Gia Hữu Đại Giá Lang
|
|
Chương 60: Cơ hội kinh doanh đến 1[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngải Thanh hiện tại cuối cùng có thể thể hội vất vả của a cha. Hai ngày trước sau khi mang bảo bảo về phòng mình chiếu cố, từ đấy, ban đêm của Ngải Thanh cũng không thể ngủ yên ổn nữa. Tè dầm, thay tã, đói tỉnh khóc nháo.....cả người thật không yên ổn! Trần Lương thương tiếc Ngải Thanh, mỗi lần đều là tự mình im lặng thức dậy muốn thu xếp hết thảy này thỏa đáng, cố tình tiểu tổ tông không vui, chỉ cần a cha nhà mình hầu hạ, chỉ cần trốn trong lòng Ngải Thanh mới có thể ngừng khóc nháo. Hết cách, cuối cùng chỉ có thể Trần Lương phụ trách đưa tã, nấu sữa dê, bưng nước nóng, Ngải Thanh phụ trách phục vụ bảo bảo, kết quả chính là hai người lớn bồi bảo bảo, cùng ngủ ít! Lê Vân Thanh ban ngày thức dậy liền thấy hai phu phu đều thâm mắt, chỉ có thể tặng một câu: "Hiện tại biết khổ rồi?!" Đều nói quen tay hay việc, dùng trên người nuôi hài tử cũng không sai. Thời gian dài, hai phu phu cũng dần dần mò ra quy luật, trông hài tử cũng tất nhiên trót lọt không ít. Ngày này, Ngải Thanh đang bế bảo bảo hóng mát dưới táng cây, nói chuyện với a cha. Chỉ thấy một nam tử mập mạp trung niên chừng 30t, thân mặc hoa phục cùng một người trẻ tuổi mặc đồ người hầu bước vào trong viện nhà mình. Ngải Thanh và a cha sau khi nhìn nhau một cái, vội vàng đứng lên. "Ngài là?" Ngải Thanh bế bảo bảo hỏi trước. "Xin hỏi đây là nhà Trần Lương phải không?" Người trẻ tuổi hỏi lại, trên mặt là cung kính. "Ách, phải." Nghe vậy, người trẻ tuổi xoay đầu giao lưu mấy câu với nam tử trung niên, nụ cười của nam tử trung niên cũng dần nở ra, đi tới, gật đầu với Ngải Thanh và Lê Vân Thanh, chào hỏi, "Tới cửa quấy rầy rồi, ta là Hồ Tam." "Hồ Tam?" Ngải Thanh không biết người này, cũng chưa từng nghe tên này, lẽ nào là bằng hữu của Trần Lương? Ngải Thanh nghi vấn như vậy, người trẻ tuổi bên cạnh lập tức mở to đôi mắt, đầu năm nay còn có người không biết lão gia nhà mình, vội vàng muốn tỏ rõ thân phận của lão gia, lại bị nam tử trung niên lắc tay ngăn cản. "Ta là dân làm ăn, ở trong huyện mở vài hàng rượu quán trà, hôm nay đến nhà là có việc làm ăn thương lượng cùng Trần Lương huynh đệ một phen." Nam tử tên Hồ Tam cười đáp. Đối phương tuy là mặt đầy ý cười, Ngải Thanh lại không thích lắm, nụ cười đó thật sự có chút bản sắc thương nhân, như một con hồ ly giảo hoạt, không đến đáy mắt. Ngải Thanh biết đây là khôn khéo! Làm ăn với Trần Lương? Trần Lương chưa từng nhắc đến muốn làm ăn với ai, người này cũng không biết là nghe được từ đâu. "Trần Lương còn ở trong ruộng, phải lát nữa mới có thể về." Ngải Thanh không mở miệng giữ đối phương lại. "Vậy ta vào phòng chờ chút!" Hồ Tam cười càng nhiều, trong lời lại đầy kiên định. Thấy thế, Ngải Thanh biết đối phương cho dù lần này về, lần sau cũng còn sẽ đến nữa, liền chỉ có thể nhường đường dẫn người vào nhà chính, "Ngài ngồi trước, ta đi rót ly nước cho ngài." "Không cần khách khí. Tiểu huynh đệ là Tô Ngải Thanh?" Nghe vậy, Ngải Thanh trợn tròn mắt, nghi hoặc gật đầu. "Ha hả. Đứa bé trong lòng là?" "Nhi tử của ta." Ngải Thanh ăn ngay nói thật. "Ha hả, lệnh lang quả thật tướng mạo đường đường a." Hồ Tam nhìn hài nhi trong lòng Ngải Thanh, cười tâng bốc. "Ừm, quá khen." Ngải Thanh thật sự chịu không nổi, y không giỏi giao thiệp với nhân vật như hồ ly, vội vã tìm một lý do liền rời khỏi, để lại mình a cha ở nhà chính. A cha nhà mình cũng là người giảo hoạt khôn khéo, để y giao thiệp với Hồ Tam, Ngải Thanh tuyệt đối yên tâm. Trần Lương từ ruộng trở về, vừa vào viện, liền nhìn thấy một nam tử mập mạp ngồi trong nhà chính, bên cạnh còn đứng một người hầu trẻ tuổi, còn chưa kịp nghi hoặc, liền bị Ngải Thanh đứng ở cửa phòng bếp vẫy tay gọi qua. Ngải Thanh kéo Trần Lương trực tiếp vào bếp, khóa cửa, lên tiếng hỏi, "Ngươi biết người tên Hồ Tam không?" "Hồ Tam?" Vừa nghe tên này, Trần Lương là có ấn tượng, đó là nhà giàu nhất của phủ Cổ Điền, tương tự Trần phú hộ của thôn Trần gia, hoàn toàn không phải bề ngoài, càng đáng quý là, Hồ Tam này là tay trắng làm nên, tuổi hiện giờ cũng chỉ 40. Nhưng Hồ Tam trong miệng Thanh nhi hẳn không phải phú hộ kia đi, dẫu sao phú hộ đến nhà, Trần Lương là làm sao cũng sẽ không tin, cho nên hắn lắc đầu. "Ngươi không biết?" Ngải Thanh hỏi lần nữa, "Nhưng khẩu khí của người kia như là quen biết ngươi." "Ta xác thực không biết." "Vậy hắn sao sẽ nói muốn làm ăn với ngươi?" Trên mặt Ngải Thanh đầy nghi hoặc, bỗng nhiên kinh hô, "Chắc không phải lừa đảo, muốn lừa tiền chúng ta?" "Ha hả," Trần Lương cười ra tiếng, nhéo má Ngải Thanh, "Nhà chúng ta có gì đáng để người lừa." "Cũng phải." Sờ cằm, Ngải Thanh gật đầu. "Cũng đừng suy đoán linh tinh nữa, chúng ta đi gặp chút rồi định đoạt." Trần Lương sau khi rửa mặt một phen, bỏ khăn ướt trong tay xuống, muốn kéo tay Ngải Thanh cùng ra cửa. "Đừng, người đó như hồ ly, ta nhìn không quen. Ta vẫn là làm vài món đãi khách thôi." Ngải Thanh từ chối. "Ừ, cũng được." Trần Lương nghĩ ngợi, biết Ngải Thanh không thích mấy trường hợp này, liền buông tay. Trần Lương vào nhà chính, nam tử trung niên lập tức đứng lên chắp tay thi lễ với hắn, "Thật là Trần Lương hiền đệ." Không thể không nói, này cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng Hồ Tam có thể thành công, hắn không bao giờ biểu hiệu hạ thấp người khác nâng cao bản thân, dù là sau khi đã thành phú hộ châu phủ này, ở trước mặt người ngoài vẫn cười tươi như hoa. Trần Lương cũng lễ độ đáp lễ hắn, cung kính nói, "Ngài là?" "Tại hạ Hồ Tam. Hôm nay đến là có việc quan trọng thương lượng với Trần Lương hiền đệ." Hồ Tam cũng không lề mề, trực tiếp tỏ rõ thái độ. "Việc quan trọng?" Trần Lương nhíu mày. "Lương nhi, hắn muốn làm ăn với con." Lê Vân Thanh ngồi một bên, nhàn hạ trả lời thay hắn. Trần Lương quay đầu nhìn "nhạc mẫu" mình, lại xoay đầu nhìn nam tử trung niên, chỉ thấy đối phương cười gật đầu. "Mọi người đều là người dứt khoát, ta cũng không dông dài nữa. Lần này về trong huyện, lại phát hiện mấy món ăn mới, gọi là "cá nấu sa tế" và tào phớ cay, mùi vị, hình thức đều rất tuyệt, sau khi hỏi thăm kỹ, mới biết lại là xuất phát từ nhà hiền đệ." "Ừ." Trần Lương gật đầu, Ngải Thanh đã từng dạy người trong thôn mấy món này, nếu truyền ra cũng không hiếm lạ, "Ngài muốn mua công thức mấy món này?" "Không hoàn toàn như vậy, ta muốn hợp tác." Hồ Tam cười lắc đầu, "Hiền đệ, từng nghe Hồ Tam phủ Cổ Điền chưa?" Hồ Tam biết mới nãy lúc giới thiệu bản thân, đối phương không chút kinh ngạc, không hoàn toàn là bởi vì bình tĩnh, mà là có thể còn chưa rõ thân phận mình, mới lại thuật lại một lần. "Này tất nhiên là biết," Trần Lương