Gia Hữu Đại Giá Lang
|
|
Chương 50: Hầu hạ ngươi![EXTRACT]Đến tháng 6, nhiệt độ không khí tuy có tăng lên, nhưng cũng không tính quá nóng, gió nhẹ hiu hiu, trong không khí là mùi mát mẻ. Nhưng Ngải Thanh lúc này lại rất khô nóng, bởi vì loại vận động xấu hổ nào đó. Nam tử Hạnh tộc tuy có thể thụ thai, lại không có âm đạo như nữ tử, sinh tử đều dựa vào hậu đình. Nhưng hậu huyệt của nam tử so với nơi đó của nữ nhân thật sự chặt hẹp, cho nên lúc mang thai 7 tháng liền phải đúng hạn làm ít vận động mở rộng lỏng dần cúc hoa, như vậy lúc chân chính sinh sản có thể giảm bớt cảm giác đau cho dựng phu, tăng cao xác suất thành công của sinh sản. Đã là làm khuếch trương nơi bí mật như vậy, trừ bạn đời thân mật nhất, liền không còn ai có thể. Đêm nay, trăng sáng sao thưa, ánh trăng màu trắng bạc chiếu vào suối nhỏ chầm chậm chảy, cùng nước suối trong veo phản xạ vào trong cửa sổ, nhấp nháy, và tiếng nước chảy róc rách, làm đêm giữa hè yên tĩnh này tràn đầy sức linh động. "Ư....đừng....a...." Ở trong phòng bên cạnh suối nhỏ không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ mê người. "A....Lương, ngươi....a, nhẹ chút...." "Thanh nhi, nhịn chút nữa, rất nhanh liền tốt......" Nghe kỹ thêm, tiếng kiều diễm này không phải chính là phát ra từ trên giường gỗ phủ màn the mỏng trong phòng sao, lờ mờ, lại càng khiến người nghĩ sâu xa, muốn tìm hiểu đến tận cùng. Vén màn the ra, trên giường gỗ nằm thẳng một cơ thể trắng nõn trơn bóng trần trụi, từ cổ thon dài đến xương quai xanh tinh xảo, từ ngực nhẵn nhụi đến bụng to tròn nhẵn, đôi chân trắng nõn thon dài bị gác lên, mở ra hình chữ bát. (八) "Ư.....Lương....được, được chưa?" Cơ thể trắng nõn không ngừng uốn éo, trong miệng phát ra tiếng thở dốc mơ hồ. "Chờ lát nữa, Thanh nhi....." Trần Lương dưới bụng tròn lúc này đang vùi đầu ở hạ thân Ngải Thanh, nửa thân trên tráng kiện rắn chắc lõa thể, trên da thịt màu mạch thấm mồ hôi, nến chiếu sáng tỏa ra ánh sáng mê người. Duy nhất khiến người tiếc nuối, chính là tiết khố của nam tử cường tráng, lúc này đang hoàn hảo mặc trên người. Nhìn kỹ, mới phát hiện nam tử đang không ngừng uốn éo trên giường chỉ là ngọc trụ trên tay nam tử cường tráng, này chính là Ngải Thanh mấy ngày này phải chịu đựng vận động xấu hổ. "Ư, đừng.....đừng tiếp tục nữa....a, Lương....ta, chịu không nổi...." Tiếng rên rỉ của Ngải Thanh ngày càng nhanh, như sắp đến điểm giới hạn, hết cách, người mang thai vốn nhạy cảm, tình dục lại mạnh, dưới hút mút như vậy của Trần Lương sao có thể nhịn được. "A...." Theo một tiếng ngân vang lảnh lót, nơi bí ẩn của Ngải Thanh cuối cùng tiết ra, nhìn đến hạ thân của Trần Lương là dục hỏa bành trướng, trên trán cao đầy mồ hôi. Đối với Ngải Thanh mà nói, loại vận động này là xấu hổ, như thế đối với Trần Lương mà nói tuyệt đối là giày vò, hơn nữa loại giày vò này đã kéo dài nửa tháng. Vốn vận động khuếch trương, Trần Lương có thể đích thân xách súng ra trận, nhưng đã cấm dục mấy tháng, Trần Lương sợ mình đến lúc đó thật sự sẽ mất lý trí, không khống chế được ý chí của mình, bất chấp bảo bối đã có thai mà đòi hỏi vô độ, tổn thương bảo bối, cho nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời ủy khuất chính mình. Ngải Thanh còn chìm trong dư âm cao trào, không thể hồi thần, Trần Lương đã xuống giường lấy khăn ướt sớm đã chuẩn bị sẵn ra tỉ mỉ lau toàn thân cho Ngải Thanh, lại kéo chăn qua đắp lên cho y, sau khi làm xong hết thảy, nhìn nơi đó của mình vẫn sưng to không thôi, chỉ có thể đành chịu thở dài một tiếng, chuẩn bị rời giường ra ngoài giội nước lạnh. "Ứ......" Đôi tay Trần Lương đột nhiên bị người từ sau nắm lấy, vội vàng quay đầu, hỏi, "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?" Bị chăn đắp toàn thân, lộ ra cái đầu nhỏ, mặt Ngải Thanh thẹn đỏ, mím môi lắc đầu, qua hồi lâu mới lên tiếng, "Ta.....ta giúp ngươi." Ngải Thanh biết, từ sau khi mang thai Trần Lương cũng chưa từng chạm vào mình, không phải ghét bỏ mà là lo lắng, mấy ngày này, mình đều là được hầu hạ thoải mái, mà đối phương lại sợ tổn thương mình luôn lựa chọn nhẫn nhịn, y cũng là nam nhân, biết nhẫn nhịn như vậy nếu số lần quá nhiều, cuối cùng là sẽ tổn hại thân thể nam nhân, y không nỡ nam nhân vì mình mà chịu ủy khuất và bị đau khổ dục vọng giày vò. Nhưng trước đó, mình đều vừa làm xong vận động xấu hổ, liền thể lực tiêu hết, ngã đầu liền sẽ ngủ, căn bản vô lực giúp đỡ nam nhân, nhưng hôm nay không biết vì sao y lại tỉnh táo dị thường, không muốn nam nhân vì mình mà chịu khổ nữa, nhìn đối phương lại muốn rời đi tắm nước lạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay đối phương. "Thanh nhi, ngươi....." Trần Lương có chút kinh ngạc, y lại muốn giúp mình giải tỏa dục vọng, trên mặt tràn lên ý cười, sờ đầu nhỏ của Ngải Thanh, nói, "Không cần ủy khuất bản thân, ta sẽ giải quyết." "Không phải ủy khuất!" Tiếng phản bác lớn như vậy, cả Trần Lương và chính Ngải Thanh cũng giật nẩy mình. "Không phải ủy khuất, ngươi nguyện ý vì ta, ta cũng nguyện ý, ngươi thương ta tiếc ta, ta cũng yêu ngươi." Ngải Thanh chậm rãi lên tiếng, tiếng trong trẻo xen lẫn yêu thương đầy ắp, ở trong đêm này như tình ca động lòng người, bay vào trong tai Trần Lương, càng len vào trong tim Trần Lương. Nhìn Ngải Thanh chốc lát, Trần Lương gật đầu, "Ừ." Nói thì dễ làm thì khó, nhìn Trần Lương nằm bên cạnh mình, Ngải Thanh có chút mờ mịt, dẫu sao lúc trước đều là Trần Lương chiếm chủ đạo, mình chỉ cần nằm hưởng thụ là được, nhưng lúc này muốn mình phục vụ đối phương, đối với Ngải Thanh lần đầu tiên mà nói sao có thể sẽ không khẩn trương. Biết Ngải Thanh là lần đầu, cho nên Trần Lương liền muốn kéo tay y qua dẫn dắt y giúp mình, nhưng không ngờ____ "Ngươi đừng động, đã nói ta giúp ngươi." Trừng đôi mắt to, miệng nhỏ phồng lên làm mặt tròn càng đáng yêu. Xem ra y là đã định chủ ý muốn tự mình động thủ, Trần Lương đành vậy, đành phải thả tay. Nuốt nước miếng, Ngải Thanh ngồi đến bên chân Trần Lương, trên tiết khố mỏng đã dựng lên túp lều to lớn, không tự giác nuốt nước miếng lần nữa. Cuối cùng hạ quyết tâm, Ngải Thanh vươn đôi tay ra cẩn thận nắm tiết khố của đối phương chậm rãi kéo xuống. Kéo ra một đoạn, một cây thô dài không chờ kịp nhảy ra, (thật to thật thô a!) Ngải Thanh lúc này cảm thán nơi đó của mình là sao chứa được vật thô chắc như vậy a! Ngải Thanh có chút do dự, xoay đầu đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt khó nhịn thống khổ của Trần Lương, kiên định lại, sắc mặt nghiêm chỉnh, như thổ binh ra chiến trường, sau khi ở trong lòng cổ vũ chính mình, dè dặt, vươn tay nhỏ của mình qua..... "Ô....." Trần Lương đã nhẫn nhịn rất lâu, vật nóng bỏng bành trướng đột nhiên chạm đến một nơi mát lạnh, nhịn không được thoải mái thở ra, trên mặt là hưởng thụ. Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Trần Lương, lòng Ngải Thanh đột nhiên như ăn mật, thì ra mình cũng có thể mang đến tính phúc cho hắn! Chỉ cần đột phá tầng cấm kỵ đầu tiên, hết thảy xấu hổ đều sẽ bay biến, nhất là lúc nhìn thấy đối phương bởi vì phục vụ của mình mà cảm thấy vui vẻ, cố kỵ trong lòng càng lập tức biến mất. Ngải Thanh chậm rãi ma sát lên xuống vật của Trần Lương, cảm nhận nơi đó càng biến càng lớn, ngày càng nóng trong lòng bàn tay, lại phủ một bàn khác lên, hai bàn tay cùng bao bọc không ngừng vuốt, đôi chân sớm đã bất giác cưỡi ngồi trên bắp chân đối phương. Có lẽ là cấm dục quá lâu, có lẽ là nhìn thấy y toàn thân trần trụi phiếm hồng đang chuyên chú vuốt ve mình, thân tâm Trần Lương đều được thỏa mãn cực lớn, tiếng thở dốc cũng không ngừng tăng mạnh. "Ưm....Thanh nhi, ngươi...." Trần Lương thế nào cũng không dám tin, vật vốn còn ở trong tay lúc này sớm đã đổi chiến địa, đến trong miệng ấm áp ướt át của y, vốn muốn lên tiếng cự tuyệt, lại bởi vì di động lên xuống đột ngột của đối phương mà mất tiếng, thật sự quá thoải mái! Đây là lần đầu tiên Ngải Thanh khẩu giao, lúc trước khi quan hệ, Trần Lương cũng sẽ làm cho y, y tất nhiên rất rõ như vậy sẽ mang đến hưng phấn nhiều hơn cho đối phương. Cẩn thận nắm nơi riêng tư của Trần Lương trong tay, lưỡi liếm lên xuống gậy sắt kia, dẫn đến Trần Lương thở dốc từng cơn, lúc thấy thời cơ không sai biệt lắm, nuốt cả cây vào trong miệng. "Ô....." Trần Lương đột nhiên phát ra tiếng đau đớn. Dẫu sao là lần đầu tiên làm việc này cho người khác, môi lưỡi Ngải Thanh là không thạo, cộng với nơi đó của đối phương thật sự quá lớn, cả cây bao vào trong miệng, trừ đầu động lên xuống, y thật sự không biết nên làm sao. Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn của Trần Lương, vội vàng nhả vật trong miệng ra, như trẻ nhỏ xin chỉ bảo bất lực nhìn Trần Lương. "Dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm, đừng dùng răng." Trần Lương cũng nhận được ánh mắt của đối phương, lên tiếng nhắc nhở. Lần nữa cúi người xuống ngậm côn thịt vào trong miệng, học cách Trần Lương dạy y, lưỡi cẩn thận hầu hạ. "Ưm....Thanh nhi...đúng, chính là như vậy.....thật thoải mái....." Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của đối phương, Ngải Thành đầy mắt tươi cười, miệng động càng thêm cần mẫn! Sao lâu như vậy a, Ngải Thanh cảm thấy miệng mình đều đã tê, không tránh khỏi có chút khiển trách Trần Lương, (Ta đây không tin ngươi có thể nhịn như thế!) Như giận dỗi, Ngải Thanh đột nhiên nhả gậy sắt trong miệng ra. "Hử?" Trần Lương vốn đang nhắm mắt hưởng thụ bảo bối bên mình hầu hạ, đột nhiên cảm thấy nơi đó của mình bị người nhả ra, thật sự có chút khó chịu, muốn mở mắt ra xem thử, lại phát hiện vật của mình bị một nơi chặt hẹp nóng bỏng bao bọc lấy, đó là___ "A....." Một bàn tay cẩn thận đỡ lấy bụng mình, bàn tay khác đỡ chắc côn thịt của Trần Lương, từ từ nâng mông ngồi xuống, bởi vì vận động khuếch trương của Trần Lương trước đó, hậu huyệt lúc này mềm mại dị thường, Ngải Thanh tiếp nhận cũng không phải quá khó chịu, chờ sau khi cả cây toàn bộ nuốt vào, không nén nổi ngửa cổ thon trắng lên, phát ra tiếng khó nhịn. Quá mức thoải mái, Trần Lương nhịn không được mở mắt ra, không ngờ rơi vào mắt lại là cảnh đẹp như vậy: cơ thể trắng bóng lúc này đang ngồi trên người mình, đầu ngửa cao lộ ra cần cổ trắng mịn, hai điểm mai đỏ trên lồng ngực trắng ngần, đẹp không sao tả xiết! Tầm mắt của Trần Lương quá mức nóng bỏng, đốt đến Ngải Thanh có chút không tự nhiên, vội vàng ra lệnh, "Không được mở mắt ra!" Nhìn y thẹn đỏ mặt, Trần Lương nhịn cười, cuối cùng nghe lời nhắm mắt mình lại, toàn thân tâm cảm nhận khoái cảm y mang đến cho mình. Sau khi ngồi vững, Ngải Thanh đỡ bụng tròn nhẵn động lên xuống. "Thật, thật thoải mái....." Tư thế như vậy khiến côn thịt thô dài của Trần Lương tiến vào sâu hơn, kích thích cơ thể mẫn cảm của Ngải Thanh hơn. Bụng mang thai thật sự không thể chống đỡ bao lâu, rất nhanh đã hết lực, Ngải Thanh không thể không hô gọi cứu viện, "Trần Lương, ta, ta không được rồi, ngươi....ngươi động đi!" Nói xong liền úp sấp trên ngực Trần Lương. Cũng biết thể lực của y có hạn, Trần Lương mở mắt cẩn thận đổi vị trí của hai người, để Ngải Thanh dán lưng trên đệm giường, mình thì túm hai đùi trắng nõn thon dài trơn bóng của y, thẳng thắt lưng bắt đầu động...... Đêm rất dài...... ------- Tgclmn: haha, tôi luôn cảm thấy có lỗi với Trần Lương, cơ hội bụng to H tốt như vậy, suýt chút nữa bị tôi bỏ lỡ, cho nên hiện tại đền bù a.
|
Chương 51: Đại bánh bao[EXTRACT]Lúc mang thai 9 tháng chưa tròn 10 tháng, Ngải Thanh bất ngờ té ngã, dọa Trần Lương bên cạnh vội vàng bế y chạy về nhà. Trên đường, tiếng nhịn đau của Ngải Thanh làm Trần Lương đau lòng, nhưng nhiều hơn là tự trách, (nếu, nếu lúc đó mình trông y, sẽ không như vậy!) Song, trên thế giới này không có nếu! Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh từ xa đã nghe thấy tiếng hô cứu thô bạo của Trần Lương, biết là Ngải Thanh đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy ra ngoài nhà, liền thấy trong lòng Trần Lương đang bế Ngải Thanh sắc mặt tái nhợt. "Cha, cha, Thanh nhi té, mau đến xem thử." Trần Lương lúc này hai mắt đỏ gay, đau buồn đầy mặt, hoảng hốt gọi cha thần y. "Thanh nhi...." Vừa nghe thấy lời của Trần Lương, Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh lập tức chạy đến bên cạnh Trần Lương. "Mau, mau, mau đưa vào phòng." Nhìn thấy hậu đình của Ngải Thanh đang chảy máu, nhuộm áo trắng như tuyết đặc biệt đỏ tươi, càng chói mắt, Tô Dịch Dương vội vàng chỉ huy Trần Lương bế người vào phòng. Ngải Thanh bị đặt thẳng trên giường gỗ, trán tuôn mồ hôi lạnh không ngừng, sắc mặt trắng bệch, hai cánh môi hồng cắn chặt không nhả ra, cực lực nhẫn nhịn đau nhói không ngừng truyền tới ở hậu đình và bụng. Tô Dịch Dương nhanh chóng kiểm tra một phen, xoay đầu dặn dò hai người đang lo lắng, "Thanh nhi sợ là phải sinh sớm, Trần Lương con đi nhà bếp chuẩn bị chút nước nóng, Vân nhi ngươi đến phòng giúp ta đem thuốc tới, tìm con dao và đèn dầu. Mau, mau đi!" Vừa nghe là sinh sớm, hai người vội vàng vọt ra ngoài. "Thanh nhi, chịu đựng chút nữa, bảo bảo sắp ra rồi, uống thuốc trợ sản này trước." Tô Dịch Dương đỡ Ngải Thanh lên, cẩn thận đút thuốc vào, lại bưng nước để y uống. Hậu đình nam nhân thật sự chật hẹp, tuy đã làm khuếch trương hơn hai tháng, nhưng vẫn có chút không đảm bảo, cho nên Tô Dịch Dương mới cho Ngải Thanh uống thuốc trợ sản này, mở rộng sản đạo. Ngải Thanh đã bị đau đớn giày vò chết đi sống lại, ý thức có chút rã rời, chỉ có thể mù quáng dựa theo động tác của cha mà hành động. Lê Vân Thanh ngồi ở cuối giường từ từ tuột quần dài của Ngải Thanh xuống, sau khi nhúng ướt khăn, cẩn thận lau vết máu ở hậu huyệt, lúc gần như sạch sẽ, mới từ trong hòm thuốc tìm ra thuốc cầm máu bôi trên hậu huyệt của y. Quỷ củ thời cổ, nữ nhân sinh con, nam nhân tuyệt không được bước vào trong phòng, tuy Ngải Thanh là nam, nhưng vì may mắn, Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh vẫn ngăn Trần Lương ở ngoài cửa, dặn hắn đi chuẩn bị đồ dùng của hài nhi. Lúc này trên giường gỗ trong nhà chính. Ngải Thanh nằm thẳng bên trên, hai chân bị ép buộc gập lên banh ra, hình chữ bát, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt mê mang, hai tay nắm chặt chăn bông, trong miệng ngậm khăn lụa, đó là Lê Vân Thanh chuẩn bị vì sợ y đau khó nhịn mà cắn mình bị thương. Bụng gồ lên sưng to, như bị lực mạnh căng ra; hậu huyệt càng đau đớn vạn phần, khó nhịn như bị xé rách. Toàn thân đã mất khí lực, khăn đã không ngậm nổi rớt ra từ trong miệng. Trói buộc trên miệng vừa mất, Ngải Thanh cũng không khống chế được nữa kêu đau ra tiếng: "A, thật đau, đau.....Trần....Lương....ta.....đau...." Tiếng đó thật thê thiết, nghe trong tai Trần Lương ở ngoài cửa, so với muốn mạng hắn còn đau hơn vạn lần, Thanh nhi hiện tại rất đau, mình lại cái gì cũng không thể làm, muốn đi vào, phá vỡ cửa lớn của thế tục này, ra sức ôm người trong lòng, ôm chặt không buông tay. "A....cứu mạng a.....a cha....cha....Lương.....Trần Lương...." Trong miệng không ngừng gọi người thân và người yêu, Ngải Thanh điên cuồng lắc đầu mình, đau không muốn sống. "Ầm...." Cửa phòng bị lực lớn đẩy ra từ bên ngoài, lập tức vọt đến là bóng người cao to. "Thanh nhi, Thanh nhi, ta đây, ta đây, Thanh nhi...." Cũng không thể chịu đựng nữa, một đá mở cửa Trần Lương liền lao tới bên giường ôm chặt Ngải Thanh vào trong lòng, miệng không ngừng hôn tóc đối phương. Tập tục quy củ gì đó, đều cút đi, hắn chỉ biết người này lúc này cần mình! Tựa hồ cảm nhận được sức mạnh trong lòng, tiếng đau đớn của Ngải Thanh cũng không tới tấp nữa, ý thức và khí lực vốn có chút rã rời cũng có chút khôi phục. Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương thấy vậy, đành phải mặc nhận hành vi của Trần Lương, dẫu sao hắn đích xác có thể chống được tinh thần Ngải Thanh lúc này. "Thanh nhi, nhẫn nhịn chút nữa, hài tử sắp ra rồi." Tô Dịch Dương ở một bên thúc giục. Ngải Thanh đã kiệt sức, nhưng nghe thấy "hài tử", ánh mắt vẫn lóe một cái, giãy dụa cắn chặt môi, dốc ra sức lực toàn thân. Trần Lương ôm chặt cơ thể y, không ngừng lau mồ hôi trên trán y. "Thanh nhi, nào, nghe lời a cha, chúng ta rất nhanh liền có thể nhìn thấy bảo bảo. Hít vào ___đúng, chính là như vậy___thở ra___lại hít vào___dùng sức___nhanh___dùng sức___" Lê Vân Thanh đứng một bên chỉ dẫn Ngải Thanh cách dùng sức chính xác. Thật mệt, Ngải Thanh đã toàn thân vô lực, chỉ có thể dựa vào khí lực cuối cùng vô thức hít sâu, thở ra, hít sâu, dùng sức. "A, Thanh nhi, đầu hài tử ra rồi, thêm sức nữa." Vừa nhìn thấy đầu hài tử, Lê Vân Thanh liền kinh hỉ la lên. "Thanh nhi, nghe thấy không, bảo bảo của chúng ta sắp ra rồi, Thanh nhi, hít vào___lại hít vào___dùng sức." Trần Lương ôn nhu cổ vũ Ngải Thanh. Có lẽ là cảm nhận được bảo bảo trong bụng không ngừng trượt ra, Ngải Thanh lắc đầu, cắn chặt hàm răng nén đủ một hơi, bỏ ra hết khí lực cuối cùng, "A....." "Ra rồi, ra rồi, Thanh nhi....." Ngải Thanh rơi vào hỗn độn đã không rảnh chú ý đến, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã, nghĩ hồi liền nhắm mắt. Trước khi hôn mê, bên tai hình như truyền tới tiếng khóc của em bé. "Cha, mau đến xem Thanh nhi...." Thấy Ngải Thanh đột nhiên nhắm mắt, lòng Trần Lương chợt hồi hộp! Tô Dịch Dương vừa nghe thấy tiếng gọi của Trần Lương, vội vàng tiến lên kiểm tra, một hồi mới thở phào, "Quá mệt, ngủ rồi." Ngải Thanh mở hai mắt mệt mỏi ra, vừa tỉnh lại, thần kinh có chút tan rã, sau một lúc thích ứng, mới xoay đầu quan sát xung quanh, phát hiện trời ngoài phòng đã có chút lờ mờ sáng, đây là giờ gì rồi? "Két...." Cửa phòng bị cẩn thận đẩy ra lại đóng lại từ bên trong, Ngải Thanh chỉ thấy một bóng đen cao to đi tới mình. "Trần Lương....." Lúc sinh con quá mức kêu gào khản cổ, cổ họng hiện giờ có chút khàn. "Thanh nhi, ngươi tỉnh rồi?" Bóng người vốn đi từ tốn nhanh chóng nhào tới giường, mở màn the ra, thấy Ngải Thanh đang mờ mịt nhìn mình, trên mặt lập tức vui vẻ. "Khụ khụ...." Cổ họng lâu chưa uống nước rất khô, Ngải Thanh không thoải mái ho lên. "Ngươi chờ lát, ta bưng ly nước tới cho ngươi." Có lẽ là quá mức khát, Ngải Thanh uống liên tiếp ba ly mới dễ chịu chút, thần kinh hỗn độn cũng dần dần tập trung, bụng bằng phẳng? Cuối cùng nhớ đến gì đó, Ngải Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, cấp thiết hỏi Trần Lương, "Bảo bảo đâu, bảo bảo ở đâu? Khụ khụ...." "Đừng khẩn trương, bảo bảo rất tốt, a cha đang đút sữa cho nó." Cẩn thận vỗ lưng người dựa trong lòng mình, Trần Lương giải thích. "A, vậy thì tốt quá." "Ọt ọt..." Tiếng lúng túng từ bụng truyền ra đang phát ra tín hiệu đói. "Phừng...." Mặt Ngải Thanh đỏ một mảng, nhìn thấy nụ cười xấu xa bên khóe miệng Trần Lương, vươn tay ra vỗ mạnh ngực đối phương một cái, giả vờ hung ác nói, "Đều là ngươi, đều là ngươi, đều là lỗi của ngươi." "Ừ, đều là lỗi của ta." Trần Lương cũng không ngăn cản cái đánh của Ngải Thanh, dù sao cũng không đau thật, "Thanh nhi, cảm ơn ngươi!" Giọng trêu chọc đột nhiên biến thành tiếng cảm tạ chân thành, chứa đầy tình yêu, Ngải Thanh khựng lại, một hồi mới phản ứng lại, "Bảo bảo cũng là của ta, không cần cảm ơn." "Ừ, ta biết, nhưng___ta yêu ngươi!" Ngọt ngào, hạnh phúc nháy mắt bao quanh Ngải Thanh, khóe miệng không kiềm chế được cười trộm, giả vờ như không quan tâm, thúc giục Trần Lương, "Yêu ta thì nhanh lên, ta còn đang đói đây." Thần sắc kia muốn bao nhiêu đại gia thì có bấy nhiêu! Trần Lương cười, sau khi đặt Ngải Thanh xuống, cẩn thận đắp chăn cho y, nhìn đôi mắt to ùng ục xoay, nhịn không được hôn một cái trên trán y, lúc này mới đứng lên ra khỏi phòng. Không phải lần đầu tiên được hôn trán, nhưng Ngải Thanh vẫn ngọt ngào cười ngốc. Lê Vân Thanh biết Ngải Thanh đã tỉnh, vội vàng ôm bảo bảo ăn no vào trong phòng. "A cha, đây, đây là hài tử của con?" Trong đầu nghĩ mình có bảo bảo là một chuyện, nhưng lúc thật sự nhìn thấy lại là chuyện khác. Ngải Thanh nhìn cục thịt nhỏ trắng nõn được bọc kín, có chút không dám tin, đây chính là hài tử ở trong bụng mình 9 tháng? Mình thật sự sinh con rồi? "Ngốc rồi à, này sao có thể sai được." Lê Vân Thanh nhìn vẻ mặt không tin được của Ngải Thanh, liền muốn trêu chọc một cái, bổ sung nói, "Nè, ôm hài tử của con chút đi." Nói rồi đưa cục thịt trong lòng đến trước mặt Ngải Thanh. Thận trọng đón lấy, Ngải Thanh đều có thể rõ ràng cảm nhận được hai tay mình run, tay phải đỡ đầu bảo bảo, tay trái thì vòng qua cơ thể bế nghiêng eo và mông bảo bảo, động tác rất thuần thục. "Con lần đầu tiên bế hài tử sao? Sao thuần thục như vậy a?" Lê Vân Thanh có chút ngạc nhiên, đây thật sự là lần đầu tiên sinh con? Nhớ năm đó lúc mình sinh Ngải Thanh, nếu không phải Lý nương ở bên cạnh chỉ điểm, mình sao sẽ chú ý thế bế này lại còn có chú trọng như vậy a. "Ha hả." Ngải Thanh cũng không trả lời, đây là học được trước khi xuyên không, trong cô nhi viện luôn sẽ đưa đến vài em bé cỡ một hai tháng, chăm sóc chúng mình đương nhiên biết rõ. Cẩn thận ôm bé trong lòng, trên mặt Ngải Thanh đều là nụ cười hạnh phúc. (Đây chính là con của mình và Trần Lương!) Bảo bảo vừa ra đời không như em bé khác, làn da không nhăn cũng không đen, một cục thịt trắng nõn, vươn tay sờ, xúc cảm trăm phần trăm, còn muốn nhẵn mịn hơn trứng gà vừa bóc vỏ. Mũi cao thẳng, rất giống Trần Lương; miệng chúm chím, thì giống mình; còn mắt này, tuy nhắm chặt, nhưng Ngải Thanh vẫn nhìn ra là hẹp dài và xếch lên, hẳn là mắt phượng đi. "Thật là một đứa bé xinh đẹp." Lê Vân Thanh cảm thán, "Mũi nhỏ giống Trần Lương, miệng nhỏ lại đúc từ con ra." Ngẩng đầu nhìn a cha mình, đôi mắt Ngải Thanh làm sao cũng không ngừng được ý cười. Trong nhà bếp, Trần Lương đang úp mì, thì Tô Dịch Dương đi vào. "Đang làm gì?" Tô Dịch Dương bưng ấm trà rót cho mình một ly. "Thanh nhi vừa tỉnh, úp chút mì cho y." "Ừ." Hai người không nói nữa. Qua một lúc, như là đã hạ quyết tâm, Trần Lương ngừng động tác trong tay, hỏi Tô Dịch Dương, "Cha, người có thể giúp một việc không?" "Ta biết con muốn gì, nhớ năm đó lúc Vân nhi sinh Thanh nhi, ta cũng có cảm nhận giống con." Tô Dịch Dương nhìn Trần Lương đáp, "Bình thường mà nói, nam tử Hạnh tộc một đời đều chỉ có thể mang thai một lần, a cha con từ sau Thanh nhi chưa từng có thai nữa; con nếu không yên tâm, cha lại cho chút thuốc, lúc đó bảo đảm con vạn vô nhất thất." (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn)"Vâng, vậy thì đa tạ cha." Nhìn thấy cảnh sinh sản hôm qua của Ngải Thanh, Trần Lương đời này là không muốn nhìn lần thứ hai nữa, càng không muốn y chịu đau sinh sản nữa. Vạn vô nhất thất? Thế giới này ai lại có thể bảo đảm vạn vô nhất thất đây? Thần y Tô Dịch Dương đời này chưa từng có lúc tính sai, nhưng không nghĩ tính sai lớn nhất lại sẽ xảy ra trên người cháu mình, ông làm sao cũng sẽ không đoán được, sau này Ngải Thanh lại thật sự lại có thai, hơn nữa còn không chỉ một đứa. ------ Tgclmn: "ngàn hô vạn gọi"___đại bánh bao cuối cùng ra đời, tôi có một người bạn, con của cô ấy vừa ra đời là trắng nõn, da không nhăn, mặt cũng không đen, cho nên lúc em bé vừa ra đời cũng có đứa trắng nõn.
