Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em
|
|
Thời gian cùng tôi yêu em
Tên truyện: Thời gian cùng tôi yêu em
Tác giả: Thất Qua Mị
Edit: Tiểu Mạt Tử
Giới thiệu
Điềm văn không ngược.
Yêu em sâu đậm dài lâu, từ những tháng ngày em còn chưa biết.
Thư Hạ bị lưu đày ra nước ngoài bốn năm, rốt cuộc nhận được lệnh đặc xá về nước, nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa: cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người khác.
Thư Hạ: Tôi đúng là thương thay cho thân mình!
Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Thích Phỉ Nhiên.
Cậu phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói: Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng ta.
Thư Hạ: Hả hả hả?
Cha cậu nói tiếp: Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều tiền.
Thư Hạ: Hả hả hả?
Thư Hạ chán nản: Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không?
Thích Phỉ Nhiên: Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người yêu.
Thư Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là “kẻ thù” này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ thù.
Thư Hạ nhào lên người anh “Em có đầu óc hay không có đầu óc?”
Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Có đầu óc.”
“Em giỏi hay không giỏi?”
“Giỏi.”
“Ngoại hình của em lại còn đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?”
Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Vô cùng yêu em.”
Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất nhất.
Nội dung: Đô thị tình duyên, hoan hỉ oan gia
Từ then chốt: Nhân vật: Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên / Phối hợp diễn: Lạc Thụy, Tiêu Dĩ Quyết, Tần Tiêu / Cái khác:…
|
Chương 1
Máy bay hạ cánh, Thư Hạ lập tức gọi điện cho Lạc Thụy, Lạc Thụy hình như mới tỉnh, giọng nói không được dễ chịu lắm “Ai vậy!”
Thư Hạ nhìn bốn phía, có chút kích động “Thụy Nhi, là tôi! Cuối cùng cha tôi cũng chịu đặc xá cho tôi rồi! Tôi về rồi! Anh Thư ngầu lòi quay về rồi!”
“Thư Hạ?!” Lạc Thụy lập tức tỉnh táo “Mẹ nó, cậu về sao không nói với tôi!”
“Tôi gửi bưu phẩm cho Tần Tiêu, bảo anh ấy nói với các cậu mà anh ấy không nói à? Tôi bảo ngay mà, cái con rùa không đáng tin đó, xuống máy bay chẳng có ai đón khiến tôi giận rồi đó!” Thư Hạ vô tâm hét lên, sau đó ra khỏi sân bay, thuận lợi vẫy được taxi, lúc lên xe rồi mới nhớ ra là mình không biết đi đâu “Thụy Nhi, cậu biết Tần Tiêu giờ ở đâu không? Tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Lạc Thụy im lặng một lúc mới nói “Thư Hạ, cậu… cứ đến nhà tôi trước đi.”
Lạc Thụy báo một dòng địa chỉ “Chúng ta gặp mặt lại nói.”
Thư Hạ vui vẻ ừ một tiếng, sau đó cúp máy.
Cậu mở hòm thư, Tần Tiêu không trả lời. Cậu lại gọi đến số điện thoại của Tần Tiêu, bên kia vang lên “Số điện thoại bạn gọi không tồn tại.”
Cậu liếm liếm môi, vẻ mặt hơi lo lắng, hoàn toàn không còn vui vẻ giống như vừa nãy.
Cậu và Tần Tiêu, đã bốn năm không gặp.
Lúc đầu, Tần Tiêu còn thi thoảng gửi lại bưu phẩm cho cậu, nhưng sau đó thì anh lại hoàn toàn cắt đứt liên lạc, chỉ còn Thư Hạ đơn phương báo cho anh tình trạng của mình.
Thư Hạ cảm thấy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, cậu hình như có thể biết nguyên nhân, nhưng vẫn luôn không rõ ràng. Hỏi bạn bè trong nước về Tần Tiêu, ai cũng lảng tránh. Không phải cậu không muốn về nước tìm anh, lúc mới sang đó cũng đã từng len len chạy về một lần, nhưng không ngờ vừa xuống sân bay đã bị cha mình bắt được tống lên lại. Hai cái đùi ngồi lâu đến mức đứng thẳng còn run, lại tốn hơn mấy nghìn nhân dân tệ mà không thấy được người, Thư Hạ đòn đau nhớ lâu, cũng không dám về nữa. Cuối cùng Thư Hạ cũng đợi được tốt nghiệp, nhận được sự tin tưởng của cha mình, mới chạy như chạy trốn khỏi chủ nghĩa tư bản vạn ác, quay về mảnh đất quê hương rải đầy máu và nước mắt của cậu.
Lạc Thụy ở rất gần sân bay, Thư Hạ rất nhanh đã đến nhà cậu ta. Một căn nhà riêng nhỏ có cổng, cảnh vật xung quanh nhìn qua rất đẹp, Thư Hạ thầm nghĩ người này đúng là biết hưởng thụ.
Cậu đang định đi lên gọi cổng, cổng lại tự động mở ra. Một người khoảng chừng ba mươi tuổi, tây trang màu xanh đậm, dáng người cao ngất, lịch sự đi ra, theo sau là một thanh niên, tuổi còn trẻ, mặc áo phông màu đen ngắn tay rất lạ, dài đến tận đầu gối, chân đi tông xỏ ngón, rất trắng, dưới ánh mặt trời làn da giống như biến thành trong suốt, khóe miệng hơi kéo xuống, nhìn qua là người không dễ vui vẻ.
Thư Hạ thầm đánh giá: Vừa nhìn liền biết là một tên khiến người ta không khỏi lo lắng.
Thanh niên đẩy đẩy sau lưng người đàn ông, chau mày không biết nói gì, người đàn ông quay lại xoa đầu cậu ta.
Thư Hạ vô cùng không biết ý, thấy hai người đang ngọt ngào nhưng vẫn hô lên “Chào chú Tiếu! Đã lâu không gặp!”
Thanh niên quay lại nhe răng với cậu “Cái tật này của cậu không sửa được à, chú Tiếu là để cậu gọi à? Cậu chỉ có nhỏ hơn người ta mấy tuổi thôi đấy! Còn không biết xẩu hổ mà gọi chú!!!”
Tiêu Dĩ Quyết cười cười “Không sao, chào mừng cậu trở về, bạn học Thư Hạ!”
Thư Hạ cười với anh, tiến lên ôm lấy Lạc Thụy “Được rồi, cậu nói xem chúng ta nhiều năm không gặp như vậy mà cậu chỉ mải lo ngọt ngào với chú Tiếu nhà cậu, một tên to đùng như tôi đây đứng trước mặt cậu mà cậu cũng không nhìn thấy là sao hả? Đúng là chán mà!”
“Tôi sao mà không thấy vị thần tôn quý nhà cậu chứ? Cậu đẹp trai như vậy, hút mắt như vậy, đứng giữa đám người còn lập lòe phát sáng ấy chứ.” Lạc Thụy oán giận cậu “Còn đứng đấy làm gì, xách hành lí vào đi chứ.”
Tiêu Dĩ Quyết đi làm, Lạc Thụy và cậu cùng nhau xách hành lí vào nhà, hai cái vali lớn, nặng, một cái còn bị hỏng bánh xe kéo, khiến Lạc Thụy phải ôm cái bị hỏng đó, vừa thở dốc vừa cắm đầu cắm cổ mắng Thư Hạ.
Thư Hạ không trả lời, cậu quá nhớ Lạc Thụy rồi. Duyên phận giữa hai người bắt đầu từ cấp ba, kề vai sát cánh chiến đấu lâu dần thành tình thâm, hình thức hai người ở chung chưa bao giờ thay đổi, trong những oán giận lại có đầy sự quan tâm nhau. Thư Hạ vẫn luôn cằn nhằn với Lạc Thụy, nói cậu ta chính là một “tôi” khác của cậu, hai người kiếp trước chính là đóa sen liền cành, kiếp này hóa thành song sinh, làm Lạc Thụy buồn nôn muốn chết.
