Trọng Sinh Đến Nông Gia
|
|
45
Buổi chiều, Thẩm Thiên Úc được chuyển đến bệnh viện khác. Nhiệt độ của hắn lại lên bốn mươi độ, sốt cả ngày, khi tỉnh không biết đây là ngày hay đêm, mỗi lần thở như phải dùng hết sức của bản thân. Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên đi bên cạnh cáng cứu thương, nhưng hắn không cảm giác được, Trần Hạ Sinh há miệng, hình như đang nói gì đó, nhưng tai ù đi, một chữ cũng không nghe thấy.
Cáng được nâng vào xe, tiếng ồn ào xung quanh lập tức bị ngăn cách, tai Thẩm Thiên Úc mới tốt được một chút. Hắn nước nước bọt, cố sức quay đầu, thấy Trần Hạ Sing đang ngồi bên cạnh.
Trần Hạ Sinh cũng đeo khẩu trang, anh cầm tay Thẩm Thiên rất chặt, nói:
“Hoa nhi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện tốt hơn. Bác sĩ nói em bị viêm phổi, anh sẽ ở cạnh em, đừng sợ…”
Khi đó Trần Hạ Sinh không biết viêm phổi được chia thành nhiều loại, chỉ cảm thấy viêm phổi không nghiêm trọng bằng ung thư. Bây giờ có rất nhiều người bị ung thư sống rất lâu, viêm phổi cũng không còn đáng sợ.
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt. Tuy không nghe rõ điều anh nói, nhưng vẫn cảm thấy được an ủi. Hắn sốt đến run người, khó chịu nhúc nhích, nơi gắn kim truyền dịch bắt đầu chảy máu.
Vưu Kim Liên khóc đến sưng mắt, không biết nói với ai:
“Hoa nha của tôi! Sao lại bệnh nặng thế này, không phải đi học thôi sao, chừng nào nó mới khỏe lại đây… Hu hu …”
Bởi vì không ai trả lời, Vưu Kim Liên khóc càng thêm dữ dội:
“Vì sao nhất định là con tôi! Vì sao người xui xẻo lại là Hoa nha chứ … Tôi chưa từng nghĩ đến …”
Y tá bên cạnh không chịu nổi tiếng khóc của Vưu Kim Liên, cũng thấy đồng tình, liền nói:
“Chị à, ai lại không từng bệnh chứ? Chị tìm đại một người trên đường, hỏi xem ai chưa từng đến bệnh viện. Chuyện này không có gì lạ, con trai chị là sinh viên phải không? Có rất nhiều sinh viên ăn uống không chú ý vệ sinh rồi mắc bệnh. Những người ăn mì gói quá nhiều, bởi vì đau bao tử mà chết cũng không ít. Đứa bé này mắc bệnh phổi phải không?”
Vưu Kim Liên lau nước mắt, hít mũi:
“Là bệnh phổi.”
Y tá nói: “Khi còn bé từng bị chưa?”
“Không không, nó rất khỏe mạnh, trước năm tuổi chưa từng bị ho. Đứa bé bên cạnh nhà tôi khi còn bé cứ đến mười giờ giờ là ho, ho đến ói ra, qua một năm sau mới hết.”
Y tá nói rằng: “Vậy chắc là bị lây nhiễm ở trường học. Sau này chị nhớ, ra ngoài phải bảo nó đe khẩu trang, chú ý vệ sinh trong phòng ngủ.”
Nghe được từ ‘Về sau’ này, Vưu Kim Liên mới bình tĩnh lại. Cũng đúng, chỉ là bệnh phổi mà thôi, Hoa nha nhất định có thể khỏi.
Sau khi chuyển viện, Thẩm Thiên Úc vẫn nằm trong phòng cách ly. Vưu Kim Liên và Trần Hạ Sinh luôn túc trực bên ngoài phòng bệnh, nằm viện rất tốn tiền, quả thật như nước chảy ra ngoài.
Nếu chỉ dựa vào tiền có thể khiến Thẩm Thiên Úc tỉnh lại thì không có vấn đề gì. Nhưng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Úc xuất hiện tình trạng ho ra máu, trong mũi và khí quản đọng đầy máu, hỗn hợp với đàm, máu trở nên đặc sệt lạ thường.
Thẩm Thiên Úc nằm ở trên giường đau đớn ho khan, mỗi lần ho hắn cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, rõ ràng thân thể không còn chút sức lực nhưng vẫn có thể run rẩy, co rút.
Thầy thuốc mặc quần áo cách ly giúp Thẩm Thiên Úc hút đàm, ống dưỡng và nhiệt kế bị lòi ra, chưa để đủ thời gian con số bên trên đã qua bốn mươi độ.
Nếu cứ như vậy thì không được. Y tá dùng một bình cồn lớn hạ nhiệt cho hắn, Thẩm Thiên Úc chỉ thấy da mình nóng rực, cực kỳ khát nước, nhưng từng trận ho khan kịch liệt không chừa thời gian để hắn uống nước.
Qua một lúc. Thẩm Thiên Úc lần thứ hai ho ra máu, ánh mắt hắn tan rã, như quay về kiếp trước. Nhưng đau đớn thế này kiếp trước hắn chưa từng trải qua, hắn nghĩ, không bằng chết đi, quá đau, đau đến nổi hắn không còn dũng khí để tiếp tục cố gắng.
Động tác của Thẩm Thiên Úc làm người bên ngoài phòng bệnh sợ hãi. Trần Hạ Sinh ngây ngốc nhìn Thẩm Thiên Úc đau đớn, móng tay bám vào cửa thủy tinh, trong miệng phát ra tiếng gầm rú như dã thú, Vưu Kim Liên sợ đến mức nước mắt kìm không được, lớn tiếng gọi, cả hành lang trên bệnh viện quanh quẩn tiếng than của bọn họ khiến người khác sởn cả gai óc. Thậm chí, dù phòng bệnh cách ly có cách âm, Thẩm Thiên Úc cũng nghe thấy tiếng của bọn họ.
Trong miệng hắn khắp nơi đều là mùi máu, khi lắng nghe tiếng của bọn họ, Thẩm Thiên Úc ngừng ho. Bác sĩ đến cạnh hắn, hô to:
“Cậu còn hô hấp được không? Có thấy thở không được không?”
Thẩm Thiên Úc miễn cưỡng quay đầu, cách thủy tinh nhìn hai người quan trọng nhất cuộc đời hắn, trong lúc nhất thời nhất đời không thể đưa ra đáp án.
Bác sĩ đứng dậy, nói: “Không được, cậu ta ho quá dữ, lấy ống thở cho cậu ta đi.”
Thẩm Thiên Úc lắc đầu, rồi quay sau gật đầu với bác sĩ, nói:
“Cháu thở được.”
Ba ngày nay hắn không ăn cơm uống nước, tất cả đều dựa vào truyền dịch duy trì sinh mệnh, ba ngày này, tiếng nói của Thẩm Thiên Úc cũng trở nên yếu ớt.
Bác sĩnh xoay người nhìn hắn, xác nhận:
“Thật sự? Có cảm thấy buồn nôn hay thở không được không?”
Thẩm Thiên Úc lắc đầu, nhíu chặt mày, nhịn ho đến chảy nước mắt.
Bác sĩ cởi quần áo cách ly, nói với Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên:
“Hôm nay chụp X-Quang lần nữa. Buổi chiều sẽ làm sinh thiết màn phổi, người nhà bệnh nhân đến ký tên. Hai người hãy chuẩn bị tâm lý.”
Trần Hạ Sinh nóng nảy, nói:
“Chuẩn bị thể nào?! Ông bắt tôi chuẩn bị thế nào!!”
Trần Hạ Sinh không biết nên nói gì, anh sửng sốt thật lâu, đột nhiên quỳ xuống ôm đầu khóc lên.
Anh hiểu ý bác sĩ là gì rồi. Mọi chuyện cứ như là mơ.
Mấy ngày trước hắn còn lên lớp, mấy tuần trước hắn còn cùng anh đi ăn cơm, mấy tháng trước hai người còn cùng nhau đến bờ sông, Hoa như ngồi trên bờ, yên tĩnh nhìn anh.
Sao lúc này lại thế? Sao đột nhiên lại mắc bệnh nặng?
Không thể nào?
Trần Hạ Sinh nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng két két, anh hét lớn vào bác sĩ:
“Mấy hôm trước không phải nói không có bệnh gì sao? Sao đột nhiên lại bị viêm phổi? Tôi không tin! Tôi không tin!!”
Vưu Kim Liên nhỏ giọng khóc, ôm chặt Trần Hạ Sinh không để anh xông lên, một lát sau cô lau nước mắt, đi theo y tá ký tên.
Thẩm Thiên Úc uống thuốc mới ngừng ho. Bác sĩ suy xét, quyết định cho Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên vào thăm Thẩm Thiên Úc, trò chuyện với hắn.
Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên mặc quần áo cách ly, đeo khẩu trang. Hai người nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, sợ là Thẩm Thiên Úc giật mình.
Thẩm Thiên Úc mở mắt, không dời khởi bọn họ, cho đến khi bọn họ đứng trước giường bệnh, ánh mắt mới không chuyển động nữa.
Vưu Kim Liên ngừng thở, sau đó nhỏ giọng nức nở, nhưng sợ dọa Thẩm Thiên Úc nên không phát ra tiếng. Cô dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt ve tóc Thẩm Thiên Úc, nước mắt rơi xuống trán hắn.
Vưu Kim Liên nói:
“Hoa nha, con sao rồi? Con có đau không?”
