Gần Nhất Thị Vệ Có Chút Không Vui
|
|
Chương 5: Cẩu cẩu Edit: Ngạc Tuyết
Tả Hứa cưỡi ngựa, tiến lên phi thường chậm chạp.
Trong tuyết lớn, hạt băng theo gió lớn đáng sợ đánh vào trên mặt của hắn, cho dù khoác dày đặc đấu bồng trên người, mà nửa người dưới cũng đã bị đông cứng đến không còn chút cảm giác nào.
A Giáp ở một bên nói: “Đại nhân! Nếu không trước tiên chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một chút đi!”
Tả Hứa không đáp.
Hắn một tay nắm chặt dây cương, một tay lôi kéo mũ đấu bồng trên đầu, hai cái tay đều bị đông lạnh đến đỏ chót.
A Giáp thấy hắn chấp nhất như vậy, liền không tiếp tục khuyên hắn. Dọc theo đường này, bọn họ cơ hồ không có nghỉ ngơi, ngựa đuối sức, liền thay ngựa tiếp tục đi, không ngừng nghỉ. Dù A Giáp tập võ từ nhỏ, mà cơ thịt hai chân luôn luôn căng thẳng, cũng làm cho hắn uể oải bất kham, huống chi Tả đại nhân thân thể mảnh mai.
Mà Tả Hứa không nói một lời, việc hắn làm nhiều nhất, chính là trầm mặc.
Chính lúc đi qua một cái sườn núi, liền thấy một cái viền tường thành lúc ẩn lúc hiện xa xa.
A Giáp đại hỉ: “Tả đại nhân! Đến rồi!!”
Rầm một tiếng, A Giáp vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Hứa từ ngựa thượng lăn xuống.
“Tả đại nhân!!”
Tả Hứa tỉnh lại đã là ba canh giờ sau, hắn nhìn trần nhà xa lạ, ở lại một hồi liền lập tức ngồi dậy.
Thời điểm mặc quần áo chỉnh tề chạy ra bên ngoài, lại đụng phải A Giáp mới vừa vào cửa.
“Đại tướng quân ở đâu? Ta muốn cùng hắn nghị sự.”
Tả Hứa mang theo A Giáp, một đường vọt vào phòng Đại tướng quân.
Đại tướng quân đã có tuổi, cằm dầy đặc râu ria, trước mắt một mảnh bầm đen, xem ra mấy ngày nay cũng là chưa từng ngủ ngon. Hắn thấy Tả Hứa đến, liền khách khí thỉnh Tả Hứa ghế trên:
“Tả đại nhân dậy rồi? Mời ngồi mời ngồi ”
Tả Hứa cũng cũng không vòng vo: “Ta đến hiệp trợ tướng quân, chớ đối ta như với văn thần trong triều.”
Tả Hứa ở trong triều thanh danh bất hảo, lần này Đại tướng quân cũng có mấy phần do dự, trên mặt mang theo chút xem thường:
“Việc trong quân này, Tả đại nhân sợ là không hiểu nhiều lắm đi?”
Đại tướng quân bên người quân sư cũng phụ họa nói:
“Không bằng nhượng Tả đại nhân, đối cảnh tuyết này làm hai bài thơ thì sao?”
Dứt lời, liền cười ha hả.
Tả Hứa từ trong tay áo móc ra một quyển thánh chỉ “Ba” một cái vứt ở trên bàn, hai tay ôm ngực, từng chữ từng câu nói rằng: “Những câu nói này, hai vị vẫn là giữ lại cùng hoàng thượng nói đi thôi!”
“Chuyện này…”
Hai vị kia nhìn nhau liếc mắt một cái, cúi đầu.
A Giáp tiến lên một bước, đem bản đồ trong tay mở ra trải lên bàn.
“Người Hồ thoạt nhìn chính là đã biết đến kế hoạch của chúng ta, không biết tướng quân từng nghĩ tới có thể người Hồ lúc vừa bắt đầu chính là đã biết đến kế hoạch của chúng ta phải không?”
Tả Hứa lấy ngón tay vòng ra một chỗ trên địa đồ.
