Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
93: Bánh quy bơ cho trẻ em
Một đại gia đình ở chung với nhau thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đã sắp ăn tết, tới gần cuối năm, sự tình tập đoàn Thẩm thị ngày càng nhiều cần thiết Thẩm ca ca, thậm chí ba Thẩm đứng ra giải quyết. Vì vậy sau mười mấy ngày Thẩm ca ca hoàn toàn bất đắc dĩ chỉ có thể về H thị trước, sau đó qua mấy ngày mọi người cũng đều chuẩn bị đi về.
Mẹ Thẩm tuy nói rất yêu thích hai tiểu bánh bao, nghĩ muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ, nhưng cô cũng biết, bọn nhỏ cũng cần có không gian riêng của mình, thỉnh thoảng đến chơi cũng không sao, ở lại thường xuyên mọi người vẫn có chút không quen.
Huống hồ thói quen trước tiên không nói, cái nhà này của Lâm Thục Ý đối với người khác mà nói có lẽ rất lớn, nhưng đối với Thẩm gia, một đại gia đình đông người như thế mà nói, nhà vẫn còn hơi nhỏ, phóng khách phòng ngủ đều đầy người, dì Trần mới tới cũng không có chỗ ở, cuối cùng phải đến nhà lúc trước của Lão Dương Đầu.
Cũng may người ta không ghét bỏ nhà Lão Dương Đầu cũ kỹ, mỗi ngày đều dậy sớm, đến cho hai đứa bé ăm cơm, buổi tối sau khi kiểm tra thân thể cho Đào Đào xong mới rời đi.
Thời điểm ba Thẩm mẹ Thẩm bọn họ đi, Tiểu Ngộ cũng rất không nỡ, ôm ông nội, bà nội, cụ ông, trên mặt mỗi người hôn một cái, mới lưu luyến cùng mọi người bye bye.
Tiểu bánh bao Đào Đào ngủ trong lồng ngực Lâm Thục Ý, không biết chuyện gì xảy ra, căn bản cũng không biết lúc mình dậy, ông nội bà nội đều đã đi rồi.
Thẩm cô cô hôn mặt Đào Đào không thôi, cũng kéo Tiểu Ngộ lại hôn một cái, sau đó kéo tay Alan ngồi lên xe. Trước khi đi, mẹ Thẩm hạ cửa xe xuống lộ ra gương mặt buồn rười rượi.
"Không được không được, thật sự là không nỡ, Tiểu Ngộ, Đào Đào đều đến đây để bà nội hôn lại một chút.”
Lâm Thục Ý một trận buồn cười.
"Chờ Đào Đào lớn chút nữa, mẹ có thể đem hai đứa bé đi chơi ”
Mẹ Thẩm ánh mắt sáng lên cảm thấy đây là một biện pháp tốt, lại bị ba Thẩm kéo lại, mới rốt cục lên đường.
Bên trong ngôi nhà lớn lập tức ít người.
Lâm Thục Ý đem Đào Đào đang ngủ đặt lên giường, đi vào nhà bếp làm món ăn nhẹ cho hai đứa bé, thấy dì Trần ở đó liền nói.
"Buổi chiều dì chuyển tới đi ạ, chiếu cố hai đứa nhỏ cũng dễ dàng hơn một chút."
Dì Trần gật gật đầu, bà cũng không có hành lý gì, chỉ có một cái vali, tự mang đến là được rồi.
Hiện tại món ăn của Tiểu Ngộ và Đào Đào trên căn bản đều là dì Trần phụ trách, bởi vì so với Thẩm Phục và Lâm Thục Ý, hai người họ mới làm ba ba này, rõ ràng dì Trần chăm sóc trẻ em thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
Chuyện này cũng gián tiếp giảm nhẹ không ít gánh nặng cho Lâm Thục Ý, Đào Đào không thể so với đứa trẻ khác, cần phải hao phí tâm tư đặc biệt lớn, Lâm Thục Ý cũng không phải quan tâm mình bỏ ra bao nhiêu tâm tư, quan trọng là cậu không có tri thức cho việc này.
Tiểu Ngộ đã bảy tuổi, thời điểm ở viện mồ côi cũng đã bắt đầu đi học, hiện giờ sự tình đi học lại càng không thể trì hoãn, ngoại trừ lúc ở nhà Thẩm Phục có dạy cho bé, hắn cũng đã bắt tay vào tìm trường học thích hợp xung quanh đây, chuẩn bị để Tiểu Ngộ sang năm đi học.
Phố Triều Dương vị trí S thị vùng ngoại thành, phồn hoa thì không thể gọi phồn hoa, cho nên cũng sẽ không giống nội thành trường học rất nhiều, ở nơi này trường học chỉ có hai cái, một là trường công ở phố Triều Dương, một cái khác không biết là ai ở đây xây dựng, một ngôi trường tư thục phong bế.
Trường công tự nhiên cũng không cần nói, thiết bị coi như cũng khá lắm rồi, học phí rẻ, bên trong đứa trẻ đều là người bản địa của phố Triều Dương.
Trường tư thục là của tư nhân đầu tư thiết kế, một trường quý tộc theo hình thức phong bế, thời điểm kiến thiết khiến người ở phố Triều Dương vây xem thật lâu, bên trong thiết bị cũng tốt, giáo dục cũng tốt, nghe đâu đều là cao cấp, bất quả học phí tự nhiên cũng cao, nghe nói trẻ em bên trong phần lớn là người trong thành phố, đưa tới nơi này đi học toàn bộ phong bế, vừa ý chính là hoàn cảnh cùng giáo dục bên trong.
Thẩm Phục không biết trường học tư nhân này rốt cuộc là ai đầu tư, trước đây mặc dù đã gặp, bất quá lúc đó chưa có con cũng không chú ý, hiện tại mới bắt đầu suy nghĩ, trường tư thục này là ai kiến trúc.
Những người có tiếng ở S thị, không quen biết Thẩm giá khoảng chừng không nhiều
loại tin tức này căn bản cũng không cần nhọc lòng hỏi thăm, Thẩm Phục thuận miệng vừa hỏi lập tức đã có người cho đáp án.
Đúng là người giàu có ở S thị, đồng thời cùng với Thẩm gia, còn có điểm kinh tế vãng lại.
Nói cách khác, chỉ cần Thẩm Phục nguyện ý, Tiểu Ngộ muốn đi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu có thể đi.
Bất quá Thẩm Phục có chút do dự, bởi vì thoạt nhìn Tiểu Ngộ đối trường học quý tộc này cũng không thích.
“Phải ở bên trong một tuần sao ạ?"
Nghe nói bên trong là toàn bộ phong bế, một tuần mới có thể về nhà một lần, vì thế nên Tiểu Ngộ mới có điểm không vui.
Thẩm Phục cầm tay mềm nhũn của Tiểu Ngộ.
"Muốn ở trong nhà cũng hoàn toàn có thể."
Hai cha con cũng không phải nói cùng một vấn đề.
Tiểu Ngộ lại lắc đầu một cái,
"Con nghĩ ở trường học mới, bên trong có bạn bè mới, nhưng con lại không muốn giống như họ.”
Đặc biệt trường tự lập muốn có bạn bè cũng rất khó, cần phải sinh hoạt giống như người ta, nếu như vậy bé cũng chỉ có thể về nhà một lần, rõ ràng ở gần nhà như vậy.
Thẩm Phục nở nụ cười,
“Vậy Tiểu Ngộ là muốn đi trường công?”
Tiểu Ngộ ngẩng đầu lên xem Thẩm Phục, trong đôi mắt sáng lấp lánh.
"Có thể không ạ.”
Thẩm Phục cười lớn đem Tiểu Ngộ bế lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của bé
"Đương nhiên có thể."
Hắn muốn cho Tiểu Ngộ thứ tốt nhất, nhưng đầu tiên phải là thứ mà Tiểu Ngộ thích.
Buổi tối lúc trở về, Thẩm Phục gối lên trên đùi Lâm Thục Ý nói với cậu chuyện này.
"Xem, con so với em tưởng tượng thành thục nhiều."
Lớn như vậy liền biết mình muốn cái gì.
Lâm Thục Ý nhìn lên trên lầu phòng của Tiểu Ngộ và Đào Đào một chút, nói rằng.
"Nhưng nghĩ đến để được hiểu chuyện như vậy, thằng bé phải đánh đổi cái gì thì em lại cảm thấy không đành lòng.”
Thẩm Phục đưa tay đem người Lâm Thục Ý kéo xuống, tại môi cậu hôn nhẹ một cái.
"Không có chuyện gì, sau này còn có chúng ta."
Ngày thứ hai hai cha con đi khảo sát trường công, trường học hoàn cảnh tuy rằng so với trường tư thục kém xa, nhưng bầu không khí học tập bên trong ngược lại không có chút nào ít, phụ tử hai người tương đối cao, vì thế cũng làm cho bọn họ thành tiêu điểm, nghe nói có cậu bé thanh tú đẹp trai sau này sẽ đến đây học, tất cả mọi người ở đây đều cao hứng, dồn dập chen trước mặt Tiểu Ngộ tự giới thiệu mình, tranh thủ khiến cậu bé đẹp trai này đối với mình ấn tượng sâu đậm hơn một chút.
Thẩm Phục đứng xa xa xem Tiểu Ngộ bị những đứa bé nhiệt tình vây vào giữa, cảm thấy quyết định này của Tiểu Ngộ cũng không phải không phải không có lý, bên trong trường tư thục đều là những đứa trẻ được cha mẹ sủng ái nuông chiều, tuyệt đối sẽ không lộ ra biểu tình đầy nhiệt tình như vậy.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nguyên bản cũng không phải hi vọng bé học được nhiều, mà là để Tiểu Ngộ có thật nhiều bạn bè, sau đó có thể thoải mái bộc lộ tâm tư của mình.
Bọn họ đều hi vọng Tiểu Ngộ có thể lộ ra biểu tình làm nũng chơi xấu của một đứa trẻ nên có, mà không phải thận trọng ở mọi thời khắc chuẩn bị lấy lòng tất cả mọi người.
Trường học liền xác định như vậy, đợi đến đầu xuân năm sau, Tiểu Ngộ có thể đi học.
Thẩm Phục cùng Tiểu Ngộ đi trường học, Lâm Thục Ý liền để dì Trần mang theo Đào Đào cùng đi tiệm cơm Tây Tần.
Cứ việc lúc trước đã gặp Đào Đào, bất quá lần kia cách khá xa, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn người nhà họ Thẩm, lần này chỉ có ông chủ cùng tiểu bánh bao, trong cửa hàng hai cô bé rốt cục chờ đến ngày này, dồn dập chạy đến trước mặt Đào Đào, ôm bé, đùa bé, không biết trời đâu đất đâu.