đáp, đột nhiên nghĩ tới gì, "Ngài chính là___" "Không sai, ta chính là Hồ Tam đó." Nói xong, Hồ Tam lại híp đôi mắt, tỉ mỉ đánh giá Trần Lương, thấy đối phương chỉ lúc đầu có chút kinh ngạc, đến hiện tại lại khôi phục thần sắc tự nhiên, không biểu hiện dáng vẻ tận lực nịnh hót, đáy lòng tăng thêm vài phần hảo cảm. "Ngài mới nãy nói muốn làm ăn với bọn ta?" Trần Lương ở trong lòng suy nghĩ một phen, cảm thấy nếu chỉ vì công thức mấy món ăn kia, đối phương hoàn toàn có thể tốn ngân lượng mua là được, không cần phải hợp tác với mình nữa, "Ngài là có dự định khác đi?" Trúng phốc! Không sai, nếu đơn giản chỉ là công thức món ăn, người làm ăn khôn khéo như Hồ Tam hoàn toàn có thể bỏ tiền mua, hắn hiện giờ chủ động đề nghị hợp tác, kỳ thật là có thâm ý khác, hắn muốn lợi dụng truyền thuyết Ngải Thanh là nam tử "Hạnh" tộc có thể mang đến vận phúc để mời chào khách, có điều hắn không ngờ một nam nhân thôn quê lại có thể nhìn thấu mánh lới của hắn. Nghĩ hồi, lại nhìn Trần Lương thêm hai cái, mới phát giác người này giữa trán no đầy, khí chất không tệ, cũng là người thông minh, hảo cảm ở đáy lòng càng nhiều, dục vọng hợp tác càng thêm mãnh liệt! Nhìn đôi mắt không dám tin của đối phương, trong lòng Trần Lương cũng đại khái biết chút ít, vừa muốn mở miệng, tiếng gọi của Ngải Thanh truyền tới, "Trần Lương, cơm nấu xong rồi, đến giúp một tay." Nghe thấy tiếng giúp đỡ, Trần Lương vội vàng chạy ra nhà chính chạy thẳng đến bếp, giúp Ngải Thanh bưng đồ ăn lên bàn. Ngải Thanh tuy trong lòng không thích hổ mặt cười kia lắm, nhưng đạo đãi khách y vẫn hiểu, cho nên cơm trưa cũng là bỏ ra tâm tư làm. Năm món một canh, ba mặn ba chay, cánh gà kho, lạp xưởng hầm, cà tím nướng tỏi, măng om, đậu phộng xào khô cùng với canh chân gà củ sen đậu phộng. Mới đến cửa nhà chính, Hồ Tam đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đối với tay nghề của Ngải Thanh càng hiếu kỳ. Một bữa ăn xong, Hồ Tam chỉ thấy bụng lại trướng vài phần, phối với bụng to vốn đã phình lên, càng lộ vẻ cao vút, nhận lấy ly trà Ngải Thanh đưa tới uống mấy hớp, mới làm nhạt mỹ vị đầy miệng. "Quả thật là tay nghề tốt, ta đối với chuyện hợp tác này càng mong đợi!" Hồ Tam cười khen ngợi, trong lời là khẩu khí khẳng định, hắn tưởng mình lần này đề nghị hợp tác, đối với người dưới quê mà nói chắc chắn là mang ơn, dẫu sao tiền kiếm được nhiều hơn làm ruộng, có lẽ bọn Trần Lương hẳn sớm khẩn cấp muốn đáp ứng hợp tác với mình. Ngải Thanh nghe vậy, đôi tay không kiềm được run một cái, kiếp trước, tuy y chưa từng làm ăn, nhưng trong phim và sách cũng xem qua không ít, đều nói thương trường như chiến trường, đấm đá nhau, lừa dối nhau, khôn khéo nịnh bợ trong đó là không thể nhiều hơn. Tiền đối với Ngải Thanh mà nói, không phải không quan trọng, nhưng đủ dùng là được, y không có hùng tâm tráng trí mơ mộng trở thành phú hộ, y chỉ muốn cùng người nhà trải qua cuộc sống chủng điền bình thản bình yên. Nhưng.....quay đầu nhìn Trần Lương, từ trong ánh mắt của đối phương, Ngải Thanh biết Trần Lương đối với chuyện làm ăn này là khát vọng, dẫu sao Trần phú hộ là tấm gương hắn luôn học tập trước giờ, y muốn giúp Trần Lương thực hiện ước muốn! Rối rắm và mâu thuẫn của Ngải Thanh, Trần Lương thu hết vào đáy mắt, hắn không lập tức đáp ứng Hồ Tam, chỉ khách khí đáp, "Hồ Tam huynh, cho ta nghĩ thêm vài ngày nữa." Buổi tối, trong phòng chính. "Trần Lương, ngươi có phải muốn mối làm ăn này không?" Ngải Thanh tận lực đè thấp giọng, bảo bảo ngủ ngay trong nôi, sợ đánh thức bé. Trần Lương không nói, chỉ vươn tay ôm Ngải Thanh trong lòng, cằm gác ở đỉnh đầu Ngải Thanh, một tay vịn vai, một tay xoa thắt lưng của Ngải Thanh. Cảm nhận được hơi ấm, Ngải Thanh lại ôm chặt lấy đối phương. Hai người im lặng không nói. Qua hồi lâu, Trần Lương mới lên tiếng, "Thanh nhi, ta không muốn gạt ngươi. Từ sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân bệnh nặng, tiền còn lại trong nhà đều đem đi làm tang sự và chữa bệnh cho mẫu thân, lúc đó trong nhà thường không có gì ăn, may mà người trong thôn chăm sóc." "Ừm." Mấy cái này Ngải Thanh đều biết, từ chỗ Vương tẩu hỏi thăm được không ít, y rất đau lòng đối phương. "Lúc đó ta liền thề trong lòng, nhất định phải để mẫu thân sống cuộc sống tốt, nhất định phải vượt trội như Trần phú hộ kia." Trần Lương nói tiếp, "Thanh nhi, ta biết ngươi không muốn___" "Không, Trần Lương, ta nguyện ý, chỉ cần có thể giúp ngươi, ta đều nguyện ý." Ngải Thanh cướp lời, đôi tay tăng thêm lực. "Thanh nhi, ta hỏi ngươi lần nữa, nếu như lần này ta muốn làm ăn cùng Hồ huynh, ngươi có nguyện ý giúp ta một tay không?" Trần Lương hỏi rất nghiêm túc. "Ta nguyện ý!" Gọn gàng dứt khoát, không hề thấy chần chừ. Trần Lương không nói, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ nội tâm lúc này, dùng nụ hôn bịt kín! *Cánh gà khoCà tím nướng tỏiCanh chân gà củ sen đậu phộng (ngon bổ)
|
Chương 61: Cơ hội kinh doanh đến 2[EXTRACT]Ba ngày sau, Hồ Tam quả thật như hẹn đến cửa. "Trần Lương đệ, hiện giờ nghĩ thế nào?" Khẩu khí vẫn tự tin vạn phần. Ngải Thanh đứng một bên, nghe vậy, lập tức lên tiếng, "Bọn ta đáp___" "Đa tạ Hồ huynh, bọn ta đều là người thôn quê, mối làm ăn này là không làm được." "Vì sao?" Hồ Tam không bình tĩnh nữa, từ trên ghế nhảy lên, vẻ mặt không dám tin, hắn thế nào cũng không dám tin trên đời này lại có người sẽ cự tuyệt cơ hội phát tài tốt như vậy. Ngải Thanh cũng rất bất ngờ, y rất rõ ý nghĩ của Trần Lương, hơn nữa cơ hội lần này có Hồ Tam phú hộ châu phủ hợp tác giúp đỡ, đối với Trần Lương mà nói là ngàn năm khó gặp. Trên mặt y viết nghi hoặc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ xúc động. Lê Vân Thanh vẫn một bộ nhàn nhã, hớp nhẹ nước trà trong ly. Trần Lương không để ý ánh mắt của người xung quanh, chỉ xoay đầu cúi nhìn Ngải Thanh, kéo đôi tay đối phương qua nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi nói, "Thanh nhi, ngươi nguyện vì ta đi làm chuyện không muốn, ta cũng vậy! Trước khi chưa gặp ngươi, ta xác thực có lòng với đường thương nhân, nhưng sau khi có ngươi, ta lại chỉ ngươi là đủ. Có thể có ngươi, đã là của cải lớn nhất đời này của ta." "Trần Lương___" Trong mắt Ngải Thanh thấm đầy nước mắt, ngấn trong tròng mắt, cố kiềm không để rơi xuống. Lê Vân Thanh nghe vậy, ly trà trong tay đã đặt xuống, nhìn phu phu trẻ tuổi, trong mắt đầy cảm động và ý cười, trên miệng lại một chút cũng không buông tha hai người, "Được rồi, hai người các con, ở trước mặt người khác liếc mắt đưa tình như vậy, hai đứa không ngại mùi chua, ta cũng chịu không nổi. Ta vẫn đi xem thử cháu của ta thì hơn." Nói rồi, nhấc chân đi ra khỏi nhà chính. Hồ Tam chấn kinh! Nhất là nghe được lời