Sở Sở
|
|
Giới Thiệu Tác giả:Hiên Viên Huyền
Thể loại:Đam Mỹ, Cổ Đại, Sủng
Nguồn:loadingforever.wordpress.com
Trạng thái: hoàn
Văn án
Trớ trêu thay số phận Tiểu Liễu, từ nhỏ đã là tiểu quan trên hoa thuyền.
Một lần hoa thuyền bị đạo tặc cướp bóc, tàn sát. Y vì may mắn được ân nhân cứu nên thoát nạn.
Được cùng ân nhân ẩn cư tại nơi thâm sơn bình lặng ngày qua ngày, cứ ngỡ từ đó không còn phải sống trong cảnh cực khổ nữa. Ai ngờ từ lúc Sở Lam xuất hiện, hết thảy mọi việc đều đổi thay...
Lần đầu bị Sở Lam bắt gặp, Tiểu Liễu đang nằm co quắp trong mã xa, bất quá chỉ là một tiểu quan ốm yếu không phần tư sắc.
Sở Lam nghĩ tiểu quan đã bị nghìn người cưỡi, vạn người đè kia hẳn có ý muốn trêu đùa với sư huynh chất phác thật thà của hắn.
Hắn muốn thay sư huynh giải quyết phiền toái, muốn bức tiểu quan nọ phải ly khai. Có điều hắn cảm thấy dường như mình suy nghĩ có phần không đúng.
Rốt cuộc, y là một tiểu quan âm hiểm, hay là một người vô tội lâm nạn đây?
Để biết được sự thật, hắn chỉ còn cách đứng sang một bên mà theo dõi ...
-----------
* Hoa thuyền: đại loại là kỹ viện trên sông :") bt thì tiếp khách ở nhà, nhưng đây thì tiếp khách trên thuyền ấy :"D
Mình thấy có vài bộ Sở Sở k được đầy đủ và hoàn thiện
Muốn đọc lại nhưng không có nên mình làm bộ hoàn
Mong mọi người không mang ra ngoài ạ, mình cám ơn!!!
mong mọi người ủng hộ <3
|
Văn Án+ Tiết Tử Văn án Trớ trêu thay số phận Tiểu Liễu, từ nhỏ đã là tiểu quan trên hoa thuyền. Một lần hoa thuyền bị đạo tặc cướp bóc, tàn sát. Y vì may mắn được ân nhân cứu nên thoát nạn. Được cùng ân nhân ẩn cư tại nơi thâm sơn bình lặng ngày qua ngày, cứ ngỡ từ đó không còn phải sống trong cảnh cực khổ nữa. Ai ngờ từ lúc Sở Lam xuất hiện, hết thảy mọi việc đều đổi thay Lần đầu bị Sở Lam bắt gặp, Tiểu Liễu đang nằm co quắp trong mã xa, bất quá chỉ là một tiểu quan ốm yếu không phần tư sắc. Sở Lam nghĩ tiểu quan đã bị nghìn người cưỡi, vạn người đè kia hẳn có ý muốn trêu đùa với sư huynh chất phác thật thà của hắn. Hắn muốn thay sư huynh giải quyết phiền toái, muốn bức tiểu quan nọ phải ly khai. Có điều hắn cảm thấy dường như mình suy nghĩ có phần không đúng. Rốt cuộc, y là một tiểu quan âm hiểm, hay là một người vô tội lâm nạn đây? Để biết được sự thật, hắn chỉ còn cách đứng sang một bên mà theo dõi ----------- * Hoa thuyền: đại loại là kỹ viện trên sông bt thì tiếp khách ở nhà, nhưng đây thì tiếp khách trên thuyền ấy Tiết tử "Trời đêm nay thật nhiều sao, phải không?" "Ân...rất nhiều." "Vậy tên Tề Gia Nghĩa kia đích thị cũng là đồ vô lại, phải không?" "Hả" "Hanh!" ( ~ Hừ!) Bonus dịch nhảm: Bầu trời nhiều sao hén? Ân nhiều Thằng Nghĩa kia cũng bựa hén? Hả Hứ! *bĩu môi* =))
|
Chương 1 Tề Gia Nghĩa vốn là đại hiệp nổi danh khắp thiên hạ. Hai mươi tuổi hành tẩu giang hồ, bốn năm sau đã trở thành nhân tài kiệt xuất được ngưỡng mộ trong giới bạch đạo, hành hiệp trượng nghĩa, làm việc tốt không cần báo đáp. Chỉ là chẳng biết vì sao đến năm hai mươi bốn tuổi, hắn đột nhiên mai danh ẩn tích. Giang hồ đồn đại hắn trời sinh tính thanh bạch, không màng danh lợi, chỉ ngầm làm việc tốt. Lúc này đêm đã khuya, trời không trăng, Tề Gia Nghĩa dọc theo bờ sông bay nhanh như tên bắn. Hắn vừa nhận được tin báo bọn đạo phỉ (kẻ cướp)quanh năm gây việc ác ở thủy vực đêm nay động thủ tại vùng phụ cận nên liền đi trừ hại. Thế nhưng hắn tới chậm, chiếc thuyền nguy nga tráng lệ trên sông nước kia đã biến thành địa ngục trần gian. Xa xa không ngừng vọng lại tiếng kêu thê lương thảm thiết. Có những người vì quá hoảng sợ mà phó mặc thân mình nhảy xuống nước thoát thân. Nhưng mặt sông rộng vậy, nhảy xuống nước cũng đâu khác gì gieo mình vào tử lộ. Tề Gia Nghĩa vận khí, nhún người khinh công trên mặt nước tầm ba bước đã đặt chân lên thuyền. Cảnh tượng trên thuyền mới thu vào đáy