Cổ họng Thẩm Thiên Úc lên xuống, nghẹn ngào, như có rất nhiều ủy khuất.
“… Không đau.”
Vưu Kim Liên lau nước mắt, nói: “Thật ngoan, không có việc gì, con sẽ mau khỏe lại. Chờ con khỏe lại, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”
“Không về nhà.” Trần Hạ Sinh nói “Hoa nhi còn phải đến trường mà, phải không?”
Yết hầu Thẩm Thiên Ú run rẩy không thể nói chuyện, quái thanh quái khí ‘Ừm’ một tiếng, vội vàng nhắm mắt quay đầu, nước mắt lập tức chảy xuống.
Vừa thấy Thẩm Thiên Úc khóc, Trần Hạ Sinh đau lòng không thở nổi, anh cố sức cắn răng, quỳ gối trước giường bệnh Thẩm Thiên Úc, nhìn vào mắt hắn.
Du không nói gì, trong lòng ba người ai cũng hiểu, ‘ngày sau’ chỉ là ảo tưởng, chỉ còn tiếng nước mắt rơi của bọn họ.
Đối với gia đình này mà nói, Thẩm Thiên Úc bị bệnh có thể nói là long trời lở đất. Vưu Kim Liên chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không đi theo Thẩm Kiện, nếu Hoa Nha bệnh thế này, người thân không có bên cạnh, đáng thương biết bao nhiêu.
“Hai người ra ngoài đi.” Thẩm Thiên Úc vất vả điểu chỉnh cảm xúc lại, dưới mặt nạt dưỡng khí tiếng nói của hắn cực kỳ nhỏ, âm thanh trống rỗng, nói xong câu đó, hắn cố sức hít thở, lúc lâu mới nói “Con bệnh, sẽ lây cho hai người.”
Trần Hạ Sinh quỳ về trước một bước, thay thế vị trí của Vưu Kim Liên, anh vuốt tóc Thẩm Thiên Úc, nói: “Anh không sợ.”
Đến bệnh viện rồi Thẩm Thiên Úc không thể tắm ước, tóc và người hắn đều bết dính, nhưng Trần Hạ Sinh không hề ghét bỏ, tiến lên áp sáng vào đầu Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc rất sợ mình sẽ lây bệnh cho Trần Hạ Sinh. Kiếp trước bệnh của không không có tính truyền nhiễm, nhưng giờ không như xưa, thậm chí còn tệ hơn—— đau đớn, có thể lây nhiễm, và ho ra máu.
Thẩm Thiên Úc né ra sau, chưa kịp nói gì, bác sĩ đã đến:
“Chúng tôi phải chuẩn bị sinh thiết cho bệnh nhận. Người nhà mau rời khỏi.”
Nghe như thế, trái tim Thẩm Thiên Úc đau đớn. Hắn luyến tiếc. Nhưng lại dễ chịu một cách khó hiểu, bây giờ hắn thật sự không muốn ở cùng bọn họ trong một phòng bệnh. Hai người là tồn tại quan trọng nhất cuộc đời hắn, hắn hy vọng bọn họ có thể sống tốt.
Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên vẫn nghe lời bác sĩ nói, tuy hơi chậm nhưng vẫn phải ra khỏi phòng.
Vưu Kim Liên cầm tay Thẩm Thiên Úc, nói: “Hoa nha, mẹ và anh ở bên ngoài nhìn con, con phải cố gắng, biết không?”
Thẩm Thiên Úc gật đầu, mở mắt nhìn Trần Hạ Sinh, thúc giục bọn họ mau rời đi.
Trần Hạ Sinh dùng sức lau mặt, dừng lại, khom lưng, thành kính làm tư thế hôn môi Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc mở to mắt, cách mặt nạ dưỡng khí và khẩu trang, hắn có thể cảm giác được cánh môi mềm mại của anh. Thẩm Thiên Úc và Trần Hạ Sinh không nhắm mắt, bọn họ biết đây không phải đùa, là nụ hôn thật sự, bao hàm cả đau đớn, tình yêu, cái chết, quyết tuyệt…
Trong giây khắc, Trần Hạ Sinh nhấc người, vẫn giữ tư thế đó, đỏ mắt nói với hắn:
“Anh chờ em về.”
Vưu Kim Liên khiếp sợ nhìn hai người, trong lòng có một suy nghĩ, nhưng cô không nói, cũng không hỏi.
|
46
Quá trình chữa trị vẫn đang diễn ra khẩn trương.
Thẩm Thiên Úc không rõ đây là ngày thứ mấy hắn ở trong viện, hắn khó thở, cả người nóng lên, suy nghĩ bị vây trong trạng thái hỗn độn, đau đớn phải trải qua thì không cần nói.
Trong thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, hắn sẽ gian nan quay đầu nhìn người ngoài phòng cách ly. Bất kể là lúc nào hắn quay đầu, Trần Hạ Sinh cùng Vưu Kim Liên đều đang nhìn hắn, một khắc đều không rời đi. Mấy ngày nay hai người đều tiều tụy, nhất là Vưu Kim Liên, dưới mắt đều xuất hiện quầng thâm. Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ cũng có mặt hỗ trợ, mỗi khi Thẩm Thiên Úc quay ra ngoài nhìn, họ sẽ vẫy vẫy, làm bộ dáng cổ vũ hắn.
Tình trạng của Thẩm Thiên Úc rất nghiêm trọng, phải mau chóng tiến hành giải phẫu, liền định vào ngày thứ sáu. Giữa trưa thứ năm, Thẩm Thiên Úc hiếm có mà ngừng ho, cũng không ho ra máu nữa, thậm chí có thể ngồi thẳng dậy, tựa vào giường bệnh, im lặng nhìn người ngoài kính thủy tinh.
Trần Hạ Sinh cuống quít lấy giấy bút từ trong cặp ra viết vài chữ. Thẩm Thiên Úc hơi cận thị, nằm ở trên giường bệnh liền không mang kính, híp mắt lại cũng không thấy được trên giấy viết gì.
Trần Hạ Sinh có chút nóng nảy, gõ thủy tinh gọi bác sĩ cùng hộ sĩ ra, không biết tiến hành dạng câu thông gì, dù sao thì bác sĩ cũng để cho anh vào.
Vưu Kim Liên cũng muốn đi vào nhưng bác sĩ không cho phép, nói: Chỉ có thể cho một người đi vào, bệnh nhân ngày mai sẽ phẫu thuật, không thể tiêu hao thể lực.
Trần Hạ Sinh nói với Vưu Kim Liên:
“Cô để cháu vào thôi. Cháu muốn lau người cho Hoa nhi, cô vào không có tiện lắm.”
Vưu Kim Liên nhìn Trần Hạ Sinh có chút phức tạp, lau nước mắt nói: “Vậy thôi cháu vào đi.”
Trần Hạ Sinh đeo khẩu trạng, mặc y phục cách ly, chậm rãi tiến đến gần giường bệnh của Thẩm Thiên Úc.
Trạng thái tinh thần của hắn tốt hơn nhiều, hiện tại ngồi trên giường bệnh, cứ như vậy mà nhìn Trần Hạ Sinh đến gần, một câu cũng chưa nói liền khiến Trần Hạ Sinh có chút khẩn trương.
Bàn tay Trần Hạ Sinh ra mồ hôi, hô hấp dồn dập, khẩu trang nhanh chóng bị thấm ướt. Anh có cảm giác bị đè nén liền hít sâu mấy lần.
Thẩm Thiên Úc xem có chút buồn cười, vẫy tay với Trần Hạ Sinh, gọi:
“Anh đến đây đi.”
Trần Hạ Sinh nhanh chóng nhẹ nhàng chạy tới, cầm tay hắn. Chính là tay anh ướt át lạnh lẽo, tay Hoa Nha lại khô ráo ấm áp. Trần Hạ Sinh nhịn không được đem tay hắn đến bên môi hôn vài cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu kéo màn phòng bệnh xuống.
Vưu Kim Liên bị màn ngăn trở tầm mắt liền nóng nảy nói:
“Cẩu Đản, cháu kéo màn làm gì a?”
Trần Hạ Sinh nói:
“Cháu lau người cho Hoa nhi. Mọi người cũng không nên nhìn.”
Mấy ngày nay tinh thần anh đều bị kéo căng, cho dù là cười với người khác thì mắt vẫn luôn đỏ hồng. Hiện tại nhìn thấy Thẩm Thiên Úc anh mới nhẹ nhàng thở ra, lúc nói chuyện với Vưu Kim Liên liền không nhịn được nở nụ cười.
Vưu Kim Liên nhìn thấy anh cười, cũng thở dài, cùng vợ chồng Vưu Kim Cần ra khỏi chỗ phòng bệnh, đi ăn cơm trưa trước, để lại nơi này cho Trần Hạ Sinh.
Bức màn xanh lam ngăn chặn ánh sáng bên ngoài, khiến ánh sáng nhiễm lên màu sắc, trong phòng bệnh có chút tối, Thẩm Thiên Úc lẳng lặng ngồi ở trên giường, hô hấp vững vàng.
Phòng bệnh của Thẩm Thiên Úc có cấp nước ấm cả ngày, Trần Hạ Sinh lấy nước ấm, đem khăn mặt ngâm vào chậu, bưng qua muốn lau người cho hắn.
Có thể tới gần Thẩm Thiên Úc, anh đương nhiên vui vẻ. Thế nhưng khi anh cởi nút áo Thẩm Thiên Úc, anh lại bắt đầu đau lòng, yết hầu nghẹn lại giống như muốn khóc.