bày tỏ thâm tình của Trần Lương, tuy như Lê Vân Thanh nói, là có chút chua, nhưng vẻ mặt và phản ứng của hai phu phu hắn là nhìn rõ, chân thành như vậy. Trong thương trường nhìn quen hư tình giả ý, miệng vâng bụng trái, Hồ Tam cũng sớm đã quen cuộc sống như thế, hắn suýt chút nữa đều sắp quên quá khứ của mình. Hắn lúc đó giống Trần Lương, bên cạnh cũng có một bảo bối săn sóc thiện lương như Ngải Thanh, hạnh phúc mà lại đơn giản như vậy. Đáng tiếc đối phương bạc mệnh, không chịu qua được lúc gian khổ kia đã rời khỏi mình. Hồ Tam vội lắc đầu, muốn ép hơi ẩm trong mắt trở lại, đoạn quá khứ phủ bụi kia, nếu không có đôi phu phu hôm nay, hắn đời này sợ là cũng không nhớ đến nữa. Trần Lương sau khi vỗ về Ngải Thanh, xoay đầu chắp tay xin lỗi Hồ Tam, "Hồ huynh, ý tốt của ngài, thứ Trần Lương vô phúc. Nhưng vô luận thế nào, đều là vạn phần cảm tạ." Chân tình như vậy, Hồ Tam hắn lại sao có thể tận lực miễn cưỡng nữa, có điều sau khi nghĩ ngợi, hắn mới nói, "Trần Lương, nếu ngươi không ghét bỏ, hai ta kết nghĩa huynh đệ, thế nào?" "Hả?" Ngải Thanh và Trần Lương trong phòng đều sững sờ. "Vậy là ghét bỏ?" Hồ Tam hỏi. "Không, sao dám ghét bỏ, chỉ sợ bôi nhọ Hồ huynh." Trần Lương vội vàng đáp. "Đã không ghét bỏ, vậy chuyện này liền quyết định vậy đi, được không?" Hồ Tam là người hào sảng, năng lực đàm phán trên thương trường cũng là hàng đầu, trước kia ký khế ước chung quy là tốt. "Hồ huynh, tại hả có thể hỏi một câu nữa không?" "Mời tự nhiên." "Vì sao muốn kết nghĩa huynh đệ với tại hạ?" Không chỉ Ngải Thanh nghi hoặc, Trần Lương cũng vậy, dẫu sao đối phương là phú hộ có tiếng, mình lại cự tuyệt hợp tác cùng hắn, sao có thể còn sẽ muốn kết bái với mình nữa? "Các ngươi làm ta nhớ đến thê tử đã mất, Hồ Tam ta đời này trừ làm ăn, kính trọng nhất chính là người có tình, có thể kết bái với ngươi là ta chiếm tiện nghi mới phải." Trần Lương và Ngải Thanh thấy lúc đối phương nhắc đến thê tử khóe mắt không lưu ý để lộ ra tưởng nhớ và buồn bã, trong lòng cũng xúc động, nam tử mập hoa phục trước mắt này cũng là người có tình a! "Vậy, đại ca tại thượng, xin nhận tiểu đệ một lạy." Trần Lương từ trong tay Ngải Thanh cầm ly trà qua, chắp tay đưa cho Hồ Tam. "Hiền đệ tốt." Hồ Tam nhận lấy ly trà uống cạn, thân thể lộ ra khí phách hào phóng, chính là thịt đầy người cũng không chặn được. Hai người sau khi chính thức kết bái, Trần Lương lại giữ Hồ Tam lại ăn cơm trưa, Hồ Tam cũng không khách khí, nói thế nào đều là nhà đệ đệ, hơn nữa từ sau ngày đó nếm qua tay nghề của Ngải Thanh, trong lòng hắn sớm đã chờ mong vạn phần! Trên bàn cơm. "Đệ đệ, tuy biết phu phu hai ngươi không muốn bước vào thương trường, nhưng cũng đáng tiếc trù nghệ của đệ quân." Hồ Tam ăn sườn heo, cảm khái. Trần Lương và Ngải Thanh nhìn nhau một cái, cười cười, cũng không nói. "Ta trái lại có một chủ ý hay, không biết hiền đệ muốn nghe chút không?" Nói đến chủ ý, mặt cười hồ ly kia lại đến lần nữa. Có điều trải qua chuyện kết bái, Ngải Thanh cũng đã hiểu tính tình thật của Hồ Tam, lần này đối với nụ cười giảo hoạt kia không còn phản cảm. "Nghĩa huynh mời nói." "Đại ca lần này đến là muốn mở vài tửu lâu nữa ở huyện Cổ Điền, hiền đệ cùng đệ quân không muốn chen chân, đại ca không miễn cưỡng, nhưng đệ quân có thể viết ra công thức món ăn rồi dạy cho đầu bếp của tửu lâu không? Trần Lương không nói, chỉ nhìn Ngải Thanh, giao quyền quyết định cho đối phương. Công thức mấy món này đều là kiếp trước học được ở quán ăn làm công, có thể chia sẻ mỹ thực với thế nhân, Ngải Thanh tất nhiên là không để ý, lập tức chấp nhận đề nghị của Hồ Tam. "Đệ quân đã đáp ứng, như thế sau này một phần lãi của tửu lâu liền thuộc về hai người," Hồ Tam mở miệng nói tiếp, nhìn thấy bộ dáng vội mở miệng khước từ của Trần Lương và Ngải Thanh, vội vàng bổ sung, "Cái gọi là huynh đệ ruột còn tính toán rõ, tửu lâu này đã có phần sức của hai ngươi, đại ca há có đạo lý chiếm tiện nghi của người nhà, hai ngươi nếu khước từ, vậy chính là xem thường đại ca." "Ách, vậy thì tạ đại ca." Đối phương đã tỏ thái độ như vậy, Ngải Thanh và Trần Lương cũng thật sự không nghĩ ra đạo lý cự tuyệt. Ngải Thanh nghĩ, dù sao hiện đại có nhiều quản lý và đạo kinh doanh như vậy, đến lúc đó mình lại dạy cho đại ca, cũng xem như xứng với một phần lãi kia. Ngải Thanh tuyệt đối không ngờ, mai sau Hồ Tam vì những cách kia của y lại sẽ trở thành nhà giàu nhất triều Đại Tống, mà y và Trần Lương cũng trở thành người có tiền số một số hai trong thôn, không, là cả triều Đại Tống, chỉ là được Hồ Tam che chở, cộng với cả nhà Ngải Thanh thấp điệu ở trong thôn, mới không có bị người ngoài biết. Nhân lúc Hồ Tam và a cha mình nói chuyện, Ngải Thanh vội vàng gọi Trần Lương vào phòng, viết mấy món ăn nghĩ xong thành công thức, lại thêm vài cách làm nước trái cây, đồ uống cùng chỉnh sửa xong. Đứng trước bến đò, Ngải Thanh và Trần Lương vẫy tay cùng tiễn biệt Hồ Tam. "Đại ca, đây là vài công thức món ăn ta mới nghĩ xong, đều không khó làm, ngươi cầm về để đầu bếp thử xem, nếu có vấn đề, sai người đến nói là được." Ngải Thanh đưa một xấp giấy trong tay cho Hồ Tam. "Ừ, đại ca cảm tạ trước. Các ngươi cũng về đi, chờ lo xong chuyện khai trương tửu lâu mới, đại ca lại đến thăm các ngươi." Nói rồi, Hồ Tam nhấc chân lên thuyền. "Đại ca, bảo trọng!" Trần Lương chắp tay nói. "Hiền đệ, đệ quân, các ngươi cũng bảo trọng!" Đáp lễ, Hồ Tam vẫy tay ra hiệu hai người về. Nhìn thuyền gỗ dần dần đi xa, Ngải Thanh và Trần Lương lúc này mới thu ánh mắt lại, tay nắm tay đi về nhà. Về đến trong nhà, Lê Vân Thanh đang bế bảo bảo ngồi dưới táng cây. Trong tay chơi tượng gỗ cha tự tay làm, bảo bảo cười khanh khách không ngừng, đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cửa, tay phải ném cái, tượng gỗ rơi trên đất, dang hai cánh tay hướng tới a cha mình, khẩn cầu ôm ấp. Ngải Thanh đi tới, nhanh nhẹn đón lấy bảo bảo từ trong tay a cha vỗ vỗ lưng nhỏ. "Người đi rồi?" Lê Vân Thanh nhặt tượng gỗ trên đất lên hỏi. "Dạ." Ngải Thanh đáp, có chút chột dạ, mình đều chưa thương lượng với a cha một phen. Lê Vân Thanh thu hết vẻ mặt của nhi tử vào đáy mắt, lắc đầu, "Hai đứa cũng lớn rồi, mấy chuyện này hai đứa tự mình làm chủ là được. Nếu có chỗ không hiểu, lại hỏi cũng không muộn." Ngải Thanh ngẩng đầu nhìn a cha mình, ra sức gật đầu. ------ Tgclmn: dự báo chương sau, thùng tắm play!Đề tài hôm nay: đam mỹ, thế nào?Hôm nay, trong group QQ (đều là tác giả đam mỹ) bùng nổ rồi, một tác giả đam mỹ nói mẹ anh ta phát hiện anh ta đang viết đam mỹ, mắng anh ta là biến thái, anh ta cầu an ủi, chạy đến trong group nói, kết quả dẫn đến đại chiến nước miếng của các tác giả khác. Haizz, đam mỹ thì sao a, có tội sao?
