Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
97: Thịt xiên nướng
Năm mới vừa qua, khí trời liền nhanh chóng ấm lên.
Mặt trời càng ngày càng ấm áp, gần phố Triều Dương không ít cảnh đẹp, hấp dẫn không ít du khách tới đây thăm thú.
Thẩm ca ca cùng Trần Phóng cũng không đi, Thẩm Phục suy nghĩ một chút mỗi ngày ở nhà cũng rất chán, cho nên liền đề nghị mọi người cùng nhau ra ngoài cắm trại.
Thẩm ca ca và Trần Phóng cũng thấy như vậy nên đều đồng ý.
Thẩm ca ca chưa từng tham gia loại hình cắm trại ăn đồ nướng này, ngược lại cảm thấy cũng rất thú vị, liền khoái trá đáp ứng, Trần Phóng thì càng phải nói hắn cũng chán muốn chết, nhưng cũng không muốn về nghe cha mẹ lải nhải, có thể đi ra ngoài tự nhiên là rất tốt.
Đã qua mùng tám tháng giêng, phần lớn công ty cũng đã bắt đầu đi làm, bất quá bọn họ mấy người hiển nhiên ngoại lệ, Trần Phóng giống như Thẩm Phục đều không có tiếp nhận công ty cha mẹ, hắn bây giờ làm thợ chụp ảnh tự do, có muốn đi làm hay không đều xem tâm tình của chính mình. Thẩm ca ca càng không cần phải nói, tuy rằng anh trông coi một công ty rất lớn, bất quá cũng không phải tất cả mọi chuyện đều cần anh bận tâm, thời điểm như thế này, anh tự cho chính mình nghỉ mấy ngày, cũng sẽ không có ai nói gì. Lâm Thục Ý kinh doanh tiệm cơm, hiện tại mọi người vẫn còn không khí ăn tết, nên khách đến cũng không nhiều, tự nhiên cũng có thời gian tự do.
Thẩm Phục không chọn ngày cuối tuần để đi, khi đó người đang đông, hắn không có chút nào muốn chen chúc.
Đặc biệt là hắn còn mang theo hai đứa bé, Thẩm ca ca còn là một người cực kỳ không thích ầm ĩ.
Vì vậy mọi người chọn thứ hai, ngày này đại bộ phận người đã đi làm, mọi người mới cùng nhau khởi hành.
Vốn là muốn gọi Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ cùng nhau đi, ai biết đi qua hỏi, mới biết hai lão nhân gia cũng có hoạt động của chính mình, muốn đi bên ngoài hái rau dại tản bộ một chút, Lão Dương Đầu nghĩ một đám người trẻ tuổi nếu đi cùng nhau lại cần phải để ý đến hai lão nhân bọn họ, chơi cũng không thoải mái, liền cự tuyệt nói bọn họ chính mình cũng có chỗ đi chơi rồi.
Vì vậy đến khi xuất phát chỉ có sáu người.
Thẩm ca ca ngược lại là hoàn hảo, Trần Phóng nhìn một nhà bốn người kia, lòng tràn đầy thắt tâm giống như là bị cưỡng ép ăn đồ ăn của chó, cố tình đồ ăn này là hắn tự mình đòi lấy, vì vậy càng thắt tâm hơn.
Cũng may khi đến nơi, Trần Phóng cũng không thắt tâm nữa, bởi vì nơi này quá xinh đẹp.
Kỳ thực chỗ này đối với Lâm Thục Ý mà nói đã không còn hiếu kỳ như trước, bởi vì nơi này chính là nơi lúc trước Lão Dương Đầu dẫn bọn họ đi câu cá.
Xung quanh chỗ này có mấy khu phong cảnh nhỏ, khu phong cảnh liên kết, đều là núi và hồ, nói trắng ra kỳ thực ở bên ngoài có hoa nở tươi đẹp thì cũng không có gì đáng xem, bất quá nếu ở nơi này đốt lửa trại thì cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Phục chọn ngày có khí trời tốt, mặt trời trôi giữa bầu trời, không có gió, phơi nắng cũng thấy ấm áp.
Tiểu Ngộ vừa xuống xe liền bị cảnh sắc xinh đẹp xung quanh hấp dẫn, vừa chạy vừa gọi.
"Ba ba, mau nhìn, hoa này thật là đẹp nha!"
Lâm Thục Ý đem Đào Đào đang buồn ngủ mông lung, đi xuống, cười híp mắt bắt chuyện bé.
"Cẩn trọng một chút, bên kia có hồ, đừng đến gần quá”
Tiểu Ngộ ngoan ngoãn đáp ứng hai tiếng, chạy xa hơn.
Thẩm ca ca từ ghế phía sau xuống, Trần Phóng cũng từ ghế phó lái đi xuống.
"Thì ra ở S thị có nhiều nơi đẹp như vậy."
Thẩm Phục cười nhạo.
"Cậu thì toàn vào nhà hàng quán bar, thì làm sao mà biết đến chỗ khác.”
Trần Phóng mặt đỏ bừng, nhưng lại cảm thấy chính mình căn bản không có cách nào phản bác.
Thẩm ca ca thay đổi hình tượng tinh anh ngày xưa biến thành bộ dạng vô cùng nhàn nhã tùy ý, khoan eo hẹp mông đứng ở nơi đó, giống như người mẫu đi trên sàn chữ T. Trần Phóng tuy rằng có một mặt lưu manh, nhưng cũng đẹp trai không kém, nhóm người này đứng chung một chỗ, người đi ngang qua lơ đãng cũng không nhịn được ngó nơi này mấy lần, cũng may nơi này trong ngày thường căn bản không có nhiều người đến, bằng không bị cho là ngôi sao, vây lại xem cũng không chừng.
Nơi này bãi cỏ không phải do người trồng, trưởng thành có chút chênh lệch không đồng đều, bất quá xanh mượt ngược lại rất sạch sẽ, Thẩm Phục từ phía sau xe, đem ra bữa cơm lót bụng ngày hôm nay, đặt ngay tại chỗ, Lâm Thục Ý trước tiên đem Đào Đào thả xuống mới đi lên giúp.
Đào Đào từ lúc biết được đi chơi thì rất cao hứng, nhảy nhót nửa đường, rốt cục vẫn là mệt quá không nhịn được ngủ mất, bất quá vào lúc này vừa được Lâm Thục Ý từ trên xe ôm ra lại trở về trạng thái ban đầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh màu sắc rực rỡ liền cao hứng vô cùng, được Lâm Thục Ý thả xuống, không quan tâm đến món ăn lót bụng, liền bắt đầu loạng choà loạng choạng muốn đứng lên hướng bên cạnh đi.
Bé gần đây tựa như là rất thích đi bộ, trước đây dụ dỗ bé mới chịu đi hai bước, hiện tại không cần người khác, bé cũng có thể loạng choà loạng choạng tiêu sái đi một đoạn, Lâm Thục Ý thật cao hứng, nơi này thảm cỏ rất mềm mại, nếu ngã sấp xuống cũng không sợ, Lâm Thục Ý yên tâm để bé tự mình tìm tòi, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn bé là được.
Ăn điểm tâm trong chốc lát, mấy người cũng không vội vã đốt lửa, chỉ đem đồ vật trước tiên để ra, thương lượng cùng đi câu cá.
Tiểu Ngộ đối với câu cá hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú, bất quá đồ đi câu của mọi người quá lớn, bé cũng không cầm nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Phục chỉnh bộ đồ câu trên tay mình. Thẩm Phục đang làm hăng say, vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Ngộ một bộ dạng hâm mộ, nở nụ cười.
"Tiểu Ngộ cũng muốn chơi à?"
Tiểu Ngộ gật gật đầu.
Thẩm Phục lui về phía sau ngồi một chút, vỗ vỗ vị trí trước người mình.
“Đến đây, ba ba dạy cho con.”
Tiểu Ngộ thật cao hứng liền đi sang ngồi.
Thẩm Phục nắm tay bé, dắt tay dạy bé, làm sao thả mồi, làm sao quăng tuyến, thấy bong bóng thế nào, làm sao thu cá.
Tiểu Ngộ kì thực không nghĩ động đậy, ngồi im, cao hứng trợn tròn cặp mắt không nháy lấy một cái chỉ chú ý phao bay trên mặt nước.
Mắt nhìn đã lâu, cũng không có động tĩnh, quay đầu lại hơi nghi hoặc một chút xem Thẩm Phục, Thẩm Phục cười sờ sờ đầu bé.
"Phải có kiên trì, mới có thể chờ đợi cá mắc câu."
Tiểu Ngộ gật gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước.
Lâm Thục Ý một bên vừa nhìn Đào Đào một bên tranh thủ chú ý động tĩnh của hai cha con, khoé miệng liền cong lên, Thẩm Phục tựa hồ ngày càng ra dáng làm ba ba.
Như là cảm thấy được Lâm Thục Ý nhìn mình, Thẩm Phục đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Thục Ý đang ôn nhu câu lên môi, sau đó duỗi ra đầu lưỡi ở trên môi mình liếm một chút, ý tứ ám chỉ hàm xúc mười phần.
Lâm Thục Ý
“….”
Lâm Thục Ý một mặt bị lưu manh đùa giỡn, Thẩm Phục cười nhẹ, hắn vẫn rất thích trêu chọc Lâm Thục Ý, thích xem em ấy lộ ra loại biểu tình, chỉ có một mình hắn thấy được.
Trần Phóng bất quá không cẩn thận xoay chuyển đầu để thay đổi mồi câu mới, không may bắt gặp cảnh đó, cảm giác giống như lại vừa bị cưỡng chế ăn một lượng lớn thức ăn cho chó, cả người cũng không tốt.
Thẩm ca ca ở bên cạnh ý tứ không rõ hàm xúc cười.
"Thời điểm như thế này, coi như mình bị mù là tốt nhất!"
Trần Phóng
“....”
Anh trai thật tuyệt sắc!!
Tiểu Ngộ lại đột nhiên hưng phấn kêu to lên.
"Ba! Ba! Cá! Cá mắc câu!!"
Thẩm Phục quay đầu lại nhanh tay nhanh mắt đem cần thu vào, quả thực là một con cá lớn bằng bàn tay giãy dụa treo ở trên đầu lưỡi câu.
Thẩm Phục đem cá lấy xuống bỏ vào bên trong thùng đựng nước, Tiểu Ngộ cầm theo thùng đựng nước liền chạy tới để Lâm Thục Ý xem, hưng phấn đỏ cả mặt.
"Ba ba xem, cá nhỏ."
Lâm Thục Ý khích lệ sờ sờ đầu Tiểu Ngộ.
"Tiểu Ngộ câu được cá rồi giỏi quá."
Tiểu Ngộ mặt hồng hồng, rõ ràng cao hứng không thôi.
Đào Đào nằm nhoài bên cạnh thùng đựng nước nhìn chằm chằm con cá xem đến trợn cả mắt lên.
Nhìn con cá lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngộ.
"Anh anh ~~ anh anh ~~ "
Hiển nhiên đối với vật này tò mò vô cùng.
