Yêu Cả Đời
|
|
Chương 20: Đến nhà thăm viếng
Editor: demcodon
Ngày hôm sau Sở Chiêu dậy thật sớm rửa mặt, tập thể hình, ăn sáng, chọn quần áo sao cho chính mình vừa có tinh thần lại đáng tin cậy. 9 giờ từ trong nhà xuất phát, trước khi xuất phát còn gọi điện thoại cho Mạnh Vi Nghiên thông báo một tiếng.
Sở Chiêu mang theo rất nhiều quà đi theo phía sau một ông cụ vào cửa thang máy: "Cậu bé là đến nhà thăm người thân hả?"
"Dạ!" Tâm tình của Sở Chiêu không tệ cười trả lời.
Nhà ông cụ ở lầu 2, còn Sở Chiêu đi thẳng đến lầu 3. Sau khi hắn đứng ở ngoài cửa nhà họ Mạnh chỉnh chỉnh quần áo mới bấm chuông cửa.
Buổi sáng hôm nay Mạnh Vi Nghiên cũng thức dậy sớm, sau khi nhận điện thoại của Sở Chiêu vừa nôn nóng chờ đợi vừa lo lắng e ngại ba mẹ xem mắt nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhìn ba mẹ mình một người cầm báo chí, một người xem tivi tự cao tự đại. Chuông cửa vừa vang trong lòng Mạnh Vi Nghiên run lên một cái lập tức đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở Sở Chiêu nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên mặc áo lông. Mặc dù chỉ có một đêm không gặp nhưng vẫn là muốn ôm hôn cậu, may mà sự tự chủ của hắn không tệ mới khắc chế chính mình.
Hai người rất ăn ý dùng ánh mắt ra hiệu: "Mau vào đi."
Sở Chiêu vào trong phòng, ba Mạnh và mẹ Mạnh ngược lại cũng không có cố ý vắng vẻ hắn, chỉ là rất lễ phép rất khách khí: "Là Sở Chiêu phải không, thằng nhóc cậu lớn lên rất tinh thần nha, nhanh ngồi đi. Tiểu Nghiên nhanh đi rót nước."
"Chào chú dì, cháu là Sở Chiêu." Sở Chiêu ngồi ở bên cạnh, Mạnh Vi Nghiên đưa cho hắn một ly nước ấm cũng ngồi xuống.
"Chú dì, lần đầu gặp mặt cháu có mang theo chút quà nhỏ. Cháu nghe nói dì thích chậu hoa, đây là tặng cho dì."
Mẹ Mạnh nhìn thấy chậu hoa tạo hình độc đáo cũng rất thích vội vàng nhận lấy đặt lên trên cái giá một bên: "Cám ơn cháu, thật xinh đẹp."
"Không cần, không cần, đây là quà người nhà cháu tặng cho dì."
Mẹ Mạnh mở hộp ra thì nhìn thấy thì ra là một cái khăn choàng lụa, đây là của bác gái cả tối hôm qua bỏ thêm vào.
"Vậy à, người trong nhà cháu cũng thật có lòng, nhất định phải thay dì cám ơn bọn họ nha."
"Mẹ, choàng thử xem, rất đẹp đó." Mạnh Vi Nghiên cũng vội vàng nói tốt.
"Đây là tặng cho chú, cháu nghe nói chú thích chơi cờ, cháu cũng rất thích, hy vọng về sau có thể trao đổi với chú một chút." Sở Chiêu cung kính lấy một bàn cờ bằng gỗ để lên trên bàn.
Ba Mạnh gật đầu, mắt của ông vẫn còn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra bàn cờ được làm bằng gỗ rất quý hiếm, phía trên điêu khắc cũng xuất từ người có tay nghề giỏi: "Ừhm, cháu có lòng rồi."
"Đây là cà vạt người nhà cháu tặng cho chú, cùng với khăn lụa của dì là nguyên bộ, hy vọng chú thích."
Nói chuyện một hồi mẹ Mạnh đối với hắn nhiệt tình hơn vừa rồi, không lại khách khí như vừa rồi nữa. Ba Mạnh mặt dù vẫn lên mặt, nhưng sắc mặt cũng dịu đi không ít. Quà tặng không thể đại biểu quá nhiều, nhưng tâm tư chọn quà tự nhiên có thể làm cho người ta cảm giác được tấm lòng.
"Chú dì, hôm nay cháu đến là hy vọng hai người có thể đồng ý cho cháu và Vi Nghiên ở bên nhau, chúng cháu đều đã vô cùng nghiêm túc tính toán ở bên nhau cả đời, hy vọng có thể được sự đồng ý của hai người." Sở Chiêu vô cùng chân thành tha thiết nói ra chủ đề chính hôm nay đến.
"Hai đứa đã ở bên nhau trong thời gian không ngắn, chúng ta sẽ không tùy ý can thiệp chuyện của hai đứa, nhưng chú có một số vấn đề muốn nghe suy nghĩ của hai đứa." Ba Mạnh cũng bắt đầu nghiêm túc nói chuyện công bằng.
"Đầu tiên, đối mặt trên dư luận và quan điểm xã hội công cộng hai đứa tính đối phó như thế nào? Hai đứa cũng đều có thể tính là nhân vật của công chúng, nếu đối với sự nghiệp của hai đứa phát sinh ra ảnh hưởng không tốt thì làm sao?"
"Chú, cháu và Vi Nghiên đều không phải người rất để ý quan điểm của người ngoài, chúng cháu chỉ cần người nhà chúc phúc, còn những người khác nghĩ như thế nào chúng cháu không quan tâm. Ngoại trừ chuyện đó ra cháu cũng có đủ thực lực để đối mặt thậm chí thay đổi một thứ gì đó bên ngoài. Hiện giờ xã hội trong nước còn chưa đủ phóng khoáng, nhưng về sau quan niệm của mọi người sẽ từ từ thay đổi, đối với trình độ tiếp thu đồng tính luyến ái cũng sẽ đề cao; cho dù sau này có công khai thì hai người chúng cháu cũng sẽ cùng nhau đối mặt."
Ba Mạnh không có bày tỏ có vừa lòng với lời hắn nói hay không lại tung ra vấn đề kế tiếp của ông: "Hai đứa có nghĩ tới vấn đề đời sau hay không, thân phận của cháu không tầm thường, cũng cần người thừa kế phải không?"
"Chúng cháu còn chưa có thảo luận qua vấn đề này, nhưng cháu đã trao đổi qua với người nhà, về sau có thể đẻ mướn cũng có thể nhận nuôi, phải xem Vi Nghiên có thể tiếp thu loại nào; nói thật, cá nhân cháu là không quá có thể chấp nhận có con với người phụ nữ khác, vô luận là của cháu hay là Vi Nghiên mực, pháp luật của quốc gia cũng không cho phép. Cho nên cháu là nghiêng về nhận nuôi."
Ba Mạnh và mẹ Mạnh lúc này ngược lại biết tính tình Sở Chiêu thích sạch sẽ và bá đạo.
"Con cũng vậy." Mạnh Vi Nghiên sợ ba mẹ không thích lời nói và sự bá đạo của hắn vội vàng cũng nhấc tay tỏ thái độ.
Mẹ Mạnh trợn mắt nhìn cậu, Mạnh Vi Nghiên lấy lòng cười làm cho mẹ Mạnh cũng rất bất đắc dĩ.
Sở Chiêu kéo tay cậu qua nắm chặt ở trong lòng bàn tay bày tỏ quyết tâm của mình tiếp tục nói: "Về vấn đề người thừa kế công ty, cháu sẽ lựa chọn người ưu tú kế thừa, vô luận là đứa nhỏ trong gia tộc của cháu hay là đứa nhỏ nhận nuôi. Nếu không có thích hợp cháu sẽ mời người đảm nhiệm chức giám đốc sau khi chết, về sau mang tất cả thu nhập quyên tặng cho sự nghiệp từ thiện."
Ba Mạnh nhìn hắn nói rất có kế hoạch lại còn hết sức kiên định càng thêm dịu đi một chút: "Hai đứa bây giờ vẫn còn ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, xúc động lên cái gì cũng đều mặc kệ. Nhưng quan hệ của hai đứa không có pháp luật bảo đảm, nếu 10 năm sau 5 năm sau thậm chí 1 năm sau hai đứa chia tay, hai đứa có nghĩ tới khả năng này không?"
"Cháu cũng không thể bảo đảm về sau không xảy ra vấn đề này, cho dù không phải chia tay thì cũng có khả năng là cháu qua đời trước, cháu không có cách nào làm ra bảo đảm. Nhưng cháu đối với bản thân mình muốn cái gì thì rất rõ ràng, cháu nếu đã ở bên Vi Nghiên thì cậu ấy chính là một phần trách nhiệm của cháu, cháu nhất định sẽ phụ trách." Sở Chiêu lựa chọn ăn ngay nói thật.
Mạnh Vi Nghiên ở một bên không vui: "Cho dù sau này chia tay con cũng không có gì tổn thất, con cũng không giống con gái, con có thể nuôi sống bản thân, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới. Đừng bỏ qua năng lực của con có được không?"
Sở Chiêu xoa xoa tóc của cậu: "Ngoan, chú đang giúp em."
Mạnh Vi Nghiên rướn cổ phồng má, ngậm miệng cũng không có nói gì nữa. Sở Chiêu xoay người tiếp tục thuyết phục ba mẹ Mạnh: "Nếu chia tay hoặc cháu qua đời thì cháu nhất định đã tạo thành tổn thương trên tinh thần cho Vi Nghiên, chuyện này đến lúc đó cháu chết muôn lần cũng không có cách bù đáp lại, cháu chỉ có thể từ vật chất mang đến cho Vi Nghiên càng nhiều."
Sở Chiêu lý trí phân tích toàn bộ làm cho ba mẹ Mạnh hoàn toàn thuyết phục, bọn họ đã tìm không thấy lý do để phản đối, cũng không thể bởi vì sau này hai người có khả năng chia tay thì không cho bọn họ hiện tại ở bên nhau.
Ba Mạnh không lại chất vấn, ba người đều nhìn về phía mẹ Mạnh.
"Dì cũng không có gì muốn hỏi, chỉ là hy vọng hai đứa có thể chung thủy. Dì nghe nói cái vòng luẩn quẩn này rất loạn, hy vọng hai đứa đừng xằng bậy, bằng không nếu nhiễm bệnh gì thì không tốt." Mặc dù mẹ Mạnh là đang dặn dò hai người, nhưng bà vẫn nhìn Sở Chiêu.
