Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ
|
|
Chương 5 Dung Vận khóc thê thảm nhìn nam nhân nhào tới, vừa rồi bị thao quá tàn nhẫn, tuy không đau, nhưng hạ thể có chút tê tê, hoa huyệt bị đâm đến liều mạng, bây giờ dương vật đã lui ra ngoài, tuyệt nhiên không thể khép lại. Hắn đã hành hạ mình chật vật như vậy, vì sao vẫn không thể tha cho mình một lần? Hạ Trọng Vân cảm thấy Dung Vận quả thực khác với tất cả mọi người, người bình thường khi khóc sẽ rất khó coi, nhưng Dung Vận càng khóc lại càng đẹp. Đôi mắt ngập nước như sao đêm, đôi môi hơi sưng, lại thêm chút hồng hào. Hạ Trọng Vân không nhịn được cắn lên đôi môi đỏ trước mắt, chặn lại tiếng gào khóc của Dung Vận. Y ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt. Vừa nãy Hạ Trọng Vân xuyên tao huyệt của y, cũng sờ soạng thân thể y, lại không có hôn đôi môi cô đơn này. Bờ môi dán vào nhau, Dung Vận bị kích thích run người. Thật là mềm, chạm vào rất kỳ diệu. Thấy Dung Vận không giãy giụa nữa, Hạ Trọng Vân biết đối phương là thích được hôn. Hắn lại bắt đầu sờ mó thân thể trơn mềm như sữa bò của Dung Vận, từ gáy dờ tới cặp mông, nắm cái mông đầy thịt trong tay bóp mấy phát, ngón tay dò vào khe nhỏ, nhấn một cái lên cúc huyệt đóng chặt. Cùng lúc đó, Hạ Trọng Vân lè lưỡi nhẹ nhàng quét qua bờ môi Dung Vận. Trên dưới đồng thời bị trêu chọc, nhưng toàn là lướt nhẹ qua thôi, khiến trong lòng Dung Vận như bị đốm lửa nhỏ thiêu đốt, muốn, rất muốn… Nước mắt lại chảy ra, nương theo khóe mắt rơi xuống, trong đôi mắt biết nói đều là oan ức, khó nhịn uốn éo người, chủ động lè lưỡi cùng Hạ Trọng Vân dây dưa. Hạ Trọng Vân thấy Dung Vận đáp lại cũng không ôn nhu nữa, dương vật đâm vào cúc huyệt một chút, đầu lưỡi cũng luồn vào trong miệng Dung Vận tùy ý dây dưa. Miệng nhỏ trên dưới không ngừng bị xâm phạm, ra ra vào vào, Dung Vận hoàn toàn thất thần, để mặc nam nhân trên người dằn vặt. Hạ Trọng Vân lật người Dung Vận qua, từ phía sau đâm vào lỗ đít của y. Thân thể cường tráng đè lên thân thể của Dung Vận, đại thủ vòng đến trước ngực đại lực xoa xoa vú nhỏ. Dung Vận bị thao đến thân thể phập phồng lên xuống, đổ đầy mồ hôi. Hạ Trọng Vân nhìn tấm lưng đẹp của Dung Vận mướt mát mồ hôi, cúi đầu điên cuồng hôn lên. Điểm mẫn cảm không ngừng bị đánh vào, trên lưng bị nam nhân không ngừng gặm cắn, vừa đau vừa ngứa, cuối cùng đều hóa thành tình dục cuồn cuộn tập kích y. Dung Vận vô lực nằm trên mặt đất rên rỉ:“A, thật, thật thoải mái! Ư… Nhanh thêm chút nữa đi! A, bị làm chết rồi, Hạ Trọng Vân, ta phải bị ngươi làm chết rồi…”Dung Vận lần đầu gọi tên của nam nhân, Hạ Trọng Vân dừng một chút rồi gần như phát điên va chạm toàn lực, thân thể tinh tế mềm mại của Dung Vận cũng gần như bị hắn đâm nát. Nam nhân còn như chưa đủ, đại thủ qua lại xoa xoa thân thể Dung Vận, nói:“*** chết ngươi, tao mẫu cẩu đáng chết, sao lại câu người như vậy, a… Quá thoải mái, giết chết ngươi…”Dung Vận cứ như vậy mơ màng bị làm một đêm, vừa chống cự vừa thoải mái. Sáng ngày thứ hai, lúc tỉnh lại, Dung Vận phát hiện mình đang nằm trên giường, đoán chừng là một gian phòng khác. Nhưng nam nhân tối qua chơi y đến chết đi sống lại, lại chẳng hề ở đây, Dung Vận gọi vài câu, phát hiện không có một bóng người. Y đương nhiên không biết, Hạ Trọng Vân vốn cho là khi hắn hạ triều thì Dung Vận mới tỉnh, sở dĩ không để người ở lại là vì hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy gương mặt cùng thân thể của Dung Vận, bất cứ chỗ nào kể cả không phải là bộ vị quan trọng cũng không được. Dung Vận cả người bủn rủn, rồi lại có một loại cảm giác rất thoải mái. Y cảm thấy cơ thể mình không giống thường ngày, hình như yếu ớt hơn, bức thiết khát vọng nam nhân cường tráng thương yêu. Nghe đâu sau khi Dâm Hồ tộc bị phá thân so với khi trước sẽ càng mẫn cảm hơn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng muốn quấn lên người nam nhân, dù không làm tình, cũng hi vọng thời thời khắc khắc bị nam nhân hôn hôn xoa xoa, ôn nhu thương yêu. Trước có nghe trưởng bối trong tộc nói qua, có dâm hồ vì tình yêu nên hiện thân cho nam nhân xem, kết quả, sau khi bị khai bao liền không được chăm sóc thỏa đáng, kẻ bạc tình đó không chịu được lúc nào cũng phải mang theo dâm hồ, lúc nào cũng phải thân cận với nó, dần dần bắt đầu ghét bỏ dâm hồ dâm đãng. Dâm hồ không chịu được, không ít lần bị tình dục hành hạ đến thần trí không rõ bị người xâm phạm, kết cục thê thảm. Y sẽ không như vậy… Dung Vận đã cảm nhận được hạ thể ướt át. Tối hôm qua, hai cái tao động bị nam nhân thương yêu cả đêm đã bắt đầu phân bố ra chất dịch nhớp nhớp, bên trong ngứa ngáy khó nhịn… Không được, y không muốn lưu lạc phong trần, y muốn tìm Hạ Trọng Vân bắt hắn phụ trách! Dung Vận đứng dậy, tìm trong tủ một bộ áo ngoài màu trắng, qua loa bọc lấy thân thể. Dùng khinh công đi nửa khắc, rốt cục cũng nhìn thấy có binh tướng tuần tra. Dung Vận đáp xuống bên người người kia, ôn nhu nở nụ cười với thị vệ, hỏi:“Vị đại ca này, xin hỏi bệ hạ vào triều ở chỗ nào vậy?”Thị vệ chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy, bị Dung Vận làm mê đắm đến mức đầu óc choáng váng, còn ngây ngốc chỉ đường cho y. Thân thể Dung Vận đã mềm đến mức sắp đứng không được, dâm thủy chảy xuống dọc theo cái đùi lớn, quần áo đều bị thấm ướt. Y bay tới triều đình, trực tiếp đẩy cửa xông vào. Hạ Trọng Vân đang nghe quần thần bẩm tấu, bỗng nhiên đại môn đối diện hắn bị đẩy ra, một bóng trắng trực tiếp xông vào. Hạ Trọng Vân vội ngồi ngay ngắn, nhiều đại thần cũng hiếu kì quay đầu lại xem, kết quả cả triều đều ngây ngẩn cả người. Giữa điện là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, bộ dáng xuân tình chưa tiêu, một bộ trường bào tùy tiện bọc bên ngoài, vai đẹp, đùi lớn đều lộ hết, trên da thịt bạch ngọc đều là vết tích ám muội, vừa thấy liền biết ngay là y vừa lên giường với nam nhân. Mặt Hạ Trọng Vân đen lại, chớp mắt đến bên người Dung Vận, ôm thật chặt y vào lòng, trách mắng:“Ngươi tới làm gì?”Dung Vận bị khí tức nam tính dày đặc bao vây, thân thể mềm mại bị nam nhân ôm vào trong ngực. Lồng ngực thật cường tráng, cánh tay thật mạnh mẽ, tâm tình hoảng loạn, trống trải trong tim lúc sáng cuối cùng cũng biến mất. Dung Vận nói một đằng làm một nẻo lại hay thẹn thùng, nên không thể nói ra là bởi vì thân thể muốn nam nhân, còn sợ bị vứt bỏ cho nên mới tìm đến, vì vậy chỉ có thể phẫn hận đấm ngực Hạ Trọng Vân, khóc lóc nói:“Ta muốn giết ngươi, ngươi cưỡng đoạt sự trong sạch của ta, phá huỷ thân thể của ta…”Một đám đại thần đều sợ ngây người, tình huống gì đây? Hoàng đế bệ hạ của bọn họ không phải không gần nữ sắc sao? A, vậy ra, người trước mắt này là một mỹ nam tử, hoàng thượng nguyên lai là thích nam sắc. Nhưng, cưỡng hiếp… Các đại thần đều chọn quên đi chuyện này, dù sao thì Hạ Trọng Vân cần chính yêu dân, mưu trí trác tuyệt, cho nên một đám từ dưới đáy được hắn cất nhắc lên làm quan đều có loại đam mê sùng bái đối với hắn. Hơn nữa, trên phố đồn đại hoàng thượng không được, bọn họ vạn vạn không muốn tin, hoàng đế bệ hạ nhà mình anh minh thần võ như thế, hùng phong gặp còn phải uể oải, suy sụp. Lần này thì tốt rồi, bệ hạ rất dũng mãnh đấy, nhìn thấy mỹ nhân còn cưỡng hiếp người ta, tuyệt đối là huyết khí phương cương mà. Hạ Trọng Vân bị Dung Vận làm tức muốn thổ huyết, ôm người vào trong ngực, bốp bốp hai phát lên mông, cảnh cáo nói:“Đàng hoàng chút cho ta, nếu không… trẫm cưỡng hiếp ngươi ở đây luôn.”Dung Vận bị đánh, yêu kiều rên rỉ, cái mông bị đánh thật thoải mái, còn muốn… Dung Vận còn muốn bị đòn, dùng sức giãy giụa trong lồng ngực Hạ Trọng Vân. Hạ Trọng Vân tất nhiên là sinh khí rồi, lại đánh mấy phát lên cái mông tròn trịa, thậm chí trừng phạt luồn tay vào giữa hai chân Dung Vận, véo hoa môi đầy đặn mấy cái. Dung Vận sảng khoái thở gấp không ngừng, Hạ Trọng Vân dính dâm thủy đầy một tay, lại nhìn bộ dáng Dung Vận hai má ửng đỏ, nhất thời hiểu ra, “đỗn lì” này lại nứng rồi. Còn nói giết hắn? Đụng mấy cái đã mềm nhũn, còn có thể giơ kiếm sao? Cuối cùng còn không ngoan ngoãn nằm xuống cho hắn ***.
