Lăng Nhiễm Trọng Sinh
|
|
Chương 40[EXTRACT]“Lăng tiên sinh, có việc sao?” “Ta có thể cùng ngươi nói chuyện không?” “Vào đi!” Trữ Nhiễm ngồi ở trên sô pha, không để ý tới người khác, một mình ăn xong bữa sáng do người phục vụ đưa tới. Lăng Phong Hải ngồi ở đối diện hắn, do dự một chút hỏi: “Ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết tiểu Nhiễm chôn thế nào không?” “Ta đã nói rồi, hắn đã bị người ném vào núi nuôi chó sói.” Trữ Nhiễm ngữ khí phong đạm khinh vân, tựa như đang nói đến một kiện quần áo bị hỏng đem vứt đi. “Cầu ngươi, nói cho ta biết đi, ta, ta muốn mang hài cốt hắn về nhà.” Trữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, biểu tình hèn mọn cầu xin thoạt nhìn thế nhưng có điểm đáng thương: “Đừng nói ta không biết, cho dù biết ta cũng sẽ không nói, ngươi liền mang theo hối tiếc cả đời đi.” Lăng Phong Hải thở dài thật sâu: “Cho ta một cơ hội hướng hắn chuộc lỗi.” Trữ Nhiễm uống một ngụm sữa, buông cái chén cầm lấy báo chí ở một bên cũng không thèm liếc mắt tới hắn một cái: “Người đã chết, muốn làm này nọ còn có tác dụng sao? Ngươi tin tưởng rằng có linh hồn tồn tại sao, có thể ở trên trời nhìn ngươi?” Lăng Phong Hải nở một nụ cười tự giễu: “Đúng vậy, người đã chết, tất cả đều quá muộn.” “Ngươi vẫn là hảo hảo mà sống đi. Mạng Lăng Nhiễm là do ngươi cho, hiện tại hắn đã trả lại cho ngươi, xem như cả hai không thiếu nợ nhau. Nói không chừng hắn đã chuyển thế đầu thai, kiếp sau hội sống rất vui vẻ.” “Ngươi, ngươi cùng tiểu Nhiễm là như thế nào quen biết?” “Ta nói ở trong mộng quen biết ngươi tin sao?” Lăng Phong Hải bất đắc dĩ ngậm miệng, xấu hổ ngồi ở kia, một câu cũng nói không nên lời. Bắt đầu từ tối hôm qua, tâm lý đã rất nghi hoặc, người có tiền giống như Trữ Nhiễm, vì cái gì lại nhận thức Lăng Nhiễm thân là một khất cái, lại vì cái gì biết chuyện tình bên trong, cũng bao gồm bố thí trăm vạn tiền mặt cho hắn. Bất quá hiển nhiên Trữ Nhiễm cũng không có ý định nói cho hắn tình hình thực tế. Hai người trầm mặc sau một lúc lâu, Trữ Nhiễm cầm lấy di động kêu vào một bảo vệ. “Trữ thiếu gia, có gì phân phó?” “Đem tiền của Lăng tiên sinh trả lại cho hắn, còn có phòng ở cùng xe.” “Dạ.” “Mặt khác, cấp Đế khải Hạ tổng một cuộc điện thoại, nói mớ cổ phiếu kia trong quá trình chuyển xảy ra vấn đề, ngày mai ta liền đem tiền chuyển lại cho bọn hắn.” “Dạ, ta lập tức đi làm.” Lăng Phong Hải không thể tin nhìn Trữ Nhiễm, nửa ngày một câu cũng nói không nên lời. Trữ Nhiễm quay đầu lộ ra một nụ cười lạnh: “Lăng tiên sinh, hết thảy ta đều trả lại cho ngươi, hôm nay sinh hoạt của ngươi sẽ khôi phục bình thường……. Bất quá, tiền không có có thể kiếm, nhà xe không có có thể mua, còn người một khi không có…… vĩnh viễn cũng không thể tìm trở lại.” Không phải sai lầm nào cũng đều có cơ hội bồi thường, Lăng Phong Hải thực hiểu được, hắn hiện tại cả tư cách xin tha lỗi đều không có. Lăng Phong Hải tiền tài rất nhanh trở về trong tay của hắn, Đế khải lão tổng cũng tự mình nhận sai đem hắn thỉnh trở về công ty nhậm chức, hết thảy giống như mấy tháng trước đều khôi phục lại, nhưng đây chỉ là mặt bên ngoài, Lăng Phong Hải tâm lý thủy chung chứa đựng thật sâu áy náy, cảm giác kia làm cho hắn thực chịu tra tấn. Triệu Bình không thể tha thứ cho hành vi của trượng phu, kiên trì muốn cùng hắn ly hôn, mà lý do ly hôn rất đơn giản: “Ngươi cả thân sinh nhi tử của chính mình cũng có thể vứt bỏ, nếu có một ngày ta tàn phế đi, ngươi có phải cũng sẽ không do dự vứt bỏ ta.” Lời này làm cho Lăng Phong Hải á khẩu không trả lời được, Triệu Bình tâm đã xác định vững chắc, dù mọi người khuyên bảo thế nào cũng không có kết quả. Sau Lăng Phong Hải đành phải đồng ý ký đơn ly hôn. Mà Lăng Hạo cũng không thể tha thứ cho hành vi của phụ thân, cũng không chút do dự lựa chọn cùng mẫu thân sinh sống. Mà lão phụ thân của Lăng Phong Hải biết việc này, sau cũng tặng y một cái tát, tức giận mắng không ngừng. Từ đó Lăng Phong Hải hoàn toàn mất đi từng chút hạnh phúc gia đình, cũng mất đi tình thân đã từng sở hữu. Trữ Nhiễm ở quê hương giải quyết xong hết thảy ân oán, mang theo một loại ưu thương thản nhiên bước trên hành trình trở về. Trả thù những người muốn trả thù, vui vẻ sao? Tuyệt đối không, hơn nữa lại càng nhiều buồn khổ khó chịu. Trữ Nhiễm cuối cùng phát hiện trả thù người khác đồng thời cũng khiến bản thân mình thừa nhận thống khổ. Phi cơ từng chút lên tới trời cao, thành thị dưới chân biến thành càng ngày càng nhỏ bé, cuối cùng biến mất ở bên trong một đám mây đen. Trữ Nhiễm nhẹ nhàng thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt mê man. Tâm, mệt chết đi được, lúc này Trữ Nhiễm đột nhiên rất tưởng niệm ôm ấp của Thiệu Khải Long, tưởng niệm nhu tình của hắn, bất quá vài giờ có thể thấy hắn, Trữ Nhiễm tự an ủi chính mình, một chút nhắm mắt lại ngủ một lát. ————————- Ở một khắc rời khỏi sân bay, Trữ Nhiễm thậm chí cảm thấy có một chút kích động nho nhỏ, cước bộ về nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều, ai đều nhìn ra trên mặt hắn mang theo mỉm cười. Không có thông tri xe trong nhà tới đón, Trữ Nhiễm cùng mấy người bảo vệ gọi hai xe taxi trở về nhà. Thời điểm khi xe đứng ở cửa Thiệu gia, thủ vệ bảo vệ thấy hắn đều hiện ra một tia khẩn trương. “Trữ thiếu gia, ngài đã trở lại?” Trữ Nhiễm gật gật đầu: “Tiên sinh ở nhà sao?” Bảo vệ kia thấy Trữ Nhiễm muốn đi vào vội vàng giơ tay ngăn lại: “Trữ thiếu gia, ngượng ngùng, trong nhà có khách nhân đến đây.” “Phải không, khách nhân nào, ta nhận thức sao?” “Ngạch, dạ, là người nhà của tiên sinh, ngài hiện tại đi vào không thích hợp.” Có lẽ Thiệu Khải Long là sợ người nhà biết hắn là đồng tính luyến ái, cho nên mới không muốn để chính mình thấy bọn họ, Trữ Nhiễm nghĩ như vậy, vẫn là lý giải gật gật đầu: “Đã biết, ta đây hôm nay đi nơi khác ở trước.” Nghe lời này, bảo vệ kia âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đợi tiên sinh trở về, ta sẽ nói cho hắn.” Trữ Nhiễm gật gật đầu, xoay người trở về xe taxi: “Thiếu gia, chúng ta đi cùng