Đến Chết Không Thay Đổi
|
|
35
Nếu như cuộc sống có thể yên bình trôi qua như vậy, Phùng Kiến Vũ cảm thấy đời này cũng không có gì để tiếc nuối nữa. Nhưng mà, mọi chuyện trên thế giới này luôn không như mong muốn, luôn có một vài người muốn đến nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của ngươi.
Ngày đó, Phùng Kiến Vũ kết thúc thu hình chương trình, lái xe về nhà. Xe vừa đỗ ở dưới lầu, Phùng Kiến Vũ thấy một người đàn bà quần áo thời trang hoa lệ đeo kính râm đứng ở dưới lầu, giống như là đang chờ người nào đó. Phùng Kiến Vũ mới vừa xuống xe, người đàn bà kia tháo kính râm xuống, đi về phía cậu nói: "Phùng tiên sinh, có thì giờ rãnh không? Có thể nói một chút không?"
Phùng Kiến Vũ cho là ký giả của tạp chí nào đó lại tới nói phỏng vấn, cho nên lễ phép cười một tiếng, nói: " Xin lỗi, bây giờ tôi đã tan việc, có chuyện gì, ngày mai tìm trợ lý của tôi nói được không? Hoặc là cô có thể đem kế hoạch công việc gửi đến mail của tôi, tôi nhất định sẽ xem." Nói xong, Phùng Kiến Vũ muốn đi vào trong nhà.
Người đàn bà kia hướng bóng lưng cậu hô, "Phùng Kiến Vũ, tôi không phải tới cùng anh bàn công việc, tôi là tới cùng anh nói một chút về chuyện của Niệm Niệm."
Nghe được lời của người đàn bà kia cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm cô ta. Mặc dù bây giờ mọi người đều biết, Phùng Kiến Vũ có một đứa con gái nhưng Vương Thanh cùng cậu không hy vọng bởi vì hai người là người của công chúng mà ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Tiểu Niệm Thanh
Cho nên, hai người đối với chuyện của Tiểu Niệm Thanh luôn giữ bí mật tuyệt đối. Nhưng người đàn bà này thậm chí ngay cả nhũ danh của Tiểu Niệm Thanh cũng biết, có thể thấy cô ta không đơn giản. Nhưng mà, người đàn bà này biết mọi chuyện về Tiểu Niệm Thanh, lại không có yêu sách gì, cái này làm cho Phùng Kiến Vũ không khỏi hoài nghi dụng ý của cô ta
Phùng Kiến Vũ đi tới bên cạnh người đàn bà kia nói: "Đi thôi, trước tiểu khu của chúng tôi có tiệm cà phê, chúng ta đến đó nói chuyện một chút đi, đứng ở chỗ này không tiện."
Trong tiệm cà phê, Phùng Kiến Vũ cùng người đàn bà kia ngồi đối mặt. Người đàn bà kia có chút khẩn trương xoa xoa tay, mở miệng trước, "Phùng tiên sinh, xin chào, tôi tên Lâm Hi. Tôi,tôi là mẹ ruột của Niệm Niệm."
Phùng Kiến Vũ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lâm Hi, cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cậu gặp được mẹ ruột của Tiểu Niệm Thanh. Phùng Kiến Vũ vẫn cho rằng, một người có thể nhẫn tâm đem cốt nhục thân sinh vứt bỏ, sẽ không bao giờ xuất hiện lại.
Lâm Hi mặt đầy tự trách nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng tiên sinh,lúc tôi mang thai Niệm Niệm, vừa mới tốt nghiệp đại học. Bởi vì công việc, chúng tôi chia tay nhau bạn trai tôi trở về nhà của hắn. Khi đó tôi cũng không muốn phá bỏ đứa bé, tôi cảm thấy đó cũng là một sinh mạng, nhưng mà tôi lại không có năng lực nuôi nấng nó. Cho nên sau khi sinh hạ sinh nó, tôi liền đem nó bỏ ở trước cửa cô nhi viện, tôi hy vọng có một gia đình nào tốt nhận nuôi nó."
Phùng Kiến Vũ mặt đầy lạnh nhạt nhìn Lâm Hi, "Cô làm sao biết, Niệm Niệm là tôi nhận nuôi."
Khóe mắt Lâm Hi ửng đỏ, "Thật ra thì lúc anh nhận nuôi Niệm Niệm, tôi đứng trước cửa cô nhi viện nhìn thấy. Sau đó, tôi vẫn chú ý tin tức của anh, tôi cũng thường xuyên len lén đến trường học của Niệm Niệm nhìn nó. Phùng tiên sinh, tôi thật rất cảm ơn anh đem Niệm Niệm nuôi dưỡng khả ái như vậy. Những năm này, tôi vẫn không có xuất hiện, là bởi vì tôi sợ tôi không có cách nào cho Niệm Niệm một cuộc sống thật tốt. Nhưng mà hai ngày trước, tôi thấy được tin tức anh cùng Vương tiên sinh kết hôn, cộng thêm tôi bây giờ điều kiện kinh tế cũng khá, có năng lực cho Niệm Niệm một tương lai thật tốt. Cho nên, tôi hy vọng anh có thể đem Niệm Niệm trả lại cho tôi, tôi nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt, đem những năm thiếu nợ nó, cũng bù đắp lại."
Phùng Kiến Vũ hướng về phía Lâm Hi giễu cợt cười nói: "Đừng kiếm cớ biện minh cho việc cô vứt bỏ Niệm Niệm, cô sợ không có cách nào hảo hảo nuôi dưỡng nó, nên liền có thể vứt bỏ nó sao?Cô chẳng qua là đang vì bản thân mình mà kiếm cớ. Bồi thường, cô cảm thấy Niệm Niệm thiếu vắng tình thương của mẹ mười mấy năm qua thì cô có thể tùy tiện bù đắp lại sao? Lâm tiểu thư, tôi không hiểu, cô không sợ tôi là một người xấu sao? Cô không sợ sau khi tôi nhận nuôi Niệm Niệm sẽ ngược đãi nó sao? Cô cũng không lo lắng một chút về Niệm Niệm sao? Làm một người mẹ, có thể đối với cốt nhục thân sinh của mình tới mức này, cô thật là nhẫn tâm."
Lâm Hi lúc này đã là nước mắt ràn rụa, run rẩy giải thích: "Tôi không phải không nghĩ đến, nhưng mà tôi không có cách nào khác a! Huống chi, huống chi tôi thấy anh trên ti vi, tôi biết anh là người tốt, tôi biết anh nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Niệm Niệm. Phùng tiên sinh, cầu xin anh, đem Niệm Niệm trả lại cho tôi đi!"
