Cậu Có Thể Tự Mình Khẩu Giao Sao?
|
|
5 Diệp Thành nhắm mắt lại chuyên tâm dùng môi hôn Lạc Cánh Cánh, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh bị đôi môi mềm mại chạm đến, từ phản kháng biến thành hưởng thụ, nhắm mắt tựa vào trong lòng đối phương nhẹ nhàng hôn đáp trả.
Kết quả Tiểu Thành bên trong cơ thể lại ngẩng đầu lên, trong lòng Lạc Cánh Cánh hung hăng chửi cmn, một bên búng trán Diệp Thành. Diệp Thành rên một tiếng ủy khuất nhìn Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh không yếu thế mà trừng mắt một cái, lại bị mấy vệt đỏ ửng trên mặt làm khí thế suy yếu. Diệp Thành lầu bàu, vừa rồi còn nói thích đại điêu của chồng, hưởng thụ xong liền lập tức trở mặt, có tin hay không anh làm em nhớ lại chuyện vừa rồi. Kết quả vẫn là tự mình chuốc lấy đau khổ, Diệp Thành dưới bụng dùng sức một chút, hạ thân Lạc Cánh Cánh cũng không có ngẩng lên. Lạc Cánh Cánh kêu a một tiến, ngữ điệu rung động đến mười tám ngã rẽ, làm dưới bụng Diệp Thành cũng nhiệt lưu phun trào. Lạc Cánh Cánh trong lòng oán hận tuyến tiền liệt cùng cậu nhỏ của mình: Hai ngươi đêm nay tại sao có thể như vậy? Thân thể đã không chịu được mà phản ứng, run run đứng lên. Diệp Thành nhìn tiểu huyệt của cậu co rút một hồi, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Diệp Thành lấy lòng mà xoa nắn ngực Lạc Cánh Cánh, biết đây là địa phương mẫn cảm nhất của cậu. Lạc Cánh Cánh bắt đầu thở gấp, kháng nghị lại lộ ra vài phần nghênh đón. Hai đầu nhũ Lạc Cánh Cánh dựng thẳng lên, giọng nói mềm nhũn, đừng nghịch nữa được không... Tôi thực sự bắn không nổi nữa...A!
Diệp Thành một tay nắm lấy phân thân của Lạc Cánh Cánh, bắt đầu tỉ mỉ xoa nắn, chỉ chốc lát sau, hạ thân trong tay lại cứng lên, Diệp Thành liếm sau gáy Lạc Cánh Cánh, nói, tiểu huynh đệ cũng ngẩng đầu rồi, cái kia giống như nước vậy, chỉ cần kích thích một chút sẽ phun ra. Lạc Cánh Cánh rên rỉ a ưm, muốn gạt đi hai bàn tay khiêu khích của Diệp Thành, kết quả hạ thân Diệp Thành bỗng nhiên động một cái, làm cậu toàn thân mềm nhũn, đành phải ôm lấy cánh tay cường tráng của Diệp Thành để giữ thăng bằng. Côn thịt ra vào tiểu huyệt, vang lên âm thanh ba ba, Diệp Thành một tay kéo đầu vú hồng nhuận, một tay ôm lấy vòng eo mềm nhũn của Lạc Cánh Cánh, hạ thân hung mãnh ra vào, một bên cắn vành tai hồng hồng của Lạc Cánh Cánh, thanh âm khàn khàn nói, Tiểu Lạc Lạc, em nói xem, lỗ nhỏ phía dưới càng nhìn càng ướt át.
Lạc Cánh Cánh cắn môi dưới, thừa nhận côn thịt nóng rực mãnh liệt ra vào, vừa mới há miệng tiếng thở dốc cao vút liền đi ra, Lạc Cánh Cánh vô lực thở hắt, tôi...Ân..Tôi cũng không phải con gái...Ha...A...
