Đã sắp sửa hoàng hôn, mặt trời chiều đều đang ngã về phía tây.
Phó Kinh Hồng thư thư phục phục mà ngâm mình ở trong hàn đàm, mặc cho nước hồ lạnh lẽo thấu xương đang chậm rãi, dội rửa mọi nỗi uể oải quanh thân thể. Y chậm rãi, thoải mái mà mở rộng tứ chi của mình ra, thích ý mà nhắm hai mắt lại.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!(*)
Đời này, y cũng coi như là đã sống không thẹn với bản tâm của mình.
Phó Kinh Hồng tự cười khẽ một tiếng, xòe lòng bàn tay ra, lướt qua mặt nước hồ man mát.
Chợt, y nhớ tới mọi chuyện đã diễn ra ở kiếp trước.
Kiếp trước là y quá mức chấp nhất, nhập vào ma chướng. Mà kiếp này, y không muốn chấp nhất nữa. Thế nhưng, có một số chuyện, tựa hồ như đã diễn ra trái ngược với kế hoạch của y.
Bất thình lình, vang lên một trận tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến đây.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, nhìn đến.
Đó chính là Bạch Luyện Hoa đang mặc một thân bạch y đang cẩn thận mà bước đi từng bước một, đi về phía hàn đàm.
Phó Kinh Hồng khẽ cười, hỏi:
– Làm sao vậy, tiểu sư đệ cũng tới để tắm rửa sao?
Bạch Luyện Hoa dùng đôi mắt to tròn, đơn thuần nhìn lại Phó Kinh Hồng nói:
– Sư huynh, để đệ bóp vai giúp huynh.
Phó Kinh Hồng chỉ liếc một cái nhìn hắn, uể oải, chống nửa người trên, dựa lưng vào trên tảng đá to bên bờ hồ, vừa nhíu mày đáp:
– Không cần.
Ngay lập tức, trong đôi mắt to, tròn của Bạch Luyện Hoa dấy lên nỗi oan ức. Hắn liền ngồi xổm ở cạnh bờ hồ, lại lẩm bẩm nói:
– Vì sao bọn hắn thì có thể, chỉ có đệ là không thể chứ?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không biết phải nói gì cả, cho nên, liền không để ý tới hắn nữa. Y chỉ cúi đầu xuống, tự vẫy lấy nước hồ tẩy người mình.
Mấy lần trước, đúng là do y có ý ra tay đùa bỡn Bạch Luyện Hoa, chỉ là vì trả đũa lại mọi oan khuất mà kiếp trước y phải chịu mà thôi.
Thế nhưng, bây giờ, y nghĩ lại, thì dù cho y có trả thù được Bạch Luyện Hoa của đời này thì lại chiếm được gì đây?
Ở trước mắt, thiếu niên đang dùng đôi mắt tròn xoe, long lanh mà nhìn y đây, vốn đã không phải là tên tiểu sư đệ đã đâm một nhát kiếm sâu vào trong lồng ngực của y ở kiếp trước nữa rồi.
Đã không phải là kẻ mà y đã từng yêu say đắm, cũng đã từng rất hận qua nữa rồi, cho nên, đến cuối cùng, rốt cục là y vẫn lựa chọn buông bỏ xuống tất cả.
Đời này của y, đã không còn tồn tại một Bạch Luyện Hoa mà y đã từng yêu từng hận nào nữa.
Thiếu niên ở trước mắt này, chỉ đơn thuần là một tiểu sư đệ từ nhỏ đã dính ở bên người của y, vẫn luôn kéo lấy góc áo của y, luôn nhu thuận gọi y là “đại sư huynh” mà thôi.
Phó Kinh Hồng chỉ hít sâu vào một hơi, nói:
– Vậy đệ bóp vai giúp cho huynh đi.
