Yêu Đội
|
|
Chương 85[EXTRACT]Edit + Beta: VịtĐường về doanh, là cùng một đường với lúc tới sân bay, cảnh tượng xung quanh cũng không có bất kỳ thay đổi gì. Nhưng Thiệu Phi ngồi ở trong chiến xa bộ binh, tâm tư lại hoàn toàn khác lúc trước. Đội trưởng đi rồi. Chia xa cũng không làm cậu tâm phiền ý loạn, nhưng ánh mắt của Tiêu Mục Đình trước khi xoay người lại phá lệ khiến cậu bận tâm. Đội trưởng người kiên cường như vậy, kỳ thực cũng có xương sườn mềm, cũng có lúc khó nén đau đớn. Cậu hận mình không thể bồi đội trưởng cùng trở về, trong chuyến bay dài đằng đẵng để cho đội trưởng gối đầu lên vai mình, trong chờ đợi tuyệt vọng cùng đội trưởng cùng nhau canh giữ bên ngoài phòng bệnh, phòng giải phẫu. Nhưng nếu vị cảnh sát phòng chống ma túy cường đại kia thật sự không về được nữa, cậu muốn trước tiên ôm lấy đội trưởng, dùng đầu vai chôn dấu nước mắt của đội trưởng, mà không phải giống như bây giờ trời nam đất bắc, anh một mình chịu đựng nỗi đau, em thủ vững trên cương vị. Nhưng cậu cũng may mắn còn có thể lưu lại trên mảnh đất dị quốc này, nhặt lên trách nhiệm đội trưởng tạm thời đặt xuống, dùng cánh tay đã có thể gánh vác hết thảy, bảo vệ vinh quang của Trung đội 2. Chiến xa lúc đi tới một nửa, cậu lại lần nữa lau khóe mắt, sau đó khẽ ngẩng đầu, mặc cho hốc mắt nóng rực khó nhịn, cũng không để cho nước mắt rơi xuống nữa. Lúc sắp đến doanh trại Trung Quốc, cậu lại nhìn thấy cứ điểm võ trang kia. Trên tường rào vẫn như cũ đứng người cầm trong tay AK47 và dao dài, trên mấy đầu tường lô cốt kê ống đạn hỏa tiễn làm bằng thủ công thô ráp. Cách lần đầu tiên nhìn thấy cứ điểm võ trang này, đã qua gần 2 tháng, lúc ấy cậu ngồi bên cạnh Tiêu Mục Đình, kinh thán cứ điểm này vậy mà cách doanh trại Trung Quốc gần như vậy. Tiêu Mục Đình cười giải thích, nói võ trang phân tách bình thường sẽ không động thủ với bộ đội gìn giữ hòa bình, không cần lo lắng quá độ, hơn nữa cách gần không tính là chuyện xấu, nếu như đối phương ý đồ bất chính, doanh trại Trung Quốc bên này cũng thuận tiện kịp thời xuất kích. Mọi người là tiếc mạng, Thiệu Phi mặc dù nghe lọt, nhưng mỗi lần tuần tra từ phụ cận cứ điểm đi qua, trái tim đều là treo lên. Tới lúc yên ổn đã qua hơn nửa tháng sau, cỗ khẩn trương này mới giảm đi chút. Bây giờ lại lần nữa đi qua cứ điểm, chẳng biết tại sao, cảm giác bất an lúc mới đến lại xông lên đầu. Cậu ngưng mắt nhìn phần tử võ trang trên tường rào, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Lúc an toàn tới doanh trại Trung Quốc, cậu đại khái nghĩ rõ ràng — bất an, là bởi vì đội trưởng đã không ở bên cạnh, cũng bởi vì từ nay về sau, trách nhiệm áp trên vai nặng hơn trầm hơn. Đêm khuya, Lương Chính dưới hộ tống cùng một thời gian với bộ đội gìn giữ hòa bình Ấn Độ tới chạy đến doanh trại Trung Quốc, Diệp Triêu lúc này triệu tập người phụ trách các phân đội họp. Thiệu Phi còn chưa ngủ, tố chất thần kinh mà khiêng súng trường bắn tỉa leo lên lô cốt, ở trong ống ngắm ánh sáng nhạt quan sát cứ điểm cách đó không xa. Lúc nhận được thông báo họp, cậu có chút kinh ngạc. Chạy đến mới biết, để cho cậu tham dự họ là ý tứ của cả Lương Chính và Tiêu Mục Đình. Cậu ngồi bên cạnh Lương Chính, phía sau lưng bị nặng nề vỗ một cái. Trong mắt Lương Chính tràn đầy mệt mỏi, nhưng hạ giọng khích lệ cậu: "Lên tinh thần, đừng để cho Tiêu đội thất vọng." Không khí hội nghị ngưng trọng, Thiệu Phi lần đầu hiểu áp lực bình thường của Diệp Triêu, Tiêu Mục Đình, còn có các người phụ trách có bao lớn. Trung tâm chỉ huy sương khói lượn lờ, ngay cả đội trưởng phân đội chữa bệnh nhìn qua hào hoa phong nhã trong tay cũng cầm điếu thuốc. Trên mặt Diệp Triêu không có ôn hòa bình thường, ánh mắt ngoan lệ, thanh âm cũng một chút không nghe ra ý cười quen có. Bọn họ thảo luận thế cục phía Đông Toffmanka ngày càng hỗn loạn, phân tích sớm nhất lúc nào có khả năng ảnh hưởng đến khu vực phòng thủ gìn giữ hòa bình phía Bắc; tỉ mỉ chu đáo mà chế định sách lược ứng đối của doanh trại Trung Quốc, bao gồm mấy phe bộ binh hành động độc lập, cùng với các bộ đội gìn giữ hòa bình khác hợp tác hành động. Thiệu Phi không xen lời được, bởi vì tới quá nhanh, cũng không có chuẩn bị giấy bút. Bất quá dựa vào phương pháp hồi tưởng trước kia luyện tập với Tiêu Mục Đình, cậu ghi lại tất cả trọng điểm và chi tiết, thậm chí đem thần thái mỗi người lúc nói chuyện khắc vào đầu óc. Không khỏi nghĩ, nếu như đội trưởng cũng ở đây, biểu tình của đội trưởng là dáng vẻ gì? Có thể nghiêm túc giống bọn họ hay không, khóe miệng không có một nụ cười? Đáp án là khẳng định. Đội trưởng cười ôn nhu với cậu, với các đội viên, lúc đưa lưng về phía bọn họ suy nghĩ vấn đề vô cùng khó giải quyết, nhất định cũng giống như Diệp Triêu, Lương Chính. Sau cuộc họp, Diệp Triêu giữ Thiệu Phi lại, Lương Chính cũng ở đây. Lúc đóng cửa lại Diệp Triêu thở dài, cầm lấy văn kiện ở đầu vai Thiệu Phi vỗ vỗ, "Lời nhiều tôi không nói, Lương đội vừa tới, ngắn nhất cũng cần 3-5 ngày để quen thuộc tình huống. Thiệu Phi, cậu bây giờ là trụ cột của Trung đội 2, khoảng thời gian này Tiêu đội không có ở đây, cậu phải chống đỡ đội ngũ, mọi việc tỉ mỉ, trước khi làm bất kỳ quyết định gì đều tự hỏi mình một câu — Nếu như là Tiêu đội, hắn sẽ xử lý thế nào. Cậu cần kiên nhẫn, tỉ mỉ, tuyệt đối không thể kích động làm việc. Nơi như Toffmanka không thể có đùa giỡn và diễn tập, mỗi lần đấu đều là súng thật đạn thật, hiểu chưa?" "Hiểu!" Thiệu Phi huyết khí dâng trào, trả lời tới âm vang hữu lực. Nhưng lo lắng trong mắt Diệp Triêu cũng không giảm đi, còn có lời muốn dặn dò, cuối cùng muốn nói lại thôi. Lương Chính nói: "Liệp Ưng cũng không để cho phù hiệu của đội hổ thẹn, anh là rõ ràng nhất. Yên tâm giao cho chúng tôi!" Diệp Triêu khẽ thở dài một cái, gật đầu nói: "Được." Từ ngày hôm nay, Thiệu Phi thành đội trưởng thực sự của Trung đội 2 — ban ngày một nửa thời gian dẫn đội tuần tra, một nửa thời gian ở lại trung tâm chỉ huy học sắp xếp nhiệm vụ, chạng vạng lần lượt điểm danh, ban đêm hướng Diệp Triêu hồi báo tình huống nhiệm vụ mà phân đội bộ binh thi hành. Lương Chính trên danh nghĩa mặc dù tiếp nhận vị trí của Tiêu Mục Đình, nhưng rất ít can thiệp vào phán đoán của cậu, chỉ là thỉnh thoảng đề xuất mấy ý kiến, quyền quyết định thủy chung đặt ở trong tay cậu. Nếu như trước kia, cậu khả năng không rõ tại sao, bây giờ lại dễ dàng mà nghĩ được, là đội trưởng, còn có Ninh đội, Lạc Phong muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng cậu. Doanh trại gìn giữ hòa bình truyền tin cùng trong nước rất thuận tiện, mỗi ngày cậu đều sẽ đúng giờ liên hệ với Tiêu Mục Đình. Đêm khuya của Toffmanka, là sáng sớm của Bắc Kinh. Tiêu Cẩm Trình vẫn không tỉnh, thủy chung không có thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Thanh âm Tiêu Mục Đình so với bất cứ lúc nào trước kia đều khàn khàn mệt mỏi hơn, không biết đã nhịn bao lâu không ngủ, nhưng lúc nói chuyện vẫn tận lực lộ ra vẻ thoải mái, có khi còn có thể cười một cái. Thiệu Phi nếm được tư vị đau lòng. Cậu nghe ra được Tiêu Mục Đình là cưỡng ép lên tinh thần, vừa bởi vì cậu, cũng bởi vì những người khác bên cạnh. Mỗi lần lúc Tiêu Mục Đình nói với cậu "Mau đi ngủ đi, ngủ ngon", cậu đều muốn ném điện thoại xuống, bỏ lại hết thảy nơi này, liều mạng mà về nước. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu lại đem những tâm tình rối loạn kia — nhớ cũng được, đau lòng cũng được, lo âu cũng được, toàn bộ thu thập, cùng với áp lực của thân là đội trưởng, nặng nề gánh trên vai. Rối loạn khu phía Đông thăng cấp, phía Trung, phía Nam từ từ chịu ảnh hướng, phía Bắc bởi vì có bộ đội gìn giữ hòa bình của các quốc gia cùng với tổng bộ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc mà tạm thời vô sự. Ngày thứ sáu Tiêu Mục Đình rời đi, doanh trại Trung Quốc tới một đám khách đặc biệt — bệnh nhân hồi phục từng ở phân đội chữa bệnh tiếp nhận viện trợ nhân đạo. Bọn họ bưng đồ ăn ngon đích thân nấu, mặc xinh đẹp, vừa múa vừa hát biểu đạt cảm tạ với chiến sĩ gìn giữ hòa bình. Người dẫn đầu là một người đàn ông hơn 30 tuổi, trước đây không lâu mới từ phòng bệnh của phân đội chữa bệnh rời đi, hắn biết tiếng Anh, cũng sẽ nói vài lời tiếng Trung, nói rõ mục đích đến bên ngoài nơi đóng quân. Phụ trách cảnh giới đều là chiến sĩ phân đội bộ binh, không phải là lính trinh sát chính là lính đặc chủng, mọi người cảnh giác, không "Tình yêu thương tràn lan" giống như quân nhân phân đội chữa bệnh. Người đàn ông dùng tiếng Anh lắp ba lắp bắp nói đến một nửa, một lính đặc chủng ở trong máy truyền tin nói: "Máy Bay đâu? Bảo cậu ấy nhanh tới đây