mắt, hắn đã nổi cơn thịnh nộ, lửa giận phừng phừng. Mười mấy tên thủy tặc đang tàn sát trên thuyền, đến cả cụ già, nữ tử và hài nhi cũng không tha. Khắp nơi đều là vết máu cùng thi thể. Điên cuồng hét một tiếng, hắn nhào người về phía trước,Thu Thuỷ kiếm vung lên như mưa loạn gió cuồng Chỉ lát sau, ngoài hai ba tên đạo phỉ nhảy xuống nước chạy trốn, tất cả đều đã mất mạng dưới Thu Thủy kiếm. Nhưng Tề Gia Nghĩa chẳng hề vui mừng, nếu như hắn đến đây sớm hơn nửa canh giờ, thảm kịch kia hẳn sẽ không thể phát sinh! Hắn cắn răng, im lặng tìm xem trên thuyền còn ai sống sót không, rốt cuộc nghe được vài tiếng động nhỏ từ phía dưới khoang thuyền, liền một chưởng đẩy bật cánh cửa khép hờ ra Bên trong khoang thuyền rất tối. Trên mặt đất là hai thi thể, hình như bên dưới còn một thi thể bị đè nữa, phải là ba thi thể mới đúng. Không đúng, thi thể phía dưới kia đang động đậy. Tề Gia Nghĩa vội đem hỏa chiết tử từ trong áo ra thắp đèn ở cửa. Cảnh tượng trong khoang thuyền hiện lên khiến hắn ngẩn người. Thi thể hai tên hạ nhân tuy rằng quần áo xộc xệch nhưng vẫn có thể nhận ra đây là trang phục của bọn gia nhân. Bị đè ở dưới chính là một hài tử nhỏ bé, tóc rối tung, nhìn tiếp lại thấy trên người đứa nhỏ chỉ có một kiện áo choàng ngắn rách nát, hạ thân lõa lồ, có thể lờ mờ trông thấy ô vật bị đùa nghịch đến đỏ hồng giữa phần mông đùi. Nhìn lại khố hạ hai tên tôi tớ, hung vật cũng dính huyết ô, lập tức minh bạch chuyện gì vừa phát sinh. Lúc này, tiểu hài tử đang gắng gượng di chuyển, đôi mắt che sau đám tóc bù xù lộ ra, ánh mắt hoảng hốt, tay lén dời về phía sau, có lẽ là muốn dùng tấm vải bố thủng trên người để che lấp hạ thân của mình. Tề Gia Nghĩa khẽ cau mày, nhưng cũng không lên tiếng, hạ kiếm xuống, cởi áo choàng mình mang rồi ôm lấy hài tử đang run rẩy sợ hãi, nhìn lướt qua, thấy lưỡng hoàn ( hai hòn bi á:>) giữa hai chân khẽ run, quả đúng là một nam đồng. Trong lòng thầm than, xem ra chủ thuyền cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, đi dung túng bọn hạ nhân làm việc độc ác, nay uổng mạng coi như báo ứng. Bất quá nam đồng đây cũng thực may mắn, bọn đạo tặc giết vội hai tên nô bộc kia mà bỏ sót y. Hài tử trong tay hắn không dám động đậy, mặc dù tứ chi đều sợ đến nỗi căng cứng, chắc hẳn bình thường đã luôn phải chịu cảnh bị đối xử tệ bạc. Tề Gia Nghĩa ôm y lên lầu, nhìn kĩ thấy có mấy xác mấy người cùng vài tiểu quan ca kỹ trang phục đẹp đẽ. Hắn hỏi hài tử kia: "Ngươi cùng hội với đám người đó sao? " Tiểu hài tử thất thần nhìn thi thể trên mặt đất, thoáng gật đầu. Tề Gia Nghĩa định hỏi tiếp, nhưng lại cảm thấy không cần thiết nên trầm mặc không nói. Hắn nhìn cảnh chiếc thuyền giờ nồng nặc mùi tử khí, không diễn tả nổi cảm giác trong lòng, thở dài, kẹp hài tử kia dưới cánh tay, quay về phía bờ, bất quá lần này phải khinh công đến bốn bước. Có thể nhảy xa vậy sao? Tiểu hài tử xem mà cả kinh, hai mắt trợn tròn, nhìn ân nhân như thể nhìn thần thánh. Tề Gia Nghĩa mang theo hài tử chạy thẳng vài dặm mới thấy một thôn nhỏ hiện lên phía xa xa. Lúc này trời đã sáng, hắn nóng lòng muốn truy bắt bọn đạo tặc nên tìm trong thôn một hộ dân có vẻ lương thiện, gửi chút ngân lượng để bọn họ mời đại phu tới chữa trị và săn sóc hài tử đang bất tỉnh rồi mới rời đi. Cũng vì hắn đi gấp gáp nên không suy xét được thấu đáo, thương thế tại nơi tư mật của nam đồng có vài vết huyết ô, người ngoài vừa nhìn đã hiểu chuyện. Nông hộ mặc dù thật thà chất phác nhưng đối với kỹ quan dơ bẩn nọ cũng không khỏi coi thường. Lúc tỉnh lại, nam đồng nằm trên giường của nông hộ kia, cảm giác hạ thân mát lạnh, hẳn đã được chữa trị ổn thỏa. Y dần dần nhớ lại sự tình hôm trước, nhớ tới việc y được đại anh hùng cứu thoát. Nghĩ đến ân nhân, lòng y liền ấm áp. Ân nhân còn trẻ, lông mày rậm, mắt sâu, phi thường