ngài?” “Không cần, ta đi đến nhà bằng hữu, các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Trữ Nhiễm để lại bảo vệ, phân phó lái xe đi đến nhà Bình Hải. Bình Hải đã vài tháng không thấy hắn, lúc này Trữ Nhiễm đột nhiên xuất hiện làm cho hắn sửng sốt một lát, sau đó hưng phấn nở nụ cười suốt nửa ngày, vò đầu bứt tai không biết nói cái gì. “Làm sao vậy? Mấy tháng không thấy như thế nào lại câm rồi?” “Ta, ta chính là rất cao hứng.” Cũng đã gần hai năm, bởi vì rất ít xuất môn làn da Bình Hải đã trắng lên rất nhiều, tóc cũng sáng bóng hơn, thoạt nhìn rất có tinh thần, Bình Hải như vậy làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy thực vui mừng, học hai năm hắn hẳn là có thể giống như người bình thường ra ngoài công tác, giao lưu bằng hữu thậm chí kết hôn sinh con. Chỉ là trước kia Bình Hải không có thẹn thùng như vậy, như thế nào hiện tại thấy chính mình liền đỏ mặt? “Cái kia, cái kia, ngươi đói bụng không? Ta đi nấu cơm cho ngươi.” “Ân, có điểm đói bụng.” Bình Hải hưng phấn chạy vào phòng bếp, bởi vì rất kích động làm cho nồi chảo chạm vào nhau phát ra âm thanh rất lớn. Trữ Nhiễm cầm một kiện quần áo sạch sẽ cắp ở dưới nách, đi ngang qua phòng bếp nghiêng đầu hướng bên trong nhìn thoáng qua, nhìn thấy bóng dáng vui vẻ chạy qua chạy lại nấu nướng, Trữ Nhiễm cười lắc đầu đi vào phòng tắm. Bị hơi nước dần dần bao phủ không gian, làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tượng ngày ấy, Trữ Nhiễm chính mình cũng chưa phát hiện hắn lúc này tươi cười có bao nhiêu ngọt ngào. Không biết y hiện tại đang làm sao? Trữ Nhiễm nâng tay lau hơi nước trên gương, nhưng lại thấy mặt mình đã muốn hồng thành quả táo: “Quá nóng?” Trên bàn bày ra bốn dĩa đồ ăn một tô canh, Trữ Nhiễm lau tóc đi đến bên cạnh bàn, dùng tay phẩy phẩy mùi đồ ăn bốc lên: “Ân, thơm quá nha.” “Nhất định đói rồi, nhanh ăn đi.” Trữ Nhiễm cầm lấy chiếc đũa ăn một ngụm, giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon.” Hai chữ này làm cho Bình Hải cảm thấy rất là vui vẻ, miệng cười không khép lại được. Còn chưa ăn đến hai miếng, di động Trữ Nhiễm liền vang lên, nhìn đến tên trên điện thoại, Trữ Nhiễm tim có chút đập nhanh hơn: “Uy?” “Bảo bối, ta rất nhớ ngươi!” Trữ Nhiễm ôm microphone đi đến ban công, hạ giọng: “Tiên sinh, ngươi, ngươi xong công việc rồi?” Điện thoại bên kia hô hấp có chút dồn dập, tựa hồ còn có thanh âm nuốt nước miếng: “Bảo bối, ta muốn lập tức nhìn thấy ngươi, ra ngoài được không?” “Đi, đi đâu?” Thiệu Khải Long cười xấu xa một tiếng: “Ngươi cúi đầu có thể thấy ta.” Trữ Nhiễm sửng sốt một chút, vội vàng hướng dưới lầu nhìn lại, Thiệu Khải Long đứng ở bên cạnh xe hơi, hướng hắn phất tay: “Ngươi như thế nào lại ở đây?” “Ta chỉ có thể chịu được một phút đồng hồ, ngươi nếu không xuống dưới, ta khả năng sẽ chết.” “Ha ha, nào có khoa trương như vậy, chờ ta một chút, ta thay đổi quần áo xong sẽ đi xuống.” “Hảo, nhanh lên.” Buông điện thoại, Trữ Nhiễm xoay người trở về phòng trong, đổi một bộ quần áo: “Tiểu Hải, ngượng ngùng, ta có việc muốn ra ngoài một chút.” “Nhưng, nhưng ngươi còn chưa ăn cơm xong?” “Trước không ăn.” Trữ Nhiễm vặn tay nắm mở cửa: “Ta đi trước, gặp sau.” “…… Nga, vậy ngươi trên đường cẩn thận.” Nhìn cửa phòng đóng lại, Bình Hải chậm rãi buông chiếc đũa xuống, rõ ràng rất thèm đồ ăn, vì sao lúc này một chút lại cũng ăn không vô. (thật tội nghiệp tiểu Hải)Rất xa nhìn thấy Trữ Nhiễm đi ra, Thiệu Khải Long hai bước đi qua mạnh mẽ đưa hắn mang tiến vào lòng, vội vàng còn có chút thô lỗ hôn lên, hương vị mê người cơ hồ đoạt đi lý trí, hai người rõ ràng đều cảm giác được, hạ thân lẫn nhau đều đã cứng như thép. “Tiểu Nhiễm, ta rất nhớ ngươi.” Lông mi ẩm ướt nhẹ nhàng chớp vài cái, hai tròng mắt long lanh động lòng người chiếu rọi thân ảnh chính mình, Trữ Nhiễm tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưngThiệu Khải Long từ trong ánh mắt hắn xem ra, hắn cùng cảm giác chính mình đều giống nhau. Nếu lúc này không phải ở bên ngoài, quần áo Trữ Nhiễm sợ là sớm bị người ta lấy hết. Thiệu Khải Long chịu đựng xúc động của mình, đem Trữ Nhiễm mang vào ngồi ở tay lái phụ, trước khi vào trong xe, dư quang trong khóe mắt nhìn đến một thân ảnh trên ban công, Thiệu Khải Long hướng người nọ liếc mắt một cái, sau đó mặt không đổi sắc ngồi vào trong xe, rất nhanh liền đi ra tiểu khu. Độ ấm trong xe hơi khả năng có điểm cao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Trữ Nhiễm vẫn không có lui xuống, hắn quay đầu thấy Thiệu Khải Long trên mặt thế nhưng cũng là ửng hồng không bình thường, đôi môi mỏng manh hơi hơi mở ra, ngực phập phồng cũng thực hơi nhanh. “Bảo bối, đừng dùng loại ánh mắt này xem ta, bằng không ta thực nhịn không được.” Trữ Nhiễm thẹn thùng thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt chuyển tới ngoài cửa sổ xe, nghiêng một bên đầu làm lộ ra một đường cổ xinh đẹp cùng hầu kết nho nhỏ. Thiệu Khải Long xem đến ánh mắt thiếu chút nữa phun ra hỏa. Vốn định kiên trì đến khách sạn đã đặt trước, bất quá lực nhẫn nại đã đến cực hạn, ở ngã tư đường vòng một cái, trực tiếp đem xe chạy đến công ty gần đó. Lúc này nhân viên công ty đã muốn toàn bộ tan tầm, toàn bộ tòa nhà lớn chỉ có cảnh vệ gác đêm ở. Cảnh vệ một tiếng vấn an còn chưa nói ra miệng, hai người cũng chỉ còn lại bóng dáng vội vàng. Cửa thang máy vừa đóng lại, Thiệu Khải Long liền đem Trữ Nhiễm áp đến trên tường, nụ hôn rực lửa trực tiếp đoạt đi toàn thân khí lực Trữ Nhiễm. Nếu không phải phía trên có camera theo dõi, Thiệu Khải Long thật muốn hiện tại liền lột hết quần áo của hắn. Mãi đến khi thang máy đi đến tầng cao nhất, hai người vẫn không có tách ra, Thiệu Khải Long một phen đem hai chân Trữ Nhiễm ôm đến trên người chính mình, trực tiếp vọt vào gian phòng ngủ bên trong văn phòng. Thân hình hai người thật mạnh ngã vào trên giường, đem tấm nệm có lực đàn hồi rung động vài cái. Giờ này khắc này, Thiệu Khải Long đã căn bản không có thời gian nói chuyện, một bên tham lam hấp liếm thân thể Trữ Nhiễm một bên xé rách quần áo. Động tác vội vàng tựa như trúng xuân dược. Quần áo hai người đều lột hết, Thiệu Khải Long sờ soạng tìm được trong túi dịch bôi trơn, ở trên phân thân chính mình lung tung thoa loạn vài cái. “Bảo bối, thực xin lỗi, ta nhịn không được!” Nói xong cắn răng hung hăng đâm vào. “A ~~~~” Trữ Nhiễm nháy mắt ngẩng đầu lên, hai tay gắt gao bắt lấy thân thể trên giường, trên mặt đỏ ửng lập tức lui sạch. Vô cùng thỏa mãn, Thiệu Khải Long vội vàng dừng động tác chính mình, tất cả thương tiếc hôn lên đôi môi trên gương mặt tái nhợt. