Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi
|
|
Chương 45: Ngoại truyện : Bản ghi chép U U đến thăm hỏi
Cốc cốc cốc.
Kỉ Tích mở cửa nhà, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn trước cửa nói: “Nguyên lai là một tiểu hài tử a. Có chuyện gì?”
>_</// U U cắn răng, U U nghiến răng. Tuy rằng, mình mới 1m52, cũng chớ đã kích người nha! “Kỉ Tích, em là U Nhiễm.”
Kỉ Tích từ trên cao nhìn xuống U U, một bộ biểu tình ‘tôi nên biết cô sao’.
U U tức giận kêu to. “Trần Trần, U U tới rồi!”
Tiêu Trần ba bước thành hai bước đi tới cửa, một phen ôm lấy U U, hôn một cái nói: “Tiểu quai quai* lại béo rồi.”
(*ngoan ngoãn)
Loại chuyện này, biết cũng đừng nói a! U U bị đả kích, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.” Dứt lời, đung đưa Tiêu Trần ôm cô vào trong.
Kỉ Tích cũng không cảm thấy ghen tị, U U tiểu gia hỏa này, quả thực giống một con sóc chuột. Ngốc nghếch không lỗ mãng, xoa bóp quai hàm cô, cô còn cố thể ngây ngốc nhìn người ta cười. Quả nhiên, là cái tiểu dưa ngốc bị người bán, còn giúp người ta đếm tiền.
Tiêu Trần rót cho u nhiễm ly nước cà chua, cười hỏi: “U U, sao lại đến đây?”
U U ngoan ngoãn lấy ra USB trong bao nhỏ, giao cho Tiêu Trần nói: “Bên trong là biên lai nhận tiền của độc giả. U U có thay hai người nói cám ơn.”
“U U, thật ngoan.” Tiêu Trần sờ sờ tóc ngắn của U U nói: “U U muốn ăn cái gì? Anh làm cho em.”
U U mở cái miệng nhỏ nhắn, lau lau nước miếng, ánh mắt chớp chớp nhìn Tiêu Trần. “Từ từ, em viết xuống, sợ anh nhớ không được. Thịt Đông Pha, cá mực chiên, chả cá mềm, cà ri cua, mực hương nhãn, đậu hủ gạch cua, bào ngư hải sâm, tôm hùm, cà ri gà, rau muống, khoai tây nghiền, súp lơ nhúng bột, chay ba nguyên liệu, canh xương hầm, cuối cùng là tiểu lung bao.
“Em ăn hết sao?” Kỉ Tích kinh ngạc hỏi.
“Ăn không hết, U U có thể mang đi.”
>_</// Xem ra, là hạ quyết tâm đến cọ cơm. Kỉ Tích đời này sợ chỉ hai có hai người, đã là hai vị trước mắt. Trần Trần là tình cảm chân thành của hắn, hắn cưng chiều còn không kịp. Còn U U, hắn đắc tội không nổi, vạn nhất chọc đối phương sinh khí, có còn người tên Kỉ Tích hay không cũng không biết. Đương nhiên, hắn cũng chưa muốn thấy Trần Trần ôm kẻ khác.
“Đúng rồi, trước khi ăn cơm, U U muốn hỏi mấy vấn đề.” U U mở sổ ghi chép, cầm bút lên ghi chép. “Kỉ Tích, Trần Trần, các anh cảm thấy tình yêu là không có lý do sao?”
“Hình như sau <Đại Hoa Tây Du>*, người hỏi câu này liền nhiều hơn.”
(*hình như là một bộ phim bên TQ)
“Ừm.” Tiêu Trần gật đầu đồng ý.
Kỉ Tích nghĩ nghĩ nói: “Anh không biết, vì cái gì có người cảm thấy yêu là không có lý do gì. Yêu đương nhiên có lý do, Chí Tôn Bảo trong <Đại Hoa Du Tây> sở dĩ yêu Tử Hà, là bởi vì cô gái vô tư cùng khoan dung, còn có vì yêu không hối hận không oán trách trả giá. Thậm chí, không sợ bị lừa gạt. Trong phim, sở dĩ nói yêu không có lý do, là vì ngôn ngữ vụng về, nói không rõ cảm tình chính mình.”
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần qua hôn một cái nói: “Anh cùng Trần Trần thông minh như vậy, như thế nào sẽ giống tên ngốc trong TV, đập bể tình yêu của mình chứ?”
“Kỉ Tích, nói chậm một chút. U U không kịp ghi.”
Kỉ Tích lấy ra bút ghi âm, cười tà: “Đừng ghi, dùng bút ghi âm đi?”
—_—/// U U nghiêm túc nhìn Kỉ Tích nói: “Anh có ý đồ gì?”
“Người hiểu anh, cũng chỉ có U U!” Kỉ Tích hướng bên tai U Nhiễm nói: “Nghe nói, rất nhiều độc giả tỏ vẻ, Trần Trần ở trên giường quá mức hấp dẫn, chủ quyền đều nằm trong tay anh ấy. U U có thể cho anh chủ động chút không a?”
U U tiếp nhận bút ghi âm nói: “Việc này sao, U U có cân nhắc. Kỉ Tích đừng nóng vội, trong bộ thứ hai, anh sẽ có cơ hội.”
(không có bộ thứ hai đâu OTZ)
“Kia muốn tới ngày tháng nào a?” Kỉ Tích chỉ vào U U nói: “Ngàn vạn lần đừng nói, đến khi hương hoa mai tỏa ra từ giá rét!”
U U cảm động nói: “Kỉ Tích, anh thật sự là tri kỉ của U U a! Em đang muốn nói như vậy, Kỉ Tích hiểu được là tốt rồi!”
>_<///
U U mở bút ghi âm nói: “Như vậy, từ vấn đề phía trên, đưa tới một nghi vấn. Các anh thích điểm nào ở đối phương nhất?”
