiệm cơm, mà việc này, không thể nghi ngờ chỉ có Lâm Thục Ý có thể đảm nhiệm.
Khoảng chừng do tính khí trời sinh gây ra, đời này cậu cũng không có tráng chí hùng tâm quá lớn, cậu từ trước tiếp nhận tiệm cơm Tây Tần mục đích chỉ là vì để cho Lão Dương Đầu sinh hoạt không khổ cực như vậy, sau đó bởi vì quan hệ với Thẩm Phục, cậu một lần muốn đem tiệm cơm làm to lớn hơn, khiến cho cậu có thể sánh vai cùng Thẩm Phục, nhưng đợi đến sau này có hai đứa bé, Lâm Thục Ý trái lại không có tâm tư này đó.
Kỳ thực cậu rất lâu về trước liền biết, cậu cùng với Thẩm Phục, xưa nay không hề quan tâm đến cái nhìn của người khác, bởi vì Thẩm Phục và cậu đều muốn nỗ lực giữ gìn mối quan hệ này, hiện tại bởi vì có hai đứa bé, cậu càng muốn sống đơn giản qua cả đời này.
Thẩm Phục đối với cái này cũng không có ý kiến, bởi vì Lâm Thục Ý muốn nỗ lực sánh vai cùng hắn, cho nên nỗ lực ra sức, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận. Bây giờ Lâm Thục Ý muốn một nhà đơn giản ở cùng nhau, hắn càng vui vẻ chấp nhận hơn.
Khí trời dần dần trở nên ấm áp, thời điểm tết thanh minh rơi vào ngày nghỉ cuối tuần, Tiểu Ngộ được trường học cho nghỉ bốn ngày, Thẩm Phục lái xe tới đón bọn họ đi H thị, cúng tổ tiên, tiện thể mang hai đứa bé đi ra ngoài du lịch mùa xuân.
Lúc Thẩm Phục đi đến trường học của Tiểu Ngộ, Tiểu Ngộ vẫn chưa tan học, trường học Tiểu Ngộ rời nhà không xa, bất quá Thẩm Phục vẫn nguyện ý chuyên môn tới đón bé, dù sao dựa vào tính tình của Tiểu Ngộ đột nhiên nhìn thấy hắn trở lại nhất định sẽ rất cao hứng.
Phía ngoài trường học cũng có rất nhiều gia đình chờ đón con, phần lớn là ông bà già, tình cờ có ba mẹ lẫn vào đó cũng rất ít, mà như Thẩm Phục thì càng không có, thân thể như ngọc dựa vào ở trên xe, mặc trên người chính là áo khoác jacket ngắn lần trước cùng Tiểu Ngộ đi mua, phối hợp với áo len mỏng cổ chữ V, quả thực rất đẹp trai, dẫn tới tầm mắt của mọi người thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, cố tình hắn còn không có chút nào cảm giã thường thức, trong tay cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút, xem con trai đã ra hay chưa.
Vì vậy Tiểu Ngộ cùng đi ra với bạn cùng lớp, mắt liền thấy Thẩm Phục, đôi mắt xẹt một chút liền sáng, đưa tay liên tục vung lên.
"Ba ba!"
Thẩm Phục đã cười híp mắt hướng bé đi tới.
Tiểu Ngộ đột nhiên nhào vào trọng lồng ngực Thẩm Phục, ôm cổ Thẩm Phục cười ha ha.
"Ba ba sao ba lại tới đây?"
"Đón con đến nhà ông nội bà nội.”
Tiểu Ngộ cao hứng cười rộ lên.
"Dạ!"
Phía sau Tiểu Ngộ còn có mấy đứa trẻ là bạn học của bé, thời điểm Tiểu Ngộ cùng Thẩm Phục chào hỏi, đều không ngừng nhìn chằm chằm vào Thẩm Phục, trong đó hai cô bé nhìn Tiểu Ngộ lại nhìn Thẩm Phục, còn hơi ửng đỏ mặt.
"Lâm Ngộ, ba ba cậu thật đẹp trai, không trách Tiểu Ngộ cũng đẹp mắt như thế.”
Thẩm Phục đem Tiểu Ngộ để xuống, Tiểu Ngộ lôi kéo bạn học của mình, lần lượt từng người giới thiệu cho Thẩm Phục, Thẩm Phục đều cười chào hỏi, cuối cùng Tiểu Ngộ đắc ý đem Thẩm Phục dùng sức kéo lên, cùng bạn học giới thiệu.
"Đây là ba ba của tớ!"
Các bạn học dồn dập chào hỏi,
"Chào chú ạ."
Sau đó mấy đứa trẻ liền đứng chung một chỗ nói chuyện cùng nhau một hồi, liền được người nhà đón đi, cuối cùng chỉ còn đứa bé đứng ở bên cạnh Tiểu Ngộ, nhìn Thẩm Phục một chút, ở bên tai Tiểu Ngộ nhỏ giọng thầm thì đạo,
"Tiểu Ngộ, tớ còn tưởng rằng người lần trước gặp mới là ba ba cậu chứ.”
Tiểu Ngộ ngẩn người một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Phục một chút, nói rằng,
"Ừ, người kia cũng là ba ba tớ nhà chúng tớ tình huống tương đối đặc thù, sau này sẽ từ từ nói cho cậu nghe.”
Bọn họ là bạn rất thân, cho nên cậu bé giật mình thì giật mình, cũng không có hỏi nhiều, gật gật đầu cùng Tiểu Ngộ tạm biệt xong liền đi.
Thẩm Phục cũng mang theo Tiểu Ngộ lên xe chuẩn bị về nhà đón hai người kia, sau đó về Thẩm gia.
Tiểu Ngộ thật cao hứng, dọc theo đường đi đều thao thao bất tuyệt kể chuyện trong trường học cho Thẩm Phục, Thẩm Phục cười híp mắt nghe, nhìn ra được, Tiểu Ngộ rất yêu thích trường học này.
Đang nói Tiểu Ngộ đột nhiên ngừng lại, chăm chú hỏi.
"Ba ba, con có thể cùng bạn học nói con có hai ba ba không ạ?”
Thẩm Phục hơi sững sờ, nói rằng.
"Nếu như con cảm thấy, nói ra sẽ bị quấy nhiễu cũng có thể không nói."
Tiểu Ngộ vội vã lắc lắc đầu,
"Không phải, con có người bạn rất tốt, con nghĩ nói cho bạn ấy biết, con có hai ba ba! Bọn họ đối xử với con rất tốt."
Nói xong bé ngẩng cằm lên, không hề có một chút giả tạo mà là bộ dạng kiêu ngạo tự hào, bé không có mẹ thì làm sao? Bé đã có hai ba ba tốt nhất thế giới!
Thẩm Phục khóe miệng uốn cong, nở nụ cười.
"Đúng, Đào Đào cùng ba ba và Lâm ba ba thích Tiểu Ngộ nhất."
Tiểu Ngộ hấp háy mắt,
"Thẩm ba ba người ba thích nhất không phải Lâm ba ba ạ?”
Thẩm Phục ngạc nhiên, sau đó cười to.
“Đúng, bất quá ba cũng thích Tiểu Ngộ cùng Đào Đào, hai loại yêu thích này không giống nhau, chờ con lớn hơn sẽ biết."
Tiểu Ngộ đối với đáp án này không phải rất hài lòng, bất quá cũng không đáng kể, chỉ cần Thẩm ba ba yêu thích bé là tốt rồi.
Sự tình cúng tổ tiên tảo mộ không cần Lâm Thục Ý đặt quá nhiều tâm tư, dù sao bây giờ cúng tổ tiên cũng không có phức tạp hạn chế nhiều như trước.
Ngày cúng tổ tiên Đào Đào không đi, được dì Trần ở nhà chăm sóc, còn lại toàn gia đình đều đi.
Thời điểm trở lại, Thẩm lão gia tử đột nhiên nói muốn ăn bánh màu xanh.
Lâm Thục Ý không rõ lắm bánh màu xanh là cái gì, bất quá nghe nói bánh màu xanh tại H thị là đồ ăn ngày tết thanh minh lập tức cũng thấy hứng thú.
"Ba nhớ tới bên trong vườn cây Thanh Đường, tựa hồ có lá ngải, mau đi xem xem.”
Ba Thẩm đề nghị.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, nói rằng,
"Con cùng Tiểu Ý đi hái, mọi người về nhà trước đi, Đào Đào cùng dì Trần ở nhà, con sợ nó thời gian dài không nhìn thấy người sẽ khóc."
Vì vậy đại gia đình chia thành hai phía, Thẩm Phục lái xe mang theo Lâm Thục Ý đi vườn cây.
Những người còn lại thì về nhà.
Ba Thẩm ký ức cũng không tệ lắm, bên trong vườn cây Thanh Đường quả thật có một mảnh đất trồng lá ngải, lúc này hình dáng, đã rất dồi dào, cũng có người ở bên trong hái.
Thẩm Phục vén tay áo lên, làm, Lâm Thục Ý đứng ở một bên, ngược lại là cười đến không ngậm miệng lại được.
Thẩm Phục bất đắc dĩ quay đầu lại.
"Chuyện gì buồn cười như vậy?"
Lâm Thục Ý chỉ chỉ xung quanh mấy người phụ nữ lớn tuổi.
"Không có gì, đột nhiên cảm thấy anh rất thích hợp làm cái này."
Thẩm Phục câu lên một bên khóe miệng, cũng bật cười, sắc khí mười phần,
"Không chỉ thích hợp làm cái này, anh cũng thích hợp “làm” em"
Lâm Thục Ý nghe vậy bên tai không khỏi đỏ một chút nguýt hắn một cái, xoay người lựa chọn lá ngải.
Thẩm Phục bắt đầu cười ha hả.
Bánh màu xanh tuy nói là món ăn tết thanh minh nhưng, bắt tay vào làm lại hết sức đơn giản.
Lá ngải luộc qua nước nóng rồi cho vào nước lạnh hạ nhiệt độ, vắt nước lấy nước lá ngải, là có thể đem bột vào nhào.
Nhéo thành nắm bột ấn dẹt ra làm vỏ bánh, bột đậu làm nhân bánh, thu nhỏ miệng lại, cho vào nồi chưng chín là được.