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có phải hay không rất đau?” Trữ Nhiễm hít sâu mấy hơi thở: “Ngươi, ngươi thử một chút, liền, sẽ biết.” Lời này làm cho Thiệu Khải Long nhất thời đỏ mặt: “Thực xin lỗi, nhẫn một chút, bảo bối.” Phía sau Trữ Nhiễm dần dần thích ứng dị vật xâm nhập, thẳng đến khi vật nhỏ đã nhuyễn xuống kia một chút cứng rắn lên, Thiệu Khải Long mới thử động vài cái, thấy Trữ Nhiễm sắc mặt không có thống khổ mới lớn mật luật động. “Thoải mái sao? Bảo bối ~~~” “Ngươi, ngươi điểm nhẹ ~~~” “Đối, không làm được, ta, ta thật sự, thật sự là rất nhớ ngươi.” Thiệu Khải Long rất muốn đem động tác của mình làm nhẹ lại, nhưng đã muốn hoàn toàn không thể khống chế chính mình. Vòng qua thân thể Trữ Nhiễm, làm cho hắn quỳ gối trên giường, ôm vòng eo mảnh khảnh hung hăng ấn về hướng chính mình, một chút lại một chút, Trữ Nhiễm liên tục kêu to, rất nhanh hai người đều đã mồ hôi đầm đìa. Thiệu Khải Long kích động, nhanh hơn so với bình thường đã xong vòng thứ nhất. Chất lỏng nóng cháy trực tiếp bắn ở bên trong cơ thể Trữ Nhiễm, hắn lại như trước không cùng hắn tách ra, liền ở tư thế này đặt Trữ Nhiễm trên người, không ngừng hôn lên đôi môi trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
|
Chương 41[EXTRACT]Một đêm này, Thiệu Khải Long làm liên tục bốn lần mới thấy thỏa mãn, hai người ngã vào trên giường vô khí lực cử động. Thiệu Khải Long nhắm mắt lại sờ soạng điếu thuốc trong túi tiền, đốt lên hút thật sâu một ngụm, hút đến nửa cây, Thiệu Khải Long mới khôi phục một chút khí lực, mở mắt ra người yêu trong lòng vẫn còn duy trì một tư thế không nhúc nhích, trên gương mặt làm cho người ta động tâm còn mang theo mơ màng đỏ ửng câu dẫn người khác. “Tiểu Nhiễm?” “Ân ~~?” “Ta rất nhớ ngươi.” “Ta biết ~~” “Vậy ngươi nhớ ta không?” Trữ Nhiễm nhẹ nhàng mở to mắt, hai tròng mắt ươn ướt cho hắn biết câu trả lời là có. Thiệu Khải Long khẽ hôn trán hắn: “Nói ra được không?” “….. Nhớ.” Đơn giản một chữ làm cho Thiệu Khải Long tim đập nhanh vài lần: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi!” Trữ Nhiễm theo dõi hai mắt thâm tình của hắn, không biết là có phải chính mình nhìn lầm hay không, trong ánh mắt kia vì sao mang theo một cỗ ưu thương? Nhìn vào làm cho người ta cảm thấy tâm hảo đau, vì cái gì, vì cái gì ngươi lộ ra loại ánh mắt này? “Ngươi làm sao vậy?” Thiệu Khải Long tựa hồ chua xót nở một chút nụ cười: “Không, không có gì…… Tiểu Nhiễm?” “Ân?” “Ngươi yêu ta sao?” Câu nói kia vừa hỏi ra, Trữ Nhiễm liền cảm thấy ngực mình rầu rĩ hốt hoảng, người giống như ta có quyền lợi yêu sao? Trữ Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm hai tay chính mình, hắn cảm thấy bản thân thật sự rất bẩn, bẩn đến không xứng được nam nhân này yêu. Trữ Nhiễm phát hiện chính mình cho tới nay cũng không phải không thương hắn, mà là cảm giác áp lực của bản thân không dám đi thương hắn, ta giết người nhiều như vậy, mặc kệ hắn bảo hộ ta như thế nào, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bị pháp luật chế tài, đến lúc đó hắn sẽ làm sao bây giờ? Như thế nào nhẫn tâm để cho hắn cô độc một mình? Thiệu Khải Long nhẹ nhàng hoàn trụ thân thể hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ nhẹ: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nói cho ta biết suy nghĩ chân thật của ngươi, ngươi yêu ta sao?” Một giọt trong suốt chất lỏng rớt xuống mu bàn tay chính mình, làm cho tay Thiệu Khải Long theo đó run lên một chút, hắn thấy trên mặt Trữ Nhiễm đã muốn chảy xuống hai hàng nhiệt lệ, tâm hung hăng đau đớn. Ngón tay thon dài mềm nhẹ lau đi ướt át này: “Tiểu Nhiễm ~~~ đừng khóc được không? Ta sẽ đau lòng.” Trữ Nhiễm dùng sức hít mũi một chút: “Tiên sinh, ta…….” “Tiểu Nhiễm, nói cho ta biết, ngươi yêu thương ta không?” Ngữ khí cầu xin làm cho người ta cảm thấy thật khó chịu, Trữ Nhiễm cuối cùng vẫn là chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “…… Yêu!” Người phía sau nửa ngày không có đáp lại, Trữ Nhiễm cảm giác trên vai chính mình tựa hồ có chất lỏng nóng bỏng, quay đầu nhìn lại, tuy rằng gương mặt kia liên tục trốn tránh, nhưng vẫn là bị Trữ Nhiễm thấy được đôi mắt ướt át, nam nhân cường đại như vậy thế nhưng cũng sẽ rơi lệ? Trữ Nhiễm hung hăng cắn môi dưới của mình, run run vuốt ve trên gương mặt hắn: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Thiệu Khải Long rưng rưng nở một chút nụ cười: “Ta, ta chỉ là rất cao hứng.” Trữ Nhiễm thân thủ đặt lên bờ vai của hắn, đem mặt tựa vào cổ hắn: “Thực xin lỗi, cho ngươi đợi lâu như vậy.” “Tiểu Nhiễm, có thể gặp được ngươi thật tốt.” Thiệu Khải Long tâm tình kích động đến bây giờ cũng không bình tĩnh trở lại, hai tay còn không ngừng phát run, Trữ Nhiễm hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình giờ này khắc này của hắn, biết được nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu yêu mình. Hai người gắt gao ôm nhau hồi lâu cũng không chịu tách ra. Từ lần đầu tiên Thiệu Khải Long hướng hắn thổ lộ đến bây giờ thời gian đã gần một năm, Trữ Nhiễm vẫn là lần đầu tiên thừa nhận chính mình yêu, từ cảm giác ban đầu chỉ muốn lợi dụng, đã biến thành cảm động, Trữ Nhiễm đã muốn hoàn toàn bị Thiệu Khải Long chính phục, nam nhân cường đại này có thời điểm thực bá đạo, có thời điểm thực ôn nhu săn sóc, lại có thời điểm càng như tri kỷ chính mình. Có một người như vậy làm bạn cả đời, đó là một việc may mắn cỡ nào. Trữ Nhiễm rời đi ôm ấp của hắn, sờ sờ ánh mắt