Nhật Kí Theo Đuổi Idol Của Tổng Giám Đốc
|
|
Tác giả:Yuyuyu1023 Thể loại:Sắc, Đam Mỹ, Sủng, Đoản Văn Trạng thái:Full Thể loại : Đoản văn ngọt dễ thương, mùi thịt, si hán tổng tài công x giọng hát chính ban nhạc Death Mental thụ, hiện đại Tình trạng bản gốc: Hoàn 6 chương+ 1 phiên ngoại Edit-Beta: Leo Đây là câu chuyện kể lại quá trình từng bước từng bước chinh phục thần tượng của mình.
Muốn chịch Giọng hát chính của ban nhạc Death Mental thì phải làm sao? Online chờ gấp!!!
Đánh giá
Dò mìn: Đoản văn ngọt dễ thương, có mùi thịt, coi không tệ! Si hán tổng tài công x Giọng hát chính ban nhạc Death Mental thụ, công sống cuộc sống nhà giàu bị stress, lưng gánh trách nhiệm nặng nề, nên thích xem biểu diễn ca nhạc thể loại rock and roll. Nhớ xem phiên ngoại nha.
|
Chap 1 : Phần 1: Không chỉ muốn hẹn hò cùng thần tượng mà còn muốn lên giường với cậu ấy *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một.
Tổng giám đốc nhìn bề ngoài có vẻ cực kì tài giỏi, cực kì lạnh nhạt lại có một sở thích không muốn cho ai biết.
Anh thích đi xem biểu diễn trực tiếp của ban nhạc Death Metal.
Chủ yếu là do bị stress nặng.
Lúc đó tổng giám đốc còn chưa chính thức trở thành tổng giám đốc, một người chuẩn mực trong nhóm doanh nhân thành công, một phiên bản súp gà cho tâm hồn sống.
(*)Chú thích: Súp gà cho tâm hồn hay Chicken soup for the soul là một tựa sách nổi tiếng của tác giả Jack Canfield, Mark Victor Hansen, đây là tựa sách số một trong việc truyền cảm hứng. Ý chỉ tổng giám đốc là tấm gương truyền cảm hứng cho mọi người.
Mẹ kế lớn hơn anh chỉ hai tuổi đứng trước giường bệnh của cha mà liếc mắt đưa tình khiêu khích anh, anh đau khổ, đi xem biểu diễn.
Anh trai phế thải của trong công ty lại có thủ đoạn bất chính, rốt cuộc cũng phải nhờ anh giải quyết cho. Anh sầu đời, đi xem biểu diễn
Em trai tham lam liên hợp cổ đông, hòng lật đổ anh. Anh bực bội, đi xem biểu diễn.
Túm lại, loại live điên cuồng của nhóm nhạc này đã cứu rỗi linh hồn của tổng giám đốc, giúp anh không bị dòng đời đưa đẩy mà hóa thành biến thái, anh chấm.
Trong những thành viên của ban nhạc, tổng giám đốc hâm mộ nhất là giọng hát chính. Người này trang điểm yêu dị, thường hay thay đổi phong cách khiến người ta khó phân biệt, giọng hát khàn khàn cất lên đi thẳng vào tim tổng giám đốc, gây ra sự rung động từ sâu trong linh hồn. Cũng rất tài giỏi, bài hát từ giai điệu đến lời đều “perfect”. Tổng giám đốc thật sự là vô cùng yêu thích.
Mệt mỏi hoàn thành công việc, tổng giám đốc hít vào một hơi sâu lấy sức sau đó cầm lên cây bút máy Montblanc, chấm vào lọ mực LV, nắn nót lời bài hát lên cuốn sổ Hermes yêu thích của mình: Ta muốn xé cmn nát cái thế giới hư vô này.
Theo thời gian nhẩm hát, chỉ cảm thấy khóe miệng như đang nhếch lên. Thần thái chuyên chú nghiêm túc làm cho nhóm thư ký bí thư thường xuyên liếc nhìn về phía anh đỏ mặt hết lên.
Tổng giám đốc tạo một cái nick nhỏ, sau đó nghiêm túc nhấn theo dõi trang của ban nhạc. Thỉnh thoảng lại vào lướt xem chụp cái gì, rảnh rỗi thì thay bộ quần áo mà anh tự cho là thoải mái bình dân đi xem biểu diễn. Dần dà Giọng hát chính cũng cảm thấy hơi quen mắt với người xem này—— chủ yếu là dưới ánh đèn giật chết người không đền mạng, ai cũng đều điên cuồng, chỉ có một người bận đồ như nhân viên công vụ, thiệt là quá bừng chói.
Làm một fan trung thành, khi mà tổng giám đốc nhìn thấy trên blog chính thức của ban nhạc thông báo có thể sẽ tan rã, tâm trạng trở nên cực kì tồi tệ. Anh nhanh chóng quyết định, phân bổ một chút tiền đầu tư kinh doanh bên lề, túm lại là không thể để Giọng hát chính của mình bị mai một được.