anh tuấn khôi ngô, thấy y bộ dạng nhếch nhác nhưng không hề tỏ ra chán ghét, lại còn rất dịu dàng với y, việc này trước giờ chưa từng xảy ra. Nông hộ dù sao cũng an phận thủ thường, có ngân lượng nên chung quy vẫn chiếu cố săn sóc y chu toàn. Thấy y tỉnh dậy, gia chủ nông phụ (bà nông dân chủ nhà) liền tiến đến hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì a? Người đưa ngươi tới là gì của ngươi?" Nam đồng thoạt đầu thấy nông phụ có hơi sợ hãi, trốn ở trong chăn run rẩy, thấy bà ta không có ác ý mới khẽ đáp: "Ta là Tiểu Liễu, người nọ là ân nhân cứu mạng của ta." "Tiểu Liễu a." Vẻ mặt nông phụ có hơi mất tự nhiên. Nghe tên này tựa như tiểu nha hoàn trong kỹ quán, thanh âm cũng yếu ớt không giống nam hài chút nào. "Vậy ngươi họ gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Ở đâu? Sao ngươi biết người nọ là ân nhân?" Tiểu Liễu cảm thấy nông phụ hỏi cũng không nhiều lắm, thật thà đáp: "Ta không họ, chỉ kêu Tiểu Liễu, năm nay mười lăm tuổi, làngười địa phương, ân nhân nọ ta cũng không được rõ." Nông phụ lấy làm kinh hãi, hài tử ốm yếu này nhìn thế nào cũng không ra mười lăm tuổi. Vậy ân nhân cứu ngươi ở nơi nào? Y mấp máy miệng không lên tiếng. Nông phụ thấy y không đáp, liền tỏ vẻ bất mãn mà rời đi. Tiểu Liễu yên lặng nằm trên giường, mặc dù cảm kích nông phụ chăm sóc y, nhưng cũng cẩn trọng tuyệt đối không nói nhiều, bởi vì y không muốn về, có chết cũng không về nơi đó. Từ nhỏ y đã bị bán cho hoa thuyền trên sông. Vì dáng vẻ gầy yếu, lại ăn nói vụng về nên rất hay bị khi dễ trong chốn tiểu quan. Bị khách nhân ngược đãi đánh chửi thì đành chịu, nhưng đến cả ca kỹ bình thường cũng ức hiếp y. Y tránh được vài lần, nhưng sau lại càng bị lôi ra giáo huấn. Hôm trước trên hoa thuyền, gia chủ phái bọn họ đi bồi rượu khách, y liền bị đẩy đi bồi rượu hai tên hạ nhân đê tiện. Bọn đạo phỉ tới tàn sát cướp bóc đúng lúc y đang hứng chịu nhục nhã dưới khoang thuyền. Trong cái khoảnh khắc sống không bằng chết đó, rốt cuộc hai tên nọ bị giết, còn y vì bị đặt ở dưới thân mà bảo toàn được tính mạng. Tiểu Liễu cắn răng, bất luận như thế nào cũng không thể quay lại cảnh sống trước đây. Thế nhưng dù người trên hoa thuyền phân nửa đã chết, y có thể thoát ly khỏi bể khổ, nhưng y chẳng khác gì vật dư thừa, lại không có bản lĩnh mưu sinh, sau này làm sao mà sống sót nổi cơ chứ? Sau khi Tề Gia Nghĩa rời khỏi một tháng, nông phụ thầm thì vào tai chồng: "Tuy rằng ngân lượng để lại khá nhiều, nhưng chẩn bệnh cũng đã tốn gần hết. Chúng ta ngày ngày lại vẫn phục vụ cơm nước hắn chu đáoTên đó ăn uống so với chúng ta cùng Nhị Cẩu đâu thua kém gì. Nhắc đến tên đó thì ánh mắt bà lộ ra biểu tình chán ghét không thể che đậy." Kỳ thực thương thế của Tiểu Liễu cũng không nặng lắm, thế nhưng tích lũy nhiều ngày cộng với thể chất ốm yếu, nay gặp chuyện kinh hãi như vậy, rốt cuộc sốt cao nửa tháng liền. Lúc này y đã có thể xuống đất đi lại như người bình thường nhưng chân vẫn như nhũn ra. Hơn nữa từ bé đã sống trên hoa thuyền nên cũng bị ảnh hưởng, trên người toát ra vẻ phong trần, khiến nông phụ càng nhìn càng thấy đáng ghét. Ngược lại, chồng bà cùng mấy hài tử dường như đối xử với y có phần ôn hòa hơn. Tiểu Liễu tuy thành thật nhưng nhìn ánh mắt nông phụ ít nhiều cũng biết bà ta không thích mình. Y hiểu không thể ăn ở nhà người khác mà không phải trả tiền, cần phải làm lụng như họ để sống. Ngày kế, lúc y đưa ra ý muốn làm ruộng cùng, nông phu và mấy hài tử đều cười. Đại nhi tử Nhị Cẩu mới mười hai tuổi, chẳng những cao hơn Tiểu Liễu cả một cái đầu mà cánh tay cũng vô cùng rắn chắc, cười muốn ngã ra sau: "Thân thể ngươi như vậy khác gì con nít đâu? Nhưng nông phụ lại cho rằng việc này thực tốt, làm được việc chung quy còn hơn là nuôi không!" Quần quật làm ruộng dưới ánh mặt trời thiêu đốt thật mệt