xem xem. Bên này có chút tình huống." Thiệu Phi vừa cùng Lương Chính một đường từ doanh trại Ai Cập trở lại, không kịp nghỉ ngơi, lập tức chạy tới. Ánh mắt người đàn ông ở trong hai người quét nhìn một phen, cuối cùng đứng bên cạnh Lương Chính, tiếng Anh lẫn tiếng Trung, nói đều là dân thường được doanh trại Trung Quốc chiếu cố, bây giờ thế cục cấp bách, mọi người đã sống không nổi nữa, muốn sớm rời đi, tới nước khác kiếm đường sống, trước khi đi muốn nói cám ơn với các chiến sĩ, mở hội liên hoan. Trước lúc chạy loạn còn mở hội liên hoan, ở trong mắt rất nhiều người là kỳ lạ, nhưng phong tục người dân Toffmanka như vậy, khiêu vũ ca hát là phương thức biểu đạt tâm tình của bọn họ, đừng nói biểu đạt cảm kích người đã cứu mình, ngay cả ra đường thị uy cũng muốn nhân cơ hội nhảy vài đoạn. Thiệu Phi đã sớm biết rõ phong tục bên này, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng chân mày thủy chung là nhíu chặt. Thiện ý cần phải tiếp nhận, nhưng nếu như thiện ý là rượu độc giống như rượu ngon? Ở nơi giống như Toffmanka, trẻ con cũng có thể đeo AK47 ra đường, bà lão cũng có thể đâm dao với người lạ, cậu đã sớm thấy nhiều. Lương Chính nghe xong lời của người đàn ông, không tỏ vẻ, nghiêng đầu nhìn Thiệu Phi: "Cậu cảm thấy thế nào?" Vẻ mặt Thiệu Phi không gần gũi, thanh âm cũng có chút lạnh — Cậu không quen dùng loại tư thế này nói chuyện, nhưng phải làm như vậy. Cậu nói: "Chúc mọi người lên đường bình an, cảm kích chúng tôi xin nhận tấm lòng, bất quá quân doanh có quy củ của quân doanh, hội liên hoan thì miễn đi." Người đàn ông lộ ra biểu tình lo lắng, không hiểu nhìn Lương Chính, ánh mắt kia tựa hồ đang hỏi: Các người rốt cuộc ai nói chuyện giữ lời?Lương Chính không nói một câu, thậm chí lui tới phía sau Thiệu Phi. Thiệu Phi hướng người đàn ông gật gật đầu, xoay người muốn đi, chợt nghe phía ngoài truyền đến "Máy Bay" kỳ quặc nhưng quen thuộc. Chạy tới chính là cô nương người da đen từng gặp mặt vài lần với cậu ở phân đội chữa bệnh, cậu vẫn nhớ cô nàng, bởi vì cô nàng lạc quan và kiên cường khác với những người khác. Không nghĩ tới cô nàng cũng ở trong đám người này. Cô nương chạy tới gần, cũng là hoàn toàn tiếng Anh nói lắp, đại khái nội dung nhất trí với người đàn ông nói, bất quá cuối cùng lại bổ sung nói, hiểu lo lắng của các chiến sĩ, nhưng mọi người thật sự rất muốn báo đáp quân nhân gìn giữ hòa bình, nhất là phân đội chữa bệnh, nếu như thật sự không thể vào doanh mở hội liên hoan, có thể cho phép cô mang theo mấy cô bé, đích thân mang đồ ăn tới phân đội chữa bệnh hay không. Yêu cầu này không quá phận, nhưng Thiệu Phi vẫn do dự. Cô nương người da đen trước mắt thành khẩn thiện lương, nếu như đặt ở trước kia, cậu sẽ lập tức dẫn cô bé tới. Nhưng hiện tại hết thảy đều không giống, cậu đáp ứng Diệp Triêu phải suy nghĩ vấn đề giống như Tiêu Mục Đình, tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính. Đội trưởng sẽ làm thế nào? Cự tuyệt hay là tiếp nhận? Trong lòng Thiệu Phi có chút lo lắng, thậm chí muốn lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Mục Đình. Nhưng rất hiển nhiên, đây là thời điểm cần quyết định của chính cậu. Cô nương người da đen chân thành mà nhìn cậu, lại hô tiếng "Máy Bay".Cậu cứng mày suy nghĩ, còn chưa kịp đáp lại, mấy bác sĩ và hộ sĩ phân đội chữa bệnh đã nghe tin chạy đến. Thường dân ngoài doanh vừa nhìn thấy nhân viên ý tế từng chăm sóc mình, lập tức đội đồ ăn lên đỉnh đầu tại chỗ nhảy múa, tràng diện nhất thời có chút hỗn loạn. Một vị hộ sĩ ỷ vào quan hệ tốt, nói giỡn đẩy Thiệu Phi một cái: "Máy Bay chú làm gì thế? Vẻ mặt khổ đại cừu thâm, trong doanh mỗi tháng đều có hoạt động quân dân hỗ động, chú ngăn làm gì?" Hộ sĩ nói không sai, doanh trại các quốc gia gìn giữ hòa bình đều sẽ định kỳ hỗ động với dân thường khu vực phòng thủ, doanh trại Trung Quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng Thiệu Phi vẫn là không yên lòng, suy nghĩ liên tục, sau khi trưng cầu ý kiến với Lương Chính, thả hơn mười phụ nữ trẻ em vào doanh tới phân đội chữa bệnh. Cô nương người da đen cảm kích hướng cậu cúi chào, cậu câu môi cười một tiếng, cũng tại lúc đối phương xoay người cầm máy truyền tin, thấp giọng nói: "Thông báo Lăng Yến, bảo cậu ấy lập tức đến phân đội chữa bệnh. Các trạm gác tỉ mỉ quản chế dân thường đưa đồ ăn bên ngoài, nếu như có dị động, lập tức nổ súng cảnh cáo."
|
Chương 86[EXTRACT]Edit + Beta: VịtSau khi phân phó xong, Thiệu Phi cũng không đi tới phân đội chữa bệnh cùng với mấy phụ nữ trẻ em kia. Bọn họ đã trải qua kiểm tra soát người, không có mang theo bất kỳ công cụ gây thương tổn gì. Nhân viên y tế cùng mặc dù không thể đánh đồng với bộ binh tác chiến, nhưng dù gì cũng là quân nhân, phòng vệ căn bản không có vấn đề. Huống chi Lăng Yến đã dẫn người chạy tới, nếu quả thật xảy ra tình huống, cũng có thể ứng phó. Chân chính làm cậu lo lắng chính là các dân thường không chịu rời đi, cùng với cứ điểm võ trang cách đó không xa. Cứ điểm kia thủy chung phủ mây đen ở bầu trời doanh trại Trung Quốc, trước kia cậu cho rằng Tiêu Mục Đình không đặt cứ điểm nhìn ở trong mắt, khoảng thời gian này tham gia hội nghị cao tầng, mới biết được đội trưởng nói như vậy, chỉ là vì để cho cậu và các đội viên khác bớt lo. Những người phụ trách đối với cứ điểm một mực cực kỳ chú ý, thậm chí định ra phương án phá huỷ và đuổi xa, nhưng ngại về nguyên tắc "Không chủ động xuất kích" trong khi hành động của gìn giữ hòa bình, chậm chạp không có động thủ. Lúc các lính đặc chủng mang theo súng trường bắn tỉa và ống phóng rocket vào vị trí, Thiệu Phi bò lên tháp nhìn xa, ở trong ống ngắm cẩn thận quan sát mặt các thường dân phía dưới. Cậu rất muốn tin tưởng bọn họ, càng muốn tin tưởng cô nương người da đen hoạt bát kia, nhưng ở dưới tình thế trước mặt, ngoại trừ anh em trong doanh của mình, cậu ai cũng không thể tin. Ống ngắm từ từ chuyển động, trên mỗi một khuôn mặt tựa hồ đều chứa cảm kích. Những người này cho dù không có được phép tiến vào nơi đóng quân, cũng không thấy tức giận, tự vui vẻ mà cao giọng ca hát, giẫm theo nhịp trống điển hình của châu Phi vặn vẹo thân thể. Thiệu Phi mím chặt môi, ở trong đám người phát hiện hai người tựa hồ đã gặp ở chỗ nào đó. Nghiêm khắc mà nói, trong phần lớn những người này cậu đều từng gặp — mấy ngày Tiêu Mục Đình ở tròng bệnh của phân đội chữa bệnh, cậu 24h trông chừng, chỉ cần là dân thường đoạn thời gian này tiếp nhận cứu chữa, cậu sau khi gặp qua đều nhớ. Nhưng cảm giác mà hai người này cho cậu lại không giống như từng gặp ở phân đội chữa bệnh. Đám người càng ngày càng sôi nổi, nhịp trống khi mãnh liệt khi nhẹ nhàng, Thiệu Phi nhìn một chút lính trinh sát và công binh gần cửa doanh, phát hiện bộ phận người trong bọn họ thế nhưng đã đi theo tiết tấu lắc lư đầu, chân cũng thỉnh thoảng ở trên mặt đất nhún một chút. Thiệu Phi nheo mắt lại, tiếp tục nhìn lính đặc chủng trên trạm gác. Bọn họ và cậu, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của âm nhạc, như cũ chuyên chú theo dõi nhất cử nhất động của dân thường. Huấn luyện đặc chủng có một mục đặc huấn lực chuyên chú, muốn trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng, nhất định phải thông qua khảo hạch này. Cho nên hiện tại các lính đặc chủng đối với những nhịp trống kia không phản ứng chút nào, mà lính trinh sát lại dần dần thả lỏng. Thiệu Phi có chút bực, ở trong máy truyền tin quát lên: "Lực chú ý tập trung!" Các lính trinh sát lúc này mới lấy lại tinh thần, nhưng cũng không lâu lắm, lại có người bắt đầu lắc lư đầu. Thiệu Phi phải ra lệnh lính trinh sát tới phân đội chữa bệnh hỗ trợ, vị trí trống do lính đặc chủng bổ sung. Mười lăm phút sau, phương hướng phân đội chữa bệnh truyền đến mấy tiếng súng. Ánh mắt Thiệu Phi căng chặt, kéo máy truyền tin qua hô: "Lăng Yến!" "Tôi có thể ứng phó." Thanh âm Lăng Yến trầm thấp, vừa dứt lời lại truyền tới mấy tiếng súng vang lên. Thiệu Phi sợ trong thân thể những phụ nữ trẻ em kia có giấu bom — một chiêu này ở quốc gia chiến loạn nhìn mãi quen mắt, nhưng cẩn thận vừa nghĩ lại cảm thấy không thể nào, kiểm tra lúc trước tiến hành tới cực kỳ cẩn thận, đã sớm loại bỏ khả năng bọn họ là bom người. "Yên tâm, không phải bom." Lăng Yến tựa hồ biết cậu đang lo lắng cái gì, nhưng không kịp giải thích: "Tôi xử lý xong liền tới đó." Thiệu Phi hít sâu một hơi, trái tim cuồng loạn không dứt, vừa may mắn để cho Lăng Yến chạy tới đó, vừa ảo não để cho mấy phụ nữ trẻ em kia đi vào. Vẫn là xử trí theo cảm tính, cậu nghĩ, nếu như hôm nay đứng ở chỗ này chính là đội trưởng, đội trưởng chắc một người cũng không