“Nếu như người Hồ lúc vừa bắt đầu đã biết, vậy bọn họ chắc chắn sẽ đem Vệ tướng quân hướng phương hướng này truy đuổi, bởi vì nơi này tuy địa thế hiểm trở, nhưng không phải địa phương tốt để trốn.”
Người tướng quân kia trầm tư một hồi, nói: “Vậy bọn ta tức khắc mang binh phục kích nơi này?”
Tả Hứa lắc đầu nói: “Không thể.”
“Người Hồ nếu biết được kế hoạch của chúng ta, nhất định là trong quân ta có gian tế, tất cả không thể manh động. Hơn nữa lúc này khí hậu không ổn định, quân ta thích ứng khí trời không bằng người Hồ, một khi giao chiến nhất định bất lợi đối với quân ta.”
Tướng quân hỏi: “Vậy Tả đại nhân cho là…”
Tả Hứa liếc mắt nhìn quân sư ngồi ở bên cạnh tướng quân.
“Ai, ai!” Quân sư liên tục lăn lộn mà đi ra ngoài, “Tiểu nhân đi ra ngoài đây ạ!”
Tả Hứa ngồi xuống, thấp giọng nói rằng: “Tướng quân trước tiên nên phái một phó tướng quân theo ta, đi trước tìm kiếm tung tích Vệ đại nhân. Gian tế kia nhất định không nhẫn nại được mà đánh về phía hướng đi nghe được từ chúng ta, đến lúc đó tướng quân ngài thiết sáo đem bọn chúng bắt hết, rồi lại lĩnh binh cùng chúng ta hội hợp.”
Tướng quân nhìn Tả Hứa, gật gật đầu.
Tả Hứa cùng một vị phó tướng quân, thêm một tiểu đội binh mã, liền lập tức xuất phát. Đại tướng quân tự mình ở cửa thành tiễn Tả Hứa, không hề nghĩ rằng, quay đầu liền đụng phải A Giáp.
Đại tướng quân nghi vấn: “Vị huynh đệ này không cùng Tả đại nhân đi?”
A Giáp nói: “Ta còn có chuyện khác muốn làm, không nhọc tướng quân phí tâm.”
Tả Hứa lại một lần nữa rơi vào trong sắc trắng vô biên.
Hắn đã xem qua bản đồ vô số lần, đã sớm nhớ kỹ, có thể tìm người trong hoàn cảnh như vậy nói nghe thì dễ? Huống chi, bọn họ còn phải chú ý tránh né người Hồ.
Tả Hứa mang theo bọn họ vòng vòng chuyển chuyển, lại phát hiện có chút không đúng. Phó tướng quân đi cùng hắn này, cũng quá mức chú ý nhất cử nhất động của hắn rồi.
Còn chưa tỉ mỉ nghĩ rõ, liền nghe người ở bên cạnh hô: “Chú ý! Phía trước có người!”
Nhiều người vui mừng, còn chưa kịp vung tay hô to, liền phát hiện quân kỳ bên kia lay động, tựa hồ là quân kỳ của người Hồ.
Tả Hứa lớn tiếng nói: “Là người Hồ! Tất cả mọi người cầm vũ khí lên! Chuẩn bị kỹ càng chạy trốn!”
Tả Hứa cưỡi ngựa, dẫn mọi người hướng phía trên Băng Hà chạy, muốn đem người Hồ dẫn qua, khi đó, băng trên mặt hồ sẽ không chịu nổi sức nặng.
Thời điểm hắn bước lên mặt băng, băng liền phát ra âm thanh rạn nứt, tên của người Hồ theo sau liền bắn tới, cũng rơi vào trên mặt băng.
Tả Hứa nghĩ thầm, không tốt.
Hắn xoay người, nghĩ muốn cho mọi người tăng nhanh bước chân, lại nói không ra lời.
Một mũi tên thẳng tắp bắn vào ngực trái hắn, đau đớn điên cuồng làm cho hắn mất tiếng.
Mà phó tướng quân vẫn đi theo bên người Tả Hứa đang buông cung xuống, nói:
“Cực khổ rồi, Tả đại nhân.”
Tả Hứa trợn to hai mắt.
Ngựa còn đang chạy trốn, mà thân thể Tả Hứa không bị khống chế, chậm rãi, tiến vào trong sông băng.
Nước băng rất lạnh.