Diệp Thành cười hỏi, vậy em nói xem cái gì làm tiểu huyệt của em trở nên ướt át như vậy? Nói xong còn dùng sức hướng phía trước đâm vài cái, làm cho âm thanh của Lạc Cánh Cánh ngày càng cao hơn, cậu tranh thủ cắn mu bàn tay của mình, ngăn không cho tiếng rên rỉ đi ra. Diệp Thành hai tay nắm lấy eo Lạc Cánh Cánh, đem phân thân nhắm ngay bên trong tiểu huyệt đâm thật sâu vào, chậm rãi khuấy đảo xung quanh, thỉnh thoảng đụng đến điểm G, cọ cọ một chút lại rời đi. Lạc Cánh Cánh cao giọng rên rỉ, mông không nhịn được vặn vẹo, phân thân run rẩy đứng thẳng lên. Diệp Thành nói, anh hỏi em. Ngoan, trả lời xong thì sẽ thương em. Khóe mắt Lạc Cánh Cánh phiếm nước mắt, bị trừu sáp đến gập cả người lại. Diệp Thành đưa tay vỗ cánh mông của cậu một chút, Lạc Cánh Cánh căng thẳng, hạ thân xiết chặt, Diệp Thành buồn bực hừ một tiếng, đâm mạnh về phía trước giống như muốn trừng phạt. Một bên nói, tại sao không ngoan như vậy, muốn bị trừng phạt sao?
Lạc Cánh Cánh thấp đầu nhỏ giọng nói, là... là anh bắn...đem tôi biến thành ướt như vậy...Ân..a!A..! Không cần nhanh như vậy...Ân...Ha a...
Diệp Thành ôm ngực cùng eo Lạc Cánh Cánh, nhắm ngay điểm mẫn cảm của cậu bắt đầu công kích, Lạc Cánh Cánh ngăn không được, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thành, bị động tác trừu sáp bức điên người. Hai người làm nửa ngày cũng không có dấu hiệu xuất tinh, Lạc Cánh Cánh khóc nức nở xin tha.. Ô....Thật là khó chịu, đừng động nữa, tôi thực sự bắn không nổi...A..Ân...ô..
Diệp Thành một tay cầm hạ thân đã đứng thẳng của Lạc Cánh Cánh, một tay đè lên lỗ nhỏ, thô bạo thăm dò lớp màng mỏng, đầu ngón tay thô ráp xoa nắn. Lạc Cánh Cánh bắt đầu giãy dụa mạnh hơn, kêu lên..Đừng!..A a! Đừng chạm vào bên trong...A! Nhanh buông ra...
Cảm giác như có bức tường lớn sụp đổ, làm cho Lạc Cánh Cánh thất thố kêu lên...Mau đi ra! A...Tôi muốn đi WC...Nhanh lên! A...
Hạ thân Diệp Thành còn đang mãnh lực đâm vào, nghe Lạc Cánh Cánh nói như thế, hắn quay lại ôm người nhấc lên nắp bồn cầu, phân thân vẫn ở lại trong cơ thể Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh đứng thẳng, Diệp Thành một tay nắm phân thân cậu, ghé vào lỗ tai cậu lẩm bẩm nói, đi tiểu đi, chồng tiếp tục thao em...
Lạc Cánh Cánh xấu hổ vặn vẹo, giãy dụa, Diệp Thành lại siết chặt lấy, ở trong hậu huyệt câu điên cuồng trừu sáp, cử động, Lạc Cánh Cánh kêu không ra tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được mà trào ra, chất lỏng vàng nhạt chảy ra. Diệp Thành nhanh chóng động vài cái cũng bắn vào bên trong cơ thể của cậu, chất lỏng Diệp Thành bắn theo động tác của hắn cũng chảy ra ngoài, men theo đùi non mềm của Lạc Cánh Cánh chảy xuống, nằm gọn dưới sàn phòng tắm. Lạc Cánh Cánh cả người mềm nhũn nằm trong lòng Diệp Thành thở dốc.
|
Chương 6 Diệp Thành hôn hai má cùng cổ của Lạc Cánh Cánh, hiếm khi không dừng lại được. Lạc Cánh Cánh vỗ vỗ phía sau gáy của mình thấy một cỗ nước bọt của con chó nhỏ, vô lực nói, tránh ra cho trẫm tắm rửa thay quần áo, mệt chết rồi. Diệp Thành hi hi ha ha mở chốt vòi nước trong bồn tắm, ôm lấy Lạc Cánh Cánh cùng nhau ngồi vào. Lạc Cánh Cánh lầu bàu một câu, nhanh chóng đem hết hàng hóa của anh trong người lão tử lấy ra hết đi. Diệp Thành ngoan ngoãn nghe theo, tiểu huyệt vừa mới làm qua, vô cùng mềm mại, Diệp Thành với một ngón tay vào trong, lấy ra vô cùng dễ dàng, chất lỏng trắng đục theo kẽ hở đi ra. Lạc Cánh Cánh nhỏ giọng vặn vẹo, Diệp Thành lấy vòi hoa sen, đem dòng nước tụ lại một chùm, ngón tay tách tiểu huyệt ra, nghiêm túc tẩy rửa. Lạc Cánh Cánh giống như con tôm, khẽ búng một cái, khẽ ân ân a a, càng nhiều dịch trắng chảy ra. Đầu ngón tay Diệp Thành xoa xoa bên trong thịt mềm, thở gấp nối, bảo bối, làm như vậy có được không? Đừng câu dẫn nữa, chồng em bị em ép khô rồi.
Lạc Cánh Cánh thở hắt nói, anh làm nhanh lên. Hai ngón tay Diệp Thành bị dưới thân cậu ngậm lấy, tinh dịch theo đó đi ra, cảm thấy vạn phần khó nhịn. Diệp Thành môi lưỡi lưu luyến đặt tại cái cổ trắng nõn của Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh không còn khí lực phản kháng, tựa vào lòng Diệp Thành khàn khàn nói, Diệp Thành, anh nhanh lên đi, em muốn đi ngủ... (Tui đổi xưng hô rồi. Cho nó tình cảm:))))
Diệp Thành nghe ra điểm làm nũng trong câu nói, nháy mắt tim liền nở hoa, trên tay lại càng khó chịu. Sau khi rửa sạch sẽ, hai người trở về phòng ngủ, Lạc Cánh Cánh đầu dính vào gối, Diệp Thành tắt đèn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Cánh Cánh lộ ra bên trong cái chăn, vô cùng thuận mắt, lúc đầu nhìn mình làm cùng người đồng tính có chút hoảng sợ, nhưng đã sớm bị cảm giác thỏa mãn sau khi làm với Lạc Cánh Cánh cuốn phăng đi. Không khỏi nghĩ đến chính mình cũng có gen gay tiềm ẩn trong người, một đêm nay bị con gấu nhỏ kích hoạt rồi. (Anh công tự bẻ cong mình luôn =)
Một đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau Diệp Thành cùng con gấu nhỏ bên trong chăn bông thoải mái thức dậy, nghe thấy tiếng nồi chảo cùng âm thanh bát đũa va chạm ở bên ngoài, ngồi dậy cảm thấy cả thân đau nhức, miệng cũng không nhếch lên nổi, thầm nghĩa, cmn, đêm qua rốt cuộc ai thượng ai.
Diệp Thành vào phòng bếp liền thấy Lạc Cánh Cánh đeo tạp dề hình con gấu, lấy chảo vội vàng chiên trắng, hắn tiến lên, ôm lấy eo Lạc Cánh Cánh, gác cằm lên vai cậu, nhẹ giọng hỏi. "Bảo bối, anh xin lỗi, hôm qua anh đem em biến thành như vậy còn để em làm bữa sáng. Thắt lưng có đau hay không?"Lạc Cánh Cánh nhớ lại hôm qua, hai tai đỏ ửng, thúc hắn một cái cùi chỏ, nói. "Không đau, anh so với em cũng không có tinh thần mấy. Mau đi đánh răng đi."
Diệp Thành ở trên eo cậu nhéo một cái, nói thầm, luyện Yoga chính là không giống bình thường... Sau đó mới nhìn xuống cánh mông mượt mà của cậu, với vào lưng quần Lạc Cánh Cánh, xoa nắn cái môn nhẵn mịn của cậu. Lạc Cánh Cánh giơ chân muốn đá, Diệp Thành nhanh chóng tránh thoát, hắn lướt qua người cậu, thuận thế tiến vào áo ngủ rộng thùng thình của Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh giãy dụa nói, "Đừng nháo, nháo nữa không có bữa sáng đâu."
Diệp Thành cắn vành tai cậu, nói. "Bảo bối đói bụng sao? Đêm qua không phải chồng cho em ăn no rồi sao?"
Lạc Cánh Cánh trừng mắt, "Đồ lưu manh." Diệp Thành cởi núi thắt áo ngủ của Lạc Cánh Cánh xuống, một bên cắn nhẹ gáy của cậu, mặt trên gáy còn lưu lại dấu hôn hoan ái tối hôm qua, ở trên làn ra trắng nõn vô cùng tình sắc. Diệp Thành cọ cọ hạ thân vào đùi cậu, sờ má cậu, "Vừa thấy em lại không nhịn được, ăn tủy mới biết tủy ngon, đều là em câu dẫn anh, em cũng phải chịu trách nhiệm. "
|
Chương 7 Diệp Thành đem toàn bộ áo ngủ của Lạc Cánh Cánh cởi sạch, sau đó ném xuống đất, quần dài tụt xuống mắt cá chân, Lạc Cánh Cánh trần như nhộng, trên người chỉ còn một chiếc tạp đề. Diệp Thành đem vật cương cứng dưới thân cọ sát vào hai đùi non mịn của Lạc Cánh Cánh, hai tay nhào nặn, vuốt ve đầu vú cậu, Lạc Cánh Cânh bị hắn xoa đến mặt mũi ửng đỏ, thở hổn hển, nhỏ giọng "ưm". Diệp Thành liếm liếm vành tai Lạc Cánh Cánh, nói. "Bảo bối, thích chồng em sờ nơi này sao? Phải không? Thích đến cứng rồi."