Tuy các cô chưa kết hôn, cũng không trở ngại các cô yêu thích đứa trẻ trắng trắng mềm mềm, khải ải xinh đẹp như vậy.
Đào Đào bị hai người đùa ngồi ở trên ghế, khanh khách cười không ngừng, dẫn tới ánh mắt mọi người vây xem, đều hỏi đây là con cái nhà ai.
Lâm Thục Ý vừa vặn từ trong phòng bếp đi ra, Đào Đào vừa nhìn thấy cậu liền duỗi dài tay nhỏ ra.
"Ba ba ~ "
Lâm Thục Ý khóe miệng mỉm cười đem Đào Đào ôm lấy, tiểu bánh bao còn bẹp một tiếng hôn lên trên mặt cậu.
Mọi người kinh sợ đến mức cằm đều muốn rơi ra.
Đối với ông chủ trẻ tuổi của tiệm cơm Tây Tần này, lúc trước bọn họ có xem qua cái weibo kia, khả năng còn biết một chút, còn những khách nhân dư lại vừa mới bắt đầu cũng không tin Lâm Thục Ý còn trẻ như vậy đã có thể mở ra tiệm cơm lớn, lại còn làm bếp trưởng.
Hiện tại, tin tức này mới vừa tiêu hóa không lâu, lại tới thêm một tin tức khiến mọi người nữa kinh ngạc không thôi.
Nguyên lai ông chủ nhỏ thoạt nhìn chưa đến hai mươi này đã kết hôn, thậm chí còn có cả con rồi?!!
Không biết là tâm lý tác dụng hay là cái gì, hiện tại nhìn đứa bé này tựa hồ còn thấy giống Lâm Thục Ý.
Quần chúng không rõ chân tướng vây xem còn đang giật mình, biết đến chân tướng hai cô bé đã muốn cười ngất đi.
Lúc xế chiều Thẩm Phục cùng Tiểu Ngộ đồng thời trở về, Đào Đào đang ngồi trên ghế, một tay đang gặm bánh quy bơ, mấy cái răng sữa đem bánh quy bơ cắn kẽo kẹt vang vọng, bánh quy bơ rất nhiều nhưng căn bản cũng không biết mình ăn được nhiều hay ít, bất quá cậu nhóc lại ăn không biết mệt, ăn rất cao hứng.
Nghe đến động tĩnh ở cửa, quay đầu nhìn lại liền thấy anh trai cùng một ba ba khác đã trở lại, quả thực cao hứng muốn nhảy lên, đưa tay nhỏ ra muốn để anh trai ôm, nhưng mà lại sợ bánh quy trong tay rơi xuống, liền vạn phần không nỡ, gương mặt tươi cười lập tức nhăn nhó, cuối cùng nhìn Tiểu Ngộ, lại nhìn bánh quy trong tay, nhăn mặt không biết phải làm như thế nào cho phải.
Tiểu Ngộ bị đùa cười rộ lên, bé không thể hoàn toàn ôm Đào Đào, liền đi tới hôn nhẹ mặt của nhóc.
"Anh trai đã về rồi."
Đào Đào híp mắt cười, đại khái cảm thấy như vậy cũng rất tốt, không cần ném bánh quy xuống cũng có thể được anh trai ôm ôm hôn hôn.
Thẩm Phục ở phía sau cau mày, hắn thế nào cảm giác tiểu bánh bao chỉ dính Lâm Thục Ý, dính Tiểu Ngộ, nhưng lại không dính hắn nhỉ?
Sau đó liền thấy đôi mắt Đào Đào nhìn về phía hắn, nâng nâng bánh quy trong tay
"Ba ba, ăn ~ "
Nhìn bé đã cắn bánh quy dính đầy nước, Tiểu Ngộ nhịn không được xì xì lập tức cười.
"Em ăn thành bộ dáng này, ba ba làm sao ăn được.”
Đào Đào xoắn xuýt nửa ngày, dường như nghe hiểu, vạn phần không muốn bỏ xuống, vẫn giơ bánh quy lên, ý bảo bé chưa ăn đâu, nói.
"Ăn ~ "
Thẩm Phục tâm đều bị manh hóa, đem con trai nhỏ ôm lấy, hướng lên trên giơ một chút.
"Đào Đào thật ngoan."
Đào Đào nửa điểm cũng không sợ cười rộ lên.
Thẩm Phục còn muốn nâng cao hơn một chút, lại bị dì Trần ngăn lại.
"Động tác như vậy làm cho bé hưng phấn, không thể làm thêm, tốt nhất là tận lực đừng làm.”
Thẩm Phục nghe theo đem Đào Đào ôm vào trong ngực, Đào Đào còn có chút chưa chơi đủ, uốn éo người.
Thẩm Phục hôn trán Đào Đào một cái
"Cháu nhớ kỹ."
Đào Đào không phải đứa trẻ bình thường, những đứa trẻ bình thường có thể cùng ba ba chơi đùa, còn bé lại không thể hưởng thụ.
Đào Đào muốn giải phẫu ít nhất phải đầy năm tuổi sau đó mới có thể làm, hơn nữa loại bệnh ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành phát triển của bé, bé so với những đứa trẻ khác sẽ phát triển muộn hơn một thời gian, đây cũng là nguyên nhân tại sao bé đã một tuổi ba tháng, nhưng vẫn chưa biết đi, bất quá từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa có phát bệnh nghiêm trọng lần nào, chính là lúc tìm được bé sau đó ở viện mồ côi vẫn luôn khống chế rất tốt, ngay cả cân nặng vẫn tăng đều đều.
Cho nên trước lúc bé làm giải phẫu, bọn họ đều phải cẩn thận không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Buổi tối Thẩm Phục chủ động gọi điện thoại cho Thẩm Nham.
Đầu bên kia điện thoại Thẩm Nham tựa hồ đã ngủ, âm thanh có chút khàn khàn,mông lung.
"Hả? Hơn nửa đêm tìm anh có chuyện gì?"
Thẩm Phục đi thẳng vào vấn đề.
"Muốn thành lập công ti quỹ hội từ thiện, cần phải có những tiêu chuẩn gì? Trước hết là liên quan đến bệnh viện dành cho trẻ em đã.”
Thẩm ca ca sửng sốt một chút, hồi thần tỉnh lại
"Bởi vì Đào Đào sao?"
Thẩm Phục cúi xuống mắt xuống, không tỏ rõ ý kiến.
Bên kia truyền đến âm thanh đứng dậy của Thẩm ca ca, sau đó Thẩm Phục lại nghe thấy tiếng di chuyển ipad nửa ngày nói rằng.
"Chương trình cũng không phải rất phức tạp."
Thẩm Phục không lên tiếng, chờ Thẩm ca ca nói tiếp.
"Đưa đơn cho chính phủ xem xét, sau đó đợi ý kiến phúc đáp xuống là được rồi."
Thẩm Phục lại nói.
"Văn kiện tư liệu yêu cầu gồm những gì? Thẩm thị trước cũng thành lập quỹ hội từ thiện rồi đúng không?”
Thẩm ca ca ừ một tiếng,.
"Bất quá em muốn dùng danh nghĩa, Thẩm thị, hay là danh nghĩa cá nhân của em?”
Thẩm Phục còn chưa nói, bên kia Thẩm ca ca liền nở nụ cười.
"Nếu như dùng danh nghĩa Thẩm thị, anh nhất định sẽ đầu tư nhiều vào đó.”
Dự liệu Thẩm Nham hẳn là còn có lời muốn nói, Thẩm Phục liền không nói tiếp, quả nhiên, Thẩm ca ca lại nói.
"Cơ mà, em lấy cái gì báo đáp cho anh?”
Đối với bản lĩnh của anh trai mình thừa dịp cháy nhà hôi của đã vô cùng quen thuộc, nhưng suy nghĩ cho Đào Đào, Thẩm Phục lại cảm thấy chịu thiệt thòi một chút cũng không sao cả lại hỏi.
“Vậy anh cần em báo đáp anh cái gì đây?!”
Thẩm ca ca ở bên kia cười ha hả, hiển nhiên nắm được đuôi nhỏ của em trai, tâm tình vô cùng tốt.
"Kỳ thực lúc từ S thị trở về, anh đã sớm chuẩn bị xong, đồng thời cũng trình lên rồi.”
Thẩm Phục trợn mắt lên, vui vô cùng,
"Anh thật đúng là anh trai ruột của em.”
Đối với việc em trai lấy lòng, Thẩm ca ca chỉ bình tĩnh lườm một cái.
"Anh có yêu cầu."
"Cái gì?"
Thẩm ca ca gõ gõ trang giấy trên bàn, nói rằng.
“Em lựa thời điểm về Thẩm thị giúp anh đi, còn muốn
còn muốn không làm việc đàng hoàng tới khi nào?"
Thẩm Phục triệt để choáng váng.
Nếu biết Thẩm ca ca nói cái này, hắn chết cũng không nên đáp ứng thống khoái như vậy.
Thật lâu trước kia Thẩm lão gia tử muốn để hắn tiến vào Thẩm thị, hao tốn rất nhiều công phu hắn đều không đồng ý, giờ có khỏe không, tự chui đầu vào lưới.
Thẩm Phục tâm lý khổ.
Nếu là đáp ứng Thẩm lão gia tử, hắn đại khái còn có thể quỵt nợ, nhưng người này lại là Thẩm Nham, hắn phỏng chừng chạy không thoát, Thẩm ca ca có một trăm chiêu chuyên nghiệp dạy bảo em trai, Thẩm Phục trên căn bản không phải là đối thủ.
Huống chi, Thẩm ca ca, còn biết lợi dụng cơ hội, nắm lấy đuôi hắn.
Quả nhiên, thấy hắn không nói lời nào, Thẩm ca ca bỗng thay đổi âm điệu, cười lạnh nói.
"Không đồng ý? Bây giờ anh gọi điện thoại bảo Anna đem đơn yêu cầu rút về, đồng thời từ chối em dùng danh nghĩa tập đoàn Thẩm thị, anh phỏng chừng muốn lập quỹ từ thiện, một mình em cũng không thu thập được.”
Nói đơn giản, chính là không đáp ứng liền trở mặt.
Thẩm Phục cũng không nhịn được muốn chửi má nó, không biết làm sao hai người thật sự là anh em ruột, mắng cũng mắng không ra, chỉ có thể miễn cưỡng đình chỉ, kém chút muốn nội thương.
Cuối cùng thua trận.
"Nói chuyện giữ lời!"
Thẩm ca ca cười đắc ý.
"Yên tâm."
Sau đó liền cúp điện thoại
Thật ra sớm đã được phía trên phê chuẩn rồi, còn kém là chưa xây dựng thôi, nói cái gì rút vốn về là không thể nào, Thẩm ca ca đa mưu túc trí, rõ ràng chính mình đã sớm làm xong, còn tiện tay hãm hại Thẩm Phục.