Tiêu Trần khoanh tay trước ngực nói: “Kỉ Tích thực biết quan tâm người, biết quét dọn phòng, vừa đến năm giờ đều là hắn nấu cơm. Hơn nữa, hắn chỉ tốt với anh, điểm ấy rất quan trọng.”
“Ừ, ừ.” U U vuốt cằm nói: “Vậy Kỉ Tích thì sao?”
“Trần Trần cái gì cũng tốt a! Cẩn thận, lý trí, có đôi khi lại phi thường đáng yêu. Người tốt với anh ấy, anh ấy sẽ hồi đáp một trăm lần, người khi dễ anh ấy, nhất định ăn miếng trả miếng. Trần Trần như vậy, em nói có người sẽ không thích sao?” Kỉ Tích tặng U U một cái xem thường, gác chân nói: “Không cần lại hỏi chút câu hỏi không dinh dưỡng.”
Hừ! Khi dễ U U! U U bĩu môi hỏi: “Xin hỏi, mối tình đầu của hai người là ai? Lần đầu tiên bao nhiêu tuổi? Từng có bao nhiêu người yêu?”
>_</// U U quả nhiên là không thể đắc tội! Kỉ Tích ngậm bồ hòn, lui vào một bên, sợ Trần Trần truy xét.
Quả nhiên, Trần Trần mỉm cười nói: “U U, vấn đề này hỏi rất hay. Kỉ Tích, em trả lời trước đi?”
Hắn có thể không đáp không? Kỉ Tích nhìn hai đôi mắt to tò mò, bất đắc dĩ trả lời: “Tên mối tình đầu không nhớ rõ. Lần đầu tiên….”
Kỉ Tích nhìn về phía Trần Trần, Trần Trần cho hắn một cái cười khẽ ủng hộ. Kỉ Tích nuốt nước miếng một cái nói: “Lần đầu tiên mười ba tuổi.”
U U xem xét mắt Kỉ Tích, phân tích: “Kỉ Tích nói ấp a ấp úng, nhất định có giấu diếm. Mười ba tuổi, là tuổi mụ hay là tuổi thật a?”
Đứa nhóc tinh ranh này! Kỉ Tích trừng mắt nhìn U U một cái, hai tay nâng lòng bàn tay Tiêu Trần nói: “Trần Trần, anh ngàn vạn lần đừng không cần em a!”
U U thầm nghĩ, lúc này, anh cầu Trần Trần, còn không bằng cầu tới em. Ai —-! Tình yêu, khiến người mù quáng a!
Tiêu Trần như cười như không nhìn Kỉ Tích nói: “Từng có mấy người yêu, em còn chưa trả lời đâu.”
Kỉ Tích lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, tái nhợt nghiêm mặt nói: “Em, không nhớ rõ.”
“Kia nhất định là nhiều lắm.” U U không thích hợp nói.
Kỉ Tích ngầm ra dấu đầu hàng với U U, U U là đứa trẻ tốt, cũng không có không chịu không tha, buông tha Kỉ Tích: “Vậy thì, em hỏi câu tiếp theo.”
“Từ từ!” Tiêu Trần hất móng vuốt Kỉ Tích, lôi kéo tay nhỏ bé của U U, cười tủm tỉm nói: “U U, có chút không công bằng nha!”
U U lập tức gật đầu nói: “Em biết là không công bằng. Trần Trần, yên tâm, trong bộ thứ hai có rất nhiều không gian phát triển.”
>_</// Kỉ Tích cúi đầu. Trước một khắc, hắn cỡ nào chờ mong bộ thứ hai. Hiện tại, hắn lại mong muốn bộ thứ hai vĩnh viễn đừng xuất hiện.
U U nhìn bộ dáng Kỉ Tích, vừa xem liền hiểu mà lắc đầu. Người a, chính là dễ biến đổi như vậy!
Tiêu Trần vừa lòng sờ sờ đầu U U, cười nói: “Đừng để ý Kỉ Tích, đến, xem TV.” Tiêu Trần đem điều khiển từ xa nhét vào tay U U, một mình đi vào phòng bếp nấu cơm.
Kỉ Tích trộm hối lộ U U: “Nghe nói máy tính em thường xuyên bị hư?”
“Ừm.” U U thành thực gật đầu.
“Muốn máy tính hacker của anh giúp em trấn giữ hay không? Về sau, có cái vấn đề gì, anh tùy kêu tùy đến*.” Kỉ Tích thương lượng.
(*tùy tiện kêu liền đến)
U U lẩm bẩm: “Có điều kiện gì? Không thể thực hà khắc nga!”
Kỉ Tích xảo trá cười nói: “Đối với U U mà nói rất đơn giản, em phải cam đoan Trần Trần vẫn làm vợ anh a!”
“Được.” U U vội vàng đáp ứng, cô sợ nhất máy tính nhiễm virut.
Kỉ Tích bá đạo nói: “Cho dù anh chết cũng như nhau.”
U U hồ nghi nhìn Kỉ Tích nói: “Kỉ Tích, anh thật ích kỉ đó!”
“Còn không phải em viết ra!” Kỉ Tích hầm hừ: “Đừng cho là anh không biết, có rất nhiều độc giả cũng không thích anh! Ích kỷ thì sao? Kỉ Tích chính là Kỉ Tích a! Nếu, Trần Trần đi trước anh, anh nhất định liền đuổi theo sau lưng anh ấy.”
“Được rồi!” U U giận dữ: “Kỉ Tích, anh không cần phải nói lớn tiếng như vậy, Trần Trần nghe thấy.”
>_</// Quả thật, là một nhóc ranh mà!