Tả Hứa tại giữa lạnh giá như vậy, từng chút một chìm xuống, máu từ trong vết thương không ngừng chảy ra.
Hắn nghĩ, ta muốn nuốt lời.
Lúc này, quần áo Tả Hứa bị dòng nước chen chúc, một cái nho nhỏ, ếch nhỏ giấy màu xanh từ trong áo chạy ra, chậm rãi hướng lên trên mà bơi, bơi qua trước mắt Tả Hứa.
Tả Hứa đột nhiên có khí lực, hắn liều mạng bơi lên, đủ để đến ếch nhỏ mềm mại màu xanh kia.
Hắn dùng chút khí lực khí đó, liều mạng hướng lên trên, hướng lên trên, lên trên nữa.
Lên trên nữa một chút, ta có thể đi gặp ngươi.
Mi mắt Vệ Thập Ngôn vẫn luôn nhảy.
Hắn và thủ hạ của hắn tìm được một cái sơn động bí mật, mấy ngày nay bọn họ đều sinh sống tốt, không còn có người tử vong.
Mà chẳng biết vì sao hôm nay hắn vẫn luôn có loại cảm giác xấu.
Tả Hứa không dám rút mũi tên kia ra.
Thật vất vả từ trong nước bò lên bờ, thể lực hắn đã còn dư lại không nhiều lắm.
Tả Hứa tay phải bưng ngực trái, từng bước từng bước di chuyển về phía trước, mất máu quá độ thêm vào đó còn ngâm trong nước đá, Tả Hứa sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
Trong lúc hoảng hốt, Tả Hứa nghe có người gọi tên của hắn.
Thanh âm cỡ nào quen thuộc.
Vừa nghe liền biết chính là Vệ Thập Ngôn.
Sau đó, Tả Hứa liền mất đi ý thức.
Lúc Tả Hứa tỉnh lại, trước mắt đen kịt một màu.
Đây là đâu?
Ta tại sao lại ở chỗ này?
Tuyết liên miên liên miên, nước đá vẩn đục, mũi tên nhằm về phía hắn kia… Phút chốc hết thảy ký ức hướng hắn vọt tới, Tả Hứa chống tay một cái muốn ngồi dậy.
“A…”
Ngực truyền đến một trận đau xót ruột, khiến Tả Hứa không nhịn được kêu lên một tiếng.
Đột nhiên một cái tay đưa qua, nắm chặt lấy tay hắn, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi đã tỉnh?”
Tả Hứa lại an tĩnh.
Hắn đưa tay ra ở trong bóng tối sờ về phía mặt của người kia, mắt của người này, mũi của người này, miệng của người này, còn có trái tim hoạt bát nhảy loạn.
Đây là một người sống, ấm áp, sẽ nói rất nhiều Vệ Thập Ngôn.
Đây là hắn nhận hết dằn vặt cùng đau xót mới tìm được Vệ Thập Ngôn.
Không biết từ lúc nào, Tả Hứa phát hiện mình khóc. Hắn thu hồi tay của chính mình, bụm mặt, không tiếng động mà khóc.
Vệ Thập Ngôn tựa hồ cũng cảm thấy.
Hắn hướng bên người Tả Hứa tiến tới một chút, đem Tả Hứa ôm vào trong ngực, để hắn tựa trên vai của mình.
“Tả đại nhân, khóc cái gì vậy?”
Một lát sau, Tả Hứa tựa hồ bình tĩnh chút, Vệ Thập Ngôn đang muốn hỏi hắn ít thứ, Tả Hứa lại dùng hai tay nâng lên mặt Vệ Thập Ngôn.
Vệ Thập Ngôn:?
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, liên tiếp. Tả Hứa cách Vệ Thập Ngôn vô cùng gần, hô hấp của hắn phả vào mặt Vệ Thập Ngôn, có loại cảm giác kỳ quái.
“Ngươi…”
Một câu nói không nói ra được, mặn mặn, mềm mại, mang theo một loại nhiệt độ kỳ dị, một vật ngăn chặn cái miệng của hắn.
Vệ Thập Ngôn ý thức được, đó là môi Tả Hứa.