Tiểu Ngộ cẩn thận vén tay áo lên, dùng hai tay đem cá nâng lên, tay bé nắm quá chặt, cá trong lòng bàn tay bé uốn tới uốn lui, cư nhiên không có rớt xuống, sau đó thận trọng đem cá đến trước mặt Đào Đào.
"Xem nè, anh trai câu được cá."
Đào Đào bị cá uốn tới ẹo lui có chút sợ, không nỡ không muốn nhìn, liền quay đi.
"Đào Đào. sờ một cái xem, không sợ."
Đào Đào quay lại, giống như nghe hiểu lời nói, đem tay nhỏ trắng mịn của mình vươn ra ngoài, không chỉ là đưa tay, đầu cũng đồng thời hướng phía trước.
Nhưng cá cũng không ngoan ngoãn để bé sờ thử, liền ở trong tay Tiểu Ngộ dùng sức vùng vẫy một hồi, cuối cùng từ trong tay Tiểu Ngộ vọt ra ngoài, sau đó đánh vào miệng Đào Đào.
...
Bẹp một tiếng, khiến Đào Đào hôn cá một cái mạnh mẽ.
Đào Đào cả người đều bị doạ đến bối rối, đôi mắt trợn lên tròn trịa, ngơ ngác xoay chuyển hai vòng, rốt cục đột nhiên khóc lên ngay lập tức.
Tiểu Ngộ lập tức liền hoảng rồi, cũng không lo đến cá đã rơi xuống trong bụi cỏ, muốn đưa tay ra ôm Đào Đào, nhưng lại xem tay mình toàn nước, không biết làm như thế nào cho phải.
Đào Đào khóc lóc khiến Lâm Thục Ý không khỏi lo lắng, hiển nhiên bị cái biến cố này dọa đến, Lâm Thục Ý liền vội vàng đem bé ôm lấy, dỗ bé.
“Con bị dọa sao?!! Không có chuyện gì, cá là không cẩn thận từ trong tay anh trai nhảy ra mới đụng phải con, con không phải muốn sờ cá à?!”
Đào Đào khóc thút thít hai tiếng, liền ngưng không khóc nữa.
Nhìn anh trai rồi nhìn cá, một bộ dạng muốn sờ nhưng cũng sợ không muốn sờ.
Tiểu Ngộ lúc này mới đem cá ném vào bên trong thùng, nói rằng.
"Anh trai đem nó để vào rồi,Đào Đào đừng khóc."
Đào Đào cũng không khóc, víu tay ở thùng đựng nước bên cạnh, nhìn cá ở bên trong bơi qua bơi lại nở nụ cười, quay đầu lại xem Tiểu Ngộ,
"Anh anh ~ cá ~ "
Tiểu Ngộ trợn mắt lên,
"Đúng, cá, Đào Đào thật thông minh."
Được khen thông minh Đào Đào hết sức cao hứng, vây quanh thùng vòng tới vòng lui xem, bất quá thủy chung vẫn không đưa tay sờ vào cá.
Nụ hôn đầu cho một con cá, thành câu nói trong rất nhiều năm Đào Đào bị mọi người trêu chọc nhiều nhất, ngẫm lại kỳ thực cũng thật sốt ruột.
Câu cá vui đùa đến buổi trưa, Thẩm Phục mới bắt đầu nhóm lửa bỏ than vào bên trong cái bếp chuẩn bị nướng.
Bọn họ mang tới mang không ít thứ, ngoại trừ này đó còn có cá mới câu được.
Đồ nướng Đào Đào không thể ăn, Tiểu Ngộ chỉ có thể ăn ít, liền cho hai bé ăn đồ trong hộp giữ ấm, bên trong đựng cháo cùng đồ ăn nhẹ, Lâm Thục Ý ở nhà đã làm.
Thẩm ca ca và Trần Phóng chưa từng làm qua việc đốt lửa này, nhưng vẫn bắt tay vào làm thử.
Đồ để nướng ở nhà cũng đã chuẩn bị xong, xâu thịt thành chuỗi, cánh gà ướp, tôm cá cùng mực đều là món ăn mặn, còn có rau cải xanh, rau xà lách làm món ăn chay, mỗi dạng kỳ thực cũng không nhiều, bất quá chủng loại ngược lại tương đối phong phú.
Thẩm ca ca và Trần Phóng chưa từng làm qua mấy việc này, căn bản chỉ hứng thú với việc ăn chứ không biết nấu, đơn giản đốt bếp lửa nhưng thời gian cũng tương đối lâu. Hai bên mỗi bên ngồi hai người, từng người lật đồ ăn, đồ nướng ra cũng không ít, nếu không phải Thẩm ca ca chân tay vụng về, bọn họ đại khái ăn đến tối cũng không đủ no.
Trần Phóng vừa mới bắt đầu còn rất có sức lực, đến lúc sau cũng không nói chuyện nữa chỉ chuyên tâm nướng thịt.
Thẩm Phục ôm Đào Đào ở một bên cho bé ăn cháo, Lâm Thục Ý thì nhanh chóng đem đồ ăn để lên bếp, bôi dầu xoát muối thả ớt, khiến Thẩm ca ca bụng kêu không thôi
Tiểu Ngộ ăn một chén cháo lớn, xem mọi người nướng thịt, ánh mắt có chút tha thiết mong chờ.
Thẩm ca ca đem xiên thịt heo không thả quả ớt trên tay mình đưa cho bé.
"Thứ này nghe đâu không nên ăn nhiều, bất quá thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”
Tiểu Ngộ thật cao hứng nhận lấy ăn, lòng tràn đầy vui mừng
Tuy thực phẩm nướng có thể gây tác hại bệnh ung thư, nhưng nó vẫn rất được mọi người hoan nghênh, ít nhiều cũng có nguyên nhân.
Có câu nói, nếu cuộc đời bạn chưa một lần ăn thịt nướng, thì căn bản đó không phải là cuộc sống hoàn hảo!!
Thẩm ca ca quay đầu lại nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, cảm thấy em trai so với anh sinh hoạt thích ý hơn nhiều, cái đãi ngộ này quá không công bằng, anh làm sao chịu đựng được?!! Quả thực không thể nhẫn nhịn!
Thẩm Phục phía sau lưng đột nhiên lành lạnh, nhìn xung quanh bốn phía, thì thấy Lâm Thục Ý đang nướng thịt, Trần Phóng đang ăn hăng say, Thẩm ca ca cúi thấp đầu xem cây tăm trúc, một bộ dạng thất thần.
Quái, hắn mới vừa cảm thấy giống như có ánh mắt ai đó lườm hắn, rốt cuộc là ai?! Tại sao hắn luôn có một loại giác quan thứ sáu sẽ xảy ra chuyện gì đó kỳ quái nhỉ?!
|
98: Cafe blue mountain
Ngày cắm trại qua đi, sang ngày hôm sau Thẩm ca ca liền trở về, Trần Phóng cũng không muốn ở chỗ này làm kì đà cản mũi, liền cùng Thẩm ca ca đồng thời trở về.
Bị cưỡng ép ăn thức ăn cho chó nhiều ngày như vậy, Trần Phóng cũng sinh ra một loại ảo giác thấy việc kết hôn cũng tốt vô cùng.
Quả nhiên thức ăn cho chó thương tổn quá lớn!!!
Thẩm ca ca trước khi đi cùng Thẩm Phục nói chuyện một chút, thời điểm đi ra Thẩm Phục cả người biểu tình đều là ủ rũ, Lâm Thục Ý ngược lại là thật tò mò, hỏi.
"Làm sao thế này?"
Thẩm Phục tiến lên đem người ôm vào trong lồng ngực, buồn bực đem mặt vùi vào hõm cổ Lâm Thục Ý, vừa nói chuyện một bên phân thần nghĩ em ấy hình như lại cao hơn chút rồi.
"Anh trai bảo anh trở lại giúp anh ấy.”
Lâm Thục Ý ngẩn người một chút.
"Tiếp nhận Thẩm thị?"
Thẩm Phục gật gật đầu,
"Không sai biệt lắm gần như như là vậy."
"Vậy ý của anh thì sao?"
"Đương nhiên là từ chối."
Hắn rất không thích tiếp nhận công ty, nếu không phải cũng sẽ không trì hoãn đến bây giờ, hắn có công việc của mình, hơn nữa thời gian tự do, muốn làm thì làm, không muốn làm thì giống như hiện tại, nghỉ mấy tháng cũng không sợ không có tiền,tiền của hắn là do chính mình làm ra, tự cung tự cấp thật thoải mái, huống chi nơi này còn có Lâm Thục Ý và hai đứa con.
Thẩm Phục nếu như tiếp nhận Thẩm thị liền mang ý nghĩa hắn phải về H thị, thời điểm đó phải chạy đi chạy lại hai bên sẽ rất phiền phức, Lâm Thục Ý không thể không cân nhắc từ bỏ tiệm cơm Tây Tần, nhưng bây giờ nghe Thẩm Phục nói hắn cự tuyệt, Lâm Thục Ý lại cảm thấy băn khoăn, dù sao Thẩm ca ca một người cũng thật mệt mỏi.
Trọng điểm là Thẩm Phục cự tuyệt rồi, tại sao còn có bộ dạng này?
Thẩm Phục lên tiếng hờn dỗi giải quyết, nghi hoặc của Lâm Thục Ý.
"Anh từ chối, bất quá câu nói đầu tiên của anh trai giết chết anh trong nháy mắt.
"Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy nói muốn có thời gian lo chuyện tình yêu.”
Lâm Thục Ý
“….”
Cái này đúng là đề nghị không thể cự tuyệt, quả thật là đạo cao một thước... Ma cao một trượng.
Xét thấy chuyện đại sự cả đời của Thẩm ca ca quả thực rất trọng yếu, cho nên cứ việc Thẩm Phục vạn phần không muốn, cuối cùng vẫn phải đồng ý, chỉ nói cho hắn thời gian chuẩn bị hai ngày, sau đó Thẩm ca ca cong khóe miệng tâm tình rất tốt phê chuẩn.
"Vậy hai ngày sau anh phải đi H thị à?"
Thẩm Phục gật gật đầu, vòng tay ôm Lâm Thục Ý càng thêm chặt.
"Không nỡ để một mình em ở chỗ này."
Thẩm Phục hạ tiếng nói thấp xuống ở bên tai Lâm Thục Ý nói rằng.
Nửa ngày liền bồi thêm một câu.
"Cũng không nỡ rời xa Tiểu Ngộ và Đào Đào."
"Đi sẽ rất lâu sao?"
Lâm Thục Ý không hẳn sẽ biểu lộ tâm tình của mình, nhưng cũng hơi nhíu lông mày.
"Cũng không dài lắm, bất quá ông nội vẫn luôn hữu tâm để anh và anh trai đồng thời tiếp nhận Thẩm thị, anh sợ nếu đi vào sẽ rất khó bứt ra."
Trước cùng Thẩm lão gia tử đấu trí đấu dũng cũng đã đủ mệt mỏi, bây giờ còn thêm Thẩm ca ca, đạo hạnh rõ ràng cao hơn Thẩm Phục không ít.
Lâm Thục Ý lông mày nhíu chặt hơn một điểm, ở trong lòng suy nghĩ nhiều lần cũng không có cách nào xác định đến cùng cần phải lựa chọn con đường kia.
