Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng
|
|
Chương 20[EXTRACT]Tết xuân năm nay tựa hồ tới đặc biệt sớm, ở Lục Phiến Môn trên dưới còn chưa có thời gian chuẩn bị. Nhưng thực hiển nhiên, tất cả mọi người không có tâm sức ăn tết, chỉ trừ —— Cố Tích Triều! Đối với chuyện ăn tết này, coi biểu hiện của Tích Triều, thực rõ ràng hắn đã muốn nhập ma! Phàm là chuyện chuẩn bị đón tết nào có thể tưởng tượng được, hắn một việc cũng không bỏ qua! Chuẩn bị hàng tết, hoa đăng, pháo, tu sửa quét tước toàn bộ Lục Phiến Môn, tài chế quần áo mới, thậm chí còn soạn một bàn tiệc rượu tại Vân Lai Lầu. Mỗi lần nhìn thấy Cố Tích Triều đang cầm bộ sách có liên quan tới tập tục ăn tết đọc, sau đó vẻ mặt kích động chạy vào chạy ra Thích Thiếu Thương đã cảm thấy khủng bố. Hắn là Cố Tích Triều? Hắn là Cố Tích Triều kinh tài tuyệt diễm kia?? Hắn là Cố Tích Triều lúc trước, tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm, như tiên giáng trần??? “Tích Triều, ngươi tới, chúng ta nói chuyện.” Thích Thiếu Thương vô lực ngồi ở ghế trên, vừa mới ở trong thư phòng Gia Cát Thần Hầu thảo luận vụ án tới ba canh giờ, vừa ra liền nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Cố Tích Triều càng làm cho hắn hoa cả mắt. Cố Tích Triều chần chờ một lát, buông việc đang làm xuống, lần đến ngồi xuống bên người Thích Thiếu Thương, “Có việc gì? Ta đang bề bộn nhiều việc!” “Ngươi vội cái gì?” Thích Thiếu Thương mệt mỏi xoa ấn đường. “Vội vàng chuẩn bị đón tết, ngươi xem không hiểu sao?” Cố Tích Triều hơi hơi nhướn mày, thuận tay lấy giấy hồng trên bàn bắt đầu cắt hoa. Hắn thật đúng là biết lợi dụng thời gian! Thích Thiếu Thương không đồng ý lắm lắc đầu, “Tích Triều, hàng năm đều phải ăn tết, ngươi không cần để tâm như vậy.” Cố Tích Triều cũng học bộ dáng của hắn, không đồng ý lắm lắc đầu, “Mỗi ngày đều phải ăn cơm, vậy ngươi có thể không cần để tâm sao?” Hoa giấy rất nhanh cắt xong, hắn đứng lên hướng ánh mặt trời cẩn thận nhìn thành phẩm trong tay mình, vừa lòng gật đầu. Quả thông minh khéo tay! Thích Thiếu Thương nhịn không được âm thầm tán thưởng, bỗng nhiên lại không quá nhẫn tâm dội hắn nước lạnh. “Ta biết… Các ngươi đều không có tâm tư, phải đối đầu kẻ địch mạnh.” Cố Tích Triều dán hoa giấy lên cửa sổ, hạ giọng nói, “Ta đã quên ăn tết là dạng gì. Nhớ được gần nhất là trước bảy tuổi, cũng muốn mơ hồ, bằng không cũng sẽ không phải luôn luôn đọc sách mới biết làm sao…” Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy ảm đạm, Tích Triều hắn cũng chỉ có nơi này, thiên hạ to lớn… Hắn chậm rãi đi qua, từ phía sau lưng ôm lấy y, “Tích Triều, ngươi tỉnh lại đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, Tích Triều…” Thân thể Cố Tích Triều ở trong ngực hắn không tự giác run rẩy, lập tức lại thả lỏng, dường như không có việc gì xảy ra, tiếp tục công việc trên tay, giống như căn bản không nghe được lời của hắn. Ta không thể! Thích Thiếu Thương, tỉnh sẽ đối mặt với hết thảy những điều chính mình vĩnh viễn cũng không muốn đối mặt! Ta không thể, ta thật sự tình nguyện cả đời đều như vậy… Nhưng mà vô luận Cố Tích Triều trốn tránh như thế nào, phải tới rồi cũng sẽ tới, tránh cũng không thể tránh! “Ta nói, nhất định không phải hắn! Huynh vì sao không tin tưởng ta!” Thích Thiếu Thương vỗ mạnh cái bàn, trên mặt bàn có cái gì đều nhảy dựng hết lên. “Nếu huynh nắm chắc trong lòng, thì tại sao không cho ta thử?” Thiết Thủ cũng không chịu từ bỏ ý đồ. “Có cái gì tốt mà phải thử? Võ công của hắn mất hết, huynh muốn thử, hay muốn giết hắn?” “Thiếu Thương! Chú ý lời nói của huynh!” Vô Tình lạnh lùng nhắc nhở. Thích Thiếu Thương ngây cả người, suy sụp tinh thần ngã ngồi trên ghế dựa, “Thử chính là không tin hắn, các huynh không thể như vậy! Hắn cho tới bây giờ đều không có ác niệm đối với các huynh…” “Thiếu Thương, ta biết huynh để ý hắn. Nhưng huynh cẩn thận ngẫm lại đi, từ khi Cố Tích Triều xuất hiện đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Trong lòng huynh thật sự một chút hoài nghi cũng đều không có sao?” Thiết Thủ trầm ổn nói, “Chúng ta đều hy vọng không phải là hắn, lảng tránh không phải biện pháp giải quyết vấn đề!” “Ta không cho là ta đang lảng tránh! Lôi cô nương, Ma Nhãn Yêu Cơ từng nói qua một câu, chính là nói Tích Triều. Ý là: phạm sai lầm một lần, người khác sẽ đem tất cả sai lầm đều đặt lên người hắn! Các huynh tự vấn xem, các huynh đến tột cùng là hoài nghi hắn hay là cũng cùng người khác giống nhau?” “Thích Thiếu Thương, huynh mất lý trí rồi!” Lãnh Huyết nhịn không được mở miệng. “Trên thực tế bóng dáng Cố Tích Triều giống hệt Hắc y nhân đả thương ta! Chẳng lẽ ngay cả chuyện này huynh cũng muốn hoài nghi?” Thiết Thủ hỏi lại hắn. “Không có khả năng!” Thích Thiếu Thương nói chắc như đinh đóng cột, “Không có khả năng!” “Thiếu Thương, ngay cả ta cũng không nói giúp huynh được, huynh không biết là chính mình rất võ đoán sao?” Truy Mệnh cũng lên tiếng, “Toàn bộ Lục Phiến Môn ta có cảm tình tốt nhất với Tích Triều, đối với huynh không thể không nói, hắn lần này trở về thật sự kỳ quái!” “Thiếu Thương, nguyên nhân cậu khăng khăng như vậy là gì?” Gia Cát Thần Hầu lại bình tĩnh thưởng thức trà, “Chúng ta không nhất định phải thử, nhưng cậu dù sao cũng phải cho chúng ta một lý do hợp lý.” “Nếu thật là Bích U Hàn Minh Công, vậy nhất định không phải Tích Triều!” Thích Thiếu Thương thống khổ nhíu