Về phần nhất định muốn Thẩm Phục đến Thẩm thị giúp một tay, nguyên nhân thứ nhất một mình anh quản Thẩm thị, quả thật có chút lực bất tòng tâm, thứ nhì là... Anh đến nay vẫn là người cô đơn, Thẩm Phục không trở lại, anh căn bản không có thời gian nói chuyện luyến ái.
Trọng điểm tại sao anh là người cô đơn Thẩm Phục lại có thể cùng vợ con mình ân ân ái ái.
Đem bức ảnh một nhà bốn người trong ipad phóng to lên, Thẩm ca ca nhìn trong hình Thẩm Phục giương lên khóe miệng, không khỏi ấm ức tức giận nan giải.
Để xem em còn ân ái ái được không!
Hết chương 93.
|
94: Bánh pie đậu đỏ
Nhận nuôi Tiểu Ngộ và Đào Đào ngày thứ ba mươi chín, rốt cục cũng đã đường hoàng ra dáng nghênh đón tết âm lịch.
Tiệm cơm Tây Tần đã sớm đóng cửa nghỉ tết, nhân viên được nhận tiền lương cao, còn được nhận thêm tiền thưởng, từng người một hận không thể hành đại lễ với Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, nói ông chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Năm mới Lão Dương Đầu không ngoài ý muốn ở nhà trong nhà bà nội Tiểu Uyển ăn tết, hiện tại nhà hai người triệt để biến thành người một nhà, thân càng thêm thân, ngược lại cũng không có chút nào biệt nữu, mỗi lần Tiểu Uyển gọi ông là ông nội, Lão Dương Đầu đều cao hứng vô cùng.
Dì Trần cũng được Thẩm Phục phê chuẩn về nhà nghỉ tết.
Bởi vì bọn họ hai người muốn mang hai đứa con trai đến H thị, năm mới phải cùng nhau trải qua mới tốt.
Ở Thiên Triều, đêm ba mươi mọi người trong nhà sẽ cùng nhau ăn bữa tiệc đêm giao thừa xem xuân muộn, cho nên ngày hai mươi chín, bọn họ sẽ lên đường đi H thị.
Lần này xuất phát phải đi vào lúc sáng sớm, bởi vì một nhà bốn người còn muốn đi shopping, sau đó còn muốn tặng lễ vật cho ba Thẩm, mẹ Thẩm, và Thẩm lão gia tử, đây là năm thứ nhất gia đình họ trải qua cùng nhau, bất kể là Thẩm Phục hay là Lâm Thục Ý đều đặc biệt coi trọng.
Đào Đào rất yêu thích đi chơi, mỗi lần chỉ cần nghe đến bất kì lời nào liên quan đến việc ra ngoài chơi liền cao hứng khua tay múa chân, trong miệng bĩu môi thầm thì chỉ gọi ba ba, cùng anh trai, chỉ cần Lâm Thục Ý hướng đến chỗ bé để đeo khăn quàng cổ, chẳng khác nào nói cho bé biết lập tức sẽ được ra ngoài, bé sẽ tự giác ngồi ngoan ngoãn, sau đó chờ Lâm Thục Ý đeo khăn quàng cổ lên, cười híp mắt để Lâm Thục Ý ôm, sau đó mọi người cùng nhau ra khỏi nhà.
Tiểu Ngộ theo lẽ thường vẫn được Thẩm Phục nắm tay, ngày hôm nay hai người đều mặc áo khoác màu thiên thanh giống nhau, một cái kiểu dài, một cái kiểu ngắn, thoạt nhìn giống như là hai anh em sinh đôi, thời điểm Lâm Thục Ý đi ở phía sau đóng cửa, đối với bóng lưng hai cha con không nhịn được mỉm cười.
Tiểu Ngộ thoạt nhìn rất dính cậu, trên thực tế bé tựa hồ càng yêu thích cùng Thẩm Phục hơn, một đại soái ca, một tiểu soái ca hai người cùng nhau nói chuyện, khung cảnh này rất là đẹp mắt.
Hiển nhiên không chỉ Lâm Thục Ý một người cảm thấy như vậy.
Người trong trung tâm thương mại cũng đều cảm thấy như vậy.
Tổ hợp bốn người hiển nhiên có chút kỳ quái, anh trai không giống như là anh trai, ba ba thì càng không giống, tình cờ Tiểu Ngộ gọi một tiếng ba ba, ánh mắt của mọi người đều trợn lên giống như là muốn thoát ra ngoài.
Lựa chọn đồ cả một buổi sáng, mới đem tất cả lễ vật mua đủ.
Để Thẩm Phục mang theo Tiểu Ngộ đẩy Đào Đào đi ăn KFC khoai tây chiên, cánh gà, bánh pie đậu đỏ, còn cậu một người đi dạo muốn mua quà mừng năm mới cho hai con trai bảo bối, sở dĩ gạt Tiểu Ngộ, là muốn len lén cho bé một niềm vui bất ngờ.
Cuối cùng chuẩn bị xong hết thảy, mới lên xe về H thị.
Lần trước khi về nhà, Thẩm Phục đã đem chiếc SUV của mình lái tới, hiện tại chiếc xe thể thao việt dã đã hoàn toàn biến thành chiếc xe gia đình bốn người, phía sau để lên hai ghế dựa an toàn cho trẻ em, Đào Đào một cái, Tiểu Ngộ một cái.
Đào Đào không thích ngồi ghế dựa an toàn cho lắm, thời điểm ngồi vẫn là uốn tới ẹo lui, còn muốn Lâm Thục ý ôm.
Bất quá nếu như Tiểu Ngộ ngồi ở bên cạnh bé, nói chuyện bé sẽ an tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì trên xe có hai đứa bé, cho nên Thẩm Phục tốc độ xe vẫn luôn đi rất chậm, Lâm Thục Ý cũng ngồi ở phía sau, ngồi bên cạnh Đào Đào.
Thẩm Phục xuyên qua kính chiếu hậu liếc cậu một cái,
“Buồn ngủ à? Nếu em buồn ngủ thì ngủ một chút đi."
Lâm Thục Ý quả thật có chút buồn ngủ, đêm qua tuy rằng Tiểu Ngộ và Đào Đào rất sớm đã ngủ, nhưng cậu lại bị Thẩm Phục hung hăng đè xuống giường lấy hơn một nửa buổi tối, hiện tại Thẩm Phục ngược lại tinh thần sáng láng, Lâm Thục Ý lại cảm thấy ngồi thôi cũng có chút khó chịu, lại còn buồn ngủ quá đỗi.
Thấy Đào Đào đôi mắt trợn lên, nhìn loạn xung quanh, Lâm Thục Ý có chút mệt mỏi lắc lắc đầu.
"Quên đi thôi."
Tiểu Ngộ từ ghế dựa an toàn ngồi thẳng lên.
"Ba ba ngủ một chút đi, Đào Đào con sẽ trông, ba ba ngủ đi ạ.”
Thẩm Phục vào lúc này có chút hối hận chính mình đêm qua làm quá ác độc, bất quá từ khi có hai đứa bé này, thời gian của Lâm Thục Ý liền bị phân tán đi nhiều, tuy rằng hắn rất yêu thích hai đứa con, bất quá loại cơ hội này hiếm có khó tránh khỏi cũng có chút nắm giữ không được, hắn nguyên bản xem Lâm Thục Ý cũng không nắm giữ được, cố tình Lâm Thục Ý đêm qua áo ở nhà, cổ áo khá rộng, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh trắng nõn, Thẩm Phục lập tức liền thẳng thắn nuốt nước miếng, dỗ hai đứa bé ngủ trước, sau đó liền đem Lâm Thục Ý đặt ở trên giường phòng ngủ hóa thân làm sói.
Tiểu Ngộ ngoan ngoãn như thế, khiến Lâm Thục Ý không nhịn được câu lên đôi môi.
"Tiểu Ngộ thật ngoan, vậy ba ngủ một hồi, con cẩn thận trông em trai nha.”
Tiểu Ngộ trịnh trọng gật gật đầu.
Lâm Thục Ý thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, liền nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, trong chốc lát liền truyền ra tiếng hô hấp đều đều.
Tiểu Ngộ ngồi thẳng lên, nhìn về phía Thẩm Phục.
"Ba ba chắc mệt mỏi lắm ạ?"
Thẩm Phục đưa tay điều chỉnh nút điều hòa ấm lại một chút, sau đó mới mở miệng nói.
“Ừm."
Đi suốt một canh giờ, trên xe ngoại trừ Thẩm Phục, một người tỉnh cũng không có.
Nhìn phía sau ba người rơi vào giấc ngủ, Thẩm Phục cảm thấy trong lòng tâm lý ấm áp đã muốn tràn ra.
Xe ngừng đã lâu, Thẩm Phục vẫn không có gọi bọn họ.
Ngược lại là Thẩm lão gia tử chờ mãi không thấy người, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại.
"Còn chưa tới?"
Thẩm Phục.
"Đã tới cửa hơn nửa ngày rồi."
Thẩm lão gia tử:...
Chờ tất cả bọn họ đi ra xem, mới phát hiện Thẩm Phục sở dĩ nhỏ giọng, là bởi vì phía sau, ba người to to nhỏ nhỏ đang ngủ ngã trái ngã phải.
Thẩm Phục đang nhẹ nhàng mở dây an toàn cho Tiểu Ngộ, sau đó muốn ôm bé, kết quả Tiểu Ngộ lập tức tỉnh rồi.
Xoa xoa đôi mắt mông lung đôi mắt, nói lầm bầm.
“Ba ba, đến rồi ạ?”
Quay đầu nhìn bốn phía một cái, vừa mừng vừa giật mình.
"Cụ ông! Ông nội! Bà nội!"
Gọi xong mới nhớ tới trong xe còn có hai người đang ngủ, vội vàng che miệng, thận trọng hướng Lâm Thục Ý bên kia nhìn lại.
Lâm Thục Ý cau mày, tỉnh lại rồi.
Tiểu Ngộ một mặt tự trách,
"Con đánh thức ba ba sao ạ?"
Lâm Thục Ý cũng bị một đống người trước mặt vây quanh làm cho kinh ngạc, khóe miệng an ủi Tiểu Ngộ,
"Không có chuyện gì, ba ba cũng ngủ đủ rồi."
Hai người lúc này mới xuống xe cùng mọi người chào hỏi, Thẩm Phục đem Đào Đào đi cuối cùng, người một nhà đồng thời vào cửa.
Đào Đào bị xoay chuyển một lần, cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy ông nội bà nội cao hứng phất tay, không ngừng gọi bà nội, ông nội.