Thẩm Thiên Úc gầy. Trên lồng ngực dán rất nhiều miếng dán, Trần Hạ Sinh không biết đó là cái gì, liền nhìn chằm chằm thật lâu.
Âm thanh Thẩm Thiên Úc khàn khàn:
“Đây là lúc làm điện tâm đồ dán lên. Bỏ xuống được rồi, khó chịu quá.”
Trần Hạ Sinh cẩn thận lấy xuống cho Thẩm Thiên Úc, rất nhiều miếng dán được dán rất chặt, cơ hồ dính vào thịt, Trần Hạ Sinh dùng khăn nóng ấp lên thật lâu, sau đó mới có thể lấy xuống.
Anh dùng khăn mặt cẩn thận lau thân thể cùng đầu tóc cho Thẩm Thiên Úc, đợi đến khi sạch sẽ liền dính bên người Thẩm Thiên Úc, chốc chốc lại hôn lên cổ cùng xương quai xanh của hắn.
“Đừng nháo.” Thẩm Thiên Úc tuy rằng không đẩy anh ra nhưng vẫn kháng cự, lắc đầu, nói: “Anh mau ra đi, không em truyền bệnh cho anh đấy.”
“Không đi.” Giọng nói Trần Hạ Sinh kiên định, “Ngày mai em phẫu thuật rồi, để anh ngồi với em một chút đi.”
Thẩm Thiên Úc trầm mặc một lúc, sau một lát, cầm lấy tay Trần Hạ Sinh.
“Anh, em có lời muốn nói.”
Trần Hạ Sinh ngồi bên giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, một lát sau liền dứt khoát nằm bên cạnh hắn. Giờ bác sĩ và y tá đều đã đi ăn cơm, nếu không nhìn thấy anh như vậy, khẳng định là sẽ mắng.
“Em nói đi, anh nghe đây.”
Thẩm Thiên Úc nhìn ánh mắt Trần Hạ Sinh. Một khắc đó hắn cảm giác được kiếp trước mình không có an bình, hắn cảm giác đời này thật hạnh phúc, ngay cả khi giây tiếp theo hắn phải tan xương nát thịt cũng không có gì đáng sợ.
Thanh âm của hắn tuy khàn khàn vô lực nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
“Anh, lần này có thể em không chống đỡ được.”
Trần Hạ Sinh vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, gấp đến độ muốn nói gì nhưng lại bị Thẩm Thiên Úc cắt ngang.
“Nghe em nói đi, tình trạng cơ thể của mình, em rõ ràng nhất, khả năng…”
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, cúi đầu nhìn anh, còn nói:
“Trừ em ra, anh lại không thích đàn ông. Nếu em không còn nữa, anh tìm một người con gái đi, hảo hảo sống.”
Thẩm Thiên Úc còn muốn nói nữa, Trần Hạ Sinh lại một mực không nghe, nói thẳng:
“Anh không.”
Thẩm Thiên Úc mặt lạnh xuống dưới, cau mày nghiêm túc nhìn Trần Hạ Sinh.
Trần Hạ Sinh sợ hắn không nghe được, lại phi thường nghiêm túc lặp lại từng từ:
“Anh không, tuyệt đối sẽ không.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến một chiếc kim rơi xuống đều có thể nghe rõ. Thẩm Thiên Úc nhìn Trần Hạ Sinh, ánh mắt kia khiến anh có chút xa lạ.
Âm thanh Trần Hạ Sinh nghẹn ngào:
“Em chắc chắn sẽ khỏe lại. Nếu như… nếu có nếu như.” Trần Hạ Sinh hít sâu một hơi, nói: “Anh liền đi cùng với em.”
Thẩm Thiên Úc đột nhiên ngồi phắt dậy, đẩy Trần Hạ Sinh từ trên giường xuống, cũng không biết lấy khí lực ở đâu. Thẩm Thiên Úc ho khan, may là không ra máu.
Hắn hét to:
“Anh cút! Cút ra ngoài cho em!”
Trần Hạ Sinh hoảng sợ, vội vàng ổn định Thẩm Thiên Úc, sợ hắn động tĩnh quá lớn làm rớt kim trên tay.
Trần Hạ Sinh là sợ hắn, hô to: “Anh sai rồi, Hoa nhi, anh sai rồi! Anh không phải nói tiếng người, em đừng tin, đừng nóng giận.”
Thẩm Thiên Úc khó khăn thở, trái tim đập kinh hoàng, hắn vô cùng đau đầu, oán hận nhìn chăm chằm Trần Hạ Sinh, sau một lát lại thở dài.
Thẩm Thiên Úc nói:
“Anh nói thật dễ dàng. Em đi, anh cũng không ở lại, mẹ em làm sao bây giờ? Cha mẹ anh làm sao? Anh, đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy.”
Trần Hạ Sinh cười làm lành, rất nhanh nước mắt lại ròng ròng. Anh nói:
“Nhưng nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì. Hoa nhi, em phải cố gắng trụ vững, xin em…”
Thẩm Thiên Úc thống khổ nhắm mắt lại, trong nhất thời không nói lên lời. Trong nháy mắt hắn thậm chí không rõ chính mình được trùng sinh là có ý nghĩa gì. Hắn chết, người thân sẽ đau khổ không chịu đựng được, từ phương diện này mà nhìn thì hắn còn không bằng giống như kiếp trước vậy, không được yêu thích, cô độc chết đi.
“Anh cố gắng sống, giúp em chăm sóc mẹ em. Anh có cảm giác chỉ thích mình em, có thể là bởi vì thời gian chung sống quá dài.”
Trần Hạ Sinh lắc đầu, biểu tình bắt đầu ngưng trọng.
Thẩm Thiên Úc thở dài.
“Nếu không phải vậy, anh càng phải cố gắng sống.” Thẩm Thiên Úc nâng tay đè ngực Trần Hạ Sinh, nói: “Em liền ở nơi này, anh đừng quên em.”
Trần Hạ Sinh không nói gì. Anh bò lên giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, dựa vào cánh tay của hắn, nước mắt thấm ướt y phục bệnh nhân.
Thẩm Thiên Úc đưa tay sờ lên mặt anh, mấy ngày hôm nay anh vẫn bận rộn trong bệnh viện, ngay cả thời gian cạo râu cũng không có, trên mặt đều là râu ngắn cưng cứng.
Thẩm Thiên Úc thấp giọng ho khan, nói:
“Kỳ thực em rất hạnh phúc. Anh cùng mẹ đối với em tốt như vậy, em nên thấy đủ. Ngay cả là ngày mai tắt thở cũng không sao.”
Trần Hạ Sinh ô ô khóc thành tiếng, thời gian tựa hồ vặn vẹo, tiếng khóc của anh giống như tiểu Cẩu Đản năm đó tủi thân, bụm mặt dùng mu bàn tay lau mắt, ngọng nghịu nói với Vưu Kim Liên:
“Cô, cháu không đến trường, cháu muốn ở nhà chơi với em…”
Thẩm Thiên Úc niết lỗ tai anh, nói:
“Đừng khóc, không cho khóc.”
Trần Hạ Sinh nhịn không được quỳ bên giường, ôm chặt cổ Thẩm Thiên Úc, gào khóc.
Thẩm Thiên Úc dịu dàng vỗ sau lưng anh, dừng một chút, ghé vào tai anh nói ba chữ.
Rõ ràng là ba chữ bình thường, nhưng lại làm người đang thương tâm kia ngừng khóc. Trần Hạ Sinh buông cổ Thẩm Thiên Úc ra, khẩn cầu:
“Nói lại lần nữa đi.”
Thẩm Thiên Úc cười ôn nhuận, nhẹ giọng nói:
“Em yêu anh. Giống như anh yêu em vậy.”
Tình cảm của Thẩm Thiên Úc với Trần Hạ Sinh có thể quy về ‘dễ dàng tha thứ’, bởi vì dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh, cho nên nguyện ý nhận anh, nhận lấy tình yêu không được người đời tán thành của anh. Cho nên Trần Hạ Sinh vẫn tưởng rằng Thẩm Thiên Úc chỉ là thương hại anh nên mới không nói chuyện yêu đương với những người con gái khác. Thế nhưng ‘thương hại’ có thể duy trì bao lâu?
Hiện tại đã khác. Giờ Thẩm Thiên Úc lại nói thương Trần Hạ Sinh. Phần tình cảm từ tình thân trở thành tình yêu, đã không phải là ‘đáng thương’ cùng ‘dễ dàng tha thứ’ có thể khái quát.
Thẩm Thiên Úc hỏi Trần Hạ Sinh:
“Em nói những lời này có phải quá muộn rồi không?”
“Không muộn.” Trần Hạ Sinh lắc đầu nói: “Từ đầu anh cũng không nghĩ tới em có thể thích anh. Em quá tốt, nguyện vọng lớn nhất đời của anh là có em thuộc về anh. Hiện tại em là của anh, anh rất vui. Em không phải là lừa anh chứ? Đây không phải là an ủi đúng không?”
Thẩm Thiên Úc đồng ý, nói: “Ừ.”
Trần Hạ Sinh nghiêng người, nằm sấp lên đùi Thẩm Thiên Úc, vẻ mặt cầu xin, anh nói:
“Nếu không phải bây giờ em còn sinh bệnh, hai chúng ta có thể…”
“Có thể?”
Trần Hạ Sinh nghiêng đầu, trong mắt đầy là khát vọng. Anh tiến lên muốn hôn Thẩm Thiên Úc đang đeo mặt nạ bảo hộ, lại bị hắn né tránh.
Thẩm Thiên Úc nghĩ rằng, chính mình không chạm anh, như vậy anh vẫn là người bình thường.
