Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
|
|
Số chương: 72 + 1 phiên ngoại Thể loại: sinh tử, cường cường, ngược luyến tàn tâm, trước ngược thụ sau ngược công, mỹ công mỹ thụ, nhân ngư thụ, HE
Người đời thường hay không trân trọng những thứ mình đang có, lúc mất đi rồi mới thấy hối tiếc.
Giống như hắn khi nhìn thấy Y Lai nằm trong lòng người khác,cùng người khác bầu bạn, hắn lại nếm trải nỗi thống khổ nhất cuộc đời... Tác giả:Cật Phạn Phạn Phạn Thể loại:Đam Mỹ, Ngược Nguồn:wattpad.com/user/Hiendu78 Trạng thái:Full
Chap 1 Y Lai Tiệc rượu quý tộc kỳ thực rất tẻ nhạt, ánh đèn lòe loẹt, âm nhạc ầm ĩ, khắp nơi đều đầy rẫy dối trá, tham lam cùng dục vọng...
Ấy thế mà có vài người lại chơi đến vui vẻ sung sướng.
Người kia vô luận là ở nơi đâu cũng là tiêu điểm. Y đứng tại trung tâm hội trường, trên mặt trang điểm đậm đến như che lấp hẳn dung mạo vốn có. Ánh mắt dài nhỏ lộ ra một luồng mị hoặc, làn môi đỏ hồng, trên người khoác một tấm áo choàng đỏ sắc. Mà áo choàng này cùng áo ngủ khá giống nhau. Bên hông lại buộc một cái đai lưng, vẽ ra một thân eo nhỏ, làm lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài cùng xương quai xanh tinh xảo, nhìn liền đoán ra chính là hồ ly tinh. Thường có một ít đàn ông vây quanh nam nhân này, sắc mị mà đánh giá y, cơ mà hoàn toàn không dám động thủ.
Còn những người khác, đều chỉ nhìn từ xa, lộ rõ vẻ khinh thường. Có một ít người là lần đầu tiên tham gia loại tiệc rượu này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy y, sẽ tò mò mà hỏi một câu. Khi biết y nguyên danh là "Y Lai", đều sẽ cố mà tránh xa, chỉ lo bị y lây bệnh truyền nhiễm.
Ở Đế Quốc, danh tiếng của Y Lai cực khó nghe. Y là hồ ly tinh, mê hoặc hoàng đế - Nặc Mạn Đại Đế.
Y Lai trước kia vốn vô danh, sau đó lại được Nặc Mạn Đại Đế coi trọng, dùng tốc độ vô cùng nhanh mà thăng chức, liền trở thành một trong các đại thần, bước lên giai cấp quý tộc của Đế Quốc. Y Lai sở dĩ được thăng chức nhanh như vậy, không phải vì y tài giỏi, mà là vì khuôn mặt của y. Tất cả mọi người đều cho rằng nam nhân như y có thể được trọng dụng đến như vậy nguyên nhân chỉ có một, đó chính là y đã bò lên giường của Nặc Mạn Đại Đế. Y Lai chính là triệt để tiểu nhân, lợi dụng hoàng đế sủng ái, tiêu trừ mọi bất đồng, sống vô cùng xa hoa.
Y Lai ở Đế Quốc có rất nhiều kẻ thù, trong đó bao quát cả tứ đại tinh tương cùng tam đại quý tộc của Đế Quốc. Xa hơn nữa còn có chiến quân Mễ Ân cùng gia tộc Wilson do Lâm Sắt đứng đầu. Tứ đại tinh tương* cùng ba gia tộc lớn đã từng cùng nhau yêu cầu hoàng đế bãi miễn chức vị của Y Lai, xử phạt tội của y, thế nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Điều này đủ chứng minh Y Lai được hoàng đế sủng ái đến mức nào, vì thế càng gây thêm không ít phẫn nộ cho giới quý tộc.
(Tứ đại tinh tương: bốn trụ cột lớn của Đế Quốc:">)
Nhưng mà bọn họ lại không thể làm gì, chỉ có thể xem thường cùng chửi rủa.
"Ngoại trừ gương mặt ra đều không có sở trường gì... Cũng không biết y có tư cách gì mà lớn lối. "
"Ha! Không chỉ có mỗi gương mặt thôi nha. Có người nói công phu trên giường của y cũng cực kỳ tốt đi, cho nên mới mê hoặc bệ hạ thần hồn điên đảo..."
"So với kỹ nữ Khắc Lao Thụy Ti có hơn không???"
"Tôi chỉ từng thử Khắc Lao Thụy Ti, Y Lai thì chưa từng, làm sao có thể so sánh?!?"
Những người kia càng nói chuyện càng hạ lưu, trong giọng nói đều xem thường Y Lai. Ở trong mắt bọn họ, Y Lai cùng kỹ nữ chính là giống nhau. Tựa hồ làm thấp đi thân phận Y Lai, tâm lý bọn họ mới hơi cân bằng chút.
Y Lai cũng không nghe thấy mấy lời này, mà cho dù có nghe cũng chẳng thèm bỏ vào tai. Tâm tình của y vô cùng tốt. Trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra lam quang, như một con bướm nhẹ nhàng lướt trong đám đông, đi chân đất đến đài cao. Bóng người của y dùng phương thức hình chiếu phóng đi ở rất nhiều nơi, trong phòng vũ hội nhất thời xuất hiện rất nhiều "Y Lai", mọi người quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt yêu mị, môi đỏ tươi, nhìn xuống dưới một chút là xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực trắng nõn, có người nhịn không được nuốt nước miếng "ực" một cái.
"Tôi muốn mời một vị thân sĩ cùng tôi khiêu vũ." Thanh âm Y Lai cũng không phải nữ tính lắm, ngược lại chính là khàn khàn mà tràn ngập từ tính, so với âm thanh của ca sĩ nổi danh ở Đế Quốc nghe còn hay hơn mấy phần.
Y Lai vừa dứt lời, tiệc rượu liền nổi lên một trận huyên náo. Tất cả mọi người đều đang nghĩ, kẻ nào xui xẻo bị Y Lai chọn trúng đây... Cầm cổ tay Y Lai cho dù có tẩy rửa một tháng cũng không sạch được. Bọn họ không khỏi trợn mắt, vểnh tai, nóng lòng mà trông đợi kết quả này.
Ánh mắt Y Lai ở trong đám người từ từ di chuyển, cuối cùng tập trung ở một chỗ. Tất cả mọi người đều hướng theo ánh mắt Y Lai. Thời điểm nhìn thấy người đàn ông ngồi trong góc kia, bọn họ càng thêm hưng phấn, có mấy người thậm chí quên bẵng cả lễ nghi, không nhịn được huýt sáo một tiếng.
Nam nhân tựa nửa người vào tường, trong tay cầm một ly rượu đỏ, một thân y phục màu xám bạc, nút áo cao nhất cũng buộc chặt, cấm dục mà gợi cảm. Mái tóc ngắn đen, hai mắt sâu thẳm mê người, sống mũi cao rắn rỏi, môi mỏng khêu gợi, ngũ quan phối hợp cùng nhau tốt như vậy, anh tuấn lại nhu hòa. Tướng mạo cùng dáng người khiến cho người khác khó mà nhìn thấu, toàn thân đều tỏa ra hormone, khiến người ta rất dễ sa vào...
Nhưng mà, mọi người đều biết hắn không phải dạng người bị vẻ ngoài mê hoặc. Wilson là gia tộc lớn nhất Đế Quốc, Lâm Sắt hắn lại nắm quyền Wilson. Bề ngoài hắn anh tuấn ôn nhu, nhưng tính tình như lang sói. Lâm Sắt cũng không lớn lên trong gia tộc, hắn vốn là con riêng, từ nhỏ lưu lạc ở bên ngoài. Cuộc đời hắn quả thật rất ly kỳ. Năm hắn 18 tuổi, nhờ vào thành tích tốt nghiệp đại học thương mại ưu tú nhất Đế Quốc mà nổi danh, tiếp đó lại quay về gia tộc Wilson, từ bị người xem thường cùng bài xích lại từng bước từng bước trèo lên trên. Vẻn vẹn chỉ trong năm năm, liền trở thành người nắm quyền gia tộc. Nam nhân như vậy, nhất định là tất thắng, được rất nhiều người ái mộ, nhưng mà tính cách lạnh lùng, rất ít người dám tới gần.