|
Chương 52: Đặt tên[EXTRACT]Ngải Thanh buổi chiều ngày thứ hai sau khi sinh bảo bảo, các thôn dân biết tin sôi nổi đến cửa chúc mừng. Quà đều không đáng giá, chỉ là ít vật dùng thường ngày của gia đình bình thường, một giỏ trứng gà, một con cá trắm cỏ, một bao đường đỏ.....người dưới quê không chú trọng tinh xảo, mà trọng thực dụng. Ngải Thanh vừa sinh xong, còn chưa thể xuống đất, liền do a cha nhà mình ôm bảo bảo__ cảm tạ thôn dân. Nhìn cục thịt trắng nõn trong lòng Lê Vân Thanh, thôn dân không khỏi cảm khái người có phúc, cả hài tử cũng đẹp đẽ như vậy. Như cảm nhận được bầu không khí hài hòa xung quanh, bảo bảo cũng phối hợp mở mắt ra, chớp chớp mắt, cong miệng nhỏ, sau đó lại ngủ say. "Mắt đứa bé này thật đẹp!" "Đúng vậy đúng vậy....nhìn dáng mắt này, như đong đầy nước, thật linh hoạt a....." "Nó vừa cười đi....." "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự cười rồi, bộ dáng thật anh tuấn a!" Nghe thôn dân mồm năm miệng mười chúc phúc và khen ngợi, là gia thân của đứa bé, trên mặt Lê Vân Thanh đầy tươi cười. Tô Dịch Dương có chút ghen tị, mấy ngày này Thanh nhi không tiện, đều là Vân nhi chăm sóc bảo bảo, từ sáng đến tối, từ ăn cơm đến tắm rửa, bao thầu hết, thời gian này đều tiêu tốn trên người tôn nhi và nhi tử, lúc nào mới có thể dời lực chú ý đến trên người mình (Haizz!) Đành chịu chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Ngải Thanh ở cử, Lê Vân Thanh lại phải nuôi dưỡng bảo bảo, trù nghệ của Trần Lương thật sự có hạn, thần y Tô Dịch Dương căn bản không biết làm cơm, thế là việc ăn uống này liền thành chuyện khó giải quyết nhất một tháng này của cả nhà. Vương tẩu sau khi vô tình biết được, cứng rắn yêu cầu đến giúp, hơn nữa nàng cũng rõ chiếu cố dựng phu hậu sản thế nào, bao gồm ăn uống và việc chú ý, thế là đã có tình hình ăn cơm chung một tháng này của hai gia đình! Về sự tình trong ruộng, Vương ca cũng chủ động gánh vác một phần giúp Trần Lương. "Vương ca, này sao được?" Trên bàn cơm, Trần Lương ngại ngùng nói. "Này có là gì, năm đó lúc tẩu ngươi có Hổ tử, không phải ngươi cũng giúp." Vương ca trung thực cắm đầu vào trong chén cũng không ngẩng lên nói. "Nhưng........" "Được rồi, đừng lo lắng, bằng thân thể đó của Vương ca ngươi, Trần Lương ngươi còn không yên tâm, hắn làm được." Vương tẩu trực tiếp chặn lời chưa hết của Trần Lương, đưa hộp cơm trong tay đến trước mặt Trần Lương, dặn dò, "Được rồi, đây là cơm của Ngải Thanh, còn có canh gà ác, ngươi phải trông y uống hết a, tốt cho thân thể." Cảm kích nhìn Vương ca Vương tẩu hai cái, Trần Lương cầm hộp cơm vào phòng. "Sao vậy?" Vừa vào phòng, Ngải Thanh liền thấy Trần Lương thần sắc nghiêm túc, bộ dáng tâm sự nặng nề. Cơm canh trong hộp được Trần Lương bưng ra đặt trên ghế bên giường, Ngải Thanh đón lấy chén đũa bắt đầu ăn, nhưng mắt lại từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Trần Lương, chờ đối phương mở miệng. "Chúng ta nợ Vương ca Vương tẩu quá nhiều, lúc phụ thân mất, trong nhà nghèo không có gì ăn, là họ cho gạo đồ ăn nuôi ta và mẹ, ta lúc đó nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, đều là họ tay nắm tay dạy, mỗi lần như vậy cũng không chê phiền." Trần Lương rơi vào trong hồi ức, khóe mắt là ưu sầu không tan, chuyện xưa kia nhất định rất khổ, Ngải Thanh nghĩ. Buông chén đũa trong tay xuống, thân thể nhích nhích, Ngải Thanh ôm đầu Trần Lương vào trong lòng mình, từng lần vỗ về tóc Trần Lương như mẹ vỗ về hài tử của mình, không mềm mại như tóc mình, tóc hắn có chút cứng. "Hết thảy đều sẽ tốt lên!" Thật sự nói không ra lời nào khác, Ngải Thanh chỉ có thể tăng lực trên tay, muốn xuyên qua thân cận này truyền tải yêu thương của mình đến đối phương. "Ừ." Cái ôm của Ngải Thanh rất ấm áp, Trần Lương có chút không nỡ rời khỏi, nán lại chốc lát, mới thẳng người, lại đưa chén đũa cho Ngải Thanh, thúc giục, "Ngươi mau ăn, tẩu tử nói canh này uống lúc nóng mới hữu hiệu." "Ngươi không sao rồi?" Ngải Thanh không xác định hỏi lần nữa. "Ừ, chỉ không biết nên báo đáp cả nhà Vương ca thế nào." Trên mặt Trần Lương xác thực đã không còn mây đen, rất là bình thản. "Ha hả, ngươi nếu thật sự muốn báo đáp, liền gả bảo bảo nhà chúng ta cho Tiểu Hổ đi, dù sao cũng có thể sinh con, không sợ tuyệt tự." Ngửi canh gà trong chén, mùi thật thơm thật ngon, Ngải Thanh ừng ực uống mấy hớp, trong miệng nói đùa. Ngải Thanh là nói đùa, nhưng đến trong tai Trần Lương lại thành cách vô cùng đáng để suy xét, kết thông gia cũng xác thực không tệ, hơn nữa Tiểu Hổ cũng là người đáng tin a. Đáng tiếc vận mệnh thích trêu ngươi, Vương Tiểu Hổ này đã định chủ ý muốn lấy một thê tử dịu dàng hiền thục lại xinh đẹp như Ngải Thanh, vào lúc đại bánh bao còn trong tã lót, gặp người ta da mỏng thịt non, nó còn thầm cao hứng một phen, cứ tưởng người đẹp này nhất định là sẽ săn sóc dịu dàng như Ngải Thanh, nhưng kinh nghiệm cuộc sống và ở chung về sau nhiều lần nói với nó, định lý này là không tồn tại, đại bánh bao ngạo kiều như nữ vương kia, Vương Tiểu Hổ tự than vô phúc hưởng dụng, vào lúc rất sớm liền lựa chọn từ bỏ, chỉ mong Ngải Thanh sinh một bé nữa, nhưng nguyện vọng này lại đến muộn 3 năm! Buổi chiều một ngày, đại viện Trần gia. Ngải Thanh nằm trên giường Trần Lương chuẩn bị sẵn, trên người chỉ đắp cái chăn mỏng, có ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu, lại cũng thoải mái. Trong lòng ôm bảo bảo vừa tỉnh ngủ, Ngải Thanh lắc trống bỏi trong tay, cười chọc bé. "Hài tử này tên gì? Dù sao cũng không nên cứ gọi bảo bảo đi?" Vương tẩu vừa lột đậu đũa trong tay vừa trò chuyện với Ngải Thanh. "Này...." Bị Vương tẩu hỏi như vậy, Ngải Thanh cũng sững lại, động tác trên tay cũng dừng lại, tới giờ y đều chưa từng nghĩ vấn đề tên của bảo bảo, chỉ cảm thấy gọi "bảo bảo" cũng rất thuận miệng, liền cũng không chú ý, xem ra mình vẫn là một người ba thất bại a. Nghe thấy tiếng trống êm tai đột nhiên dừng lại, bảo bảo trong lòng mở to đôi mắt đẹp, nhìn a cha mình bộ dáng mờ mịt, liền vung vẫy đôi tay bắt lấy trống nhỏ trong tay y. "A....." Động tác của bảo bảo quá lớn, tức thì kinh hỉ Ngải Thanh đang suy nghĩ, quan sát động tác của bé, liền hiểu thì ra bảo bảo là bất mãn mình dừng lại, vội vàng lại lắc trống, xoay đầu xin ý kiến của Vương tẩu, "Tẩu, vậy ngươi cảm thấy nên gọi là gì?" "Ai da, hài tử này là của ngươi, sao có thể kêu tẩu nghĩ, nếu không lát nữa chờ Trần Lương về, ngươi thương lượng với hắn chút. Tẩu đi nấu cơm." Lột xong cọng đậu đũa cuối cùng trong tay, Vương tẩu bưng chậu gỗ đi khỏi. Trần Lương và Vương ca vừa làm ruộng xong về, liền thấy Ngải Thanh nằm trong viện đang chọc bảo bảo, nhưng mặt mũi xoắn xuýt tựa hồ đang nghĩ gì, vội vàng thả nông cụ trong tay xuống, đi đến bên giếng nước múc thau nước rửa một phen, lại về trong phòng thay quần áo sạch mới đi ra, lại thấy y như cũ nhăn chặt mày, bước lớn đi đến ôm cả người vào trong lòng, cằm gác trên đỉnh đầu đối phương, rút một bàn tay ra thỉnh thoảng chọc nhi tử bảo bối trong lòng Ngải Thanh cười khanh khách không ngừng. Bảo bảo như cũng cảm nhận được người chơi đùa với mình lúc này là cha nhà mình, làm ổ trong lòng Ngải Thanh cười càng lớn tiếng, đôi mắt đẹp đều híp lại. "Đang nghĩ gì?" "Tên." Ngải Thanh thờ ơ đáp, thực ra trong lòng đang