Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
|
|
Chương 40: Bất khuất (2)[EXTRACT]Edit: MynMyn Cửa trường quý tộc Tỉnh Đức vĩnh viễn đều giống như mở hội triển lãm xe, các loại danh xe làm cho người ta không kịp nhìn. Giản Minh Thần cầm túi sách lắc lư đi ra ngoài, Vân Dịch Chi vừa bị lão sư gọi đi rồi, nếu như không đợi cậu sẽ không xe có thể đi nhờ, chỉ có thể tự trở về. Ngẫm lại cái kia, Giản Minh Thần nhíu nhíu mày. Người quả nhiên là không thể hưởng thụ, bị Vân Dịch Chi cùng Cốc Tiểu Bắc đưa đón thành thói quen, cậu hiện tại một chút cũng không nghĩ đi xe công cộng. Kiều Tử Phỉ cách thật xa liền chứng kiến Giản Minh Thần rũ cụp đầu như con rùa đen đồng dạng đi ra ngoài. Sải bước đi qua, không để cho Giản Minh Thần mở miệng liền lôi kéo người liền nhét vào trong xe. “A, Kiều ca, đau a đau …” Giản Minh Thần còn không có kịp phản ứng mình đã lên xe Kiều Tử Phỉ. Vừa rồi Kiều Tử Phỉ túm lấy cậu dùng sức không nhẹ, hiện tại cổ tay đều đỏ một vòng. “Đau nhức cái p, nếu anh không đến tìm, em có phải hay không đời này cũng không nghĩ trông thấy anh.” Kiều Tử Phỉ tức giận một chân dẫm nát chân ga, xe cứ như bay mà chạy đi. Vân Dịch Chi vội vội vàng vàng chạy ra, chỉ nhìn thấy Kiều Tử Phỉ đã chở Giản Minh Thần đi xa. “TMD, ta chỉ muộn 1 phút Kiều Tử Phỉ tên hỗn đản này liền chui vào chỗ trống.” “Kiều ca ngươi chậm một chút a, quá là nhanh.” Giản Minh Thần khẩn trương vịn lấy tay cầm của xe, cậu thật lo lắng nếu buông lỏng tay có phải cậu sẽ bị bay ra hay không? “A……” Kiều Tử Phỉ thắng gấp, tiêu sái đem xe đỗ lại ở Đêm Khuya. Giản Minh Thần thở hào hển, vỗ vỗ ***g ngực của mình, vừa rồi hù chết cậu. Kiều Tử Phỉ không đi đua xe thật lãng phí mà. Không đợi Giản Minh Thần mở miệng, Kiều Tử Phỉ đưa tới một cái hôn bá đạo. “Ngô ngô” Giản Minh Thần bản năng đẩy Kiều Tử Phỉ, chính là càng đẩy Kiều Tử Phỉ lại càng tiến tới. Một tay đã chế phục hoàn toàn cậu. “Ân…..” Đậu đỏ trước ngực bị niết lên. Một dòng điện đánh trúng tâm của cậu. Giản Minh Thần không tự chủ được rên rỉ lên. “Thần, em với anh có cảm giác đúng hay không?” Kiều Tử Phỉ buông đôi môi của Giản Minh Thần ra, ghé vào bên tai cậu nói nhỏ. “Kiều ca, đừng. Như vậy, anh chỉ là một lúc xúc động mà thôi, anh còn là thích nữ nhân, em không muốn làm cho anh về sau hối hận.” Kiều Tử Phỉ thân thể cứng đờ, nghĩ thầm nói gì vậy, anh khi nào thì nói qua mình thích nữ nhân. Tuy mình đối với nam nữ đều có thể, nhưng người nào không biết Kiều Tử Phỉ thích nam hài, hơn nữa anh cũng đã từng tuyên bố từ nay về sau chỉ cưới nam nhân, tuyệt đối sẽ không cưới nữ nhân. Anh ấp ủ điều này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, Giản Minh Thần là ở đâu nghe tới anh thích nữ nhân. “Thần, anh chỉ thích em, thật sự.” “Kiều ca, em……” “Kêu anh Phỉ, anh thích nghe em kêu như thế.” Lại là này câu, Giản Minh Thần tạc mao, dùng sức đẩy ra Kiều Tử Phỉ, tức giận nói: “Ngươi đem ta thành cái gì, có phải là tất cả với nam nhân nữ nhân trên giường đều được ngươi bảo như vậy.” Kiều Tử Phỉ có chút mộng, đây là cái tình huống gì. “Đương nhiên không phải, em cùng bọn họ không giống, chỉ có em mới có thể kêu anh là Phỉ.” “Ngươi còn muốn gạt ta, lần trước ta rõ ràng nghe được một nữ nhân cũng kêu ngươi như vậy.” Giản Minh Thần ghét nhất nhất là lừa gạt, không nghĩ tới Kiều Tử Phỉ hiện tại cũng bắt đầu lừa gạt cậu, có chút ủy khuất, đôi mắt sáng ngời hiện lên một hơi nước. “Anh có lừa gạt ai, cũng không thể lừa gạt Tiểu Thần đáng yêu a, thật sự, em muốn anh chứng minh như thế nào mới có thể tin tưởng anh.” Kiều Tử Phỉ vừa nhìn thấy Minh Thần một bộ cực kỳ ủy khuất, thật khiến anh đau lòng a!! “Không cần ngươi chứng minh, lần trước ta điện thoại cho ngươi, một cái nữ thân thiết kêu ngươi Phỉ, đây là ta chính tai nghe được, ngươi còn muốn chống chế.” Nữ nhân, gọi mình Phỉ, Kiều Tử Phỉ đột nhiên nghĩ tới, lần trước Kiều Nhã Lan giống như giúp mình tiếp điện thoại Giản Minh Thần, không lẽ tiểu tử này hiểu lầm a! Vậy nguyên nhân khiến mình bị lạnh nhạt lâu như vậy thật đúng là oan uổng. “Thần, em là đang ghen sao? Anh biết em đối với anh cũng có cảm giác mà, còn sống chết không thừa nhận.” Kiều Tử Phỉ không để ý Giản Minh Thần phản kháng đem cậu ôm vào lòng, tiếp tục nói: “Lần trước em nghe được là muội muội của anh, thân muội muội Kiều Nhã Lan.” Giản Minh Thần nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật hiểu lầm. Bất quá lúc này nội tâm của cậu còn đang giãy dụa, nếu như theo Kiều Tử Phỉ đây chính là chỉ có bị áp, hơn nữa cậu thật sự đã có thể lại yêu một người sao? Bài học về Lăng Dạ còn khắc sâu trong tim. “Kiều ca, đến con anh cũng đã có, chẳng lẽ còn có thể sai sao? Ta thực sự là G thuần, bạn lữ của mình tuyệt đối không thể nào là cái song tính. Ta ghét nhất là song tính.” Giản Minh Thần cũng không giãy dụa, nhìn chằm chằm vào Kiều Tử Phỉ. “Nếu như anh với em đồng dạng, vậy em sẽ cùng anh sao?” Kiều Tử Phỉ bắt đầu cho Giản Minh Thần hạ bộ. “Ân, nếu như Kiều ca cũng là G thuần, em liền đi theo anh.” Giản Minh Thần tự cho là thông minh, cho rằng chỉ cần có hài tử thì người này khẳng định là song tính. Lần này cậu thật rơi trúng hầm, thật không có thể trách người khác a! Chính cậu cũng là G thuần nhưng cũng có Lạc Lạc đứa con trai này sao? “Mẹ của Kiều Nhạc Ninh là thông qua thủ đoạn cưỡng chế mới mang thai hài tử của anh.” Kiều Tử Phỉ có chút mất tự nhiên khi nói đến chuyện này. Cái đoạn kí ức này là sỉ nhục của anh, nếu như không phải là vì truy Giản Minh Thần, đời này có đánh chết, anh cũng không để cho bất luận kẻ nào biết. “A!” Giản Minh Thần kinh hô một tiếng, nữ nhân kia lợi hại như vậy, lại có thể cùng Kiều Tử Phỉ cứng cường. Kiều Tử Phỉ cũng không phải là bao cỏ. “Mẹ của Kiều Nhạc Ninh là đại tỷ của một hắc bang bên Châu Âu, gọi Tần Diệp. Ngay từ đầu mục đích của nàng cũng rất rõ ràng, là đến mượn giống tốt, giúp nàng kế thừa bang hội. Nàng tuy là nữ nhân nhưng cũng không dám tùy tiện lập gia đình. Vì để giữ vững địa vị của nàng, chỉ có thể mượn giống. Mà anh hoàn toàn hợp pháp nhãn của nàng, xuất thân của anh có một nửa huyết thống quý tộc Châu Âu, không quản theo phương diện kia, gien của anh vẫn là ưu tú.” Kiều Tử Phỉ ngừng một chút, đem dây an toàn của Giản Minh Thần cởi bỏ, cách dây an toàn ôm không thoải mái. “Anh không lẽ cứ như vậy đơn giản đáp ứng sao?” Giản Minh Thần tìm một cái vị trí thoải mái tựa ở trên ghế ngồi. “Em nghĩ gì vậy, anh vốn là thuần G, bên ngoài cũng biết anh chưa từng có cùng bất kỳ một nữ nhân nào thượng qua giường.” Giản Minh Thần hết chỗ nói rồi, xem ra xã hội thượng lưu vì mặt mũi chuyện gì cũng làm được. “Hơn nữa anh cũng không vô duyên vô cớ hiến hạt giống của mình a. Phản ứng đầu tiên của anh khẳng định là cự tuyệt. Bất quá Tần Diệp nữ nhân này cũng đủ chấp nhất. Cả kế mỹ nhân cũng đều đem ra, chính là anh đối với nàng dậy hứng thú không nổi nên mỹ nhân kế khẳng định thất bại.” “Cuối cùng Tần Diệp thừa dịp anh nghỉ phép, trực tiếp đem anh bắt cóc đến hòn đảo của nàng, còn cho anh ăn xuân dược. Ý tứ chính là: Nếu anh không để lại hạt giống, thì cứ nhịn đi.” Kiều Tử Phỉ vừa nghĩ tới chính mình bị Tần Diệp uy hiếp, tình cảnh đó là đầy ngập lửa giận a!! Bị dược tra tấn, trên giường lăn qua lăn lại. Mà Tần Diệp còn cười mị mị đứng ở trước giường hỏi anh, rốt cuộc là chính anh lấy tay giải quyết hãy để cho chính cô ta thượng. Đại tỷ này cường hãn cỡ nào a! Kiều Tử Phỉ bất đắc dĩ chỉ có thể dùng tay phải giải quyết, về sau thông qua thụ tinh nhân tạo có được Kiều Nhạc Ninh, bất quá đoạn bị uy hiếp trên giường này Kiều Tử Phỉ là chắc chắn sẽ không nói cho Giản Minh Thần, nếu như Giản Minh Thần biết vậy hình tượng của anh còn không toàn bộ bị hủy. “Thật không nghĩ tới, Kiều ca cũng có lúc bị cường.” Giản Minh Thần khóe môi hơi hơi nhếch lên, tâm tư bị cường Kiều Tử Phỉ là cái gì biểu lộ. “Gặp gỡ cái nữ nhân không sợ chết này, anh cũng vậy xem như lật thuyền trong mương. Phát sinh việc này anh cuối cùng không thể sau đó tìm nàng tính sổ a!” Kiều Tử Phỉ lời này chỉ nói một nửa, còn có một nửa không có cùng Giản Minh Thần nói. Anh không tìm Tần Diệp phiền toái không phải vì anh trượng nghĩa, mà là anh sau khi trở về được Tần Diệp cho hai cái địa bàn, xem như tổn thất phí tinh thần. Hai cái thành đấy Kiều Tử Phỉ đã sớm muốn tới tay, chỉ là trở ngại Tần Diệp nên không có động thủ, thật không ngờ chính mình lại cầm hạt giống đổi trở về. “Dựa