Mời Y Lai tham gia tiệc rượu như thế này, đều do những quý tộc sa đọa vì lấy lòng Y Lai mà tổ chức. Mà ở trong yến tiệc này, cưỡng chế dư thừa dân chủ, thực lực Y Lai đều mạnh hơn hết thảy. Y Lai chỉ định người cùng khiêu vũ, nếu như từ chối, thì qua ngày hôm sau, Y Lai sẽ đi tìm Nặc Mạn Đại Đế mà cáo thượng một tội danh.
Tính cách Lâm Sắt vốn cũng không tốt. Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, Lâm Sắt hắn tựa hồ cực kỳ chán ghét Y Lai.
Lâm Sắt quả nhiên không có đi tới sân khấu, mà cứ đứng ở nơi đó, con mắt nguy hiểm khép lại. Gương mặt Y Lai vẫn mang theo ý cười, y tựa hồ không có bất kỳ lúng túng nào, mà đi chân đất xuống đài cao, tới trước mặt Lâm Sắt, duỗi một tay về phía hắn, làm ra tư thế mời, vẻ mặt cực kỳ chân thành.
Lâm Sắt trực tiếp xoay người rời đi, thân ảnh cao lớn tức tốc biến mất khỏi phòng yến hội, không chút lưu tình.
Y Lai đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lâm Sắt rời đi, không khỏi liếm môi một cái.
Lâm Sắt về đến nhà, trước tiên tới thư phòng, bắt đầu làm việc. Nếu không phải Nặc Mạn Đại Đế tự mình ký tên lên thiệp mời, khẳng định hắn sẽ không tham gia loại tiệc rượu tẻ nhạt kia, có cái gì lạc thú đâu? Có điều nhìn người nam nhân kia khoe khoang phong tao... Nghĩ tới đây, Lâm Sắt không khỏi có chút thất thần, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ Y Lai, một luồng nhiệt khí xông xuống bụng dưới. Sắc mặt Lâm Sắt không khỏi đen, cũng không còn tâm tình làm việc, đứng lên liền đi trực tiếp đến phòng ngủ.
Trong phòng ngủ đã có một người. Nam nhân đứng dựa vào vách tường, mặc áo ngủ, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết, bên dưới áo ngủ là hai chân thon dài trắng nõn, trên chân không có xỏ giày, khiến cho người ta hoài nghi ngoại trừ áo ngủ, y bên trong cái gì cũng không mặc. Mái tóc nam nhân màu đỏ, mặt mày tinh xảo mà yêu mị, đặc biệt là cặp mắt kia, màu lam thâm thúy, vô cùng xinh đẹp.
Vẫn là nhan sắc Y Lai, thế nhưng y đứng trước mặt công chúng, hầu như không có ai nhận ra được. Chỉ là vẻ quyến rũ thoát ra từ thân thể kia, làm sao cũng đều không thay đổi được.
Y Lai nâng ly rượu đỏ trong tay, uống một ngụm nhỏ, lộ ra vẻ mặt say sưa, thậm chí không nhịn được, duỗi ra đầu lưỡi, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Lâm Sắt ánh mắt ám muội...
Y Lai chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Sắt, ánh mắt nhìn xuống nửa người dưới, quần tây đã hơi nhỉnh lên.
Lâm Sắt đột nhiên nắm lấy tay y, trên tay dùng lực càng lớn, Y Lai đau đến vặn vẹo, Lâm Sắt tựa hồ rất hưởng thụ vẻ mặt thống khổ của y. Lâm Sắt lại đột nhiên buông hắn ra. Y Lai còn không kịp thở ra một hơi, Lâm Sắt lại đột nhiên ra sức, đem Y Lai vứt ở trên giường, phát ra tiếng vang kịch liệt...
Đau quá! Một lát sau, Y Lai mới phản ứng được, y nghiêng mặt, gò má dính sát vào đệm chăn mềm mại, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Sắt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười.
Nụ cười này tựa hồ chọc giận Lâm Sắt. Lâm Sắt đi nhanh tới, tay phải nắm lấy cằm của y, kéo y nâng mặt lên... Tiếp đó môi liền ép xuống, dùng sức mà cắn, mang theo một loại trừng phạt. Rất nhanh, Y Lai liền nếm trải được mùi ngọt tanh...
Lâm Sắt xé áo ngủ y ra, liền đè lên...
Sau một hồi tình sự hung ác bạo tàn, lúc kết thúc, Y Lai như bại liệt mà nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, thân thể mất đi cảm giác, rất lâu sau y vẫn chưa thể phản ứng...
Y nghe bên tai dần lắng lại tiếng thở dốc, tiếp đó y nghe được âm thanh Lâm Sắt. Lâm Sắt mà nói lại làm cho y như trầm xuống đáy biển.
Lâm Sắt nói: "Cậu ở trên giường bệ hạ cũng là như vậy sao? Không biết liêm sỉ, cứ như dâm phụ..."
Y Lai dùng tay che khuất một bên mắt, đột nhiên thấp giọng nở nụ cười...
Y Lai rất hứng thú hỏi: "Khuôn mặt này... thật như dâm phụ sao???"
Ba năm trước, y đã bò lên giường Lâm Sắt, thế nhưng toàn bộ Đế Quốc, biết chuyện này còn không được đến ba người. Có điều cho dù nói ra, cũng sẽ không có ai tin. Tất cả mọi người đều biết người đứng đầu gia tộc Wilson vì y dựa vào thân thể hồ ly nên căm ghét đến cực điểm.
Dựa theo lẽ thường, chính là không có khả năng. Thế nhưng rất nhiều người cũng không biết, hình dáng y... thực giống người yêu Lâm Sắt, người đã lâm bệnh mà ra đi vào ba năm trước.
|
2 Y Lai đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt cũng lộ ra một luồng quyến rũ, y duỗi ra một tay ôm lấy cổ Lâm Sắt, môi đỏ tươi dán vào lỗ tai người kia, thấp giọng rù rì nói: "Nếu những người khác biết tôi không chỉ bò lên giường bệ hạ, mà còn có giường của chủ nhân gia tộc Wilson... thì như thế nào nhỉ?"
Mặt Lâm Sắt đen thui, vốn nguyên bản là mặt ôn nhu bỗng nhiên có chút khủng bố, cứ như vừa chạm vào điểm yếu của hắn. Y Lai không nhận được câu trả lời của hắn, một phút sau lại bị ném khỏi giường. Vị chủ gia tộc Wilson này không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, khí lực lại vô cùng lớn, sàn nhà cũng vô cùng cứng rắn, Y Lai cảm thấy như xương của y tựa hồ vỡ vụn...
"CÚT!!!"
Y Lai nghe trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh mang theo tức giận...
Y Lai cũng không đi, y từ mặt đất bò lên, ung dung thong thả mặc lại áo ngủ, vừa mặc lại vừa hướng Lâm Sắt trao ánh mắt mị hoặc. Thời điểm Lâm Sắt không nhịn được nữa mà đem Y Lai ném ra ngoài, Y Lai mới chậm rãi rời đi.
"Nếu như có người biết chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.", thanh âm Lâm Sắt ở phía sau vang lên, trong giọng nói nghe đầy sát ý, không hề che giấu chút nào.
Y Lai còn chưa đi khỏi, đối với phía sau đưa ra ngón giữa, liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lâm Sắt.
Lâu đài Tạp Lạp...
Lâu đài Tạp Lạp ở phía bắc thủ đô Đế Quốc, kế núi cạnh sông, diện tích mấy vạn dặm. Ngoại trừ mấy lâu đài liền kề nhau ở phía ngoài, bên trong còn có một hồ nhân tạo thật lớn. Khung ngoài xanh lam, mặt trời nhân tạo nhỏ, hồ nước phản chiếu màu lam của khung đỉnh, bên hồ như một tấm gương êm đềm, nhìn thực rộng lớn vô cùng.