Tả Hứa hôn hắn.
|
Chương 6: Thỏ thỏ Edit: Ngạc Tuyết
Lúc Vệ Thập Ngôn nhìn thấy Tả Hứa giữa trời tuyết, trên người hắn tất cả đều là máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Đợi đến gần thêm chút nữa, nhìn rõ ràng mặt của hắn, khi đã xác định hắn là Tả Hứa, Vệ Thập Ngôn cảm thấy hô hấp của mình như muốn đình chỉ.
Hắn đem Tả Hứa cõng trở về sơn động, tự tay đem mũi tên trên người hắn rút ra. Tuy rằng mũi tên này không trúng các vị trí quan trọng, sẽ không đến nỗi chết người, thế nhưng tình huống vẫn là không thể lạc quan.
Tả Hứa hôn mê hai ngày.
Giữa chừng Tả Hứa mơ mơ màng màng bị đau tỉnh, hắn liền từ trong áo móc ra một bình thuốc, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Vệ Thập Ngôn vẫn luôn đợi tại bên cạnh hắn chăm sóc hắn, thời điểm Tả Hứa đứt quãng phát sốt, Vệ Thập Ngôn vẫn nằm ở bên cạnh hắn. Đặt khăn mặt lên trán Tả Hứa, ướt rồi khô khô rồi lại làm ướt. Chẳng biết từ lúc nào, Vệ Thập Ngôn nắm khăn mặt trong tay liền ngủ quên.
Trời sáng, hắn nghe bên tai truyền đến một tiếng nức nở.
Vệ Thập Ngôn lập tức tỉnh, hắn ở trong bóng tối bắt được tay Tả Hứa, không nghĩ tới Tả Hứa đột nhiên khóc.
Tiếp đó hắn ôm lấy Tả Hứa, ôm lấy cái người đang ở trước mặt hắn gào khóc này.
Còn không đợi hắn hảo hảo nói vài câu vài lời an ủi, một cái hôn ngoài ý muốn liền rơi xuống.
Nụ hôn này phi thường ngắn ngủi, vừa chạm liền tách ra.
Trong giây lát này, Vệ Thập Ngôn mới hiểu được, hắn và Tả Hứa, nguyên lai là tâm ý tương thông.
Tả Hứa buông lỏng tay ra liền lập tức quay lưng lại, thật giống như mới vừa rồi hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Chuyện này…
Người này…
Vệ Thập Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, một trận buồn ngủ kéo tới, hắn kéo kéo áo choàng trên người Tả Hứa, nói: “Mau mau nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong, Vệ Thập Ngôn liền nhắm hai mắt lại.
Tả Hứa nghe đến Vệ Thập Ngôn hô hấp dần dần vững vàng, hắn xoay người, cẩn cẩn thận thận mà hướng bên người Vệ Thập Ngôn hơi di chuyển tới, an tâm mà dựa vào trong ngực của hắn cùng ngủ.
Sẽ có giấc mộng đẹp đi, Tả Hứa nghĩ.
Tả Hứa ngủ được rất no giấc.
Thời điểm hắn tỉnh lại, Vệ Thập Ngôn đang ngồi ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng cùng phó tướng của hắn nói gì đó, bên cạnh đốt đống lửa, ánh sáng vàng óng khiến tất cả thoạt nhìn ấm áp cực kỳ.
Tả Hứa đưa tay ra kéo kéo quần áo Vệ Thập Ngôn.
Vệ Thập Ngôn vỗ xuống tay hắn: “Tỉnh rồi?”
Tả Hứa vẫn rất suy yếu, hắn nhìn Vệ Thập Ngôn, hé miệng, lộ ra một cái tươi cười:
“Tỉnh rồi.”
Hắn hướng Vệ Thập Ngôn đưa tay ra: “Dìu ta lên.”
Vệ Thập Ngôn nhíu nhíu mày, nói: “Thương thế của ngươi còn chưa tốt, lên làm…”
Tả Hứa đánh gãy hắn: “Ngươi dìu hay không dìu?”
Hai người đối mặt một hồi, Vệ Thập Ngôn vẫn là tiến lên đem Tả Hứa đỡ dậy, giúp hắn dựa vào trên người mình.
Tả Hứa đi tới cạnh đống lửa, mới nhìn đến trên người Vệ Thập Ngôn chỉ miễn cưỡng khoác kiện áo ngoài, bên trong cái gì cũng không có mặc, lộ ra bắp thịt tinh tráng cùng một ít vết sẹo tinh tế.