U U nghĩ, thật sự là ra trận bất lợi a! Làm cho Kỉ Tích Tiêu Trần bất hòa, về sau lại đến hỏi đi. Hôm nay lại dài dòng, U U sợ Kỉ Tích đem cô cùng nấu với canh xương hầm mất.
U U chuyển a chuyển a, vào phòng bếp, cáo từ với Trần Trần. Trang giấy viết món ăm để lại cho Trần Trần, lần sau đến ăn. U U mang theo bánh ngọt Trần Trần cho thí điên, thí điên chạy về nhà. Để lại hai phu phu chậm rãi khắn khít.
U U đi đến nửa đường, nhịn không được lấy một cái bánh bơ cắn một ngụm, đau quá a! Ai nha, cô quên chính mình vừa trám răng mà! Gặp phải đồ ngọt liền đau, ai —-! U U đau khổ nhăn mi, nhìn nhìn bánh ngọt Trần Trần đích thân làm trong tay, thương tiếc nghĩ, chỉ có thể tiện nghi người nhà.
U U nhìn thái dương giữa không trung, chán nản đi tới. Lần đầu tiên thăm hỏi thất bại chấm dứt, ngay cả cơm cũng chưa ăn. U U yên lặng nói với chính mình, sau này, nhất định phải thông minh chút a!
:eat:
|
Chương 46: Nhật kí của Duyên Duyên (1)
Ngày 15 tháng 1 năm 2008, thời tiết âm u có mưa.
Hôm nay, cô giáo nhà trẻ muốn tụi mình bắt đầu viết nhật kí, nói đây là thói quen tốt lắm, có thể tích lũy kinh nghiệm sáng tác. Thật là, nói chuyên nghiệp như vậy, có vài bạn nhỏ căn bản nghe không hiểu, may mắn mình trưởng thành sớm.
Nói đến nhật kí, mẹ sớm muốn mình viết, chính là mình ngại phiền. Ba nói, có thể chờ mình lớn một chút lại viết, lúc còn nhỏ, vẫn là cho mình nhiều thời gian chơi đùa một tí. May nhờ Tiêu ca ca a! Nếu không có anh ấy, ba nhất định nghe theo mẹ, mới không thông cảm Duyên Duyên đâu!
A, mình còn chưa giới thiệu đâu. Mẹ mình tên Nhạc Nùng, ba tên Kỉ Thi. Ông nội Kỉ Vinh, bà nội Khương Như, chú Kỉ Hưởng Vân, chú út Kỉ Tích, còn có ca ca mình thích nhất nhất nhất nhất, Tiêu ca ca, tên sẽ không nói cho cô, sợ cô ghen tị.
Cô giáo nhất định kì quái, con vì cái gì không viết ông ngoại bà ngoại, đúng không? Đó là bởi vì, con cùng bên này thân hơn. Ngốc!
Đúng rồi, nếu cô giáo nhìn thấy chữ phía trên, cũng không thể sinh khí nga. Tiêu ca ca con thích nhất nhất bị lừa gạt chạy mất rồi, đều là chú út hư hỏng, đem Tiêu ca ca đưa đi Canada. Nghe nói còn muốn đi New York thăm ông ngoại (của Kỉ Tích), thật là, con hận chết tiếng Anh!
Cô giáo, cô có tính kỳ thị không? 15 tháng 8 năm trước, rất nhiều thân thích đến nhà con làm khách, đều kỳ thị Tiêu ca ca. Bởi vì, anh ấy là con trai, lại gả cho chú út. Này có quan hệ gì a? Đúng không! Không phải trên bảng biểu có viết, nam nữ bìng đẳng sao? Những người này thật là, không có tri thức!
Tiêu ca ca rất lợi hại! Anh ấy biết đan áo len, quần áo trước kia cô khen đẹp, chính là Tiêu ca ca đan. Con không nói cho cô, là sợ cô tự ti. Nghe cô giáo khác nói, cô ngay cả một cái khăn quàng cổ rách cũng đan không xong.
Tiêu ca ca làm đồ ăn phi thường ngon. Hôm Lễ Giáng Sinh, có thiệt nhiều cô chú, ông nội bà nội đến nhà con. Kết quả ăn một ngày, còn không đã ghiền. Cuối cùng, nửa đêm 12h30, ăn bữa khuya rồi mới đi. Đem tất cả đồ có thể ăn trong nhà con, đều mang đi. Cô giáo đừng thương tâm, con biết, trước đó vài ngày, cô giáo Hà lớp Hoa Hồng cách vách ăn đồ ăn cô nấu, đi bệnh viện súc ruột.
Tiêu ca ca tính cách đặc biệt tốt, không chỉ con! Còn có Đình Đình, chính là Đổng Đình, nhà cậu ta rất có tiền. Diệu Diệu, Vương Diệu, nhìn qua giống con thỏ, kỳ thật là con hồ ly. Phàm Phàm, Hà Phàm trắng trắng thật đáng yêu, Tiêu Tĩnh vẫn là cục cưng nga. Đúng rồi, con muốn nói là, không chỉ một mình con cho rằng Tiêu ca ca tốt lắm nga, còn có Đình Đình, Diệu Diệu, Phàm Phàm, Tĩnh Tĩnh đều nói như vậy. Cô giáo, đáng tiếc cô không thấy được Tiêu ca ca, đây là tiếc nuối cả đời cô.
Cô giáo, con lặng lẽ nói cho cô, mẹ con thực ghen tị Tiêu ca ca đó. Cô nhất định sẽ hỏi vì sao? Này còn không đơn giản? Bởi vì ông nội, bà nội, chú của con đều thích Tiêu ca ca còn hơn mẹ con a! Ngay cả con cũng vậy. Cô nhất định sẽ nói, con bất hiếu đúng không? Mẹ con cũng từng nói rồi.
