Thầy Giáo Trương Và Thầy Giáo Lý
|
|
Tên gốc: Trương lão sư Lý lão sư – 张老师李老师
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, hỗ công, H văn
Editor: Chito Yasumi
Nội dung truyện đơn giản nhẹ nhàng dành cho người đọc muốn thử giản. Cảm nhận của editor: Truyện này khá ngắn, độ dài chỉ tầm đoản văn, không có cốt truyện gì đáng kể. Nhìn có vẻ nhạt nhẽo, nhưng đọc thấy khá thoải mái và hạnh phúc. Nội dung chẳng có bao nhiêu, không có chìm nổi xa cách, không có biệt ly, cả truyện dường như chỉ đang kể về sinh hoạt của một đôi tình nhân đồng tính bình thường, họ yêu nhau, ở bên nhau, ngày qua ngày, tế thủy trường lưu. Tuy là H văn, nhưng không phải thể loại đồng nghiệp x đồng nghiệp dâm loạn trường học gì đó, mà là H văn của hai người yêu nhau. Tức là nếu các bạn đọc truyện mà không nhìn thể loại, các bạn sẽ không biết nó là H văn, nói thật đó, chỉ là H hơi nhiều thế thôi.-.
|
Chương 1 Thầy Trương là giáo viên chủ nhiệm ở trường cấp ba XX, nhậm chức đã sáu năm. Thầy Lý muộn hơn hắn hai năm, nhậm chức giáo viên Vật lý đã bốn năm, kiêm giáo viên phụ trách một năm, năm nay là năm thứ hai làm giáo viên phụ trách. Hai vị thầy giáo thông đồng vào cái năm thầy Lý lên làm giáo viên phụ trách, đại khái là giáo viên phụ trách và giáo viên chủ nhiệm phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn bình thường, thầy Trương nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng (*), quyết đoán duỗi vuốt sói. (*) nghĩa bóng là gần gũi người có thế lực nên được hưởng lợi lộc trước, có thể tự suy ra nghĩa ngữ cảnh nhé ^^ Hôm nay chính là tròn một năm kể từ ngày bọn họ xác định quan hệ. Thật ra thì cũng chẳng có gì khác thường, tiếng giảng bài và đọc bài trong trường học vẫn êm dịu như vậy, tiếng gió thổi qua lá cây kêu “xào xạc” bên ngoài trường vẫn nghe vui tai như vậy.
|
Chương 2 Hết tiết hai là thời gian nghỉ giữa giờ của trường cấp ba XX. Học sinh toàn trường nối đuôi nhau thành vòng tròn ở thao trường, chạy ba vòng. Bọn học sinh kêu la không ngớt, mấy cái chuyện như cả gan đứng lên ồn ào đòi bãi công cũng không phải là không có. Để trấn an và đốc thúc học sinh, lãnh đạo trường cổ vũ giáo viên phụ trách vào chạy cùng. Có người lười biếng chạy một vòng rồi vào giữa vòng mà đứng, “dùng mắt” chạy tiếp với học sinh lớp mình. Lý Hoán luôn chạy cùng học sinh từ bước đầu tiên đến tận lúc ra khỏi thao trường, thế mà hôm nay lại vắng mặt. Từ Xuân là người cuối cùng rời phòng học nhớ ra, sau khi hết tiết hai, thầy phụ trách đến phòng học tìm lớp trưởng nói chút chuyện gì đó, chờ người đi rồi, thầy Lý cũng định ra cửa thì thầy Trương chủ nhiệm lại bước vào. Chẳng lẽ thầy Trương giữ người lại nói chuyện? Từ Xuân lúc nào cũng vậy, nghĩ cũng chỉ nghĩ trong lòng. Cậu cúi đầu nhìn chăm chăm vào gót chân của người trước mặt, chạy theo từng bước, mới đó đã thở