Thầy Giáo Trương Và Thầy Giáo Lý
|
|
Chương 11 Trương Trình gửi bảng thành tích và bảng xếp hạng toàn khối của các lớp 11 vào hòm thư của các giáo viên chủ nhiệm, lúc gửi có xem qua lớp của Lý Hoán, đại danh của Từ Xuân vẫn treo ở hạng nhất, nhất lớp, nhất khối như bình thường, cứ thế treo ra cái cảm giác kim kê độc lập luôn. Lại nhìn sang phải chút nữa, trừ một vài môn có ít điểm trừ, còn Vật lý Toán học Tiếng Anh đều tròn điểm. Giải thích về một số từ ngữ trong đoạn trên (chùi mồ hôi) Các lớp 11 nguyên là bát niên cấp các ban (八年级各班), nhờ sự giúp đỡ của các bạn trong nhóm Hỗ trợ dịch thuật dành cho Editor – Beta Reader, tui đã lần ra được 八年级 (có vẻ) là từ chỉ thế hệ sinh từ năm 2000-2009, mà truyện này tác giả viết năm 2017, nên có thể suy ra 八年级各班 chính là chỉ các lớp thuộc khối 11 đại danh: ý chỉ một cái tên nổi tiếng và có sức ảnh hưởng, kiểu mà hễ nghe thấy một cái là như sấm đánh bên tai ấy kim kê độc lập: dịch nôm na là “gà vàng cô độc”, nghĩa bóng là người tài giỏi đứng một mình trên cao sẽ có cảm giác cô độc Hắn nghĩ nghĩ về nam sinh không cao, tính cách lại ngại ngùng kia, cậu đeo một cái kính đen trên mũi, nếu mới nhìn sơ qua thì chẳng khác nào một con mọt cả đời chỉ biết đọc sách, chạy 1000 mét trong tiết Thể dục thôi mà đã thở như muốn mất nửa cái mạng vậy. Vậy mà bây giờ cậu ta lại là hòn ngọc quý trên tay lớp 1. Ngay từ lớp 10 Từ Xuân đã học ở lớp Lý Hoán, lúc đó Lý Hoán toàn thấy cậu ta cúi đầu viết tính tính cả ngày, lầm lì không nói một tiếng, bạn học có chào hỏi thì cũng chỉ chào lại kiểu cho có… Một tháng sau khai giảng, Lý Hoán và Trương Trình phải đi thăm hỏi gia đình học sinh. Hôm đó là thứ bảy, bọn họ đi tìm theo địa chỉ, đứng trước một ngôi biệt thự ở vùng ngoại thành, Từ Xuân đứng trên lầu ở đằng xa nhìn thấy hai người, chạy lạch bạch xuống mở cửa cho họ. Lý Hoán xoa xoa đầu cậu, hỏi: Trong nhà chỉ có mình em thôi hả?” Từ Xuân ngẩng đầu nhìn y: “Ba em đi làm rồi.” Trương Trình nhìn tay Lý Hoán dời qua vai Từ Xuân. “Có thể dẫn hai thầy vào thăm vườn hoa nhỏ của em một lúc được không?” Từ Xuân giới thiệu về nơi mà cậu sinh hoạt từ nhỏ đến lớn như một đứa trẻ. Trên mặt cậu không có vẻ thích thú, cũng không có vẻ ghét bỏ, phần nhiều là hờ hững theo thói quen, chỉ đến khi giới thiệu đến phòng đọc sách nhỏ của mình, đôi mắt cậu mới sáng lên một chút. Cha mẹ ly hôn năm cậu mười hai tuổi, đứa trẻ có chỉ số thông minh vượt trội này vừa có vẻ như đã núp xuống bên dưới bàn học thời niên thiếu chỉ trong một đêm, vừa giống như đã sớm lớn lên, trở thành một người trưởng thành tách biệt với thế giới, không vui vì người không buồn vì mình. Giờ đây đàn thú nhỏ tách bầy đang từ từ trở về, trời đông giá rét thì tụ lại cùng chen ấm, giữa đêm tối hắn nhìn một ngôi sao sáng yếu ớt mà cứng cỏi cách đó không xa, cuối cùng cũng khiến cho mình trở thành một ngọn đèn. Hai năm tiếp theo, sương lạnh hạ nóng trong gió trong mưa vẫn cùng đi. Trương Trình nhấn gửi đi xong, thả lỏng bản thân tựa lưng vào ghế ngồi. Thầy Lý là người thầy tốt của bọn nhóc con lớp 1, là tình yêu cả đời của một mình hắn, bảo bối của hắn. oOo Chito: Chương này ngắn mà khó edit vãi._. Có nhiều chỗ tư duy triết học dữ quá, tui không hiểu nổi đành để y nguyên, cầu cao nhân giáng thế thôi.-.
