Tình Ý Lâu Dài
|
|
Chương 5 Diêm Danh cảm thấy người đàn ông không có ý định dừng lại. Hắn quá mức trực tiếp, trực tiếp đến mức khiến cho mình đều cảm thấy sợ hãi. Diêm Danh lần này không nhìn nơi hai người kết hợp nữa, y chỉ có suy nghĩ quay đầu dời đi lực chú ý. Lần đầu tiên làm tình đã khiến mặt sau của Diêm Danh đau nhức một thời gian dài. Bỗng nhiên một đợt đè nén tích tụ lâu ngày khiến Diêm Danh nhíu mày Cảm thấy cự vật chen vào tràng đạo của mình, còn nhiệt đến nóng lên, khiến Diêm Danh có một loại cảm giác xa lạ. Trong hơn 20 năm cuộc đời MB của Diêm Danh chưa có lần nào là không trở tay được. Người đàn ông này không giải quyết theo quy luật, nhưng mức độ chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Chí ít Diêm Danh vui mừng chính mình không phải người mới, cảm thấy may mắn mình không phải nữ nhân nhịn không được sẽ phát ra tiếng rên rỉ. Y hiện tại đang chen chúc với nhau trong quầy bar, một chân gác lên cái ghế cao bên cạnh. Nam nhân chưa hài lòng với tư thế mở rộng này cho lắm, chính mình chủ động vươn tay nâng cái chân đang gác trên ghế của y lên. Khiến mông y tách ra lớn hơn, để hắn "quất" dễ hơn. Mỗi khi đâm vào, Diêm Danh vẻ mặt đều hơi có chút biến hóa. Nếu để ý cũng có thể thấy được nét mặt nam nhân cũng có chút thay đổi. Diêm Danh mơ hồ nhìn đanh vẻ khi dây dưa của nam nhân. Có thể người đã từng trải sẽ mẫm cảm hơn, đặc biệt là Diêm Danh một tay già đời. Vừa bắt đầu gặp dịp thì chơi, không cần thiết phải giả vờ như thể là lần đầu tiên khiến người khác ghê tởm. Hiển nhiên lần thứ nhất làm tình thêm vào nam nhân uống nhiều, không kịp để Diêm Danh chân chính kiểm nghiệm kỹ thuật giường chiếu. Ngày hôm nay hai người đều tỉnh táo. Diêm Danh cảm giác được dương vật bên trong đang cương lớn. Y có chút lực bất tòng tâm đỡ lấy cánh tay nam nhân, theo hắn đỉnh vào trên dưới lay động. Sau lưng cọ vào quầy bar có hơi đau một chút. "Chậm một chút.... Chậm một chút, cậu mỗi lần làm đều như vậy... Thật sao.... A...." "Khỏe" cái chữ này Diêm Danh có chút không nói ra được. Đột nhiên đối phương mạnh mẽ chạm vào một điểm gồ lên trong tràng đạo của y, khiến cơ thể y căng cứ g. Theo rượu trơn, đối phương tựa hồ quất càng thêm hăng say. Diêm Danh từ trong lòng nổi lên một loại dục vọng khó có thể diễn tả. Thời điểm này không còn nhớ đến vết thương do ma sát vào quầy bar nữa, chỉ có thể tóm chặt lấy tay áo âu phục của nam nhân. Không tự chủ được, nghiêng đầu tựa lên vai đối phương. Kỹ thuật của nam nhân lúc say và lúc không uống rượu đúng là khác nhau. Y cảm giác được nam nhân đang đưa tay vào trong áo mình xoa nắn hai đầu vú nhô lên. Nam nhân đối với việc núm vú đàn ông cũng có thể cứng được có chút hiếu kỳ. Vì lẽ đó liên tục xoa nắn có bồi thêm lực. Diêm Danh nho nhỏ thở ra một tiếng, sau đó đột nhiên nắm lấy tay của người đàn ông. "Đừng như vậy... Chúng ta không phải loại quan hệ này... Cậu...." Đúng, không phải loại quan hệ mà cần thiết lấy lòng nhau, không cần có quan hệ âu yếm thân thiết, chỉ đơn giản là giúp nhau thỏa mãn, lấy tiền đổi lấy thỏa mãn. Nam nhân sững sờ, vẫn là thả tay xuống, nắm lấy cái eo không mấy thịt của Diêm Danh, tiếp tục chuyển động. Mãnh liệt đưa đẩy, còn có thể cảm giác được toàn bộ quầy bar làm bằng gỗ của chuyển động theo. Mặt trên bày mấy ly rượu cũng theo lay động không ngừng mà va chạm phát ra âm thanh. Đột nhiên một cái ly rớt xuống, vỡ tan. Diêm Danh giật mình mở mắt, phát hiện toàn bộ cơ thể mình dựa vào ngực nam nhân. Miễn cưỡng nâng tay tạo khoảng cách giữa hai người, phát hiện nam nhân sắc mặt cũng tràn ngập tình dục. Có điều ánh mắt kia trước sau là lạnh lẽo, lạnh lẽo bắt đầu, cũng sẽ lạnh lẽo kết thúc. Diêm Danh cũng không muốn để tâm mấy chuyện này. Y thừa nhận thời điểm nam nhân rút ra thật trống rỗng, phía sau thật cô đơn. Nam nhân quả nhiên hơi khác thường, cảm giác được Diêm Danh biến hóa. Lại mạnh mẽ đẩy vào rồi vội vã, bất chấp rút ra. Mấy lần như vậy khiến Diêm Danh sướng đến tối tăm mặt mũi, trong cơ thể một dòng nước nóng vọt vào. Sau đó hết thảy đều bất động. Lúc này Diêm Danh mới liếc mắt nhìn hạ thể. Không cần mình tự xử, lần này chơi cũng đạt đến cao trào, quần áo trang trọng kia bị y bắn lên có phần chói mắt. Sau đó là nam nhân không hề có một tiếng động chậm rãi rút ra. Lúc rút ra cũng làm cho Diêm Danh thực tại lại khô nóng một cái. Nhìn âu phục bị vấy bẩn, Diêm Danh cảm thấy có một loại cao trào cảm là rất lâu chưa từng có. "Muốn uống nước không?" Nam nhân lúc này nhìn chiếc đồng hồ trên tay. "Tôi còn có một hội nghị thường kỳ."
|
Chương 6 Quách Hiểu Văn cầm tờ báo trên tay cẩn thận gõ cửa. Mở cửa là một nam nhân gầy gò, khóe mắt có chút nếp nhăn. Nhìn nhìn mặt trời có hơi chói mắt, đưa một tay lên che. "Tôi... Tôi tới xin việc." Diêm Danh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, nghiêng người cho đối phương tiến vào quầy bar. Mùi rượu với thuốc của ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong quán. Mùi nồng đậm khiến thiếu niên có vẻ hơi khó chịu. "Chỗ tôi tiền lương không được cao cho lắm, chỉ làm cuối tuần, bao ăn ở, có thể không?" Thiếu niên căng thẳng gật gù. Cậu hiện tại đang học đại học, công việc này sẽ không ảnh hưởng học tập. Diêm Danh nhìn thiếu niên dáng người cũng không được xem là chuẩn, tuy nhiên cũng ưa nhìn. Đứa nhỏ dại khái là một sinh viên nghèo, trên người có cái balo khá nổi bật, tìm một công việc quả không dễ gì. Nếu như cậu làm rất tốt, Diêm Danh sẽ suy nghĩ việc giúp cậu. Mấy tháng nay nam nhân đến quán Diêm Danh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Toàn thời gian là nhắn tin vào di động cho Diêm Danh, đến khách sạn giải quyết. Hai người không có nói chuyện nhiều. Có thể nói hết thảy đều là nam nhân muốn sinh hoạt. Hắn ban ngày thì ở cạnh người kia của