hổn hển đến độ quên cũng gần sạch sành sanh. Từ Xuân và vài tên học sinh sau cùng ra khỏi phòng học gặp được thầy Trương chủ nhiệm, lễ phép chào thầy: “Thầy Trương.” Cặp mắt đào hoa câu hồn người của Trương Trình cong lên, trước tiên là nhìn Lý Hoán rồi mới gật đầu với bọn họ: “Chào mấy đứa.” Học sinh phân tán lẻ tẻ cùng chạy về phía thao trường, trong phòng học chỉ còn lại có hai người. Trương Trình đến chỗ Lý Hoán, ấn y lên góc tường, nhìn ngay chính diện, ba trăm sáu mươi độ không góc chết vào… điểm mù ở bên dưới. Cửa thủy tinh bên cạnh được mấy đứa học sinh lau bóng loáng, có thể thấy rõ bọn nhỏ đang đứng xếp thành hàng dưới thao trường. Trương Trình nhẹ vòng tay ôm hông Lý Hoán, nhìn từ sau lưng sẽ không đoán ra được gì, chỉ thấy hai người đứng hơi gần nhau. “Sao rồi, có ổn không?” Hắn một bên hỏi, cái tay để trên lưng Lý Hoán một bên lại nhẹ nhàng xoa vuốt. “… Không có chuyện gì.” Lý Hoán cho tay đẩy, thình lình lại bị hắn mổ một cái trên môi. Trương Trình: “Hôm nay cũng không cần phải chạy với đám nhóc đáng ghét kia.” Lý Hoán nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đôi mắt kia như thư như họa, một là thư tình, một là họa ái (*). Đêm qua cũng vì sa vào đôi mắt này, mới có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm. (*) thư là sách, bức thư; họa là tranh vẽ; tình ái chính là tình yêu. Câu này đại để là nói về đôi mắt đẹp, khiến cho người ta sa vào tình ái. Ánh mắt Lý Hoán lạnh dần, đổi nhìn thành trừng, còn chưa kịp mở miệng, Trương Trình đã ra vẻ tủi thân trước: “Quanh đi quẩn lại toàn là em đè anh, lần nào cũng lấy chạy bộ ra làm cớ…” Lý Hoán: “Quanh đi quẩn lại…” Trương Trình: “Chỉ có hôm qua là không phải thôi à.” Bên môi Lý Hoán câu lên thành một nụ cười: “Ai bảo anh tâm cam tình nguyện.” “…” Trương Trình đỡ trán thở dài, “Anh tâm cam tình nguyện, chính xác là tại anh tâm cam tình nguyện để em làm!” oOo Chito Yasumi: Mai mình phải về quê nên chương này đăng sớm, mai không đăng nhé. Giải thích về xưng hô: Trong bản gốc đều dùng “ta – ngươi”, hai nhân vật chính đều xưng hô với nhau như vậy, xưng hô này là ngang hàng, nhưng mình không muốn dùng nó vào bản edit. Tiếng Việt lại không có xưng hô nào phù hợp với tuổi tác và quan hệ người yêu của hai người, vậy nên mạn phép được dùng “anh – em” trong lời Trương Trình nói với Lý Hoán, và ngược lại là “em – anh”. Truyện cũng không đề cập ai lớn tuổi hơn (hoặc là có nhưng mình không để ý), và tuy truyện này không phân công thụ, nhưng xuyên suốt cả bộ truyện, người đọc sẽ có cảm giác Lý Hoán là người được Trương Trình sủng và che chở nhiều hơn. Còn dùng “hắn” và “y”, thật sự không tìm được từ nào phù hợp để chỉ hai người này, nhất là cái từ để chỉ người có tính cách giống như Trương Trình, vậy nên cứ tạm để vậy, nếu tìm thấy cách dùng nào hay hơn thì mình sẽ sửa lại.
