Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ
|
|
Editor: Su Ling
Thể loại: Nguyên sang nam nam cổ đại cao H chính kịch mỹ nhân thụ x phúc hắc công.
Tác phẩm này có nội dung hạn chế độ tuổi, reader dưới 18 tuổi không được đọc. Ở vùng đất xa xôi có một chủng tộc tên là Dâm Hồ tộc vô cùng kì lạ, mỗi một đời sẽ cho ra đời ít nhất một dâm hồ, quyến rũ phong lưu, tuyệt sắc khuynh thành. Mà bên trong thân thể bọn chúng mang theo dâm độc, không thể mặc quần áo, hơn nữa nhất định luôn phải cùng nam nhân da thịt kề nhau, bị nam nhân thao làm mới có thể sống, nếu không sẽ dục hỏa đốt người mà chết. Dung Khanh chính là một tiểu dâm hồ như vậy, từ nhỏ đã bị đưa lên tuyết sơn không người sống cùng sư phụ, chỉ cần không xuống núi là dâm tính của hắn có thể khắc chế. Kết quả vào một ngày không tìm thấy sư phụ, hắn chỉ có thể đi xuống núi tìm ngài,, ta hận ngươi, ngươi phá huỷ sự trong sạch của ta, thân thể lại không thể rời khỏi dương vật, biệt nữu, dâm đãng thụ, cùng một người: ngươi nói cái gì, ta chính là thô bạo, sắc lang công
|
Chương 1 Ở ngoại thành Đế Kinh của hoàng triều Đại Hạ có một toà tuyết sơn quanh năm bị tuyết trắng bao phủ. Nhưng ngọn núi này bắt đầu tồn tại từ khi nào, trên đó có huyền cơ ra sao thì không ai nói rõ được. Dân chúng đều bảo đó là toà Thần sơn, là nơi ở của Thánh Nữ nương nương không thể xâm phạm, phàm là người một mình lên núi đều không rõ tung tích. Thực ra, toà tuyết sơn này là Thánh địa của Dâm Hồ tộc. Dâm Hồ tộc mỹ mạo thông tuệ như là được trời cao thiên vị nhiều năm qua phát triển ngày càng phồn thịnh. Dung gia, gia tộc thương nhân đệ nhất thiên hạ nổi danh bảy nước, là gia tộc nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế đại lục! (nói thật ta có điểm muốn cười…) <-tác giả nói. Nhưng chuyện gì cũng có mặt trái của nó, bọn họ có được thiên phú tuyệt hảo thì phải trả một cái giá tương xứng. Mỗi đời sẽ xuất hiện vài mỹ nhân tuyệt thế trên người mang dâm độc, trời sinh dâm đãng, thân thể căn bản không thể rời khỏi nam nhân, không biết đã gây ra bao nhiêu bi kịch. Sau đó, tổ tiên trải qua gần trăm năm nghiên cứu, phát hiện nơi tuyết sơn kia có thể áp chế được dâm độc đòi mạng này nên liền đưa nhóm tiểu dâm hồ lên núi, chuyên tâm tập võ, tu thân dưỡng tính. Mà lúc này trên tuyết sơn rộng lớn cũng chỉ có hai thầy trò Dung Khanh và Dung Vận. Trong ánh nến, một mỹ nhân mặc thanh y mảnh mai, yêu kiều đang ngồi chống cằm, tóc dài như thác nước, nhan sắc kinh nhân, giữa chân mày điểm một vết chu sa, có vẻ yêu mị lại khiến người thương yêu. Dung Vận đang đọc bức thư của gia tộc trong tay, theo tin tức bên trong, Phong Lâm quốc tựa hồ đã biết về bí mật của Dâm Hồ tộc, vì vậy đã âm thầm liên hệ với hoàng đế Đại Hạ quốc, muốn liên hợp điều tra, cho nên gia tộc muốn phái người dạ thám hoàng cung, xem chút tình huống. Dung Vận có chút phát sầu, trong hoàng cung các nước khác Dung gia đều có cơ sở ngầm nằm vùng, chỉ duy có Đại Hạ quốc này, bởi vì tên hoàng đế quá lợi hại nên hoàng cung và triều đình quả thực là thiết thủy tát không vào, thực sự là không còn cách nào mới nghĩ tới nước cờ dạ thám. Mà thân thể của bọn hắn tuy rằng dâm đãng, nhưng vô cùng thích hợp để luyện võ, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho hắn hoặc là Dung Khanh. Dung Vận sao cam lòng để đồ đệ mạo hiểm nên đành phải tự thân thừa lúc đêm đến đi nhanh một chuyến. Thể chất của y không thích hợp xuống núi, nếu muốn xuất sơn, chỉ có thể mặc xiêm y được vải the đặc chế chế thành. Một bộ thanh y lụa mỏng, quả thực không che được gì, trái lại càng làm nổi bật thân thể uyển chuyển động nhân, trắng nõn đầy đặn. Để tiện hành động, Dung Vận xuyên một bộ đồ ngắn, vạt áo lụa vừa tới đùi, động tác lớn một chút là tẩu quang. May mắn đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón, Dung Vận sử dụng mười tầng khinh công, một đường trốn đông nấp tây, rốt cuộc cũng âm thầm vào tới hoàng cung. Võ công chuyên tâm tu luyện mười mấy năm không phải là nói giỡn, thủ vệ không một ai phát giác ra y. Dung Vận bay tới bay lui phía trên hoàng cung, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của hoàng đế. Nhắc tới cũng không tính là khó tìm, bởi vì hiện nay hậu cung của hoàng đế không phi, chuyên tâm chính sự, mặc cho chúng thần khuyên bảo thế nào cũng vô dụng, hỏi