Thư Hạ đi vào trong sân “Một cái sân lớn như vậy, một cái nhà lớn như vậy, hai người các cậu ở, Lạc Thụy, cậu quá mục ruỗng rồi!”
Lại vào đến trong nhà, chắp tay sau đít xoi mói “Vừa nhìn liền biết nhà này không phải do cậu thiết kế, nhất định là ý của chú Tiếu.”
Lạc Thụy lấy cho cậu cốc nước, buồn bực, cậu ta chưa từng nói chuyện này với cậu mà “Sao cậu biết?”
“Đây không phải gu của cậu nha!” Thư Hạ nói “Nhìn cái là biết ngay gu của chú Tiếu, anh ta tính tình lạnh nhạt, rất giống căn nhà này!”
Lạc Thụy cười xấu xa “Cậu đừng có nói oan cho chú Tiếu, chú Tiếu không hề lạnh nhạt một chút nào đâu!”
Thư Hạ bịt tai “Lạc Thụy, cậu không trong sáng!”
“Cậu đừng giả bộ!” Lạc Thụ cười đầy vẻ du côn, nhưng giọng nói đầy quan tâm “Lát nữa tôi đến văn phòng, cậu có muốn ở nhà tôi ngủ chút không, bay đêm chắc là mệt lắm.”
Thư Hạ hơi buồn bực “Cậu không ở với tôi, Thụy Nhi, cậu hết yêu tôi rồi!”
“Cậu có gì đáng yêu nào.” Lạc Thụy nói vậy, nhưng chính mình vẫn nằm xuống cạnh Thư Hạ “Về cũng không nói với tôi một tiếng.”
“Tôi cũng mới biết mình được về mà, cậu biết không, cha tôi không cho tôi về, ông ấy quá là bạo lực, tôi không chống lại ông ấy nổi.” Thư Hạ thở dài “Hơn nữa, tôi báo với Tần Tiêu rồi mà.”
“Thư Hạ.” Lạc Thụy giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra thành lời.
Cậu ta nằm úp sấp cạnh Thư Hạ, lúc hai người học nhóm trước đây cũng từng như vậy, Lạc Thụy hay chạy tới nhà Thư Hạ, hai người nằm trên giường nói chuyện trên trời dưới biển. Năm lớp mười, Thư Hạ thích một ban nhạc đang nổi thời bấy giờ của Nhật Bản, cắt tóc giống hệt người ta, để rất dài. Lạc Thụy thích xoa đầu cậu, khiến cho Thư Hạ tức giận quay lại quần nhau thành một đống.
Lúc cấp ba, mặt Thư Hạ beo béo thịt, hai con mắt vừa to vừa sáng, rất đẹp, nhưng cậu lại ghét người ta khen cậu xinh, tính cách à, có chút kiêu ngạo nhỏ, nhưng còn trẻ đã rất hiểu cách làm người, nên vẫn khiến người ta yêu mến, cả học sinh nam và học sinh nữ đều quan hệ không tệ.
Thư Hạ lúc này, không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn có gì đó không còn giống với những ngày cấp ba nữa, nhưng là chỗ nào thì Lạc Thụy lại không nói ra được.
Thư Hạ chớp chớp mắt “Thụy Nhi, Tần Tiêu.. Có phải ở bên người khác rồi không.”
“Cậu nói xem, bình thường không phải rất thông minh sao, sau khi anh ta trực tiếp cắt liên lạc với cậu, cậu cũng nên hiểu rồi chứ.” Lạc Thụy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thư Hạ, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Thư Hạ bĩu môi “Yêu xa quả nhiên không đáng tin mà, Thụy Nhi, cậu phải buộc chặt chú Tiếu, đừng có giống tôi đấy.”
“Cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi với chú Tiếu rất tốt.”
“Haizz…” Thư Hạ thở dài một hơi.
Lạc Thụy vỗ mặt cậu “Cậu có muốn ngủ chút không? Tôi thật sự phải đến văn phòng rồi, nếu không sẽ bị ông chủ mắng mất.”
“Mấu chốt là tôi không mệt.” Thư Hạ ngồi dậy “Hay là tôi đi với cậu nhé, tôi muốn xem một chút văn phòng của các cậu trông như thế nào, nếu bên cậu mà thiếu người thì tôi đến làm luôn.”
“Cậu làm cái gì chứ, cũng chả phải chuyên ngành của nhà cậu.” Lạc Thụy nghĩ một chút, nói thêm “Mà cậu có muốn làm thật cũng không được, tôi nói cậu nghe, Tần Tiêu cũng làm ở văn phòng của tôi đó, cậu chuẩn bị tâm lí cho tốt.”
“Tôi sao phải chuẩn bị tâm lí? Tôi làm người biết biết điều như vậy, cậu còn sợ tôi làm loạn chắc?”
“Tôi không sợ cậu làm loạn, mà là sợ cậu đập luôn cái văn phòng của tôi.” Lạc Thụy nói xong ra ngoài lấy xe, Thư Hạ theo sau cậu ta.
“Còn nữa, cậu làm người biết điều á? Cậu có biết xấu hổ không đấy? Cấp ba cậu gây chuyện còn ít à? Cậu có nhớ cái người đẹp trai ở khóa chúng ta không, tên gì ấy nhỉ, đột nhiên tôi không nhớ ra, cái người tính tình nóng nảy ấy.”
“Thích Phỉ Nhiên.”
“À, đúng rồi, Thích Phỉ Nhiên, cậu đó, cứ như bị thần kinh ấy, ngày nào cũng chạy đến trước mặt người ta quấy rầy người ta, lại còn dẫn theo Tần Tiêu với một đám con trai trong lớp chặn đường người ta, cuối cùng bị đánh cho cả lũ đều không ra cái dạng gì luôn.”
“Cậu yên tâm đi, tôi ở nước ngoài mấy năm thay đổi triệt để rồi, hạ đao gác kiếm, nhìn mặt người mà sống rồi.” Thư Hạ chắp tay trước ngực, sau đó liếc mắt nhìn Lạc Thụy “Cậu đừng nhắc lại mấy cái chuyện xấu hổ từ trăm năm trước đó nữa, ai còn trẻ mà không đàn đúm đánh nhau chứ.”
“Cậu không thể gọi là đàn đúm đánh nhau được, mà phải gọi là đơn phương bị đánh! Còn bị đánh nặng nhất nữa, lần nào tôi chả đứng ngoài hóng, cậu đúng là hồng nhan họa thủy mà, nếu không phải cậu có chút tiếng, tôi còn ngại xưng là bạn bạn cậu ấy.”
Thư Hạ nổi điên “Cậu có phiền không hả?”
“Ha ha ha ha ha còn giận cơ à, được rồi, nói đến Thích Phỉ Nhiên, gần đây bên tôi có hợp tác với anh ta, không chừng hôm nay cũng gặp đấy.”
“Không phải chứ! Tôi từ giờ bắt đầu cầu nguyện, nhất định không được gặp anh ta! Nếu không tôi lại không kìm được ngứa ngáy hai tay!” Thư Hạ đưa hai tay lên múa máy mười đầu ngón tay, giống như một giây sau sẽ lôi Thích Phỉ Nhiên ra chà đạp ngay.
“Lúc nãy còn nói hạ đao gác kiếm nhìn mặt mà sống cơ mà, chuyện giữa hai người đã qua thì cũng qua rồi, đừng có nhớ mãi như thế nữa.”
Thư Hạ không nhìn cậu ta “Chuyện đó là chuyện nói cho qua thì có thể cho qua sao?”
“Gì chứ, tôi thấy Thích Phỉ Nhiên người ta rất nhớ nhung cậu đó, lúc nói chuyện phiếm với tôi toàn nhắc đến cậu không à.”
