Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối
|
|
Chương 5[EXTRACT]Trong phòng đột nhiên yên tĩnh. 3 giây sau, Hề Điền rụt cổ lại: "Anh nói cho phép tôi quét dọn mà." Chung Hạo hít sâu, tỉnh táo lại, đem bức ảnh bỏ vào trong ngăn kéo. Hề Điền tuy bị hắn quát, nhưng mà vẻ mặt cũng không phải đang sợ lắm, còn ló đầu lại nói: "Xin lỗi nha, tôi chỉ thấy nó trên bàn nên mới tò mò thôi. Tôi không cố ý đâu." "Là tôi phải xin lỗi cậu." Chung Hạo cúi đầu, xoa xoa mi tâm, "Nhưng mà từ giờ cậu đừng vào đây nữa." Hề Điền ngoan ngoãn gật đầu, ôm mấy cuốn sách đã chọn ra ngoài, sau đó mới nói thầm: "Xem thì cũng thấy ròi, sau này có vào hay không thì khác cái gì à..." Bên trong cánh cửa, lòng Chung Hạo rối thành một nùi. Hắn và người thanh niên trong hình đó cũng ba năm chưa gặp lại rồi. Hắn vẫn nhớ dáng vẻ chật vật của cậu khi cầu cứu hắn, cả người ướt sũng nước mưa, mặt trắng bệch như tờ giấy. Cậu bị một vị quyền cao chức trọng vừa ý, cứ quấn chặt không rời, hết cách đành tìm hắn xin che chở. Hai người diễn một vở kịch, bên ngoài mặt mũi hắn lạnh lùng, nhưng khi nhìn cậu khôi phục dáng vẻ nho nhã điềm đạm thì mỗi ngày hắn động lòng càng sâu. Nhưng hắn còn chưa kịp thổ lộ tâm ý cho đối phương thì thế gian đã mấy bận xoay vần, cậu đã cùng vị quyền cao chức trọng kia hát vang khúc ca khi hai ta về một nhà. Rồi đến một ngày nọ, cậu thanh niên tóc đen ấy được người yêu kéo vào lòng, ánh mắt nhìn về hắn chỉ đơn giản là cảm ơn. Hắn nuốt tất cả lời muốn nói vào trong, chỉ gật đầu, nhìn máy bay bay qua đại dương, tới một miền đất khác. Cứ như thế, mấy năm đã qua, chút tình cảm ngày ấy thật ra đã phai nhạt rất nhiều, chỉ là cứ nhìn bức ảnh đó mãi cũng thành quen. Chung Hạo thở dài, lắc đầu một cái. Trước giờ cơm tối trước, Chung Hạo gõ cửa phòng Hề Điền. Đã lâu chưa thấy cậu ra, Chung Hạo lại gõ, tiện tay đẩy một cái, vậy mà không khóa. Hề Điền vẫn luôn không thích đóng cửa, thói quen này đến giờ không thay đổi. Chung Hạo không lên tiếng, đi vào thấy Hề Điền đang ngồi trên giường đọc sách, sách vở mở ngay ngắn trên bàn nhỏ, cái đầu gật gật. Nghe Chung Hạo gọi, cậu vẫn còn mơ màng ngẩng lên nhìn, kêu "A" một cái, vội vã gấp sách lại, theo bản năng xoa mắt một cái. Mặt cậu hơi hồng, nhanh chóng xuống giường, hỏi: "Tiên sinh có chuyện gì không?" "Ăn cơm thôi." Chung Hạo trầm ổn nói, "Chuyện buổi chiều, vẫn muốn nói xin lỗi cậu." "Thực ra không có gì đâu", Hề Điền vui vẻ nói, "Ngài không nói tôi cũng quên rồi." "Tự nhiên nhìn thấy một người giống mình thế, cậu không ngạc nhiên à?" Hề Điền tìm dép lê, vừa tìm vừa nói: "Không, trên trái đất có mấy tỉ người, có hai người giống nhau cũng không có gì lạ mà!" Với không tới dép lê, đầu ngón chân trắng tròn sạch sẽ của cậu giật giật, hiện ra nét vẫn còn rất trẻ con, "Thật ra tôi đã sớm biết có người như vậy rồi, có chuẩn bị tâm lý." Chung Hạo: "... Sao mà cậu biết?" "Chung Dịch nói", Hề Điền xỏ dép lê đứng lên, cười hiền, "Tôi vẫn luôn muốn thấy bức ảnh đó nữa kìa."