để cho vào doanh. Nhưng tự trách cũng không kéo cậu vào vòng xoáy, ngược lại làm cho tâm thần càng thêm bình tĩnh. Lúc ống ngắm lại lần nữa nhắm ngay đám người, thân thể cậu cứng đờ, đột nhiên nhớ tới hai người kia đã gặp ở đâu. Đây không phải là dân thường chạy nạn gì, rõ ràng là phần tử võ trang ở trên tường rào cứ điểm! "Đệt!" Thiệu Phi thầm mắng một tiếng, kéo bảo hiểm ra, họng súng nhắm ngay một người trong đó. Một khi bọn họ có hành động, đạn sẽ lập tức bắn ra. Phân đội chữa bệnh kéo dài tiếng súng truyền đến, dân thường ngoài doanh ắt phải cũng nghe thấy, nhưng bọn họ cũng không lộ ra nửa phần hoảng sợ, còn đang hát vang nhảy múa, mà nhịp trống cũng càng ngày càng dồn dập. "Có vấn đề!" Trong máy truyền tin của Ngải Tâm nói: "Máy Bay, làm sao bây giờ?" "Tiếp tục theo dõi, tạm thời không cần nổ súng." Thiệu Phi bình tĩnh nói: "Bên trong có người của cứ điểm." "Hả?" Thanh âm Ngải Tâm nhất thời cao thêm mấy đề xi ben: "ĐM, sao chú biết?" "Em nhận ra." Thiệu Phi nói: "Cho người lái chiến xa bộ binh ra, chuẩn bị đuổi đám người này. Chúng ta không thể đi trước nổ súng, nhưng uy hiếp cũng có thể." Không lâu sau, 3 chiếc xe tải chống lửa đi đầu, 5 chiếc chiến xa bộ binh mang theo bụi mù nồng đậm chạy nhanh ra ngoài doanh, các dân thường bị ép lui về sau hơn 50m, một số người đột nhiên bắt đầu gây khó dễ, ném thức ăn cầm trong tay về phía chiến xa và xe chống lửa, giấu bên trong những đồ ăn kia, thậm chí có bình bốc cháy tự chế. Bọn họ hừ hừ oa oa kêu to, nói tuy là thổ ngữ địa phương, nhưng trong đó có một câu cơ hồ tất cả chiến sĩ gìn giữ hòa bình đều có thể nghe hiểu — Cút đi!Khóe môi Thiệu Phi câu lên cười lạnh, cậu chờ chính là lúc các dân thường gây khó dễ. Trong hỗn loạn, có người lấy ra súng lục giấu ở trên người, không có kết cấu gì mà bắn chiến xa, hai gã phần tử võ trang sớm đã bị Thiệu Phi ghim từ sau lưng lấy ra thuốc nổ TNT lớn như bàn tay. Ngón trỏ Thiệu Phi áp ở trên cò súng, lúc bọn họ còn chưa kịp châm lửa, liên tục hai phát bắn tỉa, đoàng đoàng headshot. Các dân thường kêu to lên, ngay cả lính đặc chủng cũng mông lung. Dựa theo quy định, quân nhân gìn giữ hòa bình lúc tiến hành đánh trả tự vệ không thể dùng tổn thương tính mạng đối phương làm mục đích, nhưng hai phát súng này của Thiệu Phi bắn tới quá chân thực, không thiên không vị từ giữa lông mày xuyên qua, cơ hồ có lộ ra hiềm nghĩ kỹ thuật bắn. Trần Tuyết Phong ở trong máy truyền tin lo lắng mà la: "Máy Bay, con mẹ nó chú làm gì, muốn bị xử phạt?" Thiệu Phi chỉ trả lời hai chữ: "Nên bắn." Tình thế sau đó mất kiểm soát, phương hướng cứ điểm võ trang bay tới đạn hỏa tiễn, nhưng đều là bởi vì cự ly bắn ngắn, độ chuẩn kém, mà ở ngoài doanh nổ tung. Nếu muốn bắn hỏa tiễn chế đơn sơ vào trong doanh, phần tử võ trang phải xuất kích, ở gần đó nhắm doanh trại Trung Quốc. Đây chính là cơ hội Thiệu Phi chờ đợi. Vừa rồi cậu bất chấp nguy hiểm bị xử phạt cũng muốn headshot hai tên phần tử võ trang kia, bởi vì chính là chọc giận cứ điểm, dẫn rắn ra khỏi hang. Một khi cứ điểm khởi xướng tiến công với doanh trại Trung Quốc, cậu liền có lý do đầy đủ để đánh trả, thậm chí nhất cử phá hủy nó, xóa cái họa lớn trong lòng này. Võ trang phân liệt không giống với dân thường, quân nhân gìn giữ hòa bình không thể tổn hại tới tính mạng dân thường, nhưng không nói không thể đối với võ trang phân liệt ăn miếng trả miếng. Lúc này, Lăng Yến xử lý xong sự cố bên phân đội chữa bệnh, đã chạy tới trên trạm gác, "Máy Bay." "Xử lý xong rồi?" "Đã toàn bộ khống chế được." "Nhìn thấy phần tử võ trang phía trước không?" "Ừ." "Vậy chúng ta giúp Diệp doanh thu thập toàn bộ bọn chúng." Tiếng súng và tiếng hỏa pháo trỗi lên, đạn hỏa tiễn mà phần tử võ trang ở gần đó bắn ra bị giữa không trung chặn lại, chiến xa của lính đặc chủng ầm ầm đi về phía trước, hai mắt tay súng bắn tỉa giống như chim ưng ghim lấy mi tâm bọn chúng. Bắn nhau kéo dài hơn 20 phút, lúc Diệp Triêu và hai sĩ quan cao cấp khác từ tổng bộ gìn giữ hòa bình về gấp, náo động ngoài doanh đã triệt để lắng lại. Thiệu Phi dẫn người kiểm kê hiện trường, xác định bắn chết 27 phần tử võ trang, bắt được 32 người, dân thường không một ai bị thương. Nghe xong hồi báo, Diệp Triêu ở đầu vai cậu vỗ vỗ: "Làm không tệ." Nhưng tâm tình cậu lại nhẹ nhàng không nổi. Vừa rồi đã từ chỗ Lăng Yến biết được, trong số phụ nữ trẻ em được thả vào có 7 người căn bản không phải thường dân, mà là "Vũ khí thân thể người" phần tử võ trang huấn luyện, trong đó bao gồm cả cô nương người da đen. Bọn chúng hành động phi thường nhanh nhẹn, phản ứng cực nhanh, mà quan trọng nhất chính là mang theo dịch kinh nguyệt, virus Kerui lan truyền trong nước bọt, hơn nữa thân mắc bệnh AIDS, mưu đồ dùng phương thức cắn bị thương nhân viên y tế nữ lan truyền virus. Lúc nghe xong miêu tả của Lăng Yến, Thiệu Phi ngay cả hô hấp cũng có chút không thoải mái, Kerui là bệnh truyền nhiễm trí mạng trên đại lục châu Phi, độ nguy hại gần với Ebola, nếu không phải Lăng Yến xử lý kịp thời, cậu làm sao báo cáo với đội trưởng. Thấy cậu vẻ mặt khẩn trương, tựa hồ còn chưa từ trong không khí gươm súng sẵn sàng vừa rồi bình tĩnh lại, Diệp Triêu lại nói: "Đi gọi cú điện thoại với Tiêu đội đi, tôi nghe nói hai ngày nay tình huống của Cẩm Trình hình như ổn định hơn chút." Thiệu Phi cả kinh, "Thật sự?" "Tôi cũng không rõ lắm." Diệp Triêu nói: "Tự cậu hỏi chút đi." Lúc này Bắc Kinh đã là buổi tối, lúc thanh âm quen thuộc kia truyền đến, thần kinh căng thẳng đã lâu của Thiệu Phi rốt cục thả lỏng xuống. Tiêu Mục Đình nói, tình huống của Cẩm Trình đúng là khá hơn chút, mặc dù vẫn ở trong phòng giám sát bệnh nặng, nhưng tính mạng đã dần dần ổn định. "Trong doanh thế nào? Chờ Cẩm Trình triệt để thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, anh liền lập tức trở về." Thiệu Phi thở phào, muốn nói mọi chuyện đều tốt, nhưng lời mới ra khỏi miệng, đã bị Tiêu Mục Đình nghe ra manh mối. "Gây họa?" Tiêu Mục Đình hỏi. "Không có!" Tiếng Thiệu Phi cao lên, "Em không gây họa." Tiêu Mục Đình tựa hồ đang nhẹ giọng thở dài, "Vậy nói với đội trưởng chút, hôm nay trải qua thế nào." Thiệu Phi ấp a ấp úng, cà lăm hai câu phát hiện cho dù cách xa vạn dặm, vẫn là không cách nào nói dối với Tiêu Mục Đình, liền đem chuyện vừa phát sinh mười mươi tuôn ra, cuối cùng đàng hoàng thừa nhận sai lầm: "Em không nên để bọn họ đi vào, Diệp doanh bảo em mọi việc đứng dưới góc độ của ngài suy nghĩ vấn đề, ngài chắc chắn sẽ không làm như vậy." "Anh sẽ." Tiêu Mục Đình nói. "Huh?" Thiệu Phi hơi giật mình, "Không thể nào?" "Làm sao sẽ không?" Tiêu Mục Đình cười: "Anh còn chưa máu lạnh tới mức kia đâu." Ngón tay Thiệu Phi run lên một chút, "Đội trưởng, anh là đang an ủi em sao?" "Không phải." Tiêu Mục Đình nói: "Là đang khen em." Thiệu Phi đỏ mặt. "Nếu như là anh, anh cũng sẽ để bọn họ đi vào. Bất cứ lúc nào, thiện lương và ý tốt cũng không nên bị cô phụ." Tiêu Mục Đình từ từ giải thích: "Nhưng anh giống em, cũng sẽ để cho người tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, xuất hiện tình huống liền lập tức bắt lại. Doanh chúng ta có rất nhiều chiến sĩ thân thủ xuất chúng, mà em đã cho người làm kiểm tra soát người với bọn họ, xác định trên người bọn họ không giấu vũ khí. Ở nơi này dưới điều kiện tiên quyết, chiến sĩ của chúng ta không thể nào khống chế được bọn họ." Thiệu Phi mím khóe môi, thấp giọng nói: "Vâng." "Phải giữ vững cảnh giác, cũng không cần vứt bỏ thiện lương." Tiêu Mục Đình thanh tuyến ôn hòa: "Em đều làm được rồi." Thiệu Phi gục ở mép bàn, dán nhiệt trên mặt lên mu bàn tay. Tiêu Mục Đình lại nói: "Hơn nữa lúc đối phó với phần tử võ trang trong đám người, em cũng rất thông minh, biết trước tiên phái chiến xa ra để chọc giận dân thường, dụ dỗ bọ họ phát động công kích về phía chiến xa, em lại dùng hình thức "Tự vệ phản kích" nổ súng bắn chết phần tử võ trang. Head shot là phương thức tốt nhất, bởi vì "ngộ thương" không đủ để chọc giận cứ điểm, chỉ có bắn kỹ năng khoa trương như headshot, mới có thể làm cho bọn chúng lập tức phản công. Kể từ đó, chúng ta thừa cơ lật đổ cứ điểm cũng hợp tình lý." Thiệu Phi hơi mở miệng, lúc nghe Tiêu Mục Đình đem cậu gần như đùa giỡn lưu manh theo trật tự logic phân tích ra, trên mặt càng nóng, giống như bị kẹt nói: "Ờ, ta......" "Em làm rất tốt." Tiêu Mục Đình nói: "Suy nghĩ tỉ mỉ, đáng khen ngợi." Thiệu Phi cứng một lát, đột nhiên phát ra một tiếng "Áu". Tiêu Mục Đình cười: "Nói tiếng người." Thiệu Phi lầm bầm: "Đặc biệt muốn ngài sờ sờ đầu em." Tiêu Mục Đình dừng một lát, ôn thanh nói: "Anh sẽ rất nhanh trở lại."
