Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
|
|
Tần phi không thể không thừa nhận, trải qua mấy ngày ở Maldives thật sự rất sảng khoái!
Ban ngày ở trên bờ cát tắm nắng, buổi tối trở về khách sạn xem TV, xem phim, tán gẫu, sau đó ôm hôn cùng nhau làm chuyện yêu đương không biết mệt.
Mấy ngày nay, bọn họ hàn huyên rất nhiều, giữa hai người không có điều gì kiêng kỵ không thể đàm luận đề tài, ngược lại mở lòng nói ra tất cả, cả hai tán gẫu hết sức cảm thông cho nhau.
Giang Ninh nói cho Tần Phi biết khi cậu ở trong bệnh viện, cậu nói cho Tần Phi, khiến anh như tận mắt chứng kiến một bệnh nhân tự tử thành công, thật sự rất sợ hãi, không phải sợ chết, mà là sợ mình tới chết cũng không đem câu xin lỗi nói cho Tần Phi biết.
Tần Phi cũng nói cho Giang Ninh biết cuộc sống của mình khi ở Hồng Kông, bất kể là ngày hay đêm đều đâm đầu vào công tác, kéo hạng mục đầu tư chung quanh nói chuyện làm ăn, nhiều lần uống rượu đến đau xót dạ dày.,
Hai người chợt phát hiện, khi đem hết tất cả lời nói ra này lại khiến cõi lòng nhẹ nhõm biết là bao nhiêu, cũng chỉ có nói ra, mới có thể giải tỏa khúc mắc ở trong lòng.
Ở Maldives chơi đến năm ngày, trợ lý Trương gọi điện đến Tần Phi, báo cáo đã thu mua công ty Tần thị, hiện nay Vương Chí Đạt rơi vào khủng hoảng kinh tế rất lớn, đang có nhu cầu góp vốn, nhưng mà Tần Phi lại “Nỗ lực” triệt hạ, không có một ngân hàng nào đồng ý cho Tần thị vay mượn.
Tần Phi cúp máy, khóe miệng nhếch lên, “Đã đến lúc.”
Giang Ninh đứng ở một bên nấu cà phê quay đầu nhìn anh, “Ngày mai trở về Bắc Kinh sao?”
“Đúng.”
Giang Ninh đặt đồ vật trong tay xuống, đi tới trước mặt Tần Phi, do dự mở miệng nói: “Về chuyện Vương Chí Đạt uy hiếp khiến anh phải rời đi Tần thị một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì em không cẩn thận khiến những bức hình đó công khai ra ngoài, Tần Phi, nếu như em có khả năng, em thật sự rất muốn tự tay đem Tần thị đoạt lại đưa cho anh.”
Tần Phi lắc lắc đầu, “Đừng ngốc như thế, Tiểu Ninh, chúng ta đã nói xong chuyện này và anh cũng không truy cứu nữa. Vương Chí Đạt dám đụng đến anh thì ông ta sắp sửa chết đến nơi rồi.”
Giang Ninh cúi đầu, thấp giọng lầm bầm nói: “Em làm còn chưa đủ.”
“Không, Tiểu Ninh, hơn một năm nay em đả kích Vương Chí Đạt nhiều lắm rồi, nếu như không có em đứng ở sau giúp đỡ, anh sẽ không có khả năng đem Vương Chí Đạt đẩy xuống tình trạng này.”
Giang Ninh mắt sáng lên: “Anh đều biết?”
“Ừ,” Tần Phi gật gật đầu, “Anh đều biết.”
Kỳ thực, Tần Phi đều biết, hơn một năm nay sở dĩ Vương Chí Đạt làm ăn không thuận lợi, là có người cố ý quấy rối lão. Vương Chí Đạt có vài đơn hàng đàm luận với khách không đạt được thành công, các khách hàng đều thay đổi, bởi vì cái người này luôn gây khó dễ người khác.
Tần Phi vẫn luôn điều tra người này, hơn nửa năm không tra ra được, trở lại Bắc Kinh không lâu, trong một lần ngẫu nhiên uống rượu cùng nhau, đã từng cùng một ông chủ có lai vãng làm ăn với Vương Chí Đạt, người kia uống quá say, trong lúc lơ đãng nói ra cái tên Giang Ninh, lúc này Tần Phi mới chợt hiểu, hóa ra người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa chính là Giang Ninh.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực Giang Ninh đã làm rất nhiều chuyện trong thầm lặng, chỉ là anh không biết mà thôi.
“Tiểu Ninh, chuyện tình về sau anh muốn tự mình xử lý, Vương Chí Đạt người này, anh sẽ khiến cho lão sống không có kết quả tốt đâu, nhất định anh phải làm cho lão cùng đường mạt lộ, đây là lão nợ anh, nợ mẹ anh, cũng như là nợ Tần thị.” Ánh mắt Tần Phi kiên định nói.
Giang Ninh nắm chặt tay Tần Phi, “Được.”
Tuy rằng chỉ đơn giản một chữ “Được”, thế nhưng Tần Phi biết rõ, cái chữ “Được” này biểu thị Giang Ninh sẽ đứng phía sau anh, làm trụ cột mạnh mẽ cho anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Giang Ninh sẽ chống đỡ anh.
Từ đây anh không còn một mình chiến đấu trên sa trường nữa.
Ngày hôm sau hai người từ Maldives trở về Bắc Kinh, tiếp đó cả hai đều vướng vào công việc khác nhau. Vết thương trên mặt Giang Ninh dần dần hồi phục, sau một trận Hạ Tranh liên tục mắng xối xả yêu cầu cậu trở về đài truyền hình thu tiết mục ngay lập tức. Mà Tần Phi ở bên kia đang tiến vào kỳ căng thẳng thu mua quy trình, dựa theo kế hoạch của anh, chỉ cần một bước này là anh sẽ thu mua được Tần thị. Anh muốn, không chỉ có một trăm phần trăm cổ quyền Tần thị, còn phải đem Vương Chí Đạt đuổi tận giết tuyệt.