|
Chương 12: Anh chỉ cọ cọ thôi không vào Kim giây lôi kéo kim phút kim phút lôi kéo kim giờ, từng vòng lừa kéo dường như cứ đang xoay tròn xoay tròn không ngừng nghỉ. Giữa những ngày sóng gió không gợn, lằn ranh phân cách hôm nay hôm qua và ngày ngày mai có vẻ như cũng chẳng rõ ràng. (Túm cả cái đoạn trên kia lại thì chắc là tác giả thức khuya chạy tiến độ đấy._.) Sau khi đã tổng hợp những sửa đổi đối với bài giảng theo chương trình sách giáo khoa mới, các thầy cô giáo mới có thể thở ra một hơi. Mà một tháng sau kì thi tháng chính là đợt thi giữa kì, cái thở phào này cũng chẳng kéo dài được quá lâu. Cũng may kì nghỉ Quốc khánh sắp đến. Đám học sinh âm thầm đến ngược trong bụng, mà con số to bự trên “màn hình” cũng ghi dấu rất rõ ràng trên khuôn mặt mỗi người. Các thầy cô giáo đều nhìn thấy cả, vẻ mặt thì ung dung bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng thấy sung sướng. Giáo viên cũng chẳng phải cây nến xài một lần đốt xong thì ném đi, cũng không phải bóng đèn điện chỉ cần nối vào nguồn là phát sáng không ngơi nghỉ. Thầy cô cũng là người, không thể không ăn uống ngủ nghỉ, vừa muốn kiếm tiền, cũng vừa muốn nghỉ ngơi. Các thầy cô thường ngồi nói chuyện phiếm với nhau, rằng làm nghề giáo là một kiếp sống thanh nhàn, vậy thì cũng phải chia tình huống. Đối với đại đa số các thầy cô giáo, câu nói này là một mệnh đề giả định. (Ở đây có thể hiểu đó chỉ là một mong ước thôi, không có thật, các bạn học tiếng Anh chắc cũng biết mệnh đề giả định dùng để làm gì ha._.) Ngày nào hai người Trương Trình Lý Hoán cũng rất bận rộn, lúc nào cũng làm không hết việc, thời gian tự do cuối tuần cũng là nhờ vào chỉ thị không cho học bù từ bộ giáo dục, nhưng lại khiến cho năm ngày còn sót lại bận rộn không tả xiết. Mỗi khi tan tầm về nhà, toàn thân mệt mỏi từ trên xuống dưới, chuyện trên giường cũng lười làm, nhưng thỉnh thoảng dục vọng trỗi dậy như lửa đốt trong lòng, dùng tay giải quyết vẫn cứ thấy thiếu thiếu gì đó, vậy nên sinh ra cái phương pháp “cọ cọ không vào” này. Hầu hết toàn là Trương Trình đòi hỏi Lý Hoán. Hôm nay ngày 29, thứ bảy chỉ cần dạy bù thêm một hôm nữa là nghỉ. Đã mấy ngày rồi hai người không làm, Trương Trình vuốt ve vùng sống lưng trơn nhẵn của Lý Hoán, thoáng cái đã ngứa cào tâm nạo phổi. Lý Hoán nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ không thèm phản ứng hắn. Trương Trình ôm eo Lý Hoán từ đằng sau, xoa vuốt vài cái rồi luồn ngay vào trong quần lót nắn bóp một bên tròn mẩy, còn lấy phần thân dưới đã sưng lên của mình cọ cọ vào khe mông và khe đùi còn cách một lớp quần của Lý Hoán. Hô hấp ổn định của Lý Hoán bị hắn cọ một hồi thành mất quy luật, tay đưa ra sau nắm lấy chỗ thân dưới đang tràn trề sức sống của Trương Trình: “Làm cái gì đó! Có ngủ hay không!” Trương Trình vân vê dương cụ bị trêu chọc nên đã ngóc đầu dậy trong tay mình, ngáp một cái: “Không làm gì hết.” Lý Hoán cảm thấy một giây sau mình đã có thể ngủ rồi, nhưng mà thân dưới lại bị dục vọng nướng muốn cháy sém, đằng sau còn bị một vật cứng chọt tới chọt lui! Trương Trình ôm chặt lấy eo y, dán chóp mũi vào vùng sau cổ y: “Anh chỉ chà chà thôi, không vào đâu.” Quần lót của hai người bị cọ cọ một hồi đã mất tiêu, nước ứa ra từ trong lỗ nhỏ trên quy đầu, trượt ven theo khe mông xuống đến đáy chậu, Trương Trình ưỡn eo một cái thúc về phía trước như ban nãy, quy đầu tròn trịa thỉnh thoảng cọ vào lỗ nhỏ, lại thỉnh thoảng chen vào một chút, hai chút, rồi cả phần đầu dù. Cuối cùng vùi cả cây vào bên trong