hắn, buổi tối dưới ánh đèn tối tăm Diêm Danh sẽ biến thành người kia. Hắn phát hiện càng ngày Diêm Danh cùng người kia có nhiều điềm giống nhau. Không chỉ là tuổi, còn có thân hình, da dẻ như thế trắng nõn. Loại kia lạnh nhạt cảm giác, nói chuyện thờ ơ - thái độ. Thậm chí....... Nam nhân trong đầu có chút hỗn loạn. Hắn không tại sao mình lại so sánh, đến cùng là lấy người kia so sánh với Diêm Danh hay là đen Diêm Danh so sánh với làm người kia. Ngày đó say rượu dự định thông báo nhưng tình cờ gặp Diêm Danh sau. Liền như vậy một ngày một ngày trôi qua. Thông báo nuốt ở trong bụng càng ngày càng sâu, từ đầu đến cuối không có đối với người kia mở miệng nói ra. Thời điểm bước vào quán bar của Diêm Danh. Nam nhân không muốn trực tiếp làm tình. Lần này hắn muốn uống chút rượu hoặc cái gì, sau đó cùng Diêm Danh nói chuyện phiếm. Chí ít nói cho y biết tên của mình... Đồng dạng, Diêm Danh cuối tuần chỉ phụ trách điều rượu với tính tiền. Quách Hiểu Văn đương nhiên là người phục vụ. Về phần tại sao vốn là quán bar thanh tĩnh giờ lại đông trật người. E rằng ngoại trừ Quách Hiểu Văn, tất cả mọi người đều rõ ràng. Có thể người trong cuộc vẫn là chỉ ngây ngốc khó khăn đến bận rộn đi, cười híp mắt khiến đám con gái kích động muốn lao đến cạp một cái. "Lại đây." Diêm Danh kêu một tiếng. Quách Hiểu Văn thả khay đựng vài chén rượu xuống ngoan ngoãn đi qua quầy bar. "Ông chủ, ha hả." Nhìn xem hai lỗ tai như dài ra. Diêm Danh từ bên dưới quầy bar lấy ra hộp cơm nóng hổi đưa cho Quách Hiểu Văn. Quách Hiểu Văn oa a một tiếng nắm lấy hộp cơm mở ra tay nhét vào trong miệng một cái. Dáng vẻ hạnh phúc vừa rồi đều thu hết vào mắt đám con gái xung quanh. "Nửa giờ, thời gian nghỉ ăn cơm." Thuận tiện đưa tay lau mồ hôi trên chán Quách Hiểu Văn. Dư quang nhìn thấy nam nhân mua vui đứng ở cửa. Diêm Danh cảm thấy kỳ lạ sao nam nhân lại đến quán y giờ này. Tuy rằng quán là lấy tên y, hữu danh vô thực, chân chính chủ quán bar có lẽ mọi người vẫn chưa từng gặp qua. Nam nhân vẻ mặt khó chịu, có điều vẫn ngồi nơi quầy bar. "Còn hai giờ nữa mới đóng cửa." "Tôi biết." "Vậy cậu chờ một chút." Diêm Danh vẫn vật, thời điểm không có khách, y sẽ lau ly rượu, lau thật sạch sẽ như mới, tổng cộng có mười mấy hai mươi ly rượu, y có thể lau mấy tiếng đồng hồ. Hơi mở cửa bên trong ra, hình dáng Quách Hiểu Văn ăn như hùm như sói rơi vào trong mắt nam nhân. Hắn không biết từ khi nào trong quán lại có một nam nhân này. Dáng dấp kia không biết tại sao, nam nhân không thích. Diêm Danh nhìn thấy ánh mắt nam nhân, quay đầu. "Cuối tuần một mình làm không hết nên tuyển người." Chờ Quách Hiểu Văn đi ra, Diêm Danh vẫy tay để cậu lại đây. "Đây là ông chủ quán bar này..." "Trương Văn Xuyên." nam nhân mua vui nói. Đồng thời Diêm Danh rốt cuộc biết thân thế của người phát sinh quan hệ với mình thật sự là tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn.