Buổi tối người một nhà tụ lại cùng nhau ăn bữa cơm tối náo nhiệt vui vẻ, ngày mai chính là ngày cuối cùng trong một năm đêm 30.
Tới gần ăn tết, nữ phục vụ của Thẩm gia cũng được cho nghỉ, về ăn tết với gia đình.
Vì thế bữa cơm đêm giao thừa cũng chỉ có thể tự mình xuống bếp.
Bất quá cũng may người nhà họ Thẩm nhiều, người biết nấu ăn cũng nhiều, kiểu Trung Quốc có Lâm Thục Ý, kiểu Tây phương có mẹ Thẩm và Alan, làm một bàn tiệc đêm giao thừa phong phú hoàn toàn không thành vấn đề.
Vẫn là kiểu Trung Quốc chủ đạo, Thẩm lão gia tử không có thói quen ăn kiểu Tây phương, món bít tết, điểm đặc biệt mấy phần chín mấy phần tái này đó, Thẩm lão gia tử chưa bao giờ ăn, cũng hoàn toàn không biết món ăn nửa sống nửa chín như vậy có gì ngon.
Vì vậy Lâm Thục Ý liền biến thành bếp trưởng đêm giao thừa.
Lâm Thục Ý nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định làm sủi cảo.
Tại Đại Yến, lúc sau tết, không có gia đình nào không ăn sủi cảo.
Cứ việc hiện tại ở Thiên Triều, sủi cảo đã không còn là món ăn hiếm lạ chỉ khi tết đến mới có, ngày thường cũng có thể ăn được rất nhiều, nhưng Lâm Thục Ý cũng sẽ không quên thời điểm lần đầu tiên cậu ăn sủi cảo, thứ mùi vị đó làm cho cậu kinh diễm không thôi.
Cho nên Thẩm lão gia tử lên tiếng, mọi người cùng nhau làm sủi cảo.
Chỗ làm sủi cảo từ phòng bếp được chuyển ra bàn ăn lớn bên ngoài, mỗi người một góc vừa nói vừa cười tụ lại cùng nhau gói sủi cảo.
Nhân bánh gồm có: Tôm bóc vỏ, dưa chuột, bắp ngô, thịt lợn ướp, củ cải, rau hẹ trứng gà, miến cắt nhỏ
Mẹ Thẩm cán vỏ bánh, Lâm Thục Ý gói sủi cảo, còn dư lại, liền tụ lại cùng nhau, anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, không khỏi liều mạng nhịn xuống ý cười, bởi vì có cái gói quá xấu.
Nửa giờ sau đó, Thẩm Phục cùng Alan, bộc lộ tài năng, chậm rãi gói ra sủi cảo bộ dạng đẹp mắt.
Càng ngày càng thảm không nỡ nhìn chính là Thẩm cô cô cùng Thẩm Nham.
Thẩm cô cô là người mười ngón không dính nước, luộc mì cũng không biết nên cho nhiều hay ít nước, mà Thẩm ca ca không giống như vậy, thời điểm ký tên viết chữ thì đẹp đẽ dễ nhìn, mà khi làm sủi cảo cũng chỉ còn sót lại co giật, khó nhìn.
Cuối cùng ngay cả Thẩm lão gia tử cũng không nhìn được, đuổi hai người sang một bên ngồi quan sát.
Thẩm ca ca nhìn Lâm Thục Ý gói sủi cảo từng cái từng cái đẹp mắt không thôi, âm thầm suy tư, sau này nhất định phải đem tiêu chuẩn có tay nghề nấu ăn giỏi, lấy làm điều kiện đầu tiên để tìm vợ, anh không nhịn được muốn đào góc tường nhà em trai, làm sao bây giờ?
Không thể làm sủi cảo, Thẩm cô cô liền tràn đầy phấn khởi kiên trì ưỡn bụng, đi đùa Đào Đào.
Nửa ngày Thẩm Nham cũng yên lặng im lặng gia nhập.
Đối với người bác trầm mặc ít nói này, Đào Đào cư nhiên vẫn là hết sức yêu thích, cười nheo mắt, lộ ra răng sữa đưa đồ trong tay đưa ra ngoài,
"Bác bác ~ "
Nhìn trong tay Đào Đào không biết từ nơi nào móc ra đồ vật, Trầm cô cô đôi mắt đột nhiên liền sáng.
"Đến đến đến, thu thập bàn chơi mạt chược đi."
Mọi người đang làm sủi cảo
“….”
Cuối cùng không giúp đỡ còn thêm phiền, Thẩm cô cô vẫn là tìm được hai người đang làm sủi cảo đi ra.
Ba Thẩm và Alan
Đã nhiều năm không có chơi mạt chược, Thẩm cô cô trong đầu nghĩ đến cái chủ ý này, liền nhịn không được.
Miễn cưỡng dạy Alan cách chơi, Thẩm cô cô vô cùng phấn khởi liền tuyên bố bắt đầu.
Người nhà họ Thẩm triệt để chia làm hai nhóm, một nhóm cần cù thật thà làm sủi cảo, cùng với một nhóm lười biếng đi chơi mạt chược
Lâm Thục Ý một bên gói sủi cảo, một bên đứng xem, đối với trò chơi này trình độ hiếu kỳ liền tăng cao.
Trùng hợp cuối cùng viên sủi cảo đã gói xong, Thẩm Phục vỗ tay một cái đứng lên.
"Muốn nhìn? Dẫn em đi học một ít."
Lâm Thục Ý mới vừa đi tới, Alan liền một mặt giải phóng đứng lên.
Thắng vợ tiền, vợ sinh khí, thua tiền, vợ cũng sinh khí, dù sao đều là sinh khí Alan triệt để không có biện pháp, cũng may Lâm Thục Ý đầy mặt tò mò đi đến, Alan quả thực không hề nghĩ ngợi liền nhường chỗ cho hai người đang phấn khởi.
Hai giờ qua đi.
Lâm Thục Ý thu tất cả tiền của mọi người ở trên bàn, vạn phần thật không tiện.
"Nếu vậy không cần tiền nữa."
Thẩm Phục liếc mắt nhìn Thẩm ca ca, cười nói.
"Muốn, làm gì không muốn."
Thẩm ca ca cười híp mắt liếc hắn một cái, lạnh sưu sưu nở nụ cười.
Thua thảm nhất chính là Thẩm cô cô nằm nhoài trên bàn khí lực đứng lên cũng không có.
Cô không bao giờ muốn cùng Lâm Thục Ý đánh mạt chược nữa, sau này Lâm Thục Ý mời cô chơi mạt chược cô vẫn nên từ chối thì hơn.
Lâm Thục Ý biểu thị: Đầu óc quá tốt, mỗi quân bài đánh ra, cậu đều ghi nhớ được.
Hết chương 94.
|
95: Khoai lang tím nhân phô mai tẩm vừng
Đánh mạt chược xong, cơm nước xong, người một nhà bắt đầu ngồi cùng một chỗ xem chương trình liên hoan mừng năm mới.
Kỳ thực Thẩm Phục chưa bao giờ xem cái này, dùng một câu hiện tại lưu hành trên mạng mà nói, chương trình mừng năm mới không phải dùng để nhìn mà để phun tào.
Các tiết mục quá nhiều dễ gây nhàm chán.
Lâm Thục Ý lại nhìn say sưa, nói thật ra, cậu đối với tất cả chương trình ti vi đều rất có hứng thú, hài hước thì càng bỏ không được, các tiết mục tiểu phẩm cũng có thể làm cho cậu cười không ngừng được.
Thẩm Phục
“…..”
Hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng cười.
Thẩm cô cô lại đi lấy tiền lì xì online, từ alipay, wechat, qq, lần lượt cướp hết, âm thanh xèo xèo không dứt bên tai, cuối cùng bạo phát cướp được một cái, đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt Alan cao hứng không thôi.
"Mau nhìn mau nhìn, em cướp được lì xì đỏ."
Alan nhìn màn hình biểu thị hiện ra hai sáu bao lì xì
khóe miệng quất thẳng tới, còn phải trái lương tâm khích lệ.
"Em yêu vận may thật tốt!"
Thẩm Phục nghe cũng lấy điện thoại di động ra.
Vì bên trong wechat có rất nhiều dịch vụ đi chúc tết phát tiền lì xì, hắn quét rất nhiều lần, lớn nhất cũng chỉ chín mươi chín đồng bạc.
Thẩm Phục quay đầu nhìn một chút Lâm Thục Ý đang ngồi ở bên cạnh hết sức hết sức chuyên chú xem ti vi, đem tiền lì xì không cần, một phát gửi đi hơn hai mươi cái.
Lâm Thục Ý điện thoại di động lập tức liền vang lên.
Còn liên tục không dứt, vừa móc ra nhìn, tất cả đều là tin nhắn của Thẩm Phục tặng cậu tiền lì xì.
Lâm Thục Ý cao hứng nheo mắt lại, cùng Thẩm Phục trao đổi yêu thương.
Thẩm ca ca đầu cũng không muốn quay, luyến ái sẽ cho người ta mất đi lý trí cùng thông minh, là người độc thân duy nhất trong phòng, Thẩm ca ca không muốn ngồi ở đây thêm chút nào nữa.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy lên lầu, liền nghe điện thoại di động của mình cũng vang lên.
Là tin nhắn từ wechat, thật ra anh cũng rất ít dùng wechat.
"Năm mới vui vẻ."
Căn bản ảnh hiện thị không biết là ai, phía dưới có một bao lớn tiền lì xì, Thẩm ca ca dĩ nhiên có một phút chốc cảm thấy mình được chữa khỏi, tuy ai gửi tới anh cũng không biết.
Mở ra vừa nhìn, số tiền là 52. đồng.
...
Đi chúc tết tiền lì xì tặng 52 đồng, không phải bị dở hơi, chính là đầu óc có bệnh, Thẩm ca ca ưu nhã lườm một cái, bắt đầu dùng ngón tay thon dài đánh chữ.
"Cảm ơn tiền lì xì, bạn là ai?"
Đợi nửa ngày, điện thoại di động mới lần thứ hai vang lên.
"Năm mới vui vẻ, tôi đã trở về."
Thẩm ca ca không nhịn được, có trở về hay không thì liên quan gì đến tôi?!
"Đến cùng là ai?"
"... Giang Trình."
Thẩm ca ca cả người không tốt, ung dung không vội click trở về, sau đó đem người kéo vào danh sách đen, động tác làm liền một mạch, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện Thẩm Phục đang nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Phục lắc đầu một cái.
"Không có gì."
Chính là đột nhiên cảm thấy anh trai tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi.
Chương trình mừng năm mới vẫn chiếu đến mười hai giờ khuya, kết quả không tới mười giờ, mọi người liền dồn dập không chịu đựng được.