Hiếu hay bất hiếu con không biết. Con chỉ biết, Tiêu ca ca đối với con tốt nhất. Anh ấy nói chuyện đặc biệt hòa khí, thực cưng chiều con, chưa bao giờ giận đỏ mặt. Con xấu lắm, anh ấy sẽ giảng đạo lý, còn có thể dỗ con vui vẻ. Anh ấy mua voi con cho con, là món đồ chơi con bảo bối nhất.
Có đôi khi con cảm thấy ông trời cho con ba mẹ, còn không bằng cho con Tiêu ca ca. Bất quá, Tiêu ca ca bảo con nghe lời ba mẹ, con liền nghe lời anh ấy đi.
Ai nha! Con lại nghĩ tới Tiêu ca ca, con muốn gọi điện thoại tới Canada. Hôm nay liền viết đến đây. Thuận tiện nói một câu, cô giáo, cô để tụi con viết nhật kí, sau đó minh mục trương đảm (trắng trợn?) mượn cơ hội nhìn lén, có phải muốn thỏa mãn ham mê rình trộm của cô không a?
Cô giáo phê bình chú giải:
Cho dù Tiêu ca ca của con có tốt hơn nữa, cô giáo cũng sẽ không ghen tị. Con không muốn nói cho cô, không cần tìm cớ.
Cô giáo không có ngốc, cô căn bản không muốn hỏi ông ngoại bà ngoại con là ai.
Con tức giận Tiêu ca ca bị lừa, cùng con hận tiếng Anh không có liên hệ tất nhiên nào cả.
Cô giáo không có tính kì thị. Nhưng là, nam nữ ngang hàng cùng Tiêu ca ca con gả cho chú út con, hai chuyện có bản chất khác nhau.
Cô giáo cảm thấy, Tiêu ca ca trong miệng con quả thực rất giỏi giang, nhưng mà không gặp liền tiếc nuối cả đời, có phải rất khoa trương không?
Đối với việc con thích Tiêu ca ca còn hơn ba mẹ con, cô giáo từ chối cho ý kiến.
Còn có, cô giáo không có ham mê rình trộm, con không thể xuyên tạc ý tốt của cô giáo. Cô muốn bồi dưỡng khả năng sáng tác của các con.
Duyên Duyên, con viết như vậy không xem như nhật kí, nhật kí là viết chuyện phát sinh trong một ngày. Bất quá, không có một lỗi chính tả, hơn nữa viết có trật tự, cô giáo cho con năm phần. Phải tiếp tục cố gắng.
Duyên Duyên, cô giáo lặng lẽ hỏi con a. Khăn quàng cổ cô đan không được, cùng cô giáo Hà ăn cơm cô tặng, kết quả đi bệnh viện, đều là ai nói cho con a?
|
Chương 47: Nhật kí của Duyên Duyên (2)
Ngày 16 tháng 1 năm 2008, thời tiết mưa to.
Cô giáo nói hôm qua viết như kia không phải nhật kí, vậy thì mình viết thế này được rồi.
Sáng nay, 5h mình rời giường, ngâm thơ Đường nửa giờ. Đã quên nói với cô giáo, thơ Đường là Tiêu ca ca dạy con, nói Duyên Duyên sẽ tốt hơn.
Mình thích nhất ngâm thơ cổ, buổi sáng đến phòng ba mẹ ngâm mấy lần, sẽ có rất nhiều tiền tiêu vặt. Mẹ chung quy sẽ nói, Duyên Duyên a, đừng gây sức ép mẹ, muốn cái gì mẹ đều mua cho con a. Ba sẽ nói, con ngoan, không cần ngâm, con nói con muốn cái gì, ba đều cho.
Không chỉ ba mẹ đâu, mình ngâm thơ cổ cho ông nội bà nội nghe, cũng sẽ được khen, còn cho Duyên Duyên thiệt nhiều đồ ăn ngon. Tiêu ca ca chính là lợi hại, dạy cái gì cũng hữu dụng a. Cô giáo, cô nói đúng không? Con đề nghị, mở rộng trong trường học. Bởi vì, không hề ít bạn học oán giận ba mẹ keo kiệt.
Buổi sáng, cô giáo muốn tụi mình vẽ người tụi mình thích nhất. Mình rất muốn vẽ Tiêu ca ca, chính là, mình sợ vẽ hỏng, trước dùng ba khai bút. Kết quả, cô giáo khen ngợi mình, cho mình một đóa hoa hồng. Ngay cả Hứa Phong, Lợi Lợi cũng nói, ba mình thật anh tuấn a!
Cô giáo, cô cũng không nên dễ dàng thỏa mãn như vậy a, Tiêu ca ca so với ba còn đẹp trai hơn. Nếu, ba cùng Tiêu ca ca đi đóng phim chú quay, Tiêu ca ca nhất định là diễn viên, ba nhiều lắm ở bên cạnh xách hành lí cho Tiêu ca ca.
Giữa trưa ăn cơm, đây là thời gian mình gian nan nhất. Mình quen ăn cơm Tiêu ca ca nấu, lại ăn cơm nhà trẻ, quả thật chính là để giảm béo. Cho nên, cô giáo, cô đừng luôn nói con kén ăn, kỳ thật con thật dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần là cơm Tiêu ca ca nấu, con một hơi có thể ăn ba chén.
Cô giáo, nhà trẻ chúng ta có phải nhà trẻ tốt nhất không? Một tháng, học phí năm ngàn, giữa trưa liền ăn cái này sao? Mình hỏi ba, ba nói mang cơm cho mình. Bất quá, mình nghĩ đến Tiêu ca ca nói, nam tử hán phải nhẫn nại. Duyên Duyên là nam tử hán, cũng phải nhẫn nại, không thể tùy hứng.
