Tình Ý Lâu Dài
|
|
Edit: Đường Lâm
Thể loại: Niên hạ công( Tổng tài), đại thúc thụ (MB), giao dịch tình - tiền, có H, HE. (Cái ảnh bìa k có đại thúc cho lắm =))))z) Chuyện tình yêu giữa một đại thúc thụ có nghề nghiệp là trai bao đã hơn hai mươi năm, giờ sức khỏe không cho phép tiếp tục công việc này nữa. Vì vậy tự mình mở một quán bar nhỏ duy trì sinh hoạt, tiểu công là một Đại lão tổng phi thường có tiền. Cũng là khách của đại thúc, bọn họ không nói cảm tình, tiểu công cũng chỉ coi thúc là thay thế phẩm. Dần dần tâm lý đại thúc nảy sinh cảm giác kỳ quái, thế nhưng cũng không mong nhận được gì.
|
Chương 1 Edit: Đường Lâm Diêm Danh rút điếu thuốc cuối cùng có trong người, cầm hộp thuốc lá vuốt vuốt, vừa định ném vào trong sọt rác. Suy nghĩ một chút vẫn là châm lửa hút. Xoa xoa chà xát cái mông. Nhìn cái phòng sơn nền trắng trước mặt còn viết chữ Thảo to đùng bằng bút lông, hừ lạnh một tiếng. Cái hừ lạnh có rất nhiều ý nghĩa, nhưng tuyệt đối không phải xem thường. Tìm trong áo khoác lấy ra một cái bút, hơi cong đầu gối chậm rãi viết lên. Viết xong sau quay đầu lại hướng WC. Mở cửa, sau đó sửa sang lại bộ âu phục, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi WC của khách sạn. Từ tối hôm nay Diêm Danh sẽ chính thức nghỉ việc, hoàn toàn rời khỏi thế giới xa hoa trụy lạc này. Bởi vì Diêm Danh biết mình già rồi. Già không đủ tư cách dung nhập bên trong thế giới này...... Nặng nề mở cửa kính, không biết tại sao mà tay đẩy cửa hôm nay cảm giác thật nặng nề. Diêm Danh lên lực tay, ngực chống đỡ mới có thể hé ra cánh cửa. Một trận gió lạnh phả vào mặt khiến Diêm Danh run cầm cập. Kéo áo khoác lên cổ nắm chặt, nhìn hai bên đường chi chít toàn là quán bar phòng trà. Trước cửa quán rộn ràng một đám người, những người kia cùng mình giống nhau nhưng đã là chuyện của quá khứ. Từng khuôn mặt ánh mắt say mê khiến nội tâm Diêm Danh một trận rung động. Nhớ lại những năm tháng ấy khiến hai chân y phát run, đứng không nổi. Tận lực tránh gió đi mấy bước, tìm tới xe của mình. Tuy rằng ngày mai nó sẽ là của người khác, nhưng hôm nay vẫn tính là xe của mình. Mở cửa xe vừa định chui vào. Đột nhiên di động vang lên. Nhạc chuông chấn động réo không ngừng. Chần chờ một chút, Diêm Danh cầm điện thoại di động lên. "Alo."