Phùng Kiến Vũ nhìn người đàn bà trước mặt khóc đến hoa lê đẫm mưa, trong lòng vì Tiểu Niệm Thanh có một người mẹ như vậy nên cảm thấy đau lòng, đối với loại người vứt bỏ cốt nhục của mình, cậu cảm thấy chẳng đáng để nói chuyện tiếp nữa
Phùng Kiến Vũ kéo ghế ra, đứng lên, trên cao nhìn xuống Lâm Hi, "Thứ nhất, Niệm Niệm không phải đồ vật không thể cho đi rồi mượn lại. Thứ hai, tôi tân tân khổ khổ dưỡng dục Niệm Niệm hơn mười năm, cô cho là tôi sẽ yên tâm đem nó giao cho một người mẹ vô trách nhiệm như cô sao? Thứ ba, tôi cần không biết cô lấy tâm tình gì, lấy lí do vĩ đại gì để đến đòi lại Niệm Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi cũng sẽ không đồng ý! Còn nữa, Niệm Niệm là người nhà của tôi, vĩnh viễn đều là như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào đến tổn thương người nhà của tôi."
Lâm Hi thấy cậu quyết tuyệt như vậy, nhất thời cũng đổi sắc mặt.Cô ta lau nước mắt trên mặt, nói: "Nếu Phùng tiên sinh không để cho tôi làm tròn tâm nguyện làm mẹ của tôi, vậy tôi cũng đành nhờ đến pháp luật can thiệp vậy "
Phùng Kiến Vũ thấy người đàn bà này rốt cuộc lộ ra khuôn mặt thật, cũng không tiếp tục dùng chiêu bài tình cảm nữa, cũng hung hãn nói với cô ta: " Được a, tôi phụng bồi tới cùng."
Buổi tối, Vương Thanh trở về nhà, đi sang phòng Tiểu Niệm Thanh trước, thấy được nha đầu kia đã ngủ. Sau đó, Vương Thanh mới trở lại phòng của anh và cậu
Trong phòng chỉ mở một cái đèn ngủ nho nhỏ, Vương Thanh còn tưởng rằng Phùng Kiến Vũ đã ngủ, anh còn thấy rất kì quái vì cậu thường sẽ chờ anh về nhà mới ngủ. Anh mới vừa muốn mở đèn trong phòng, thay quần áo, liền bị cậu lên tiếng ngăn cản, "Thanh nhi, đừng mở đèn."
Lúc này, Vương Thanh mới biết cậu căn bản không có ngủ mà là ngồi ở bên bệ cửa sổ. Anh đi tới nhìn cậu co rúc ở trên bệ cửa sổ, trong đầu nghĩ nhất định là chuyện gì xảy ra. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, hỏi: "Đại Vũ, thế nào? Có phải lại nghe được những lời khó nghe gì rồi hay không a."Cậu lắc đầu đem mặt chôn ở trong ngực Vương Thanh. Lúc này cậu cảm giác mình bất lực, cậu rất cần một người để dựa vào, cậu đặc biệt cảm thấy may mắn lúc này Vương Thanh ở bên cạnh cậu, cho cậu lời nói ấm áp, cho cậu một lồng ngực mạnh mẽ. Phùng Kiến Vũ thanh âm buồn rầu, "Thanh nhi, mẹ ruột Niệm Niệm đến tìm lại nó. Nhưng mà, Thanh nhi, em không thể không có Niệm Niệm."
|
36
Phùng Kiến Vũ đem chuyện cậu cùng Lâm Hi gặp mặt nói cho Vương Thanh, tâm tình càng nói càng kích động. Anh không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi cậu, dùng hành động nói cho cậu biết anh đang ở đây, tâm tình của cậu bởi vì sự an ủi của anh bắt đầu từ từ bình tĩnh lại.
Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, anh biết không? Em thật không thể không có Niệm Niệm,trong bảy năm không có anh, nó là thân nhân duy nhất của em. Khi mới nhận nuôi nó, lúc đó công việc của em đặc biệt bận bịu, nhưng mà em vẫn sẽ mỗi ngày dành thời gian ở bên cạnh nó , bởi vì em biết tuổi thơ của một đứa bé cần những thứ này, em nếu quyết định nhận nuôi nó, em chỉ muốn cho nó những thứ tốt nhất. Lần đầu tiên biết nói chuyện, lần đầu tiên chập chững biết đi, em đều ở bên cạnh nó, Niệm Niệm có thể nói là chính một tay em nuôi lớn. Ở trong mắt em nó chính là con gái em, là con gái của chúng ta. Là người nhà của chúng ta."
Vương Thanh biết, Phùng Kiến Vũ rất quan tâm Tiểu Niệm Thanh. Anh biết, trong bảy năm mình biến mất kia, may mà Tiểu Niệm Thanh ở bên cạnh bầu bạn với cậu. Anh cũng rất thích Tiểu Niệm Thanh, anh hôn lên trán cậu nói: "Đại Vũ, anh sẽ giúp em." Giống như câu nói năm đó "Anh sẽ giúp em", kiên quyết như vậy.
Một lát sau, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ lên giường, rất lâu mới dỗ được cậu ngủ. Trong giấc mộng cậu vẫn chau mày, Vương Thanh khẽ vuốt trán cậu, anh hy vọng có thể vuốt đi tất cả những phiền não của Phùng Kiến Vũ
"Ba" Vương Thanh vừa quay đầu lại, liền thấy cửa phòng hơi mở. Tiểu Niệm Thanh mặt đầy nước mắt đứng ở cửa, gọi anh. Anh nhất thời biết, cuộc đối thoại của mình cùng Phùng Kiến Vũ Tiểu Niệm Thanh đều nghe được. Vương Thanh đi tới cửa, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, kéo Tiểu Niệm Thanh đi tới trên ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống.
Tiểu Niệm Thanh cúi đầu không nói gì, anh thở dài, trong đầu nghĩ: Đứa nhỏ này cũng có nhiều tâm sự a! Vương Thanh đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Niệm Thanh hỏi: "Niệm Niệm, ba cùng cha con nói chuyện, con có phải đã nghe hết rồi hay không a."
Tiểu Niệm Thanh ngẩng đầu lên, cặp mắt to long lanh giống Phùng Kiến Vũ lại tích đầy nước mắt, nức nở nói: "Ba, ba cùng Vũ Vũ có phải không cần con nữa hay không. Hai người đừng không cần con, con sẽ rất ngoan, rất nghe lời mà."
Anh đem Tiểu Niệm Thanh ôm vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài ôn nhu an ủi, "Niệm Niệm, ba cùng cha con sao lại không cần con, chẳng qua là bây giờ có một ít chuyện cần phải xử lý mới có thể tiếp tục giữ con lại bên cạnh chúng ta. Con yên tâm, ba sẽ xử lý tốt, người một nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung với nhau."