hành lang ướt mềm chặt sít. (Nếu có bạn nào tò mò đầu dù là cái gì, đề nghị các bạn đi quan sát, đừng hỏi tui._.) Lý Hoán: “…” Y cố hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở một hơi thật dài, “Làm nhanh lên chút rồi đi ngủ.” Trương Trình: “Nhanh quá cũng không tốt đâu ái ——” Trương Trình bị bấm đùi một cái vội đổi giọng ngay: “Nghe lời bảo bối, nhanh một chút, còn đi ngủ sớm!” Nói xong, tính khí đang vùi trong hành lang rút ra một đoạn ngắn, lại mau chóng tiến vào dưới sự níu kéo cật lực của thịt non. “A…” Lý Hoán bị chọt bất ngờ không kịp đề phòng rên lên một tiếng, định mở miệng mắng hắn là kêu nhanh cũng không phải nhanh kiểu này, nhưng vì thân thể đang xóc nảy nên thiếu chút nữa là cắn trúng đầu lưỡi. Khốn… Khốn nạn… Y mắng thầm một câu, lại hít một tiếng, đúng là mua dây buộc mình. Dưới sự ma sát nhanh chóng, bên trong đường ruột như bị đốt lửa, tiếp xúc với dục hỏa nhìn không thấy sờ không được trong thân thể, ngọn lửa ngút trời ập đến làm tinh thần mê muội, rồi dường như ngay trong giây tiếp theo đã ưỡn căng thắt lưng bắn trong tay Trương Trình, mà Trương Trình đang thích thú giữa hai đùi dính nhớp cuối cùng cũng bắn ra. Lý Hoán nhắm mắt lại, trong giọng nói khàn khàn còn đượm vẻ mỏi mệt: “Quá nhanh.” Trương Trình nhìn thấy độ cong vẽ ra trên khóe môi y, cầm điện thoại di động lên xem: “Quá khen quá khen, hai mươi chín phút.” Lý Hoán thử tính toán một cách chậm chạp, hình như cũng không nhanh hơn bình thường được bao nhiêu… Sau khi ôm người đi tắm rồi trở lại giường, Trương Trình ôm y lầm bầm: “Mệt chết đi được.” Lý Hoán đã nửa chìm vào mộng đẹp, nói mớ lại một câu: “Tự chuốc lấy.” Trương Trình cười hắc hắc hôn lên môi y một cái: “Lần sau sẽ không vậy nữa đâu bảo bối.” Trong mơ, Lý Hoán xùy một tiếng, mấy lời lừa gạt này nghe chẳng biết bao nhiêu lần rồi.
|
Chương 13 Chiều ngày 30, cả trường học như cái tổ ong vò vẽ, tiếng vo ve tràn đầy sự phấn khởi vang lên không ngớt. Sau khi chuông kết thúc tiết 4 vang lên, tổ ong vò vẽ này như bị thọc một gậy, bùng nổ hoàn toàn. Hầu hết các thầy cô không có tiết đều đã về hết, Lý Hoán bàn giao xong những chuyện cần chú ý trong kì nghỉ, lúc trở lại văn phòng chỉ thấy người xe chen trước cổng chính chẳng khác nào nắp bình rượu đỏ. Vì trường được xây hơi sớm nên chỉ có một cổng lớn, đến mỗi kì nghỉ là y như rằng phải lấn chen. Trương Trình đang xắn tay áo, chen chúc trong bầy người cùng các thầy cô khác, từ bên trong giết ra được một con đường có thể cho người đi, chờ người đi được kha khá, thì bốn bánh mới có thể lăn được. Trương Trình vác cái xác đầy mùi mồ hôi về lại văn phòng, lưng áo sơ mi ướt hết một mảng lớn, mới rót được chén nước, điện thoại di động đã vang lên. Lý Hoán: “Em chờ anh dưới bãi đậu xe ngầm.” (Ban nãy) Trương Trình đứng trước cửa rống đến nỗi cổ họng muốn bốc khói, nghe thấy giọng nói tựa như suối mát chảy qua tim của Lý Hoán, lập tức cười híp mắt trả lời: “Gọi đến đúng lúc quá, có phải bảo bối đứng ngắm anh nãy giờ không?” Lý Hoán: “Cho anh năm phút, không đến thì đi bộ về ha.” Trương Trình cầm chìa khóa khóa trái cửa lại: “Đến ngay.” Chờ cho người vào xe, Lý Hoán ném một cái sơ mi cho hắn: “Thay nhanh đi.” Chờ hắn thay xong, ô tô mới lăn bánh. Hai người đi một chuyến đến siêu thị trước, định mua vài vật dụng cần thiết khi đi chơi xa, Trương Trình đẩy xe, Lý Hoán đi bên cạnh, thấy cái gì cần thì quăng vào, lúc cần rẽ thì kéo thành xe, Trương Trình sẽ đẩy theo hướng đó. Ra khỏi siêu thị, lại đến tiệm bánh mua