Vỏ bánh màu xanh ngược lại làm rất đơn giản, nhân bánh lại có chút phiền phức, bởi vì tất cả mọi người không phải quá thích ăn đồ ngọt, cho nên lần này bột đậu nhân bánh cũng là mẹ Thẩm chính mình làm, đậu đỏ ngâm cả buổi chiều, dùng nồi áp suất nấu hai mươi phút, thời điểm ra nồi hạt đậu đã mềm không sai biệt lắm, sau đó bắt đầu lọc, dùng lưới lọt đem hạt đậu ngăn cách bởi nước sạch bên trong vò một bên lọc, đem bột đậu đổ vào nước, toàn bộ xoa nắn, còn dùng băng gạc đem nước chảy ra loại bỏ, như vậy bột đậu làm ra sẽ mềm mại, ngon nhất, cũng trừ đi vỏ đậu còn đọng lại.
Cuối cùng là xao đường, mỡ lợn là tốt nhất, bởi vì không có mỡ lợn, nên dùng dầu bắp trong trẻo vô vị thay thế, đem bột đậu đổ vào trong nồi, cho thêm đường đỏ lượng vừa phải, mãi đến tận khi lượng nước chậm rãi bốc hơi, bột đậu bắt đầu sền sệt.
Đào Đào đối với bánh đậu lá ngải, ngụm nước chảy ròng, nhưng bé không thể ăn cả một viên tròn, Lâm Thục Ý liền lấy ra một ít, múc bột đậu bên trong đút cho bé ăn.
Bột đậu mềm mềm trong veo, bề ngoài xanh biếc màu xanh của lá ngải, Thẩm lão gia tử quả thực rất thích, một hơi ăn xong mấy cái, sau đó bị ba Thẩm ngăn lại.
Gạo nếp là đồ vật không dễ tiêu hoá, dù yêu thích cũng không nên ăn nhiều.
Hết chương 105.
|
106: Bạch tuộc viên chiên
Ngày thứ hai Thẩm Phục rất sớm đã rời giường, ăn sáng xong, liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc, mang hai đứa con trai ra ngoài chơi.
Lâm Thục Ý ở trên giường trở mình tỉnh lại, đôi mắt còn mông lung hiện ra hơi nước.
Thẩm Phục tiến lên hôn một cái lên trán của Lâm Thục Ý.
“Em ngủ tiếp một chút đi, chờ sau đó anh thu thập xong sẽ gọi em dậy.”
Lâm Thục Ý hừ một tiếng, ra hiệu mình nghe được, tiếp tục vùi đầu ngủ, cậu thật sự là rất mệt, mệt không nhấc nổi người lên.
Phần lớn đồ vật cần mang đều là của Đào Đào, tã giấy, sữa bột, bình giữ ấm đựng nước nóng, nước sôi để nguội đựng trong bình sữa, và bánh quy bơ.
Thẩm ca ca đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, nói rằng.
"Muốn đi ra ngoài?"
Thẩm Phục cũng không quay đầu lại gật gật đầu,
"Dạ, dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi một chút."
Thẩm ca ca liền đi vào vài bước, nhìn Thẩm Phục không ngừng mà hướng lưng xếp đồ vào bên trong ba lô, nở nụ cười.
"Em biết em bây giờ giống cái gì không?”
"Hả? Cái gì?"
"Toàn chức nam bảo mẫu.”
Thẩm Phục
“……”
Thẩm ca ca vừa cười hai tiếng, nói rằng.
"Bất quá thoạt nhìn rất khiến người ta hâm mộ."
Thẩm Phục rốt cục quay đầu lại, nhìn Thẩm ca ca.
"Kỳ thực hai người có cũng có thể nhận nuôi một bé “
Trầm ca ca gật đầu, nghe Thẩm Phục lại nói,
"Bất quá khả năng không có hai đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời như của em đâu.”
Thẩm ca ca
“…..”
Đợi đến khi Thẩm Phục thu thập xong đồ vật, Lâm Thục Ý mới rời giường rửa mặt, mọi người cùng nhau lên xe, sau đó Thẩm ca ca khoan thai đến chậm mở cửa xe ra.
"Anh vừa vặn cũng không có chuyện gì, có thể đi cùng các em được không?”
Nói xong cũng mở cửa xe ngồi xuống.
Thẩm Phục
“….”
Hắn thật vất vả mới có kỳ nghỉ cùng gia đình, mà anh trai lại không đi cùng Giang Trình, nhất định phải làm kỳ đà cản mũi bọn họ sao?
Bất quá xem Thẩm ca ca hơi nhếch lên khóe môi, Thẩm Phục không hề nói gì, khởi động xe.
Địa phương muốn đi có chút xa, là một thiên đường nông canh, nghe đâu mới vừa xây dựng lên không lâu, độ khen ngợi rất cao.
Khu phong cảnh nông gia đều được xây ở vùng ngoại thành, chiếm diện tích rất rộng, hoạt động vui chơi cũng rất nhiều, quan sát du ngoạn thưởng thức, còn tự mình bắt tay vào trồng trọt chế tác, có trò chơi riêng cho trẻ em, có đồ ăn vặt đặc sắc, ngoài ra còn có hoa quả mới mẻ tươi ngon tự tay hái.
Đi xe tổng cộng bỏ ra hơn hai giờ, thời điểm đến đã là mười giờ sáng.
Trong vườn nông canh đã có không ít người ở bên trong, năm người vừa xuống xe, liền từ cửa chính mua vé tiến vào vườn, Tiểu Ngộ xuống xe vài bước đi tới phía trước, vừa đi một đường xem, đối với tất cả mọi thứ đều rất hiếu kỳ.
Thẩm Phục kỳ thực rất ít khi đến những chỗ này, Thẩm ca ca thì càng không ngoại lệ.
Vừa xuống xe Đào Đào liền từ chối người khác ôm bé, tự mình một người loạng choà loạng choạng đi sau lưng Tiểu Ngộ, anh trai đi chỗ nào, bé liền đi theo chỗ đó
Tiểu Ngộ mặc dù đối với cái gì đều thật tò mò, nhưng cũng không bỏ Đào Đào đi một mình, hai anh em từng bước từng bước đi về phía trước, sau lưng ba người lớn buồn cười không thôi.
Từ cửa chính đến mỗi phương hướng đều có phong cảnh bất đồng, lựa chọn ăn hay là lựa chọn chơi đều rất được mọi người yêu thích.
Vì vậy mọi người liền từ cửa chính bắt đầu, chuẩn bị đi đếm từng nơi một tham quan.
Sau đó Tiểu Ngộ cùng Đào Đào chơi luôn trong khu trò chơi cho trẻ em.
Đào Đào rất yêu thích trò chơi tàu hỏa nhỏ xoay vòng, chỉ riêng trò này đã ngồi ba lần, cuối cùng Lâm Thục Ý nói không ngồi nữa, bé còn có chút không muốn, nhưng cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn sờ sờ đầu tàu hỏa nhỏ, sau đó cùng nó bye bye.
Lâm Thục Ý nhìn cũng không nhịn được cười rộ lên.
Bên trong khu trò chơi, có rất nhiều loại trò chơi, ba người lớn đều không chơi, chỉ riêng Tiểu Ngộ một người, tràn đầy phấn khởi đem tất cả chơi trò chơi đều chơi toàn bộ, lúc này mới hài lòng đi đến khu ăn vặt. Lâm Thục Ý đã đói bụng đến mức muốn dán vào sau lưng.
Khu ăn vặt bao gồm tất cả mỹ thực trong thành phố, lần này đến phiên Lâm Thục Ý hai mắt toả sáng.
Đại khái là bởi vì vườn nông canh này, từ khi khai trương đến nay sinh ý vẫn luôn rất tốt, liên quan khá nhiều tới khu ăn vặt này, bên trong đều là các gian hàng nhỏ, bán các loại đồ ăn vặt đa dạng, dùng các loại các dạng đĩa nhỏ, chén nhỏ bọc lại, số lượng cũng không nhiều, một phần nhỏ cũng sẽ không ăn quá no thuận tiện mọi người có thể thưởng thức nhiều thứ hơn.
Chủng loại đồ ăn vặt rất rộng, phía Nam có khẩu vị ngọt thích ứng với khoai sọ viên đậu phụ, phía Bắc có khẩu vị mặn cay, có đậu phụ chiên, bạch tuộc viên chiên, cơm cháy, bánh mì mè khô, bánh sốt muối…
Lâm Thục Ý nghĩ thầm nhiều như vậy lựa chọn rất khó khăn, rất nhiều thứ cậu chưa có ăn qua, cho nên cũng không biết loại nào tương đối ngon để ăn.
Cuối cùng vẫn là Thẩm ca ca cười tới giải quyết.
"Chọn gian hàng có người xếp hàng nhiều nhất là được.”
Sau đó cuối cùng là đem đồ ăn mua trở về.
Đào Đào ôm bình sữa vừa uống chít chít vang vọng, một bên trợn tròn cặp mắt xem mỗi thứ Lâm Thục Ý mua trở về, sau đó đột nhiên liền đem bình sữa buông xuống, chỉ vào bạch tuộc chiên tròn trịa,
"Ngọt, ngọt, ngọt, ngọt "
Tiểu Ngộ cười đôi mắt đều híp lại.
"Cái này là mặn, không phải ngọt.”
Đào Đào không hiểu cái gì là mặn, chỉ biết cái đồ vật tròn trịa thoạt nhìn tựa hồ ăn rất ngon.
Lâm Thục Ý cũng chưa từng ăn cái này, không biết Đào Đào có thể ăn được hay không, chỉ có thể tự mình trước tiên nếm thử, bề ngoài xốp giòn, bên trong mềm mềm, nhuyễn nhuyễn tựa hồ là thịt, nước tương nồng nặc mùi vị ngược lại ăn thật ngon.
Dùng cái thìa đem miếng nhỏ, thổi nguội, đút vào trong miệng Đào Đào, Đào Đào
hài lòng híp mắt, vừa ăn vừa cười.
Ăn xong bạch tuộc chiên, liền cho ăn một chút khoai sọ viên đậu phụ, mềm mại, ngọt ngọt, Đào Đào cuối cùng cũng no rồi, đem bình sữa của mình cầm lên, uống hết sạch sữa bên trong còn lại, sau đó liền tinh lực mười phần chuẩn bị đi chơi.