Vì thế trong bản đồ đế chế kinh doanh khổng lồ của tổng giám đốc, bỗng lòi ra một công ty giải trí chỉ lỗ không lời. Mà hạng mục đầu tiên trong kế hoạch phát triển của công ty này chính là, kí hợp đồng với Giọng hát chính của tổng giám đốc.
Ngày ký hợp đồng tổng giám đốc cũng đi. Anh không lấy thân phận là tổng giám đốc, rất khiêm tốn cũng thiệt ngượng ngùng, còn có chút háo hức mong chờ được gặp mặt thần tượng của mình. Kết quả tại hiện trường khiếp sợ.
Loại trường hợp ký hợp đồng chính thức, thành viên ban nhạc lột đi lớp hóa trang yêu ma quỷ quái trên sân khấu. Vốn dĩ là ban nhạc học đường, sau khi quay lại với diện mạo con người, họ nhìn không khác gì những sinh viên đại học bình thường, thành thật mà khách sáo. Đặc biệt là giọng hát chính, bộ mặt trang điểm quái dị đã tẩy trắng nõn, mặc chiếc áo sơ mi sọc vuông, nhìn không khác gì một otaku hướng nội lười vận động. Lúc ký hợp đồng lông mi đen dài rũ xuống, nhìn thặc là cmn đẹp đó. Tổng giám đốc bỗng dâng trào một cảm xúc như có mối tình đầu, hey, tim quánh nhanh quá.
(Có một sự đáng cưng không hề nhẹ:v)
Giọng hát chính ký tên xong bỗng nhiên có cảm giác bối rối, hỏi người đại diện vì sao muốn ký với ban nhạc nhỏ mà không có tiếng tăm gì như bọn họ.
Âm thanh của cậu so với lúc biểu diễn thì hoàn toàn khác biệt, mang chút mềm mại của thiếu niên, so với giọng hát vì gào quá nhiều mà khàn khàn, tổng giám đốc nghe mà sửng sốt.
Người đại diện cũng sửng sốt, hắn biết chết liền đó, đều là lệnh của tổng giám đốc. Không dám tùy tiện phỏng đoán thánh ý, đành phải cười gượng hai tiếng: Ha ha ha ha, mấy cậu đừng coi thường bản thân. Ai nói các cậu không có tiếng tăm, bạn của tôi (chỉ tay về hướng tổng giám đốc) rất hâm mộ các cậu đó. Ha ha ha ha.
Tổng giám đốc phút chốc không kịp phản ứng, chỉ theo thói quen gật đầu.
Giọng hát chính bỗng nhiên cười, mi mắt cong cong: Thật hả? Vậy rất hoang nghênh anh đến xem tụi tui biểu diễn, lúc đến thì ra sau cánh gà tìm tụi tui đi. À, đây là WeChat của tui.
Tới cuối năm, người đại diện bị tiền thưởng Tết dọa sợ té đái, còn tưởng gõ dư vài số 0.
Hai.
Tổng giám đốc như đang bay.
Trước kia chỉ có thể nhìn lên Giọng hát chính đứng giữa yêu ma quỷ quái, hiện tại thật sự nằm trong danh sách bạn tốt của mình. Tổng giám đốc nhanh chóng đặt chế độ ưu tiên cho nick của thần tượng, chột dạ ẩn không cho đối phương nhìn thấy tường nhà của mình, sợ những bài chia sẻ về tin tức tài chính, thị trường chứng khoán quá già dặn bị đối phương ghét bỏ. Sau đó nhẹ nhàng meo meo mở ra tường nhà của thần tượng, giống như chết đói lên cơn phê.
Đáng tiếc Giọng hát chính cũng hoàn toàn không thường xuyên cập nhật tin tức, hiếm khi selfie, cũng hiếm khi cập nhật tin tức với ban nhạc.
Vuốt đến những tin lâu phía trước tổng giám đốc phát hiện một bài gắn liên kết bỏ phiếu cho 10 ca sĩ hàng đầu trong trường, nhấn vào xem thì mỗi thành viên còn có video tương ứng.
Giọng hát chính trong video có phân giải thấp so hiện tại thoạt nhìn người còn nhỏ hơn một chút, ôm đàn ghi-ta hát một bài tình ca thông thường.
Hoàn toàn không phải giọng hát khàn khàn khí phách như bão Đài Loan tổng giám đốc biết, ngại ngùng mỉm cười không dám nhìn dưới đài, dùng âm thanh thiếu niên nguyên bản của cậu, không chỉ kích động khán giả dưới đài kêu gào hò hét, mà còn khơi dậy linh hồn tổng giám đốc cộng hưởng như trước.
Ôi, tim đập nghẹt lại khó thở hơn rồi.
Tổng giám đốc đang kéo thanh điều hướng nhấn chế độ lặp lại thưởng thức, WeChat bỗng nhiên nhắc nhở Giọng hát chính gửi tin nhắn mới. Vội vàng tắt thuốc lá, tay run nhấn vào dấu chấm than thông báo. Cái này thật sự là so với việc công ty phá sản còn làm anh hồi hộp hơn, rối rắm mãi mới không bấm hủy bỏ. Căng da đầu bình tĩnh lại, cùng Giọng hát chính tám nhảm.