...... Đối phương ngay từ đầu đã không nói tiếng nào. Nói vào điện thoại alo vài tiếng, cảm thấy có chút không hiểu ra sao. Cho rằng tín hiệu không ổn định, lập tức lắc lắc di động sau đó kề lại bên tai. "Này...." Thời điểm Diêm Danh định cúp điện thoại, cuối cùng đối phương cũng lên tiếng. Âm thanh thô ách, tựa hồ cổ họng không thoải mái. "Bao nhiêu tiền." Diêm Danh sững sờ, không nghĩ tới mình ở WC bỏ lại số điện thoại mà nhanh như thế đã có người tìm đến. Ngay tại nơi mình nghĩ là không có khả năng nhất. "Tôi hỏi anh bao nhiêu tiền?!" Đối phương hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, cũng không cần xác định điện thoại có gọi đúng số hay không."Mặt trên viết bao thoải mái, tôi yêu cầu không cao, chỉ cần làm tôi bắn! Bao nhiêu tiền?!" "Bắn là được?" Diêm Danh hơi nghi hoặc một chút. "Đúng! Bắn lên người!" Thanh âm của đối phương tựa hồ có mùi rượu, xuyên qua điện thoại y còn cảm giác như mình ngửi thấy. "Cậu đi ra đi, tôi ở cửa chờ cậu, tôi mặc áo khoác xám." Diêm Danh nhỏ giọng nói một câu, liền cúp điện thoại. Có lẽ...... Có lẽ cái gì Diêm Danh cũng không tiếp tục nghĩ nữa, có người đứng cạnh. Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Diêm Danh quay đầu mẫn cảm nhíu mày. Người đàn ông này rất được, mặc dù quần áo có hơi xộc xệch, nhưng nhìn tổng thể có thể đoán người này là nhân viên văn phòng. Loại người này hơn nửa là có chút danh phận, dựa vào việc mình có chút tiền liền học kẻ có tiền dạo chơi hồng trần. Diêm Danh kiếm lời chính là dựa vào dạng người như vậy, y trước giờ chưa từng áy náy. Có điều người đàn ông này hẳn là một người có tiền. Hắn vươn tay nắm lấy tay Diêm Danh, đi qua con đường vui vẻ. Diêm Danh cảm thấy có gì đó không đúng, dùng tay chỉnh lại lọn tóc rối bời của nam nhân. "Cậu vẫn nên vào trong kia chọn thì hơn, bên trong có rất nhiều người trẻ." Đối phương sững sờ. Diêm Danh dời ánh mắt, không muốn nhìn vẻ mặt nam nhân lúc này. "Bọn họ cũng bằng tuổi anh." Âm thanh trầm thấp mê người, có lẽ bởi vì say rượu, nên nói chuyện hơi khó khăn. Diêm Danh không biểu lộ gì, mặc cho đối phương lôi kéo đi về phía trước. Đi tới trước một chiếc xe con, Diêm Danh mắt trợn tròn. Đứng bên cạnh là một người đàn ông hiểu ý mở cửa xe, chính mình không hiểu chuyện gì cũng cứ như vậy mà tiến vào. "Đi đâu?" Diêm Danh không thể làm gì khác hơn là dịch thân thể, để nam nhân mua vui đi sau có chỗ ngồi vào. "Đi chỗ nên đi." Đóng lại cửa xe, thanh âm trầm thấp vang lên. Không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, nam nhân lại bắt đầu uống. Tay cầm bình rượu khẽ run. [Lần đầu] trong đầu Diêm Danh lóe lên hai chữ này.