Nghe được Vương Thanh cam kết, Tiểu Niệm Thanh lau lau nước mắt, xoa dịu tâm tình của mình nói: "Ba, thật ra thì con biết, con là cha nhận nuôi, rất sớm trước kia đã biết. Nhưng mà ở trong lòng con con chính là con gái của cha và ba, cho tới bây giờ con vẫn không cảm thấy không có mẹ là một chuyện phải nuối tiếc, bởi vì con cảm thấy yêu thương mà ba cùng cha cho con cũng đã đủ rồi." Tiểu Niệm Thanh chân thành nói, cũng không ngại dùng tiếng cha gọi Phùng Kiến Vũ
Vương Thanh kinh ngạc với Tiểu Niệm Thanh trưởng thành cùng hiểu chuyện, anh hỏi: "Vậy Niệm Niệm, con có muốn gặp mẹ ruột của con một lần không a?"
Tiểu Niệm Thanh lắc đầu nói: "Con không muốn gặp bà ấy. Bất quá con cũng không hận bà, bởi vì những gì bà ấy thiếu con, ba cùng cha đã bù đắp cho con rồi."
Vương Thanh đem Tiểu Niệm Thanh ôm thật chặc vào trong ngực nói: " Được, tất cả mọi chuyện đều giao cho ba giải quyết." Một khắc đó, Tiểu Niệm Thanh vô cùng an tâm. Cho dù rất nhiều năm sau, Vương Thanh không có ở đây, Tiểu Niệm Thanh vẫn nhớ rõ ràng buổi tối hôm nay, cũng sẽ nhớ, bất luận phát sinh chuyện gì, đều có ba chống đỡ.
...
Vì muốn giải quyết thật nhanh chuyện này để cho Phùng Kiến Vũ an tâm, ngày hôm sau Vương Thanh liền để cho trợ lý hẹn Lâm Hi đến phòng làm việc của anh.
Khi Lâm Hi đi vào phòng làm việc, Vương Thanh đang đứng ở trước cửa sổ sát đất. Bóng lưng của anh khiến cho Lâm Hi có cảm giác bị áp bách. Lâm Hi thấy Vương Thanh trên ti vi, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này có loại cảm giác quân lâm thiên hạ
Vương Thanh xoay người lại, ngồi vào trước bàn, sau đó giơ tay lên tỏ ý Lâm Hi ngồi đối diện với anh. Anh lễ phép cười một tiếng nói với Lâm Hi: "Lâm tiểu thư, tôi muốn nói thẳng vào vấn đề. Tôi cùng Đại Vũ nhà tôi chắc chắn sẽ không buông tay Niệm Niệm, cô cũng không có khả năng đem Niệm Niệm từ bên cạnh chúng tôi mang đi."
Lâm Hi nói: "Vương tiên sinh, Niệm Niệm là cốt nhục của tôi, tôi muốn được cùng nó đoàn tụ là nhân chi thường tình. Tôi nghĩ Niệm Niệm cũng cần tình thương của mẹ, hai người không cảm thấy, hai người không để cho mẹ con chúng tôi đoàn tụ là rất quá đáng hay sao?"
Vương Thanh nhìn người đàn bà trước mặt, cảm thấy cô ta thật rất buồn cười. Bất quá muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình, Vương Thanh nhịn, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một phần hợp đồng. Anh cầm hợp đồng lên nói: "Lâm tiểu thư, tôi biết cô bây giờ là Phó chủ biên của nhà xuất bản, tôi vừa vặn biết ông chủ của cô. Sáng sớm hôm nay tôi cũng gọi điện thoại, trò chuyện với ông ấy một chút. Chỉ cần cô đáp ứng ký cái hợp đồng này, sau này cũng không cùng Đại Vũ cướp quyền nuôi dưỡng Niệm Niệm, ngày mai cô chính là chủ biên tập của nhà xuất bản." Nói xong, đem hợp đồng đẩy tới trước mặt Lâm Hi
Lâm Hi lập tức thay đổi sắc mặt, cô ao ước vị trí chủ biên này lâu rồi, nhưng mà người có bối cảnh ở nhà xuất bản quá nhiều, cô từ đầu đến cuối cũng không có thể như nguyện. Vương Thanh thấy được Trần Hi do dự, lại tiếp tục nói: "Niệm Niệm thật ra thì biết mình là Đại Vũ nhận nuôi, nhưng nó nói nó cũng không muốn thấy mẹ ruột của mình. Lâm tiểu thư, tha thứ cho tôi nói thẳng, cô cho là để cho Niệm Niệm rời khỏi Đại Vũ chính là yêu nó sao? Đại Vũ vì Niệm Niệm bỏ ra bao nhiêu, tôi không tin cô không biết. Cô nhiều năm một mực chú ý bọn họ như vậy, nhất định biết quan hệ của bọn họ tốt thế nào, cô nhẫn tâm tách hai người bọn họ ra sao?"
Lâm Hi đem mặt chôn ở trong hai tay, bả vai bắt đầu rung động, Vương Thanh biết cô khóc. Một lát sau, Lâm Hi ngẩng đầu lên, cầm bút lên ở trên hợp đồng nhanh chóng ký tên mình vào. Sau đó Lâm Hi cầm túi lên chật vật muốn đi, nhưng khi đi đến cửa cô ngừng lại hỏi: "Vương tiên sinh, sau này, tôi có thể gặp Niệm Niệm không?"
Vương Thanh suy nghĩ một chút, cười nói: "Nếu như Niệm Niệm nguyện ý."
Sau khi Lâm Hi đi, Vương Thanh nghĩ, thật ra thì Lâm Hi cũng thương yêu Niệm Niệm, lấy biểu tình thống khổ mới vừa rồi cũng có thể thấy được. Nhưng khi nhìn hợp đồng bên cạnh, Vương Thanh thở dài, trong đầu nghĩ: Nhưng mà, người đàn bà này yêu nhất vẫn là bản thân mình a!
Buổi tối Vương Thanh về đến nhà, Phùng Kiến Vũ còn đang nấu cơm, anh đi tới sau lưng ôm lấy cậu. Anh cảm thấy vừa về tới nhà, liền thấy cảnh này, những mệt mỏi của một ngày liền biến mất. Vương Thanh vùi đầu ở gáy cậu: "Đại Vũ, anh đã giải quyết xong rồi,Niệm Niệm sẽ không rời khỏi chúng ta, nó sẽ một mực ở bên cạnh chúng ta."
Phùng Kiến Vũ tắt lửa, xoay người mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn Vương Thanh. Cậu biết anh sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng cậu không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy. Vương Thanh cực kì thích biểu cảm của cậu, đầy mặt ôn nhu, hôn lên trán cậu, sau đó muốn hôn lên môi cậu.