Giọng hát chính gửi anh địa điểm thời gian của buổi biểu diễn kế tiếp, nói: Anh hổng phải thích nghe tụi tui hát sao, tới chơi đi nè. Còn gửi qua một cái nhãn dán.
“Người” đã off. Tổng giám đốc nhìn vào avatar mềm mại, dễ thương của người ta, và nhớ lại cách Giọng hát chính nheo mắt, anh bỗng cảm thấy thật bình tĩnh thư giãn.
Đêm biểu diễn, tổng giám đốc đến trước giờ hẹn.
Bar chưa tới giờ mở cửa chính thức, thành viên ban nhạc đều đang đứng ở hậu trường chuẩn bị.
Tuy rằng đi xem biểu diễn nhiều lần, nhưng tổng giám đốc lần đầu tiên đến hậu trường, là nhà giàu từ trong trứng nước, cảnh tượng mới mẻ khiến anh thấy thú vị, Giọng hát chính còn chưa hóa trang sẵn sàng lên sân khấu lại như dệt hoa trên gấm.
“Tuy rằng ký hợp đồng, nhưng ekip quản lý chưa tập hợp đầy đủ. Chúng tôi vẫn theo thói quen tự mình làm mọi thứ. Các đạo cụ trang điểm của chúng tôi được hỗ trợ bởi bạn gái của Bass.”
Giọng hát chính vừa nói chuyện phiếm với tổng giám đốc, vừa thuần thục lấy ra đồ trang điểm tô vẽ lên mặt mình. Bôi lên màu son đỏ tươi như máu, nhẹ nhàng viền ra cánh môi đầy đặn. Không hiểu sao môi có cảm giác khô, nhịn không được duỗi đầu lưỡi liếm liếm. Bỗng nhiên nghe được âm thanh như có người hít vào một hơi lạnh. Nhưng hậu trường quá ồn, Giọng hát chính chỉ cho rằng mình nghe nhầm, không để trong lòng, tiếp tục hoá trang cho xong phần còn lại.
Tổng giám đốc phía sau cậu cố gắng chú ý che giấu hầu yết trồi lên thụt xuống mất tự nhiên, ánh mắt lại không cách nào dời khỏi bờ môi hoàn mỹ kia —— nhìn qua có vẻ hôn môi rất đã luôn ấy.
Tổng giám đốc còn chưa thoát khỏi sự cám dỗ này, Giọng hát chính lại đột nhiên bắt đầu cởi quần áo!
Tổng giám đốc phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Giọng hát chính từ từ cởi cúc áo sơ mi.
Lúc không biểu diễn Giọng hát chính đúng là không thích tập thể dục như bao trạch nam bình thường, làn da trắng như bị thiếu máu, bộ phận nào đó thì rất dễ nhìn thấy. Lúc xoay người sang chỗ khác khom lưng cầm lấy quần áo, hai cái mông nhỏ xinh lặng lẽ khiêu chiến sức chịu đựng của tổng giám đốc.
Giọng hát chính làm sao biết được fan hâm mộ trung thành duy nhất của cậu là một dâm ma, mặc vào trang phục diễn sau đó tùy tiện nói với tổng giám đốc: Anh giúp tôi kéo khóa cài được không?
Tổng giám đốc bị quyến rũ đến thần hồn điên đảo, tay trái ẩn ý mà ấn nhẹ eo của Giọng hát chính mượn lực, tay phải cẩn thận mà kéo khoá, sợ kẹt vào thịt của Giọng hát chính lại sợ cuốn trúng tóc của thần tượng, thần kinh khẩn trương đến mọi thứ trước mắt như bị mờ đi. Khoảng cách gần quá, ngón tay không cẩn thận cọ làn da của thần tượng, cảm xúc tuyệt vời như vậy, tổng giám đốc cọ một chút thì
(ẹc, nói thẳng ra là chuối nổi giận rồi)
May mắn đúng lúc những người khác đi về phía trước kiểm tra thiết bị, Giọng hát chính đưa lưng về anh nên cũng không phát hiện. Tổng giám đốc nhanh chóng tiến vào buồng vệ sinh tự mình giải quyết, cảm thấy bản thân dâm tà che mờ lý trí, làm bẩn thần tượng, thật không biết xấu hổ! Rõ ràng ngay từ đầu chỉ muốn nói chuyện yêu đương thuần khiết với Giọng hát chính thôi mà!