Cậu không rời S thị được, không phải chỉ là vì tiệm cơm Tây Tần, còn là bởi vì Lão Dương Đầu ở đây, mặc dù bây giờ Lão Dương Đầu cũng đã có gia đình mới, huống chi thời điểm cậu tiếp nhận tiệm cơm Tây Tần đã đáp ứng Lão Dương Đầu đem tiệm cơm kinh doanh cẩn thận, tình huống như bây giờ đối với cậu mà nói quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
"Anh biết em không nỡ rời nơi này, anh cũng không miễn cưỡng, bất quá chờ Đường Sảng học xong, em có thể đến H thị cùng anh được hay không?"
Lời nói này khiến Lâm Thục Ý tâm đều mềm nhũn.
Đương nhiên không hề có vấn đề, liền gật gật đầu.
Thẩm Phục mím mím môi, đem mặt chôn sâu hơn.
Cùng ngày Thẩm ca ca trở về, Thẩm lão gia tử liền biết Thẩm Phục đáp ứng trở lại tiếp nhận Thẩm thị, bèn điện thoại tới hỏi.
"Một mình cháu trở về?"
Thẩm Phục vâng một tiếng.
Thẩm lão gia tử nhăn lại lông mày,
“Vậy Tiểu Ý, cùng Ngộ Ngộ và Đào Đào làm sao bây giờ?’
Thẩm Phục giả vờ bất đắc dĩ nói,
"Em ấy ở quán cơm, đặt tâm tư lớn như vậy, hiện tại cũng không thể để cho em ấy yên tâm vứt bỏ được, Tiểu Ngộ nên đi học, Đào Đào có dì Trần rồi ạ.”
Thẩm lão gia tử nhíu mày đến càng sâu.
"Như vậy sao được?!"
Thẩm Phục liếc một cái, không được thì ông nội cũng không thu hồi được mệnh lệnh đã ban.
"Cháu cứ tới trước đi, còn dư lại ông giúp cháu suy nghĩ một chút biện pháp."
Thẩm Phục vâng một tiếng, đối với ông nội mình độ thiện cảm lại cao lên trăm phần trăm.
Thẩm ca ca là người bình tĩnh nhất, bởi vì anh biết rõ Thẩm Phục đứa em trai này tuyệt đối không phải người sẽ ngồi chờ chết, huống hồ anh vì Thẩm thị bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng nên để anh buông lỏng một chút, anh muốn đi nói chuyện luyến ái cũng không phải nói chơi.
Về Thẩm gia qua hết mười lăm tháng giêng, Thẩm Phục không cùng Lâm Thục Ý bọn họ trở về.
Thẩm Phục tốt nghiệp quản lý tài chính bất quá nhiều năm như vậy chưa có tiếp xúc qua nghề này, không khỏi vẫn còn có chút mới lạ, Thẩm lão gia để cho hắn trước đi Thẩm thị làm quen hai ngày, miễn cho cổ đông phía trên cảm thấy được hắn chỉ là cái bình rỗng, không chịu nổi chức trách lớn.
Thẩm Phục đối với việc này không hề đáng nghi, không làm thì thôi, làm, thì nhất định phải làm cho tốt nhất, tránh cho việc phải mất mặt.
Thẩm ca ca lần này không hề có một chút áp lực nào, đem em trai mình nghiền ép cho đủ, chuyện gì cũng giao cho em trai làm, ngay cả việc pha cà phê cũng bắt em trai tự đi pha.
Vì vậy trong phòng làm việc của tổng giám đốc có hai người đàn ông suất khí tụ lại cùng nhau, đám người thư ký trợ lý phía dưới không rõ chân tướng, liền hoa si không thôi
“Nhìn hai em nhà boss tình cảm thật tốt, nhị thiếu gia Thẩm gia cũng rất đẹp trai a.”
Thẩm Phục:... Nghĩ cũng thật phong phú, không nhìn ra là anh trai đang bắt nạt hắn à?!!
Thẩm ca ca mím môi bình tĩnh cười uống cà phê.
Bên này Lâm Thục Ý mang theo hai tiểu bánh bao trở về S thị, trước Thẩm Phục vẫn ở đây thì không cảm giác được, hiện tại lại thiếu đi một người, trong nhà giống như trống đi, làm cho Lâm Thục Ý tâm lý là lạ.
Tiểu Ngộ cũng không cao hứng lắm, tuy rằng bé kỳ thực tương đối dính Lâm Thục Ý, thế nhưng lại thích chơi cùng Thẩm Phục nhất, hiện tại hai ba ba chỉ còn lại một người, mặc dù bé đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng Tiểu Ngộ vẫn còn có chút mệt mỏi.
Nhưng bé cũng có thể nhìn ra, Lâm Thục Ý cũng không quen, cố gắng thu lại khổ sở trong lòng, ngược lại an ủi Lâm Thục Ý
“Ba ba là nhớ Thẩm ba ba ạ? Chúng ta hai ngày nữa liền đi nhìn ba ba một lần có được hay không."
Lâm Thục Ý sững sờ, bật cười,
"Được, bất quá trước lúc đó, Tiểu Ngộ phải đi học rồi biết không?"
Tiểu Ngộ gật gật đầu.
Thời gian báo danh học kỳ mới đã bắt đầu, Lâm Thục Ý tuy rằng không quen, nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại tâm lý của chính mình, mang theo Tiểu Ngộ đi trường học báo danh, bởi vì lúc trước cũng đã chào hỏi, báo danh ngược lại rất đơn giản.
Đứa trẻ như Tiểu Ngộ rất được người ta yêu thích, dễ dàng sát nhập vào hoàn cảnh mới, hoà mình cùng những đứa trẻ trong trường học.
Đào Đào hiện tại đã hoàn toàn giao cho dì Trần chăm sóc, bất quá vẫn là không thể rời đi Lâm Thục Ý, nếu như Lâm Thục Ý đi tiệm cơm, dì Trần cũng phải mang theo Đào Đào cùng đi tiệm cơm.
Đào Đào thật biết điều, tự mình một người chơi, từ trước tới nay cũng không nháo để Lâm Thục Ý phải ôm, bất quá buổi tối lúc ngủ thì ngoại lệ, nhất định muốn Lâm Thục Ý dỗ bé mới bằng lòng ngủ.
Mỗi ngày liền trải qua theo quy luật, Thẩm Phục vào buổi tối sẽ gọi điện thoại cho Lâm Thục Ý, phần lớn thời điểm nói chuyện cũng rất lâu, hỏi một chút Tiểu Ngộ gần nhất ở nhà có ngoan hay không, Đào Đào có nghe lời hay không các loại sự tình này nọ. Mà thường gọi lúc Tiểu Ngộ và Đào Đào ngủ rồi, cụ thể nói cái gì mấy đứa trẻ cũng không nghe được, ngược lại sau khi cúp điện thoại, chung quy Lâm Thục Ý mặt đều đỏ tới mang tai, phải vào nhà vệ sinh một chút.
Đường Sảng đi làm năm mới,
mỗi ngày đều bận chân không rời đất, Lâm Thục Ý dạy hắn nấu các món ăn ngày càng nhiều, dạy cũng gấp, hắn tự nhiên biết là bởi vì cái gì, bất quá bởi vì ông chủ nói chuyện luyến ái lại không nhìn nhân viên sống dở chết dở quả thực không có nhân quyền mà, tuy nói như vậy, Đường Sảng lại học rất nghiêm túc, không chỉ bởi vì hắn yêu thích nấu ăn, càng là bởi vì cảm thấy chính mình không thể phụ lòng tín nhiệm của Lâm Thục Ý.
Thẩm Phục rời đi thời gian cũng không lâu, khoảng cách năm mới bất quá cũng chỉ hơn một tháng mà thôi, Lâm Thục Ý lại luôn cảm thấy dài đằng đẵng giống như là một năm, nếu không phải có sự tình phân tâm, cậu đại khái sẽ cảm thấy thời gian trôi qua càng chậm hơn, này trung gian vẫn không tính mà Thẩm Phục mỗi tuần đều sẽ trở về hai ngày, ý thức được bọn họ cư nhiên như thể keo sơn gắn bó Lâm Thục Ý mặt đều có chút đỏ.
Không chỉ có Lâm Thục ý gian nan khổ sở, Thẩm Phục cũng tương đối khổ sở không kém, mỗi ngày thời điểm nghe âm thanh Lâm Thục Ý đều có thể cứng lên, hắn quả thực không muốn chịu trách nhiệm, bỏ về không làm nữa.
Nhưng gần đây Thẩm ca ca lại bởi vì việc tư luôn đến muộn về sớm, coi như là đang trong giờ làm việc, cũng có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thất thần ngẩn người, hiệu suất làm việc quả thực thấp đến hù người, trong lòng mọi người hình tượng như thần tiên hoàn mỹ của Thẩm ca ca, lập tức đi xuống thành người phàm cũng bởi vì việc tư mà bị quấy nhiễu, bất quá loại biến hóa này chẳng những không có khiến đám hoa si kia khiêm tốn một chút, trái lại càng khoa trương hơn biến thành như vậy:
"Boss gần đây đang yêu sao? Bộ dạng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên bật cười, quá là mê người!"
"Đúng đấy, không biết là cô gái nhà ai có phúc phận như thế, quả là muốn đố kị chết rồi."
"Còn nói cái chuyện này, các cô chỉ chú ý tới boss tâm tình tốt? Không có ai chú ý tới Thẩm nhị thiếu gần đây tính khí thật đáng sợ?"
"Bởi vì muốn tìm bất mãn mà thôi, chắc là vì xa người yêu lâu ngày đó mà."
"Lâu ngày? Bất quá cũng chỉ có một tháng thôi mà? Huống hồ cuối tuần anh ấy như tên lửa chạy về nhà.”
"Chà chà, thời điểm tinh lực thịnh vượng cô hi vọng anh ấy có thể giữ bao lâu, lần trước tại phòng pantry gọi điện thoại, còn nghe được Thẩm nhị thiếu gia nói lời thô tục không thích hợp để trẻ con nghe~.”
"Thật sao, cầu quá trình tỉ mỉ..."
Thẩm Phục bưng cà phê đứng ở ngoài cửa phòng pantry cả khuôn mặt đều đen.
Có phải là không tám chuyện thì sẽ không sống được hay không hả? Hơn nữa ngay cả người lãnh đạo cũng dám lấy ra để tám chuyện, có phải ngại tiền lương quá nhiều không?
Thẩm Phục mặt tối sầm lại ho nhẹ một tiếng, mấy cô gái trong phòng pantry không khỏi thất sắc, lập tức tan tác chạy như chim muông.
Các cô bát quái về cuộc sống
của Trầm nhị thiêu là bởi vì thần tượng mà. Cầu buông tha!!
Hết chương 98.
|
99: Mì sốt cà tím trộn thịt băm
Kỳ thực mọi người cũng không đoán sai, Thẩm Phục đúng là chân chân chính chính muốn tìm bất mãn.
Hắn và Lâm Thục Ý cũng coi như là mới kết hôn, kết quả bị Thẩm ca ca tách ra, biến thành mỗi người một nơi.