Ngay tức khắc, ánh mắt của Bạch Luyện Hoa lóe sáng lên, lập tức cởi bỏ quần áo ra, nhảy vào trong hàn đàm. Mà, nước hồ có chút lạnh, hắn lại đột ngột ngâm mình vào nước, liền bị hàn ý thẩm thấu vào, xộc thẳng vào tận xương tủy, đến cả người của đều khẽ run lên.
Phó Kinh Hồng vẫn tựa người ở trên tảng đá lớn kia mà nhìn Bạch Luyện Hoa đang cắn lấy môi dưới, vẫn kiên trì mà rẽ nước đi về phía của y.
Vóc người của Bạch Luyện Hoa đều đã trưởng thành, lúc này đã cao hơn Phó Kinh Hồng đến cả nửa cái đầu. Làn da của hắn lại trắng trẻo chẳng khác nào món đồ sứ cả, lại bóng mịn, trơn loáng, như là mặt ngọc. Tuy dáng vẻ của hắn gầy gò, nhưng không lại hiện ra nét gầy yếu, tinh tế. Dưới từng làn hơi nước mông lung bao phủ khắp hàn đàm này, phảng phất như là Phó Kinh Hồng lại nhìn thấy bộ dạng phong hoa tuyệt đại của tiểu sư đệ ở kiếp trước đang lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt mình vậy.
Bạch Luyện Hoa đã đi đến trước mặt của Phó Kinh Hồng, lập tức dùng ánh mắt long lanh nhìn chăm chú vào Phó Kinh Hồng nói:
– Sư huynh, đệ xoa bóp vai cho huynh đây.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nở nụ cười, liền xoay người lại, nằm sấp lên trên tảng đá lớn, lấy tấm lưng đối diện với Bạch Luyện Hoa.
Bạch Luyện Hoa vươn tay đến, lòng bàn tay đặt lên sống lưng trơn mịn của Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, khiến cho y run rẩy lên một cái.
Tiếp theo, hắn dùng mấy ngón tay xoa bóp men theo đường cong của sống lưng bên dưới, dần dần nhích lên từng chút một đè lên trên hai bả vai của Phó Kinh Hồng, chậm rãi xoa bóp đến các đốt sống trên gáy của y, lại xoa lên ấn xuống từng cái một lên mỗi chỗ da thịt, đốt xương đang bị rệu rã, nhức mỏi không ngớt của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng “hừ”, nói:
– Lại dùng sức thêm chút.
Cho nên, Bạch Luyện Hoa không khỏi dùng sức thêm mấy phần.
– Đúng. Chính là ở chỗ đó. Mạnh thêm một chút đi…
– A… Đau, nhẹ chút.
– Mau mau…
– Nhanh hơn chút nữa…
– Đau, chậm lại một chút.
Phó Kinh Hồng thoải mái nằm nhoài ở trên tảng đá, vừa phát ra vài tiếng “hừ”, trên bả vai vừa đau lại tê dại, trực tiếp khiến y cảm thấy thoải mái đang muốn thiếp đi.
Bạch Luyện Hoa lại dùng sức xoa bóp vừa nhu lại vừa cương, mà xoa bóp đúng chỗ đau.
Phó Kinh Hồng rầm rì lên vài tiếng, liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch Luyện Hoa đang dần dần kề sát đến sống lưng của y.
– Sư huynh. Giờ, đệ xoa bóp cả lưng cho huynh.
Tiếng nói của hắn có chút ngột ngạt, phảng phất giống như là đang đè nén cái gì đó.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được có vật gì đó đang cứng rắn, nóng bỏng lại giương thẳng lên, cạ vào khe mông của y, nhưng y vẫn cứ híp mắt, nằm nhoài ở trên tảng đá lớn.
Bạch Luyện Hoa thấy Phó Kinh Hồng không hề đáp lại mình, thì hắn liền đánh bạo, đưa cả hai tay ra, chậm rãi xoa nắn mỗi nơi da thịt trên lưng của Phó Kinh Hồng, men sống lưng trơn bóng mà xoa ấn một mạch đi xuống dưới.