Trần Hạ Sinh cũng không uể oái, dù sao Thẩm Thiên Úc đã nói cho anh biết. Vô luận tình cảm này bên trong có bao nhiêu thân tình, đều có thể xem như tình yêu. Anh có thể danh chính ngôn thuận quấn lấy Thẩm Thiên Úc, chờ đợi hắn âu yếm, cùng với hành động càng thân mật.
Ánh mắt Thẩm Thiên Úc tối lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve eo Trần Hạ Sinh, dừng một chút, xuống phía dưới đụng đến mông anh, không chứa nửa phần dục vọng nói:
“Anh, nếu em có thể kiên trì, có thể sống tiếp được, em liền cùng anh làm.”
|
47
Nhưng mà hiệu quả giải phẫu cũng không phải tốt như vậy.
Từ phòng giải phẫu đi ra, Thẩm Thiên Úc liền lâm vào hôn mê sâu, vì sốt cao mà xuất hiện các tình trạng như co giật, nghẹt thở, cách một ngày lại tiến hành giải phẫu lần thứ hai. Giải phẫu quá mức thường xuyên khiến người thân ngoài phòng bệnh đều sợ hãi không thôi, thời gian giải phẫu lần thứ hai rất dài, ước chừng có bốn năm giờ, Trần Hạ Sinh ngồi bên ngoài phòng giải phẫu cũng sắp không chịu nổi nữa, Vưu Kim Liên khóc đến khàn cả giọng, nước mắt cũng chảy không ra được nữa. Nhưng lần thứ hai giải phẫu cũng không có hiệu quả gì quá lớn.
Trừ việc này ra, đáng lo nhất là bọn họ không có tiền. . Chi phí của bệnh viện quá lớn, Thẩm Thiên Úc phải dùng thuốc giảm ho và thuốc giảm đau rất đắt.
Mới ngắn ngủi vài tuần, tiền mặt trên người bốn bọn họ đều tiêu hết. . Hết cách, Vưu Kim Cần đành phải tạm thời trở về lấy sổ tiết kiệm, dặn Trần quả phụ chăm sóc cho Vưu Kim Liên cẩn thận. Trần quả phụ nói: “Được, anh trở về đi. Mua chút đồ cho Tiểu Lý, cám ơn họ cho tốt.”
Hai đứa sinh đôi nhà bọn họ không ai trông, đang ở nhờ tại nhà hàng xóm Tiểu Lý, Thẩm Thiên Úc đột nhiên bị bệnh, bọn họ khẳng định muốn đến xem, chuyện trong nhà máy nhất thời không ai xử lý. Vưu Kim Cần đáp lời, vội vàng gấp rút trở về. Tiền lời của nhà máy bọn họ rất tốt, lợi nhuận cũng nhiều, tiền chữa bệnh Thẩm Thiên Úc tạm thời không cần gấp, còn không đến tình cảnh phải vay tiền của người khác. Mấy ngày này Trần quả phụ nhìn Hoa nha chịu tội, trong lòng cũng khó chịu. Thế nhưng khiến cô càng khó chịu là, cô phát hiện con trai mình tựa hồ có chút không thích hợp. Đó là việc anh biểu hiện quá mức đau đớn khổ sở.
Nhìn biểu tình Trần Hạ Sinh, là hoàn toàn suy sụp, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Úc ho ra máu thật giống như thấy quỷ, mấy ngày nay nếu bệnh tình Thẩm Thiên Úc chuyển biến tốt, thì anh còn như người sống, một khi hắn hôn mê liên tục, Trần Hạ Sinh sẽ không ăn không uống, thoạt nhìn còn muốn đau lòng hơn so với Vưu Kim Liên.. Tuy trước kia biết Cẩu Đản cùng Hoa nha cảm tình rất tốt, nhưng hình như cũng không tốt đến mức độ này. Hơn nữa Trần quả phụ biết Trần Hạ Sinh thích đàn ông, lúc này liền cảm thấy không ổn. Con trai mình đã không bình thường, không thể lại đem Thẩm Thiên Úc ‘Mang tiếng xấu’ đi? Nếu thật như vậy, Vưu Kim Liên còn không giận điên lên?
Trần quả phụ cân nhắc suy xét, để Vưu Kim Cần một mình trở về lấy tiền, bản thân tìm thời gian ở riêng cùng Trần Hạ Sinh, muốn hỏi anh về chuyện này một chút. Không nghĩ tới sau khi hỏi, Trần Hạ Sinh không chút do dự trả lời: “Đúng, con chính là thích hắn.”
Trần quả phụ tức giận đến phát run, cô run run rẩy rẩy giơ tay chỉ vào mũi Trần Hạ Sinh, mắng: “Mày điên rồi?! Mày thích em trai mày?! Chuyện này nếu để cô mày biết, bà không đánh chết mày?” “Vậy thì làm sao chứ?” Trần Hạ Sinh quát, “Con ngay từ đầu đã thích hắn, nhiều năm như vậy con cũng chỉ thương một mình hắn. Con không thay đổi được, cho dù cô con biết, muốn đánh con, con cũng không sợ.” “……”
Trần quả phụ sửng sốt một chút, lau nước mắt nói, “Thật sự là làm bậy a! Nếu không phải Hoa nha bệnh thành như vậy, con còn phải chăm sóc nó, mẹ sẽ đánh con một trận trước!” Trong giọng điệu thế nhưng có chút ý tứ hòa hoãn. Trước kia biết Trần Hạ Sinh là đồng tính luyến ái, nhưng không biết anh thích ai. Chỉ sợ anh mê đắm một số người không đứng đắn, giống bên ngoài hay nói, quan hệ lung tung khắp nơi. Nhưng Trần quả phụ hiểu rõ Thẩm Thiên Úc, biết rõ hắn là đứa trẻ tốt, nhất thời liền nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thoải mái hơn. Có điều lại chợt nghĩ đến bệnh của Hoa nha, Trần quả phụ lại nhíu chặt mày. Cô so với ban đầu càng lo lắng cho Thẩm Thiên Úc hơn.
Thẩm Thiên Úc hoàn toàn không có một chút ấn tượng về hai lần giải phẫu này. Lần đầu tiên giải phẫu là gây mê toàn thân, còn chưa cảm thấy đau hắn đã ngủ. Nhưng sau khi giải phẫu, hắn chỉ thanh tỉnh một đoạn thời gian thì hôn mê liên tục, vì trong cơ thể bị viêm cho nên vẫn sốt cao, tận đến khi bị đẩy ra sau lần thứ hai giải phẫu, hắn vẫn không có cảm giác. Suy nghĩ của Thẩm Thiên Úc trống rỗng, hắn không có thời gian cùng sức lực để tự hỏi, chỉ còn lại bản năng cơ bản nhất, miễn cưỡng hô hấp.
Mỗi ngày đều có vô số thuốc đếm không hết phải uống, chai truyền dịch treo liên tục ở trên, chưa từng có gián đoạn. Trên cánh tay Thẩm Thiên Úc đều là lỗ kim, y tá tới tới lui lui, có đôi khi lấy máu cho hắn, Thẩm Thiên Úc cũng không có cảm giác. Tình huống vô cùng không xong như vậy giằng co ba ngày.
Bác sĩ ra rất nhiều lần thông báo bệnh tình nguy kịch, ban đầu Trần Hạ Sinh còn cảm thấy trái tim như bị nện mạnh một cái, hoảng hốt đòi mạng, đến sau này cũng không cảm thấy gì nữa, ngược lại như đã thông suốt, ba ngày sau, anh bình tĩnh nói với bác sĩ: “Tôi biết. Có thể để tôi vào thăm em trai tôi không? Tôi muốn ở cùng cậu ấy lần cuối.”
Thẩm Thiên Úc bệnh tình tuy rằng vẫn đang chuyển biến xấu, có đôi khi có thể ho ra rất nhiều máu, nhưng tính truyền nhiễm ngược lại rất thấp, trừ bỏ bác sĩ lúc đầu kiểm tra cho hắn phát sốt ho khan bên ngoài, vẫn không có hiện tượng y tá hoặc là bác sĩ bị truyền nhiễm nào khác.
Bí quyết triệt lông vĩnh viễn, thật đơn giản, nhẹ nhàng. Xem ngay
Phương pháp tiêu diệt ký sinh trùng tốt nhất tại Việt Nam Bác sĩ tuy nhìn quen sống chết, nhưng cũng có lòng thông cảm cơ bản nhất, thấy bộ dáng Trần Hạ Sinh, thở dài, liền đồng ý, nói: “Chờ hắn tỉnh cậu lại vào đi, chỉ có thể vào một lần, không thể ở lại quá hai giờ.” Không đợi Thẩm Thiên Úc tỉnh, Trần Hạ Sinh đã mặc áo cách ly, đeo khẩu trang, mũ, đi vào phòng bệnh.
Thẩm Thiên Úc không có ý thức, cuối cùng chỉ có thể dựa vào máy hô hấp. Máy móc thật lớn phát ra tạp âm rất to, ngực Thẩm Thiên Úc thế nhưng lại phập phồng theo quy luật của máy móc, nhìn mà ánh mắt Trần Hạ Sinh tràn đầy chua xót. Tính cách Trần Hạ Sinh một chút cũng không ‘kiên cường’, mới trước đây còn vì chuyện đến trường mà khóc nhè. Sau này lớn lên thành một thanh niên cao to, tuy tính cách không theo tuổi lớn lên mà trở nên kiên cường, lại cũng có lòng tự trọng của đàn ông, biết không thể lại khóc, cho dù có chuyện ủy khuất cũng muốn giữ lý trí đi giải quyết.