|
Chương 7 Trương Văn Xuyên sau khi nói ra tên của mình, liền không tiếp tục mở miệng. Quách Hiểu Văn cũng là tiểu tử ngốc không hiểu được cách khéo léo đưa đẩy nhằm phá vỡ cục diện bế tắc. Diêm Danh nhìn ra được, lúc này Trương Văn Xuyên cho người ta một loại cảm giác áp bách cường đại, khiến Quách Hiểu Văn cực kì lúng túng. "Ra ngoài đi" Diêm Danh mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc. Trước người Trương Văn Xuyên nhẹ thả một ly rượu, rót một chút Whisky, đang chuẩn bị thêm đá, lại bị đối phương cự tuyệt. Một ngụm lại một ngụm rượu bị nuốt xuống, đối phương sắc mặt không đổi. Diêm Danh có chút sững sờ nhìn ly rượu rỗng, bình rượu trong tay cái bình dứt khoát bị cướp đi, muốn rót đầy ly. ""Uống quá nhiều không tốt cho thân thể, Trương tiên sinh"" Ba chữ Trương tiên sinh khiến Trương Văn Xuyên thấy phi thường chói tai. Hắn lại uống một hơi nửa ly. "Quan hệ của chúng ta chưa thân thiết đến mức khiến anh quan tâm thân thể của tôi." "Mâu thuẫn với người kia?" Diêm Danh đương nhiên sẽ không bị Trương Văn Xuyên kích thích, một bên sát ly rượu tản mác trên quầy bar, một bên ra hiệu Quách Hiểu Văn bưng tới cái ly mới. Có vấn đề? Trương Văn Xuyên muốn cười, lúc đầu tình huống kia vốn không phải vấn đề, vấn đề là sự bối rối của hắn mấy tháng sau khi gặp Diêm Danh, mặc dù vấn đề cũ đã giải quyết trên người y. Nhưng vấn đề mới lại xông ra. Khiến Trương Văn Xuyên có chút trở tay không kịp. Thấy Trương Văn Xuyên không nói lời nào chậm rãi uống rượu, Diêm Danh ngừng công việc trên tay. "Cậu có tâm sự?" "Tôi nói giữa chúng ta ngoại trừ quan hệ thể xác, cái gì cũng không cần thiết." Uống xong đứng người lên, liếc nhìn Diêm Danh. Không lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng lấp lóe khiến cho người ta thấy không rõ lắm. "Vậy được rồi, xong việc tôi gọi cho cậu." "Tôi ở khách sạn chờ anh." Nói xong trực tiếp đi khỏi quán bar. Phía sau Diêm Danh chờ Trương Văn Xuyên lái xe rời đi, mới đem ánh mắt chuyển về. Vừa vặn đối diện với ánh mắt Quách Hiểu Văn đang ngẩn người tại góc tường hướng về phía mình. Mặc dù là lúc tan làm, Quách Hiểu Văn vẫn là nghiêm túc quét dọn sàn, thỉnh thoảng nhìn Diêm Danh một chút. Diêm Danh tự nhiên cảm giác được ánh mắt của Quách Hiểu Văn. Lau xong cái ly cuối cùng, dứt khoát ngẩng đầu nhìn hắn. Thời điểm hắn đối đầu ánh mắt của y liền nghiêng đầu sang chỗ khác, thần sắc lúng túng đều lọt vào mắt Diêm Danh. "Không cần quét dọn nữa, còn lại để cho tôi đi." Quách Hiểu Văn lúc này mới phản ứng được, ngẩng đầu. "Còn một chút..." Diêm Danh thông cảm cười cười. Nụ cười này khiến trái tim Qúach Hiểu Văn đập nhiều hơn mấy nhịp. "Hôm nay tôi có việc, về sớm một chút ngủ đi, ngày mai cậu còn phải đi học." Quách Hiểu Văn sững sờ. Qua mấy phút Quách Hiểu Văn thay