|
Chương 6[EXTRACT]By Linh Chung Dịch giữ Hề Điền lại tầm hai tháng, hơn ba tháng trước đó, hai người đều tự nhiên mà kể hết một lượt. Mới bắt đầu quãng thời gian ấy, Hề Điền vì mẹ nuôi qua đời nên rất suy sụp, còn công bằng mà nói thì Chung Dịch là một thằng công tử bột não phẳng, không biết làm thế nào cả, vắt óc vận dụng hết bản lĩnh toàn thân mới khiến cậu trở nên vui vẻ. Sau đó hai người liền nhằm vào Chung Hạo làm thật nhiều ngâm cứu, vô cùng ngu xuẩn mà nghĩ mãi, làm thế nào mới có thể để Chung Hạo đồng ý giữ lại đứa bé. Chung Dịch còn vội vã cuống cuồng mà nói cho cậu biết: "Mặc dù bây giờ mới nói cho cậu thì rất không tử tế, thế nhưng cái gì ra cái đó, anh tôi đã có người trong lòng! Cái người kia rất giống cậu, nên lúc đầu tôi mới tìm cậu... Nhưng ai mà ngờ cậu lại có tình cảm không nên với anh ta, sẽ rất là bi thảm đây." Hề Điền liền vỗ ngực một cái với Chung Hạo, bảo đảm nói: "Tiên sinh yên tâm, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất sớm rồi!" Cậu thế này sẽ giúp hắn giảm nhiều phiền phức, Chung Hạo gật gật đầu, nhìn đôi mắt cậu đen bóng giống như con cún nhỏ, rồi khẽ vuốt tóc cậu. Trong khoảng thời gian này, Chung Hạo phải đi công tác, trước khi đi hắn cũng nói rõ tình huống với dì quản gia. Người phụ nữ trung niên này đã làm giúp việc cho nhà hắn nhiều năm, luôn coi hắn như con ruột, mặc dù đối với chuyện con trai có thể mang bầu thì có hơi phức tạp một xíu, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của hắn. Hắn và Hề Điền thêm bạn trên WeChat. Sau lần nói chuyện đó, khoảng cách dường như được kéo lại không ít, cậu cũng rất hoạt bát, thỉnh thoảng còn gửi cho hắn vài tấm hình. Có lúc là đóa hoa mới nở trong vườn, có khi là ô cửa sổ thủy tinh được lau đến sáng loáng, có lúc lại là nước ô mai lạnh cậu tự pha. Lúc đầu Chung Hạo không để ý lắm, về sau thì cũng thỉnh thoảng bình luận vài câu, làm cậu nhóc càng thêm hăng hái. Cậu rất biết cảm nhận cuộc sống, giống hệt như một cậu bé chưa lớn, xung quanh có gì cũng phải khoe một cái, có lần không cẩn thận còn gửi nhầm ảnh cap màn hình cuộc nói chuyện với Chung Dịch cho hắn. Chung Hạo: "Các cậu vẫn thường liên lạc à?" Hề Điền: "Cậu ấy ở nước ngoài buồn mà, tiếng Anh lại không tốt... Tiền tiêu vặt lại bị cắt hơn một nửa, ngày nào cũng than thở kêu ca với tôi 233333." Chung Hạo bĩu môi, bảo trợ lý mở thẻ lại cho Chung Dịch, đương nhiên đi kèm một combo giáo huấn và nhắc nhở. Cậu em họ cảm tạ ân lớn của hắn, gọi điện lại nịnh nọt tâng bốc nửa ngày, từ nhỏ đến lớn Chung Hạo nghe đến mọc kén luôn rồi, ậm ờ vài câu, cúp máy luôn. Trước ngày về một hôm, Chung Hạo phải đi dự một bữa tiệc tối, là tiệc của nhà họ Tân đứng đầu