rối rắm, (nên gọi là gì, Trần gì mới hay, haizz, mình sao lúc trước không đi học đặt tên?) Nhìn Ngải Thanh chau mày, chân mày gần như xoắn vào nhau, Trần Lương vươn tay vuốt khóe mắt của y, kéo giãn ra, an ủi nói, "Chờ cha và a cha về, hỏi qua ý kiến của họ rồi nói." "Ừm, cũng chỉ có thể như vậy." Hơi thở dài, Ngải Thanh lại dời ánh mắt về trong lòng, nhìn bảo bảo cười chảy nước miếng, mặt cười lại không tự giác nở ra. Dư quang buổi chiều, một vùng màu cam, rực rỡ chiếu trên đại địa, xuyên qua giữa tầng tầng tán cây chiếu trên thân ba người, bóng thưa loang lổ. "Cũng là lúc nên nghĩ một cái tên rồi." Sau bữa tối, một nhà năm người ngồi trong viện hóng gió. Lúc nghe thấy Trần Lương nhắc đến tên hài tử, Lê Vân Thanh cũng tán đồng lên tiếng. "Ừm. Con và Trần Lương cũng nghĩ như vậy, cha, a cha, hai người là trưởng bối, tên của bảo bảo liền do hai người đặt đi." Ngải Thanh lắc lư bảo bảo trong lòng nói. "Cái này.....bảo bảo chung quy là con của hai đứa." Tô Dịch Dương do dự mở miệng. "Cha, bảo bảo cũng là cháu của người, người là trưởng bối, bọn con đều nghe theo người." Trần Lương tỏ thái độ, hài tử đã theo họ mình, tên vẫn là để cha đặt cho thỏa đáng. "Được rồi, Dịch Dương, hai đứa đã nói như vậy, ngươi đặt một cái đi." Nhìn ba khuôn mặt hoàn toàn tín nhiệm, Tô Dịch Dương cuối cùng gật đầu đáp ứng, "Vậy được, để ta về phòng nghĩ kỹ, ngày mai lại nói." Nói rồi, đanh mặt lại, đứng lên về phòng. "Cha con là vậy, mỗi lần vừa gặp chuyện quan trọng, đều đanh mặt nghĩ sâu, kệ ổng đi." Lê Vân Thanh cười giải thích với Ngải Thanh và Trần Lương, rất nhanh mắt lại chuyển tới trên mặt bảo bảo trong lòng Ngải Thanh, vươn một ngón tay ra chọt mặt mềm của bé, nghe thấy tiếng cười "khanh khách" của hài tử, nhịn không được lại trêu chọc một phen. Gió đêm hiu hiu, đã vào đêm. Trần Lương vào phòng lấy cái áo choàng khoác trên người Ngải Thanh. Cảm nhận được động tác trên vai, Ngải Thanh ngẩng đầu lên, Trần Lương nhìn y, cười cười, "Cẩn thận cảm lạnh, tẩu tử đã nói người vừa sinh không thể bị lạnh." "Được rồi, phu phu hai đứa cũng đừng ở trước mặt a cha ân ái, nào, đưa bảo bảo cho ta, ta mang bé đi ngủ." Cơ thể Ngải Thanh còn chưa khôi phục, bảo bảo tuy ngoan, nhưng ban đêm khó tránh sẽ tè dầm đổi tã, khóc lóc ồn ào, Trần Lương lại bận chăm sóc Ngải Thanh, bảo hai phu phu ban đêm giữ trẻ thật sự bất tiện, Lê Vân Thanh giữ trẻ là có kinh nghiệm, hơn nữa lại là bảo bối thương yêu và cháu ruột của mình, liền chủ động giành giữ, mang bé tới phòng mình chiếu cố. "Vâng, cảm ơn a cha." Ngải Thanh nhẹ nhàng đưa hài tử trong lòng cho a cha mình, dùng môi vô thanh nói, "Nó đã ngủ rồi." Lê Vân Thanh đón lấy dỗ dành vỗ hai cái, liền đi khỏi. "Thanh nhi, chúng ta cũng về phòng đi, ban đêm gió lớn, không khỏi cảm lạnh." Nói rồi, Trần Lương ôm vai Ngải Thanh kéo vào trong lòng mình. "Lát nữa đi." Sau khi vào tháng 7, bầu trời ban đêm bình thường đều chỉ nhìn thấy trăng sáng, sao bị che mất, mắt thịt vô pháp nhận biết. Nhưng tối nay lại hiếm thấy, trong màn trời khảm đầy sao sáng lấp lánh, chớp chớp, Ngải Thanh có chút không muốn rời đi. Trần Lương không nói, chỉ là quấn chặt áo choàng trên người Ngải Thanh, bọc người vào trong lòng. Ngải Thanh ngửa mặt nhìn chăm chú bầu trời, ngôi sao ánh vào mắt y, mắt lấp lánh theo. Trần Lương cúi đầu chuyên chú nhìn Ngải Thanh, người trong lòng lấp đầy giấc mộng của hắn! "Trần Lương." "Hử?" "Chúng ta cứ thế bạc đầu giai lão, được không?" "Ừ!" "Trần Lương." "Hử?" "Ta rất hạnh phúc!" ......... "Ta cũng vậy!" ------ Tgclmn: hạnh phúc chứ, ngọt ngào chứ, ha ha. Đại bánh bao để cho người khác, đồng chí Tiểu Hổ còn phải chờ thêm.
|
Chương 53: Nên nói không?[EXTRACT]Tô Dịch Dương về phòng nghĩ cả đêm, hôm sau liền cho ra tên của bảo bảo___Trần Tử Kỳ, ngụ ý khí chất nhẹ nhàng như ngọc đẹp. Cả nhà nhất trí thông qua, nhưng đã gọi quen bảo bảo, cũng không định đổi xưng hô, Ngải Thanh liền đề nghị "bảo bảo" làm nhũ danh, mọi người cũng không phản đối, thế là tên này cứ định như vậy. Lúc này tiểu Tử Kỳ nằm trong lòng Ngải Thanh chỉ chớp chớp đôi mắt đẹp, lúc nghe thấy hai chữ "bảo bảo", như cảm nhận được là đang gọi mình, liền ngẩng mặt cười đẹp lên, nhìn thẳng mọi người cười khanh khách. Ngải Thanh ngồi trước cửa sổ nhìn trăng sáng trong càng thêm tròn vo trên trời, thì ra trung thu sắp đến rồi! Bảo bảo là sinh 15 tháng 7, cho nên ngày trung thu cũng là ngày đầy tháng của bảo bảo, hơn nữa, 15 tháng 8 cũng là.....ngày có ý nghĩa như vậy, suy nghĩ của Ngải Thanh trở nên có chút hỗn loạn, một lòng cân nhắc nên trải qua thế nào mới sẽ không phụ lòng. (người xưa thường tính theo âm lịch). Phía sau vang lên tiếng đẩy cửa, Ngải Thanh vội quay đầu, liền thấy Trần Lương ngồi bên bàn, hắn vừa tắm rửa xong, trong tay còn cầm một cái khăn khô lau tóc ướt đẫm của mình. Ngải Thanh sau khi đi tới đóng cửa phòng, lại về đến phía sau Trần Lương, lấy khăn trên tay hắn qua cẩn thận lau tóc cho hắn. Trần Lương cũng không cự tuyệt, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của Ngải Thanh. "Trần Lương?" "Hử?" "Mấy ngày nữa chính là trung thu đi." "Ừ, còn 5 ngày. Cũng là ngày đầy tháng của Tử Kỳ." "Ngươi còn nhớ hả?" Ngải Thanh biết Trần Lương là người cẩn thận, chỉ là không ngờ hắn sẽ luôn nhớ, tuy là câu nghi vấn, trong lời nói lại đầy khẳng định và ý cười. Mùa hè vốn khô nóng, nhiệt độ ban đêm tuy giảm chút, nhưng cũng không thấp, tóc lại dùng khăn lau qua, cho nên rất nhanh cũng khô. Trần Lương kéo lấy tay Ngải Thanh vẫn đang lau, dùng sức kéo vào trong lòng, người liền ngồi trên đùi mình, Ngải Thanh giật nẩy mình, vội vàng nắm lấy vạt áo của đối phương ổn định cơ thể, có chút tức giận, nâng tay phải lên đánh trên ngực đối phương một cái, "Ngươi làm gì?" Trần Lương cũng không trả lời, chỉ ôm chặt quấy lấy đôi tay ở thắt lưng Ngải Thanh, cằm gác ở trán đối phương, nhẹ nhàng lắc lư. Ngải Thanh thật sự cảm thấy buồn cười, hắn tưởng y là bảo bảo hả, còn lắc lư. "Ngươi vừa nãy muốn nói gì?" Trần Lương tốt bụng nhắc nhở. "Hả? Đúng a, ta muốn nói gì nhỉ, ngươi để ta nghĩ chút___" Ngải Thanh phiền não xoa trán mình, mạch suy nghĩ đột nhiên bị người cắt ngang quả nhiên là sẽ chịu tội, "Đều tại ngươi, ngươi vừa rồi sao cắt ngang ta, ta nhớ không ra rồi." Trần Lương méo miệng, không cãi, gợi ý nói, "Ngươi vừa nãy nói trung thu." "Hả? Đúng, năm ngày nữa chính là trung thu, cũng là ngày đầy tháng của bảo bối, ngươi cảm thấy chúng ta nên trải qua thế nào?" Ngải Thanh tận lực che giấu chút, y muốn cho hắn một kinh hỉ. "Thanh nhi cảm thấy nên thế nào?" Trần Lương đối mấy chuyện này không chú ý quá nhiều, cho nên cũng chỉ có thể hỏi lại Ngải Thanh, nhìn thấy vụn tóc trên mặt y, lại giơ tay vén sợi tóc đến sau tai. "Ta cũng đang nghĩ, nếu không thì ngày mai hỏi thử a cha rồi tính?" "Ừ, mấy chuyện này Thanh nhi làm chủ là được." Trần Lương thờ ơ đáp, trong lòng toàn bộ đều dời đến trên mặt mịn màng của Ngải Thanh, bàn tay to trăn trở tới lui, hơi trượt qua hai má, làn da như cũ nhẵn bóng, vì chuyện mang thai, mặt nhỏ đầy thịt, tràn đầy đàn hồi, cảm nhận rất sướng. "Nói gì đó, này là nhà "chúng ta", ngươi đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm của mình a." Ngải Thanh bị ngón tay chai sần của đối