|
Chương 62: Tiểu biệt ly[EXTRACT]Tửu lâu của Hồ Tam khai trương rồi, có các món đặc sắc, ý tưởng kinh doanh tiên tiến của Ngải Thanh cùng trợ giúp một bên của Trần Lương, việc làm ăn của tửu lâu rất tốt, không ít quan lại quyền quý đều nghe danh mà đến, danh tiếng của tửu lâu dần dần lan truyền, "chi nhánh" của Hồ Tam cũng ngày càng nhiều, trải khắp châu phủ chủ yếu của triều Đại Tống. Hồ Tam tuy là thương nhân gian xảo, lại cũng là người trọng tình nghĩa, đáng tin cậy. Hắn trong lòng chỉ có một mình thê tử đã mất, sau khi tang thê trước kia, không lấy người khác nữa, một lòng đầu tư vào thương trường, hiện giờ đã qua 40, con nối dõi liền thành trở ngại trong lòng, nếu không phải gặp được Trần Lương, hắn vốn muốn thu dưỡng mấy đứa trẻ nhận làm nghĩa tử, hiện giờ đã nhận Trần Lương làm huynh đệ, như thế hắn cũng đã có người nhà, cả năm này đều là ở nhà Trần Lương, như thế nhi tử của huynh đệ tất nhiên là cháu trai của hắn, vấn đề con nối dõi này cũng không cần quá mức cưỡng cầu nữa. Không thể không nói, Hồ Tam người này tuy yêu tiền, lại không có nghĩa hắn là nô lệ của đồng tiền, ngược lại, hắn nhìn tiền tài rất thấp, thê tử mắc bệnh lại bởi không có tiền mà không được chữa trị khiến hắn trở thành kẻ cuồng kiếm tiền hiện giờ, theo hắn, tiền mình kiếm được cuối cùng vẫn là phải tiêu tán ra làm từ thiện. Hồ Tam đáp ứng trước cho Ngải Thanh lãi một phần, hắn cũng không lỡ hẹn, mỗi tháng đều sẽ đến tính rõ tiền lời giao cho hai người, nếu gặp phải việc gấp đi xa, cũng sẽ phái thân tín đến bàn giao, có điều tình huống như vậy không nhiều, lý do tất nhiên là tật thèm ăn của Hồ Tam, hắn là vạn phần chờ mong bữa cơm mỗi tháng tới nhà Trần Lương. Thời gian liền cứ vậy từng ngày trôi qua, tính kỹ, thông qua ngân lượng kiếm từ tửu lâu đã đủ cả nhà Ngải Thanh sống cuộc sống sung túc, nhưng họ cũng đều là người cần cù chịu khó, nếu không lao động, thì cuộc sống cực độ nhàm chán, cho nên trong mắt người trong thôn, bốn người như cũ là người thôn quê giỏi giang siêng năng cần cù chịu khó, chỉ là hàng năm Trần Lương trong thôn luôn có vài ngày sẽ biến mất không thấy, hỏi Ngải Thanh, Ngải Thanh cũng chỉ nói là ra ngoài làm việc. Kỳ thực, Trần Lương cũng xác thực là người có tài, ở phương diện làm ăn, nếu ý tưởng kinh doanh của Ngải Thanh là hoàn toàn rập khuôn hiện đại, như thế đạo kinh doanh của Trần Lương lại là vững chắc ăn sâu khối đất này, thời đại này, nói một cách thông tục, thì là hắn biết nhập gia tùy tục. Hồ Tam tất nhiên cũng là nhìn trúng đầu óc thông minh của Trần Lương, nhiều lần mài dũa, cộng với lượng thứ và lời khuyên của Ngải Thanh, Trần Lương cuối cùng động lòng, đáp ứng thử xem. Hồ Tam thấy tâm ý đạt thành, lập tức nở nụ cười, để Trần Lương làm thử ở một tửu lâu trong huyện trước, nếu có hứng thú, liền ở lại, nếu thật sự không muốn, hắn cũng tuyệt không miễn cưỡng. Hồ Tam lựa chọn tửu lâu trong huyện, kỳ thật cũng là có tàng tâm (ẩu giấu tâm tư), trước đây ở tửu lâu đó luôn ở trạng thái lỗ vốn, hắn điều Trần Lương đến, thực ra cũng là vì thử xem thân thủ của Trần Lương, xem có xác thực là nhân tài có thể đào tạo không, nếu phải, như thế hắn liền có thể yên tâm đi xa làm ăn, việc làm ăn của châu phủ Cố Điền toàn quyền giao cho đối phương. Trần Lương sau khi đến tửu lâu trong huyện, quản sự tửu lâu được báo trước đối phương là nhị đương gia, cho nên cũng cực kỳ phối hợp với cải tiến của đối phương. Không ngờ, Trần Lương quả thật là có chút bản lĩnh, nửa năm sau đó, việc làm ăn của tửu lâu dần dần chuyển lỗ thành lời, quản sự nhìn trong mắt, đối với nhị đương gia trẻ tuổi này là tâm phục khẩu phục. Hồ Tam ở Kinh Thành cũng nhìn thấy thư báo cáo của quản sự, đối với nghĩa đệ này càng là xem trọng. Việc làm ăn của tửu lâu tốt lên, Trần Lương cũng cuối cùng yên tâm, thu dọn hành lý, lại đích thân đi trong huyện mua ít quần áo, đồ chơi và đồ ăn, sau khi dặn dò quản sự kỹ càng, liền về thôn, hắn không nói với Ngải Thanh, muốn cho đối phương một kinh hỉ. Cách lúc Trần Lương đến trong huyện đã hai tháng, Ngải Thanh nhớ nhung như nước lũ tràn lan, y bắt đầu hối hận lúc đầu vì sao phải đáp ứng Trần Lương đi làm ăn, có điều, nếu vì mình mà chôn vùi đối phương, Ngải Thanh biết mình nhất định sẽ hối hận hơn! Vỗ vỗ mặt, Ngải Thanh cố gắng kéo tâm trạng từ trong nhớ nhung về, nghiêm túc treo quần áo đã giặt xong trên giá phơi đồ. Đột nhiên____ "Ai, mau bỏ___" Ngải Thanh bỗng nhiên cảm giác eo bị người ôm lấy từ phía sau, trong lòng tự dưng kinh hoảng, cha và a cha đều đã lên núi, nếu gặp phải ăn trộm mình liền sẽ xui xẻo rồi. Muốn hô lớn, lại còn chưa hoàn toàn hô ra tiếng, mặt bị người xoay qua, lập tức ngửi được là mùi quen thuộc. Không khiếp sợ nữa, chỉ còn lại tim đập. Cơ thể xoay qua, đôi tay chủ động vòng lấy cổ đối phương, giữa ban ngày ban mặt, hai người yêu nhau động tình hôn nồng nhiệt, như muốn hòa nhập sự nhớ nhung và tình yêu chân thành vào xương cốt lẫn nhau, tan vào trong máu, thấm vào trong tim. Sau một nụ hôn, Ngải Thanh đỏ bừng mặt, hô hấp không thông, sau một lúc thở dốc, mới mở miệng, "Về rồi, sao không báo trước một tiếng." "Vội về." Trần Lương từng cái xoa lưng đối phương, ngửi mùi thơm mát trong lòng, phần nôn nóng trong lòng mới tan đi. Nghe vậy, khóe miệng Ngải Thanh nhịn không được vểnh lên. Sau khi dựa trước ngực rắn chắc thêm một lúc, mới ngẩng đầu nhìn đối phương. Gầy rồi! Đây là ấn tượng đầu tiên của Ngải Thanh, nghĩ nhân khoảng thời gian này hầm thêm chút canh, hỏi cha, làm ít dược thiện bồi bổ cho hắn. Có điều trước mắt, nên tẩy rửa một phen trước. "Ngươi vào phòng để đồ xuống trước, ta đi nấu chút nước nóng cho ngươi, ngươi phải tắm chút." Nói rồi, Ngải Thanh rời khỏi ôm ấp của đối phương, muốn xoay người đi vào bếp. "Ô ~~~" Miệng lần nữa bị chiếm đoạt. Sau khi thỏa mãn, Trần Lương lúc này mới buông người ra, vuốt tóc đối phương, xách đồ trong tay, về phòng. Nấu nước nóng xong, Ngải Thanh xách thùng gỗ vào phòng, đổ nước vào trong thùng tắm, lại thêm chút nước lạnh, sau khi thử nhiệt độ nước, liền gọi Trần Lương đến. "Ngươi, ngươi sao không mặc đồ?" Vừa thấy đối phương toàn thân trần truồng đi đến mình, mặt Ngải Thanh lập tức nhuộm đỏ. "Tắm rửa không phải đều nên cởi đồ à?" Trần Lương đáp rất hợp tình hợp lý. "Cũng đúng ha." Ngải Thanh ngây ngốc hoàn toàn không phát hiện dục vọng nồng đậm và ý cười đạt được trong mắt đối phương. "Ào ~~" Nhân lúc Ngải Thanh ngây người, Trần Lương nhấc chân vào thùng tắm, tóe ra ít nước, làm ướt áo ngoài của Ngải Thanh. "Thanh nhi, đến giúp ta chà lưng chà vai đi." Trần Lương lên tiếng nói, trong ngữ khí mang theo chút dụ hoặc. "A, được." Cầm khăn tắm ở mép thùng lên, Ngải Thanh đi đến sau lưng Trần Lương, sau khi nhúng nước, tỉ mỉ chà lưng cho đối phương, "Lực như vậy