Sau khi đi làm lại càng không dám khóc, bởi không có ai sẽ vì nước mắt của một thằng đàn ông mà thương hại bạn, chỉ biết càng khinh thường bạn, cảm giác bạn yếu đuối. Thế nhưng Thẩm Thiên Úc nằm viện mấy ngày này, Trần Hạ Sinh gần như đem nước mắt cả cuộc đời này của mình đều chảy hết. Anh tình nguyện người đang nằm ở trên giường bệnh là chính mình, cũng không nguyện ý để Thẩm Thiên Úc nhận lấy phần tội này. Thẩm Thiên Úc vừa làm qua giải phẫu lồng ngực, Trần Hạ Sinh không dám lau vùng da trước ngực hắn, liền dùng khăn mặt nóng lau tóc cho hắn, tay, cẳng chân cùng chân, động tác rất nhẹ, sợ đụng đau hắn.
Phòng cách ly không có vi khuẩn, Thẩm Thiên Úc cả ngày bất động, trên người cũng sạch sẽ, không cần vệ sinh như thế. Nhưng Trần Hạ Sinh chính là muốn giúp hắn lau. Tay chân Thẩm Thiên Úc lạnh lẽo, trán lại nóng rực, Trần Hạ Sinh ngồi ở bên cạnh giường bệnh Thẩm Thiên Úc, cầm tay hắn, một câu đều không nói, cứ như vậy vẫn nắm tay hắn. “……” Trần Hạ Sinh lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt Thẩm Thiên Úc, một lát sau cúi lưng, nói ở bên tai hắn, “Em không phải nói mình sẽ khỏe lại sao?”
Hàng lông mi thật dài của Thẩm Thiên Úc mạnh run lên một chút, như là lập tức sẽ mở mắt ra, nhưng Trần Hạ Sinh nín thở chờ đợi thật lâu, hắn vẫn là không có tỉnh lại. Trần Hạ Sinh cười thảm một tiếng, vô hạn bi thương nói: “Hoa nhi, em vẫn không khỏe lại, anh thật sự sẽ sớm không chịu nổi nữa. Anh thật khó chịu a…… Ô……” “Em không phải nói em khỏe lại sẽ cùng anh làm tình sao? Anh để em ở mặt trên có được không? Anh thích em ôm anh, anh nghĩ qua rất nhiều lần……”
Trần Hạ Sinh cúi xuống, hôn lên ngón tay Thẩm Thiên Úc. Anh rất muốn cùng Thẩm Thiên Úc hôn môi, nhưng cách máy hô hấp, Trần Hạ Sinh căn bản ngay cả đụng mặt hắn cũng không dám đụng, chỉ sợ làm đau hắn. Thẩm Thiên Úc không có ý thức, lại có thể nhẹ ho khan, Trần Hạ Sinh còn chưa ở bao lâu, đã có y tá đi vào đuổi người. Y tá trẻ phất tay giống như đuổi muỗi, cất cao giọng nói: “Hút đàm cho bệnh nhân. Người nhà đi ra đi.”
Trần Hạ Sinh không muốn đi, anh nói: “Tô có thể ở bên cạnh nhìn không?” “Không được.” Y tá mắt lạnh nói, “Giai đoạn này dễ dàng lây nhiễm nhất, anh cách xa một chút, không thể đợi ở trong phòng bệnh.” Trần Hạ Sinh chần chừ, gấp đến độ sắp khóc, anh cong lưng gần sát lỗ tai Thẩm Thiên Úc, nói: “Hoa nhi, Hoa nhi, em mau mở mắt ra, anh phải đi, lần sau không biết lúc nào mới có thể vào gặp em — Hoa nhi, anh cầu em, em mở mắt nhìn anh một chút……”
Lông mi Thẩm Thiên Úc run rẩy kịch liệt, hô hấp bắt đầu dồn dập, cau mày đau đớn, tim đập nhanh lên. Trần Hạ Sinh mở to hai mắt, có chút mừng rỡ, nói càng nhiều: “Hoa nhi, em mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh……” Nhưng Thẩm Thiên Úc không tỉnh lại, tận cho đến khi y tá đem Trần Hạ Sinh đuổi ra khỏi phòng bệnh, hắn vẫn không có mở mắt. . Đợi y tá hút đàm xong, phòng bệnh Thẩm Thiên Úc lại khôi phục bình tĩnh.
Ngoài phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trần Hạ Sinh — Vưu Kim Liên cùng Trần quả phụ về nhà nghỉ ngơi. Bệnh Thẩm Thiên Úc có thể là đấu tranh trường kỳ, bọn họ cần thiết phải giữ gìn sức khỏe nhất định, bây giờ đều là mỗi người trông Thẩm Thiên Úc một ngày. Trần Hạ Sinh ngốc ngốc nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc, bàn tay đặt trên tấm kính thủy tinh, ánh mắt mơ hồ bất lực. Ngắn ngủi vài ngày, anh còn gầy lợi hại hơn so với Thẩm Thiên Úc, quần áo thùng thình, nhìn qua như là một bộ khung xương. Anh cứ như vậy nhìn người nằm trên giường bệnh, cứ như có thể thấy cả một đời người dài như thế.
Không biết qua bao lâu, Trần Hạ Sinh đột nhiên nhìn thấy ngón út của Thẩm Thiên Úc cử động một chút. Theo sau đó hắn bắt đầu chậm rãi giãy dụa, cánh tay phải giật giật. Môi Thẩm Thiên Úc giật giật, như là muốn nói chuyện, nhưng miệng ngậm ống thở, cái gì cũng không nói được. Mấy ngày này Thẩm Thiên Úc từng có những cử động cùng loại như vậy rất nhiều lần, có điều cuối cùng vẫn không tỉnh lại. Trần Hạ Sinh chỉ biết là hắn rất đau, nên cho dù là đang ngủ cũng giãy dụa như vậy, nhìn thấy hắn như vậy, Trần Hạ Sinh cũng sắp hít thở không thông, âm thầm cầu nguyện hắn nhanh chóng an ổn ngủ. Có thể là mấy ngày này Thẩm Thiên Úc ăn khổ không ít, ngay cả trời xanh cũng bắt đầu thương hại.
Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của Thẩm Thiên Úc vô cùng rõ ràng, đầu óc sạch sẽ như được nước rửa qua, đau đớn trên người đều tiêu thất. Thẩm Thiên Úc chậm rãi mở mắt, khôi phục trước hết là thính giác, hắn nghe được tiếng hít thở máy móc của bản thân, buồng phổi bị máy hô hấp húc rất đau, nhưng miệng mũi thực ẩm ướt, có thể chịu đựng.Khôi phục kế tiếp chính là cảm giác đau, ngực bên kia rất đau, thế nhưng so với mấy ngày hôm trước dễ tiếp nhận hơn nhiều.
Thẩm Thiên Úc nâng lên cáng tay không có gắn dây truyền dịch, sờ sờ trán, phát hiện mình không còn nóng. Trần Hạ Sinh ban đầu còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Hoa nhi như thế nào có thể mở mắt đâu? Nhưng đến tận lúc Thẩm Thiên Úc nâng tay, anh mới khiếp sợ há to miệng, một loại tâm tình mừng như điên nảy lên trong lòng, khiến anh cơ hồ không thể hô hấp. Thẩm Thiên Úc sờ sờ đầu, lại nghĩ đến cái gì, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa kính. Hắn đã không cử động trong thời gian dài, sau gáy có chút cứng ngắc. Sau gáy đều là mồ hôi, có chút khó chịu. . Ngoài cửa sổ ánh mặt trời có chút chói mắt. Thẩm Thiên Úc híp mắt, nửa ngày mới nhìn thấy người ngoài cửa sổ. .
Trần Hạ Sinh vui mừng ghé vào trên tấm kính, cả người giống như là thằn lằn, dán sát vào cửa kính, tư thế quỷ dị mà buồn cười. Thẩm Thiên Úc nhếch nhếch khóe miệng, cố sức nâng cánh tay lên, hướng anh quơ quơ tay. “Bác sĩ — bác sĩ!!” Trần Hạ Sinh mạnh xoay người, chạy như bay đi tìm bác sĩ.
|
48
Hai ngày sau Thẩm Thiên Úc hoàn toàn khôi phục thần trí, biết hô hấp trở lại. Bệnh tình hồi phục nhanh chóng, quả thật như là kỳ tích. Rõ ràng mấy ngày trước còn hôn mê bất tỉnh, mấy ngày sau đã có thể ngồi dậy. Nhưng vẫn cần phải truyền nước biển, đổi thành kim mềm, thời gian sử dụng rất lâu, không cần rút ra rút vào.
Ngoại trừ truyền nước biển còn phải uống rất nhiều thuốc. Thẩm Thiên Úc rất phối hợp, ai cũng đối xử lễ phép, nhất là diện mạo của hắn khiến người thích, được bác sĩ và y tá yêu mến.
Mấy ngày hôm trước, lúc Thẩm Thiên Úc có thể ngồi dậy, Trần Hạ Sinh lập tức lấy khăn ấm lau mặt và tóc cho hắn. Anh lau rất cẩn thận, tuy người Thẩm Thiên Úc không quá bẩn, Trần Hạ Sinh vẫn lau nhiều lần.
Bởi vì vết thương nằm trên cổ, nên tạm thời Thẩm Thiên Úc không thể nói chuyện. Hắn nhắm mắt lại, để mặc Trần Hạ Sinh lau người cho mình, đến khi Trần Hạ Sinh hỏi hắn: “Lạnh không?” Hắn mới chậm rãi xua tay ý bảo không lạnh.