mi, muốn nói lại thôi. “Hai năm trước, huynh cùng Cố Tích Triều, còn có Tư Đồ Không, các ngươi trong lúc đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Vô Tình gặp Thích Thiếu Thương thần sắc cổ quái, rốt cục mở miệng, “Tất cả mọi chuyện đều là theo hai năm trước bắt đầu. Thiếu Thương, huynh chẳng lẽ không hiểu chuyện cho tới bây giờ huynh không nên tiếp tục che dấu sao?” Nghi vấn này, hai năm trước hắn đã muốn hỏi. “Ta từng tra điển tịch, tu luyện Bích U Hàn Minh Công phải giữ thân đồng tử, Tích Triều đã không còn như thế. Cho nên nhất định không phải hắn! Ta nói như vậy, liền là như vậy, các ngươi tin cũng tốt không tin cũng tốt. Cùng lắm thì ta dẫn hắn đi!” “Tích Triều đã không còn là đồng tử thân?” Truy Mệnh nghi hoặc lặp lại, “Thiếu Thương, làm sao huynh biết? Tích Triều nói cho huynh biết sao?” “Truy Mệnh, câm miệng!” Mọi người ở đây, trừ Thích Thiếu Thương ra đều đồng loạt rống lên! Nói đã nói đến rõ ràng như vậy, đầu óc Truy Mệnh tột cùng là làm bằng cái gì? Mõ hay là đá? “Được rồi, đừng tái truy cứu!” Gia Cát Thần Hầu đột nhiên cảm thấy được chính mình già rồi, mấy năm nay khinh nhân thật sự là —— không biết phải gọi là gì! “Tóm lại, không phải hắn là tốt rồi! Ta cũng không hy vọng là hắn…” “Âm thanh gì!” Mới vừa bị rống, Truy Mệnh lại đột nhiên nhảy dựng lên, một cước đá văng cửa phòng. Cố Tích Triều đứng ở bên ngoài trở tay không kịp, lảo đảo vài bước mới dừng lại được. Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, thần sắc rất hốt hoảng, “Ta, ta…, ta tìm không thấy Vãn Tình, Vãn Tình đâu?” “Tích Triều, ngươi làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương phi thân chạy nhanh qua ôm lấy hắn, chỉ cảm thấy giống như mình đang ôm lấy một khối băng! “Tại sao lại lạnh như thế?” Gia Cát Thần Hầu đi lên trước, chế trụ mạnh môn của hắn, một lúc sau lại lắc đầu, “Tích Triều, ngươi huyết hành rất hư. Bình thường nhớ phải mặc nhiều hơn một bộ quần áo, biết không?” “Ta không lạnh, không lạnh… Vãn Tình đâu?” Thần chí Cố Tích Triều tựa hồ vẫn không rõ ràng lắm. “Tích Triều, ngươi không phải không lạnh, ngươi là lạnh đã thành quen, cho nên không biết!” Thích Thiếu Thương biết tình huống không đúng, cố gắng muốn dời đi lực chú ý của hắn, “Lời Gia Cát Thần Hầu sẽ không sai, ngươi phải nghe, biết không?” Cố Tích Triều hiển nhiên bị lời hắn chấn động, ánh mắt tán loạn dần tập trung, dần dần thanh minh, mang theo thống khổ không che giấu, “Ta lạnh đã thành quen, cho nên không biết?… Thiếu Thương, ta tìm không thấy Vãn Tình, ta tìm không thấy Vãn Tình! Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ? Ta không thể để nàng một mình, nàng sẽ sợ! Nàng sẽ sợ…” Cố Tích Triều đột nhiên nôn ra một búng máu, té xỉu ở trong tay Thích Thiếu Thương.
|
Chương 21[EXTRACT]Bích U Hàn Minh Công, không thể động tình… Thật buồn cười, nhân phi thảo mộc! Vãn Tình, Cố Tích Triều có thói quen nghĩ đến Vãn Tình. Biết Vãn Tình cũng là về sau, Bích U Hàn Minh Công luyện đến tầng thứ sáu. Tầng thứ sáu là một quan khẩu, lại như thế nào cũng không đột phá được, có lẽ đây là cực hạn của chính mình. Vãn Tình, không biết bọn họ đem Vãn Tình giấu đi chỗ nào, không biết nàng có tốt hay không. Vãn Tình, Vãn Tình… Thân mình bỗng nhiên giống như lá bị mưa hắt rụng ngã xuống, hắn quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, tay cứng ngắc lau đi máu tươi không ngừng trào ra bên môi. Đột nhiên muốn cười, hắn còn có bao nhiêu máu huyết có thể phun? Tu tập nội công phải tĩnh tâm, gạt bỏ hết thảy tạp niệm. Hắn u mê, đáng tiếc không làm được! “Chiêu!” Là thanh âm của Liệt, hắn tại sao lại đến đây? Từ khi trở lại hoàng cung trầm lặng không hề gặp qua hắn, đúng ra mà nói, phải là không tái kiến bất cứ ai nào! “Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt đem thân thể suy nhược trên mặt đất nâng dậy, gạt đi những sợi tóc dính vào trán hắn, “Làm sao vậy? Tại sao lại bi thương nặng như vậy? Người lại lạnh như vậy?” Cố Tích Triều đã không ra lời, túm ngụ vạt áo Hoàn Nhan Liệt, hướng lòng ngực của hắn cọ. Hắn cần ấm áp, lạnh quá, thật sự lạnh quá! Điều duy nhất Hoàn Nhan Liệt có thể làm là gắt gao ôm lấy hắn, “Chiêu, ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi đang hộc máu!” “Tam hoàng tử, đem thứ này cho hắn.” Hoa Ly không biết khi nào xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đưa ra một viên thuốc màu đỏ. Cố Tích Triều cũng không phối hợp, đầu chôn ở trong lòng Hoàn Nhan Liệt không chịu đi ra. Nếu là bình thường, Hoàn Nhan Liệt nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hiện tại không phải thời điểm! Hắn thấp giọng giáo huấn, “Chiêu, đừng tùy hứng!” “Thập Thất Hoàng tử, thế này đối với ngươi cũng không có điểm nào hay!” Hoa Ly lạnh lùng khuyên hắn, “Hay là ngươi muốn những thứ ‘thay thế phẩm’ khác?” Những lời này còn hiệu nghiệm hơn so với sự khuyên bảo của Hoàn Nhan Liệt! Hoàn Nhan Liệt cảm thấy rõ ràng trong lòng chấn động, lập tức liền vươn tay ra lấy, nuốt vào viên thuốc kia. Hoàn Nhan Liệt nhìn Hoa Ly, càng xem hắn trương ra khuôn mặt tươi cười với vẻ khiêm tốn càng cảm thấy không vừa mắt, phân phó: “Hoa Ly, ngươi đi xuống đi. Nơi này ngươi hết phận sự.” “Vãn Tình thế nào?” Hoa Ly vừa đi, Cố Tích Triều liền mở miệng. Câu hỏi đầu tiên liền hỏi đến Vãn Tình, không hề trì hoãn, không hề kinh hỉ! “Nàng tốt lắm! So với ngươi còn tốt hơn!” Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng đáp, tay cũng rất ôn nhu lau đi máu trên môi hắn, “Phụ hoàng đem nàng đặt ở Yến Tử Tháp, Người thừa nhận thân phận Vãn Tình.” Đó là làm cho ngươi xem! Ngươi vẫn là đứa con tốt mà hắn kiêu ngạo, còn ta, ta lại là nỗi sỉ nhục của hắn! Cố Tích Triều lạnh lùng cười cười, rốt cục biết Vãn Tình ở nơi nào! Ta muốn mang nàng đi, rời khỏi địa ngục này! Hắn âm thầm hạ quyết tâm, bề ngoài không mảy may để lộ. Buổi đêm cùng ngày, cấm vệ quân hoàng cung đã gặp phải khiêu chiến lớn nhất! Cố Tích Triều hiểu rất rõ, phụ hoàng của hắn sẽ không cho hắn cơ hội nào. Liệt trong lúc vô ý đã để lộ cho hắn biết nơi Vãn Tình bị giữ, rất nhanh sẽ bị phụ hoàng phát hiện, sau đó Vãn Tình sẽ bị mang đi! Hắn không có thời gian chữa thương, phải mang Vãn Tình đi trước khi phụ hoàng biết, tất yếu thì, hắn sẽ lựa chọn cùng đi với Vãn Tình! Bích U Hàn Minh Công tầng thứ sáu, rất khó có địch thủ. Nhưng nơi này cũng vẫn là hoàng cung, mười vạn cấm quân! Mười bước giết một người, há có thể đi ngàn dặm? Đương nhiên không thể! Một bước giết mười người cũng không thể! Nhưng người ngăn trở hắn vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến, giống như thủy triều hướng hắn xô tới. Cố Tích Triều ra sức ngược dòng mà lên, ý ở giết địch mà không tự bảo vệ mình. Ngoài bằng một cỗ khí thế kinh sợ này trước mười vạn cấm quân, hắn không có phần thắng! Cũng chính bởi vì cỗ khí thế này, cấm quân nhìn không thấy những vết thương nhỏ trên người hắn đang dần dần khuếch trương thành những miệng vết thương lớn ghê người; nhìn không thấy nhịp chân của hắn dần dần nặng nề; nhìn không thấy sắc mặt và màu môi của hắn đều là một mảnh trắng bệch; nhìn không thấy mỗi bước hắn đi đều lưu lại nhiều máu hơn bất kỳ kẻ nào khác! Cái mà bọn họ nhìn thấy chính là: Ánh mắt đỏ đậm của Cố Tích Triều thuyết minh hắn không phải con người, mà chỉ là thú, dã thú khát máu! Cố Tích Triều giết người đơn giản giống như thái rau, tất cả người bên cạnh hắn đều gặp kết cục thân thể bị cắt rời! Cố Tích Triều giết không đến mười người sẽ đổi một phen binh khí, sau đó tiếp tục giết! Giết! Giết! Giết! Vô chừng mực mà giết! Không dừng lại giết! Hắn là Thập Thất Hoàng tử, danh chính ngôn thuận! Không thể giết hắn, Hoàng Thượng cũng nói, muốn hắn sống! Phải người sống tứ chi kiện toàn! Vòng vây dần dần rời rạc, nhóm cấm quân chính dần dần lui về phía sau… “Hoàng Thượng, vi thần có biện pháp. Chính là, chính là khó tránh khỏi ủy khuất Thập Thất Hoàng tử!” Hoa Ly săn sóc góp lời ở một bên. “Có biện pháp thì làm đi, ủy khuất cái gì! Trẫm chỉ cần nó còn sống, còn có thể cho trẫm sử dụng, những thứ khác không cần để ý!” Đại Kim hoàng đế tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, ngay cả một câu xem biện pháp của Hoa Ly đến tột cùng là gì cũng không hứng thú. Cách Yến Tử Tháp khoảng mười bước, xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân này… Cố Tích Triều chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, giống như cơn choáng váng vì mất máu vừa rồi không thể cảm nhận đúng lúc liền lập tức ập tới, binh khí trong tay nặng ngàn cân, rào rào rơi xuống đất. “Vãn Tình…” Hắn nhẹ nhàng mà hô tên nàng, chỉ e dọa nàng, “Vãn Tình, là nàng sao?” Vãn Tình không trả lời, chỉ như vậy yên lặng nhìn hắn, một đôi mắt trong suốt như nước, như khóc như kể. “Vãn Tình!” Nỗi mỏi mệt đầy người lập tức bị cảm giác hoan hỉ thay thế! Đáng giá, vì nàng, nhìn thấy nàng, cái gì cũng đều đáng giá! Bước nhanh xông lên trước cầm tay nàng… Cố Tích Triều đột nhiên nhíu mày, cảm nhận đau đớn tận xương, tại sao? Hắn lảo đảo đẩy Vãn Tình ra, đưa tay che bụng, cảm nhận ấm áp, thấm ướt, nhầy nhụa… Hoa Ly lại một lần nữa xuất hiện đúng lúc, cái gì cũng không nói, trực tiếp chế trụ huyệt đạo của hắn. “Hoa đại nhân…” Nàng kia uyển chuyển hạ bái. “Giả đó! Người kia thật đã chết, vẫn không chấp nhận sao?” Hoa Ly cuối cùng tìm được một chút “Nhân tính” còn lại trong cơ thể mình. Bên môi Cố Tích Triều đột nhiên trào ra một mồm to máu tươi, hắn đột nhiên ra tay, chế trụ cổ họng nàng kia, năm ngón tay càng thu càng chặt… Nhóm cấm quân nhóm vừa vây lên, lại bị Hoa Ly ngăn trở. Hắn lại có thể phá tan điểm huyệt đạo của ta, Bích U Hàn Minh Công quả nhiên là đệ nhất thiên hạ! Hắn đắc ý nhìn thị nữ kia sắc mặt dần dần xanh tím, dần dần tro tàn, hô hấp dần dần mỏng manh, cũng không ra tay cứu viện. Cố Tích Triều, ngươi rõ người ngươi giết là ai sao? Một đứa thị nữ giả trang Vãn Tình? Không phải! Người ngươi giết chính là ngươi! Là hy vọng sống duy nhất của ngươi! Ánh sáng sinh mệnh duy nhất của ngươi! “Ca!” Đó là tiếng giòn vang khi cổ bị vặn gãy. Cố Tích Triều chậm rãi buông tay, mắt lạnh lùng nhìn thị nữ mang mặt nạ da người giống Vãn Tình kia ầm ầm ngã vào dưới chân của hắn, khuôn mặt như tranh! “Ha ha ha…” Hắn đột nhiên cất tiếng cười to, thê lương mà điên cuồng. Tiếng cười vỡ vụn kia làm cho người ta không đành lòng bất nhẫn nghe, hận không thể đem lỗ tai che kín! Tiếng cười kia tràn ngập trên không trung tại đây trong hoàng cung lạnh như băng, thật lâu không tiêu tan… “Tốt lắm! Hoa Ly, đem hắn đưa đến cung điện của ta!” Hoàng đế Đại Kim quốc liền đi, nhưng không nhìn qua con mình dù chỉ một cái liếc mắt. “Vãn Tình! Vãn Tình…” Cố Tích Triều bị kéo đi đột nhiên gào lên như điên, giống như muốn đánh thức thê tử đang yên giấc trong Yến Tử Tháp. Hắn đã cách nàng gần như vậy, gần như vậy! Gần mười bước xa, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt…