theo lời anh nói, Tần Diệp là vì sinh người thừa kế, vậy vì cái gì Kiều Nhạc Ninh lại theo anh?” “Em nghĩ rằng anh giống người thích mang theo hài tử sao?! Lúc Kiều Nhạc Ninh được 5 tuổi liền bị Tần Diệp đưa tới, lý do là hắn rất khó khăn quản giáo, Lam bang của nàng cũng bị Kiều Nhạc Ninh làm hư, không có cách nào chỉ có thể kín đáo đưa cho anh.” Giản Minh Thần xấu hổ, Tần Diệp thật sự là một thần nhân. Một hài tử 5 tuổi có thể làm ra chuyện gì để hủy một cái hắc bang. Bất quá Kiều Nhạc Ninh cũng là mệnh khổ, 5 tuổi sẽ không có mẹ ở bên. Đồng tình tràn lan, Giản Minh Thần thầm nghĩ từ nay về sau Kiều Nhạc Ninh đi nhà bọn họ chơi nhất định hảo hảo chiếu cố cậu bé. Cái này còn không có thể như thế nào đây, Giản Minh Thần đã bắt đầu thay Kiều Tử Phỉ lo lắng cho Kiều Nhạc Ninh. “Hiện tại yên tâm chưa, anh thật sự không thích nữ nhân.” “Nha, anh có thích nữ nhân hay không liên quan gì em.” Giản Minh Thần tiếp tục mạnh miệng, chết sống chính là không thừa nhận, cậu đối Kiều Tử Phỉ có cảm giác. “Vừa rồi em cũng đã đáp ứng anh, chẳng lẽ em nghĩ đổi ý, cái này hậu quả chính là rất nghiêm trọng.” Kiều Tử Phỉ tay chỉ không biết khi nào thì thăm dò vào trong quần Giản Minh Thần, chỉ cần anh vừa dùng lực, mệnh căn tử của Giản Minh Thần tuyệt đối sẽ bị nắm đến. “Kiều ca, em.” Không đợi Giản Minh Thần nói ra lời nói, Kiều Tử Phỉ đã đem tiểu gậy gộc của Giản Minh Thần đang ngủ say nắm trong tay.“Kêu ta Phỉ, Thần Thần thân ái.” Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng sờ chút tiểu gậy gộc trong tay. Giản Minh Thần hô hấp biến thành ồ ồ đứng dậy. “Phỉ, không cần phải, van anh.” “Vậy em nói cho anh biết vừa rồi có phải em nói nếu như anh không phải song tính, em sẽ đi theo anh, lời này có phải thật vậy hay không?” Giản Minh Thần không lên tiếng, Kiều Tử Phỉ tăng thêm độ mạnh yếu trên tay. “Ân, Phỉ, đau nhức a.” “Không nói còn có càng đau nhức nha.” Kiều Tử Phỉ phát huy tính cách phúc hắc, bức Giản Minh Thần nói ra lời anh muốn nghe. “A! Phỉ, em từ nay về sau đi theo anh.” Giản Minh Thần không tại cậy mạnh, tiểu gậy gộc của cậu chính là tại trong tay Kiều Tử Phỉ. “Hảo, thân ái, anh sẽ nhớ kỹ, nếu như từ nay về sau em dám đổi ý, nhớ cẩn thận tiểu gậy gộc của mình.” Kiều Tử Phỉ tìm được đáp án thỏa mãn cũng không tiếp tục làm khó Giản Minh Thần, nhưng cũng không muốn thả tay. Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi, Kiều Tử Phỉ không phải người a, lại đùa giỡn như vậy. “Đúng rồi, Thần một mực nói mình là thuần G, chính là Lạc Lạc từ đâu đến, em cũng sẽ không phải là bị cường a!” “Nếu như em cho anh biết, em đã quên Lạc Lạc là ở đâu tới anh tin tưởng sao?” “Đương nhiên tin tưởng, cái kia Lạc Lạc là thân sinh của em sao?” “Ân, nghiệm qua DNA, em trước kia có sinh bệnh qua, rất nhiều trí nhớ cũng không rõ ràng, Lạc Lạc là làm sao tới em một chút ấn tượng đều không có.” Giản Minh Thần có chút uể oải, mẹ của Lạc Lạc có nên tìm đến hay không a, không lẽ nàng không cần Lạc Lạc. “Được rồi, không cần phải suy nghĩ, chúng ta đi ăn cơm.” Hôm nay bắt được Giản Minh Thần khiến cho Kiều Tử Phỉ dị thường vui vẻ, cả buổi tối đều cười mị mị, làm cho Giản Minh Thần lúc ăn cơm kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Kiều Tử Phỉ hóa thú đem cậu giống điểm tâm mà ăn sạch sẽ. Bất quá khá tốt, hữu kinh vô hiểm, Kiều Tử Phỉ rất thân sĩ tiễn Giản Minh Thần về nhà. Trong lòng của anh minh bạch, nóng vội ăn không hết đậu hũ nóng, hôm nay Giản Minh Thần thừa nhận quan hệ của hai người đã là thiên đại tiến triển. Kiều Tử Phỉ anh tuyệt đối là sẽ cho chính mình mưu phúc lợi người, trước khi đi không quên đòi hỏi Giản Minh Thần nụ hôn ngủ ngon. Chỉ là đương khi hai môi chạm vào nhau, nụ hôn ngủ ngon liền thành nụ hôn ẩm ướt đúng tiêu chuẩn. Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần lưu luyến nói: “Thần, thật không nghĩ buông ra em.” “Tốt lắm đi nhanh đi, đã muộn, đừng để cho Kiều Nhạc Ninh một mình ở nhà.” Giản Minh Thần liếm liếm đôi môi bị hôn đau nhức, nghĩ thầm Kiều Tử Phỉ là cẩu sao? Như thế nào luôn thích cắn môi của cậu.
|
Chương 41: Thân thế của ba ba[EXTRACT]Edit: MynMyn Mùa đông đêm rất lạnh, Giản Minh Thần xuống xe bước nhanh hướng trong phòng đi đến. Cậu không có lưu ý trong màn đêm rét lạnh dưới đôi mắt nóng rực nhìn xem mình. Buổi chiều Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ đón đi rồi, Vân Dịch Chi vẫn tại phụ cận Trang Viên Hoa Hồng chờ cậu. Hắn sợ hãi, Giản Minh Thần khuya hôm nay không trở lại. Chờ thời gian càng lâu Vân Dịch Chi tâm càng đau nhức, hắn hận không thể lập tức đem Giản Minh Thần từ chỗ Kiều Tử Phỉ cướp về. Giản Minh Thần đã trở lại, Vân Dịch Chi còn không có cao hứng 1 phút, chứng kiến cái màn hôn nóng bỏng kia, rất nhanh tay chảy xuống máu đỏ tươi. Móng tay bị đâm vào lòng bàn tay, chút đau nhức đấy sao có thể so sánh cùng đau nhức trong nội tâm. “Ta sẽ không buông tay, Kiều Tử Phỉ chúng ta cứ chờ xem.” Nhìn qua Giản Minh Thần đi vào trong phòng, Vân Dịch Chi phát động xe biến mất tại trong bóng đêm. … Tình yêu đôi khi làm cho người ta điên cuồng, Vân Dịch Chi đã lâm vào ma chướng, hắn và Kiều Tử Phỉ ngạnh kháng, kết quả dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết, đó là không có khả năng thành công. Hắn chỉ là Vân gia nhị thiếu gia, tại trong tập đoàn một điểm thực quyền đều không có. Mà Kiều Tử Phỉ là Kiều gia gia chủ, liền điểm này liền nhất định Vân Dịch Chi nhất định không thắng được Kiều Tử Phỉ. Cho dù không nhìn đến thế lực này, đối với cảm tình Vân Dịch Chi có thể cho Giản Minh Thần tuyệt đối không có thể kéo dài đến một đời. Hắn chỉ có 20 tuổi, nhân sinh của hắn giờ mới bắt đầu, yêu Giản Minh Thần chỉ là một sự việc nhỏ nhỏ xuất hiện trong cuộc đời hắn, rất có thể qua 2-3 năm sẽ không còn yêu. Giản Minh Thần không phải người ngốc nghếch, trước kia cậu đã có thể buông ra Tiểu Ngạn, cũng nhất định có thể buông ra Vân Dịch Chi khi cậu thấy tình yêu không đáng tin cậy, cậu và Lăng Dạ cảm tình hơn 10 năm còn có thể tan, cùng nam hài mới 20 nói yêu đương, cái kia không thể nghi ngờ là đánh bạc. Hơn nữa tỷ lệ thắng quá nhỏ. Giản Minh Thần bây giờ có thể tiếp nhận Kiều Tử Phỉ có rất lớn một bộ phận là vì tuổi của Kiều Tử Phỉ, một nam nhân có mị lực còn hơn 30, cũng đã có một cái hài tử, không có áp lực hôn nhân từ gia đình, nếu như hai người cùng một chỗ cuộc sống sẽ dễ dàng một ít. Cậu đã qua cái tuổi vui đùa, cùng Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ an toàn hơn một ít. Nếu quả thật muốn đánh cuộc cuộc đời của mình, Giản Minh Thần tuyệt đối sẽ lựa chọn Kiều Tử Phỉ. Theo mỗi cái phương diện, Kiều Tử Phỉ so với Vân Dịch Chi càng thích hợp làm bạn lữ hơn. … “Di, mọi người như thế nào còn không có ngủ.” Giản Minh Thần đứng ở cửa trước thoát áo khoác ngoài, trong phòng khách ngoại trừ Lạc Lạc đều đến đông đủ. Giản Vân Phong tựa ở trên ghế sa lon ý vị hút thuốc. Còn lại ba người đều trầm mặc không nói. “Ta đi chuẩn bị bữa ăn khuya.” Dưới không khí quỷ dị, Vân Minh chịu không nổi, thấy Giản Minh Thần trở về liền tranh thủ chạy. “Giản thúc ngươi nói cho Minh Thần a.” Vân Gian Niên đứng dậy đi giúp Vân Minh, bộ dáng mang tạp dề của Vân Minh đặc biệt mê người, hắn ít ra giờ cũng phải hưởng phúc nhãn. “Cha, có chuyện gì sao?” Giản Minh Thần ngồi vào đối diện Giản Vân Phong. Kỳ quái a, cha hắn không phải bỏ thuốc đã lâu rồi sao? Như thế nào đột nhiên lại hút, hơn nữa Cốc Tiểu Bắc bên cạnh cũng không ngăn cản. “Con lại xem xem cái này.” Giản Vân Phong đem một xấp văn kiện trên bàn đưa cho Giản Minh Thần. Tờ thứ nhất văn kiện chứng minh DNA của Giản Vân Phong cùng Vân Lục Minh, hai cái danh tự xuất hiện ở trong tầm mắt Giản Minh Thần. Không cần nhìn Giản Minh Thần cũng biết hiện giờ là tình huống như thế nào?! “Cha, chuyện này con đã biết.” “Con biết.” Giản Vân Phong có chút kinh ngạc hỏi ngược lại. “Cha chờ một chút, con cho người xem cái này.” Giản Minh Thần bỏ chạy đi lên lầu, cái bản nhật ký kia hẳn là nên cho Giản Vân Phong nhìn xem. Cậu bây giờ có thể lý giải phiền não của Giản Vân Phong. Trước kia Giản Vân Phong tuy nhiên ngoài miệng nói không nói gì, nhưng Giản Minh Thần biết rõ Giản Vân Phong muốn tìm cha mẹ ruột của mình. Rất nhanh Giản Minh Thần đem nhật ký cho Giản Vân Phong. “Đây là từ trong giá sách phát hiện được, con rất do dự không biết có nên để cho ba xem hay không, nếu ba đều biết, con cũng không có gì để giấu diếm.” “Hảo