hỏi: “Tiên sinh, nếu hai người yêu nhau, nhất định phải thẳng thắn thành khẩn phải không?” Lời này làm cho Thiệu Khải Long tâm lý căng thẳng, yên lặng hạ ánh mắt gật đầu: “Phải.” Trữ Nhiễm mười ngón tay nắm cùng một chỗ, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi khẩn trương, nếu, nếu hắn biết chân tướng có thể hay không sợ ta, hoặc có thể hay không chán ghét ta? Nhưng nếu yêu thì thẳng thắn thành khẩn đối đãi không phải sao? Do dự trong chốc lát, Trữ Nhiễm vẫn là quyết định đem sự thật nói cho hắn, mặc kệ kết quả như thế nào: “Tiên sinh, có chút, có một số việc ta nghĩ muốn nói cho ngươi.” “Ân, ngươi nói đi.” Thấy hắn biểu tình nghiêm túc, Thiệu Khải Long đại khái đoán được hắn muốn nói chuyện gì, đốt một điếu thuốc hút một ngụm. “Ta không phải cố ý gạt của ngươi, chỉ là chuyện này quá mức tưởng tượng, nói ra sẽ rất khó làm cho người ta tin tưởng.” “Mặc kệ ngươi nói cái gì ta đều tin tưởng.” Trữ Nhiễm chà xát trong lòng bàn tay: “Kỳ thật, ta không phải Trữ Nhiễm.” Thiệu Khải Long mỉm cười nói: “Cho dù là sinh đôi cũng không có khả năng giống nhau y hệt đi?” “Ý của ta là thân thể vẫn là Trữ Nhiễm, nhưng bên trong….. linh hồn không phải.” Thiệu Khải Long điếu thuốc ở bên miệng ngừng lại, lẳng lặng nhìn nam hài trước mặt, thẳng đến ánh mắt không chịu nổi sương khói tiêm nhiễm, mới làm cho hắn lấy lại tinh thần: “Ngươi vừa rồi nói là linh hồn?” “Cái này xác thực rất khó làm cho người ta tin tưởng, đồng dạng thân thể nhưng linh hồn lại khác nhau, ta cũng không biết trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao thời điểm ta tỉnh lại, ta đã ở trong thân thể này.” Loại này không có khoa học lý luận, xác thực rất là không thể tưởng tượng: “Ngươi là nói ngươi trước kia ở trong một thân thể khác, kết quả linh hồn đột nhiên chạy đến trong thân thể Trữ Nhiễm?” Đối với thay đổi của Trữ Nhiễm, Thiệu Khải Long nghĩ tới trăm ngàn cái lý do, nhưng là vốn không có nghĩ đến chuyện này. Đương nhiên, người bình thường cũng không thể nghĩ đến vấn đề này. “Phải, ta trước kia tên gọi là Lăng Nhiễm, so với Trữ Nhiễm nhỏ hơn một tuổi, vào năm mười lăm tuổi ta tự sát chết, sau tỉnh lại liền biến thành Trữ Nhiễm, khả năng ở cùng một thời khắc đó Trữ Nhiễm cũng tự sát, cho nên ta khả năng xem như là tá thi hoàn hồn.” “Tá thi hoàn hồn?” Thiệu Khải Long khẽ nuốt một chút. Trữ Nhiễm thấy biểu tình của hắn, nghĩ đến đã dọa hắn có chút khiếp đảm liền nói: “Thực xin lỗi, có phải hay không dọa đến ngươi?” “Đứa ngốc, ta nào có nhát gan như vậy, chỉ là cảm thấy bất khả tư nghị mà thôi.” “Ngươi tin tưởng lời nói của ta?” Thiệu Khải Long còn thật sự gật đầu: “Tin tưởng, kể từ đó những nghi vấn trước kia liền có thể giải thích rõ ràng.” Tên Lăng Nhiễm này Thiệu Khải Long cũng không xa lạ, chính là ở trong tư liệu điều tra về Lăng Phong Hải kia. Về phần Trữ Nhiễm, lời nói thật là rất khó làm cho người ta tin tưởng, bất quá Thiệu Khải Long tin tưởng hắn nói đều là thật sự. Thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu ( không có chuyện gì không thể xảy ra), bản thân gặp phải lại sự tình này, có chút kích thích, có chút kinh ngạc, đương nhiên càng nhiều cảm thán đây là duyên phận. Trữ Nhiễm thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Thực xin lỗi, ta giấu diếm ngươi lâu như vậy.” Thiệu Khải Long thân thủ đưa hắn ôm vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, cùng ta nói chuyện kiếp trước của ngươi đi.” Trữ Nhiễm ánh mắt lộ ra thần sắc ưu thương, tựa vào trên bờ ngực rắn chắc: “Kiếp trước…….” những chuyện nhớ lại làm cho Thiệu Khải Long càng nghe càng khó chịu, càng nghe lòng càng chua xót, một người bị tra tấn thành như vậy, khó trách hắn muốn lựa chọn tự sát, khó trách hắn muốn trả thù cừu nhân này. “Tiểu Nhiễm ~~” Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm gắt gao kéo vào trong lòng, không ngừng hôn lên môi gương mặt tràn đầy nước mắt kia. “Ta, ta là một khất cái, còn là một con quỷ tá thi hoàn hồn, ngươi không chán ghét ta sao?” “Đứa ngốc, nói nhảm cái gì, ta như thế nào có khả năng chán ghét ngươi? Đau lòng còn không kịp nữa.” Trữ Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, an tâm nép vào trong lòng hắn: “Kiếp này có thể gặp được ngươi, ta thực may mắn.” “Kỳ thật là ta may mắn mới đúng…… Tiểu Nhiễm?” “Ân?” “Đáp ứng ta, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cũng đừng rời khỏi ta được không?” Trữ Nhiễm sầu lo hạ mi mắt “Nếu có thể, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi ngươi.” ————————————– Thời điểm trở lại nhà Bình Hải đã là hơn mười giờ sáng, xe hơi đứng ở dưới lầu Thiệu Khải Long vẫn lôi kéo tay Trữ Nhiễm không chịu buông ra, Trữ Nhiễm thẹn thùng nở một chút nụ cười: “Tiên sinh, ngươi ngày hôm qua một đêm không ngủ, mau nhanh trở về nghỉ ngơi một chút đi?” Thiệu Khải Long hôn một chút ngón tay nhỏ bé kia: “Gọi tên của ta.” “….. Long?” “Nếu không gọi ta là thân ái?” Trữ Nhiễm bĩu môi: “Không cần, hảo buồn nôn.” Thiệu Khải Long cười xấu xa, ở miệng hắn dùng sức hôn một ngụm, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn khả ái: “Tiểu Nhiễm, qua vài ngày ta lại đến thăm ngươi?” Trữ Nhiễm gật gật đầu: “Nghe nói trong nhà ngươi có thân thích đến phải không?” Thiệu Khải Long âm thầm thở dài: “….. Thực xin lỗi tiểu Nhiễm, chờ ta an bài tốt liền đưa ngươi về nhà.” “Không quan hệ, ngươi lo công việc của ngươi đi.” Trữ Nhiễm rất hiểu biết lý lẽ, cười nói. “Ngoan, chính mình đừng có chạy loạn, ta mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho ngươi.” “Ân ~~” Hai người ở trong xe hàn huyên hồi lâu Thiệu Khải Long mới lưu luyến không rời đưa Trữ Nhiễm xuống xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn. Thời điểm sắp vào nhà, Trữ Nhiễm quay đầu lại cười hướng hắn vẫy tay. Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người hắn, gió mát thổi mái tóc đen bong phất lên, ở trên người vận một thân đồng phục trắng noãn, Trữ Nhiễm như vậy làm cho Thiệu Khải Long hoàn toàn không thể dời tầm mắt, ngọt ngào tươi cười như vậy, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ như vậy, nếu có thể thật hy vọng trên khuôn mặt này vĩnh viễn chỉ có vui vẻ tươi cười. Trữ Nhiễm về nhà nhìn thấy Bình Hải đang nằm ngủ trên bàn cơm, đồ ăn cùng bát đũa trên bàn để sẵn, chẳng lẽ hắn luôn luôn ngồi đợi chính mình trở về? Trữ Nhiễm đi qua vỗ vỗ bả vai Bình Hải, “Tiểu Hải?” Bình Hải dụi nhẹ mắt ngửa mặt lên, thấy Trữ Nhiễm liền nhanh chóng chuyển đầu: “Ngươi đã trở lại, đói bụng không, ta đi hâm nóng cơm cho ngươi.” Ánh mắt né tránh làm cho Trữ Nhiễm rất nghi hoặc, vội vàng kéo cánh tay hắn: “Tiểu Hải, ngươi làm sao vậy?” Ánh mắt trên gương mặt có chút sưng đỏ, nhìn làm cho người ta không nỡ. “Tiểu Hải, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Bình Hải nở nụ cười đông cứng nói: “Không, không có gì, chính là tối hôm qua kịch truyền hình rất cảm động.” Trữ Nhiễm nhăn lại mi, gõ đầu hắn một chút: “Ta còn nghĩ đến ngươi bị người khác khi dễ, đi rửa mặt đi, nhìn ánh mắt ngươi rất không tốt.” “Nga.” Bình Hải vào toilet, Trữ Nhiễm kéo ngăn kéo ra nhìn một chút, không nghĩ tới tiền bên trong thế nhưng lại còn rất nhiều, tính ngược trở lại, Bình Hải một tháng sinh hoạt phí chỉ dùng có mấy trăm đồng mà thôi, không khỏi rất tiết kiệm sao? Trữ Nhiễm thở dài một hơi, khép lại ngăn kéo. “Trữ Nhiễm, ngươi đói bụng không? Ta đi hâm nóng cơm cho ngươi.” “Đừng hâm, hôm nay ta mời ngươi ra ngoài ăn.” “Ở bên ngoài ăn quá lãng phí.” Trữ Nhiễm theo ngăn tủ lấy ra một kiện áo khoác đưa cho hắn: “Đi theo giúp ta được không?” “Nga, vậy được rồi.” Tâm tình không muốn, nhưng Bình Hải vẫn là đi theo Trữ Nhiễm ra cửa, trải qua một đêm hắn đã dần dần thông suốt, chính mình căn bản không có năng lực bảo hộ Trữ Nhiễm, hết thảy còn phải dựa vào hắn chiếu cố, nhưng là cái nam nhân kia thoạt nhìn cũng rất cường đại, xem ra Trữ Nhiễm cũng thực thích hắn, nếu bọn họ là thật tâm yêu nhau, chính mình hẳn là nên chúc phúc bọn họ mới đúng. Bất quá loại sự tình này nói thì đơn giản, nhưng đến lúc làm nào có dễ dàng như vậy? Tâm lý vẫn là thực đau, vẫn là rất khó chịu. “Làm sao vậy, tiểu Hải, ta như thế nào cảm thấy ngươi có vẻ là lạ?” Bình Hải bình đạm cười lắc đầu: “Không, không có việc gì.” “Ngươi muốn ăn cái gì?” “Nghe lời ngươi.” “Hảo, chúng ta đi chỗ kia.” Bình Hải theo ngón tay Trữ Nhiễm nhìn về phía đối diện, một nhà hàng cơm Tây rất lớn: “Khẳng định là rất sang trọng, đừng đi.” “Không sao đâu, theo ta.” Trữ Nhiễm kéo tay Bình Hải qua ngã tư đường, không để ý tới hắn phản đối, trực tiếp dắt hắn vào cửa. Nhà hang này trước kia Thiệu Khải Long từng dẫn hắn đến nếm qua, bên trong giá cả rất cao, bất quá thức ăn xác thực rất ngon. Tiến vào nhà hàng không khí im lặng, làm cho Bình Hải lập tức ngừng miệng không dám nói lời nào, Trữ Nhiễm lôi kéo hắn ngồi vào vị trí gần cửa sổ, tiếp nhận thực đơn, Bình Hải thấy rất nhiều mỹ thực. Chính mình chỉ gọi một phần sa lạp. Nhìn một đống đồ ăn đặt ở trước mặt, Bình Hải ngượng ngùng gục đầu xuống, đây là hắn lần đầu tiên đến ăn cơm Tây, Trữ Nhiễm cẩn thận dạy hắn một chút lễ nghi dùng cơm, phương pháp sử dụng dao nĩa. “Nguyên lai ăn một bữa cơm cũng sẽ phiền toái như vậy.” Bình Hải cầm dao ăn cười nói. “Nhanh ăn đi, lạnh sẽ không ăn ngon.” “Ân, ngươi như thế nào không ăn?” “Ta buổi sáng đã ăn rồi, còn không đói đâu.” Nhớ đến bữa cơm sáng kia, Trữ Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn một chút đỏ lên, tựa hồ đắm chìm vào trong đoạn kí ức ngọt ngào kia. Bình Hải chưa bao giờ thấy hắn lộ ra loại vẻ mặt này, nhìn thấy làm cho người ta tâm động. Thời điểm dùng cơm sắp chấm dứt, Trữ Nhiễm ngẫu nhiên nhìn đến bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe hơi đỗ lại đây, biển số xe quen thuộc làm cho Trữ Nhiễm rất là cao hứng, nhưng chỉ ngắn ngủn vài giây, tươi cười kia liền đông cứng lại rồi.
|
Chương 42[EXTRACT]Trên xe đi xuống một nam một nữ, nam nhân kia đúng là Thiệu Khải Long, mà nữ nhân kia lại chưa bao giờ gặp qua, cả trong trí nhớ vốn có của Trữ Nhiễm cũng không có bóng dáng nữ nhân này. Đôi mắt màu xanh lam thâm thúy, cái mũi khá cao, hai má mềm mại vô cùng mịn màng, vừa thấy liền biết là con lai, một thân váy dài màu lam phụ trợ đường cong mặt ngoài thêm lung linh, bộ ngực đầy đặn, lưng áo kích thước mảnh khảnh, nữ nhân này trông thật sự rất được, phỏng chừng là nam nhân đều không thể kháng cự dụ hoặc của nàng. Lúc này nàng dùng vẻ mặt tươi cười kéo cánh tay Thiệu Khải Long, nói nói cười cười hướng nhà ăn đi tới, hai người trong lúc đó thoạt nhìn thế nhưng rất xứng đôi, Thiệu Khải Long còn giúp nàng mở ra cửa kính đi vào. Trữ Nhiễm tầm mắt thẳng tắp đi theo thân ảnh hai người kia, thẳng đến khi bọn họ ngồi ở vị trí xa xa. Bình Hải gọi hai tiếng Trữ Nhiễm vẫn là không phản ứng, theo tầm mắt hắn quay đầu nhìn lại, Bình Hải cũng là sửng sốt, tuy rằng hai lần gặp mặt kia đều là ở xa xa, bất quá Bình Hải vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra Thiệu Khải Long. “Trữ Nhiễm?” Lấy lại tinh thần, Trữ Nhiễm run run cầm lấy ly nước nhấp một ngụm: “……. Ăn no sao? Chúng ta đi thôi.” “Nga, ăn no.” Trữ Nhiễm cau mày cố nén trụ chút cay cay trong lỗ mũi, gọi người phục vụ tới tính tiền, mang theo Bình Hải rất nhanh hướng cửa đi, nhưng chính là cố tình không đúng lúc như vậy, cùng đụng phải một nữ nhân đang đi tới: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng kia bị đụng phải lui một bước, bất quá vẫn là bảo trì khí độ: “Không quan hệ.” Trữ Nhiễm mới thấy rõ ràng nữ nhân này đúng là đến cùng với Thiệu Khải Long, xa xa Thiệu Khải Long nghe thấy thanh âm vội vàng đi tới đỡ lấy nàng kia, đợi hắn thấy rõ ràng người đối diện, nhất thời đông cứng ở tại chỗ: “Tiểu, tiểu Nhiễm, ngươi như thế nào lại ở đây?” Trữ Nhiễm lộ ra một nụ cười đông cứng: “Chào, tiên sinh.” “Nga, nguyên lai các ngươi nhận thức nha? A Long, giới thiệu cho ta một chút đi.” Nàng kia đứng ở giữa hai người cười nói. Thiệu Khải Long trốn tránh tầm mắt Trữ Nhiễm, do dự một chút vẫn là giới thiệu: “Vị này là Trữ Nhiễm, bằng, bằng hữu của ta.” Nữ tử lễ phép vươn tay cùng Trữ Nhiễm nắm một chút: “Nhĩ hảo, ta gọi là Tô Nhã, là vị hôn thê của a Long.” Vài câu ngắn ngủn làm cho Trữ Nhiễm giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sửng sờ ở tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc từng chút mất đi huyết sắc, thế giới chung quanh trong nháy mắt toàn bộ mơ hồ, trong tầm mắt chỉ còn lại có thân ảnh hai người kia nương tựa cùng một chỗ, lỗ tai ong ong vài tiếng, cũng không nghe thấy Tô Nhã nói gì đó, Trữ Nhiễm chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, đau đến không thể tự hỏi. Thiệu Khải Long thấy Trữ Nhiễm sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cả môi đều một chút mất đi đỏ ửng, chỉ còn lại có một mảnh trắng bệch: “Tiểu Nhiễm?” Trên thực tế Trữ Nhiễm cái gì cũng không có nghe được, chỉ theo khẩu hình kia biết hắn đang gọi mình: “Ta, ta còn có việc, phải đi trước.” Trữ Nhiễm cả lời của mình cũng nghe không được, hắn không biết chính mình rốt cuộc thanh âm có bao nhiêu nhỏ xíu. Trữ Nhiễm đầu đã muốn đau đến không thể chịu được, cảm giác kia tựa hồ sắp nổ tung giống nhau, hắn cũng không biết Thiệu Khải Long sau đó rốt cuộc còn nói cái gì, hắn đã hoàn toàn không thể tự nghĩ, chỉ có thể kéo cước bộ cứng ngắc hướng phía ngoài đi đến. Bình Hải lo lắng đi theo phía sau hắn: “Trữ Nhiễm, ngươi không sao chứ?” Nói mấy lần Trữ Nhiễm vẫn là không có đáp lời, Bình Hải đành phải một bước không rời, đi theo phía sau hắn. Một hồi về nhà, Trữ Nhiễm gục ở trên giường, ôm một cái gối đầu cuộn lui lại nằm ở kia, không khóc không nháo cũng không nói chuyện, giống như là đang ngủ trong tình trạng quá mức mệt nhọc. Bình Hải ở bên giường đi tới đi lui hoàn toàn không thể an tĩnh lại, thử kêu Trữ Nhiễm vài tiếng, hắn vẫn là một chút phản ứng cũng không có. Lúc này di động vang lên, Trữ Nhiễm như trước cái gì cũng không nghe thấy. Bình Hải bắt lấy tay hắn, cảm giác bị động làm cho Trữ Nhiễm mở hai mắt, nhìn tên trên màn hình, thủy chung vẫn không bắt máy. Di động lại vang lên mấy lần sau cùng im lặng. Trữ Nhiễm cứ như vậy chết lặng nằm trên giường đến tối, trong phòng không có bật đèn lâm vào một mảnh hắc ám, Bình Hải vẫn im lặng thủ bên cạnh hắn, thẳng đến khi Trữ Nhiễm ngồi dậy: “Trữ Nhiễm, ngươi không sao chứ?” Trữ Nhiễm tựa hồ có cảm giác vừa thật sự ngủ, đầu đau đớn cũng giảm bớt, lỗ tai cũng khôi phục bình thường, hắn gắt gao ôm gối đầu tựa vào trên đầu giường, thản nhiên nói: “Không có việc gì.” Bình Hải cũng là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, hoàn toàn không biết phải an ủi người khác như thế nào, này xem như thất tình sao? Vì sao phản ứng Trữ Nhiễm cùng chính mình bất đồng, chính mình tâm lý thực đau thực muốn khóc, vì sao Trữ Nhiễm thì lại một giọt nước mắt cũng không có? “Trữ Nhiễm, ngươi, ngươi thực thương hắn sao?” Trữ Nhiễm không nói gì, bất quá biểu tình cũng là khẳng định. “Ta nghĩ hắn nhất định là có nổi khổ? Vì sao không cho hắn một cơ hội giải thích?” Trữ Nhiễm đem mặt chôn ở gốiđầu, nửa ngày không nói chuyện. Bình Hải tiếp tục nói: “Hắn vừa rồi đánh nhiều cuộc điện thoại như vậy cho ngươi, nhất định là muốn cùng với ngươi giải thích rõ ràng, ngươi vẫn là nên trả lời điện thoại của hắn đi.” Cũng phải, vì cái gì không cho hắn một cơ hội giải thích? Hắn yêu ta như vậy, hẳn là không muốn tổn thương tâm của ta mới đúng, trầm mặc sau một lúc lâu, Trữ Nhiễm cầm lấy di động ra cửa: “Ta ra ngoài một chút.” Trữ Nhiễm đi xuống lầu, ngồi ở trên hàng hiên bậc thang cửa, nhìn màn hình di động do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là ấn dãy số kia. Âm nhạc thanh thúy vang lên thật lâu, vẫn không ai tiếp, cuối cùng chuyển tới hộp thư thoại, Trữ Nhiễm nhẹ nhàng ấn nút tắt. Vì cái gì không tiếp điện thoại của ta? Trữ Nhiễm ôm lấy đầu gối chính mình, cái mũi ê ẩm khó chịu. Có một loại sợ hãi hắn chưa từng cảm thấy từng chút tràn ngập trong lòng. Một tiếng phanh xe chói tai làm cho Trữ Nhiễm giật mình, xe kia liền dừng ở trước mặt mình mấy thước. Thiệu Khải Long xuống xe vài bước đi tới, thân thủ liền đem hắn kéo vào trong lòng, càng siết càng chặt: “Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, cổ họng, mắt, tâm lập tức khôi phục lại, Trữ Nhiễm lui ở trong lòng hắn cảm thấy thật chắc chắn. Thiệu Khải Long thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem Trữ Nhiễm ôm vào xe, ngồi lên ghế sau. Cửa xe vừa đóng lại, Thiệu Khải Long liền xả hạ quần lót Trữ Nhiễm, trực tiếp đem vật nhỏ dưới thân đưa vào miệng. “Ân ~~~” Bị kích thích quá độ, Trữ Nhiễm cực lực muốn đẩy hắn ra, lại một chút khí lực cũng không sử được. Cuối cùng đành phải chấp nhận buông tha chống cự, ấn đầu hắn một chút xuống tới hạ thân chính mình. Nương theo ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, Trữ Nhiễm thấy Thiệu Khải Long biểu tình mang theo một tia chua xót còn có đau lòng, vì cái gì muốn lộ ra loại vẻ mặt này? Trữ Nhiễm cắn cắn môi nhẹ nhàng, vuốt ve gương mặt hắn. “Long ~~~” Thiệu Khải Long tâm hung hăng đau một chút, nhắm mắt lại không dám đối diện ánh mắt hắn, vật nhỏ trong miệng trực tiếp đưa đến tận yết hầu, làm cho Trữ Nhiễm toàn thân nhất thời run lên một trận. Cuối cùng chịu thua dưới nhiệt tình của hắn, bắn ra. Thiệu Khải Long đem yêu dịch nồng đậm trong miệng toàn bộ nuốt vào trong bụng, lát sau hung hăng hôn lên đôi môi hắn. “Bảo bối, cũng giúp ta làm được không?” Thiệu Khải Long đang nói đồng thời đã ôm Trữ Nhiễm thay đổi vị trí, làm cho hắn ghé vào dưới thân chính mình, cởi bỏ tây khố, côn thịt thô lớn lập tức bật ra. Trữ Nhiễm nhìn vật trước mắt đỏ bừng mặt, Thiệu Khải Long nắm bắt cằm hắn, làm cho hắn mở đôi môi ra, đem vật nóng như lửa của chính mình đưa đến bên miệng của hắn: “Bảo bối, đem nó ngậm vào đi.” Trữ Nhiễm cắn cắn môi vẫn là nhắm mắt lại, đem vật kia đưa vào trong miệng, thử dùng đầu lưỡi đụng chạm một chút. Mới liếm một chút, thân thể Thiệu Khải Long liền theo đó kịch liệt run run, Trữ Nhiễm