Tả Hứa bắt lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: “Khí trời lạnh như thế, quần áo của ngươi đâu?”
Vệ Thập Ngôn nghiêng đầu, cũng nhỏ giọng nói: “Trên người ngươi.”
Tả Hứa cúi đầu, nhìn trung y rộng rãi trên người mình, nửa ngày nói không ra lời.
“Trước đó quần áo ngươi đều ướt hết rồi, cho nên…”
“Hảo, câm miệng.”
Hang núi này rất lớn, thủ hạ của Vệ Thập Ngôn không tới 800 người, ngoại trừ người bị thương, còn lại hầu hết đều ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa.
Tả Hứa dựa vào Vệ Thập Ngôn ngồi xong, nhân tiện nói: “Chư vị ở đây đều là gian nhân làm hại.”
Hắn đem chuyện sau khi gặp Đại tướng quân đại thể nói một lần.
“Từ lúc nhìn thấy Đại tướng quân, ta liền biết ta đang đánh cuộc, gian tế ở trong lòng ta đại khái là có mấy vị, nhưng chỉ cần gian tế chưa trừ, liền hậu hoạn vô cùng.”
“Tại hạ có một kế, chư vị nếu tin ta, hãy nghe ta nói.”
A Giáp nằm trong phòng, nhắm hai mắt.
Bỗng nhiên một người bịt mặt len lén giấu hơi thở mà tiến nhập phòng của hắn, kiếm trong tay mạnh mẽ hướng đoàn áo gấm trên giường kia đâm tới.
Người bịt mặt cảm thấy không đúng, đem chăn bông trên giường nhấc lên, liền thấy trên giường rỗng tuếch, nửa bóng người cũng không có.
A Giáp tại trên nóc nhà, lắc lắc đầu.
Lập tức quay người biến mất vào trong màn đêm.
Vệ Thập Ngôn cùng Tả Hứa quyết định lập tức ra đi.
Tả Hứa không có ngựa, Vệ Thập Ngôn nhượng Tả Hứa ngồi ở trước mặt hắn, chính mình cầm lấy cương ngựa.
“Tại sao muốn ta ngồi ở đây?”
Vệ Thập Ngôn cúi đầu nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn ngồi chỗ nào?”
Tả Hứa chỉ dây cương, nói: “Ta muốn ngồi phía sau ngươi, cầm lấy dây cương.”
Vệ Thập Ngôn đem cương ngựa đưa tới trong tay hắn: “Ngươi cầm đi.”
Tả Hứa: “……”
Mọi người tùy Tả Hứa dẫn đường, tại bên trong phong tuyết, một đường tiến lên.
Vệ Thập Ngôn một tay cầm lấy dây cương, một tay đem nón túi của Tả Hứa đè thấp.
Đoàn người tựa hồ thành công tránh thoát người Hồ, không biết là ai trước tiên hô một tiếng, tại dưới ánh trăng, tường thành quen thuộc hiện ra trước mắt bọn hắn, mọi người dồn dập hoan hô lên.
Trên tường thành một tên tướng sĩ tựa hồ cũng phát hiện bọn họ, hắn giơ tay lên, thế nhưng rất kỳ quái, hắn không có vung lên, chỉ là thẳng tắp giơ lên.
Bỗng nhiên, tay của người nọ buông xuống.
Tả Hứa hô to: “Cẩn thận —— ”
Đầy trời mưa tên giáng xuống.
Đứng ở trên tường thành, này đó tướng sĩ vốn là cùng bọn họ đồng thời sinh hoạt, giơ lên cung tên trong tay, xem bọn họ như người Hồ mà đối xử!
Vệ Thập Ngôn che chở Tả Hứa, lại sử dụng kiếm ngăn một mũi tên, đối mặt sau quát: “Theo ta!”
Lúc này, cửa thành mở, Đại tướng quân dẫn đại đội nhân mã đi ra, chỉ nghe quân bên cạnh hắn nói rằng: “Gian nhân Vệ Thập Ngôn, Tả Hứa! Thông đồng với nước khác, không biết liêm sỉ, còn không mau mau chịu trói!”