tiểu tử, cha ngươi cũng dám giấu diếm.” Cốc Tiểu Bắc cho Giản Minh Thần một cái bạo lật. “Ai, con đây không phải sợ ba ba chịu không được kích thích sao? Đừng đánh a!!” Trải qua một trận náo, giờ đến cả Giản Minh Thần, ông thật không còn khí lực, “Ta về thư phòng trước, mọi người từ từ trò chuyện.” Giản Vân Phong cầm nhật ký đi lên lầu. Cốc Tiểu Bắc thấy người đi rồi, cũng không cùng Giản Minh Thần náo loạn. Phòng khách cực lớn lập tức an tĩnh lại, Giản Minh Thần bất đắc dĩ, vừa định trở lại phòng ngủ liền bị Vân Gian Niên gọi lại. “Minh Thần ta có chút ít sự tình muốn cùng ngươi nói.” Vân Gian Niên giúp Vân Minh dọn ra hai phần mì ý, đưa cho Giản Minh Thần một phần, cho Vân Minh một phần. Chính mình điểm một điếu thuốc tựa ở trên ghế sa lon. “Chuyện gì?” Giản Minh Thần cũng không khách khí cầm lấy dĩa liền ăn. Buổi tối cùng Kiều Tử Phỉ lúc ăn cơm chính mình chỉ lo lo lắng, thật đúng là không ăn được gì. “Ông nội của ta gần đây tinh thần không được tốt, ta nghĩ mang Vân Minh cùng một chỗ trở về nhìn xem, nhưng là Vân Minh nói muốn có sự đồng ý của ngươi, hắn mới theo ta cùng đi.” “Di, Vân Minh a, ta thật không uổng khi thương ngươi.” Giản Minh Thần còn vỗ vỗ đầu Vân Minh Vân Minh. “Vậy ngươi lần này trở về khẳng định còn muốn dẫn cả phụ thân ta đi.” Giản Minh Thần tiếp tục cùng mì ý phấn đấu. Những ngày này cậu quan sát Vân Gian Niên cùng Vân Minh trong lúc đó cũng không có đơn giản như vậy. Hai người sinh hoạt chung một chỗ rất nhiều thói quen giống như cũng biết lẫn nhau. Hơn nữa Vân Gian Niên thật sự rất thương Vân Minh. Sự tình gì đều giúp Vân Minh an bài tốt, thiếu chút nữa giúp Vân Minh giặt quần áo lót. Mà Vân Minh đối sự chiếu cố Vân Gian Niên tập mãi thành thói quen, một điểm phản cảm đều không có. Vân Minh chính là thích sạch sẽ, đồ đạc của hắn Giản Minh Thần cũng không thể động, mà Vân Gian Niên động xác thực không có việc gì. Xem ra hai người này trước kia hẳn là một mực sinh hoạt chung một chỗ. Đôi khi Giản Minh Thần còn là rất đơn thuần. Vân Gian Niên rõ ràng thái độ mập mờ, cậu lại không có phát hiện. Tỉ như Kiều Tử Phỉ chỉ liếc qua liền hiểu. “Mấy ngày hôm trước ta cùng gia gia trao đổi điện thoại, hắn hy vọng Giản thúc có thể đi thăm hắn. Kể từ khi biết Giản gia gia qua đời, thân thể gia gia càng ngày càng kém hơn, vốn hắn là nghĩ sớm một chút tìm đến Giản thúc, chính là hắn lại sợ Giản thúc hận hắn, một mực chịu đựng tưởng niệm chưa có tới tìm Giản thúc.” “Ai, Vân gia gia cũng là người si tình.” “Ngươi xem nhật ký Giản gia gia, nên hẳn biết rất nhiều chuyện của gia gia. Cha ta Vân Thiều là còn của một sư huynh của gia gia, 15 tuổi liền được gia gia nhận nuôi, lần này ta cũng có gọi cho ba ba, chỉ cần Giản thúc trở lại Vân gia, ta sẽ đem vị trí tổng tài Vân Thị nhường lại, coi như là vật về với chủ a.” “A, đừng a, ta nghĩ ba của ta chắc là không muốn Vân Thị, ngươi có phải hay không cảm giác đem Vân Thị cho cha ta giống như đem củ khoai bỏng tay cho cha ta không?” Vân Gian Niên xấu hổ, Vân Thị như thế nào cũng là đại tập đoàn, sao biến thành củ khoai nóng. Vị trí tổng tài vị này có không biết bao nhiêu người muốn leo đi lên, phụ tử Giản gia bọn họ lại không cần. “Chuyện này, chờ thấy được gia gia, chúng ta cùng thương lượng a. Vân Minh theo ta cùng một chỗ trở lại nước Pháp, ngươi có phản đối hay không?” “Ân, ta cũng không có lý do để phản đối a.” Trong thư phòng, Giản Vân Phong đã đem một quyển nhật ký nhìn mấy lần, đối với Vân Lục Minh ông còn là có ấn tượng. Lúc nhỏ có đến thăm ông mấy lần, tuy nhiên đã không còn nhớ dung mạo của Vân Lục Minh, nhưng nụ cười tươi này thì ông vẫn còn nhớ. Nhật ký là Giản Lam Phong ghi, ông có thể cảm nhận được sự bi thương trong nhật ký. Hai người kia không phải cùng cùng mình và Cốc Tiểu Bắc chuyện xưa rất tương tự sao? Đối với cha ruột, Giản Vân Phong không có bất kỳ nỗi hận nào. Ông có thể hiểu được loại thống khổ khi không thể ở cùng ái nhân. “Bắc Bắc, em nói chúng ta có phải rất hạnh phúc hay không? Ít nhất hiện tại chúng ta ở cùng một chỗ. Ba ba cùng phụ thân hai người đến cuối cùng âm dương cách biệt. Bọn họ yêu lẫn nhau cả đời, cũng đau đớn cả đời, tình yêu như vậy ai có thể chịu nổi a.” “Phong, chúng ta sẽ hạnh phúc, niên đại đã không giống với lúc trước, chúng ta đã sớm không cần chỉ sống trong bóng tối.” Cốc Tiểu Bắc hôn Giản Vân Phong, hắn biết rõ hiện tại Giản Vân Phong là cao hứng, ít nhất cha ruột của y còn sống. Ân ân oán oán đã sớm bị thời gian san bằng. “Bắc Bắc, chúng ta tại thư phòng tới một lần a.” Giản Vân Phong không thành thật tay chưởng tiến vào trong quần của Cốc Tiểu Bắc mà nhẹ nhàng xoa bóp. “Từ bỏ, chúng ta trở lại phòng ngủ đi, nơi này là tùy thời đều có thể có người đến.” “Muộn như vậy ai sẽ đến, không có chuyện gì.” Nói Giản Vân Phong đã bắt đầu giải đồ của Cốc Tiểu Bắc. “Ân, vậy cũng nên khóa cửa a.” “Không có việc gì, như vậy không phải càng kích thích sao?” “A…., Phong, chờ đã.” Giản Vân Phong cười xấu xa một chút, tiếp tục động tác trên tay. Lúc tiến thư phòng hắn liền khóa cửa, chỉ là Cốc Tiểu Bắc không biết. Loại cảm giác tùy thời có thể bị người bắt gặp khiến cho Cốc Tiểu Bắc dị thường mẫn cảm. Hắn sao có thể buông tha cơ hội này. Lần trước mãnh liệt trong văn phòng hắn vẫn là nhớ rõ. “Phong, không cần phải, trong này không có đồ bôi trơn.” “Chúng ta không cần vật kia, lần trước tại văn phòng ngươi cũng đã kiểm chứng sao? “Ân, chỗ đó, a, điểm nhẹ, điểm nhẹ.” “Bắc Bắc nhà ta càng ngày càng lợi hại, ta còn không có động như thế nào lại có nhiều thủy như vậy.” “Hỗn đản.” Giản Minh Thần cùng Vân Gian Niên hàn huyên một hồi liền lên lầu, vừa đi ngang qua thư phòng thời điểm, Cốc Tiểu Bắc yêu mị than nhẹ, làm cho cậu thoáng cái đỏ mặt. Cha cậu thật đúng là lợi hại, địa phương nào đều nếm thử. Một đêm ngủ không ngon Giản Minh Thần sáng sớm cùng Lạc Lạc cùng một chỗ cọ xe Cốc Tiểu Bắc đi trường học, lập tức sắp đến kì thi, vì cái gì Vân Dịch Chi còn xin nghỉ a. Hắn cũng không sợ nợ môn sao? Cuối năm cuộc thi đối học sinh Tỉnh Đức mà nói rất trọng yếu. Nếu như nợ môn vượt qua 3 môn, không quản thế lực như thế nào, mặt mũi ai cũng đều không có nể nang mà bị đuổi. Buổi chiều sau khi kết thúc khóa, Giản Minh Thần ở thư viện đọc sách, đoạn thời gian trước bởi vì Tư Đồ Linh Lung mà cậu lỡ rất nhiều khóa. Nhớ tới Tư Đồ Linh Lung, Giản Minh Thần không khỏi nghĩ đến tiểu bảo bối Vô Ưu. Nghe Lăng Dạ nói Tư Đồ Nhân vừa tỉnh lại liền mang theo Vô ưu đi xa tha hương, ly khai địa phương đầy đau lòng thương tâm này. Chỉ là rời đi sẽ không đau lòng sao? Giản Minh Thần sờ sờ ***g ngực của mình, trong này còn có lưu lại miệng vết thương của Lăng Dạ, tuy đã không còn đau, nhưng là miệng vết thương này sẽ cùng cậu cả đời. Mỗi người cũng sẽ ở trong lòng của mình lưu lại các loại vết thương, của cậu chỉ là so với người khác càng sâu mà thôi. “Vu vu…..” Điện thoại chấn động đem Giản Minh Thần suy nghĩ kéo lại, xem xét điện báo là Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần không khỏi nhíu xuống lông mày. Cái tiểu nhị này thật đúng là mỗi ngày đều báo lại đạo. Đi đến bên ngoài thư viện, Giản Minh Thần tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ: “Uy, Kiều ca.” “Ai, như thế nào còn gọi Kiều ca, kêu ta Phỉ, tới gọi một câu nghe một chút.” Giản Minh Thần xấu hổ, không biết Kiều Tử Phỉ trúng cái gì gió. “Phỉ, tìm em có chuyện gì.” “Tuần này mang Lạc Lạc tới nhà của anh chơi đi, sinh nhật Kiều Nhạc Ninh, anh muốn giúp hắn chúc mừng.” “Hảo, em sẽ giúp Ninh Ninh chọn lễ vật.” Kiều Tử Phỉ cầm điện thoại mặt cười tươi như đóa hoa, anh biết Giản Minh Thần nhất định sẽ đến. Nguyên lai Kiều Nhạc Ninh còn có cái công hiệu này a! Từ nay về sau nếu hẹn không được Giản Minh Thần sẽ đem Kiều Nhạc Ninh ra là được. “Vậy buổi chiều thứ năm anh qua đón hai người.” “Hảo.” Về đến nhà Giản Minh Thần đem cái tin tức tốt nói cho Lạc Lạc, Lạc Lạc thực bình tĩnh nói: “Hôm nay Ninh Ninh ca liền nói cho con biết, ba ba, ngày mai giúp con đi chọn lễ vật được không?” Giản Minh Thần xấu hổ, nguyên lai cậu là người cuối cùng biết, chính mình cao hứng cái gì a! “Hảo, buổi chiều ngày mai chúng ta về sớm, ba ba sẽ mang con đi chọn lễ vật.” Cùng Lạc Lạc đi dạo hơn một giờ, Giản Minh Thần chân đều đi đến đau, Lạc Lạc còn chưa có chọn được lễ vật phù hợp, Giản Minh Thần hết chỗ nói rồi.“Lạc Lạc, con muốn chọn lễ vật gì, nói đặc điểm cho ba ba giúp con tham khảo.”