ít bánh mì làm điểm tâm, ngày 1 bọn họ phải đi leo núi, không thể thiếu nước và bánh mì. Hôm nay hai người đi ngủ sớm, để tránh giờ cao điểm kẹt xe vào ngày nghỉ, ngày thứ hai sẽ xuất phát lúc 5 giờ rưỡi. Ngày đầu tiên của tháng 10, mặt trời lên muộn hơn bình thường, trời cũng sáng trễ hơn rất nhiều. Đèn xe xua tan bóng đêm phía trước, lái trên đường cao tốc hướng về dãy núi miên man chập chùng. Càng đến gần thành phố XX, hơi nước trong không khí càng nặng, ánh nắng cũng bị cách ly bên ngoài tầng tầng hơi nước, hoàn toàn không cảm nhận được trời đã sáng bừng. Chiếc ô tô chui vào rồi lại chui ra những lòng núi, băng qua bên dưới đám đám mây dày, mưa ngừng rơi, cuối cùng cũng đến bãi đậu xe của khu du lịch. Nói cũng khéo, bọn họ vừa dừng xe lại, mưa bụi lất phất cũng như bị cắt nguồn nước, ngẩng đầu nhìn lên, một tia sáng chói mắt đã lộ ra từ trong tầng mây. Trương Trình cười với Lý Hoán: “Đi chứ bảo bối?” Kế hoạch của hai người là ở lại khu du lịch hai ngày, ngày thứ nhất leo lên giữa sườn núi, nghỉ tạm một đêm ở khách sạn, ngày thứ hai sẽ leo núi suốt đêm để ngắm mặt trời mọc. Núi vừa đón một cơn mưa nên cảnh quan rất được, một màu xanh đậm được nước mưa gột rửa trở nên sáng trong, hơi nước vương mịt mờ trong không khí, ngẩng đầu có thể thấy từng đám từng đám mây trắng tinh không nhiễm tạp chất bay la đà nơi cao nơi thấp, phảng phất như đang ở cõi tiên. Nhìn lên đến đỉnh núi, một đám mây khói thật lớn bị cơn gió thổi từ bắc qua nam đẩy tràn qua lưng núi, phất qua trước mặt hai người. Men theo đường núi hiểm trở, bọn họ vòng qua mặt khuất bóng của ngọn núi, lúc vòng đến được nơi cao hơn trên sườn núi thì trên tóc cũng đã đọng đầy bọt nước. Lý Hoán níu Trương Trình lại, gảy gảy tóc hắn vài cái để những hạt nước đọng rơi xuống. Trương Trình dùng bụng ngón tay cái quét hạt nước thật nhỏ đọng trên mi mắt Lý Hoán đi, tranh thủ đường lên núi trước sau không người, mổ lên môi Lý Hoán một cái. Lành lạnh, ướt át, tựa hồ còn có vị ngọt của sương sớm. Đôi mắt Trương Trình cười cong lại như hai vầng trăng lưỡi liềm. Bàn tay đặt sau gáy Lý Hoán hơi dùng sức, lấp kín đôi môi đang hé mở kia lại. Tiếng thở dốc của cả hai đan vào bên tai nhau, rõ ràng chỉ là vì vận động mạnh mà có, nhưng lại làm người nghe đỏ mặt tới mang tai. Nơi khúc quanh vừa đi qua vang lên tiếng người, Lý Hoán buông tay, vội vã quay người tiếp tục đi lên. Trương Trình nhấm nháp lại hương vị trong khoang miệng của Lý Hoán, vừa gấp gáp chạy theo: “Chờ anh với —— ” oOo
|
Chương 14 Núi XX cao chưa đến 3000 mét, ngày đầu tiên hai người leo được gần ba phần tư độ cao, ngày thứ hai xuất phát từ khách sạn lúc ba giờ. Còn có mấy người cũng dự tính giống như bọn họ, đứng trước cửa khách sạn nhìn nhau cười, mở đèn pin, bước lên đường núi. Còn đang thanh niên trai tráng, rất nhanh sau đó bọn họ đã bỏ cho mấy người kia chỉ còn lại cái bóng. Giữa đêm vắng, gió núi vẫn gào thét ầm ĩ, đèn pin soi sáng con đường phía trước, ngay cả mặt người kia cũng không nhìn rõ nhưng hai tay mười ngón giao nhau, cả quãng đường hai người đều không nói gì, chỉ cúi đầu bước từng bước lên những bậc đá. Đỉnh núi được khai phá bằng phẳng, đủ chỗ cho hơn trăm người cùng đứng. Hai người đến lúc năm giờ, đi một đường vừa ngừng vừa thở, lúc này Trương Trình ngồi phịch xuống đất, kéo Lý Hoán ngồi xuống chung, không bận tâm đến việc cả hai còn đang thở hồng hộc, nắm cằm hôn lên. Đôi mắt Lý Hoán cong lên giữa bóng đêm, nắm cái móng vuốt của Trương Trình đang luồn vào áo sơ mi