thành phố D. Trong số những người cùng thế hệ, người duy nhất có thể cạnh tranh với Chung Hạo chỉ có cậu cả nhà họ Tân. Tuy hắn và vị công tử này hay bị đem ra so sánh, nhưng thật ra họ gặp nhau rất ít. Tiệc tối quá nửa, Tân đại thiếu cầm ly rượu đến cạnh hắn. Hai người cười cười cụng ly, anh ta nheo nheo đôi mắt hồ ly lại, nhấp một ngụm rượu: "Chung tiên sinh, gần đây lệnh đệ thế nào?" (có trải qua tốt không) Chung Hạo trên mặt không lộ ra vẻ gì: "Nó chẳng có chí hướng gì, dạo gần đây tôi mới cho ra nước ngoài học tập. Tân tiên sinh đã từng gặp nó rồi chăng?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Tân đại thiếu tràn đầy ý cười, ý vị thâm trường nói: "Cậu ấy nợ tôi một vật. Lần sau mà gặp, tôi sẽ nhắc cậu ấy trả lại cho tôi." ____ Quên mất không chú thích từ đầu, Chung Hạo gọi Chung Dịch là "đường đệ", nghĩa là em con chú ruột, có nghĩa hai anh em đó cùng 1 ông nội. Tớ để là "anh em họ" nhé, nhưng mình hiểu là anh em nhà đấy thân nhau, cũng yêu thương nhau như ae ruột.
|
Chương 7[EXTRACT]Chung Dịch chọc phải phiền phức chắc chắn hơn nửa chính là vị này. Chung Hạo đã tập mãi thành quen, không sợ cũng không nổi điên, chỉ là đem cái tài khoản mới mở kia khóa lại lần nữa. Nghĩ bụng thằng ranh này kiểu gì cũng sẽ sớm tìm hắn kêu trời gọi đất, không còn xu nào đảm bảo là nó ngoan ngay. Quả nhiên một lát sau, Chung Dịch liền gọi điện thoại cho hắn: "Anh ơi!!!" Chung Hạo cúp máy, chờ gã lần thứ hai gọi lại mới lạnh lùng nói: "Gào cái gì mà gào? Mày và họ Tân kia xảy ra cái gì?" Nếu ngọn nguồn đã bị anh gã biết rồi, Chung Dịch không thể làm gì khác hơn là ấp a ấp úng khai ra. Sau khi mẹ nuôi Hề Điền sinh bệnh, cậu làm thêm một lúc mấy việc, trong đó có một việc là nhân viên tạp vụ ở quán bar. Cậu ngốc nghếch làm được mấy ngày, cuối cùng vẫn bị người ta theo dõi, lúc mặc bộ đồng phục bưng rượu qua thì vừa hay gặp Chung Dịch với đám hồ bằng cẩu hữu ở trong phòng bao. Mà người duy nhất không thuộc đám hồ bằng cẩu hữu của gã là Tân đại thiếu, trùng hợp lại là nhân vật chính tối hôm đó. Gã kiên trì lôi Hề Điền qua, tên Tân đại thiếu kia cũng cười nói nhìn trúng khuôn mặt này. Lại nói mấy tháng sau, gã chăm nom Hề Điền mang thai, nghẹn đến mức sắp thành tiên luôn rồi, nhịn không được đi tìm cậu trai xinh xẻo hạ hỏa, ai ngờ lại đụng trúng vị oan gia không chọc nổi này. "Anh, em thật sự không cố ý! Tân Khánh không nói cậu trai đó hắn bao rồi, em, em em... chỉ là thấy cậu ta dễ nhìn thôi, cũng không phải cố ý muốn..." Chung Hạo hỏi: "Cố ý muốn cái gì?" Hãm vl. Chung Dịch che miệng, liên tục lắc đầu rồi nhận ra anh gã không nhìn thấy, liền vội vàng nói: "Em không phải cố ý muốn kích động Tân Khánh!" "Vậy hắn