Vẫn là đứng dậy đi tắm, rồi đi ngủ thì hơn.
Ngày thứ hai chính là mùng một đầu năm.
Thẩm Phục dậy sớm treo câu đối tết, tuy Thẩm gia là biệt thự lớn phong cách hiện đại, không có chút nào thích hợp với tập tục truyền thống đó, nhưng bởi vì Thẩm lão gia tử yêu thích nên vẫn treo lên, ngoài ra còn có hai chiếc đèn lồng màu đỏ.
Tiểu Ngộ cùng Đào Đào cũng dậy rất sớm đổi lại quần áo mới, xuống lầu chúc tết mọi người.
Đào Đào mặc một thân áo dài màu đỏ kiểu Trung Quốc, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, đặc biệt vui mừng, thời điểm gọi ông nội bà nội, khiến mẹ Thẩm không nhịn được in một cái hôn lớn trên má bé.
Mặc trên người áo khoác màu xanh quân đội cùng với quần jean, Tiểu Ngộ cũng suất khí bức người, hướng về Thẩm lão gia tử ngay ngắn làm một cái đại lễ chỉnh tề.
“Cháu chúc cụ ông, năm mới tốt lành!”
Thẩm lão gia tử mặt mày hớn hở, đem hai bao lì xì đựng trong túi lấy ra.
"Ngoan!"
Mỗi người một cái.
Tiền lì xì thật mỏng, cũng rất nặng, nhưng nhìn dáng dấp bên trong không giống đựng tiền.
Tiếp đến là ba Thẩm mẹ Thẩm, Thẩm cô cô, chú Alan, Thẩm ca ca, bao quát Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều có, mỗi người một cái, đều rất dày, Tiểu Ngộ cùng Đào Đào trong nháy mắt liền biến thành tiểu phú ông.
Tiểu Ngộ cầm tiền lì xì cũng không mở ra xem, liền đi tới bên người Lâm Thục Ý, đem tiền lì xì đưa cho cậu.
Lâm Thục Ý không nhận.
"Tiền của mọi người cho con, là tiền của con, con hãy giữ lấy đi.”
Tiểu Ngộ không hiểu lắm, bất quá Lâm Thục Ý nói, bé cũng gật gật đầu.
Đào Đào căn bản không biết những thứ đồ này có ích lợi gì, nhìn chung quanh sau lại đưa nó vào trong miệng.
Thẩm Phục vội vã ngăn cản,
"Con trai ngoan, cái này không thể ăn!"
Đào Đào hấp háy mắt cũng không biết nghe hiểu hay không.
Mẹ Thẩm cầm khăn mặt lau tay cho bé, sau đó đem điểm tâm nhỏ trên bàn lấy một cái cho bé.
"Cái kia không thể ăn, bất quá cái này bà nội làm có thể ăn, nếm thử xem."
Khoai lang tím tẩm hạt vừng, mặt trên dính đầy hạt vừng, hương thơm mềm mại, đôi mắt Đào Đào lập tức cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Bên trong có hoa quả ngọt ngào cùng pho mát, Đào Đào không thể ăn nhiều, bất quá nếm thử một cái vẫn là có thể.
Lúc ăn cơm, Thẩm Phục nhận được điện thoại của Trần Phóng, hỏi hắn trở lại chưa.
Thẩm Phục nói ngày hai chín đã về rồi.
Trần Phóng ở bên kia kêu quái dị.
"Cậu bây giờ là có vợ quên mất anh em rồi đúng không! Đã trở lại không gọi điện cho tớ, thiệt thòi tớ còn muốn tìm cậu đi chơi.”
Thẩm Phục cười lạnh vạch trần hắn.
"Cậu lại bị mẹ bắt kết hôn rồi chứ gì?!”
Trần Phóng bị một câu nói nghẹn trở lại, không còn gì để nói.
"Tớ hiện tại đang dùng cơm, chờ cơm nước xong liền đi đến chỗ cậu chúc tết, lập tức xả nước cứu cậu khỏi biển lửa.”
Trần Phóng quả thực cảm động đến rơi nước mắt.
Thẩm Phục đơn giản nói với Thẩm lão gia tử một chút, lão gia tử đồng ý, Thẩm Trần giáo tình hai nhà không chỉ là trên phương diện làm ăn, cho tới nay quan hệ cũng không tệ, ba Trần Phóng cùng ba Thẩm vẫn luôn quan hệ cá nhân rất tốt, ngày lễ ngày tết hai nhà đi chúc tết lẫn nhau cũng là việc nên làm.
Thẩm Phục đi Trần gia bái phỏng, nhiệm vụ chúc tết Văn lão gia tử liền giao cho Thẩm Nham.
Hai đội nhân mã cơm nước xong liền từng người xuất phát.
Thẩm Phục mang một nhà bốn người, Thẩm ca ca là một người cô đơn.
So sánh tới đó liền thấy sinh khí rồi, Thẩm ca ca mặt đầy tối tăm, tâm tình không được tốt.
Thẩm gia cách Trần gia không xa, bất quá Lâm Thục Ý vẫn là lần đầu tiên đi, huống chi lần này mang người một nhà đến.
Thời điểm mở cửa, Trần Phóng cả người đều giải thoát rồi, sáng sớm mẹ Thẩm liền huyên thuyên giáo huấn hắn, quả thực đầu hắn sắp nổ tung rồi.
Nguyên bản hắn độc thân cũng không có gì, sau khi nghe đến Thẩm Phục hiện tại đã nhận nuôi hai đứa bé, mẹ Trần tất nhiên không thể bình tĩnh, vẫn là nói cái gì hắn lớn như vậy một người bạn gái cũng không có, Thẩm Phục cũng đã có con rồi, đứa bé mấy tuổi rồi và vân vân, thậm chí còn không nhắc tới một lời hai đứa bé là Thẩm Phục nhận nuôi chứ không phải tự sinh.
Làm cho Trần Phóng cực kỳ nôn nóng.
Cũng may Thẩm Phục lập tức đến giải thoát hắn rồi, tuy người khởi xướng cũng chính là Thẩm Phục không sai.
Thẩm Phục một nhà bốn người được, ba mẹ Trần nhiệt liệt hoan nghênh, xu hướng tình dục của Thẩm Phục, Trần gia cũng coi như là biết tương đối sớm, ngoại trừ khá là đáng tiếc Thẩm Phục không phải thích phụ nữ, ngoài ra cũng không có cảm thụ gì khác, Thẩm Phục và Trần Phóng cùng nhau lớn lên, cũng coi như ba Trần, mẹ Trần nhìn hắn trưởng thành, đối với hắn từ nhỏ đã yêu thích, mặc dù bây giờ Thẩm Phục là người đồng tính, bất quá cũng không thay đổi ba Trần, mẹ Trần đối với hắn có hảo cảm.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lâm Thục Ý cùng hai tiểu bánh bao, ba Trần, mẹ Trần lại càng là không ngại.
Bạn đời mặc dù là đàn ông, thế nhưng trưởng thành rất dễ nhìn, nghe nói còn có thể nấu ăn, nghe nói còn biết viết thư pháp, ngoại trừ không thể sinh con, nhưng quả thực là vợ hiền.
Bất quá không sinh được cũng không sao, bởi vì nhận nuôi hai tiểu bánh bao, lớn nhỏ đều đáng yêu như nhau, đôi mắt vừa tròn vừa đen, khuôn mặt nhỏ trắng bóc, còn bớt đi phiền phức chính mình tự sinh.
Ba Trần mẹ Trần lại nhìn Trần Phóng ánh mắt càng ai oán.
Trần Phóng chết tâm rồi, Thẩm Phục có phải là tới giải phóng hắn không? Thật không phải là đến cho hắn thêm nhát dao đấy chứ? Hắn thực sự rất hoài nghi!
Thời điểm Tiểu Ngộ cùng Đào Đào đi về, lại thu hoạch được hai bao lì xì nặng, Trần Phóng dựa vào danh nghĩa đi chúc tết Thẩm lão gia tử cuối cùng thoát khỏi ma trảo, cùng Thẩm Phục một nhà bốn chiếc trở về Thẩm gia.
Thẩm ca ca vẫn chưa về.
Trần Phóng tại Thẩm gia cũng giống như ở nhà mình, bất đồng duy nhất chính là không cần nghe cha mẹ lải nhải, thoải mái quả thực càng không muốn trở về.
Liền tìm cái cớ chuẩn bị thẳng thắn ở tại Thẩm gia, không về nhà nữa.
Buổi tối một đám người liền tụ lại cùng nhau đánh mạt chược, lần này Thẩm cô cô nói cái gì cũng không để cho Lâm Thục Ý ra sân.
Lâm Thục Ý liền ôm Đào Đào ngồi ở bên cạnh quan sát, cũng không nói.
Thẩm cô cô lòng tràn đầy mong đợi cho là lần này có thể đem tiền thua thắng trở về, kết quả thời điểm tan cuộc phát hiện mình lại thua rồi, lộn chổng vó lên trời luôn.
Alan ở một bên giơ tay che mặt, lần này hắn cuối cùng phát hiện, ngày hôm qua còn có thể là Lâm Thục Ý quá thông minh, ngày hôm nay chính xác là vợ hắn quá ngốc, bạn nói xem có sáu cái phóng tam không hồ, đi hồ đơn treo tứ bánh.
Cố tình hắn còn cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể trái lương tâm nói.
"Đại khái là vận may không tốt...."
"Đúng rồi!"
Thẩm cô cô kiên quyết không thừa nhận chính mình là đầu gỗ.
"Vận may của em đúng là không tốt."
Alan làm bộ dạng khúm núm, vợ nói cái gì cũng là sai… à không cũng là đúng!
Lâm Thục Ý cười đau bụng, không đứng lên dậy nổi.
Sợ vợ quả thực đã là truyền thống mỹ đức ở Thẩm gia.
Trần Phóng cuối cùng chỉ ra tại sao Thẩm ca ca vẫn chưa trở lại, thua tiền còn bị mấy cặp kia ân ân ái ái trước mặt.. có chút cảm giác chua không thể tả.
Hai ngày quan trọng của mùa xuân cứ như vậy trôi qua.
Tình huống Thẩm gia tương đối đặc thù, cũng không có thân thích gì cần thiết đến chúc tết, Lâm Thục Ý lại càng không có, ngoại trừ Lão Dương Đầu cậu căn bản cũng không có thân thích.
Bất quá tuy rằng lúc thường bọn họ mỗi ngày đều cùng với Lão Dương Đầu, nhưng đến tết vẫn là cần đi chúc tết một lần, lần này ba Thẩm mẹ Thẩm không đi được, chỉ có Thẩm ca ca đại diện Thẩm gia cùng Thẩm Phục bọn họ đi S thị chúc tết Lão Dương Đầu, Trần Phóng nói hắn ở nhà ngược lại cũng rảnh rỗi, liền nói muốn cùng đi với bọn họ.