Nói rồi hắn ở bắp đùi Lạc Cánh Cánh cọ qua cọ lại hạ thân của chính mình, Lạc Cánh Cánh vặn vẹo giãy dụa, lại bị Diệp Thành ôm chặt lấy eo đã mềm nhũn. Diệp Thành thuận tay ở trên bàn bếp lấy lọ dầu olive, rút phân thân ra, đem dầu olive bôi ở trên quy đầu, lại bôi một ít ở cửa huyệt của Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh kháng nghị nói. "Đồ bại gia này, dầu olive rất đắt."
Diệp Thành động thân một cái, hạ thân dưới tác dụng của dầu bôi trơn đi vào được hơn nửa, Diệp Thành ở bên tai Lạc Cánh Cánh thở gấp nói. "Anh không muốn làm vợ đau mà, cái này bao nhiêu tiền thì kệ nó đi."
Hai tay Lạc Cánh Cánh chống lên bàn bếp, kêu "Ân...ân...A...a", vừa nói. "Ở trên phòng ngủ có gel bôi trơn, đồ lười nhác ngại đi vài bước."
Diệp Thành bắt đầu đâm rút mạnh hơn, khiến Lạc Cánh Cánh nói mãi không thành lời. Diệp Thành thở bổn hển, không để ý tới. "Làm xong việc, anh mua cho em một thùng dầu olive, một thùng gel bôi trơn."
Diệp Thành lần lượt thay đổi cách xoa nắn hai đầu vú Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh bị hắn kích thích đến toàn thân tê dại, thở gấp nói. "Đừng...Đừng chạm vào đó..A....ân."
Diệp Thành càng dốc sức xoa nắn, nói, "Chỗ nào, hả? Ở đây của em giống như cái công tắc, chồng mới vừa nhấn một cái, miệng nhỏ ở phía dưới liền co rút đến lợi hại, chồng khẽ liếm một cái, ở phía dưới cũng căng thẳng theo, cắn chồng thích muốn chết, chính em cũng thích mà, phải không?" Hạ thân Diệp Thành thẳng tiến, do dính dầu trơn mà động tác trừu sáp càng linh hoạt hơn, phát ra tiếng bạch bạch, không ngừng va chạm vào đùi Lạc Cánh Cánh, cái mông mượt phía sau vang lên tiếng ba ba do thân thể cọ xát. Diệp Thành nhìn trên mông trắng nõn của Lạc Cánh Cánh dính dầu bôi trơn cùng tinh dịch thành một mảng ướt đẫm, côn thịt hồng của chính mình ở phía trong đâm ra rút vào, không khỏi hưng phấn. Lạc Cánh Cánh bị hắn đâm đến nỗi thắt lưng không đứng thẳng, một bên kêu. "Ân...Ai nha... Vẫn chưa xong...A...Không cần."Diệp Thành chuyển động phía dưới,nắm chặt thắt lưng Lạc Cánh Cánh, ra sức trừu sắp. Lạc Cánh Cánh rên rỉ, cổ họng đều khàn đi. Diệp Thành rút phân thân ra, huyệt khẩu Lạc Cánh Cánh bỗng chốc trống rỗng, vạn phần cô đơn, không ngừng đóng mở, cậu không khỏi vặn vẹo eo, bắt đầu bất mãn mà lẩm bẩm. Diệp Thành ôm cậu, đặt cậu ở trên bệ bếp, tách hai chân cậu ra, đem hạ thân dính đầy dâm thủy lại một lần nữa vùi vào trong cơ thể cậu. Hai chân Lạc Cánh Cánh được Diệp Thành đặt lên vai, bị động tác trừu sáp của đối phương rung chuyển đến mức ngồi cũng không vững, ôm cổ Diệp Thành, hết thở lại rên.