nói mày nợ hắn một vật là nợ cái gì?" "Hắn nói muốn, muốn Hề Điền... Hoặc là một người xinh đẹp như thế." Chung Dịch vội nói, "Em làm sao có thể mang Hề Điền cho hắn, anh nói đúng không!" Chung Hạo thực sự là bị gã làm cho đau đầu, sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc liền cúp điện thoại. Trước mắt cũng chưa thấy Tân Khánh có ý muốn truy cứu, khả năng chỉ coi Chung Dịch là thằng ngốc, muốn đùa một chút mà thôi. Trợ lý đã sắp xếp xong hành lý, ngày mai sẽ về. Chung Hạo ngủ rất sớm, trước khi ngủ còn nhận được ảnh một khay bánh quy hôm nay Hề Điền làm thử, trông chẳng đẹp gì hết, nhìn lại thấy chút ngốc ngốc đáng yêu, hợp với câu nói đi kèm: "Ngày mai mời ngài ăn nha, ngủ ngon!" Cậu không buồn không lo như thế, so với những gì mình vừa nghe được trong điện thoại, Chung Hạo có hơi buồn, cũng không trả lời tin nhắn của cậu. Ngày thứ hai lúc về đến nhà, Hề Điền đã không kiên trì nổi mà chạy đến, vui vẻ đưa cho hắn đưa bánh quy, miệng nhỏ không ngừng nói: "Tiên sinh ngài có mệt không? Sáng sớm nay tôi làm lại mẻ khác, anh xem có phải là trông ngon hơn hôm qua không! Ăn ngon lắm đấy nhé, lại còn ngọt nữa. Anh ăn thử không?" Chung Hạo vội vã nhận mấy cái bánh, sừng sộ lên giáo huấn cậu: "Đứng im." Hề Điền nháy đôi mắt to, lùi lùi về cạnh tường, lúc này mới dừng lại. "Chung Dịch mà dám chạy nhảy trong nhà tôi thế này, tôi sẽ cho nó chép gia quy ba mươi lần luôn." Chung Hạo nhìn, "Huống hồ trong bụng cậu còn hơn một người." Hề Điền gãi đầu một cái: "Gia quy là cái gì vậy?" Sự chú ý của cậu lệch lạc quá rồi đấy nhé. Chung Hạo câm nín, không để ý tới cậu, cắm đầu đi thẳng về thư phòng. Hề Điền không buông tha, vừa kích động hắn nếm thử bánh, vừa tận dụng mọi thời cơ hỏi: "Nhà anh còn có cả gia quy cơ à, cho tôi xem thử cái được không?" "... Cậu không phải người nhà tôi, xem cái gì mà xem." Hề Điền tiếc nuối "A" một tiếng nhưng vẫn rất tò mò, suy nghĩ đột nhiên thay đổi lại nói: "Bây giờ là thời đại nào rồi, xem một tí có sao đâu, thế này nhé, tôi không phải người nước ngoài nhưng vẫn xem được luật của người ta đấy thôi... Tôi rất muốn biết, tiên sinh, anh để tôi xem một tí ti thôi được không?" Cậu chỉ thiếu lôi kéo tay áo hắn cầu xin nữa thôi, Chung Hạo quay lại nhìn cậu chằm chằm. Bánh bích quy để trên bàn, Hề Điền vội vã giục hắn ăn thử, cuối cùng Chung Hạo cầm lấy một cái, không ăn mà nhét vào miệng cậu, Hề Điền gân cổ banh quai hàm nhai hai cái, cũng cầm một miếng đưa tới miệng hắn muốn đáp lễ. ... Chung Hạo bất đắc dĩ phải ăn. Hề Điền nhai nhai rồi nuốt xuống, cười gian như vừa thực hiện được quỷ kế, nói: "Tiên sinh, anh ăn bánh quy của tôi thì phải đáp ứng một yêu cầu của tôi đấy nhé!"