nguyên nhân, hoàng đế Hạ Trọng Vân ném toàn bộ cuộn tranh về nữ tu sĩ xuống đất, ném ra một câu dong chi tục phấn (bình thường, xoàng xĩnh) cỡ này, trẫm hạ miệng không được. Hoàng đế đã nói vậy, đại thần cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục sưu tầm mỹ nữ thiên hạ, nhưng vô luận nhan sắc cỡ nào đến chỗ hoàng đế đều chỉ được một câu đánh giá: nhan sắc thiếu muối (chắc ý là nhan sắc không mặn mà). Mọi người thầm nói, hoàng thượng không phải lãnh cảm thì chính là thẩm mỹ có vấn đề. Cho nên, Hạ Trọng Vân sẽ ngủ ở tẩm cung của hắn. Lúc này hắn còn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương. Đế vương trẻ tuổi có một gương mặt anh tuấn như vầng thái dương, hình thể cao lớn, uy nghiêm bạo ngược. Hạ Trọng Vân nghe loáng thoáng thấy có tiếng động, nhếch miệng cười xấu xa, bỏ xuống chiết tử (sổ con) trong tay, giả bộ buồn ngủ, nằm sấp lên bàn. Dung Vận đợi nửa ngày, thấy hoàng thượng đã ngủ, mừng rỡ không thôi. Để đảm bảo hơn, y còn thổi vào trong chút khói mê hồn, sau khi xác định hoàng đế đã hôn mê mới lén lút chui vào. Trên bàn có một đống lớn tấu chương và thư tín, Dung Vận vội vã khom lưng tìm kiếm. Thật không ngờ tới, Hạ Trọng Vân sớm đã ở phía sau y len lén mở mắt ra, thấy trước mắt mình là một mỹ nhân chỉ mặc một kiện sa y mỏng không che nổi chỗ nào, cong cái mông trắng lớn tìm đồ, còn ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Tuy rằng không thấy rõ mặt lắm, nhưng tư thái kia, cái mông kia, còn có hoa huyệt non màu hồng nhạt mơ hồ lộ ra ngoài kia cũng làm cho hoàng đế bệ hạ luôn không gần nữ sắc hưng phấn không thôi. A, chân mỹ nhân lại mở ra chút, cái bướm thật là đẹp. Ánh mắt cao cao của hoàng thượng cuối cùng cũng gặp được người khiến hắn muốn thao, liền không chút khách khí vươn ngón tay, đâm một phát lên rìa ngoài hoa huyệt đang đóng chặt của Dung Vận. Dung Vận chưa từng bị người chạm qua nơi đó, thân thể mẫn cảm từ nhỏ lập tức mềm nhũn, trong miệng phun ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào. Ưm, thật thoải mái, sao lại như vậy, chỉ là đụng một cái mà thôi… Ánh mắt Hạ Trọng Vân sáng lên, u, rên lên cũng dễ nghe, rên đến mức làm hắn lang huyết sôi trào. Hoàng đế bệ hạ kinh hỉ kéo Dung Vận vào trong lồng ngực, trong nháy mắt đó nhìn thấy gương mặt của y, quả thực là sợ ngây người. Đẹp quá! Đúng rồi, phải là một mỹ nhân như thế, nữ nhân của Hạ Trọng Vân hắn phải thiên tư quốc sắc (đẹp tuyệt trần) như thế này. Dung Vận sợ hãi, khí tức dương cương nồng nặc đã khiến thân thể y có phản ứng, hai tiểu dâm động nơi hạ thân cùng chảy dâm thủy, đầu vú cũng có xu thế cương cứng, y vội vàng giãy giụa, nhưng khiến người kinh ngạc chính là võ công của Hạ Trọng Vân càng hoàn hảo hơn y, Dung Vận căn bản là giãy không ra. Hạ Trọng Vân háo sắc sờ loạn trên người Dung Vận, thỏa mãn than thở: – “Xúc cảm tốt quá! Tiểu mỹ nhân, chớ lộn xộn, để trẫm cẩn thận thương ngươi… Cái vú sờ thật thích, chỉ là có chút bé, nhưng không sao, bóp bóp một chút là lớn liền.” Dung Vận tức giận thở hổn hển, cả giận nói: – “Tử sắc lang, ngươi buông ta ra, a… Ai cho ngươi bóp đầu vú ta, ô ô, ngươi thật xấu, thế mà lại đối với ta như vậy, chớ có sờ, ta van ngươi…” Hạ Trọng Vân không quan tâm được nhiều đến vậy, bộ dáng mỹ nhân khóc đến lê hoa đái vũ khiến hắn thú tính quá độ. Hai ba cái đem Dung Vận đẩy lên giường, không để ý mỹ nhân giãy giụa thô lỗ đẩy chân y ra. Cơ thể bên dưới lụa mỏng không thể che giấu nổi bị bại lộ trước mắt Hạ Trọng Vân, hai tao động đều là màu hồng nhạt non nớt, khép lại chặt chẽ, vừa nhìn là biết chưa từng làm qua nhưng có thể chảy nước lại là một điểm không thể khác với tao huyệt thành thục, nước long lanh lóe dâm quang, khiến người không nhịn được muốn giữ lấy chà đạp. Mà ngoài ra, còn có tiểu thịt non phấn nộn nữa… Thế mà lại là người song tính… Hạ Trọng Vân suy tư, nhớ tới hôm nay có thấy miêu tả về Dâm Hồ tộc, lại nhìn mỹ nhân quần áo xốc xếch bị hắn đè xuống giường, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng ngọc nhan ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, tiểu tao huyệt liên tục co rụt lại, rõ ràng cho thấy là đã động tình! Ai u, đây chính là tiểu dâm hồ trong truyền thuyết mỗi đời chỉ có vài người thôi sao, quả nhiên không giống người thường. Tao hồ ly này, Hạ Trọng Vân hắn muốn định rồi!