Cũng may chuyện tiến hành vẫn tính là thuận lợi, cứ theo đà này không đến một tháng, Tần Phi có thể mặt mày rạng rỡ trở về Tần thị.
Ngày hôm nay, Tần Phi còn chưa tan sở liền nhận được cuộc gọi từ Đại Xuân Tử, mới tiếp cuộc gọi, Đại Xuân Tử hùng hùng hổ hổ kêu to nói: “Tôi nói họ Tần này, anh cũng quá không chân chính đi, anh cùng Giang Ninh hòa hợp lại đó là chuyện lớn, chúng ta là anh em sao anh không nói cho tôi biết.”
Tần Phi bất đắc dĩ giải thích: “Còn không phải sợ quấy rối cậu hưởng tuần trăng mật à!”
“ĐM ai thèm cái tuần trăng mật đó, lão tử sắp sửa ly hôn rồi.”
“Ly hôn? Cậu nói bậy cái gì đó? Chuyện như vậy không đùa giỡn được đâu.”
“Đệt, khỏi nói, hiện tại cuộc sống của lão tử từng ngày từng phút trôi qua, có lẽ anh không biết, con mụ đàn bà xấu xí cái gì cũng muốn quản, khiến tôi phiền muốn chết. Hiện tại mỗi lần tôi về nhà đều đau cả đầu, cả ngày còn bị cô ta mắng nhiếc lải nhải bên tai đây!”
Tần Phi không nói gì.
Đại Xuân Tử lại nói nhao nhao: “Được rồi được rồi! Đừng nói nhảm nữa, buổi tối dẫn hai người đi đến quán bar, hẹn gặp ở Tam Lí Truân không gặp không về.” Nói xong cũng không chờ Tần Phi trả lời liền cúp máy.
Tần Phi cười khổ, không còn biện pháp nào đối với tên tiểu tử này, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Giang Ninh, mới gọi một tiếng, ngữ điệu Tần Phi bất tri bất giác ôn hòa lên: “Buổi tối Đại Xuân Tử mời chúng ta uống rượu.”
“Được, ở nơi nào?” Giọng Giang Ninh cũng cực kỳ ôn nhu.
“Nhìn nó có dáng vẻ dân chơi biết nhiều chỗ đâu, chỉ có thể là Tam Lí Truân thôi.”
“Vậy khi em tan ca sẽ đi đón anh.”
“Ừ, cứ như thế đi.”
Giang Ninh công tác tương đối dễ chịu, mà Tần Phi lại là ông chủ của mình, thời gian làm việc có thể tự mình tính toán, cho nên khi hai người nói giờ “Tan tầm” đều là sau mười giờ.
Đại Xuân Tử nhàm chán đến cực điểm, không tới tám giờ liền bắt đầu gọi điện thúc giục, thúc Tần Phi đến nỗi chỉ muốn chạy lại đánh cậu mấy cú.
Giang Ninh lái tới đây một chiếc BMW màu đen, Tần Phi mở cửa ngồi vào, liền nhìn thấy Hạ Tranh mặt tối sầm ngồi ở phía sau.
Vốn Tần Phi còn muốn hỏi Giang Ninh sao lại có chiếc xe này, nhìn thấy Hạ Tranh thì cũng đoán đây là xe của anh, xem ra Hạ Tranh cùng Đại Xuân Tử có phẩm vị giống nhau, đều thích xe BMW, anh liền không hỏi nữa.
Tần Phi cùng Giang Ninh liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức liền rõ ràng, Giang Ninh là đang lo lắng Đại Xuân Tử không biết giữ mồm miệng, đắc chí không để yên, đem Hạ Tranh làm vương bài. Có điều không biết Hạ Tranh cùng Đại Xuân Tử bên trong có khúc mắc gì, anh luôn cảm thấy ánh mắt Hạ Tranh luôn né tránh điều gì đó.
Quả nhiên, khi đến quán bar, Đại Xuân Tử mở miệng liền mắng người, nhưng khi con mắt thoáng nhìn thấy Tần Phi đứng phía sau Hạ Tranh thì, những câu nói trong miệng kia đều nuốt xuống bụng, hơn nữa rất hiếm thấy khi cậu nhếch môi lên, không lên tiếng.
Bốn người ngồi xuống uống rượu, không biết vì cái gì, bầu không khí có vẻ là lạ, chủ yếu là từ Đại Xuân Tử, ngồi ở đằng kia không nói lời nào, bình thường tiểu tử này rất sôi động, đột nhiên lại có dáng vẻ nặng nề tâm sự, nhìn qua rất khó chịu.
Một lúc sau, Hạ Tranh đi WC, mắt Đại Xuân Tử nhìn bóng lưng Hạ Tranh, ấp úng, muốn đi theo nhưng lại chần chừ không dám.
Tần Phi đạp chân cậu, mắng: “Đúng là không có tiền đồ, muốn đi thì cứ đi đi!” Đại Xuân Tử lầm bầm một câu: “Đệt.” Lúc này mới đứng dậy đi theo.
Nhìn Đại Xuân Tử dáng vẻ không hăng hái, Tần Phi không nhịn được bưng trán nói: “Đến cùng tiểu tử này muốn làm gì? Đã kết hôn rồi, còn qua lại với Hạ Tranh gì nữa?”