"Ba, cha, hai ngươi lại tú ân ái!" Tiểu Niệm Thanh lộ ra cái đầu nhỏ, cắt đứt động tác kế tiếp của anh, Vương Thanh mặt đầy bất mãn nhìn Tiểu Niệm Thanh, Tiểu Niệm Thanh còn nói: "Ba, cha, có thể làm con gái của hai người con thật rất hạnh phúc." Sau đó chạy trở về phòng của mình. Phùng Kiến Vũ cười vui vẻ nhìn Vương Thanh nói: "Thanh nhi, anh có phát hiện không, Niệm Niệm gần đây không gọi em là Vũ Vũ nữa, mà gọi em là cha rồi. Anh nói tại sao a, nó..." Lời Phùng Kiến Vũ còn chưa nói hết, liền bị Vương Thanh dùng môi ngăn chận lời lải nhải tiếp theo của cậu
|
37
Bệnh dạ dày của Phùng Kiến Vũ bởi vì Vương Thanh không ở bên cạnh, quanh năm say rượu, ăn uống không quy luật đã trở nên rất nghiêm trọng, đau dạ dày đã là chuyện rất bình thường. Cho nên bây giờ mỗi lần dạ dày phát đau, Phùng Kiến Vũ cũng coi thường.
Nhưng sau khi Vương Thanh ở cùng một chỗ với cậu, dạ dày của cậu lại thường xuyên bị đau, ngày càng chán ăn, còn có nôn mửa làm cho Vương Thanh lo lắng không thôi. Cho nên, Vương Thanh thay đổi phương pháp tìm một ít thực phẩm dưỡng dạ dày vội làm cho cậu ăn.
Một sáng nọ, Tiểu Niệm Thanh được dì đưa đi học. Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hai người hiếm có cũng không có công việc, lẳng lặng ăn điểm tâm, tình cảnh rất là ấm áp. Nhưng đang ăn, cậu đột nhiên che miệng chạy vào phòng vệ sinh. Vương Thanh lập tức đi theo. Cửa phòng vệ sinh bị cậu khóa lại, Vương Thanh chỉ nghe thấy trong phòng vệ sinh xuyên ra một trận nôn mửa.
Phùng Kiến Vũ nhìn trong bồn cầu những thứ nôn ra hoàn lẫn máu, cả người đều ngây dại. Mặc dù nhiều năm trước, cậu thường xuyên bị bệnh, cũng rất nhiều lần vào bệnh viện, nhưng là ói ra máu vẫn là lần đầu tiên. Vương Thanh ở ngoài cửa lo lắng gọi: "Đại Vũ, em có sao không, em như thế nào a? Có cần đi bệnh viện xem một chút không." Nghe được Vương Thanh thanh âm gấp gáp, Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt phục hồi tinh thần, nhanh chóng xả nước bồn cầu.
Cậu mở cửa ra, đỡ khung cửa, sắc mặt có chút tái nhợt. Thấy cậu đi ra, anh lập tức tiến lên, sờ loạn một hồi, nói: "Đại Vũ, em có sao không, chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ có được hay không."
Nhìn Vương Thanh lo lắng, Phùng Kiến Vũ cảm thấy trong lòng đặc biệt đau khổ. Cậu tiến lên ôm lấy anh trấn an, "Thanh nhi, em không có sao, anh đừng lo lắng. Có thể là tối hôm qua ăn nhiều dầu mỡ, cho nên hôm nay dạ dày có chút không thoải mái. Anh không cần phải lo lắng như vậy có được hay không, em cũng không phải là tiểu hài tử." Mặc dù dạ dày đã có chút đau, nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười, cậu không muốn nhìn thấy anh lo lắng cho mình
Vương Thanh suy nghĩ một chút, gần đây bởi vì Phùng Kiến Vũ sụt cân, cho nên anh đặc biệt học làm gà kfc, xườn xào chua ngọt, thịt tẩm bột chiên, muốn cho cậu hảo hảo bồi bổ thân thể. Nhưng là Vương Thanh không nghĩ tới, anh một lòng cho Phùng Kiến Vũ bổ thân thể, nhưng lại làm cho Phùng Kiến Vũ chán ghét như vậy.
Vương Thanh ôm thắt lưng, đem đầu tựa lên vai cậu, trong lời nói tràn đầy tự trách, "Đại Vũ, sau này sẽ không làm cho em ăn những thứ dầu mỡ nữa, vẫn là ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn. Nếu không anh đi theo mẹ học nấu một ít canh, nghe người khác nói uống nhiều canh có thể bổ thân thể..."
Vương Thanh không ngừng vừa nói, Phùng Kiến Vũ nhưng hoàn toàn không có nghe lọt. Cậu ôm anh, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, trên mặt hết sức nghiêm túc. Phùng Kiến Vũ biết, cậu quả thật nên đi bệnh viện hảo hảo kiểm tra một chút rồi
Nếu là nói lúc trước, Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng, cậu nói không chừng còn chỉ mong sớm kết thúc cuộc sống không có hi vọng này. Nhưng bây giờ Phùng Kiến Vũ không muốn chết, cũng không nỡ chết. Vương Thanh thật vất vả mới trở lại bên cạnh cậu, bọn họ thật vất vả mới có được cuộc sống hạnh phúc, cậu không nỡ cứ như vậy rời đi, không nỡ kết thúc cuộc sống hạnh phúc hiện tại như vậy
...
Ngày hôm sau, Phùng Kiến Vũ làm xong điểm tâm cho Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh, để lại một tờ giấy, nói với bọn họ công ty có chuyện, sau đó liền một mình ra ngoài, một mình đi bệnh viện. Tâm tình Phùng Kiến Vũ hết sức lo lắng, cậu luôn là cảm thấy mắt phải không ngừng nháy, trong lòng cũng rất là bất an.
Bởi vì trước kia đã có dự cảm xấu, cho nên khi bác sĩ nói cho Phùng Kiến Vũ cậu là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, cậu không có nhiều kích động. Thật ra thì cậu hiểu rõ tình trạng thân thể của mình, thường đau bụng, không thấy thèm ăn, sụt cân rất nhanh, lần này còn ói ra máu. Nhưng cậu không nghĩ tới bệnh tình của mình đã nghiêm trọng đến nước này.