|
Chương 2 Trong hoàng cung, Dung Vận bị Hạ Trọng Vân giữ chặt hơn, giãy giụa bằng mọi cách, tương lai mịt mù, lại không biết chính vì lần thất thủ bị tóm này đã hoàn toàn thay đổi số mạng của thầy trò hai người. Trên tuyết sơn, nửa đêm Dung Khanh bị lửa nóng trong người hành hạ tỉnh lại, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, kết quả lúc đi ngang qua phòng sư phụ, phát hiện cửa mở toang, bên trong có ảnh nến. Dung Khanh nhìn vào xem, trong phòng trống không không thấy bóng dáng sư phụ đâu. Dung Khanh như bị giội cho một thùng nước lạnh, cả người lạnh ngắt, bởi vì hắn biết, sư phụ không thể xuống núi. Cũng không phải là tiểu dâm hồ nào cũng nguyện ý cô tịch trên tuyết sơn một đời, Dung Khanh cũng vậy. Hắn đã nghe qua cố sự đời trước, dâm hồ xuống núi sinh sống, đồng thời thành công tìm được phu quân, cho nên vô cùng khát vọng ái tình. Hắn ngày đêm mong mỏi có thể gặp được một nam nhân yêu hắn, dùng thân thể kịch liệt xâm phạm, giữ lấy hắn, dùng tình cảm nồng nhiệt vây lấy hắn, cho nên hắn từng mấy lần nổi lên suy nghĩ phải xuống núi tìm kiếm tình yêu. Kết quả là lần nào cũng bị Dung Vận ngăn cản, Dung Vận luôn cảm thấy dưới núi rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với bọn hắn, tuy nắm giữ mỹ mạo lại không thể khống chế được thân thể của mình. Cho nên Dung Vận sao có thể không nói tiếng nào mà một mình xuống núi. Vậy, chẳng lẽ là ngài bị người bắt đi… Rốt cuộc là người nào, có thể trong tình huống không kinh động đến hắn đã mang Dung Vận đi? Phải biết, hai thầy trò bọn hắn đều là người có võ công cực cao, hơn nữa tuyết sơn là địa bàn của bọn hắn, nơi này có thể giảm ảnh hưởng bất lợi của thể chất xuống mức thấp nhất. Dung Khanh liên tưởng đến tin tức gần đây, khắp nơi đều không yên ổn, sư phụ có bị nguy hiểm không? Ngài sẽ bị đối xử thế nào? Dung Khanh không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng trở về phòng thu dọn hành lý, mặc vào kiện sa y mỏng. Trên vải lụa hồng lửa có một hỏa điểu dùng ngân tuyến thêu lên trông rất sống động, làm nổi bật gương mặt diễm lệ, yêu dã*, đẹp đến mức đoạt hồn nhiếp phách, vô cùng có lực công kích của Dung Khanh. *diễm lệ, yêu dã: đều là tính từ dùng để tả người con gái đẹp lộng lẫy. Nhưng mà Dung Khanh không ngờ tới tao bệnh của hắn còn chưa xuống núi đã phát tác. Dung Khanh không giống Dung Vận tính khí lạnh tanh, buồn tẻ, vô hỉ nộ, hắn là kiểu người dám yêu dám hận, hừng hực như lửa, cho nên đặc tính của Dâm Hồ tộc trên người hắn càng rõ ràng hơn. Từ lưng chừng núi trở xuống nhiệt độ đã có chút cao, cũng không có tuyết đọng liên sơn, càng không có tiên khí lượn lờ trên đỉnh núi, cho nên Dung Khanh đã bắt đầu chịu không nổi, thân thể mẫn cảm vừa ngứa vừa mềm nhũn yếu ớt, cần gấp nam nhân an ủi. Dung Khanh nhớ tới bản đồ tuyết sơn khi trước đã xem qua, nhớ ra vùng phụ cận có một hồ băng, liền muốn đi tắm. Dung Khanh nhẫn nhịn tình dục mãnh liệt trong cơ thể, thật vất vả đi tới bên hồ, lúc nhìn thấy bên hồ có một nam nhân, trong chốc lát sụp đổ. Hắn không biết tại sao trong núi lại còn có người khác, hắn chỉ biết là nam nhân này làm cho hắn rất muốn. Là người tập võ, hắn có thể cảm nhận được võ công của đối phương cao hiếm thấy. Xuyên một thân hắc y chất vải thượng đẳng, một thân tập trung cả tiêu sái lẫn cao quý, ngũ quan như được tạc khắc, hợp lại cùng nhau anh tuấn