muốn chết. Còng lưng cả canh giờ, không kể việc y chưa từng làm ruộng bao giờ, y còn mới khỏi bệnh, thân thể suy nhược, cái nóng gay gắt kia khiến y thiếu chút nữa là bất tỉnh ngay tại đó. Thế nhưng lòng y đã quyết tuyệt đối không để cho người khác coi thường. Bản thân y dù sao cũng là một nam nhân, dù đã từng làm tiểu quan nhưng hôm nay nhất định không chịu thua kém. Nhưng trên đời đâu phải mọi việc đều có thể dựa vào ý chí, thân thể y sớm bị tàn phá, điều dưỡng còn không được điều dưỡng tốt, huống chi lại làm việc vất vả, rốt cuộc đúng đến giữa trưa thì té xỉu tại ruộng nước của nông hộ nọ. Tối đến, lúc tỉnh lại, y liền nghe được tiếng nông phụ sát vách gào lên: "Người như vậy nuôi ở nhà, ăn uống so với chúng ta đều hơn, ngươi bằng lòng ta không bằng lòng!" "Hài tử này rất đáng thương. Hơn nữa hắn cũng không thể gắng sức thêm nữa." Thanh âm bất đắc dĩ của nông phu vang lên. "Hắn đáng thương? Ngươi cũng không phải không biết hắn làm nghề gì để sinh nhai. Suốt từ sáng đến tối uốn éo cái đùi, giả bộ đáng thương, nhìn phát cáu! So với mấy ả ở kỹ viện trong trấn còn lẳng lơ hơn! Có phải ngươi thấy hắn vừa mắt, coi trọng hắn không! " Nông phụ một mặt mắng chửi, một mặt gào lên khóc rống. Nông phu không hề cãi lại, đi thẳng ra đóng cửa. Tiểu Liễu im lặng nghe, lệ rơi đầy trên mặt, hai tay siết chặt tấm mền. Thì ra trong mắt người khác y là như vậy. Không phải y trời sinh đã muốn theo con đường mưu sinh không tốt đẹp này, y sẽ sửa, y sẽ gắng gượng làm ruộng thật tốt, làm ơn đừng đuổi y đi. Ngày thứ hai, tuy rằng đầu choáng váng, óc căng cứng, cả người mệt mỏi không còn chút sức lực, Tiểu Liễu vẫn khăng khăng đi làm ruộng. Nhìn nông phụ lạnh lùng ở bên cạnh, Tiểu Liễu chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, càng chú ý dáng đi, nghìn vạn lần không được vặn vẹo thắt lưng nữa. Cấy mạ lúa nước cũng không phải giản đơn gì. Tiểu Liễu chống đỡ được nửa canh giờ thì trán đã đầy mồ hôi, tầng tầng vã ra, y phục đều bị thấm ướt, dính sát vào người, trước mắt là sao bay chi chít không ngừng, thế nhưng y vẫn mặc không lên tiếng. Nghỉ một lát đi, vợ ta không có ý xấu, chỉ có miệng xấu thôi. ngữ khí nông phu ôn nhu điềm đạm. Tiểu Liễu cảm kích, đang muốn nói cám ơn nhưng lại thấy một bàn tay đặt tại mông mình, có hơi ngại ngùng nhưng vẫn từ từ hướng về phía khe giữa hai đùi trơn nhẵn Cả người y run lên, muốn hất nó ra, giãy dụa khỏi tay nông phu đang chạm vào từ phía sau, loạng choạng chạy khỏi mảnh ruộng, mặc kệ tiếng la lối của nông phu, chạy thật lâu nhưng cũng không được bao xa. Y ngẩn ngơ đứng trên đường thôn, trong ngực một mảnh mờ mịt. Lúc này, thanh âm nông phụ truyền tới: "Tiểu Liễu ca nhi, ngươi xem ai tới này" Nghe cách nông phụ gọi thật kì quái, y chậm rãi xoay người lại, liền thấy chính ân nhân cứu mạng y ngày trước đang bước tới phía y. Ánh dương quang chiếu xuống quả thật so với trí nhớ của y giống như đúc. Y dùng hết khí lực sót lại quỳ xuống, yếu ớt nói: "Van cầu ngài dẫn ta đi!" rồi ngất lịm
|
Chương 2 Tề Gia Nghĩa mất một tháng mới tiêu diệt sạch sẽ bọn đạo phỉ hoành hành tại thủy vực, khi về tiện đường ghé qua xem tình hình nam đồng. Nhưng không ngờ tình cảnh nam đồng hiện tại lại thê thảm như vậy, thân thể ốm yếu quỳ trên mặt đất, cầu xin hắn dẫn đi rồi mê man bất tỉnh, ánh mắt đầy hi vọng nhìn hắn chua xót. Hắn trầm ngâm do dự một lúc lâu, quả thực cứu người phải cứu cho chót. Tuy hắn chỉ muốn cả đời ẩn cư đơn độc, nhưng hài tử Tiểu Liễu này lại không còn nơi nào để đi, hắn nên làm thế nào mới phải đây? Tiểu Liễu tỉnh lại, thấy ân nhân đang đứng ở cạnh giường, hai hàng lông mày nhíu chặt. Mình khiến ân nhân khó xử ư? Tiểu Liễu vội rời giường quỳ xuống, liền bị Tề Gia Nghĩa ngăn lại nhưng y vẫn cứ khăng khăng kéo tay áo hắn nói: "Ta không còn chỗ nào để