|
Chương 6 Dung Khanh ở tuyết sơn xa xa hoàn toàn không biết bây giờ sư phụ mình đã bị thánh thượng cho ăn no căng diều, nhốt trong hoàng cung đùa bỡn đủ kiểu. Ở thánh trì, hắn gặp được một nam nhân cao lớn, anh tuấn, bị đối phương dăm ba câu lừa gạt, liền chìm đắm trong khí vị nam tính dày đặc bá đạo của nam nhân, cởi sạch trơn nhẵn đợi đối phương thương yêu giữ lấy. Thương Trần Triều nhìn Dung Khanh lõa thể càng thêm mê luyến, hắn đã sớm nghe qua về tiểu dâm hồ, mỹ mạo trời sinh được thiên nhiên ưu ái, trong lòng cũng không phải chưa từng nghĩ tới muốn cưới một tiểu hồ ly về nhà, nhưng khi chân chính thấy được vật nhỏ trước mắt, mới biết hết thảy mình tưởng tượng còn chưa bằng một phần ngàn của Dung Khanh. Làn da trắng bóc như trân châu tản ra ánh sáng ôn nhuận dụ người, thân thể mảnh khảnh nhưng nhục cảm mười phần (ý là tuy trông gầy nhưng có da có thịt), chỉ cần nhìn thôi cũng cảm giác được xúc cảm mềm mại, đàn hồi. Hai cánh mông tròn trịa đặc biệt lớn phối với vòng eo mảnh mai như dương liễu, quả thực là phong tao không nói hết. Đầu vú trước ngực là màu đỏ tươi, cái vú không lớn nhưng thoạt nhìn cũng rất mềm mại. Đẹp nhất phải kể tới tiểu dâm động cất giấu bên trong hai bắp đùi. Hai cái lỗ nho nhỏ, màu sắc lại là màu hồng phấn câu nhân nhất, hoa huyệt đóng chặt vô cùng, khiến Thương Trần Triều xém chút chảy nước miếng. Thương Trần Triều như muốn ăn một bữa tiệc lớn, cũng không vội vã mà muốn từ từ nhấm nháp. Điều này lại khiến Dung Khanh không vui, vị ca ca thú vị này đã nói muốn cho hắn thoải mái, muốn dùng đại dương vật đùa bỡn thân thể dâm đãng của hắn, nhưng sao còn chưa hành động? Cơ thể của ca ca thú vị thật là cường tráng, xưa nay hắn chưa từng thấy nam nhân tục tằng, kiện mỹ như này, không biết tại sao, rất muốn bị hắn ôm vào ngực. Tao động động chảy thật nhiều nước, trong lòng thấy tịch mịch, chua xót, không người thương yêu. Dung Khanh không biết phải làm gì tiếp theo, theo bản năng dùng cặp chân dài trắng như tuyết ôm lấy vòng eo cường tráng của nam nhân, nhút nhát đưa nơi riêng tư lên, không biết cách chủ động đỉnh lộng dương vật thô cứng. Môi thịt chạm một phát vào dương vật, nhẹ nhàng, Dung Khanh đắc ý đến mức rầm rì, bướm dâm thật là ngứa… Muốn bị đùa bỡn… Dù sao Dung Khanh cũng không có kinh nghiệm, không biết bước tiếp theo phải làm gì, chỉ biết là dâm huyệt khó chịu muốn chết, nên duỗi ra tay nhỏ, bóp hai mép *** ép lại với nhau, ngón tay mảnh khảnh lung tung vò nơi dâm loạn, dâm thủy bên trong đều bị ép ra ngoài, dính đầy một tay. Thương Trần Triều nhìn mà thở dốc không ngừng, rốt cuộc cũng biết độ tao lãng của dâm hồ tỉ lệ thuận với khuôn mặt xinh đẹp. Dung mạo như thần tiên nhưng lại dâm đãng đến mức dù là kỹ nữ lãng nhất trên đời cũng không sánh nổi, gặp được vưu vật như vậy có thể coi là hắn may mắn. Thương Trần Triều lấy tay Dung Khanh ra, dưới ánh mắt thủy nhuận mê man của Dung Khanh, đỉnh tiến quy đầu vào tiểu huyệt. Tư vị hoa huyệt mỹ diệu đến cực điểm, mới chỉ quy đầu vào thôi mà đã bị tiểu tao miệng ấm áp, ẩm ướt làm cho sảng khoái không thôi. Dâm huyệt rất căng, lại không khô khốc chút nào, vừa đúng mà bao bọc vật kia của nam nhân, không bởi vì lần đầu hầu hạ mà kẹp đau dương vật. Thương Trần Triều sợ thương tổn tới Dung Khanh cực lực khống chế động tác, chỉ đỉnh lộng nhợt nhạt ở lối vào, nhưng trong lòng dục hỏa quá thịnh, vì vậy phải phát tiết đến chỗ khác. Bàn tay đầy chai sạn tùy ý du tẩu trên da thịt trắng mịn. Thương Trần Triều là người luyện võ, tính cách cương mãnh bá đạo, cho nên không có quá nhiều ôn nhu, động tác dần dần trở nên bạo lực, dùng sức bóp lộng thân thể mướt mồ hôi dưới thân. Cơ thể Dung Khanh trời sinh khát vọng nam nhân, càng đối đãi thô lỗ cường liệt, hắn càng có cảm giác. Toàn thân nóng rực, chỉ nơi bị bàn tay xoa xoa mới thoải mái một chút, tao động đã ngứa muốn chết rồi, thịt heo bổng lại còn đùa cợt mà không muốn tiến sâu vào trong. Dung Khanh phóng đãng lắc eo, nâng mông muốn chủ động nuốt lấy côn thịt đỉnh hoa huyệt, trong miệng khóc thút thít rên lên:“Ngứa, a… Ngứa muốn chết, ca ca tốt, huynh thọc bên trong của ta chút đi, muốn đại nhục bổng chui vào bụng, ô ô…”Thương Trần Triều đang chuyên tâm hút liếm đầu vú trên ngực Dung Khanh, hai tay chơi cái mông to mềm nhẵn mỹ diệu, vô cùng kiên nhẫn khởi động trò vui, không nghĩ tới Dung Khanh lại không đợi kịp. Thương Trần Triều tà tà cười, hỏi:“Sao vậy, muốn dâm chết rồi? Ca ca chơi ngươi như vậy, không đau chút nào sao?”Dung Khanh mềm mại đưa tay quấn lấy cổ Thương Trần Triều, si ngốc nhìn nam nhân cười rộ lên càng thêm anh tuấn, tà mị, vội vã lắc đầu:“Phải! Thật thoải mái… Một chút cũng không đau, ca ca, ta rất ngứa… Muốn bị ca ca dùng sức *** …”Dung Khanh như tiểu hoa si nhướng lên trên kéo gần khoảng cách với ca ca, tay nhỏ như có như không vuốt ve tấm lưng dày rộng của nam nhân. Thương Trần Triều bị trêu chọc, dục hỏa đốt người, biết tao hóa này căn bản sẽ không đau nên cũng không muốn dây dưa nữa, toàn bộ cắm vào. Nhục huyệt mềm mềm bị phá ra, ướt mềm thư thái, Thương Trần Triều có cảm giác mình đang đỉnh phá cái gì đó, cúi xuống xem, quả nhiên thấy nơi tiểu huyệt có chút máu tươi chảy ra. Tuy rằng chỉ có vài tơ máu đỏ, nhưng lại lần nữa kích phát thú tính của Thương Trần Triều, khối bảo vật vô giá này đã là của hắn rồi, hắn đã phá thân tiểu tao hồ, hoàn toàn đoạt lấy hắn (Dung Khanh). Hai tay Thương Trần Triều nắm chặt nắm chặt eo nhỏ uyển chuyển của Dung Khanh, cuồng mãnh thúc lên, trong miệng còn trêu đùa:“Tiểu dâm phụ, còn ngứa nữa không? Đại dương vật của ca ca có ngăn ngứa cho đại tao bức của ngươi không? A, miệng nhỏ dâm đãng này, khoái chết ca ca… Còn có màng trinh, bị nam nhân thao rách màng trinh có phải là sướng chết ngươi không?”Thân thể tao lãng của Dung Khanh từ lâu đã đắm chìm trong tình ái kịch liệt không cách nào tự kiềm chế. Mái tóc dài đen nhánh ẩm ướt dính trên người, tay ngọc vô lực nắm lấy đại thủ của nam nhân đang không ngừng bóp đầu vú hắn. Hắn không sao miêu tả được mình rốt cuộc sướng như thế nào, chỉ biết là từ khi sinh ra đến nay chưa từng được thỏa mãn như vậy. Hạnh phúc quá, chỉ hy vọng vĩnh viễn nằm dưới thân nam nhân, bị hắn thao lộng cả ngày lẫn đêm. Nghe được câu hỏi của nam nhân, Dung Khanh càng kích động hơn, mềm giọng kêu lên:“Sướng, ân a… thoải mái chết đi được. Ca ca thật lợi hại, a, quá dũng mãnh! Tao hóa cũng bị giết chết, a a, ca ca bóp núm vú ta, dùng sức, a, giết chết tao hóa đi…”Thương Trần Triều