Diệp Thành cách tạp dề cắn một cái lên đầu vú Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh kêu to một tiếng, khóe mắt chảy nước mắt, mắng to. "Anh là chó, anh là chó, gặp cái gì cũng cắn, đau chết lão tử rồi." Diệp Thành lấy lòng, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm lộng đầu vú phiếm hồng. Lạc Cánh Cánh hưởng thụ hừ một tiếng. Hạ thân Diệp Thành càng ra sức động, lộng đến điểm mẫn cảm của Lạc Cánh Cánh, một bên hỏi. "Thoải mái sao? Chồng cho em ăn xúc xích bự có ngon không? Hả? "
Lạc Cánh Cánh bị hắn hỏi đến nỗi mặt cũng hồng lên, gót chân đạp hắn một chút, nói. "Đừng...A...Đừng hỏi."
Diệp Thành cắn cắn xương quai xanh Lạc Cánh Cánh, hàm hồ nói. "Bảo bối, em mặc thành bộ dạng này vô cùng câu dẫn, giống như cô vợ nhỏ, vừa nhìn đã nghĩ phải đem em đặt trên bếp thao, thao đến khi em bắn ra."
Lạc Cánh Cánh đạp hắn hai cước. "Cút đi, lão tử là đàn ông chuẩn men."
Diệp Thành chìa tay ra, chỉ chỉ vào phía dưới tạp dề cậu, nhếch lên nụ cười xấu xa. "Nhìn đi, vậy chuẩn men có thích chồng không?" Nói xong lại ở trong cơ thể cậu đâm sâu vài cái, Lạc Cánh Cánh hai chân quấn lấy lưng Diệp Thành mà bắn ra. Diệp Thành cũng hét lớn một tiếng do bị kẹp chặt mà bắn vào trong Lạc Cánh Cánh.
|
Chương 8 Diệp Thành làm xong, ôm Lạc Cánh Cánh lên, lấy khăn tay trong phòng bếp lau người cậu và hắn sạch sẽ, Lạc Cánh Cánh tức đến nỗi thở hồng hộc, giận dỗi mắng. "Hỗn đản, bắn vào bên trong làm gì, ông đây cũng không đẻ được con." Diệp Thành lấy lòng, hôn hôn cậu, nói lần sau nhất định sẽ sửa chữa, trong lòng thầm nghĩ, còn không phải em quấn chặt lấy thắt lưng anh đau điếng, anh cũng đâu bắn vội. Diệp Thành tự an ủi bản thân, thả Lạc Cánh Cánh xuống, đi ra ngoài, nói. "Darling, anh không có bàn chải đánh răng." Lạc Cánh Cánh đỏ mặt cầm bàn chải mới ra cho hắn, Diệp Thành cầm bàn chải đánh răng, hôn trên mặt cậu một chút rồi mới thỏa mãn đi đánh răng. Lạc Cánh Cánh sờ sờ mặt thở dài, xoay người trở về xem bánh bao hấp.
Hai người ngồi ở bàn ăn, ăn trứng chiên, cháo gạo trắng và bánh bao dưa muối, Diệp Thành hỏi cậu. "Thầy Lạc Lạc, hôm nay có buổi dạy sao? " Lạc Cánh Cánh nói buổi tối có, Diệp Thành gật gật đầu, sau đó hỏi. "Mấy giờ? Anh đi đón em? " Lạc Cánh Cánh cắn đũa, nhìn đối phương, Diệp Thành có cảm giác cậu vừa biếng nhác còn mang theo một chút câu dẫn,khiêu khích, Lạc Cánh Cánh mở miệng nói. "Diệp Thành, anh đừng tự mình đa tình, có chút vấn đề em phải nói cho rõ, miễn cưỡng sau này cả hai lại không thoải mái. Hai chúng ta chính là chơi đùa, anh nửa thẳng không cong cũng đừng đem mình hãm sau vào đó."
Diệp Thành yên lặng một lúc lâu, rủ mắt xuống, nhấp một ngụm cháo gạo trắng, nói."Biết rồi, anh từ đầu cũng không phải nói rồi sao, anh trả tiền nhìn em biểu diễn xiếc khỉ, thuận tay đem em biến thành khỉ. Càng thêm chuyện thì càng tăng giá, chuyện này anh hiểu."
Lạc Cánh Cánh dùng sức cắn bánh bao. "Nghe giống như ông đây bán mông cho anh vậy."