|
Chương 22[EXTRACT]Thời điểm Hoàn Nhan Chiêu bị ném vào tẩm cung của hoàng đế, hắn đã mất đi toàn bộ khí lực đến mức không thể nhúc nhích, hắn cuộn mình trên mặt đất, máu tươi từ trên người chảy ra nhanh chóng khiến sàn nhà nhiễm hồng. Thái y cũng đã sớm đợi ở đó. Luống cuống tay chân chữa cho hắn trước sự giám thị của hoàng đế bệ hạ mà kinh sợ. Hoàng thượng đến tột cùng là muốn hắn chết, hay muốn hắn sống, hay nửa chết nửa sống? “Như thế nào?” Hoàng đế bệ hạ cao trên chín tầng trời lạnh lùng mở miệng, sắc thái tôn quý. “Bẩm Hoàng Thượng, trừ một chút thương tổn ngoài da thì cũng không đáng ngại.” Lão thái y run rẩy đáp, lại dấu phía sau một câu: vết thương ngoài da nặng như vậy hắn làm nghề y mấy chục năm qua chỉ thấy duy nhất một lần! “Vậy là tốt rồi, cho nó một ít nhân sâm, cỏ linh chi thu hồi khẩu khí, băng bó không cần.” Một câu này của hoàng đế bệ hạ nói lên rằng hết thảy vẫn chưa xong, Hoàn Nhan Chiêu vẫn không thể qua trót lọt. Nhóm thái y nhanh chóng lui ra, rất nhanh trong cung điện chỉ còn lại Hoàn Nhan Chiêu cùng phụ hoàng của hắn. “Ngươi rất lợi hại!” Hoàng đế lạnh lùng dùng một ngón tay nâng hàm dưới hắn lên, “Một người, giết được toàn bộ hoàng cung của trẫm, khiến người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông!” Hoàn Nhan Chiêu ngay cả hô hấp cũng khó nghĩ đến, hơi hơi rung động lông mi, cái miệng nhỏ mấp máy hít khí. Mặt hắn chính là nơi duy nhất chưa bị thương tổn trên người hắn. Nhiều năm như vậy vẫn lão không thật sự nhìn đến hắn, vì sao chưa bao giờ phát giác bộ dạng hắn kỳ thật rất giống mẫu phi của hắn? Nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia, Đệ nhất mỹ nhân của Đại Kim quốc kia? Hoàng đế đưa tay đẩy sợi tóc của hắn ra, muốn nhìn hắn rõ ràng. Nhưng không ngờ, một động tác đơn giản như vậy lại khiến Hoàn Nhan Chiêu toàn lực giãy giụa, như một con bươm bướm màu xanh bị mèo đặt dưới móng vuốt, tuyệt vọng mà lại tuyệt mỹ giãy giụa! Cơ hồ ngay lập tức dụng niệm như hỏa, bụng dưới khô nóng khiến cho lão cảm thấy sức sống chính mình hồi lại thời điểm phong độ nhất! “Yêu ma!” Lão tức giận mắng một câu, đem hắn quẳng lên long sàng, “Ngươi giống mẫu phi của ngươi, hại nước hại dân!” Hai ba cái, liền đem toàn bộ quần áo hắn cởi sạch, đã thật lâu lão không có loại cảm giác này, cảm xúc cực kỳ mãnh liệt muốn phải chiếm hữu một người! Hoàn Nhan Chiêu bị rơi đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp phản ứng, phụ hoàng đã từ phía sau xâm nhập! Rất nhỏ vang lên âm lụa rách, trào lên máu tươi, thân thể tựa hồ cũng bị xuyên thấu, cắt nhỏ. Hoàn Nhan Chiêu không tin nổi mở to hai mắt nhìn, đau đớn trôi qua, sỉ nhục mới là cảm thụ duy nhất! “Ta gọi ngươi là thập niên phụ hoàng!” Lại là một búng máu phun tới! Tiếng gào thét bi thương như thế còn chưa kịp lọt vào trong tai nam nhân thú tính kia đã bị cuồng phong thổi tứ tán, vô tích khả tầm… Dần dần, đau đớn thân thể giảm bớt, mùi máu tinh nhạt đi, huyết tinh khí trở thành nhạt, tua trướng minh hoàng trên long sàng lay động nhưng lại xuất hiện mấy bóng ảnh, màu sắc dần dần chuyển tối, chuyển xám, sau đó, một mảng tối đen… Thân thể xụi lơ bị kéo lại, trên gò má nhợt nhạt như giấy, nơi duy nhấn còn toàn vẹn lại bị ấn hạ con ấn tiên minh. Hai tròng mắt lệ ngập mi chậm rãi khẽ mở, thân thể lại nghênh đón một vòng tập kích mãnh liệt mới… Đêm hôm đó, toàn bộ phòng tuyến của Hoàn Nhan Chiêu đều sụp đổ… Tối thị vô tình đế vương gia… “Tích Triều! Tích Triều, tỉnh tỉnh!” Thích Thiếu Thương liều mạng ngăn chặn tay chân Cố Tích Triều. Thực rõ ràng, hắn lại gặp ác mộng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch giống như người chết! “A!” Cố Tích Triều rốt cục thanh tỉnh, ánh mắt tán loạn vẫn không thể tập trung, nỗi mê mang cùng thống khổ lại để cho Thích Thiếu Thương nhìn rành mạch. “Tích Triều, không có việc gì, ta ở đây…” Thích Thiếu Thương ôm chặt lấy hắn, một trận đau lòng. Cố Tích Triều cố gắng mở to hai mắt thấy rõ ràng cảnh bốn phía, nơi này là Lục Phiến Môn! Phải Lục Phiến Môn!! Thân thể thắt chặt rốt cục thả lỏng. Thích Thiếu Thương cảm giác được hắn đã bình phục, định đi châm đèn. Cũng không nghĩ tới Cố Tích Triều lại ôm lấy y nhanh như vậy, giống như không nghĩ buông tay!” Tích Triều, ta đi điểm đèn. Bằng không, ngươi buổi tối hội sợ…” “Đừng…” Cố Tích Triều thấp giọng nói, “Đừng rời đi…” “Ta không đi, hôm nay ta ở cùng ngươi, nhìn ngươi ngủ, ngươi bỏ….” Thích Thiếu Thương vẫn chưa nói xong đã bị Cố Tích Triều vụng về hôn lên miệng. Cho đến lúc hai người hô hấp đều phải đoạn tuyệt, mới buông nhau ra. “Đừng đi!” Cố Tích Triều lại nhấn mạnh. Thích Thiếu Thương nếu còn không hiểu, vậy y chính là heo! “Tích Triều, ta thích ngươi, ta không phủ nhận. Ta rất muốn, rất muốn… Nhưng ngươi hôm nay mới vừa nôn ra máu!” “Đừng lo…” Cố Tích Triều chậm rãi tiến vào trong ngực y, “Ta sẽ không hối hận…” Chủ động ôm lấy cổ y, đưa môi mình lên… Thích Thiếu Thương làm sao buông tay được? Đó vẫn là khát vọng của y a! Thích Thiếu Thương là một tình nhân biết săn sóc, từ thủy tới chung y đều quan tâm tới cảm thụ của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều nhắm chặt hai mắt, mi rung động, cảm giác được quý trọng lại dấy lên trong lòng, hơi ấm cứ thế dâng lên, ngẹn ở cổ họng, nóng