Sở Chiêu tự nhiên hiểu rõ đây là mẹ Mạnh nói với mình, lo lắng hắn là củ cải đào hoa: "Xin dì cứ yên tâm, nếu cháu xằng bậy chỉ sợ người nhà của cháu đều đã sẽ không chấp nhận."
Sở Chiêu đứng lên cúi người thật sâu: "Cám ơn sự thông cảm và ủng hộ của hai người, sau này chúng cháu nhất định sẽ sống thật tốt."
Mẹ Mạnh cũng đỏ mắt gật đầu.
Sau khi giải quyết vấn đề chủ yếu xong ba Mạnh tâm bình khí hòa bắt đầu tán gẫu với Sở Chiêu. Sở Chiêu cũng thả lỏng một chút, hai người bắt đầu tán gẫu đến cờ vây và những sở thích khi rãnh rỗi cũng rất hợp ý.
"Đã sắp đến 11 giờ rồi à, Sở Chiêu giữa trưa ở lại ăn cơm đi, muốn ăn cái gì thì nói cho dì biết, dì làm cho cháu."
"Cám ơn dì, Vi Nghiên cũng khen với cháu về tay nghề của dì đó. Hôm nay rốt cuộc cháu cũng có thể nếm thử món ăn chính tông của nhà họ Mạnh rồi, cháu cũng có vài món sở trường, chú dì cũng có thể nếm thử tay nghề của cháu." Hắn nói xong đã đứng dậy đi với mẹ Mạnh vào phòng bếp.
"Cháu còn biết nấu ăn à? Vừa lúc dì lo lắng hai người đàn ông các cháu ở bên nhau giải quyết chuyện ăn cơm thế nào, sau này cháu cần phải chăm sóc Tiểu Nghiên nhiều một chút nha."
"Dĩ nhiên là được."
Chờ hai người vừa đi Mạnh Vi Nghiên nhích đến bên cạnh ba già thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
"Cũng thật có lòng, hai đứa về sau sống tốt là được, khuê nữ." Ba Mạnh bưng ly trà nghiêm trang trêu chọc.
Mạnh Vi Nghiên chỉ cảm thấy trên đầu hiện ra ba đường vạch đen đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, cậu nhìn thấy không khí hòa thuận vui vẻ bên trong, nhìn thấ Sở Chiêu cẩn thận vừa chuẩn bị cơm trưa vừa chọc mẹ cười; mà mẹ cũng cười thật sự vui vẻ, trên mặt không tự giác tràn đầy tươi cười, cuộc sống trong lý tưởng chính là như thế này nhỉ.
Sở Chiêu xoay người nhìn thấy người đến đứng ở cửa ngẩn người, lén lút chớp chớp mắt với cậu. Mạnh Vi Nghiên cũng bị động tác trêu đùa của hắn nở nụ cười.
* * * Từ sau ngày đó thăm viếng nhà họ Mạnh đã qua thời gian không ngắn, hai người lại đều chìm trong bận rộn, công ty Sở Chiêu đều có một đống lớn chuyện phải xử lý. Mạnh Vi Nghiên cũng bị đạo diễn Trần gọi lên bổ sung một chút phối âm, thuận tiện nhìn cuốn phim một lần đại khái đã cắt ra.
Thành phim và ở phim trường quay đoạn ngắn không giống nhau, Mạnh Vi Nghiên và nhân viên công tác cùng ngồi ở trước sân khấu màn hình chiếu nhìn thấy bản thân xa lạ ở trong cuốn phim diễn cuộc sống của một người khác, loại cảm giác này thật là hơi kỳ quái, nhưng lại có chút tuyệt mĩ.
Mạnh Vi Nghiên sau khi tạm biệt đạo diễn Trần thì thấy trên điện thoại di động của mình có cuộc gọi nhỡ, cậu lập tức gọi lại.
"Hôm nay rất bận hả?"
"Dạ, có chút bận, em đi xem cuốn phim đạo diễn Trần cắt ra, đột nhiên cảm thấy diễn xuất rất tốt, không giống như hát hí kịch, em có chút cảm giác yêu chính mình khi xuất hiện ở trên màn ảnh lớn."
Mạnh Vi Nghiên nhìn người đi tới lui ở bên đường, nhìn đèn nê ông ven đường cùng người yêu của mình kể ra vất vả một ngày và thấu hiểu lẫn nhau.
"Vậy em quyết định muốn vào giới giải trí hả?"
"Em có suy nghĩ này nhưng có chút lo lắng, dù sao em chỉ muốn quay phim chứ không muốn cuốn vào các chuyện rối loạn trong giới giải trí."
"Sợ cái gì, có anh đây, em muốn thì cứ làm đi."
Mạnh Vi Nghiên nhẹ nhàng cười ra tiếng làm cho lòng người bên kia điện thoại ngứa ngáy: "Dạ, em biết rồi, em đang tính sẽ ôm đùi của anh nè. Em cũng là người có chỗ dựa mà."
Bận rộn giữa hai người cũng chỉ có thể lấy điện thoại ra gửi nỗi tương tư.
* * * Ngày 1 tháng 5, Mạnh Vi Nghiên theo rạp hát cùng tham gia hội biểu diễn văn nghệ ngày Quốc Tế Lao Động. Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì cùng bay với Sở Chiêu đi Hồng Kông tham gia Hội đấu giá Sophia.
Xuống máy bay có người phụ trách của Sophia cho xe đến đón bọn họ đi khách sạn đã đặt trước. Trước khi biết được Sở Chiêu muốn tới thì y cũng rất kinh ngạc, Sở Chiêu làm một đại phú hào ở Trung Quốc tính tình thật sự điệu thấp. Trước mỗi hội đấu giá lớn đều sẽ phát thiệp mời cho hắn, nhưng hắn chưa từng đi qua, có cũng là ba mẹ hắn ngẫu nhiên đi vài lần nhưng rất ít, lần này thật sự có phần ngoài dự đoán. Bất quá đối với hội đấu giá của bọn họ là một chuyện rất tốt. Hiện tại phòng đấu giá chuyên nghiệp cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt.
Buổi sáng 9 giờ hai người đi đến phòng đấu giá trước khách sạn cách đó không xa. Sau khi tiến vào trong phòng đấu giá gặp không ít người quen biết với Sở Chiêu, nhìn thấy hai người nắm tay đều rất kinh ngạc; đối với một số người không quen Sở Chiêu hoàn toàn không hề để ý tính toán, nhưng hắn cũng không e dè ngược lại vẫn xem người ta như bạn bè mà giới thiệu cho Mạnh Vi Nghiên. Chỉ là nhìn thấy phản ứng của những người đó đoán chừng còn tưởng rằng Mạnh Vi Nghiên chỉ là được Sở Chiêu bao dưỡng hoặc là chỉ chơi đùa.
Mạnh Vi Nghiên cũng không ngoài ý biết suy nghĩ của bọn họ, đoán chừng đại đa số người sau khi biết quan hệ của bọn họ đều nghĩ như vậy, không cần thiết phải giải thích, về sau bọn họ sẽ biết.
Sở Chiêu không thiếu tiền bạc nên chọn được một cặp bình hoa mai và một bức tranh. Bởi vì tính sau đó đi thăm viếng nhà họ Sở nên Mạnh Vi Nghiên cũng ở trên hội đấu giá chọn vòng cổ phỉ thúy mình xem trọng tính tặng cho mẹ Sở, cái này tiêu hết hơn phân nửa cậu tích góp. Hai người đều rất bận, sau khi kết thúc hội đấu giá hai người không có nán lại lâu ở Hồng Kông. Trong ngày đó đi dạo phố, thăm dò một chút món ăn vặt và chợ đêm Hồng Kông, sáng sớm hôm sau đã quay về Bắc Kinh.
|
Chương 21: Sinh nhật bất ngờ
Editor: demcodon
Trong lúc nhà cửa đang trang trí Mạnh Vi Nghiên nếu có nhiều thời gian rảnh thì đi qua xem tiến độ công trình một chút. Sở Chiêu cũng bận rộn một thời gian cho đến khi dẫn Mạnh Vi Nghiên về nhà.
Mạnh Vi Nghiên vẫn luôn khẩn trương, đêm qua bởi vì vậy mà ngủ không được ngon, cho đến khi trên đường đi đến nhà họ Sở vẫn còn rất khẩn trương. Sở Chiêu biết lúc này nói cái gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể ôm cậu chặt chẽ ở trong lòng an ủi cậu.
Khi đến nhà họ Sở, mẹ Sở và ba Sở rất tri kỷ ra cửa đón cậu, loại coi trọng này làm cho Mạnh Vi Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc chào hỏi với người nhà họ Sở mọi người cũng đều rất thân thiện. Sở Chiêu dẫn theo cậu giới thiệu sơ qua mọi người.
Mạnh Vi Nghiên đầu tiên ngồi ở phía trên hỏi thăm ông nội Sở, sau đó lấy ra một bộ ấm trà tử sa đã chuẩn bị tặng cho ông nội. Ông nội Sở có gương mặt hiền từ ngoài ý muốn của Mạnh Vi Nghiên, cậu vốn tưởng rằng ông nội Sở sẽ là người nghiêm túc.
Sau đó lại lấy ra quà tặng cho mẹ Sở và một cây quạt cổ tặng cho ba Sở. Người nhà họ Sở hôm nay tất cả đều về. Ngoại trừ cả nhà anh cả nhậm chức ở nơi khác, dượng và anh họ ở bộ đội, ngay cả cô cũng cố ý trở về gặp người trong lòng của Sở Chiêu.
"Cám ơn, sau này Sở Chiêu nếu như khi dễ cậu thì cứ tìm chị." Sở Tình đối với cậu ấn tượng không tệ, sau khi nhận quà của mình cũng trêu chọc một câu.
Người nhà họ Sở thân thiện làm cho Mạnh Vi Nghiên hoàn toàn thả lỏng xuống cùng mọi người nói chuyện phiếm ăn cơm, sau đó chơi cờ và tâm sự hí kích với ông nội Sở. Cậu còn bị mẹ Sở dẫn theo đi tham quan phòng và ảnh chụp khi còn nhỏ của Sở Chiêu, cậu cảm thấy rất viên mãn.
"Ông nội, ba mẹ, con phải đưa Vi Nghiên về nhà rồi."
Đảo mắt đã 4 giờ chiều.
"Trở về sớm như làm gì, tối hôm nay ở lại đây đi. Sau này chính là người một nhà."