Thời gian đi chơi trôi qua rất nhanh, đợi đến cuối cùng hái quả xong, sau khi kết thúc đã là sáu giờ chiều, sắc trời tuy rằng không tối, bất quá chờ bọn họ đi xe về nhà, trời liền đen toàn bộ.
Đào Đào chơi một ngày, thật sự là mệt mỏi, mới vừa ngồi trên xe đã ngủ rồi, Tiểu Ngộ cũng vuốt mắt ngáp một cái, một bộ dạng buồn ngủ bộ.
Về đến nhà, Thẩm Phục cùng Thẩm ca ca mỗi người một bé đem hai đứa trẻ ôm vào nhà, Lâm Thục Ý theo ở phía sau mang đồ, mới vừa vừa mở cửa ra, liền phát hiện tất cả mọi người ngồi ở trong phòng khách, Giang Trình cũng tới, vừa nhìn thấy Thẩm ca ca vào cửa, ánh mắt liền dính vào trên người Thẩm ca ca bất động.
Lâm Thục Ý đem đồ vật đặt trên ghế sô pha, cực có nhãn lực từ tay Thẩm ca ca đón lấy Đào Đào.
Thẩm ca ca mím môi nhìn Giang Trình liếc mắt một cái, lên lầu, Giang Trình tự nhiên cũng theo đuôi mà tới.
Thẩm lão gia tử kỳ quái nhìn bóng lưng hai người, sau đó hỏi Thẩm Phục.
"Anh của cháu cả ngày hôm nay đều đi cùng với các cháu hả?"
Thẩm Phục gật gật đầu.
Lão gia tử nghi hoặc.
"Vậy là giận dỗi sao? Giang Trình buổi trưa đã tới rồi, ở chỗ này chờ một buổi trưa, gọi điện thoại cũng không ai tiếp."
Thẩm Phục bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách không đi cùng Giang Trình, không trách Thẩm ca ca một ngày thoạt nhìn cũng không phải rất thích hợp, nguyên lai là vợ chồng son giận dỗi?
Thẩm Phục đột nhiên có chút tò mò muốn đi lên lầu nghe chân tường.
Đem hai đứa bé để trên giường, Lâm Thục Ý cũng mệt mỏi, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi ra cùng Thẩm Phục nói chuyện một chút, bắt hắn hứa hẹn buổi tối chỉ ngủ, không được làm cái gì, cậu cũng không muốn sáng sớm ngày mai ngay cả khí lực cũng không có.
Không biết Giang Trình nói với Thẩm ca ca cái gì, ngày thứ hai Thẩm ca ca tâm tình rõ ràng tốt lên, Thẩm Phục một bên cảm thấy anh trai mình, giận dỗi đến nhanh mà đi cũng quá nhanh, một bên lại cảm thấy Thẩm ca ca cao hứng, hắn mới yên tâm, dù sao Thẩm ca ca không vui khó tránh khỏi không nhịn được công kích người khác.
Giang Trình buổi trưa, lại tới nữa, bảo là muốn cùng Thẩm ca ca cùng đi ra ngoài, thời điểm Thẩm ca ca lên lầu thay quần áo, Giang Trình ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phục.
"Cậu và cậu ta."
Giang Trình nhìn Lâm Thục Ý đang đùa Đào Đào, cách đó không xa.
"Không chuẩn bị kết hôn à?"
Thẩm Phục cũng liếc mắt nhìn bên kia, Lâm Thục Ý không biết làm cái gì, Đào Đào cao hứng cười khanh cười không ngừng, hắn cũng không nhịn được cong lên khóe miệng.
"Làm sao có khả năng."
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã có ý nghĩ muốn cùng người kia kết hôn, ở chung với nhau rồi.
Giang Trình nghe vậy nhíu nhíu mày, lại hỏi,
"Cậu đã nói với cậu ta chưa?"
"Ừm."
"Cậu ta phản ứng gì?"
Thẩm Phục suy nghĩ một chút,
"Thời điểm lần đầu tiên tựa hồ không phản ứng gì, lần thứ hai rất cao hứng."
Giang Trình chân mày nhíu sâu hơn.
"Cậu còn nói hai lần?!"
Thẩm Phục cuối cùng là có chút kịp phản ứng.
"Anh cùng anh tôi nói?"
Giang Trình gật gật đầu, cảm thấy chuyện này tựa hồ cùng Thẩm Phục nói một chút cũng không sao, liền nói.
"Tôi cũng muốn cùng cậu ấy kết hôn, thế nhưng... Cậu ấy không có chút nào cao hứng, còn rất sinh khí."
Giang Trình lúc này thoạt nhìn ngược lại một điểm khí thế cũng không có, trái lại khá giống đứa trẻ không biết mình làm sai cái gì.
Thẩm Phục có chút buồn cười, nhịn được xuống nói.
"Anh làm sao nói với anh ấy?"
Giang Trình cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, nhưng vấn đề này, ngoại trừ Thẩm Phục, tựa hồ cũng không có người nào có thể thỉnh giáo, liền nói.
"Tôi nói để cho cậu ấy gả cho tôi."
Thẩm Phục
“…..”
Hắn nhẫn thì nhẫn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bắt đầu cười ha hả.
"Gả cho anh?!! Ha ha ha..."
Hắn cười âm thanh quá lớn, Lâm Thục Ý cùng Thẩm lão gia tử cũng không nhịn được nhìn về bên này, Giang Trình sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi.
Thẩm Phục tự giác biết mình cười có chút quá mức, rốt cục nhịn xuống, nói rằng.
"Anh của tôi là đàn ông, còn là người tài giỏi tự lập tự mình cố gắng gây dựng sự nghiệp, anh bảo anh ấy gả cho anh? Anh coi anh ấy là phụ nữ à?”
Giang Trình chân mày nhíu chặt, còn có chút không hiểu lắm vấn đề quan trọng
"Thời điểm tôi nói để cậu ấy gả cho tôi, cũng không coi cậu ấy là phụ nữ.”
Thẩm Phục nở nụ cười, nói rằng,
"Chú Giang, chú không phải ở nước ngoài nhiều năm, ngay cả hàm nghĩa tiếng Trung cũng không hiểu chứ, suy nghĩ kỹ một chút, nhiều năm như vậy anh tôi vẫn cho là chú yêu thích phụ nữ, đây vốn là khúc mắc của anh ấy, chú còn nói như vậy, rõ ràng chính là đâm chỗ đau của anh ấy, huống chi chú có thật sự muốn cùng anh tôi kết hôn không?
Giang Trình cuối cùng cũng hiểu rõ mấu chốt của vấn đề hiện giờ, sau đó lại bị hai câu nói cuối cùng của Thẩm Phục hỏi có chút ấm ức.
"Đương nhiên là thật sự, tôi thoạt nhìn như là đang nói đùa cậu sao?!!"
Giang Trình không tự chủ được lấy ra chút khí thế, Thẩm Phục không sợ, tâm lý trái lại càng an ủi, xem ra hắn chỉ sợ Thẩm ca ca, đối với cái khí tràng của Giang Trình so với Thẩm ca ca càng hung hăng hơn này, cũng không có sợ hãi.
Hắn cười nói.
"Giang ca, tôi đã nói với anh lời nói thật, tôi không cảm thấy anh đang nói đùa, tôi cũng tin tưởng anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, anh của tôi không phải không yêu thích anh, cũng không phải là không muốn kết hôn với anh, nhưng anh có nghĩ tới hay không, cha mẹ anh đến bây giờ cũng không chịu tiếp nhận anh ấy, vào lúc này anh lại muốn kết hôn với anh ấy à?
Giang Trình nhăn lại lông mày, đột nhiên mở ra.
Hắn là người cực kỳ thông minh, sở dĩ về điểm này nghĩ không ra, cũng chỉ là bởi vì quan tâm quá sẽ bị loạn.
"Tôi hiểu."
Thẩm Phục cười rộ lên.
"Anh Giang, tôi yêu quý anh, kỳ thực tôi cảm thấy anh với anh tôi rất hợp nhau.”
Giang Trình nhướn mày, khôi phục ý cười nhất quán.
"Vậy sao? Cảm ơn!!"
Biểu tình như vậy mới xứng, hai người giống nhau đều là sói đuôi to.
Hết chương 106.
|
107: Cháo tôm khô
Nghe Giang Trình nói xong, Thẩm Phục đột nhiên nhớ tới Alan đã trở về Mỹ, có một số việc hắn tựa hồ đã có thể bắt đầu.
Ngày Lâm Thục Ý về S thị Thẩm Phục chọn giờ gọi điện thoại xuyên quốc gia cho Alan
hai người nói hơn một giờ, thời điểm cúp điện thoại Thẩm Phục mặt đầy ý cười.
Thư ký Anna cầm văn kiện đi vào văn phòng, đúng dịp thấy Thẩm Phục khóe miệng sắp cong lên tận trời.
"Chuyện gì cao hứng như thế?"
Thẩm Phục cười đem văn kiện trong tay Anna nhận lấy.
"Đương nhiên là chuyện đáng để cao hứng."
Anna khó giải thích được có loại dự cảm, chuyện này hẳn là có liên quan đến Lâm Thục Ý.
Bây giờ người đến muộn về sớm, từ Thẩm ca ca biến thành Thẩm Phục, Thẩm gia cũng thường xuyên không nhìn thấy bóng người Thẩm Phục quan trọng là… Ngay cả Lâm Thục Ý cũng thường xuyên không gọi được điện thoại cho Thẩm Phục.
Lấy lý do là đang bận, thời gian làm việc bận, ngay cả giờ tan sở, Lâm Thục Ý gọi tới, cũng hầu như nghe thấy Thẩm Phục nói lí do là đang bận, tắt điện thoại của cậu.
Lâm Thục Ý hơi nghi hoặc một chút
Thẩm Phục rốt cục là đang bận cái gì?
Kết quả gọi điện thoại cho Thẩm ca ca, Thẩm ca ca nói, Thẩm Phục đã xin nghỉ một tuần, chừng mấy ngày không đến công ti rồi.
"Gọi điện thoại cho nó, anh cũng không có hỏi kỹ, còn tưởng rằng nó về S thị, nguyên lai không về sao?"
Thẩm ca ca âm thanh có chút kỳ quái, lại nói.
"Nếu không anh giúp en gọi điện thoại cho Trần Phóng hỏi một chút, gần đây có nhìn thấy nó hay không, nó xin nghỉ không trở về S thị, thì có thể đi chỗ nào được?"