|
Chương 87[EXTRACT]Edit + Beta: VịtHai ngày sau, võ trang phân liệt chiếm cứ ở các nơi Toffmanka đột nhiên liên hiệp gây khó dễ, tới rạng sáng công chiếm các cơ quan quan trọng của chính phủ tạm thời, hàng loạt quan viên gặp thảm tàn sát, đầu tổng thống tạm thời bị treo trên đống lửa thị chúng. Lúc này tổng bộ gìn giữ hòa bình mới biết, náo động đầu năm phát sinh ở phía Đông, cùng với bình tĩnh tạm thời ở phía Bắc đều là tượng trưng, phần tử võ trang trong thời gian dài hơn 1 tháng án binh bất động, không chỉ có vì nghỉ ngơi lấy sức, càng là vì tiến đánh đột nhiên này làm chuẩn bị. Làm người ta thổn thức chính là, lật đổ chính phủ tạm thời không chỉ có các võ trang phân liệt, còn có số lượng dân thường đông đảo, trong đó người già và trẻ em cũng không ít, bọn họ có súng trôi nổi cướp được, có công cụ vơ được lúc làm nông, áo rách quần manh mà xông vào bạo động trong đội ngũ. Thiệu Phi và Lăng Yến đi theo Diệp Triêu khẩn cấp chạy tới tổng bộ Liên Hợp Quốc, dọc đường nhìn thấy trẻ em đứng thành một hàng bị đánh thành cái sàng. Mặt đất bị tắm máu, đạn xuyên qua thân thể đồng bào. Tình huống trước mắt của Toffmanka đã không phải bộ đội gìn giữ hòa bình có thể khống chế, ngoại trừ số ít tiểu đoàn gìn giữ hòa bình như Trung Quốc, bộ đội gìn giữ hòa bình các quốc gia khác căn bản không có trang bị tác chiến bộ binh. Tai họa bắt đầu, nước giống như Ai Cập liền từ đường bộ rút khỏi quân đội, tổng bộ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc mặc dù cố gắng thuyết phục, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản. Mà tiểu đoàn Trung Quốc nhận được mệnh lệnh dừng lại hết thảy hoạt động, quân đội yêu cầu Diệp Triêu yên lặng theo dõi kỳ biến, tiếp nhận người Trung Quốc trong biên giới Toffmanka, không nên trước khi Liên Hợp Quốc đối với Toffmanka hạ lệnh quyết nghị hành động thiếu suy nghĩ. Thiệu Phi và Tiêu Mục Đình gọi điện thoại mấy lần. Trước mắt Toffmanka đã như địa ngục, tạm thời chính phủ sau khi bị lật đổ, các võ trang phân liệt mỗi ngày mỗi đêm mà bắn giết nhau, dân thường tử thương vô số, nhưng nơi đóng quân gìn giữ hòa bình lại là an toàn, chỉ cần không ra ngoài can dự vào tranh chấp, các đội viên cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm. Nhưng Tiêu Mục Đình như cũ không yên lòng, hận không thể lập tức chạy tới Toffmanka. Tiêu Cẩm Trình vẫn chưa tỉnh, bất quá đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Tiêu lão gia tử lại bệnh nặng một trận, ở trong phòng bệnh đặc biệt. Tiêu Mục Đình không cách nào phân thân, cũng không có cách đi Toffmanka — Tất cả chuyến bay tới Toffmanka đều đã dừng bay, quân đội còn đặc biệt dặn dò tổng bộ tác chiến đặc chủng và Liệp Ưng, hết thảy nghe theo chỉ thị, ai cũng không được có hành động vượt phép tắc. Thiệu Phi ở trong điện thoại cùng Tiêu Mục Đình thề, nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân và đồng đội, đảm bảm bình an trở về. Trước khi cúp, thanh điệu cậu biết đổi, hô: "Đội trưởng." "Huh?" Đầu tim Tiêu Mục Đình dường như bị gãi một chút, "Sao thế?" "Mấy ngày nữa em về rồi, nếu như anh Cẩm Trình tỉnh, anh mua ngũ hiểm nhất kim cho em, phát phúc lợi ngày lễ được không?" Tiêu Mục Đình sửng sốt, không nghĩ tới cậu vào lúc này còn nghĩ đến chuyện "Mua bảo hiểm", chậm chạp nói: "Sao lại còn nghĩ tới mấy thứ này?" "Vẫn luôn nghĩ a." Thiệu Phi nói: "Anh xem, em thực tập khoảng thời gian này biểu hiện không tệ nhỉ? Lần trước anh còn khen em, nói em suy nghĩ tỉ mỉ, đáng khen ngợi. Em tối đó đều không ngủ được, cảm thấy "đáng khen ngợi" nên sửa lại chút." "Sửa thành cái gì?" "Sửa thành "đáng chuyển chính thức"!" Tiêu Mục Đình không tiếng động cười cười, ngực càng ngày càng mềm. "Được không hả?" Thiệu Phi lại nói: "Em tính toán sơ lược chút, em khi trở về không sai biệt lắm là ngày quốc tế phụ nữ 8-3, ngày lễ này công ty chính quy đều phải phát phúc lợi cho nhân viên." Tiêu Mục Đình trêu chọc cậu: "Phúc lợi của ngày Quốc tế Phụ Nữ con trai lớn đầu như em cũng muốn?" Thiệu Phi hừ một tiếng, "Anh biết phúc lợi em nói là chỉ cái gì. Đội trưởng, em muốn chuyển chính thức. Có cho chuyển không?" Tiêu Mục Đình cơ hồ thấy được bộ dáng nhỏ rầm rì của Thiệu Phi, "Cho chuyển." "Cám ơn ông chủ!" Đột nhiên hưng phấn, thanh âm lại yếu ớt mấy phần: "Đội trưởng em rất nhớ anh." Tiêu Mục Đình dỗ một lát, nghe được có đội viên gọi Thiệu Phi họp mới cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nhu nhu mi tâm, đột nhiên một quyền nện trên khung cửa sổ. Nghiêm Sách gõ gõ cửa, bước vào, tán gẫu mấy câu sau đó nói: "Cẩm Trình là vì cứu đội viên của tôi bị thương, lần này Liệp Ưng nếu như sẽ hành động, Trường Kiếm nhất định toàn lực giúp đỡ." Tiêu Mục Đình lắc đầu, trong mắt toàn là tia máu đỏ. Khoảng thời gian này anh ngủ cực ít, lo lắng Cẩm Trình lại nhớ đội viên, hơn nữa bận tâm Thiệu Phi. Dưới áp lực tinh thần khổng lồ, cơ hồ gầy một vòng, sắc mặt cũng tái nhợt hơn trước kia. "Không cần quá mức tự trách, anh xem anh, đều ở bệnh viện canh bao nhiêu ngày rồi?" Tiêu Mục Đình nói: "Mặc kệ có phải đội viên Trường Kiếm hay không, dưới loại tình huống này, Cẩm Trình đều sẽ đi cứu, nó chính là người như vậy." Nghiêm Sách tựa vào bên cửa sổ, châm điếu thuốc, nhìn bóng đêm trầm mặc không nói. Ngược lại Tiêu Mục Đình lại mở miệng: "Tiểu Thích tốt hơn chút nào chưa?" "Sớm ổn rồi, đều là ngoại thương." "Tôi là nói tâm lý." Nghiêm Sách sửng sốt, cười khổ nói: "Không giam mình lại nữa, hôm qua còn thừa dịp anh không có ở đây, lén lút chạy tới thăm Cẩm Trình." Tiêu Mục Đình nhu nhu huyệt thái dương: "Thật không phải lỗi của cậu ấy. Tôi xem qua ghi chép hành động lúc đó của các anh rồi, Tiểu Thích là vì yểm trợ các đồng đội khác mới rớt lại cuối cùng. Lúc ấy nếu như không phải là cậu ấy, cũng sẽ có các đội viên khác tụt phía sau. Cậu ấy với Cẩm Trình đều...... Đều chỉ là vận khí không quá tốt mà thôi." "Nhưng nó không nghĩ như vậy." Nghiêm Sách nói: "Nó cảm thấy nếu như mình lợi hại hơn chút nữa, là có thể yểm trợ đồng đội đồng thời toàn thân mà lui, cũng không tới mức liên lụy Cẩm Trình." "Tiểu Thích đã rất lợi hại rồi, mới 21 tuổi mà thôi." Tiêu Mục Đình xin Nghiêm Sách điếu thuốc, hít sâu một cái, ở trong sương khói nheo mắt lại, "Năm ngoái lúc tham gia liên huấn tổng bộ, cậu ấy còn chưa có cảm giác tập thể gì, một con sói cô đơn, hiện tại không chỉ có sẽ phối hợp với đồng đội, chỉ huy đồng đội, còn chủ động gánh vác trách nhiệm yểm trợ đồng đội, rất không đơn giản." Ánh mắt luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị của Nghiêm Sách nhu hòa mấy phần, "Nhưng giống như anh vừa nói, vận khí của nó không tốt lắm, Cẩm Trình cũng thế." Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, tự mình cầm thuốc trầm mặc. Người bình thường thường xuyên treo "vận khí" ở bên miệng, đánh bài thua là vận khí không tốt, thi cử thiếu chút nữa đạt yêu cầu là vận khí không tốt, mua hàng online không cướp được phiếu sale cũng là vận khí không tốt...... Nhưng đối với bọn họ mà nói, vận khí không tốt chắc là ý nghĩa trọng thương, hoặc là sống chết cách xa nhau. Thuốc cháy tới cuối, Tiêu Mục Đình vỗ vỗ vai Nghiêm Sách, "Tiểu Thích nghe lời anh, anh khuyên bảo cậu ấy nhiều chút. Chờ Cẩm Trình tỉnh, anh dẫn cậu ấy tới thăm chút, không cần kiêng kỵ tôi, tôi cũng sẽ không ăn cậu ấy. Thấy cậu ấy không có chuyện gì, Cẩm Trình nhất định rất cao hứng." Môi mỏng của Nghiêm Sách hơi động, một lát sau thở ra một hơi: "Tôi hiểu. Vẫn là câu kia, có bất kỳ chỗ nào cần hỗ trợ, lập tức nói với tôi." Tiêu Mục Đình trịnh trọng gật đầu: "Cám ơn." Náo động ở Toffmanka kéo dài một tuần, Liên Hợp Quốc ở trong đánh cờ nhiều mặt thông qua nghị quyết rút lui toàn bộ bộ đội gìn giữ hòa bình. Bộ đội chiến đấu trên không của Mĩ Nga ngày đó phái ra máy bay ném bom, phá hủy 28 cứ điểm quan trọng. Mà Trung Quốc, EU cũng không xuất binh, mệnh lệnh Diệp Triêu nhận được một là trở về nước, hai là đem 174 người Trung Quốc ghi trong danh sách cùng nhau trở về. Toffmanka mặc dù chịu đủ nỗi khổ chiến tranh, nhưng tài nguyên mỏ phi thường phong phú, Trung Quốc có mấy xí nghiệp khai thác quặng chen chân trong đó, những năm này ở chỗ nhân viên thường trú phía chính phủ ghi tên có 174 người. Muốn tìm được bọn họ không tính là đặc biệt khó khăn, Diệp Triêu chia phân đội bộ binh ra làm 3, một đội ở lại trong doanh cảnh giới, hai đội tới khu Tây Bắc vùng khu vực khai thác mỏ. Thiệu Phi và Lăng Yến là tổ trưởng mỗi đội, trải qua tìm kiếm 3 ngày 3 đêm, đưa về 165 người, xác định 41 người đã ở trong tranh chấp tử vong. Kẻ sống cộng thêm người chết, tổng cộng 206 người, vượt xa 174 người phía chính phủ hạch định. Một người phụ trách xí nghiệp cả người là máu, chật vật không chịu nổi, hồi đó vì mau sớm qua thẩm tra, luồn lách chỗ hổng thủ tục, công ty tổng cộng 35 người, chỉ báo tên 17 người, loại tình huống này không chỉ tồn tại ở công ty bọn họ, nhân số thật của các xí nghiệp khai thác quặng khác cũng không giống với con số phía chính phủ. Ngải Tâm nhìn về phía Thiệu Phi: "ĐM chứ cái cmn làm sao đây? Mọi người tản ra rồi, chỗ nào tìm được?" "Tản ra cũng phải tìm." Thiệu Phi vặn lông mày, "Là người Trung Quốc đều phải mang về." Diệp Triêu và Lương Chính đều đồng ý, mạng người không phải trò đùa, bên trên mặc dù chỉ nói mang về 174 người trên danh sách, nhưng những người còn lại chẳng lẽ không phải là người Trung Quốc? Bọn họ xác thực luồn lách, cái này không giả, nhưng loại sai lầm này không nên dùng mạng bồi thường. Lúc này, chiếc quân cơ cứu viện đầu tiên đã chạy tới, nhân viên đã được cứu về và bộ phận đội viên phân đội công binh, phân đội chữa bệnh cùng nhau lên máy bay về nước, phân đội bộ binh thì toàn bộ ở lại, tiếp tục tìm kiếm. Không lâu sau, Thiệu Phi hướng người phụ trách các công ty khai thác quặng thu thập được tin tức của nhân viên mất liên lạc, tổng cộng 49 người — nếu như vẫn chưa có gặp nạn. Nhóm nhỏ lại lần nữa lên đường, mà lần này, bởi vì Mĩ Nga kéo dài quân sự không ngừng tiến công, rất nhiều đường đã đi không thông. Võ trang phân liệt vũ khí cực kém, lúc lật đổ chính phủ tạm thời dựa vào là chiến thuật biển người và đánh bất ngờ, lúc này chuyển sang hoạt động bí mật, đem cừu hận từng cỗ trút xuống trên đầy chiến sĩ gìn giữ hòa bình còn chưa rời đi. Từ doanh trại Trung Quốc đến phía Tây Bắc Toffmanka, nhóm nhỏ Thiệu Phi dẫn dắt gặp phải vô số lần đạn hỏa tiễn tập kích. Xe Jeep trong mưa bom bão đạn đi xuyên, nếu không phải đã sớm qua cải tạo, mà các chiến sĩ kỹ thuật lái xe xuất chúng, e rằng đã sớm bị nổ thành một đống sắt vụn. Lần này trở về, bọn họ mang về 18 người, nhóm nhỏ của Lăng Yến mang về 16 người, vẫn có 15 người không biết tung tích. Mấy ngày tiếp, thế cục Toffmanka hướng một loại mục tiêu quỷ dị lại cũng không phải là không thể hiểu — Mĩ Nga đang đoạt địa bàn, đối với đánh không ít cứ điểm xuất phát từ tư lợi, lính đánh thuê quốc tế, buôn ma túy, buôn lậu vũ khí các loại kẻ liều mạng chẳng những không có tháo chạy, ngược lại trắng trợn quấy đục nước, khói lửa nổi lên bốn phía, loạn thành một nồi cháo. Quân đội sau khi cân nhắc lệnh Diệp Triêu lập tức rút về, toàn bộ đội viên và nhân viên tìm được lên máy bay rời đi. Nhưng tìm không được 15 người kia, các chiến sĩ đều không nguyện ý đi. Diệp Triêu tranh thủ được thời gian 1 ngày, một ngày sau, bất kể tìm được bao nhiêu người, đều phải nghe lệnh trở về. Thiệu Phi lại lần nữa đi Tây Bắc, tận mắt thấy hoả tiễn của lính đánh thuê bắn rơi một đoàn máy bay trực thăng võ trang, máy bay ném bom hạng nhẹ của không quân Liên Bang Nga tầng trời thấp bay qua, trong tiếng động cơ đinh tai nhức óc, một quả đạn đạo chính xác xông về phía kho đạn cất giấu. Trong phút chốc, đất rung núi chuyển, luồng khí cơ hồ cuộn xe Jeep và chiến xa bộ binh đi, hừng hừng ánh lửa đem nửa bầu trời đốt thành màu đỏ. Thiệu Phi ù tai tới lợi hại, nhưng không thể dừng lại, càng không thể đường cũ vòng lại. Đêm đó, các lính đặc chủng lại tìm được 5 người. Bởi vì mang theo bất tiện hành động, Thiệu Phi vội vã đưa bọn họ lên chiến xa bộ binh, để cho chiến hữu đi trước hộ tống về doanh. Thời hạn ngày kế đã đến, Thiệu Phi và 6 lính đặc chủng vẫn không về, mà còn mất liên lạc. Lăng Yến luống cuống, muốn dẫn người đi tìm, bị Diệp Triêu một cái ngăn cản. Chạng vạng, quân cơ đã không cách nào đợi. Diệp Triêu cường lệnh chiến sĩ còn lại và một nhóm dân chúng cuối cùng cùng nhau về nước, hắn thì cùng số ít đội viên lưu lại, chuẩn bị lúc cần thiết trợ giúp Thiệu Phi. Quân cơ cất cánh, rời khỏi vùng đất hoang tàn đầy rẫy, quốc kỳ doanh trại gìn giữ hòa bình đã hạ xuống, tượng trưng cho màu xanh dương của hòa bình cũng không còn tồn tại. Diệp Triêu cầm lấy điện thoại, thông qua một mã số, sau khi chuyển tiếp trầm giọng nói: "Tiểu đoàn trinh sát Diệp Triêu, thỉnh cầu Liệp Ưng chi viện."