|
Chương 2 "Đến nhà tôi đi" Diêm Danh đúng lúc mở miệng. Tài xế quay đầu nhìn Diêm Danh, lại quay đầu nhìn nam nhân đến mua vui. Nam nhân gật gật đầu, rượu lại vào miệng, bắt đầu trầm mặc. Đường đi cũng không xa lắm, mười mấy phút mà thôi. Nếu không Diêm Danh sẽ cảm thấy lúng túng. Diêm Danh cũng biết mình không nhất thiết phải lúng túng. Đặc biệt là với tính chất công việc mà ngày nào cũng phải đối diện. Đến cửa, Diêm Danh vừa mới dùng khóa mở cửa. Sau lưng liền bị một lực đè lên, mất thăng bằng chúi đầu về phía trước. Đau đớn ngã lên sàn nhà, nam nhân mua vui đè lên người. Hạ thể đối phương căng cứng, đè lên người Diêm Danh mà y tưởng đang bị cái dùi cui điện dí vào người. Lần đầu tiên, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Diêm Danh chưa ra giá giao dịch mà đã lao vào nhau. Không có chuyện nâng giá vì diện mạo của đối phương. Diêm Danh đã già, già thì không có tư cách này. Việc này là ngày hôm qua y mới nhận ra. Để lại phương thức liên lạc ở WC cũng là tùy hứng, cũng không có ý nghiêm túc. Tháng sau Diêm Danh cũng rời xa cái phòng trọ đẳng cấp này, rời xa tiểu khu xa hoa. Có lẽ sẽ tìm một căn nhà đàng hoàng chút để kinh doanh, có lẽ..... Diêm Danh còn chưa nghĩ xa đến vậy. Khó khăn xoay người lại, thuận lợi kéo khóa quần nam nhân xuống....... Diêm Danh nắm chặt thằng em của nam nhân, kề sát quần mình ma sát. Vật cứng nóng bỏng kia khiến Diêm Danh hơi bất ngờ, đã rất lâu rồi y không cùng nam nhân chơi đùa như vậy. Nữ nhân yêu cầu mình cũng chưa từng hưng phấn như vậy. Có điều y vẫn nhẹ kéo khóa quần mình xuống, đem thằng em của mình kề sát thằng em của người ta ma sát. Nam nhân mua vui có vẻ đã hơi tỉnh rượu, hơi khẽ nâng thân thể cúi đầu nhìn hành động của Diêm Danh. "Cậu muốn làm đến cuối không?" Diêm Danh cũng cứng lên, trên người nam nhân có mùi hương rất dễ chịu, hòa với mùi rượu khiến y cũng muốn say theo. Có lẽ việc làm ở WC là việc mà 20 năm cuộc đời MB của y chưa từng nghĩ đến. Đối với y mà nói việc làm đó khá là điên cuồng. Sau đó đụng phải một người có thể gọi là xử nam. Diêm Danh cười hai tiếng. Nam nhân mua vui ngẩng đầu hiển nhiên rất không vừa lòng. "Xin lỗi." Hắn thẳng thắn xin lỗi như vậy khiến người nghe cảm thấy hơi khó chịu. Đối phương nắm chặt lấy tay mình, để anh em của hai người kết hợp chặt chẽ hơn. "Các anh hầu hạ người khác đều là như vậy? Anh muốn bọn họ ngủ hết hay sao?" Tay đối phương rất nóng, ma sát một hồi cũng làm người Diêm Danh nóng lên. Y hơi hơi động điều chỉnh lại tư thế nằm. Nam nhân mua vui tăng nhanh tần xuất trừu động, nhưng vẫn cứ cau mày, hiển nhiên đối với cách giải quyết dục vọng này không vừa ý. Diêm Danh ngẩng đầu nhìn, sô pha bên cạnh đặt nửa lọ thuốc bôi trơn. Y hơi hơi đẩy nam nhân mua vui phía trên, được ra hiệu đồng ý, y đứng dậy đi đến bên cạnh sô pha, cởi quần xuống. Quay đầu lại nhìn nam