gác một chân Dung Khanh lên vai, đại dương vật không chút lưu tình ra vào trong bí huyệt, làm cho hạ thể Dung Khanh tràn trề dâm thủy. Thân thể đẹp đẽ, trắng hồng khiến người sinh khí nổi lên dục vọng làm nhục. Thương Trần Triều như muốn đem người vò nát, đùa bỡn mỗi một tấc lãng thịt, Dung Khanh cứ chịu đựng, nam nhân càng thô bạo, hắn kêu càng dâm lãng. Bên hồ, hai người liều mạng dã hợp, Thương Trần Triều bắn vài pháo bên trong bướm dâm của Dung Khanh mới thỏa mãn lui ra ngoài. Hắn ôm thân thể trắng nộn của Dung Khanh, ôn nhu hôn lên thân thể tàn tạ, muốn cho tiểu bảo bối nghỉ một lát, sau đó sẽ tiếp tục cùng hắn hồ thiên hồ địa mà loạn nháo. Ai ngờ Dung Khanh nằm trong ngực ngoan ngoãn bị hôn chốc lát đã bắt đầu ôm eo nam nhân làm nũng:“Ca ca, bướm dâm ngứa, huynh lại đâm đâm ta có được không? Còn muốn bị đại dương vật thao.”Kỳ thực toàn bộ nơi riêng tư của Dung Khanh đều không thoải mái, ướt đẫm đến xấu hổ, hai cái lỗ trước sau đều ngứa đến lợi hại, nhưng hắn ngây ngốc không biết phía sau cũng có thể bị nam nhân thương yêu cưng chiều, cho nên vô cùng đáng thương cầu xin nam nhân làm cho tiểu huyệt phía trước dừng ngứa. Thương Trần Triều mở hai chân Dung Khanh ra, chỉ thấy tiểu huyệt sưng sưng, huyệt thịt đỏ lên, thoạt nhìn đáng thương không thôi. Thương Trần Triều tuy rằng cũng muốn đút vào thêm lần nữa tiện thể thoải mái một chút, nhưng hắn không thể không cố kỵ đến cơ thể của Dung Khanh, vừa nãy hắn đã muốn rất nhiều lần rồi. Thương Trần Triều đánh chủ ý tới tiểu huyệt phấn nộn phía sau, cười nói: – “Bảo bối nhi, ngoan, cho bướm nộn nghỉ một lát, ca ca làm tao hậu môn của ngươi, được không?” Dung Khanh sao mà hiểu được làm hậu môn là như nào, hắn chỉ biết là nam nhân khiến hắn rất muốn dựa vào này lại không muốn đùa bỡn hoa huyệt của hắn. Dung Khanh khóc lên vô cùng đáng thương:“Ca ca lừa người, nói muốn thương ta, quả nhiên là không cần ta nữa… Ô ô, bướm nộn của tao hóa, bướm nộn không muốn nghỉ ngơi, muốn đại dương vật, muốn đại dương vật của ca ca phục vụ cơ…”Thương Trần Triều bị hắn khóc làm mềm lòng, trong lòng lại có chút buồn cười, nghĩ thầm, bây giờ không cho lão tử thao hậu môn, lát nữa lão tử thao cho cái mông ngươi lay động thành tiểu mẫu cẩu, thao cho ngươi kêu cha gọi mẹ. Thương Trần Triều ôn nhu dụ dỗ nói:“Rồi rồi, ca ca thương bướm nộn. Ngoan, vểnh cái mông lên để ca ca thương ngươi.”Dung Khanh vừa nghe nam nhân nói sẽ thương hắn, vội vàng nghe lời quỳ trên mặt đất, ngoan như một tiểu mẫu cẩu, cái mông to vểnh lên thật cao, hận không thể đưa đến tận miệng nam nhân. Thương Trần Triều đẩy ra hai cánh mông màu mỡ của Dung Khanh, liếm lên bướm dâm trơn bóng đầy nước. Bị đầu lưỡi chạm tới, tao huyệt cực mẫn cảm lập tức tràn ra nước, huyệt thịt còn run lên, kẹp lấy đầu lưỡi nam nhân không tha. Dung Khanh chưa từng bị đối xử như vậy, đầu lưỡi ấm ấm linh hoạt không thôi, hơn nữa mềm vô cùng, hút liếm nhục huyệt tao nhất, mỹ đến mức hắn suýt chút nữa đã khóc lên, rên rỉ đưa cái mông to về sau, khát vọng đầu lưỡi nam nhân tiến vào sâu hơn. Mà Thương Trần Triều cũng yêu mất cái nơi tao hương này rồi, đặc biệt rất thích chơi làm âm vật dâm tao, ngậm tiểu đậu đậu trong miệng hút, bàn tay lửa nóng khiêu khích bụng dưới của Dung Khanh, lưu luyến khu vực mẫn cảm của hắn. Dung Khanh thích đến mức tiếng rên rỉ như bị vỡ tan, không biết thế nào cho phải, cũng không giải được tình dục dày đặc trong thân thể, muốn bị nam nhân đặt dưới thân tàn nhẫn thao làm, rồi lại không nỡ bỏ liếm láp ôn nhu dâm đãng của nam nhân, chỉ biết khóc lóc kêu loạn:“A… Liếm chết tao hóa, ca ca liếm giỏi, ân a… bướm dâm muốn tan rồi, a, đầu lưỡi vào rồi, tao hóa bị nam nhân liếm bướm, chết mất…”Thương Trần Triều liếm hoa huyệt đủ rồi, cắn một cái lên mông to phì nhiêu nhiều nước, để lại một dấu răng dâm mỹ trên cánh mông trắng. Hắn hôn lên cái mông to màu mỡ, một đường công chiếm đến lỗ đít mềm. Dâm hồ trời sinh là lọ chứa, tác dụng lớn nhất của cơ thể là cho nam nhân cắm, cho nên hậu môn của bọn họ nhăn nhúm, đẹp đẽ, sạch sẽ, phấn nộn như đóa hoa, nam nhân nào nhìn thấy cũng không nhịn được tàn nhẫn *** vào. Thương Trần Triều liếm lên, thân thể Dung Khanh bắt đầu run rẩy:“A… Ngươi liếm chỗ nào vậy, thật kỳ quái… Hậu môn sao có thể liếm, a, thật thoải mái, sao lại thoải mái vậy chứ…”Thương Trần Triều gảy hậu môn ướt dầm dề, cảm giác Dung Khanh đã bắt đầu phát tao, mới ngồi thẳng lên, lật Dung Khanh lại, thấp giọng nói:“Bởi vì tao hậu môn của ngươi cũng muốn nam nhân, chờ đại dương vật cắm vào ngươi sẽ thoải mái hơn. Tao hóa, bướm nộn và lỗ đít của ngươi cái nào dâm hơn, hả?”Dung Khanh mê man hoảng loạn lắc đầu:“Không, không biết, ô ô… Đều dâm cả, Khanh nhi chính là tao hóa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều muốn đại dương vật… Khanh nhi, a… Ca ca vào rồi, Khanh nhi lại bị cắm, thật hạnh phúc…”
|
Chương 7 Thương Trần Triều đã cắm vào trong cúc huyệt của Dung Khanh, tiểu huyệt này còn nhiều nước hơn cái đằng trước, nhưng cũng trơn nhuận, khiến hắn lăng nhục càng thêm có lực, so với hoa huyệt dâm thủy đầy đủ càng là một phen tư vị. Thương Trần Triều dứt khoát nằm xuống ôm Dung Khanh, mò thân thể trắng nộn, bắt một nắm nhũ thịt loạn vò trong tay, thô giọng nói:“Tiểu tao hồ, vú của ngươi thật mềm, a, sờ rất đã tay, tao hậu huyệt thao cũng đã cực kỳ.”Hậu huyệt của Dung Khanh được thỏa mãn, nhưng hoa huyệt mới cao trào có mấy lần mà thôi, dâm tính của dâm hồ đâu thể dễ dàng lắng xuống như thế được. Bên trong nộn huyệt nước dâm đã chảy thành suối rồi, làm cho hạ thể hai người đều nhơ nhớp, dương vật nam nhân cũng bị thủy dịch làm cho ẩm ướt. Trần truồng bị cắm phía sau căn bản không thỏa mãn được Dung Khanh, đôi tay của nam nhân đang nắm chơi đầu vú cùng bầu vú hắn, mà hắn căn bản không cam lòng để đối phương dừng lại, không thể làm gì khác hơn là lén lút tự tay chơi hoa huyệt một lát. Không ngờ tay mới vừa đưa đến hạ thân, còn chưa đụng tới thịt môi ngưa ngứa khó nhịn thì đã bị nam nhân một phát bắt được. Thương Trần Triều nhíu mày, ngữ khí bất thiện hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”Dung Khanh sợ hết hồn, mềm giọng nói:“Ta… a, muốn sờ bướm nộn nhỏ đáng thương, nó rất ngứa, vẫn luôn khóc… Ô ô, phía trước của người ta cũng cần được thương yêu mà…”Thương Trần Triều buông tay ra, dạy dỗ:“Hai nhục động của ngươi đều là của tướng công ta, không cho người khác chạm vào, cả ngươi cũng không cho đụng, nghe chưa? Nếu không nghe lời, sau này ta không