muốn cho hắn càng thoải mái, động tác liếm càng thân thiết hơn, Thiệu Khải Long say mê nhắm mắt lại hưởng thụ. Thiên tính nam nhân làm cho hắn không tự giác ấn đầu của Trữ Nhiễm xuống, mỗi một lần ấn đều phải đỉnh đến chỗ thật sâu bên trong. Cảm giác thật sự là không thoải mái, nhưng Trữ Nhiễm như trước không có ngăn cản, tùy ý hắn có chút động tác thô lỗ. Thiệu Khải Long hoàn toàn không thể khống chế hành vi chính mình, hai tay bao trên gương mặt tuấn tú ấn xuống càng lúc càng nhanh. Cuối cùng không chịu nổi kích thích, yêu dịch nồng đậm toàn bộ bắn ở bên trong cái miệng nhỏ. Trữ Nhiễm nhả vật kia trượt ra khỏi miệng, sau đó mỏi mệt dựa vào trên hai chân hắn. “Tiểu Nhiễm ~~ thực xin lỗi.” Thiệu Khải Long cúi xuống một chút vuốt ve tóc Trữ Nhiễm, động tác thương tiếc mà lại ôn nhu. “…… Vì cái gì muốn nói xin lỗi?” Thiệu Khải Long ngữ khí ưu thương nói: “…… Tháng sau, ta muốn kết hôn.” Vài chữ giống như một băng đạn, nháy mắt đem tâm Trữ Nhiễm bắn phá thành nhiều mảnh nhỏ. Trữ Nhiễm tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, cũng không thể khống chế được nước mắt chính mình, thân thể không động đậy cùng với âm thanh nức nở không thể áp chế. Trữ Nhiễm như vậy làm cho Thiệu Khải Long đau lòng vô cùng, hai tay run run thậm chí không dám lau đi nước mắt này. “Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi ~~ thật sự thực xin lỗi.” Trữ Nhiễm hoàn toàn không thể thừa nhận loại cảm giác này, tâm tựa như bị xe lu cán qua, đau đến người sống không bằng chết: “Vì cái gì, vì cái gì vẫn muốn gạt ta?” “Ta vẫn tưởng nói cho ngươi biết, nhưng là…… Nhưng là ta sợ ngươi khổ sở.” Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm ôm vào trong lòng chính mình, một chút hạ môi hôn lên gương mặt tràn đầy nước mắt. Trữ Nhiễm nhắm lại hai mắt mỏi mệt, không thể áp chế đau lòng, làm cho hắn lại cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng này. “Tiểu Nhiễm, cho dù kết hôn, ta cũng chỉ yêu một mình ngươi, cầu ngươi, không cần rời đi ta được không?” Giờ khắc này, hắn nhớ tới Trữ Nhiễm trước kia, trước kia vẫn luôn không thể lý giải hắn vì cái gì muốn tự sát, nguyên lai loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, so với tàn nhẫn tra tấn còn khó chịu hơn, Trữ Nhiễm chỉ cảm thấy hảo thương tâm, hảo tuyệt vọng, cũng hảo mệt mỏi, cảm giác kia — tim như bị đao cắt. Hắn ghé vào trên vai Thiệu Khải Long không ngừng chảy nước mắt, khóc ướt một mảnh vạt áo. “Tiểu Nhiễm, không cần rời đi ta, cầu ngươi, cầu ngươi.” Thiệu Khải Long không ngừng hướng hắn cầu xin, một lần lại một lần, nam nhân này lần đầu tiên ở trước mặt người khác lộ ra vẻ mặt thống khổ như thế, Trữ Nhiễm nhìn gương mặt hắn, trong đầu dần dần biến thành một mảnh trống rỗng, hồi lâu sau Trữ Nhiễm đã muốn khóc khô nước mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng ngăn trở đôi môi Thiệu Khải Long, thản nhiên nói: “Ta đáp ứng ngươi.” Thiệu Khải Long sửng sốt một lát, xác định chính mình không có nghe nhầm, hung hăng hôn lên môi hắn: “Tiểu Nhiễm ~~~” Trữ Nhiễm cái gì cũng chưa nói, tựa vào trên vai hắn nhắm hai mắt. Tuy rằng hắn đáp ứng chính mình, nhưng là Thiệu Khải Long vẫn cảm thấy thực hoảng hốt, hắn nhìn đến biểu tình Trữ Nhiễm càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng mê mang, Trữ Nhiễm như vậy làm cho người ta đau lòng vô cùng. Thiệu Khải Long một lần lại một lần giữ lấy thân thể Trữ Nhiễm, chỉ có hoàn toàn cùng hắn kết hợp cùng một chỗ, chính mình mới có thể cảm giác được sự thật, mà Trữ Nhiễm lại không phản kháng, ngoan ngoãn dựa vào trên người hắn, tùy ý hắn điên cuồng.
|
Chương 43[EXTRACT]Trữ Nhiễm không nhớ rõ trong khoảng thời gian này đã trôi qua như thế nào, thời điểm khi hắn lấy lại tinh thần chính mình đã ở trong nhà. Bình Hải luôn luôn trụ bên cạnh cùng hắn, trong phòng im lặng chỉ có tủ lạnh ngẫu nhiên phát ra một chút động tĩnh. Trữ Nhiễm dần dần nhớ tới một màn vừa rồi. Thiệu Khải Long một lần lại một lần giữ lấy chính mình, sau đó ôm chính mình một lần lại một lần thực xin lỗi, vẻ mặt của hắn thống khổ như vậy, bất đắc dĩ như vậy. Thẳng đến cuối cùng chính mình một câu cũng thật tốt, xuống xe, đi trở về trên lầu. “Trữ Nhiễm, ngươi không sao chứ?” Trữ Nhiễm lắc lắc đầu không nói gì, ngã vào trên giường đóng ánh mắt. Ngày mười tháng năm sáng sớm, Trữ Nhiễm sớm tỉnh lại đi phòng tắm. Bình Hải nghe thấy tiếng nước, cầm lấy đồng hồ đầu giường nhìn thoáng qua, mới buổi sáng năm giờ mà thôi. Trữ Nhiễm ở phòng tắm ngây người thật lâu, thời điểm đi ra trên mặt cùng trên người đều bị hơi nóng chưng đỏ, hắn lau tóc, kéo khăn tắm trên người, bên trong chỉ mặc có một kiện quần lót nhỏ màu đen bó sát. Góc độ này, đối diện Trữ Nhiễm đang nghiêng người, có thể thấy rõ ràng chỗ nổi lên giữa hai chân ẩn hiện dưới quần lót. Bình Hải vội vàng che cái mũi, đem tầm mắt dời đi, bình tĩnh một trận. Trữ Nhiễm từ tủ quần áo tìm kiếm nửa ngày, xuất ra một bộ hướng tấm gương nhìn xem lại bỏ trở về, như thế lặp lại qua hai mươi mấy phút còn chưa chọn được một bộ quần áo vừa ý. Bình Hải phát hiện một đoạn thời gian gần đây, Trữ Nhiễm gầy thật nhiều, xương sườn một cây một cây nhìn thấy rất rõ, hắn rõ ràng mỗi ngày đều đúng hạn ăn cơm, vì cái gì có thể gầy như vậy? Bình Hải cảm thấy có chút đau lòng, đáng tiếc Trữ Nhiễm vẫn là không chịu ăn thịt này nọ, bằng không thật sự là phải cải thiện thức ăn cho hắn. Chọn qua chọn lại, sau Trữ Nhiễm vẫn là lấy ra một bộ Tây trang màu trắng chỉnh tề mặc trên người, động tác hắn rất chậm, mỗi một nút thắt đều dùng hết tâm trí để thắt, còn hướng tấm gương sửa sang lại đầu tóc. Cả người lập tức đổi mới hoàn toàn, thoạt nhìn thập phần có tinh thần, chỉ là biểu tình kia tựa hồ rất lạnh giá. “Tiểu Hải, ta hôm nay ra ngoài bàn bạc công việc.” “Nga, vậy ngươi khi nào thì trở về?” “Không nhất định, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm.” Bình Hải thở dài một hơi: “Được rồi, vậy ngươi trên đường cẩn thận.” “Ân.” Ngay tại thời điểm vừa rồi xem Trữ Nhiễm