Một nam nhân trẻ tuổi từ đằng xa đi đến. Khuôn mặt hắn anh tuấn, góc cạnh sắc bén, mặc thường phục màu đen, trên đầu mang mũ quan, bên hông đeo bội kiếm, toàn thân đều lộ ra tao nhã cùng cao quý, chính là Hoàng Đế - Nặc Mạn Đại Đế. Nặc Mạn Đại Đế đi tới bên hồ, gỡ bội kiếm xuống, cởi thường phục, liền xuất hiện bộ ngực trần tráng kiện, thân thể như rồng, xuyên vào trong nước. Hồ nước này rất sâu, tới mấy chục mét, đáy hồ còn có nham thạch, cá bơi cùng tảo biển, ngược lại càng giống biển hơn. Nặc Mạn Đại Đế bơi rất tốt, nhắm về một hướng mà bơi tới. Bơi được hơn mười phút, một cái tay đột nhiên nắm lấy tay hắn, đem hắn lôi lôi kéo kéo, liền kéo xuống đáy hồ...
Sau một khắc, Nặc Mạn Đại Đế liền bị kéo vào một quả cầu ánh sáng. Quả cầu này tạo ra một không gian riêng biệt, đem hồ nước ngăn cách ở bên ngoài. Một cái khăn lông được ném tới, trực tiếp rơi trúng đầu Nặc Mạn Đại Đế, hắn thuận thế xoa xoa tóc, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Y Lai đang ngồi trên bậc thang, trên người không mặc áo, tóc đỏ như lửa xõa xuống, như Tinh Linh ở nơi biển rộng sâu xa, thần bí mà mê hoặc. Y Lai chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt ngọc màu lam so với ngọc thạch còn có phần thuần túy hơn. Y hơi nheo mắt, nhìn Nặc Mạn Đại Đế.
"Bệ hạ, tôi đẹp không?" Tiếng nói của y trầm thấp nặng nề, nghe vẫn rất hoàn hảo... Đầu y hơi hơi ngẩng, lộ ra vùng cổ, lông mi y rất dài, môi hơi hơi giương lên, dáng vẻ này, đủ khiến hết thảy nam nữ cuồng điên.
Nặc Mạn Đại Đế như bị mê hoặc mà đi tới, một tay nâng cằm Y Lai lên, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve da thịt y. Y Lai da dẻ trắng nõn mềm mại, giống như tơ lụa vậy. Ngón tay Nặc Mạn Đại Đế lưu luyến trên khóe mắt y...
"Y Lai, ngươi có nếp nhăn..." Nặc Mạn Đại Đế thâm tình nói.
"..."
Ánh mắt Y Lai biến đổi, khí chất yêu mị trong nháy mắt liền biến mất, trở nên ác liệt, một cước trực tiếp đạp tới, Nặc Mạn Đại Đế tựa hồ đã sớm đoán trước được y sẽ động thủ, liền lùi về sau một bước, tiếp đó nắm lấy chân Y Lai, y vì mất thăng bằng mà trực tiếp ngã xuống, ngã vô cùng chật vật. Nặc Mạn Đại Đế đi đến, đem hắn nâng lên, lại thả xuống bậc thang một lần nữa, chính mình ngồi xuống bên cạnh, khoát một tay lên bả vai Y Lai, ngăn cản Y Lai động thủ.
Y Lai như con thú nhỏ bị giam hãm, thở phì phò nhìn hoàng đế.
"Lại bị Lâm Sắt đuổi ra sao? Tâm tình kém như thế... " Nặc Mạn Đại Đế thưởng thức mái tóc đỏ của y, tò mò hỏi.
Y lườm hắn một cái, Nặc Mạn biết mình đoán đúng. Nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người Y Lai, chậc chậc nói:" Lâm Sắt nhìn như bộ dáng cấm dục, không ngờ trên giường lại hung hãn như vậy... Bất quá Y Lai của chúng ta xinh đẹp đến như vậy, hắn "ăn sạch" liền ném ra ngoài, thực là một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc."
Lời còn chưa nói hết, một vật dáng đấp như tảng đá nhỏ liền đập tới, trực tiếp đập thẳng vào mặt của Nặc Mạn Đại Đế, cũng dừng lại câu chuyện của hắn.
"Tiểu khoáng tinh chúc quyền*."
(Tiểu khoáng tinh chúc quyền*: tên của loại đá quý ấy.)
Quặng mỏ khoáng tinh tuy rằng nhỏ, thế nhưng lưu lượng rất lớn, Nặc Mạn Đại Đế coi trọng quặng mỏ này đã lâu. Quặng mỏ này lại thuộc sở hữu của gia tộc Wilson, Y Lai lại muốn lưu nơi này xây sơn trang làm chốn nghỉ ngơi, liền mạnh mẽ mà đoạt lại.
"Cái này đưa quản gia là được rồi, hắn sẽ giải quyết." Hoàng đế đem viên đá thả lại vào tay Y Lai.
"Tôi chỉ là muốn ngài im miệng." Y Lai trừng mắt.
Gian phòng này của bọn họ là xây ở đáy biển, mà chất liệu xây giống như pha lê, thế nhưng tính dai rất mạnh. Đồng thời cũng có thể cảm ứng thân nhiệt mà mở ra, tiếp đó lại đóng lại.
Nặc Mạn Đại Đế cùng hồ ly tinh Y Lai sóng vai nhau ngồi ở trên bậc thang, hai người đều trầm mặc, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Cá chậm chạp bơi ngang qua, quả là một thế giới yên tĩnh!!!
Y Lai đem đầu tựa lên bả vai hoàng đế, tóc đỏ chợt tung bay, có chút buồn ngủ...
"Y Lai, lựa chọn của ngươi, ngươi có hối hận không?" Hoàng đế đột nhiên mở miệng.
"Không phải lựa chọn của tôi, là ông ấy lựa chọn..." Y Lai cũng chưa tỉnh táo, "Hơn mười năm, ông ấy cũng đã chết rồi."
Ông lão kia không phải người lạ, mà là người thân của Y Lai. Gia tộc Niết Phổ Đốn là gia tộc cổ xưa, cùng Hoàng Tộc căn bản muốn truy ra nguồn gốc phải đến mấy ngàn năm trước. Niết Phổ Đốn là gia tộc trên biển, quanh năm sinh sống ở biển. Mấy ngàn năm trước, tổ tiên bọn họ đã từng được Hoàng Tộc cứu. Gia tộc Niết Phổ Đốn vì cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng Gia, trước mặt Thần Biển hứa hẹn, con trưởng đều sẽ trung thành với Hoàng Tộc. Sau khi bọn họ tuyên thệ, sẽ không còn quan hệ với gia tộc Niết Phổ Đốn, chấp nhận để hoàng đế đặt tên cho, thân phận cùng tính mạng đều không còn thuộc về mình, mà là triệt để thuộc về Hoàng Tộc.
Bác Y Lai chính là vì bảo vệ tính mạng Nặc Mạn, chết trong một cuộc ám sát. Y Lai tiếp nhận chức trách của bác. Y cũng không phải là con trưởng, vốn là không cần chịu trách nhiệm. Thế nhưng anh của y vốn thân thể suy nhược. Ông của y rốt cuộc lại chọn Y Lai, đồng thời lúc báo cho cha mẹ y, Y Lai đã kinh ngạc đến muốn ngất đi.
"Ngươi đến nơi này, không có người thân, không có bằng hữu, chỉ có người hận ngươi, bọn họ hận không thể băm ngươi ra. Ngươi yêu người hận ngươi, thân nhân căm hận ngươi." Hoàng Đế nói: "Ngươi hối hận ta đưa ngươi đẩy tới vị trí này sao? Một hoàng đế anh minh phía sau thường là vô số người hi sinh, Y Lai, ngươi thay ta chịu hết thảy nhục mạ."
Rất lâu, hoàng đế vẫn không có được câu trả lời chắc chắn. Hắn quay đầu, lại phát hiện mắt Y Lai đã nhắm, hô hấp đều đặn, đã ngủ rồi.
"Chờ xử lý xong một chuyện cuối cùng, ta sẽ thả ngươi ra." Hoàng đế thấp giọng nói, càng giống lầm bầm lầu bầu, thế nhưng cũng là một lời hứa hẹn với Y Lai.
Y Lai mơ một giấc mơ, trong mộng là một đại dương mênh mông. Hai người thiếu niên ngồi cạnh nhau, gương mặt vẫn mang theo chút trẻ con, đều nhìn về phía biển xa xăm.