chạm vào ngươi nữa.”Dung Khanh sợ hãi vội vàng rút tay về, treo trên cổ Thương Trần Triều, vô cùng đáng thương nói:“A a, đừng mà… Ca ca đừng không đụng ta. Khanh nhi rất rất thích ca ca đụng Khanh nhi, a… Hậu huyệt thật thoải mái, Khanh nhi, ân, xưa nay không được, a… Thoải mái như này. A, Khanh nhi muốn mà, trước sau đều cần ca ca thương…”Dung Khanh mềm mại dâm từ lãng ngữ đánh cho Thương Trần Triều mất khống chế, mạnh mẽ đỉnh lên điểm mẫn cảm bên trong hậu huyệt của hắn, đại thủ bao lấy hai phiến âm thần, lực đạo trước sau xoa lên, chỗ mẫn cảm bị chạm phải, Dung Khanh lập tức run rẩy:“A, tao huyệt bị xoa nhẹ, muốn sướng điên rồi, nha a… Sư phụ không cho nam nhân chạm vào bướm dâm của Khanh nhi, nhưng mà, nha a… Bị nam nhân đụng vào thật thoải mái, a, tao đậu đậu bị bóp…”Thương Trần Triều ác ý dùng ngón tay ép làm hoa hạch của Dung Khanh, cười nhẹ nói:“Sư phụ ngươi lừa ngươi đó. Xem đi, bị nam nhân làm thích hơn mà. A, ngươi, cái đồ lẳng lơ này, lại chảy nhiều nước thế kia làm ướt đẫm tay lão tử… Tao âm đế bị ngón cái và ngón trỏ bóp lên thật mẹ nó thoải mái chết được. A, dùng sức kẹp, sư phụ ngươi chắc chắn là trốn ngươi đi thâu nam nhân, chỉ biết sướng một mình, không cho ngươi hưởng lạc.”Ánh mắt Dung Khanh lưu chuyển trừng nam nhân một cái, cãi lại:“Sư phụ mới không như vậy, a… Ca ca nhẹ chút, Khanh nhi chịu không nổi, âm đế xót quá, a, bị bóp hỏng rồi…”Nhục cảm mười phần của tiểu bướm dâm dưới tay làm Thương Trần Triều nhớ lại tư vị vừa rồi, thấy Dung Khanh sau khi hầu hạ căn bản không có chuyện gì, liền muốn lại thao làm tiểu lãng huyệt tao thủy thành sông đằng trước. Ai biết vào lúc nguy hiểm này lại truyền tới động tĩnh. Lỗ tai Thương Trần Triều rất thính, tất nhiên nghe ra là có người vào núi, hắn tàn nhẫn đâm mấy cái lên tao điểm của Dung Khanh, rồi ôm hắn đồng thời cao trào, khó hiểu hỏi:“Trong núi không cơ quan à? Sao lại có người xông vào?”Lỗ đít Dung Khanh bị *** ra nước, hoa huyệt cũng cao trào một lần, cả người mơ mơ màng màng, thuận miệng đáp:“Có. Chỉ khi sư phụ và ta cũng bị phá thân thì cơ quan mới mất hiệu lực…”Thương Trần Triều trong lòng chửi má nó, sư phụ yêu quý của Dung Khanh đúng là đi thâu hán tử rồi? Có người đến hắn ngược lại không sợ, chính là chuyện tốt của hắn bị cắt đứt làm cho hắn vô cùng phẫn nộ. Hai người vừa nói xong, một đám người đã cuồn cuộn giết tới, vừa vặn nhìn thấy Thương Trần Triều đặt Dung Khanh sắc mặt ửng hồng, cảnh xuân dập dờn dưới thân, trong không khí đều là khí vị tanh tưởi sau khi làm tình, một đám bề ngoài chính nhân quân tử bị kích thích rục rà rục rịch. Không biết ai hô một câu:“Đó chính là tiểu dâm hồ sao? Ha ha… Ai đem nam nhân này đuổi đi, tao hóa này chính là của chúng ta.”Thương Trần Triều cười lạnh, động sát khí. Hắn dùng ngoại bào của mình bao lấy Dung Khanh, dặn dò:“Tiểu ngốc nghếch, đừng nhúc nhích.”Nói xong, hắn rút kiếm bắt đầu chém giết cùng đám người kia. Thương Trần Triều xuất thân võ lâm thế gia, lại là hậu duệ đời tiếp theo của minh chủ võ lâm, công phu tất nhiên là cao thủ hàng đầu. Vì sự tình dâm hồ lưu truyền sôi sùng sục trên giang hồ nên lần này dò đường xông đến cũng không phải hạng người vô danh, đều là cao thủ của các đại môn phái. Bất quá lúc này, tất cả mọi người làm bộ không nhận ra Thương Trần Triều, vì mỹ nhân trần nửa người nằm bên hồ mà triệt để giết đỏ cả mắt rồi. Nhưng mà Thương Trần Triều võ công cao đến đâu, không thể một mình vây khốn toàn bộ lũ người này, có một sắc quỷ từ từ thoát khỏi vòng chiến, hướng Dung Khanh đưa ra vuốt sói. Dung Khanh nắm áo choàng trên người thật chặt, đây không phải là lụa mỏng đặc chế của hắn, căn bản không đè ép được dâm tính trong cơ thể, hắn thật muốn cởi quần áo, muốn sạch trơn lăn vào trong ngực nam nhân, muốn đại thủ ấm áp mò cái vú cùng huyệt dâm… Tao huyệt không được hoàn toàn thỏa mãn cuồn cuộn chảy nước không ngừng, áo khoác Thương Trần Triều đã bị ướt dầm dề, Dung Khanh không ngừng kẹp chặt hai chân, ma sát hai mép *** cùng đè ép giảm bớt cơn ngứa. Sắc quỷ kia sao lại không nhìn ra Dung Khanh đang làm gì, thấy tiểu hồ ly phát tao, trong lòng vô cùng vui sướng, thấy Thương Trần Triều đưa lưng về phía mình, gã lớn mật muốn mò bộ ngực mềm của Dung Khanh. Dung Khanh khứu giác rất linh, chán ghét mùi vị bên người, hắn không chút nghĩ ngợi rút ra nhuyễn kiếm màu bạc hướng người kia quất tới. Ca ca bảo hắn chờ ở đây, nhưng có kẻ đáng ghét tới gần, trước tiên cứ đánh đuổi đi đã. Người kia cho là Dung Khanh thị hoa giá tử (chủ nghĩa hình thức, động tác đẹp nhưng không thực tế) nên tiếp tục tiếp cận. Dung Khanh sinh khí, sử dụng một bộ kiếm pháp hữu hiệu nhất, đánh cho người kia rút lui một mạch, vô cùng chật vật. Người bên kia cũng đã chú ý tới tình hình trận chiến bên này, liếc mắt nhìn quả thực muốn choáng váng, chỉ thấy mỹ nhân đứng lên, trên người lung tung bọc một áo choàng hắc sắc, bộ ngực bằng phẳng lộ ra đầu nhũ, cái vú nhìn mềm mại không thôi, so với thiếu niên thì lớn hơn, gần như bằng hạt đậu so với vú mềm của thiếu nữ. Núm vú đại đại, đỏ tươi, có một vòng dấu răng, hẳn là mới vừa bị nam nhân cắn. Cặp đùi lớn kia khỏi nói có bao nhiêu trắng bao nhiêu thẳng, thật muốn vác lên vai nắm lấy xem có bao nhiêu sảng khoái. Thương Trần Triều nhìn đám người này giận không chỗ phát tiết, hạ thủ cũng không lưu tình, Dung Khanh cũng không thích có người không ngừng tiếp cận, sử dụng tuyệt học gia truyền, thẳng thắn dùng khinh công bay đến bên người Thương Trần Triều. Thương Trần Triều ôm hắn, an ủi:“Bảo bảo ngoan, đừng sợ.”Dung Khanh mềm mại dựa vào trên người Thương Trần Triều, nũng nịu nói:“Khanh nhi không sợ, ca ca… Nhanh lên một chút nha, đánh cho bọn họ chạy hết, Khanh nhi muốn ngươi. Y phục này nóng quá, Khanh nhi không muốn mặc… Đều ướt cả rồi…”Thương Trần Triều nhìn thử, quả thực phía sau áo khoác ướt một đám lớn, trên cái đùi lộ ra của Dung Khanh rõ ràng còn có tao dịch đang chảy xuống, hắn không hề nghĩ rằng dâm hồ lại có thể dâm đãng đến mức độ này, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, là nam nhân liền kìm lòng không được. Hắn không khống chế được đưa bàn tay tiến vào trong y phục, một tay xoa xoa nơi riêng tư tràn trề nước, một tay khốc soái mà vui đùa với chiêu thức. Dung Khanh cưỡi trên tay Thương Trần Triều, tả hữu lay động cơ thể ma lộng hoa hạch trên tay nam nhân, được an ủi không ít, mỹ đến mức hắn không ngừng rên rỉ, đang muốn lén lút thân thủ sờ sờ thịt heo bổng của ca ca yêu quý, đã thấy bên cạnh