Mạnh Vi Nghiên xấu hổ nhìn thoáng qua Sở Chiêu, mẹ Sở nhiệt tình chân thành giữ lại làm cho không người nào có thể từ chối. Sở Chiêu cũng rất vui lòng nhìn hai bên ở chung vui vẻ dứt khoát cũng khuyên Mạnh Vi Nghiên ở lại. Cho nên mặc dù ngày đầu tiên đến thăm viếng đã ở lại hơi xấu hổ nhưng Mạnh Vi Nghiên cũng đồng ý, trong lòng còn có một chút mừng thầm nhỏ.
Sở Chiêu dứt khoát dẫn cậu đi siêu thị mua một ít đồ dùng sinh hoạt, sau này nói không chừng sẽ thỉnh thoảng tới ở.
"Thế nào? Có ổn không?"
Mạnh Vi Nghiên mỉm cười gật đầu: "Tất cả mọi người đều đối xử với em rất tốt."
"Cho nên anh nói không cần lo lắng."
"Dạ, sau này chúng ta có thể thỉnh thoảng trở về ở, náo nhiệt một chút ông nội cũng sẽ rất vui vẻ." Hôm nay cậu cũng phát hiện nhân khẩu nhà họ Sở hơi ít hơn nhà họ Mạnh. Cả nhà cô Sở Chiêu dĩ nhiên không ở nơi này, mặt khác người nhà họ Sở cũng rất bận, ông nộ Sở ở nhà thật sự hơi cô đơn.
"Ừhm, em thật tốt." Trong lòng Sở Chiêu rất thoải mái xoa xoa tóc của cậu lại nhịn không được hôn một cái.
Buổi tối tắm xong Mạnh Vi Nghiên thay đồ ngủ hôm nay vừa mới mua. Trong phòng ngủ Sở Chiêu đang ngồi ở trước bàn sách đọc sách, nghe thấy cậu đi ra thì xoay người đứng lên, hai người nhìn thấy màu sắc đồ ngủ trên người không giống nhau đều cười.
"Nhìn anh mặc áo in hình Winnie the Pooh cũng thật đáng yêu."
Sở Chiêu bị người yêu nói đáng yêu cũng rất bất đắc dĩ nhưng không có biện pháp, hôm nay Mạnh Vi Nghiên chính là chọn trúng kiểu này.
"Bảo bối, em mới là đáng yêu nhất." Sở Chiêu ôm lấy eo cậu tình ý triền miên ghé vào lỗ tai cậu nói, dứt lời còn nhẹ nhàng cắn xuống lỗ tai của cậu.
Mạnh Vi Nghiên bị không khí mờ ám này làm cho sắc mặt hồng hồng. Môi Sở Chiêu dần dần từ lỗ tai dời đến cổ. Mạnh Vi Nghiên cảm giác được bị mút hơi hơi tê dại và đau, cậu không cam lòng yếu thế cũng gieo xuống ở trên cổ và xương quai xanh Sở Chiêu mấy quả dâu tây nhỏ. Sở Chiêu nâng đầu của cậu ngậm chặt miệng không thành thật của cậu.
Hai người dần dần trầm mê vào, sau khi lấy tay giải quyết một lần cho nhau hai người mới đều bình tĩnh một chút. Đây là lần đầu tiên hai người làm đến một bước này, tình yêu trong lòng cả hai càng sâu lẳng lặng nằm ở trên giường không biết chán nhìn chăm chú đối phương. Đêm đã khuya, hai người cũng lần lượt ngủ.
* * * Sáng sớm lúc Mạnh Vi Nghiên tỉnh lại bên cạnh đã không có ai. Sau khi đơn giản rửa mặt đi xuống lầu thì mẹ Sở và bác gái cả đang chuẩn bị bữa sáng, bác cả tối hôm qua đã đi bộ đội, ba Sở đang xem báo chí, mà Sở Chiêu lại cùng ông nội ở bên ngoài trong hoa viên tập thể dục buổi sáng.
"Chú dì, buổi sáng tốt lành."
"Tiểu Nghiên thức dậy rồi, tối hôm qua có ngủ ngon không?"
"Rất ngon, bởi vậy nên con mới thức dậy trễ như vậy." Mạnh Vi Nghiên nói đùa vui chút để giảm bớt xấu hổ trong lòng mình khi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Sau khi dùng xong bữa sáng hai người tính toán đi thì mẹ Sở giữ chặt cậu dẫn cậu đến một phòng trên lầu. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên đang có chút tò mò thì thấy mẹ Sở lấy ra một cái hộp.
"Đây là quà gặp mặt dì tặng cho con, sau này con cũng là con trai của dì, Tiểu Chiêu có làm gì không tốt con hãy thông cảm một chút, cũng không cần quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, người nhà chúng ta đều ủng hộ con."
"Dì!" Trong lòng Mạnh Vi Nghiên rất cảm động.
"Đây cũng là ông nội và chú con đồng ý, nhanh lấy cất đi."
Mạnh Vi Nghiên gật đầu mở vòng tay lớn ôm mẹ Sở một cái.
--- --- Chờ sau khi tạm biệt với người nhà họ Sở Mạnh Vi Nghiên ngồi trên xe lấy ra cái hộp.
"Mẹ anh đưa cho em?"
"Dạ."
"Nhìn xem là thứ gì?"
Mạnh Vi Nghiên mở hộp ra thì ra là một vòng tay phỉ thúy: "Rất đẹp."
108 hạt phỉ thúy xâu thành, chính giữa có một cái tháp Phật nhỏ, hạt châu mượt mà bóng loáng, tháp Phật điêu khắc tinh xảo làm cho Mạnh Vi Nghiên rất là thích.
"Anh đeo lên cho em thử xem. Đẹp." Sở Chiêu đeo lên trên cổ tay trái giúp cậu, phá lệ hợp với làn da tay trắng nõn thon dài của cậu.
Mạnh Vi Nghiên yêu thích không buông tay thưởng thức hồi lâu, cuối cùng cũng không có lấy xuống có thể trở về cho ba mẹ nhìn xem.
* * * Ngày 21 tháng 5 là sinh nhật của Sở Chiêu, nhưng đến ngày 20 Sở Chiêu vẫn còn công tác ở bên ngoài.
"Tối ngày mai sau khi trở về em tổ chức sinh nhật cho anh, em đã chuẩn bị quà cho anh, khẳng định anh sẽ thích." Mạnh Vi Nghiên sau khi hết giờ học thì lập tức gọi điện thoại cho Sở Chiêu.
"Ừhm, chỉ cần là em tặng anh đều thích."
Mạnh Vi Nghiên ngồi trên xe taxi đi thẳng đến sân bay nhỏ vùng ngoại thành. Hôm nay cậu tạo cho Sở Chiêu một bất ngờ, cho nên mặc dù cậu hẹn tối mai tổ chức sinh nhật cho hắn nhưng đêm nay cậu đã bay qua. Hoạt động lần này giúp đỡ lớn nhất là trợ lý Từ, y là người duy nhất ngoại trừ Sở Chiêu có thể điều động được máy bay tư nhân của Sở Chiêu, lúc này đang ở ngoài sân bay chờ cậu.
Máy bay đúng 9 giờ tối đáp xuống nơi đến, Mạnh Vi Nghiên trước cùng trợ lý Từ đi lấy bánh kem đã đặt trước, sau đó núp vào trong khách sạn Sở Chiêu hiện đang ở. Mãi cho đến hơn 11 giờ tối Mạnh Vi Nghiên thay đồ phục vụ của khách sạn đẩy xe bánh kem và quà gõ cửa phòng Sở Chiêu.
Sở Chiêu còn đang ở trước bàn sách bận rộn hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc trở về, khi nghe được tiếng gõ cửa không có suy nghĩ nhiều mà đứng dậy mở cửa.
"Tiên sinh, bữa ăn khuya của ngài. Chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
Sở Chiêu ngơ ngác nhìn Mạnh Vi Nghiên đẩy xe ăn đi vào, trên xe ăn đặt một cái bánh kem thật to thắp ngọn nến.
Mạnh Vi Nghiên nhìn hắn đứng ngốc với dáng vẻ không thể tin mà cười đóng cửa lại, sau đó nhéo gương mặt hắn: "Thế nào, vui vẻ đến choáng váng?"
Sở Chiêu lúc này mới hồi phục lại tinh thần ôm cậu thật chặt vào trong ngực: "Bảo bối, thật là em? Anh thật sự là rất vui." Dứt lời hôn liên tục vài cái ở trên mặt cậu.
"Sinh nhật vui vẻ."
"Đây thật sự là một cái bất ngờ lớn, cũng là sinh nhật đặc biệt nhất anh từng có được, bảo bối, anh yêu em."
"Em cũng vậy." Hai người liếc mắt đưa tình nhìn nhau.
"Anh nhanh cầu nguyện rồi thổi nến đi." Mạnh Vi Nghiên kéo hắn đến trước bánh kem hát lên bài hát sinh nhật.
Sở Chiêu cũng làm theo cậu nhắm mắt lại cầu nguyện rồi thổi tắt ngọn nến.
"Trong nguyện vọng của anh có em không?" Mạnh Vi Nghiên dựa vào trong ngực hắn nhỏ giọng dò hỏi.
"Về sau trong nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của anh đều có em, bữa ăn khuya nhỏ của anh."
"Vậy anh muốn ăn em không?" Mạnh Vi Nghiên đỏ mặt lớn mật tán tỉnh.
Sở Chiêu có chút kinh ngạc với sự lớn mật của cậu, lại cảm thấy có người yêu như vậy thật đúng là làm cho người nhiệt huyết sôi trào.
Bánh kem mỹ vị ở dưới bầu không khí này hoàn toàn bị quên lãng. Sở Chiêu ôm lấy Mạnh Vi Nghiên vào trong phòng ngủ nhẹ nhàng đặt cậu ở trên giường. Chóp mũi của hai người chạm nhau, Mạnh Vi Nghiên đã có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn dần dần đỏ lên. Dưới thân cũng cảm giác được sự tồn tại dần dần sinh động lên của hắn. Đến lúc này Mạnh Vi Nghiên cũng có chút sợ hãi, nhưng trước đêm nay cậu đã làm quyết định và chuẩn bị tư tưởng, một bước này sớm hay muộn cũng phải đi, cậu không cho phép chính mình lùi bước.
Mạnh Vi Nghiên ôm cổ Sở Chiêu: "Trong túi quần bên trái của em có cái gì đó."
Ánh mắt Sở Chiêu chặt chẽ nhìn chăm chú vào cậu duỗi tay vào trong túi quần của cậu lấy đồ ra, tỉ mỉ nhìn thấy thì ra là thuốc bôi trơn và bao cao su. Ánh mắt của Sở Chiêu càng thêm sâu: "Bảo bối, anh không muốn nhịn nữa." Dứt lời cũng chưa cho cậu cơ hội nói chuyện đã hung hăng hôn lên.