Diệp Thành nhìn quai hàm đang phồng lên của cậu, phì cười nói. "Đứa nhỏ, hôm qua em mới nghe đến tiền đã đem anh về nhà, em sao vậy, thiếu tiền sao? "
Lạc Cánh Cánh đặt đũa xuống, gãi gãi đầu. "Giá phòng ngày càng tăng, làm thầy dạy Yoga lương lại không cao như vậy, hiện tại bằng tất cả tiền tiết kiệm của em cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh, mà thanh xuân của em gắn bó với cá nghề này rồi, đương nhiên phải tính toán cho bản thân sau này."
Diệp Thành hỏi. "Em muốn mua nhà cưới vợ sao? "
Lạc Cánh Cánh nhìn hắn một cái, nói. "Em không dám giày xéo con gái nhà người ta, phòng mua là dành cho khi về già."Diệp Thành lại hỏi. "Vậy bố mẹ có biết em..."
Lạc Cánh Cánh đáp. "Biết, biết. Bố em oán hận mẹ em trước đây cho em đi học nhảy, ở đó toàn gay. Còn mẹ em oán hận cha em đưa em đi luyện võ, ở nơi đó toàn đàn ông con trai. Hiện tại em cũng không dám về nhà, vừa về đến nơi hai người họ lại đánh nhau, còn phải can ngăn."
Diệp Thành nhìn Lạc Cánh Cánh ra vẻ thoải mái mà trêu chọc chính mình, trong lòng vô cùng chua xót, hắn cua đầu uống cháo gạo trắng, nói. "Anh ở thành phố này vô cùng ngu ngốc, hay là anh thuê chung nhà với em, tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước sẽ cùng em chi trả, được không? "
Lạc Cánh Cánh nói. "Anh bị điên sao? "
Diệp Thành nhún nhún vai nói. "Anh ở chỗ này phụ trách chơi gái, vẫn còn thừa tiền."
Lạc Cánh Cánh không trả lời, Diệp Thành lấy ra chi phiếu, viết từng con số lên, Lạc Cánh Cánh lập tức thả cái bánh bao cuối cùng vào trong bát Diệp Thành. "A, anh ăn nhiều một chút nha."
Diệp Thành bắt lấy đôi tay cầm đũa của Lạc Cánh Cánh, hôn một cái, nói "Anh ăn nhiều hơn em một chút là được rồi."
|
Chương 9 Buổi tối, Diệp Thành đến câu lạc bộ tìm Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh đem hắn đá ra ngoài, nói, bị đại gia nhìn sẽ không cách nào chuyên tâm làm việc được. Diệp Thành bĩu môi, làm thẻ VIP chạy xuống dưới lầu tập tạ tay. Thời điểm Lạc Cánh Cánh tan dạy, Diệp Thành ném tạ tay, chạy lên lầu, bắt gặp Lạc Cánh Cánh ngồi xếp bằng trên đệm, hai tay tạo thành hình chữ thập chắp trước ngực, hơi gật đầu, cùng đám học trò nói vài câu Ấn Độ. Diệp Thành nghe không hiểu nhưng lai nghĩ đến chuyện Lạc Cánh Cánh mang váy của phụ nữ Ấn Độ, bị mình ném lên giường dùng tiếng Ấn Độ cầu xin. Lên giường ở Ấn Độ nói thế nào? Oh yes, bely bely good?
Diệp Thành đứng quan sát, ngây ngô cười, Lạc Cánh Cánh vỗ vỗ mặt hắn, "Tất cả học trò đều đi rồi, sao còn đứng ở đây? Bị sao vậy?"
Diệp Thành trả lời. "Anh đi tập tạ tay. " Lạc Cánh Cánh đến cùng cũng là đàn ông, thuận tay nhéo Diệp Thành một cái. "Thật hâm mộ." Diệp Thành nói. "Anh luyện lâu rồi, có muốn tập một lát không? "
Phòng tập thể thao đối với khách VIP đều mở cửa 24h, Diệp Thành và Lạc Cánh Cánh nửa đêm còn chạy tới, thở hổn hển. Lạc Cánh Cánh cởi áo khoái ngoài ra, bên trong là quần đùi và áo in hình chim đại bàng. Diệp Thành nhịn không được tiến lên vỗ vỗ cái mông của cậu, rồi mới chạy đến bên xà đơn. Lạc Cánh Cánh bất mãn nhìn về phía hắn, than thở, nói. "Em không biết nâng xà, rướn người lên sẽ ngã xuống."
Diệp Thành từ xà đơn nhảy xuống, nói. "Lại đây, anh dạy em."