đi. Đại gia, ngài bắt ta làm cái gì cũng được, nhưng làm ơn lưu lại ta đi! Y tin tưởng, ân nhân chắc chắn là người tốt." Tề Gia Nghĩa thở dài: "Đừng gọi ta là đại gia. Ta là Tề Gia Nghĩa. Từ nay về sau ngươi gọi Tề đại ca được rồi." Tiểu Liễu thế nào cũng không chịu, cứ một mực gọi hắn là công tử. Tề Gia Nghĩa cũng không còn cách nào khác. Hôm đó, Tề Gia Nghĩa dẫn theo Tiểu Liễu ly khai thôn trang. Tiểu Liễu thân thể vẫn còn nhược nên hắn liền mướn một chiếc mã xa cho y. Y đúng là quen cảnh sống trên sông nước, nay ngồi mã xa thực không dễ chịu, sốt nhẹ không giảm, cả ngày mê man ngủ. Thế nhưng Tiểu Liễu lại cảm thấy mấy ngày này so với quãng thời gian trước kia tốt hơn nhiều, ân nhân công tử nọ đối y rất tốt, không hề ghét bỏ y. Có lẽ ông trời đang mở cho y một con đường sống chăng? Cứ như vậy trôi qua được một tuần, khi sắp đến nơi ở của Tề Gia Nghĩa thì từ phía sau lại có một con khoái mã đuổi tới. Hán tử thân vận bạch y, từ đầu đến cuối bạch y đều có ấn Sở, đích thị đệ tử Sở gia- đệ nhất võ lâm thế gia. Hắn đuổi tới cạnh người Tề Gia Nghĩa, xuống ngựa quỳ bẩm Công tử nhà ta cách đây không xa, xin thiếu hiệp chờ chút. Tề Gia Nghĩa nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ ra vẻ tươi cười. Sở Lam, con trai độc nhất của Sở gia chính là đệ tử của sư phụ hắn, cũng là tiểu sư đệ của hắn. Tình cảm giữa hai người từ nhỏ đã rất tốt, bất quá tính tình Sở Lam kia chắc cũng chỉ có mình hắn chịu được. Phút chốc, một đội kỵ binh chạy như bay đến, dẫn đầu là một bạch y thiếu niên đeo mạng che mặt, vậy nhưng khí chất vẫn cao ngất, phong thái tiêu sái ngồi trên ngựa, thấy người trước mặt, mắt hắn liền sáng lên. "Sư huynh, khỏe không? " Thanh âm trong trẻo êm tai, mơ hồ mang theo chút kiêu căng ngạo mạn. Ngựa tuy đã dừng cạnh Tề Gia Nghĩa nhưng thiếu niên đeo mạng che mặt kia vẫn không xuống ngựa, chỉ nhàn nhã đánh tiếng. Tề Gia Nghĩa mỉm cười nói: "Sư đệ, ngươi có khỏe không!" "Ta thay mặt mẫu thân đến dự đại hội võ lâm, vừa vặn lại gặp được ngươi, nhưng mà sư huynh à!" Hắn cầm roi ngựa tà tà chỉ hướng xe ngựa: "Không phải ngươi muốn lánh đời ở ẩn ư? Sao trong xe lại giấu giai nhân thế này?" "Ngươi nói bậy bạ gì đó! "Tề Gia Nghĩa sắc mặt hơi trầm xuống, Đây là thiếu niên ta cứu từ tay bọn đạo phỉ. "Ây, sư huynh, trông ngươi thành thật như thế này hóa ra cũng không phải người trung thực lắm a! " Sở Lam cúi xuống, kề mạng che mặt gần Tề Gia Nghĩa, nhẹ giọng nói móc: "Cẩn thận sư tỷ biết, tỷ ấy sẽ thương tâm lắm đó! rồi cười ha hả." Tề Gia Nghĩa nghe vậy, mặt cứng đờ, thanh âm tiếp đó thập phần tức giận: "Sư đệ, ngươi cũng nên thay đổi tính tình đi, hài tử này..." Hắn bắt đầu giảng giải về lai lịch của Tiểu Liễu. Sở Lam nghe được phân nửa thì sốt ruột: "Sư huynh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể bị lừa như vậy. Loại tiểu quan này chắc chắn sớm đã bị hàng nghìn người cưỡi rồi. Hài tử đó sẽ quấn lấy ngươi suốt đời, có chết cũng không buông tha đâu. Bây giờ ta nói, tin hay không tùy ngươimau mau thoát khỏi y đi, bằng không sau này tất sẽ mình ngươi gánh rắc rối, không tốt chút nào đâu." Hắn cũng không thèm nghe Tề Gia Nghĩa giải thích thêm, liền vén màn mã xa lên, thấy Tiểu Liễu còn đang mê man ngủ, càng bật ra tiếng cười khúc khích giễu cợt. Hắn hướng sư huynh vái chào một cái rồi dẫn tùy tùng nghênh ngang đi. Tề Gia Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã quá quen với thói ngạo mạn này của tiểu sư đệ. *** Chẳng mấy chốc, Tiểu Liễu cùng Tề Gia Nghĩa đã ở cùng nhau được hai tháng. Tề Gia Nghĩa lấy mấy gian thạch ốc (nhà đá) giữa thâm sơn làm nơi ẩn cư. Hết thảy mọi thứ đều được bày biện khá đơn giản, song bên ngoài lại là suối nước đinh hương, cây xanh che phủ, hoa thơm cỏ lạ khắp nơi, cảnh sắc vô cùng mê người. Lần đầu tiên trông thấy Tiểu