Tổng giám đốc không thể không thừa nhận: Thì ra mình không chỉ là muốn nhìn hình ảnh trên sân khấu của thần tượng, còn muốn cùng cậu yêu đương, không chỉ vậy mà nguyện vọng sâu xa nhất lại chính là —— muốn chịch cậu
|
truyện này chỉ có 5 chap nên rất ngắn nhưng hay
|
Chap 2 Ba
Tổng giám đốc sau khi biết rõ cảm xúc của mình thì gần như chỉ cần có buổi biểu diễn là có mặt. Dù là công tác bận rộn như thế nào, thậm chí không kịp thay bộ quần áo mà anh tự nghĩ là bình dân giản dị đành phải mặc luôn bộ tây trang đẳng cấp được may chuyên biệt mà đi luôn, làm cho ai cũng tưởng là diễn viên Kingsman đi lộn phim trường. Làm cho những người xem bình thường khác đều có áp lực rất lớn, tường chết pogo đều sợ dẫm dơ giày anh thì bán thận cũng đền không nổi. Thế là một vòng có bán kính lấy tổng giám đốc làm tâm bỗng nhiên hình thành.
(*) Một loại giao lưu của fan nhạc rock, tường chết là dàn fan dày đặc xếp hàng dưới sân khấu, còn pogo là hành động khi ca sĩ nhảy xuống giao lưu với fan. Nói chung là sợ lúc hỗn loạn dẫm lộn giày ảnh thì lỗ sặc máu ý:3
Lúc Giọng hát chính ở trên sân khấu chuyên tâm điên cuồng gào rống còn có thể hơi hơi cảm nhận được loại áp lực này, nheo mắt nhìn qua, tổng giám đốc vẫn luôn chỉnh chu đứng giữa đám đông, làm cậu nhớ đến thành ngữ “hạc giữa bầy gà”, nhìn người đàn ông “nhân viên công vụ” kia thường xuyên đến xem biểu diễn của họ,tim Giọng hát chính không hiểu sao bỗng thấy ấm áp. Giọng hát chính nghĩ, có thể là mình đang biểu diễn quá cuồng nhiệt rồi!
Tổng giám đốc dù sao cũng không phải trẻ con miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời. Có thể ngồi vững trên vị trí tổng giám đốc trong khi bên ngoài cường địch lăm le, bên trong tiểu nhân giở trò đê tiện, không có thủ đoạn sao được. Nếu anh muốn dùng hết thực lực khiến người ta yêu mến mình thì phải nói là mị lực vô biên, so với Tom Riddle thì có thể nói là huynh đệ cùng một lò.
(*) Tom Riddle, nhân vật trong Harry Potter. Đây là chúa tể Voldermort khi còn trẻ, rất đẹp trai và được mọi người yêu mến.
Tổng giám đốc sau khi buổi biểu diễn kết thúc lập tức đích thân lái chiếc Rolls Royce chở thành viên của ban nhạc về, trên đường còn cùng mọi người nói chuyện. Chủ yếu là nghe, kiếm cách nói để hướng đề tài về phía Giọng hát chính, thu thập thông tin. Có lúc lấy vài thông tin bên lề trong giới kinh doanh mà anh biết để pha trò, thế là không tốn bao nhiêu sức lực anh đã có thể cùng họ thân thiết.
Ngày nọ, nhân lúc mọi người uống ngà ngà say mà hỏi Giọng hát chính về kết quả của kì thi bầu chọn top 10 ca sĩ ở trường lúc trước. Giọng hát chính hiếm khi lại nói lắp, thành viên khác của ban nhạc cũng bỡn cợt cười rộ lên. Tay trống vui vẻ kể: Tên ngốc này sau cùng còn có thể lọt vào top 3 nữa cơ, chung kết yêu cầu hát một bài hát truyền cảm hứng. Ai biết được im lặng mà chơi một vố lớn, đang trong trận đấu thì lôi kéo ba tụi tui lên diễn chung một khúc mà sau này cũng thành danh khúc của nhóm.
Danh khúc của nhóm? Tổng giám đốc bỗng nhiên nhớ đến lời bài hát anh ghi trong quyển sổ “Ta muốn xé cmn nát cái thế giới hư vô này.”. Tay trống cười nhiều hơn nữa: Kích thích không? Lúc đó các thầy cô cán bộ lãnh đạo nhà trường ngồi ngay đó, tới hồi tụi tui hát xong thì đồng loạt mặt đen mặt trắng cả. Từ đó đội tụi tui bị ghi tên vô sổ đen, tạm biệt tất cả những buổi biểu diễn lớn trong trường.
Giọng hát chính bị chọc tức run, tức tối bắt lấy tay trống. Cơ mà tháo đi lớp mặt nạ hóa trang quỷ quái trên sân khấu,cả sự uy hiếp cuối cùng cũng mất tiêu, cho nên chẳng ai sợ cậy cậu cả. Trái lại còn bị gạt chân cho loạng choạng té vào lòng tổng giám đốc. Tổng giám đốc lợi dụng cơ hội ôm chặt lấy Giọng hát chính, trong lúc mọi người lời qua tiếng lại thì cười nắc nẻ, không còn bao nhiêu hình tượng để bàn tới. Nhóm người bị khí thế của anh áp đảo trên thương trường đàm phán mà thấy cảnh này thì chắc sẽ bị doạ teo hết mất.