Nói rồi ôm eo Lạc Cánh Cánh để cậu đứng lên, đi tới gần xà. Lạc Cánh Cánh cuống quýt nắm lấy xà đơn, Diệp Thành buông tay, vỗ mông cậu một chút rồi mới nói. "Cánh tay dùng sức đi."
Lạc Cánh Cánh làm vài lần, cánh mông mượt mà ở trước mặt Diệp Thành đưa qua đưa lại, Diệp Thành chậc một tiếng, tụt quần Lạc Cánh Cánh xuống đến mắt cá chân, đầu lưỡi chen vào khe mông cùng lỗ nhỏ. Lạc Cánh Cánh hít sâu một cái, gắt gao nắm chặt xà đơn nói."Con mẹ anh, anh là động vật sao? Chỗ nào cũng có thể động dục."
Diệp Thành hừ hừ lỗ mũi, không phản bác, đầu lưỡi một hai liền tiến vào lỗ nhỏ, ở bên trong liếm lộng, một tay nắm Tiểu Cánh Cánh phía trước, liên tục vuốt ve. Lạc Cánh Cánh ở trên xà đơn rầm rì, mặt đỏ tai hồng. Đại pháo phía dưới của Diệp Thành đã chuẩn bị kỹ càng, hắn đứng lên, một tay nâng đùi phải Lạc Cánh Cánh lên, đưa Diệp Tiểu Thành tiến quân thần tốc. Hạ thể Lạc Cánh Cánh bị dị vật xâm nhập, cả người run run, há mồm thở dốc, cố gắng thích ứng với vật lớn của đối phương, hạ thân không nhịn được mà xiết chặt, sau đó thả lỏng ra, phía sau giống như miệng nhỏ, phun ra nuốt vào, làm Diệp Thành thoải mái, đắc thắng kêu hừ hừ.
Diệp Thành nâng thắt lưng cậu lên, vpox vỗ hai cánh mông nhỏ, ghé vào lôi tai cậu, nhẹ giọng nói. "Bảo bối, động một chút đi, thân thể hướng lên trước"
Ánh mắt ướt át của Lạc Cánh Cánh nhìn người phía sau, trừng mắt một cái. Diệp Thành nói. "Thế nào? Không ngoan ngoãn luyện tập, giáo viên phải trừng phạt em." Nói rồi ôm chặt Lạc Cánh Cánh, phân thân bắt đầu chuyển động, đem Lạc Cánh Cánh biến thành "Ân Ân a a.", lúc cậu sắp ra cò không cho cậu bắn, đem dây thun trên cổ tay Lạc Cánh Cánh buộc vào phân thân cậu. Lạc Cánh Cánh bị hắn bắt nạt, đành phải theo lời hắn, hai tay dùng sức, đem thân thể mình nâng lên, cảm guacs được vật thô to,nóng rực của đối phương ma sát tràng bích, chợt cảm thấy ngứa ngáy. Diệp Thành nhấc Lạc Cánh Cánh lên, vươn lưỡi liếm dọc sống lưng cậu. "Đợi anh làm 10 lần, sau đó sẽ tha cho em, ngoan."
Lạc Cánh Cánh mắng. "Tôi thao anh."
Diệp Thành nắm tiểu đệ của Lạc Cánh Cánh, nói. "Hung khí ở trong tay anh, em thử thao xem có được không?"
Lạc Cánh Cánh hễ muốn gượng dậy lại rơi xuống cảm giác hạ thể của mình đang từng chút từng chút nuốt lấy côn thịt, cảm thấy nhục nhã không thôi. Qua vài lần, Lạc Cánh Cánh vừa thẹn vừa mệt,Diệp Thành sống chết lấy dây thun buộc phân thân cậu, nói. "Còn hai lần nữa. Lạc Lạc gắng chịu nha."
Kỳ thật hắn đã không nhịn được, dùng miệng khuấy đảo trong lỗ nhỏ, giống như lấy lông vũ gãi gãi gan bàn chân, vô cùng ngứa ngáy. Diệp Thành không nhịn được nữa, nắm chặt lấy eo Lạc Cánh Cánh dùng sức đâm vào.