Lâm Thục Ý trầm ngâm một chút, nói rằng.
"Không cần ạ, để em tự mình gọi anh ấy.”
Cúp điện thoại Thẩm ca ca suy nghĩ một chút lại gọi một cuộc điện thoại nữa, một lúc lâu mới có người nhận thanh âm đầu bên kia khàn khàn vừa tức tức giận.
"Anh có biết ở chỗ này đang là mấy giờ hay không?”
Thẩm ca ca di chuyển bút trong tay, cười tươi.
“Biết, một giờ sáng."
Âm thanh bên kia càng nóng nảy.
"Biết mà còn gọi cho em?! Anh có biết em hôm nay mệt lắm không, mới vừa ngủ thôi đó! Anh có chuyện gì không? nếu không thì qua mấy tiếng nữa hãy gọi.”
Thẩm ca ca nhíu mày một cái, ngừng lại.
"A, cũng không có chuyện gì, mới vừa vợ của em gọi cho anh.”
Bên kia sững sờ, trong nháy mắt buồn ngủ hoàn toàn biến mất, hỏi.
"Hỏi anh cái gì? Anh nói với cậu ấy cái gì? Ngữ khí của cậu ấy thế nào?
Thẩm ca ca cười xấu xa nhếch miệng,
"Anh nghĩ gọi điện vào giờ này có hơi không phải lúc, để mấy tiếng nữa anh gọi lại cho em vậy.”
Bên kia kêu rên một tiếng,
"Ai u, anh trai của em, đừng thừa nước đục thả câu được chứ? Cậu ấy đến cùng nói cái gì?"
Thẩm ca ca cười nói.
"Cũng không có gì, chính là hỏi em đang bận cái gì, làm sao gần đây điện thoại không gọi được.”
"Anh nói như thế nào?"
"Không nói thế nào cả, anh nói em đã xin nghỉ một tuần, gần đây cũng không về Thẩm gia, cũng không liên lạc với chúng ta, chúng ta cũng không biết cậu ấy đi đâu.”
Thẩm Phục quả là muốn thổ huyết mà chết, kêu lên.
“Anh, em là cho anh gạt cậu ấy, không phải để anh ăn ngay nói thật, em là chuẩn bị cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ, anh làm như vậy sẽ khiến cậu ấy kinh sợ đó.”
Thẩm ca ca bộ dạng một mặt không biết mình sai ở nơi nào
"Anh là đang gạt cậu ấy còn gì, anh chưa nói em đang ở Los Angeles chuẩn bị lễ cưới, cũng chưa nói em muốn chúng ta gạt cậu ấy không muốn nói với cậu ấy, cũng chưa nói em chuẩn bị cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ, cậu ấy nghĩ em mất tích, kết quả em không chỉ đã trở lại còn muốn cùng cậu ấy kết hôn, này còn không phải là kinh hỉ thì là cái gì?"
Thẩm Phục:...
"Anh, gần đây em có phải nơi nào đắc tội anh, em xin lỗi không được sao? Đừng chỉnh em như vậy, tiếp tục như thế em sẽ bị anh đùa tới chết.”
Thẩm ca ca nở nụ cười âm u.
"Làm sao chết được chứ, em không phải rất lợi hại à? Cùng Giang Trình trò chuyện thật vui vẻ."
Thẩm Phục giờ mới hiểu được Thẩm ca ca đột nhiên giống như quỷ súc như thế rốt cuộc vì cái gì, liền vội vàng đem lời của mình nói với Giang Trình ra.
“Em thật đúng là không nói gì nếu như quan hệ hai người
xảy ra chuyện gì, anh cũng không có thể tính trên đầu em được."
Trầm ca ca lúc này mới hừ một tiếng, nói rằng.
"Biết rồi, anh cũng sẽ giúp em nói cho em dâu, an tâm chuẩn bị lễ cưới đi.”
"Anh, anh tuyệt đối đừng chơi đùa, anh biết em gần đây rất mệt mỏi, nhớ Tiểu Ý muốn chết, còn phải kìm nén cho cậu ấy kinh hỉ, bận lắm cũng phải tranh thủ gọi điện để nghe thanh âm của cậu ấy….”
( "Đô đô đô...")
Thẩm ca ca không có chút nào muốn nghe loại ân ân ái ái buồn nôn này.
Thẩm Phục
“…”
Đến cùng vẫn là không buồn ngủ, Thẩm Phục đem số điện thoại của Lâm Thục Ý tìm ra, suy tư một chút vẫn là gọi điện thoại, coi như là cái gì cũng không nói nghe một chút thanh âm của cậu ấy cũng tốt, phải biết hắn thực sự rất nhớ cậu ấy.
"A lô."
Lâm Thục Ý âm thanh thanh thanh nhàn nhạt, nghe vào trong tai Thẩm Phục quả thực như thực như tiên.
"Không nói lời nào em cúp đây."
Rõ ràng không phải câu gì gợn sóng, Thẩm Phục lại nghe được bên trong mang đầy hỏa khí, hắn biết Lâm Thục Ý nhất định là sinh khí, nghĩ như vậy hắn lại bật cười.
"Em gọi điện thoại cho anh trai anh hả? Đừng nghe anh ấy nói hưu nói vượn, anh ở bên ngoài đi công tác, chủ nhật sẽ trở về, em có cái gì muốn mua không? Lúc trở về anh sẽ mua cho em."
Sở dĩ gạt Lâm Thục Ý là muốn cho em ấy một niềm vui bất ngờ, Thẩm Phục cảm thấy vẫn là chờ hết thảy đều làm xong, sẽ nói cho em ấy biết, như vậy cũng tương đối kinh hỉ.
Lâm Thục Ý không nói lời nào.
Thẩm Phục hơi nghi hoặc một chút, không dò hỏi cũng không nghi vấn, thái độ này là sao nhỉ?
"Tại sao không nói chuyện?"
Nửa ngày Lâm Thục Ý nói rằng,
"Thẩm Phục, em nhớ anh~"
Thẩm Phục sững sờ, hắn nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ chất vấn hắn, chỉ không nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ nói câu này, đột nhiên có một loại tưởng niệm, thật giống như nước lũ muốn trào ra, làm cho hắn không nhịn được nghĩ muốn lập tức chạy tới bên cạnh em ấy, kinh hỉ cái gì đều không quản nữa, hắn thật sự nhớ Lâm Thục Ý.
Thời khắc sống còn, đến cùng vẫn là nhịn được, hắn nỗ lực nhiều ngày như vậy, chính là muốn cho Lâm Thục Ý một điều bất ngờ, khắc ghi một lễ cưới trong cuộc đời, ngạc nhiên này, thật sự là không thể kiếm củi ba năm chỉ đốt trong một giờ.
Hắn ách âm thanh nói rằng.
"Anh cũng rất nhớ em, anh lập tức sẽ trở lại."
Bên kia không tiếp tục nói nữa, nửa ngày, điện thoại ca một tiếng cúp.
Thẩm Phục
“…..”
Trước một giây còn ôn nhu, giờ sao lại thế này?!!
Bên này Lâm Thục Ý đã muốn tức chết rồi, cậu đã nói như vậy, Thẩm Phục dĩ nhiên còn muốn gạt cậu, Thẩm Phục đến cùng đang gạt cậu cái gì, cậu còn không biết nhưng cậu tin tưởng Thẩm Phục, một điểm không nghĩ tới Thẩm Phục là bởi vì sự tình gì đó gạt cậu, cậu nghe âm thanh của Thẩm Phục, âm thanh kia bởi vì tưởng niệm mà như nước muốn tràn ra, cho nên Lâm Thục Ý mới có thể càng ngày càng hiếu kỳ, Thẩm Phục đến tột cùng sau lưng cậu làm cái gì, đáng trách chính là, cậu xuất ra chiêu mỹ nhân kế như vậy Thẩm Phục dĩ nhiên không tiếp chiêu!!!
Lâm Thục Ý thở phì phò đưa điện thoại di động ném lên giường, biểu thị Thẩm Phục điện thoại có gọi lại cậu cũng không nhận.
Lần này, người gấp gáp lại đổi thành Thẩm Phục.
Thẩm Phục không gọi được điện thoại cho Lâm Thục Ý, không khỏi nóng lòng sốt ruột.
Đợi đến sự tình rốt cục có thể kết thúc, Thẩm Phục lòng như lửa đốt lên máy bay trở về nước.
Thời điểm đến phi trường là ba giờ sáng, hắn một khắc cũng không ngừng mà liền đi xe trở về S thị.
Lúc đến S thị đã là năm giờ sáng, trời đã bắt đầu sáng lên, Thẩm Phục một ngày hai đêm không ngủ, thân thể rất mệt mỏi, tâm cũng rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức sẽ nhìn thấy Lâm Thục Ý, hắn quả thực có chút không khống chế được ý cười khóe miệng.
Người ở phố Triều Dương có thói quen dậy sớm, lúc sáng sớm đã có không ít ông lão bà lão rời giường đi tản bộ, bất quá trên đường vẫn là rất yên tĩnh, xe Thẩm Phục đi qua tiếng nổ vang rền cùng hoàn cảnh an tĩnh hoàn toàn không hợp, đưa tới không ít người vây xem.
Dừng xe ở trước cửa biệt thự nhỏ, Thẩm Phục xuống xe, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tiếng mở cửa Thẩm Phục vang lên đặc biệt làm người khác chú ý, bên này Thẩm Phục mới vừa vào cửa, dì Trần liền từ trong phòng đi ra, thấy là Thẩm Phục, biểu tình cảnh giác mới đột nhiên biến thành kinh ngạc.
"Tiểu Thẩm sao lại trở về lúc này?”
Thẩm Phục nhìn trên lầu một chút, dì Trần hiểu ý nói,
"Tiểu Lâm còn chưa tỉnh, hai đứa bé cũng ngủ, cháu đi lên xem một chút đi."
Thẩm Phục gật gật đầu,
"Dì Trần, có thể giúp cháu làm bữa sáng không ạ? Cháu chạy về còn chứ kịp ăn cơm."
Dì Trần nở nụ cười,
"Được, dì lập tức làm cho cháu."
Thẩm Phục lúc này mới lên lầu.