lên. Nhưng vẫn là đau… Vô luận Thích Thiếu Thương cẩn thận thế nào. Cố Tích Triều kiềm nén mà vẫn rên rỉ một tiếng, nhanh chóng cắn môi dưới, hai tay nắm nhanh lấy sàng đan. “Tích Triều…” Thích Thiếu Thương lập tức đình chỉ tất cả động tác, không nghĩ, không muốn, không đành lòng, không thể làm hắn lại bị thương! Cố Tích Triều cúi đầu thở dốc, cảm giác tốt hơn rất nhiều, liền hơi ưỡn thẳng lưng, làm cho y tiến vào càng sâu. Thích Thiếu Thương thở sâu, khoái cảm như vậy cơ hồ làm cho y không thể tự kềm chế! Y đảo khách thành chủ, lại vẫn duy trì động tác ôn nhu. Cố Tích Triều lẳng lặng nhìn Thích Thiếu Thương, đôi mắt dần dần mơ hồ, nguyên lai có người lưu tâm tới cảm giác của mình, tâm hội nóng lên, nóng lên, lại nghĩ muốn rơi lệ… “Cho tới giờ ngươi vẫn không muốn nói hai năm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì sao?” Thích Thiếu Thương giúp Cố Tích Triều tẩy trừ sạch sẽ, ôn nhu hỏi hắn. Y không phải không biết Cố Tích Triều hôm nay sở dĩ khác thường như thế nguyên nhân là vì ác mộng, nhưng y không muốn bó buộc hắn, một chút cũng không muốn. Cố Tích Triều quả nhiên lắc đầu không nói. “Quên đi, ta chờ ngươi, chờ tới lúc ngươi muốn nói, ta nhất định chờ.” Thích Thiếu Thương cười khẽ. Không có trâm gài tóc, mái tóc cuốn khúc hỗn độn rơi xuống, tôn lên dung nhan thanh tú mà quá nhợt nhạt của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn càng giống một đứa nhỏ yếu ớt. Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, đột nhiên lấy ra một bả chủy thủ, đưa cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương nghi hoặc tiếp nhận, hỏi: “Tín vật đính ước? Ngươi không thấy sát khí quá nặng? Kỳ thật ngọc xứng, hà bao đều tốt, đỗ quyên túy ngư ta cũng thấy ổn…” Thuận tay rút ra chủy thủ kia, đen thẫm tỏa sáng, y không khỏi tán thưởng một tiếng: “Hảo!” “Nó kêu ‘Thương minh’, có thể thiết kim đoạn ngọc, ngươi nhớ rõ phải mang bên người. “Cố Tích Triều nhẹ giọng dặn dò, “Nhất định đừng rời khỏi người!” “Đã biết! Chỉ cần là ngươi đưa, một ngọn cỏ với ta cũng là trân quý!” Thích Thiếu Thương cười hôn hắn một cái, “Chính là, ta không có đồ vật gì có thể đưa ngươi a!” “Không liên quan…” Cố Tích Triều cười cười, ánh mắt nhìn Thích Thiếu Thương dần dần hư vô. Nếu có thể, ta hy vọng có thể chết ở dưới “Thương minh”…
|
Chương 23[EXTRACT]Gia Cát Thần Hầu hôm nay trở về rất muộn! Thần sắc càng thêm mỏi mệt! Vô Tình vẫn chờ Gia Cát Thần Hầu trong thư phòng cũng không nhịn được thở dài, “Thế bá, sinh tử có mệnh…” Hắn nghĩ muốn an ủi ông, lại phát giác từ ngữ của mình hóa ra lại nghèo nàn như vậy, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng. Quan nhị phẩm của triều đình, đại tướng biên quan Vương Kiêu. Chính là nguyên nhân Gia Cát Thần Hầu phiền lòng đã nhiều ngày. Nhi tử của Vương Kiêu cùng tranh đoạt một ca kỹ với phú thương Sơn Tây, kiện cáo náo loạn tới nha môn. Tỷ tỷ của phú thương lại là Lan Phi được hoàng thượng cưng chiều, hắn mua được tri huyện, hứa hẹn cho tri huyện thăng quan tiến chức tốt đẹp, đem nhi tử của Vương Kiêu đánh năm mươi đại bản, đuổi ra nha môn. Vương Kiêu yêu con như mạng, đem vụ kiện này ồn ào tới trước mặt Hoàng Thượng, nhưng lại tố cáo Lan Phi ở hậu cung lại tham gia vào chính sự! Hoàng Thượng bị mất thể diện, đem hai người đều đánh hai trăm bản. Vương Kiêu nuốt không trôi khẩu khí này, lại đương lúc đang tụ tập cùng người khác uống rượu nói: “Ngôi vị hoàng đế của tiểu tử này cũng là nhờ ta giúp hắn mới ngồi vững được!” Câu này đại nghịch bất đạo. Hoàng Thượng nghe được càng thêm tức giận, phán xử trảm Vương Kiêu sau mùa thu. Nhưng những năm gần đây chinh chiến liên tục, Vương Kiêu tuy rằng hồ đồ vẫn là hảo thủ đánh giặc. Gia Cát Thần Hầu tuy rằng cũng xem thường hành vi kia, nhưng cũng không thể không nghĩ biện pháp cứu mạng hắn! Hết lần này tới lần khác cầu xin Hoàng Thượng vì việc này. “Phổ thiên chi hạ; Mạc phi vương thổ; Suất thổ chi tán; Mạc phi vương thần.” Khí phách, thế nào cũng không chịu đặc xá Vương Kiêu! Mắt thấy ngày xử trảm ngày càng đến gần, Gia Cát Thần Hầu lại càng phiền não. “Vẫn nhìn Liêu Quốc thèm thuồng, Kim Quốc dĩ nhiên vùng dậy, chỉ có Hoàng Thượng chúng ta vẫn còn viết cho bọn họ Kim thư! Vài chữ này có thể ngăn cản gót sắt quân địch sao? Có thể cho dân chúng làm cơm ăn sao? Quả thực không hiểu biết gì hết!” Đóng cửa lại, cơn tức giận của Gia Cát Thần Hầu cũng rất lớn. Rót tách trà, lấy tay áo dùng sức quạt cho mình, “Không biết bao nhiêu tuổi rồi, còn khờ dại như vậy! Đúng thật sự là hoàng đế không vội…” Gia Cát Thần Hầu nói đến đây bỗng nhiên im miệng, nửa câu sau thật sự có chút tự nhục nhã mình đi! “Thái giám vội!” Truy Mệnh cũng không buông tha cơ hội này, mấy ngày nay hắn chịu đựng cơn giận vô cớ của thế bá đủ rồi. Chúng đệ tử đều muốn cười, lại nín lại. Gia Cát Thần Hầu sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi, cuối cùng vẫn không mắng mỏ, thản nhiên nói sang chuyện khác, “Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đâu?” “Có biện pháp! Có biện pháp!” Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Gia Cát Thần Hầu vừa nói hết, Thích Thiếu Thương liền phá cửa thư phòng. Gia Cát Thần Hầu lạnh lùng cấp ván cửa tử trận trên mặt đất một cái liếc mắt, chậm rãi mạch lạc hỏi: “Thiếu Thương, cậu có biện pháp gì?” “Cứu Vương Kiêu! Ta có biện pháp cứu Vương Kiêu!” Thích Thiếu Thương vẫn thực hưng phấn, hoàn toàn không phát giác đáy mắt Gia Cát Thần Hầu đầy lửa giận. “Biện pháp gì?” Vô Tình nhanh chóng hỏi. Thích Thiếu Thương quỷ dị cười cười, ánh mắt lóe lên khiến hắn thoạt nhìn không hề ôn hòa.”Rất đơn giản, đem đổi công văn gửi tới Hình bộ với công văn gửi tới địa phương.” “Huynh đưa ra biện pháp gì vậy? Chờ công văn đưa đến, phát giác bị đưa sai, tự nhiên sẽ phải đưa lại. Nhiều lắm là cho Vương Kiêu sống lâu hơn một tháng mà thôi.” Thiết Thủ bất mãn nói. “Mấu chốt là tại một tháng này!” Thích Thiếu Thương cũng không tức giận, cười nói, “Ta hỏi các huynh, một tháng sau là ngày gì?” “Sinh nhật Hoàng thượng, đại xá thiên hạ!” Vô Tình đầu óc vẫn rất tốt. “Không ổn!” Gia Cát Thần Hầu lại lắc đầu, “Hắn là người Hoàng Thượng muốn giết! Hơn nữa, cậu cho là lời nói trong lúc say của Vương Kiêu phải như thế nào mới tới tai Hoàng Thượng, đối thủ của Vương Kiêu sẽ không cho phép hắn chạy trốn may mắn như vậy.” “Cho nên, sau đó sẽ tới Gia Cát Thần Hầu cùng Vương Kiêu diễn một hồi trò hay cho mọi người xem! Gia Cát Thần Hầu đem Vương Kiêu đã bị biếm thành thứ dân dẫn lại cho Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng ban tử cho hắn!” “Giữ thể diện cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ thuận pha hạ lư (*)! Quả nhiên là biện pháp tốt!” Gia Cát Thần Hầu lập tức cao hứng đứng lên, ở trong thư phòng bước đi thong thả, vừa lòng gật đầu. Vô Tình lại nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Thích Thiếu Thương, “Thiếu Thương, biện pháp này là do huynh nghĩ ra?” “Đương nhiên không phải! Ta đâu có nhanh nhẹn linh hoạt như vậy! Đó là chủ ý của Tích Triều! Ngày hôm qua ta nói với hắn việc này, hắn mới nghĩ ra biện pháp như vậy.” Thích Thiếu Thương đắc ý nói. “Ta cũng nghĩ là hắn, kiếm tẩu thiên phong chính là phong cách của hắn.” Vô Tình yên lặng gật đầu, “Chính là… Biện pháp này, giống hắn, lại cũng không giống…” “Cái gì giống hắn lại cũng không giống? Đại sư huynh, huynh nói gì bí hiểm vậy?” Truy Mệnh nghi hoặc hỏi. “Đúng là không giống hắn…” Thích Thiếu Thương cũng nói, “Rất khéo đưa đẩy, rất lão luyện, rất nịnh nọt, rất giống như một người đã ở quan trường chìm nổi nhiều năm, thủ đoạn của cựu thần tử đã tu luyện thành tinh… Tích Triều không phải người như thế, hắn cho ta cảm giác hắn là con ưng kiêu ngạo giữa bầu trời, ai cũng không thể thuần hóa, cũng không thể khống chế.” Ngày hôm qua nghe hắn nói xong biện pháp này, đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại cảm thấy mất mác… “Thiếu Thương, Tích Triều đâu?” Gia Cát Thần Hầu bỗng nhiên mở miệng. “Hắn, hắn đi ra ngoài lo liệu hàng tết…” “A? Vẫn chưa xong? Hắn lại để ý chuyện đó như vậy?” Gia Cát Thần Hầu lại có chút không biết nên khóc hay nên cười. “Đúng vậy… Hắn nói, hắn chưa bao giờ được hưởng lễ mừng năm mới, cho nên rất muốn…” Tâm, vẫn là nhịn không được sẽ vì hắn mà đau. Không quan hệ, Tích Triều! Về sau có ta, hàng năm đều có ta! Gia Cát Thần Hầu cùng Vô Tình liếc nhìn nhau một cái, im lặng không nói. “Ngươi nói là một con chim nhỏ như vậy tốn của ngươi năm trăm lượng bạc?” Cố Tích Triều lúc này đang ở Vân Lai Lầu đùa với một con chim ngũ sắc trong lồng, chim ngói hay là chim khách? Hắn nhớ không rõ! Hoặc phải nói là “trêu cợt” mới đúng, thích hợp hơn. Ngón tay Cố Tích Triều rất thanh mảnh, có thể dễ dàng đưa vào trong lồng túm lông chim xinh đẹp. “Tức ——” Con chim xinh xắn kia kêu thảm một tiếng, lông chim trên đuôi thiếu đi một cái! “Đúng vậy, công tử.” A Khấu cúi đầu, cung kính đáp. Vừa rồi thấy chiếc lông đẹp đẽ kia giữa không trung bay xuống, một trận đau lòng. Vì ai? Không rõ! Biển mao súc sinh! Súc sinh! Cố Tích Triều luôn luôn ưa thích vật thương kỳ loại (*)! “Súc sinh? Là động vật!” Không khỏi nhớ tới lời người nam tử thoạt nhìn lạnh lùng mà thực chất đầy nhiệt huyết kia, “Động vật so với nhân loại đơn thuần hơn, cũng so với nhân loại cao thượng hơn! Chúng nó đấu tranh chỉ là vì sinh tồn, không giống nhân loại có nhiều dục vọng như vậy. Ta thích sống chung cùng động vật, so với con người ở chung càng thoải mái hơn…” “Thật như vậy sao?” Cố Tích Triều yên lặng thì thầm, thả lại chim trong lồng. Có lỗi với ngươi… “Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt cao hứng chạy đến, nhìn lông chim trên mặt đất liền cười, “Thực bướng bỉnh! Ngươi nếu bạt hết lông chim trên mình bảo bối của A Khấu, cẩn thận hắn không cho ngươi lại vào phòng bếp!” “Tam công tử, nói vậy thật oan cho tại hạ!” A Khấu thành thật, lập tức mặt liền đỏ lên. Cố Tích Triều lại không có tâm tình cùng bọn họ giả tạo hòa thuận, hỏi: “Ngươi bảo ta đến có chuyện gì?” Hoàn Nhan Liệt thấy vẻ mặt hắn lạnh như băng lại cảm thấy mệt mỏi, Bích U Hàn Minh Công, thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể khiến trái tim của con người, cái tình của con người đều đông lạnh? “Lần này gọi ngươi đến có hai việc. Thứ nhất, giết đặc phái viên của Liêu Quốc.” “Có thể!” Cố Tích Triều lạnh lùng gật đầu, “Khi nào thì phải có đầu của hắn?” “Trong vòng ba ngày. Tóm lại, không thể để cho hắn còn sống nhìn thấy Đại Tống hoàng đế.” “Hảo!” “Chuyện thứ hai, mang ngươi đi gặp một người.” Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên nở nụ cười, Chiêu rất ít cầu hắn việc gì. “Ngươi nói là…” Chuyện tới trước mắt, Cố Tích Triều đột nhiên khẩn trương lên, ngực thình thịch kinh hoàng. “Tư Đồ Không, đã bắt được!”