"Vì sao ngày nào cậu cũng tới đây?" Thiếu niên nhỏ tuổi hơn hỏi.
"Tôi đang đợi một người." Thiếu niên còn lại đáp.
"Tại sao lại ở biển chờ?"
"Hắn ở biển..."
"Tại sao người lại sống trong biển?"
"Vì hắn là người, cũng là cá..."
Thiếu niên theo bản năng mà nhìn xuống chân của mình, tiếp đó hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn thiếu niên còn lại...
Hình ảnh đột nhiên chuyển. Cạnh biển chỉ còn lại một người. Thiếu niên nhỏ nhắn lẻ loi ngồi ở đó, đã đợi rất lâu, nhưng người kia chưa từng quay lại dù chỉ một lần...
Nhiều năm sau này, thiếu niên nhỏ nhắn đã lớn, trở thành một nam nhân, y cũng gặp một người đàn ông tiêu sái, thế nhưng người đó đã không còn nhớ y là ai nữa rồi...
Người kia tên là Lâm Sắt. Lâm Sắt cũng có người trong lòng, tên A Thụy Tư.
|
3 Thời điểm Y Lai từ trong giấc mộng tỉnh lại, đã không còn ở đáy hồ kia nữa, mà đang nằm trên giường mềm mại. Y mở mắt ra, nhìn gian phòng u ám, đột nhiên phát hiện trên mặt có chút khí lạnh... Sờ lên, chính là lệ rơi đầy mặt... Y Lai có chút khó hiểu, cái kia đến tột cùng là mộng, vẫn còn ẩn giấu sâu trong ký ức. Đó là một đoạn ký ức tuyệt hảo, cũng chính là nỗi thống khổ tột cùng.
A Thụy Tư, trong thần thoại cổ xưa chính là tên của một chiến binh.
Nhắc đến cái tên này, dân chúng đầu tiên sẽ nghĩ đến "cơ giáp chi thần" A Thụy Tư. A Thụy Tư tướng mạo vốn thực thanh tú nhã nhặn. Mái tóc đỏ nhưng không kiêu ngạo, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu, khiến cho người ta dễ sinh thiện cảm. Thường người nào đã từng gặp qua A Thụy Tư, không thể không thích cậu.
A Thụy Tư sinh ra ở Đế Quốc, dùng cổ xưa cùng thần bí lập gia tộc Niết Phổ Đốn. Cậu ở phương diện chế tạo cơ giáp* có thiên phú đặc biệt. Đoàn đội của cậu đã từng chế tạo ra cơ giáp mạnh nhất Đế Quốc. Nhưng mà thiên tài như vậy luôn có thiếu hụt. Thân thể của cậu vô cùng kém. Kém chính là gen kém. Y Thuật tiên tiến nhất Đế Quốc cũng không thể thay đổi được gì... Sở dĩ A Thụy Tư vẫn sống là do người khác bao bọc cậu cẩn thận từng li từng tí.
(cơ giáp*: có thể hiểu là mấy bộ áo giáp, cũng là mấy kiểu rô-bốt á các cậu:">)
A Thụy Tư không chỉ là bảo bối của gia tộc Niết Phổ Đốn, là con trai cưng, mà còn là người yêu của Lâm Sắt. Lâm Sắt bề ngoài trông như vô tình, thật ra hắn không vô tình, mà là đem toàn bộ tình cảm trao cho một người. Lâm Sắt như là kỵ sĩ, bảo vệ bên người A Thụy Tư, cẩn thận từng li từng tí, hận không thể đem thứ đồ tốt nhất đến cho cậu.
Ba năm trước, A Thụy Tư lâm trọng bệnh mà qua đời, Lâm Sắt rốt cuộc cũng trở thành người vô tình...
Lâm Sắt thực yêu A Thụy Tư, bạn bè khắp nơi, thậm chí ba mẹ A Thụy Tư cũng biết. Nhưng mà, cái buồn cười ở đây chính là, mãi đến tận khi A Thụy Tư qua đời, Lâm Sắt cũng vẫn không dám biểu lộ tình cảm với A Thụy Tư. Bọn họ vẫn gọi cái gì mà bằng hữu, huynh đệ. Thường nam nhân uy dũng ngang tàng bao nhiêu, trước ái tình, vẫn là ngu ngốc bấy nhiêu.
Ở trong mắt người ngoài, A Thụy Tư chết rồi, Lâm Sắt vẫn độc thân... Hắn không kết hôn, mãi mãi cấm dục. Hắn đối với A Thụy Tư thâm tình như vậy, khiến cho rất nhiều người cảm động, thậm chí ngay cả cha mẹ A Thụy Tư cũng khuyên Lâm Sắt hắn không cần vì A Thụy Tư mà mãi thương tâm, khuyên hắn nên bắt đầu cuộc sống mới.
Mà Y Lai, ở trong lòng hắn, là một người qua đường không quan trọng, là một dâm phụ, là để hắn tưởng niệm hình bóng người trong lòng, cũng là nơi để hắn phát tiết dục vọng...
Y Lai vĩnh viễn nhớ đến lần đầu tiên bọn họ cùng nhau làm tình, Lâm Sắt dùng chủy thủ* kề vào cổ y, dùng âm thanh mang theo hàn ý nói: "Y Lai, nếu như có người biết quan hệ giữa chúng ta, tôi liền giết cậu!"
( Chủy thủ*: là cái dao ngắn á.)
Trước đây không lâu, Lâm Sắt có một lần nhắc nhở thân phận của hắn. Đối với Lâm Sắt, quan hệ của bọn họ chính là vô cùng dơ bẩn, cho nên mới muốn giấu chuyện này đi.
Y Lai có thể bò lên giường Lâm Sắt, kỳ thực nên cảm tạ A Thụy Tư. Bởi vì A Thụy Tư chết rồi, Lâm Sắt đau đến không muốn sống. Bởi vì gương mặt của y... đối với dung nhan A Thụy Tư có đến mười phần giống. Chỉ cần bày ra dáng vẻ chỉnh tề của A Thụy Tư, lộ ra một nụ cười nho nhã, xuất hiện trước mặt Lâm Sắt luôn nhớ nhung A Thụy Tư kia mà uống một chút rượu, mọi chuyện đều như dự đoán mà phát sinh.
Y Lai rốt cuộc tình nguyện bò lên giường Lâm Sắt, cứ thế mà bò suốt ba năm...
Hai năm trước, quan hệ của bọn họ cũng không phải như vậy, chí ít cũng không bết bát như thế. Bọn họ cố định mỗi tuần gặp nhau hai lần, có lúc Lâm Sắt sẽ chủ động tìm y. Sau khi bọn họ lên giường, Lâm Sắt cũng sẽ không đuổi y đi, mà mạnh mẽ ôm lấy eo y, hai người da thịt chạm nhau, hô hấp nhịp nhàng, cùng nhau ngủ. Đương nhiên, đó là do Y Lai suy nghĩ tích cực, vì y rất giống A Thụy Tư. Y Lai đã từng đem hết thảy video có A Thụy Tư ra xem, học theo cách cậu ăn mặc, cử chỉ, cách cậu cười. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cảm tạ khuôn mặt này. Bất luận y ở trước mặt công chúng như thế nào, trước mặt Lâm Sắt đều sẽ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây. Trên mặt luôn cười ôn hòa, Lâm Sắt sẽ hôn y, sẽ tặng y một ít lễ vật, tựa như tình nhân vậy...
Từ khi nào lại thay đổi như vậy?
Là bởi vì từ đầu đến cuối, thời điểm Lâm Sắt ôm Y Lai, trong miệng lại chỉ gọi "A Thụy Tư"? Hay vì Lâm Sắt tặng cho y một ít lễ vật, lại là vật A Thụy Tư yêu thích? Mô hình cơ giáp kiểu mới, sách điện tử về phương diện cơ giáp, mà Y Lai chỉ yêu thích mỹ thực cùng rượu ngon... Hay là vì y vô ý tẩy trắng cái cà vạt rồi ném vào thùng rác, y không biết đó là quà A Thụy Tư tặng cho Lâm Sắt, lại bị Lâm Sắt tát cho một bạt tai...