Thẩm Phục cả người đều là kháng cự.
Nhưng muốn kháng cựcũng hết cách rồi, Thẩm ca ca muốn luyến ái, trời cũng không ngăn được, đừng nói là hắn.
Huống chi hắn cũng không muốn ngăn cản, hắn ước gì Thẩm ca ca tiến triển cấp tốc, nhanh chón xác định quan hệ, gặp mặt gia trưởng, sau đó hắn có thể yên tâm thoải mái đem trọng trách bỏ đi, về S thị ở cạnh Lâm Thục Ý, nếu được như thế hắn cũng chẳng phải tìm bất mãn làm gì cả.
Bất quá nói thật, đối tượng luyến ái của Thẩm ca cả, giấu quá kín, rõ ràng toàn thế giới đều biết anh ấy yêu, cố tình chính chủ là ai bọn họ cũng chưa từng thấy, ngay cả mẹ Thẩm cũng nhìn ra hỏi hắn có phải Thẩm ca ca thích cô gái nhà ai không? Nếu như cô gái ấy là người tốt, bọn họ liền đi đến nhà người ta cầu hôn, Thẩm Phục cũng chỉ có thể lúng túng lắc đầu, hắn không biết.
Không phải giả bộ, là thật không biết, điện thoại của anh trai, hắn còn không biết bên trong có cái gì, làm sao mà biết cái người Thẩm ca ca lén lén lút lút yêu đương kia, rốt cục là ai.
Chớ nói có phải là con gái hay không, ngay cả giới tính hắn còn không biết nữa là.
Hơn nữa Thẩm Phục cũng chỉ tò mò mấy ngày, sau đó liền không có tâm tình cân nhắc chuyện người khác, bởi vì hắn nhớ Lâm Thục Ý sắp muốn điên rồi, làm gì còn có tâm tình quản đối tượng anh trai hắn luyến ái rốt cục là ai?
Chuyện của công ty Thẩm Phục chẳng mấy chốc hoàn toàn bắt đầu, làm đến mức Thẩm ca ca đều có vài phần kính trọng, một bên xem văn kiện, một bên lạnh sưu sưu nhìn hắn.
"Vẫn luôn không chịu tiếp nhận Thẩm thị, anh còn tưởng rằng em không có thiên phú cơ đấy! "
Thẩm Phục liếc mắt không muốn phản ứng lại, hắn ngược lại hi vọng chính mình một điểm thiên phú cũng không có.
Lại là một ngày bận rộn công tác, Thẩm Phục nới lỏng cà vạt trên cổ ra, ngồi dựa vào trên ghế buồn bực không thôi, nhìn lịch để bàn một chút cư nhiên mới thứ tư, nói cách khách cách ngày hắn về S thị còn có hai ngày?!!
Thẩm Phục buồn bực không thôi.
Thẩm ca ca gần đây luôn đến muộn về sớm lại coi đó là việc đương nhiên, về sớm cũng không biết đi đâu, bên trong phòng làm việc cũng chỉ có một mình Thẩm Phục còn đang tăng ca.
Kỳ thực cũng không phải không thể trở về, chính là thời điểm trở về hắn càng nghĩ muốn Lâm Thục Ý, nghĩ môi cậu ấy mềm mềm giống như kẹo bông, nghĩ đến xương quai xanh trắng nõn tinh xảo còn của cậu ấy, nghĩ đến thời điểm cậu ấy đỏ mặt như có như không than nhẹ...
Cảm giác được thân thể lại bắt đầu không chút kiêng kỵ cứng lên Thẩm Phục quả thực muốn văng tục.
Cơ hồ không chút suy nghĩ liền gọi điện thoại ngay cho Lâm Thục Ý.
Điện thoại bên kia đô đô vang lên hai tiếng, sau đó được kết nối.
"Vào lúc này còn chưa ngủ?"
Lâm Thục Ý thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái tại đầu bên kia điện thoại vang lên, Thẩm Phục lại cảm thấy toàn thân giống như bị bóp mạnh một cái.
"Nhớ em, ngủ không được."
Thẩm Phục âm thanh nhuốm màu tình dục, có chút khàn khàn vang lên, Lâm Thục Ý cơ hồ lập tức liền hiểi rõ tình cảnh bây giờ, không lên tiếng.
Nửa ngày mới nói rằng.
"Anh bây giờ ở nơi nào?"
Thẩm Phục ngẩng lên thân thể dựa vào ghế sô pha, tay lại không tự chủ được hướng phía dưới.
"Công ty, còn chưa có về nhà."
Lâm Thục Ý nói rằng,
"Một mình anh?"
Thẩm Phục gật gật đầu, lại nghĩ đến em ấy cũng không nhìn thấy, liền đáp một tiếng,
"Ừ, một mình anh thôi.”
"Tiểu Ngộ bọn nó ngủ rồi à?"
Kỳ thực mới vừa nãy hắn đã gọi điện thoại rồi, khi đó Lâm Thục Ý nói hai tiểu bánh bao đã ngủ, hiện tại so với lúc trước đã hơn hai giờ, khẳng định vẫn đang ngủ.
Quả nhiên Lâm Thục Ý nói rằng.
"Đã ngủ một hồi lâu."
Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng.
"Vậy em tại sao còn chưa ngủ?"
Lâm Thục Ý liền không nói, cậu thật sự là không tiện nói cậu cũng đang nhớ Thẩm Phục, nghĩ tới lăn qua lộn lại ngủ không được.
Coi như Lâm Thục Ý không nói, Thẩm Phục cũng rõ ràng, lúc này đem âm thanh áp thấp hơn.
"Anh muốn làm!"
Lâm Thục Ý cảm thấy mặt đều sắp bị câu nói này làm nóng đỏ, thanh của Thẩm Phục giống như dòng điện theo sóng âm truyền tới đây, rõ ràng chỉ là một câu nói, Lâm Thục Ý lại cảm thấy thân thể bị trêu chọc đều tê dại lên.
"Còn có hai ngày là có thể trở lại."
Cách hai thành phố, Thẩm Phục cũng có thể nghĩ đến Lâm Thục Ý hiện tại đang nghĩ gì, hắn đều có thể tượng tượng ra, hành hạ Lâm Thục Ý đồng thời chính mình cũng dằn vặt không thôi, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn chút, nghe tiếng Lâm Thục Ý hít thở lại tưởng tượng tới bộ dạng em ấy ở dưới thân mình.
"Không kịp đợi!!"
Trong loa hai người đều yên lặng, chỉ còn dư lại tiếng thở dốc ồ ồ của Thẩm Phục, cùng tiếng tim đập hỗn loạn của Lâm Thục Ý, hòa quyện lại cùng nhau, cậu biết Thẩm Phục đang làm gì, tình huống như vậy cơ hồ cách một hai ngày lại phát sinh một lần, lần thứ nhất cậu đỏ mặt tới mang tai muốn cắt đứt, lại cảm thấy giống như bị hấp dẫn, không biết nên làm gì. Hiện tại bây giờ, hơi thở nặng nề của Thẩm Phục đem cậu hoàn toàn dẫn dắt, khiến hô hấp của cậu cũng không tự chủ được trở nên dồn dập.
Qua thời gian thật dài mới nghe được Thẩm Phục tại đầu bên kia nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"A Ý."
Chỉ có thời điểm ở trên giường, Thẩm Phục mới gọi cậu như vậy, Lâm Thục Ý cảm thấy bên tai đều sắp bị thiêu cháy, toàn thân tình sóng triều động, cậu nghĩ cậu nhất định là trúng độc của Thẩm Phục.
"Thẩm Phục..."
Lâm Thục Ý thanh âm thật thấp, oa oa, âm cuối nhẹ nhàng cao lên, nhẹ nhàg giống như lông chim, không nhẹ không nặng khiêu khích dường như xoát ở trọng lòng Thẩm Phục, hắn hơi mở đôi mắt bị tình dục nhuốm màu cười nhẹ.
"Gọi lão công."
Lâm Thục Ý chưa từng có gọi hắn như vậy, hắn cũng chỉ là nhất thời hưng khởi chọc cậu mà thôi, hắn không nghĩ tới Lâm Thục Ý thật sự nhẹ nhàng trầm thấp âm thanh gọi một tiếng chỉ có hắn mới có thể nghe được.
"Lão công~"
Thẩm Phục đồng tử co rụt lại, cao trào dâng cao động một cái liền bùng nổ, tỉnh táo một chút, thời điểm phát hiện trên tay đều là chất lỏng ướt nhẹp dinh dính.
"Em nói cái gì? Gọi lại lần nữa.”
Điện thoại ca một tiếng tắt rồi.
Thẩm Phục khẽ cười nhẹ, lần thứ nhất hắn cảm thấy lần này chia lìa cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Lấy giấy ăn đem chính mình thu thập sạch sẽ, Thẩm Phục mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, tuy rằng thân thể tâm lý vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng tốt xấu xem như là ăn một chút món ăn khai vị, lót bụng cũng tốt hơn vẫn luôn bị đói.
Bên này Lâm Thục Ý cả người đều nóng lên, vạn bất đắc dĩ liền đi nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra trên mặt đỏ ửng còn chưa hạ xuống, lại thấy Tiểu Ngộ xoa mắt đứng ở trước cửa phòng cậu.
Lâm Thục Ý không khỏi biệt nữu.
Cố tình Tiểu Ngộ còn hỏi cậu.
"Ba ba có phải là nơi nào không thoải mái ạ?"
Tại sao bé giống như nghe thấy ba ba ở trong phòng tắm khóc, là bởi vì quá nhớ Thẩm ba ba sao? Bé kỳ thực cũng rất nhớ Thẩm ba ba.
Lâm Thục Ý trên mặt càng đỏ ửng hơn, không biết nên giải thích với Tiểu Ngộ thế nào, chỉ có thể quau đầu đi.
"Không có chuyện gì, Tiểu Ngộ sao lại dậy giờ này vậy?"
Tiểu Ngộ lúc này mới liền xoa xoa con mắt, thuận tiện xoa xoa bụng.
"Ba ba, con có chút đói bụng."
Buổi chiều lúc ở vườn trẻ ăn quá nhiều, trở về Lâm Thục Ý làm cơm bé cũng chỉ ăn một chút, vào lúc này sắp hơn mười một giờ, bé dậy đi nhà vệ sinh lại cảm thấy bụng thật đói.
Lâm Thục Ý đem áo tắm kéo lại, ôm Tiểu Ngộ lên trên giường.
"Đói bụng à? Để ba đi nấu cho con ăn, con trước tiên nằm trên giường đợi một chút nhé!"
Tiểu Ngộ gật gật đầu, ngưỡng mặt lên muốn Lâm Thục Ý hôn một chút, suy nghĩ một chút lại dừng lại, tự nhủ.
"Thẩm ba ba nói, không thể hôn ba ba."
Lâm Thục Ý buồn cười,
"Thẩm ba ba bây giờ không có ở đây."
Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lên, đúng a! vì vậy bẹp một tiếng tại trên mặt Lâm Thục Ý hôn một cái.
"Cảm ơn ba ba!"
Lâm Thục Ý cười sờ sờ đầu bé, đi xuống lầu đồ ăn khuya cho bé.