“Nhắc tôi làm gì.”
“Cũng không có gì, nói cậu rất ầm ĩ, rất thú vị thôi.”
“Anh ta mới thú vị, quen nhau chắc.” Thư Hạ bĩu môi, cậu từ đầu đã không muốn nhắc đến Thích Phỉ Nhiên, chỉ cần nhắc đến anh ta là tâm lại phiền, phiền muốn chết!
Cậu và Thích Phỉ Nhiên là bạn cấp ba, cũng không phải là cùng lớp, cho nên sao Thư Hạ lại biết Thích Phỉ Nhiên chứ? Chính là vì vóc người anh ta đẹp thôi!
Thư Hạ đã nhận ra tính hướng của mình từ sớm, mùa hè tốt nghiệp cấp hai năm đó, lúc lên mạng vơ vét phim AV để xem, lại ngoài ý muốn mà vơ phải một bộ GV, vừa xem liền nhiệt huyết sôi trào. Thư Hạ xem xong liền nghĩ, thôi xong, hương khói nhà cậu đến đời này của cậu, coi như đứt rồi!
Nhưng lúc ấy cậu còn nhỏ, chưa có khát khao đến vậy, cậu trêu ghẹo Thích Phỉ Nhiên chỉ đơn giản vì anh ta đẹp trai, muốn kết bạn với người ta, thi thoảng đến quấy rầy người ta. Kết quả cách thức trêu ghẹo không đúng, Thích Phỉ Nhiên nội tâm thế mà lại là một khối băng đông cứng, chả buồn để ý quan tâm cậu. Thư Hạ thấy vậy, tự nhiên cũng không còn hứng thú nữa. Thế nhưng, Thích Phỉ Nhiên lại giống như nhìn cậu không vừa mắt, không có chuyện gì cũng đánh cậu.
Cũng là tại cậu xui xẻo, tiết thể dục hai lớp học chung, Thích Phỉ Nhiên dường như cố ý ném bóng vào người cậu, một cái hai cái khiến Thư Hạ nổi xung, không muốn chơi với tôi, tôi không trách anh, không vừa mắt cũng không còn cách nào khác, nhưng anh ta cũng không thể quá đáng như thế chứ, cứ bắt nạt cậu, mà tính tình cậu cũng lại không tốt.
Hận cứ thế mà kết, cậu và Thích Phỉ Nhiên liền dây dưa nhau ba năm.
Đúng là làm bậy mà!
|
Chương 2
Cậu theo Lạc Thụy đến phòng làm việc, lúc còn ở nước ngoài, Lạc Thụy đã từng nói qua về phòng làm việc này với cậu, rất lớn, người cũng nhiều. Lạc Thụy ở đó là một quản lí nhỏ, có một nhân viên theo thói quen chào bọn họ, Lạc Thụy ra dáng vẫy tay, thái độ nghiêm túc. Nếu là bình thường, Thư Hạ đã sớm cười nhạo cậu ta, thế nhưng hôm nay, cậu lại không hề làm như vậy.
Ánh mắt cậu đảo quanh phòng làm việc, cậu còn đang vội tìm người.
Lạc Thụy liếc mắt liền biết cậu đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói “Hình như Tần Tiêu chưa tới, hoặc là ra ngoài rồi, tóm lại là không ở đây đâu.”
“Ừm.”
Cũng không biết là thất vọng hay không thất vọng.
“Thư Hạ?”
Lạc Thụy quay người thấy Tần Tiêu đứng trước cửa, Thư Hạ ngốc nghếch đứng thẳng lưng như trong quân đội, cứng ngắc không động.
Lạc Thụy đẩy đẩy Thư Hạ “Người đến rồi.”
Một câu nói vô cùng bình thường…
Thư Hạ đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng gặp lại Tần Tiêu.
Nhất là mấy hôm trước ngày về, hôm nào cậu cũng mơ, trong mơ, cậu gặp được Tần Tiêu. Có nhiều giấc mơ rất đẹp, cậu chạy tới nhào lên người Tần Tiêu, sau đó Tần Tiêu sẽ ôm lấy cậu sợ cậu ngã, nói “Xin lỗi, bảo bối, gần đây công việc bận quá, anh không quan tâm em được, anh vẫn còn rất yêu em.”
Cũng có khi, cậu sẽ mơ thấy Tần Tiêu khốn nạn nắm tay một người khác đứng trước mặt cậu, nói anh đã thay lòng đổi dạ rồi, anh không thương cậu nữa, không muốn dẫn cậu đến Vạn Lí Trường Thành nữa, anh giờ thích Thái Lan rồi, muốn dẫn người đó đi xem nam giả nữ.
Trong mơ, Thư Hạ rất phóng khoáng mà nói thay lòng đổi dạ thì thay lòng đổi dạ, dù sao cái loại phế vật như anh cũng trèo không nổi Vạn Lí Trường Thành. Nhưng vừa tỉnh, cậu lại vừa mắng vừa khóc, mơ linh tinh cái gì không biết.
Giờ đây, Tần Tiêu không tiến lên ôm cậu, cũng không nắm tay người khác. Lúc anh nhìn cậu, trong mắt không hề có lấy một gợn sóng.
“Cậu về rồi.”
Nói xong còn cúi đầu đảo lại tài liệu trong tay, đi vào phòng làm việc, đi ngang qua Thư Hạ cũng không ngừng lại.
Lạc Thụy nhìn Tần Tiêu, lại nhìn Thư Hạ, thấy Thư Hạ không có phản ứng gì, lại quay đầu nhìn Tần Tiêu.
Thư Hạ trừng mắt quát “Cái tên nhóc quạt điện nhà cậu, sao lắc đầu hăng hái thế hả!”
Lạc Thụy còn đang mơ màng “Hết rồi?”
“Thế cậu còn muốn nhìn gì? Thư Hạ đại náo phòng làm việc hay Thư Hạ khóc sập phòng làm việc?” Thư Hạ chán nản nói đùa với Lạc Thụy, Lạc Thụy không cười, chính cậu cũng thấy chẳng có gì đáng cười.
Quay đầu lại, Thư Hạ lại nhỏ giọng nói “Anh ấy cao hơn rồi, trước đây không có cao hơn tôi nhiều như thế.”
Lạc Thụy không nhìn nổi cậu như vậy, liền ôm lấy vai cậu “Vào phòng làm việc của tôi xem chút không?”
“Vào chứ, dù sao cũng chả có gì làm.”
Hai người đi chưa được mấy bước, Tần Tiêu đã lại đi ra, Thư Hạ nghĩ một chút, vẫn gọi anh “Tần Tiêu, em muốn nói chuyện với anh.”
Tần Tiêu cười cười với cậu “Bây giờ tôi đang làm việc, có chút bận, có chuyện đợi tan làm nói được không?”
“Vậy được, em chờ anh ở quán cafe dưới kia, bao giờ anh tan làm thì đến tìm em.”
Thư Hạ mím môi, cố gắng kìm nước mắt, kiên cường. Tần Tiêu nhìn cậu một lúc, anh và Thư Hạ lớn lên bên nhau từ nhỏ, vẻ mặt của Thư Hạ có ý gì, anh quá hiểu rồi.
“Vậy được, tôi bận, đi trước.”
Thư Hạ cũng không vào phòng làm việc của Lạc Thụy xem xét nữa mà đi thẳng xuống quán cafe, gọi một miếng bánh ngọt, lấy thìa chậm rãi đào đào ăn.
Cậu rất thích đồ ngọt, thế nhưng hôm nay lại không có chút hứng thú nào, nhạt nhẽo như nước, chán chết.
Thư Hạ rõ ràng đang đau lòng.
Lạc Thụy nói chuẩn bị tâm lí thật tốt, hóa ra là chuẩn bị như thế này à.