|
Chương 42: Hoa nở hoa tàn (1)[EXTRACT]Edit: MynMyn “Ba ba con muốn chọn cho Ninh ca ca một lễ vật đặc biệt.” “Mặt dây chuyền ngọc thạch thì thế nào, còn có loại có thể bảo vệ bình an.” “Ân, nghe ba ba.” Lại bắt đầu thêm một giờ nữa, Lạc Lạc rốt cục chọn xong lễ vật cho Kiều Nhạc Ninh, một đôi ngọc bài. Bất quá Giản Minh Thần buồn bực ngọc bài ngược lại ngọc phiến bình thường, một mặt có khắc hoa văn phức tạp, mặt khác có khắc chữ: “Chấp tử chi thủ” – “Cùng tử giai lão” [ đại ý: nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời (đến già) ] “Lạc Lạc đây là mặt dây chuyền tình lữ, giờ đưa cho Kiều Nhạc Ninh có phải là sớm không.” “Nha, mặt dây chuyền tình lữ sao? Liền muốn nó.” Giản Minh Thần khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể mua mặt dây chuyền tình lữ. Rất nhiều năm về sau khi cậu phát hiện Lạc Lạc trên cổ đeo: “Cùng tử giai lão”, kinh ngạc thiếu chút nữa đem cái cằm rớt xuống đất. Nguyên lai Lạc Lạc nhà bọn họ 4 tuổi đã cùng với Kiều Nhạc Ninh tư định chung thân. Yến hội sinh nhật của Kiều Nhạc Ninh rất đơn giản, chỉ có Kiều gia phụ tử cùng Giản gia phụ tử. Kiều Tử Phỉ trong nhà không có người hầu, bữa tối chỉ có thể để Giản Minh Thần làm. “Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh đi mở quà, sau đó ăn điểm tâm được không, ba ba sẽ làm cho Lạc Lạc thịt kho tàu.” “Giản thúc thúc bề bộn, thúc yên tâm, không cần quản chúng ta.” “Ân, ba ba nhớ làm thịt kho tàu nha, con cùng Ninh ca ca đi gian phòng mở quà.” Khổ bức Giản Minh Thần bất đắc dĩ bĩu môi, đây là chuyện gì a. Kiều Nhạc Ninh cũng không phải con của cậu, vì cái gì sinh nhật bữa tối muốn cậu làm. “Thân ái, anh tới giúp em nấu ăn được không.” Kiều Tử Phỉ đi lên, vẻ mặt chân thành giúp Giản Minh Thần mặc tạp dề. “Anh có thể giúp đỡ cái gì, không để cho em thêm phiền cũng là tốt lắm rồi.” Cậu rất không tin tưởng Kiều Tử Phỉ lớn như vậy, còn là tổng tài mà biết làm cơm. Đem rau dưa cậu đã sớm chuẩn bị ngâm xuống bồn nước, chuẩn bị tẩy rửa. Cậu mệnh khổ a, ở nhà nấu cơm còn chưa đủ, còn chạy nhà Kiều Tử Phỉ nấu cơm. Đứng ở sau cậu, đôi mắt Kiều Tử Phỉ đều muốn bốc hỏa, Giản Minh Thần là buổi chiều trực tiếp tới, đồng phục chưa có đổi. Ngạo nghễ ưỡn lên tiểu pp bao vây tại quần lót trong quần dài tây thon gọn, vô cùng dụ hoặc. Kiều Tử Phỉ nhịn không được cả người đều dính đi lên. “A! Phỉ, làm gì thế.” Giản Minh Thần bị sờ soạng pp, như là bị điện giật, thân thể không khỏi run lên một cái. Kiều Tử Phỉ vui mừng, hắn không có nghĩ đến Giản Minh Thần đối với hắn vuốt ve lại nhạy cảm như vậy. Bên này Kiều Tử Phỉ đang đùa giỡn Giản Minh Thần, trên lầu Kiều Nhạc Ninh lại vẻ mặt lại như ăn khổ qua. Giản Minh Thần cũng chuẩn bị lễ vật cho hắn, một kiện đồng phục thủy thủ màu xanh da trời, trên ngực còn có một hình Đại Lực Sĩ Thủy Thủ. “Oa, ba ba thật thiên vị, mua cho Ninh ca ca quần áo đẹp như vậy.” Kiều Nhạc Ninh xấu hổ a, tuy Lạc Lạc nói đẹp. Nhưng hắn đường đường thái tử hắc bang mới sẽ không thích kiểu thủy thủ phục ngây thơ như vậy. “Ninh ca ca nhanh mặc thử xem, nhất định sẽ rất đẹp trai.” “Hôm nào ca ca sẽ mặc, chúng ta tới trước nhìn xem lễ vật Lạc Lạc như thế nào.” Kiều Nhạc Ninh tranh thủ thời gian dời đi tầm mắt Lạc Lạc, hắn cũng không muốn mặc vào đi dọa người. “Lễ vật của Lạc Lạc khẳng định so với ba ba tốt hơn.” Kiều Nhạc Ninh đem lễ vật Lạc Lạc tặng ra. Lắc lư hai cái ngọc bài trong tay, phát ra thanh âm ‘leng keng’. “Lạc Lạc biết rõ hàm nghĩa của hai cái ngọc bài sao?” “Ân, ba ba nói là tình lữ ngọc bài, Lạc Lạc muốn cùng Ninh ca ca trở thành tình lữ.” “Lạc Lạc đã nói như vậy, Ninh ca ca đương nhiên đáp ứng a, bất quá phải chờ ngươi 18 tuổi, chúng ta sẽ làm quyết định cuối được không. Nếu như đến lúc đó ngươi còn muốn cùng ta trở thành tình lữ, chúng ta liền cùng một chỗ mang cái ngọc bài này.” “Hảo, nghe Ninh ca ca. Ai, hiện tại Ninh ca ca có thể mặc y phục của ba ba a, chúng ta còn chưa có thổi cây nến, Ninh ca ca nhanh lên thay quần áo, chúng ta đi thổi cây nến a.” Kiều Nhạc Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể thay thủy thủ phục, nghĩ thầm chết thì chết a, nhiều nhất bị Kiều Tử Phỉ cười nhạo là xong. Dưới lầu phòng bếp, Kiều Tử Phỉ đã đem Giản Minh Thần chà đạp mặt đỏ tới mang tai, cả người anh ghé vào sau lưng Giản Minh Thần, một đôi tay còn không thành thật để bên hông Giản Minh Thần. “Bảo bối, hiện tại anh thật muốn đem em làm ngay tại chỗ, em cảm giác được sao?” “Phỉ, thả, hai đứa nhỏ tùy thời sẽ xuống.” Giản Minh Thần cũng không phải ngốc tử, phía sau vật cứng chọc phải cậu là vật gì, không cần nghĩ cậu cũng biết. “Ba ba xem xem Ninh ca ca có đẹp trai hay không?” Lạc Lạc cao hứng bừng bừng từ trên lầu chạy xuống. Giản Minh Thần vừa nghe thanh âm Lạc Lạc dùng sức giãy dụa Kiều Tử Phỉ ra, cậu cũng không muốn để cho Lạc Lạc chứng kiến bộ dáng mình bị vuốt ve. “Kiều Nhạc Ninh.” Kiều Tử Phỉ thối nghiêm mặt gọi Kiều Nhạc Ninh, hai đứa làm hỏng chuyện tốt của anh. Bất quá Kiều Tử Phỉ quay đầu lại chứng kiến Kiều Nhạc Ninh một thân thủy thủ phục, phù một tiếng rất không có hình tượng cười ha hả: “Ha ha, Ninh Ninh quả thực rất đáng yêu.” Kiều Tử Phỉ cười thở không ra hơi, còn kém đập bể cái bàn. “Có cái gì buồn cười, Nhạc Ninh rất soái.” “Đúng thế đúng thế, Ninh ca ca đẹp trai nhất.” “Phỉ, anh không phải biết làm cơm sao? Phòng bếp liền giao cho anh.” Giản Minh Thần nhãn châu xoay động, đem việc nấu cơm tối ném cho Kiều Tử Phỉ: “Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc tới, chúng ta đi chụp ảnh thổi ngón nến a.” Lạc Lạc nghe thế lập tức kéo Kiều Nhạc Ninh liền hướng nhà ngoài chạy. Thật vất vả Kiều Nhạc Ninh mới cởi được một ít trang phục kia ra, hắn thật không muốn chụp hình lưu lại bộ dáng này. Ba người biến mất tại cửa phòng bếp, Kiều Tử Phỉ buồn bực. Dựa vào cái gì một mình anh nấu cơm a! Cầm lấy điện thoại nội tuyến, kêu đầu bếp tới. Không có Giản Minh Thần, anh ở phòng bếp không còn tí sức lực nào. Giản Minh Thần đội cho Kiều Nhạc Ninh cái mũ sinh nhật, đem bánh ngọt cắm thêm mấy ngọn nến. Lạc Lạc cười ha hả lôi kéo Kiều Nhạc Ninh chụp ảnh. Nếu như không phải Lạc Lạc thơm hắn một cái, đánh chết hắn cũng sẽ không mang cái mũ sinh nhật ấu trĩ này. “Đến, Phỉ, mau tới đây hát bài hát sinh