đủ không?" "Ừ." Trong lời nói của đối phương lộ ra chút biếng nhác. Ngải Thanh vốn cũng nghiêm túc làm phục vụ sinh, nhưng không biết vì sao, nghe tiếng của Trần Lương rồi, tâm trí có chút lâng lâng, tim đập lợi hại. Da thịt màu mạch khỏe khoắn, vân da rõ ràng, tuy gầy hơn lúc trước, lại vẫn vô cùng cường kiện, tỏ rõ sức mạnh của giống đực. Đối tay của Ngải Thanh có chút mất kiểm soát, khăn tắm trượt khỏi tay, rơi vào trong thùng, chìm xuống đáy thùng. Đôi bàn tay phủ lên cổ đối phương, theo lưng rắn chắc cường tráng di chuyển xuống, trượt qua hai vai, cột sống, thắt lưng, thẳng đến xương chậu. "A!" Đôi tay của Ngải Thanh đột nhiên bị bàn tay to mạnh có lực bao lấy. Trần Lương xoay người, trong mắt đầy tình dục mãnh liệt hung hăng chiếm hữu người, ôm eo đối phương kéo người vào trong thùng tắm, hôn sâu. Mình đã nhẫn nhịn hơn hai tháng, đối phương hiện giờ châm lửa, mình há có thể bỏ lỡ! Thùng tắm không lớn, hai nam tử đứng trong đó lại cũng không tính nhỏ, chỉ là nếu ngồi xuống, sợ là có chút chật hẹp. Trần Lương vừa hung hăng hôn người trong lòng, đôi tay linh hoạt cởi dây lưng của đối phương ra, cởi___quần áo hết, cho đến khi hai người đều trần truồng. Ngải Thanh đã mơ màng, mặc cho đối phương sờ lên xuống mình. Trần Lương dẫn dắt bảo bối trong lòng từ từ ngồi xuống đùi mình. Ngải Thanh đã bị tình dục hoàn toàn khống chế, ngoan ngoãn theo động tác của đối phương, hai cánh tay vòng chặt lấy cổ đối phương, nhiệt tình đáp lại đối phương, khóe môi chảy ra sợi trắng bạc. Thân thể mềm dẻo, da thịt óng ánh, đều khiến Trần Lương không dứt được, nơi tư mật của mình sớm đã cương, nhưng hắn biết trước mắt còn chưa phải lúc, cơ thể mấy tháng chưa bị chạm qua, tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp nhận to lớn của mình, cho nên, Trần Lương chỉ có thể nhịn, chờ đến lúc đối phương hoàn toàn tình động, thả lỏng cơ thể, lại ăn bữa mỹ vị chờ mong đã lâu này. "Lương, a ~~ a ~~ ư ~~ ta ~ nơi này, khó chịu ~~~" Ngải Thanh khó nhịn lắc cơ thể mình, kéo tay to của đối phương phủ trên mầm thịt màu hồng của mình, nơi đó đã thủ thế chờ phát, chóp đỉnh cũng tràn ra chút dâm dịch. "Ngoan, ta giúp ngươi." Buông đôi môi của đối phương ra, Trần Lương kề bên tai y, cắn nhẹ dái tai mượt mà, lưỡi vói vào vành tai, tỉ mỉ liếm. "Ư ~~ a ~~" Quả nhiên, tiếng rên rỉ của Ngải Thanh càng lớn, chỗ này là nơi mẫn cảm của bảo bối a. Bàn tay to có vết chai trượt lên xuống ma sát ngọc hành của đối phương, khiến cảm quan của Ngải Thanh càng mãnh liệt, tiếng kêu gọi trong miệng cũng càng thêm dốc sức. Sau một lúc, theo động tác của Trần Lương, "A~~~~~~~" Một tiếng kêu dài, dục vọng của Ngải Thanh cuối cùng được phát tiết. Cơ thể đã lâu không hoan ái hiện giờ đã có chút mệt mỏi, thở dốc, Ngải Thanh dựa đầu trên vai dày rộng của Trần Lương, đỏ tươi trên mặt lại như đóa hoa cực kỳ yêu diễm, nhìn mà Trần Lương dục hỏa đốt người, nơi tư mật lại bành trướng vài phần. Ngải Thanh nhắm mắt không dám nhìn người, nhưng vật cứng trên mông thật sự quá mức rõ ràng, y biết Trần Lương cũng đau lòng y, vì y nhẫn nhịn đã lâu, chờ mình mở lời, nhưng, mình sao không biết xấu hổ chủ động mở miệng, nếu không thì dùng hành động bày tỏ vậy. Nghĩ rồi, Ngải Thanh liền vươn tay phải trắng nõn của y ra, từng ngón tay thon dài mờ ám vẽ vòng tròn ở ngực rắn chắc của đối phương, qua một lúc, lại dần dần trượt xuống, lướt qua thắt lưng hắn, đến bụng hắn, tỉ mỉ đánh vòng. Đây là tín hiệu ý trêu chọc rõ ràng!! Trần Lương cảm nhận được, lập tức hóa thân thành sói, tay trái bắt lấy tay nhỏ của đối phương gác trên vai mình, sau đó hung hăng đè đầu đối phương, hôn kịch liệt. Tay phải trượt qua lưng mịn màng của bảo bối, chuyển đến khe rãnh, sắc tình xoa nắn hai đồi núi rất vểnh. "Ư ~~ nhanh, nhanh chút ~~" Mặt Ngải Thanh đã hoàn toàn vùi trong ngực Trần Lương, tiếng nói dụ người này, cầu hoan kịch liệt này, thật khiến người xấu hổ. Nghĩ đến đây, cúc hoa dưới thân lại mấp máy. Trần Lương là một phu quân tốt, nghe thấy mệnh lệnh của bảo bối, nào có đạo lý không theo, ngón tay tiến vào trong u huyệt, khai phá kỹ càng chu đáo, hắn không muốn khiến bảo bối bị thương. Cuối cùng lúc có thể chứa 4 ngón, Trần Lương mới rút ngón tay từ trong hậu huyệt ra, nâng mông ngọc của Ngải Thanh lên, ưỡn người một cái, hung hăng đâm vật trướng đau của mình vào trong u động hướng tới đã lâu, ướt át khít chặt, thật sự là chốn tiêu hồn nhân gian a! Sau khi quan sát sắc mặt của bảo bối, phát hiện đối phương không khó chịu, Trần Lương lúc này mới đong đưa eo khỏe đâm rút. Có lẽ là quá lâu không nếm qua tư vị tốt đẹp này, có lẽ là nhớ nhung ở đáy lòng sớm đã thành họa, có lẽ là cảnh sắc trước mắt quá mức tốt đẹp, Trần Lương say rồi, say đến cam tâm tình nguyện, say đến vui vẻ thoải mái, sớm đã quên tiết chế là thứ gì, một cái lại một cái hung hăng đỉnh vào! "A ~~ Lương, chậm ~~~~ chậm chút ~~~~ a, không ~~~ nhanh, nhanh ~~" Trong miệng đầy lời lẽ lộn xộn, đó là biểu hiện của tình động. Một buổi chiều, hai người từ thùng tắm đến bên bàn lại đến trên giường, tư thế đổi vô số, tình dục triệt để được phát tiết. Ngải Thanh trước khi ngủ mê, vô số nhớ nhung và lời nói trong đầu còn chưa nói ra, (Thôi, chờ tỉnh lại rồi nói đi.) -------
|
Chương 63: Đàm tình[EXTRACT]Ngải Thanh tỉnh lại lần nữa, đã là giờ mùi, mặt trời đã ngã về tây. Yếu ớt tỉnh dậy, nháy mắt, trước mắt chỉ thấy một mảnh hỗn độn. Chờ một lúc, mới phản ứng lại, muốn đứng lên. Bỗng mở to hai mắt, Ngải Thanh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, Trần Lương về rồi! Vội vàng ngồi dậy, lại lần nữa bi kịch ngã ngửa trên giường, lúc này trong đầu Ngải Thanh chỉ có một ý nghĩ, lần sau tuyệt đối không cho phép đối phương làm như vậy nữa, sẽ chết người! "Két ~~~~" Cửa phòng bị mở ra, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc. Giường cùng bên ngoài bị màn giường ngăn cách, nhưng vừa nghe âm thanh kia, Ngải Thanh vẫn rất nhanh biết là Trần Lương đến, lòng cấp bách thu lại không ít, nằm thẳng không giãy dụa rời giường nữa, chờ đối phương đến gần. Nghe thấy tiếng hô của Ngải Thanh, Trần Lương biết đối phương chắc đã tỉnh, vội vàng tìm chén múc cháo dưỡng thân mình hầm xong, sải bước đi tới phòng. Sau khi xốc màn giường ra treo lên, đập vào mắt Trần Lương là một cơ thể mảnh mai, hai má đỏ ửng, cổ trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp, còn có thắt lưng rõ ràng. Trần Lương vội vàng lắc đầu, buổi chiều làm thật sự quá mức, nhưng nhớ nhung hai tháng lại há một buổi chiều liền có thể hoàn toàn phát tiết toàn bộ. Trần Lương chỉ có thể thu lại khát vọng cực độ trong lòng. Ngải Thanh cũng không biết vì sao, lúc nghe thấy tiếng bước chân của đối phương ngày càng gần, lại có chút không dám mở mắt ra, cho nên nháy mắt Trần Lương