* Phổ thiên chi hạMạc phi vương thổSuất thổ chi tánMạc phi vương thầnKhắp cõi dưới trời Chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua Noi theo những vùng đất ven bờ Dân chúng khắp nơi, chẳng ai không phải bề tôi nhà vua * thuận pha hạ lư: Thuận theo sườn núi dẫn lừa xuống, chỉ việc dựa vào thời thế mà tiện tay làm * Thố tử hồ bi, vật thương kỳ loại: thỏ chết, cáo buồn; loài vật thương xót nhau
|
Chương 24[EXTRACT]Theo hành lang dài âm u lạnh lẽo xuống hầm, ai cũng không ngờ rằng hầm của tửu lâu Vân Lai Lâu ở kinh thành không chỉ có rượu lại còn có một tù thất bí mật! Dưới ngọn đèn yếu ớt, Tư Đồ Không bị trói tay sau lưng chờ sẵn, chửi ầm lên: “Kẻ nào không có mắt dám ám toán lão tử? Lão tử phải giết cả nhà ngươi!” Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, cầm lấy ngọn đèn ghé sát vào Tư Đồ Không. “Chính là tiểu tử nhà ngươi vội vã muốn gặp đại gia ngươi?” Tư Đồ Không mới vừa hô lên một câu, đã bị A Khấu quăng một bạt tai. Cố Tích Triều cũng không để ý y ngang ngược, thản nhiên nói: “A Khấu, ngươi đi xuống trước đi. Có việc ta sẽ gọi ngươi.” “Tiểu tử! Buông!” Tư Đồ Không gặp bộ dáng văn văn nhược yếu của Cố Tích Triều, cảm thấy có thể dễ dàng khi dễ hắn. “Im miệng! Ồn ào sẽ chết!” Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói. Nhẹ nhàng bâng quơ tung ngón tay, từ trên đầu ngón tay phát ra một đạo chân khí trắng bạc, chọc thủng một lỗ ở trên vai Tư Đồ Không, máu tươi liền nhanh chóng nhiễm đỏ nửa vai y. Tư Đồ Không tức khắc im miệng, thân thể không tự chủ được run rẩy. Một nửa bởi vì đông lạnh, một nửa bởi vì hoảng sợ. Trên đời này lại có thứ võ công kinh khủng như thế! “Tư Đồ Không, ngươi không nhớ rõ ta sao? Chúng ta, đã không gặp hai năm!” Cố Tích Triều vẫn thản nhiên, ánh mắt không có cảm xúc gì, thanh âm rất u lãnh. Tư Đồ Không cũng đã học được lúc không cho hắn nói chuyện thì cũng đừng mở miệng. Cố Tích Triều vừa lòng nở nụ cười, xem ra y vẫn là một người thông minh. “Nghe nói hai năm nay ngươi luôn luôn bị Thích Thiếu Thương truy đuổi, có thể trốn lâu như vậy cũng thực có bản lĩnh.” “Ngươi bắt ta đến là để tán gẫu việc nhà?” Tư Đồ Không vẫn nhịn không được kêu lên, thư sinh này đầu óc có vấn đề chắc? Từ từ, thư sinh, Thích Thiếu Thương...... “Tư Đồ Không, ta hỏi lại một lần, ngươi không nhớ rõ ta sao?” Cố Tích Triều vẫn hỏi hắn với tâm tình tốt đẹp. “Ngươi......” Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào mặt Cố Tích Triều, “Ngươi là...... với Thích Thiếu Thương, với Thích Thiếu Thương...... Cố Tích Triều! Ngươi là Cố Tích Triều!” “Tốt lắm!” Cố Tích Triều khẽ gật đầu. “Tốt lắm?” Tất cả trí nhớ có liên quan Cố Tích Triều đều tuôn ra, Thích Thiếu Thương đuổi bắt y suốt hai năm, Cố Tích Triều cũng chỉ nói tốt lắm? Cố Tích Triều là người như thế nào? Còn có chuyện của hắn nữa, thân thể không kiềm chế được càng run. “Ta không muốn lãng phí thời gian, một chút việc nhỏ, có thể ngươi đã quên. Cho nên, ta nói, ngươi nghe, nghe xong trả lời ta một vấn đề. Chỉ cần ngươi hợp tác, ta sẽ nhượng ngươi được chết một cách thống khoái.” Cố Tích Triều lạnh lùng thốt. “Nhượng ta chết một cách thống khoái?” Tư Đồ Không tức giận, nói gì thì nói y cũng là nhân vật có danh tiếng! “Cố Tích Triều, bị tử địch của chính mình thượng, giống nữ nhân bị cường bạo, cũng là việc nhỏ, có gì đại sự?” Cố Tích Triều không thay đổi vẻ mặt, đáy mắt lại xẹt qua một đạo ánh sáng kỳ dị. “Tốt lắm!” Hắn mỉm cười, “Xem ra không cần ta nhắc nhở ngươi. Vấn đề của ta rất đơn giản, đêm đó dược ngươi hạ cho Thích Thiếu Thương đến tột cùng có gì đặc biệt?” “Có thể có gì đặc biệt, không phải mạnh sao! Sẽ khiến người cầu chết, ngươi không phải hưởng qua tư vị này sao?” Tư Đồ Không dùng ngôn ngữ thô tục, hết sức nhập nhằng hỏi Cố Tích Triều, “Đêm đó, thực vất vả đi...... Thích Thiếu Thương nhớ mãi không quên, thực tủy tri vị (*) a! Bằng không cũng sẽ không đuổi theo ta, không phải vì muốn dược kia sao?” Cố Tích Triều không ngăn cản y, vẫn tươi cười nghe y nói hết từng lời. “Xem ra ngươi không muốn hợp tác rồi.” Lời của hắn vẫn thực ôn hòa. Tư Đồ Không lại sợ hãi, nụ cười của Cố Tích Triều dữ tợn như ác quỷ! “Cố Tích Triều, có bản lĩnh thì giết ta đi!” “Không vội!” Cố Tích Triều vẫn mỉm cười, nụ cười sắp phá hết can đảm của Tư Đồ Không, “Ta muốn xem xem đến thế nào ngươi mới có thể nói thật...... Tin ta đi, trong chốc lát ngươi sẽ khóc cầu ta giết ngươi. Trên đời này đến tột cùng có bao nhiêu khổ hình, ta cam đoan không ai hiểu rõ hơn ta.” Xoay người, đi ra đại môn, quả nhiên thấy Liệt cùng Khấu đều đứng ở bên ngoài, một người sắc mặt xanh mét, một người sắc mặt trắng bệch. Cố Tích Triều muốn cười, cười lạnh, lại cuối cùng thành cười suy sụp, “Bảo hai người vào đem hắn trói