Lâm Thục Ý không nấu ăn ở nhà, cho nên trong tủ lạnh chỉ có sữa bò trứng gà cùng một gói mì cho trẻ em, mì trẻ em là dì Trần bảo Lâm Thục Ý mua cho Đào Đào, có vị cà chua, trứng gà, nấm hương các loại mùi vị, bất quá hôm nay bởi vì Tiểu Ngộ đi đến nhà bạn chơi, Lâm Thục Ý liền dùng hộp giữ ấm đem món ăn xếp vào một phần trở về, hiện tại vừa vặn có thể cho bé ăn mì, làm thêm một bát canh trứng cà chua, đơn giản cũng rất thuận tiện.
Lâm Thục Ý buổi trưa cũng ăn mì, bất quá là mì tự cậu làm thủ công, trong cửa hàng tuy rằng thịt cá rất nhiều, bất quá ăn nhiều thịt cũng rất dễ chán, ngược lại băm nhỏ thịt làm thành nước sốt chan lên mì, đặc biệt khiến mọi người hoan nghênh, buổi trưa thời điểm khách tới đều muốn ăn một bát.
Món ăn trong hộp giữ ấm là sốt cà tím thơm ngon, thịt băm mềm mại, mùi vị rất thơm, nước sốt vẫn còn ấm Lâm Thục Ý có thể đem trộn chung với mì.
Đào Đào ăn mì trẻ em rất nhỏ, cũng rất ngắn, chỉ bằng đầu ngón tay, cà chua màu hồng nhạt, nấm rơm đen,trứng gà màu vàng, Lâm Thục Ý băm nhỏ cà chua, sau đó đổ nước vào nồi, nhưng cũng chưa bật bếp, trước tiên đập thêm quả trứng gà, vào lúc này trứng sẽ không dính nồi, sau đó đợi đến khi lòng trứng ngưng đọng nước canh sôi, đem mì thả vào trần qua.
Mì trẻ em gia công tương đối phức tạp, cũng không có bất kỳ chất phụ gia dư thừa nào, ngoại trừ mì cùng muối cũng chỉ có các loại rau dưa, cho nên bảo đảm chất lượng, nhưng thời gian bảo quản cũng không dài, cần phải trong thời gian ngắn ăn hết, Đào Đào rất yêu thích loại mì này, mỗi lần nấu cho bé, đập một quả trứng gà, một ít rau cải xanh, bé có thể ăn một bát lớn.
Loại mì này nấu thời gian cũng không cần quá lâu, cho vào chỉ cần một ít là có thể vớt ra, Lâm Thục Ý đem mì lấy lên, cho một ít nước sốt cà tím thịt băm trong hộp giữ ấm đổ lên, sau đó múc một bát canh trứng cà chua.
Nước canh hiện ra một ít vàng dầu, trứng gà lộ ra một bên, nước từ từ biến thành màu tương nhạt, nhìn liền mở ra khẩu vị.
Lâm Thục Ý rút ra một đôi đũa cho Tiểu Ngộ, đem mì bưng cùng nước canh bưng lên.
Tiểu Ngộ đang nằm ở trên giường trợn mắt lên chờ cậu, thấy cậu đi tới đôi mắt đều sáng lên, biểu tình thấy thức ăn ngon giống ý hệt Lâm Thục Ý.
"Mau tới ăn đi."
Tiểu Ngộ vén chăn lên, dép cũng không đi liền cộc cộc chạy đến bên người Lâm Thục Ý, một điểm kiên nhẫn đều không có, Lâm Thục Ý chỉ là bất đắc dĩ liếc bé một cái cũng không nói thêm gì.
"Ba ba cũng ăn."
Tiểu Ngộ gắp lên mì sốt tương đôi mắt cong lên lộ ra răng nanh nhỏ nhìn Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,
"Con ăn đi, ba không đói bụng."
Tiểu Ngộ cúi đầu, hai ba lần liền đem mì ăn sạch, nước canh cũng không buông tha, ăn đến miệng nhỏ đều là mỡ.
"No rồi?"
Nước đều uống sạch, xem ra thật sự đói bụng.
Tiểu Ngộ gật gật đầu, xoa xoa bụng căng tròn.
"No rồi."
Lâm Thục Ý cười rộ lên,.
"Vậy thì con đi súc miệng rồi ngủ đi."
Tiểu Ngộ ngoan ngoãn đứng dậy, trên người mặc áo ngủ liền thân hình gấu, đi đến cửa.
"Ba ba ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tiểu Ngộ quay người hướng gian phòng của mình đi, đi tới một nửa ngừng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Thục Ý.
"Còn có việc?"
Tiểu Ngộ thanh âm thật thấp,
"Ba ba nhớ Thẩm ba ba liền gọi điện thoại cho Thẩm ba ba đi, con cũng rất nhớ Thẩm ba ba, cũng không muốn nhìn thấy ba ba khổ sở lén lút trốn đi khóc một mình đâu ạ."
Lâm Thục Ý sửng sốt một chút, biết Tiểu Ngộ hiểu lầm cái gì, cố tình cậu cũng không biết giải thích như thế nào.
Cậu là nhớ Thẩm Phục không sai, nhưng hoàn toàn không phải khổ sở.
Lâm Thục Ý cảm thấy mặt lại có chút ửng đỏ.
"Ừm... Ba sẽ nói cho Thẩm ba ba, con rất nhớ ba ấy."
Tiểu Ngộ loan mở mắt,
"Còn có hai ngày, chúng ta lén lút đến xem Thẩm ba ba đi ạ, thuận tiện cho ông nội bà nội một niềm vui bất ngờ."
Lâm Thục Ý sững sờ, cuối cùng cũng cong đôi mắt nói,
"Được."
Nếu như cậu lén lút xuất hiện ở trước mặt Thẩm Phục, không biết Thẩm Phục sẽ có biểu tình gì.
Hết chương 99.
|
100: Bánh cheesecake (bánh phô mai) chuối
Cả ngày thứ sáu, Thẩm Phục trên căn bản đều là nhìn đồng hồ trong phòng để vượt qua,ngay cả trong cuộc họp vẫn duy trì tần suất mười phút lại nhìn đồng hồ một lần, làm cho giám đốc báo cáo kế hoạch nghiệp vụ không khỏi lo lắng, có phải kế hoạch của mình làm bết bát không? Tại sao lãnh đạo liên tục nhìn đồng hồ, biểu tình tựa hồ cũng càng ngày càng nóng nảy.
Trời mới biết lãnh đạo âu phục giày da trước mặt này căn bản trong đầu không hề nghĩ đến công tác công việc gì hết.
Hắn chỉ là đang chờ bọn họ đem kết quả công việc tháng này báo cáo xong, sau đó có thể quang minh chính đại sớm về nhà với vợ và con trai.
Mãi mới chờ đến cuộc họp thảo luận kết thúc, cố tình còn có người tới tổ chức hoạt động.
"Giám đốc, buổi tối mọi người cùng nhau đi liên hoan, anh cùng đi chứ?!"
Phòng tài vụ có mấy cô bé mới tới, vừa vào công ti, liền bị lãnh đạo trực tiếp mê hoặc, lúc thường bận rộn công việc cũng không tiện, sự tình này đó cùng công tác không quan hệ, thật vất vả gặp cuối tuần, liền giựt giây lẫn nhau muốn mời Thẩm Phục cùng đi chơi, vốn là hẹn trực tiếp lãnh đạo có chút không hợp quy củ, nhưng là không chịu nổi Thẩm Phục tuổi trẻ mà lại đẹp trai tài giỏi như vậy, các cô gái liền đánh bạo.
Thẩm Phục giao tiếp xử sự rất thân thiết, ở cùng với Lâm Thục Ý lâu ngày tính tình cũng ngày càng ôn hòa, thoạt nhìn không hề lạnh lùng, thời điểm cười lên giống như là phóng điện, khiến cho người khác mê hoặc cũng không có gì kỳ quái, các cô gái cũng không sợ hắn.
Thẩm quản lý theo thường lệ vẫn là nở nụ cười ôn nhu.
"Không được, tan ca xong tôi còn phải có việc ra ngoài một chuyến, các cô cứ đi chơi đi."
Cô gái cố gắng lắm mới lấy được dũng khí, nghe vậy không khỏi ủ rũ, còn không quên hỏi một câu.
“Anh đi hẹn hò với người yêu ạ?!"
Thẩm Phục sững sờ, sau đó liền nhớ tới Lâm Thục Ý, cười nói.
"Coi như thế đi."
Mấy cô bé này mới tới, còn chưa biết đến xu hướng tình dục của Thẩm Phục, cũng chưa kịp biết đến hắn đã sớm công bố người yêu của mình, nghe hắn nói như thế không khỏi buồn rầu, thẳng thắn nói một người đàn ông chất lượng tốt như vậy, ai cũng có chút tâm tư không đúng, bây giờ nghe hắn nói mình đã có người thích, các cô gái buồn bực không thôi.
Bất quá các cô cũng chỉ là có chút ái mộ mà thôi, cũng không có tâm tư gì sai trái, tuy rằng người lãnh đạo đẹp trai như vậy rất hiếm, cũng không có nghĩa các cô sẽ theo đuổi, dù sao thời đại này người thông minh vẫn là biết mình biết người.
Làm người thứ ba chen vào chuyện tình cảm của người ta, cũng chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình trên ti vi.
Đóng cửa lại đi ra, cô gái buồn bực cùng mọi người lắc đầu một cái.
"Cự tuyệt?"
Cô gái gật gật đầu.
"Hẹn hò."
Mấy cô gái cùng tới đều trợn mắt lên.
"Có bạn gái rồi hả? Thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì, các cô tâm lý cũng chỉ dám yy một chút, nếu để các cô làm thật các cô có dám sao?”
Mấy cô bé liếc nhìn nhau không nhịn được cười.
"Không dám, vừa nhìn là biết người như vậy chúng ta không thể trèo cao rồi."
"Vẫn là biết thế, nhưng vẫn thấy tiếc.”
"Đừng như vậy, chúng ta chỉ cần ngắm thôi cũng đủ thỏa
mãn rồi mà.”
"Không biết bạn gái của sếp là ai, có thể có được người đàn ông chất lượng tốt như vậy chắc cũng đẹp lắm... ngày nào đó thực sự nhìn..."
Vừa đi vừa nói trở về phòng làm việc của mình.
"Không mời được à?"
Mấy tiền bối sớm tiến vào công ti, một bên cười một bên hỏi, nụ cười không rõ còn có mấy phần thần bí.
"Không ạ, bị cự tuyệt."
Người phụ nữ ba mươi tuổi
rốt cục nhịn không được cười ha ha.
"Từ chối là đúng rồi, tôi nói các cô không xem báo tài chính kinh tế, ngay cả tin tức thường ngày cũng không xem sao?!"
Mấy cô gái hai mặt nhìn nhau, không biết tiền bối nói là có ý gì.
"Các cô cũng không biết, người lão đạo trực tiếp của chúng ta chính là nhị thiếu gia tập đoàn Thẩm thị à?"
Mấy cô bé mắt choáng váng,
"A?!! Vậy đây không phải là công ty của anh ấy sao?"