phương sờ có chút ngứa, liền muốn xoay đầu né, đành chịu bị giam trong lòng, chỉ có thể lên tiếng kháng nghị, "Đừng sờ nữa, rất ngứa." "Ha hả." Nghe thấy tiếng bất mãn nho nhỏ của đối phương, Trần Lương nhịn không được lại nhéo hai cái, có điều lại đổi nơi, hai tay nhấc một cái. "A!" Đột nhiên bị bế lên, Ngải Thanh khó tránh kêu ra tiếng, có điều may mà vừa nãy luôn nắm cổ áo đối phương, mới không có kinh sợ quá lớn. "Được rồi, nương tử, để tướng công hầu hạ ngươi lên giường ngủ." Ngải Thanh hiện nay thể hình đẫy đà, thể trọng đoán chừng cũng không nhẹ, Trần Lương mặc áo ngắn vải thô, cơ bắp hai cánh tay nổi lên, nhưng cũng không phải quá vạm vỡ, đường nét rất ưu mỹ. "Nói rồi không phải nương tử, ta cũng là tướng công." Ngải Thanh phồng má, ánh mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, như đang nói, ngươi dám nói lần nữa ta liền bỏ ngươi. "Ừ, vậy được, tướng công, chúng ta ngủ thôi." Tín hiệu của Ngải Thanh Trần Lương căn bản không xem là gì, hắn chỉ sợ y xù lông, mình lại phải ngủ khách phòng, mới sửa miệng. "Này còn được." Khóe mày nhướng lên, mặt lộ vẻ đắc ý. Sáng hôm sau. " Cộc...... cộc...." Ngải Thanh rửa mặt xong vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy trong viện truyền tới một hồi tiếng búa vang, đáy lòng nghi hoặc, liền đi qua. Trần Lương đang ngồi dưới cây đa, bên chân chất đầy gỗ, giơ cánh tay đang dùng sức gõ, quá mức chuyên chú, cũng không phát hiện Ngải Thanh đã đứng phía sau mình. "Đang làm gì?" Ngải Thanh đột nhiên lên tiếng làm Trần Lương giật mình, không kịp phản ứng, lỡ tay rớt búa trong tay xuống, rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề. Ngải Thanh cũng bị giật mình, vội vàng đi đến bên cạnh Trần Lương ngồi xổm xuống, lặp đi lặp lại hỏi, "Sao không cẩn thận như thế, có bị thương không? Thương chỗ nào, mau cho ta xem." Nói rồi, Ngải Thanh vươn tay kiểm tra trên dưới, đột nhiên...... "Ngươi nắm tay ta làm gì, có bị thương không?" Đôi tay bị tay to của Trần Lương bao bọc, Ngải Thanh nghi hoặc ngẩng đầu. "Ta không sao, không đập trúng ta, đừng lo lắng." Vẻ mặt Trần Lương rất bình thương, không thấy có vẻ đau, nhưng trong mắt lại lộ ra một thứ, nhìn đến Ngải Thanh đỏ hai má, sớm nắng chiều mưa, sau khi bất mãn trừng đối phương một cái, lập tức vùng vẫy đứng lên. "Ngươi mới sáng sớm đang làm gì? Gõ cộc cộc không ngừng." "Đánh thức ngươi?" "Không, ta đã sớm tỉnh." Tiếng gõ của Trần Lương rất khéo léo, Ngải Thanh ngủ trong phòng căn bản không nghe thấy, cộng với đêm qua bị giày vò quá muộn, Ngải Thanh cũng ngủ rất sâu, như lại nhớ đến gì, lại hỏi một lần, "Đống gỗ này là muốn dùng làm gì?" "Làm giường gỗ cho Kỳ nhi." Xách búa sắt bên cạnh lên, Trần Lương lại giơ tay lên tiếp tục gõ. (Thì ra là quà cho bảo bảo a!) Tuy là sáng sớm, nhưng mặt trời tháng 8 cũng đủ gắt, nhìn Trần Lương mồ hôi đầy đầu, Ngải Thanh cảm thấy hốc mắt có chút ướt, không biết sao, liền cúi người xuống ghé trên lưng Trần Lương, đôi tay ôm cổ đối phương. "Mau thả tay, trên người nhiều mồ hôi, đừng làm dơ ngươi." Nói rồi, Trần Lương muốn kéo tay đối phương ra, nhưng lần này Ngải Thanh lại ra sức, cứ thế không cho Trần Lương đạt được, đành chịu, hắn cũng đành phải mặc cho đối phương tiếp tục ghé trên người mình. "Cha và a cha đâu?" Từ khi có bảo bảo, bình thường thời gian này, hai người đều sớm rời giường ở trong viện dỗ bé, sao hôm nay không thấy người. "Cha và a cha mang theo Kỳ nhi đi lên trấn." Trần Lương vừa đáp vừa dùng cưa cắt gỗ. "Ơ? Sao đi lên trấn?" Ngải Thanh kinh ngạc thẳng người dậy. "Cha không nói, chỉ nói giờ ngọ liền sẽ về." Tiếp tục động tác trên tay, Trần Lương cũng không dừng lại. "Ờ." "Ngươi mau đi rửa, đừng ở đây nữa, mì còn nóng trong chảo." "Ừm, ngươi ăn chưa?" "Ta ăn rồi, trong chảo đều là chừa cho ngươi." Gạt mồ hôi, Trần Lương cầm mực bên cạnh lên ước lượng gỗ. Sau khi ăn bữa sáng dọn dẹp bếp rửa tay xong, Ngải Thanh về phòng lấy chậu rửa mặt, trong nước ngâm một cái khăn ướt. Cảm nhận được hơi lạnh trên má phải, Trần Lương quay đầu, liền thấy Ngải Thanh ngồi xổm bên cạnh mình đang lau mồ hôi cho mình. Ngải Thanh cũng chú ý đến tầm mắt của Trần Lương, cười với hắn, "Ngươi làm của ngươi, ta lau giúp ngươi." Nói rồi, lại ngâm khăn ướt trong nước, vớt ra vắt khô. "Không phải kêu ngươi ít chạm nước lạnh sao?" Ngữ khí của Trần Lương xen lẫn ôn nhu, đành chịu và một ít quở trách, trách đối phương không yêu thương bản thân đàng hoàng, lại không chút bất mãn nào. "Cha là thần y, thuốc của ông tốt lắm, ta sớm tốt rồi, ngươi nói như vậy coi chừng bị cha nghe thấy, trách ngươi không tín nhiệm ông." Ngải Thanh biết Trần Lương kỳ thật là không yên tâm cơ thể mình, cho nên chỉ có thể trêu chọc. "Ngươi...." "Được rồi, ta biết, cơ thể là vốn liếng cách mạng." Không cho đối phương cơ hội nói lại, Ngải Thanh trực tiếp đắp khăn ướt trên mặt Trần Lương, ra sức ma sát, lại không mất cẩn thận. "Cách mạng?" Trần Lương mặc cho đối phương "tác oai tác oái" trên mặt mình, không dễ dàng chờ y chơi đã ghiền bỏ tay ra, mới hỏi ra nghi hoặc vừa rồi. "Chính là đấu tranh." Ngải Thanh le lưỡi, có chút ranh mãnh, một chút cũng không giống phụ thân đã có con, nghĩ suýt chút nữa lộ tẩy, vội đổi đề tài, "Ngươi có thể giúp ta làm ít thứ không?" "Ừ. Ta tận lực mà làm." "Ha hả, ngươi có thể chắc chắn làm được như vậy." Đẩy vai Trần Lương, Ngải Thanh cười đầy mặt gió xuân, "Chính là nhờ ngươi làm đồ xếp gỗ giúp ta." "Xếp gỗ?" Theo quán tính nhíu mày, Trần Lương có chút nghi hoặc, đây là vật gì, mình vì sao chưa từng nghe. "Ách," Ngải Thanh thật sự không biết nên giải thích thế nào, đành phải bịa đại, "Ta lúc trước xem qua trong sách, nghe nói có ích với sự trưởng thành của bảo bảo." Sợ đối phương không tin, Ngải Thanh lại chớp mắt, lộ vẻ chân thành mà lại đáng tin. Trần Lương không nói, muốn vươn tay ra xoa đầu đối phương, lại nhớ đến vật bẩn trên tay, đành phải bỏ xuống. "Xếp gỗ kia làm thế nào?" Nhìn Ngải Thanh một lúc, Trần Lương mới mở miệng, trong lòng mỗi người đều có bí mật thuộc về chính mình, Trần Lương không muốn khó xử Ngải Thanh, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi có ngày y sẽ chính miệng nói rõ với mình. Bị Trần Lương nhìn, Ngải Thanh có chút chột dạ. Đến Trần gia cũng sắp 1 năm, hai người sớm tối ở chung, y tin chắc Trần Lương nhất định là yêu mình, nhưng chuyện linh hồn xuyên không thật sự quá mức đáng sợ, y không xác định đối phương sau khi nghe rồi có phải sẽ xem mình thành yêu quái không, có phải sẽ muốn rời khỏi mình không, có phải vẫn yêu mình như cũ không. Cho nên nói, từ góc độ nào đó mà nói, giống như rất nhiều người bị hạnh phúc bao quanh, Ngải Thanh cũng là quỷ nhát gan, y sợ mỗi một khả năng có thể sẽ phá hủy hạnh phúc của y. (Chờ thêm nữa vậy.) Trong lòng Ngải Thanh thầm nói như vậy. ----- Tgclmn: nhị bánh bao mới là món ăn của Tiểu Hổ.Haizz, tên của đại bánh bao a, tôi đặt tên vô năng a, thế là đặc biệt đi xem giải thích của baidu với ngạo kiều thụ: chỉ là trên thực tế cátính rất ôn nhu hơn nữa yêu thích bạn bè, nhưng thường xuyên ra vẻ lãnh khốc mà không giao thiệpvới người ta. Dùng khẩu khí cứng rắn che đậy xấu hổ hoặc ý nghĩ chân thực trong lòng. Khẩu thị tâm phi; biệt nữu; đơn giản mà nói là "Ngoài lạnh trong nóng".