Thời điểm thu thập hành lý, Thẩm Phục từ trong túi của Tiểu Ngộ, móc ra một bao lì xì tựa hồ là cái Thẩm lão gia tử cho bé cùng tiền lì xì khác không giống nhau, thật mỏng, thoạt nhìn cũng không phải là tiền, Tiểu Ngộ nhận sau đó tiện tay bỏ vào trong túi, về sau tiền lì xì trong túi không chứa nổi, cho nên cái này cứ như vậy bị quên mất.
Vốn là không nghĩ tới muốn xem tiền lì xì Tiểu Ngộ, bất quá nếu bên trong đựng không phải tiền, Thẩm Phục ngược lại là muốn xem thử xem, để Tiểu Ngộ tự xem, bé căn bản xem không hiểu.
Mở ra vừa nhìn, quả nhiên không phải tiền, mà là một tấm thẻ ngân hàng mỏng.
Thẩm Phục mặt đen, nghĩ cũng biết bên trong đựng số tiền chắc chắn sẽ không ít, ông nội quả nhiên là nhà giàu tùy hứng.
Bên trong túi lì xì còn để thêm một tờ giấy, mặt trên là chữ rồng bay phượng múa, Thẩm lão gia tử tự tay viết.
Gây dựng sự nghiệp quỹ tiền lì xì, mật mã: xxxxxx.
Thẩm Phục mặt càng thêm đem, cho một đứa bé tuổi còn nhỏ quỹ tiền lì xì gây dựng sự nghiệp... Ông nội đúng là chỉ có ông nghĩ ra được!!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Phục đột nhiên tâm lý cả kinh, đúng rồi! Tiền lì xì của Đào Đào đâu rồi?! Sẽ không cho rằng bên trong trống không ném đi rồi chứ?!!
Không hiểu ra sao, bị mất một khoản tiền lớn Thẩm Phục có điểm ưu thương nhàn nhạt.
Hết chương 95.
|
96: Khoai tây nghiền trộn rau chăn cừu
Cũng may tiền lì xì của Đào Đào chưa bị ném đi, thời điểm quay đầu lại hỏi Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nói cậu không có xem, cũng không có biết bên trong là cái gì, nghe Thẩm Phục nói bên trong là thẻ ngân hàng, gương mặt Lâm Thục Ý biểu thị “nhà các người đều nuông chiều trẻ con như vậy.”
Thẩm Phục:... Lão gia tử sủng chắt trai quá thôi, sao lại trách anh.
Kỳ thực Lâm Thục Ý cũng không có ý nói lão gia tử nuông chiều chắt trai, mặc dù mọi người cho tiền lì xì cũng không ít, nhưng bọn họ cũng biết, đây đều là tiền sau này hai đứa bé mới có thể sử dụng
bất quá tiền mừng tuổi dùng thẻ ngân hàng tặng, đại khái cũng chỉ có Thẩm lão gia tử.
Thời điểm lên xe, Trần Phóng mới phát hiện mình biến thành người dư thừa.
Thẩm Phục lái xe, Thẩm ca ca ngồi ghế cạnh tài xế, phía sau có hai đứa bé ngồi ghế trẻ em an toàn, ở giữa là Lâm Thục Ý.
Thẩm ca ca mở cửa xe phía mình đi xuống.
"Tôi đi lái xe của tôi, cậu với bọn họ đi cùng đi."
Trần Phóng không chút khách khí, âm thanh cao hơn.
“Cảm ơn anh Nham.”
Nói xong quay đầu xem Thẩm Phục.
"Tớ thế nào cảm giác anh của cậu ngày hôm nay thoạt nhìn không cao hứng nhỉ?"
Thẩm Phục hướng bên ngoài nhìn một chút, Thẩm Nham đã lên xe lái thẳng ra ngoài.
.....
Hoàn toàn khác với Thẩm Phục, Thẩm ca ca không yêu thích bộ dạng tàn bạo của xe việt dã mà lại yêu thích bộ dạng tương đối hoa lệ, sang trọng của dòng xe thể thao.
Có vẻ hôm nay tâm tình không được tốt, Thẩm ca ca lại chọn Range Rover, rồ ga một tiếng, phóng thẳng ra ngoài.
….. Nhìn là biết rất không cao hứng.
Thẩm ca ca lái xe nhìn xe Thẩm Phục vẫn chưa đi.
Hạ xuống cửa sổ xe nhíu mày.
"Làm sao không đi?"
Thẩm Phục lưu loát phát động xe,
“Đi ngay, đi ngay!"
Sau đó đóng cửa sổ xe xuống, ở trong lòng nghĩ thầm: Hai ngày nay vẫn là kẹp chặt đuôi một chút mới tốt.
Kỳ thực muốn hỏi Thẩm Phục tại Thẩm gia sợ nhất là ai, khoảng chừng không phải Thẩm lão gia tử cũng không phải ba Thẩm, mà là Thẩm ca ca.
Cho nên ngày hôm nay Thẩm ca ca không cao hứng, hắn cũng không dám đi chọc anh trai mình.
Đơn giản Thẩm ca ca không phải loại người chính mình mất hứng cũng muốn người khác gặp xui xẻo, đến nhà Lão Dương Đầu, ngoại trừ Thẩm Phục có thể nhìn ra điểm không đúng, anh trai thoạt nhìn không một chút nào giống như không cao hứng, đem lễ vật đi chúc tết để vào bên trong nhà, lại còn cùng mọi người cười híp mắt.
Thẩm Phục nghĩ hay là chờ chậm một chút hỏi xem đến tột cùng là có chuyện gì.
Lão Dương Đầu cũng đã chuẩn bị xong cơm, một bàn thức ăn ngon, bất quá bởi vì hai ngày nay ăn tết, đồ ăn dầu mỡ quá nhiều, mọi người rõ ràng không hăng hái lắm, Lão Dương Đầu liếc mắt ra hiệu bà nội Tiểu Uyển, bà nội Tiểu Uyển cười đi trong phòng bếp bưng ra đồ vật.
"Biết đến mấy đứa khẳng định không thích ăn thịt cá, cho nên bà đã làm mấy món rau dại đây.”
Bà nội Tiểu Uyển bưng mấy cái đĩa đi ra.
Trứng chiên rau hương xuân mềm mềm vàng óng ánh, cá chiên rau hương xuân, rau hương xuân trộn đậu phụ, há cảo nhân rau chăn cừu, Thẩm Phục bọn họ khẩu vị toàn bộ đều nóng, bọn họ chưa từng ăn qua rau dại, bất quá nhìn bộ dạng chắc hẳn hương vị không sai.
Lâm Thục Ý kỳ thực thường ăn loại rau dại này, cũng rất yêu thích, đa số có thể nhận ra, bất quá bà nội Tiểu Uyển bưng ra mấy món ăn giống nhau, Lâm Thục Ý lại không thể nhận ra hết.
Rau xanh mượt, trộn tỏi giã cùng ớt đỏ, vừa nhìn chính là thức ăn khai vị.
Lại không có mấy người ở chỗ này nhận thức được, ngay cả Lâm Thục Ý cũng nhìn nhiều vài lần, chỉ cảm thấy quen biết lại không nhận ra.
"Ông Dương, đây là món gì vậy ạ?
Trần Phóng mở miệng trước, trên bàn đều là món ăn xanh mượt đến dụ người, hắn cư nhiên cũng không nhận ra.
Mọi người đã vào chỗ, Lão Dương Đầu thừa nước đục thả câu cũng không nói thẳng, chỉ bảo mọi người nếm thử trước.
"Nếm thử xem, xem có thể đoán ra được là cái gì không.”
Trên thực tế thật sự là có nếm thử cũng không ra, mùi vị rất tươi mới, bỏ thêm tỏi giã quả ớt cũng không che giấu được, nhưng cũng không có hương vị gì đặc thù, ăn thử thấy so với rau dưa bình thường, thanh mát hơn nhiều, nhưng căn bản cũng không biết là rau gì.
Đối với Lão Dương Đầu mà nói, chủng loại rau dại thực sự rất đa dạng, không đoán ra được cũng chỉ do là chuyện đương nhiên.
Lão Dương Đầu thấy tất cả mọi người rất yêu thích, lúc này mới lên tiếng.
"Không phải cái gì hiếm, chỉ là bồ công anh thôi, mấy đứa đều trưởng thành ở thành phố, vì vậy không có lộc ăn.”
"Bồ công anh?!!"
Trần Phóng trợn mắt lên, hắn coi như sinh sống ở trong thành thị kiến thức nông cạn nhưng bồ công anh cũng biết, vật kia không phải dùng để thổi sao? Cũng có thể ăn? Bất quá hiển nhiên không chỉ có thể ăn, còn ăn rất ngon, hắn một bên nghi hoặc một bên lại đưa tay gắp mấy đũa.
Loại khai vị sau thịt cá này quả thực được hoan nghênh cực kỳ.
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng biết loại cảm giác không rõ nhưng lại quen thuộc là từ đầu tới, bồ công anh là cây thông thường, từ trước tới nay cậu cũng không biết cái này có thể ăn, phía sau nhà ở của Lão Dương Đầu có bồ công anh, chắc là do ở đó nảy mầm.
Phía nam hoa đã nở rồi, đầu xuân thật sự là quá sớm.
Ngoại trừ món rau dại dành cho người lớn, Lão Dương Đầu còn làm riêng cho Đào Đào món ăn dặm khoai tây nghiền rau chăn cừu.
Rau chăn cừu xanh tươi, băm nhỏ trộn với khoai tây đã xay nghiền, bỏ thêm một ít canh loãng, mùi vị rất được.
Đào Đào nguyên bản không phải đứa trẻ kén ăn, khoai tây nghiền mùi vị rất ngon, thời điểm Lâm Thục Ý đút cho bé, lập tức liền cao hứng ăn hết một bát.
Tiểu Ngộ cũng không thể ăn cay, Lão Dương Đầu cũng lấy cho bé một bát khoai tây nghiền, sau khi ăn xong lại ăn mấy cái sủi cảo chiên, no đến bụng căng tròn cả lên.
Thẩm Phục, Thẩm ca ca bọn họ cũng là lần thứ nhất ăn loại này rau dại này, ăn xong đồng thời cũng cảm thấy mỹ vị vô cùng, Lão Dương Đầu nói, trong nhà còn có rau dại, đợi đến lúc trở về cho bọn họ mang về một chút.
Cơm nước xong lại cùng nhau nói chuyện đến tối, Trần Phóng không hề có ý tứ phải trở về, Thẩm ca ca thì càng là như thế.