|
Chương 8[EXTRACT]Chung Hạo đời này chưa từng gặp ai tự nhiên ruồi như thế, bị cậu làm cho không còn cách nào khác. Dì quản gia thích những cái xưa cũ, mấy năm trước Chung Dịch bị phạt chép gia quy còn bị bà cất đi, bây giờ vừa hay dùng đến, phủi phủi bụi rồi đưa cho Hề Điền. Hề Điền vừa xem vừa cười: "Đi nhẹ nói khẽ, không được làm việc lỗ mãng, mỗi ngày ít nhất phải tĩnh tọa nửa giờ tu thân dưỡng tính... Khi ăn mỗi món không được quá một bát? Cơm trưa tiêu chuẩn ba món một thịt, bữa tối cũng vậy?" Cậu cười đến không ngậm nổi miệng, "Tiên sinh, gia quy nhà anh lạ quá nhỉ!" "Gia quy tùy theo từng người, " Chung Hạo mặt không thay đổi giải thích, "Thời gian đó Chung Dịch quá béo, nhất định phải giảm béo." Hề Điền che miệng, bật cười một tiếng, lại xem tiếp. Chung Hạo nhìn đỉnh đầu có vài lọn tóc nhếch lên cùng khuôn mặt tú lệ nghiêng nghiêng mỉm cười của cậu, đến cả cơ thể gầy gầy, rồi tới bụng nhỏ hơi nhô lên, trong lòng mềm mại hẳn. Hề Điền xem xong gia quy liền đặc biệt hứng thú với vẻ ngoài của Chung Dịch lúc đó, lần này Chung Hạo không chiều cậu nữa, mượn cớ phải làm việc để cậu yên tĩnh lại. Hề Điền cũng không phải người thích cố tình gây sự, ngoan ngoãn gật đầu, chỉ hỏi: "Vậy tôi có thể lại mượn sách xem được không? Sẽ không làm ồn đến anh." Lần trước đã nói cậu không cho cậu vào thư phòng nữa, cuối cùng cũng không cho là thật, trái lại Hề Điền còn ra vào càng ngày càng tự nhiên. Gian thư phòng này rất lớn, bên kia cũng có cái bàn nữa, Chung Hạo nghĩ nghĩ liền đồng ý. Hắn mở máy vi tính ra, xử lý mấy công việc ở công ty, Hề Điền không biết đã chạy đến giá sách nào rồi, cũng coi như nói được làm được, hồi lâu không vang lên tiếng động nào. Chung Hạo đi liền mấy ngày, lúc về lại ngồi liên tục mấy tiếng trên máy bay, vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, ngồi một lát liền buồn ngủ. Cứ miễn cưỡng làm việc thì cũng chẳng được việc mấy, hắn khẽ xoa mi tâm rồi dựa vào ghế, quyết định đánh một giấc ngắn đã. Không biết bao lâu, hắn cảm giác được một đôi tay nhẹ nhàng chạm vào mình, mấy giây sau, ngón tay nhẵn nhụi mềm mại thăm dò giống như sờ lên hai bên huyệt thái dương, dịu dàng tỉ mỉ xoa xoa hai lần. Cảm thấy thoải mái, hai hàng lông mày đang nhăn lại của hắn cũng khẽ giãn ra, ngủ cũng thoải mái hơn chút. Mấy phút sau, hắn lại thấy có chỗ nào không đúng -- sau đó mới muộn màng nhận ra, từ trước tới nay hắn chưa từng ngủ say như vậy, quả thực thoải mái đến mức quá đáng! Hắn mở mắt ra, dùng sức một chút đứng lên, Hề Điền sợ đến mức nhảy về sau một bước, giơ tay vô tội nhìn hắn: "Tiên sinh anh dọa tôi