Nói đến giấc ngủ trưa, mình không thích nhất. Thiệt nhiều bạn nữ đến cướp bên cạnh mình, còn không cho mình ngủ, đều bắt mình nói chuyện. Lúc trước nha, mình muốn nói cho cô giáo. Nhưng mà, giải thích với cô giáo sẽ bị nói thành mách lẻo, bị mọi người xem thường, cho nên quên đi.
Khó trách chú út thông minh nhất nhà mình, biết cùng Tiêu ca ca kết hôn. Chú ấy cũng biết con gái rất quấn người a! Mình không lấy mấy nhỏ so sáng với Tiêu ca ca, bằng không, Tiêu ca ca rất đáng thương.
Đêm qua mình gọi điện cho Tiêu ca ca rồi. Tiêu ca ca bên kia đang có tuyết lớn, Tiêu ca ca nói, có thể đem Duyên Duyên vùi vào trong đó đó! Duyên Duyên cũng muốn xem, nơi này của chúng ta cũng không hạ tuyết.
Cô giáo, con xin phép cô đi Canada được không? Con có thể cho cô tiều tiêu vặt của con, ba mươi vạn đủ không? Tiền còn lại, con còn muốn chuẩn bị mua vé máy bay.
Đúng rồi, cô giáo, chuyện cô nhỏ giọng hỏi, con không thể nói cho cô như vậy. Ba từng nói, càng là chuyện bí mật, đối phương muốn biết, trả giá cũng càng cao, cô như thế nào một chút biểu hiện cũng không có?
A, đã muốn 8h, nên gọi điện thoại cho Tiêu ca ca.
Cô giáo phê bình chú giải:
Duyên Duyên a, ngâm thơ cổ là chuyện tốt. Bất quá, con không biết là hành vi của con có chút khuynh hướng uy hiếp sao?
Duyên Duyên, cô giáo cho con một đóa hoa hồng, không phải bởi vì ba con anh tuấn, mà là bởi con vẽ rất đẹp. Ít nhất mắt, mũi, miệng, tai đều không sai vị trí.
Về chuyện cô giáo nói con kén ăn, cô giáo ở trong này giải thích với con, là cô giáo suy nghĩ không chu toàn. Cô giáo sẽ đề xuất ý kiến với hiệu trưởng, mời đầu bếp biết nấu ăn. Tại điểm này Duyên Duyên làm tốt lắm, Tiêu ca ca của con dạy con rất hiểu chuyện. Cô giáo cần học tập anh ấy.
Cái kia, Duyên Duyên nha! Về sau, cô giáo để con ngủ một mình, không cho bạn nữ làm ồn con. Bất quá, chú út con cùng Tiêu ca ca kết hôn, cùng với con gái quấn người không quan hệ quá lớn. Duyên Duyên, nữ hài tử vẫn là rất đáng yêu, Lợi Lợi không phải không phải cũng đem điểm tâm tặng con ăn sao?
Duyên Duyên, con muốn đi Canada hẳn là hỏi ba mẹ, nếu bọn họ đồng ý, cô giáo sẽ không phản đối. Con không cần cho cô tiền, thật đó.
Duyên Duyên, con muốn cô giáo cho con cái gì, liền nói cho cô a? Cô giáo rất nghèo, không có ba mươi vạn a! Nếu không, cô giáo cho con năm đoán hoa hồng được không?
|
Chương 48: Nhật kí của Duyên Duyên (3)
Ngày 17 tháng 1 năm 2008, thời tiết nắng.
Hôm nay thời tiết rất không tồi, nhưng là tâm tình mình không tốt. Đêm hôm qua, Tiêu ca ca ở trong điện thoại thật không có tinh thần. Đều là chú út không tốt, không có chiếu cố tốt Tiêu ca ca. Chờ mình trưởng thành, nhất định phải đoạt lấy Tiêu ca ca!
Giữa trưa, mình cùng Bánh Mè (biệt danh nha) lớp Quả Táo đánh nhau. Cô giáo biết chuyện này, đúng không? Con lặp lại lần nữa, con ở bên hố cát đắp cát, muốn làm một tòa thành cho Tiêu ca ca. Con nói rồi, tâm tình con không tốt, cho nên một mình đắp, đắp đã lâu.
Ai biết, Bánh Mè lớp Quả Táo đi tới, cứng rắn muốn cùng Lợi Lợi lớp chúng ta chơi. Lợi Lợi nói không muốn chơi cùng người cả mặt đều là bánh mè, Bánh Mè liền tức giận đẩy ngã Lợi Lợi. Nó đẩy Lợi Lợi cũng không sao, nhưng là không nên đẩy Lợi Lợi lên tòa thành của con, hại mình đắp hơn nửa ngày, ngay cả tấm ảnh cũng chưa chụp được.
Cô giáo, cô nói nếu là cô, cô có tức hay không? Con cũng không có động thủ đánh, Tiêu ca ca nói phải giảng đạo lý. Con bảo Bánh Mè giải thích, cô có biết nó nói cái gì không? Nó nói: “Xú tiểu tử, mày là cái thá gì? Ba tao là cảnh sát, mày dám khi dễ tao, bảo ba tao bắt mày lại!”
Mình nói, được rồi, cậu không xin lỗi, cũng không quan trọng. Tôi về sau liền gọi cậu là Bánh Mè, còn muốn tất cả mọi người đều gọi như vậy!
Tiêu ca ca từng nói, mọi người có nhược điểm, cô đạp trúng chỗ đau của hắn, đối phương mới biết đau. Tuy rằng, Tiêu ca ca nói không thể tùy tiện như vậy, nhưng ai kêu Bánh Mè vận khí không tốt, ngay thời điểm mình tức giận liền chọc mình chứ?