|
Chương 54: Tình sử 1[EXTRACT]Nháy mắt đã đến 15 tháng 8. Ngải Thanh và a cha y mới sáng đã thức dậy, ở trong nhà bếp chuẩn bị thứ cần dùng. Hôm nay cũng là ngày đầy tháng của bảo bảo Tử Kỳ, đầy tháng ăn trứng đỏ, đây là tập tục, chúc hài tử như mặt trời ló dạng, khỏe mạnh trưởng thành. Trứng đỏ cũng không phải vỏ trứng gà có màu đỏ tự nhiên, bình thường thấy đều là nhuộm màu. Trước khi xuyên, Ngải Thanh ở cô nhi viện cũng từng thấy trứng đỏ, nhưng lúc đó dùng đều là nước màu đỏ nhuộm thực phẩm, nhúng cả vỏ trứng gà vào trong nước màu là được, nhưng thời đại này hiển nhiên là không có loại đồ nhuộm nước màu này. Nghe nghi vấn của Ngải Thanh, Lê Vân Thanh từ trong phòng lấy ra giấy tuyên thành đỏ mấy hôm trước mua từ trong trấn về giao cho y. "A cha, đây là?" Giấy đỏ này là ra màu? "Con dùng giấy đỏ bao bọc trứng, trực tiếp bỏ vào trong nước sôi luộc chính là được." "Hóa ra đơn giản như vậy. Ha hả." Ngải Thanh nghĩ, xem ra tiến bộ của khoa học kỹ thuật cũng không hoàn toàn tiện, có những lúc chúng ta ngược lại bị mệt bởi khoa học kỹ thuật, bị trói buộc, mất đi tự nhiên nguyên thủy. "Đứa nhỏ con a, đều đã là người làm a cha, nên học cho tốt." Lấy từng trứng gà đã rửa sạch trong tay Ngải Thanh, Lê Vân Thanh thuần thục dùng giấy đỏ bao bọc bỏ vào trong nồi. "A cha, người làm sao học được?" Ngải Thanh luôn cảm thấy a cha của mình là một người đọc nhiều thi thư, không như người làm quen việc nhà. "Lúc đó cùng cha con đến thôn Cổ Điền sống, lại mang thai con, thế nào đều phải học chút." Lê Vân Thanh tiếp tục động tác trong tay, đến trong lò nhìn củi lửa một cái mới lại về đứng bên cạnh Ngải Thanh, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm khăn ướt lên lau, tay to trực tiếp vỗ trước trán Ngải Thanh, "Xú tiểu tử, con tưởng a cha con là người ngu ngốc như vậy, dù sao cũng là đọc sách đọc vạn quyển, chút việc này sao làm khó được ta." "A, đau, a cha." Ngải Thanh giả vờ sờ nơi bị a cha vỗ qua, chu miệng hô đau. "Con a, thật là một đứa nhỏ." Lê Vân Thanh đành chịu, biết rõ đối phương là đang giả đau, nhưng vẫn vươn tay ra cẩn thận xoa. Lòng ấm áp lúc này bị một dòng hạnh phúc vây quanh, phụ ái quả thật là liều thuốc tốt trị đau đớn. "A cha, con có thể hỏi người một câu không?" Ngải Thanh hưởng thụ xoa nhẹ của a cha mình, không tự giác nhớ đến một nghi vấn luôn ẩn náu trong lòng mình. "Ừ." "Người và cha là làm sao quen biết?" "Hả?" Lê Vân Thanh có chút khựng, y không ngờ nhi tử lại sẽ hỏi mình câu này, nhớ đến những việc đã qua kia, trên mặt không nén nổi nhuộm vầng đỏ. Đây là ảo giác của mình đi? A cha luôn hi hi ha ha, lấy chỉnh người làm vui, chọc người làm hứng thú của mình, mặt lại đỏ rồi? "A cha, mặt người đỏ rồi?" Dùng là khẩu khí nghi vấn, không phải Ngải Thanh không tự tin và thị lực tốt của mình, mà là thật sự cảm thấy không tin được, mình đây là đánh bậy đánh bạ, mà trúng tùm lum tùm la? Nghĩ đến đây, Ngải Thanh càng có hứng thú với những việc đã qua của hai cha. "Đừng nói bậy." Bị người vạch trần, mặt Lê Vân Thanh có chút giữ không nổi, giận lên lại đánh rớt bàn tay sờ trên trán của Ngải Thanh, có điều lực đạo lại nhẹ không ít. "Ha hả." Ngải Thanh cười rất vô hại, nhìn trong mắt Lê Vân Thanh chính là bộ dáng thiếu đòn, vội dùng ánh mắt tỏ ý, nếu dám cười trộm nữa, thì đừng nghĩ nghe kể chuyện. "A cha, con sai rồi, thật sự sai rồi, người nói đi, con thề tuyệt đối không cười nữa." Ngải Thanh vội vàng dùng thế công nhu tình, lắc tay Lê Vân Thanh, chủ động nhận sai. Trứng đỏ trong nồi còn cần chút thời gian mới có thể luộc xong, Lê Vân Thanh kéo Ngải Thanh đến trên ghế gỗ trước đống củi. Ngải Thanh vẻ mặt cầu được biết, sau khi ngồi xuống liền nhìn chằm chằm đối phương, nhìn đến Lê Vân Thanh có chút không tự nhiên. "Con đừng nhìn ta như vậy, dùng lỗ tai nghe là được." Nói rồi, đôi tay của Lê Vân Thanh liền cố định đầu Ngải Thanh, xoay đi. Ngải Thanh không ngờ a cha nhà mình cũng có lúc da mặt mỏng, sợ lại chọc tức đối phương, cũng đành phải thuận theo dời hướng tầm mắt, có điều, nhìn thẳng không được, lén lút cũng được đi. "Khụ khụ." Nghe tiếng hắng giọng của a cha nhà mình, Ngải Thanh lập tức ngồi ngay người, mắt nhìn thẳng, chờ lời tiếp theo. "Ừm...." Lê Vân Thanh nghẹn nửa ngày, thật sự không biết nên nói từ đâu, đành phải xoay đầu xin Ngải Thanh trợ giúp, "Không thì con hỏi đi, truyện quá dài." "Hả?" Ngải Thanh không ngờ kết quả chờ đối phương "ừm" nửa ngày đổi lại là mình chủ động hỏi, có điều quyền chủ động lại nắm chắc trong tay mình, Ngải Thanh cũng không định nương tay. "Vậy," Con ngươi đen lóe sáng, đặt câu hỏi cũng là nan đề a, "Liền bắt đầu từ thân thế của a cha đi." Chưa từng nghe hai cha nhắc đến phụ mẫu của mình, Ngải Thanh là nghi hoặc. Nghe thấy nhi tử hỏi thân thế của mình, trong mắt Lê Vân Thanh lóe một tia ưu buồn, Ngải Thanh lúc này đang nhìn phía trước, không phát hiện điểm khác thường đó. Qua một hồi, Lê Vân Thanh mới mở miệng, "A cha là một cô nhi." Ngải Thanh không ngờ chờ được lại là đáp án như vậy, đầu lập tức xoay qua, trên mặt a cha tuy mang theo cười nhạt, nhưng nhìn trong mắt Ngải Thanh, lại làm sao cũng không che đậy được bi thương nhàn nhạt kia. Ngải Thanh đột nhiên có chút hối hận. Lê Vân Thanh xoay đầu lộ ra nụ cười an ủi với Ngải Thanh, xoa đầu y, lại tiếp lời vừa rồi, "A cha không sao, đã nhiều năm như vậy, đều đã qua. A cha lúc có ký ức, bên cạnh chỉ có nghĩa phụ." "Nghĩa phụ?" "Ừm, nghiêm túc mà nói, con nên gọi ông ấy tiếng gia gia." Lê Vân Thanh nhìn Ngải Thanh nói, "Nghĩa phụ là phu tử của thư viện, cả đời không con, đối với ta rất tốt, xem như con ruột. Ông ấy rất có tài hoa, a cha chưa từng gặp người có tài trí hơn ông ấy." Tuy chưa từng gặp nghĩa phụ của a cha, nhưng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt đối phương, khó chịu vốn trên mặt sớm đã tan thành mây khói, Ngải Thanh biết, vị nghĩa phụ này ở trong mắt a cha nhất định là hết sức quan trọng. "A cha người cũng không bằng gia gia?" Ở trong mắt Ngải Thanh, a cha nhà mình trừ thích đùa giỡn chút, cũng xác thực có thực tài, nhìn dáng kiêu ngạo của cha thì biết. "Ha hả, a cha nào có thể so sánh với nghĩa phụ, a cha đều là được nghĩa phụ dạy." "Vậy gia gia đâu?" Ánh sáng đáy mắt nháy mắt bị nghi vấn của Ngải Thanh phá vỡ, trong mắt Lê Vân Thanh đầy bi thương và hoài niệm, "Sinh lão bệnh tử do trời định, người mạnh đi nữa cuối cùng không thoát khỏi năm tháng thôi đưa." Ngải Thanh có chút không biết làm sao, thật hận mình quá mức ngốc, sao hỏi một vấn đề như vậy, vội vàng lại đổi đề tài, "Vậy a cha sau đó đã đi đâu?" Lê Vân Thanh biết Ngải Thanh hiếu thuận không muốn mình buồn, liền cũng thu liễm tâm trạng, sắc mặt khôi phục bình thường, "Làm xong hậu sự của nghĩa phụ, a cha liền rời khỏi thư viện." "A cha không đi dự thi sao?" Cổ nhân đọc sách, thường đều là vì thi lấy công danh đi. "Có lẽ là chịu ảnh hưởng của nghĩa phụ, a cha đối với công danh kia thật sự không có hứng thú. Rời khỏi thư viện chỉ vì ngắm nhìn non sông, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường." "Vậy a cha lại là làm sao quen biết cha?" "Cái này....." Lê Vân Thanh