rồi..." "... Cậu đang làm gì?" "Anh đang rất mệt đấy, nhìn này, vành mắt đen hết cả", ngón tay Hề Điền chọt chọt hai cái, "Cho nên tôi giúp anh xoa bóp thôi mà." Chung Hạo dỡ xuống phòng bị, nói: "Cảm ơn nhiều." Hề Điền méo miệng, lại nói: "Nếu không anh cứ ngồi xuống ngủ tiếp đi, kỹ thuật xoa bóp của tôi tốt lắm đấy!". Cậu gãi đầu một cái, "Bây giờ tôi cứ ăn chùa ở chực nhà anh cũng ngại lắm ấy, giúp anh đấm bóp một chút, cũng coi như là biểu đạt lòng biết ơn với anh." Móng tay cậu gọn gàng trơn bóng, đầu ngón tay cũng mềm mại, dùng lực vừa phải quả thật là vô cùng thoải mái. Chung Hạo nhìn ánh mắt thẳng thắn của cậu, lời cự tuyệt khó có thể nói ra, chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào, thế mà thật sự ngồi xuống, nghĩ thầm cứ cho cậu bóp vài phút là xong vậy. Hề Điền lần này vô cùng vui vẻ, một lần nữa lại gần, hết sức chuyên chú mà bắt đầu mát xa. Chung Hạo nhắm mắt lại, trong lúc vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên nghe Hề Điền thốt lên một câu: "Tiên sinh!" Hắn "Ừ" một tiếng, mới nghe Hề Điền đần độn nói tiếp: "Nhìn gần thế này tôi đột nhiên nhận ra, hóa ra anh lớn lên đẹp trai thật đấy..."
|
Chương 9[EXTRACT]"...Cậu có ý gì?" "Khen anh đấy!" Hề Điền nói, "Chả lẽ chưa bao giờ có ai khen anh à?" Khen đương nhiên là có người khen rồi, thế nhưng câu khen từ miệng Hề Điền cảm giác nó cứ không đúng. Chung Hạo không nói gì, cảm thấy cậu mát xa cho cũng cứ sao sao, Hề Điền vẫn không cảm nhận được, nói tiếp: "Lông mày và mũi của anh cũng đặc biệt đẹp đẽ, rất dương cương suất khí! Tôi vẫn luôn bị người ta nói lớn lên quá mức nữ tính, bị người ta cười nhạo suốt, hi vọng nếu như bảo bảo là bé trai sẽ không quá giống tôi..." Chung Hạo: "... Cậu hy vọng nó sẽ giống tôi đúng không?" Hề Điền gật đầu: "Đúng vậy!" "Cậu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đấy?" Chung Hạo triệt để bất đắc dĩ, gạt tay cậu ra, đứng lên nhìn cậu. Đôi mắt Hề Điền mang theo nghi hoặc mà mở to, Chung Hạo cách cậu một cái ghế tựa, nửa người trên nghiêng về phía cậu, hỏi: "Cậu đang câu dẫn tôi đúng không?" Chung Hạo rất cao, cứ như vậy mà nghiêng người sang, y hệt như một bóng ma. Cái khuôn mặt vừa mới được khen là quá đẹp quá dễ nhìn kia lần thứ hai khuếch đại, lần này biểu tình khác hẳn, lạnh nhạt mà uy nghiêm, có một cảm giác ngột ngạt khó nói nên lời. Hề Điền không tự chủ chớp chớp mắt, nhỏ giọng một chút: "Cái gì là câu dẫn vậy?" "Cái câu mà cậu vừa mới nói, có nghĩa khác," Chung Hạo bật dậy, "Đầu tiên nói cho cậu biết, đứa trẻ trong bụng cậu kia kìa, nếu như lớn lên quá giống tôi, sẽ rất phiền cho tôi đấy