Căn phòng của bọn họ đối diện phòng hai đứa bé, trong phòng có điện thoại hình ảnh, liên kết lẫn nhau, phòng Đào Đào có động tĩnh, nếu đóng kín cửa cũng có thể nghe thấy lúc này hai cửa phòng đều đóng chặt, chứng tỏ người vẫn còn đang ngủ.
Thẩm Phục rón rén mở phòng bọn họ ra.
Rèm cửa sổ đóng kín, trong phòng đen kịt một màu, Thẩm Phục cười câu lên môi, dựa vào trực giác hướng bên giường đi đến, người trên giường một chút động tĩnh đều không có, Thẩm Phục cười đột nhiên nhào tới.
"Anh đã trở về!!!"
Hai giây đồng hồ sau, Thẩm Phục đưa tay bật đèn lên, trên giường vẫn còn ấm, nhưng bên trong căn bản không có người, hắn ôm vào khoảng không chỉ có một cái chăn trên giường, Lâm Thục Ý không biết đi đâu.
Thẩm Phục đứng dậy, mới vừa quay đầu lại, liền phát hiện Lâm Thục Ý hai tay ôm ngực đứng ở trước cửa phòng tắm, lạnh sưu sưu nhìn hắn.
Thẩm Phục không nói lời nào, trợn cả mắt lên.
Áo ngủ bông rất lớn khoác hờ trên vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trọng điểm là bộ đồ ngủ kia tựa hồ là của hắn, mặc ở trên người Lâm Thục Ý có chút lớn, hơn nữa còn không mặc quần ngủ lộ ra hai cái chân thẳng tắp.
Thẩm Phục híp mắt đến gần, đột nhiên lập tức đem Lâm Thục Ý đặt ở trên cửa phòng tắm.
Lâm Thục Ý sợ hết hồn, nhưng không có biểu lộ ra, cậu cũng mới vừa biết Thẩm Phục đã trở lại, nghe đến hắn rón rén mở cửa, thẳng thắn xoay người đi buồng tắm, cậu còn tưởng hắn những ngày qua gạt cậu ở bên ngoài làm cái gì đó, nhìn thấy Thẩm Phục phút chốc vẫn cảm thấy muốn tiến lên ôm hắn một cái, bị cái ý niệm này của chính mình làm cho nhụt chí, Lâm Thục Ý thẳng thắn không nói gì, mặt không thay đổi nhìn hắn, lại không nghĩ rằng Thẩm Phục sẽ giống con cún nhào lên như vậy.
Thẩm Phục bộ dáng thoạt nhìn có chút tiều tụy, trong đôi mắt có chút sưng huyết, vừa nhìn chính là kết quả của việc rất lâu không có ngủ, lông mi vẫn rất dài, gãi lên khiến Lâm Thục Ý trong lòng ngứa ngáy, không đợi Lâm Thục Ý đem người trước mắt tinh tế đánh giá, Thẩm Phục liền dùng sức hôn lên.
Răng môi chạm vào nhau, Lâm Thục Ý cảm thấy trong cổ họng không khí càng ngày càng ít, cậu có chút mê muội, cuối cùng vẫn là nhịn không được vâng theo nội tâm của chính mình, thân thủ đem người trước mắt ôm lấy.
Cậu không nghĩ sẽ giống như một đứa trẻ cùng Thẩm Phục giận dỗi, không quản Thẩm Phục gạt cậu đang làm gì, cậu đều thừa nhận, cậu rất nhớ hắn.
Hô hấp chậm rãi nặng nề, bàn tay lớn của Thẩm Phục tựa hồ như cháy lên, từng tấc từng tấc trượt vào bên trong áo ngủ.
Lâm Thục Ý buồn bực lúc đầu
không biết đã vứt đi nơi nào, cuối cùng hai người vẫn là tự thân lăn giường
Thời gian còn sớm, làm chút vận động vẫn kịp.
…
Dì Trần nấu một nồi cháo thả tôm khô Thẩm Phục thích ăn, mùi thơm toả ra khắp nơi
Thẩm Phục vẫn luôn rất yêu thích, liền tiện tay làm nóng bánh bao, trộn một chút rau trộn ăn kèm chờ Thẩm Phục xuống dưới ăn.
Kết quả đợi thật lâu, cũng không thấy Thẩm Phục xuống dưới.
Dì Trần nghi ngờ chuẩn bị đi lên lầu gọi, kết quả đi tới một nửa, nhớ tới... Thôi, vẫn là không lên… chờ Thẩm Phục xuống ăn đi.
Hết chương 107.
|
108: Gà xào ớt cay
Cuối cùng cháo đến cùng vẫn là không ăn, lăn giường xong, sau đó trải ra chăn đệm mới, Thẩm Phục chỉ kịp đem Lâm Thục Ý ôm vào trong ngực, hôn một cái lên môi cậu, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lâm Thục Ý nửa ngày không nghe được Thẩm Phục nói lời nào, ngẩng đầu nhìn lên thì người đã ngủ rồi.
Lâm Thục Ý nhẹ nhàng từ trong lồng ngực Thẩm Phục tránh ra, Thẩm Phục theo phản xạ nắm chặt cánh tay cậu, sau đó cho phép Lâm Thục Ý rời khỏi lồng ngực của hắn.
Lâm Thục Ý cúi người xuống, khoảng cách gần nhìn một chút sắc mặt Thẩm Phục, quả thực như lúc đầu cậu nhìn bởi vì thiếu ngủ nên tiều tụy đi rất nhiều.
Lâm Thục Ý rất muốn biết Thẩm Phục đang làm gì gạt cậu, giờ nhìn Thẩm Phục mệt thành bộ dáng này, cậu cũng chẳng muốn hỏi, cậu có thể nhận biết một người chân tâm, cậu nghĩ, Thẩm Phục yêu thích cậu nhất định giống như cậu yêu thích Thẩm Phục, như vậy đến cùng Thẩm Phục đang gạt cậu làm cái gì cũng có vẻ không trọng yếu, nếu tỏ rõ muốn thừa nước đục thả câu, thì đợi đến ngày hắn nói cho cậu biết vẫn tốt hơn.
Bất quá xem Thẩm Phục mệt thành như vậy vẫn không khỏi chút đau lòng, nhìn đồng hồ bên cạnh một chút, từ lúc Thẩm Phục về đến giờ thời gian đã qua hơn một tiếng, đã là bảy giờ sáng rồi, Lâm Thục Ý xuống giường, Lâm Thục Ý cài lại quần áo, đi vào buồng tắm.
Cậu không phải cố ý mặc quần áo Thẩm Phục, cậu chỉ là có chút nhớ hắn...
Chờ rửa mặt xong đi ra, phát hiện phòng đối diện hai tiểu bánh bao cũng đã tỉnh rồi, Đào Đào mặc áo ngủ mỏng liền thân, đứng ở bên trong giường nhỏ, hướng anh trai bên kia kêu lên.
“Anh trai~.”
Tiểu Ngộ từ trong chăn lộ ra đầu nhỏ, đôi mắt còn có chút mông lung.
"Hả? Đào Đào đã thức rồi à?"
Đào Đào đỡ rào chắn giường nhỏ, cao hứng xoay chuyển hai vòng, biểu thị cảm giác về sự tồn tại của mình.
Tiểu Ngộ bị chọc cười, chỉnh lại mái tóc loạn, vén chăn lên ngồi dậy, sau đó đưa tay ôm Đào Đào từ bên trong giường nhỏ đi ra, khí lực của bé cũng không lớn, thời điểm ôm Đào Đào cũng rất cẩn thận, sau đó đem Đào Đào để dưới đất, Đào Đào đưa tay kéo tay anh trai, sau đó lôi kéo anh trai đi ra cửa.
Tiểu Ngộ nắm tay em trai, không cần nghĩ cũng biết, bé muốn đi chỗ nào.
“Ba ba cũng không biết tỉnh ngủ chưa, Đào Đào trước tiên ở trong phòng chơi được không?”
Đào Đào nghe không hiểu Tiểu Ngộ nói, chỉ nghe thấy hai chữ ba ba, vì vậy bước chân càng nhanh hơn, đi tới cửa ngừng lại, dùng tay nhỏ vỗ vỗ cửa, một bên vỗ một bên nhìn Tiểu Ngộ nói rằng.
“Mau một chút, ba ba~”
Tiểu Ngộ bất đắc dĩ, đành phải mở cửa ra, Đào Đào tiếp tục nắm tay anh trai, hướng phòng Lâm Thục Ý đi đến.
Bé mới vừa đi tới cửa, cửa phòng đã từ bên trong mở ra, Lâm Thục Ý từ trong phòng lộ đầu ra, Đào Đào kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó nhào vào lồng ngực Lâm Thục Ý
"Ba ba ~ "
Lâm Thục Ý hôn một cái lên trán Đào Đào, sau đó quay đầu cũng hôn Tiểu Ngộ một cái, nói rằng.
"Thẩm ba ba đã trở lại, Tiểu Ngộ muốn vào xem một chút không?"
Tiểu Ngộ đôi mắt cũng tròn trịa trừng lên.
"Thẩm ba ba đã trở lại? Trở về lúc nào ạ?"
Lâm Thục Ý trả lời.
"Sáng sớm hôm nay, hiện tại đang ngủ."
Tiểu Ngộ đã bước vào một cái chân, nghe vậy liền thu lại.
"Thẩm ba ba đang ngủ? Vậy hay là chờ ba ba ngủ dậy rồi lại nhìn đi ạ.”
Lâm Thục Ý cười nói.
"Không sao, ba ba ngủ rất say, con có thể đi hôn ba ba một chút, rồi trở ra.”
Tiểu Ngộ gật gật đầu, thật cao hứng đi vào.
Trong phòng đã được Lâm Thục Ý dọn dẹp qua loa một chút, Thẩm Phục nằm lỳ ở trên giường quả nhiên ngủ rất say, Tiểu Ngộ đến gần tại mặt Thẩm Phục hôn nhẹ một cái, Thẩm Phục cũng không tỉnh lại, Tiểu Ngộ trái lại cảm thấy chơi vui, liền ở một bên mặt khác hôn mấy lần, Đào Đào uốn éo người từ trong lồng ngực Lâm Thục Ý đi xuống, học động tác của anh trai, bò lên giường, cho Thẩm Phục mấy cái hôn ướt nhẹp.
Sau đó Lâm Thục Ý đem Đào Đào ôm xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, một tay ôm một đứa, một tay nắm một đứa, đi xuống dưới nhà ăn điểm tâm.