Mạnh Vi Nghiên bị hắn đột nhiên tập kích tới mưa rền gió dữ chỉ cảm thấy ý thức của mình đều bị hắn cướp đoạt.
Nút áo bị hắn lưu loát cởi bỏ, Mạnh Vi Nghiên không cam lòng yếu thế cũng lột áo ngủ Sở Chiêu ra.
"Xem ra bảo bối cũng gấp không chờ nổi nha."
Manh Vi Nghiên nghe được lời hắn trêu đùa mình cũng có chút thẹn quá thành giận. Nhưng trong nháy mắt lại bị hắn dẫn vào trong hưng phấn không tự giác hùa theo hắn.
* * * Ngày hôm sau, Mạnh Vi Nghiên khó khăn từ trong giấc mơ tỉnh lại, trong phòng vẫn còn kéo bức rèm thật dày tối om. Cậu thử di chuyển cánh tay dò sờ sờ bên cạnh, không có ai, sau đó lại có ý đồ xoay người tìm di động một chút. Nhưng vừa mới chuyển động cũng cảm giác được cả người truyền đến từng cơn đau nhức và nơi nào đó phía sau đau không thể nói. Nỗi đau này thật sự có chút khó chịu, Mạnh Vi Nghiên không thể ức chế kêu đau một tiếng. Trong lòng cũng bắt đầu ấm ức, tối hôm qua Sở Chiêu không ngừng nghỉ làm đến ba lần, cậu lần đầu thừa nhận thật sự không thoải mái, cho dù khóc cầu xin tha thứ hắn cũng không nghe. Mãi càng về sau cậu hôn mê bất tỉnh cái gì cũng không biết. Hiện tại mình tỉnh lại mặc dù cảm giác trên người được tắm rửa bôi thuốc, nhưng hắn lại không ở bên cạnh.
Thật vất vả mò thấy di động nhìn thấy thì ra đã hơn 1 giờ chiều, kêu một tiếng nhưng không ai trả lời, nghĩ đến hắn tối hôm qua không biết tiết chế và không săn sóc, thân thể đau đớn và ấm ức trong lòng lập tức dâng lên. Cậu yên lặng rút mình chui vào trong chăn sinh hờn dỗi, rồi lại cảm thấy mình có phần làm ra lẽ, rõ ràng tối hôm qua kỳ thật mình cũng rất hưởng thụ; chỉ là tối hôm qua Sở Chiêu thật sự là quá bá đạo, trong lòng cậu vẫn có chút tức giận. Mạnh Vi Nghiên đảo tròn mắt ấp ủ cần phải dạy dỗ Sở Chiêu một chút, bằng không thì về sau hắn ở trên giường đều bá đạo như vậy, về sau mình có thể sẽ rất thảm.
|
Chương 22: Vào ở nhà mới
Editor: demcodon
Trong lòng cậu hạ quyết tâm, nhân lúc cậu nghe được cửa phòng ngủ bị đẩy ra nhẹ nhàng thì Sở Chiêu đã nhẹ nhàng đi tới yên lặng mà không có lên tiếng.
Sở Chiêu dẫm chân lên trên thảm mềm mại đi đến mép giường yêu thương nhìn người co rút thành một cục trong chăn. Hắn đang muốn kéo chăn xuống lộ đầu ra nhưng không nghĩ tới chăn bị nắm rất chặt.
"Bảo bối, em tỉnh rồi hả?" Sở Chiêu ngồi mép giường cẩn thận tới gần hỏi. Vừa rồi lôi kéo chăn thì Sở Chiêu phát hiện không thích hợp. Người trong chăn rõ ràng là đang run rẩy, tỉ mỉ nghe còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở. Trong lòng hắn bắt đầu sốt ruột.
"Vi Nghiên, làm sao vậy?" Sở Chiêu vội vàng kéo chăn xuốn, nhưng không nghĩ tới chăn bị kéo càng căng, người bên trong còn quấn chặt sang một bên, tiếng khóc cũng càng thêm rõ ràng. Tim Sở Chiêu lại càng đập nhanh: "Vi Nghiên, làm sao vậy? Nói với anh không được sao?"
Hai người giằng co một hồi Mạnh Vi Nghiên cũng không nói lời nào, chỉ là có vẻ khóc. Sở Chiêu cũng là lần đầu tiên thấy cậu khóc, trong lòng hắn lại càng vừa kích động vừa đau lòng vội vàng xốc hết chăn lên. Trên người Mạnh Vi Nghiên vẫn còn đau nên không có sức lực cướp chăn với hắn nên chăn bị hắn lập tức cướp đi.
Tối hôm qua Mạnh Vi Nghiên đã khóc rất lâu, vừa rồi mặc dù là giả khóc nhưng đôi mắt đã là sưng đỏ. Cậu vốn dĩ là muốn giả bộ một chút dọa Sở Chiêu, lúc này bức đầu đã đạt thành mục đích, cũng không tiếp tục lại giả vờ nữa.
Sở Chiêu đau lòng ôm cậu vào trong lòng: "Vi Nghiên, em hối hận hả? Nói cho anh biết anh đã làm sai chỗ nào được không? Anh sẽ sửa."
Mạnh Vi Nghiên đưa ra tất cả kỹ thuật diễn xuất mình có được mang theo một chút nức nở nhỏ giọng nói: "Không thoải mái, đau, chỗ nào cũng đau, tối hôm qua anh còn vẫn luôn không ngừng, em đã cầu xin anh nhưng anh cũng không ngừng, sao anh có thể bá đạo như vậy chứ? Em rõ ràng là lần đầu tiên, anh một chút cũng không suy xét cho em."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là anh sai." Trong lòng Sở Chiêu cũng rất tự trách, Mạnh Vi Nghiên cho tới bây giờ đều rất kiên cường, chưa từng khóc qua. Hiện tại cậu lên án hắn như vậy thật sự làm cho Sở Chiêu bắt đầu hối hận. Tối hôm qua hắn thật là có phần không khống chế nổi, hơn hai mươi mấy năm thân xử nam lập tức đối mặt với người yêu mình ngon miệng như vậy thật sự là làm cho sự tự chủ của hắn cho tới nay hoàn toàn tan vỡ.
"Về sau sẽ không, thật sự, bảo bối, tha thứ cho anh đi." Sở Chiêu ghé vào lỗ tai cậu thành khẩn xin lỗi cũng làm cho trong lòng Mạnh Vi Nghiên bình tĩnh trở lại.
"Em là một người đàn ông trưởng thành như vậ có phải quá làm kiêu hay không?"
"Sẽ không, nên trách anh."
"Vậy sau này anh không được như vậy, sau này cũng phải suy xét cân nhắc cho em nhiều hơn, thật sự rất đau."
"Ừhm, anh sẽ cố gắng, nhưng bảo bối thật sự quá đẹp, anh thật sự là rất khó khống chế."
Mạnh Vi Nghiên dữ tợn trừng mắt nhìn hắn.
"Để anh nhìn xem vết thương trên người em có đỡ hơn chút nào không." Sở Chiêu nhẹ nhàng cởi sạch áo ngủ của cậu.
Mạnh Vi Nghiên cúi đầu nhìn thấy trên người mình khắp nơi đều là dấu hôn, đặc biệt là hai nụ hoa kia lại càng sưng đỏ. Sở Chiêu thấy vậy chột dạ sờ sờ mũi, khi nhìn thì hạ thân cũng cứng lên, hậu môn càng thêm không cần nghĩ. Mạnh Vi Nghiên nhịn không được lại trừng mắt nhìn hắn, lần này trừng mắt càng thêm tức giận. Đôi mắt Sở Chiêu đã cố định ở trên người cậu, Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ hắn nhộn nhạo tức giận mặc quần áo tử tế lại, kéo qua chăn không để ý tới hắn.
"Bảo bối, bảo bối, anh chỉ ở trước mặt em không khống chế nổi chính mình thôi, em cũng cần phải săn sóc tâm tình anh lần đầu tiên ăn thịt chứ." Da mặt của Sở Chiêu cũng bắt đầu dày lên làm nũng chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Cuối cùng Mạnh Vi Nghiên nghiêm khắc từ chối Sở Chiêu một mình kiên trì đi tắm rửa một cái. Nhưng khi đến lúc bôi thuốc có chỗ không thể với tới được, Sở Chiêu phải liên tục thề mới có được quyền lợi giúp bôi thuốc. Mạnh Vi Nghiên nằm sấp ở trên giường, hơi cảm thấy thẹn để cho Sở Chiêu bôi thuốc ở hâu môn cho cậu. Sở Chiêu đau lòng nhìn hậu môn cậu hơi bị xé rách, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc không mang theo một tia ham muốn cẩn thận giúp cậu bôi thuốc.
Bôi thuốc xong Mạnh Vi Nghiên lại ăn một bữa cơm đầu tiên hôm nay, bụng đói kêu vang dạ dày rốt cục cũng chứa được đồ ăn.
Ăn cơm xong Mạnh Vi Nghiên mang quà sinh nhật mình đã chuẩn bị xong ra: "Sinh nhật vui vẻ."
Sở Chiêu nhận quà tặng rồi cho cậu một nụ hôn: "Cám ơn bảo bối." Vừa mở hộp ra nhìn thấy thì ra còn là hai phần, một cái là quyển tập tranh 2 Mạnh Vi Nghiên vẽ, một cái còn lại là một cái ngọc bội trắng kết đồng tâm.
"Đây là chính tay em điêu khắc, vì cái này trên tay em còn bị thương." Mạnh Vi Nghiên cũng không phải là người làm chuyện tốt không lưu danh, cậu là đứa trẻ có tinh thần kiên trì vâng chịu biết khóc có sữa uống.
Sở Chiêu nâng tay cậu lên vừa tỉ mỉ nhìn thì quả nhiên còn có mấy chỗ vết sẹo còn chưa có lành, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng: "Cám ơn em, bảo bối, anh rất thích, chỉ là sau này đừng làm bản thân mình lại tổn thương nữa."
"Anh thích là được." Hai người lại bắt đầu buồn nôn.
Bởi vì cơ thể Mạnh Vi Nghiên không khỏe nên sáng ngày hôm sau hai người mới quay về Bắc Kinh. Mạnh Vi Nghiên cũng không dám lập tức về nhà, thân thể của cậu còn dấu vết, nếu bị ba mẹ nhìn thấy thì hơi xấu hổ.