Tiếp đó, Y Lai đã mất hứng với loại trò chơi thế thân này... Y liền thay đổi, đã biến thành hồ ly tinh trước mặt công chúng, đem mái tóc đỏ xõa xuống, tùy tiện mặc một bộ áo ngủ, đi chân đất, trên mặt vẽ ra ý cười yêu mị, chính là dáng vẻ Lâm Sắt ghét nhất. Y nhất cử nhất động, toàn thân đều muốn nói cho Lâm Sắt biết, y không phải A Thụy Tư, tên của y là Y Lai...
Lâm Sắt không hề che giấu sự căm ghét đối với Y Lai. Thời điểm Mễ Ân Tinh Tương trước mặt mọi người nhục mạ Y Lai, Lâm Sắt đều sẽ phụ họa. Thế nhưng, bọn họ vẫn duy trì quan hệ ám muội kia...
Để công chúng biết đến quan hệ của bọn họ, chính là điểm yếu của Lâm Sắt. Vì không muốn để thiên hạ biết chủ gia tộc Wilson lại cùng hồ ly tinh Y Lai dây dưa? Hay vì hắn muốn giữ lại danh tiếng yêu A Thụy Tư vô cùng thuần túy, cho dù tận sâu đáy lòng đã tan nát? Bọn họ cùng nhau lên giường nhiều lần, còn có thể nói là trung thành sao? Y Lai cảm thấy, Lâm Sắt cũng là một người dối trá, một bên cùng y lên giường, một bên lại đối với y căm ghét cực kỳ, đồng thời còn cao giọng chính mình vô cùng yêu A Thụy Tư.
Nhưng mà, một người vô liêm sỉ như vậy, Y Lai lại không thể nào bỏ xuống được, y chính là tiện nhân... Có điều y không dễ chịu, cũng sẽ không để cho Lâm Sắt dễ chịu.
Lần kia qua đi, ròng rã mười ngày Y Lai cũng không có đi tìm Lâm Sắt, Lâm Sắt cũng không chủ động đi tìm y. Sau mười ngày, trời ấm gió mát, Y Lai tâm tình vô cùng tốt, không trang điểm mà đi ra ngoài, có điều mái tóc đỏ kia vẫn có chút chói mắt, y còn cố ý mặc tây trang thật đơn giản.
Lâu đài Tạp Lạp cùng lâu đài Mai Lâm có một lối đi bí mật thông với nhau. Bọn họ thông qua lối đi này mà lui tới, quan hệ của bọn họ chưa từng minh bạch, cho nên không có ai biết giữa bọn họ còn có mối quan hệ này.
Y Lai tới lâu đài cổ Mai Lâm. Lâu đài này thực lớn, thế nhưng phạm vi hoạt động của Lâm Sắt chỉ có mấy chỗ. Y Lai mỗi tuần đều đến mấy lần, nhà Lâm Sắt đối với nơi ở của mình còn có phần quen thuộc hơn. Y thuần thục tiến vào, trước tiên đi tới phòng ngủ, lại tới thư phòng, không có bất kỳ ai, cuối cùng mới tới phòng huấn luyện cơ giáp.
Quả nhiên, Lâm Sắt ở trong đó.
Phòng huấn luyện cơ giáp là một gian phòng trống trải, Y Lai liền thấy nam nhân cao to đứng cạnh một bộ cơ giáp trắng bạc. Nam nhân đứng trước bộ cơ giáp, không nhúc nhích, ánh mắt lưu luyến, mang theo hoài niệm sâu sắc cùng thương cảm.
Bộ cơ giáp này, là A Thụy Tư vì Lâm Sắt mà thiết kế.
Thời gian cùng thống khổ mài giũa người đàn ông này, nam nhân tâm tình nội liễm, ít khi vẻ mặt có chút ôn hòa, chỉ khi nhìn thấy đồ vật A Thụy Tư lưu lại, mới có thể lộ ra cảm tình rõ ràng như vậy.
Y Lai đột nhiên cảm thấy như có thứ gì kiềm hãm y đứng tại chỗ, một bước cũng không thể đi được. Vẻ mặt y đọng lại, yết hầu như bị ngạnh, khó chịu đến lợi hại.
Thời điểm Lâm Sắt chuyển ánh nhìn từ cơ giáp sang người Y Lai, ánh mắt có chút hoảng hốt. Hôm nay Y Lai mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, Lâm Sắt hầu như sản sinh một loại ảo giác, đứng trước mặt hắn chính là A Thụy Tư.
Y Lai từng bước từng bước đi đến gần, tới trước mặt Lâm Sắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Y Lai da dẻ rất trắng, cứ như bệnh bạch tạng. Nhưng mà càng như vậy, trông y ngũ quan càng xinh đẹp. Hai mắt màu lam, môi đỏ tươi, mày hiện lên rõ ràng. Đầu lưỡi đỏ liếm môi một cái, đôi mắt hơi cong lên, vẽ ra một nụ cười, ý cười kia như khiến y càng thêm quyến rũ.
Y không phải A Thụy Tư, A Thụy Tư sẽ không cười như vậy. Trong mắt Lâm Sắt, ảo giác nhất thời biến mất, trở nên lạnh lẽo...
"Cậu đến làm gì? " Lâm Sắt mặt không chút cảm xúc nói.
"Nhớ anh a." Y Lai cười híp mắt khẽ nói, xem ra cực kỳ chân thành. Có điều y đã nói câu này nhiều lần, khiến Lâm Sắt không khỏi nghĩ, liệu câu này y đã nói với bao nhiêu người.
"Cậu tại sao lại nhớ tôi?" Lâm Sắt tiếp tục hỏi.
Y Lai hơi kinh ngạc, Lâm Sắt rất ít nói, đặc biệt là ở trước mặt của y, đã ít lại càng ít. Đối thoại kiểu này, bọn họ nửa năm cũng khó mà có được một lần. Bọn họ ở cùng nhau, chủ yếu chỉ có lên giường. Y Lai trong lòng có tâm tư cực kỳ quái, tựa hồ có hơi hưng phấn. Cứ như là chơi trò diễn kịch, mà bọn họ đóng vai tình nhân, y cũng rất nhanh mà nhập tâm diễn.
"Bởi vì tôi yêu anh." Y Lai nhìn chằm chằm Lâm Sắt, ánh mắt đảo qua ngũ quan anh tuấn của người kia, mang theo mê luyến sâu sắc.
"Cậu yêu tôi bao nhiêu?" Lâm Sắt hỏi. Tựa như lời tâm tình, nhưng bên trong âm thanh kia cùng vẻ mặt, chỉ có lạnh lẽo.
Vấn đề này thực làm khó Y Lai.
Hắn có yêu y bao nhiêu đâu...
Trong đầu y mơ hồ hiện ra cảnh biển rộng, cảnh tượng thật chân thực, y tựa hồ chỉ nghe được thanh âm sóng biển, cảm giác như được gió biển thổi lướt qua. Bên cạnh y, là một thiếu niên thực anh tuấn, thiếu niên có một mái tóc đen mượt, mày rậm mắt to, ẩn chứa sự ôn nhu.
Lâm Sắt chờ đến mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: "Nếu như tôi ép cậu phải chết thì sao?"
Y Lai trên mặt lộ ra một nụ cười vô vị: "Được."
Vào lúc ấy, Y Lai chỉ cho rằng Lâm Sắt giận quá nói bừa, cho nhiên cùng hắn nói trăng hoa như kịch. Đối với Y Lai chính là kịch vui, rất mới mẻ, y tình nguyện diễn.
Sau đó, Y Lai mới biết, Lâm Sắt là người làm việc quyết đoán, đối với diễn kịch hoàn toàn không có hứng thú. Hắn xưa nay không thích phí lời, hắn nói đều là thật...
|
4 Truyền thuyết về Giao Nhân* đã xuất hiện cách đây mấy ngàn năm, nhưng cũng không hẳn là truyền thuyết. Trong vũ trụ bao la, Giao Tộc vốn tồn tại. Bọn họ cũng giống như người bình thường, vẻ ngoài hầu như không có gì khác, chỉ là gương mặt họ rất đẹp... Bọn họ vô cùng yêu mến biển rộng.