lại có người duỗi ra sắc thủ. Dung Khanh bẹp bẹp miệng, một chưởng đánh tới, cả giận nói:“Các ngươi là đồ đáng ghét, ô ô, người ta sắp ngứa chết rồi, bướm dâm vẫn luôn chảy dâm thủy chờ đại dương vật thương yêu. Các ngươi đừng uy hiếp ta, a… Ca ca, Khanh nhi thật giống như sắp triều phun rồi, thật thoải mái, a… Cho bọn họ cút đi, Khanh nhi muốn bị đại dương vật làm.”Nói xong, Dung Khanh bất đắt dĩ tạm thời rời khỏi Thương Trần Triều, cùng nam nhân đồng thời ra đại chiêu, qua vài chiêu đã đánh ngã đám người kia. Bởi những người đó vừa nhìn thấy Dung Khanh, đã biết thân phận dâm hồ của hắn, Thương Trần Triều một người sống cũng không lưu. Đương nhiên, hắn tức giận nhất là vừa rồi bộ dáng Dung Khanh lộ ra tao vú, chảy tao thủy bị nhóm sắc quỷ này thấy được, cho nên nhất định phải giết hết. Kẻ địch ngã xuống, Dung Khanh dĩ nhiên là vui mừng, cũng không để ý hỗn độn đầy đất, phóng túng thoát y phục nhào vào trong lồng ngực Thương Trần Triều, xấu hổ nói:“Ca ca chúng ta tiếp tục đi… tiểu tao huyệt của Khanh nhi ẩm ướt chịu không nổi, muốn muốn…”Thương Trần Triều gầm nhẹ:“Ngươi, tiểu sắc quỷ này, lãng chết ngươi, lúc nào cũng lãng được.”Mặc dù nói vậy, nhưng hắn sao lại không muốn Dung Khanh, mà trên đất thật sự khiến người không hứng thú, hắn dứt khoát ôm lấy Dung Khanh bay lên núi, một đường chạy về phía hương khuê của Dung Khanh.
|
Chương 8 Lại nói đến trong hoàng cung, Dung Vận khát khao tìm đến triều đình gặp Hạ Trọng Vân, cũng vì thẹn thùng mà hô lên muốn ám sát. Một đám thần tử vốn đang cúi đầu giả thành đầu gỗ nghe vậy lập tức tràn đầy địch ý nhìn về phía Dung Vận. Muốn gây bất lợi cho hoàng thượng? Người này cũng thật ghê gớm đấy. Ai biết khi vừa nhìn sang, phát hiện mỹ nhân luôn mồm luôn miệng kêu muốn báo mối thù bị cưỡng hiếp kia đã mềm mại ngã vào trong lồng ngực hoàng đế bệ hạ, một đôi mắt ẩn tình sâu kín nhìn chăm chú Hạ Trọng Vân, hết thảy đều là kiều mị và ủy khuất, chúng thần sao còn không hiểu, trong lòng cười trộm, thì ra là oán giận hoàng đế vào triều để y xuân khuê cô quạnh. Hạ Trọng Vân trực tiếp ôm Dung Vận lên long ỷ, để y nằm trong lòng mình, đại thủ luồn vào bên trong y phục sờ loạn. Phía dưới không ngừng có thần tử ra khỏi hàng bẩm tấu, Hạ Trọng Vân một đời minh quân dĩ nhiên là nghe rất nghiêm túc, động tác âu yếm dưới tay khó tránh khỏi có chút mất tập trung, gảy bên ngoài hoa huyệt ngập nước một chốc liền không tự chủ một đường di động lên trên, bắt lấy vú Dung Vận. Vấn đề Hộ bộ Thượng thư nói có chút nan giải, Hạ Trọng Vân không khỏi cau mày suy nghĩ. Ngày trước, khi hắn phải suy nghĩ thì trên tay cũng sẽ làm một chút vận động thưởng thức, nên lúc này liền trực tiếp xem cái vú của Dung Vận là đồ vật. Một tay vừa để xuống, ngón tay cái không ngừng vẽ vòng, Không khéo lại đặt trên đầu vú tao hồng của Dung Vận, chậm rãi mài mài, thật lâu không buông tay. Dung Vận làm sao chịu được đối xử như vậy. Vốn là bị ôm lên long ỷ, thân thể bị đùa bỡn trước mặt trọng thần vương triều đã khiến Dung Vận xấu hổ đến cực điểm. Y cảm thấy Hạ Trọng Vân xem mình làm nam kỹ cũng không bằng đồ chơi, dù cho là tù binh của địch quốc bị bắt cũng không phải chịu đối đãi hạ lưu, sỉ nhục như vậy. Nhưng thân thể dâm đãng lại vì tình cảnh sỉ nhục mà càng thêm kích động. Tuy là đưa lưng về phía mọi người, nhưng vừa nghĩ tới hai mươi mấy con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cơ thể đang bán khỏa thân của mình, còn nhìn thấy tay Hạ Trọng Vân luồn vào trong y phục nắm cái mông còn to hơn cả kỹ nữ, nói không chừng vải vóc không dày đã bị tao thủy không ngừng chảy loạn làm cho ướt nhẹp, toàn bộ đều dính lên mông, lộ ra đường cong cái mông dâm đãng. Tất cả đều bị nhìn thấy rõ rõ ràng ràng… Ô ô, y không muốn sống nữa, sao Hạ Trọng Vân lại phải làm nhục y như vậy. A a, cái tay còn không ngừng mò đôi bầu vú, y bị mò thật khổ sở… Cái vú ngứa cực kỳ, nóng nóng còn có chút phồng phồng, không muốn bị hắn chầm chậm đùa bỡn như vậy, khát vọng đại lực nhào nặn, khát vọng đầu lưỡi liếm láp mút hôn… Dung Vận cảm thấy mình sắp bị hoả táng, đầy đầu đều là hình ảnh đại dương vật tím đỏ của Hạ Trọng Vân xâm phạm bướm dâm nhỏ của mình. Y không khống chế được bản thân nữa, thân thể phát tao như nhũn ra, không biết xấu hổ mà quấn lấy Hạ Trọng Vân, xém chút rên rỉ thành tiếng, may là trước khi kêu ra, y đã kịp cắn lên bả vai của Hạ Trọng Vân. Hạ Trọng Vân đúng lúc nghĩ ra biện pháp, đang muốn làm quyết sách, lại bị Dung Vận cắn một cái, dưới tay hắn không khỏi nặng nề véo cái vú một cái thật mạnh. Dung Vận nhịn không được, lập tức phun ra tiếng rên rỉ ngọt ngào: – “A… Cái vú bị bóp thật thoải mái… Còn muốn, không, không muốn, a a thật là mất mặt, ngươi thả ra, không muốn…” Kỳ thực triều thần cách long ỷ của hoàng đế bệ hạ vẫn xa chút, cho nên cũng nhìn không rõ hai người đang làm gì, Dung Vận tao gọi cũng như có như không mà truyền đến, nhưng nghe được âm thanh kiều nhuyễn này cũng khiến không ít người căng thẳng hạ thân. Chỉ có mỹ nhân thừa tướng đứng gần nhất mới nghe được rõ ràng. Hắn không khỏi bật cười, hoàng thượng vậy mà lại coi trọng một tiểu ngu xuẩn, đần độn, ngớ ngẩn. Hắn vừa nở nụ cười, liền bị người vỗ mông một cái. Cái mông đang ngậm tinh dịch nhất thời nhoáng lên, miệng huyệt suýt chút nữa không kẹp được hạt châu. Mỹ nhân thừa tướng sóng mắt dập dờn liếc mắt trừng Hạ Mộ Hiên bên cạnh, cười duyên: – “Hoàng đế bệ hạ, Vương gia quấy rối ta.” Chúng thần lập tức một đầu hắc tuyến. Nói tới thừa tướng này, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Hạ triều, so với cái vị trong lòng hoàng đế kia cũng không kém bao nhiêu. Niên kỷ hai mươi tám hai mươi chín, nhất là độ tuổi thành thục, phong tình tất nhiên là khỏi nói, đối với một số người, mỗi ngày vào triều có thể đứng sau thừa tướng, ngắm cái mông to dâm đãng của hắn một buổi sáng chính là hưởng thụ không thể tốt hơn. Về phần Vương gia có ý tứ với thừa tướng đại nhân cũng không phải là bí mật gì, mà thái độ của thừa tướng vẫn luôn ám muội không rõ. Không ít người thấy Vương gia sau khi hạ triều không cưỡi ngựa hồi phủ, mà lại âm thầm vào xe ngựa của thừa tướng, cũng không thấy thừa tướng đuổi người. Nhưng ở ngoài, hắn vẫn không thừa nhận cùng Vương gia có quan hệ, xưa nay đều là một câu đồng liêu qua loa cho xong. Bị hai bên đánh đoạn, Hạ Trọng Vân tất nhiên không đắm chìm trong suy nghĩ nữa, tâm tư không khỏi chạy tới trên người Dung Vận. Tiểu tao hóa sờ thật thoải mái, còn có, cảm giác cái vú không