Thẩm Phục còn muốn hỏi Thẩm ca ca đến cùng là xảy ra chuyện gì, liền dẫn mọi người cùng nhau trở về nhà.
Dì Trần nghỉ tết còn chưa đi làm lại, trong nhà máy sưởi mở mở thời gian không lâu nên vẫn chưa ấm áp cho lắm.
Đào Đào có chút mệt mỏi, không ngừng mà lấy tay dụi mắt, Lâm Thục Ý không muốn cho bé tắm, sợ bé cảm lạnh, liền ôm Đào Đào cùng Tiểu Ngộ, cùng nhau lên lầu trước.
Trần Phóng xem bộ dạng hai anh em tựa hồ có lời muốn nói, liền mượn cớ nói đi lên trên lầu chơi game.
Kỳ thực nếu không phải là bởi vì ba mẹ Trần lải nhải quá mức, hắn cũng sẽ không theo bọn họ tham gia trò vui tới nơi này, hiện tại Thẩm Phục đang làm người chồng tốt, thương vợ, yêu con, làm cho hắn thật sự hoài niệm ngày tháng cùng Thẩm Phục ăn chơi trác táng.
Hai em ngồi đối diện, bày ra bộ dạng nghiêm túc.
Kỳ thực Thẩm Phục chỉ là muốn hỏi Thẩm ca ca một chút, nhưng Thẩm ca ca toàn bộ hành trình đôi mắt đều nhìn chằm chằm TV, nhìn như xem ti vi, trên thực tế lại đang thất thần nghiêm trọng.
Bởi vì ngây người rất lâu, anh mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái.
"Sao em còn ở đây?”
Thẩm Phục đã không kịp chờ đợi, hắn muốn biết vì cái gì mà Thẩm ca ca thất thần nghiêm trọng như vậy, đến cùng là chuyện gì, hoặc là... Người nào?
"Anh, anh có tâm sự sao?"
Thẩm ca ca sửng sốt một chút, nở nụ cười.
"Rất rõ ràng?!"
Thẩm Phục hướng lên trời, liếc một cái.
"Xưa nay anh ghét bỏ nhất là Ranger Rover, nhưng lại chọn nó để lái đi, anh nói xem.
Thẩm ca ca:...
Ang từ trước không thích Ranger Rover cũng biểu hiện ra rất rõ ràng sao?!
Thẩm ca ca không nói lời nào Thẩm Phục cũng trầm mặc, hồi lâu Thẩm Phục mới nghe thấy Thẩm ca ca nói một câu.
"Em nói xem, có một người trước vẫn yêu vẫn thích phụ nữ, sau này có thể yêu thích đàn ông không?"
Thẩm Phục muốn thổ huyết một cái, kinh ngạc không thôi.
"Anh, anh đừng làm em sợ, anh thích đàn ông?!!"
Này là chuyện khi nào?!! Hắn tại sao không biết?!!
Thẩm ca ca bình tĩnh ưu nhã liếc một cái.
"Không phải nói anh."
Thẩm Phục quan sát một chút biểu tình của Thẩm ca ca, tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng không giống như là đang nói dối, mới rốt cục cảm thấy yên lòng, cũng không phải hắn không tiếp thụ được Thẩm ca ca yêu thích đàn ông, chính hắn cũng là người đồng tính luyến ái, năm mươi bước cười một trăm bước sự tình hắn không làm được, huống chi người này lại là anh ruột của hắn, hắn chính là không nghĩ ra được, người anh trai tổng giám đốc bá đạo tà mị này, nếu yêu thích đàn ông thì sẽ là người như thế nào.
Đàn ông quyến rũ yếu đuối?
Thẩm ca ca không có khẩu vị như thế.
Đàn ông mặt than tinh anh?
Thôi đi, chính anh ấy đã là mặt than thâm niên rồi.
Những thứ này đều là đứng ở lập trường của Thẩm ca ca nghĩ tới.
Thẩm Phục động não vừa nghĩ, không tránh được nghĩ cái không nên nghĩ, sau đó đột nhiên nghĩ đến người đàn ông cao hơn Thẩm ca ca, thân hình vạm vỡ hoành tráng đè ép Thẩm ca ca... Ngọa tào, hình ảnh quá đẹp hắn không dám nhìn.
Thẩm ca ca không biết Thẩm Phục nhìn anh, suy nghĩ đã đi quá xa rồi, còn đang xoắn xuýt.
"Gay có trời sinh, cũng có do hoàn cảnh mà thành, anh được người ta yêu thích hả?!"
Thẩm Phục không nhịn được khai đạo.
Thẩm ca ca quay mặt đi.
"Anh tùy tiện hỏi một chút mà thôi, không có chuyện gì."
Thẩm Phục đứng lên.
"Anh, giới tính không quan trọng, quan trọng là bản thân anh có yêu thích người đó hay không! Ba mẹ hẳn là sẽ không ngại đâu."
Trọng điểm là hắn đã vượt mọi chông gai mở ra một con đường máu đấy!! Nghĩ đến Thẩm lão gia tử dùng gậy đánh hắn no đòn đến nay vẫn còn cảm thấy đau lòng, tuy rằng việc này cũng trực tiếp thúc đẩy hắn và Lâm Thục Ý gặp gỡ, nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Thẩm ca ca cũng đứng lên,
"Ừ, biết rồi, nghỉ sớm một chút."
Thẩm ca ca không cần thiết người khác giáo huấn, chỉ cần chính anh nghĩ thông suốt là được, người khác nói cái gì đều không trọng yếu.
Hai anh em ăn ý trao đổi ánh mắt, từng người lên lầu nghỉ ngơi.
Lâm Thục Ý đã dỗ hai đứa bé đi ngủ rồi đang nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, Thẩm Phục không tự chủ nhếch miệng, lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó đột nhiên nhào tới đem Lâm Thục Ý cùng chăn đồng thời ôm vào trong ngực.
Lâm Thục Ý sợ hết hồn, trừng hai mắt nhìn hắn.
"Mau đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Thẩm Phục tại cái trán trơn bóng của cậu hôn một cái,
"Lập tức đi ngay, để anh ôm em một cái."
Hắn đột nhiên cảm thấy mình cùng Lâm Thục Ý đi đến được ngày này thật sự là quá mắn.
Lâm Thục Ý không lên tiếng không động đậy, tùy ý để Thẩm Phục ôm.
Thẩm Phục đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Tới làm đi."
Lâm Thục Ý
".....Cút đi!!"
Hết chương 96
|
96: Khoai tây nghiền trộn rau chăn cừu
Cũng may tiền lì xì của Đào Đào chưa bị ném đi, thời điểm quay đầu lại hỏi Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nói cậu không có xem, cũng không có biết bên trong là cái gì, nghe Thẩm Phục nói bên trong là thẻ ngân hàng, gương mặt Lâm Thục Ý biểu thị “nhà các người đều nuông chiều trẻ con như vậy.”
Thẩm Phục:... Lão gia tử sủng chắt trai quá thôi, sao lại trách anh.
Kỳ thực Lâm Thục Ý cũng không có ý nói lão gia tử nuông chiều chắt trai, mặc dù mọi người cho tiền lì xì cũng không ít, nhưng bọn họ cũng biết, đây đều là tiền sau này hai đứa bé mới có thể sử dụng
bất quá tiền mừng tuổi dùng thẻ ngân hàng tặng, đại khái cũng chỉ có Thẩm lão gia tử.
Thời điểm lên xe, Trần Phóng mới phát hiện mình biến thành người dư thừa.
Thẩm Phục lái xe, Thẩm ca ca ngồi ghế cạnh tài xế, phía sau có hai đứa bé ngồi ghế trẻ em an toàn, ở giữa là Lâm Thục Ý.
Thẩm ca ca mở cửa xe phía mình đi xuống.
"Tôi đi lái xe của tôi, cậu với bọn họ đi cùng đi."
Trần Phóng không chút khách khí, âm thanh cao hơn.
“Cảm ơn anh Nham.”
Nói xong quay đầu xem Thẩm Phục.
"Tớ thế nào cảm giác anh của cậu ngày hôm nay thoạt nhìn không cao hứng nhỉ?"
Thẩm Phục hướng bên ngoài nhìn một chút, Thẩm Nham đã lên xe lái thẳng ra ngoài.
.....
Hoàn toàn khác với Thẩm Phục, Thẩm ca ca không yêu thích bộ dạng tàn bạo của xe việt dã mà lại yêu thích bộ dạng tương đối hoa lệ, sang trọng của dòng xe thể thao.
Có vẻ hôm nay tâm tình không được tốt, Thẩm ca ca lại chọn Range Rover, rồ ga một tiếng, phóng thẳng ra ngoài.
….. Nhìn là biết rất không cao hứng.
Thẩm ca ca lái xe nhìn xe Thẩm Phục vẫn chưa đi.
Hạ xuống cửa sổ xe nhíu mày.
"Làm sao không đi?"
Thẩm Phục lưu loát phát động xe,
“Đi ngay, đi ngay!"
Sau đó đóng cửa sổ xe xuống, ở trong lòng nghĩ thầm: Hai ngày nay vẫn là kẹp chặt đuôi một chút mới tốt.
Kỳ thực muốn hỏi Thẩm Phục tại Thẩm gia sợ nhất là ai, khoảng chừng không phải Thẩm lão gia tử cũng không phải ba Thẩm, mà là Thẩm ca ca.
Cho nên ngày hôm nay Thẩm ca ca không cao hứng, hắn cũng không dám đi chọc anh trai mình.
Đơn giản Thẩm ca ca không phải loại người chính mình mất hứng cũng muốn người khác gặp xui xẻo, đến nhà Lão Dương Đầu, ngoại trừ Thẩm Phục có thể nhìn ra điểm không đúng, anh trai thoạt nhìn không một chút nào giống như không cao hứng, đem lễ vật đi chúc tết để vào bên trong nhà, lại còn cùng mọi người cười híp mắt.
Thẩm Phục nghĩ hay là chờ chậm một chút hỏi xem đến tột cùng là có chuyện gì.
Lão Dương Đầu cũng đã chuẩn bị xong cơm, một bàn thức ăn ngon, bất quá bởi vì hai ngày nay ăn tết, đồ ăn dầu mỡ quá nhiều, mọi người rõ ràng không hăng hái lắm, Lão Dương Đầu liếc mắt ra hiệu bà nội Tiểu Uyển, bà nội Tiểu Uyển cười đi trong phòng bếp bưng ra đồ vật.
"Biết đến mấy đứa khẳng định không thích ăn thịt cá, cho nên bà đã làm mấy món rau dại đây.”
Bà nội Tiểu Uyển bưng mấy cái đĩa đi ra.