nhật.” “Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday … Happy birthday … Happy birthday to you” “Ninh ca ca nhanh ước đi.” Lạc Lạc cầm tay Kiều Nhạc Ninh tay cùng hắn ước và thổi cây nến. Giản Minh Thần cameras trong tay răng rắc răng rắc cái không dứt. Kiều Tử Phỉ ở một bên nhìn xem ba người làm ầm ĩ. Qua một hồi lâu, Giản Minh Thần đột nhiên quay đầu lại hỏi Kiều Tử Phỉ: “Phỉ, anh không phải nấu cơm sao? Như thế nào chạy ra đây.” “Có người nấu cơm, yên tâm đi, lập tức có thể ăn.” “Đến, Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc đi trước rửa tay, chờ cơm nước xong, chúng ta cắt bánh ngọt.” Bữa tối ăn dị thường ấm áp, Kiều Nhạc Ninh chiếu cố Lạc Lạc, Kiều Tử Phỉ chiếu cố Giản Minh Thần. “Lạc Lạc nên ăn ít thịt nha, đều nhanh béo thành trư.” “Cái kia Nhạc Ninh có thể ăn nhiều một chút, cháu hiện tại quá gầy, trên mình đều không có bao nhiêu thịt.” Vừa nói Kiều Tử Phỉ tay không quên chiếm chút tiện nghi, tại bên hông Giản Minh Thần ngắt một cái. “A, không cần phải gắp thêm … đĩa rau đã đủ nhiều.” “Ninh ca ca nhĩ hảo xấu nha, lấy bơ bôi mặt ta.” Lạc Lạc liếm liếm bơ trên ngón tay, cười xấu xa một chút, nhanh chóng đem bơ trên ngón giữa bôi đến trên mặt Kiều Nhạc Ninh: “Lúc này mới công bằng.” “Tốt, Tiểu Lạc Lạc lại tạo phản, xem ta vô địch bắn bơ đây.” Hảo hảo một cái bánh sinh nhật thành đạn pháo của hai tiểu gia hỏa, Giản Minh Thần lại cũng gia nhập vào, cả ba cùng một chỗ giúp nhau vẽ loạn bơ. Lau xong bơ trên mặt, Kiều Tử Phỉ bình tĩnh không được, “Được rồi, không cần phải náo loạn, Kiều Nhạc Ninh mang Lạc Lạc đi rửa, buổi tối hai người các ngươi cùng một chỗ ngủ. Kiều Nhạc Ninh nhớ chiếu cố tốt Lạc Lạc.” “Biết rồi.” Hai người vui đùa ầm ĩ chạy trên lầu đi. Kiều Tử Phỉ nhìn mình đứa con trai này bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi. Hắn còn nhớ lúc Tần Diệp đưa Kiều Nhạc Ninh tới, cùng hắn nói một câu, ‘Tiểu Ninh so với ta trong sát thủ lãnh khốc nhất trong bang hội lãnh còn muốn lãnh hơn vài phần, hy vọng ngươi có thể khai đạo hắn, làm cho hắn và bạn cùng lứa khoái hoạt lớn lên.” Anh và Kiều Nhạc Ninh sinh sống nhiều năm như vậy, vẫn là dùng thân phận bằng hữu ở chung. Rất ít gặp Kiều Nhạc Ninh vui vẻ nở nụ cười như vậy. Trước kia nụ cười của thằng bé luôn lạnh như băng, chỉ có nụ cười hôm nay mang theo nhiệt độ. “Phỉ, nhìn cái gì đấy, em cũng vậy muốn đi tắm rửa, một thân toàn bơ.” “Hảo, đến phòng ngủ của anh.” Kiều Tử Phỉ thu hồi tầm mắt, phòng tắm là nơi dễ dàng củi khô lửa bốc nhất. “Trước tiên đem quần áo cởi ra, anh lấy đi giặt, nếu không ngày mai cũng không có y phục mặc.” “Vậy thì làm phiền anh.” Giản Minh Thần sảng khoái đáp ứng bắt đầu thoát quần áo. Kiều Tử Phỉ vốn cho rằng có thể trơn trượt hạ xuống tròng mắt, nhìn xem đùi đẹp của Giản Minh Thần. Đáng tiếc anh tính toán sai a, vào mùa đông mấy đồ nội y giữ ấm chỉ có Kiểu Tử Phỉ anh là không mặc. Chưa từ bỏ ý định Kiều Tử Phỉ tiếp tục mưu phúc lợi cho mình, thừa dịp Giản Minh Thần không chú ý trộm một cái hôn, “Hương vị cũng không tệ lắm nha.” Kiều Tử Phỉ ăn hết bơ trên mặt Giản Minh Thần, mới cảm thấy mỹ mãn đem quần áo đem cho người hầu giặt. Kiều Tử Phỉ vừa đóng cửa lại Giản Minh Thần liền chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa. Hương vị bơ ngọt như vậy anh không thế nào thích. Tại phòng ngủ Kiều Tử Phỉ đi dạo một vòng, Giản Minh Thần kinh ngạc, gian phòng của Phỉ cũng quá lớn đi, là phòng ngủ thôi thì không nói, lại còn có nhiều cửa. Cái thứ nhất mở ra cửa bên trong một phòng tây trang, giống như cửa hàng trang phục. Cửa thứ hai bên trong tất cả đều là quần áo trong, so với tây trang còn nhiều hơn. Giản Minh Thần buồn bực, quần áo của Kiều Tử Phỉ so với minh tinh không biết nhiều hơn bao nhiêu lần a. Thở phì phì mở ra cửa thứ ba. “Di, trong này còn có một phòng ngủ.” Cùng thông với phòng ngủ Kiều Tử Phỉ, lắp đặt thiết bị phong cách cơ hồ đồng dạng. Chỉ là thoạt nhìn thật lâu không ai ở. Bên trong không có bất kỳ đồ dùng cuộc sống nào. Chỉ có bàn học, phía trên còn có một cái khung ảnh. Giản Minh Thần cầm lấy xem xét, trong khung trong ba cái tiếu dung nam hài sáng ngời song song đứng. Cùng mặc quần áo chơi bóng, hẳn là vừa đánh cầu xong, vẻ mặt còn mồ hôi. Bên trong đó một cái nam hài là Kiều Tử Phỉ. “Bảo bối trong này a, làm cho anh đi tìm.” “Dựa vào, phòng ngủ anh thật là lớn, em tìm một vòng không có tìm được phòng tắm.” “Có lớn như vậy sao? Đi, anh mang em đi tắm rửa.” “Phỉ cái người trên tấm ảnh này là ai?” Giản Minh Thần lắc lắc cái khung. Kiều Tử Phỉ xem xét cùng khung nhíu mày, “Cùng ta hình dạng không sai biệt lắm là đại ca ta Kiều Tử Húc, một cái khác là bằng hữu Vệ Như.” “Tốt lắm, tuy trên người của em rất ngọt, làm anh không nhịn được muốn ăn em, bất quá vẫn là đi tắm rửa thôi.” Giản Minh Thần nhìn thoáng qua nam hài trong khung hình, trong nội tâm có chút không thoải mái. Bất quá cậu cũng không nói lên được lý do? “Phỉ, đồ ngủ ở đâu?” “Anh để trong phòng tắm.” “Phòng tắm ở đâu.” “Cái cửa kia.” Kiều Tử Phỉ chỉ cách Giản Minh Thần không xa một cái cửa. “Ân, biết rồi.” “Bùm.” Kiều Tử Phỉ bị giam ngoài cửa. Giản Minh Thần thư thư phục phục nằm ở trong bồn tắm lớn của Kiều Tử Phỉ tắm bọt, cậu cũng không phải ngốc tử, sao có thể không biết Kiều Tử Phỉ đánh là cái chủ ý gì. Cậu cũng sẽ không đơn giản có thể để cho Kiều Tử Phỉ thực hiện được. Vẫn là hảo hảo quan sát một thời gian ngắn mới nói. Chờ Giản Minh Thần thoải mái theo phòng tắm đi ra, Kiều Tử Phỉ buồn bực nằm ở trên giường, ngây ngốc nhìn hướng phòng tắm. Mong muốn tắm uyên ương của anh đã không thành. “Phỉ, tối nay em muốn ngủ chỗ đó.” “Gian phòng cách vách kia sao?” Kiều Tử Phỉ nghiến răng nói, “Chỗ đó cũng không được đi, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh.” Nói xong đứng dậy đi tắm rửa. “Chờ cái mao a, ngu ngốc mới chờ.” Không khác sở liệu của Kiều Tử Phỉ, anh theo từ phòng tắm đi ra, trong phòng nơi nào còn có thân ảnh Giản Minh Thần. Lấy tay ấn xuống tay cầm cửa của gian phòng cách vách, rõ ràng khóa trái. “Tiểu gia hỏa hình như quên đây là phòng của ta.” Tại ngăn kéo tìm kiếm nửa ngày, Kiều Tử Phỉ rốt cục tìm được một chuỗi chìa khóa. Trên mặt còn mang theo một cái đầu mèo Garfield treo lủng lẳng cùng một cái thiết bài.