* * * Tháng 7 đã đến, trường học của Mạnh Vi Nghiên cho nghỉ hè, vừa lúc nhà mới cũng trang trí hoàn tất, hai người thu xếp một chút đồ đạc của hai người bao lớn bao nhỏ dọn vào nhà mới. Nhân cơ hội này vừa lúc mở tiệc chiêu đãi gia đình hai nhà ở trong nhà mới. Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu đối với việc này rất coi trọng, trước một ngày đến siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn rất phong phú.
Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Sở đã đi đến trước tiên. Ông nộ Sở tinh thần phấn chấn dẫn đầu đi đến, đoàn người đi theo phía sau. Hai người vội vàng đón tiếp bọn họ trước tiên ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi. Một lát sau thì người nhà họ Mạnh đi tới, từ ông cố Mạnh cho đến cháu gái nhỏ Điềm Điềm tới cũng là đặc biệt đầy đủ hết. Trong phòng lập tức bắt đầu náo nhiệt, cùng nhau chào hỏi thì đặc biệt tốn không ít thời gian. Chờ sau khi chào hỏi xong ngồi vào chỗ của mình thì mẹ Mạnh lại đề nghị đi tham quan nhà mới một chút, một đám người lại chậm rãi đứng dậy quan sát chung quanh.
Mọi người đều nhìn ra được ngôi nhà này trang trí mất không ít sức lực, ngoại trừ đồ cổ và tranh chữ vô giá còn có các loại đồ điện dụng cụ trong nhà được chọn lựa kỹ càng. Trong phòng khách đặt đàn dương cầm, các loại trang trí nhỏ thú vị như ảnh chụp của hai người và mọi người trong nhà làm cho các trưởng bối đều rất vừa lòng.
Điềm Điềm nghịch ngợm chui vào bức màn, chị dâu đuổi theo bế bé ra: "Haizz, Tiểu Nghiên, bức màn này của em thật xinh đẹp, đây là đồ án gì vậy?"
Mạnh Vi Nghiên có phần xấu hổ cầm lấy điều khiển từ xa mở bức màn ra, thì ra màu xám bạc trên bức màn là một bức thật to nét vẽ của hai người, là một tờ lấy trong tập tranh Mạnh Vi Nghiên vẽ. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ mà không nói chỉ cười, còn lớn mật trêu chọc hai người vài câu.
Chờ khi đi tham quan đến phòng luyện tâp Mạnh Vi Nghiên tỉ mỉ trang trí thì người nhà họ Mạnh càng vui vẻ. Ông cố Mạnh càng liên tục dặn dò cậu bình thường cũng phải luyện tập hát hí kịch cho tốt. Nhưng mọi người tỉ mỉ nhìn cũng rất là kinh dị, chỉ thấy bên cạnh giá vũ khí còn đặt một cái kiếm phong cách cổ xưa. Phía trên là một thanh kiếm ngọc thon dài xanh biếc, chất ngọc mượt mà trong suốt, là ngọc bích tốt nhất, thủ pháp điêu khắc cũng rất xinh đẹp, vô luận là thân kiếm hay là chuôi kiếm cũng đều lưu loát dễ đưa đẩy, trên chuôi kiếm rũ xuống một cái tua kiếm màu vàng rất là tinh xảo xinh đẹp.
Đoàn người đang vây quanh quan sát thì bên kia Điềm Điềm thích cái đẹp nhìn thấy mũ phượng của Mạnh Vi Nghiên nói: "Mẹ, con muốn đội."
Chị dâu cũng không có nghĩ nhiều, bình thường ở trong nhà Điềm Điềm thích cái đẹp đã rất thích chơi mũ phượng. Nhưng cô vừa cầm lên nhìn thấy lại ngạc nhiên: "Tiểu Nghiên, cái này của em hẳn sẽ không phải là trân châu và đá quý thật sự chứ?"
Mạnh Vi Nghiên vốn dĩ bởi vì mọi người nhìn thấy kiếm ngọc có chút xấu hổ, lần này càng thêm xấu hổ: "Ưm, dạ."
Lần này mọi người lại đều vây qua xem, Điềm Điềm thông minh lanh lợi vừa nghe lại càng thêm la hét muốn đội. Mạnh Vi Nghiên cũng không có từ chối đội lên cho bé còn thẳng thắng khen bé xinh đẹp, làm cho cô nhóc càng khoái chí. Cuối cùng bị mọi người khuyên can mãi mới lưu luyến không rời lấy xuống. Trong lòng Sở Chiêu âm thầm quyết định chờ lát nữa kêu Từ Bằng Huy lại đi đặt một cái nhỏ, chờ qua một thời gian ngắn đến sinh nhật Điềm Điềm thì tặng cho bé.
Lên lầu 2 là phòng nghỉ ngơi, vòng qua một cái bình phong tranh hoa điểu mọi người không thể tránh khỏi có chút kinh ngạc.
"Đều là Sở Chiêu không nói cho con biết tự mình lén lút trang trí như vậy, con cũng cảm thấy quá khoa trương."
Thì ra lầu 2 trang trí có thể nói là không đơn giản. Cái bàn gỗ lim đỏ cũng không tính là gì, chỉ thấy trên tủ kệ đặt đan xen 12 bình mai hoa cỏ hợp lí, trên bình gốm sứ màu trắng vẽ mai lan cúc mẫu đơn và hoa cỏ, bên cạnh trên cái giá đặt mấy bồn cây cảnh tinh xảo. Trên tường có tranh chữ viết trang trí, đều là đồ cổ chân chính, khoa trương nhất chính là cái bộ giường gỗ lim cực lớn kia.
Loại giường này là giường thường dùng trong thời cổ đại, giường này có tất cả 3 lớp. Ở cổ đại có một loại giường một lớp dùng cho nơi đặt bàn trang điểm rửa mặt và nơi nha hoàn người hầu ngủ, giường 3 lớp mới là giường dành cho chủ nhân ngủ. Hiện giờ xem ra cũng thật sự có chút khoa trương, Mạnh Vi Nghiên cũng không hiểu rõ cách làm của Sở Chiêu.
Sở Chiêu nhìn thấy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc lại càng đắc ý dào dạt, âm thầm nhìn về phía Mạnh Vi Nghiên muốn tranh công với cậu. Mạnh Vi Nghiên lại hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.
Đi tham quan xong tất cả phòng mẹ Mạnh lôi kéo tay Sở Chiêu nói: "Con cũng quá xa xỉ rồi, cưng chiều Tiểu Nghiên đến phải sinh hư, về sau cũng đừng làm như vậy nữa."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng mẹ Mạnh đối với chuyện Sở Chiêu coi trọng con trai nhà mình như vậy vẫn là rất vui vẻ.
Ba Sở cũng bước qua lén lút nói: "Được đó thằng nhóc, thật có bản lĩnh."
Mạnh Vi Nghiên suy nghĩ nhiều, sợ người nhà họ Sở đặc biệt là mẹ Sở có ý kiến với cách làm của Sở Chiêu nên ghé sát vào cạnh mẹ Sở mở miệng ngậm miệng một tiếng dì nói thật ngọt. Tóm lại tất cả mọi người đều vẫn rất vừa lòng. Lúc này đối với tương lai của hai người trong lòng cũng đều có tin tưởng, sau này hai nhà cũng cần phải làm một gia đình thân thích mà qua lại.
Sau khi dùng cơm trưa xong mọi người cũng không ở lâu mà lần lượt rời đi. Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nhận được điện thoại của Viên Cương hẹn bọn họ buổi tối ăn cơm. Bọn họ hôm nay vì tiếp đãi người nhà mà cố ý nghỉ một ngày, buổi tối ngược lại không có làm gì nên cũng đồng ý.
"Đúng rồi, Viên Cương sắp kết hôn."
"Ai? Ảnh sắp kết hôn? Ảnh có bạn gái khi nào, sao em chưa từng gặp qua?" Mạnh Vi Nghiên hơi kinh ngạc, tháng 4 vừa rồi bọn họ tụ hội một lần cũng không có thấy y dẫn theo bạn gái.
"Không phải rất rõ ràng, nhưng ít ra cũng một năm rồi, anh cũng chỉ gặp qua hai lần. Thằng nhóc này lại khiêm tốn như vậy, nếu không phải nó đặt khách sạn nhà anh thì anh còn không biết." Sở Chiêu lắc đầu.
"Vậy hẳn là nghiêm túc rồi, hôn lễ tổ chức lúc nào vậy anh?"
"Hình như là sau lễ quốc khánh."
Mạnh Vi Nghiên gật đầu: "Thật đúng là tò mò về cô dâu."
Hai người không có thảo luận về đề tài này quá nhiều, dù sao buổi tối cũng sẽ biết.
|
Chương 23: Ký hợp đồng với công ty
Editor: demcodon
Buổi tối hai người đến nhà hàng thì mọi người đã đến đông đủ. Viên Cương nhìn thấy bọn họ tiến vào thì dẫn theo một cô gái bên cạnh tính đứng dậy chào hỏi, cũng dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
"Xin chào anh Sở, giới thiệu cho Tiểu Mạnh một chút đây là Tần Linh Linh vợ sắp cưới của tôi, là cô giáo đại học Bách Khoa. Linh Linh, đây là Mạnh Vi Nghiên người yêu của anh Sở, bây giờ còn đang học đại học. Bất quá tuyệt đối là một nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ tuổi trong giới kinh kịch."
Hành vi lời nói của Tần Linh Linh đều nhìn ra là một cô gái dịu dàng, không nghĩ tới hỏi kỹ một chút thì ra là dạy kỹ thuật xây dựng. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên châm chọc chính mình cũng mắc vào tật xấu trông mặt mà bắt hình dong.
Tần Linh Linh kỳ thật trước đó đã biết được quan hệ của hai người, Viên Cương cố ý nói một chút với cô. Cho nên tuy có chút tò mò nhưng đối với quan hệ của hai người cũng không có ánh mắt gì ác ý.
Sau khi đám người đến đông đủ, thừa dịp thức ăn còn chưa có mang lên Viên Cương đi phát thiệp cưới cho mọi người, tuyên bố hôn lễ vào ngày 2 tháng 10, mọi người bắt đầu sôi nổi ồn ào lên. Dù sao thời đại này lưu hành sinh sau đẻ muộn, tuổi cả đám người bọn họ cũng không tính quá lớn, trước mắt cũng chỉ có vài người đã lập gia đình.
Một lát sau mọi người lại bắt đầu tranh đoạt 3 vị trí chú rể phụ. Sở Chiêu tự cho mình đã là người có gia đình tự nhiên sẽ không đi cướp đoạt.
"Đúng rồi, anh Sở, ngày đó kết hôn cho em mượn xe Maybach của anh dùng nha, xe hoa em định dùng Audi, Maybach vừa lúc làm xe chủ hôn."