Phó Kinh Hồng vẫn không có phản ứng nào cả.
Thoáng chốc, bàn tay của Bạch Luyện Hoa lại càng thêm lớn mật, dần dần đi xuống phía dưới, dừng lại ở trên hai cánh mông có chút cong nẩy của Phó Kinh Hồng.
Rốt cuộc, ngay lúc này, Phó Kinh Hồng mới mở mắt ra, cũng không hề xoay người lại, chỉ là lười biếng mở miệng hỏi:
– Đệ đang làm gì đó?
Bạch Luyện Hoa lại chỉ khàn giọng đáp:
– Sư huynh, đệ chỉ định dọn dẹp giúp huynh một chút mà thôi.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng liền nhíu mày. Tất nhiên là Bạch Luyện Hoa vốn không hề nhìn thấy được.
Hắn vẫn vươn ra một ngón trỏ, chậm rãi chen vào miệng hậu huyệt của Phó Kinh Hồng. Miệng huyệt đã có chút sưng đỏ, bên trong đó, vẫn còn sót lại chút chất lỏng trắng đục. Mà, từng tia nước hồ man mát xuôi theo ngón tay của Bạch Luyện Hoa mà tràn vào trong vách thịt, xộc thẳng vào trong, luồn sâu vào trong cơ thể khiến cho Phó Kinh Hồng không nhịn được mà khẽ rên ra một tiếng.
Tức khắc, ngón tay của Bạch Luyện Hoa càng đưa sâu vào, sau đó, lại hơi cong ngón tay lại moi móc, chỉ như là muốn làm sạch trong đó vậy.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày, hỏi:
– Đã dọn dẹp xong chưa đó?
– Vẫn chưa xong, còn rất là nhiều…
Vừa nói, Bạch Luyện Hoa liền đâm vào lần thứ ba.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng “hừ”, cũng mặc cho ngón tay của Bạch Luyện Hoa đang không ngừng ra vào hậu huyệt của y. Nhưng ngay sau đó, Bạch Luyện Hoa nhịn không nổi nữa mà rút ngón tay ra, đột ngột, cúi người về phía trước.
Trong lúc Bạch Luyện Hoa đang muốn chen vào, thì bất chợt, Phó Kinh Hồng xoay người lại, thì hắn liền dừng lại hành động này.
– Huynh cảm thấy thân thể cũng đã tắm sạch sẽ rồi. Nên trở về dùng bữa tối thôi.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, cười khẽ một tiếng, nói.
Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa dùng đôi mắt tròn xoe, long lanh lại đáng thương mà nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nói:
– Làm sao vậy, lẽ nào đệ không thấy đói bụng hay sao?
Nhất thời, trong ánh mắt của Bạch Luyện Hoa đều tràn đầy oan ức, vừa cọ đến cạ đi trên người của Phó Kinh Hồng, nhu nhuận lại đáng thương gọi:
– Sư huynh…
Phó Kinh Hồng cúi đầu, liếc mắt một cái, nhìn đến phân thân đang cực kì phấn chấn của Bạch Luyện Hoa, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút nào thay đổi hỏi:
– Làm sao hả?
– Sư huynh, vì sao bọn hắn đều có thể, chỉ có đệ là không thể?
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng khựng lại, nói:
– Chắc là vì dung mạo của đệ vốn không bằng bọn hắn đi?
Bạch Luyện Hoa tròn mắt, mờ mịt lại đơn thuần mà nhìn chăm chú vào y, hỏi:
– Tướng mạo trưởng thành của đệ có chỗ nào lại không bằng với bọn hắn chứ?
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười nhìn hắn, đột ngột, vươn tay đến, sờ một cái lên trên phân thân đang giương lên thẳng tắp của Bạch Luyện Hoa, đáp:
– Là nơi này.