Từ lúc không gọi được điện thoại cho Tần Tiêu, từ lúc cậu hỏi Lạc Thụy có phải Tần Tiêu có phải có người khác hay không, Thư Hạ vẫn luôn đau lòng, nhưng những nỗi đau này, hoàn toàn không đau bằng nỗi đau do thái độ lúc nãy của Tần Tiêu mang lại.
Ánh mắt Tần Tiêu nhìn cậu, giống như nhìn một người xa lạ.
Thư Hạ giơ tay lên, gọi thêm một miếng bánh nhỏ, coi nó thành Tần Tiêu mà chia năm xẻ bảy, chân của Tần Tiêu này, mặt Tần Tiêu này, tất cả nuốt hết vào trong bụng, vô cùng máu me, vô cùng hả giận.
Ăn xong bánh, Thư Hạ lại thấy buồn ngủ, cậu nhìn đồng hồ, thấy mới hơn hai giờ, cách giờ tan làm còn sớm, liền ngả người lên ghế sofa ngủ.
Cậu ngủ rất say. Mãi sau mới bị Lạc Thụy lay tỉnh. Lạc Thụy ngồi xuống đối diện cậu, gọi một ly cafe “Cậu nói xem sao cậu phải thế chứ?”
Thư Hạ dụi mắt “Cậu tan rồi? Tần Tiêu đâu?”
“Về từ sớm rồi!”
Thư Hạ đứng dậy “Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng đi, đi xem phim đi, gần đây có phim gì hay không?”
“Cậu không cần giả vờ trước mặt tôi đâu, cậu khóc tôi cũng sẽ không cười cậu, lúc cấp ba không phải rất thích khóc à.”
“Cậu còn biết nói là cấp ba, không cho người ta lớn sao, bốn năm nay của tôi uổng phí à!” Thư Hạ hít hít mũi, sau đó mở điện thoại “Tôi xem xem có phim gì hay, phim hài nhé, hôm nay buồn quá rồi, xem phim hài cho nó vui vẻ.”
“Được, tôi gọi điện cho chú Tiếu đã, bảo anh ấy hôm nay tôi về muộn.”
Lúc Lạc Thụy ra ngoài gọi điện, Thư Hạ ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa đúng giờ tan lớp, một đám học sinh từ trường học gần đó đi ngang qua cậu, cũng có mấy học sinh nam đi vào trong quán, ngồi xuống cạnh bàn Thư Hạ, gọi mấy miếng bánh socola, trong đó có một cậu nhóc giống như nóng lòng không chờ nổi.
“Sao mà cậu chảy cả dãi ra thế, mấy cái bánh ngọt lợ này có gì ngon mà hôm nào cũng mua, cứ như là con gái ấy.”
“Tớ thích ăn, không được hả? Cũng đâu phải chỉ có con gái mới được ăn bánh ngọt chứ?”
“Ok ok ok, cậu ăn đi.” Cậu học sinh kia bất đắc dĩ, nhưng một lúc sau vẫn đứng lên “Tớ thấy bên kia có bánh dâu tây, không phải cậu thích dâu tây sao, có muốn không?”
“Đi nhanh đi.”
Cậu nhóc lúc đầu kêu người ta chảy dãi lúc này lại vội vàng đi mua bánh. Thư Hạ nhìn mà buồn cười, nhưng vẫn thầm ước ao.
Bọn họ cũng đã từng có khoảng thời gian như vậy.
Cậu và Tần Tiêu….
Đồng phục có mặc thế nào cũng không đẹp, lôi bè kết phái, cãi nhau, sẽ luôn hiện lên trong giấc mơ giữa đêm khuya của cậu, chỉ nhớ lại thôi đã không sao kìm được tiếng thở dài.
Lúc Lạc Thụy gọi điện xong quay lại, thấy Thư Hạ đang ngây ngốc nhìn người khác, liền xòe tay ra trước mặt cậu huơ huơ. “Nghĩ gì thế?”
“Không, sao gọi điện lâu thế, cậu với chú Tiếu nồng nàn nhỉ.”
“Cũng bao lâu đâu.” Lạc Thụy nhìn thời gian nói chuyện, mười bảy phút, đúng là hơi lâu, sao mình không cảm nhận được nhỉ, rõ ràng là chả nói gì mà.
“Đi thôi, gần đây có một rạp chiếu phim đó.”
Thư Hạ tiến đến cạnh Lạc Thụy, hai người cùng nhau rời đi, cậu so chiều cao với Lạc Thụy nói “Thụy Nhi, có phải cậu cũng cao lên không, trước đây cậu không cao bằng tôi mà.”
“Thế à? Tôi cũng không để ý.” Lạc Thụy đứng lại, giơ tay so sánh “Thật nè.”
Thư Hạ không vui “Đều tại khí hậu nước Anh hết, lúc nào cũng mưa, chả thấy mặt trời bao giờ cả, làm lỡ quá trình phát triển của tôi!”
“Cậu cũng đâu còn cách nào khác, tha hương mà.”
Thư Hạ lầm bầm hai tiếng, Lạc Thụy ôm lấy vai cậu “Tôi đi mua vé, cậu muốn ăn bỏng ngô không, anh đây mời cậu.”
“Ăn!” Tâm trạng không tốt là tâm trạng không tốt, có ăn mà không nhận thì có mà ngốc!
Rạp chiếu phim rất nhiều người, lúc Lạc Thụy mua vé đã không còn nhiều chỗ, chỉ đành chọn một chỗ trong góc, hai người mới được ngồi cạnh nhau.
Phim rất hay, gây hài nhưng không quá lố, trong rạp chiếu thi thoảng lại vang lên từng trận cười to, Lạc Thụy cười đến đau cả bụng, lúc ngừng lại mới phát hiện người bên cạnh không có động tĩnh gì, cảm thấy kì lạ “Sao cậu không cười….”
Còn chưa dứt lời, đã khựng lại.
Thư Hạ ngồi cạnh cậu, im lặng, vẻ mặt nhăn nhó, tu tu khóc.
Hai mắt Lạc Thụy hơi ửng đỏ, cậu đã biết Thư Hạ giả vờ bình thường từ sớm mà.
Đoạn phim còn lại, Lạc Thụy cũng không xem nữa, lúc đèn trong rạp chiếu sáng lên, Thư Hạ nhanh chóng lau mặt, đứng dậy, nghèn nghẹn nói “Xem xong rồi, về nhà thôi.”
Lạc Thụy thở dài, điện thoại Thư Hạ đúng lúc vang lên “Alo, ai vậy?”
Thư Diệu Chi tức giận hừ một tiếng “Mi nói xem là ai? Số điện thoại của cha mi mà mi cũng không lưu hả?”
Thư Hạ liếc nhìn Lạc Thụy một cái, dùng khẩu hình miệng nói “Cha tôi.”
“Không phải con vừa đổi máy sao, còn chưa kịp lưu mà.”
Thư Diệu Chi lại hừ một tiếng “Về nước không về nhà đầu tiên, còn ở ngoài la cà?”
“Vừa hay gặp Lạc Thụy nên con ở lại nói chuyện với cậu ấy một lát.”
“Nhanh chóng về ăn tối.”
“Vâng.” Thư Hạ phiền não, thời gian cậu về nước đâu có báo cho Thư Diệu Chi đâu? Cậu còn định ở lại chỗ Lạc Thụy mấy ngày mà! Nghĩ nghĩ, nếu như năm đó cha cậu đã có thể đúng lúc lôi cậu lên lại máy bay, thì bây giờ đương nhiên, ông cũng sẽ biết rõ cậu ở đâu, làm gì, chuyện này quá là bình thường rồi, thôi khỏi cần nghĩ.
Lạc Thụy nghe cuộc nói chuyện giữa hai cha con cậu, nói “Tôi tiễn cậu về nhé?”
Thư Hạ gật đầu “Có xe tốt thật.”
“Xe của chú Tiếu.”