|
Chương 88[EXTRACT]Edit + Beta: VịtPhòng giám sát bệnh nặng, tiếng vang nặng nề đơn điệu của các loại dụng cụ phát ra, Tiêu Mục Đình khom lưng đứng bên giường bên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Cẩm Trình, thấp giọng nói: "Anh đi đây, mày nghỉ ngơi gần đủ rồi thì mau tỉnh lại. Lần trước không phải ầm ĩ muốn xem người yêu của anh là ai sao? Anh giờ liền đi đón em ấy về, hai đứa nhận thức lại lần nữa." Tiêu Cẩm Trình không chút phản ứng nào, cũng may nhịp tim và hô hấp đều ổn định. Tiêu Mục Đình khẽ thở dài một cái, lại nhìn hắn, xoay người bước ra cửa. Tiêu lão gia tử ngồi trên xe lăn, sống lưng mặc dù rất thẳng, nhưng quân trang đổi thành quần áo bệnh nhân, nhìn qua vẫn là già nua yếu ớt rất nhiều. Ông đuổi lính cần vụ bồi bên người ra, nhìn Tiêu Mục Đình nói: "Con muốn rời Bắc Kinh?" "Vâng." Tiêu Mục Đình đứng ở trước mặt cha, "Con đón đồng đội của con về liền trở lại." "Con......" Tiêu lão gia tử nhăn sâu lông mày, tay phải run rẩy giơ lên, chỉ phòng giám sát bệnh nặng: "Cẩm Trình còn nằm ở bên trong." Tiêu Mục Đình không nói, ánh sáng trong mắt không nhúc nhích. "Nó vẫn chưa tỉnh!" Tiêu lão gia tử kích động tới túm lấy tay vịn xe lăn, muốn chống người dậy. Tiêu Mục Đình vội vàng tiến lên hai bước, không biến sắc mà ấn ông trở lại xe lăn. Cha con hai người trầm mặc nhìn nhau, trong mắt lẫn nhau đều hiện lên tia máu đỏ. Một hồi lâu, Tiêu lão gia tử lại lần nữa lên tiếng: "Con còn nhớ chuyện hai năm trước chứ?" Khóe môi Tiêu Mục Đình khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Nhớ." "Con chống lại mệnh lệnh cấp trên, tự mình đi Myanmar cứu chiến hữu của con, lúc được mang về toàn thân là máu." Thanh âm Tiêu lão gia tử mang theo vài phần nghẹn ngào: "Có người nói con không sống nổi, bác sĩ liều mạng cứu con về. Ừm, hiện tại Cẩm Trình giống con năm đó. Nhưng con tỉnh nhanh hơn nó, sau khi thoát khỏi nguy hiểm không lâu liền tỉnh. Nó vẫn nằm ở bên trong, không biết lúc nào có thể tỉnh lại." Ngực Tiêu Mục Đình vừa nặng vừa khó chịu, đôi môi dần dần mím chặt. "Con cư nhiên lại muốn đi." Tiêu lão gia tử cười khổ: "Lại là đi "đón đồng đội", con nghĩ qua hay không, vạn nhất lại giống như lần trước, không những không đón được đồng đội về, còn cũng góp mình vào?" Tiêu Mục Đình hơi cụp mí mắt: "Nghĩ qua." "Nghĩ tới còn đi?" Giọng nói khàn khàn của Tiêu lão gia tử vang dội cả hành lang, "Đội của con ngoại trừ con ra không còn ai khác sao? Cẩm Trình vẫn chưa tỉnh, con nếu như ở Toffmanka cũng theo đó xảy ra chuyện, con để cho cha làm sao nói lại với mẹ các con?" Nói xong, Tiêu lão gia tử kịch liệt ho run rẩy, Tiêu Mục Đình đến gần, tay phải ở trên lưng ông không nặng không nhẹ mà vỗ, một lát sau từ trong túi áo lấy ra một cái băng tay lớn cỡ bàn tay: "Toàn bộ đội viên con dẫn dắt ở Toffmanka, chỉ có con giữa chừng rời đi, hiện tại trong bọn họ còn có 11 người chưa về, con là đội trưởng của bọn họ, con có trách nhiệm đem bọn họ không thiếu một người mà mang về." Đôi môi Tiêu lão gia tử run rẩy, đầu rũ xuống, hai tay chuyển động xe lăn, lúc triệt để quay lưng buồn bã nói: "Muốn đi thì đi đi, dù sao hiện tại cha cũng không quản được con. Con và Cẩm Trình, cha đứa nào cũng không quản được. Hồi đó không nên để cho các con một đứa nhập ngũ một đứa học trường cảnh sát. Thôi vậy. Con phải mang các đội viên của con không thiếu một người trở về, nhưng cha chỉ hi vọng chuyến này của con có thể bình an vô sự, không được bất tỉnh nhân sự giống như lần trước. Cha già rồi, nếu như con lại cho cha thêm lần nữa, cha chịu không được." Tiêu Mục Đình nắm chặt hai nắm tay, cổ họng siết chặt, khàn tiếng mà hô tiếng "Cha". Xe lăn lại bình tĩnh mà trượt về phía trước, không có ngừng lại, càng không có quay lại. Xe tới sân bay quân sự ngoại thành đã chờ dưới lầu, lúc cửa xe mở ra, Tiêu Mục Đình ngơ ngác, "Nghiêm đội?" "Lên đi." Nghiêm Sách đang mặc đồ ngụy trang, hơn nửa khuôn mặt trong bóng râm, lộ ra vẻ càng thêm lãnh khốc hơn bình thường. Tiêu Mục Đình đóng cửa lại, lúc này nhìn thấy ghế sau còn có một người. Là Thích Nam Tự. "Tiêu đội ngài, chào ngài." Thích Nam Tự cúi đầu, trầm mặc hơn nửa năm trước rất nhiều, lúc nói chuyện khơi khóe mắt lên lén lút nhìn Tiêu Mục Đình một cái, lại rất nhanh thu ánh mắt trở lại. Xe quân sự chạy băng băng, quang ảnh ngoài cửa sổ chuyển động. Tiêu Mục Đình nhăn lông mày lại: "Nghiêm đội, các anh đây là?" "Cùng tới sân bay với anh." Nghiêm Sách nói. "Các anh cũng muốn tới Toffmanka?" "Phải." Tiêu Mục Đình đỡ trán, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vài giây sau nói: "Thật sự không cần như vậy, Liệp Ưng chúng tôi......" "Tiêu đội, anh hiểu sai rồi." Nghiêm Sách cắt ngang: "Để cho Trường Kiếm phái một tiểu đội tinh anh cùng tới Toffmanka với Liệp Ưng, là ý tứ sau khi thương lượng của tổng bộ và phía quân." Tiêu Mục Đình mắt trống rỗng, tất nhiên là không tin. Nghiêm Sách thấy anh không tin, cũng không cố gắng tranh luận, chỉ nói: "Đội viên của tôi đã tới sân bay rồi, của trung đội tinh anh cử tới, không thua Liệp Ưng các anh. Về phần thằng nhóc này......" Nghiêm Sách nói nhìn nhìn Thích Nam Tự, cằm nhấc lên: "Tự mình nói." Thích Nam Tự rốt cục ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tiêu Mục Đình, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng từng chữ mạnh mẽ: "Tiêu đội, tôi muốn chuộc công." Lúc đụng tới ánh mắt Thích Nam Tự có mấy phần tương tự với Thiệu Phi, trái tim Tiêu Mục Đình co rút, sợ hãi luôn đè nén cơ hồ muốn nổ tung phòng tuyến tâm lí anh miễn cưỡng xây dựng lên, đập tan tấm mặt nạ gọi là bình tĩnh ung dung. Lúc Ninh Giác nói với anh, Thiệu Phi và 6 đồng đội khác ở Toffmanka mất liên hệ, cả người anh mỗi một khối cơ bắp đều phút chốc căng chặt, cổ họng khó chịu tới cơ hồ nói không ra lời, mí mắt không ngừng nhảy lên, trước mắt một hồi đỏ một hồi đen, trong đầu hiện lên khuôn mặt Thiệu Phi cười gọi "Đội trưởng", trong thời gian dài đến 5 phút mất đi năng lực suy nghĩ. Trong nháy mắt đó anh mới rõ ràng mà cảm nhận được, Thiệu Phi đối với anh mà nói, đã quan trọng tới nhường nào. Sau khi để điện thoại xuống, hai tay anh xuyên vào trong tóc, hết sức đè xuống toàn bộ cảm xúc khó có thể khống chế kia. Thiệu Phi vẫn ở Toffmanka chờ anh, anh phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể rối loạn trong lòng. Ninh Giác và Lạc Phong mang theo tiểu tổ tinh anh từ trung đội 1 điều động tới Bắc Kinh, bằng tốc độ nhanh nhất xin được lệnh hành động. Cùng một thời gian, Trường Kiếm cũng hướng tổng bộ trình đơn xin. Ninh Giác thông qua điện thoại: "Lần này do cậu dẫn đội hay tôi dẫn đội?" Tiêu Mục Đình trả lời tới như đinh đóng cột: "Đương nhiên là tôi. Cậu với Lạc Phong ở lại." Xe quân sự đã tới sân bay, hai đội đồ ngụy trang giống nhau, băng tay nhưng phân loại lính đặc chủng hai bên, bên trái là Trường Kiếm, bên phải là Liệp Ưng. Thời gian cấp bách, Ninh Giác kéo Tiêu Mục Đình ôm chặt lấy, lúc buông ra ở trên vai anh đấm một quyền, chỉ vào hai người đứng đầu Liệp Ưng nói: "Ninh Thành, Doãn Thiên, đầu năm mới từ Nam Cương trở lại." (CP Ninh Thành và Doãn Thiên có thểđọc thêm trong hệ liệt "Năm tháng trong tiếng đạn")Tiêu Mục Đình cả kinh, "Cậu đem hai đứa......" "Lần này hành động cứu viện hai người bọn họ cực kỳ thích hợp. Yên tâm, hai người bọn họ năm trước có thể vớt được tôi từ Myanmar trở lại, lúc này cũng nhất định có thể trợ giúp cậu, cứu về 11 đội viên của chúng ta." Ninh Giác nói: "Lương đội và Diệp doanh cũng ở lại bên kia, cộng thêm Trường Kiếm nữa, không lý do thất bại. Đi đi, chờ tin tốt của các cậu." Quân cơ trong xuân hàn lành lạnh lên không trung, chạy nhanh về phía khói lửa chiến tranh bay tán loạn ngoài vạn dặm. Tiêu Mục Đình hô hấp thật sâu, cố gắng bằng phẳng tâm tư. Một khắc nhắm mắt lại, rõ ràng mà nghe thấy Thiệu Phi nói: "Đội trưởng, lần này sau khi trở về, ngài phải chuyển chính thức cho em." Hốc mắt ê ẩm, anh thu chặt ngón tay, trong lòng một thanh âm nói: "Hảo hảo chờ, ngàn vạn không được xảy ra chuyện." Ở tổng bộ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc phía Bắc Toffmanka người đi nhà trống, hai đội võ trang phân liệt ở lân cận giao chiến, đạn rào rào bay lên, đạn hỏa tiễn không có kết cục gì mà bay loạn, một tuần trước chém giết quan chức chính phủ tạm thời bày xác ở đầu đường, nửa thân thể bị nổ tung, máu tươi và ruột chảy đầy đất. Một quả đạn đạo không biết từ nơi nào bay tới, sau khi nổ tung, bụi mù che khuất bầu trời, nhà sụp đổ, phần tử võ trang tay cầm súng bị nổ tới thân đầu tách rời. Giao chiến ngừng lại, bởi vì đã không có người còn có thể đứng lên. Tiểu đoàn Trung Quốc cũng không còn bao nhiêu người, một giờ trước, trong 7 người mất liên lạc có 4 người chạy về, mang về 6 nhân viên tịch Trung Quốc cuối cùng tìm được. vết thương ở trán Ngải Tâm nứt toác, máu chảy đầy