"Nhị thiếu gia Thẩm gia, nghe tới quen quen..."
Người phụ nữ cười càng vui vẻ hơn.
"Người ta chẳng những có người yêu, còn tuyên bố muốn kết hôn rồi."
"A?!!
Quả thực không nghe nói.
Các cô bé đối diện vài lần, đối với “cô gái may mắn” cưới được anh chàng cao phú suất, tò mò không thôi.
“Chị Lưu chị gặp qua rồi ạ?”
Người phụ nữ suy nghĩ một chút nhớ lại buổi họp báo lúc trước, nhìn chàng trai giống như cọng hành nhỏ xanh miết kia, cười nói.
“Cũng coi như là thấy đi.”
Cô gái đôi mắt đều mở to, vội vàng hỏi.
"Thế nào? Thế nào? Đẹp mắt không? Có phải là đặc biệt có khí chất không?”
Nữ nhân có chút buồn cười,
"Thật đẹp mắt, rất đẹp trai.”
"Đẹp trai?!!"
Các cô bé hai mặt nhìn nhau, không biết đây là có ý gì.
Mấy người phụ nữ lớn tuổi rốt cục không nhịn được bắt đầu cười lớn.
"Các cô không có một người xem qua cái tin tức kia?"
"Tin tức gì?"
"Thẩm nhị thiếu là người đồng tính luyến ái, mấy tháng trước mở họp báo nói rõ xu hướng tình dục của mình, đồng thời quyết định cùng người yêu ra nước ngoài kết hôn, đã chiếm được công nhận của Thẩm gia cùng tất cả mọi người."
"Cái gì?!!!"
Âm thanh như muốn lật tung cả phòng lên, cằm của mọi người đều sắp rơi xuống đất, miệng nhét quả trứng gà cũng thừa sức.
Ngoại trừ người phụ nữ, những người còn dư lại trông phòng đều đồng loạt bật cười.
"Cho nên nói đừng suy nghĩ, các cô từ lúc mới bắt đầu đã không có cơ hội rồi."
Tất cả mọi người cười ngửa tới ngửa lui, các cô bé rốt cục hậu tri hậu giác hiểu được, mặt đỏ bừng.
"Vậy sao chị còn bảo chúng em dũng cảm lên, chị chơi xấu!"
Chị Lưu cười nói.
"Chị nghĩ mấy cô đều biết, ai biết mấy cô thật sự không biết đâu.”
Tất cả mọi người không nhịn được cười, các cô bé chính mình cũng bật cười, lần này tốt rồi, đừng có tâm tư suy nghĩ lung tung gì nữa, an tâm làm việc đi.
Thư ký giám đốc Anna từ cửa đi ngang qua, đẩy cửa ra, trên mặt biểu tình có chút nghiêm cẩn.
"Có gì đáng cười, có thể cùng tôi chia sẻ một chút không?!"
Mọi người vội vã ngưng cười, tan tác như chim muông.
Thẩm Phục đã ngồi trên xe, chuẩn bị đi về Thẩm gia lấy một chút đồ vật, sau đó liền đi S thị.
Ngày hôm qua cùng Thẩm ca ca đi tiệm bán quần áo, chính hắn không mua cái gì ngược lại không tự chủ được mua cho Lâm Thục Ý cùng hai tiểu bánh bao không ít đồ vật, nhìn Thẩm ca ca trợn tròn mắt còn cho là hắn là cố ý ở trước mặt anh ân ân ái ái.
Thẩm Phục quả thực là rất oan uổng, rốt cuộc là ai ân ái khiếm người ta ghen tỵ, rõ ràng là anh ấy mỗi ngày đi sớm về trễ ra ngoài hẹn hò, để cho mình ở trong công ty một người làm việc của hai người, ngay cả thời gian gọi điện cũng phải tranh thủ từng chút một.
Bất quá những câu nói này Thẩm Phục cũng không muốn nói, hắn nhiều lần muốn biết người yêu Thẩm ca ca là ai đều không có kết quả, hiện tại cũng không muốn hỏi nhiều, ngược lại đến lúc đó tự nhiên sẽ mang về nhà, vợ hắn còn lo không xong mà, làm gì có tâm tưởng quan tâm vợ người khác.
Thời điểm đi ngang qua tiệm bánh, Thẩm Phục lại liếc mắt nhìn trúng bánh ngọt bên trong, liền dừng xe ở cửa, đi bên trong mua một túi lớn, trong nhà có ba người đều hảo ngọt, tuy rằng Lâm Thục Ý vẫn quy định hai đứa bé không thể ăn quá nhiều, bất quá Thẩm Phục vẫn là muốn mua nhiều một chút, dù sao trong nhà có người lớn so với hai đứa trẻ yêu thích hơn nhiều.
Bánh phô mai chuối tiêu, phô mai có vị ngọt ngậy béo, thế nhưng bỏ thêm chuối tiêu liền có mùi vị trái cây, mặt trên còn rắc hạt vừng, bên ngoài giòn giòn bên trong mềm mại như là kẹo bông vừa vào miệng liền tan ra.
Không hổ là tiệm bánh ngon nhất toàn quốc, vừa nghĩ tới thời điểm Lâm Thục Ý ăn bánh ngọt đến nheo mắt lại Thẩm Phục liền bắt đầu cảm thấy tâm tình đều khoan khoái vô cùng.
Xe Thẩm Phục còn chưa đi tới cửa, xa xa liền nghe được tiếng cười của trẻ con, Thẩm Phục sững sờ, cảm thấy chính mình có phải nghe lầm hay không.
Mà càng chạy gần, tiếng cười lại càng rõ ràng, hơn nữa Thẩm Phục đã hoàn toàn có thể nghe ra, đây chính là âm thanh Đào Đào nhà bọn họ.
Thẩm Phục ánh mắt lóe lên, ba bước cũng thành hai bước liền đẩy cửa biệt thự ra.
Mẹ Thẩm đang dẫn Đào Đào nhìn bươm bướm trong sân, Đào Đào không bắt được hồ điệp nhưng cũng cao hứng cười khanh khách không ngừng, nghe đến cửa bên này truyền đến động tĩnh, liền vội vàng quay đầu qua.
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Đào Đào đột nhiên liền tránh tay mẹ Thẩm ra, lảo đảo nghiêng ngả hướng lồng ngực ba ba mình đi tới, vừa đi vừa vô cùng phấn khởi gọi,
"Ba ba! Ba ba ~
Thẩm Phục giật mình đem tiểu bánh bao đang loạng choà loạng choạng hướng chính mình chạy tới ôm chặt lấy, Đào Đào bẹp một tiếng hôn một cái lên trên mặt hắn, biểu tình cao hứng không thôi.
"Bọn họ tới đây lúc nào vậy ạ?
"Con không biết sao, mẹ còn tưởng rằng con biết chứ. Tiểu Ý không phải nói gọi điện thoại cho con à? Bọn họ đã tới đây được một giờ rồi."
Thẩm Phục híp mắt, khóe miệng cũng hơi câu lên
"Mẹ, mẹ ôm Đào Đào một chút, con vào xem xem."
Mẹ Thẩm gật gật đầu, hướng Đào Đào đưa tay ra.
“Đào Đào đến nơi này cùng bà nội, bắt bươm bướm nhé.”
Đào Đào cười híp mắt liền hướng về mẹ Thẩm đưa tay.
Thẩm Phục ôm lấy khóe miệng, sải bước hướng trong nhà đi đến.
Tiểu Ngộ ở trong phòng khách cùng Alan hai người chơi bắn máy bay, thấy Thẩm Phục tiến vào, cũng cao hứng chạy tới.
"Ba ba!"
Thẩm Phục tiện tay đem Tiểu Ngộ bế lên, Tiểu Ngộ cũng duỗi ra tay nhỏ trắng mềm, ôm cô Thẩm Phục.
"Ba ba, con rất nhớ ba."
Thẩm Phục ở trên mặt đứa con nhà mình dùng sức hôn một cái, cười nói.
"Ba cũng nhớ các con.”
Tiểu Ngộ suy nghĩ một chút còn nói,
"Lâm ba ba cũng nhớ ba, con lén lút nói cho ba, ba không thể được nói cho Lâm ba ba."
Thấy Tiểu Ngộ thần thần bí bí hướng hắn nháy mắt, Thẩm Phục nở nụ cười, tiến đến bên tai bé nhỏ giọng nói rằng,
"Con nói đi, ba sẽ không nói cho Lâm ba ba."
Tiểu Ngộ nhìn chung quanh nhìn một chút, không phát hiện Lâm Thục Ý, lúc này mới yên tâm ở bên tai Thẩm Phục nói rằng.
"Lâm ba ba ngày đó nhớ ba còn khóc nữa, mấy ngày trước buổi tối con thấy ba ấy từ buồng tắm đi ra, đôi mắt hồng hồng, mặt cũng hồng hồng."
Thẩm Phục
“….”
Cứ việc Tiểu Ngộ miêu tả rất thuần khiết, thế nhưng Thẩm Phục vẫn hiểu rõ ràng, mặt đỏ này không phải mặt đỏ kia, khó chịu này cũng không phải khó chịu kia, hắn làm sao nói với Tiểu Ngộ, những thứ này đều là do sinh lý, cùng tâm lý không quan hệ.
Bất quá Tiểu Ngộ vừa nói như thế, Thẩm Phục lại cảm thấy trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa.
Hắn nhẹ nhàng đem Tiểu Ngộ thả xuống, đang há miệng chuẩn bị nói chuyện, Tiểu Ngộ liền hiểu.
"Ba ba là muốn đi xem Lâm ba ba? Mau đi đi, ba ấy ở trên lầu trong phòng ngủ đấy ạ, Lâm ba ba nói, chúng ta lén lút đến không nói cho ba chính là muốn cho ba một sự ngạc nhiên."
Thẩm Phục cong lên khóe miệng, thật sự đúng là một niềm vui bất ngờ lớn!
Thời điểm đi vào phòng ngủ Lâm Thục Ý quả nhiên ở bên trong, đang đứng bên cạnh tủ chỉnh lý quần áo, Thẩm Phục rón rén đi lên phía trước, không làm kinh động người trước mắt, sau đó đem cậu ôm vào trong lòng.
Lâm Thục Ý sợ hết hồn, không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau rốt cuộc là ai, cười nói.
"Sao lại về sớm như vậy, em cho là..."
Căn bản không kịp đợi cậu nói xong, lời còn lại đã bị Thẩm Phục toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, Thẩm Phục nâng mặt Lâm Thục Ý lên, hôn thật sâu giống như muốn đem người ăn vào trong bụng.
Lâm Thục Ý muốn phản kháng cũng không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể mặc cho Thẩm Phục hôn, sau đó trong cổ họng không khí càng ngày càng mỏng manh, cảm giác tê dại mê man từ thấp tới cao, cuối cùng chỉ có thể bị động bị Thẩm Phục ôm, dán thật chặt trên tủ quần áo
Môi răng xé cọ xát rất lâu, Thẩm Phục mới chậm rãi ngừng lại, nhẹ nhàng hôn nhẹ đôi môi sưng tấy của Lâm Thục Ý, sau đó nhỏ giọng khàn khàn nói rằng.