xong quần áo đi ra, nhìn ông chủ sau khi cúp điện thoại đã mặc lên áo khoác. "Là Trương Văn Xuyên sao? Ông chủ?" Diêm Danh quay đầu lại, biểu tình lạnh nhạt nhìn không ra tâm tư. "Cái gì?" "Anh muốn đi gặp Trương Văn Xuyên?" Diêm Danh gật gật đầu. "Cậu mau trở về đi." Quách Hiểu Văn còn muốn nói điều gì, nhưng vẫn là không có mở miệng, mở cửa đi ra ngoài. Gió lạnh đập vào mặt. Đi vài bước quay đầu, Diêm Danh đã khóa cửa tiệm, nắm thật chặt cổ áo đi về hướng ngược lại. Gian phòng trong khách sạn vẫn như cũ Nhân viên phục vụ ở đại sảnh nhận ra Diêm Danh, không hỏi thăm, trực tiếp cho y thẻ phòng dự bị. Thời điểm mở cửa khiến Diêm Danh cảm thấy quá sáng. Tất cả đều rõ ràng khiến Diêm Danh không quá thích ứng. Trương Văn Xuyên đem đem cái ghế bày giữa phòng khách chuyển đến bên cạnh cửa sổ sát đất. Một bên uống rượu, một bên thưởng thức cảnh đêm. Nghe thấy động tĩnh của Diêm Danh cũng chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại quay trở lại thưởng thức cảnh đường phố như dòng nước trong đêm. Diêm Danh hiểu ý cái gì cũng không nói, đi vào phòng tắm. Lúc đi ra chỉ bọc cái khăn tắm. Lúc này Trương Văn Xuyên mới nghiêng đầu sang, mắt nhìn thẳng vào Diêm Danh. Đưa tay vuốt thịt thừa trên bụng y, cười hai tiếng. "Anh cũng có chút không chuyên nghiệp,nhiều thêm chút nữa lại dựa vào cái gì kiếm cơm?" Diêm Danh nắm tay, cũng không giãy dụa, tùy tiện Trương Văn Xuyên tùy tiện xoa bóp trên bụng y. "Tôi đã không dựa vào cái này kiếm cơm từ lâu." Đối phương dừng lại động tác tay. "Tôi muốn kết thúc loại quan hệ này." Diêm Danh tiếp tục mở miệng, không có ý định giữ yên lặng. "Hôm nay là một lần cuối, tôi không thu bất kỳ thứ gì, quán bar cậu có quyền xử lý, hoặc là giữ lại cho tôi." Nói xong quỳ xuống, dự định kéo khóa quần tây của Trương Văn Xuyên. Vật kia ngược lại là nghe lời từ trong quần lót nhảy ra ngoài. Diêm Danh một tay cầm lấy vật kia chuẩn bị đưa vào miệng. Chỉ nghe thấy thanh âm mở cửa sau lưng, nương theo tiếng mở khóa từ thẻ phòng. Đối phương mở cửa đang chuẩn bị nói chuyện, miệng mở lớn lại không phát ra được thanh âm nào. Nhìn Trương Văn Xuyên mặt lạnh ngồi trên ghế, một nam nhân chỉ quấn một cái khăn tắm quỳ trước mặt. Nam nhân kia hướng về phía mình trên dưới dò xét. Nhìn mình một trận xấu hổ. Không hiểu trong lòng hốt hoảng, tranh thủ thời gian quay người né tránh. Mới đóng cửa lại, Diêm Danh bị đẩy ra trong nháy mắt. Trương Văn Xuyên vọt tới, mở cửa đuổi theo. Trước trước sau sau từ trên xuống dưới vỏn vẹn chỉ 3 giây. Hiển nhiên khiến Diêm Danh mở rộng tầm mắt, nghĩ nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, dứt khoát chậm rãi ung dung đi qua mở cửa. Quả nhiên hai người còn giằng co tại cửa thang máy, đợi thang máy. "Anh nghe tôi nói, hắn chẳng qua là một MB."