Giang Ninh liếc anh, trầm ngâm nói: “Trên thế giới này cũng không phải chỉ có tình cảm đều có thể đem ra ánh sáng, thân phận Đại Xuân Tử như vậy, nhất định hắn phải đi con đường này.”
Tần Phi cau mày không lên tiếng, đem ra ánh sáng? Giữa hai người đàn ông không phải dễ dàng muốn đem ra ánh sáng thì đem, đừng nói là Đại Xuân Tử, chính anh cùng Giang Ninh cũng như thế.
Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi, hiểu rõ những gì Tần Phi nghĩ, cậu đưa tay ra, ở trên bàn nắm thật chặt bàn tay Tần Phi.
Tần Phi nhất thời nổi da gà, nheo mắt lại nhìn cậu, “Em làm gì thế?”
Tần Phi lo lắng nhìn chung quanh một vòng, vị trí bọn họ ngồi không phải trong quán gay bar, tuy nói ánh đèn tối tăm, người ngoài nhìn không ra cả hai đang làm gì, nhưng nếu như để người khác nhìn thấy, chính anh thì không sao, nhưng Giang Ninh thì lại không, cậu hiện tại đang là ngôi sao đấy.
Mới vừa nổi tiếng đã có thêm điều tiếng “Đồng tính luyến ái”, đây không phải là tìm đường chết sao.
Tần Phi nhanh chóng lấy tay rút khỏi tay Giang Ninh, liếc cậu một cái.
Ai ngờ, Giang Ninh không thuận theo không buông tha kéo lại tay Tần Phi, khóe miệng cậu lộ ra nụ cười nhạt: “Anh trốn gì chứ?”
“Đệt.” Tần Phi vừa nhìn dáng vẻ cậu dửng dưng thế kia, thì ra chính mình là hoàng thượng không vội vàng kêu thái giám đây mà.
Giang Ninh rướn người về phía trước, thấp giọng nói: “Anh cùng em cũng đâu phải Đại Xuân Tử, sợ cái gì?”
Tần Phi có chút bực mình, không lên tiếng.
Nói thật, Tần Phi không tán thành Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh lại quấn quýt lẫn nhau, coi như sau lưng hai người trở thành bạn tình đi, nhưng chưa một ai đã từng để lộ tiếng gió, bên kia ba vợ của Đại Xuân Tử cũng là gia tộc địa vị có máu mặt, vạn nhất Đại Xuân Tử nếu thật xảy ra chuyện gì, người bị thương tổn nhiều nhất chính là Hạ Tranh.
Nhưng Tần Phi có lập trường gì quản được Đại Xuân Tử đây, chính mình còn không làm được đây này.
Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh một đi không trở lại, Tần Phi cùng Giang Ninh ngồi một lúc, liền chuẩn bị về nhà, thời điểm hai người mở cửa xe Hạ Tranh, chìa khóa xe đã bị Hạ Tranh lấy đi, nói không chừng lúc này đang cùng Đại Xuân Tử chơi trong xe rồi, cho nên Tần Phi cùng Giang Ninh dứt khoát đi bộ, ngược lại nơi này cách nhà họ cũng không xa lắm.
Rời khỏi quán bar, Tần Phi không nói gì, anh còn đang suy nghĩ về vấn đề “Đem ra ánh sáng”. Kỳ thực Tần Phi cũng không để ý những chuyện này, anh là một người tùy tính, đàn ông khi cùng đàn ông bên nhau tuy rằng đa số không được mọi người tác thành, nhưng như vậy thì có làm sao, chính mình sống tốt là được rồi, quản chuyện thiên hạ làm gì.
Nhưng hiện tại lại không giống, Giang Ninh là ngôi sao, đi ở trên đường còn phải đeo kính mát. Tần Phi hi vọng mình không bộc lộ điều gì quá đáng, anh cảm thấy sau này Giang Ninh thành danh, mình và Giang Ninh vẫn cứ che giấu cả đời.
Tần Phi mất tập trung, đi đường không thấy xe, thiếu chút nữa bước qua đường cái bị xe đụng trúng, Giang Ninh bắt lấy tay anh, thấp giọng trách cứ: “Đừng suy nghĩ lung tung, tập trung nhìn đường đi.” Nói xong, cầm lấy tay Tần Phi không buông ra, nắm cho đến khi về đến nhà.
Sau khi về đến nhà, đầu tiên Tần Phi đi tắm rửa sạch sẽ, đi ra nhìn thấy Giang Ninh ngồi trên ghế sô pha nhìn vào di động, xem rất nhập thần.
Tần Phi cầm khăn mặt lau tóc, một bên lau một bên ngồi vào bên người Giang Ninh: “Xem cái gì đấy? Sao lại nghiêm túc đến thế?”
Ánh mắt anh thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy trên di động Giang Ninh, một tấm hình mơ hồ, chính là anh cùng Giang Ninh tay trong tay bước qua đường cái, bên cạnh là một hàng chữ lớn: “Nam chủ bá đang nổi tiếng chính là đồng tính luyến ái, đêm khuya lén lút gặp soái ca dắt tay về nhà ở chung cùng nhau.”
Tần Phi thấp giọng mắng: “Đệt, nhanh như vậy đã lên tin tức online rồi.”
|
Giang Ninh đặt di động xuống, tiếp nhận khăn mặt trong tay Tần Phi, lau tóc Tần Phi, chẳng hề để ý nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai không phải anh còn muốn mở cuộc họp sao?”
“Éc…… Em dự tính làm gì?” Tần Phi hỏi.
Giang Ninh ngữ khí ung dung: “Điều gì đến cũng sẽ đến, phải xử lý dứt điểm.”
“Có phải em thèm đánh không, xử lý làm sao?”