xốc màn giường lên, vội vàng nhắm mắt, cả chăn cũng quên đắp lại trên người. Mắt không nhìn thấy, lại làm cảm quan của y càng mạnh, y có thể cảm giác được một tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chú trên người y, lại nhớ đến chuyện bắt đầu từ buổi trưa, càng khiến toàn thân y cứng đờ, mặt đỏ tim đập. "Thanh nhi, tỉnh rồi?" Trần Lương hỏi cẩn thận, có chút không xác định, sợ quấy rầy người đang ngủ. "Ừm." Ngải Thanh gật đầu, mắt không dám mở ra. Trần Lương sau khi đặt cháo trên ghế thấp bên cạnh, chính mình ngồi trên mép giường, vô thanh cười, biết đối phương xấu hổ, cho nên cũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể đổi đề tài, giảm bớt thẹn thùng của bảo bối. "Thanh nhi, ngươi cơm trưa còn chưa ăn, hẳn đói rồi, ta đã nấu cháo, ngồi dậy uống chút đi." "Ọt ọt ~~" Như là vì ứng nghiệm tính chính xác lời của Trần Lương, bụng Ngải Thanh quả nhiên kêu lên, lúc này cổ Ngải Thanh cũng hiện sắc đỏ. Trần Lương không cười, chỉ đau lòng, mình không biết tiết chế, quả thật liên lụy bảo bối, vội cúi người vòng lấy vai bảo bối đỡ người dậy. "A!" Bị đối phương đột nhiên ôm lên, chỗ đó của Ngải Thanh bị cọ sát, đau khó kiềm, nhịn không được kêu ra tiếng. "Vẫn bị thương sao? Ta đã bôi thuốc chỗ đó, lần sau lúc làm ta sẽ chú ý hơn." Trần Lương mặt không đỏ tim không đập nói khiến Ngải Thanh cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Ngải Thanh không đáp, chỉ từ từ theo động tác của Trần Lương, chậm rãi ngồi dậy, sau khi chỉnh tư thế, thoải mái dựa trước ngực Trần Lương, đây là hơi thở khiến người an tâm, mình đã hơn hai tháng không cảm nhận qua. Thấy sắc mặt bảo bối không đau nữa, Trần Lương vươn tay phải ra lấy cháo từ ghế thấp qua, đặt trên tay trái, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi mới đưa đến bên miệng Ngải Thanh. Ngải Thanh muốn từ chối, mình không phải bảo bảo, sao có thể để người đút ăn như vậy, nhưng Trần Lương quá mức kiên trì, cứ thế không cho y đạt được, chỉ có thể đành chịu nghiêng tới trước uống cháo bên miệng. "Ngon không?" Trần Lương hỏi. "Ừm, rất ngon." Cháo đặc nhừ, có mùi thơm hành, thịt băm nhỏ đầy bên trong, chỉ là màu của thịt băm lại có chút hơi sậm, cho nên Ngải Thanh lại hỏi, "Mấy cái này là gì?" Trần Lương lại múc một miếng đút cho Ngải Thanh mới đáp, "Đây là hải sâm, tam ca nhờ người từ Kinh Thành đưa tới, nói là có thể điều dưỡng thân thể, bổ khí dưỡng thần, ta mang về hết." "Kia còn không?" Ngải Thanh nghe xong vội vàng quay đầu hỏi, đồ tốt như vậy nên chia cho cha và a cha ăn, ừm, Trần Lương làm ăn quá mệt, cũng phải ăn chút. "Trong bếp còn một ít, ta chừa lại cho a cha." Trần Lương đáp. "Vậy ngươi thì sao?" Ngải Thanh hỏi. "Ách, thân thể ta tốt, không sao." Trần Lương cà lăm đáp, kỳ thật hắn không nói Ngải Thanh biết, hải sâm này là dược thiện bổ thận, mình và cha là không dùng được, nhưng hắn sợ nói ra sẽ chọc đối phương, cho nên chỉ có thể quanh co đáp. "À." Cháo hải sâm mùi vị thật sự không tệ, hơn nữa làm vận động cả chiều, Ngải Thanh sớm đã bụng đói cồn cào, không mấy cái đã ăn hết một chén cháo. Trần Lương cầm tay áo lau khóe miệng cho Ngải Thanh, hỏi, "Còn muốn chút không?" "Đã no rồi." Ăn cháo xong, cảm giác nhức mỏi của thân thể lại khôi phục, Ngải Thanh có chút mệt mỏi, mí mắt chớp lại chớp. "Ngủ tí nữa đi, ta xoa eo cho ngươi." Thấy đối phương như vậy, Trần Lương khẽ nói bên tai. "Ừm." Ngải Thanh cũng không khách khí nhắm mắt lần nữa. Nhưng chưa bao lâu, trong viện liền truyền tới tiếng kêu la của em bé, "A a ~~ á á ~~" Ngải Thanh mới nằm xuống vội vàng ngồi dậy, bất chấp đau nhức trên người, muốn xuống giường, trong miệng luống cuống nói, "Bảo bảo, là bảo bảo, ta đã quên nó còn ở nhà Vương tẩu." "Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi mang Kỳ nhi vào." Trần Lương vội đè đối phương lại, sau khi để người nằm xuống, mới đi ra viện. "Ô, là Trần Lương à, ngươi từ trong huyện về rồi." Vương tẩu nhìn thấy lại là Trần Lương đã lâu không gặp, nhiệt tình chào hỏi. "Ừ, tẩu tử, buổi trưa mới về." Trần Lương cười đáp, đón lấy bảo bảo từ trong tay đối phương. Đã hơn hai tháng không nhìn thấy cha nhà mình, bảo bảo có chút xa lạ, ôm cổ Vương tẩu không buông tay, kháng cự tiếp xúc của Trần Lương. Vương tẩu thấy thế, cười giải thích, "Hài tử đều như vậy, hai tháng không gặp, sợ là có chút lạ. Ngươi ôm nhiều chút là được." "Ừm, tẩu tử, khoảng thời này đã làm phiền ngươi chiếu cố." Trần Lương vừa nói vừa dỗ bảo bảo trong lòng Vương tẩu, chọc cười bé. Chiêu này quả nhiên hiệu quả, bảo bảo bị chọc cười khanh khách, lúc này mới thả tay mặc cho Trần Lương ôm. "Nói gì đó, Kỳ nhi ngoan ngoãn như vậy, ta thích không thôi, ngươi nếu chịu cho ta nuôi thêm mấy ngày, ta đều cầu còn không được." Vương tẩu trách nói, "Ngươi nếu đau lòng, thì đau lòng Ngải Thanh kìa, khoảng thời gian này, y mới là mệt nhất. Đứa nhỏ này lại thích khoe tài, việc nhà, trông Kỳ nhi, còn cố lo trồng trọt trong ruộng, ta nhìn đều sốt ruột." Trần Lương nhíu mày, con ngươi sâu thẳm, một lúc sau, mới giãn ra, cười nhạt nói với Vương tẩu, "Ta biết rồi, cảm tạ tẩu. Đúng rồi, tẩu tử, ta từ trong huyện mua ít vải và đồ ăn, lát nữa tẩu mang Tiểu Hổ đến lựa chút." "Ôi chao, ngươi có tiền thì tiết kiệm, tiêu bậy cái gì, tẩu không cần mấy cái đó." Vương tẩu không tán thành, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vui vẻ, không phải vì quà kia, mà là vì tình nghĩa. "Vương tẩu, không tốn bao tiền, ta đều là chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi nếu không cần, sợ là chỉ có thể lãng phí." Nói xong, Trần Lương lại bổ sung, "Tẩu tử, tẩu nếu khách khí nữa, thì ta sẽ buồn đó." Vương tẩu nhìn Trần Lương, biết đối phương là nghiêm túc, chỉ có thể đáp ứng, nói buổi tối lại đến. Tiễn Vương tẩu đi rồi, Trần Lương ôm bảo bảo vào phòng. "A a ~~" Bảo bảo vừa nhìn thấy a cha quen thuộc, lập tức nhào tới, Trần Lương không chú ý, suýt chút nữa làm bé té xuống, may mà lực cánh tay Trần Lương đủ lớn, mới giữ được. "A, cẩn thận!" Sau khi Trần Lương đi, Ngải Thanh lại không an phận ngồi dậy, nhìn thấy bảo bảo nhào thẳng tới, bị dọa tim lại đập nhanh. Mà tổ tông chân chính gây sự, lại một chút ý thức cũng không có, chỉ tưởng Trần Lương đang chơi trò mới với bé, hai bàn tay nhỏ không hợp thời vỗ lại, cười hì hì. Ngải Thanh bó tay, nhưng cũng may mà bảo bảo không bị dọa, vội từ trong lòng Trần Lương đón lấy bé. "Thanh nhi." Trần Lương ngồi ở đầu giường, từ phía sau xuyên qua eo Ngải Thanh ôm người trong lòng, cằm gác ở đỉnh đầu đối phương, hai mắt nhìn bảo bảo vui cười trong lòng Ngải Thanh. "Hử?" Ngải Thanh kiểm tra quần áo của bảo bảo, vô thức đáp. "Thanh nhi." Má dán mép trán đối phương, Trần Lương tiếp tục gọi đối phương. "Sao vậy?" Ngải Thanh lại đáp. "Thanh nhi." Từng cái