(*Giao Nhân là người cá, Giao Tộc là tộc người cá ~^~)
Trong truyền thuyết, nước mắt Giao Nhân có thể biến thành ngọc châu, còn Giao Tộc thật này, nước mắt chứa đựng một loại sức mạnh còn kỳ diệu hơn... Nước mắt bọn họ có một loại năng lượng rất dị, khả năng cải tử hoàn sinh. Đương nhiên, cũng không phải ai trong tộc đều có khả năng này. Trong sách cổ ghi chép, người có năng lực này, mắt màu xanh lam thâm thúy như biển rộng bao la, hình vảy thú, còn có hào quang bảy màu.
Chính vì thế, người trong tộc xưa nay không tiết lộ thân phận của mình. Vì một khi bại lộ, nhân loại tham lam sẽ khiến cho bọn họ gặp không ít tai ương. Bọn họ hòa nhập với cuộc sống bình thường, che giấu năng lực này đi, tồn tại và sinh sôi. Người trong Giao Tộc vô cùng ít, mọi người thậm chí lãng quên sự tồn tại của bọn họ.
Phủ công tước Niết Phổ Đốn...
Phủ công tước Niết Phổ Đốn được xây trên hải đảo, bốn bề là biển, ngăn cách thành thị huyên náo, chỉ có âm thanh gió biển, như một tòa lâu đài trôi nổi trên biển, đẹp đẽ như trong truyện cổ tích vậy.
Cửa phòng đóng chặt, một đôi vợ chồng trung niên đứng ở đó, bọn họ là vợ chồng Niết Phổ Đốn, cha mẹ của A Thụy Tư. Trên mặt bọn họ có chút bất đắc dĩ. Căn phòng này là phòng của A Thụy Tư. A Thụy Tư sau khi ra đi, mỗi tháng Lâm Sắt đều sẽ tới đây, tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày. Người mất đã đi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục. Ròng rã ba năm, vợ chồng Niết Phổ Đốn từ mất con trai duy nhất cũng đã vơi bớt đi nỗi thống khổ, thế nhưng Lâm Sắt vẫn mãi không thoát ra được.
"Ước Hàn, ông đi khuyên nhủ Lâm Sắt đi." Phu nhân Niết Phổ Đốn thở dài, bà vốn là một nữ nhân thiện lương.
Lão nhân gật đầu, vừa định gõ cửa, cửa phòng liền từ bên trong mở ra. Bóng người Lâm Sắt thẳng tắp đứng ở nơi đó. Đối với vợ chồng Niết Phổ Đốn, vẻ mặt Lâm Sắt rất ôn hòa, trên mặt mang theo ý cười. Trong ấn tượng của vợ chồng Niết Phổ Đốn, giống với A Thụy Tư, Lâm Sắt là người trẻ tuổi ôn văn nho nhã. Bọn họ rất yêu mến nam nhân này. Nếu như A Thụy Tư còn sống, bọn họ rất tình nguyện thúc đẩy hai người kết hôn, đáng tiếc...
"Lâm Sắt, con sau này không phải tới. A Thụy Tư đã ra đi nhiều năm như vậy, con là chủ gia tộc Wilson, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không nên mãi chìm đắm trong thống khổ." Phu nhân Niết Phổ Đốn khuyên lơn.
"Phu nhân, người có muốn A Thụy Tư sống lại không?" Lâm Sắt đột nhiên hỏi.
Nếu như không phải vẻ mặt hắn nghiêm túc, không có chút nào ý vị trêu đùa, phu nhân Niết Phổ Đốn sẽ cho rằng hắn đang nói đùa.
"Lâm Sắt, tỉnh lại đi. A Thụy Tư nếu còn sống sót, cũng không hy vọng nhìn thấy con như vậy." Tiên sinh Niết Phổ Đốn nói. Ông cho rằng Lâm Sắt quá nhớ nhung A Thụy Tư cho nên mới sản sinh ra loại ý tưởng quái đản này.
Lâm Sắt không nói gì, nhếch môi, trên mặt vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Hắn nghiêng người chào, liền xoay người rời đi. Phu nhân Niết Phổ Đốn quay đầu nhìn lại, liền thấy thân ảnh Lâm Sắt càng lúc càng xa, dưới chân bước tiến mạnh mẽ, phảng phất mang theo một loại quyết tâm kiên định.
Phu nhân không khỏi quay lại nhìn chồng hỏi: "Ước Hàn, A Thụy Tư thật sự có thể sống lại sao?"
Ước Hàn không khỏi lắc đầu: "Phu nhân, đừng suy nghĩ miên man..."
Lâu đài Tạp Lạp.
"Christine, bộ y phục này thế nào?"
Y Lai mặc áo ngắn tay cùng quần dài bên trong, bên ngoài khoác áo choàng đen, chân mang giày Martin*, trông giống như phong cách Gothic*, mặc ở trên người Y Lai, càng thêm phần mị hoặc. Sắc mặt y trắng xám, mắt lam như ngọc thạch thuần túy trông thật chói mắt, ngũ quan xinh xắn lộ ra một vẻ đẹp lạ lùng, khiến người ta không dời mắt nổi.
( giày Martin*: giống giày bata nhưng chất liệu bằng da, thường có màu tối.
phong cách Gothic*: phong cách ăn mặc giống phù thủy, tông chính là màu đen.)
Cô hầu gái trẻ tuổi ngơ ngác nhìn Y Lai, mặt không khỏi đỏ, hồng đến vành tai.
Y Lai rất hài lòng với biểu hiện của cô hầu gái, tâm tình y đang tốt, đưa tay sờ mặt cô gái. Christine chấn kinh lùi về sau hai bước, tiếp đó ngẩng đầu lên, hai mắt len lén nhìn Y Lai, lấy dũng khí hỏi: "Tiên sinh, ngài là muốn đi nơi nào sao?"
Khóe miệng Y Lai nhếch lên, mắt ngọc như lóe sáng:"Tôi đi hẹn hò a."
Cô hầu gái trẻ ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bóng người khoác áo đen rời khỏi Tạp Lạp. Không biết vì sao, vào thời khắc ấy, trong đầu Christine hiện ra một hình ảnh, đúng là con thiêu thân, cứ mãi hướng về giấc mộng của nó mặc dù đã mất đi ánh lửa rồi...
Bên ngoài pháo đài Tạp Lạp đã có một chiếc phi cơ, mà người lái chính là Lâm Sắt. Y Lai chậm rãi đi tới, tiếp đó dựa lên phi cơ, trưng ra một tư thế rất lười biếng.
Lâm Sắt nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không thèm nhìn Y Lai, dùng một cánh tay mở cửa, lạnh nhạt nói: "Lên đây!"
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau bên ngoài. Thời điểm Y Lai nhận được lời mời hẹn hò, y cứ tưởng mình đang nằm mơ. Y Lai nghĩ đến trò diễn kịch lần trước, khiến y thực yêu thích, y cho rằng kết quả cuối cùng sẽ là lên giường, không phải trò chơi đó đã kết thúc hoàn mỹ rồi sao? Lẽ nào Lâm Sắt còn muốn tiếp tục trò chơi này? Có điều minh bạch mà hẹn hò cùng Lâm Sắt, thực là kích thích nha, Y Lai vui vẻ đi tới.
Phi cơ hạ cánh trên một hải đảo.
Vẻ mặt Y Lai liền tỏ ra rất mừng rỡ, Y Lai rất yêu mến nước, đặc biệt là biển xanh. Nhìn thấy biển, y rất muốn vùi mình vào, đem chính mình hòa vào biển rộng. Y bước xuống khỏi phi cơ, gió biển mằn mặn lướt qua mặt, Y Lai hít một hơi thật dài, tiếp đó nhìn Lâm Sắt nở nụ cười: "Tôi rất thích địa điểm hẹn hò này."
Lâm Sắt tháo găng tay trắng ra, mái tóc bị gió biển thổi lên, mắt có chút lạnh, cả người xem qua rất ôn hòa: "Tôi dẫn cậu đi gặp một người."
Y Lai nâng cằm, tò mò nhìn xung quanh, lại nhìn cổng lâu đài: "Lẽ nào là đi gặp cha mẹ anh? Cha mẹ anh ở đây dưỡng lão sao? Trời ạ, mặc dù nói con dâu xấu xí muốn gặp cha mẹ chồng, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị... "
Lâm Sắt không để ý đến y ăn nói linh tinh, mà đi thẳng về phía trước. Khi đã đi đến cổng chính pháo đài, nhìn mặt trên có khắc ba chữ lớn "Niết Phổ Đốn", mặt Y Lai hơi biến sắc, theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Lâm Sắt nhìn sang, sắc mặt Y Lai lại rất nhanh mà khôi phục lại bình thường, chậm rãi mà đi sau lưng hắn, chỉ là đem đầu rụt lại.