nhân mua vui một chút, hắn trừng mắt nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt kia khiến Diêm Danh hơi ngượng. Có điều y vẫn quét thuốc bôi trơn chậm rãi tiến vào hoa cúc. Y đương nhiên không phải người mới, càng không cần phải như xử nam lần đầu khai bao đau đến chết đi sống lại. Diêm Danh từng chút từng chút thích ứng, cúc hoa đã mềm mại ướt át. Sau đó đứng lên quay lại. Lúc bước đi, có chất lỏng theo bắp đùi chảy xuống được ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, thậm chí còn như phát sáng. Nam nhân mua vui nhất thời mê mẩn. Có lẽ một ngày nào đó người kia cũng sẽ giống Diêm Danh, cũng khó nói trước bao giờ thì mình sụp đổ hoàn toàn. Vừa nghĩ tới, Diêm Danh đã bước đến dang rộng hai chân chậm rãi ngồi lên. Hai ngón tay nắm lấy người anh em của nam nhân, nhắm ngay cúc hoa của mình, chậm rãi lắc hông xoay tròn. Sau đó hơi hơi hé ra miệng cúc, để chất lỏng bên trong chậm rãi chảy ra, bôi trơn quy đầu. Hơi hơi hít sâu một cái bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống. Người anh em của đối phương không nhỏ chút nào, khiến hoa cúc đã nghỉ ngơi mấy tháng của Diêm Danh hơi khó chịu. Bất quá đối phương hiển nhiên là không quan tâm đến vẻ mặt của Diêm Danh, ưỡn lưng đẩy vào một nửa. Diêm Danh một trận co giật, túm chặt lấy vai nam nhân. "Cậu.... Cậu chậm một chút, tôi không phải phụ nữ." Nam nhân lạnh rên một tiếng. "Anh phải làm tôi thoải mái. Nếu không tôi sẽ không trả tiền." Diêm Danh không muốn tranh luận vấn đề này, y vốn là làm việc này. (Đ: Ý là làm người khác thoải mái:3) Những lời này y cảm thấy rất dễ nghe. Có cảm giác cấm dục, một bên nghiêm túc, một bên lại đang chơi mình. Co rút mấy lần, nam nhân thích cảm giác này. Hắn không nghĩ nam nhân với nam nhân còn có thể làm chuyện nam nữ với nhau. Đơn giản chỉ có lối vào không giống nhau thôi. Nam với nữ kết hợp không giống nhau, nhiệt độ của nữ không cao được như nam. Vì lẽ đó thời gian kết hợp giữa nam và nam lâu hơn với nữ. Đặc biệt là thân thể Diêm Danh, cảm xúc mềm mại khi sờ vào. Tích cực phối hợp, điều này làm cho nam nhân hơi giật mình. Hắn giật mình vì mình nhìn Diêm Danh mà nghĩ đến người kia, cũng giật mình vì Diêm Danh là một tên già đời. Trong lúc ý thức hỗn loạn, hắn lôm lấy Diêm Danh nâng lên, kết thúc tư thế mặt đối mặt. Đem y đẩy ngã lên giường, nâng một chân y lên, hướng bên trong đâm tới. Thời điểm tiến vào, Diêm Danh mơ màng hừ nhẹ. Ra vào mấy lần cũng quen thuộc hơn, y không rên rỉ nữa, mà thở gấp chậm rãi phối hợp. Phối hợp với con sâu rượu đâm lung ta lung tung. Sau lưng ồ ồ hô hấp chen lẫn vài câu nói, Diêm Danh nghe không rõ cũng không có ý định nghe rõ. Thẳng thắn nỗ lực nghĩ đến chuyện khác dời đi sự chú ý, thuận tiện thỉnh thoảng phân tán một hồi phối hợp người đàn ông này. Ánh sáng chiếu vào khe hở ngoài cửa, căn bản không kịp đóng lại.