|
Chương 8 Thời điểm Trương Văn Xuyên nói, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào đối phương. Ánh mắt kia Diêm Danh biết, là "yêu". Cười ngượng ngùng một tiếng, quay người đóng cửa lại. Tính toán,quan hệ của y cùng Trương Văn Xuyên sắp được vẽ lên dấu chấm tròn. Đối phương cũng rõ ràng, tất cả đều vui vẻ. Mặc dù không làm gì, bất quá Diêm Danh vẫn bán cương. Chắc chắn là tại mị lực của nam nhân quá lớn, Diêm Danh có chút tâm phiền ý loạn. Y suy nghĩ một chút, dù sao chỗ này cũng không cần trả tiền, vẫn là đến nhà vệ sinh đi, thuận tiện giải quyết một phát. Ngồi trên bồn cầu bóng loáng sạch sẽ, Diêm Danh cảm thấy một tia lạnh lẽo từ mông truyền tới. Lão nhị của y lại rụt trở về. Xem ra ngay cả tự an ủi cũng không thuận lợi, đúng lúc mấu chốt co lại. Cái gọi là chỗ của người khác không thể ở lâu. Y vẫn là quay người mở cửa ra ngoài, chuẩn bị mặc quần. "Anh định đi đâu?" Thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền tới khiến Diêm Danh sững sờ, quay đầu lại nhìn con người phảng phất như chưa từng bước ra ngoài-Trương Văn xuyên, chính là người khoanh tay đứng trong đại sảnh kia. "Cậu không phải...đuổi theo y?" Cảm thấy có chút khó tin, Diêm Danh không biết nên nói cái gì. "Mặc kệ vấn đề của anh là gì, còn có, tôi không đồng ý kết thúc hợp đồng, tiếp tục chuyện vừa rồi a." Nói xong thuận tay cầm lên bình rượu trên bàn, rót đầy ly, từng ngụm uống cạn. Nam nhân này tửu lượng khiến Diêm Danh tưởng rằng trong bình là nước. Không đợi Diêm Danh phản ứng lại. Trương Văn Xuyên đã rót một bình rượu vào trong bụng. Sự việc trước cửa thang máy hiện lên rõ rành rành trước mắt, một bình rượu không thể nhấn xuống. Xoay người mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu khác bên trong. Đang chuẩn bị mở ra. Diêm Danh một tay bắt lấy bình rượu. Trương Văn Xuyên mặt lạnh lấy ra. Người này quản thật con mẹ nó nhiều, hỏi cũng nhiều. Làm MB cũng thật không phù hợp. Trương Văn Xuyên nghĩ muốn đổi người, thay một tên trẻ trung phù hợp. Nhưng là thân thể không phải hắn có thể điều khiển. Nhìn thấy lão Ngưu Lang này, không biết tại sao, Trương Văn Xuyên luôn luôn có thể cương. Hai cái chân trắng nõn thon dài lúc ẩn lúc hiện của y làm Trương Văn Xuyên tâm phiền ý loạn. Nam nhân sắp 40 tuổi, ngay cả lông ngực hay lông chân cũng nhạt như nữ nhân. Trương Văn Xuyên dứt khoát vung tay, lôi bình rượu qua tu mạnh. Một tay giật khóa quần chính mình, ra hiệu Diêm Danh tiếp tục. Nhớ lại hình ảnh trước thang máy kia... hắn phải bắn một lần mới được. Quách Hiểu Văn lên cơn đi theo Diêm Danh vào dưới lầu khách sạn. Ngẩn người không dám đi vào. Do dự một hồi dự định rời đi, lại bị một người đụng cái lảo đảo. Quách Hiểu Văn cũng giật nảy mình, quay đầu qua thấy người kia sắc mặt tái xanh. "Thật xin lỗi a." "Đừng đụng ta!" Người kia hét lớn một tiếng sau đó hốt hoảng tìm con đường trong tiêu cự đi về phía trước. Một loạt động tác khiến Quách Hiểu Văn ngẩn cả người. Cảm thấy người này âu phục giày da cao cấp mà sao tố chất thật thấp a? Ngay cả ba chữ khách khí cũng không thèm nói? Nam nhân đi ba bước lại lảo đảo một cái, hơn nữa còn vấp chân vào tảng đá, dùng hết sức đạp lên kẻ gây họa nằm dưới đất, lại đau đến giơ chân. Quả nhiên có chút khôi hài. Quách Hiểu Văn tưởng rằng người bị bệnh thần kinh, cũng không dám đuổi theo. Sững sờ nhìn đối phương rời xa tầm mắt của mình. Vẫn là ngồi xuống, nhìn cảnh đường phố quyết định chậm rãi chờ Diêm Danh ra. Nhìn xem đến cùng họ làm gì.