lại.” Liệt đang muốn phát tác, lại bị Khấu ngăn trở. Trừng mắt giận giữ liếc Cố Tích Triều một cái, mang theo vị hận thiết bất thành cương (*). Cố Tích Triều không thèm để ý, hướng dẫn thuộc hạ đem Tư Đồ Không trói theo ý muốn của hắn. Thân thể cong về phía sau, cánh tay trói tay sau lưng, đầu cùng cẳng chân cột vào cùng nhau. Đem hắn treo giữa không trung, xuyên qua sau thắt lưng hắn cây gậy trúc chống đỡ toàn bộ sức nặng. Mới chỉ như vậy Tư Đồ Không đã không chịu nổi, mắng to, “Cố Tích Triều! Ngươi chẳng biết phải trái! Đúng là kỹ nữ dưỡng dục!” “Mới như vậy đã chịu không nổi?” Cố Tích Triều tựa hồ không tức giận, ngay cả uy hiếp cũng vẫn mềm giọng ôn hòa, “Muốn ta giúp ngươi đặt thêm hai khối đá ở trên chân không?” Tư Đồ Không lập tức im miệng, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống. “Thời gian một nén nhang, ta chỉ có kiên nhẫn như vậy. Tự giải quyết cho tốt!” Cố Tích Triều nói xong một câu này liền chuẩn bị rời đi. “Từ từ! Ta nói, ta nói!” Tư Đồ Không khóc lóc gọi hắn. “Một nén nhang!” Cố Tích Triều vẫn thân thiết mỉm cười, “Không vội.” “Có phải Thích Thiếu Thương? Năm đó có phải Thích Thiếu Thương? Không phải ngươi nói với ta ngươi đã giết người nọ?” Liệt nhìn thấy Cố Tích Triều đi ra liền từ vị trí của mình nhảy tới, bước nhanh tiến lên chế trụ tay hắn. “Ngươi ở bên ngoài không phải đã nghe được? Còn hỏi nhiều cái gì?” Cố Tích Triều không tức giận y nghe lén, nhẹ nhàng rút tay về. “Hoàn Nhan Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt mang cả họ hắn rống lên, “Ngươi có ý tứ gì? Yêu thương Thích Thiếu Thương? Cho nên luyến tiếc không muốn hắn chết? Hắn cường bạo ngươi, ngươi còn muốn giúp hắn giấu diếm?” “Có lẽ đi......” Cố Tích Triều trả lời thực mỏi mệt, “Bằng không cũng sẽ không cùng hắn......” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu thực nghiêm túc nhìn Liệt, “Liệt, ngươi có tin hay không, năm đó ngay từ đầu đích thật là hắn bắt buộc ta, nhưng càng về sau càng là ta tự nguyện, tự nguyện dùng mệnh của chính mình đổi mệnh của hắn. Tuy rằng, vì khổ luyện Bích U Hàn Minh Công ta phải nếm rất nhiều khổ sở, ta chưa từng oán trách hắn......” “Ba!” Hoàn Nhan Liệt hung hăng quăng hắn một bạt tai, “Hoàn Nhan Chiêu, ngươi thanh tỉnh cho ta! Đó là vì ngươi đối với hắn có điểm áy náy, cho nên mới muốn dùng mệnh của chính mình đổi mệnh của hắn! Khổ luyện Bích U Hàn Minh Công, trợ phụ hoàng hoàn thành tâm nguyện, đoạt được thiên hạ là phần việc của ngươi, ngươi vốn không nên oán trách!” Cái gì gọi là “Phần việc của ngươi, vốn không nên oán trách”? Cố Tích Triều chỉ biết nở nụ cười, đẩy Hoàn Nhan Liệt ra, vị ca ca này luôn miệng nói phải chiếu cố hắn, từ trước tới giờ chưa trông cậy được điều gì! Có đôi khi, cũng không biết sự thân thiết của y đến tột cùng có phải là giả dối?! “Ta đã biết.” Hắn thấp giọng đồng ý. Sau một nén nhang, khi Cố Tích Triều đến nhìn Tư Đồ Không lần thứ hai, y đã chẳng còn ra nhân hình, “Giết ta đi......” “Ta nói rồi, ngươi sẽ khóc cầu ta giết ngươi.” Nụ cuời trên mặt Cố Tích Triều không có chút nào biến hóa, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng vẫn giống như trước, thanh âm lại lạnh hơn, “Nói cho ta biết chân tướng!” “’Vấn Tâm’! Dược kia gọi là ‘Vấn Tâm’! Sau khi trúng độc phải trong nửa canh giờ ở cùng một chỗ với người mình thiệt tình yêu mới có thể giải độc, nếu không sẽ chết!” “Ngươi không thấy thực buồn cười sao? Chỉ là độc mà thôi, cũng sẽ phân chia có phải là thật tâm hay không? Sao không bịa ra cái gì hợp lý hơn?” “Không phải! Là thật đó! Là thật đó! Ta không lừa ngươi!” Tư Đồ Không gặp Cố Tích Triều định bỏ đi, khàn khàn kêu lên, “‘vấn tâm’ có thể kích phát khát vọng tận chỗ sâu nhất trong nội tâm một người, trừ phi là người hắn chân chính yêu thích, ai hắn cũng nhìn không tới! Nếu ngươi không tin, ngươi có thể lấy dược của ta mà thử!” Cố Tích Triều vung tay lên, đoạn đứt dây thừng buộc chặt Tư Đồ Không, hắn hỏi xa xôi: “Vấn Tâm, thật vấn chân tâm?” “Là thật, ta không lừa ngươi!” Tư Đồ Không quỳ rạp trên mặt đất thống khổ ho khan, loại cảm giác sống không bằng chết này, y thà chết còn hơn! “Ta không tin!” Cố Tích Triều đột nhiên cứng rắn nói, lại suất tay áo một cái, Tư Đồ Không cả người đều bay lên, đập vào trên vách tường, óc văng tung tóe! “Ta không tin! Ta không tin!” Cố Tích Triều thất hồn lạc phách đi ra ngoài, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm. Hạ nhân đi vào dọn dẹp nhìn thấy Tư Đồ Không chết không nhắm mắt, trên mặt lại có vẻ tươi cười cảm kích đầy quỷ dị, đều cảm giác sởn gai ốc!
* Thực tủy tri vị: Ăn quen bén mùi * Hận thiết bất thành cương: Rèn sắt chẳng hóa gang, chỉ việc hết sức kỳ vọng, đặt yêu cầu nghiêm khắc với người khác nhưng không được như ý.
|