Thư Hạ ước ao “Có chú Tiếu thật tốt!”
Lạc Thụy đắc ý “Đó là điều đương nhiên!”
Thư Hạ thật lòng nói “Thụy Nhi, trước đây là tôi không nhìn nhận hai người cẩn thận, cứ nghĩ cậu với chú Tiếu chỉ là chơi đùa thôi, sẽ không có kết quả tốt, nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi, là tôi suy nghĩ hạn hẹp, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, hai người vẫn ở cạnh nhau, thật hâm mộ.”
“Tôi với Tiêu Dĩ Quyết cũng từng cãi nhau, thế nhưng tính tình tôi rất tốt, tôi nhịn anh ấy, yêu thương anh ấy nha~ va va chạm chạm là lại hết ngay.” Lạc Thụy tìm được ở ghế sau một gói kẹo, ném cho Thư Hạ, Thư Hạ hoan hô, là vị hoa hồng cậu và Lạc Thụy thích ăn, nghĩ nhất định là chú Tiếu mua, lại nghe Lạc Thụy show ân ái, đố kị đến mức muốn cào tường!
|
Chương 3
Hai người đang nói chuyện, Thư Diệu Chi lại gửi qua một cái tin nhắn, Thư Hạ buồn phiền mở ra xem, là một địa chỉ, Thư Diệu Chi nói cậu đến đó.
Thư Hạ đọc địa chỉ, Lạc Thụy cảm thấy kì lạ hỏi “Cha cậu không bảo về nhà sao? Đây là đâu?”
“Tôi cũng không rõ, không biết làm cái quỷ gì nữa.”
Lạc Thụy đưa người đến địa điểm cho trước, Thư Hạ kêu cậu đi cùng “Vừa đúng giờ cơm tối, cha mẹ tôi rất thích cậu, cậu đến nhất định họ sẽ rất vui.”
Lạc Thụy lắc đầu “Các cậu một nhà đoàn tụ tôi đi làm gì, không thích hợp đâu, cậu ngoan ngoãn vào đi, tôi về đây.”
“Được, vậy cậu về đến nhà thì gọi cho tôi nhé.”
Lạc Thụy gật đầu “Biết rồi, hành lí của cậu cứ để chỗ tôi trước nhé, hôm nào rảnh thì qua lấy. Cậu không ngủ được thì gọi cho tôi, hôm nay chú Tiếu tăng ca, sẽ không quản được tôi ăn ngủ đâu.”
Thư Hạ gật đầu, sau đó xua xua tay với cậu, lúc Lạc Thụy rẽ ở góc rẽ đi mất, cậu mới quay lại đi vào khu chung cư.
Vừa mải nói chuyện với Lạc Thụy, cậu không chú ý, bây giờ mới có thời gian quan sát khu chung cư này. Đèn đường bị hỏng vài cái, hai bên đường toàn là cây cao to, khiến mấy con đường nhỏ nằm giữa tối đen như mực, một mùi hương hoa không biết tên lan tỏa trong không khí, tiếng ve hòa lẫn với tiếng rửa chén đĩa từ các căn nhà vọng ra, rất có hương vị đời sống.
Môi trường sống ở đây rất tốt, thế nhưng, Thư Hạ vẫn không hiểu, Thư Diệu Chi bảo cậu đến đây để làm gì?
Cậu dựa theo địa chỉ Thư Diệu Chi cho, tìm được một căn nhà, ấn chuông xong liền có người nhanh chóng mở cửa.
Là Thư Diệu Chi, ông thấy Thư Hạ, nụ cười tươi rói trên mặt lập tức bay mất “Còn biết đường về nhà?”
Thư Hạ bĩu môi “Đây là đâu vậy, cha, cha phá sản rồi sao?”
Thư Diệu Chi xấu hổ “Trước cứ ở đây đi đã, đợi lát nói rõ với con sau, đi rửa tay đi, còn chuẩn bị ăn cơm.”
Thư Hạ lại hỏi “Mẹ con đâu? Mẹ đi đâu rồi?”
Thư Diệu Chi không trả lời.
Thư Hạ cảm thấy gia đình mình rất kì lạ, bình thường đều là con trai thân thiết với mẹ, thế nhưng nhà cậu lại ngược lại, cậu khá là thân với cha, còn với mẹ thì lại hơi lạnh nhạt. Mẹ Thư Hạ rất yếu, không chịu được khổ, là một cô tiểu thư bị chiều hư. Thư Hạ vẫn luôn hoài nghi, không biết ngoại trừ khuôn mặt, mình có còn di truyền điều gì từ mẹ không.
Cậu nhỏ giọng hỏi “Có phải mẹ còn giận con không..”
Thư Diệu Chi chau mày, sờ sờ mũi “Mẹ con đi du lịch rồi.”
Dáng vẻ lo lắng của cha Thư Hạ khiến cậu nghi ngờ, không thể nào, từ trước đến nay mẹ cậu luôn rất lười, rất sợ đi xa nhà, thế mà lần này bà lại đi có một mình? Cậu nghĩ vậy, đưa mắt nhìn nhìn trên dưới Thư Diệu Chi một lượt, kinh ngạc nhận ra trên người ông đang mặc một cái tạp dề hoa văn đơn giản màu xanh nhạt, tay cầm xẻng, nhìn qua rất… mẹ hiền dâu đảm.
Thư Hạ khó tin kêu lên “Cha.”
Thư Diệu Chi huơ huơ xẻng, nhướn mày “Con kêu cái gì mà kêu! Không thấy có khách à?”
Cậu chưa nhìn thấy khách, liền thăm dò tiến lên, mới phát hiện có người đang ngồi quay lưng lại với cậu. Thư Hạ thầm nghĩ, đây là vị khách nào mà ghê gớm vậy, anh đây đứng đây mà vẫn ngồi đó, không buồn đứng lên chào hỏi.
Người nọ giống như nghe thấy lời cậu nói thầm, đứng lên, dáng người rất cao, Thư Hạ ước lượng một chút, khoảng tầm 1m85. Lúc người quay lại, Thư Hạ cẩn thận quan sát, áo sơ mi trắng, quần đen, giống như khoe khoang chân dài mà sơ vin áo vào trong quần. Điều này khiến Thư Hạ không cao quá 1m78 cảm thấy cực kì khó chịu, lại nhìn mặt người ta một chút, nhìn xong thì không chỉ khó chịu nữa mà còn muốn giết người luôn!!!
Cậu ngây ngốc ở nước ngoài vài năm, cứ nghĩ thẩm mĩ của mình đã đạt đến trình độ bách độc bất xâm, không ngờ lúc này lại bị sét đánh trong chớp mắt. Dáng người này, khuôn mặt này, đều là cực của cực phẩm, sau khi hất tóc mái sang một bên, lộ ra cả khuôn mặt, đúng là đẹp đến không thể chịu được.
Nhưng.. sao nhìn… lại có chút quen mắt vậy nhỉ?
Hơn nữa nhìn qua cũng không thấy lớn tuổi lắm, sao cha cậu lại biết anh ta nhỉ? Thư Hạ nghĩ trước nghĩ sau, vỗ đùi “Thư Diệu Chi, có phải cha ở sau lưng con lén lút có con rơi không hả!”
Thư Diệu Chi đập đầu cậu một cái “Có thể chín chắn chút không hả, hơn hai mươi rồi còn nghĩ mình trẻ con à, tôi đang mong mình có một đứa con rơi thật đây, dù sao thì nhà họ Thư này cũng chả nhờ cậy gì vào anh được.”
Thư Hạ nghe xong, nháy mắt hai vai rũ xuống, cha của cậu có lẽ là vô tâm, nhưng nghĩ lại, lại thấy như ông hiểu suy nghĩ của cậu, đẩy cậu một cái “Rửa tay đi rồi ra nói chuyện với Tiểu Thích, cơm sắp xong rồi.”