lại: “Lạnh thật.” Trương Trình vùi đầu vào cổ Lý Hoán, hít một hơi thật sâu, thầm thì: “Cực kì… Cực kì muốn làm một lần ở đây với em.” Thấy Lý Hoán làm lơ mình, Trương Trình cười cười, kề bên tai y thổi khí: “Lần tới nhớ mang lều vải theo.” Lý Hoán cảm thấy nếu còn để mặc Trương Trình nói nữa thì hai người sẽ bén lửa mất, lôi hắn lại ngồi lên ghế đá, chỉ ra xa xa: “Nhìn cho kĩ vào, mặt trời sẽ mọc ngay đó.” Gió núi thổi lâu mang lại cảm giác lạnh lẽo thấu xương, Trương Trình lấy áo khoác trong ba lô ra choàng cho Lý Hoán, mình thì lại mặc một cái khác rồi kéo người ta vào lòng, nhìn một tia sáng xuất hiện từ chân trời phía xa xa, quá trình mặt trời mọc kế tiếp đó dường như vừa chậm vừa nhanh, mọi người còn đang mê man, quả cầu màu vỏ quýt đã hoàn toàn giãy khỏi đường chân trời, ánh sáng mặt trời như lửa cháy, nhuộm áng mây ở phương đông thành những ngọn lửa đỏ. Lúc này còn có những du khách ngồi cáp treo lên, lục tục trèo lên đỉnh, cảm thán một hồi về sự diệu kì của tạo hóa. Đường xuống núi dốc hơn lúc đi lên rất nhiều, kết hợp với mấy ngày mưa liên tục, nước ngấm vào thân núi giờ chảy ra từ trong khe nứt. Hai người đặt chân cực cẩn thận, nhưng ở một khúc cua, vừa nghe một tiếng “xoạt”, Lý Hoán chỉ cảm thấy bắp chân của mình bị người đằng sau đá mạnh một cái, người còn chưa kịp đứng vững đã trượt xuống phía dưới khe hở của lan can bảo vệ! Tim Trương Trình như muốn nhảy khỏi lồng ngực. May mà Lý Hoán phản ứng nhanh, trước khi cả thân mình rơi xuống hoàn toàn thì đã nắm được một thanh sắt trên lan can bảo vệ. Trương Trình quỳ trên đất, túm cánh tay còn lại của Lý Hoán kéo lên, đồng thời cũng có người nhìn thấy tình hình bên này, chạy tới níu một chân đang trở mình đi lên của Lý Hoán, cùng kéo người treo lơ lửng bên ngoài về lại trên bậc thềm đá. Nói tiếng cảm ơn với người tốt bụng kia xong, Lý Hoán ngồi nghỉ trên thềm đá một lát, cũng may mà hữu kinh vô hiểm (*), nhưng rồi lại nhìn thấy trong mắt Trương Trình đầy vẻ hoảng hốt, hẳn là còn sợ hơn cả mình nữa. (*) chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm thật sự Cái người trượt chân kia nhờ có Lý Hoán cản lại nên không sao cả, nhưng thấy mình đá một người rơi xuống dưới thì tức khắc mất hết cả hồn, đi xuống mà như chạy. Tiếp đó khi bọn Lý Hoán xuống núi được một đoạn nữa, lại thấy người nọ quay về quỳ xuống tạ lỗi một cái rầm, mặt đầy nước mắt. Trương Trình sầm mặt, trông như muốn đá người xuống đến nơi. Lý Hoán kéo hắn một cái, phất phất tay, chỉ nói cũng may là không có chuyện gì, còn cảnh cáo nghiêm túc, xuống núi thì nhất định phải cẩn thận. Về lại khách sạn, Trương Trình gia hạn thẻ phòng vốn đã định trả lại thêm nửa ngày. Vừa vào cửa đã lôi Lý Hoán lên giường. Giữa hai bắp đùi bị một vật cứng chọc vào một lúc lâu, Lý Hoán mới vỗ vỗ cái người đang ôm mình nhưng vẫn không thèm động đậy kia: “Nếu anh không muốn…” Trương Trình cắt lời y: “Dĩ nhiên là muốn.” Ngón tay Lý Hoán lần xuống dưới, chui vào trong quần, nhẹ nắm lấy cây gậy thịt kia vào tay, cười bảo: “Có phải là sợ muốn choáng váng luôn rồi không?” Bỗng Trương Trình cầm tay y, để cho dương vật của mình lắc lư lên xuống như đang gật đầu, miệng thì lại nói: “Sợ muốn chết, thiếu chút nữa là hết cứng nổi đó.” Lý Hoán ôm cổ hôn hắn, dịu dàng an ủi: “Chẳng phải em đã không có chuyện gì rồi sao?” Y dừng một chút: “Không cứng nổi cũng không sao, em… Ừm… em cũng có thể làm anh thoải mái –” y ngửa đầu cực lực thở gấp vài hơi, không thèm nhắc lại. Trong lúc y đang nói chuyện, tay