Bác sĩ xem bịnh cho cậu cũng là vị lần trước chữa trị cho cậu lúc cậu ngã xuống nước, bác sĩ này được xem là giỏi nhất tại bệnh viện. Ông nhìn vẻ mặt đờ đẫn Phùng Kiến Vũ thở dài, "Lần trước cậu vào bệnh viện, tôi đã nói với cậu nhanh chóng đến bệnh viện làm kiểm tra cặn kẽ. Nhưng mà cậu thì sao! Cũng gần một năm mới đến, nếu là phát hiện sớm một chút thì, ai ~~~" ông nhìn sắc mặt cậu đã bắt đầu trắng bệch, có chút không đành lòng nói: "Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào, hiện tại bắt đầu nằm viện trị liệu, hẳn còn có thể sống thêm một thời gian."
Phùng Kiến Vũ nghiêm túc nhìn bác sĩ hỏi: "Vậy bác sĩ,tôi còn có thể sống bao lâu."
Bác sĩ ít thấy bệnh nhân nào thẳng thắn như vậy,sững sốt, chậm rãi mở miệng: "Dạ dày của cậu đã hư hại quá nghiêm trọng rồi , nếu như một mực ở bệnh viện trị liệu, hai ba năm. Nếu như lúc này từ bỏ trị liệu, nhiều lắm là một năm! Bất quá cậu đừng nản chí, trước kia cũng có trường hợp hồi phục, hơn nữa nói không chừng ngày nào đó có thuốc mới có thể khắc chế bệnh tình của cậu thì sao."
Phùng Kiến Vũ không muốn ở lại bệnh viện lạnh lẽo này, cậu nhớ rõ bệnh viện mang đến cho cậu bao nhiêu lần tuyệt vọng, cậu cho dù chết, cũng không nguyện ý chết tại đây cái nơi cậu ghét cay ghét đắng này. Phùng Kiến Vũ lễ phép nói với bác sĩ: "Bác sĩ, để tôi suy nghĩ một chút nữa đi! Ông trước kê đơn thuốc cho tôi đi. Thuốc giảm đau nặng một chút, gần đây đau có chút lợi hại." Phùng Kiến Vũ một bộ vân đạm phong khinh, để cho bác sĩ quả thực không biết làm sao, ông chẳng qua là bác sĩ, ông chỉ có thể cho bệnh nhân đề nghị, nhưng có làm hay không là ở bản thân bệnh nhân, bác sĩ chỉ có thể cho Phùng Kiến Vũ một ít thuốc, giảm bớt một ít đau đớn của cậu, để cho cậu ở sinh hoạt hàng ngày có thể dễ dàng một chút.
Rời bệnh viện, Phùng Kiến Vũ chưa có về nhà mà là lái xe đến trường đại học của cậu cùng Vương Thanh —— Đại học Liên hợp Bắc Kinh . Phùng Kiến Vũ không biết tại sao, trong tâm tình này cậu rất muốn rất muốn tới nơi tràn đầy kỉ niệm của cậu cùng Vương Thanh
Phùng Kiến Vũ đi tới trường học, đúng lúc là thời gian vào lớp, cho nên trường học cũng không có quá nhiều sinh viên qua lại. Phùng Kiến Vũ nhớ ban đầu cậu cùng Vương Thanh đi học, không có lớp cũng không nguyện ý ở trong trường học loạn chuyển, chỉ thích ngồi ở phòng kí túc chơi game, hơn nữa chơi trò chơi nhỏ Vương Thanh luôn là không đánh lại cậu, chơi trò chơi lớn lại cần Vương Thanh chỉ dẫn cậu.
Phùng Kiến Vũ nhìn sân trường quen thuộc, trong lòng không khỏi xúc động, đã 16 năm a! Nhưng cậu vẫn nhớ rõ cậu cùng Vương Thanh lần đầu tiên gặp mặt trong cuộc thi tuyển khắc sâu ấn tượng, vẫn nhớ hai người ở trường học gặp lại ngạc nhiên mừng rỡ cùng hưng phấn, vẫn nhớ rõ hai người bày tỏ tình cảm ngượng ngùng cùng ngọt ngào. Nghĩ tới những hồi ức đó, khóe miệng cậu không ngừng giương lên, đây là hồi ức tốt đẹp nhất đời này trừ việc cùng Vương Thanh kết hôn. Cậu nhìn thấy một đôi nam sinh mười ngón tay đan vào nhau đi tới: Nếu như năm đó, mình cùng Thanh nhi sớm một chút nói rõ ràng, nếu như chúng ta năm đó không sợ hãi lưu ngôn phỉ ngữ của người đời, dũng cảm một chút,sớm một chút dắt tay đối phương, như vậy, chúng ta có phải sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy hay không. Đáng tiếc, đã muộn. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ, tay theo bản năng đặt lên bụng mình
|
38
Hai nam sinh đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, ngừng lại. Một nam sinh tương đối thấp hơn cười với cậu nói: "Phùng sư ca, rốt cuộc có thể nhìn thấy anh, anh so với trên tivi còn dễ nhìn hơn nhiều." Người thiếu niên kia mặt mũi thanh tú, đáy mắt trong veo, không có nửa điểm tạp chất. Khóe miệng hơi cong, lộ một nụ cười ấm áp thẳng đến đáy mắt, nụ cười là phát ra từ nội tâm. Một thiếu niên sạch sẽ, để cho Phùng Kiến Vũ nghĩ tới mình năm đó.
Phùng Kiến Vũ cười ôn hòa, nói: "Cậu biết tôi sao?"
Người nam sinh kia mặt đầy kinh ngạc nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng sư ca, anh là đang cùng em nói đùa sao. Bây giờ ai không biết anh a, nghệ sĩ nổi danh như vậy. Trước không nói anh ở trong giới giải trí nổi danh bao nhiêu, lúc anh ở trường học chúng ta cũng coi là nhân vật nổi tiếng, là người tốt nghiệp ưu tú. Hơn nữa, anh cùng Vương sư ca công khai come out rồi kết hôn, cũng đủ để cho mọi người đều biết anh."
Nam sinh vừa nói xong, nam sinh bên cạnh hắn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, kéo vạt áo hắn, tỏ ý không muốn hắn nói thêm gì nữa, sau đó hướng về phía Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái nói: "Xin lỗi a, Phùng sư ca. Hắn không biết nói chuyện, tính cách cũng tùy tiện, dễ dàng để cho người hiểu lầm. Ý của hắn, thật ra thì chính là muốn nói anh rất ưu tú, rất nổi danh, mọi người đều biết anh." Người nam sinh kia nhất thời kịp phản ứng tự nói lời có chút không phải, cũng là mặt đầy ngượng ngùng nhìn Phùng Kiến Vũ.