đến khó tin, lông mày đen như mực, đôi mắt sâu, khóe miệng khẽ nhếch làm hắn thoạt nhìn có chút xấu xa, mà câu người nhất chính là thân thể cao to, cường tráng, tràn đầy sức mạnh của hắn. Dung Khanh rõ ràng cảm thấy được nhịp tim tăng nhanh bất ngờ, trên người ra một tầng mồ hôi, nơi xấu hổ có cảm giác ướt át xa lạ, dính dính nhớp nhớp, làm người xấu hổ nhưng thoải mái. Còn thiếu rất nhiều, hắn muốn càng nhiều, nhưng mà là muốn cái gì chứ? Thương Trần Triều tất nhiên cũng phát hiện ra Dung Khanh, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân. Dù là muội muội của mình được gọi là võ lâm đệ nhất mỹ nhân cũng không bằng nửa phần diễm sắc của người trước mắt. Đang nhìn đến mê mẩn, mỹ nhân đã nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm eo hắn nhõng nhẽo rên rỉ không ngừng, kêu la khó chịu. Thương Trần Triều lăng lăng nhìn mỹ nhân gần như trần truồng, da thịt trắng mịn sờ trong tay lại nóng hổi, hơn nữa trong mắt mỹ nhân xuân sóng nhộn nhạo, không ngừng loạn cọ trên người hắn, đến thế này thì sao hắn còn không hiểu, đây là phát tình mà. Là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, thế lực của Thương gia không cần phải nói tới, người ngoài không biết bọn hắn và Dung gia có quan hệ gần đến nỗi biết tất cả bí mật của Dung gia. Gần đây trên giang hồ có không ít tin đồn liên quan tới dâm hồ, cho nên Thương Trần Triều muốn lên tuyết sơn bảo vệ tiểu dâm hồ của Dung gia. Kết quả, còn chưa lên núi đã có một tiểu hồ ly nhào vào lòng. Dung Khanh còn đang loạn cọ trên người Thương Trần Triều, từ nhỏ lớn lên ở tuyết sơn nên đối với việc làm tình chỉ biết sơ sơ, hành động cụ thể thế nào thì hắn không biết. Lúc này hắn chỉ có thể lung tung cọ cọ, cảm giác càng gần nam nhân thì càng thoải mái nhưng mà lỗ nhỏ dưới hạ thân rất là ngứa. Nghe đâu tiểu dâm hồ bọn hắn so với nam nhân khác nhiều hơn một cái dâm động, dâm huyệt này vô cùng thích phát tao, rất dễ dàng động dục. Dung Khanh dứt khoát dùng hai chân kẹp eo nam nhân, dùng cử chỉ lẳng lơ ma sát hạ thân nam nhân, mắt hồ ly mở to long lanh nước nhìn Thương Trần Triều. Thương Trần Triều bị trêu chọc, dương vật nóng như lửa đã sớm đứng lên, nhìn bộ dáng tiểu nhân nhi trên người mình vừa phong tao vừa ngây thơ, khiến cho dục hỏa đốt người. Không được, hẳn nhịn không được, dâm hồ cực phẩm này nếu là không thao lên thì hắn không phải là nam nhân nữa rồi. Thương Trần Triều gia giáo nghiêm, lại vô cùng ngạo khí, nam nữ hắn nhìn không lọt mắt, có thể khiến hắn nổi sinh dục vọng thì Dung Khanh là người đầu tiên, hắn sao mà nhịn được. Vì vậy hắn đành nhủ thầm cứ làm rồi nói sau, sau đó mang tiểu mỹ nhân tới Dung gia cầu hôn là được. Thương Trần Triều áp Dung Khanh lên mặt đất, khàn giọng hỏi:“Muốn ta làm ngươi à?”Dung Khanh bị dục vọng hành hạ đổ mồ hôi ướt đẫm, bên trong cặp mị nhãn trời sinh toàn là u mê, vừa khát vọng vừa luống cuống nhìn nam nhân anh tuấn, không biết nên đáp sao nữa. Thương Trần Triều cởi y phục của hai người, để Dung Khanh nằm trên hỏa hồng lụa. Y phục như lửa, da thịt như ngọc, sáng rực rỡ động nhân. Hắn tách hai chân Dung Khanh ra, dương vật thô to cọ nhẹ nơi lối vào tao động, rồi cầm lấy tay nhỏ của Dung Khanh sờ lên dương vật của mình, cười tà nói: – “Đây chính là đại dương vật của nam nhân ngươi, chờ đại dương vật tiến vào trong tiểu dâm động, ngươi sẽ dục tiên dục tử.”