Trứng chiên rau hương xuân mềm mềm vàng óng ánh, cá chiên rau hương xuân, rau hương xuân trộn đậu phụ, há cảo nhân rau chăn cừu, Thẩm Phục bọn họ khẩu vị toàn bộ đều nóng, bọn họ chưa từng ăn qua rau dại, bất quá nhìn bộ dạng chắc hẳn hương vị không sai.
Lâm Thục Ý kỳ thực thường ăn loại rau dại này, cũng rất yêu thích, đa số có thể nhận ra, bất quá bà nội Tiểu Uyển bưng ra mấy món ăn giống nhau, Lâm Thục Ý lại không thể nhận ra hết.
Rau xanh mượt, trộn tỏi giã cùng ớt đỏ, vừa nhìn chính là thức ăn khai vị.
Lại không có mấy người ở chỗ này nhận thức được, ngay cả Lâm Thục Ý cũng nhìn nhiều vài lần, chỉ cảm thấy quen biết lại không nhận ra.
"Ông Dương, đây là món gì vậy ạ?
Trần Phóng mở miệng trước, trên bàn đều là món ăn xanh mượt đến dụ người, hắn cư nhiên cũng không nhận ra.
Mọi người đã vào chỗ, Lão Dương Đầu thừa nước đục thả câu cũng không nói thẳng, chỉ bảo mọi người nếm thử trước.
"Nếm thử xem, xem có thể đoán ra được là cái gì không.”
Trên thực tế thật sự là có nếm thử cũng không ra, mùi vị rất tươi mới, bỏ thêm tỏi giã quả ớt cũng không che giấu được, nhưng cũng không có hương vị gì đặc thù, ăn thử thấy so với rau dưa bình thường, thanh mát hơn nhiều, nhưng căn bản cũng không biết là rau gì.
Đối với Lão Dương Đầu mà nói, chủng loại rau dại thực sự rất đa dạng, không đoán ra được cũng chỉ do là chuyện đương nhiên.
Lão Dương Đầu thấy tất cả mọi người rất yêu thích, lúc này mới lên tiếng.
"Không phải cái gì hiếm, chỉ là bồ công anh thôi, mấy đứa đều trưởng thành ở thành phố, vì vậy không có lộc ăn.”
"Bồ công anh?!!"
Trần Phóng trợn mắt lên, hắn coi như sinh sống ở trong thành thị kiến thức nông cạn nhưng bồ công anh cũng biết, vật kia không phải dùng để thổi sao? Cũng có thể ăn? Bất quá hiển nhiên không chỉ có thể ăn, còn ăn rất ngon, hắn một bên nghi hoặc một bên lại đưa tay gắp mấy đũa.
Loại khai vị sau thịt cá này quả thực được hoan nghênh cực kỳ.
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng biết loại cảm giác không rõ nhưng lại quen thuộc là từ đầu tới, bồ công anh là cây thông thường, từ trước tới nay cậu cũng không biết cái này có thể ăn, phía sau nhà ở của Lão Dương Đầu có bồ công anh, chắc là do ở đó nảy mầm.
Phía nam hoa đã nở rồi, đầu xuân thật sự là quá sớm.
Ngoại trừ món rau dại dành cho người lớn, Lão Dương Đầu còn làm riêng cho Đào Đào món ăn dặm khoai tây nghiền rau chăn cừu.
Rau chăn cừu xanh tươi, băm nhỏ trộn với khoai tây đã xay nghiền, bỏ thêm một ít canh loãng, mùi vị rất được.
Đào Đào nguyên bản không phải đứa trẻ kén ăn, khoai tây nghiền mùi vị rất ngon, thời điểm Lâm Thục Ý đút cho bé, lập tức liền cao hứng ăn hết một bát.
Tiểu Ngộ cũng không thể ăn cay, Lão Dương Đầu cũng lấy cho bé một bát khoai tây nghiền, sau khi ăn xong lại ăn mấy cái sủi cảo chiên, no đến bụng căng tròn cả lên.
Thẩm Phục, Thẩm ca ca bọn họ cũng là lần thứ nhất ăn loại này rau dại này, ăn xong đồng thời cũng cảm thấy mỹ vị vô cùng, Lão Dương Đầu nói, trong nhà còn có rau dại, đợi đến lúc trở về cho bọn họ mang về một chút.
Cơm nước xong lại cùng nhau nói chuyện đến tối, Trần Phóng không hề có ý tứ phải trở về, Thẩm ca ca thì càng là như thế.
Thẩm Phục còn muốn hỏi Thẩm ca ca đến cùng là xảy ra chuyện gì, liền dẫn mọi người cùng nhau trở về nhà.
Dì Trần nghỉ tết còn chưa đi làm lại, trong nhà máy sưởi mở mở thời gian không lâu nên vẫn chưa ấm áp cho lắm.
Đào Đào có chút mệt mỏi, không ngừng mà lấy tay dụi mắt, Lâm Thục Ý không muốn cho bé tắm, sợ bé cảm lạnh, liền ôm Đào Đào cùng Tiểu Ngộ, cùng nhau lên lầu trước.
Trần Phóng xem bộ dạng hai anh em tựa hồ có lời muốn nói, liền mượn cớ nói đi lên trên lầu chơi game.
Kỳ thực nếu không phải là bởi vì ba mẹ Trần lải nhải quá mức, hắn cũng sẽ không theo bọn họ tham gia trò vui tới nơi này, hiện tại Thẩm Phục đang làm người chồng tốt, thương vợ, yêu con, làm cho hắn thật sự hoài niệm ngày tháng cùng Thẩm Phục ăn chơi trác táng.
Hai em ngồi đối diện, bày ra bộ dạng nghiêm túc.
Kỳ thực Thẩm Phục chỉ là muốn hỏi Thẩm ca ca một chút, nhưng Thẩm ca ca toàn bộ hành trình đôi mắt đều nhìn chằm chằm TV, nhìn như xem ti vi, trên thực tế lại đang thất thần nghiêm trọng.
Bởi vì ngây người rất lâu, anh mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái.
"Sao em còn ở đây?”
Thẩm Phục đã không kịp chờ đợi, hắn muốn biết vì cái gì mà Thẩm ca ca thất thần nghiêm trọng như vậy, đến cùng là chuyện gì, hoặc là... Người nào?
"Anh, anh có tâm sự sao?"
Thẩm ca ca sửng sốt một chút, nở nụ cười.
"Rất rõ ràng?!"
Thẩm Phục hướng lên trời, liếc một cái.
"Xưa nay anh ghét bỏ nhất là Ranger Rover, nhưng lại chọn nó để lái đi, anh nói xem.
Thẩm ca ca:...
Ang từ trước không thích Ranger Rover cũng biểu hiện ra rất rõ ràng sao?!
Thẩm ca ca không nói lời nào Thẩm Phục cũng trầm mặc, hồi lâu Thẩm Phục mới nghe thấy Thẩm ca ca nói một câu.
"Em nói xem, có một người trước vẫn yêu vẫn thích phụ nữ, sau này có thể yêu thích đàn ông không?"
Thẩm Phục muốn thổ huyết một cái, kinh ngạc không thôi.
"Anh, anh đừng làm em sợ, anh thích đàn ông?!!"
Này là chuyện khi nào?!! Hắn tại sao không biết?!!
Thẩm ca ca bình tĩnh ưu nhã liếc một cái.
"Không phải nói anh."
Thẩm Phục quan sát một chút biểu tình của Thẩm ca ca, tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng không giống như là đang nói dối, mới rốt cục cảm thấy yên lòng, cũng không phải hắn không tiếp thụ được Thẩm ca ca yêu thích đàn ông, chính hắn cũng là người đồng tính luyến ái, năm mươi bước cười một trăm bước sự tình hắn không làm được, huống chi người này lại là anh ruột của hắn, hắn chính là không nghĩ ra được, người anh trai tổng giám đốc bá đạo tà mị này, nếu yêu thích đàn ông thì sẽ là người như thế nào.
Đàn ông quyến rũ yếu đuối?
Thẩm ca ca không có khẩu vị như thế.
Đàn ông mặt than tinh anh?
Thôi đi, chính anh ấy đã là mặt than thâm niên rồi.
Những thứ này đều là đứng ở lập trường của Thẩm ca ca nghĩ tới.
Thẩm Phục động não vừa nghĩ, không tránh được nghĩ cái không nên nghĩ, sau đó đột nhiên nghĩ đến người đàn ông cao hơn Thẩm ca ca, thân hình vạm vỡ hoành tráng đè ép Thẩm ca ca... Ngọa tào, hình ảnh quá đẹp hắn không dám nhìn.
Thẩm ca ca không biết Thẩm Phục nhìn anh, suy nghĩ đã đi quá xa rồi, còn đang xoắn xuýt.
"Gay có trời sinh, cũng có do hoàn cảnh mà thành, anh được người ta yêu thích hả?!"
Thẩm Phục không nhịn được khai đạo.
Thẩm ca ca quay mặt đi.
"Anh tùy tiện hỏi một chút mà thôi, không có chuyện gì."
Thẩm Phục đứng lên.
"Anh, giới tính không quan trọng, quan trọng là bản thân anh có yêu thích người đó hay không! Ba mẹ hẳn là sẽ không ngại đâu."
Trọng điểm là hắn đã vượt mọi chông gai mở ra một con đường máu đấy!! Nghĩ đến Thẩm lão gia tử dùng gậy đánh hắn no đòn đến nay vẫn còn cảm thấy đau lòng, tuy rằng việc này cũng trực tiếp thúc đẩy hắn và Lâm Thục Ý gặp gỡ, nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Thẩm ca ca cũng đứng lên,
"Ừ, biết rồi, nghỉ sớm một chút."
Thẩm ca ca không cần thiết người khác giáo huấn, chỉ cần chính anh nghĩ thông suốt là được, người khác nói cái gì đều không trọng yếu.
Hai anh em ăn ý trao đổi ánh mắt, từng người lên lầu nghỉ ngơi.
Lâm Thục Ý đã dỗ hai đứa bé đi ngủ rồi đang nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, Thẩm Phục không tự chủ nhếch miệng, lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó đột nhiên nhào tới đem Lâm Thục Ý cùng chăn đồng thời ôm vào trong ngực.
Lâm Thục Ý sợ hết hồn, trừng hai mắt nhìn hắn.
"Mau đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Thẩm Phục tại cái trán trơn bóng của cậu hôn một cái,
"Lập tức đi ngay, để anh ôm em một cái."
Hắn đột nhiên cảm thấy mình cùng Lâm Thục Ý đi đến được ngày này thật sự là quá mắn.
Lâm Thục Ý không lên tiếng không động đậy, tùy ý để Thẩm Phục ôm.
Thẩm Phục đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Tới làm đi."
Lâm Thục Ý
".....Cút đi!!"
Hết chương 96
|