|
Chương 3 Nhìn chằm chằm gáy của người đàn ông, Diêm Danh gẩy gẩy lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt. Nhẹ nhàng đứng dậy đi tới phòng tắm. Đứng tắm vòi sen thẫn thờ. Thể lực của y so với người đàn ông này không được tính là tốt, nói đến trình độ, lần đầu tiên làm với một người mà khiến y tốn sức như vậy. Tắm rửa sạch sẽ bước ra ngoài, đèn di động sáng một cái. Báo hiệu có một tin nhắn mới. [ Dễ chịu đến mức nào? Liên lạc lại với tôi! ] Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Diêm Danh chưa có ý định trả lời. Ngược lại tắt di động, ngồi xuống một bên giường. Trong bóng tối nhìn người đàn ông kia, trở mình, trong miệng mơ hồ hừ lên tiếng. Diêm Danh nghe được, là tên một người. Cúi đầu nhẹ cười cười, lắc lắc đầu. Y không có thói quen ngủ cùng người khác trên một cái giường. Nếu người nọ đã là "Kim chủ", liền miễn cưỡng y đêm nay ngủ sô pha. Ngày hôm sau Diêm Danh tỉnh dậy đã gần đến buổi chiều, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đồng hồ sinh học thật đáng sợ. Y mỗi khi tỉnh dậy đều là như vậy, tỉnh dậy cũng đúng lúc này đánh răng rửa mặt bắt đầu làm việc. Vừa quay đầu cảm thấy cái cổ đau đớn, xem ra sô pha vẫn là không bằng giường. Cảm thấy nơi bả vai có chút cứng. Sờ một cái rút ra là một chồng tiền mặt màu hồng. Diêm Danh biết đây là tiền mà "kim chủ" đêm qua để lại cho y. Điều khiến y kinh ngạc là, hắn để lại cho y cũng thật nhiều tiền?! Xoa xoa cái cổ đau đớn ngồi dậy nhìn cục tiền trong tay...... Diêm Danh hít sâu một hơi, bắt đầu quét tước thu thập. Một tháng sau, Diêm Danh nhìn quán bar ngay gần đường mà mình chuẩn bị bấy lâu. Mặt sau là phòng nhỏ chừng 11m vuông, phía trước là vài phòng nhỏ cỡ vài chục mét vuông. Diêm Danh cảm thấy thỏa mãn. Cứ như vậy bán rượu, kiếm thêm chút chi phí sinh hoạt là được. Yêu cầu của y rất thấp nhưng càng khiến y ngạc nhiên. Nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra điện thoại đã tắt mắy hơn một tháng. Vừa mở ra chuẩn bị gọi điện thoại Một trận âm báo chấn động dọa Diêm Danh nhảy một cái. Mã số xa lạ không ngừng mà lập loè..... Diêm Danh ngẩn người gọi đi. Nghe được thanh âm của đối phương, y bỗng có cảm giác hối hận. Có thể vừa rồi y nên ném luôn cái di động này. Nên quên hết quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới thì tốt hơn. "Cậu so với lãnh đạo quốc gia còn khó tìm hơn." Thanh âm đối phương có chút sắc bén, tuy nhiên quen thuộc qua một tháng Diêm Danh cũng không quên được. "Có chuyện gì sao?" "Ha?! Có chuyện gì sao?! Không có chuyện gì tôi tìm cậu làm gì?" Đối phương hơi không kiên nhẫn. Diêm Danh do dự kết thúc cuộc trò chuyện thiếu muối này. Y còn có việc cần gọi điện thoại, không muốn lãng phí thời gian. "Cậu dùng cách gì mà ngủ được với cả Tổng giám đốc tập đoàn bên khu Đông thế? Một lần như vậy cũng hơn 10 năm làm việc của cậu chứ hả!" "Ai?" Diêm Danh khó hiểu hỏi lại. "Ai?!" Đối phương kêu quái dị."Hắn ta một tháng nay hầu như ngày nào cũng tìm cậu! Cậu lập tức liên lạc lại với anh ta cho tôi! Quán của tôi còn muốn yên ổn hoạt động!" Nói xong liền cúp điện thoại, để lại Diêm Danh vẫn chưa tiêu hóa nổi câu chuyện. Còn chưa sững sờ nổi 2 phút, lại có một cú điện thoại điện tới khiến y sợ hết hồn. Y cảm giác mình thật sự đã già, một cú điện thoại cũng khiến y giật mình như vậy. Tim nảy lên liên hồi. Diêm Danh đem điện thoại di động đặt ở bên tai. "Tôi muốn gặp anh....." Tính chất của nghề này, không có chuyện tự động bứt ra. Chỉ có thời điểm không ai nhớ đến không ai tìm đến, ngươi mới chính thức là rút khỏi giới. Diêm Danh ký ức bay về lúc đối diện một người phụ nữ vừa hút thuốc vừa cùng y nói chuyện phiếm. Khi đó Diêm Danh 25 tuổi, không để ai vào mắt. Tự nhiên lời này y không tin, y cũng không muốn tin. Nàng nghĩ rằng người phụ nữ hết thời sẽ là một bà già xấu xí, tuổi già sắc suy, bảo hộ không tốt còn ôm một thân bệnh tật.. Không ai muốn mình đó cũng là chuyện thường. Bất quá cũng là một lý do thôi. Diêm Danh xem thường nữ nhân này, xem thường rất nhiều năm. Diêm Danh hối hận mở ra di động, hối hận khi nghe âm thanh quen thuộc của người đàn ông mua vui này. Nhưng thế giới này không có thuốc gọi là hối hận. Diêm Danh thở dài. "Tôi không làm nữa, cậu tìm người khác đi."