|
Chương 3 Dung Vận bị té nhào lên long sàng, trước người còn có sói đói như hổ rình mồi. Y níu chăn bất lực hu hu nức nở, khóc đến ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ. Nhưng kỳ quái chính là hai mắt càng không ngừng ra nước mắt, tiểu nhục huyệt giữa hai đùi tựa hồ chảy nước càng nhiều. Y càng khóc bên dưới càng ẩm ướt lợi hại, y có cảm giác thân thể đã không còn bị mình khống chế, cảm giác như mất khống chế này thực sự giày vò, khiến Dung Vận luôn luôn bảo thủ xấu hổ đến nỗi hận không thể đập đầu tự tử. Nhưng, ngứa quá, sao lại ngứa vậy chứ, như có vô số sâu nhỏ bò trong cơ thể, rõ ràng là nóng đổ mồ hôi, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, không phải rét lạnh đơn thuần, nhưng mà luôn cảm thấy không thỏa mãn. Hu hu, y nhớ cha mẹ quá, rất muốn được người ôm vào trong lòng thương yêu an ủi, còn có nơi ngứa đến lợi hại kia, nếu có người dùng cây gậy vừa nóng vừa thô giúp y đâm đâm thì tốt biết mấy. Thân hãm hốt luân (vây khốn toàn thân), nhưng thân thể lại trống rỗng hư không, Dung Vận chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, khóc lóc nói ra lời trong lòng:“Sao ngươi không biết thương hương tiếc ngọc chút nào vậy, ta… Ta thật khó chịu! Cha, mẹ… Vận nhi muốn ôm ôm, phía dưới của Vận nhi rất ngứa, có con sâu nhỏ cắn ta, phải làm sao đây? Muốn cha mẹ an ủi!”Hạ Trọng Vân vốn đang ngẫm lại chuyện của Dâm Hồ tộc, nghe Dung Vận nói, lập tức cười ngã lên long sàng:“Bảo bối nhi, sao ngươi lại đáng yêu quá vậy! Ta cho ngươi biết, loại bệnh trạng bây giờ của ngươi là mắc phải tao bệnh, cha mẹ cũng không cứu được ngươi, chỉ có thịt heo bổng của nam nhân mới có thể cho ngươi thoải mái. Đến đây, cho ngươi sờ Đại Cự Long của trẫm.”Nói rồi, Hạ Trọng Vân nắm cái tay nhỏ của Dung Vận đặt lên đũng quần của mình, cho y cảm thụ nửa ngày, đắc ý nói:“Thế nào? Xích thốn của trẫm rất lớn đúng không, đảm bảo thao cho tao hồ ly ngươi dục tiên dục tử.”Xúc cảm dưới tay cứng rắn, nóng rực, hoàng đế sắc ma thế mà lại nắm tay y bắt sờ soạng hình dáng thiết bổng kia từ đầu tới đuôi một lần, còn cố ý bắt bàn tay nhỏ của y bao lên “đầu trứng gà” cảm thụ xích thốn của gã. Dung Vận sợ đến run lẩy bẩy, trong đầu nhớ tới khi còn bé mẹ từng nói:“Vận nhi, nhất định phải cẩn thận, không được cho nam nhân dùng cái đồ vật hạ lưu kia của bọn chúng bắt nạt con.”Dù sao trên người Dung Vận cũng có cái bộ phận kia, đương nhiên y biết đồ vật hạ lưu kia là cái gì. Y vạn phần sợ hãi, nhưng thân thể lại như bị người hạ cổ thao túng, so với vừa nãy còn khó chịu hơn, tê tê dại dại, nóng đến chảy mồ hôi liên tục, cả người ướt dầm dề như mới vớt ra từ trong nước, khát vọng da thịt va chạm. Bắp đùi như muốn tự ngược nặng nề ép lại, sử dụng hết khí lực từ hồi còn bú sữa kẹp hai mảnh mép *** lớn lại, nhưng vẫn không được, Dung Vận cảm thấy thần trí của y đang lạc lối, thân thể mất khống chế di động bên người hoàng đế. Nước mắt đã sắp cạn khô, Dung Vận cảm thấy tuyệt vọng rồi, chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của Dâm Hồ tộc sao, không có cách nào khống chế dục vọng của mình, cho dù không muốn nhưng chỉ cần có nam nhân ở bên cạnh trêu chọc một chút, bọn họ sẽ như kỹ nữ phóng đãng nhất lại gần cầu hoan. Hạ Trọng Vân nằm bên Dung Vận nhìn biểu tình không ngừng biến hóa cùng thần thái ẩn nhẫn của y. Không thể không thừa nhận hắn rất biến thái, nhìn bộ dáng Dung Vận oan ức khổ sở, rồi lại không khống chế được van cầu hắn làm, quả thực kích động muốn chết. Bữa tiệc lớn