Lạc Cánh Cánh không còn sức lực nào, hai cánh tay lại đột nhiên bãi công, thân thể nặng nề sắp sửa ngã xuống, Diệp Thành điều chỉnh góc độ của hạ thân, đâm sâu vào trong Lạc Cánh Cánh. Lạc Cánh Cánh ngẩng đầu kêu lớn một tiếng, khoái cảm đột nhiên đến giống như điện trường, hai chân cậu cong lại, nhịn không được xoay xoay mông làm cho tiểu huynh đệ bên trong đâm sâu hơn. Diệp Thành không nhịn thêm được nữa, ôm eo nhỏ của Lạc Cánh Cánh, bắt đầu chuyển động. Lạc Cánh Cánh bị hắn thao đến rối bời, rên rỉ xin tha."Diệp Thành...Diệp Thành....A....ân....A....Ha, phía trước, phía trước, cởi giúp em...."Diệp Thành hai ba cái liền giúp Lạc Cánh Cánh cởi dây thun, gập hai đùi cậu thành hình chữ V, hạ thân hung mãnh ra vào, tìm đến điểm mẫn cảm của cậu, dùng sức đỉnh, hoàn toàn không cho cậu nghỉ ngơi. Lạc Cánh Cánh xin hắn tha cho cậu. "A...Ha...A....Chậm một chút." Diệp Thành mắt điếc tai ngơ, lúc lâu sau mới bắn sâu vào trong cậu.
Diệp Thành để Lạc Cánh Cánh ngồi ở đệm mềm, đem phân thân đang đứng thẳng rút ra, nói. "Bảo bối, vì em mà anh mới đi ra. Bằng không hôm nay anh đâm chết em."
Lạc Cánh Cánh mệt không nói thành lời, lười biếng xoay người nằm úp sấp xuống khố gian Diệp Thành, nhẹ nhàng nhéo hắn. Diệp Thành vuốt ve cột sống cậu, giống như đang âu yếm con mèo lười.
Lạc Cánh Cánh nhắm mắt, đem phân thân Diệp Thành bỏ vào trong miệng, hơi liếm một chút rồi mới nuốt vào toàn bộ. Lạc Cánh Cánh tốc chiến tốc thắng, Diệp Thành còn muốn hưởng thụ một chút, hắn di chuyển đến ngực Lạc Cánh Cánh, dùng lòng bàn tay xoa nắn hai hạt đậu nhỏ, Lạc Cánh Cánh hừ một tiếng, trên mặt lại thêm đỏ, Diệp Thành nuốt nước miếng, cười nói."Bảo bối, đầu vú em thích bị người ta sờ soạng, có đúng hay không?" Nói rồi lại nhẹ nhàng xoa vài cái, dưới thân Lạc Cánh Cánh thẳng đứng, cậu trừng mắt nhìn Diệp Thành, ra sức an ủi côn thịt của hắn.
Diệp Thành thấy cậu mệt mỏi, không bắt nạt cậu nữa, nói."Được rồi. Bảo bối, em nhả ra đi. Để chồng bắn trên mặt em."
Lạc Cánh Cánh nhả phân thân ra, Diệp Thành bắn một cái, tinh dịch dính đầy trên má cậu, chảy xuống môi nhỏ. Diệp Thành tựa vào xà đơn bên cạnh, lấy tay xoa xoa mặt cậu, nói. "Đồ biến thái này, anh xem JAV cũng không bắn nhiều đến mức này."
Diệp Thành ngắt chóp mũi cậu."Cứ nhìn em là tinh trùng thượng não, không có cách nào nữa rồi."
Lạc Cánh Cánh không để ý đến hắn nữa, đứng dậy tìm khăn lau sạch tinh dịch trên đệm, đem hiện trường phạm tội dọn dẹp sạch sẽ, mặc quần áo đi ra khỏi câu lạc bộ. Diệp Thành vì bồi thường nên mời Lạc Cánh Cánh ăn khuya, cậu ngồi ở cửa hàng ăn vặt đầy dầu mỡ bên đường, chia đũa cho hắn, nói."Em anh đến chỗ em học, sau này anh đừng xuất hiện nữa."
Diệp Thành trong miệng nhét đầy mì trộn, nói."Cái gì em anh?"
Lạc Cánh Cánh nói."Cái gì là cái gì. Anh đừng theo em nữa."
Diệp Thành. "Anh đây quang minh lỗi lạc. Không sợ trời không sợ đất."
Lạc Cánh Cánh. "Anh là thiếu gia ngu dốt. Em không quản anh như thế nào, em còn muốn dạy em gái anh học, sau này không cần đi theo em."
Diệp Thành ngây ngô cười, nói."Vậy ngày mai anh tắm rửa sạch sẽ, chờ em về."
Lạc Cánh Cánh xem thường mà nhìn hắn một cái, cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt. Nhưng nghĩ đến khi về nhà có người chờ mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
|