đúng, sao so với tối hôm qua lớn hơn rất nhiều, ồ, một tay cầm không hết? Nhất thời hiếu kỳ, hắn càng mò hăng hái. Bất quá chính sự cũng không hàm hồ, hắn vốn định ra lệnh trước, lại bất thình lình nghe thấy Tạ Ngọc cáo trạng, nói Vương gia quấy rối hắn. Hạ Trọng Vân vừa nghĩ tới nợ dai của hai người bọn họ liền đau đầu, thẳng thắn nói: – “Dâm loạn thừa tướng là tội lớn, trẫm đày vương gia tới biên cương.” Hạ Mộ Hiên vừa nghe, cười rất tự nhiên, xin tha: – “Hoàng huynh thông cảm cho thần đệ sốt ruột thích chưng diện đi! Đừng đày đi biên cương, ta nghe nói có chuyến đi sứ tới Bái Nguyệt quốc xui xẻo, không bằng giao cho thần đệ. Nghe nói nơi đó nhiều mỹ nhân, ngài cũng biết những năm gần đây thần đệ này cầu mỹ không được, nói không chừng lần này còn có thể tìm nhân duyên tốt trở về.” Biểu hiện trên mặt Tạ Ngọc cứng đờ, vội nói: – “Hoàng thượng, mọi việc trong kinh còn cần Vương gia, thần cũng không phải không thấy được việc lớn, vậy không bằng phạt Vương gia tới hoa viên nhà thần cắt tỉa hoa cỏ đi.” Lúc này Hạ Trọng Vân đang đắm chìm trong hương nãi của Dung Vận, yêu thích không buông tay mà nắn bóp, còn cưỡng ép Dung Vận lấy tay sờ dương vật cho hắn, hai người thương lượng, tất nhiên lười quản Tạ Ngọc khẩu bất đối tâm (miệng và lòng không đồng nhất, chắc cũng giống kiểu nghĩ một đằng nói một lẻo),theo yêu cầu của Tạ Ngọc, Hạ Trọng Vân vội vàng phân phó chính sự, sau đó phất tay trực tiếp bãi triều. Chờ tất cả mọi người lui ra, Hạ Trọng Vân trực tiếp đem Dung Vận đẩy lên long ỷ rộng lớn, cười khẩy nói: – “Vật nhỏ dâm đãng, thật là một phút cũng không rời được nam nhân, ngay cả trẫm phải vào triều cũng chờ không được, hả?” Nhớ tới người này vừa mới làm nhục mình, Dung Vận liền không khỏi ủy khuất khóc lên, đạp loạn hai chân đá Hạ Trọng Vân, khóc lóc nói: – “Ai rời ngươi không được, cút ngay! Đừng chạm vào ta, ta muốn giết ngươi…” Hạ Trọng Vân bị mắng cút cũng không tức giận, cợt nhả nói: – “Được, vậy dùng bướm nộn nhỏ nhiều nước của ngươi giết chết ta đi, đến, để trẫm xem tiểu hoa nhi của ngươi còn đau không.” Hạ Trọng Vân đầy mặt háo sắc mà nhìn hai chân Dung Vận đá lung tung. Tiểu ngu xuẩn hoàn toàn không biết động tác phản kháng này của mình có bao nhiêu mê người, y phục xộc xệch không chịu nổi, động tác mạnh làm phong quang giữa hai chân lộ hết. Hạ Trọng Vân đẩy chân Dung Vận ra, đại dương vật cứng đã lâu không tha mà đỉnh vào, trực tiếp làm đến miệng tử cung của Dung Vận. Dung Vận cũng không phản kháng nữa, thoải mái vừa khóc vừa gọi. Hạ Trọng Vân thao tiểu hoa nhi, xé vạt áo Dung Vận ra, không kịp chờ đợi nhìn về phía cái vú có cảm giác đã thay đổi. Vừa nhìn, dù là Hạ Trọng Vân cũng trợn mắt há hốc mồm, tối hôm qua hai cái bánh màn thầu to nhỏ thế mà sau khi bị hắn luân phiên thương yêu đúng là lớn rồi, hôm nay đã sớm biến thành hai đám no đủ, vểnh cao mà đứng trên bờ ngực, vừa trắng vừa to, đẹp muốn chết. Dung Vận tất nhiên cũng nhìn thấy, lập tức khó chịu, vặn người muốn rời khỏi Hạ Trọng Vân: – “Đáng ghét, làm ta thành xấu như vậy, cái vú sao lại biến lớn, xấu quá…” Hạ Trọng Vân sao có thể cho y chạy, lôi chân kéo về, cắm xuống hết sức. Dung Vận nhất thời mềm nhũn, vô lực nằm dưới thân hắn thút tha thút thít, vừa khóc lóc nói không muốn, vừa dùng bướm dâm nhỏ kẹp dương vật không nhả. Đôi mắt Hạ Trọng Vân toả sáng: – “Không xấu chút nào, tiểu ngu ngốc, cặp vú này của ngươi quả thực chính là cực phẩm, đẹp muốn chết, mau cho trẫm ăn hai cái, xem là tư vị gì.” Dứt lời, Hạ Trọng Vân cúi đầu ngậm đầu nhũ bắt đầu hút, vừa ăn núm vú vừa lấy tay đùa bỡn, động tác dưới khố vẫn không ngừng. Dung Vận khóc sướt mướt, vừa thẹn vừa thoải mái, ỡm ờ để Hạ Trọng Vân chơi vú, không nhịn được dâm kêu: – “Thoải mái, nha… Cái vú lớn lên thật thoải mái, ô ô, đừng sâu hơn nữa, a, thật đáng sợ…” Hạ Trọng Vân mới không quản hắn kêu gì, ngược lại động tĩnh nhỏ kia của Dung Vận, giọng nói mị nhân kêu một tiếng là kích thích tình dục kia, kể cả tiếng khóc kia cũng khiến hắn kích động tàn nhẫn thao làm. Lại hút mạnh khỏa tao vú mềm mại, nghe Dung Vận rên rỉ một tiếng cao vút, tiếp đó chất lỏng ấm áp bắn vào trong miệng Hạ Trọng Vân, dương vật cũng bị một làn sóng rồi lại một làn sóng xung kích. Hai người đều kinh ngạc, lúc Dung Vận triều thổi lại phun sữa. Hạ Trọng Vân kích động không thôi, ôm cả người đầy sữa của Dung Vận kích động lăn lộn trên long ỷ, nhanh đến mức làm người ta thần trí không rõ. Ngoài cung, Hạ Mộ Hiên lại tới xe ngựa của Tạ Ngọc, đi lên chen đến bên người hắn, giơ tay sờ mặt hắn, cười nói: – “Vườn hoa trong nhà thừa tướng còn không bằng đóa hoa của ngươi? Nếu không, bản vương thẳng thắn cắt sửa đóa hoa đa tình này của ngươi nhé.” Tạ Ngọc trốn sang một bên, giơ tay cởi quần áo, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết loang lổ vết tích, dùng giọng nói quyến rũ trời sinh: – “Vương gia, ngài cũng nhìn thấy thân thể này của Tạ Ngọc đã không sạch sẽ, đừng để tay Vương gia ô uế, kính xin Vương gia tự trọng.” Hạ Mộ Hiên hô hấp nặng nề, nhịn một chút để không nổi nóng, lôi thắt lưng Tạ Ngọc ôm người vào trong lồng ngực, lè lưỡi liếm láp một mảng dấu hôn cực rõ ràng trên bả vai hắn, đại thủ từ dưới áo bào tiến vào, thấp giọng nói: – “Ngươi biết mà, dù Tiểu Ngọc có dơ bẩn thì bản vương vẫn thích. A, vào triều không mặc tiết khố, Tiểu Ngọc thực sự là càng ngày càng đáng xấu hổ…” Lúc này Tạ Ngọc không trốn, ngước đầu mặc cho nam nhân liếm cổ hắn, cười nói: – “Không mặc quần tính là gì, Vương gia không biết, bên trong cái mông của thần còn chứa đầy tinh dịch?” Hạ Mộ Hiên ngừng lại động tác, lập tức đưa tay vào cúc huyệt Tạ Ngọc, nhấn hạt châu trong miệng huyệt một cái, lập tức có chất lỏng vẩn đục bị gỉ ra, dính trên mông Tạ Ngọc và trên tay Hạ Mộ Hiên… Hạ Mộ Hiên cắm cả hạt châu lẫn ngón tay vào trong huyệt đạo ẩm ướt của Tạ Ngọc, cười nói: – “Tiểu Ngọc quả thật không hổ với cái tên Tạ Ngọc này, trời sinh chính là cho nam nhân tiết dục. Nói đi, đây là của dã nam nhân nào lưu lại?” Tạ Ngọc cười duyên không ngừng, đè lại cái tay Hạ Mộ Hiên mò tới trước ngực hắn, nói: – “Lời này của Vương gia có thể nói là sai rồi, rõ ràng Vương gia mới là dã nam nhân. Cho nên, Vương gia mau dừng tay thôi, ngài cũng không thiếu người, hà tất cùng thần ở đây vụng trộm tằng tịu với nhau?” Hạ Mộ Hiên táo bạo khi dễ thân thể xinh đẹp của Tạ Ngọc, trầm giọng nói: – “Ai bảo bản vương không chịu nổi sự cám dỗ Tiểu Ngọc của ngươi đây, bản vương sẽ cho ngươi hiểu, ai mới là dã nam nhân.”