Lâm Sắt rất quen thuộc với tòa lâu đài này, bọn họ cùng nhau đi cũng không có ai ngăn cản, Y Lai hóa trang thay đổi, hơn nữa lại không trang điểm, trong ấn tượng của mọi người đều không giống Y Lai, cho nên cũng không có ai nhận ra y.
"Lâm Sắt, sao lại đến rồi?" Giọng của nữ nhân mang theo phần kinh ngạc. Cũng chẳng trách, Lâm Sắt cố định mỗi tháng đều đến một lần, thế nhưng hôm qua đã đến rồi, hôm nay lại đến nữa.
Lâm Sắt hôn lên tay nữ nhân ngỏ lời thăm hỏi, nữ nhân cười đáp lễ, tiếp đó ánh mắt rơi trên người Y Lai. Y Lai ăn mặc quái dị, lại cúi thấp đầu không lộ rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ thân quen đó, phu nhân Niết Phổ Đốn vẫn có chút chấn động:"Cậu là..."
Y Lai theo bản năng rũ đầu xuống, nỗ lực nắm nắm tay, cơ thể dựng thẳng, chỉ như vậy mới không nhìn thấy thân thể đang run rẩy của chính mình.
Lâm Sắt trên mặt mang theo ý cười. Hắn đương nhiên sẽ không nói đó là Y Lai. Danh tiếng Y Lai truyền đi khắp nơi, tất cả mọi người đều biết y là tiểu nhân, là tình nhân nhỏ của bệ hạ, phu nhân đối với y cũng không có hảo cảm.
"Một người bạn." Lâm Sắt mơ hồ bảo: "Phu nhân, tôi đi xem cậu ấy một chút."
Ánh mắt phu nhân Niết Phổ Đốn nhìn Y Lai không dời, từ từ gật đầu. Lâm Sắt kéo tay Y Lai đi vào. Tay Y Lai có chút lạnh, không biết là bởi vì nhìn thấy phu nhân Niết Phổ Đốn hay vì y đã đoán được chuyện gì. Đương nhiên chuyện này Lâm Sắt không hay không biết, hắn chỉ để ý chuyện của mình.
Đi vào gian phòng kia, thời điểm nhìn thấy người trong quan tài băng có gương mặt cùng giống mình, trong lòng Y Lai đột nhiên dấy lên cảm giác chua xót. Trên mặt y lại nháy mắt khôi phục nụ cười kiều diễm, có thâm ý nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có ham muốn như vậy..."
Sắc mặt Lâm Sắt có chút khó coi. Y Lai là loại thực dơ bẩn, mà A Thụy Tư trong lòng hắn thánh khiết hào quang, hắn không cách nào khoan dung Y Lai sỉ nhục A Thụy Tư.
"Im miệng!"
Y Lai nhún vai một cái, tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống. Y vốn nghĩ rằng lần này là hẹn hò, không ngờ lại là đến xem người chết. Y chờ mong một buổi hẹn bây giờ lại trở nên khô khan cực kì. Mãi cho đến lúc Lâm Sắt xoa eo y, Y Lai đột nhiên trở nên rất hưng phấn. Ở trước mặt người yêu Lâm Sắt thân thiết, nghĩ thế nào cũng hết sức kích động, thân thể hắn trở nên mềm mại như không có xương, tay cũng không an phận, theo vòng eo của hắn mà di chuyển, lúc sắp chạm vào nơi cần chạm thì đột nhiên tay lại bị nắm lấy. Trong mắt Y Lai đột nhiên hiện ra lam quang, ngẩng đầu nhìn Lâm Sắt.
Lâm Sắt ánh mắt thanh minh, thực không có chút dáng vẻ động tình.
Như tạt một chậu nước lạnh vào mặt, Y Lai trong nháy mắt không còn hứng thú, hơi không kiên nhẫn nói: "Lâm Sắt, rốt cuộc mục đích của anh là gì?"
"Tôi chỉ cần một thứ duy nhất." Lâm Sắt nói, ánh mắt rơi vào trong chiếc quan tài.
"Thứ gì?"
"Nước mắt của cậu, ngọc châu của Giao Nhân."
Âm thanh Lâm Sắt trầm thấp mà tràn ngập từ tính, ngữ khí bình tĩnh. Thế nhưng câu nói này lại khiến Y Lai cả người đều cứng lại, sau lưng bắt đầu phát lạnh, giống như nghe thấy một chuyện thực điên rồ, trợn to hai mắt nhìn Lâm Sắt.
|
5 "Tôi muốn nước mắt của cậu."
Âm thanh này cứ vang vọng mãi trong đầu y. Cuối cùng lại biến thành một loại nguyền rủa. Y Lai đột nhiên cảm thấy có chút mê muội. Cảnh tượng quanh y dần biến hóa, Lâm Sắt biến mất, mặt đất biến mất, vách tường cứng rắn cũng biến mất. Trước mặt Y Lai xuất hiện cảnh biển rộng lớn vô cùng xinh đẹp, còn có một người phụ nữ. Nữ nhân mặc quần dài màu xanh lam, tóc đỏ cùng hải tảo rũ xuống, khuôn mặt mỹ lệ kỳ ảo, như thiên thần giáng thế vậy. Trong miệng ngân nga câu ca dao cổ xưa, phảng phất rơi vào nhân gian, vô cùng ưu mỹ êm tai.
Lúc ấy Y Lai vẫn còn bé, chỉ cao đến đùi nữ nhân. Nữ nhân ngừng hát, ngồi xổm xuống, nhìn vào tiểu Y Lai.
"Y Lý." Giọng nữ nhân mềm mại gọi nhũ danh Y Lai, "Nước mắt và yết hầu là vật quý giá nhất của Giao Tộc, cũng là tín ngưỡng của Giao Tộc. Vì thế, không được vứt bỏ hai thứ này."
"Cô ơi, nếu như nhất định phải vứt bỏ thì sao?" Tiểu Y Lai tò mò hỏi.
Trên mặt nữ nhân lộ vẻ trầm tư. Nàng suy nghĩ rất lâu, tiếp đó lắc đầu: "Cô cũng không biết. Giao Tộc có sức mạnh của Giao Tộc. Ánh mắt chúng ta có linh khí, nước mắt lại là ngọn nguồn của linh khí, không còn nước mắt... Có lẽ sẽ chết." Ánh mắt nữ nhân chăm chú mà kiên định: "Y Lý, cháu phải nghe cô, có chết cũng không được khóc."
Giọng của nữ nhân như xa như gần, càng lúc càng hiện rõ trong đầu Y Lai.
Tiếp đó, nước biển biến mất, bóng người nữ nhân cũng dần mơ hồ, trước mặt lại hiện ra thân ảnh cao lớn của Lâm Sắt. Thời điểm Lâm Sắt nói ra câu đó, Y Lai mới biết y là thật sự yêu Lâm Sắt, hơn nữa là rất rất yêu. Nếu không, tại sao lòng y lại đau như vậy? Vào lúc này, hết thảy ước ao đều bị đánh nát, Y Lai cảm giác trong lòng như đã chết đi...
Y Lai đột nhiên có chút mất hứng với cuộc sống hiện tại, y quấn lấy Lâm Sắt như vậy, hắn cũng có thèm để ý đâu... Nhưng cho dù trong lòng chưa có tâm trạng để tính toán, y cũng không muốn chịu thua. Khóe miệng Y Lai hơi cong lên, khóe mắt lộ ra ý cười, ma mị đến cực điểm. Y nắm nắm một vệt tóc, có chút hững hờ nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"
Không ngoài dự đoán của Lâm Sắt, Y Lai là người ích kỷ như thế, làm sao chịu dễ dàng mang vật của mình cho người khác. Hắn đã sớm đoán được đáp án này: "Nếu như cậu đem nước mắt đưa cho tôi, tôi sẽ đáp ứng cậu một điều kiện."