|
Chương 4 "Bao nhiêu tiền?" Đối phương cố tình nghe không hiểu ý tứ của Diêm Danh. Diêm Danh còn muốn giải thích. "Bao nhiêu tiền anh mới nguyện ý làm?" Tiền..... Lại là tiền...... Ngoài tiền ra thì Diêm Danh chỉ còn cô độc. "Tôi ở xxx, cậu tới đi." Nam nhân mua vui nửa giờ sau tự mình lái xe tới, không giống lần trước. Quần áo không giống, xe cũng không giống. Diêm Danh đang mặc tạp dề lau quầy bar, không chú ý tới người phía sau. Mãi đến tận cảm giác có một làn cổ xưa thanh đạm tựa nước thổi tới, mới quay đầu. Ánh mắt của đối phương hiển nhiên cảm thấy Diêm Danh có chút kỳ quái. So với Ngưu Lang (MB), ngược lại giống cậu chủ nhỏ của một tiểu quán Trên mặt còn có chút vết bẩn. Khiến nam nhân mua vui, một mặt chán chường, nhìn qua tựa hồ không thể khống chế được dáng vẻ (Đ: Chả hiểu đang nói cái gì:3:3) Lần thứ nhất gặp mặt, chí ít còn phải thể. (Đ: cách hành văn của tác giả có vấn đề hay bản raw của Đ bị mất chữ vậy uhu) Lần này căn bản là trực tiếp mặc áo ngủ choàng thêm cái áo phía ngoài rồi chạy tới. "Cậu tìm tôi một tháng?" Diêm Danh bỏ khăn lau xuống đối mặt với nam nhân. "Đừng nghĩ mình quan trọng!" Chả hiểu sao đối phương đột nhiên nổi giận. Muốn xoay người đi, rồi lại ngừng lại. Nhìn Diêm Danh, cảm thấy người đàn ông này tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng đã già, nếp nhăn thể hiện tuổi già đã hiện rõ. "Người đàn ông kia được không?" Diêm Danh đành mở miệng, tránh khỏi hai người lúng túng. Nam nhân mua vui không hiểu sao lại không muốn thừa nhận việc mình tìm người đàn ông này hơn một tháng. Càng không muốn cứ như vậy buông tay. Nhìn nam nhân mê man ánh mắt. "Là anh đem người đàn ông đó đến làm thế thân." Nam nhân mua vui nhận ra, có điều không có định lớn tiếng nói. Ở trước mặt người lạ nói chuyện riêng tư, không cần thiết. "Cậu định cho tôi bao nhiêu?" Diêm Danh không muốn tiếp tục đành hỏi câu này. Nếu đánh không được thân, hà tất để cho mình làm cho thê thảm. (Đ: Bạn này edit đoạn này thoát ý giúp Đ được k?) Nam nhân suy nghĩ một chút, lại nhìn quán bar nhỏ này. "Quán này lấy tên tôi, tôi phụ trách hết thảy chi tiêu...." "Còn tôi?" Diêm Danh chỉ chỉ chính mình. "Anh phụ trách thỏa mãn tôi." Giao dịch tự nhiên yên lặng mà thành lập, nam nhân xoay người đi ra ngoài. Đi được hai bước dừng lại. "Chúng ta ngoại trừ thân thể, không can thiệp chuyện của nhau." Diêm Danh gật gù. Nhìn ô tô dần xa tầm