Hình tượng của Giọng hát chính ở trong lòng tổng giám đốc không bị hao tổn tí nào, trái lại càng thêm nổi bật hơn. Tu La trên sân khấu thay anh gào thét đánh bật hết sự mệt mỏi ưu tư kia là cậu, thiếu niên quậy phá đang tuổi dậy thì học hành không tệ ở dưới sân khấu, cũng là cậu. Tổng giám đốc đều yêu thích cả.
Người đầu tiên nhận vị fan thân thiết hào phóng có ý nghĩ không yên phận với bạn của mình là tay trống. Ba thành viên còn lại của ban nhạc ngoại trừ giọng hát chính, tay Guitar là một người nói chuyện độc mồm mất dạy không tưởng, nói chuyện với cậu ta một tiếng thì bạn cần phải nhịn bỏ qua cho cậu ta tám lần là ít, không có gì bất ngờ khi vẫn ế chổng mông. Tay Bass cực kỳ chung tình, quen bạn gái từ hồi cấp hai mà còn đến bây giờ,tự giác thấy có người bạn gái đẹp xinh tài giỏi theo sát nên vô cùng biết giữ mình, thành thật khỏi chê. Tính ra là tay trống có kinh nghiệm phong phú nhất.
Tay trống có kĩ thuật tốt, khí thế cũng giống tính cách đều lộ ra vẻ đào hoa phong nhã, lúc biểu diễn thích mặc áo ba lỗ sexy để khoe vóc dáng cơ bắp đáng tự hào. Theo như lời Guitar, không phải là do tay trống ngồi nên không lô được đôi chân, thì nhất định buổi biểu diễn nào cũng mặc quần lót tam giác. Đôi lúc cậu lại giúp tay trống quay video sau đó up lên trang cá nhân, cái này rất thu hút các cô gái vào cmt khen giai đẹp.
Sau khi ăn một vài bữa, tay trống cảm thấy ánh mắt của tổng giám đốc nhìn Giọng hát chính càng nhìn càng thấy quen thuộc, kết quả hắn phát hiện nó giống với anh ngày đó. Ngày hắn háo hức đi hẹn hò cùng bạn gái của mình, sau đó tim rung động mãnh liệt.
Nghĩ lại Giọng hát chính có sắc đẹp lịch thiệp nho nhã so với mình còn hơn mấy lần, chỉ tham gia thi đấu ca hát trong trường đúng một lần danh tiếng đã được lưu truyền bất hủ, đi tham gia hoạt động cộng đồng một chút đã được chụp đầy ảnh. Mỗi lần xuất hiện video trên web trường, thư lại ồn ạt được gửi đến, đủ lời mời giao đổi giao lưu. Kết quả tới bây giờ hắn còn chưa thấy cậu hẹn hò lần nào.
Tay trống không có ý tốt nở nụ cười.
Bốn
Giọng hát chính đang ăn cơm cùng với tổng giám đốc. Nói chuyện về các ý tưởng để ra album, đang lúc nói chuyện vô cùng hào hứng, điện thoại bỗng dưng vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn. Cậu mở di động ra, nghe được giọng nói xấc láo của tay trống: Anh Vệ để ý tới cậu~ chắc chắn thế ~
Anh Vệ, chính là tổng giám đốc.
Giọng hát chính đang cầm ly nước uống một hớp, nghe vậy đương lúc không đề phòng, phun cả bàn đầy nước.
Tổng giám đốc nở nụ cười, rút khăn tay từ trong túi ra nhét vào tay cậu: “Hên là chúng ta đã ăn xong rồi, lau mặt đi, chúng ta đi.” Tự mình đi tính tiền.
Giọng hát chính ngoan ngoãn cầm khăn tay, rất ngại ngùng lau sạch nước trên mặt, nhìn tổng giám đốc bóng lưng thon dài, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của nước hoa trên khăn mùi soa, đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng nóng. Cậu chậm rãi đem khăn mùi soa gấp ngay ngắn thành hình vuông để vào trong túi, cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn âm thanh của tay trống: “Cậu chém gió!”
Tổng giám đốc lái xe đưa Giọng hát chính của trường học, cậu vốn có thói quen ngồi ghế phó lái, nhưng hôm nay không biết vì sao có chút chột dạ, thế là chạy ra đằng sau ngồi. Tổng giám đốc không nói gì, giúp cậu mở cửa xe, một tay khác đặt trên mui xe, che chở đầu của cậu. Giọng hát chính vèo một cái chui tọt vào xe, lén lút ngẩng đầu nhìn lại, ngay cả một tên thần kinh thô như cậu đều có thể nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt tổng giám đốc, vội vội vàng vàng nắm cửa xe đóng lại.
Trong xe rất im lặng, Giọng hát chính nghiêm chỉnh đem hai tay đặt trên đầu gối, giống như học sinh tiểu học vừa mới đi học, sợ mấy cái đinh trên quần bò làm trầy da lót ghế dựa trên xe, không dám lộn xộn, ánh mắt lại không dời nhìn chằm chằm tổng giám đốc. Tổng giám đốc đương nhiên nhận ra, vì không để không khí lúng túng một tay mở nhạc ra, vừa mới ấn xuống một cái thì âm thanh bùng nổ của Giọng hát chính quang lên, tổng giám đốc vội vã đổi đến đài phát thanh về giao thông.