Trương Trình đã mò ra phía sau, đầu ngón tay luồn vào trong, thâm nhập sâu hơn, xúc cảm và độ ấm thân quen, cả điểm nhạy cảm thân quen… Bỗng dưng hắn trở nên nôn nóng, cầm bôi trơn mở rộng qua quýt xong thì gấp gáp đỡ thân dưới chen vào từng chút, vùi mình vào đến nơi sâu nhất. Bất kể lúc nào nơi ấy cũng ấm áp như xuân, mềm mại không góc cạnh, cố sức mấp máy để lấy lòng mình… Dương vật cực nóng ra ra vào vào một cách thô lỗ, mài vách thịt phiến màu đỏ tươi, sau còn làm một ít chất lỏng chảy ra, tựa như những giọt nước mắt không thể kìm nén được. Những tiếng ba ba vang thanh thúy (rõ ràng và giòn giã ) trong phòng bỗng ngừng hẳn, để lại một sự im ắng đột ngột, Trương Trình cảm nhận được những ngón tay thon dài của Lý Hoán đang vỗ về trên mặt mình. Hắn chôn mặt vào cần cổ Lý Hoán, tim dường như đã rơi về chỗ cũ, tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Lý Hoán, hỏi: “Sao lúc ấy em lại phản ứng nhanh đến vậy?” Dọc theo đường về cứ nghĩ đến đó mà sợ, lòng không dám nghĩ, nhưng trong đầu lại toàn hiện ra cảnh Lý Hoán không nắm được lan can, rơi thẳng xuống núi, cảnh đó cứ chiếu đi chiếu lại như tự ngược, mỗi một lần nghĩ đến là một lần trái tim không thể tự kiềm chế thắt chặt lại, rất đau. Lý Hoán ôm hắn thật chặt. Y cũng sợ, có phút chốc cũng cho là mình sẽ cứ chết đi như thế. Nhưng ngón tay liều chết nắm chặt lan can bảo vệ, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc của Trương Trình, thấy người đó quỳ xuống kéo tay mình lên… “Chắc tại còn chưa chán anh, nên sao có thể xa nhau như vậy được.” Khó có khi Lý Hoán nói được một câu tâm tình sến súa, sau chợt lại cười gian xảo, “Có biết vừa rồi anh bao lâu không?” Trương Trình không thèm xấu hổ vì lực kéo dài của mình chút nào, trái lại đi kéo tay Lý Hoán, cười đùa: “Làm nóng người thôi, chính thức còn ở phía sau…” Hắn nháy mắt mấy cái, chẳng biết từ lúc nào mình đã chuyển từ nằm sấp thành nằm ngửa, mà Lý Hoán thì nằm trên ngực hắn, mặt cười thật dịu dàng. Trương Trình cũng cười, không hề cảm thấy không vui, nắm lấy tay Lý Hoán đưa ra phía sau mình, cười khanh khách nhìn Lý Hoán: “Muốn làm cứ làm.” Ngón tay Lý Hoán chạm được vào miệng huyệt, lượn một vòng quanh nếp gấp mềm mại non nớt, luồn một đầu ngón tay vào. Ánh nhìn chằm chằm của Trương Trình làm Lý Hoán có cảm giác mình mới là bên bị đè. Lý Hoán cũng chẳng thấy ngại. Rút ngón tay đầu tiên ra, lần thứ hai tiến vào thì đổ thêm một lớp bôi trơn lành lạnh. Móng tay được cắt gọn gàng đi đầu, dịu dàng nong rộng từng tầng nếp thịt, cọ nhẹ qua tâm nếp uốn như một chiếc lông vũ phất phơ, tiếp đó lại đi vào nơi càng sâu bên trong. Cơ thể Trương Trình hơi căng lên vì đau, cũng có thể đang run lên vì sự triền miên dịu dàng thấm đến từng đốt xương của Lý Hoán. Hai ngón tay trêu đùa nơi lối vào như có như không, chốc chốc lại vân vê, gờn gợn như cá trở mình, toàn cọ vào điểm nhạy cảm tựa như vô ý, chưa từng ngừng lại hay chuyển đến nơi khác. Tim như bị y chộp vào tay, bóp bên trái một cái, gãi gãi bên phải một cái. Trương Trình đưa mắt xuống, còn một có cái tay đang hoạt động ở trên ngực, thấy mình nhìn nhìn thì dừng lại ở một bên cơ ngực rắn chắc, nắn bóp để đầu vú dựng thẳng, sưng đỏ lên. Ý cười phiên trào trong đáy mắt Lý Hoán, một chút ngại ngùng thoáng qua bị đánh úp bên dưới, hắn cúi người, môi ngậm lấy đầu vú mút nhẹ một cái. (Hiểu là chút ngại ngùng bị ẩn giấu dưới ý cười á.-. Câu này trừu tượng ghê quá.