Người bên cạnh mình nghe xong, đều cười gọi nó Bánh Mè. Ngay cả Lợi Lợi cũng không khóc, kêu đặc biệt vang. Mặt Bánh Mè từ đỏ thành trắng, trắng biến xanh, xanh biến tím, bộ dáng nó lúc đó, thật muốn để cô giáo nhìn xem. Cô nhìn thấy, liền biết nó hổ thẹn cỡ nào.
Sau khi biến sắc mặt, Bánh Mè động thủ đánh mình. Mình né nó, bảo bọn Hứa Phong giúp mình hung hăng đánh. Lúc sau, cô giáo nhìn thấy, Bánh Mè bị đánh thành đầu heo, khóc bù lu bù loa, giống như còn ủy khuất hơn mình. Mình liền dụi mắt, cũng khóc, bằng không cô giáo nhất định đã cho rằng mình khi dễ nó đó.
May mắn tất cả mọi người giúp mình làm chứng, là Bánh Mè khi dễ mình trước. Bằng không, mình chẳng phải cũng bị oan uổng?
Chuyện Tiêu ca ca, chuyện Bánh Mè làm mình rất không cao hứng. Ngay cả điểm tâm Lợi Lợi cho cũng ăn không vô, đều cho Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi, Mã Tiểu Phượng giúp mình đánh nhau.
Buổi chiều, mình trốn học. Bảo ba tới đón mình, mình lo lắng Tiêu ca ca, gọi điện thoại đến Canada, Tiêu ca ca không ở đó. Thật là, mình vì cái gì không thể đến Canada chứ? Mình hiện tại biết rõ, dù có tiền cũng không phải chuyện tốt.
Mình hỏi ba. Ba nói, sang năm mang con đi. Sang năm Tiêu ca ca đã sớm về đây, mình còn đi làm gì a? Ba thật là, một chút cũng không biết tâm tư con mình. Con thực nên để cho ba xem nhật kí của con, cô giáo, cô nói xem?
Buổi tối ăn cơm, là đồ ăn Tần đại bá nấu. Bình thường trừ bỏ Tiêu ca ca, mình thích nhất đồ ăn ông ấy làm. Nhưng mà, hôm nay mình ăn không vô. Mẹ sờ sờ trán mình, nói mình không có phát sốt. Ai, lại một người mẹ không hiểu tâm tư con mình.
Mình gọi vài cuộc điện thoại, Tiêu ca ca cũng không ở. Cuối cùng, mình chuẩn bị ngủ bên cạnh điện thoại. Kết quả, bị ba ôm vào phòng, nói nếu không ngủ, không bao giờ cho mình gọi điện thoại cho Tiêu ca ca nữa.
Ba hư hỏng, ba cư nhiên đạp vào nhược điểm của mình, ba biết rõ mình rất thích Tiêu ca ca. Từ giờ khắc này, mình thề, muốn tìm nhược điểm của ba, hung hăng đạp! Cô giáo, cô giúp con làm chứng đi.
Con nhớ ra rồi, cô giáo, sự kiện cô muốn biết, trừ phi cô đưa con đi Canada, nếu không, con sẽ không nói.
Tốt lắm, con đi ngủ, ôm voi nhỏ của con ngủ, tốt nhất mơ thấy Tiêu ca ca.
Cô giáo phê bình chú giải.
Duyên Duyên, cô giáo biết con phi thường thích Tiêu ca ca, bất qúa, hành vi cướp người là không tốt. Hy vọng sau này con lớn lên, còn giữ bản nhật kí này, biết cô giáo không tán thành hành vi của con.
Duyên Duyên, chuyện đánh nhau hôm nay, cô giáo biết Hoàng Đình không đúng trước. Nhưng, con không thể tuỳ tiện tặng biệt hiệu cho bạn bè. Đặc biệt nhằm vào bề ngoài bạn ấy. Con làm như vậy là khi dễ bạn ấy, như vậy không tốt.
Sắc mặt Hoàng Đình thay đổi nhiều như vậy, không phải hổ thẹn, bạn ấy tức giận.
Đương nhiên, Tiêu ca ca của con cũng không nói gì sai. Nhưng mà, anh ấy không phải muốn con đừng tuỳ tiện như vậy sao? Trên mặt Hoàng Đình có tàn nhang, bạn ấy cũng thật buồn rầu, Duyên Duyên không thể dùng cái này khi dễ bạn ấy. Cô giáo hy vọng con ngày mai giải thích với bạn.
Trốn học là không tốt, bất quá Duyên Duyên là bởi vì Tiêu ca ca mà sốt ruột, cô giáo vẫn cho con đoá hoa hồng mỗi ngày. Về phần, nhật kí có đề cho ba con xem hay không, Duyên Duyên chính mình tính toán là được, cô giáo không thể giúp con ra chủ ý.
Cô giáo biết, Duyên Duyên phi thường thích Tiêu ca ca. Nhưng mà, ba con vì tốt cho con, ba lo lắng thân thể con. Con nghĩ như vậy, ba sẽ bị thương tâm.
Duyên Duyên, cô giáo mang con đi Canada, cô giáo sẽ bị cảnh sát bắt. So với ngồi tù, cô giáo tình nguyện không biết. Bất quá, có một ngày Duyên Duyên muốn hoa hồng nhỏ, vẫn có thể dùng bí mật đến đổi hoa hồng.
|
Chương 49: Nhật kí của Duyên Duyên (4)
Ngày 18 tháng 1 năm 2008, thời tiết âm u có mưa.
Hôm nay, mình so với hôm qua càng không cao hứng. Suốt hai ngày, cùng Tiêu ca ca mất liên lạc. Chẳng lẽ, ba mẹ bọn họ cũng không gấp sao? Mình quyết định, hiện tại bắt đầu không để ý bọn họ nữa, hừ!
Bánh Mè ngày hôm qua thua, còn không nhận thua. Học xong tiết thứ nhất, đến lớp Dưa Hấu chúng ta, chặn mình lại, không cho mình đi WC. Nói buổi chiều ba nó tới đón nó, cho mình đẹp mặt.