Nhìn hai người này, cậu đột nhiên nhớ đến những năm đại học của mình cùng Vương Thanh. Bất quá khi ấy tính cách Vương Thanh đối với người xa lạ tương đối lạnh lùng, có vài người sẽ cảm thấy anh ấy cao cao tại thượng, cho nên Phùng Kiến Vũ luôn là thay anh giải thích. Sau đó Vương Thanh cùng mọi người quen thuộc, mọi người đều biết Vương Thanh rất gần gũi và ấm áp
Cho nên nhìn thấy hai nam sinh này, Phùng Kiến Vũ một chút cũng không ngại. Cậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nói: "Không quan trọng, không có gì không thể nói. Tôi cùng Vương Thanh nếu quyết định kết hôn, sẽ không sợ bị người đời nói ra nói vào. Đúng rồi, các cậu là?"
Nam sinh tương đối hoạt bát đáp lời Phùng Kiến Vũ: "Em tên Trương Cảnh Niên, hắn tên là Tạ Hàn, chúng em là sinh viên khoa diễn xuất năm ba. Hắn là bạn trai của em." Nói xong, trên mặt còn hiện lên vẻ mắc cở
Nam sinh tên gọi Tạ Hàn nhìn hơi mẫu mực, cúi đầu hướng về phía Trương Cảnh Niên nói: "Tiểu Niên, chúng ta sắp trễ thời gian gặp thầy rồi. Em cũng biết, thầy giáo kia nổi danh nghiêm khắc, không thích nhất người ta tới trễ."
Trương Cảnh Niên gãi đầu một cái, cười một cách ngây thơ nói: "Đúng nga, vừa thấy được Phùng sư ca quá kích động, em quên chuyện này." Sau đó hướng về phía Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng sư ca, chúng em còn có việc đi trước. Đúng rồi, em thật rất bội phục anh cùng Vương sư ca, các anh đối với tình yêu thật rất cố chấp." Nói xong, hắn liền kéo Tạ Hàn chạy vào lớp học
Phùng Kiến Vũ nhìn hai người từ đầu đến cuối mười ngón tay vẫn đan vào nhau,nội tâm có rất nhiều cảm xúc. Đột nhiên Phùng Kiến Vũ mở miệng gọi, "Tạ Hàn!" Hai người trước mặt cách đó không xa dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ Trương Cảnh Niên, hướng về phía Tạ Hàn nói: "Ngàn vạn lần không nên buông tay hắn ra." Tạ Hàn từ vẻ nghi hoặc lúc đầu biến thành ngầm hiểu mỉm cười. Hắn biết, đây là Phùng Kiến Vũ chúc phúc hắn và Trương Cảnh Niên. Hắn kiên định hướng về phía Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, kéo Trương Cảnh Niên sãi bước đi về phía trước.
Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, hốc mắt bắt đầu ướt. Cậu suy nghĩ, nếu như lúc cậu cùng Vương Thanh còn ở trường có thể to gan nắm tay đối phương hoặc là có thể sớm một chút cùng cha mẹ thẳng thắn chuyện yêu người cùng giới, có lẽ giữa bọn họ cũng sẽ không có bảy năm thiếu sót kia. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ, mình có phải là thật đã già rồi hay không. Sao nghĩ chuyện quá khứ, hốc mắt liền bắt đầu đỏ. Nhưng nếu như có thể, Phùng Kiến Vũ thật muốn muốn trở lại quá khứ, cậu nhất định sẽ sớm nói cho Vương Thanh rằng cậu yêu anh, nhất định sẽ sớm nắm tay Vương Thanh hơn một chút
Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại gọi cho công ty, nói cho công ty sẽ không nữa kí thêm một năm nữa, bởi vì cậu chuẩn bị rút lui khỏi vòng giải trí. Nghe được tin tức này, công ty bên kia rất lo lắng, phải biết Phùng Kiến Vũ bây giờ nghệ sĩ có quyền lực rất lớn nha! Bây giờ không biết có bao nhiêu công ty quản lý muốn ký hợp đồng với cậu, công ty cho là Phùng Kiến Vũ là không hài lòng với điều kiện của công ty, cho nên hào phóng đề ra những đãi ngộ cho cậu
Cậu dở khóc dở cười, luôn mãi tỏ rõ là bởi vì chuyện cá nhân nên muốn rút lui khỏi vòng giải trí,không liên quan đến vấn đề đãi ngộ, tuyệt đối không có ý muốn đổi công ty. Công ty cùng Phùng Kiến Vũ hợp tác đã nhiều năm như vậy, biết cậu là một nghệ sĩ có tính cách cực tốt, nhưng mà một khi cậu đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Công ty cũng không cưỡng cầu Phùng Kiến Vũ ở lại, chẳng qua là nói với cậu rằng nếu như có một ngày cậu muốn quay lại, cửa công ty tuyệt đối rộng mở chào đón cậu. Phùng Kiến Vũ cũng rất là cảm động, dẫu sao hợp tác như vậy nhiều năm, cũng là có nhất định cảm tình.
Sau đó, Phùng Kiến Vũ lại gởi một cái weibo, tuyên bố mình rút lui khỏi vòng giải trí. Cậu bất kể bởi vì cái weibo này của mình, để cho người ái mộ bùng nổ như thế nào. Cậu bây giờ chỉ muốn nhanh một chút lái xe về nhà bồi Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh, cậu phải đem tất cả thời gian còn lại ít ỏi của mình đều dành cho cho hai người quan trọng nhất cuộc đời mình
...
Phùng Kiến Vũ phát weibo đưa tới chấn động rất lớn, rất nhiều người ái mộ đều ở phía dưới weibo nhắn tin giữ cậu lại, rất nhiều nghệ sĩ đồng nghiệp cũng không hiểu hành động của Phùng Kiến Vũ có dụng ý gì. Rõ ràng sự nghiệp đang đứng ở đỉnh cao, nói thế nào muốn rút lui khỏi vòng giải trí lập tức liền rút lui đâu.
Trong lúc mọi người rối rít suy đoán nguyên nhân Phùng Kiến Vũ muốn rút lui khỏi vòng giải trí, Phùng Kiến Vũ vì trấn an tâm tình của mọi người, lại gởi một cái weibo. Lần này weibo chỉ có bốn chữ —— hồi quy gia đình. Một cái weibo rất đơn giản, lại để cho mọi người xao động bất an bình tĩnh lại. Mọi người cũng rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân của cậu , vì vậy cũng cũng gửi đến rất nhiều lời chúc phúc cho cậu, hơn nữa hy vọng cậu thường xuyên trở lại thăm một chút.