Nhà họ Viên làm chính trị, không có ai kinh doanh tự nhiên sẽ không có xe quá xa hoa. Sở Chiêu cũng hiểu nên không có đạo lý từ chối: "Đến lúc đó tặng cho cậu một chiếc, coi như là quà mừng của tôi."
"Ai nha, vẫn là anh Sở đủ nghĩa khí."
"Anh Sở, em cũng sắp kết hôn, cũng tặng em một chiếc đi."
Những người khác lập tức đều đã bắt đầu ồn ào, cậu nhóc Viên Cương đã bắt đầu đắc ý: "Vậy em sẽ không khách khí, cám ơn anh Sở."
Tần Linh Linh cũng vội vàng theo nói lời cảm ơn.
"Không cần, chuẩn bị tốt quà mừng cho bọn tôi là được." Hắn nói xong còn nhín chút thời giờ lột con tôm hùm được một người phục vụ vừa mới bưng lên cho Mạnh Vi Nghiên.
"Anh Sở, hai người nhanh như vậy à?"
"Có suy nghĩ này nhưng còn chưa có kế hoạch, sớm đâu." Mạnh Vi Nghiên mang thịt tôm trong miệng nuốt xuống cười trả lời.
Dùng cơm chiều xong người có việc thì đi trước, người còn lại bắt đầu liên tục nói muốn đến chiến đấu ở karaoke Lang Hào. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên không có việc gì cũng đi theo.
Viên Cương đã sớm biết tính tình đám bạn xấu này nên đã đặt một phòng, y và vợ sắp cưới lái xe ở phía trước dẫn đường.
"Nhìn hai người anh Sở và Mạnh Vi Nghiên thật sự là so với rất nhiều nam nữ ở bên nhau đều rất hợp. Gắp thức ăn, đưa đồ uống, nói chuyện vô cùng ăn ý." Trên bàn cơm Tần Linh Linh cũng cẩn thận chú ý hai người.
"Không phải sao, hai người bọn họ đều là người có trí tuệ, mấy anh em bọn anh ngay từ đầu đã vô cùng tin tưởng bọn họ."
Viên Cương vừa nói như vậy Tần Linh Linh cũng hơi tò mò hỏi: "Nghe ý của bọn họ là có dự định kết hôn à?"
"Người hai nhà đã đồng ý, cũng đã gặp mặt, còn nhanh hơn so với chính thức như chúng ta."
"Vậy cũng rất tốt." Tần Linh Linh cũng không có tiếp tục hỏi nữa, hiện tại cô cũng bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, vẫn cứ lo lắng hai người sau khi kết hôn ở chung không tốt.
* * * Sau lần đó tụ hội Sở Chiêu lập tức đặt cho Viên Cương chiếc xe. Mặc dù không cần cải tiến cửa thành chống đạn, nhưng bởi vì tạm thời không có xe phiên bản mới nên cần tốn không ít thời gian, điều kiện là phải tranh thủ có xe trước đám cưới.
Bởi vì đang nghỉ tiết Xử Thử* nên Mạnh Vi Nghiên gần đây cũng lười nhác không ít. Buổi sáng lúc rời giường thì Sở Chiêu đã đi làm, trong phòng bếp còn cất bữa sáng chuẩn bị cho cậu. Sau khi đơn giản lấp đầy bụng một lát thì dì đến dọn dẹp phòng. Mạnh Vi Nghiên rảnh rỗi không có việc làm nên cũng giúp một tay.
(*Tiết Xử Thử có thể rơi vào ngày 23 hoặc ngày 24 tháng 8 Dương Lịch hàng năm. Là một trong 24 tiết khí hàng năm, là tiết khí thứ 2 của mùa thu sau tiết Lập Thu. Tiết Xử Thử là thời kì chuyển giao mùa, từ nóng bức ngột ngạt sang tê buốt cóng lạnh, từ hạ sang đông. Đây cũng là thời điểm lúa chín, bắt đầu thu hoạch, thiên địa vạn vật bắt đầu bước vào thời kì chín muồi rồi tới héo tàn. Mưa bắt đầu giảm dần, nông vụ sau thu hoạch lại tất bật chuẩn bị vụ đông. Các hoạt động phổ biến nhất trong tiết Xử Thử là du lịch nghênh thu, đi dã ngoại tận hưởng bầu không khí ngọt ngào, mát mẻ, sảng khoái; thả đèn hoa đăng trong tiết rằm tháng 7 và trông trăng bái Nguyệt Thần trong tiết rằm tháng 8.)
Buổi tối lúc Sở Chiêu trở về thì Mạnh Vi Nghiên đang ôm một quyển hành trình du lịch thật dày đang cẩn thận nghiên cứu. Bởi vì cậu đang nghỉ hè, còn công việc của Sở Chiêu một đoạn thời gian kế tiếp cũng tương đối ít, nên hai người tính toán ra ngoài nghỉ phép. Hai người cũng đều rất là chờ mong hành trình nghỉ phép đầu tiên của bọn họ.
Sở Chiêu nhận ly nước Mạnh Vi Nghiên đưa qua một hơi đã uống hết nửa ly. Mạnh Vi Nghiên thuận thế chui vào trong lòng hắn: "Hôm nay anh có nhiều việc không? Có mệt không?"
"Không tệ, qua hai ngày nữa anh phải đi Nội Mông* công tác một chuyến, nơi đó mới xây một trại chăn nuôi bò sữa, em cùng đi với anh nha."
(*Tên chính thức là Khu tự trị Nội Mông Cổ, thường được gọi tắt là Nội Mông, là một khu tự trị nằm ở phía bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nội Mông có biên giới quốc tế với nước Mông Cổ độc lập và Nga.)
"Cũng được, vừa lúc nhìn xem phong cảnh thảo nguyên."
"Chọn nơi nghỉ phép xong chưa?"
Sở Chiêu vừa hỏi câu này Mạnh Vi Nghiên lại bắt đầu rối rắm: "Em có chọn được mấy nơi nhưng không biết nên chọn cái nào mới tốt. Anh xem, nước Pháp và Tây Ban Nha, lúc này đi Nga thời tiết cũng tương đối thích hợp." Mạnh Vi Nghiên cầm sách du lịch, phía trên bị vẽ tràn đầy, trên mục lục 3 quốc gia bị đánh dấu trọng điểm.
"Sợ là chúng ta chỉ có thể đi nước Pháp." Sở Chiêu vuốt thẳng chân mày cậu đang nhíu lại, thần bí nói.
"Hửm? Vì sao?"
"Em đoán xem."
"Nhanh nói cho em biết đi." Mạnh Vi Nghiên nhéo lỗ tai của hắn, giả làm dáng vẻ hung dữ.
"Nhanh tha cho anh đi, đạo diễn Trần muốn mang <Sắc trời> đi tham gia liên hoan phim Garnier 4, em dĩ nhiên là phải đi tham gia."
"A..., đúng rồi..., lần trước đạo diễn Trần nói với em mang điện ảnh đăng ký lên. Chúng ta thuận tiện đi nghỉ phép đi."
"Ừhm, có một việc, em không phải suy nghĩ muốn phát triển trong giới diễn viên sao? Có suy xét một chút làm gì không?"
"Dạ, em đã nghĩ tới, em cảm thấy vẫn là ký hợp đồng với một công ty thì tốt hơn, tài nguyên lại có bảo đảm, rất nhiều việc vặt em không am hiểu công ty sẽ hỗ trợ xử lý. Phòng làm việc quá phiền toái, cho nên em muốn hỏi Triệu Nguyên một chút."
Sở Chiêu cũng không có quá ngoài ý muốn, dựa vào tính cách sợ phiền toái của Mạnh Vi Nghiên lựa chọn như vậy cũng không kỳ quái, huống chi sau này mình còn có thể ủng hộ cậu: "Vậy thì hỏi Triệu Nguyên một chút đi."
Hai người nói hành động thì hành động, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên hiện tại đang đi làm ở công ty nhà mình, học quản lý công ty. Khi nghe được hai người nhờ vả tự nhiên y không từ chối. Bản thân điện ảnh Sở Thịnh chỉ đầu tư chế tác tác phẩm điện ảnh và đầu tư truyền hình, cũng không có ký hợp đồng với nghệ sĩ. Cho nên từ khi thành lập tới nay không ngừng gia tăng hợp tác với các công ty giải trí lớn. Vương Ngu là công ty đầu tiên hợp tác chặt chẽ với Sở Thịnh, đây không chỉ là bởi vì địa vị của bản thân Vương Ngu mà còn có tình cảm cá nhân của Sở Chiêu và Triệu Nguyên ở trong đó. Ở trong quá trình hợp tác Vương Ngu có được không ít chỗ tốt, địa vị của Triệu Nguyên ở trong công ty cũng dần dần củng cố.
Triệu Nguyên hiểu biết suy nghĩ của Mạnh Vi Nghiên, sau khi cúp điện thoại lập tức liên lạc với ba mình. Sau khi thông qua lập tức để cho bộ phận pháp vụ định ra một hợp đồng tương đối rộng rãi cho Mạnh Vi Nghiên, tiếp theo tỉ mỉ chọn lựa người đại diện thích hợp. Lại căn cứ theo yêu cầu của Mạnh Vi Nghiên liên lạc với trợ lý tạm thời trước đó của cậu là Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc sau khi kết thúc hợp đồng với Mạnh Vi Nghiên vẫn luôn làm công việc trợ lý tạm thời, cũng làm trợ lý cho không ít nghệ sĩ. Tuy nói tích lũy càng nhiều kinh nghiệm trong công việc, nhưng cũng là thật gặp đủ trăm loại người, mỗi một người càng thêm khó hầu hạ.
Lần này lập tức nhận được điện thoại công ty nhà cậu chủ, khi biết sau này có thể đảm nhiệm trợ lý chính thức của Mạnh Vi Nghiên cả người lập tức hưng phấn lên. Một là mình rốt cục chuyển thành chính thức, không cần lại làm trợ lý tạm thời nữa. Thứ hai là Mạnh Vi Nghiên thật là chủ cũ tốt cô kiếm khi đụng tới được.
Cô biết Mạnh Vi Nghiên là một người đã có năng lực, phía sau lại có người chống lưng rất lớn. Sau này phát triển khẳng định không tệ được, chỉ cần mình làm thật tốt về sau công việc này khẳng định là chén sắt vô cùng hài lòng. Sau khi liên tiếp đồng ý yêu cầu và chỉ thị của cậu chủ với cô thì Nhạc Nhạc lập tức buông tha một minh tinh nổi tiếng trên tay đang cướp đoạt với người khác làm trợ lý tạm thời chuẩn bị đi đến công ty.