Cô giáo, cô bảo con giải thích với Bánh Mè, vì sao không bảo nó giải thích với con trước? Rõ ràng là nó hư trước!
Mình nghĩ đến ba Bánh Mè làm cảnh sát, lấy di động gấu trúc nhỏ trong túi, gọi điện thoại cho chú Hưởng Vân. Hỏi chú, lớn hơn cảnh sát là cái gì? Chú Hưởng Vân nói, là trưởng cục cảnh sát.
Nghe nói, Hạ Thiên Vương lớp Đào Mật, ba cậu ta là trưởng cục cảnh sát, con đi nhìn xem, có thể mượn ba cậu ta lại đây dùng một chút không. Cho nên, sau tiết thứ hai, mình đến lớp Đào Mật, bảo người ta hẹn Hạ Thiên Vương đi ra.
Mình nói, tớ muốn mượn ba cậu.
Hạ Thiên Vương nói, có thể, bất quá em dùng cái gì đổi?
Mình nói, cậu muốn cái gì?
Hạ Thiên Vương vuốt cằm, nhìn mình thật lâu. Sau đó, cười đến giống con hồ ly. Cậu ấy nói, em cho anh thơm một cái, anh liền đem ba cho em mượn.
Mình nghĩ nghĩ xem có thích hợp hay không, cảm thấy nếu chỉ là hôn nhẹ lên mặt, cũng không có gì. Dù sao, ba mẹ, ông nội bà nội luôn hôn mình. Mình nói, được rồi, bất quá chỉ có thể hôn nhẹ mặt.
Hạ Thiên Vương gật đầu đồng ý, kéo mình đến nơi không có ai, chụt một cái hôn lên miệng mình. Mình giận, rõ ràng nói hôn mặt, đồ gạt người! Mình lập tức cho cậu ấy một cái tát, xoay người bước đi, mình mới không để ý đến cậu ấy.
Mình một đường chạy chậm, mới vừa ngang qua lớp Đào Mật, phía sau có người vỗ vai mình. Mình quay đầu lại, có người bộ dạng rất giống Hạ Thiên Vương. Cậu ta nói, em tìm anh có chuyện gì?
Mình nói, tớ không tìm cậu.
Cậu ta nói, em không phải tìm Hạ Thiên Vương sao? Chính là anh.
Mình nói, tớ vừa mới gặp Hạ Thiên Vương, mắt cậu ấy màu lam, mắt cậu màu xanh lục.
Cậu ta nói, đó là em trai anh Hạ Thiên Hoàng, anh mới là Hạ Thiên Vương.
Mình mắng cậu ta vừa rồi sao không đi ra.
Cậu ta nói đi WC.
Hai ngày này vận khí mình thật sự quá kém, mình hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên Vương một cái. Đem di động gấu trúc nhỏ đưa cho cậu ta, muốn cậu ta gọi cho ba, kêu ông buổi chiều đến lớp Dưa Hấu nhà trẻ.
Hạ Thiên Vương hỏi mình tại sao?
Mình nói, em trai cậu đáp ứng tớ, đem ba cậu cho tớ mượn.
Hạ Thiên Vương nói, nó đáp ứng thế nào.
Mình nói, cậu không biết tự đi hỏi em trai cậu a!
Hạ Thiên Vương nói mình không trả lời, cậu ta sẽ không gọi điện thoại.
Anh trai với em trai cùng một dạng, liền thích khi dễ người. Mình đoạt lấy di động gấu trúc nhỏ, không để ý tới cậu ta, đi trở về lớp Dưa Hấu.
Tiết thứ ba nặn đất sét, mình nặn Hạ Thiên Vương cùng Hạ Thiên Hoàng, sau đó dùng gậy đồ chơi chọt bọn họ, thật sự là hết giận a!
Thời điểm ăn cơm trưa, Lợi Lợi nói có người tìm mình. Mình vừa thấy, Hạ Thiên Vương cùng Hạ Thiên Hoàng đứng ở cửa. Trên mặt trái Hạ Thiên Hoàng còn có chút hồng.
Mình kéo ghế dựa, đưa lưng về phía cửa, mới không để ý bọn họ.
Ai biết da mặt bọn họ đặc biệt dày, đi vào nói chuyện với mình.
Lớp Dưa Hấu so với lớp Đào Mật nhỏ hơn một tuổi, mọi người hình như đều biết bọn họ, gọi bọn họ Hạ ca ca, có bạn nữ nhìn bọn họ còn đỏ mặt. Mình đến nhà trẻ Bảo Bảo, cũng đã ba tháng, sao không biết bọn họ nổi danh như vậy a?
Hạ Thiên Hoàng cho mình một hộp chocolate, nói xin lỗi.
Mình không cần, trả lại cậu ấy.
Hạ Thiên Vương nói, là em trai cậu ta không tốt, muốn mình không cần không để ý bọn họ.
Mình không nghe, ăn xong cơm, cùng bọn Hứa Phong chơi đùa. Làm bộ như nhìn không thấy hai người Hạ Thiên Vương.
Hạ Thiên Hoàng lại chạy tới nói, cậu ấy đã gọi điện thoại cho ba, buổi chiều sẽ đến xem mình.
Mình nghĩ, may mắn không có hôn không. Bất quá, mình vẫn sẽ không để ý bọn họ.
Buổi chiều, Bánh Mè lại đây, nói cái gì không cho mình chạy trốn, người trốn làm chó. Còn nói, muốn mình bò như con chó nhỏ, nó mới hết giận.
Cô giáo còn muốn con giải thích? Con mới không đâu!