Tả Hứa cùng Vệ Thập Ngôn nhìn nhau liếc mắt một cái: “Gian nhân, nói ngươi đấy!”
Vệ Thập Ngôn: “…”
Cho dù mọi người nhanh hơn nữa, cũng bị truy binh đuổi kịp.
Nhưng vào lúc này, một tiếng còi hoa xuyên qua khoảng không màn đêm, một người cưỡi ngựa dẫn vô số binh mã từ trên trời giáng xuống!
Tả Hứa cười nói: “Có thể coi là đến!”
Hắc mã dẫn đầu kia trong vài cái chớp mắt liền đến trước mặt Tả Hứa, chỉ thấy người kia từ trên ngựa vươn mình một cái nhảy xuống, đối Tả Hứa cùng Vệ Thập Ngôn cúi đầu ôm quyền nói:
“Tả đại nhân, Vệ đại nhân, A Giáp đến chậm!”
Này nhất định là một đêm náo động.
Đại tướng quân công nhiên phản quốc, sau khi bị Tả đại thần đến Tây Bắc vạch trần, nỗ lực làm hại Vệ tướng quân cùng Tả đại thần. Có thể Tả đại thần sớm đã có kế hoạch, sai người gọi quân đội thành lân cận đến, một lần hành động đem gian nhân kia bắt.
Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh đem Đại tướng quân cùng với vây cánh toàn bộ xử quyết, phong Vệ Thập Ngôn làm Hộ quốc Đại tướng quân, Vệ tướng quân rất được dân tâm, mà dũng mãnh thiện chiến, nửa năm sau, người Hồ bại trận, nguyện làm quốc gia lệ thuộc, hàng năm tiến cống.
Vệ tướng quân đại thắng về triều.
Tả Hứa nằm trên ghế ở thư phòng.
Sau khi hắn trúng tên, Vệ Thập Ngôn khăng khăng đòi cho hắn hồi kinh, lúc đó hắn đã cực kỳ suy yếu vô lực phản kháng, mơ mơ màng màng liền bị đuổi về.
Không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là đợi.
Này một lần đợi, đã đến mùa hè.
Ngày mùa hè chói chang, một chén trà đá, một cái ghế nằm, một Tả Hứa ở bên cạnh.
Tả Hứa hôm nay mặc trung y màu trắng mỏng manh, tóc chưa buộc, tùy ý nằm trên ghế, tự nhận tiêu sái cực kỳ.
Hắn híp mắt, nhìn hoa ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, một vật màu trắng xẹt qua tầm mắt của hắn.
Tả Hứa mở mắt ra, nhìn chằm chằm ếch giấy trên đất kia.
“Vệ Thập Ngôn! Đi ra!”
Vệ Thập Ngôn từ sau một cây cột đi ra, áo giáp trên người vẫn chưa có cởi, cả người thoạt nhìn thật bẩn.
“Ta đã trở về.”
Vệ Thập Ngôn nở nụ cười.
Vệ Thập Ngôn trước đây luôn cảm thấy chính mình sẽ không cười, mà khi một người muốn cười, nụ cười sẽ chỉ đơn giản như vậy mà hiện lên ở trên mặt của hắn.
Tả Hứa chạy đến trước mặt hắn, lại nói không ra lời.
Vệ Thập Ngôn phơi đến đen đen cả người, cười rộ lên trông rất ngốc.
“Ngươi…”
Tả Hứa cúi đầu.
“Ngươi đã về rồi.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được cùng nhau cười ha hả.
Tả Hứa cười nói: “Hoàng thượng nói phải tứ hôn cho ta.”
Vệ Thập Ngôn sửng sốt: “Tứ hôn…?”
“Ừm, ” Tả Hứa xoay người đi vào, “Nói phải ban thưởng cho ta cái thế gia đại thần nữ nhi nào đấy.”
Vệ Thập Ngôn ở phía sau: “Vậy…”
“Sau đó ta cự tuyệt, ngươi đoán là vì gì?”
Tả Hứa liền ngồi lên ghế nằm, từ dưới lên trên nhìn Vệ Thập Ngôn.
Vệ Thập Ngôn đã hiểu, hắn ngồi chồm hỗm xuống, chạm trán Tả Hứa hỏi:
“Là những gì tôi đang nghĩ sao?”