mặt, nổi điên mà mà la: "Máy Bay đâu? Máy Bay không trở lại?" Hòm thuốc trên tay Lăng Yến "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất: "Các anh...... Đi tách rời?" Khu vực khai thác mỏ phía Tây Bắc bây giờ đã bị lính đánh thuê quốc tế chiếm lĩnh, nhân viên địa phương và ngoại quốc ở công ty khai thác quặng tứ phía mà chạy, tiểu tổ Thiệu Phi dẫn dắt thật vất vả tìm được 5 người, để cho 3 chiến hữu hộ tống bọn họ ngồi chiến xa bộ binh chạy về, còn lại 6 người tính cả chính cậu tiếp tục tìm kiếm. Mắt thấy thời hạn đã qua, tiếp tục đi về phía trước thì tiến vào vùng ném bom dày đặc của máy bay chiến đấu Liên Bang Nga, Trần Tuyết Phong một phát túm lấy Thiệu Phi, lạnh lùng nói: "Không còn ai!" Trải qua hơn 3 tiếng lặn lội, bọn họ lại tìm được 6 người, 6 người này mới từ trong kịch chiến của võ trang phân liệt chạy ra, phần lớn tinh thần hoảng hốt, khóc nói "Toàn bộđã chết, bên trong toàn là người chết". Thiệu Phi cắn răng, biết 4 người còn lại khẳng định đã thiệt trong giao chiến, tiếp kiên trì tìm, chỉ có thể thiệt hại huynh đệ của mình. Cậu phun ra một ngụm nước bọt mang theo máu, xoay người nói: "Lên xe! Nắm chắc thời gian, phải trước lúc trời tối chạy về!" 3 xe Jeep quân sự ngàn thương trăm lỗ ở trên con đường đã không thể gọi là đường lao vun vút, Thiệu Phi tự mình lái xe tốc độ nhanh ở đằng trước nhất, Ngải Tâm ở trên ghế phó lái trợn mắt mà nhìn chằm chằm phía trước. Đây là con đường lúc tới, nhưng thời gian nửa ngày ngắn ngủi, cảnh tượng xung quanh đã khó có thể phân biệt, nhà bị nổ một nửa đã thành một đống gạch võ ngói vỡ, rừng cây trước kia nguy cơ tứ phía cháy lửa lớn ngập trời, cầu bị chặn ngang nổ gãy, gạch đá nện giữa sông, cắt đứt dòng nước. "Đệch!" Thiệu Phi một quyền nện về phía vô lăng, kéo máy truyền tin qua quát: "Quay ngược lại, phía trước không đi được nữa!" "Làm sao bây giờ? Chỉ có con đường này!" Trán Ngải Tâm bị mảnh đạn đâm bị thương, băng gạc cũng sắp chặn không được máu. "Đéo biết!" Giọng Thiệu Phi khàn khàn, mãnh liệt bẻ tay lái, bánh xe trên mặt đất kéo ra tiếng rít chói tai. Cậu từ trong thùng xe lục ra một bọc bông, cũng không thèm nhìn liền nhét vào trong ngực Ngải Tâm, "Tự mình đè, bên kia của anh có thuốc cầm máu, lấy ra bôi lên. Không được sợ, có em ở đây, như thế nào cũng tìm được đường về." Ngải Tâm chịu đựng đau nhức bôi thuốc lên vết thương, kêu rên nói: "Con mẹ nó, nếu như có thể liên lạc với Diệp doanh là tốt rồi." "Đừng nghĩ nữa, toàn bộ truyền tin bị đứt, liên hệ thế nào?" Thiệu Phi giẫm chân ga một cái, mang theo 2 chiếc xe phía sau rẽ vào một con đường nhỏ càng thêm đổ nát, "Bọn họ khẳng định chờ chúng ta." Sắc trời tối dần, xung quanh tiếng ném bom không ngừng, dầu trong xe không đủ, đừng nói chưa tìm được đường trở về, ngay cả tìm được, dầu còn dư lại cũng không đủ lái trở về. Thiệu Phi tìm được một nhà xưởng gia công sản phẩm nông nghiệp tương đối an toàn, để cho Trần Tuyết Phong bố trí mọi người nghỉ ngơi, cùng Ngải Tâm một đường đi tìm trạm xăng dầu. Toffmanka phần lớn kho chứa dầu không phải bị hủy, chính là rơi vào trong tay phần tử võ trang, nhưng Thiệu Phi vận khí không tệ, dựa vào kinh nghiệm ở trên đường đổ nát lục lọi, vừa lái 10 cây số, đã phát hiện một trạm xăng dầu. Mặc dù chung quanh trạm xăng dầu đứng 4 tên phần tử võ trang mang súng, nhưng chỉ 4 người, đối với lính đặc chủng cấp bậc như cậu và Ngải Tâm mà nói căn bản không thành vấn đề. Dao găm của lính trinh sát băng lãnh chẻ ra không khí, phần tử võ trang liên tiếp ngã xuống, hai người nhanh chóng rót đầy dầu, đặt chỗ còn lại vào ghế sau. Nếu như hết thảy thuận lợi, chút dầu này có thể đảm bảo bọn họ chạy về doanh trại Trung Quốc.
|
Chương 89[EXTRACT]Edit + Beta: VịtTrời đã tối đen, trên đường không có một tia ánh sáng chiếu sáng, chỉ có ánh lửa mang đến ánh sáng tạm thời. Thiệu Phi tắt đèn xe, đeo night vision, lái cực kỳ cẩn thận. Trên xe Jeep chở dầu, một khi gặp phải tập kích, hậu quả khó có thể khống chế. Lúc sắp về đến nhà xưởng, Thiệu Phi không có trực tiếp lái vào, nín thở ngưng thần nghe một lát, trái tim mãnh liệt nhảy lên, thấp giọng nói: "Có người!" Nhà xưởng không có bất cứ gì khác với lúc rời đi, hai lính đặc chủng đứng gác bên ngoài, có hai người khác ẩn trong bóng tối không nhìn thấy, là vì đứng gác ngầm, trong nhà xưởng chỉ có một lính đặc chủng trông chừng nhân viên được cứu ra trước đó không lâu — đây đều là sắp xếp của Thiệu Phi trước khi đi. Nhưng giờ khắc này, một loại không khí quỷ dị lại tràn ngập bốn phía nhà xưởng. Ngải Tâm cũng không nhận thấy được dị thường, nhíu mày nói: "Người? Người nào? Đây không phải đám Tuyết Phong sao?" "Không, có người ở bên ngoài." Thiệu Phi nhanh chóng đỗ xe ở một chỗ trong rừng cây thấp phi thường bí mật, cầm qua súng trường bắn tỉa kiểu 88, một bên lên băng đạn một bên nói: "Chúng ta bị theo dõi, bọn họ muốn bao vây nơi này, đánh chúng ta trở tay không kịp." Ngải Tâm nửa tin nửa ngờ, nhưng thời gian cấp bách, không kịp hỏi đến tột cùng là không đúng chỗ nào, cũng xách súng trường lên, đi theo Thiệu Phi xuống xe. Trong rừng toàn là cỏ dại, hơi đụng một cái liền sẽ truyền ra tiếng vang, nhưng hai người đi xuyên như ma quỷ, thỉnh thoảng làm ra tiếng động, nghe tới tương tự tạp âm của loài chuột chạy như bay. Ban đầu ở doanh trại huấn luyện tuyển chọn, huấn luyện viên để cho mọi người bắt chước tiếng chuột, gà vịt, chó mèo đi trong đêm, Thiệu Phi sống chết học không được, sau khi liều mạng tập luyện thì đạp đổ được "Bức tường than thở", ngược lại Ngải Tâm người cao lớn học cái gì cũng không được, đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đi sờ mò, hắn nghẹn một hơi khổ luyện, rốt cục mò được bí quyết. Khi đó tốn công tập được kỹ xảo, ở trong thực chiến trở thành quần áo đi đêm tác dụng nhất. Thiệu Phi leo lên một cái cây cành lá xum xuê, cả người nằm trên cành cây, bình tĩnh mà dùng máy quan sát hồng ngoại quét nhìn bên ngoài nhà xưởng. Ngải Tâm thì nằm trên một cây khác cách khá xa, cùng cậu thành yểm hộ lẫn nhau. Đội viên đứng khác công khai một người là Trần Tuyết Phong, một người là Chu Tân, đều là đội viên phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn. Theo lý thuyết, bọn họ ứng phó được vấn đề tập kích bất thình lình vừa phải. Nhưng Thiệu Phi không dám phớt lờ, bởi vì trong nhà xưởng còn có 6 nhân viên hoảng sợ. Một khi bắn nhau khai hỏa, mọi người vừa phải ứng phó với kẻ địch bên ngoài, lại phải bảo vệ đồng bào bên trong, tình huống không thể lạc quan. Biện pháp tốt nhất, chính là trước khi lửa bốc lên, một thùng nước dập tắt ngọn lửa. Tiếng động trong rừng dần dần rõ ràng, trái tim Ngải Tâm nhấc tới cổ họng, vừa kinh ngạc về lực quan sát của Thiệu Phi, vừa vì Trần Tuyết Phong, Chu Tân ở ngoài sáng lo lắng. Họng súng của Thiệu Phi nhắm ngay về phía động tĩnh truyền đến, bình tĩnh mà nhanh chóng chuyển động dụng cụ ngắm ánh sáng nhạt. Lời năm ngoái Tiêu Mục Đình nói với cậu và Thích Nam Tự lặng lẽ hiện lên trong tâm trí — dưới thực chiến đánh lén ban đêm, không có kẻ địch nào sẽ ở trên đầu đội đèn LED chờ các cậu ngắm bắn, các cậu phải thích ứng bóng tối và không khí khẩn trương trong bóng tối. Thiệu Phi không tiếng động mà hít khí, đột nhiên, trong dụng cụ ngắm ánh sáng mờ chợt lóe, cơ hồ không cách nào bị tầm mắt người tóm được, nhưng đối với Thiệu Phi mà nói, chợt lóe ngắn ngủi kia đã đủ rồi! Đạn lên nòng, kim loại sượt qua bóng tối như mực, ngay giữa trái tim người nọ. Tình thế đột nhiên thay đổi, phía mưu đồ khởi xướng tập kích bất ngờ thì lại trận thế đại loạn, bốn người bại lộ dưới họng súng của tay súng bắn tỉa, Thiệu Phi và Ngải Tâm ăn ý mà mở hai súng, sau đó nhanh chóng rời khỏi đại thụ ẩn thân, súng bắn tỉa đổi lại súng trường, dưới phụ trợ của night vision, tiến hành bắn tỉa tinh chuẩn đối với kẻ địch. Trong bóng tối truyền đến mấy tiếng thét, mười mấy người từ trong rừng cây lao ra, Trần Tuyết Phong và Chu Tân, còn có hai người gác ẩn khác nắm thời cơ, đạn như con thoi bay ra, bắn vào cổ tay và đầu gối bọn họ. Thiệu Phi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vừa nãy cậu làm hoàng tước một lần, lúc này cầm lấy súng trường, giống như mèo vòng qua ngoài rừng cây, tìm kiếm chuột thừa dịp chạy trốn loạn. (hoàng tước là con chim tước lông vàng, hình như loài chim này khá quý)Quả nhiên, có người ở trên đường đổ nát điên cuồng chạy trốn, mà một người khác đang núp ở sau phiến đá tự cho là an toàn, chuẩn bị bắn ra chỉ thị cứu viện. Thiệu Phi trước giải quyết người sau phiến đá, sau đó một súng bắn chết người chạy trối chết. Chiến trường tàn khốc dạy cậu quyết không thể nhân từ, những người này là tới muốn mạng của cậu và các anh em, cậu một tên cũng không bỏ qua. Phía nhà xưởng truyền đến tiếng huýt sáo, cậu lau mồ hôi nhìn sang, biết Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong đã xử lý xong những người khác. Ngải Tâm đá một phần tử võ trang còn chưa tắt thở nói: "Đệch! Cư nhiên là hàng xóm cách vách!" Con ngươi Thiệu Phi hơi thu lại, mím môi nhìn người chết và người bị thương trên mặt đất. Từ ăn mặc mà nhìn, những người này chính là phần tử võ trang ở cứ điểm gần doanh trại Trung Quốc, đây là bọn chúng lần thứ hai dùng hành động thực tế muốn đẩy chiến sĩ gìn giữ hòa bình Trung Quốc vào chỗ chết. Thiệu Phi nghĩ, có lẽ cũng là một lần cuối cùng. Trước khi thế cục Toffmanka triệt để mất kiểm soát, đội võ trang phân liệt này đã từng cùng dân thường đánh sâu vào doanh trại Trung Quốc, Thiệu Phi bố trí phản công, phá hủy cứ điểm, nhưng không có truy kích bộ phận nhỏ phần tử võ trang chạy trốn. Trong lúc nhất thời, nghĩ lại mà sợ xông lên đầu, cậu không khỏi nghĩ, nếu như mình và Ngải Tâm trở về muộn chút, hoặc là không có chút ý tới dị trạng xung quanh, như vậy chiến hữu lúc này có phải dã bị thương hay không? Vận khí kém hơn chút nữa, khả năng đã...... Cậu lắc đầu, đuổi toàn bộ ý niệm không tốt ra ngoài. Ngải Tâm lái xe Jeep cất giấu về, thêm đầy dầu cho hai chiếc xe khác. Trần Tuyết Phong đột nhiên gọi: "Máy Bay, tới đây chút." Thiệu Phi nghe tiếng chạy tới: "Sao thế?" "Chú xem người này." Trần Tuyết Phong ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh là thi thể của một người đàn ông trẻ tuổi. Hắn từ trên cổ người đàn ông gỡ xuống một sợ dây chuyền có thể đặt ảnh chụp, thở dài nói: "Lòng người khó dò a." Thiệu Phi nhận lấy, chân mày nhăn lại. Cô nương người da đen trong bức hình cậu cực kỳ quen thuộc, thời gian chụp hình hẳn là mấy năm trước, cô nương kia trẻ hơn rất nhiều so với lần đầu tiên ở trong phân đội chữa bệnh gặp mặt, mặc quần áo võ trang phân liệt, cười tới cực kỳ thoải mái. Lần trước sau khi xảy ra chuyện, cậu còn lạc quan mà khuyên chính mình — Cô ấy chỉ là sau khi rời khỏi phân đội chữa bệnh bị võ trang phân liệt lợi dụng mà thôi. Song sự thật lại là, cô ta rất sớm trước kia đã là một thành viên của võ trang phân liệt, tới phân đội chữa bệnh tiếp nhận trị liệu là tỉ mỉ chuẩn bị âm mưu, cô ta dùng hoạt bát và lạc quan lừa mọi người, thậm chí thiếu chút nữa dùng thiện lương cô ta giả vờ ra giết những người đã cứu cô ta. Thiệu Phi ném dây chuyền xuống đất, một cước giẫm nát. Đoàn xe lại lần nữa lên đường. Lúc quá nửa đêm, trên đường quỷ ảnh lắc lư, tiếng nổ mạnh không ngừng nghỉ và an tĩnh đột nhiên phủ xuống không biết cái nào làm cho người ta bất an hơn. Rất nhiều đường đều đi không thông, Thiệu Phi phải dò đường hết lần này tới lần khác. Cậu trước kia không có nhiều kiên nhẫn, hành hạ cả đêm như vậy đã sớm không chịu được. Hiện tại lại bình tĩnh lạ thường, một đường đi không thông, thì lại tìm được khác, ngoại trừ giữa lông mày càng nhăn càng chặt, biểu tình cơ hồ nhìn không ra thay đổi. Trên đường Ngải Tâm đổi chỗ ngồi với cậu, cậu đã rất mệt, mấy ngày nay không ngủ được một giấc ngon, tia máu đỏ trong mắt chưa từng biến mất. Ngải Tâm để cho cậu ngủ một lát, cậu ôm súng trường tựa vào trên lưng ghế phó lái, thần kinh căng thẳng nhưng làm sao cũng không thả lỏng xuống được. Nếu như là đội trưởng, hiện tại sẽ làm thế nào? Đột nhiên nhớ tới Tiêu Mục Đình, vốn chỉ là muốn đứng ở góc độ của Tiêu Mục Đình suy nghĩ vấn đề. Nhưng một khắc chạm tới cái tên này, trái tìm liền truyền đến khác thường. Trong lúc vô tình, xoang mũi xót tới khó nhịn. Là cảm giác muốn khóc. Tiền đồ! Cậu cấu mình một cái, mở to hốc mắt phát trướng, nén nước mắt trở lại, mắng thầm: Con mẹ nó mày khóc cái gì? Không chết không bị thương, chỉ là mệt mỏi mấy ngày, tạm thời tìm không được đường về doanh mà thôi, cái này có gì phải khóc?Con ngươi ở trong bóng tối thu chặt, cậu rũ lông mi mắt, nghe được thanh âm trong lòng — Mình chính là, chính là nhớđội trưởng mà thôi.Trước tảng sáng, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi. Mắt thấy dầu lại sắp không đủ, Thiệu Phi bất đắc dĩ quyết định vứt bỏ một chiếc xe, 7 lính đặc chủng cộng thệm 6 nhân viên được cứu, chen chúc trên hai chiếc xe cũng không phải không được. Nhưng không tìm được đường đi thông tới phía Bắc vẫn là vấn đề. Một lần nữa trước khi lên xe, Thiệu Phi thấp giọng nói với Ngải Tâm: "Em muốn từ Kampocha đi đường vòng." Ngải Tâm quát lên: "Chú điên hả? Đó là địa bàn của lính đánh thuê và đội buôn lậu súng ống đạn dược!" "Ngoại trừ nơi đó, còn có đường nào có thể về?" Thiệu Phi ra vẻ ung dung: "Bọn họ là lính đánh thuê, chúng ta còn là lính đặc chủng đấy!" "Đệt, dẹp mẹ đi! Mấy trăm tên lính đánh thuê với 7 tên lính đặc chủng?" Ngải Tâm chỉ chỉ xe Jeep: "Còn là lính đặc chủng mang theo 6 con ghẻ!" "Nhỏ giọng chút, đừng nói người ta như vậy." Thiệu Phi cười cười: "Trở về tố cáo anh, để cho chính ủy lên vài khóa tư tưởng chính trị cho anh." Lúc trước xe của Thiệu Phi và Ngải Tâm không mang theo những người khác, hiện tại phải nhét lên 4 người — Trần Tuyết Phong và 3 nhân viên. Xe đi về phía Kampocha, dọc đường tùy ý có thể nhìn thấy xe hơi bốc cháy và đống đổ nát của nhà cửa sau khi sụp đổ, không trung thỉnh thoảng bay qua đạn hỏa tiễn, tiếng chói tai "vèo vèo" nghe tới da đầu người tê dại. Nhân viên chỗ ngồi phía sau nói, lần này nếu như có thể an toàn trở về nước, sau này không bao giờ vì kiếm tiền tới những chỗ như này nữa. Ngải Tâm đỡ trán, làm bộ không nghe thấy, Thiệu Phi ở trong gương chiếu hậu hướng bọn họ cười nói: "Yên tâm, khẳng định đưa mọi người bình an trở về." Song vừa dứt lời, tiếng súng dày đặc đột nhiên vang lên, phía sau truyền đến tiếng phanh xe bén nhọn, Thiệu Phi dồn sức đánh tay lái, tránh né đạn hỏa tiễn từ phía trước thẳng tắp vọt tới. Xe Jeep hướng bên trái nghiêng phạm vi lớn, cơ hồ ngã lật, Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong vội vàng lên cò. Đạn hỏa tiễn sượt qua sườn xe, ở trên mặt đường gồ ghề nổ ra một cái hố to. Nổ tung làm cho sườn xe mãnh liệt rung động, Thiệu Phi cắn chặc khớp hàm tránh né một quả đạn hỏa tiễn lại bay tới, ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy xe Jeep theo sát phía sau cũng dồn toàn lực lao vùn vụt. Tình huống bây giờ cũng không ngoài dự liệu của cậu, vùng này bị đội buôn lậu súng ống đạn được khống chế, nếu muốn thông qua ắt phải bùng nổ bắn nhau. Đây là con đường duy nhất, cậu phải xông vào! Lúc này chưa tới khu vực nòng cốt của Kampocha, Thiệu Phi sau khi né tránh đạn liên tiếp hướng bên phải xoay một cái, vốn định lao vào bên trong đống đổ nát một bên, trước lúc rẽ, tiếp tục ép buộc đột phá. Nhưng Trần Tuyết Phong đột nhiên hô: "Cái ĐM, có xe đuổi theo!" Trong gương chiếu hậu, một chiếc xe Jeep vừa nhìn đã biết cải trang qua càng ngày càng gần, lính đánh thuê đứng ở bên trên cầm trong tay ống phóng rocket, đang muốn bắn. Thiệu Phi giẫm phanh xe một cái, cấp tốc đảo xe, Ngải Tâm ngầm hiểu, một cước đá văng cửa xe, phi thân nhảy ra ngoài xe, sau khi lăn mình vài cái một súng bắn gục người điều khiển quân địch. Chiếc xe kia xiêu vẹo xông về ven đường, đạn hỏa tiễn mất phương hướng, đụng vào trên sơn nham bên cạnh, nhất thời, cát đá lăn xuống, giống như thác nước vạn trượng. Thiệu Phi một tay nắm tay lái, một tay cầm súng lục, vung súng lên cò, ở sườn xe tại chỗ trong nháy mắt xoay tít, bang bang hai súng, giải quyết lính đánh thuê trên xe Jeep. Đạn góc tối cũng không ngừng nghỉ, cậu giẫm chân ga, thừa dịp dẫn lung tung một chiếc xe khác tiến vào đống đổ nát. Trong lòng cực độ khẩn trương lại cực độ bình tĩnh, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa còn có binh đuổi theo, chúng ta đổi xe." Ngải Tâm nói: "Cái gì?" "Anh dẫn ba người bọn họ đi tới chiếc xe phía sau." Tốc độ nói của Thiệu Phi cực nhanh: "Tuyết Phong ở lại giúp em, để cho Chu Tân cũng tới đây, bọn em phụ trách mở đường và dẫn lính đánh thuê rời đi, Ngải Tâm, anh nhìn đúng thời cơ, có cơ hội đột phát, liền lập tức lái ra ngoài." "Không được!" Ngải Tâm quát: "Dựa vào cái gì chú đi dẫn lính đánh thuê ra? Anh muốn ở lại! Anh vốn là ở trên xe này, anh không đổi với Chu Tân!" "Phải đổi!" Thái độ của Thiệu Phi không cho phản bác: "Trong bảy người chúng ta, bàn về kỹ thuật lái, em thứ nhất, anh thứ hai. Trừ anh ra, ai lái chiếc xe kia em cũng không yên tâm!" "Anh......" "Lời của đội trưởng, mày có nghe hay không?" Ngải Tâm còn muốn nói tiếp, lại bị Trần Tuyết Phong lớn tiếng cắt đứt: "Đi, mang ba người bọn họ qua đó, đổi Chu Tân tới đây. Tao với Chu Tân nghịch súng lợi hại hơn mày, bọn tao bảo vệ Máy Bay, mày á đừng quan tâm lung tung." Hai xe song song dừng lại, nhân viên nhanh chóng dời đi. Hốc mắt Ngải Tâm đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Thiệu Phi, hô: "Máy Bay! Về doanh gặp!" Thiệu Phi giẫm chặt chân ga, bình tĩnh mà hít sâu một hơi, "Về doanh gặp!" ______________ Máy Bay không ở cạnh chồng lúc đíu nào cũng ngầu lòi (°∀°)
|