* * * Mạnh Vi Nghiên chờ đến khi Triệu Nguyên điện thoại tới thông báo đi ký hợp đồng đã cách một ngày, cậu lập tức xuất phát đi đến công ty Vương Ngu. Sau khi đến văn phòng Triệu Nguyên đã có mấy người đang chờ.
"Tiểu Mạnh, nhanh ngồi đi, tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Lâm Hải - người đại diện cho cậu sau này, ảnh cũng là người đại diện cho ảnh hậu Bạch Âu. Đây là trưởng phòng pháp vụ công ty tôi, còn Nhạc Nhạc cậu đã biết không cần giới thiệu nữa."
Mạnh Vi Nghiên mỉm cười bắt tay chào hỏi từng người. Người phụ trách bộ phận pháp vụ sau khi trao đổi vài câu thì lấy ra hai bộ hợp đồng. Mạnh Vi Nghiên mặc dù tin tưởng Triệu Nguyên nhưng vẫn tỉ mỉ nhìn qua một lần. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì dứt khoát ký xuống.
Sau khi trao đổi vài câu đơn giản với Triệu Nguyên thì y cũng còn có chuyện khác, mấy người thuận thế ra về.
"Vậy tôi đi trước, hôm nào mời anh ăn cơm."
"Ừh, giúp tôi chào hỏi với anh Sở."
"Vâng, tạm biệt."
Sau khi đi ra người đại diện Lâm Hải dẫn cậu đi vào văn phòng của hắn: "Chúng ta trước tiên nói chuyện một chút, làm người đại diện của cậu tôi hy vọng cậu có thể mang một chút chuyện của cậu nói cho tôi biết, bao gồm sau này rất nhiều chuyện đều phải nói cho tôi biết, không được tự mình tự tiện làm bất luận quyết định gì."
Tuổi Lâm Hải đại khái hơn 40 tuổi, vóc dáng không cao, có phần mập ra, dáng vẻ mặc dù không đẹp trai nhưng nhìn ra được là người vô cùng trầm ổn. Lúc này giọng điệu và vẻ mặt nghiêm khắc nói thẳng vào chủ đề với cậu lại làm cho người ta rõ ràng cảm giác được hắn cũng không vui vẻ bao nhiêu, đối với Mạnh Vi Nghiên cũng không phải rất thích.
Mạnh Vi Nghiên cũng không phải có thói quen nhân nhượng người khác, loại cảm giác đột nhiên bị người chán ghét làm cho cậu cảm thấy rất tệ, nhưng cậu còn chưa đến mức tức giận: "Anh Lâm có biết ít nhiều gì tin tức cơ bản về tôi không?"
"Biết một chút."
"Tôi từ 3 tuổi đã bắt đầu học tập hí kịch, không nói hát rất hay, nhưng cũng không tệ. Hiện tại là sinh viên năm 3 đại học Bắc Kinh, tham gia cuộc thi <Siêu cấp ca sĩ> thành tích cũng được, đi theo thầy Điền Nguyên Khánh học tập kỹ thật biểu diễn, gần đây tham gia một vai trong <Sắc trời> của đạo diễn Trần Đông. Tôi không tính trở thành minh tinh, chỉ là thích diễn kịch, muốn làm một người diễn viên."
Mạnh Vi Nghiên vừa nói dứt lời sắc mặt Lâm Hải cũng thay đổi rất nhiều. Hắn vốn dĩ chỉ là rất chán ghét gặp phải loại người có bối cảnh. Trước kia hắn cũng dẫn dắt qua loại người như thế, người như thế bình thường không có thực lực, chưa bao giờ hiểu được tôn trọng người khác và thành quả lao động của người khác, coi hắn như người ở mà sai bảo. Cho nên lần này nhận được loại nhiệm vụ đột nhiên này làm cho tâm tình không phải rất tốt, cũng có chút giận lây sang Mạnh Vi Nghiên. Mạnh Vi Nghiên vừa nói như vậy hắn cũng phản ứng kịp người trước mắt này không chỉ có bối cảnh bất phàm mình cũng không thể đắc tội, mà bản thân cũng là một người rất có tài hoa.
|
Chương 24: Hành trình đến nước Pháp
Editor: demcodon
"Xin lỗi, mấy ngày nay tôi gặp phải chút chuyện không vui, là tôi không bình tĩnh." Mấy ngày gần đây một nghệ sĩ hạng A trong tay hắn bị một minh tinh hạng B trói buộc tạo xì-căng-đan gây ra không ít tai tiếng, thật sự là làm hắn tức chết.
Sau khi Lâm Hải xin lỗi Mạnh Vi Nghiên cũng dịu đi một chút, dù sao sau này hai người vẫn còn hợp tác: "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi."
"Tôi đại khái hiểu được ý của cậu, cậu không muốn bị tạo xì-căng-đan lăng xê đúng không?"
"Trong lúc tuyên truyền tác phẩm làm một ít hoạt động bình thường thì tôi có thể hoàn toàn phối hợp, đây là nghĩa vụ của tôi. Nhưng tôi không hy vọng tạo các loại xì-căng-đan tai tiến xuất hiện, tôi chỉ muốn điệu thấp diễn kịch, dù sao tôi là người đã có gia đình."
Lâm Hải có chút kinh ngạc: "Cậu không phải đang học đại học năm 3 sao?"
"Bạn trai tôi là Sở Chiêu của tập đoàn Sở Thịnh, trước mắt ba mẹ hai bên đã gặp mặt, chúng tôi trước mắt là trạng thái ở chung. Hy vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý. Đương nhiên, nếu anh không muốn tiếp tục đảm nhiệm làm người đại diện của tôi nữa cũng được."
"Sở tổng? Cậu là đồng tính luyến ái?" Lần này Lâm Hải thật sự là bị dọa, đồng tính luyến ái này thật đúng là một cái phiền toái lớn. Người Sở Chiêu này Lâm Hải vẫn là có chút quan hệ tự nhiên là biết, hắn không khỏi hoài nghi quan hệ của hai người, nhưng nhìn thấy thái độ của Triệu tổng đối với Mạnh Vi Nghiên ngược lại rất gần gũi cũng không giống.
Nhạc Nhạc ở bên cạnh im lặng âm thầm châm chọc Lâm Hải không bình tĩnh, nghĩ mình lúc trước phát hiện thì bình tĩnh hơn nhiều.
"Ừhm, anh không cần hoài nghi tôi bị bao dưỡng, dựa vào bối cảnh gia đình của tôi cũng không có khả năng làm tình nhân cho người ta." Thái độ của Mạnh Vi Nghiên ngược lại đối với Lâm Hải rất bình tĩnh.
Lâm Hải cũng tạm thời đè nén hoài nghi trong lòng xuống: "Vậy cậu có suy xét qua sau này vạn nhất bị phát hiện..."
"Chúng tôi sẽ không chủ động công bố ra ngoài. Nếu bị fan phát hiện không chấp nhận cũng không có biện pháp, cùng lắm thì rời khỏi giới nghệ sĩ thôi." Mạnh Vi Nghiên từ đầu đến cuối bình tĩnh lý trí ngược lại đè ép khí thế của Lâm Hải xuống.
Lâm Hải tỉnh táo lại cũng bắt đầu nhớ tới hôm nay muốn nói về vấn đề công việc: "Tháng 8 cậu muốn đi tham dự liên hoan phim Garnier 4 đúng không? Là đi cùng đoàn phim qua hay sao?"
"Không cần, tôi và Sở Chiêu đã sắp xếp đi sớm vài ngày đến nước Pháp nghỉ phép, đến lúc đó sẽ tự mình đi qua. Anh Lâm và Nhạc Nhạc nếu có thời gian có thể cùng đi."
Lâm Hải khó có được bị đơ mặt: "Không cần, tôi thật sự là quá bận."
"Tôi.. tôi.. tôi..., tôi có thời gian, có thể đi chung không?" Nhạc Nhạc ngược lại bắt đầu hưng phấn, đây quả thực chính là du lịch miễn phí đó.
"Vậy Nhạc Nhạc đến lúc đó cùng đi với chúng tôi nha." Mạnh Vi Nghiên cười đồng ý, vẻ mặt chờ đợi Nhạc Nhạc.
"Gần đây tôi học chụp ảnh, nhất định có thể giúp Tiểu Nghiên cậu chụp ảnh thật đẹp."
"Ừhm, cám ơn cô."
"Còn có quần áo bước trên thảm đỏ, cần tôi đi hỗ trợ mượn không?"
"Vậy thì cám ơn anh Lâm, nhưng tôi không tính làm người phát ngôn cho thương nghiệp, cho nên về sau làm phiền anh Lâm nha."
Quần áo bước trên thảm đỏ đều là mặc một lần thì không có thể lại mặc tiếp, hoàn toàn không cần thiết đi mua. Mà trong lòng Lâm Hải bỗng nhiên nhớ lại sau này mình cũng bớt việc, chỉ cần giúp cậu nhận kịch bản, theo dõi hành trình thì được rồi.
Trong lòng Mạnh Vi Nghiên đối với người phát ngôn là giữ lại thái độ, nói trắng ra đây cũng là công cụ minh tinh kiếm tiền thôi. Cậu lại không thiếu tiền, hoàn toàn không cần phải đi lấy loại thủ đoạn này kiếm tiền, còn phải gánh vác nguy hiểm.
"Đây là một ít kịch bản tôi chọn trước cho cậu, có cái tôi có thể trực tiếp lấy vai giúp cậu, có cái yêu cầu quay thử, cậu lấy xem đi."
"Được, cám ơn anh Lâm." Mạnh Vi Nghiên đối với kịch bản rất là coi trọng, trước tiên đơn giản lật xem một chút sau đó nói: "Đã sắp giữa trưa rồi, tôi mời hai người ăn cơm, về sau xin nhờ hai người giúp đỡ nha!"
Hai người cũng không có từ chối, ba người cùng đi xuống lầu.
Lâm Hải thấy xe Maserati Quattroporte của Sở tổng dừng lại ở bãi đậu xe thật là không chút nào kinh ngạc, một chút cũng không kỳ quái không tốt sao? Đối với Sở Chiêu mà nói chiếc xe này thật sự quá tiện nghi thì tốt sao? Tối đa cũng 200 vạn. Đáng tiếc chính là Lâm Hải không biết trong lòng Mạnh Vi Nghiên bất đắc dĩ, đây thật là chiếc xe tiện nghi cậu tìm được ở trong garage không tốt sao?