Tả Hứa vẫn cười.
“Xem ra là vậy.”
Vệ Thập Ngôn hôn Tả Hứa.
Hắn một lần lại một lần mà liếm khóe miệng Tả Hứa, gặm cắn đôi môi hắn, như đứa bé mới được ăn kẹo ngọt.
“Tay chạm vào đâu đây!”
“Vệ đại tướng quân!!”
END
|
Chương 7: Phiên ngoại hai người nơi địa ngục Edit: Ngạc Tuyết
Phiên ngoại
Hai người nơi địa ngục
Hoàng đế mất năm năm mươi tuổi.
Hắn mơ mơ hồ hồ bay lên, bị Hắc Bạch Vô Thường lè lưỡi mang đi.
Dọc theo đường đi hắn cũng không thấy rõ thứ gì, chỉ có thể ngơ ngác, đột nhiên hắn bị người nào đó ngăn cản. Người kia trên dưới đánh giá hắn một hồi, ghét bỏ nói:
“Ngươi làm sao già đến độ này rồi, không phải làm hoàng đế rồi sao?”
Dường như một luồng thanh phong phất qua khuôn mặt của hắn, đầu óc hắn tỉnh táo rất nhiều:
“Thúy Nương?”
Thúy Nương gật gật đầu.
Thúy Nương cùng trong ký ức của hắn bộ dáng cách nhau rất xa, thoạt nhìn không phải hình dáng quen thuộc.
Nhiều năm không gặp, hoàng đế cảm thấy chính mình phải nói chút gì đó êm tai.
Hoàng đế nói: “Ngươi cũng không có trẻ tuổi đi nơi nào mà!”
Thúy Nương trầm mặc.
Hắc Bạch Vô Thường cũng không biết lúc nào chạy mất.
Hoàng đế như vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài, hắn nhìn ngó xung quanh, tất cả đều là một mảnh đen như mực, chỉ có hai, ba nơi còn có quỷ hỏa bay.
Những câu chuyện xưa về tài tử giai nhân dâng lên trong lòng hắn, nữ tử tại địa phủ si ngốc mà chờ đợi tình lang…
Hoàng đế mũi đau xót, cảm động nói: “Thúy Nương, ngươi là ở chỗ này chờ ta sao?”
Thúy Nương: “Không phải.”
Hoàng đế thật muốn khóc.
Thúy Nương hướng phía sau chỉ chỉ: “Mạnh bà có việc xin nghỉ, tất cả mọi người đều ở đây xếp hàng.”
Hoàng đế vừa nhìn về phía sau, trên cầu nại hà đội ngũ xếp hàng 800 dặm, đi vòng biển hoa bỉ ngạn ba vòng.
Hoàng đế hiếu kỳ: “Mạnh bà làm sao vậy?”
Thúy Nương: “Nghe nói trượng phu của Mạnh bà bắt cá nhiều tay bắt tới tận chân trời, có lẽ là đi xử lý chuyện nhà đi.”
Hoàng đế: “Chuyện này…”
Hoàng đế bị Thúy Nương lôi kéo, xếp tới phía sau đội ngũ.
Thời điểm như vậy, nên nói gì đây? Hoàng đế suy nghĩ một chút, hỏi: “Thúy Nương, những năm này ngươi có khỏe hay không? Ta vẫn muốn tìm ngươi, mà…”
“Hoàng thượng, ” Thúy Nương không cho hắn nói tiếp, “Ngươi và ta đã không còn trẻ, cho dù năm đó có hối hận tất cả mọi chuyện, bây giờ nói đến thì có ích lợi gì?”
“Ngươi xem, ngươi khi còn sống là thiên tử dưới một người trên vạn người, hiện tại bất quá là một cái quỷ hồn nho nhỏ. Chuyện đã qua, cũng không cần lại nói.”
Hoàng đế nhìn Thúy Nương, hắn rốt cuộc hiểu rõ, bất kể là khi còn sống, hay là sau khi chết, hắn vẫn không hiểu được Thúy Nương.
Một đời dài này, vẫn là sẽ đi đến kết thúc.
Có thể gặp được hết thảy người nên gặp, đã là phi thường may mắn.
~ Toàn văn hoàn ~
|