Thẩm Thiên Úc một thời gian không gọi đầu, chỉ có thể để Trần Hạ Sinh giúp hắn lau tóc mỗi ngày. Cho dù không bẩn, cũng rất khó chịu. Hắn viết trên giấy:
【 Giúp em gội đầu đi. 】
Trần Hạ Sinh sợ Thẩm Thiên Úc cảm lạnh, nên không chịu. Nhưng thấy Thẩm Thiên Úc khó chịu như thế, anh đành đến hỏi bác sĩ, bây giờ có thể gội đầu hay không.
Bác sĩ do dự một chút, vẫn đồng ý: “Để thằng bé nằm xuống rồi cậu hãy gội, nhớ đóng cửa kỹ càng, đừng để nó trúng gió.”
Trần Hạ Sinh liên tục gật đầu.
Bac si lại nói thêm: “Không thể tắm rử nhé.”
“Vâng, vâng.”
Vưu Kim Liên nghe Trần Hạ Sinh định gội đầu cho Thẩm Thiên Úc, cũng đến giúp. Hai người đeo khẩu trang, đóng chặt cửa, bắt đầu gội đầu cho Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc hơi nghiêng người nằm bên cạnh giường, cổ dựa mép giường, điều chỉnh tư thế xong thì nhắm mắt lại, để bọn họ làm.
Trần Hạ Sinh đã nấu nước xong, không biết vì sao lại luống cuống tay chân, bàn tay chạm vào tóc Thẩm Thiên Úc run rẩy, đổ nước vài lần cũng không làm ướt tóc.
Vưu Kim Liên khó hiểu nhìn Trần Hạ Sinh, một lát sau vươn tay đổ nước, giúp Trần Hạ Sinh gội đầu cho Thẩm Thiên Úc.
Xà phòng không mắc nhưng cũng rất thơm, xoa nhẹ hai cái thì ra không ít bọt, Trần Hạ Sinh nhạc nhẹ nhàng xoa đầu không dám gội quá lâu, chỉ gội một chút rồi rửa sạch, sợ hắn cảm lạnh.
Chuyện này tựa như một bậc nhảy, bệnh tình của Thẩm Thiên Úc chuyển biến một cách tốt đẹp đến bác sĩ cũng kinh ngạca:
“Vẫn là thân thể người trẻ tuổi tốt. Hồi phục nhanh như thế, nếu không có chuyển biến xấu qua thì vài ngày nữa đã có thể xuất viện.”
Ông đã quên dáng vẻ đau đớn khi Thẩm Thiên Úc vừa nhập viện.
Thẩm Thiên Úc bắt đầu nói chuyện trở lại, tuy chỉ có thể nói vài chữ nhưng vẫn có thể gọi:
“Mẹ.”
Giọng Thẩm Thiên Úc khàn đặc nhưng dịu dàng lạ thường, hắn cười, trên cổ vẫn còn một vết sẹo đỏ hỏn, càng làm làn da của hắn thêm trắng.
Vưu Kim Liên định giúp hắn đắp chăn, vừa nghe thấy cô ngẩng phắt đầu lên, hốc mắt ướt át.
Cô ôm chặt lấy Thẩm Thiên Úc, không nói được gì.
Ba giờ chiều, bạn học Thẩm Thiên Úc đến thăm. Trước kia mọi người cho rằng bệnh hắn sẽ lây, nên khoảng thời gian đó không ai đến thăm. Nhưng lúc này bệnh hắn đã hết, không có lây bệnh, chỉ càn làm theo quy định, đeo khẩu trang và mũ vệ sinh là có thể vào thăm.
Khi đó Thẩm Thiên Úc đang nằm trên giường gội đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, tuy nhỏ nhưng đúng là tiếng bước chân của nhiều người.
Thẩm Thiên Úc không thể cong lưng, nên ngửa đầu hỏi Trần Hạ Sinh:
“Ai vậy?”
“Không biết.” Trần Hạ Sinh sợ Thẩm Thiên Úc cảm lạnh, lần nào cũng gội rất nhanh, bây giờ tay chân rất nhanh nhẹn, lau sạch bọt cho hắn.
Giúp Thẩm Thiên Úc gội đầu rất mệt, lần nào gọi sống thắt lưng cũng rất đau. Trần Hạ Sinh đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng thở ra, cầm máy sấy tóc cho hắn, sẵn tiện nhìn sang bên anh nói với Thẩm Thiên Úc:
“Không phải là bạn học của em chứ? Tới thăm em à?”
“Không thể nào.” Thẩm Thiên Úc cười nói, “Em thế này sao gặp ai.”
Ai biết một câu thành tiên tri.
Bọn họ vừa thấy Thẩm Thiên Úc liền phất tay, có một cô gái nắm chặt tay Vưu Kim Liên, vui vẻ nói gì đó.
Trần Hạ Sinh nhìn cô gái ấy thấy hơi quen mắt, nghĩ nghĩ, mới nhớ: Cô gái đó không phải là Ôn Hòa sao? Người gọi điện cho anh, bảo anh đưa Thẩm Thiên Úc đến bệnh viện?
Ngày đó Thẩm Thiên Úc ngất trên sân thể dục, bởi vì quá sớm, chung quanh chỉ có mình Ôn Hòa. Cô ấy sợ đến mức hét to, cũng không dám chạm vào Thẩm Thiên Úc, những lúc anh ấy vẫn nhớ gọi điện cho cấp cứu. Khi đó Thẩm Thiên Úc cầm điện thoại trong tay hình như muốn gọi điện cho Trần Hạ Sinh. Ôn Hòa run rẩy, bấm hai nút gọi cấp cứu, sau đó chân Ôn Hòa mềm nhũn, rất sợ hãi.
Cô ấy liền gọi điện cho Trần Hạ Sinh, để anh đến đây.
Trần Hạ Sinh tìm công việc rất gần trường Thẩm Thiên Úc học, vừa nghe hắn xảy ra chuyện lập tức bỏ làm chạy đến, vừa thấy Thẩm Thiên Úc chân anh cũng mềm đi, nghe Ôn Hòa khóc cũng thấy phiền, rống lớn:
“Con mẹ nó, cô khóc cái gì! Cút khỏi đây ngay!”
Anh biết Ôn Hòa, biết cô gái này thích Thẩm Thiên Úc —— ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Thiên Úc rất rõ ràng, đã khiến Trần Hạ Sinh nghiến răng nghiến lợi.
Tính luôn thù mới hận cũ, anh không chút để ý đến cô nàng này có phải con gái hay không, mắng rất khó nghe. Bây giờ nhìn thấy Ôn Hòa, Trần Hạ Sinh cũng không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại trừng mắt nhìn.
Thẩm Thiên Úc ngửa đầu, không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ kiên nhẫn chờ Trần Hạ Sinh sấy khô tóc.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Vưu Kim Liên:
“Mấy đứa đến thăm Hoa Nha à? Ngại quá, mấy đứa chờ chút nhé, thằng bé đang gội đầu, bây giờ không thể vào trong, không thể để Hoa Nha cảm lạnh.”
Nghe thấy nhũ danh “Hoa Nha” này, vài cô gái mỉm cười, thanh âm thanh thúy.
Bí quyết triệt lông vĩnh viễn, thật đơn giản, nhẹ nhàng. Xem ngay
Phương pháp tiêu diệt ký sinh trùng tốt nhất tại Việt Nam Vưu Kim Liên cũng cười theo:
“Mấy đứa cùng trường với Hoa Nha à? Ấy cô bé này, thật xinh đẹp, vừa nhìn là biết học sinh ngoan, thật văn tĩnh.”
Người cô nói chính là Ôn Hòa. Ôn Hòa cao ráo đáng yêu, gương mặt không phấn son, hôm nay đeo mắt kính, đúng tiêu chuẩn sinh viên ưu tú.
Nghe Vưu Kim Liên nói như vậy, cô nàng vui đến đỏ mặt, Trần Hạ Sinh giận đến đau tim.
Trần Hạ Sinh chậm rãi sấy tóc cho Thẩm Thiên Úc. Trước kia sợ hắn cảm lạnh nên bật gió lớn sấy cho nhanh, hôm nay chỉnh sạng gió nhỏ, sấy lâu tóc cũng không khô.
Thẩm Thiên Úc cảm giác có kỳ quái, liền nói với anh:
“Được rồi, anh.”
Trần Hạ Sinh sửng sốt, chậm rãi tắt máy sấy, đỡ Thẩm Thiên Úc ngồi dậy.
Người ngoài phòng bệnh thấy Thẩm Thiên Úc ngồi dậy đều rất vui, định vào phòng bệnh.
Bác sĩ nghe thấy tiếng ồn ào ở đây, vội ngăn cản:
“Ấy, mỗi lần chỉ hai người được vào thăm, còn lại phải ngồi chờ bên ngoài.”
Thật ra không phải ai cũng muốn đến. Bọn họ ghét bệnh viện một cách khó hiểu, nghe đâu Thẩm Thiên Úc bị bệnh phổi tưởng không có gì, nhưng khi nhìn thấy nhiều thiết bị y tế thế này mới thấy sợ, muốn trở về.
Nên lời này của bác sĩ khiến nhiều người không muốn vào, bọn họ thương lượng với nhau, cuối cùng để Chu Hiên và Ôn Hòa vào thăm.
Bọn họ mặc đồ cách ly, đeo khẩu trang đội nón, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Ôn Hòa rất bình tĩnh, Chu Hiên hơi sợ hãi, đứng ở cửa không dám đi vào.