hôn rơi ở tóc đối phương. "Trần Lương, ngươi sao vậy?" Ngải Thanh có chút nổi nóng quay đầu, đối phương gọi mình, lại không nói chuyện gì. "Ô ô ~~" Đôi môi nháy mắt bị cường thế đoạt lấy, môi lưỡi quấn nhau, không phân ta ngươi. Hô hấp rối loạn, hai má đỏ bừng, tim đập nhanh. Bảo bảo bên cạnh nhìn hai phụ thân kích động hôn nồng nhiệt, tựa hồ cũng cảm nhận được ngọt ngào và vui vẻ của tình yêu đó, ngồi trong lòng Ngải Thanh, qua loa vỗ đôi tay, lắc lư cơ thể nho nhỏ, trên mặt đầy tươi cười. Rất lâu sau, Trần Lương mới buông Ngải Thanh suýt chút nữa ngạt thở ra. Tay đỡ sau đầu Ngải Thanh, trán hai người cụng nhau, chóp mũi chạm chóp mũi. "Khanh khách ~~" Tiếng cười của bảo bảo không ngừng truyền tới, Ngải Thanh lúc này mới phản ứng lại, vội đẩy Trần Lương ra, thẹn quá hóa giận, "Ngươi sao dám làm loại chuyện này trước mặt bảo bảo?" Trần Lương cũng không để ý, lại ôm người vào trong lòng. Sau khi bình tĩnh lại, cả nhà hiếm khi đoàn tụ, ấm cúng mà tốt đẹp. "Cha và a cha đâu?" Trần Lương một tay chỉnh tóc của Ngải Thanh, hỏi. "Đến trong núi hái thuốc rồi. Cha nói trong núi này có không ít danh dược (thuốc có tiếng) và kỳ dược (thuốc hiếm lạ)." Sau khi ổn định cơ thể của bảo bảo, Ngải Thanh mới đáp. "Việc làm ăn của tửu lâu thế nào?" "Ừ, đã tốt lên." "Vậy___" Ngải Thanh hỏi cẩn thận, có chút không dám mở miệng. "Tửu lâu đã tốt lên, ta sẽ nói rõ với Tam ca, nói hắn chọn nhân thủ khác, ta không đi nữa." Trần Lương định trực tiếp nói ra, cũng trả lời nghi vấn trong lòng Ngải Thanh. Hắn không muốn làm Ngải Thanh chịu mệt nữa, hơn nữa mình cũng không nỡ rời khỏi đối phương, hai tháng này đối với hắn mà nói đã đủ giày vò." "....Vậy sao được." Qua một hồi, Ngải Thanh mới phản bác, có điều ngữ khí lại rất nhỏ, bởi vì y cũng không nỡ Trần Lương rời khỏi lâu thế nữa, nhưng tửu lâu luôn lỗ hiện giờ đã tốt lên, vậy nói rõ Trần Lương là có thiên phú, y không muốn Trần Lương bởi vì chiếu cố mình và cái nhà này mà từ bỏ ước muốn của bản thân, mất vũ đài phát huy tài năng của bản thân, "Ngươi nên đi, nếu không thì chính là lãng phí tài năng của ngươi, hơn nữa Tam ca cũng cần người giúp, ngươi đã là huynh đệ của hắn, lại sao có thể lờ đi, ngươi cũng sẽ không nhẫn tâm." "Thanh nhi......" Trần Lương tăng thêm lực trên tay, cảm thấy ấm lòng với thấu hiểu và thiện lương của Ngải Thanh. Hắn xác thực cũng muốn tiếp tục làm ăn, dẫu sao đây là ước muốn từ nhỏ tới nay, nhưng nếu nhất định bắt hắn lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, hắn sẽ không hề do dự lựa chọn vế trước, bởi vì nơi đó mới là cội nguồn ấm áp và hạnh phúc, "Việc làm ăn của tửu lâu đã bước vào nề nếp, sau này cũng sẽ không xuất hiện tình hình hai tháng đều không thể về nữa." Trần Lương bảo đảm, má cọ cổ Ngải Thanh. "Ha hả," Ngải Thanh bị động tác của đối phương chọc có chút nhột, đẩy đẩy đầu đối phương mới cười nói, "Hai tháng không về cũng không sao, chờ Kỳ nhi lớn chút, ta có thể mang theo Kỳ nhi đi thăm ngươi." Hai người cứ vậy im lặng nói tâm sự, đều là sự tình xảy ra hai tháng này, tuy là chuyện thường ngày, lại cũng tăng ấm áp, bảo bảo một bên thỉnh thoảng chen vào, tiếng cười non nớt thoải mái thuộc về con nít. Một nhà ba người hạnh phúc!
|
Chương 64: Xây nhà mới[EXTRACT]Lúc hai người tâm sự, nói chuyện nhà, ngoài phòng vang lên hai tiếng nói quen thuộc, Ngải Thanh đẩy đẩy Trần Lương, ra hiệu hắn tìm cái áo đến. Sau khi mặc quần áo xong, Ngải Thanh cố chống cơ thể và Trần Lương ôm bảo bảo cùng ra khỏi phòng, tuy Trần Lương đã mát xa cho mình, nhưng eo vẫn nhức mỏi không thôi, chỗ đó cũng từng đợt đau. "Cha, a cha, hai người về rồi a." Ngải Thanh mở miệng trước tiên. "Ừ," Tô Dịch Dương đã về chái đông để dụng cụ và dược liệu, Lê Vân Thanh nghe thấy tiếng gọi xoay người đáp, đột nhiên nhìn thấy Trần Lương hai tháng không xuất hiện, "Ơ, Lương nhi về lúc nào?" "Buổi trưa mới về, a cha đã đến trong núi hái thuốc?" Trần Lương ôm bảo bảo đi tới Lê Vân Thanh, vốn muốn đỡ Ngải Thanh, lại bị Ngải Thanh thầm véo một cái, biết đối phương xấu hổ, đành phải buông tay. "Ừ, thần y kia nói trong núi thuốc nhiều, còn muốn kéo ta đi cùng." Lê Vân Thanh như oán trách, sau khi nhìn thấy tư thế đi đường kỳ quái của Ngải Thanh, đáy lòng chợt động, cười nói, "Có điều, cũng may mà hai bọn ta đến trong núi hái thuốc, không phải sao?" Nói xong, còn mờ ám nháy mắt với Ngải Thanh, một bộ dáng ta cái gì cũng biết, nhìn mà người sau đầy mặt đỏ gay. Lúc cơm tối. "Lương nhi, lần này sẽ bao lâu mới đi?" Tô Dịch Dương hỏi. "Tửu lâu trong huyện việc làm ăn đã tốt lên, con nghĩ lần này có thể ở lại lâu chút, mầm lúa trong ruộng cũng cần người chăm sóc." Trần Lương gắp một đũa đồ ăn bỏ trong chén Ngải Thanh, trả lời Tô Dịch Dương. "Ừ, cũng tốt. Có điều nếu thật bận quá, ruộng này vẫn là bán ra tốt hơn, dù sao trong nhà cũng không lo ăn mặc." Tô Dịch Dương múc một chén canh đưa cho Lê Vân Thanh. "Cha, ruộng này sao có thể bán ra?" Ngải Thanh vội vàng chen lời, đối với nông dân mà nói, đất đai là gốc rễ a, không có một mẫu trong tay, cuộc sống đều là không an ổn. "Cha nói có lý, trong nhà cũng xác thực bận, nhưng con muốn giữ lại một ít trồng ít rau, còn lại đều cho thuê, có thể đổi được chút tiền thuê cũng không tệ." Trần Lương tán đồng quan điểm của Tô Dịch Dương, không phải mình quá bận, mà là bởi vì buổi chiều nghe lời của Vương tẩu, hắn biết nếu ruộng không thể bị hoàn toàn lợi dụng, Ngải Thanh nhất định sẽ nhịn không được đích thân động tay trồng trọt, hắn không muốn Ngải Thanh chịu mệt; nhưng ruộng này đều là tổ tiên để lại, muốn hắn bán cũng xác thực không làm được, cho nên tìm cách điều hòa___cho thuê ruộng, xem tình huống bốn mẫu ruộng nhà mình, hẳn là có thể rất dễ tìm được người chịu thuê, để Ngải Thanh ở trong nhà chỉ nhận ít tiền thuê ruộng, có thể giảm bớt không ít gánh nặng. "Ừ, là ta sơ ý, ruộng vẫn là cho thuê tốt hơn. Ngày khác có cần, cũng có thể kịp thời thu hồi." Tô Dịch Dương sau khi tỉ mỉ tiêu hóa lời của Trần Lương, gật đầu tán thành. "Thanh nhi, khế đất và khế nhà của nhà mình ở trong tay con đúng không?" Lê Vân Thanh đột nhiên bỏ muỗng canh trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi. "A cha là chỉ?" "Chính là khế đất và khế nhà của Tô gia ở thôn Cổ Điền." "Dạ, vú nương từng giao cho con, a cha là có việc cần gấp sao?" Ngải Thanh nghi hoặc nói. "Cũng không phải cần gấp, chỉ là nghĩ nhà và đất đai kia cũng đều bỏ trống, quá lãng phí, ta và cha con đã thương lượng bán hết nhà và mấy mẫu đất kia, hai con cảm thấy thế nào?" Lê Vân Thanh nói ra dự định của mình và Tô Dịch Dương, thời gian trước Trần Lương không ở nhà, người không đầy đủ, tùy ý làm chủ luôn cảm thấy không thỏa đáng lắm; hiện giờ cả nhà năm người đều có mặt, nói ra mọi người cùng thương lượng tốt