"Thật sự là quá kinh hỉ."
Rõ ràng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Thẩm Phục lại cảm thấy giống như đã xa cách rất lâu, vì vậy Lâm Thục Ý chủ động đem chính mình đưa đến bên cạnh hắn, đặc biệt khiến Thẩm Phục vui vẻ.
"Ban ngày ban mặt, bọn họ đều ở phía dưới chờ, nếu không phải anh thật muốn hiện tại liền ăn em.”
Lâm Thục Ý không lên tiếng quay mặt đi, bên tai ửng đỏ.
"Nhớ anh rồi?"
Thẩm Phục đùa giỡn nói.
Không chờ Lâm Thục Ý gật đầu thừa nhận, Thẩm Phục liền cười rộ lên.
"Tiểu Ngộ nói em rất nhớ anh."
Lâm Thục Ý đột nhiên liền cảm thấy không ổn, quả nhiên, Thẩm Phục nói rằng,
"Nói em nhớ anh nghĩ tới đôi mắt đều đỏ, ở trong phòng tắm trầm thấp khóc..."
Người trước mặt bộ dạng bên tai đỏ ửng, thật sự là nặng nề lấy lòng Thẩm Phục, sửa sang lại quần áo cho Lâm Thục Ý, trong lòng nghĩ làm thế nào đem em ấy đặt ở dưới thân xâm phạm, Thẩm Phục cong khóe miệng nói ra vài câu cuối cùng, sau đó thành công khiến Lâm Thục Ý cả người đều đỏ.
"Là đang khóc? Hay là tại anh nghĩ ý dâm... Rốt cuộc là nơi nào nhớ anh?... Hả?"
Một chữ cuối cùng thả nhẹ sau đó cao lên, giống như một dòng điện, tê tê dại dại đâm thẳng vào trái tim, Lâm Thục Ý cả người vô lực tựa đầu dựa vào vai Thẩm Phục nghĩ, người này càng ngày càng biết nhiều chiêu quyến rũ cậu? Là ở nơi nào học vậy?
Hết chương 100.
|
101: Sườn xào chua ngọt
Buổi tối Lâm Thục Ý làm sườn xào chua ngọt, bởi vì khẩu vị Thẩm Phục không thích đồ ngọt, cho nên hơi sửa lại một chút phương pháp phối chế, chỉ dùng một chút đường dẫn vị, không phải rất ngọt, lại càng thêm kích phát hương vị tươi mới của xương sườn.
Tất cả mọi người rất yêu thích, Thẩm Phục lại càng đặc biệt yêu thích, lúc ăn cơm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lâm Thục Ý phía đối diện, dáng dấp kia tựa hồ giống như là đang ăn cậu thay cơm, Lâm Thục Ý thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt của mọi người, mọi người lại nhất trí vùi đầu ăn cơm, một mặt chính trực "tôi đều hiểu lại không nói ra"
Lâm Thục Ý
“….”
Cơm nước xong Đào Đào cũng có chút buồn ngủ, vuốt mắt muốn Lâm Thục Ý ôm, kết quả tay mới vừa duỗi ra, liền bị mẹ Thẩm cản lại.
"Đào Đào đến, bà nội ôm cháu đi tắm rồi đi ngủ nha.”
Đào Đào quay đầu lại nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, Tiểu Ngộ vội vã cũng đi theo.
"Anh trai cùng đi với em nhé!”
Đào Đào lúc này mới không nói hai lời cùng mọi người lên lầu.
Alan ôm lấy bụng đã bắt đầu chậm rãi hiện ra của Thẩm cô cô cũng đi lên, Thẩm cô cô hết sức tâm lý dùng ánh mắt đầy thấu hiểu nhìn Thẩm Phục, sau đó bị Alan mang đi.
Thẩm lão gia tử nói có việc muốn đi thư phòng, ba Thẩm nói ông cũng đi theo, Thẩm ca ca một bên nghe điện thoại một bên cũng rời khỏi.
Trong phòng khách trong nháy mắt cũng chỉ còn sót lại hai người Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý
“….”
Thế này cũng quá rõ ràng rồi.
Thẩm Phục cười nhẹ đi tới bên cạnh Lâm Thục Ý, cúi đầu hôn môi cậu một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Ừ, đều rất thức thời."
Lâm Thục Ý quay mặt đi, thế này là quá thức thời.
Thẩm Phục cũng không sốt ruột tiến vào phòng ngủ, hắn muốn nghe Lâm Thục Ý nói chuyện, tùy tiện nói cái gì cũng được, hắn cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng đợi đến Lâm Thục Ý thật sự mở miệng muốn nói chuyện, đầy đầu hắn đều nghĩ tới làm thế nào niêm phong lại cái miệng của cậu ấy, không nên mở miệng nói chuyện, chỉ cần rên rỉ thôi là tốt rồi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, rốt cuộc cũng không cho Lâm Thục Ý thời gian tắm rửa, mãi cho đến Lâm Thục Ý mệt ngay cả đầu ngón tay cũng không giơ lên nổi, mới được Thẩm Phục ôm vào buồng tắm thu thập, Lâm Thục Ý vẫn luôn đỏ mặt, nhưng căn bản không có khí lực nói chuyện.
Con sói đói bụng mấy ngày, làm sao có thể bảo hắn dừng lại được.
Ngày thứ hai đương nhiên ngủ một giấc đến trưa.
Vừa mở mắt liền thấy Thẩm Phục ngồi ở trước mặt cậu, híp mắt đánh giá cậu, thấy cậu tỉnh rồi, nhếch miệng cười nói.
"Tỉnh rồi, đói bụng không?"
Trong bụng đã sớm rỗng tuếch.
"Uống trước sữa bò lót dạ, anh đi lấy đồ ăn cho em.”
Lâm Thục Ý giơ cánh tay lên chỉ cảm thấy giống như là bị xe đè ép, đau đớn mệt mỏi, eo cũng mỏi giống như không phải eo của mình.
Thẩm Phục lúc này mới cảm thấy đau lòng, khom lưng đem người ôm lấy, cũng đưa cốc sữa tới bên mép.
"Nhịn không được làm quá mạnh, rất đau sao?"
Lâm Thục Ý liền giữ cái tư thế này uống hết một chén sữa bò, cũng không ngại trả lời Thẩm Phục, bởi vì những thứ này đều là cậu cho phép đồng thời dung túng hắn, không chỉ là Thẩm Phục rất nhớ cậu, cậu cũng rất nhớ Thẩm Phục, bất quá ham vui, hậu quả hiển nhiên là có chút không chịu nổi.
Uống cạn sạch một chén sữa bò, mới thấy dạ dày hơi hơi thư thái một chút, Lâm Thục Ý lúc này mới mở miệng nói rằng.
"Em đói!"
Miệng vừa phát ra âm thanh liền khàn khàn không thôi, cái này gián tiếp khiến Lâm Thục Ý hồi tưởng lại chính mình đêm qua đến tột cùng
uyển chuyển rên rỉ ra làm sao, bên tai lập tức lại bắt đầu đỏ.
Thẩm Phục đến gần hôn một cái lên môi cậu, cười nói.
"Chờ, lập tức lấy đồ ăn cho em.”
"Ba ba, đã thức chưa?"
Thẩm Phục chân trước mới vừa đi, Tiểu Ngộ chân sau liền ở bên ngoài gõ cửa, Lâm Thục Ý liền vội vàng đem chăn đắp lên trên, không cho vết tích bại lộ ra trước mặt Tiểu Ngộ, lúc này mới ách âm thanh nói rằng.
"Ừ, Tiểu Ngộ vào đi."
Tiểu Ngộ rón rén đi vào, trên người còn đeo một cái ba lô màu xanh.
Lâm Thục Ý hỏi.
"Tiểu Ngộ muốn ra ngoài chơi à?”
Tiểu Ngộ gật gật đầu, cong cong ánh mắt.
"Bà nội nói muốn mang con và Đào Đào đi vườn thú chơi,ba ba đi không ạ?”
Lâm Thục Ý lúng túng cười cười,
"Ba thì không đi được, Tiểu Ngộ cùng bà nội đi chơi đi.”
Tiểu Ngộ gật gật đầu, sau đó lại đi bên người Lâm Thục Ý
một bên đưa tay sờ sờ cái trán của Lâm Thục Ý một bên nghi ngờ nói.
"Ba ba là ngã bệnh sao ạ? Âm thanh cũng thay đổi rồi"
Lâm Thục Ý vừa lúng túng vừa buồn cười, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào, cũng may Thẩm Phục đã đẩy cửa ra đi vào, trên tay bưng một cái khay vuông vức.
"Tiểu Ngộ con đi chơi à?"
Tiểu Ngộ nặng nề gật gật đầu,
"Thẩm ba ba cũng không đi ạ?"
Thẩm Phục đem khay đặt lên bàn, quay người sờ sờ đầu Tiểu Ngộ.
"Ba cũng không đi được, con mang theo em trai được chứ?"
Tiểu Ngộ liền gật gật đầu,
"Vâng ạ, vậy... tạm biệt Lâm ba ba, tạm biệt Thẩm ba ba!"
Đợi đến khi Tiểu Ngộ đi, Lâm Thục Ý mới một lần nữa đem chăn buông ra, cậu mặc trên người áo ngủ làm bằng bông
bất quá cổ áo có chút rộng, cho nên hoàn toàn không che được vết tích này đó trên cổ sau trận vận động kịch liệt đêm qua, xem ra không chỉ là không thể cùng Tiểu Ngộ đi ra ngoài, đại khái hai ngày nay cậu cũng không tiện đi ra ngoài.
"Đến, đánh răng rồi ăn sáng đi."
Thẩm Phục đem nước súc miệng đưa tới, thuận tiện đem thùng rác cũng đặt ở bên người, làm thiếu gia hơn hai mươi năm phải hầu hạ người khác cũng không có nửa điểm áp lực trong lòng.
Lâm Thục Ý nghe lời đánh răng, sau đó rốt cuộc cũng không tiện bảo Thẩm Phục đút cho cậu ăn, liền chống đỡ đau nhức cánh tay nói tự mình làm.
Thẩm Phục buồn cười,
"Sự tình thân mật đều đã làm, hiện tại lại bắt đầu xấu hổ sao?"
Rõ ràng Thẩm Phục không có nói rõ, nhưng Lâm Thục Ý biết Thẩm Phục nói chính là chuyện hắn thay cậu thanh tẩy, mặt không khỏi thẹn thùng đỏ bừng đồng thời, ngẩng đầu lên nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thẩm Phục khẽ cười nhẹ,
"Đừng cậy mạnh, để ăn giúp em.”
Lần này Lâm Thục Ý đơn giản không cự tuyệt, dựa vào gối mềm mại, tùy ý Thẩm Phục đem từng miếng cơm thơm ngát đút cho cậu ăn.
Cả ngày Lâm Thục Ý đều không có ra ngoài, buổi tối Thẩm Phục cũng không dám làm thêm, chỉ làm một lần liền nhẫn nhịn để Lâm Thục Ý ngủ, vươn mình đi buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó đem người ôm vào trong lòng hài lòng ngủ.