Mẹ nó, thế này chả phải sẽ lúng túng hơn à?
Lại nghe thấy tiếng cười của Giọng hát chính từ phía sau: “Trời ạ, anh ngay cả lái xe đều nghe nhạc của chúng tôi? Thế mà vẫn nghe thấy tiếng kèn của mấy chiếc xe khác à?”
Tổng giám đốc nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu từ gương chiếu hậu, không nhịn được cũng cười rộ lên:
“Nghe nhạc của cậu không cảm thấy khó chịu.”
Giọng hát chính bỗng nhiên nhớ ra gì đó, thoáng đem người nghiêng về phía trước:
“Đúng rồi anh, người đại diện đội của chúng tôi báo danh một cuộc thi, tôi đã đưa tác phẩm thông qua vòng loại, chung kết anh có thể tới không?”
Tuy rằng lúc tổng giám đốc không xem gương chiếu hậu, nhưng cũng từ trong giọng nói của cậu nghe ra sự mong đợi, không chút do dự trả lời:
“Chắc chắn đi.”
Lái xe đến của nhỏ trường học của ca sĩ chính, cậu và tổng giám đốc chà tạm biệt, quay đầu lại nhiều lần vẫn thấy chiếc xe còn ở đó, mãi tới khi cậu leo lên lầu 2 nhìn xuống từ cửa sổ mới thấy chiếc xe chói mắt kia lái đi.
Giọng hát chính tử về phòng ngủ, rửa mặt rồi leo lên giường nằm chơi di động, quỷ thần xui khiến mở ra vi tin nhìn chằm chằm chằm tin nhắn bị mình mắng là “chém gió” của tay đánh trống ___ anh ấy thích mình? Có khả năng à?
Anh ấy là là một người… liếc mắt liền biết là nhân sĩ thành công, sẽ thích ban nhạc đã là chuyện rất khó tin rồi. Nhưng nếu không thích mình… anh ấy cần gì luôn nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu kia…
Giọng hát chính buồn bực mất tập trung, muốn tìm người nói chuyện. Nhìn xuống giường một chút, ba người bạn cùng phòng, một tên là học bá, một tên là tử trạch chỉ biết chơi game, một tên thì đang dùng cái giọng khiến người khác ê răng nói chuyện, chắc chắn không có tên nào có thể lắng nghe tâm sự không hiểu vì sao này. Cậu chợt nhớ đến bạn gái Bass, sư tỷ là người ôn nhu đáng tin cậy, có thể hỏi nàng một chút thử xem. Vì vậy cậu khó khăn nặn ra một câu trên khung chat:
“Sư tỷ, thật ra, hình như có người thích em, em phải làm gì giờ?”
|
Chap 3 Kinh ngạc hỏi lại: “Thật à?”
Giọng hát chính sắp xếp lại suy nghĩ từ từ trả lời, không biết Bass vô tội bị nụ cười nhiều chuyện của bạn gái dọa đến nổi da gà.
“Em không biết. Người kia chưa từng nói gì với em, là người khác nói…”
Chậc chậc chậc, thiếu niên ngây thơ. Sư tỷ nhìn một đống biểu tượng che mặt, cười thật là ti tiện, dịu dàng đánh chữ hỏi: “Vậy cảm giác của em thế nào?”
Giọng hát chính im lặng, qua một lúc lâu mới ngượng ngùng đáp “Sư tỷ… Em chưa yêu đương bao giờ, nên thật sự không biết.”
“Hả?” Sư tỷ nhanh chóng đánh một biểu tượng kinh ngạc gửi qua: “Thật luôn? Em nom vậy mà chưa từng yêu đương gì à? Sao vậy? ”
Giọng hát chính gãi gãi đầu: “Cũng có người thích em, vấn đề là, những người này chỉ yêu thích một phần của em thôi. Sư tỷ chị biết rất rõ phong cách của đội nhạc mà, chị coi chính chị cũng rất thích đấy thôi.” Sư tỷ rõ ràng là một fan cứng.
“Nhưng em vẫn chưa thấy ai có thể thích luôn cả mặt còn lại của em. Có thể đó mới là em hoàn chỉnh nhất, cho nên…”
Cho nên chưa từng biết yêu đương.
Sư tỷ hả hê cười một tiếng: “ Vậy lần này thì sao?”
Giọng hát chính nhắn qua một cái biểu tượng nhăn nhó: “Cái này thì, là fan của ban nhạc”
“Trời moé!!!”
Bass hoảng sợ nhìn bạn gái bình thường luôn dịu dàng thục nữ của mình: “Tục tưng em sao vậy?”