nên từ từ thưởng thức, hắn cũng không cần phải sốt ruột, cực phẩm như vậy, sốt ruột vội vàng ăn tươi quả thực quá đáng tiếc. Dung Vận đang trong mối nguy, trong đầu nháy mắt trấn tĩnh lại, bỗng nhớ tới sư phụ đã từng đã dạy y một đoạn khẩu quyết. Sư phụ nói, một chiêu này uy lực rất lớn, nhưng cũng rất tai hại cho người sử dụng, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được dùng. Y đã lưu lạc đến nước này, còn có gì không thể trả giá, bây giờ chỉ liều mạng một lần thôi. Dung Vận tập trung ý niệm, gần như là dùng hết khí lực còn sót lại không nhiều, rốt cục sử dụng một chiêu kia. Trên giường hào quang chói lọi, Dung Vận hoảng hốt chạy bừa ra ngoài. Y không biết, Hạ Trọng Vân vẫn luôn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt nên đã sớm chú ý tới sự quyết tuyệt chợt lóe lên trên mặt y. Cẩn thận như Hạ Trọng Vân, lúc này liền âm thầm vận công, sợ Dung Vận* đột nhiên gây khó dễ. Cho nên, chịu hậu quả khi Dung Vận* ra chiêu chính là sàng tháp mà Hạ Trọng Vân lại không bị thương chút nào… (*chỗ này tác giả để là Dung Khanh, không đúng ngữ cảnh chút nào, có thể là do nhầm lẫn nên mình mạn phép sửa lại nhé) Dung Khanh chóng mặt chạy ra khỏi cửa, kết quả là hoảng hốt chạy bừa nhưng lại chạy về phía góc tường. May là trước khi y đụng vào tường, Hạ Trọng Vân đã ở phía sau mở miệng:“Bảo bối nhi, nếu ngươi không muốn làm trên giường thì trực tiếp nói với ta, ta cũng cảm thấy làm trên đất rất có tình thú, nhưng ngươi hà tất phải làm sụp long sàng của trẫm. Xem ra trước khi sửa xong long sàng, trẫm chỉ có thể ngủ trên người ngươi thôi, được không, hả?”Dung Vận bị Hạ Trọng Vân làm sợ hết hồn, quay đầu lại mới phát hiện, cái chiêu số sư phụ gọi là vô cùng lợi hại cũng chỉ là làm sụp long sàng. Còn tác dụng phụ… quần áo Dung Vận vào lúc y ra đại chiêu đã hoàn toàn tan thành mảnh vụn, kết quả bây giờ là trần như nhộng, ngay cả nội khố cũng không còn. Trên người một chút khí lực cũng không có, gần như đã hóa thành một bãi nước, mềm mại ngã xuống đất, thân thể trắng như tuyết lộ ra ửng đỏ, trên đùi đều là dâm thủy, thể mao cũng ướt cả. Đáng sợ hơn chính là núm vú biến thành màu đỏ sẫm, so với vừa nãy gần như lớn hơn gấp đôi, xinh đẹp ưỡn lên, trên chóp nhọn còn có một chút dịch trắng. Hạ Trọng Vân trợn cả mắt lên nhìn, từng bước một áp sát Dung Vận. Dung Vận khiếp đảm lui về phía sau, nhưng dâm động không ngừng chảy ra dâm thủy để lại một đạo vết tích dâm đãng trên mặt đất. Cuối cùng, Dung Vận đã lui đến góc tường, không thể lui thêm được nữa, trong thân thể lại bắt đầu hư không, nơi bắp đùi bủn rủn vô lực, Dung Vận vô thức mở ra hai chân, hướng về phía nam nhân mở rộng cửa mình. Ánh mắt Hạ Trọng Vân trầm tĩnh, đứng trước Dung Vận, đôi mắt theo dõi nơi riêng tư phấn nộn của y, ung dung thong thả bắt đầu cởi quần áo. Dung Vận trơ mắt nhìn nam nhân cởi hết, quỳ một chân lên đất, đè lên người y…
|
Chương 4 Dung Vận sợ hãi nhìn hướng mình nhào tới, không thể tránh được, bị nam nhân cường tráng kéo vào trong lồng ngực. Da thịt trần trụi dính vào nhau có một loại cảm giác kỳ diệu, dường như lỗ chân lông đều nở ra, nghênh đón người khác xâm lấn, cả người bắt đầu run rẩy, cái lưng nóng rực bao khỏa thân thể mẫn cảm không ngừng hóa mềm. Hạ Trọng Vân quả nhiên như thưởng thức mỹ thực, đại thủ đầy vết chai trắng trợn xoa xoa cái lưng bóng loáng, nhẵn nhụi của Dung Vận, tuyết sơn nuôi ra da thịt quá non, Hạ Trọng Vân chỉ nhẹ nhàng chạm vào đã để lại mảng lớn hồng ấn. Dung Vận từ lâu đã