Cũng phải, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, ai lại không sợ chứ.
Ôn Hòa do dự nhìn Trần Hạ Sinh, lấy hết dũng khí đến gần giường bệnh Thẩm Thiên Úc, nói:
“Cậu sao rồi?”
Thẩm Thiên Úc cười dịu dàng, nói:
“Tốt hơn rồi”
“Chừng nào cậu trở về trường?”
“… Chuyện đó nói sau đi. Em chắc phải học lại.”
“Sao?” Ôn hòa mất mát nói, “Nhưng điểm thi cậu cao như thế, rất đáng tiếc …”
Thẩm Thiên Úc chỉ nhìn cô ấy, không nói gì.
Ôn Hòa xoa mắt, không biết vì sao mắt lại đỏ. Cô nói:
“Xin lỗi, Thiên Úc, chị không phải cố ý. Hôm đó chị rất sợ cũng muốn đến thăm em nhưng lại không dám, chị thật sự sợ hãi. Em nằm trước mặt chị, cứ như không còn hơi thở. Chị chưa từng thấy ai chết cả, chị…”
Thẩm Thiên Úc lẳng lặng nghe cô nói, thấy cô nói chuyện không hay cũng không giận, từ đầu đến cuối thật lạnh nhạt.
Bởi vì Thẩm Thiên Úc cảm thấy mình và cô ấy không có quan hệ gì với nhau. Cũng như những người ở kiếp trước, sống chết của hắn không hề tác động gì đến bọn họ.
Nhưng Thẩm Thiên Úc không giận, không có nghĩ là Trần Hạ Sinh không sinh khí.
Trần Hạ Sinh phiền táo:
“Đừng khóc ở đây, muốn khóc thì cút ra ngoài. Thím à, cô mới giống người chết đó.”
Một câu khiến Ôn Hòa khóc cũng không được không khóc cũng không xong, quả thật rất xấu hổ.
Thẩm Thiên Úc nhìn Trần Hạ Sinh, nói: “Anh, đừng nói như vậy.”
Sau đó quay sang nhìn Chu Hiên và Ôn Hòa, nói:
“Hai người về đi, thứ cho em không thể tiễn.”
Thời gian không đến mười phút. Nhưng bọn họ ngồi ngoài phòng cách ly đợi rất lâu, nói chuyện với Vưu Kim Liên, quà tặng cho Thẩm Thiên Úc gửi hết cho cô.
Bọn họ chỉ là sinh viên vừa lên đại học, đang ở giữa trẻ vị thành niên và người trưởng thành. Tư tưởng không thành thục, trên thực tế vẫn còn ngây ngô. Cách ứng xử với một bạn học vừa quen không lâu, như thế này đã là rất tốt.
Khi bọn họ đi, Trần Hạ Sinh tuy không muốn nhưng vẫn phải ra tiễn một đoạn.
Vưu Kim Liên đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh, ngồi cạnh Thẩm Thiên Úc.
“Hoa Nhi” Vưu Kim Liên hít sâu một hơi, giọng điệu rất dịu dàng “Con thấy cô bé vừa rồi thế nào? Mẹ thấy con bé rất xinh, dáng người cũng đẹp, như con nhà có gia giáo…”
Thẩm Thiên Úc thản nhiên nói: “Đó là chị lớp trên của con.”
Ý là, không có cảm giác với cô ấy.
Vưu Kim Liên có chút lo lắng, nói:
“Hoa Nhi. Lên đại học rồi con cũng có thể có người thích. Mẹ biết con rất ngoan, nên mẹ không cấm cản, con thấy…”
Thẩm Thiên Úc im lặng, không nói chuyện. Hắn biết Vưu Kim Liên đang thăm dò mình, hắn đang suy nghĩ nên trả lời cô như thế nào.
|
49
Nhưng mà suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào. Thẩm Thiên Úc cau mày ho nhẹ, dứt khoát nói:
“Mẹ, tự nhiên nói chuyện này làm gì? Kỳ thật mẹ cũng biết đi.”
Tiếng của Thẩm Thiên Úc rất nhỏ, đây là do một thời gian lâu rồi hắn không nói được, mãi đến giờ vẫn chưa thích ứng.
Nói nhẹ bẫng, nhưng phân lượng lại rất nặng, từng chữ từng chữ đập vào hai người, nặng trịch.
Vưu Kim Liên giả ngốc:
“Biết cái gì cơ?”
Thẩm Thiên Úc nói:
“Con không thích chị khóa trên kia.”
“À, cái này à.” Vưu Kim Liên nói, trên mặt mang theo cười khổ: “Mẹ chỉ là đùa chút, không cần nghĩ là thật.”
Thẩm Thiên Úc nói: “Mẹ, con thì lại nói thật. Không chỉ là cô ấy, sau này con cũng không thích bất kỳ người con gái nào khác.”
Mặt Vưu Kim Liên trầm xuống, quay lại: “Mẹ không hiểu con nói gì.”
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nói thẳng:
“Con giống anh con. Người anh ấy thích là con.”
Tay Vưu Kim Liên bắt đầu run rẩy, hỏi: “Xảy ra từ lúc nào?”
“Con không biết.” Thẩm Thiên Úc lắc đầu, nói: “Lúc anh ấy nói thích con đã rất lâu rồi. Lúc lên trung học thì anh ấy nói.”
“Trách không được, trách không được.” Vưu Kim Liên liên thanh nói, “Trách không được con lên trung học rồi mà nó vẫn muốn đi theo con.”
Cảm xúc của Vưu Kim Liên ngược lại vô cùng bình tĩnh, Thẩm Thiên Úc cẩn thận quan sát một lúc, cảm thấy không thành vấn đề liền tiếp tục nói:
“Khụ. Lúc anh ấy mới nói ra, con cũng không nghĩ đồng ý. Nhưng mà anh ấy… từ nhỏ cùng con một chỗ, tình cảm của bọn con rất tốt, nhìn anh ấy như vậy, trong lòng con cũng không dễ chịu.”
Vưu Kim Liên nói: “Đó chính là lý do con đồng ý với nó sao? Nói đùa, hai đứa đây chính là muốn mẹ tức chết à…”
“Vậy có thể làm gì được?” Thẩm Thiên Úc nói, “Con sợ anh ấy ra ngoài làm loạn. Mẹ, con sợ anh gặp phải người xấu rồi bị lừa.”
Vưu Kim Liên vốn lúc biết Trần Hạ Sinh thích đàn ông đã lo lắng chuyện này, thực có thể hiểu tâm tình của Thẩm Thiên Úc, nhưng đây cũng không có nghĩa cô đồng ý mang con trai mình trao cho Trần Hạ Sinh, mặt cô ngày càng đỏ, giống như khó thởi, lại không thể nổi giận với Thẩm Thiên Úc đang bị bệnh.
Thời cơ mà Thẩm Thiên Úc muốn chính là như vậy: Trần Hạ Sinh đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Vưu Kim Liên chăm sóc mình, ngay khi cả cô thực giận cũng không thể không bình tĩnh mà nghe mình nói chuyện.
Hắn tự biết như vậy đối với Vưu Kim Liên là không công bằng, trong lòng vô cùng hổ thẹn, bất đắc dĩ nói:
“Con có thể làm gì được? Anh ấy nói chỉ thích con, chẳng lẽ muốn con trơ mắt nhìn anh ấy cô đơn một đời không. Quan trọng nhất là, con cũng thấy con không có cảm giác với nữ giới. Con cũng thích anh ấy, muốn hảo hảo thương anh ấy.”
Thẩm Thiên Úc nói: “Con vẫn nghĩ, kết hôn đến cùng là vì cái gì? Không phải là tìm một người mình thích rồi cùng nhau sống qua một đời sao? Nếu là thích thì có sinh con hay không cũng không sao. Con liền muốn tìm một người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Giống như hiện tại con sinh bệnh, anh ấy liền có thể tự mình chăm sóc con.”
Vưu Kim Liên cúi đầu, thì thào nói: “Các con như vậy không hợp với lẽ thường.”
“Vâng.” Thẩm Thiên Úc trước nay vẫn không phủ nhận, “Nhưng con thích anh ấy. Tựa như mẹ thích cha vậy. Nếu có thể tùy tiện tìm người nói yêu đương, kết hôn thì bao năm nay mẹ vì sao vẫn thủ tiết vì cha? Đạo lý giống nhau, hiện tại anh ấy thích con liền không thể nhìn con kết giao với những người con gái khác. Con thích anh ấy, liền sẽ không đi tìm người khác yêu đương.”
Vưu Kim Liên có chút kích động, lộ ra sự khiếp đảm của con gái, thoạt nhìn không giống như một người phụ nữ đã qua bốn mươi tuổi: “Ngày đó con đeo mặt nạ bảo hộ, bên trong đều là máu. Bác sĩ nói rất có khả năng sẽ truyền nhiễm, ở bên ngoài nói cho mọi người biết trăm ngàn lần không được tiếp cận miệng và mũi của con. Nhưng lúc đó Cẩu Đản còn hôn lên mặt nạ bảo hộ của con, khi đó mẹ liền thấy có gì không đúng, mẹ không muốn mắng con, nhưng hiện thời mẹ còn chưa thể chấp nhận.Các con sao có thể như vậy đâu? Các con đều là những đứa trẻ ngoan… không, mẹ quả thực không tin được.”
Thẩm Thiên Úc trầm mặc, đợi cô tỉnh táo lại mới nói: “Mẹ, đây là sự thật, mẹ muốn mắng liền mắng, đánh con cũng được.”