|
Chương 43: Hoa nở hoa tàn (2)[EXTRACT]Edit: MynMyn Tại ngăn kéo tìm kiếm nửa ngày, Kiều Tử Phỉ rốt cục tìm được một chuỗi chìa khóa. Trên mặt còn mang theo một cái đầu mèo Garfield treo lủng lẳng cùng một cái thiết bài. Kiều Tử Phỉ chỉ lo đi tìm Giản Minh Thần, tựa hồ quên cái xuyên chìa khóa này không phải của mình. Cửa phòng được mở ra, trên giường có cái bọc nhỏ, người anh mong nhớ ngày đêm đang ở bên trong. “A, Phỉ, làm sao anh vào được.” Giản Minh Thần có chút kinh ngạc, cậu nhớ đã khóa trái cửa. Nhìn cái chìa khóa trên cửa, Giản Minh Thần minh bạch, trầm thấp mắng câu, “Chết tiệt, mình như thế nào quên cái này.” “Bảo bối không cần phải bài xích anh được không, anh chỉ là muốn ôm em ngủ mà thôi, nếu không được cho phép anh tuyệt đối sẽ không đụng vào em.” Trung khuyển Kiều Tử Phỉ vẻ mặt chân thành ghé vào ngực Giản Minh Thần. Trong nội tâm thầm nghĩ ngày mai kiên quyết làm cho người hầu đem cái chăn mền này đổi đi. Quá dầy, anh đều cảm thụ không đến nhiệt độ cơ thể của bảo bối. Lời nói ôn nhu như vậy khiến Giản Minh Thần xúc động, ở sâu trong nội tâm mềm xuống. Đã qua bao lâu, có loại cảm giác tâm động này. Đã bao lâu, quan ái như vậy thấm dần vào nội tâm. Giản Minh Thần có chút mê man. “Còn là trở lại phòng ngủ của anh được không, anh không thích gian phòng ngủ này.” Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần mơ mơ màng màng ôm xuống giường, trở lại phòng ngủ của mình. Bị vuốt ve, Giản Minh Thần bắt đầu giả chết, Kiều Tử Phỉ vuốt ve không phải cậu, không phải cậu. “A” mắc cỡ chết người. Kiều Tử Phỉ vui tươi hớn hở ôm Giản Minh Thần trở về phòng ngủ của mình, nhìn xem khuôn mặt hoàn toàn tiến trong lòng ngực của anh, cả người cũng như con mèo cuộn tròn trong lòng anh. Khuya hôm nay là không sai thời gian, có nên ăn tiểu tử này hay không a! Ân, vẫn là nên ăn hết để yên tâm. Giản Minh Thần thật không ngờ cậu giả chết mới có một phút đồng hồ, Kiều Tử Phỉ đã đem cậu trở thành vật sở hữu. Nếu như cậu biết rõ phỏng chừng đánh chết cũng sẽ không ngoan ngoãn để cho Kiều Tử Phỉ ôm trở về phòng ngủ. Lời ngon tiếng ngọt không đáng tin. Giản Minh Thần sống hai đời còn không có học được điều này. “Giữ khoảng cách, không cần phải tới gần như vậy.” Chui vào chăn, Giản Minh Thần đẩy Kiều Tử Phỉ đang kề sát trên người mình. “Sợ cái gì, anh cũng không phải chưa ôm qua em.” Giản Minh Thần chớp chớp mắt, Kiều Tử Phỉ nói “ôm” là có ý gì, nghe ngữ khí giống như anh ấy cùng mình còn có một chân. “Thân ái, chẳng lẽ em chiếm tiện nghi xong lại không chịu thừa nhận.” “Cái gì a, anh càng nói em càng hồ đồ.” “Ân, xem ra cần anh nhắc nhở một chút. Còn nhớ ‘419 chi dạ’ ở Đêm Khuya không? Người nào đó giống như uống thứ đồ không sạch sẽ, sau đem anh từ toilet bắt cóc đến trong phòng khách, làm anh bận rộn cả một buổi tối, sáng sớm tỉnh lại, lại ở trên đầu giường phát hiện mấy tờ tiền.” “Em nói thù coi thù này anh liệu có nên báo hay không?” “Phỉ, cái kia…….” Giản Minh Thần vừa nghe 419 chi dạ liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lúc ấy cậu cảm giác trên thân người này có hương vị quen thuộc, nguyên lai đó là Kiều Tử Phỉ. Cái này xong đời, Kiều Tử Phỉ còn không đem cậu ăn xương cốt đều không chừa. Tổng tài Thiên Viêm bị coi thành mb, cũng chỉ có cậu làm được. () mb: money boy Cách lớp đồ ngủ, tay Kiều Tử Phỉ không an phận chạy loạn ở trên thân Giản Minh Thần, “Thân ái, em nói coi có anh có nên đòi lại chút hồi báo hay không?” “Phỉ, em sai rồi, từ nay về sau tuyệt đối không dám.” Giản Minh Thần biết rõ hiện tại tình cảnh của mình không phải nguy hiểm bình thường. Cậu hiện đang nằm trên giường Kiều Tử Phỉ, mà 419 chi dạ ngày đó cậu cũng đã được hưởng qua lợi hại của Kiều Tử Phỉ, tinh lực của người này quả thực là siêu nhân cũng không thể so với. “Thân ái biết rõ sai rồi là tốt rồi, vậy có phải hay không giờ có thể đền bù tổn thất cho anh.” Áo ngủ mỏng manh của Giản Minh Thần đã sớm bị Kiều Tử Phỉ túm mở, lộ ra ***g ngực trắng nõn. Giản Minh Thần chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, người nào đó đã hàm trụ cậu. “A, Phỉ, anh nói nếu em không đồng ý, sẽ không đụng em, anh nói chuyện không giữ lời.” “Di, hình như là có nói qua, vậy anh bổ sung một câu, không có đồng ý của em anh tuyệt đối không đụng tiểu nhục động, như vậy được chưa.” Một hồi khiến cho em cầu anh đụng là được, Thần Thần thân thể em nhạy cảm như vậy, sẽ kiên trì không được bao lâu. Kiều Tử Phỉ trong nội tâm bắt đầu tính toán. Hôm nay Giản Minh Thần như thế nào cũng trốn không thoát đâu. “Ân, hỗn đản, ngươi đùa giỡn ta.” “Có sao?” “Thân ái cũng rất thoải mái không phải sao?” Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng cắn cắn. Thân thể Giản Minh Thần không chịu nổi mà run rẩy, rên rỉ rất nhỏ theo trong miệng cậu tràn ra. Kiều Tử Phỉ thỏa mãn với phản ứng của Giản Minh Thần, hôn đôi môi đang hé mở. “Thần, anh yêu em, yêu thật lâu rồi.” “Ngô ngô, Phỉ, buông tay a.” Tiểu gậy gộc của Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ chộp trong tay mà xiết chặt, Giản Minh Thần biết thân thể cũng đang muốn. “Đều cứng như vậy, thân ái em xác định ngươi không muốn.” “A, không cần phải…” Tiểu gậy gộc của mình lại bị Kiều Tử Phỉ toàn bộ ăn vào, Giản Minh Thần nhẫn không nổi. “Phỉ, dừng lại, không được.” Cầu xin tha thứ không có kết quả, Kiều Tử Phỉ sẽ không có dấu hiệu nhả ra. “Ân, ta, đáp ứng anh, còn không được sao? Ân, nhanh nhả ra, a…..” Giản Minh Thần thở hổn hển, cậu đã không cách nào nói ra lời đầy đủ. Kiều Tử Phỉ liếm đỉnh của tiểu gậy gộc, cười xấu xa: “Nhanh như vậy liền không được, xem ra là thật muốn muốn.” “A cáp, hỗn đản, chỉ một lần.” “Một lần thì một lần, anh sẽ khiến em một lần liền yêu thượng anh.” Kiều Tử Phỉ vén chăn lên, đem đồ ngủ Giản Minh Thần ném đến dưới giường, đến lúc thấy được quần lót, Kiều Tử Phỉ ý xấu kéo: “Nguyên lai Thần Thần nhà chúng ta thích kiểu này.” Hô hấp đã nhiễu loạn, Giản Minh Thần ném cho Kiều Tử Phỉ một cái liếc mắt, quần lót của cậu cái dạng gì quản khỉ gió p sự. Không phải là mang họa tiết phim hoạt hình thôi sao? Giản Minh Thần nhìn xuống quần lót, xem xét mắt choáng váng. Đêm qua tắm rửa thời điểm bị Lạc Lạc náo, cậu tại trong tủ quần áo tùy tiện cầm một cái quần lót liền mặc vào, giống như cũng không có để ý cái dạng gì. Quần lót là chất vải bông tinh khiết, trung ương bộ vị là một khối bằng da, đằng sau mông dán hai cái bàn tay cũng bằng da. Những này giống như đều là rất bình thường, tối đa cũng chính là tính cảm giác. Chính là trên mặt đồ án làm cho Giản Minh Thần muốn tìm cái động đất chui vào, là những hình nam nam đang XXOO. Trách không được Kiều Tử Phỉ lại cười như vậy. Xong đời, Kiều Tử Phỉ khẳng định hiểu lầm. “Hỗn đản, muốn lên liền lên, như thế nào nói nhảm nhiều như vậy, không được thì tắt đèn ngủ.” Giản Minh Thần giật xuống quần lót nhét vào dưới giường, đem chăn mền trùm lên đầu, một bộ biểu tình ta muốn chết. Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần phản ứng mạnh như thế, cũng thức thời thu lại, không muốn tiếp tục kích thích ái nhân. “Bảo bối sinh khí rồi, anh không nói nữa còn không được sao?” Nói Kiều Tử Phỉ chui vào chăn, đem Giản Minh Thần ôm vào trong ngực. Đôi tay như mang theo hỏa diễm tại chính giữa bộ vị của Giản Minh Thần lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve. “Bảo bối thích hoa quả gì, táo như thế nào, hay là dưa hấu.” Giản Minh Thần buồn bực, lúc này Kiều Tử Phỉ cùng hắn nói chuyện hoa quả gì, có chút nghi hoặc nhìn ra, nguyên lai Kiều Tử Phỉ một tay với vào bên cạnh tủ đầu giường, lục lọi ra vài cái bình nhỏ, còn có vài hộp áo mưa. “Tùy tiện.” Chú rùa nhỏ lại rụt trở về. “Vậy thì bạc hà tốt.” Giản Minh Thần khóe mắt run rẩy, đây là cái gì ăn khớp. “Ân, Phỉ, chậm một chút.” Cảm giác tiến vào khiến hắn căng cứng, phía dưới tiểu động nóng như lửa, Giản Minh Thần phát ra tiếng than nhẹ sảng khoái. Chứng kiến người yêu dưới thân, dần dần lan tràn thành màu hồng nhạt, Kiều Tử Phỉ chỉ cảm thấy chính mình sắp bị hoả táng. “Bảo bối thả lỏng, anh sẽ không đả thương em.” Kiều Tử Phỉ thanh âm hơi khô, lại dị thường có chứa tính dụ hoặc. “Hỗn đản, a, anh chậm một chút cho em, anh là máy đóng cọc sao?” “Bảo bối anh có thể coi đây như lời ca ngợi sao?” “A, ngô ngô, anh nói chỉ một lần.” “Có sao?” Giản Minh Thần rốt cuộc biết lúc trên giường ngàn vạn không nên tin lời của Kiều Tử Phỉ, cậu như thế nào lại không