Giang Ninh chớp chớp mắt, cười nhạt, hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn em xử lý như thế nào? Thừa nhận hay phủ định?”
Tần Phi nhíu mày hất mặt sang một bên, trầm mặc trong chốc lát, vẫn nói ra: “Không muốn thân bại danh liệt, mau chóng phủ nhận đi.”
Lúc này Giang Ninh có chút hứng thú, tiến đến trước mặt Tần Phi, hỏi tới: “Nếu em thân bại danh liệt thì thế nào? Lẽ nào anh không cần em nữa?” Nói xong cậu còn ra vẻ oan ức lắm, làm nũng lôi kéo cánh tay Tần Phi, “Chồng yêu, anh không thể bỏ mặc vợ yêu đâu đấy!”
“Cút sang bên!” Tần Phi hất tay của anh ra, đứng dậy đi vào phòng ngủ, thẳng thắn kết thúc đề tài này, cái thằng nhóc này đúng là vẫn còn bị điên.
Giang Ninh lập tức đi theo, ôm lấy Tần Phi, trầm thấp cười: “Cút sang bên thì có thể, nhưng nếu cút lên giường thì em luôn sẵn sàng nghênh đón anh.”
Sáng sớm hôm sau, hai người chưa kịp rời giường liền bị tiếng chuông di động đánh thức, Giang Ninh tiếp cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng Hạ Tranh rít gào: “Giang Ninh cậu điên rồi sao? Từ đâu mà có mấy bức ảnh này?”
Giang Ninh trong cơn buồn ngủ mông lung, mơ hồ trả lời: “Tối hôm qua bị paparazzi chụp lén thôi mà, không có chụp ngay chính diện, hình ảnh cũng không rõ ràng.”
Lời còn chưa nói hết đã bị Hạ Tranh đánh gãy: “Không phải cái đó! Cậu nhanh chóng rời giường lên mạng, trên Weibo đã phao tin đồn rồi, hình ảnh giường chiếu của cậu cùng Tần tổng, thật không nghĩ tới hai người lại làm như vậy, nhanh chóng nghĩ biện pháp, bằng không tôi cũng không bảo vệ được cho cậu!”
Nghe được hai chữ “Giường chiếu”, Giang Ninh bật người ngồi dậy, ngay cả Tần Phi cũng hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Giang Ninh lấy di động mở Weibo lên, quả nhiên, cái bức ảnh ác mộng ấy, xuất hiện lại lần nữa.
Những hình ảnh này chính là vào ba năm trước đây bị Vương Chí Đạt đem ra áp chế Tần Phi giao ra Tần thị, ai cũng không nghĩ đến ba năm sau, những bức ảnh này như âm hồn không tán lại xuất hiện, hơn nữa còn bị truyền lên Weibo.
Nhìn thấy mấy bức ảnh, toàn thân Giang Ninh nhất thời cứng đờ, trong hình nhân vật chính vẫn là Tần Phi, chỉ có điều, lần này mấy bức ảnh được tuyển chọn còn cố ý để lộ mặt Giang Ninh, tuy rằng không chính diện, thế nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, thông qua gò má cùng trán cũng có thể thấy được, trong hình người đặt Tần Phi dưới thân, cùng dung mạo Giang Ninh rất giống nhau.
Hơn nữa đêm qua paparazzi còn chụp được hình ảnh Tần Phi cùng Giang Ninh tay trong tay trở về nhà, mấy tấm hình nếu đặt chung một chỗ, như vậy lại rất hoàn chỉnh, tăng thêm suy đoán, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến những hình ảnh giường chiếu kia, và nhân vật chính còn lại chính là Giang Ninh.
Trên Weibo các fans đã bắt đầu mở cuộc chiến mắng xối xả, rất nhiều người đã mắng nhiếc cùng spam, fans Giang Ninh vẫn duy trì nghiêm khắc kháng nghị, hơn nữa tin tưởng vững chắc cái người bị chụp ảnh kia tuyệt đối không phải là Giang Ninh, đem toàn bộ công kích hướng về Tần Phi, mắng to Tần Phi không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân, chết hết cả nhà đi cái đồ đồng tính luyến ái, những câu chửi mắng khó nghe đều lôi ra hết.
Tuy rằng Tần Phi không nổi tiếng bằng Giang Ninh, cũng không phải nhân vật trong giới giải trí, nhưng mấy năm gần đây anh cũng đứng trước mặt công chúng lộ diện, làm tiết mục, thăm hỏi, hơn nữa anh là kim cương vương lão ngũ một trăm phần trăm không hơn không kém, rất được các cô gái vây đỡ, vì lẽ đó ít nhiều cũng được cho là nhân vật của công chúng.
Trước mắt những bức ảnh này bị lộ ra ánh sáng, nhân vật chính đến cùng có phải là Giang Ninh hay không còn phải chờ xác định, nhưng một người khác chính là Tần Phi lại không thể nghi ngờ, hoàn toàn không cần điều tra, suy đoán, mấy tấm hình giường chiếu kia mặt Tần Phi đã quá rõ ràng, có làm cách nào cũng không từ chối được. Giang Ninh nhìn vài trang, cấp tốc đem di động đóng lại, ném qua một bên, chuyển qua nhìn về phía Tần Phi, nguyên bản vẻ mặt cậu còn đang ung dung, nhưng bây giờ nhìn lại thì rất căng thẳng, cậu lo lắng cũng không phải cho mình, mà là cho Tần Phi.
Tần Phi đã nhìn thấy mấy bức ảnh trên di động, vẫn còn đang khiếp sợ không cách nào bình tĩnh lại, anh có nằm mơ cũng chẳng ngờ, những bức hình này lại xuất hiện một lần nữa.