hơn. "Cũng phải, bỏ hoang quá đáng tiếc, cha và a cha làm chủ là được." Nói xong, Ngải Thanh vùi đầu đút một ngụm canh cho bảo bảo trong lòng. "Lương nhi cảm thấy thế nào?" Lê Vân Thanh lại quay đầu hỏi Trần Lương. "Cha và a cha suy xét là được, kỳ thực Lương nhi cũng có lời muốn thương lượng với hai người." "Cái gì?" "Nhà này cũng đã mấy năm, lần tân trang cuối cùng cũng là lúc phụ thân con còn sống, mấy năm này trong nhà đã có chút dư dả, con muốn trùng tu nhà cửa. Để cha và a cha ủy khuất ở khách phòng ở chái tây, bọn con làm vãn bối, trong lòng đều luôn không dễ chịu." Không sai, đây là dự định trong lòng lần này về nhà của Trần Lương, lúc trước khi cha và a cha đến, Ngải Thanh và hắn đã đề nghị nhường phòng chính cho hai người ở, thế nhưng hai người cố chấp không chịu, chuyện chuyển phòng này đành phải tạm thời gác lại. Hắn cũng từng nghĩ lần nữa xây nhà mới, nhưng lúc đó điều kiện trong nhà không cho phép, tuy cha và a cha đã cho không ít bạc, nhưng hắn không muốn dùng của họ, ước muốn trước giờ của hắn chính là thông qua cố gắng của mình xây một mái nhà thoải mái ấm áp cho Ngải Thanh và gia đình này. "Ta và Vân nhi không sao cả, có điều con nếu muốn tu sửa một phen, ta cũng tán thành." Tô Dịch Dương trả lời Trần Lương. "Ta và cha con nghĩ giống nhau, chỉ là Lương nhi, con muốn sửa thế nào?" "Hậu viện rộng lớn, nhưng trừ mấy chuồng cỏ, phòng lại không nhiều, con muốn sửa chỗ đó trước, lần nữa gia cố chuồng cỏ, xây thêm mấy phòng gỗ, dùng để chứa hàng hóa, cất giữ lương thực, còn có dược phòng của cha; như vậy, hai phòng ở chái đông liền trống, tìm người sửa lại một phen, làm thành khách phòng; sau đó hai phòng ở chái tây đập tường thông nhau làm thành một phòng, bên trong lần nữa tân trang một chút, cha và a cha cũng ở thoải mái hơn, hai người thấy thế nào?" "Không tệ, chỉ là thợ xây con tìm được chưa?" Tô Dịch Dương gõ mặt bàn suy nghĩ, ông biết hai đứa con hiếu thảo, mở rộng phòng ở chái tây là hiếu tâm của hai đứa nó, nếu mình già mồm khước từ nữa, cũng thật sự làm khó hai đứa, hơn nữa tiểu tử Trần Lương này xác thực cẩn thận, lại cả dược phòng của mình cũng nghĩ xong rồi. "Vâng, thợ mộc và thợ xây đều đã tìm xong, là Tam ca quen biết, tin tưởng tay nghề và tiền công đều là thỏa đáng. Còn trợ thủ khác, đến lúc đó tìm vài người trong thôn giúp là được, họ cũng là đáng tin, sau khi hoàn công, chúng ta thanh toán tiền công cho họ là được, lại mời họ ăn bữa ngon, xem như cảm tạ." "Ừ, con đã chuẩn bị xong, vậy ta và Vân nhi cũng yên tâm, nếu có việc cần giúp, mở miệng là được, hai ngày nữa, ta và Vân nhi về thôn Cổ Điền một chuyến, xử lý đất và nhà ở đó." "Trần Lương, xây thêm phòng ở phía nam đi." Ngải Thanh đột nhiên mở miệng nói. "Vì sao?" Số phòng hắn đều đã nghĩ xong, hẳn không cần thiết thêm phòng nữa a. (Vì sao?) Ngải Thanh nhíu mày kỳ thật cũng không biết vì sao còn muốn xây thêm phòng, nhưng trong lòng luôn có một tiếng nói nhắc nhở y, trong nhà vẫn thiếu phòng, cho nên mới nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra. Sự thật lần nữa chứng minh, dự cảm của Ngải Thanh luôn chính xác như vậy! Thấy đối phương vẻ mặt mê man, lại vô cùng kiên định, Trần Lương vỗ tay Ngải Thanh, đáp, "Được, vậy ta lúc thương lượng với thầu nhà, liền bảo hắn xây thêm phòng ở phía nam." Nghe xong lời của đối phương, Ngải Thanh nháy mắt ngẩng đầu, trong mắt đều là vui vẻ, ở trong mắt người ngoài, yêu cầu của y có lẽ là quá đáng mà vô lý, nhưng Trần Lương luôn không hỏi lý do, trước sau như một ủng hộ ý nghĩ của y như vậy, phần yêu thương này đủ khiến y ngọt ngào cả đời. Lê Vân Thanh cười lắc đầu, vốn muốn lên tiếng trêu chọc hai người lần nữa, nhưng có lẽ là quá mức hạnh phúc, quá mức ấm áp, nhất thời lại cũng quên từ. Hai ngày tiếp theo, Trần Lương đi trong huyện một chuyến, tìm thợ xây và thợ mộc, tiếp đó lại liên hệ người trong thôn, mầm lúa tháng ba đã gieo mạ, cho nên người trong thôn cũng rảnh, có thể trong khoảng thời gian này kiếm chút tiền dư, đa số cũng là vui vẻ. Hai ngày sau, Tô Dịch Dương mang theo Lê Vân Thanh đi thôn Cổ Điền, trong nhà còn lại hai người lớn Ngải Thanh và Trần Lương, bởi vì phải lo sửa nhà, hai người bận đến chóng mặt, bảo bảo cũng không có thời gian chiếu cố, vội gửi cho Trần thẩm trông mấy ngày trước, đến buổi tối đón về; Vương tẩu thì giúp Ngải Thanh cùng nấu cơm, nấu trà, một đám công nhân, nấu cơm làm đồ ăn đã thành việc thể lực, mà phía Trần Lương lại bận thương lượng với thầu nhà bố cục các phòng, lại tổ chức người trong thôn lên núi chặt cây, vót gỗ, dựng phòng. Bận một trận này, chờ lúc phu phu hai người về đến trong phòng, sớm đã cực kỳ mệt, may mà bảo bảo thời gian này ngoan ngoãn, không khóc không nháo, khiến hai người đỡ lo không ít. Chỉ là cha và a cha chậm trễ không thấy về, làm trong lòng Ngải Thanh có chút thấp thỏm, đã qua nửa tháng rồi, bán nhà cửa và đất đai sẽ không lâu như vậy đi, không có tin tức bên ngoài truyền tới, Ngải Thanh lại mỗi ngày bị việc sửa nhà quấn thân, cũng đích xác là không bớt thì giờ đi kiếm người hỏi thăm được, chỉ có thể mong hai cha có thể bình an mà về. Ngày này, Ngải Thanh đang ở bếp làm cơm trưa, đột nhiên mí mắt phải nháy không ngừng, trong lòng có dự cảm không lành, ngón tay bị cắt trúng cũng không phát giác, vẫn là Vương tẩu phát hiện trước, vội vàng tìm nước rửa vết thương, sau lại gọi Trần Lương lấy thuốc bôi vết thương. Trần Lương mang người về phòng, từ trong hòm thuốc lấy ra thuốc cao tỉ mỉ bôi cho Ngải Thanh, trong miệng lật đật nói, "Sao không cẩn thận như vậy?" "Trần Lương!" Ngải Thanh luôn cúi đầu trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đối phương, trong miệng đầy hoang mang rối loạn, Trần Lương còn chưa từng thấy bộ dáng sốt ruột như vậy của Ngải Thanh, vội xoa khóe mắt đối phương, an ủi, "Thanh nhi, là chỗ nào không khỏe sao?" Vùi trong lòng Trần Lương, Ngải Thanh lắc đầu, "Mắt phải của ta cứ nháy hoài, đều nói mắt phải nháy xui, Trần Lương, ngươi nói có phải có chuyện xảy ra không? Cha và a cha sao lâu như vậy đều không về?" "Không sao, hai cha là đi bán khế đất và khế nhà, trừ tìm được người mua, còn phải đến nha môn ký tên đống dấu, tới lui không 10 ngày nửa tháng là không làm được." Nhẹ nhàng vỗ vai Ngải Thanh, Trần Lương vỗ về. Giọng của Trần Lương như gió xuân, xoa dịu từng đợt sóng trong lòng Ngải Thanh, có lẽ là quá mức kiệt sức, Ngải Thanh cứ vậy dựa trong ngực Trần Lương thiếp đi. Nhìn bảo bối ngủ say trong lòng, Trần Lương ôm người lên giường, kéo chăn qua đắp cho y. Trần Lương không đứng lên lập tức rời đi, mà ngồi trên mép giường, tỉ mỉ quan sát bảo bối trên giường, vành mắt đen dưới mắt, trên mặt là vẻ mệt mỏi, Trần Lương nhìn trong mắt, đau trong lòng. Mình chung quy là khiến bảo bối chịu mệt rồi!
|