Ngay tức khắc, Bạch Luyện Hoa sững sờ, lập tức, hắn lại bày ra bộ dạng ủy khuất, đáng thương mà nói:
– Thân thể của đệ vẫn còn đang cao lớn lên, cho nên, nơi đó cũng sẽ to…
Đồng thời, phân thân đang được nắm ở trong lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng, liền nảy lên hai cái, lại thật sự, nở lớn ra thêm mấy phần.
– Sư huynh, giúp đệ đi…
Bạch Luyện Hoa vội cạ phân thân của mình lên trên lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng.
Mà, Phó Kinh Hồng chỉ nhíu mày, cùng một lúc, tay đang nắm vật gì đó đang cực kì phấn chấn, đột ngột dùng sức, bóp mạnh hai cái.
Ngay tức thời, Bạch Luyện Hoa nhịn không nổi mà than nhẹ ra một tiếng, nhất thời, cả thân thể của hắn đều hoàn toàn xụi lơ, dựa lên trên người của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng liền cảm nhận được trong lòng bàn tay của mình đã có chút ướt át, mà phân thân kia còn vừa nảy lên một cái lại nở lớn lên thêm một vòng.
Nhưng y chỉ cau mày, mà tiếp tục nắm lấy nó.
Cả người của Bạch Luyện Hoa khẽ run lên, cúi đầu, đưa chóp đến sát gò mát của Phó Kinh Hồng vừa ngửi một chút, liền hít sâu vào một cái, vừa vươn đầu lưỡi ra liếm láp, động tác này giống như chú chó con đang mừng chủ vậy.
Phó Kinh Hồng bị hắn liếm đến ngứa ngáy, liền nghiêng người muốn trốn tránh, lại bị Bạch Luyện Hoa ôm gắt gao, nhốt chặt vào trong lồng ngực của hắn.
– Sư huynh… Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa phả ra từng đợt hơi thở nóng bỏng, ướt át ở bên tai của Phó Kinh Hồng. Trong giọng nói của hắn đều đang mềm nhũn, mang theo nhàn nhạt giọng mũi, tựa hồ như là đứa nhỏ đang oan ức vì bị người lớn hiểu lầm vậy.
– Vì sao bọn họ thì có thể, đệ lại không được chứ?
Phó Kinh Hồng cảm thấy, tựa hồ như là cả người của y đều đã bị khí tức của Bạch Luyện Hoa vây quanh. Nhất thời, trong tay của y lại không khỏi dùng nhiều thêm mấy phần sức mạnh.
Chờ đến khi y tỉnh táo lại, thì ở trong lòng bàn tay, phân thân của Bạch Luyện Hoa đang run rẩy không ngừng, nhìn như là đang muốn cao trào đi.
Ngay khi lòng bàn tay của y đã ướt đẫm một mảng nhỏ trắng đục, thì Phó Kinh Hồng lại theo bản năng liền dùng ngón cái mà đè lại lỗ nhỏ ở trên đỉnh phân thân của Bạch Luyện Hoa.
Nhất thời, thân thể của Bạch Luyện Hoa đều run rẩy cả lên, dùng đôi mắt to tròn, ướt sũng tràn đầy oan ức nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng lại ác ý đè lại đỉnh phân thân của Bạch Luyện Hoa, liếc một cái nhìn hắn nói:
– Nếu như đệ muốn ngang hàng với bọn hắn, thì đệ cứ ngoan ngoãn nằm xuống, để huynh thượng một lần đi.
Nghe vậy, nhất thời, Bạch Luyện Hoa sững người, nhưng hắn lại chỉ mím mím môi nói:
– Được.
Ngay tức khắc, Phó Kinh Hồng cũng sửng sốt.
Y không ngờ được rằng, Bạch Luyện Hoa lại dễ dàng chấp nhận. Y ngờ vực nhìn Bạch Luyện Hoa, liền xoay người rời khỏi tảng đá lớn đang nằm, ra lệnh với Bạch Luyện Hoa:
– Nằm yên lên trên đó đi.
Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa ngoan ngoãn nằm ngửa lên trên tảng đá lớn kia. Mà, phân thân của hắn vẫn còn bị Phó Kinh Hồng nắm ở trong tay, chìm vào trong nước, ép buộc không cho hắn cao trào, khiến hắn khó chịu đến cả mặt đều đỏ ửng lên.
Phó Kinh Hồng liền đưa tay đến, tách mở hai cẳng chân của Bạch Luyện Hoa ra, lại dùng bàn tay còn lại mò đến sau cái mông của Bạch Luyện Hoa. Nhưng ngay khi ngón tay của Phó Kinh Hồng vừa đặt lên giữa khe mông của Bạch Luyện Hoa, thì bất chợt, y lại dừng tay, buông thõng tay xuống, nói:
– Thôi. Huynh đói rồi. Trở về nhà ăn cơm thôi.
Quả nhiên, y vẫn không có cách nào nằm trên người khác được mà, dù cho người kia có là vị tiểu sư đệ trắng nõn nà, mềm mại như nước a.
Cho dù hiện tại, đã giải được thư cổ độc trùng qua rất lâu rồi, nhưng y vẫn không có cách nào…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy nhân sinh ở trước mắt đều thảm đạm, tối tăm cả rồi.
Ngay trong khi y đang đờ ra, Bạch Luyện Hoa đã vươn tay đến kéo cả người của Phó Kinh Hồng quay trở lại.
– Sư huynh không thượng đệ. Vậy thì, đến lượt đệ đến.
Hai bàn tay của Bạch Luyện Hoa đang ôm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, dùng phân thân đã cứng rắn từ lâu liên tục cạ lên khe mông ở giữa hai chân của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng vẫn luôn còn chìm đắm ở trong nỗi bi thương, chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì Bạch Luyện Hoa đã túm chặt lấy eo của y, tách hai bắp đùi của y ra.
Lúc này, Bạch Luyện Hoa đang nằm ngửa ở trên tảng đá lớn, mà y đang khóa ngồi lên trên người của hắn, còn phân thân phấn chấn không thôi của Bạch Luyện Hoa đang đối diện với miệng hậu huyệt của y.
Nhưng, dù Phó Kinh Hồng thấy thế cũng không giãy dụa.
Thôi thôi, xem như là y nhận mệnh rồi đi.
Người sống một đời thì chỉ cần tận hưởng vui vẻ ở trước mắt là được rồi. Dù là ở trên hay ở dưới thì có làm sao đâu?
Chí ít là hiện tại, cái tư thế này, vẫn còn cho y có chút tôn nghiêm là đang được ở trên người khác đi.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cắn răng một cái, tự tay nắm lấy phân thân của Bạch Luyện Hoa, lại tự mình chậm rãi ngồi xuống.
Tức khắc, Bạch Luyện Hoa liền thở gấp lên, lại dùng đôi mắt tròn xoe, ngây ngốc lại lấp lánh nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng đang tự mình ngồi xuống đến cùng. Cùng lúc này, Phó Kinh Hồng vẫn mang một mặt không hề cảm xúc ngồi xuống đến cùng, sau đó, y liền không còn khí lực nào nữa…
Trước đó, y đã cùng bốn người kia đại chiến suốt cả một buổi trưa.
Hiện tại, y nào còn có khí lực.
Vừa mới rồi, y chỉ là ép buộc mình gồng lên một hơi mà ngồi xuống. Còn hiện tại, đúng là y đã hoàn toàn mất hết sạch khí lực rồi đi.