Thư Hạ rầu rĩ không vui đi rửa tay, rửa xong đi ra, Thư Diệu Chi lại nói có cá đang ninh cần phải trông, cho nên phòng khách rất nhanh chỉ còn lại hai người là Thư Hạ và vị khách kia.
Vị khách nọ vẫn đen mặt, có vẻ không dễ làm thân, nhưng Thư Hạ trước giờ cũng chả cần mặt mũi, liền ngồi xuống ngay cạnh người ta. Người đó cứng đờ người, không nói chuyện, Thư Hạ cười với anh “Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Sao tôi nhìn anh quen mắt thế nhỉ?”
Người nọ quay sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, có chút không vui, thậm chí là có chút tủi thân.
Thư Hạ nghĩ mình nhìn nhầm, cái bầu không khí cổ quái này…. Cậu ngại ngùng ngồi sang phía đối diện, đúng lúc Thư Diệu Chi bê bát canh cá đi ra “Cuối cùng cũng xong, Tiểu Thích, không phải con thích ăn cá sao, chú cố ý nấu cho con đó, lại nếm thử tay nghề của chú đi.”
Đây là cha ruột của cậu sao? Con trai không gặp mấy năm vừa gặp đã mắng, ninh cá cũng là ninh cho người khác, Thư Hạ thật muốn quăng đũa đi cào góc tường.
Chờ chút…
“Tiểu Thích?”
Thích Phỉ Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó cười cười lễ phép đáp lại Thư Diệu Chi “Cảm ơn chú ạ.”
Thư Diệu Chi trừng mắt nhìn Thư Hạ “Tiểu Thích không phải bạn cấp ba của con à? Con còn chưa nhận ra?”
Thư Hạ nghẹn ở cổ, một lúc lâu mới nuốt xuống được, chỉ tay vào người đối diện “Thích.. Thích Phỉ Nhiên??”
Thích Phỉ Nhiên cười với cậu một cái “Lâu không gặp.”
Cơm này không ăn được nữa rồi!!
“Anh đến nhà tôi làm gì?!” Thư Hạ đập đũa xuống, ồn ào với Thích Phỉ Nhiên “Ai cho cha kêu anh ta đến nhà ăn cơm? Lại còn ninh cá cho anh ta?!!”
Thư Diệu Chi hoang mang “Thế này là thế nào? Không phải Tiểu Thích với con thân nhau lắm à?”
“Ai thân với anh ta!” Thư Hạ tức sôi máu “Người con phiền nhất chính là anh ta! Con thấy anh ta sẽ bực bội! Anh có bệnh à? Chúng ta thân nhau sao! Có phải anh đã quên chuyện xấu hổ anh làm với tôi rồi không mà còn dám đến nhà tôi ăn cơm! Da mặt anh dày thế!”
Thư Hạ đứng phắt dậy, chạy vào trong phòng, không quan tâm là giường ai, nhào tới trùm chăn lên.
Dựa vào cái gì chứ!
Rõ ràng là người hại mình phải ngây ngốc nhiều năm như vậy ở nước ngoài, đến cả sinh nhật hai mươi tuổi cũng phải tự nấu mì ăn một mình, rõ ràng là người đã khiến mình và Tần Tiêu biến thành như bây giờ.
Dựa vào cái gì mà anh ta có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Còn đến nhà mình ăn cơm, nói với mình đã lâu không gặp?
Ai muốn đã lâu không gặp với anh ta chứ?
Cửa rầm một tiếng đóng lại, Thư Diệu Chi xấu hổ nhìn Thích Phỉ Nhiên “Ngại quá Tiểu Thích, Thư Hạ bị mẹ nó chiều hư rồi, con chớ để trong lòng nhé.”
Thích Phỉ Nhiên lắc đầu “Không sao đâu chú, con mới phải ngại, Thư Hạ với con có chuyện hiểu lầm, chú đừng trách cậu ấy, hôm nay con cứ về trước đã, chú gọi cậu ấy ra ăn cơm đi.”
Anh nói xong thì đứng dậy “Chú, hôm khác con lại đến thăm chú.”
Thư Diệu Chi thấy anh như vậy cũng ngại, thở dài, tiễn Thích Phỉ Nhiên xuống dưới lầu xong mới quay lại gõ cửa phòng Thư Hạ.
“Con, cái tên nhãi con □□ này, lại sao thế hả! Đang ăn cơm ngon lành tự nhiên phát cáu cái gì không biết.”
Đợi một lúc lâu cũng không thấy có tiếng động, Thư Diệu Chi đành tự mở cửa tiến vào, thấy Thư Hạ trốn trong chăn, thi thoảng truyền ra tiếng sụt sịt.
Thư Diệu Chi thở dài “Còn là đàn ông không, phát cáu với người ta xong tự mình khóc nhè.”
Thư Hạ không để ý ông “Cha ra ngoài đi, con không muốn thấy cha, con đang tức giận nghiêm túc mà!”
“Cha biết con về, cố ý gọi Tiểu Thích đến ăn cơm, con như này là có thái độ gì hả.” Thư Diệu Chi lại thở dài “Mấy năm nay con không ở nhà, Tiểu Thích giúp nhà chúng ta nhiều lắm, vừa nãy con như thế đúng là quá đáng.”
“Con vì sao lại không ở nhà? Còn không phải do mọi người à? Anh ta làm chút chuyện tốt xong thì được coi là thần thánh?”
Thư Diệu Chi ngồi xuống cạnh cậu, vỗ vỗ lưng, Thư Hạ đẩy tay ông ra “Cha đừng vỗ con, cha mới không giống đàn ông, nói dong nói dài. Mẹ con đâu, mẹ con đi đâu rồi, con không tin mẹ đi du lịch đâu.”
Thư Diệu Chi im lặng không nói, Thư Hạ lật người lại, nhìn ông, dáng vẻ ta đây muốn gây sự khiến Thư Diệu Chi thở dài. Căn phòng bọn họ đang ở chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Thư Hạ đột nhiên nhận ra Thư Diêu Chi có tóc trắng rồi. Lúc mới vào nhà, cậu còn thấy cha mình khang khác, không có hăm hở như trước đây, còn nhớ lúc họp phụ huynh những năm cấp ba, cha cậu thế mà là người trẻ tuổi thành công nhất ở đó đấy. Hôm nay thấy ông già đi nhiều, cậu thầm nghĩ, mới bốn năm thôi mà, sao có thể già đi nhanh như vậy.
Thư Hạ bĩu môi “Nhà mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải con vẫn luôn hỏi cha, sao cha không cho con về sao? Hai năm đầu đúng là vì tức giận, không muốn cho con với tên nhóc Tần Tiêu kia gặp nhau.” Thư Diệu Chi vỗ vỗ Thư Hạ “Nhưng sau này, thì là do công ty xảy ra chuyện.”
“Con biết, có mấy tháng không có tiền sinh hoạt.”
“Haiz, đoạn thời gian đó, quá khó khăn.” Thư Diệu Chi xấu hổ “Không phải cố ý không cho con tiền sinh hoạt, mà là thật sự không có tiền. Thế nào? Làm sao con sống qua được đoạn thời gian đó?”
Thư Hạ đảo mắt sang chỗ khác, giống như dỗi “Không biết, không nhớ rõ.”
“Công ty không ổn, nhà chúng ta cũng suy sụp, thiếu tiền, mẹ con lại có khúc mắc, cho nên chúng ta liền ly hôn, để mẹ con quay về bên bà ngoại.”
Thư Hạ sửng sốt, hai mắt lại hồng hồng “Sao hai người không nói với con chuyện này?”
“Con ở nước ngoài một mình, sao dám nói với con chứ?”
Thư Hạ khó chịu, dụi dụi mắt “Vậy căn nhà chúng ta ở trước đây bán rồi sao? Sau đó cha mới dọn đến đây?”