mắt, quay lại tiếp tục công việc đang dang dở. Giống như chưa từng có sự xuất hiện của người đàn ông ban nãy. Nếu cửa hàng chỉ có mình Diêm Danh làm chủ, y cũng không cần thuê thêm phòng cho lãng phí tiền. May mà ở ở phía sau có gian phòng nhỏ, một nửa làm nhà kho, nửa kia thả một chiếc giường đơn cùng một ngăn tủ. Buổi chiều mới vừa rời giường liền nhận được một tin nhắn. Diêm Danh nhìn một chút, rất hoài nghi người đàn ông này đến cùng bình thường làm sao đối nhân xử thế? | Đi ra, làm tình | Bốn chữ chói mắt thẳng thắn. Diêm Danh nhìn có một loại muốn cười kích động. Nếu như hắn có thể có một nửa đối với mình trực tiếp dùng ở đối xử người kia trên người, cũng sẽ không hiện tại còn ở cùng học sinh tiểu học dường như khó khăn giải quyết tương tư đơn phương loại vấn đề ngu ngốc này. Mở cửa liền thấy đối phương một thân âu phục giày da đứng trước cửa. Thẳng thắn mở cửa ra hiệu đối phương lại gần. Diêm Danh mặc cái áo sơmi trắng dài tay với cái quần jean rách đến độ có thể lên phố ngồi ăn xin đối diện với nam nhân mua vui. Cái viền quần lót màu lộ ra dưới những đường rách mỏng tôn lên bờ mông căng tròn. (Đ: Chém chém:3:3) Nam nhân mua vui càu mày, cảm thấy trang phục này rất phù hợp với nghề nghiệp của y. Phù hợp khiến người ta cau mày. "Uống chút gì không?" Mới vừa tìm cái ly, liền bị kéo một cái. "Không cần, tôi không phải đến uống rượu." Nam nhân mua vui lột sạch Diêm Danh, một tay kéo áo tay khéo quần. Quần áo giống như cái rẻ lau bị vặn nát. Diêm Danh có chút choáng váng nhìn mình sau một giây đồng hồ chỉ còn mỗi cái quần lót. Y hơi bất ngờ vì vẫn còn cái quần lót. (Đ: Thật sự..... lại chém TT^TT) "Cậu thật sự là từ nhà tới đây." Nam nhân quả thật có nhu cầu, bởi vì một ít chuyện kích thích đến hắn, hắn mới lên cơn như thế chạy đến Diêm Danh nơi này tìm kiếm giải thoát. Cái này cũng là giao dịch. Diêm Danh mới vừa tỉnh ngủ, tự nhiên đầu óc vận chuyển không cấp tốc, bị nam nhân lôi kéo liền dựa vào ở trên quầy bar. Quần lót cũng bị kéo xuống. Ngoại trừ vừa tới nửa chén rượu, cũng không có gì để bôi trơn. Diêm Danh nhìn nam nhân, nam nhân nhìn y. Thở dài Diêm Danh đành phải cầm chén rượu đem ngón tay ướt át, sau đó một cước giẫm ở bên cạnh trên ghế cao chân chậm rãi ở chính mình hậu đình ra ra vào vào. Không đến hai phút, đối phương đã hiển nhiên mất đi bất kỳ tính nhẫn nại. Chỉ đơn giản kéo khóa quần tây của mình, mạnh mẽ chen vào.
|