-.) Cả người Trương Trình run lên, linh hồn tựa như đã bị người đó hút đi tám chín phần, đầu lưỡi mềm mềm trơn trượt kẹp lấy đầu vú ép nhẹ như muốn chen vào lỗ nhỏ bên trên nó. Hắn hít hơi vào, cặp mắt đào hoa nửa khép nửa mở, ngực không kiềm được ưỡn lại gần bên mép Lý Hoán, một cánh tay ôm lấy Lý Hoán gắng ép xuống. “Ha –” Trương Trình phun một âm đục nặng nề, Lý Hoán đẩy thẳng thắt lưng, rút ngón tay, đỡ lấy dương vật đẩy vào từ từ. Hai người cùng thở ra một tiếng. Lý ương đong đưa thắt lưng một cách chậm rãi, đưa dương vật trượt trong huyệt đạo. Huyệt đạo bị ba ngón tay chơi mềm ra, ẩm ẩm ướt ướt. Tường thịt ướt mềm nghênh đón vật lạ to lớn kia, bao vây bên trong tầng tầng lớp lớp, rồi lại nhân sự tác động của các thớ cơ dồn ép lại không ngừng. Đầu ngón tay Trương Trình tê dại, một tay ôm cổ Lý Hoán để lộ vẻ mỏi mệt, lại chầm chậm buông xuống giữa lúc hai người đang lên xuống nhấp nhô. Tình dục đong đầy trong mắt Lý Hoán, động tác của y nhanh dần, đôi mắt đen láy nhìn thân thể mướt mồ hôi của Trương Trình, lại tựa như xuyên qua máu thịt, nhìn thẳng vào linh hồn bên trong đó. Trương Trình nhìn hắn, trong đôi mắt kia trừ mình ra thì chẳng còn gì nữa, cảm giác thỏa mãn phút chốc lan tràn đầy ắp trong tim, căng đến nỗi tim hơi ngứa ngáy. Thân thể và thân thể vừa dây dưa ma sát, dương vật bên trong thì lại chạm đến nơi nhạy cảm mài chầm chậm rãi, chẳng biết Trương Trình lấy từ đâu ra sức mạnh to lớn, một cánh tay vòng lại lên cổ Lý Hoán, ôm thật chặt, phần eo căng lên như cung tên, cơ thể co giật lại đẩy cái mông hướng vào dưới háng Lý Hoán… Lý Hoán liếm đi giọt nước mắt chảy ra vì bị kích thích nơi khóe mắt Trương Trình, túm cái hông dưới thân mình, ra ra vào vào toàn bộ nhiều lần. Hành lang bị đâm mở mềm mềm dính dính khước từ, rồi lại dinh dính níu giữ, bị quy đầu và hành thân ma sát nhiều lần co rút thắt lại thật chặt, khoái cảm mãnh liệt không có điểm dừng gần như khiến Trương Trình trốn tránh theo bản năng, nhưng xương hông lại bị hai tay Lý Hoán giữ chặt, không có đường thoát. Cả người hắn đều run run, dường như đang chịu đựng một trận lăng trì nghiêm trọng, rồi vì người hành hình chính là người yêu của hắn mà mọi đau đớn sắc nhọn đều chuyển hóa thành vui sướng. Trương Trình giương miệng thất thần, từng tiếng rên rỉ tràn khỏi cổ họng, nhưng hắn lại không cảm nhận được, đến tận khi một bàn tay lành lạnh chạm vào phần thân dưới sắp sửa bạo phát của hắn… (*) lăng trì là một hình phạt cực kì man rợ thời xưa, dằn vặt người ta sống không bằng chết rồi mới để người ta chết, nói chung khá ghê, tui không nêu rõ ở đây đâu để tránh mất hứng Hắn cảm thấy mình bị ném đến một không gian khác, năm giác quan đều biến mất, không nghe được cũng không nhìn được. Chớp mắt sau đó lại rơi mạnh, cảm giác mất trọng lượng khiến trái tim bỗng thắt chặt, hắn rơi xuống mặt đất, dường như tai nghe thấy một tiếng “bịch” thật lớn vang lên. Trương Trình như chết chìm, lồng ngực dốc sức hít sâu một hơi, dương vật bị đường ruột cắn thật chặt co giật rồi phun từng dòng từng dòng tinh dịch lên vách thịt nhạy cảm, bức ép cây dương vật trước người phun ra chút dịch loãng cuối cùng. Trương Trình ôm Lý Hoán, trên thân hai người đều dính dính nhưng đều không muốn nhúc nhích. Một lát sau, Trương Trình xiết chặt cánh tay, nói bên tai Lý Hoán: “Còn lăn qua lăn lại nữa anh sẽ chết mất thôi bảo bối à…” Ngón tay Lý Hoán đè lên môi hắn: “Nghe giọng anh kìa, đừng có nói nữa.” Hai người đối diện nhau, trên mặt đều nhuộm ý cười thật đậm. Trương Trình in một cái hôn nhẹ lên trán Lý Hoán: “Nói xong rồi.”