Khi Vương Thanh ở công ty thấy cái tin tức này anh cũng không có gọi điện thoại cho cậu, anh biết cậu làm chuyện gì nhất định sẽ có dụng ý của mình, anh chỉ đợi đến khi về nhà hỏi cậu nguyên nhân là được rồi. Vương Thanh đối với Phùng Kiến Vũ luôn tôn trọng quyết định của đối phương, chẳng qua là anh hy vọng biết những quyết định của cậu, còn có nguyên nhân của những quyết định đó
Vương Thanh không hiểu Phùng Kiến Vũ lần này tại sao làm như vậy, anh so với bất kỳ người nào đều biết cậu có bao nhiêu nỗ lực làm việc, anh so với bất kỳ người đều biết cậu có bao nhiêu nhiệt tâm yêu thích công việc của mình. Nhưng mà Vương Thanh biết, điều anh có thể làm chính là tôn trọng lựa chọn của Phùng Kiến Vũ, hơn nữa anh sẽ là hậu phương vững chắc cho cậu
Vương Thanh trở về nhà, Phùng Kiến Vũ đang hướng dẫn Tiểu Niệm Thanh làm bài tập. Một cảnh tượng ấm áp, để cho Vương Thanh nghĩ tới bốn chữ hồi quy gia đình trên weibo của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng chen vào một đôi câu, hoặc là khen ngợi Tiểu Niệm Thanh mấy câu, bầu không khí hòa hợp để cho Phùng Kiến Vũ thật rất thỏa mãn, cậu nhất định cũng không hối hận quyết định mình đưa ra. Phùng Kiến Vũ nghĩ, cậu có lẽ vốn là thuộc về gia đình, thuộc về Vương Thanh.
Buổi tối trước khi ngủ, Vương Thanh giống như thường ngày, bưng tới cho Phùng Kiến Vũ một ly sữa bò nóng. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi: "Đại Vũ, tại sao."
Tựa như đã sớm biết Vương Thanh sẽ hỏi cái vấn đề này, Phùng Kiến Vũ uống xong ly sữa bò, mặt đầy bình tĩnh nói: "Thanh nhi, bởi vì em cảm thấy, thay vì dùng thời gian làm việc thì bồi anh cùng Niệm Niệm đáng giá hơn."
Chẳng qua là một câu thật đơn giản, nhưng đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Vương Thanh. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ thật chặc ôm vào trong ngực nói: "Cũng tốt, như vậy em cũng sẽ không quá mệt mỏi. Dù sao, em không làm việc, anh cũng sẽ nuôi em cả đời."
"Cả đời" Phùng Kiến Vũ trong lòng đột nhiên chua xót, cậu nghĩ: Cả đời đối với người khác mà nói thật đơn giản, nhưng bây giờ đối với cậu thì trở nên rất xa xỉ.
|
39
Phùng Kiến Vũ nói hồi quy gia đình không phải là giả, cậu chẳng những sau khi công khai rút lui khỏi vòng giải trí lập tức rời khỏi công ty, hơn nữa cũng không có tiếp nhận bất kỳ công việc nào nữa. Bây giờ Phùng Kiến Vũ không còn cuồng công việc như trước kia, trọng tâm của cậu bây giờ đều đặt ở trên người Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh. Phùng Kiến Vũ không để cho dì giúp việc làm cơm nữa, mà chính mình buổi sáng buổi tối làm cơm cho Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh, buổi trưa Tiểu Niệm Thanh ở trong trường học ăn cơm trưa, Phùng Kiến Vũ thường đến công ty ăn cơm với Vương Thanh, có lúc Vương Thanh quá bận rộn, Phùng Kiến Vũ liền ngồi chờ đến khi nhìn thấy anh ăn cơm xong mới rời đi.
Phùng Kiến Vũ cảm giác thân thể mình càng ngày càng tệ, số lần phát đau càng ngày càng nhiều. Có lúc, cùng Vương Thanh chung một chỗ, Phùng Kiến Vũ đau đến trán toát mồ hôi, nhưng mà vẫn miễn cưỡng cười vui, không để cho Vương Thanh nhìn ra cậu luống cuống. Nhưng dù sao cũng là người thân cận nhất, nhiều lần Vương Thanh cũng thiếu chút nữa nhìn ra cái gì đó, nhưng đều bị Phùng Kiến Vũ lấy lí do lúc trước bệnh rất nhiều cho nên thân thể tương đối yếu lấp liếm qua chuyện.
Tối hôm đó, dạ dày Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu lên cơn đau đớn. Vốn là muốn nhịn một chút liền qua, nhưng không nghĩ tới một hồi lâu sau cảm giác đau đớn cũng không có giảm bớt, Phùng Kiến Vũ chỉ có thể xuống giường tìm thuốc giảm đau. Cậu nhẹ nhàng vén chăn trên người, thận trọng xuống giường, trước khi ra cửa còn quay đầu nhìn xem có đánh thức Vương Thanh hay không.
Phùng Kiến Vũ đi tới phòng ăn rót ly nước sau đó đi ra phòng khách ở ngăn kéo lấy ra thuốc giảm đau giấu thật sâu bên trong, lấy ra ba viên. Vừa định uống nhưng Phùng Kiến Vũ do dự một chút, cảm giác ba viên bây giờ đã không có bao nhiêu tác dụng, lại lấy ra hai viên bỏ vào miệng nuốt xuống
"Ba " một tiếng, đèn của phòng khách được mở lên. Vương Thanh đứng ở cửa phòng khách, dụi mắt một cái, nói: "Đại Vũ, đã trễ thế này, em tại sao còn chưa ngủ a, em ở trong ngăn kéo tìm cái gì chứ?"
Dẫu sao cũng là diễn viên đã nhiều năm, Phùng Kiến Vũ thu hồi vẻ mặt đầy kinh hoảng luống cuống, quơ quơ chai thuốc trong tay, cười nói: "Hôm nay quá mơ hồ, nửa đêm đột nhiên nhớ đến hôm nay chưa uống vitamin, cho nên em liền thức dậy uống. Em phải dưỡng tốt thân thể a, cho nên một ngày đều không thể buông lỏng, phải kiên trì mới được a."
Đối với lời của Phùng Kiến Vũ Vương Thanh có chút nghi ngờ, bởi vì tính cách của cậu không giống như người hơn nửa đêm sẽ bò dậy vì quên uống vitamin. Nhưng vừa nghĩ tới Phùng Kiến Vũ là vì nghĩ tới sức khỏe của bản thân, Vương Thanh cũng là mặt đầy ôn nhu.
Vương Thanh đi tới bên cạnh kéo cậu vào trong ngực. Phùng Kiến Vũ so với trước kia gầy đi quá nhiều, Vương Thanh cảm thấy bây giờ cậu gầy đến nỗi có thể khảm nạm vào trong ngực mình. Bởi vì nửa đêm tỉnh lại, cho nên anh nói chuyện hơi có vẻ nãi âm, "Đại Vũ, em không ở bên cạnh anh, anh cũng không ngủ ngon giấc." Nói xong đem đầu ở trên vai cậu cọ a cọ,dáng vẻ ỷ lại.