Thời điểm chạng vạng tan học, mình kéo bọn Hứa Phong cùng đến phòng học chờ. Bánh Mè lôi kéo ba mẹ nó vào, mẹ nó hung tợn nhìn mình, mắng mình khi dễ Bánh Mè nhà bà.
Mình bảo Hứa Phong, Lợi Lợi làm chứng, nói Bánh Mè không tốt.
Bon họ ngược lại nói tụi mình không giáo dưỡng (aka mất dạy), cô giáo bao che cho tụi mình. Bà ta muốn bọn mình giải thích, còn muốn làm trò trước mặt mọi người, nói chính mình khi dễ Bánh Mè, không có gia giáo.
Không có giáo dưỡng, bọn họ thế nhưng nói Duyên Duyên không có giáo dưỡng. Tiêu ca ca rõ ràng dạy Duyên Duyên rất tốt, cô giáo cũng nói tốt. Mắt mình ê ẩm, nhưng mà mình không muốn khóc, khóc mình liền thua. Mình thua không sao, nhưng mà Tiêu ca ca không thể thua, Bánh Mè khẳng định sẽ chê cười mình, chẳng khác nào cười Tiêu ca ca.
Cô giáo, cô lúc ấy cũng ở đó, ba mẹ Bánh Mè, bọn họ mới hư hỏng!
Lợi Lợi, Hứa Phong bọn họ đều khóc, mình không khóc, ngẩng đầu hung hăng cho bọn họ ánh mắt xem thường. Mình xem thường bọn họ, bọn họ khi dễ tiểu hài tử.
Ngay tại lúc cô giáo bị mắng, Hạ Thiên Hoàng, Hạ Thiên Vương mang theo ba các cậu ấy đi vào. Một phen ôm lấy mình, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ba Bánh Mè.
Ba Bánh Mè vừa rồi còn thực tàn ác, lập tức không có thanh âm.
Bác trai ôm mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mình, không có mắng ba Bánh Mè, chỉ nói, cậu ngày mai không cần đến, hảo hảo ở nhà tỉnh lại. Lúc đi, thấp giọng nói, một cảnh sát, khi dễ tiểu hài tử thực uy phong sao?
Mình cảm thấy ba Bánh Mè, không hổ là ba Bánh Mè. Sắc mặt ông ta biến hoá so với Bánh Mè còn lợi hại hơn, không ngừng kêu Bánh Mè giải thích với mình. Bánh Mè không chịu, còn đánh miệng nó, đánh mông nó. Ừm, mình cảm thấy người ba như vậy không tốt, vẫn là ba Duyên Duyên tốt. Đương nhiên, Tiêu ca ca tốt nhất.
Bác trai quan tâm cô giáo xong, mang mình cùng bọn Hứa Phong đến tiệm bánh ngọt bên cạnh nhà trẻ. Mãi cho tới khi ba mình tới đón. Ba hình như quan biết bác trai, lúc đi, còn nói lần sau đến nhà bọn họ chơi.
Thời điểm chào tạm biệt, mình đã không còn giận Hạ Thiên Hoàng cùng Hạ Thiên Vương. Cho nên, theo chân bọn họ muốn chocalate giữa trưa. Ba nói mình là kẻ trộm nhỏ, mình cười.
Vui vẻ nhất chính là, buổi tối bảy giờ, Tiêu ca ca gọi điện cho mình. Nói rằng biết mình lo cho anh ấy, cho nên gọi tới. Nói mua đồ chơi cho mình, lúc cúp điện thoại cho mình nụ hôn ngủ ngon.
Thật tốt, Duyên Duyên hôm nay viết dài quá. Cô giáo ngày mai cho mình hoa hồng a!
Cô giáo phê bình chú giải:
Duyên Duyên, con lo lắng cho Tiêu ca ca, cô giáo biết. Cô giáo tin tưởng, ba mẹ con cũng thực lo lắng cho Tiêu ca ca. Bởi vì, bọn họ là người lớn, cho nên thương tâm cũng không cho con xem. Nhưng mà, con liền như vậy không để ý bọn họ, bọn họ sẽ thương tâm muốn chết.
Chuyện con cùng Hoàng Đình đánh nhau, cô là muốn các con nói xin lỗi nhau. Hoàng Đình không nên đẩy bạn, tuy rằng Lợi Lợi cũng có sai, nhưng là động thủ đánh người là không đúng. Hơn nữa, đã làm sai thì phải xin lỗi, nhưng mà bạn ấy không nói, đây là sai.
Duyên Duyên, con sai ở chỗ không nên tuỳ tiện đặt biệt danh cho người khác.
Duyên Duyên về sau đụng phải người giống Hoàng Đình nói chuyện như vậy với con, con phải lập tức nói cho cô giáo, cô giáo sẽ không để con bị khi dễ. Không cần đi mượn ba.
Còn có, con còn nhỏ, không thể tuỳ tiện để người ta hôn nhẹ.
Về chuyện ba mẹ Hoàng Đình lúc chiều, cô giáo cảm thấy bọn họ không tốt, rất không nên. Các con vẫn là đứa nhỏ, đặt biệt hiệu tuy rằng không tốt, nhưng mà không phải đặc biệt ác ý. Cô giáo không có hoàn thành trách nhiệm bảo vệ các con, là cô giáo không tốt.
Lần sau, Duyên Duyên sớm một chút nói cho cô giáo, cô giáo sẽ không cho bọn họ tiến vào.
Ngày hôm qua, Duyên Duyên biểu hiện thật dũng cảm, cô giáo cho con một đoá hoa hồng nhỏ. Cô giáo thật cao hứng Tiêu ca ca của con gọi điện về, như vậy Duyên Duyên sẽ không cần lo lắng. Thông qua chuyện này, Duyên Duyên còn quen thêm hai bạn mới, cô giáo cảm thấy này cũng là một loại trưởng thành. Sau khi con lớn sẽ hiểu.
|