Bạch Luyện Hoa yên lặng chờ một lát, thấy Phó Kinh Hồng vẫn không làm động tác tiếp theo, thì hắn liền khó chịu, không nhịn được mà ưỡn thẳng lưng lên. Động tác bất ngờ này, khiến cho vòng eo của Phó Kinh Hồng đều hoàn toàn mềm nhũn ra, không nhịn được mà hậu huyệt đều đang kẹp chặt lại. Bạch Luyện Hoa lại bị y siết chặt đến sung sướng, cho nên, hắn liền tiếp tục thẳng lưng, đâm lên phía trên.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng đều phải thở hổn hển lên một tiếng, vội đè Bạch Luyện Hoa lại, không cho hắn cử động nữa.
Thế nhưng, thiếu niên vừa mới nếm thử được tình dục, thì ở tình huống này, thì làm sao lại có thể nhịn xuống được đây.
Qua nửa ngày, vẫn thấy Phó Kinh Hồng bất động, rốt cuộc thì, Bạch Luyện Hoa cũng không kiềm chế nổi, đột ngột, nhổm người dậy, trở mình, xoay một vòng, đặt Phó Kinh Hồng xuống tảng đá lớn.
Một loạt động tác này để khiến cho phân thân của Bạch Luyện Hoa lại càng đi vào càng sâu trong cơ thể của Phó Kinh Hồng, ngay lập tức, cả hai người đều khựng lại một chốc.
Phó Kinh Hồng liền thở hổn hển, muốn động tác chậm lại một chút, nhưng làm sao mà có thể đây. Bởi vì ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa đã túm chặt lấy vòng eo của y mà bắt đầu mãnh liệt đưa đẩy lên.
Từ xưa, thì chuyện hoan ái vốn đều là vô sự tự thông.
Cho nên, rất nhanh, Bạch Luyện Hoa đã học được cách nên phải làm như thế nào rồi đi.
Hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, động tác ở dưới thân của hắn vốn liên tiếp cướp đoạt lấy, nhưng đôi môi của hắn lại không ngừng lưu luyến ở trên cần cổ của Phó Kinh Hồng.
– Sư huynh…
– Sư huynh…
Lúc này, ý thức của Phó Kinh Hồng dần dần chìm vào mê ly.
Ở trước mắt, khuôn mặt của Bạch Luyện Hoa đã dần dần chồng chéo lên đường nét mi thanh mục tú của thiếu niên mà y đã từng yêu từng hận ở kiếp trước như là một người vậy.
Giữa mông lung, mơ hồ, phảng phất như là y lại nhìn thấy được, năm đó, trên đỉnh Trọng Sinh nhai, thiếu niên mặc một thân bạch y đã đâm một nhát kiếm sâu vào trong lồng ngực của y.
Đúng lúc này, ở trên lồng ngực của y lại truyền đến một trận đâm nhói.
Ngay khi y cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Bạch Luyện Hoa đang cúi người, dùng đầu răng mà gặm cắn một đầu nhũ đã sưng đỏ ở trước ngực của y.
Trong lúc hoảng hốt, cơn nhói đau kì dị này, phảng phất như là lại hòa vào cùng với nỗi đau đớn của một nhát kiếm kia vậy.
Y đã nhớ ra, nhưng phảng phất, lại vừa quên mất.
Y vốn đã quên rồi, nhưng lại thật giống như là đang nhớ lại.
– Sư huynh…
Từng trận hơi thở nóng bỏng của thiếu niên bao phủ ở trên lồng ngực của y, đang chậm rãi nhích dần lên trên, lại đang liếm hôn lên trên vành tai của y.
Ý thức của Phó Kinh Hồng đang mê ly, mà chấp nhận mọi sự đoạt lấy của thiếu niên. Thân thể của y mềm mại, bềnh bồng đến phảng phất như mới tỉnh lại từ một giấc chiêm bao vậy.
Y rõ ràng là đã cực kì mệt mỏi đến cơ hồ như là đã ngủ thiếp đi rồi, lại tựa hồ như là y mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.
– Sư huynh…
Dần dà, Phó Kinh Hồng rơi vào trong trạng thái mông lung, nửa mê nửa tỉnh.