ngã vào trong ngực nam nhân, thân thể bị người tùy ý dò lần, cảm giác bị cưỡng bức, vũ nhục khiến y phẫn nộ, khuất nhục, nhưng cảm giác xa lạ lại như vòng xoáy hấp dẫn y, y như cá rời nước, miệng lớn thở hổn hển, tay chân mềm nhũn không biết để vào đâu, theo bản năng vòng lấy ôm eo nam nhân. Hai tay chạm vào da thịt rắn chắc ấm áp, Dung Vận mới ý thức được mình vừa làm cái gì, y vậy mà lại… chủ động sờ soạng nam nhân. Y muốn lui về, nhưng Hạ Trọng Vân vừa vặn mò tới phần xương cụt của y, ngón tay cái dùng sức nhấn một cái lên cổ phùng làm Dung Vận lập tức rên rỉ ra tiếng. Một tiếng ngọt ngào, mềm mại ngân dài, Dung Vận cơ hồ không thể tin được đây là từ chính miệng mình phát ra. Ô ô, sao y lại trở nên dâm đãng thế này, nam nhân kia còn sờ y nữa, đưa tay vào giữa hai cánh mông y. Dung Vận giàn giụa nước mắt, thất kinh lắc đầu, khóc ròng:“Không muốn… Hoàng thượng, a… Ngươi đụng vào nơi nào vậy? Xót quá, ưm, bệ hạ, ngài là minh quân, yêu dân như con, ngài thả ta đi được không, ân a… Ta không muốn, không muốn…”Hạ Trọng Vân nhìn dấu vết mình lưu lại trên người Dung Vận, dưới làn da mỏng manh hiện lên một mảng ửng đỏ, xán lạn mỹ lệ như nắng chiều, gã thậm chí còn muốn cắn phá tầng da thịt kia, muốn hòa tan hoàn toàn hơi thở của gã vào trong thân thể Dung Vận. Ánh mắt gã bất thiện nhìn chằm chằm Dung Vận sắc mặt ửng hồng mà vẫn khước từ, cười nói:“Trẫm yêu dân hay yêu ngươi hoàn toàn không giống nhau, tiểu nhục huyệt có phải rất ngứa, rất khó chịu không? Không bị dương vật xuyên sẽ hỏng mất, ha ha, không muốn? Để trẫm xem, ngươi có thật là không muốn không.”Dứt lời, Hạ Trọng Vân đẩy hai chân Dung Vận ra, vùi đầu vào giữa hai chân ướt dầm dề của y, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu hút liếm chỗ bắp đùi ướt nhẹp của Dung Vận. Dung Vận dựa người lên bức tường, hai chân bị ép tách ra, nơi tư mật nhất bị người lại gần xâm phạm. Y cúi đầu nhìn thấy nam nhân đã đưa đầu đến giữa hai chân của mình, cao giọng kêu không muốn. Quá xấu hổ, sao có thể như vậy, đó là ranh giới cuối cùng y phải kiên thủ, địa phương kia khác hẳn với người bình thường không thể bị đụng vào. Dung Vận theo bản năng kẹp chặt chân, nhưng làm cho nam nhân cùng mình càng thêm thân mật, bạch nhục nộn nộn giữa hai chân cọ lên gương mặt tuấn tú của nam nhân, làm nam nhân gầm nhẹ lên như dã thú. Hạ Trọng Vân bị kích thích mạnh mẽ, há mồm cắn một cái lên bắp đùi Dung Vận. Chút đau nhói đấy kích thích Dung Vận lan tràn sắc dục càng không thể vãn hồi, hai mắt y vô thần nhìn trời, tóc dài chật vật dính lên người, dáng dấp đáng thương bị người ta linh động bắt nạt, nỉ non trong miệng:“Ta, ta muốn không được, thật thoải mái… A, đừng liếm, ngứa, ngứa quá, bệ hạ, động động muốn ngứa chết rồi, ô, bệ hạ tốt, ngài cứu ta đi!”Hạ Trọng Vân liếm sạch sẽ dâm thủy trong chu vi hoa huyệt, nhưng như vậy càng bức cho tao huyệt đặc biệt hư không. Cơn ngứa muốn xót ruột từ miệng huyệt lan truyền đến tử cung, toàn bộ hạ thân đều như mất khống chế, Dung Vận bắt đầu giãy giụa:“Thả ra! Ngươi làm gì ta vậy? Ta khó chịu quá, a… Liếm, liếm đến, động ta, a ưm, thật thoải mái, a… Dùng sức, ô, thoải mái chết được…”Dung Vận rốt cuộc thú vị, liều mạng ấn đầu Hạ Trọng Vân lên hoa huyệt, thậm chí nhấc mông dùng thịt huyệt đè ép đôi môi của gã. Hạ Trọng Vân nghiền mút dâm thủy bên trong mỹ huyệt, đại thủ xoa cái mông thơm ngon của Dung Vận, ngoài miệng cuối cùng cũng chiếm được tiện nghi rồi, hắn áp Dung Vận lên đất. Ánh mắt Dung Vận đã có chút