“Tần Phi.” Giang Ninh kéo cánh tay Tần Phi, tay chân có chút luống cuống nói, “Năm đó em đã mua lại tất cả những bức ảnh này, những người kia cũng đảm bảo rằng sẽ không còn lưu lại trong máy, em không nghĩ tới lại có người không giữ chữ tín!” Giang Ninh hiện tại thực sự thấp thỏm không yên, chỉ có ông trời mới biết cậu hiện tại lo lắng nhất chính là những bức ảnh chụp này sẽ thương tổn đến Tần Phi lần thứ hai.
Giang Ninh cực kỳ căng thẳng, cậu nhìn Tần Phi, ánh mắt kia thật giống như đang chờ đợi phạm nhân tuyên án.
Qua hồi lâu, Tần Phi mới mở miệng: “Hẳn là do Vương Chí Đạt làm, lão tiểu nhân kia sẽ không ngoan ngoãn giao hết những bức ảnh đó, năm đó tuy rằng lão lấy tiền em, thế nhưng theo tính cách của lão khẳng định vẫn còn lưu lại hình ảnh, hiện tại anh còn đang gây áp lực đến công ty lão, đây chính là lão muốn trả thù!”
“Chuyện này giao cho em xử lý.” Giang Ninh kiên định nói, “Anh không cần lộ diện, Tần Phi, em, em sẽ không để cho mấy bức ảnh đó đến tổn thương anh một lần nào nữa, anh phải tin tưởng em.”
Tần Phi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vương Chí Đạt là hướng về phía hai ta ra tay, ai cũng chạy không thoát.”
Giang Ninh nhíu lông mày, thấp giọng nói: “Vẫn là do em quá bất cẩn, ngày hôm qua bị paparazzi chụp lén thời điểm đó em có nhìn thấy, thế nhưng em không nói cho anh biết, em vốn nghĩ thích chụp thì cứ chụp đi, cùng lắm thì tuyên bố với người ngoài! Dù sao Giang Ninh thích chính là đàn ông, thích Tần Phi, em không sợ bị người ta nói, cũng không sợ bị người khác mắng. Nhưng mà, em không nghĩ tới Vương Chí Đạt cư nhiên vào ngay lúc này nhảy ra, lấy mấy bức ảnh ghê tởm này đến gây áp lực cho anh.”
“Thôi được rồi, Tiểu Ninh.” Tần Phi đánh gãy lời nói của cậu, trấn tĩnh nói: “Điều gì đến sẽ đến, chúng ta cần phải xử lý cho xong vụ này!”
Đây là câu nói tối đêm qua, Giang Ninh nói ra, hiện tại được Tần Phi dùng tới.
Trong nháy mắt, Giang Ninh rõ ràng ý tứ được lời Tần Phi, đây là chuyện của hai người, ai cũng chạy không thoát, nên hai người phải cùng nhau gánh vác.
Vào thời khắc này, bỗng nhiên Giang Ninh cảm nhận được, Tần Phi đã trở về, thật sự trở về, ngay bên cạnh cậu, cùng cậu đồng sinh cộng tử, gánh vác trách nhiệm, cả hai người không còn ai độc thân nữa.
Rất nhanh, hai người phát hiện căn hộ Đông Tam Hoàn không thể ở được nữa, bởi vì có rất nhiều paparazzi đã tìm tới đây, chung cư dưới lầu thường xuyên có fans cùng phóng viên giải trí tụ tập, thậm chí có người còn giơ khẩu hiệu, yêu cầu Giang Ninh đứng ra nói rõ ràng.
Hai người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dọn nhà, trợ lý Trương ở Thạch Cảnh Sơn thuê một chung cư có hai phòng, đến đây quả nhiên rất thanh tịnh.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Phi cùng Giang Ninh không một ai ra ngoài, hai người chỉ ở nhà, không ngừng nghe các cuộc gọi điện thoại.
Ngày hôm qua hai người còn đang đùa giỡn, thảo luận nếu như có một người thân bại danh liệt, một người khác phải nuôi người còn lại, nhưng hôm nay cả hai đều đồng thời đối mặt với thân bại danh liệt.
Buổi tối, hai người đứng trên ban công hút thuốc.
Tần Phi trầm giọng nói: “Anh có chút hoài niệm những ngày sống ở Malvides, không có ai biết em thật là tốt.”
Giang Ninh thở dài một tiếng: “Em cũng không để ý mình nổi tiếng như thế này, lúc trước em đáp ứng Hạ Tranh chủ trì tiết mục World Cup, em đã biết mình chỉ cần một đêm liền thành danh, khi đó em nghĩ đến nhiều nhất chính là, so với không có tiếng tăm gì, nếu như em có một chút tiếng tăm em sẽ càng xứng đáng với anh hơn.” Tần Phi giật mình nhìn Giang Ninh, nhất thời nói không nên lời.
Giang Ninh cười nhạt: “Tần Phi, anh còn không biết chính mình có bao nhiêu ưu tú đi. Ngay từ đầu khi cùng ở bên nhau, lúc đó em chỉ là sinh viên, khi đó em thường nghĩ, mình là một người không có gì cả, sao có thể xứng đáng đứng gần một người hoàn mỹ cho được. Anh xuất sắc như thế, có tiền danh vọng lớn lên lại đẹp trai, còn nhớ năm đó anh theo đuổi em không? Mặc nguyên bộ đồ hiệu bóng loáng, lái một chiếc xe sang, mở miệng ra là nói anh có nhà ở Thuận Nghĩa, ở Trác Châu cũng có một căn khác. Rồi sau đó, khi nhìn anh từ Hồng Kông trở về, một thân cao phú soái, bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh. Nếu em thật sự không nỗ lực, không có cách nào đứng bên cạnh anh được.”
Cả một hồi lâu Tần Phi không nói gì, anh chưa từng nghĩ tới, Giang Ninh khi ở cùng mình lại có áp lực lớn đến thế. Hơn nữa, lần đầu tiên anh mới biết, chính mình ở trong mắt Giang Ninh lại ưu tú đến như vậy. Được rồi, tuy rằng Giang Ninh nói đều là sự thật, nhưng anh cũng rất vui vẻ, rất thỏa mãn.
Tần Phi nắm tay Giang Ninh, nhẹ giọng nói: “Em rất tốt, Tiểu Ninh à em tốt lắm.”
Lần đầu tiên gặp mặt đã câu mất hồn anh rồi, Tiểu Ninh như vậy đương nhiên phải tốt!
Loại chuyện tai tiếng này, cuối cùng người trong cuộc vẫn không ra mặt, không làm sáng tỏ cứ sống chết mặc bay, hai người chỉ cần thời gian mà thôi.
Khoảng chừng qua hơn một tháng, Giang Ninh cùng Tần Phi đã tốn biết bao nhiêu tiền gửi đến cho người truyền thông, phong ba cuối cùng này dần dần lắng xuống.
Hai người trong cuộc ai cũng không có chính diện đáp lại chuyện này, cứ cho đại chúng muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Đài truyền hình đem tiết mục của Giang Ninh thay đổi người chủ trì, Giang Ninh bị nhà đài cho nghỉ ngơi hai tháng.
Vài tiết mục bị biến động, Giang Ninh không nói gì, nhưng Tần Phi biết rất rõ, ngay cả Hạ Tranh cũng không giữ được Giang Ninh, Giang Ninh vừa mới nổi tiếng, rất có khả năng sự nghiệp trong giới giải trí cứ thế liền chấm dứt.
Có điều Giang Ninh cũng chẳng để ý, dáng vẻ không liên quan đến mình, cả ngày ở nhà nuôi cá chăm sóc hoa, quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ, rất giống bà nội trợ đảm việc nhà thứ thiệt.
Tần Phi ở bên kia, từ sau khi chuyện này được tung ra anh càng không chút nào nương tay, một lần nữa đối với Vương Chí Đạt thực thi ép sát. Mục đích của anh rất đơn giản, không chỉ muốn Vương Chí Đạt hai bàn tay trắng đi ra ngoài, còn muốn đem lão tống vào trại giam.
Trong tay Tần Phi đã nắm giữ chứng cứ Vương Chí Đạt ở Tần thị tham ô giữ công khoản làm của riêng, ngay lập tức anh giao cho bộ công an, tố giác Vương Chí Đạt.
Nhưng mà sự tình cũng không thuận lợi, khi cảnh sát tới nhà Vương Chí Đạt thì lão đã chạy mất dép. Có điều, Tần Phi cũng không cần vội vàng, anh biết, cho dù Vương Chí Đạt có chạy trốn, cũng trốn không được mấy ngày, bị bắt là chuyện sớm hay muộn thôi.
Buổi tối ngày hôm ấy, Tần Phi ở bên ngoài có xã giao, hơn tám giờ tối mới về nhà, mới vừa vào nhà, nhìn thấy Giang Ning nâng mông lên cao quét nhà.
Tần Phi tiến lên vỗ vào cánh mông Giang Ninh, trêu đùa nói: “Em đó nha, y như cô vợ nhỏ ấy.”
Giang Ninh đặc biệt phối hợp khom lưng xuống: “Chồng yêu, anh về rồi à, chồng của em cực khổ quá rồi.”
“Hừ!” Tần Phi bị cậu lôi kéo cả người nổi đầy da gà, anh túm lấy Giang Ninh, hai người ngã nhào trên ghế sô pha hôn môi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động, trong lòng Tần Phi giật mình, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy dưới cửa lớn có chất lỏng chảy vào bên trong khe hở nhỏ, đó là mùi xăng rất nồng nặc, hai người chưa kịp phản ứng, “Phùng” ngọn lửa theo khe cửa tiến vào!
Có người phóng hỏa!
|
Trước sau chỉ mới vài giây mà thôi, ngọn lửa cứ như thế từ cửa phòng bốc cháy lên.
Mà hai người đang đứng trong căn phòng này, vừa vào cửa là mở ra được phòng bếp, lửa đã bắt đầu cháy đến căn phòng bếp, khói đặc cuồn cuộn phả liên tục về phía hai người.
Giang Ninh nhanh chóng phản ứng, nắm lấy tay Tần Phi, đem anh đẩy mạnh vào phòng ngủ, chính cậu lấy tốc độ nhanh nhất hướng đến toilet, dùng nước thấm ướt hai chiếc khăn lông, sau đó cũng trốn vào trong phòng ngủ.
“Bên trong phòng bếp có đường ống khí gas rất có thể sẽ nổ tung!” Giang Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, thế nhưng số lượng lớn khói dầy đặc vẫn len theo khe cửa chui vào, cậu lấy khăn lông ướt ném đến Tần Phi, ra hiệu Tần Phi che mũi miệng.
Tần Phi làm theo.
Giang Ninh quan sát bốn phía, mở cửa sổ ra, chỉ vào bệ cửa sổ lớn nơi có điều hòa bên ngoài, la lớn: “Từ đây nhảy xuống.”
Nhà của hai người ngay tại tầng năm, không cao lắm, hơn nữa điều hòa bên ngoài cách bệ cửa sổ khoảng cách rất gần, lấy tính linh hoạt thân thủ giữa Tần Phi cùng Giang Ninh, hẳn không thành vấn đề.
Lúc này Tần Phi từ trong túi tiền móc ra di động, vội vàng nhấn 119.