Sáng sớm làm thức ăn sáng cho Thẩm Phục nhưng không thấy người xuống ăn, dì Trần liền hâm nóng lại cháo, thuận tiện đem chủng loại bánh bao gia tăng, Đào Đào yêu thích bánh bao sữa thơm mát, Tiểu Ngộ yêu thích bánh bao thịt nấm hương, Lâm Thục Ý yêu thích bánh bao thịt khô, phối hợp mấy quả trứng luộc, chính là bữa sáng vừa dinh dưỡng vừa phong phú.
Ăn điểm tâm xong, Lâm Thục Ý đem cặp sách Tiểu Ngộ thu thập chỉnh tề, đưa bé đi học, Đào Đào cũng thay xong quần áo, được dì Trần dẫn đi tiệm cơm Tây Tần.
Mãi đến tận buổi trưa, Thẩm Phục mới tỉnh lại, trong phòng một mảnh tăm tối, trong không khí còn lưu lại mùi vị sữa tắm trên người Lâm Thục Ý, Thẩm Phục say mê trở mình, bụng không đúng lúc "Ùng ục" một tiếng, vang lên.
Điện thoại cũng cùng lúc đổ chuông.
Thẩm Phục híp mắt nhận, tiếng nói có chút khàn khàn.
"A lô."
"Đã thức chưa? Ra đây ăn một chút gì đi, rồi ngủ tiếp, em làm xong cơm trưa rồi.”
Cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt tràn ra, Thẩm Phục ừ một tiếng, đối điện thoại đột nhiên hôn một cái, bên kia một lúc lâu không có động tĩnh, cuối cùng Lâm Thục Ý nói.
"Nhanh lên một chút."
Sau đó vội vã cúp điện thoại, giống như là xấu hổ.
Đang là giờ cơm trưa,nên tiệm cơm Tây Tần trước sau như một có rất nhiều người, người tới quán một lần đều biến thành khách quen, coi như là cách khá xa, cũng có người tranh thủ lúc rảnh rỗi lái xe đem người nhà tới đây ăn.
Khách quen phần lớn đều biết quan hệ của Thẩm Phục và Lâm Thục Ý, thời điểm nhìn thấy Thẩm Phục cũng sẽ cười chào hỏi hắn, Thẩm Phục đáp lại từng người sau đó đi nhà bếp.
Lâm Thục Ý mặc tạp dề, dáng người thon dài, nhưng không có chút nào giống phụ nữ, tay đem món ăn múc ra đĩa, món ăn đỏ đỏ vàng vàng, thoạt nhìn là món ăn mặn ăn với cơm.
Vừa nhìn chính là chuyên môn làm cho Thẩm Phục.
Đường Sảng ở một bên vội vàng làm món ăn khác, thấy Thẩm Phục tiến vào, nửa oán giận nửa hâm mộ nói rằng.
"Em còn tưởng rằng anh Tiểu Ý ngày hôm nay cố ý đến đây giúp em, ai biết là đến đây làm cơm cho anh Thẩm, hại em hưng phấn một hồi.”
Thẩm Phục không để ý tới hắn trong lời nói trêu chọc, cười nói.
"Cậu học như thế nào rồi?"
Hỏi chính sự, Đường Sảng liền nghiêm chỉnh, hắn biết Lâm Thục Ý có ý định đem tiệm cơm Tây Tần giao cho hắn xử lý giùm, được ông chủ coi trọng, Đường Sảng học cũng rất dụng tâm, Lâm Thục Ý dạy hắn, hắn đều rất nỗ lực nhớ kỹ, cứ như thế mấy tháng trôi qua, không sai biệt lắm nắm được rất nhiều phương thức nấu ăn, Lâm Thục Ý yêu cầu tương đối nghiêm khắc,nếu không phải trăm phần trăm có lòng tin, cũng không muốn hắn làm, Đường Sảng rốt cục cũng có tự tin, được Lâm Thục Ý chỉ điểm một chút, học rất nhanh chóng.
"Dạ, em một chút cũng không có nghỉ ngơi đâu!”
Thẩm Phục gật gật đầu,
"Tốt lắm!!."
Vài món thức ăn cũng đã làm xong, Lâm Thục Ý bưng món ăn hướng phía sau đi, Thẩm Phục cũng không cùng Đường Sảng nhiều lời, đi theo Lâm Thục Ý.
Mặt sau chính là sân nho nhỏ, Đào Đào đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, Lâm Thục Ý vừa xuất hiện, bé liền để đồ chơi xuống đứng lên, xem đồ vật bưng trên tay Lâm Thục Ý, cũng tự giác không có nhào tới, sau đó nhìn thấy Thẩm Phục đi đằng sau, cao hứng trợn mắt lên hướng Thẩm Phục nhào tới.
"Ba ba."
Thẩm Phục đem Đào Đào bế lên, xoay mặt Đào Đào qua, cưng chiều ở trên mặt bé dùng sức hôn một cái.
"Đào Đào có phải cao lên không? Để ba ba nhìn xem.”
Đào Đào không hiểu lắm lời Thẩm Phục nói, ôm cổ Thẩm Phục, tựa đầu dựa vào ở trên người hắn, trái lại yên tĩnh lại.
Thẩm Phục nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thục Ý, dì Trần ở phía sau giải thích,
"Chơi từ buổi sáng đến bây giờ, hẳn là bé buồn ngủ rồi, cho bé uống sữa rồi dỗ bé ngủ đi.”
Đào Đào nghe đến từ nãi (sữa) liền lập tức nâng đầu lên, hướng Thẩm Phục nói rằng.
"Bà nội."
Đôi mắt sáng lấp lánh, giống như hạt châu xinh đẹp vô cùng.
"Được rồi, để ba ba đi lấy sữa cho con.”
Lâm Thục Ý một bên đem món ăn để trên bàn, một bên nói với Thẩm Phục.
"Bình sữa ở trong nồi tiêu độc anh lấy ra để nguội một chút, giữ ấm trong bát nước nóng, nhiệt độ phải vừa vặn, mới cho con mới ăn được.”
Đào Đào quả thật là buồn ngủ, ôm bình sữa ăn hơn một nửa, cuối cùng cũng ngủ.
Lâm Thục Ý đem bình sữa trong lồng ngực bé lấy ra, dùng chăn nhỏ đắp cho bé, đi ra cùng mọi người ăn cơm.
Thẩm Phục đói bụng đến mức dán vào sau lưng, bị mấy món ăn Lâm Thục Ý làm hấp dẫn thèm không chịu được, đặc biệt Lâm Thục Ý nấu ăn đều theo khẩu vị của hắn
Thịt gà cắt nhỏ bằng ngón tay cái, dùng bột trộn đều, ướp muối, sau đó cho vào chảo rán vàng óng ánh, vỏ ngoài giòn giòn bên trong mềm mại thời điểm vớt lên cho hành hoa, ớt, gừng băm nhỏ, cùng hạt tiêu sau đó cho gà vừa rán vào xào lên, thời điểm ra nồi cho thêm hạt vừng hạt lạc, ra tới món gà tê tê cay cay, vị tươi mới, mùi vị rất hợp ăn với cơm, quả thực lập tức khiến khẩu vị của Thẩm Phục mở ra.
Hắn ăn qua không ít món ăn ngon, nhưng hắn vẫn cảm thấy chỉ có Lâm Thục Ý nấu ăn mới hợp khẩu vị của hắn nhất.
Cơm nước xong, hai người cũng không có tiếp tục ở trong quán ăn, mà là mang theo Đào Đào đã tỉnh ngủ, đi bên ngoài dạo.
Phố Triều Dương bây giờ cũng không có mấy người không biết gia đình bọn họ, lúc mới bắt đầu còn khiếp sợ đến bây giờ mọi người cảm thấy người một nhà này cùng gia đình bình thường cũng không có sự khác biệt, có hai đứa nhỏ đáng yêu, toàn gia giá trị nhan sắc cao ngất, lớn suất khí nhỏ ngoan ngoãn, vì vậy cũng không có tư tưởng phiến diện, dù sao mình cùng người ta cũng không có quan hệ.
Ngược lại ông lão bà lão trên đường đối với Đào Đào đứa nhỏ lanh lợi dễ thương này, yêu thích vô cùng, bởi vì bệnh tình của Đào Đào, Lâm Thục Ý sẽ không để cho ai đơn độc dẫn bé đi chơi, bất quá ôm bé một cái chọc bé vẫn là có thể.
Đào Đào cũng không sợ người lạ, ở viện mồ côi sinh hoạt dưỡng thành tính tình đặc biệt hướng ngoại, xem người nào cũng là cười híp mắt, nhìn thấy ông gọi ông, nhìn thấy bà gọi bà, được tất cả mọi người yêu thích vô cùng, thời điểm nhìn thấy bé đều cho bé đồ ăn vặt, bé đều nhận lấy, lại quay sang nhìn Lâm Thục Ý, nếu ba ba bảo ăn được mới ăn, nếu không ăn được, sẽ bọc lại, ngoan ngoãn vô cùng.
Khí trời càng ngày càng ấm áp, tới gần tháng năm, S thị nhiệt độ vốn tăng lên rất nhanh, bây giờ trên đường cái đã có thể nhìn thấy không ít cô bé ăn mặc trang phục mát mẻ, đặc biệt làm người khác chú ý, bất quá hôm nay hiển nhiên làm người khác chú ý biến thành đoàn người Thẩm Phục, ngay cả thời điểm có người vội vã đi ngang qua cũng đối với ba người quăng tới ánh mắt kinh diễm.
Lâm Thục Ý dường như không thấy, Thẩm Phục liền nhắm mắt làm ngơ, đẩy xe đẩy cho Đào Đào, một mặt bình tĩnh đi qua trước mặt mọi người.
Hai người đi dạo đi tới một siêu thị lớn cách nhà khá xa
mua chút đồ dùng hàng ngày, liền thuận tiện mua cho Tiểu Ngộ chút đồ ăn vặt.
Đồ ăn của Đào Đào, Lâm Thục Ý sẽ mua trong cửa hàng trẻ em, rất nhiều lúc kỳ thực cũng không cần Lâm Thục Ý mua, bởi vì mỗi lần đi H thị, mẹ Thẩm đã sớm mua xong một đống lớn, chờ bọn họ trở lại, thuận tiện để lên xe mang về.