|
Chương 9 "Ngươi luôn luôn coi thường người khác?" Diêm Danh rốt cuộc mở miệng, nhưng không có động tác. Trương Văn Xuyên cứ như vậy một lát, sau đó lại rót bình rượu vào trong bụng. Hiển nhiên tửu lượng đệ nhất cũng chịu không nổi, Trương Văn Xuyên đành phải dựa vào tủ thở ra. "Cái gì?" Hơi rượu bốc lên, lỗ tai dường như cũng không tốt. "Tôi nói cậu thật vô dụng, Trương tiên sinh." Diêm Danh câu nói này lên giọng, hiển nhiên Trương Văn Xuyên nghe được rõ ràng. Trương Văn Xuyên lần này không tức giận, cười khan hai tiếng, đem vỏ chai rượu ném qua một bên. Nhìn thực nhẹ nhàng, thế nhưng bình rượu lại bị quăng vỡ nát. [Trương Văn xuyên... Ngươi điên rồi...] Nghĩ đến sáu từ cự tuyệt từ đối phương, nội tâm hắn lại một đợt đau đớn. Một tay xoa huyệt Thái Dương, Trương Văn Xuyên khó khăn thở ra một hơi rượu. "Anh... từng yêu ai chưa?" Lần đầu tiên, Trương Văn Xuyên không lãnh đạm như dĩ vãng, mở miệng trò chuện với Diêm Danh. Diêm Danh rất muốn nói chút gì. Nhưng mình quả thật chưa từng yêu người nào, thậm chí ngay cả con chó đều không có. Cho nên y giữ im lặng. Nửa ngày không nghe được đáp án, Trương Văn Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Diêm Danh. Cảm thấy trong mắt đối phương đều là châm chọc. "Làm đi, tôi không chờ được nữa." Một tay đè lại bả vai Diêm Danh, khiến y không chút phòng mà quỳ xuống. Dương cụ mang mùi hương nam tính cứ thế kề sát miệng. Diêm Danh bỗng nhiên cảm thấy một trận cảm giác dâng lên. Bao nhiêu lần tình ái đều không có cảm giác bài xích, bây giờ lại có. Y nhủ thầm đây là lần cuối, một lần cuối cùng liền kết thúc. Nói xong nuốt nước miếng, chậm rãi hé miệng. Lần đầu tiên, Diêm Danh khẩu giao vì nam nhân. Công phu miệng là nguồn sống, Diêm Danh ít dùng, không có nghĩa là không tốt. Lần đầu tiên cẩn thận quan sát dương cụ Trương Văn Xuyên, quả nhiên so với bề ngoài của cái trên thân y hơn kém không chỉ một chút. Lập tức cảm thấy mình ngớ ngẩn. Vật kia là người bình thường đều coi nó như không cùng một hành tinh. Nhẹ liếm một chút ở quy đầu, cảm thấy một cỗ hương vị nhàn nhạt xông vào khoang miệng, còn xen lẫn mùi rượu, với vị tanh đặc trưng. Kỳ thật cùng mùi nữ nhân chênh lệch không nhiều, mặc kệ tắm bao nhiêu lần, nơi đó cũng sẽ không có hương vị tốt đẹp gì. Tận lực há to miệng, đem cái tiểu Đông Tây hương vị chả ra sao của Trương Văn Xuyên kia tận lực hàm chứa bên trong miệng. Nhàn nhạt phun ra nuốt vào mấy lần, cảm thấy bàn tay Trương Văn Xuyên đặ tại vai mình dùng lực siết mạnh. Liền hút mạnh môi, hít sâu sau đó đem vật kia đưa sâu vào yết hầu. Có chút chật vật vì còn amiđan, tại thời điểm đụng phải nơi đó luôn tránh không khỏi nôn khan. Bất quá khi còn bé không hiểu sao Diêm Danh lại cắt bỏ phần đồ chơi khiến người khó chịu kia, loại chuyện như khẩu giao này trở nên dị thường nhẹ nhõm. Cũng có thể là bản thân y khoang miệng không nhỏ, lại không quá mẫn cảm. Có thể đem cự vật của đối phương nuốt vào nguyên cây, sau đó chuyển động đầu lưỡi tại lui ra ngoài. Đối với người khác mà nói, đây chính là một loại hưởng thụ cực hạn khoái cảm. Diêm