Từ trước hắn vẫn cảm thấy yêu thích một người chính là cảm giác được nằm ngủ bên cạnh người đó, hiện tại hắn minh bạch, yêu thích một người rõ ràng đang buồn ngủ muốn chết, nhưng vẫn cảm thấy đột ngột nghẹn ngào.
Hắn đối Lâm Thục Ý chính là chân ái như thế.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai liền không có gì đáng ngại, buổi trưa Thẩm Phục nói muốn mang cậu ra ngoài chơi, Lâm Thục Ý đứng ở trước gương trong phòng tắm, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, mang theo một thân dấu hôn ra ngoài chơi á? Đùa à!!
Nghe Lâm Thục Ý từ chối, Thẩm Phục đứng dậy đẩy cửa phòng tắm ra, đứng sau lưng Lâm Thục Ý từ trong gương đánh giá xương quai xanh tinh xảo bị lộ ra, mặt trên xanh xanh tím tím đều là vết tích chính mình chế tạo, vì vậy không khỏi câu lên khóe môi.
"Anh còn cười?!!"
Lâm Thục Ý nén giận vô cùng, kỳ thực không chỉ là xương quai xanh, từ cổ đi xuống, cho đến tận giữa hai chân đều là dấu hôn xanh xanh tím tím đan xen, cố tình Thẩm Phục còn một bộ dạng vô cùng đắc ý kiệt tác chính mình.
Thẩm Phục cười đến híp cả mắt, nói.
“Ừ, đúng là không thể để cho người khác nhìn thấy."
Lúc thường cũng rất dụ người, như bây giờ tự dưng có nhiều hơn một loại gợi cảm, mê hoặc, chà chà, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy được.
Thẩm Phục ma sát một chút đôi môi, cười nói.
"Anh tìm cho em bộ quần áo, có thể che lên."
Lâm Thục Ý mắt sáng rực lên một chút, thật vất vả gặp nhau, cậu cũng không muốn nằm ổ ở trong phòng, huống chi ánh mắt Thẩm Phục trần trụi như vậy, cậu cũng thật sự là có chút sợ sệt chính mình không chịu nổi.
Đi ra buồng tắm, Thẩm Phục đã đem quần áo đặt lên giường, thản nhiên bảo cậu thay xong, sau đó liền đi ra bên ngoài chờ cậu..
Lâm Thục Ý cầm quần áo lên nhìn một chút, cũng không có chỗ nào không khéo léo, thật đơn giản áo cao cổ, đem vết tích trên cổ đều che lên, chỉ cần cậu chú ý một chút, hẳn là sẽ không nhìn ra.
Thay xong quần áo, hai người cùng nhau đi ra ngoài, đại khái là cố ý lưu cho hai người bọn họ thời gian và không gian, Đào Đào cùng Tiểu Ngộ thật sớm đã được mang ra ngoài chơi.
Lên xe Lâm Thục Ý mới nhớ tới hỏi.
"Đi chỗ nào?"
Thẩm Phục một bên lái xe ra gara vừa nói,
"Trần Phóng tổ chức, bảo anh dẫn em tới chơi.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, yên tâm dựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý để Thẩm Phục lái xe.
Chờ sau khi đến, Lâm Thục Ý mới phát hiện, Thẩm Phục nói tổ chức là cái ý gì.
Bên trong phòng lớn ngồi mười mấy người, đều là người rất lâu từ trước, thời điểm Lâm Thục Ý lần đầu tiên đến H thị, Thẩm Phục dẫn cậu đi gặp qua, nhìn thấy Thẩm Phục đẩy cửa ra, tất cả đều đứng lên.
Lần này Lâm Thục Ý lại có chút ngượng ngùng.
Bởi vì này những người này nhìn thấy Thẩm Phục đều rất cung kính gọi một tiếng anh Thẩm, sau đó đến phiên cậu miệng đều đồng thanh gọi, "Chị dâu."
Lâm Thục Ý
“…..”
Thẩm Phục cười híp mắt một bộ dạng đối với danh xưng này rất hài lòng, bất quá xem Lâm Thục Ý một mặt biệt nữu, liền cười nói.
"Gọi anh Lâm, đừng gọi chi dâu.”
Một đám người tùy tiện xách ra một người cũng so với Lâm Thục Ý lớn hơn, nếu thật sự gọi anh trai... Còn không bằng chị dâu đâu.
Trần Phóng cười lớn lại gần,
"Mau mau đến đây, còn thiếu hai người các cậu thôi."
Nói rồi đem hai người kéo vào phòng.
Lâm Thục Ý lần thứ nhất thắm thiết cảm nhận nguyên lai nhóm công tử bạn của Thẩm Phục này… Được gọi là hội những người thừa kế gọi tắt là hội chơi.
Các loại lý do chúc rượu không nói, các loại trò chơi trên bàn rượu xúc xắc quân bài, mỗi dạng một lần, chỉ là cách chơi thôi cũng đủ Lâm Thục Ý nhớ tới hoa mắt váng đầu.
Cố tình bọn họ còn luân phiên ra trận, vai chính đều thay đổi mấy vòng, duy nhất không đổi chính là Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý lúc này mới phản ứng được, đám người này là đang thành tâm "rót rượu".
Chơi này đó Thẩm Phục hết thảy đều biết, Lâm Thục Ý vừa mới bắt đầu không rõ cách chơi bị chỉnh uống không ít, đợi đến khi cậu hiểu rõ cách chơi, tình cảnh liền bắt đầu nghiêng về một phía mất khống chế...
Trần Phóng trơ mắt nhìn một nhóm người đi lên bị phạt rượu trở về, một nhóm khác đi lên lại bị phạt rượu trở về.
Ngọa tào, hắn quên vợ của Thẩm Phục ngàn chén không say ngàn chén không nói, đầu óc còn thông minh muốn chết!! Tính sai rồi tính sai rồi!!
Thời điểm chờ hắn phản ứng lại, bên trong phòng lớn trừ hắn ra, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, ba người, những người còn lại đều không đứng dậy nổi.
Trần Phóng.
“...”
Thẩm Phục xoa xoa huyệt thái dương đứng dậy, Lâm Thục Ý cũng cùng đứng lên.
Thẩm Phục nhếch miệng, cười vô cùng làm người ta sợ hãi nhìn Trần Phóng.
"Cám ơn bữa tiệc hôm nay của cậu, chờ cậu kết hôn tớ sẽ trả lại cho cậu."
Trần Phóng đều muốn khóc, hắn chỉ là nói một chút, không tính là có ý đồ xấu chứ?!! Không phải hắn không tham dự sao? Làm sao liền ghi nhớ hết trên đầu hắn, hắn đi chỗ nào tìm vợ vừa biết uống rượu vừa thông minh như thế hả?
Cầu buông tha!!
Hai người thoạt nhìn không hề say đi mất, Trần Phóng một người ở phía sau lệ rơi đầy mặt.
Đi ra ngoài đã lâu, Thẩm Phục mới đưa tay xoa xoa trán của mình, nói rằng,
"Có chút choáng váng đầu."
Lâm Thục Ý quay đầu, Thẩm Phục thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là say rượu, nhưng cặp mắt lại không có tiêu điểm, Thẩm Phục rõ ràng đã có chút say, biết rõ cậu ngàn chén không say nhưng cũng không nỡ để cho cậu uống nhiều, kết cục mới thành như vậy, Lâm Thục Ý vừa buồn cười vừa đau lòng, mới vừa đưa tay ra đem Thẩm Phục đỡ lấy, Thẩm Phục đã thuận thế ngả vào bả vai cậu, hô hấp nóng rực phun ở hõm cổ Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý cả người không khỏi cứng ngắc.
Đem người đỡ vào trong xe, Lâm Thục Ý xoa huyệt thái dương, đến cùng làm sao về nhà.
Cậu tuy rằng không có say, uống cũng không coi là nhiều, nhưng cậu căn bản, không biết lái xe, cũng không có bằng lái.
Cậu bên này đang khốn khổ, lại đột nhiên bị người nào đó lôi kéo ngã xuống ghế ngồi.
Thẩm Phục đôi mắt xanh đen đè lên.
Lâm Thục Ý đầu đầy mồ hôi, đây chính là bãi đậu xe đó!! Bên ngoài có nhiều xe lắm!! Thẩm Phục có phải say đến mức không còn lý trí không?!!
Nụ hôn của Thẩm Phục đã rơi xuống.
Tại thời điểm Lâm Thục Ý cho là hắn sẽ không dừng lại, Thẩm Phục lại dừng, nằm nhoài tựa đầu vào vai cậu, thô suyễn, sau đó mở miệng nói rằng.
"Anh thật muốn ở đây làm."
Lâm Thục Ý cả người đều bạo, đây là mượn rượu giả điên sao?
"Nhưng là anh không nỡ, sợ em sẽ bị đau..."
Mặt sau của Lâm Thục Ý bây giờ còn có chút không khỏe, nếu mà làm như thế không có bất kỳ chuẩn bị gì, đau là nhất định.
"Cũng không nỡ để người khác nhìn thấy..."
Thẩm Phục đôi mắt rất đen, thật giống như muốn đem Lâm Thục Ý hút vào, Lâm Thục Ý ngay cả phản kháng cũng không nhớ rõ, liền như vậy cùng Thẩm Phục mặt đối mặt.
Nửa ngày Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng, cúi đầu đem mặt của mình chôn ở hõm cổ Lâm Thục Ý.
"Đừng nhìn anh như vậy, sắp không nhịn nổi.
Lâm Thục Ý:...
"Em ngày mai sẽ phải về S thị, anh cũng không nỡ."
Vừa nói như vậy, Lâm Thục Ý cũng bắt đầu cảm thấy được cảm giác khó chịu khi phải chia lìa
Thẩm Phục tiếp tục nói thật nhỏ.
"Anh nghĩ mỗi ngày nhìn thấy em, trước khi đi ngủ nhìn thấy em, đến khi tỉnh lại cũng nhìn thấy em, tốt nhất, mỗi giờ mỗi khắc em đều ở bên trong tầm mắt của anh."
"Ừ, em cũng vậy..."
Thẩm Phục đôi mắt phút chốc càng thêm đen bóng, nhìn biểu tình Lâm Thục Ý có chút ngượng ngùng, hắn tiếp tục nói.
"Chúng ta kết hôn đi, tùy tiện tìm quốc gia nào đó, làm một lễ cưới thật to nhận lời chúc phúc của mọi người, có được hay không?"
Lời cầu hôn đột nhiên xuất hiện, Lâm Thục Ý cả người đều ngây ngẩn.
Việc kết hôn đã nói qua rất nhiều lần, lại chưa từng có lần nào Lâm Thục Ý cảm động như lần này, tâm mềm mại thật giống như có thể vắt ra nước
Sau đó Lâm Thục Ý gật gật đầu.
Thẩm Phục mạnh mẽ đem người ôm chặt hơn, coi như biết rõ con đường này hai người bọn họ nhất định sẽ đi, nhưng cũng khiến hắn kích động nói không ra lời.
"Em nhất định không biết, anh yêu em nhiều thế nào!!"
Hết chương 101.
|