|
Chương 15 Suốt mấy ngày còn lại của kì nghỉ hai người đều ở trong nhà, chắc là do vừa leo núi vừa lăn giường suốt hai ngày liền, nên eo Trương Trình đã bị thương một cách quang vinh trong chiến dịch cuối cùng. Lái xe về đến nhà, một tay Trương Trình đỡ eo, một tay vịn tường chờ Lý Hoán lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa hay có một đôi tình nhân bước ra từ cửa phòng đối diện. Trương Trình gắng gượng cái eo cứng đờ giơ tay chào hỏi, Lý Hoán mở cửa, nghe tiếng cũng xoay người mỉm cười nói một tiếng chào. Đôi mắt sáng lóng lánh của cô gái quét từ trên người Trương Trình qua đến trên người Lý Hoán, để lộ vẻ hơi bất ngờ, chào hỏi hai người thật ngọt ngào rồi ôm bạn trai bước xuống lầu. Trương Trình vào nhà là nằm tê liệt trên ghế salon, nhìn Lý Hoán thả balo xuống, xăn ống tay áo xuống nhà bếp xả nước nổi lửa. Tiếng chuông báo của WeChat vang lên, hắn móc điện thoại di động ra xem. (WeChat/ wēixìn là một ứng dụng liên lạc phổ biến ở TQ, giúp mọi người trò chuyện với nhau thông qua tin nhắn thoại, tin nhắn văn bản hoặc hình ảnh) Lý Na Na: Hóa ra anh là thụ. Trương Trình: Không ngờ luôn phớ hôn. jpg Lý Na Na: Vậy là thành một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu thiệt rồi. Trương Trình: Có là vậy thì bảo bối nhỏ nhà anh vẫn bằng lòng. Lý Na Na:… Bạn trai tui chê tui nổi da gà đâm vô tay, tại anh hết. Trương Trình: Nói cho em nghe cái bí mật này, anh không chỉ là thụ, mà còn là công. Lý Na Na: Xía, không tin Lý Na Na:………… Thiệt hả?!!! Trương Trình đang định trả lời, điện thoại di động đã bị giật đi, vì mông còn đang dính trên ghế sa lon nên có duỗi dài cánh tay ra cũng không giành được. Trương Trình: Đừng nghe anh ta nói bậy. Ra ngoài chơi vui vẻ, nhớ chú ý an toàn. PS thật ra ảnh nói cũng không sai. Lý Na Na:……………… Lý Na Na ở trong lồng ngực của bạn trai cầm điện thoại di động giậm chân: “Bôi đen bôi đen!!!” (Tức là kéo vào danh sách đen ấy) Trương Trình yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Lý Hoán, cơm nước xong mới cầm điện thoại di động về, ngồi trên giường nhìn câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện mà cười đến nỗi ngu cả mặt. Lý Hoán rửa bát xong lau sạch tay, ngồi bên mép giường giành điện thoại. Trương Trình ném điện thoại di động đi, nắm lấy bàn tay lạnh buốt do rửa chén của y nhét vào trong ngực, tức thì bị lạnh hít đến mấy hơi. Bàn tay trong ngực cào nhẹ mấy cái trên eo hắn, Trương Trình cười ha ha xoay eo tránh né, trốn được một lúc là kêu ai da một tiếng ôm eo ngả đầu lên đùi Lý Hoán, cả người rúc lại hít hà hít hà lấy hơi tiếp. Tay Lý Hoán ấp nhiệt cho hắn, dán lên trên eo hắn xoa nhè nhẹ, buồn cười bảo: “Lần này có thể đàng hoàng được mấy ngày rồi ha?” Trương Trình kéo một tay y xuống thân dưới mình: “Cứng rồi.” Dương vật vốn đã hơi cương dần dần sưng lớn lên trong tay Lý Hoán, Lý Hoán không thèm để ý tới hắn, ban ngày đã làm hai lần rồi, vì tính chuyện lâu dài, cứ để cho cái thứ kia tự mềm đi là tốt nhất.
|