nhớ, ác lang này đem cậu ăn từ trong ra ngoài, không biết điểm dừng. Sinh nhật của Kiều Nhạc Ninh chính là cơ hội cho Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần, một cái truy một cái trốn, trò chơi cuối cùng kết thúc, lần này không phải 419, lần này Giản Minh Thần tinh tường biết rõ tiến vào bên trong cậu là Kiều Tử Phỉ, cậu là cam tâm tình nguyện nằm ở dưới người nam nhân này. Cậu không biết đây có phải yêu hay không, chỉ là biết mỗi lần Kiều Tử Phỉ mãnh lực tiến vào, ở sâu trong nội tâm là sung sướng. Yêu một người đôi khi là bắt đầu từ thân thể. Sáng sớm khi tỉnh lại, Giản Minh Thần phát hiện cả người mình đang cuộn tròn trong ngực Kiều Tử Phỉ. Mất tự nhiên, cố hoạt động một cái cánh tay, Giản Minh Thần hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, cậu làm sao lại đáp ứng Kiều Tử Phỉ. Hiện tại tốt lắm, toàn thân đau nhức phải chết, chỉ trở mình mà toàn thân đều là đau nhức. “Đã dậy rồi, ôm em đi tắm rửa.” Giản Minh Thần đẩy Kiều Tử Phỉ. Anh ta có biết mệt không? Đêm qua không phải hoàn sinh long hoạt hổ (). () sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm mạnh như rồng như hổ sinh khí dồi dào. “Nha.” Kiều Tử Phỉ vừa lúc tỉnh đặc biệt đáng yêu, con mắt nheo lại giống như chưa có tỉnh ngủ, còn dùng tay dụi dụi con mắt. Giản Minh Thần mất bình tĩnh, nguyên lai Kiều Tử Phỉ cũng có lúc đáng yêu như vậy, trong tay có cameras thì tốt rồi, nhất định phải chụp lại. “Bảo bối dậy thật sớm a.” Kiều Tử Phỉ một cái xoay người đem Giản Minh Thần đặt ở thân dưới tiếp tục ngủ. “Đã dậy rồi, hôm nay em còn có khóa, cũng sắp thi, anh sẽ không định để em nợ môn chứ.” Kỳ thật trong mùa đông cậu cũng không muốn rời đi cái ổ chăn ấm áp này, chính là không có cách nào khác a. Kiều Tử Phỉ dù không cam lòng cũng đành đem Giản Minh Thần ôm vào phòng tắm, vốn còn muốn tắm uyên ương, kết quả vẫn bị Giản Minh Thần đuổi đi ra, bất quá anh cũng vì chính mình tranh thủ một ít phúc lợi, khuya hôm nay anh cùng với Giản Minh Thần sẽ cùng nhau ăn cơm. Thật vất vả đem Giản Minh Thần thu phục, muốn rèn sắt khi còn nóng, bồi dưỡng thêm tình cảm. Cửa phòng tắm vừa đóng, Giản Minh Thần liền tiến vào Mộng Tưởng đảo. Thân thể cậu hiện tại nhuyễn như bùn, hữu lực khí để lên trên khóa. Chỉ có thể dựa vào ôn tuyền thủy để chữa thương. Trong suối nước nóng ngâm mình 20 phút, Giản Minh Thần cảm giác hơi có chút khí lực liền mau chạy ra, vạn nhất Kiều Tử Phỉ chờ lâu mà phá cửa vào, phát hiện cậu không tại, cậu cũng không biết giải thích thế nào. Lần trước chuyện tủ bảo hiểm Kiều Tử Phỉ không có hỏi nhiều, cũng không có nghĩa là cậu lần nữa có thể tránh được đi. “Bang bang” Bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng hỏi của Kiều Tử Phỉ: “Thần, anh vào được không.” Xem đem Kiều Tử Phỉ thật đúng là, đem bản thân trở thành ngoại nhân, gõ cửa rất chi là ý tứ. Giản Minh Thần đem khăn tắm vây quanh ở bên hông, không để ý tới mục quang của Kiều Tử Phỉ, chính mình đi ra phòng tắm, tìm đồng phục. Kiều Tử Phỉ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giản Minh Thần đang tự mặc quần áo, anh không có nhìn lầm a, chỉ không đến nửa giờ tiểu gia hỏa liền có thể đi lại. Vừa lúc nãy rời giường rõ ràng một chút khí lực cũng không có. Chẳng lẽ công lực mình thụt lùi. Vốn muốn cho Giản Minh Thần hôm nay không xuống giường được, anh còn có thể hảo hảo biểu hiện một chút, hiện tại tốt lắm, anh cũng không cần biểu hiện, người ta căn bản không cần dùng đến anh. “Phỉ, thất thần làm gì vậy, nhanh thay quần áo a, ăn xong điểm tâm anh đưa em đi trường học.” “Hảo.” Kiều Tử Phỉ vừa nghe Giản Minh Thần nói thế, tâm tình rộng mở tươi sáng. Xem ra nước đi ngày hôm qua đi đúng rồi, Giản Minh Thần đối với mình thái độ thay đổi thật nhiều. Giản Minh Thần mặc quần áo thời điểm trong lúc vô tình thấy được xuyên chìa khóa kia. Nghĩ thầm nếu như không phải tại cái xuyên chìa khóa này, cậu khẳng định không có khả năng nhanh như vậy bị Kiều Tử Phỉ áp. Ngẫm lại liền tức giận. Vụt vụt đi qua đem cái chìa khóa lấy xuống. Không cách nào sinh khí với Tử Phỉ, xuyên chìa khóa này đành xui xẻo chịu thay thôi.
|
Chương 44: Hoa nở hoa tàn (3)[EXTRACT]Edit: MynMyn Đột nhiên đập vào mắt là một thiết bài có chút cũ, một mặt là gia huy Kiều Thị, một mặt là hai trái tim chồng lên nhau, trên mặt có khắc “Phỉ, Như”. Đây là cái gì? Giản Minh Thần buồn bực, chẳng lẽ là tình nhân trước đây của Kiều Tử Phỉ. Vô ý thức đem cái khóa để vào túi tiền. Cậu không muốn để cho Kiều Tử Phỉ nhìn thấy cái khóa này. “Bảo bối đi thôi.” Kiều Tử Phỉ đổi xong quần áo phát hiện Giản Minh Thần đứng ở cửa ra vào ngẩn người. Không phải mới vừa lòng như lửa đốt như thế nào đột nhiên liền ngẩn người. “Đến đây. Đi trước nhìn xem Lạc Lạc thế nào, cái con heo nhỏ lười này sáng sớm không gọi sẽ không dậy nổi.” “Đang ở dưới phòng ăn a, có Kiều Nhạc Ninh tại, Lạc Lạc sẽ không ngủ nướng.” Hai người đơn giản rửa mặt một chút liền xuống lầu. Kiều Tử Phỉ hiểu rất rõ Kiều Nhạc Ninh, hai người quả nhiên đã bắt đầu ăn điểm tâm. “Ba ba sớm, Kiều thúc thúc sớm.” “Còn là Lạc Lạc ngoan a.” Kiều Tử Phỉ tâm tình rất tốt vỗ vỗ đầu Lạc Lạc. Kiều Nhạc Ninh không vui đem Lạc Lạc túm bên cạnh mình, trừng Kiều Tử Phỉ. Không cần nhìn cũng biết cha hắn khẳng định đạt được ước muốn, môi Giản Minh Thần sưng đỏ chính là chứng cớ tốt nhất. “Lạc Lạc mau ăn, cẩn thận muộn.” “Không cần vội, một hồi ta đưa mọi người đi trường học.” Kiều Tử Phỉ giúp Giản Minh Thần đem bữa sáng bưng tới, ý bảo bọn họ không cần phải quá sốt ruột. Bắt đầu từ lúc này Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần chính thức xác lập quan hệ. Nhưng do Giản Minh Thần bề bộn thi cử, có thời gian thì cùng Kiều Tử Phỉ ăn cơm, đi dạo quán bar, thuận tiện lăn trên giường, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua vô cùng êm dịu. “Hai, Vân Dịch Chi đã lâu không gặp.” Giản Minh Thần tại Vân Dịch Chi biến mất một tuần sau rốt cục mới thấy được hắn. “Đúng a, có một số việc xuất ngoại, mấy ngày nay ngươi cần phải giúp ta bồi bổ khóa, nếu không ta liền muốn treo.” Vân Dịch Chi nhìn thấy Giản Minh Thần thật cao hứng, mấy ngày nay bận rộn tuyệt đối có giá trị. “Không có vấn đề a, buổi chiều không có khóa, chúng ta cùng đi phòng tự học, ta đem bút ký cho ngươi xem.” “Tốt, cầu còn không được, ta biết Minh Thần tốt nhất.” Giản Minh Thần xấu hổ, cậu như thế nào lời này quen tai như vậy, giống như thường xuyên nghe được Lạc Lạc nói. “Uy, hôm nay không được a, Dịch Chi mấy ngày không có tới, thiếu không ít khóa, em buổi chiều giúp hắn bồi bổ, hôm khác được không?” Giản Minh Thần thừa dịp Vân Dịch Chi không chú ý chạy ra hành lang tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ. Vừa nghe mấy chữ ‘Vân Dịch Chi’, Kiều Tử Phỉ liền tức giận, người này làm sao lại âm hồn không tan. “Vậy tối cùng anh ăn cơm, anh muốn ăn đồ em tự làm.” Kiều Tử Phỉ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Vân Dịch Chi cùng anh tranh, cửa đều không có, cửa sổ lại càng không. “Ân, vậy đi, tối nay anh tới nhà em đi, ngày mai Vân Gian Niên muốn dẫn cha cùng Vân Minh đi Pháp, hôm nay em làm mấy đồ ăn ngon, mọi người tụ tụ lại.” “Hảo, buổi tối anh đi đón em.” Giản Minh Thần cúp điện thoại vừa mới chuyển thân, chỉ thấy Vân Dịch Chi tựa ở trên bậc thang cười hì hì nhìn mình. “Không có ý tứ a, tiếp cái điện thoại. Buổi tối Dịch Chi có thì giờ rảnh không? Hôm nay trong nhà làm một buổi tụ tập nhỏ, ngươi tới không?” Nói ra lời này Giản Minh Thần liền hối hận, cậu thật là nhanh miệng quá rồi. Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi có xung đột cũng không phải ngày một ngày hai, cậu như thế nào còn ngốc đem hai người hướng cùng một chỗ a. “Tối hôm nay ta khẳng định muốn đi, Vân Minh chính là đệ đệ của ta, tuy lần này vì cuộc thi không thể cùng bọn họ cùng nhau về nhà, nhưng vẫn là muốn đi tiễn. Đi thôi, đi đọc sách, nếu giờ không nắm được kiến thức ta liền chết chắc.” Vân Dịch Chi tận lực bảo trì của phong độ thân sĩ, hắn biết rõ vừa rồi Giản Minh Thần là tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ. Kiều Tử Phỉ, ta cho ngươi kiêu ngạo vài ngày, Vân Dịch Chi ta muốn có được gì chưa từng có thất thủ qua. Có thể tưởng tượng bữa tối nay sẽ có bao nhiêu náo nhiệt, Kiều gia phụ tử đi đến trường liền thấy Vân Dịch Chi. Nếu như không phải có Giản Minh Thần tại, phỏng chừng Kiều Nhạc Ninh sẽ trực tiếp đem Vân Dịch Chi đá ra đi thôi. Diễn viên tụ hội chính là Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc. Kiều Nhạc Ninh không đi làm diễn viên thật lãng phí. Sắm vai một người con ngoan và thông minh. “Giản thúc thúc, buổi tối cháu muốn cùng ngủ với Lạc Lạc.” Kiều Nhạc Ninh hồn nhiên nhìn Giản Minh Thần, mắt to nháy a nháy, làm cho Giản Minh Thần không cách nào cự tuyệt yêu cầu của hắn. “Cái này cần hỏi ba ba của cháu trước nha.” Giản Minh Thần hỏi thăm nhìn về phía Kiều Tử Phỉ. “Vậy thì quấy rầy. Thật không biết xấu hổ.” Kiều Tử Phỉ trong nội tâm cười to ba tiếng, Kiều Nhạc Ninh ngươi thật sự là con ngoan của ta a! Cha để lại nhi tử một mình ở nhà khác đương nhiên là không được rồi. “Thật tốt nha, Ninh ca ca đi phòng ta nhìn xem, mấy ngày hôm trước Vân thúc thúc đưa về một con mèo ba tư, rất đáng yêu. Một hồi ta cho Ninh ca ca chơi.” Hai hài tử vừa ly khai, trong phòng khách rốt cục an tĩnh lại. Vân Dịch Chi trở về ngày đó hắn nhận được tin tức nói Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ nhiều lần hẹn hò, lúc kia hắn còn chưa tin. Nhìn tình hình bây giờ, hai người phỏng chừng giường cũng đã lên. Lửa ghen ghét như thiêu đốt tất cả lý trí của Vân Dịch Chi. Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. “Cốc thúc thúc ngày mai cũng cùng ba của ta đi Pháp sao?” “Ân, ta nếu không vướng cuộc thi, đương nhiên muốn đi theo.” Giản Minh Thần buồn bực, vốn hắn cũng muốn đi xem Vân Lục Minh trông thế nào, chính là bất đắc dĩ hắn và Lạc Lạc đều phải đi thi. “Đúng rồi phụ thân, lễ mừng năm mới làm sao bây giờ, các ngươi không lẽ sẽ đón ở Pháp?” “Cái này ta còn chưa nghĩ đến, chờ qua bên kia xem tình hình đã, các ngươi tiếp tục trò chuyện, ta trở về phòng.” Giản Vân Phong hôm nay rất không có tinh thần, đối với chuyến đi Pháp ngày mai gặp Vân Lục Minh, trong lòng của hắn có chút không yên. Vân Minh sợ Giản Minh Thần cho là hắn đi lần này sẽ không đã trở lại, thừa dịp vẫn chưa đi tranh thủ thời gian làm sáng tỏ. “Thần ca, yên tâm, ta cũng chỉ đi Pháp nhìn xem, chờ Giản thúc trở lại ta cũng vậy cùng trở về.” Đối với Vân gia người ngoại trừ Vân Gian Niên hắn còn có chút cảm giác, người khác với hắn mà nói chính là người xa lạ. Còn không thân bằng với Giản Minh Thần. Ít nhất Giản Minh Thần sẽ không hại hắn. “Đúng là chỉ có Vân Minh có lương tâm, không có làm khó ngươi. Qua Pháp thấy người nhà cũng không cần quá bài xích, bọn họ cũng là thân nhân của ngươi.” Mấy ngày nay Giản Minh Thần cảm giác Vân Minh đối Vân Dịch Chi rất bài xích, cơ hồ không không muốn nói chuyện. Sau khi bốn người Giản Vân Phong rời đi, Trang Viên Hoa Hồng đột nhiên an tĩnh lại. Kiều Nhạc Ninh nói sợ Lạc Lạc một mình sợ hãi nên đem Lạc Lạc đến nhà hắn để hai người cùng ngủ chung. Nhi tử đều đi, người làm cha khẳng định cũng đi theo. Bất quá Giản Minh Thần gần đây đều dồn sức vào cuộc thi cuối năm, đối với Kiều gia phụ tử rước Tiểu Lạc Lạc đi cũng không có ý kiến. Hiện tại Giản Minh Thần ban ngày thời gian cơ bản đều cùng Vân Dịch Chi, buổi tối chính là cùng Kiều Tử Phỉ. Liên tục vài ngày hai người đều bình an vô sự. Nhưng không biết rằng, bão tố đang lặng lẽ tiến đến. Giản Vân Phong đến Pháp xong gọi điện thoại nói với bọn họ ở bên kia rất tốt, kêu Giản Minh Thần không cần phải nhớ thương ông. Sau khi đến Pháp, Giản Vân Phong cùng với Vân Gian Niên, Vân Minh bọn họ tách ra. “ Minh Thần, ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo chơi a, mỗi ngày học như vậy ta sắp điên rồi.” Giản Minh Thần để cây viết trong tay xuống, suy nghĩ vài giây nói: “Cũng tốt, ngày mai khi nào thì đi ra ngoài, ngươi quyết định đi.” “Hảo, vậy thì chiều ngày mai chúng ta đi đi lễ hội, năm nay khẳng định rất náo nhiệt.” “Được rồi, giờ tĩnh tâm đọc sách.” Giản Minh Thần vốn muốn gọi Lạc Lạc đi cùng, đáng tiếc Vân Dịch Chi kêu người rất đông, sợ Lạc Lạc bị lạc mất. Giản Minh Thần ngẫm lại cũng đúng, nếu như mang Lạc Lạc đi ra cậu bé sẽ phải trốn học. Học sinh tiểu học cùng sinh viên là không thể cùng so sánh. Chen chúc giữa đám người khiến Giản Minh Thần thiếu chút nữa thổ huyết, “Không được, sắp bị chèn chết, chúng ta tìm một chỗ nghỉ đã.” Giản Minh Thần rốt cục chống đỡ không nổi, khắp nơi tìm quán cà phê hoặc là tiệm tạp hóa, để cho chân hắn được nghỉ ngơi một chút. “Bên kia có quán cà phê, đi đến bên kia.” Vân Dịch Chi đem Giản Minh Thần bảo hộ trong ngực, ôm lấy hắn hướng một quán cà phê đi. “Haiz, cuối cùng từ trong bể người leo ra. Cho ta một ly Cappuccino, mệt chết ta.” Giản Minh Thần xụi lơ tại trên ghế ngồi. Quán cà phê cao thấp hai tầng, Vân Dịch Chi tìm chọn ngồi trên lầu hai, xuyên thấu qua lan can có thể tinh tường nhìn thấy cảnh vật ở lầu một. Hai người đang đợi cà phê, bỗng cửa quán cà phê được đẩy ra. “Phỉ, mệt chết ta. Ta muốn uống nước dưa hấu ướp lạnh.” “Ai bảo ngươi muốn đi lễ hội, biết rất rõ ràng rất nhiều người còn muốn đi chen chúc, ngươi xem ta một thân mồ hôi.” Đây là thanh âm Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần một cái giật mình ngồi thẳng, thò đầu ra xem dưới lầu người có phải là Kiều Tử Phỉ hay không? Tại trong góc quán cà phê, hai nam nhân thân mật ngồi cùng một chỗ, không cần nhìn kỹ Giản Minh Thần cũng biết người đang cầm khăn tay giúp một người đàn ông khác lau mồ hôi chính là Kiều Tử Phỉ. Giản Minh Thần đại não oanh một tiếng trống rỗng. Người nam nhân kia là Vệ Như. Là chủ nhân của chiếc khóa trong túi hắn. Là tình nhân trước kia của Kiều Tử Phỉ. Đêm qua hai người bọn họ còn lăn trên giường, giờ anh ta dám hẹn hò cùng nhân tình. Vậy mình đây tính cái gì? Tân hoan sao? Giản Minh Thần toàn thân run rẩy, nhưng cậu không có dũng khí lao xuống đi chất vấn Kiều Tử Phỉ, cậu sợ hãi, cậu sợ hãi biết rõ đáp án. Vốn tình yêu giữa đồng tính luyến cũng rất yếu ớt. Cậu thật vất vả mới thoát từ cảm tình với Lăng Dạ đi ra, thật không ngờ lại đụng Kiều Tử Phỉ, cái tên chỉ biết dùng thủ đoạn đùa giỡn, lời ngon tiếng ngọt hống người khác. Giản Minh Thần, mi thật là ngu!! “Làm sao vậy? Minh Thần không thoải mái sao?” Vân Dịch Chi xem Giản Minh Thần sắc mặt tái nhợt, có chút bận tâm. “Không có việc gì, có lẽ vừa rồi đi nhiều nên mệt, nghỉ ngơi sẽ không việc gì.” Giản Minh Thần mềm tựa ở trên ghế. “Chúng ta đây đi về trước đi.” “Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Nếu như hiện tại xuống lầu Kiều Tử Phỉ nhất định sẽ thấy được mình. Cậu không muốn để cho Kiều Tử Phỉ thấy được mình chật vật như thế. Sau khi uống 2 chén cà phê, Kiều Tử Phỉ dưới lầu rốt cục lôi kéo Vệ Như rời đi. Hai cánh tay ngọt ngào dán cùng một chỗ, giống như đâm vào tim Giản Minh Thần. Tình yêu thật là thứ xa xỉ. Cậu trước kia làm sao lại tin tưởng Kiều Tử Phỉ, với địa vị của anh ta thì dạng nam hài xinh đẹp nào tìm không thấy. Chính mình bình thường như thế, không có bất kỳ thứ gì đáng hấp dẫn, dựa vào cái gì Kiều Tử Phỉ sẽ đối mình vừa thấy đã yêu. Cậu thật đúng là đầu óc căng gân. … Giản Minh Thần không biết mình là như thế nào trở lại Trang Viên Hoa Hồng, Vân Dịch Chi vốn muốn để ở lại cùng cậu, liền bị Giản Minh Thần cự tuyệt. Hiện tại cậu thầm nghĩ hảo hảo yên tĩnh một chút. Giản Minh Thần một mình tránh ở tiểu mộc lâu trong Mộng Tưởng đảo. Ngây ngốc nhìn trời xanh mênh mông trong Mộng Tưởng đảo. Trong nội tâm không ngừng buồn bực. Bên này Kiều Tử Phỉ sau khi đón Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh, liền ở cửa chính của Tỉnh Đức đợi nửa giờ cũng không thấy bóng dáng Giản Minh Thần, gọi điện thì nhận được thông báo tắt máy. Kiều Tử Phỉ gấp. Giản Minh Thần như thế nào đột nhiên biến mất. Hôm nay Vệ Như đột nhiên trở lại Z quốc, làm cho anh phải tháp tùng một ngày, thiếu chút nữa mệt chết anh. Thật vất vả đem Vệ Như đuổi đi ở khách sạn, anh vội vội vàng vàng chạy đến đón Giản Minh Thần, lại không thấy người. Giản Minh Thần quen biết rất ít, không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất. Kiều Tử Phỉ không dùng đến 10 phút liền gọi cho Vân Dịch Chi. “Uy, ta là Kiều Tử Phỉ, Thần ở chỗ của ngươi sao?” Kiều Tử Phỉ ngữ khí coi như bình thản. Bất quá nghe được Vân Dịch Chi sau khi trả lời lập tức không còn bình tĩnh. “Minh Thần, không tại chỗ này của ta.” “Không cần phải dối ta, Thần quen biết ít, em ấy không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích.” “Hừ, dù sao không tại chỗ này của ta.”’ Đô đô … Vân Dịch Chi trực tiếp cúp điện thoại. Trước hết để cho ngươi sốt ruột, đây mới là món ăn khai vị thôi.
|