|
Chương 3 Lý Hoán không cùng chạy, bọn học sinh đều thấy không vui. Tiết 3 chính là tiết Vật lý. Một đám học sinh đầu đầy mồ hôi ngồi ngã trái ngã phải trên ghế, mấy học sinh nữ ngồi phía trước phàn nàn với Lý Hoán vào lớp sớm: “Thầy à, hôm nay sao lại không chạy chung với tụi em? Không có thầy, cả đám tụi em đều chạy không nổi luôn.” Thầy Lý vai thẳng eo nhỏ chân dài cất bước chạy bộ chính là một loại cảnh đẹp, lần nào chạy bộ nào đám học sinh cũng ngắm nhìn say sưa cho đến tận lúc chạy xong. Lý Hoán cười nói xin lỗi với bọn nhỏ: “Xin lỗi, hôm nay bị cảm.” Bọn nhỏ a lên một tiếng: “Vậy thầy lên lớp ổn chứ? Thầy có muốn nghỉ ngơi chút không, tụi em tự học cũng được, sẽ ngoan ngoãn, không để Từ Tiểu Xuân phải nhắc nhở đâu.” Bọn nhỏ nói đến hợp lý hợp tình. Lý Hoán liếc nhìn bạn học Từ Xuân lần nào chạy bộ xong cũng mệt đến độ nửa tê liệt: “Bệnh vặt thôi, không sao đâu.” Từ Xuân vẫn còn đang thở đến nỗi nói không ra hơi vậy mà còn lo lắng suy nghĩ: Lần trước thầy cũng bị cảm cúm, giọng nói cũng khàn cả nhưng vẫn lên lớp cùng chạy, lẽ nào lần này nghiêm trọng lắm sao?
|
Chương 4 Thứ sáu tan trường, xung quanh cổng trường kín xe kín cộ, chật như nêm cối. Lý Hoán đang ngồi trong văn phòng, thừa dịp sắp xếp lại mấy thứ lặt vặt. Trương Trình một tay đút túi, lắc la lắc lư đến trước cửa văn phòng của tổ khối 8 (*), đưa tay tùy ý gõ vài cái lên cửa rồi đi thẳng vào trong. (*) câu này không hiểu lắm nên chỉ biết edit theo cảm nhận thôi, ai đó hiểu thì cíu tui với @.@ Đây là nguyên văn: 张程一手插兜, 晃晃悠悠到八年级组办公室门口 Trong phòng làm việc còn mấy giáo viên khác cũng đang định chờ đường ngoài cửa thông rồi sẽ đi, nhìn thấy Trương Trình thì chào hỏi: “Chủ nhiệm Trương, thầy cũng chưa về ha.” Trương Trình: “Ừa, nhiều người quá, có đi cũng không được.” Có người thấy hắn chạy lại chỗ Lý Hoán bên cửa sổ: “Lại tìm thầy Lý hả?” Trương Trình gật đầu: “Ừ, nói chút chuyện về đám học sinh lớp một (*) ấy mà.” (*) lớp một ở đây là lớp thứ nhất trong khối, tức là gọi tên lớp bằng số thứ tự, ví dụ như lớp 6-1, 6-2, v.v Hắn mới vừa tới cạnh Lý Hoán, Lý Hoán đang bận sắp xếp đồ đạc, ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi lại cúi xuống: “Về gấp hả?” Trương Trình lười biếng tựa vào cạnh bàn, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói: “Ừ, lòng ta đã bay về phía bao la ——” Lý Hoán cầm tập tài liệu đặt cạnh tay mình vỗ hắn một cái: “Xàm xàm không lựa chỗ.” Trương Trình câm mồm, vẻ không sao cả: “Được được, không nói nữa.” Hắn yên lặng nhìn Lý Hoán sắp xếp lại mớ đồ đạc lộn xộn một lát, lại ngước mắt nhìn qua cửa sổ, thấy cổng chính vẫn còn kẹt cứng, tay phải nãy giờ vẫn giấu sau lưng đưa ra, thả một hộp sữa tươi trước mặt Lý Hoán. Trương Trình: “Lát xong thì gọi anh.” Mượn bàn làm việc che chắn, Lý Hoán nặn nặn cánh tay xuôi bên người hắn một cái, coi như trả lời.
|