vốn mặt còn tưởng nhớ, lúc này trên mặt lại không nén được đỏ lên. A cha và cha rốt cuộc là câu chuyện thế nào a, sao mỗi lần nhắc đến, a cha đều vẻ mặt xấu hổ vậy? Trong lòng Ngải Thanh đầy hiếu kỳ. Lê Vân Thanh đấu tranh nội tâm một phen, cuối cùng nói ra tình sử của hai người: Chuyện kể, Lê Vân Thanh sau khi làm xong hậu sự của nghĩa phụ, mang theo ngân lượng còn lại bước lên lữ đồ. Lúc trước luôn ở thư viện tập chữ vẽ tranh, kinh nghiệm xã hội của Lê Vân Thanh là ít đến đáng thương, lúc đầu vào giang hồ, y tuyệt đối là một tay mơ. Một ngày, đi ngang qua một trấn nhỏ nào đó phía bắc, liền thấy phía trước bu đầy người, Lê Vân Thanh từ bé đã là người thích xem náo nhiệt, vội vàng chạy tới, chen vào đám người. Chỉ thấy một kẻ mập mặc hoa phục thân như thùng phi quỳ trên đất, đôi tay ôm đùi một người mặt đầy vệt nước mắt, trong miệng qua loa kêu gào, "Thần y, ta cầu ngươi, ngươi phát hảo tâm, cứu cha ta đi, cầu ngươi." Lê Vân Thanh không biết rõ tỉ mỉ xác thực sự tình, chỉ nghe lời đó, liền xác định kẻ mập kia là một hiếu tử hiếm thấy, đáy lòng có chút xúc động. "Đứng lên, ta sẽ không cứu." Giọng lạnh nhạt, Lê Vân Thanh không nén được có chút phẫn nộ thái độ của thần y đó, liền nâng hai mắt lên nhìn chăm chú đối phương, tưởng sẽ là dung mạo chán ghét cường quyền ác thế, lại thấy người đó một thân đồ đen bao bọc thân hình cao to rắn chắc, tướng mạo tuấn lãng, chỉ là trên mặt có chút thờ ơ." "Thần y, cầu ngươi, ngươi có cách, cứu cha ta đi." Thanh niên hoa phục ôm mạnh lấy hai cái đùi thon dài kia, nước mắt nước mũi tèm nhem, chảy trên quần của người đồ đen. Híp mắt, người đồ đen cuối cùng dùng hết nhẫn nại, một cước đá đối phương ra, đầu cũng không quay lại rời đi. "Thần y, đừng đi, đừng đi......" Bị đá ra đột ngột, thanh niên trọng tâm không vững ngã ra sau, chờ hồi thần, thần y đã rời đi. Đôi tay siết chặt, Lê Vân Thanh ghét nhất loại người xem thường mạng người, trong lòng liền nhớ kỹ "thần y mặt đen" này. Đương sự đã đi, thấy đã không còn náo nhiệt xem, quần chúng vây xem liền giải tán. Lê Vân Thanh đi tới, đỡ kẻ mập hoa phục lên, thật sự nặng quá, suýt chút nữa gãy thắt lưng, "Công tử, đứng lên trước, dưới đất lạnh." Nói rồi, lại đưa một cái khăn. Kẻ mập sững sờ, nước miếng chảy xuống, (mỹ nhân a!) cộng với nước mũi vốn đã tèm nhem, cảnh tượng đó nhìn thế nào cũng....... Lê Vân Thanh tuy có chút đồng tình hiếu tử này, nhưng ánh mắt và vẻ mặt của đối phương thật sự không thích, sau khi đưa khăn liền đi mất. "Thiếu gia, ngài không sao chứ?" Lê Vân Thanh vừa đi, xung quanh đi tới một đám nô bộc, vây quanh kẻ mập hoa phục. "Hừ, vở kịch hiếu tử này ta diễn tốt không?" Tỉ mỉ vuốt ve cái khăn, kẻ mập cười rất là dâm đãng. "Tốt tốt, thiếu gia, lão gia nếu biết ngài vì ông ấy như vậy, khẳng định sẽ để lại gia sản cho ngài." "Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia, chúc mừng thiếu gia....." Một đám nô bộc khom lưng khụy gối, tận lực nịnh bợ. "Ừ, mỹ nhân vừa nãy, các ngươi biết___" "Biết, biết, thiếu gia ngài yên tâm, bọn ta sẽ lo liệu." "Hừ, đều sạch sẽ chút, đừng gây ra sự cố cho ta." Nói rồi, kẻ mập hoa phục dưới sự bảo hộ của mọi người rời đi. Lê Vân Thanh là người thẳng tính, trong đầu vẫn bị chuyện vừa rồi quấn lấy, ngồi trên bàn sát cửa sổ ở tầng hai, hung hăng chọt thịt cá trong chén, như có hận ngàn năm. Đột nhiên..... Đó không phải là "thần y mặt đen" kia? Tròng mắt xoay chuyển, một kế liền hình thành trong lòng. Tìm đến chưởng quầy xin một thau gỗ chứa nước bẩn sau khi rửa rau, Lê Vân Thanh bưng vào một phòng khác của khách điếm, nhắm đúng thời cơ, "Ào...." Nước bẩn trong thau nháy mắt đổ xuống. "Ai da, sao bị tránh được vậy?" Lê Vân Thanh làm sao cũng không ngờ đối phương lại là người biết võ, phẫn nộ nhìn nguy cơ bị đối phương dễ dàng hóa giải. "Ai?" Tô Dịch Dương không ngờ lại có người đánh lén mình, sau khi tránh được, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nam tử trẻ tuổi luống cuống đóng cửa sổ. Bay người lên, nhảy vào trong phòng, bắt lấy người nào đó cấp bách muốn chạy. "Ngươi, buông tay!" Bị người bắt tại trận, sắc mặt Lê Vân Thanh đỏ thẫm, lại cũng thấy Tô Dịch Dương đối diện sững sờ. "Vì sao lấy nước tạt ta?" Lắc đầu, Tô Dịch Dương lại lạnh mặt. "Có chứng cứ không?" Lúc này sao có thể thừa nhận, Lê Vân Thanh nhìn thân hình cao to của đối phương, chỉ với thân thể của mình, làm sao cũng không phải đối thủ a. "Đồ ngươi cầm trên tay." "Ha hả, thật buồn cười, ta cầm thau gỗ thì là hung thủ, này cũng khó tránh hoang đường, ngươi đi phòng bên cạnh xem thử, người cầm thau gỗ không ít a." Vịt chết cứng miệng, Lê Vân Thanh là tuyệt đối không thể thỏa hiệp, hơn nữa mình còn là vì dân trừ hại a, may mà mình sớm có chuẩn bị, đã cho ít bạc xin mấy người hai phòng bên cạnh chuẩn bị trước. "Ngươi....." Tô Dịch Dương không ngờ đối phương lại là người có chuẩn bị, có điều nhìn đối phương đắc ý đầy mặt, trong lòng lại cảm thấy thật đáng yêu. "Ê ~~, mau buông tay, bằng không đừng trách ta không khách khí." Làm mặt quỷ, Lê Vân Thanh không khách khí đáp lại. Tuy không chứng cứ, nhưng Tô Dịch Dương cũng không phải có thể buông tay như vậy, cơn nghẹn này thế nào cũng phải đòi lại, nhất là đối thủ còn là người trước mắt, vẻ mặt tinh quái, lại rất đáng yêu, đáy lòng liền có ý trêu chọc, dùng sức một cái liền kéo thanh niên tuấn tú vào trong lòng, khuôn mặt đến gần đối phương, đến thẳng môi mới dừng lại, "Ồ, ngươi muốn không khách khí với ta thế nào hả?" Lê Vân Thanh chưa từng thân mật với người khác như vậy, có chút thẹn thùng, sắc đỏ trên mặt càng đậm, vội nghiêng đầu, "Lưu manh!" "Ha hả, ta thật là lưu manh." Nói rồi, Tô Dịch Dương động tay lên xuống. "Ngươi, mau buông ra, ta sẽ gọi người." Lê Vân Thanh bị sờ nhũn chân, nhưng trong lòng đầy chán ghét, người này thật hiếp người quá đáng, nghĩ hồi, liền muốn mở miệng kêu lớn. Tô Dịch Dương nhanh tay nhanh mắt, vội vàng vươn tay bịt miệng nhỏ của đối phương, dời đầu đến bên má đối phương, thổ khí bên tai trắng nõn, mờ ám nói, "Mỹ nhân, có ngày gặp lại!" Nói rồi, Tô Dịch Dương buông hai tay giam cầm đối phương ra, nhún người nhảy ra khỏi cửa sổ. Lê Vân Thanh mặt đỏ gay, bị tức không chịu nổi, một là bởi vì trêu chọc nói năng bậy bạ của đối phương, hai thì là bởi vì tiếng tim đập cuồng loạn vô luận thế nào đều không kiềm chế được của mình. "Ha ha ha......" Nghe đến đây, Ngải Thanh cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, y không ngờ cha lại còn biết hành động lưu manh như vậy, còn có a cha sao cũng không che đậy được lúng túng và đỏ mặt kia. "Con___" Lê Vân Thanh đột ngột nghiêm nghị, nhưng bị thẹn thùng phá vỡ. "Được, a cha, con bảo đảm, con không cười nữa, người tiếp tục." Ngải Thanh vội vàng lấy tay che miệng, nhưng vai rung rung lại làm sao cũng không dừng được. Lê Vân Thanh đành chịu, chỉ có thể nhắm mắt, dứt khoát không nhìn đỡ phiền. Sau khi hòa hoãn, lại nói tiếp. -------- Tgclmn: ha hả, vốn muốn để ở phiên ngoại, nhưng hôm nay đột nhiên có linh cảm, liền viết trước. Đoạn tình sử của Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương cũng vô cùng hài hước a......
|