Liễu đã hết mực yêu thích. Y hiện tại cũng coi như làm thư đồng cho công tử. Hàng ngày giặt quần áo, nấu cơm, quét tước dọn dẹp thạch ốc, việc tuy không nhiều nhưng phong phú. Công tử nói rất ít, mỗi ngày đều luyện võ. Buổi sáng luyện kiếm, buổi tối tọa tức, cộng lại cũng đến sáu canh giờ. Lúc nhàn rỗi, công tử lại dạy y viết chữ, cùng y bàn về đạo lý võ học cơ bản. Tuy y đã qua tuổi tập võ, thân thể cũng không thích hợp để luyện võ, nhưng biết thêm một chút vẫn là chuyện tốt. Tỷ như y biết công tử mỗi đêm đều ngồi ở trên thác, gọi là tọa tức. Mỗi ngày hắn thức dậy, ngồi xổm chính là Trung bình tấn Tiểu Liễu cảm thấy phi thường vui sướng. Y ngủ ở gian thạch ốc nhỏ phía trong cùng nên cả đêm có thể yên tâm mà ngủ, lại có thể biết đọc biết viết, có thể hầu hạ công tử, khác hẳn tình cảnh ngày trước. Giờ không một ai xem thường ức hiếp y nữa. Hiện y chỉ có một ước nguyện, đó là cứ được sống thế này thật lâu, thật lâu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Mà Tề Gia Nghĩa cũng khá hài lòng. Ban đầu hắn vẫn luôn lo ngại cảnh thanh tĩnh của mình bị phá vỡ, ai ngờ hài tử kia đích thị là một đứa trẻ bình lặng. Lúc trước y luôn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, bờ vai nơm nớp lo sợ. Thời gian trôi qua, vóc người cũng lớn hơn, có da có thịt hơn, sắc mặt cũng hồng hào, thỉnh thoảng còn thấy mỉm cười. Giờ mới phát hiện ra y quả thật là một thiếu niên thanh tú. Không chỉ nhu thuận, làm việc cần mẫn, mà ngay cả nấu ăn cũng rất khéo. Tuy chỉ là cơm thường ngày nhưng lại vô cùng ngon miệng, khả năng đọc viết của y cũng tiến bộ rất nhanh. Quan trọng là y chưa bao giờ làm phiền Tề Gia Nghĩa, trái lại còn khiến cuộc sống của Tề Gia Nghĩa càng thêm yên ả. *** Hôm nay, Tiểu Liễu dậy sớm vì Tề Gia Nghĩa nói muốn dẫn y đi chợ phiên dưới núi sắm cơm áo vật dụng. Tới chợ, Tiểu Liễu đưa mắt nhìn quanh. Nói là chợ phiên nhưng chẳng qua chỉ là người dân vài thôn nhỏ dưới núi tự mình bày đủ loại lương thực, phụ tùng trang sức, còn đem cả heo lợn dê cừu mình nuôi ra bán. Bất quá Tiểu Liễu từ nhỏ đã bị nhốt trên hoa thuyền, chưa từng lên bờ, trông chẳng khác gì một tên quê mùa cả. Y theo Tề Gia Nghĩa đi một vòng, các loại đồ dùng đều đã chọn mua xong. Trước khi về, y vẫn luyến tiếc không nỡ rời, quay đầu lại nhìn gian hàng của lão đại nương bán đủ thứ vải vóc màu sắc. Y vốn là một thiếu niên mười lăm tuổi, lại lớn lên bằng nghề tiểu quan trên hoa thuyền hội tụ nhiều đại gia có tiền của. Để khách nhân vui vẻ, ai lại không hy vọng bản thân mình được khoác lên trang phục đẹp đẽ, hiện ra mỹ lệ xinh đẹp. Đáng tiếc là từ khi sinh ra y đã hiền lành, dễ bị bắt nạt, quần áo đều là người khác chọn cho, toàn là đồ cũ, tiếp khách cũng là khách cộc cằn thô bạo hay mấy nhà nho nghèo kiết xác. Ban nãy mới đi qua gian vải bố, thấy có tấm vải màu tím, thêu thùa hoa văn rất đẹpThế nhưng nhìn lại y phục trên người mình thì vẫn chính là quần áo tại nông gia. Khi đó nông phụ cho y mặc quần áo của Nhị Cẩu, chưa có thủng, vẫn còn mặc được lâu a. Vì vậy y thầm trách mình tham lam, tốt nhất là không nên nghĩ ngợi nhiều nữa. Ai ngờ, tối hôm đó, cơm nước xong xuôi, Tề Gia Nghĩa đưa cho y một tấm áo choàng màu tím: "Áo choàng này chính là sư nương làm cho ta. Lúc đó vóc người ta lớn nhanh như thổi nên không mặc vừa, ngươi thử xem có vừa không." Tiểu Liễu nhận lấy y phục, lệ dâng lên trong khóe mắt. Chưa có ai đối với y tốt như vậy. Y hướng Tề Gia Nghĩa dập đầu xuống thật sâu, miệng nói không nên lời. Tề Gia Nghĩa có chút ngượng ngùng. Chỉ có mỗi bộ đồ cũ mà lại làm cho hài tử này khóc, không biết cảm giác hiện tại trong lòng là gì. Tiểu Liễu cầm y phục cất ở ngăn chót của tủ gỗ trong căn thạch ốc nhỏ của mình, luyến tiếc tuyệt nhiên không dám lấy ra mặc. Đây là vật quý giá nhất trong cuộc đời y.