“Ừm, nhờ có Tiểu Thích đó, lúc công ty mới xảy ra chuyện, cha có đến nhờ ông bà, nhưng không nhờ được, cây đổ thì bầy khỉ tan, không ai chịu giúp cha cả, chỉ có Tiểu Thích là chủ động tìm đến cửa, nói nó là bạn con, là bạn tốt, giúp nhà chúng ta một tay, ngay cả cái nhà này cũng là nhờ nó giúp, người ta mới chịu bán cho chúng ta, nếu không cha con đã không chốn nương thân rồi. Con nói xem, cha ninh con cá, mời người ta ăn bữa cơm đã là gì?” Thư Diệu Chi lại vỗ chân Thư Hạ, dùng lực khiến Thư Hạ đau đến la lên oai oái “Tự con ngẫm lại đi, bạn bè hiểu nhầm nhau là chuyện bình thường, nhưng Tiểu Thích đối tốt với nhà chúng ta thật sự không còn gì để nói nữa rồi, con coi thái độ này của con, có đúng hay không hả.”
“Cái đó đâu có giống.”
Thư Hạ thở không ra hơi, thanh âm phản bác rất nhỏ.
Thư Diệu Chi đứng dậy “Ra ăn cơm, con không đói cha đói.”
“Ăn chứ! Đã đói, tức xong lại càng đói!”
Thư Hạ lại đứng dậy đi ăn cơm, thế nhưng bát canh cá kia, cậu vẫn không thèm động.
|
Chương 4
Bị Lạc Thụy nói trúng rồi! Thư Hạ không ngủ được, lật qua lật lại trong đêm. Cậu phục mình gần chết, đêm qua thì ngồi máy bay về nước, cả ngày nay thì ở ngoài xem phim đi dạo, vậy mà tối nay tinh thần vẫn hưng phấn rộn ràng.
Lúc Tiêu Dĩ Quyết tan làm quay về, thấy Lạc Thụy đang ngồi trên sofa vừa ăn dưa hấu vừa xem ti vi. Tiêu Dĩ Quyết nới lỏng cà vạt, tiến lên hôn trán Lạc Thụy “Sao còn chưa ngủ?”
“Anh chưa về em chưa ngủ được.” Lạc Thụy giơ ra một miếng dưa hấu “Ăn không, để lại cho anh chỗ ở giữa đó, thấy em thương anh không.”
Tiêu Dĩ Quyết xoa đầu cậu, ăn xong dưa hấu liền giục cậu đi ngủ, Lạc Thụy vừa đồng ý, Thư Hạ liền gọi tới, Tiêu Dĩ Quyết hỏi “Ai vậy?”
“Thư Hạ.” Lạc Thụy huơ huơ cái điện thoại với Tiêu Dĩ Quyết, sau đó nhận điện “Sao thế?”
Thư Hạ rầm rì nửa ngày cũng chưa nói vào chuyện chính, Tiêu Dĩ Quyết nhìn Lạc Thụy chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, khiến Lạc Thụy không vui “Cậu nói mau đi, chú Tiếu giục tôi đi ngủ rồi!”
“Mới có mười hai giờ, cuộc sống tươi đẹp ban đêm vừa mới bắt đầu mà, vội vã đi ngủ sớm thế làm gì chứ?” Thư Hạ không vừa ý “Cậu đưa máy cho Tiêu Dĩ Quyết, tôi dạy dỗ anh ta cho.”
“Ấu trĩ, cậu rốt cuộc có chuyện gì hả, tôi buồn ngủ muốn chết rồi, cậu không nói tôi cúp máy đây, mai tôi còn phải đi làm.”
“Ý ý ý đừng cúp.” Thư Hạ khoanh một chân lại, nghẹn ngào nói “Hôm nay, cái đó, Thích Phỉ Nhiên đến nhà tôi.”
“Thích Phỉ Nhiên? Anh ta đến nhà cậu làm gì?”
Thư Hạ tóm tắt lại những gì Thư Diệu Chi nói với cậu cho Lạc Thụy nghe một lần, Lạc Thụy nghe xong im lặng một lúc lâu.
Mãi sau mới cảm thán được một câu “Thích Phỉ Nhiên ngầu thật đấy.”
“Ngầu chỗ nào?” Thư Hạ nhỏ giọng phản bác “Tôi thấy anh ta thật lạ, sao tự nhiên giúp nhà tôi nhiều thế? Cũng không thấy anh ta vui vẻ giúp người như thế bao giờ, mà tôi với anh ta cũng chả thân quen gì, anh ta đâu phải cậu đâu.”
“Khinh bỉ cậu! Anh ta giúp cậu xong cậu còn không vui!”
“Không phải không vui, tôi nghĩ mãi không hiểu thôi…. Cậu nói xem, có phải anh ta áy náy nên mới làm nhiều như vậy không.”
Lạc Thụy suy nghĩ một chút “Có thể, nhưng hôm nay cậu như vậy, đúng là không hay lắm, khiến người ta tổn thương rất nhiều. Tôi đã từng tiếp xúc với Thích Phỉ Nhiên, anh ta thật ra là một người không tồi.”
“Cứ thấy anh ta là tôi lại không kiềm chế được, hỏa giận bốc lên phừng phừng!”
Lạc Thụy khuyên nhủ “Thật ra tôi thấy chuyện này cậu cũng không thể trách anh ta hoàn toàn, anh ta không nói thì sớm muộn gì các cậu cũng phải nói, sớm muộn gì cha mẹ cậu cũng biết.”
“Người khác nói sao mà giống như chúng tôi tự nói chứ? Chả chuẩn bị được gì đã bị tống ra nước ngoài.” Thư Hạ khịt mũi, lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, cậu hiểu ý Lạc Thụy, cậu cũng biết không thể dồn hết trách nhiệm lên đầu Thích Phỉ Nhiên, nhưng chỉ có thể nghĩ như vậy, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Lúc về, cái gì cũng khác, mẹ tôi không quan tâm tôi, nhà tôi thì phá sản.” Thư Hạ càng nói càng buồn “Ngay cả Tần Tiêu cũng không thích tôi nữa, tôi thật sự thấy thảm thay cho chính mình, tôi muốn đi thi Giọng hát hay, nhất định sẽ giành được giải nhất!!”
Hai người ăn ý cùng nhau thở dài.
Tiêu Dĩ Quyết tắm xong đi ra vẫn thấy Lạc Thụy đang nằm trên sofa, một chân gập lên, điện thoại vẫn đang nghe, nhỏ giọng không ngừng nói chuyện, không vui nói “Lạc Tiểu Thụy, anh cho em thêm ba phút, nhanh nhẹn đánh răng rồi đi ngủ.”
Lạc Thụy thở dài “Chú Tiếu lại lại lại lại lại lại lại giục tôi đi ngủ, hôm nay không phải cậu hâm mộ tôi sao, giờ cho cậu đấy, có cần không?”
Thư Hạ suy nghĩ một chút, gian nan nói “Quên đi, không hâm mộ nữa.”
“Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu như ngại thật thì mời Thích Phỉ Nhiên ăn bữa cơm nói lời xin lỗi là được, còn về chuyện Tần Tiêu, dù sao chúng ta cũng đẹp trai như vậy, không sợ không có người thích, đúng không?”
Lạc Thụy dỗ cậu như dỗ trẻ con, khiến Thư Hạ cảm thấy ấm áp, thế nhưng ngoài miệng vẫn trách cậu ta “Sao mà cậu nói chuyện buồn nôn thế? Không phải cậu có chú Tiếu rồi, tôi còn tưởng cậu thầm mến tôi đấy.”
“Thư Hạ, cậu đúng là mặt dày!” Lạc Thụy cúp máy, chân trần chạy tới toilet đánh răng, Tiêu Dĩ Quyết cầm dép đi sau cậu “Đi dép vào.”