Sở Chiêu và cậu cũng không phải người yêu xe, cho nên trong nhà cũng chỉ có 3 chiếc xe. Một chiếc Audi, một chiếc Maybach, nhưng đều là đổi thành xe chống đạn, bình thường coi trường hợp mà quyết định lấy chiếc nào. Hôm nay hắn lái Audi đi, trong gara chỉ còn lại chiếc Maybach tuyệt không cao điệu và chiếc Maserati này Sở Chiêu vừa mới mua cho cậu.
Sau khi lên xe Mạnh Vi Nghiên cũng không biết chỗ nào ăn ngon, bình thường cậu không phải vô cùng thích ăn. Nhưng Sở Chiêu ngược lại ngoài dự đoán rất khác với phong cách của hắn là đồ tham ăn, cứ mãi dẫn cậu đi tìm các loại cửa hàng ăn ngon và thức ăn; dần dần Mạnh Vi Nghiên cũng biết không ít. Lần này dứt khoát dẫn hai người đến một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc cậu và Sở Chiêu trước kia đã đi qua. Mặc dù giá không cao lắm nhưng thức ăn quả thật không tệ, tính giá so ra cũng rất cao.
* * * Đầu tháng 8, Mạnh Vi Nghiên đi theo Sở Chiêu cùng đi đến Nội Mông. Máy bay vừa đáp xuống sân bay thì Sở Chiêu đi ra trước, Mạnh Vi Nghiên mặc tây trang mang giày da giả làm nhân viên đi theo sau hắn. Khi đến nơi cũng không có nghỉ ngơi, đầu tiên đi thẳng đến nhà xưởng sữa bò thị sát. Sở Chiêu bắt đầu thị sát không chậm rì rì giống nhiều lãnh đạo khác, mà là làm theo tác phong của quân nhân mạnh mẽ vang dội nhưng lại chu đáo. Nhân viên bên cạnh báo cáo công việc cũng không tự giác nói nhanh hơn.
Mạnh Vi Nghiên cũng không hiểu, cậu vẫn là lần đầu tiên tới loại này phân xưởng sinh sản này. Cậu đi theo sau Sở Chiêu có chút tò mò yên lặng quan sát chung quanh. Sở Chiêu thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, nhìn thấy cậu không có vấn đề gì thì một lần nữa tập trung vào công việc.
Sau đó lại mở cuộc họp với nhân viên bên này, Sở Chiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, Mạnh Vi Nghiên bị trợ lý Từ sắp xếp ngồi ở vị trí đầu tiên ở bên tay trái hắn. Trước đó không có người chú ý tới cậu hoặc là không thèm để ý người của hắn lần này đều bắt đầu nghi vấn, nhưng lại không dám dò hỏi trong lúc này, mọi người đều yên lặng ghi tạc ở trong lòng.
Mạnh Vi Nghiên cũng mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, cậu tập trung nhìn chằm chằm Sở Chiêu chỉ cảm thấy hắn say mê với công việc như vậy cảm thấy khí chất cấm dục quanh người thật sự là mê người, đặc biệt là mê đến chỗ cậu. Sở Chiêu lặng lẽ liếc mắt nhìn người nào đó một cái đang nhìn mình đến ngẩn người, trong lòng mừng thầm thật muốn đi lên hôn cậu, tốc độ họp không khỏi nhanh hơn.
Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau hai người đi đến thị sát trại chăn nuôi trên thảo nguyên, chỉ là người nào đó bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng trong lòng không ngừng tính kế sau khi về nhà sẽ tính sổ người tối hôm qua dám từ chối mình. Mà Mạnh Vi Nghiên hoàn toàn không biết gì cả còn đang vui sướng thử cho một con bò con đáng yêu uống sữa.
* * * Ngày 16 tháng 8 liên hoan phim khai mạc, Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên đi trước 5 ngày đến nước Pháp. Thủ đô Paris nước Pháp hai người đều đã đi qua không chỉ một lần, cho nên dứt khoát bỏ nơi này ra ngoài. Cuối cùng hai người đi đến nơi nổi tiếng nhất nước Pháp - Provence.
Không khí Provence tràn ngập hương hoa hướng dương, hoa oải hương và cây tùng, khí hậu ôn hòa, là một nơi vô cùng thích hợp để nghỉ phép, chỉ là du khách hơi nhiều. Đoàn người bọn họ cũng không có vội vàng rời đi mà trực tiếp thuê một căn biệt thự nhỏ tính ở vài ngày. Nhạc Nhạc đối với nơi lãng mạn này lại càng yêu thích, mỗi ngày đều chụp hình, Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên cũng được cô chụp không ít. Bất quá nhìn ra kỹ thuật chụp ảnh của cô xác thật không tệ.
Tiếp đó mọi người đến tham quan cánh đồng hoa oải hương, nhà thờ cổ và lâu đài ở Provence. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên tính đến bờ biển ở một ngày. Sau khi thuê một phòng nghỉ và một mảnh bờ cát tư nhân, hai người ở trong phòng bôi kem chống nắng sau đó cùng đi đến bờ biển.
Sở Chiêu lấy hai cái áo trắng từ trong ngăn tủ ra nói: "Mặc cái này vào."
Mạnh Vi Nghiên tự nhiên hiểu ý của hắn, nhìn hắn đúng lý hợp tình một bộ dáng "em không mặc vào cũng đừng nghĩ muốn đi ra ngoài". Mạnh Vi Nghiên ngoài miệng ghét bỏ nhưng hành động lại không có một chút do dự làm theo. Cậu ngược lại còn rất hưởng thụ dáng vẻ ghen bá đạo này của Sở Chiêu, vui tươi hớn hở giả vờ phản kháng một chút rồi mặc vào.
Mạnh Vi Nghiên sau khi ở dưới cây dù che nắng trên bờ cát nằm ăn trái cây uống nước nhàn nhã lại muốn xuống nước. Sở Chiêu cũng không có phản đối, chỉ là yên lặng kéo cậu đi thay áo tắm, còn là ở trên kín mít, ở dưới là quần đùi. Cả người Sở Chiêu đều tản ra hơi thở ảo tưởng bá đạo "Đây là của tôi, người nào cũng không được xem", những người khác bên cạnh đều trộm lén cười.
Mạnh Vi Nghiên cũng bị tính trẻ con của hắn chọc cười: "Vậy anh cũng là của em, chỉ có thể cho em xem, nhanh đi thay quần áo đi." Cậu vừa sờ vuốt lông như vậy trong lòng Sở Chiêu cũng vui vẻ, vui tươi hớn hở đi thay áo tắm.
Sau khi hai người đi ra hoạt động làm nóng thân thể thì cùng xuống bơi lội. Sở Chiêu không biết kỹ thuật bơi lội của Mạnh Vi Nghiên thế nào nên vẫn đi theo cậu, nhìn cậu bơi rất thuận lợi mới yên tâm một chút. Tiếp theo Mạnh Vi Nghiên lại cảm thấy hứng thú với lướt sóng. Sở Chiêu xuất thân lính biển vốn là rất đẹp trai lại triển lãm đủ loại kỹ thuật lướt sóng thần kỳ ở trước mặt Mạnh Vi Nghiên tự nhiên thu được ánh mắt sùng bái thán phục của Mạnh Vi Nghiên, lại nhận trọng trách không nhường ai có thể gánh vác nổi dạy cậu.
Năng lực vận động của Mạnh Vi Nghiên rất tốt, lực giữ cân bằng cũng không tệ, học được rất nhanh, nhưng người mới học luôn không thể tránh khỏi sẽ rơi xuống ván lướt sóng. Trải một ngày động tác cơ sở lướt sóng đã rất quen thuộc, nhưng người cũng mệt mỏi không nhẹ, cuối cùng vẫn là Sở Chiêu cõng về.
* * * Bốn ngày thảnh thơi qua đi, Sở Chiêu lại cùng Mạnh Vi Nghiên đi đến Garnier 4. Liên hoan phim Garnier 4 sắp khai mạc, đoàn phim <Sắc trời> cũng đã đến. Mạnh Vi Nghiên muốn đi hội hợp cùng bọn họ để ngày hôm sau tập thể cùng bước lên thảm đỏ. Lâm Hải bởi vì đây là lần đầu tiên Mạnh Vi Nghiên bước lên thảm đỏ cũng chịu trách nhiệm chạy đến.
5 giờ sáng, Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên còn đang trong giấc mộng thì nghe được tiếng gõ cửa: "Tiểu Mạnh, rời giường hoá trang."
Giấc ngủ của Mạnh Vi Nghiên bị quấy rầy tự động cuộn mình vào trong chăn. Sở Chiêu tỉnh táo chút không khỏi nở nụ cười duỗi tay tính kéo người sắp ngạt ở trong chăn ra ngoài: "Rời giường rửa mặt, hôm nay tham gia hoạt động xong rồi về ngủ bù được không?"
Mạnh Vi Nghiên nhợt nhạt lên tiếng. Sở Chiêu dứt khoát đứng dậy xuống giường mở cửa cho Lâm Hải, Nhạc Nhạc và nhân viên trang điểm đang chờ ở bên ngoài tiến vào.
Sau khi rửa mặt xong nhân viên trang điểm đã chuẩn bị đồ trang điểm xong. Đàn ông trang điểm vẫn là tương đối đơn giản một chút, nhưng thêm làm tạo hình cũng phí không ít thời gian. Không cách nào tưởng tượng được đám minh tinh nữ sẽ như thế nào.
Lâm Hải lấy bộ tây trang màu trắng mượn tới ra cho Mạnh Vi Nghiên trở lại phòng ngủ thay.
"Sở Chiêu, giúp em cột cái nơ một chút."
Sở Chiêu cột lại cái nơ gọn gàng giúp cậu rồi nói: "Rất tuấn tú."
Bình thường Mạnh Vi Nghiên rất ít mặc tây trang, lần này mặc bộ tây trang màu trắng rất vừa người, tôn lên dáng vẻ cao ngất đặc biệt anh tuấn của cậu.
Bởi vì mặc tây trang để tránh khỏi bụng nhỏ lồi ra khó coi nên Mạnh Vi Nghiên chỉ dùng bữa sáng hơi đơn giản. Vì tránh cho trên đường hoạt động mà muốn đi vệ sinh nên nước cũng uống không nhiều. Sau khi chuẩn bị xong thời gian cũng không sớm, Mạnh Vi Nghiên và mọi người tính xuống lầu hội hợp với đoàn phim.
"Chờ em trở lại." Sở Chiêu không tiện đi cùng cậu nên Mạnh Vi Nghiên hôn lên môi hắn mới mở cửa rời đi.
|