Danh không cảm thấy quá khó chịu, não bộ liền đem loại chuyện này thành một phương diện cần rèn luyện. Trương Văn Xuyên tất nhiên chịu không nổi. Hắn ngay cả với nữ nhân đều không có được đãi ngộ như vậy, không đến mười phút liền cởi giáp đầu hàng, bắn hết vào bên trong miệng Diêm Danh. Diêm Danh dĩ nhiên đối với việc đối phương không kiên trì được lâu vẫn là lạnh nhạt. Không kịp chuẩn bị, để tinh dịch nam nhân tràn đầy khoang miệng. Kia con cháu tuy không quá đông đúc, thế nhưng không tính là ít. Cùng việc hắn uống rượu cũng không tránh khỏi quan hệ. Tích tích một cỗ hỗn hợp mùi hương xông lên. Trương Văn Xuyên giờ phút này cũng đã chìm trong men say, mê man gắt gao tựa ở cạnh bàn. Mơ hồ nhìn thấy Diêm Danh đem đồ của mình từ trong miệng phun ra. [ Ngươi điên rồi... Ngươi điên rồi...] Mấy chữ kia không ngừng quay cuồng trong đầu Trương Văn Xuyên, đâm vào huyệt Thái Dương của hắn đau đến không cách nào làm dịu. Thời điểm hắn cắm đầu về phía trước, Diêm Danh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể Trương Văn Xuyên. "Cậu say rồi, nằm nghỉ đi." Tốn bao khí lực đỡ được Trương Văn Xuyên lên, miễn cưỡng đi hai bước, khó khăn với lấy cái khăn trên bàn, đầu lưỡi toàn bộ đưa ra ngoài dùng sức xoa trên cái khăn. Sau đó chuẩn xác quẳng vào trong thùng rác. Sau đó lại tốn hết tâm sức đem cái tên đã mê man Trương Văn Xuyên lôi lên giường. Chỉ khoảng mấy bước chân, Diêm Danh cảm thấy tay chân như nhũn ra. Nằm ở trên giường cũng lười. Diêm Danh thở hổn hển nửa ngày mới suy nghĩ, vẫn là không có đứng dậy. Dù sao phòng này cũng không rẻ, ngu sao mà không ngủ. Ngủ một giấc xong có lẽ liền cùng nam nhân này không còn quan hệ rồi. Cho nên Diêm Danh lần này không có làm xong việc vẫn tác phong trước sau như một. Nằm tại bên người Trương Văn Xuyên Nghĩ nghĩ đến câu hỏi trước đó của Trương Văn Xuyên. Y xác thực chưa từng yêu người nào, nói nghiêm túc, y ngay cả cùng người qua đêm còn không có. Nói về mặt tình cảm, Diêm Danh chính là lão xử nam. Yêu - thứ này cùng Ngưu Lang không không cùng một đường thẳng. Diêm Danh nhích hân thể lại gần Trương Văn Xuyên hơn chút. Phảng phất như tình yêu cháy bỏng nồng nàn của nam nhân có thể truyền cho hắn đôi chút. Trương Văn Xuyên sau khi uống rượu thân nhiệt cực nóng, mùi xạ tinh cùng với mùi rượu, hương vị thật không tính là dễ ngửi, nhưng Diêm Danh không ngại. Hướng trong ngực hắn lại nhích lại gần chút. "Giao Thần......" Trương Văn Xuyên hừ ra tên của một người, đem Diêm Danh kéo vào trong vòng tay rắn chắc. Đối, Diêm Danh rốt cục rõ ràng tên nam nhân Trương Văn Xuyên đặt trong tâm, nam nhân kia mang khí tức thanh thanh đạm đạm, tên như vậy Diêm Danh thoáng cái có thể nhận ra. Từ khuôn mặt kia xem ra là phần tử trí thức an tĩnh. Diêm Danh cũng không giãy dụa, cảm giác nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực từ áo sơ mi mỏng manh lạ lẫm mà lại khiến cho người ta an tâm. Diêm Danh liền thật tâm hưởng thụ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Văn Xuyên. Đếm từng dấu vết nhỏ trên mặt hắn, sau đó tiến vào mộng đẹp.
|