Sư tỷ không để ý tới hắn, mở Weibo ra cấp tốc đổi acc. Thành viên đội nhạc không ai hứng thú với diễn đàn mạng xã hội, bởi vậy tài khoản trang fanpage cũng ném hết cho cô quản lý. Lúc Giọng hát chính nói mình được fan nào đó thích cô liền ngay lập tức nghĩ đến một người.
Phải biết fan hâm mộ của đội nhạc tổng cộng gần 5000 người, bỏ đi fan qua đường với nick quảng cáo, fan ruột thật sự rất ít nên cô đều đã quen mặt. Trong đó có một người làm cô ấn tượng sâu sắc.
Tuy rằng người này dùng ảnh avatar mặc định của Weibo, thoạt nhìn không khác fan qua đường, nhưng lại cực kỳ năng nổ. Không chỉ chia sẻ Weibo của đội nhạc rất chuyên cần, mà nếu cô quên mất đổi mới thông tin buổi biểu diễn thì người này là người đầu tiên @ nhắc nhở cô. Hơn nữa mỗi lần biểu diễn kết thúc anh ta đều tự chụp ảnh và quay video, bình thường còn có thể thêm một vài cảm nhận.
Hình và video của hắn cũng không phải là dùng máy ảnh DSLR chuyên dụng, nhưng có thể nhìn ra được anh rất chăm chú. Buổi biểu diễn của Death Mental có bao nhiêu điên loạn mọi người đều biết, tay trống cùng ca sĩ đi vòng quanh khiến mọi người xô đẩy, không có kinh nghiệm kĩ xảo thì có khi còn bị đẩy bị thương. Thế mà tay của vị này luôn luôn rất vững vàng, hình ảnh rất ít bị rung rinh. Quan trọng nhất là… Người này từ trước đến giờ chỉ focus một người, đó chính là Giọng hát chính.
Vì nghiệm chứng trí nhớ của chính mình nên sư tỷ mở trang chính của hắn ra, lật từng cái từng cái một. Hình trong chín video, đúng là đều chỉ có Giọng hát chính. Video năm phút đồng hồ, chỉ quay mỗi chuyển động của Giọng hát chính. Weibo dài, chỉ nói về Giọng hát chính hát.
Má ơi… Trước không phát hiện, cmn đây là fan cuồng rồi!
Sư tỷ lắc đầu than thở, đem liên kết đến trang chủ của người này nhẹ nhàng chia sẻ vào khung nói chuyện: “Em nói fan ca nhạc… Sẽ không phải là người này chớ?” Bấm gửi đi, rồi treo máy đi rửa mặt.
Hoàn toàn không biết động tác này đã nhấc lên bao sóng gió trong lòng Giọng hát chính.
Đèn phòng ngủ đã tắt, bạn cùng phòng hô hấp đều đều. Cậu rúc đầu vào chăn, cầm điện thoại di động chỉnh chế độ yên lặng, nhìn toàn bộ video chủ quay mình. Cho dù là chính mình bỗng nhiên hưng khởi nằm rạp xuống, góc nhìn cũng sẽ di chuyển thu cả thân hình mình vào, hoàn toàn không quan tâm những thành viên khác chết sống ra sao.
Rồi lại nhìn lối hành văn, cực kì ngắn gọn. Giọng hát chính thường thường tán gẫu cùng tổng giám đốc trên Weibo, cách anh sử dụng ngôn ngữ đã quá quá quen thuộc, thật sự là vừa nhìn liền khẳng định, cái acc này quả thật là của anh ta. Cậu yên lặng nhìn từ hơn một năm trước liền bắt đầu khen ngợi phong cách biểu diễn của cậu, tưởng tượng tổng giám đốc đứng nghiêm túc trong buổi biểu diễn, trong một đám fan Death Mental bị xô đẩy vẫn kiên cường giơ cao tay cầm máy quay mình. Có hơi buồn cười, lại cảm thấy tim đập như nổi trống, loạn xị bát nháo.
Sáu
Trước khi bắt đầu chung kết một tháng, hai người đều rất bận rộn, không có cơ hội gặp mặt.
Giọng hát chính vốn không quá để ý loại thi đấu này hoặc là thật sự không nghĩ mình còn có khả năng sáng tác một tuyệt phẩm tiêu biểu nào cho đội nhạc trong vòng chung kết. Nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc, chăm chút tác phẩm, nghiên cứu luật thi đấu, cả hiệu ứng âm thanh hiện trường lẫn sở thích giám khảo cũng để ý đến. Những thành viên khác của đội nhạc bị sự quyết tâm của cậu ảnh hưởng, mỗi ngày đều diễn tập đến tối muộn, người nào cũng mồ hôi đầm đìa.
Giọng hát chính còn viết một bài hát mới. Ca từ vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng mà mơ hồ mang ra một chút cảm giác kỳ lạ, ca từ ban đầu gây sốc cũng thay vì không muốn mọi người chạy hết. Những người khác không ý kiến gì, chỉ có tay trống lộ ra mỉm cười. Phương diện giai điệu vì muốn thu hút người nghe ở nơi biểu diễn, nên cũng hay đổi khác so với trước, bỏ thêm nhạc có vần có điệu mềm mại.