tan rã, vô lực nằm trên thảm, tay y cầm lấy cánh tay Hạ Trọng Vân, muốn kéo người tới bên cạnh mình, lúc thấy Hạ Trọng Vân muốn đưa dương vật vào trong động động của mình, lập tức thanh tỉnh lại, liên tục kêu lên:“Không thể, buông ta ra, mẹ bảo không thể để người khác bắt nạt động động của ta, a, không muốn…”Hạ Trọng Vân cười lạnh:“Mẹ ngươi lừa ngươi đấy, động động của ngươi sinh ra là để ăn dương vật, được ăn dương vật thì nó mới thoải mái, vật nhỏ nói một đằng làm một nẻo, đã là động động của ngươi, sao dùng đầu lưỡi được mà dùng dương vật lại không được?”Dứt lời, Hạ Trọng Vân không để ý Dung Vận giãy giụa, dương vật nhắm ngay hoa huyệt phấn nộn, thẳng tắp cắm vào. Có lẽ thể chất Dâm Hồ tộc dâm tao, bị phá màng trinh Dung Vận ngay cả chút đau đớn cũng không có. Một loại sảng khoái trước nay chưa từng có từ miệng huyệt truyền khắp toàn thân. Bộ phận nóng bỏng cắm vào trong thân thể của y, nhanh chóng ra vào, Dung Vận bất lực nắm lấy búi tóc tán loạn trên mặt đất, hai chân co lại, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ. Sao nhân gian lại có một việc vui sướng như vậy, như được nằm trên mây, nhưng nơi riêng tư bị kịch liệt va chạm lại rất chân thực. Hạ Trọng Vân không nhịn được gầm nhẹ:“A, sướng quá! Quả nhiên là tao huyệt của hồ ly, thật biết ăn dương vật. A, cái huyệt giỏi quá, ngươi thật biết hầu hạ nam nhân, hầu hạ trẫm.”Hạ Trọng Vân tuy nói vậy, lại rất hài lòng với sự ngây ngô và ngây thơ của Dung Vận. Người của gã nên gã muốn tự tay từ từ dạy dỗ, làm thành bộ dáng mình thích mới tốt. Gã thoáng thả chậm tốc độ đánh xuyên, áp lên người Dung Vận, hai tay bắt đầu xoa xoa tiểu kiều vú, cười dâm đãng:“Để trẫm xem cái vú bị vò nhiều có thể lớn lên hay không.”Dung Vận cảm nhận được thân thể lần lượt bị phá tan, sau đó lấp kín, vốn tưởng rằng thế này đã là cực hạn vui sướng, ai biết nam nhân lại bắt đầu xoa xoa thân thể của y, đặc biệt là hai đầu nhũ hạt bị các loại chà đạp thưởng thức. Dung Vận lung tung kêu loạn:“Thoải mái chết mất, nhanh thêm chút nữa, dùng sức cắm đi, a… Thật nhanh, thật lợi hại, nha… Còn muốn, còn muốn… Ân a, đầu vú bị làm cho thật thoải mái, a, ngươi bắn cái gì vào bên trong ta vậy? A… Thật thoải mái…”Hạ Trọng Vân đẩy dương vật đến tận nơi sâu nhất trong cơ thể Dung Vận, khàn khàn nói:“Cái này gọi là tinh dịch, đều bắn cho ngươi, để ngươi sinh cho trẫm một hài tử mập mạp. A, bắn bên trong ngươi thật sảng khoái, quá chặt, tiểu tao hóa, ngươi cũng bắt…”Dung Vận chỉ cảm thấy thịt huyệt co quắp một trận, trước mắt chợt lóe bạch quang, trong huyệt phun ra chất lỏng nóng bỏng mà tiểu kê kê cũng bắn. Cảm giác như muốn móc sạch thân thể, y muốn kêu cũng không còn khí lực. Hạ Trọng Vân thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ sau cao trào của y, cười nói:“Bảo bối nhi, biết điều tuyệt vời trong này chưa, đêm còn dài… Lát nữa trẫm sẽ cho ngươi lĩnh hội cảm giác xuyên hậu môn sảng khoái bao nhiêu.”Dung Vận mơ mơ màng màng, cứ việc sảng khoái, lại biết thân thể mình vốn hoàn hảo không chút tổn hại, trên đất còn có máu xử nữ của y đây, nghe thấy nam nhân còn muốn xuyên hậu môn y, Dung Vận tức giận khóc lớn:“Cút ngay, hôn quân! Là hoàng thượng thì sao, ngươi bắt nạt ta, ta hận ngươi, ta ghét ngươi, hu hu…”Hạ Trọng Vân cười lạnh:“Lúc ngươi được làm sướng sao không nói ghét ta? Ai còn giục ta nhanh lên một chút. Ngươi ghét ta, không sao, ta thích ngươi là được. Nếu đêm nay trẫm không làm ngươi phục tùng thì còn mặt mũi nào thống trị thiên hạ?”
|