|
Chương 9 Hạ Mộ Hiên nói rồi cúi đầu, bắt đầu từ sau vành tai Tạ Ngọc nhu tình mật ý mà hôn xuống. Tạ Ngọc miễn cưỡng dựa vào trên xe ngựa, một đôi mắt quyến rũ sinh ra xuân ý nhè nhẹ, hắn im lặng mặc cho nam nhân thưởng thức thân thể của mình, không nói đồng ý nhưng cũng không thấy ra sức khước từ. Môi lưỡi ấm trượt tới vai, Hạ Mộ Hiên chuyên chú in dấu hôn, liếm ướt rồi lại hơi dùng sức cắn xuống, Tạ Ngọc cảm nhận được một tia đau đớn, cảm thấy được nửa người đều bị Hạ Mộ Hiên vô liêm sỉ cắn đến tê dại, đau đớn, còn có chút ngứa, hắn rũ mi, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói: – “Vương gia cố ý làm khó dễ thần, ân… Nói không chê thân thể ô uế này mà sao lại cắn đau như vậy, a không… A, Vương gia, là muốn che lại dấu vết trước đó sao?” Hạ Mộ Hiên nhẹ vỗ về thân thể Tạ Ngọc, đầu lưỡi rời khỏi xương quai xanh của hắn, cười nói: – “Thừa tướng coi thường bản vương rồi, bản vương chẳng qua là cảm thấy… Nơi thừa tướng bị dã nam nhân chà đạp quá đẹp, đẹp đến mức khiến bản vương nhịn không được…” Tạ Ngọc tựa hồ bị chọc cười, ha ha mấy tiếng, sau đó liền quay đầu đi, không lên tiếng nữa. Tay nam nhân tìm được nơi tư mật, nắm côn thịt của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, đầu vú sưng tấy lần thứ hai rơi vào miệng nam nhân, vết thương bị cắn tối hôm qua còn chưa kịp khép lại, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng đột nhiên bị chạm vào vẫn thấy nhói. Hạ Mộ Hiên nghe thấy tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của Tạ Ngọc, biết hắn trong sảng khoái có chút đau, liền dùng đầu lưỡi êm ái đảo qua đầu vú, tỉ mỉ, tinh tế liếm láp vết thương. Đau đớn nơi ngực chỉ còn là nóng nóng ngứa ngứa, đầu vú biến hóa rất nhanh, nam nhân lại ngậm hút, Tạ Ngọc cảm thấy đầu vú mình đều sắp bị hắn chơi hỏng, như bị hắn cắn. Mành xe ngựa chặn lại quang cảnh bên trong, không gian trong xe không tính là rộng rãi, mùi tanh tỏa khắp, không biết là mùi vị của hắn, hay là mùi vị tinh dịch bên trong cái mông, hay là của Hạ Mộ Hiên? Hắn trốn trong không gian tối tăm, dường như đã không thuộc về thế giới bên ngoài, có thể cảm giác được duy nhất là nam nhân trên người này. Đầu vú bên trái cuối cùng cũng được buông tha, nam nhân lại bắt đầu chà đạp cái bên phải, trên người cũng từng điểm một bị hắn thăm dò xâm chiếm. Thân thể vô lực nhưng rất thoải mái, tình dục như thủy triều chậm rãi cuốn sạch lấy hắn, một tầng rồi một tầng, không hề dày đặc, nối liền cùng một chỗ lại không thể đỡ. Hạ Mộ Hiên đang dùng ôn nhu không cách nào chống cự dằn vặt hắn… Thân thể Tạ Ngọc không vừa lòng, nghĩ tới cái khác, nước mắt lập tức lăn xuống, giọng nói run rẩy khước từ: – “Được rồi, Vương gia, ân… Đầu vú thật khó chịu, ngài thả nó đi đi…” Hạ Mộ Hiên nghe vậy cũng buông ra, bất quá lại tình dục mà nhìn hai vật nhỏ, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, trêu ghẹo nói: – “Ta xem hai vật nhỏ này bị bản vương hầu hạ quá mức thoải mái mà, nhìn một đứa đầy tinh thần đứng lên, màu sắc cũng là màu đỏ tươi, đây chính là màu sắc bị chơi quen mới có. Cho nên, thừa tướng, tao núm vú của ngươi khó chịu, hay là rất sảng khoái?” Tạ Ngọc khôi phục chút, cũng cười nói: – “Vương gia không biết là ở trên giường nói khó chịu ý là sảng khoái đó sao.” Hạ Mộ Hiên hô hấp nặng nề, hôn lên cái miệng nhỏ giỏi ăn nói kia, tay cũng tùy ý nhào nặn cái mông to màu mỡ. Chỉ hôn một cái, Tạ Ngọc liền cấp tốc nghiêng đầu tránh ra, nụ hôn rơi trên gò má ửng đỏ. Hạ Mộ Hiên bực mình, lại đè xuống tính khí, tiếp tục đùa giỡn: – “Cái mông này của thừa tướng sao lại to như vậy, càng to sờ càng thích, bản vương chưa từng thấy cái mông to đầy đặn như này, có phải là quá lẳng lơ không, hả?” Tạ Ngọc cay mũi, miễn cưỡng nói: – “Không phải là lẳng lơ, chính là quá mắc cỡ… Ta nhớ, ân a, ngươi nhẹ chút… Vương gia, a… Không thích lớn, ngài thích thanh thuần.” Hạ Mộ Hiên mạnh mẽ xoa một cái, trên mặt lộ ra ý cười tà tứ: – “Ai nói, bản vương yêu thích mông lớn này hơn, dáng dấp quá lẳng lơ, nắm lấy mới mẹ nó sảng khoái. Ngươi ngày hôm nay thấy rồi đấy, yêu thích kiểu giả tinh khiết, giả thanh cao là hoàng huynh. Đáng tiếc, thừa tướng từ nhỏ đã là một khuôn mặt yêu mị, muốn tinh khiết cũng không được…” Nói rồi, Hạ Mộ Hiên liền đem dương vật để tại cửa động, muốn xông vào. Tạ Ngọc vẫn luôn mặc hắn yêu cầu lại đột nhiên ngồi dậy, cái mông rời xa hung khí của hắn. Tạ Ngọc trán mướt mồ hôi, sợi tóc mất trật tự, thực là một bộ dáng mỹ nhân kiều diễm bị chà đạp, lời nói ra lại làm người tức giận: – “Vương gia, mặc dù Tạ Ngọc không cần gương mặt hồ mị, nhưng cũng là có điểm mấu chốt. Vương gia muốn chơi thân thể thần, thần không dám không nghe theo, có thể chỉ cầu Vương gia đừng thật đút vào, Tạ Ngọc đã đáp ứng với người khác, thân thể này bất đắc dĩ bị người xoa xoa bị người cưỡng hiếp cũng liền thôi, tao động này, chỉ có thể cho một mình hắn thao.” Hạ Mộ Hiên tức giận đến nhe răng, lạnh lùng hỏi: – “Nếu như bản vương nhất định phải cắm vào?” Tạ Ngọc biểu tình bất biến vén rèm xe lên, quyết tuyệt nói: – “Vậy thần chỉ có thể nhảy xuống từ trên xe ngựa.” Hạ Mộ Hiên biết hắn chính là muốn dằn vặt mình, không cho hắn toại nguyện. Tạ Ngọc thật sự có ý tứ thủ thân như ngọc, vừa bắt đầu đã không cho hắn đụng. AIZZ, ai bảo hắn tự làm tự chịu, Hạ Mộ Hiên bất đắc dĩ, nhưng vẫn không nhịn được châm chọc: – “Được đó, nếu ngươi làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, bản vương tác thành cho ngươi. Nhưng ngươi muốn dương vật của bản vương cứ đứng thẳng mà tiến vào phủ của ngươi sao, Thừa tướng? Muốn cho người của toàn kinh thành đều biết chúng ta ở trong xe ngựa làm gì à?” Tạ Ngọc lẳng lơ cười, vén quan bào lên, nhấc lên hai chân vừa dài vừa thẳng, nói: – ” Vậy ủy khuất Vương gia dùng hai cái chân tao lãng này của thần, ngài nhẹ chút, đừng mài hỏng thần, bằng không, buổi tối thần không thể giao đãi tốt…” Hạ Mộ Hiên hừ lạnh, không khách khí lật Tạ Ngọc qua, khép lại chân của hắn, vừa thô bạo mà đem bắp đùi làm mở, tùy ý làm nhục lãng thịt mềm mại trắng như tuyết, còn cố ý nhiều lần sát qua miệng huyệt. Tạ Ngọc bị làm đến lắc lư, cũng không ẩn nhẫn nữa, quyến rũ dâm gọi: – “Ô, Vương gia dũng mãnh, thần, a… Thần thoải mái chết rồi. Nha a… Thịt heo bổng đụng tới tao huyệt, không, không muốn, a… Thật là thoải mái, Vương gia, lại mài mài tao hậu môn của thần, a thoải mái chết rồi, ân ha… Chớ vào, nha…” Hạ Mộ Hiên không chỉ có phát rồ dùng chân Tạ Ngọc phát tiết, còn dùng tay đè tao huyệt, cười lạnh: – “Thừa tướng, hậu môn thật không muốn sao, bản vương thấy nó chảy thật nhiều nước… Chân run thật là lợi hại, trong cái mông có ngứa không?” Bên trong cái mông Tạ Ngọc quả thực ngứa đến xót ruột, hắn đây rốt cuộc là đang hành hạ người nào, tâm lý không ngừng kêu khổ, ngoài miệng lại không thừa nhận: – “Ngứa, a… Chính là không thể làm, ân, thần có thể chịu, buổi tối sẽ có đại dương vật, a… Buổi tối hậu huyệt sẽ có đại dương vật, Vương gia dùng sức, a, thật mạnh, Vương gia làm hỏng thần…” Hạ Mộ Hiên thích nhất là nhìn dâm thái của hắn, càng dùng sức thao lộng, cuối cùng đều bắn lên cái mông to của Tạ Ngọc. Thân là huynh trưởng, Hạ Trọng Vân có vận may hơn nhiều, ai bảo hắn yêu không phải Tạ Ngọc – mỹ nhân khó chơi, tâm tư lại rắn rết, làm sao mà giống tiểu xuẩn manh Dung Vận được? Trên triều đình khi dễ Dung Vận một hồi, Hạ Trọng Vân thỏa mãn không thôi, nhìn trong mắt của tiểu nhân nhi hàm nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương, hắn lại nổi lên ác thú. Đặc biệt là một đôi vú lớn bị hắn tự tay vò làm, vắt bóp trước ngực, trắng trẻo non nớt dụ người muốn chết. Hạ Trọng Vân mang người tới ngự hoa viên, lạnh lùng nói: – “Dung Vận, vừa nãy ngươi dám dùng kiếm chỉ vào trẫm, còn luôn miệng nói muốn giết trẫm, quả thực là tội hành thích vua, nhân chứng vật chứng đủ cả, ngươi có nhận tội không?” Dung Vận bị bắt nạt thê thảm, thấy nam nhân này vừa rồi còn đùa bỡn thân thể y, quay người liền lạnh mồm lạnh mặt tra hỏi. Đáng ghét! Ô ô, y phục trên người không phải là sa y của mình, mặc lên căn bản là không chịu được mà, nóng chết mất, tiểu dâm huyệt ẩm ướt vô cùng, Dung Vận phóng khoáng cởi y phục, trần truồng ngồi trong đình, ưỡn ngực, lớn mật nói: – “Ta nhận tội đấy thì sao, chính là muốn giết ngươi đấy.” Hạ Trọng Vân bị dáng dấp kia của y làm cho vừa tức giận vừa muốn cười, tiểu nhân nhi này sao lại thú vị như vậy. Hắn nghiêm mặt, nói: – “Tội này phải tru di cửu tộc, xem ra trẫm phải hạ chỉ diệt Dâm Hồ tộc rồi.” Dung Vận vậy mới biết mình vừa trả lời cái gì, còn nhớ được phải vội vàng xin tha: – “Không muốn, ô ô, bệ hạ, đều là lỗi của ta. Ngài phạt một mình ta thôi, phạt thế nào cũng được, đừng diệt tộc, thật đáng sợ, ô ô…” Hạ Trọng Vân thích nhất là bộ dáng Dung Vận khóc hề hề không biết phải làm sao, nhịn cười, nói: – “Đây là ngươi nói đấy, để ta tha hồ phạt. Đến, quỳ trên băng đá đối diện.” Dung Vận không dám phản kháng, ủy khuất đến quỳ trên băng đá nho nhỏ, cái mông to cao cao vểnh lên, cái vú vừa vặn mắc ở trên bàn, tuyệt đối là một màn làm người huyết mạch căng phồng. Hạ Trọng Vân nuốt một ngụm nước miếng, đi tới phía sau Dung Vận, bắt đầu “bốp bốp” đánh lên cái mông mập trắng như tuyết, âm thanh rất vang nhưng lực đạo không lớn, người hiểu rõ thì vừa nhìn là biết đang ve vãn chứ không phải nghiêm phạt. Dung Vận ngay từ đầu đã bị đánh mông đến choáng váng, biết là nam nhân đang trừng phạt mình, không khỏi vô cùng oan ức. Nhưng mà, cái mông chỉ đau một chút, sau khi đánh mấy cái thì vừa nóng vừa nhột, hết sức thoải mái, trong hoa huyệt liền nổi lên cảm giác hư không quỷ dị, tiết ra lượng lớn tao thủy… Thịt huyệt của Dung Vận ngứa không chịu được, nam nhân còn đánh nữa, y chịu không nổi, khóc cầu: – “Hu hu, không muốn… Ta sai rồi, đừng đánh, a… Hoa huyệt ngứa chết rồi, không chịu nổi a… Ô, hoa hạch bị vân vê, thật thoải mái, a, còn muốn, đập nát cái mông dâm, bóp hỏng hoa hạch, Vận nhi muốn bị trừng phạt mỗi ngày…” Hạ Trọng Vân hài lòng nhìn cái mông to bị mình đánh cho sưng tấy, thật giống đào mật, lại lớn hơn một vòng, đẹp muốn chết, chờ lát nữa trở lại một bên vò một bên làm, làm cho hai cánh mông to hướng mình loạn lắc, khẳng định là khoái chết. Hạ Trọng Vân thu tay lại, cầm lấy cốc trà trên bàn, nói: – “Vẫn chưa xong đâu, tao vú cũng phải bị trừng phạt.” Trong mắt Dung Vận lộ rõ sự sợ hãi: – “Vậy cũng phải đánh tao vú sao, không muốn, đau lắm!” Hạ Trọng Vân cười: – “Sao trẫm lỡ đối xử thô bạo với vú sữa xinh đẹp, yên tâm, chỉ bóp rồi nặn thôi, bóp đến khi nào chảy sữa mới ngừng.” Đại thủ của Hạ Trọng Vân vòng từ phía sau lưng Dung Vận, đặt trên vú lớn của y vuốt ve tình sắc, nhắm ngay núm vú vào chén trà trên bàn, thỉnh thoảng dùng ngón tay móc gảy núm vú, cười xấu xa nói: – “Tiểu tao hóa phải phun thật nhiều, dám phun ít thì cứ tiếp tục lần lượt mà phạt.” Dung Vận đã bị bắt nạt đến khóc không thành tiếng, vừa thoải mái vừa khó chịu, tiểu lãng huyệt không chịu thua kém nước chảy thành sông, tao thủy chảy thành dòng, làm y ngứa đến khó chịu, rất muốn thịt heo bổng tới thao, nhưng mà mình còn đang chịu phạt, muốn phun sữa, ô ô… Dung Vận ngoại trừ rên rỉ đã nói không ra lời, cả người đầy mồ hôi, tao thủy chảy không ngừng như đang thoát nước, vô cùng mềm nhũn bị Hạ Trọng Vân đỡ lấy, lúc lâu sau, rốt cục cũng phun ra sữa, mà hạ thân cũng theo đó mà thư sướng. Hạ Trọng Vân tự tay đi mò hạ thể ướt dầm dề của Dung Vận, ngạc nhiên nói: – “Thực sự là quá xấu hổ, chỉ vò cái vú thôi mà cũng có thể cao trào, trẫm phải dùng thịt heo bổng trị tiểu dâm huyệt này mới được.” Nói xong, mặc kệ Dung Vận giãy giụa, lập tức thao vào.
|