"Một điều kiện?" Y Lai đột nhiên hứng thú: "Bất luận là điều kiện gì sao?"
Lâm Sắt chần chờ một chút, tiếp đó gật gật đầu.
"Nếu tôi chết thì sao? Chết rồi thì điều kiện gì cũng thành vô dụng." Nước mắt kết thành trân châu, lại mang đi mạng sống của y, chết còn bị mù. Y cũng là người, dựa vào cái gì mà lấy mạng y đổi mạng người trong lòng Lâm Sắt cơ chứ? Lẽ nào y càng sống càng đê tiện? Y Lai cảm thấy trừ khi mình điên rồi mới chịu đáp ứng yêu cầu của hắn.
Trong lòng Lâm Sắt chấn động một hồi, hắn xưa nay không nghĩ tới vấn đề này, nếu như Y Lai chết đi, trong lòng hắn cũng có chút khủng hoảng. Lâm Sắt không biết tại sao mình khủng hoảng, hay là bởi vì lòng trắc ẩn? Hắn nhìn Y Lai, rất trẻ trung xinh đẹp, dùng mạng sống như vậy đem đi đổi mạng A Thụy Tư...
Nhưng mà, đã ngồi đến vị thế ngày hôm nay, hắn cũng không còn lòng trắc ẩn nữa. Lâm Sắt hít sâu một hơi, thời điểm ánh mắt rơi trên người A Thụy Tư, Lâm Sắt liền thay đổi ý định. Mạng người đều phân chia quý hay tiện, thân thể Y Lai khỏe mạnh để làm cái gì đây? Câu dẫn Hoàng Đế, lãng phí, đem toàn bộ đế quốc làm thành bẩn thỉu xấu xa, vô số người muốn lấy mạng y, chờ y bị Hoàng Đế thất sủng, cũng không biết kết cục thế nào. Mà A Thụy Tư lại là thanh niên ôn hòa, có người nhà, có bằng hữu, được nhiều người chờ mong như vậy, có thể thiết kế ra cơ giáp hùng mạnh nhất lịch sử Đế Quốc, là một thành tựu thần thánh. (:>>)
Nếu như vậy, không bằng đổi mạng cũng có ý nghĩa. Trong lòng Lâm Sắt đã quyết định...
Y Lai tựa hồ nảy sinh ý nghĩ: "Lẽ nào anh cũng đem tôi đặt trong quan tài, một tuần đến "ngủ" một lần?" Y Lai như bị chính mình chọc vui, nhẹ giọng nở nụ cười.
Đây mới chính là Y Lai, ác độc, chỉ biết dâm loạn, hắn vừa rồi lại không muốn mất, nghĩ đến mà tự thấy mình điên.
Mặt Lâm Sắt không chút dễ chịu, còn pha chút căm ghét, ánh mắt ấy không khỏi khiến Y Lai rùng mình một cái.
"Lâm Sắt, nước mắt có linh hồn. Nếu như anh ép buộc tôi, cuối cùng hậu quả cũng chỉ là cá chết lưới rách." Y Lai nhắc nhở, "Tôi không sống nổi, A Thụy Tư cũng đừng nghĩ có thể sống."
Lâm Sắt hít sâu một hơi, sát ý trong mắt rút đi, lộ ra một nụ cười động viên: "Y Lai, việc này không nhất định sẽ chết. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Y Lai lười biếng đứng dậy, tiếp đó lắc lắc cái eo, chậm rãi đi ra ngoài: "Để tôi suy nghĩ thật kỹ..."
Lâu đài Tạp Lạp.
Y Lai sau khi trở lại liền lập tức đi tới bên hồ. Nơi đó đã có một người ngồi sẵn, Nặc Mạn Đại Đế ngồi quay lưng về phía y, nửa người trần truồng, lộ xuất thân thể cường tráng. Y Lai đi tới, thô lỗ kéo quần áo của chính mình, một giây sau liền trầm mình xuống hồ, bọt nước qua đi, người liền biến mất. Nặc Mạn Đại Đế sau cũng nhảy vào trong hồ.
Thời điểm Nặc Mạn Đại Đế đến gian phòng nơi đáy hồ, Y Lai cũng không có ở nơi đó. Hắn liền ngồi đó chờ, sau mười phút, Nặc Mạn Đại Đế ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thân thể trắng như tuyết từ xa trôi dạt tới, dường như không có chút nào giận dữ, khiến người ta cũng không thấy khó chịu. Nặc Mạn Đại Đế đưa tay ra, Y Lai liền nằm trong lòng hắn. Nặc Mạn Đại Đế xem như đang ôm trẻ con trong ngực, sau đó dùng khăn lau khô nước trên người Y Lai. Mặt Y Lai dính sát vào ngực Đại Đế, lam quang trong mắt đều đã mờ mịt, một lát sau mới dần dần khôi phục thần thái.
Y Lai điều chỉnh thân thể, thay đổi tư thế để có thêm chút thư thái. Y ngồi trên đùi Nặc Mạn Đại Đế, hai tay ôm cổ hắn, đầu liền vừa vặn đặt trên bả vai hắn.
"Lâm Sắt nói muốn dùng nước mắt của tôi đổi mạng A Thụy Tư." Thanh âm Y Lai rất bình tĩnh, như là chuyện này chẳng liên quan gì đến y, đổi cũng không phải đổi mạng y.
Nặc Mạn Đại Đế không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe.
"Cứu A Thụy Tư, hai người bọn họ lại ở cùng nhau, hạnh phúc bầu bạn. Mà tôi lại bị vứt ở một bên, lại chết không ra chết sống không ra sống. Chuyện ngu xuẩn như vậy, tôi không làm." Y Lai khinh thường nói. Đến lúc này, tâm tình Y Lai có chút khó chịu, y phẫn nộ, để hả giận, y ở trên cổ Nặc Mạn Đại Đế cắn một cái, chờ nghe thấy mùi máu tanh mới chịu buông hắn ra.
Nặc Mạn Đại Đế đúng là đối với Y Lai nhường nhịn mà sủng nịch. Người có thể ngồi ở vị trí hoàng đế này, tuyệt không phải hạng người thiện lương. Đặc biệt là Nặc Mạn Đại Đế, địa vị hôm nay là nhờ vào thủ đoạn cùng ác tâm mà đổi lấy. Hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, uy nghiêm cao quý, không ai dám đi cắn Hoàng Đế, cho dù người đó có là hậu phi trên giường cũng không dám. Chỉ có Y Lai dám, lần này đúng là phạm trọng tội.
Nặc Mạn Đại Đế thay y lau vết máu nơi khóe môi, trong mắt lóe ra vẻ không đành lòng, đây cũng không phải trạng thái hắn nên có. Nặc Mạn Đại Đế nhận ra được chính mình thất thố. Hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ôn nhu nói: "Y Lai, nếu như ta bảo ngươi đem nước mắt ngưng kết thành trân châu đưa cho A Thụy Tư thì sao?"
Y Lai trên mặt lộ xuất vẻ kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Nặc Mạn Đại Đế, Nặc Mạn Đại Đế trên mặt không hề có chút cảm xúc. Gương mặt vô cảm của Nặc Mạn Đại Đế thực có chút khủng bố, ánh mắt quá mức ác liệt, góc cạnh cũng thực sắc bén.
"Y Lai, ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta liền trả tự do cho ngươi. Đây là một lần cuối cùng." Nặc Mạn Đại Đế cam kết. Y Lai nhếch miệng cười, màu lam trong mắt cũng tràn lên thủy quang: "Bệ hạ, ngài nói cái gì đó? Mạng của tôi vốn thuộc về Hoàng Tộc, thuộc về bệ hạ ngài."
Y Lai tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt không hề mang ý cười, ánh sáng trong mắt hoàn toàn tắt lịm, hóa thành khoảng không vô định. Nặc Mạn Đại Đế thấy rõ biến hóa này, tâm hắn như bị đốt một hồi, một trận đau lòng. Hắn rất muốn đem Y Lai ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, kỳ thực mệnh y so với ai cũng đều không quan trọng, so với A Thụy Tư càng không quan trọng. Thế nhưng khi hắn hạ xuống lệnh này, hết thảy đều không còn chút ý nghĩa nào.
Hắn cùng Lâm Sắt có gì khác biệt đâu?
|