Nhìn Vương Thanh cũng ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn còn như một tiểu hài tử, lòng Phùng Kiến Vũ đều tan chảy. Nhưng Phùng Kiến Vũ lại lo lắng, nếu như mình thật không có ở đây, Vương Thanh sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ cậu không rãnh đi băn khoăn chuyện tương lai, cậu bây giờ chỉ muốn ôm đại hài tử này đi ngủ.
Ngày hôm sau, Vương Thanh lấy lí do tối hôm qua Phùng Kiến Vũ ngủ không ngon giấc, đè cậu ở trên giường ngủ thêm một lát, tự mình làm cơm, ăn xong đưa Tiểu Niệm Thanh đi học. Trước khi ra cửa, Vương Thanh đi tới ngăn kéo tối hôm qua, lấy ra chai thuốc, lấy ra một viên bọc vào trong giấy bỏ vào trong túi âu phục, sau đó dắt Tiểu Niệm Thanh ra cửa.
Vương Thanh đem Tiểu Niệm Thanh an toàn đưa tới trường học, không có lập tức trở về công ty, mà là lái xe đến bệnh viện. Vương Thanh tìm một bác sĩ quen biết, đem viên thuốc giao cho hắn, một mình ngồi ở cửa trên cái băng ghế, bắt đầu chờ đợi. Vương Thanh thật hy vọng lát nữa kết quả thuốc này thật sự chỉ là vitamin
Không biết qua bao lâu, bác sĩ cầm tờ đơn đi về phía Vương Thanh. Bác sĩ mặt đầy nghi hoặc nhìn Vương Thanh hỏi: "Thanh ca, nhà anh có người mắc bệnh ung thư sao?" Vương Thanh đờ đẫn lắc đầu một cái.
Làm ngực nở mà không phẫu thuật. Đến các bác sĩ cũng kinh ngạc
Làm ngực nở ra mà không phẫu thuật. Đến các bác sĩ cũng kinh ngạc Bác sĩ đem tờ đơn trong tay đưa cho anh nói: "Thanh ca, cái này là thuốc giảm đau, hơn nữa còn không phải là thuốc giảm đau thông thường. Thuốc này giống như dành cho người ung thư thời kỳ cuối, bởi vì bệnh ung thư đến thời kỳ cuối đau đớn kịch liệt là tránh không khỏi, thuốc này có thể giúp giảm bớt đau đớn." Nghe bạn giải thích, Vương Thanh cũng là mặt đầy kinh ngạc.
Vương Thanh trở lại công ty, gọi điện thoại cho trợ lý để cho hắn tra một chút hành tung của Phùng Kiến Vũ gần đây. Từ khi Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ ở cùng một chỗ, anh đều cho cậu một trăm phần trăm tự do, nếu như lần này không phải có chuyện này phát sinh, Vương Thanh tuyệt đối sẽ không để cho người điều tra Phùng Kiến Vũ
Không lâu lắm, có một tờ fax tới. Vương Thanh cầm lên nhìn một cái. Bảy chữ thật to thật bắt mắt trên tờ giấy trắng —— ung thư bao tử thời kỳ cuối. Vương Thanh đem giấy ném vào máy hủy giấy, lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng lạnh lẽo
Buổi tối Vương Thanh về đến nhà, cũng không cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện, cơm tối cũng chỉ ăn hai miếng liền trở về phòng ngủ. Cậu cảm thấy anh rõ ràng có tâm sự, dặn dò Tiểu Niệm Thanh làm xong bài tập tự mình nghỉ ngơi sớm một chút, liền đi vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng ngủ, Phùng Kiến Vũ phát hiện Vương Thanh đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía cậu, chung quanh khói mù lượn lờ, bên cạnh trong cái gạt tàn thuốc cũng tràn đầy tàn thuốc. Từ khi Vương Thanh dọn đến, vì không để cho Phùng Kiến Vũ cùng Tiểu Niệm Thanh hút khói thuốc của người khác, đã rất lâu không có hút thuốc. Phùng Kiến Vũ nhìn anh hôm nay hút thật nhiều thuốc, trong đầu nghĩ nhất định có chuyện gì xảy ra với anh
Phùng Kiến Vũ đi tới sau lưng Vương Thanh, dựa má vào lưng anh, hai tay ôm thắt lưng anh "Thanh nhi, anh hôm nay làm sao vậy, cảm giác tâm tình anh không tốt a, có phải công ty có chuyện gì xảy ra hay không."
Vương Thanh không như thường ngày xoay lưng đáp lại cái ôm của cậu, anh xoay người nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trong giọng nói trộn lẫn sự tức giận, "Tại sao không nói cho anh biết?" Phùng Kiến Vũ lập tức ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn anh không nói lời nào. Vương Thanh nắm lấy bả vai cậu, thanh âm lớn hơn chút, "Tại sao không nói cho anh biết, tại sao phải gạt anh, tại sao giấu giếm chuyện em bị bệnh."
Phùng Kiến Vũ cúi đầu, không mở miệng giải thích, cậu cũng không có cách nào giải thích, bởi vì cậu biết bây giờ giải thích thế nào cũng không có cách nào ức chế được sự tức giận của Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ chỉ là nhẹ nhàng nói một câu, "Thật xin lỗi."
Vương Thanh cảm thấy rất buồn cười, bởi vì điều anh muốn không phải là lời xin lỗi của cậu, "Tại sao phải nói xin lỗi, em có cái gì phải xin lỗi, anh không muốn nghe lời xin lỗi của em " Vương Thanh nhìn cậu mặt đầy ẩn nhẫn bi thương, nói: "Chúng ta cần yên tĩnh một chút, tối nay anh ngủ ở phòng khách." Sau đó quay đầu, quyết tuyệt đi ra khỏi phòng.
Sau khi Vương Thanh đi, Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, đem mình rúc lại thành một đoàn. Lúc này trong lòng cậu tràn đầy khổ sở, cậu nghĩ: Thanh nhi, anh có phải không quan tâm đến bệnh của em hay không? Phùng Kiến Vũ ôm lấy đầu gối của mình, co rút lại. Phùng Kiến Vũ cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, cậu chỉ có thể ôm chặc lấy mình, tìm một chút cảm giác an toàn. Nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt Phùng Kiến Vũ từ từ chảy ra.
Đột nhiên, Phùng Kiến Vũ cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp, toàn thân cứng ngắc cũng rốt cuộc cũng thả lỏng. Người nọ từ sau lưng thật chặc ôm lấy Phùng Kiến Vũ, thanh âm khàn khàn, "Đại Vũ, anh chẳng qua là sợ mất em."
|