Lạc Thụy vừa đánh răng vừa nói, ồm ồm không rõ “Hôm nay anh dữ với em như thế, em quyết định không thương anh ba phút!”
Tiêu Dĩ Quyết không để ý cậu, nắm chân cậu nhấc lên, sau đó lấy khăn lau lau chân cho cậu khiến Lạc Thụy ngây người. Cậu và anh đã ở cùng nhau lâu như vậy, sự cẩn thận và tỉ mỉ của người này cậu đã hiểu rõ, thế nhưng lần nào cũng bị cảm động, đến cha mẹ cậu còn chưa đối với cậu tốt như vậy.
“Em đổi ý rồi, chú Tiếu, em quyết định tiếp tục thương anh.”
Thư Hạ tố khổ với Lạc Thụy xong thì ngủ mất, hôm sau dậy rất sớm, xung phong ra ngoài mua đồ ăn. Lúc ra ngoài, phát hiện trong khu chung cư có không ít cửa hàng bán đồ ăn, cậu mua mấy cái bánh bao, lại chuẩn bị mua mấy cái quẩy. Lúc xếp hàng, cậu nghĩ, cậu của bây giờ không còn giống như trước đây nữa rồi, cậu là gia đình chỉ còn cha thôi, phải hiểu chuyện, phải giúp cha làm việc nhà nhiều hơn, về nhà ăn sáng xong sẽ đợi một lúc lại ra ngoài mua đồ ăn.
Thế nhưng suy nghĩ này chẳng duy trì được lâu, xếp hàng lại xếp hàng, Thư Hạ nóng đến mức muốn mắng cha cậu sao lại đặt cho cậu cái tên Thư Hạ này chứ, mùa hè có chỗ nào thoải mái? Cậu rất ghét mùa hè!!
[Thư Hạ: Thư của thư thái, thoải mái, Hạ của mùa hè.]
Không mua thức ăn, không mua quẩy, ăn bánh bao vậy, cần cù tiết kiệm là truyền thống đạo đức cao đẹp của dân tộc Trung Hoa!
Thư Hạ thuyết phục chính mình, sau khi về nhà thì thấy cha mình mới dậy. Cậu ngồi cạnh bàn chậm rãi ăn đồ ăn sáng “Cha, giờ cha còn đi làm không?”
Thư Diệu Chi đánh răng xong ngồi xuống “Còn, Tiểu Thích giới thiệu cho cha một công việc, cách đây rất gần.”
Thư Hạ thiếu chút nữa bị nghẹn bánh bao, hôm qua cậu còn nói gì ấy nhỉ? Nói anh ta giúp nhà chúng ta tí việc mà thành thần thánh rồi sao? Giờ nghĩ lại, hình như không phải, không phải thần thánh nữa mà là phật sống luôn rồi!!
“Hối hận hôm qua đối với Tiểu Thích như thế?” Thư Diệu Chi dùng đũa chỉ vào cậu, Thư Hạ liền gạt đi “Cha đừng có dùng đũa chỉ vào người khác, không lịch sự!”
Thư Diệu Chi ha ha cười, Thư Hạ nhận ra cha cậu lúc này giống y như một ông già bình thường, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Chả ngầu chút nào.
Cậu thở dài khiến Thư Diệu Chi suy sụp “Có phải cha rất vô dụng không?”
Thư Hạ lầm bầm “Cha vô dụng chỗ nào, cha tống con ra nước ngoài, vất vả lắm con mới mua được vé máy bay về nước, vậy mà còn chưa xuống đến nơi đã bị tống lại lên máy bay, cha còn chưa tung chiêu đâu, cha nhịn tốt lắm.”
“Lầm bà lầm bầm, chả có tí đàn ông nào!” Thư Diệu Chi tức giận mắng cậu.
Thư Hạ liếc mắt “Vậy đồng chí Thư vô cùng đàn ông, con muốn hỏi cha, chúng ta hiện giờ thiếu Thích Phỉ Nhiên bao nhiêu tiền?”
Thư Diệu Chi nhỏ giọng nói ra một con số.
Thư Hạ giả bộ ngất xỉu, sau đó cao giọng nói “Nhiều thế! Con có trả cả đời cũng không trả hết nổi! Cha bán thẳng con cho anh ta đi!”
“Uây, đồng chí nhỏ đừng có kích động như vậy!” Thư Diệu Chi an ủi cậu “Cha con bây giờ là đang hành quân lặng lẽ thôi, nghỉ ngơi thôi, sớm muộn gì cha cũng sẽ chỉnh đốn lại được non sông.”
Cha cậu giờ còn biết nói đùa, Thư Hạ phục luôn “Cha ăn nhanh đi rồi còn đi làm, lúc làm việc thì biểu hiện thật tốt, làm một người cha ưu tú gương mẫu, đừng để con trai thất vọng, nhé!”
Thư Diệu Chi uống sữa đậu nành, giả vờ vô tình hỏi “Con với tên nhóc Tần Tiêu kia…”
Thư Hạ không thèm ngẩng đầu “Cắt đứt lâu rồi, sạch sẽ.”
Thư Diệu Chi không nói nữa, Thư Hạ cũng không dám ngẩng đầu lên, đề tài này đúng là đóng băng không khí nhanh thật. Đừng thấy cha cậu bây giờ đang ngồi nói đùa với cậu, thật ra ba năm trước, lúc ông biết cậu với Tần Tiêu ở cạnh nhau, cái sự tức giận đó giống như trăm quân nổi dậy vậy, khiến cho Thư Hạ mỗi lần nhớ lại đều thấy hãi.
Chờ cha cậu đi làm rồi, Thư Hạ mới về phòng lên mạng, điền sơ yếu lí lịch, giờ cậu là người vác trên vai số nợ khổng lồ rồi, không thể cà lơ phất phơ ngồi ăn chờ chết như trước đây nữa!
Đến trưa, sau khi đã gửi đi khoảng hơn mười bản sơ yếu, Thư Hạ cảm thấy dù gì mình cũng là nhân tài du học quay về, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Thư Hạ xuống cửa hàng dưới nhà tùy tiện ăn một chút lót dạ cho bữa trưa, lúc đang chuẩn bị quay về tiếp tục phấn đấu thì nhận được tin nhắn Lạc Thụy gửi tới hỏi hôm nay thế nào.
Thư Hạ nhắn lại: Tinh thần cực kì tốt, ăn gì cũng thấy ngon.
Lạc Thụy không nhắn nữa.
Thư Hạ lại nhắn: Thế nhưng nếu như Lạc Thụy mời khách, tâm trạng sẽ càng tốt hơn.
Lạc Thụy bên kia đang bận muốn chết nhưng vẫn phải rút chút thời gian đi quan tâm gửi tin nhắn hỏi han cậu, vậy mà Thư Hạ lại bỉ ổi như vậy. Lạc Thụy quả quyết từ chối: Hôm nay không được nhá.
Thư Hạ: Tell me why? (đau khổ đến nôn mửa)
Lạc Thụy: Hôm nay sinh nhật chú Tiếu, mời mấy người bạn cùng nhau ăn cơm rồi.
Thư Hạ: Sinh nhật chú Tiếu, vì sao cậu không mời tôi??
Lạc Thụy nhìn Tần Tiêu đang bận rộn bên ngoài: Đầu tiên là do không biết cậu sẽ về, sau là do chú Tiếu với Tần Tiêu quan hệ tốt lắm, mời anh ta rồi, giờ lại mở miệng bảo anh ta đừng đi thì ngại chết. Tôi nghĩ anh ta ở đó nhất định cậu sẽ không muốn đến, cho nên không mời.
Thư Hạ: Tôi vô cùng nguyện ý, ăn ở đâu?
Lạc Thụy quá quen tính cách Thư Hạ, thẳng thắn nói: Ở nhà thôi, sinh nhật đầu hai cuối cùng của chú Tiếu rồi, cậu phải hiểu chuyện chút đấy!
|