Giang Ninh tiến lên đoạt lấy di động Tần Phi, trầm giọng nói: “Trước tiên anh nên trốn đi, những chuyện khác giao cho em!”
Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới Giang Ninh ở thời khắc nguy hiểm này lại bình tĩnh như vậy, anh nắm chặt tay Giang Ninh, vô cùng kiên định nói: “Cùng nhau làm!”
“Ừm.” Giang Ninh gật gật đầu, thế nhưng khi cậu làm ra động tác gật đầu đồng thời nhanh chóng đem Tần Phi đẩy đến phía trước cửa sổ.
Giang Ninh chỉ vào bên ngoài nói với Tần Phi: “Đừng sợ, chậm một chút, cứ một tầng rồi lại nhảy một tầng, chúng ta ở tầng 5, chỉ cần nhảy xuống là có thể chạy trốn.”
Tần Phi vừa nãy cũng chỉ hoảng loạn một chút rồi thôi, giờ phút này nhìn thấy Giang Ninh trấn định như vậy, anh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Được.”
Đúng lúc Tần Phi chuẩn bị nhảy ra, anh đột nhiên nhớ tới, lúc mình mang về tập văn kiện bên trong bao còn một phần văn kiện nữa, phần văn kiện này rất trọng yếu, anh chuẩn bị ngày mai giao cho luật sư. Bởi vì phần văn kiện này đủ để chứng minh Vương Chí Đạt trong khoảng thời gian ở Tần thị không chỉ có tham ô công khoản, thậm chí còn hướng về các bộ ngành có liên quan để đút lót. Phần văn kiện Vương Chí Đạt đút lót này là vật chứng trọng yếu, có chứng cứ này, đủ để đem Vương Chí Đạt ngồi tù trong vòng 30 năm.
“Nguy rồi! Bên trong phòng còn có văn kiện trọng yếu.” Tần Phi vội vàng nói một câu, xoay người muốn chạy về hướng phòng khách.
Phần văn kiện này quá trọng yếu, tuyệt đối không thể có sơ xuất, nếu không khoảng thời gian chính mình nỗ lực sẽ trở thành công cốc! Một lần nữa phải đoạt lại cơ nghiệp của ông ngoại, phải cần chứng cứ này. Vì lẽ đó Tần Phi không một chút suy nghĩ, liền muốn đi lấy phần văn kiện về.
Giang Ninh tóm chặt lấy tay Tần Phi, lần thứ hai đẩy anh hướng về trước cửa sổ: “Anh đi trước, chuyện phía sau cứ giao cho em.”
Tần Phi liếc mắt nhìn ngoài cửa, khói đặc không ngừng tràn vào đây, anh nhíu mày: “Như vậy sao được, chúng ta làm cùng nhau.”
“Không được cãi lời, phải nghe em!” Giọng nói Giang Ninh kiên định lạ thường, khẩu khí không thể nghi ngờ, “Trước tiên anh cứ nhảy xuống phía dưới trước, em lập tức sẽ trở về, đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, Giang Ninh nắm chặt khăn lông ướt bưng kín mũi miệng, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Trong nháy mắt khi mở cánh cửa kia, sóng nhiệt cuồn cuộn hướng về Tần Phi đánh úp tới, nhưng rất nhanh, Giang Ninh đem cửa bên ngoài đóng lại, cách trở sóng nhiệt này. Tần Phi đã từng nghe người ta nói, một khi phát sinh hỏa hoạn, nhiệt độ có thể đạt đến hơn một ngàn độ, anh thấy Giang Ninh đóng cửa phòng lại, tim nhảy lên tới cổ họng rồi.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, có vô số ý nghĩ lóe qua đầu Tần Phi, nếu như Giang Ninh không về được thì làm sao đây? Anh cảm thấy bắt đầu luống cuống. Thế nhưng cơn hoảng loạn này cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi, anh biết rất rõ ràng vào lúc này mỗi một giây đều quý giá, không thể bỏ lỡ thời cơ chạy trốn.
Giang Ninh kêu anh nhảy, anh nhất định phải nhảy! Giang Ninh nói có thể trở về, nhất định sẽ trở về!
Tần Phi mười mấy năm qua ở trên thương trường dốc sức làm việc, anh rất ít tin tưởng đến bất cứ người nào, thế nhưng không biết vì cái gì, vào thời khắc này, anh lại tin tưởng Giang Ninh!
Tần Phi hít thật sâu luồng không khí vào bụng, mở cửa sổ ra, hướng điều hòa bên ngoài trên bệ cửa sổ leo lên rồi nhảy qua.
Tần Phi leo xuống lầu hai, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cửa sổ, nhưng hình bóng Giang Ninh vẫn chưa xuất hiện.
Tần Phi cảm thấy cả đời mình chưa từng khẩn trương đến như thế, anh bắt đầu thấy hối hận, hà tất cứ chấp nhất một phần văn kiện ngu ngốc đó để làm gì, nếu như Giang Ninh xảy ra điều gì bất trắc, anh phải làm sao đây?! Chỉ nghĩ như thế. Tần Phi hận không thể giáng cho chính mình hai cái tát! Chỉ là một cái văn kiện, sao lại có thể so sánh với Giang Ninh cho được? Trên thế giới này còn cái gì có thể quan trọng hơn Giang Ninh?!
Tần Phi đã nhảy xuống lầu hai, nhưng trước cửa sổ tầng 5 vẫn không thấy Giang Ninh, lúc này anh thật sự hoảng sợ rồi.
Không quan tâm, Tần Phi hướng lên trên hô lớn: “Giang Ninh, Giang Ninh!”