“Mẹ làm thế nào bỏ được?” Vưu Kim Liên cúi đầu che mặt, mấy ngày nay cảm xúc của cô dao động rất lớn, đã khóc quá nhiều lần, đã trải qua nỗi sợ hãi mất đi Thẩm Thiên Úc nên chuyện này giờ gần như không lay động được thần kinh của cô nữa. Cô không khóc, chỉ là có chút khó chịu.
“Giờ mẹ rất loạn. Hai đứa tính toán cái gì? Về sau người ta sẽ coi thường hai đứa…”
“…” Thẩm Thiên Úc thở dài, nói: “Nếu mà cứ phải để ý đến ánh mắt của người khác thì con sống có bao nhiêu mệt mỏi.”
Vưu Kim Liên ôm mặt ngồi ở đầu giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, ngồi thật lâu, thỉnh thoảng lại nói mấy câu. Sau đó rốt cuộc thừa nhận: không thì có thể làm sao được nữa? Đây chính là cuộc sống của con trai, không thể đánh không thể mắng, càng không thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Mấy ngày nay cô đã suýt trải qua sinh ly tử biệt, vậy nên quan niệm cũng thoáng hơn nhiều, hơn nữa sớm đã nhìn ra tình cảm của Cẩu Đản với Hoa Nha, cũng đã ngầm suy xét nhiều lần. Vưu Kim Liên nản lòng nói:
“Thực ra mẹ đã sớm nhìn ra. Người xem bói cho con nói, con trước kia bình an thuận lợi, nhưng sau này sẽ gặp khó khăn, nếu qua được thì sau này sẽ là mệnh đại phú đại quý. Ai nha mẹ biết người trẻ tuổi các con không tin điều này, nhưng người ta nói rất đúng phải không? Con xem con bệnh lần này, tự nhiên đến, cùng Cẩn Đản cũng là…” Vưu Kim Liên biểu tình thực chua xót, “Đây có lẽ là ý trời rồi, mẹ không quản được. Cứ như vậy đi.”
Thẩm Thiên Úc vốn định nói “Con còn anh không phải là khó khăn”, nhưng vừa thấy thái độ của Vưu Kim Liên dịu đi cũng có chút cao hứng, liền kệ cô nghĩ thế nào, cho dù quá trình có thế nào, kết quả tốt là được.
Thẩm Thiên Úc hỏi:
“Mợ biết chuyện này sao? Anh con có nói với mợ người anh ấy thích là con không?”
“Không biết a.” Vưu Kim Liên nói, “Có điều mẹ nghĩ mà mợ ấy nhìn ra. Con không biết đâu, mấy ngày con hôn mê ấy, Cẩn Đản nhìn như cũng sắp chết, thảm a… Nếu nó đề cập đến nam nhân khác, mợ ấy khẳng định là biết.”
Lúc Trần Hạ Sinh xuất quỹ liền khiến trong nhà náo loạn một trận, đến lượt Thẩm Thiên Úc lại có vẻ thực thuận lợi. Cũng không phải là Vưu Kim Liên trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, mà là bởi vì Thẩm Thiên Úc vừa bệnh nặng một hồi, so sánh với tính mạng con trai thì tính hướng cũng không quan trọng bằng.
Nửa tháng sau, Thẩm Thiên Úc xuất viện.
Dù sao cũng trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn, sau khi bàn bạc với trường học, Thẩm Thiên Úc quyết định nghỉ một năm, nửa năm ở nhà chuyên tâm dưỡng bệnh, không thể bởi vì muốn chạy theo tiến độ mà cố gắng đến trường.
Vì thế Thẩm Thiên Úc chuyển từ Bắc Kinh về nhà. Để chữa bệnh cho hắn, trong nhà tiêu không ít tiền, hắn không thể cứ như vậy mà đợi không công, đôi khi cũng sẽ nhận việc phiên dịch, một ngày làm hai ba tiếng kiếm chút tiền.
Một tháng sau gần hết kỳ nghỉ đông, có bạn học đại học gọi điện đến, nói muốn mời hắn ăn cơm. Thẩm Thiên Úc khéo léo từ chối, nói hắn hiện tại không thể đến Bắc Kinh, chờ đến lần sau vậy.
Sau đó là Ôn Hoa liên hệ với Thẩm Thiên Úc, nói muốn đến thăm hắn. Lần trước Thẩm Thiên Úc rất thích cô gái này, muốn mời Ôn Hòa đến nhà mình làm khách.
Thẩm Thiên Úc rất muốn từ chối bởi vì Trần Hạ Sinh rất không vừa mắt cô gái này. Nhưng Ôn Hòa cố ý muốn tới, còn nói đã biết địa chỉ nhà hắn, không thể không đến.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Thiên Úc đành phải đồng ý. Vưu Kim Liên có chuyện cần giải quyết với vợ chồng Vưu Kim Cần, mấy hôm trước đã sang bên đó, trong nhà giờ chỉ có Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh là hai đứa con trai, Ôn Hòa là con gái ở lại đây không thích hợp, chỉ có thể để cô đến nhà khách ở. Hắn nghĩ, đến lúc đó mời cô bữa cơm là được.
Thẩm Thiên Úc đối với sự việc nào đó rất mẫn cảm, thế nhưng ở mặt khác lại vô cùng trì độn, tỷ như tình cảm. Ngay từ đầu hắn không nhìn ra Trần Hạ Sinh thầm mến hắn, lúc được thông tin mới bừng tỉnh hiểu ra. Hiện tại cũng vậy, bởi vì lúc Ôn Hòa bày tỏ hắn không nghe được, nên cho dù con gái nhà người ta có biểu hiện trắng ra như vậy, hắn cũng không hiểu.
Trần Hạ Sinh tan tầm trở về, thấy Thẩm Thiên Úc đang cầm quyển từ điển dày cộp, liền biết hắn đang phiên dịch. Trần Hạ Sinh xem không hiểu, chỉ biết công việc này rất vô vị. Anh uống ngụm nước xong liền quấn lấy Thẩm Thiên Úc buông bút để hắn nghỉ ngơi.
Thẩm Thiên Úc tháo kính xuống, day day sống mũi, chủ động nói:
“Vị đàn chị kia vừa gọi điện cho em, nói muốn đến nhà chúng ta để ngày kia em đưa cô ấy ra ngoài chơi.”
Trần Hạ Sinh cúi đầu, phi thường không bằng lòng nhưng lại không thể nói gì. Trần Hạ Sinh chạy đi rửa mặt, cũng không biết mình cầm theo cái gì. Thẩm Thiên Úc nghe ngóng, thấy như anh chuẩn bị đánh răng. Giờ là ban ngày ban mặt chưa ăn cơm, đánh răng làm gì?
Không lâu sao, Trần Hạ Sinh ra khỏi nhà tắm, ngồi trên giường há to miệng, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Răng anh đau quá.”
“Sao cơ?” Thẩm Thiên Úc đeo kính, lại gần xem, “Cái nào?”
“Sau răng hàm, cái bên trái.”
“Cái này?”
“Cái sau nữa.”
Thẩm Thiên Úc do dự một chút, lấy tay sờ sờ, nói: “Anh mọc răng khôn à?”
“Thật không? Nhưng đầu lưỡi anh không liếm đến.” Trần Hạ Sinh ôm cổ Thẩm Thiên Úc, nói: “Em xem hộ anh được không?”
Thẩm Thiên Úc vỗ đầu anh, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm túc nào, đừng nháo.”
“Không nháo, thật sự anh không liếm đến…”
Ánh mắt anh ướt át nhìn Thẩm Thiên Úc, biểu tình tràn đầy khát vọng.
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, đột ngột đè gáy anh lại, kéo về phía mình.
Miệng Trần Hạ Sinh há ra để đầu lưỡi Thẩm Thiên Úc xâm nhập vào trong, hưng phấn mà run rẩy, cảm giác lúc đầu lưỡi Thẩm Thiên Úc tiến vào, Trần Hạ Sinh kích động nửa người đã tê rần. lưỡi Thẩm Thiên Úc đi vào rất sâu, gần như có thể chạm đến cổ họng Trần Hạ Sinh, nhưng lại chuyển hướng chạm vào răng khôn của anh. Cái răng đau này tra tấn anh mấy hôm nay, mặt có chút sưng lên, ngay từ đầu tưởng là nói đùa, không nghĩ tới Thẩm Thiên Úc thực sự liếm vào.
Trần Hạ Sinh bị liếm, trong nháy mắt nhịn không được rên rỉ một tiếng. Chỗ đó đau nhức, bị động tới liền càng đau. Trần Hạ Sinh vừa đau lại thích, vừa muốn trốn tránh lại vừa muốn Thẩm Thiên Úc hôn mình.
Nhưng Thẩm Thiên Úc hình như lại cảm thấy cái răng này thật đáng yêu, đè chặt Trần Hạ Sinh không cho anh nhúc nhích, một lần lại một lần liếm, đến khi nước mắt Trần Hạ Sinh đảo quanh, trong miệng phát ra âm thanh ‘ô ô’ cùng âm thanh sắp khóc, Thẩm Thiên Úc mới buông tha anh, ánh mắt có chút tối lại, cúi đầu nhìn Trần Hạ Sinh ở dưới.
Trần Hạ Sinh bị hắn biến thành không thở kịp, ánh mắt ướt sũng, có điểm cương, lại vẫn không quên cò kè:
“Em đừng đi gặp cô gái kia được không? Đừng để cho cô ta ở nhà chúng ta, anh không thích cô ta, em cũng không thích mà, phải không?”
|