Lúc luyện tập người đại diện có tới vài lần, Hắn quả thật không có hứng với loại phong cách âm nhạc của Death Mental. Là người đại diện có tiếng tăm trong nghề, dẫn nhóm nhạc nhỏ này này tám phần mười là vì nể mặt tổng giám đốc. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, đứng ở cánh gà nghe bọn họ luyện tập, âm nhạc của họ áp đảo mà chiếm lĩnh hết thảy cảm quan, xác thực làm người ta run rẩy. Hắn ẩn ý khen ngợi, liền lặng lẽ nhìn tay trống đang để trần cánh tay, quay người không một chút xấu hổ nhắn tin nịnh nọt tổng giám đốc:
“Ban nhạc này quả thật có thực lực, ánh mắt ngài thật tốt.”
Không phải tổng giám đốc không muốn tự mình đi xem dàn dựng và luyện tập cho tiết mục, nhưng vì đảm bảo ngày ngày chung kết có thể đúng giờ có mặt, anh đành đem tương tư của mình ép xuống, lộ ra mặt cuồng công tác của mình. Trong công ty từng có không ít người lên án rằng tổng giám đốc tuy có năng lực mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là công tử bột ngồi hưởng thành tựu của bậc cha chú, không chịu khổ nổi, thiếu nhiệt tình xây dựng sự nghiệp. Cho đến khi nhìn công tử bột giờ lại nhiệt tình sống đi chết lại, mọi người không ngừng than khổ. Trợ lý kiên trì ám chỉ mấy lần ông chủ à chúng ta hoàn có dư dả thời gian nên không cần sốt sắng như vậy, nhưng đều bị không lạnh lùng bác bỏ.
Trời tối yên tĩnh, sau khi tăng ca tăng tới khóc trào máu, các nhân viên xui xẻo rốt cục cũng được tan tầm về nhà. Tổng giám đốc xoa xoa thái dương ngửa người dựa ra đằng sau, móc điện thoại di dộng mở bài hát hát mình thích nhất. Cổ điển, Riff, lập tức vang lên tiếng ca mạnh mẽ mang tính biểu tượng của Giọng hát chính. Tổng giám nghe đi nghe lại album trong di động, không biết khi nào thì nhếch miệng cười. Qua rất lâu mới ngồi dậy, lấy bút đánh dấu một ngày —— ngày thấy cậu lại gần thêm một ngày.
Ngày diễn ra trận chung kết. Thể chế thi đấu phân ra hai vòng, vòng đầu tiên sau khi biểu diễn kết thúc thì do khán giả bỏ phiếu, ba đội có số phiểu cao nhất mới có cơ hội tranh đoạt quán quân. Lôi kéo hiện trường, xây dựng bầu không khí, phát huy ổn định, Giọng hát chính bọn họ tự nhiên không một chút nghi ngờ, vững vàng mà nhấc lên trên hứng khởi ở sân khấu, tiến vào vòng cuối cùng.
Bên trong hậu trường trước khi biểu diễn, Giọng hát chính kiểm tra đàn ghi ta, rồi nhìn gương kiểm tra mặt của mình, suy nghĩ một chút, kéo cổ tay xuống, ở bên gáy vẽ một trái tim đỏ rực, giống như giọt máu. Bài hát này, dù như thế nào cũng phải biểu diễn thật tốt.
Bọn họ quả thật biểu diễn rất tốt. Đội nhạc, nhiều hay ít đều có thể biểu diễn, ở trên sân khấu chỉ có phát huy hơn lúc dàn dựng luyện tập tiết mục chứ không hề kém hơn.
Tổng giá đốc ở dưới khán đài hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Giọng hát chính như một vị thần tà ác, làm người ta cam nguyện đem trái tim giao ra, tùy ý cậu vò nát bóp dẹt. Mà ý nghĩa giấu trong lời bài hát, tổng giám đốc không có bỏ qua một từ nào. Anh không nhịn được cười—— thật vất vả mới đến, ai sẽ chạy trốn đây.
Vòng cuối cùng ngoại trừ khán giả thì còn có giám khảo, bởi vì thi đấu do một nhà ứng dụng tài trợ, cho nên gia tăng thêm một cái thống kê bình chọn từ phát sóng trực tiếp online, từ số phiếu và quyết định của giám khảo mà chọn ra nhà vô địch. Phản ứng của khán giả, số phiếu tương đương. Ý kiến của giám khảo thoáng hướng về một ban nhạc rock khác thâm niên hơn. Mấu chốt là tại điểm số online, thâm niên ban nhạc không để ý tới cái này, mà đại quân fan của tay trống lại đưa đến tác dụng then chốt.
Ngay lúc người dẫn chương trình tuyên bố ai là người đạt quán quân, tổng giám đốc rõ ràng nghe được tiếng gào thét của mình. Hơn ba mươi năm trong đời, đây là lần đầu tiên anh thấy sảng khoái như vậy.
|