Lúc này, căn bản Tần Phi không biết tâm thần đã không còn chịu sự khống chế. Tiếng nói anh nghẹn ngào bên trong còn nghe được tiếng khóc nức nở.
“Giang Ninh, Giang Ninh! Mau xuống đây.” Hiện tại anh chỉ có thể làm một việc duy nhất chính là không ngừng gọi tên Giang Ninh.
Nhưng hình bóng Giang Ninh vẫn không xuất hiện.
Tần Phi gấp đến độ nước mắt như muốn lăn xuống.
“Giang Ninh, em chết ở đâu rồi? Mau nhảy xuống cho anh!” Tần Phi như muốn điên rồi cuồng hét lên.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy một bóng người cao to vững chãi từ tầng 5 trên bệ cửa sổ nhảy xuống, động tác rất nhanh nhẹn, nhanh chóng dọc theo điều hòa bên ngoài trên bệ cửa sổ leo xuống.
Người kia nhảy đến tầng bốn, nhìn xuống dưới, thấy Tần Phi còn chưa đi xuống, liền rống to: “Sao anh còn chưa leo xuống?!”
Giờ phút này tâm Tần Phi mới từ từ hạ xuống, là Giang Ninh, không sai! Anh cảm thấy mình kích động muốn chết rồi, nhanh chóng theo bệ cửa sổ nhảy xuống.
Chờ anh nhảy đến xuống đất, đứng vững vàng, Giang Ninh cũng nhanh chóng leo xuống.
Chỉ trong nháy mắt khi Giang Ninh rơi xuống đất, Tần Phi liền chạy tới, ôm thật chặt Giang Ninh.
Anh nhìn thấy trên mặt Giang Ninh lấm lem khói lửa, sắp không nhìn ra dáng người, thế nhưng trong lòng Tần Phi cao hứng cực kỳ, nước mắt anh không khống chế được từ khóe mắt chảy ra. Đây là một kiếp sống sót sau tai nạn, tìm được con đường sống từ trong chỗ chết.
Anh không quan tâm ôm lấy mặt Giang Ninh, liền hôn lên.
Giang Ninh ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cắn vào môi anh, mãi đến tận khi hai người xác định được mùi vị lẫn nhau, lúc này mới chịu tách ra.
Tần Phi tự trách nói: “CMN anh thật là *, cần gì ngu ngốc lấy cái văn kiện đó chứ, vào thời khắc chủ chốt lại đi nhớ đến cái này! Tiểu Ninh may là em đã trở về, nếu như em gặp bất trắc nào, CMN anh đây sẽ hối hận suốt đời!”
Giang Ninh trương khuôn mặt đen ngòm lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu kéo tay Tần Phi qua, ở trên ngón áp út tay trái Tần Phi xoa lên hai lần, bỗng nhiên, Tần Phi cảm nhận có món đồ gì đó len vào ngón tay anh, anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng được đeo vào trên tay chính mình.
Tần Phi khiếp sợ nhìn chiếc nhẫn kia, lại nhìn về phía Giang Ninh.
Giang Ninh mặt đen thui lộ ra hai hàm răng trắng nõn, cậu ôn nhu mỉm cười: “Kỳ thực không chỉ có văn kiện, đột nhiên em cũng nhớ tới còn có món đồ quan trọng đang đặt ở bên ngoài, Tần Phi, vào hai tuần sau đúng dịp sinh nhật anh em tính tặng chiếc nhẫn này cho anh, nhưng hiện tại, em cảm thấy bây giờ giao cho anh thì thích hợp hơn.”
Tần Phi nhìn nhẫn trên tay mình, cùng chiếc nhẫn năm đó chính mình đưa cho Giang Ninh hoàn toàn giống nhau như đúc, chắc đây là Giang Ninh dựa vào hình dạng nhẫn kia mà làm riêng thêm một cái.
Môi Tần Phi run rẩy hai lần, nói không nên lời.
Giang Ninh nắm chặt tay anh, chiếc nhẫn trên tay hai người sáng lấp lánh hòa lẫn vào nhau, giống như vận mệnh giữa hai người bọn họ, luôn luôn quấn quýt bên nhau.
Giang Ninh thành kính nói: “Đừng hoảng sợ, có em đây.”
Tần Phi nặng nề gật đầu.
Đệt, ai nói nam nhân không thể làm ra vẻ, hiện tại anh rất muốn làm dáng vẻ một phen, ôm lấy Giang Ninh khóc một trận.
Sự tình về sau đối với Tần Phi mà nói đều không còn trọng yếu, lửa bị dập tắt, người phóng hỏa do chính Vương Chí Đạt mướn làm.
Hai tháng sau, Vương Chí Đạt bị bắt ngay tại Nhật Bản, trục xuất về nước. Trước một ngày Vương Chí Đạt bị tuyên án, dì út Tần Phi có đến tìm anh, Tần Phi không nhìn thấy dì, bởi vì lúc ấy anh cùng Giang Ninh đã lên máy bay đi Hawaii.
Tần thị một lần nữa trở lại trong tay Tần Phi, Vương Chí Đạt nhận hình phạt, tất cả đều như Tần Phi mong muốn.
Nhưng Tần Phi cảm thấy những điều này không quan trọng.
Anh đã từng cho rằng cả đời này chính mình chỉ cần đủ mạnh mẽ là được, nhưng anh hiện tại cảm thấy, người mạnh mẽ đến đâu cũng phải lưu lại trong đáy lòng một không gian mềm mại, bởi vì luôn có người trong lúc không tự giác muốn đối đãi ôn nhu với anh.
Mà khối không gian mềm mại kia, chỉ thuộc về Giang Ninh.
Hết chương 71 TOÀN VĂN HOÀN.
|