Đi dạo xong siêu thị tốn một khoảng thời gian, cũng đã đến lúc đón Tiểu Ngộ về nhà, Thẩm Phục đi tính tiền, Lâm Thục Ý thì lại nhận được điện thoại của mẹ Thẩm.
"Tiểu Ý, tuần này sắp đến lúc các con đến đây rồi nhỉ?
Lâm Thục Ý gật đầu nói,
“Dạ, thời điểm đó mang Đào Đào cùng Tiểu Ngộ đi."
Mẹ Thẩm ở bên kia cao hứng đáp.
"Được thời điểm đó mẹ gọi tài xế đi đón các con.”
Lâm Thục Ý nghe vậy hơi nghi hoặc một chút, quay đầu nhìn Thẩm Phục đang ở phía trước tính tiền.
"Thẩm Phục đưa chúng con đi là được rồi, không cần tài xế đâu ạ.”
"Thẩm Phục đã trở lại?!!"
Nghe lời nói thì mẹ Thẩm đối với việc Thẩm Phục trở về, hiển nhiên không biết.
Lâm Thục Ý ngẫm lại Thẩm Phục ngày hôm nay trở về chắc cũng không về Thẩm gia, nếu không phải thì cũng không sớm như vậy đã về tới cửa nhà, vì vậy nói rằng.
"Dạ, sáng sớm hôm nay hơn sáu giờ đã về rồi ạ.”
Mẹ Thẩm vì con trai có vợ mà quên mất mẹ, thương tâm không thôi, bất quá vừa nghĩ tới vợ chồng son đã nửa thán chưa gặp nhau, cũng là bình thường trở lại, hơn nữa bọn họ cũng đều biết Thẩm Phục lần này đi Los Angeles là vì cái gì, giấu diếm Lâm Thục Ý, mẹ Thẩm không khỏi có chút chột dạ, sợ chính mình nói nhiều sai nhiều không cẩn thận nói ra chuyện, nên không nói thêm cái gì nữa, hỏi hai câu liền cúp điện thoại.
Cô đã không kịp chờ đợi mong mỏi người một nhà đều đi Los Angeles dự hôn lễ.
Tưởng tượng cũng biết ngày đó con trai và "con dâu" cô sẽ rất đẹp trai!!
Hết chương 108.
|
109: Bột làm kem
Đầu tháng sáu, Thẩm Phục nhận được cuộc gọi của chú Alan, không biết chú Alan ở đầu bên kia nói cái gì, ngược lại mãi cho đến khi cúp điện thoại rất lâu, Thẩm Phục vẫn mang biểu tình vui sướng có chút khó có thể khống chế.
Lâm Thục Ý ngồi phòng ở phòng khách, thấy Thẩm Phục từ bên trong thư phòng đi ra, đang chuẩn bị hỏi hắn cùng chú Alan nói cái gì, liền bị Thẩm Phục vươn mình một cái đè xuống ghế sa lông, lời nói cũng không kịp nói, đã bị đôi môi ngăn lại.
Thẩm Phục ít có hôn hung hăng như vậy, giống như là muốn ăn luôn cậu vào trong bụng, Lâm Thục Ý lúc đầu còn muốn hỏi hắn đến cùng là có chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể bị hắn cường thế hôn, hôn đến hô hấp rối loạn, lại bị hắn đè xuống ghế sô pha trêu chọc một trận.
Trong đầu còn đang rối loạn, Lâm Thục Ý còn phân thần nghĩ, Đào Đào ở trong phòng ngủ trưa, không biết có thể hay không đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng mà Thẩm Phục cũng không có làm đến cuối cùng, vén quần áo Lâm Thục Ý đến ngực, Thẩm Phục ngừng lại, nhẹ nhàng đến gần ngực trái hôn một chút, tê tê dại dại, khiến Lâm Thục Ý có chút hoảng thần.
Không chờ cậu mở miệng hỏi, Thẩm Phục liền thấp giọng nói rằng.
"Tiểu Ý, chúng ta kết hôn đi."
Lâm Thục Ý ngẩn ra, sau đó cười rộ lên, nói rằng.
"Được.”
Thẩm Phục cũng trầm thấp nở nụ cười,
"Vậy đợi đến cuối tháng sáu chúng ta sẽ đi Los Angeles.”
Lâm Thục Ý lần này mới thật sự ngây ngẩn cả người, đem Thẩm Phục đẩy lên một chút nhìn vào mắt của hắn, hỏi.
"Chờ đã, anh nói cái gì cơ?"
Thẩm Phục đôi mắt đen như là một vũng sâu không thấy đáy, xanh đen giống như muốn đem cậu hút vào, hắn cúi người xuống hôn một cái lên môi Lâm Thục Ý, sau đó nói.
"Đi Los Angeles, đăng ký kết hôn."
Lâm Thục Ý run rẩy.
"Anh đã làm xong tất cả thủ tục, mua cổ phần của chú Alan, đồng thời dùng danh nghĩa của em ở Los Angeles mua bất động sản, hiện tại chúng xem như là hợp pháp có thẻ xanh, có thể dùng để đăng kí kết hôn, nếu em nguyện ý, tự nhiên là càng nhanh càng tốt."
Lâm Thục Ý có chút nói không ra lời.
"Em cho là..."
Thẩm Phục nhìn hắn,
“Cho là anh chỉ nói chơi thôi chứ gì? Anh nói rồi, phải cho em một danh phận, quang minh chính đại đứng ở trước mặt mọi người.”
Có thẻ xanh, hôn nhân của bọn họ ở trong nước tuy không được thừa nhận, nhưng ở nước ngoài lại được luật pháp bảo vệ, bọn họ có thể giống như vợ chồng bình thường, đứng trong giáo đường nhận lời chúc phúc của mục sư.
Lâm Thục Ý run rẩy, không biết nói cái gì cho phải.
Thẩm Phục cũng không cần cậu nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống hôn môi câụ, nhẹ nhàng mút vào cắn xé, sau đó thấp giọng hỏi.
“Em bây giờ có nguyện ý hay không? Nếu như nguyện ý chúng ta sẽ đứng trước mặt thượng đế tuyên thệ, từ nay về sau trung thành, làm bạn đời duy nhất, mãi đến tận khi sinh mệnh kết thúc.”
Hắn cũng không tín ngưỡng Thượng Đế, nhưng hắn hi vọng dùng phương thức như thế để Lâm Thục Ý rõ ràng, cả cuộc đời này của hắn, chỉ yêu một người.
Hắn không nói lời nào, lẳng lặng chờ Lâm Thục Ý đáp lại, mãi đến tận khi tim đập chậm lại, Lâm Thục Ý nhẹ nhàng kiên định nói một tiếng.
"Được!"
Từ trước cậu không biết mình sẽ thích một người như thế nào, sau đó thích Thẩm Phục, cậu không biết yêu thích một người đến tột cùng có thể yêu thích đến mức nào, hiện tại cậu mỗi ngày tỉnh lại đều muốn nhìn thấy hắn, cậu không biết có một gia đình sẽ là cảm giác gì, hiện tại cậu rất hạnh phúc giống như cảm thấy mình nắm giữ toàn bộ thế giới.
Rốt cục chờ đến khi nghe được đáp án chính mình muốn nghe, Thẩm Phục cũng không chậm trễ đem Lâm Thục Ý ôm tiến vào phòng ngủ.
Cũng may Đào Đào ngủ rất lâu, chờ bé tỉnh lại, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đã đón Tiểu Ngộ trở về.
Thẩm Phục gọi điện thoại cho Thẩm gia, nói cho mọi người biết tin tức tốt này.
Nghe nói thẻ xanh đã giải quyết, bọn họ liền chuẩn bị đi Los Angeles kết hôn, mẹ Thẩm là người kích động nhất, cô đi Los Angeles rất nhiều lần, đối với cái thành phố này cũng coi như quen thuộc, nhưng không có lần nào có thể làm cho cô kích động như lần này, không nhịn được hỏi ba Thẩm ngày đó cô nên mặc quần áo gì, đi giày gì.
So với mẹ Thẩm, ba Thẩm thoạt nhìn lý trí hơn nhiều, ông chỉ là hỏi.
"Rất tốt, cần ba giúp hai đứa gì không?”
Cuộc hôn lễ này không cử hành ở trong nước, bất quá làm ba mẹ, ba Thẩm mẹ Thẩm tự nhiên cũng tốn nhiều sức lực nhất.
Thẩm Phục cười nói,
“Để ông nội giúp chúng con chọn ngày đi, lễ phục cùng giáo đường giao cho mẹ, mẹ không phải rất lâu từ trước đã nói nếu như con và anh kết hôn, đều do mẹ bố trí sao?”
Ba Thẩm tuy rằng trong lời nói nghe tới không có chút nào kích động, nhưng khóe miệng mỉm cười rốt cuộc vẫn là bán đứng ông, ông cười nói,
"Được, chúng ta ngóng trông ngày này đã lâu."
Sau đó mọi người cùng nhau chọn ngày đi Los Angeles, xác định ngày cuối tháng sáu, sau đó bọn họ sẽ chọn một ngày trong tháng bảy, để hoàn thành nghĩ thức long trọng này.
Thẩm ca ca toàn bộ cuộc điện thoại không nói lời gì, chỉ khi điện thoại sắp sửa cắt đứt lại lên tiếng.
"Chúc em hạnh phúc, chúc mừng!"
Thẩm Phục nhếch miệng,
"Anh và anh Giang Trình cũng sẽ có một ngày như thế."
Thẩm ca ca cười cười, không lên tiếng.
Sau đó Lâm Thục Ý đem tin tức này nói cho Lão Dương Đầu bọn họ.
Lão Dương Đầu bọn họ đều cực kỳ kinh ngạc.
"Ra nước ngoài kết hôn? Được được được, tuy rằng Trung Quốc không thể kết hôn, ở nước ngoài kết hôn cũng như nhau.”
Lâm Thục Ý cong khóe miệng không che giấu nổi nội tâm vui sướng, nói rằng.
"Khoảng thời gian này sẽ dùng để cho mọi người làm thị thực, không biết giấy chứng nhận của mọi người đâu ạ?”
Tiểu Uyển lúc này mới trợn mắt lên há to mồm.
"Anh Tiểu Ý, chúng ta cũng đi sao?"
Lâm Thục Ý nói rằng.