|
Chương 3 Thời gian trôi mau, chớp mắt đã đến lễ Trung thu. Đêm trung thu, trăng sáng tỏ, Tề Gia Nghĩa có phần khác thường, không tọa tức luyện công, chỉ nhắc Tiểu Liễu đi nghỉ sớm rồi ngơ ngẩn ngồi cạnh chiếc bàn đá giữa sân nhỏ, không nhúc nhích, nhìn vầng trăng tròn trên trời, tay cầm bầu rượu hướng miệng rót, vẻ mặt buồn bã. Tiểu Liễu nghe lời Tề Gia Nghĩa đi ngủ trước, nhưng trong lòng lại không yên, liền mặc y phục ra xem xét. Kết quả y thấy một loạt bầu rượu rỗng không vứt trên bàn, người nọ thì vẫn cứ si ngốc ngắm trăng, miệng chẳng biết đang lẩm bẩm cái gì. Công tử chưa bao giờ như thế này a. Lên núi đã nửa năm, công tử mỗi ngày đều luyện công, gió mặc gió, mưa mặc mưa a! Tiểu Liễu thực lo lắng không yên. Trong lòng y, Tề Gia Nghĩa với y chẳng khác gì phụ thân, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷnếu bọn họ cònthì Tề Gia Nghĩa cũng quan trọng chẳng khác gì như thế. Y nhẹ nhàng bước tới, gọi hai tiếng: "Công tử!" Tề Gia Nghĩa không phản ứng, vẫn si ngốc nhìn trời. "Công tử!" "Công tử" Thấy Tề Gia Nghĩa vẫn không phản ứng, Tiểu Liễu sốt ruột, tới trước người hắn, khẽ chạm tay vào bờ vai: "Công tử!" Tề Gia Nghĩa chậm rãi nghiêng đầu nhìn y, không biết tầm mắt để đi đâu, hồi lâu mới tập trung lên mặt Tiểu Liễu nhưng vẫn còn mông lung mờ mịt. Nhìn một lát, gương mặt hắn từ từ lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, hắn vươn tay sờ sờ khuôn mặt y, miệng mấp máy: "Nhược YNhược YNgươi đã trở về rồi sao? " Vừa lẩm bẩm vừa vươn tay ra nâng khuôn mặt Tiểu Liễu. Tiểu Liễu cùng Tề Gia Nghĩa tuy đã sống chung nửa năm nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật. Lúc này khuôn mặt bị hai tay hắn giữ lấy Tiểu Liễu quả thực bất ngờ, lại không thể hất ra, tim đập thình thịch thình thịch. Thế nhưng dẫu sao y cũng đã kinh qua việc đời. Thấy Tề Gia Nghĩa miệng đầy mùi rượu, không ngừng gọi tên một người, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân, thầm nghĩ: Chẳng trách công tử chưa bao giờ cười, liệu có phải do Nhược Y nọ mà đau lòng không? Y hơi lui người về phía sau, gắng thoát khỏi bàn tay đang giữ khuôn mặt mình. Ai ngờ y mới chỉ khẽ động, định nhẹ nhàng nâng tay kia lên, Tề Gia Nghĩa đã giật mình, vội vàng hô: "Ngươi đừng đi mà, ngươi lại muốn đi sao? Nhược Y" Tiểu Liễu căng cứng, không dám động đậy nữa. Y yên lặng nhìn gương mặt công tử gần trong gang tấc, tuy rằng vì rượu mà ửng đỏ nhưng vẫn anh tuấn dị thường. Y rất muốn đưa tay chạm nhẹ một cái nhưng lại cố kìm nén, tay buông xuống,nắm chặt. Loại người như y không có tư cách chạm vào công tử. Thế nhưng y cũng không muốn đẩy ra mặc dù y biết người trong mắt công tử hiện tại không phải là mình. Không sao cả. Thực sự là không sao cả. Bởi vì công tử đang cười, vừa nhìn y,vừa dịu dàng cười. Cái loại ôn nhu này khiến Tiểu Liễu ngừng thở. Thì ra bị người ta nhìn chằm chằm là như thế, tâm liền ấm áp, dường như tan chảy. Nếu có người nhìn y như vậy, nếu có người đối với y như vậy, dù có bỏ mạng y cũng quyết không rời đi. Nhưng người kia Nhược Y đó tại sao lại muốn rời đi? Đột nhiên, Tề Gia Nghĩa đứng lên, lảo đảo kéo Tiểu Liễu về căn phòng của hắn. Tiểu Liễu hoảng sợ, y cắn răng giãy dụa muốn thoát ra, lại bị nắm càng thêm chặt. Y tiếp tục giãy dụa, liền bị Tề Gia Nghĩa ôm chặt trong lồng ngực, đôi mắt túy hồng lấp đầy bi thương: "Đừng bỏ ta! Đừng đi!" Thanh âm như bị xé rách nọ khiến Tiểu Liễu kinh sợ, vô thức gật đầu. Đây là công tử của y sao? Tề Gia Nghĩa ôm lấy y, y đỡ người hắn, hai người thất tha thất thểu bước vào phòng ngủ. Tề Gia Nghĩa dù sao cũng uống nhiều rượu, say mèm, ngay cả giường ở đâu cũng không rõ. Buồng ngủ tuy nhỏ nhưng được sắp xếp gọn gàng, không lên đèn cũng ước chừng được vị trí, Tiểu Liễu liền đưa hắn tới giường nằm xuống. Y giúp hắn đắp chăn, vừa định đi khỏi thì lại bị Tề Gia Nghĩa níu lại, xoay người một cái y đã bị đặt lên trên giường. Tình cảnh này đối với Tiểu Liễu vô cùng quen thuộc. Y theo thói quen định chống cự, lại bị ép thêm chặt. "Không cho ngươi rời đi! " Tề Gia Nghĩa một tay giữ chặt y, một tay cởi quần áo y. Tiểu Liễu càng thêm cấp bách, liều mạng cựa quậy né tránh. Y muốn hô to lên nhưng từ đầu đến cuối tuyệt nhiên hô không ra tiếng. Động tới loại sự tình này, theo bản năng mà hô nhất định là hỏng bét, không được hô. Nhược Y âm thanh đau xót khiến Tiểu Liễu rốt cuộc không thể