[ Nếu như có kiếp sau… Nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ không phụ tình ý của sư huynh.]
Bất chợt, thiếu niên ghé vào tai của y, khe khẽ nói.
Kiếp trước, tựa hồ như là cũng đã có một thiếu niên đã từng nói lời này với y.
[ Kiếp này… Kiếp này, chỉ nguyện cầu sư huynh không phụ tâm của ta mà thôi…]
Như là vừa mới thức tỉnh một giấc mộng.
Ngay tức khắc, Phó Kinh Hồng mở mắt ra liền chuyển mắt một vòng, đánh giá khắp bốn phía.
Y vẫn đang nằm ngửa ở trên tảng đá lớn ở bên bờ hàn đàm.
Mà, Bạch Luyện Hoa đã ngủ thiếp đi, đang nằm nhoài ở trên người của y, tựa hồ như là đã lao lực quá độ mà cực kì mệt mỏi.
Hắn lại cau mày, vừa mấp máy miệng, ủy khuất nói mớ.
– Sư huynh, đệ cũng phải…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lặng im, tiếp theo, y vươn ngón tay ra, bóp chặt lấy hai cánh mũi của Bạch Luyện Hoa.
Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa không thể hít thở nổi, liền trở người, lăn lộn một vòng, muốn tránh thoát khỏi tay của Phó Kinh Hồng, nhưng đột ngột, vang lên một tiếng ‘bùm’, cả người của hắn đều rơi thẳng vào trong hàn đàm. Tức khắc, hắn liền uống vào một ngụm nước lạnh lớn, mới chịu giãy giụa đứng lên khỏi mặt nước, liền bày ra vẻ mặt đầy oan ức, ánh mắt dáng thương mà nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng chỉ nhìn lại, đang muốn mở miệng nói gì đó.
Bất chợt, lại nghe thấy có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Bốn người kia đã đi tới cạnh hàn đàm.
Người dẫn đầu cũng chính là Lãnh Tề Hiên mặc một thân huyền y, vẫn là một khuôn mặt không hề có cảm xúc, chỉ nhìn Phó Kinh Hồng nói:
– Về nhà ăn cơm đi.
Nhưng, ánh mắt của Lãnh Tề Hiên lại dần nhu hòa lên mấy phần.
– Cơm nước cũng đều đã được hâm nóng hết rồi.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, vẫn duy trì một bộ dạng quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
– Còn không mau đi về nhà, cơm nước đều nguội cả rồi kìa.
Đào Chi Hoa lạnh lùng phát ra một tiếng “hừ”.
– Đi về nhà thôi.
Mộ Dung Thương nhìn thấy mấy dấu vết hoan ái mới xuất hiện lên trên người của Phó Kinh Hồng chỉ nhíu mày, cười khẽ.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người một lát.
Lúc này, y mới chuyển mắt nhìn về phía Bạch Luyện Hoa cũng đang dùng một đôi mắt tròn xoe, đơn thuần lại long lanh mà nhìn y.
Y vốn vẫn còn muốn hỏi gì đó, nhưng khựng lại một lát, nhưng đến cuối cùng, y vẫn không nói ra bất kì điều gì cả.
Sau đó, y chỉ nhấc người lêm, nhìn về phía mọi người, cười nói:
– Đi, trở về nhà ăn cơm thôi.
Trong phút chốc, bỗng vang lên một trận tiếng đàn du dương từ nơi xa xa truyền đến hàn đàm vắng lặng này.
Lúc này, đang là hoàng hôn, mặt trời chiều đều sắp ngã về tây.
——
– CHÚ THÍCH:
(*)Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!(Trích trong bài thơ Thương Tiến Tửu – Lý Bạch)
Dịch ra:
Kiếp này còn dịp nên vui hưởng,
Chớ để chén vàng trơ trọi soi ánh trăng…
– HOÀN PN –