biết không, sau này nó có phải đi sửa mặt không thì cũng chưa nói chắc." Hai người đã chung sống một quãng thời gian, cũng coi như bình an vô sự, mấy câu này nói ra thật sững sờ. Hề Điền sửng sốt hai giây, lúc này mới nhớ tới bản thỏa thuận mình đã ký, liền xấu hổ đỏ mặt. Cậu "A" một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Tiên sinh thật xin lỗi, tôi không cố ý!" Ngón tay cậu vân vê góc áo, lộ vẻ lúng túng hiếm thấy, "Tôi tôi tôi cái đó... Đầu óc không tốt lắm, luôn nghĩ gì nói nấy... Tôi sẽ nghiên cứu thêm, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa!" Hề Điền dịch đến cạnh cửa, nếu không phải bụng quá lớn, phỏng chừng lòng bàn chân sẽ như bôi dầu mà bỏ chạy. Chung Hạo nhìn bước chân của cậu, nhắc nhở một câu đi cẩn thận, sau đó mới nhớ tới câu "nghiên cứu" của Hề Điền. Hắn nghi ngờ mà nghĩ: Nghiên cứu cái gì, có cái gì tốt mà nghiên cứu? Hề Điền sau khi trở lại, đóng chặt cửa phòng, lấy tay che mặt, che một hồi mới lấy điện thoại di động ra. Thật lòng cậu rất muốn, nếu như sinh được một bé trai nó sẽ trở thành một người mạnh mẽ, dù sao khi cậu còn bé, bởi vì khuôn mặt quá mềm mại đã bị bắt nạt không ít lần, nếu bảo bảo lại bị như vậy thì cậu sẽ rất đau lòng. Cậu nói như vậy vì thật sự nghĩ thế, còn câu dẫn tiên sinh gì đó mới không có đâu, hơn nữa phản ứng của tiên sinh rất lạnh nhạt đó, nào có thể tính... Cậu rất muốn nói, tiên sinh, sau đó anh cố ý đem mặt dựa vào gần như thế là sao đấy, hại tôi tim đập nhanh quá, đây mới gọi là câu dẫn đấy biết không! Không đúng không đúng lạc đề, là do tự mình nói sai, không tốt. Hề Điền bấm điện thoại di động tìm một lát, lúc này mới phát hiện thì ra tháng này đã có thể biết giới tính thai nhi rồi, cậu âm thầm lưu vào nhắc nhở. Ghi xong, cậu nhìn chăm chú điện thoại, tâm trí lại mơ màng nghĩ đến, cậu chưa từng ở địa vị của Chung tiên sinh, không biết có khi nào đối phương sẽ cảm thấy bị mạo phạm hay không... Có phải nên tìm vài cuốn sách liên quan để đọc sẽ tốt hơn không? Buổi tối hôm đó, Hề Điền tìm trên điện thoại, ghi ra một đống note, đầu tiên là "Một trăm bí quyết nhất định phải nắm giữ khi ở chung với nhân sĩ thuộc xã hội thượng lưu", "Vạch trần quy củ bí mật không-muốn-ai-biết của giới nhà giàu", phân loại rõ ràng, cậu nhìn một chút cảm thấy không hiểu nổi, nhìn đến đầu váng mắt hoa, trong lúc vô tình hiện ra kết quả liên quan - một quyển tiểu thuyết. Tuy rằng Hề Điền vừa nhìn vừa khiếp sợ, lòng thầm nói "Trong này toàn là chuyện bốc phét đấy", nhưng mà vài ngày sau, điện thoại của cậu vẫn bị mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhấn chìm.
|