động đậy. Tề Gia Nghĩa là người rất quan trọng với y, là người tốt nhất trên đời này, là người duy nhất không hề chán ghét y. Nếu Tề Gia Nghĩa đã muốn thì cứ cho hắn làm. Hắn không chê y tệ hại thì cứ để cho hắn làm. Nếu hắn hài lòng, cho dù bị hắn coi như người khác thì cũng chẳng sao cả. Tiểu Liễu trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng đây là lần đầu tiên y có chút chờ đợi. Một ý nghĩ lướt qua tâm trí y Nếu nhưnếu như công tử thực sự làm việc đó với yhẳn là sẽ không bảo y đi nữay có thể mãi mãi ở bên cạnh công tử Chính y cũng bị ý nghĩ này hù cho phát sợ, thế nhưng y quả thực không muốn lại cô độc, lại phải sống trong cái cảnh nhục nhã kia nữa. Bỗng nhiên trong y nhen lên cảm giác của đêm động phòng, một cảm giác ngọt ngào lan toả, nó dần dần đẩy lui nỗi bất an khiếp sợ trong lòng y. Động tác của Tề Gia Nghĩa thật trúc trắc, cởi y phục của Tiểu Liễu xuống, cũng cởi luôn y phục của chính mình, vội vã cúi xuống nhưng lại không biết làm gì. Tiểu Liễu cắn răng, im lặng đem hai chân vòng qua thắt lưng Tề Gia Nghĩa, đưa hậu đình nghênh hướng về phía hắn. Tiểu Liễu căng thẳng, tay vẫn không dám chạm vào thân thể người kia, chỉ có thể siết chặt tấm chăn trên đệm. Tính công tử dịu dàng nhưng đối với chuyện kia ai mà biết liệu có nhẹ nhàng không cơ chứ? Tiểu Liễu hoảng hốt nghĩ. Bất chợt, người đang gấp gáp phía trên bỗng dừng lại. Tiểu Liễu nghi hoặc nhìn Tề Gia Nghĩa, vẫn là một đôi túy hồng nhưng hình như đang dần dần thanh tỉnh lại. Dường như có bàn tay bóp chặt trái tim Tiểu Liễu, y ngừng thở. Nội công Tề Gia Nghĩa có một không hai trong thiên hạ. Tuy say mèm nhưng đến lúc này cũng đã tỉnh táo lại đôi ba phần, liền nhận ra người dưới thân kia không phải là thê tử Nhược Y. Nhược Y đã đi theo đại ma đầu kia rồi. Nếu là nàng thì sao có thể lại im lặng như thế, nếu là nàng Hắn vẫn còn nhớ rõ lần đó, trong đêm động phòng hoa chúc của mình, chính Nhược Y đã đạp hắn xuống giường, vừa khóc như mưa vừa kêu không được, rồi bỏ đi mà không hề quay lại nhìn hắn lấy một lần. (vợ nó đá ngay đêm động phòng bảo sao em nó đi ở ẩn =))) Bên ngoài trăng sáng trong veo, hắn thấy rõ ràng người dưới thân chính là Tiểu Liễu! Hắn vốn là người thông minh, nay thấy thiếu niên kia bộ dạng đỏ bừng, hai chân vòng qua thắt lưng hắn, vài hình ảnh nhanh như chớp lướt qua đầu. Tại khoang thuyền nọ, thiếu niên kia đã bị hai thi thể đè lên vô cùng thảm thương, nay hắn lại bức y làm chuyện như vậy, so với bọn cầm thú kia có khác gì nhau đâu. Hơn nữa hắn như thế này há chẳng phải có lỗi với Nhược Y hay sao? Vì sao Tiểu Liễu lại không chống cự, vì cái gì vẫn đồng ý cung phụng hắn? Sư đệ Sở Lam từng căn dặn hắn Loại hài tử này sẽ quấn lấy huynh suốt đời, có chết cũng không buông tha đâu Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, nhảy xuống giường, vội vã mặc y bào vào, do dự một lúc lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói: Ngươi mau ngủ đi. Hai gò má Tiểu Liễu đã trắng bệch, môi run rẩy, cũng không cố mặc lại quần áo, chỉ nắm tay thật chặt, hoảng sợ giống như một con chuột nhỏ bị chiếm mất kho thóc, vội nhào vào gian phòng của mình, cài chặt then cửa rồi co người lại trong ổ chăn. Thân thể vẫn không ngừng run lên. Không tài nào ngủ được. Y nhớ lại lúc Tề Gia Nghĩa nhận ra người bên dưới là y, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau lại nhíu mày, rồi như tránh né thứ đồ vật dơ bẩn nào đó mà nhảy vội xuống giường. Tiểu Liễu mở to mắt nhìn trần nhà, gắt gao cắn chặt môi dưới, không để cho lệ chảy xuống, trong lòng ngổn ngang bao ý niệm. Ta thật ngu ngốc, làm sao lại cho rằng mình có khả năng thay thế người kia chứ? Người kia chắc chắn tốt hơn ta rất nhiều Hơn nữa người như công tử sao lại có thể làm chuyện đó cùng với loại như ta được. Sau này liệu công tử có ghét bỏ ta hay không? Đúng là tại ta cầu xin hắn nên hắn mới thương cảm mà bất đắc dĩ lưu ta lại Nhưng lúc ở trên thuyền, hắn rất ôn nhu, chưa từng mảy may lộ ra nửa điểm chán ghétTrên núi cũng rất tốt Ta sẽ đi giải thích, tata không hề cố ý, sau này ta sẽ không bao giờ làm như thế nữa Liệu hắn có đuổi ta đi không? Cuối cùng trong đầu y chỉ còn lại một ý nghĩcó thể bị đuổi đi hay không? Có thể bị đuổi đi hay không? Mà từ đầu đến cuối, y vẫn không hề nhớ ra rằng, chính Tề Gia Nghĩa mới là người say rượu, nhầm y với Nhược Y mà đẩy y lên giường.
|