"Đương nhiên, mọi người cùng nhau đi."
Tiểu Uyển cao hứng nhảy lên.
"Quá tốt rồi, em còn chưa đi nước ngoài lần nào đâu!!"
Bà nội Tiểu Uyển vẫn là có chút ngượng ngùng,
"Đều đi có phải là quá tốn kém, nếu không cháu mang ông Dương đi, chúng ta ở nhà cũng được.”
Dù sao bọn họ cùng Lâm Thục Ý cũng không có chân chính quan hệ máu mủ, không giống Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý có quan hệ thân thiết như vậy.
Lâm Thục Ý nở nụ cười,
"Bà nội bà nói gì vậy, trước tiên không nói thời gian dài, mọi người ở trong lòng cháu đều là người thân, lại nói bà bây giờ là bạn lữ của ông Dương, cứ dựa theo quan hệ, bà cũng nên đi, huống chi ông Dương ở trong lòng cháu, giống như ông nội ruột, ngày trọng đại như thế, cháu hi vọng mọi người đều ở bên cạnh cháu.”
Lão Dương Đầu đôi mắt có chút ướt át, ngón tay cũng có chút run rẩy, đưa tay kéo tay Lâm Thục Ý qua nói rằng,
"Đi! Tại sao không đi! Ngày quan trọng như vậy, xài bao nhiêu tiền cũng phải đi."
Ông vừa bắt đầu chỉ là xuất phát từ lòng tốt, cảm thấy đứa nhỏ này mồ côi cha mẹ, một mình rất đáng thương, lại không nghĩ tới, cuối cùng đứa nhỏ này lại cho mình an ủi lớn như vậy.
Lại như Lâm Thục Ý nói, ông cũng coi đứa bé này như là cháu ruột của mình.
Một khi đã quyết định lịch trình, mấy ngày này cần phải nhanh chóng làm thị thực.
Vốn là quyết định để Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đi trước, dù sao sự tình bọn họ muốn làm còn rất nhiều.
Nhưng sau đó Thẩm Phục quyết định để mọi người cùng nhau đi, trước ngày tổ chức lễ cưới, coi như làm một chuyến du lịch, Los Angeles quanh năm nhiệt độ ổn định, tháng bảy chính là thời điểm trong nước tương đối nóng, mọi người cùng nhau đi, vừa vặn có thể hóa giải một chút tâm lý áp lực cho Lâm Thục Ý.
Thị thực rất nhanh được giải quyết, trước khi làm thị thực Lâm Thục Ý cũng nhiều lần hỏi qua rất nhiều bác sĩ, cũng cho Đào Đào đi làm kiểm tra thân thể cặn kẽ, kiểm tra xem bé đi máy bay có ảnh hưởng gì không, nếu như không thể ngồi máy bay tới, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp khác.
Bất quá cũng may bác sĩ kiểm tra sức khoẻ báo cáo, nói là bệnh của Đào Đào cũng không có triệu chứng tim suy, đi máy bay ảnh hưởng không lớn, bọn họ mới yên tâm đem thị thực làm.
Ngoại trừ Đào Đào, thì người
duy nhất tương đối lo lắng chính là Thẩm cô cô.
Trầm cô cô đã mang thai sáu tháng, vốn là không thích hợp đi máy bay hành trình dài, nhưng ngày quan trọng như thế bản thân Thẩm cô cô rất muốn đi, theo đạo lý thì Thẩm cô cô không thể không đi, vì vậy phụ nữ có thai bụng lớn là đối tượng chú ý của tất cả mọi người, bất quá nghe nói vợ mình cũng đi Los Angeles, Alan một bên lo lắng một bên vui sướng, điện thoại mỗi ngày gọi một lần, xác nhận thời gian lẫn tình hình.
Thẩm cô cô cảm thấy mọi người lo lắng hơi quá mức, dù sao sáu tháng là thời gian ổn định nhất, gần thời gian sinh sản còn lâu, cũng đã sớm qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm.
Vì vậy ngày cuối cùng của tháng sáu, mọi người cùng nhau thu thập hành lý đơn giản, tập hợp ở sân bay H thị, ngồi lên máy bay đi tới Los Angeles.
Từ H thị đến Los Angeles không sai biệt lắm bay mất hai mươi tiếng, trong thời gian này Đào Đào vẫn luôn hiểi chuyện, cũng không có gì không khỏe, điều này làm cho Lâm Thục Ý yên tâm không ít, bởi vì liên quan đến Đào Đào nên dì Trần cũng theo mọi người đi Los Angeles.
Tiểu Ngộ thì lại đối với máy bay thật tò mò, đây là lần thứ nhất bé được ngồi máy bay, từ phía cửa sổ hướng tầm mắt phóng tới bên ngoài, thấy cái gì đẹp đều chia sẻ với Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý thì lại hoàn toàn không có tâm tư này.
So với hai đứa bé, cậu mới là người cần sốt sắng nhất.
Cậu vừa tới thế giới này, đã biết đến loại phương tiện giao thông bay ở trên trời này,
cậu một bên hiếu kỳ đến cùng là bởi vì có cái gì mới có thể bay ở trên trời như vậy, thời điểm vừa nghĩ liền muốn lên ngồi thử một chút, đợi đến khi cậu ngồi lên rồi, cậu mới phát hiện…. cậu dĩ nhiên bị say máy bay.
Không đơn thuần cảm thấy buồn nôn, ngược lại chính là mỗi bộ phận trên thân thể đều không thích ứng được, khó chịu cậu chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ, ngủ thì mới có thể thoải mái một chút.
Thẩm Phục thật sự không nghĩ tới Lâm Thục Ý say máy bay lợi hại như vậy, chuẩn bị thuốc chống say không nhiều, chỉ có vài viên Lão Dương Đầu và bà nội Tiểu Uyển đã uống hết, cũng là không còn phần cho Lâm Thục Ý, thấy Lâm Thục Ý khó chịu Thẩm Phục đau lòng vô cùng, đem ghế tựa hạ thấp, đeo băng bịt mắt cho cậu, sau đó đem Đào Đào ôm đến phía sau cho mẹ Thẩm, chính hắn ngồi ở bên cạnh Lâm Thục Ý, nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa dạ dày, hi vọng cậu có thể thoải mái một chút.
Tiểu Ngộ thấy Lâm ba ba không thoải mái, cũng không lớn tiếng nói chuyện, bảo Thẩm Phục đưa cho bé máy ảnh, dựa theo phương thức của Thẩm Phục dạy bé, bé nhìn thấy phong cảnh gì có thể chụp lại, đợi đến lúc Lâm ba ba không khó chịu có thể lấy cho ba ba xem.
Lâm Thục Ý ngủ mê mệt gần nửa ngày, mãi cho đến thời điểm cơm tối cậu mới đỡ được một chút.
Đại khái là bởi vì ăn được một ít cơm, Lâm Thục Ý thấy tốt hơn rất nhiều, không phải quá thoải mái, bất quá cũng không cần ngủ, tựa lưng vào ghế ngồi xem bức ảnh Tiểu Ngộ chụp, hai cha con dựa đầu vào nhau nói chuyện.
Thẩm Phục tìm nữ tiếp viên hàng không, lấy hai ly kem đặt trước mặt cho bọn họ, Tiểu Ngộ đôi mắt nhanh chóng sáng lên, hỏi.
"Ba ba, ba muốn ăn kem không?"
Lâm Thục Ý nghiêm chỉnh mùa đông không ăn kem, bây giờ thấy kem cũng là có chút thèm, liền cùng Tiểu Ngộ hai cha con mỗi người một ly đem kem ăn sạch sành sanh, không dám để cho Đào Đào nhìn thấy, vì bé cũng không ăn được.
Ở trên máy bay vượt qua một buổi tối, sáng ngày thứ hai mười giờ, bọn họ cuối cùng đã tới Los Angeles.
Sau khi xuống phi cơ, Lâm Thục Ý cũng triệt để khôi phục tinh thần, sức khoẻ tràn trề.
Phía ngoài ánh nắng rất tốt, nhưng không quá nóng, lại như Thẩm Phục giới thiệu, Los Angeles là thành phố vô cùng thích hợp cho mọi người sinh sống, một năm bốn mùa nhiệt độ ôn hòa.
Chú Alan đã sớm chuẩn bị xe đón ở bên ngoài, biết về tin tức chuyến bay liền tự mình ra cửa phi trường chờ đợi, sau đó xa xa liền thấy một đám người từ bên trong đi ra, dẫn đầu mấy người cực kỳ dễ thấy, coi như là giá trị nhan sắc phổ biến hơi cao, cùng người Los Angeles cũng không kém chút nào, bốn người đàn ông tụ lại cùng nhau, mang theo đủ loại kiểu dáng kính râm, như là người mẫu mới vừa từ sàn chữ T đi xuống.
Nếu như không phải một trong hai người ôm đứa bé, một người khác nắm tay một đứa bé, thì càng giống hơn.
Đào Đào ôm cổ Thẩm Phục, bé mặc trên người áo ngắn tay màu vàng, quần cộc xanh đậm, tay cùng chân giống như ngó sen vừa trắng vừa non, tóc có chút hơi quăn, nhưng màu tóc đen thuần khiết của người Châu Á, đôi mắt vừa đen vừa sáng, xinh đẹp giống như búp bê.
Tiểu Ngộ nắm tay Lâm Thục Ý, bé mặc trên người áo sơ mi màu hồng, trên cổ đeo một cái nơ hình bướm, giống như tiểu thân sĩ nho nhã lễ độ.
Thẩm Phục một bên ôm Đào Đào bước đi, một bên quay sang nói với Lâm Thục Ý cái gì đó.
Đằng sau, Giang Trình đưa tay ôm vai Thẩm ca ca, bị Thẩm ca ca hất xuống, sau đó Giang Trình cười híp mắt biến hoá đổi thành ôm eo, Thẩm ca ca không ngại phiền phức, cuối cùng thẳng thắn kéo tay hắn xuống, không cho hắn lặp lại hành động, Giang Trình rốt cục thoả mãn, cùng Thẩm ca ca nắm tay nhau, hài lòng hướng phía trước đi đến.
Mọi người rốt cục nhìn thấy chú Alan đứng ở xa, Thẩm Phục nở nụ cười phất phất tay.
Hành trình Los Angeles, chính thức bắt đầu.
Hết chương 109.
|