thay quần áo, Bình Hải nhớ tới tối hôm qua, ở trong túi tiền của quần áo hắn, có biên lai cửa hàng bán hoa. Bình Hải đại khái đã đoán được hôm nay hắn muốn đi đâu. Kỳ thật nếu không muốn nhìn đến những hình ảnh kia, hắn cần gì phải cấp chính mình tự tìm buồn rầu như thế? Bình Hải gặp phải những vấn đề loại này, sẽ lựa chọn trốn tránh, nhưng là Trữ Nhiễm lại hoàn toàn tương phản, hắn dường như càng nguyện ý tự mình đi đối mặt. Bình Hải còn nhớ rõ đoạn thời gian trước có hỏi Trữ Nhiễm: “Ngươi cùng Thiệu tiên sinh trong lúc đó rốt cuộc làm sao vậy?” Khi đó trên gương mặt lãnh tuấn nháy mắt xuất hiện một vết nứt, Bình Hải rất rõ ràng nhìn thấy đáy mắt hắn dần dần phủ lên một tầng hơi nước, nhưng cuối cùng vẫn là bị hắn nhịn trở về. Trầm mặc sau một lúc lâu. Trữ Nhiễm thản nhiên nói: “Hắn, muốn kết hôn.” Bình Hải tâm đột nhiên hung hăng đau một trận, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trữ Nhiễm: “Trữ Nhiễm, ngươi không sao chứ?” Trữ Nhiễm buông xuống ánh mắt, hơi hơi lắc đầu: “Không có việc gì.” Hắn yêu ngươi như vậy, như thế nào nhẫn tâm cùng người khác kết hôn, vì cái gì không quý trọng Trữ Nhiễm? Bình Hải đột nhiên cảm thấy nam nhân kia hảo vô tình, do dự sau một lát, Bình Hải từ phía sau nhẹ nhàng vây lấy thân thể Trữ Nhiễm: “Trữ Nhiễm, ta…… ta có thể thích ngươi không?” Thân thể Trữ Nhiễm cứng lại một chút, nâng tay chậm rãi gỡ ra cánh tay vây quanh ở trước ngực: “Thực xin lỗi, tiểu Hải.” Cái này không liên quan đến địa vị, không liên quan đến tiền tài, cũng không liên quan đến diện mạo, chỉ đơn giản là cảm giác. Có lẽ từ trước kia, Trữ Nhiễm cũng đã phát hiện Bình Hải đối với chính mình sinh ra cảm tình, chỉ là hắn vẫn không muốn đối mặt, hắn không nghĩ muốn làm hỏng tình bằng hữu. Bình Hải áp chế tâm tình của mình, ly khai thân thể Trữ Nhiễm: “Thực xin lỗi, Trữ Nhiễm.” “Tiểu Hải, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.” “…… Ừ, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.”Ta vẫn sẽ luôn ở tại bên người ngươi, cho dù ngươi chỉ xem ta là bằng hữu. Tuy rằng bị người cự tuyệt rất khó chịu, nhưng là có thể ở lại bên cạnh người mình thích, cũng là một loại hạnh phúc. Trữ Nhiễm rốt cuộc có bao nhiêu thích nam nhân kia, Bình Hải hoàn toàn có thể thể biết được, có đôi khi Trữ Nhiễm an tĩnh ngồi ở trên ban công nhìn ánh trăng mông lung, trên mặt luôn lộ ra một loại ưu thương thản nhiên, nhưng là nếu điện thoại vang lên, hắn sẽ cắn cắn miệng mình, đem vẻ mặt thương tình che dấu đi, sau đó bắt điện thoại kêu một tiếng: “Long ~~~” Điện thoại nói xong, hắn sẽ thay đổi quần áo đi xuống lầu, mang theo mỉm cười ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp. Mỗi lần đều là đến đêm khuya, hắn mới trở về, trên mặt còn mang theo vẻ đỏ ửng. Khi đỏ ửng lui xuống, trên gương mặt tuấn tú kia lại như trước chỉ còn lại có ưu thương thản nhiên. —————————– Khách sạn trong đại sảnh nơi nơi đều trưng đầy lẵng hoa tân khách đưa tới, đủ mọi màu sắc, trong không khí đều bay một cỗ mùi nước hoa nồng đậm. Nhưng là đem so sánh chung quanh, so với những loại hoa khác, phần lớn đều là hoa bách hợp. Hoa bách hợp có ý nghĩa “trăm năm hảo hợp”, đã là hôn lễ đương nhiên không thể thiếu hoa mang ý nghĩa cát tường. Chỉ là so sánh với nó, những lẵng hoa đầy màu sác khác đều không tránh khỏi đơn điệu hơn một chút. Người phụ trách an bài yến hội ở trên lẵng hoa tìm được một tấm thiệp, mặt trên viết đơn giản vài chữ [ hy vọng ngươi vĩnh viễn hạnh phúc!] trừ cái đó ra không thấy chữ ký hay ghi tên. Mười một giờ bắt đầu, cửa khách sạn dần dần bị một dãy xe hơi quý báu che đi, mọi người đi ngang qua nhịn không được dừng lại cước bộ kinh ngạc một chút: Bentley, BMW, Ferrari, Rolls-Royce. Không biết là người như thế nào kết hôn mà xa xỉ như vậy! Tiến vào hội trường, nam sĩ đều mặc lễ phục cao cấp, nữ sĩ mặc phục trang đẹp đẽ, hận không thể làm lu mờ tân nương kia. Mọi người thấy đứng lên đều là người quen, trò chuyện với nhau thật vui, yến hội rộng mở càng ngày càng ồn ào náo động. Tiếng chuông mười hai giờ điểm đến, chuông vang lên, bốn phía nhất thời im lặng đi. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía thảm đỏ trên cầu thang. Một cặp đôi đi cùng với điệu nhạc du dương chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, toàn hội trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Hôm nay Thiệu Khải Long thật sự là quá mức anh tuấn, cổ áo sơmi trắng noãn, hàng nút thắt chặt chẽ trên bộ áo vest bên ngoài hoàn toàn phù hợp với trang phục trắng như tuyết. Trên hai bên vai trái phải của bộ lễ phục còn trang trí một số trang sức ánh bạc. Mái tóc đen bóng toàn bộ chải ra sau đầu, so với bình thường có vẻ càng thêm khí độ phi phàm, anh tuấn mê người. Tân nương bên cạnh hắn lại đoạt đi ánh mắt người xem, bộ ngực tuyết trắng thấp thoáng bên dưới lớp áo cưới đơn giản mà sang trọng, nương theo dáng người, đường cong hoàn mỹ đều được bày ra, ngay trước ngực là vòng cổ kim cương bắt mắt, châu báu chói mắt vẫn kéo đến trên vai, phản xạ ánh đèn làm cho người khác không mở mắt ra được. Trên đầu gắn các món trang sức theo kiểu Hàn quốc tinh tế mà đẹp mắt, còn làm tô điểm thêm cho gương mặt tuyết trắng không tỳ vết bên dưới. Hai người đứng chung một chỗ thật sự là vô cùng tương xứng, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. Thiệu Khải Long ngăn đón thắt lưng tân nương, hai người gắt gao dán lấy nhau, theo tiếng vỗ tay của mọi người đi bước một xuống dưới lầu, dọc theo thảm đỏ đi lên trên lễ đài. Sau khi mọi người ngồi xuống, Thiệu Khải Long hướng dưới đài bốn phía nhìn lướt qua, ở một góc sáng sủa bắt gặp một đạo ánh mắt. Vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Trữ Nhiễm sẽ xuất hiện ở trong này, Thiệu Khải Long trên mặt biểu tình trong nháy mắt đông cứng, tâm co rút đau đớn không ngừng. Trữ Nhiễm hướng hắn nở một chút nụ cười, tươi cười kia rất nhẹ mà bình đạm, là một loại tươi cười phát ra từ đáy lòng. Nhưng lại hơi mang theo một loại ưu thương, nhìn vào làm cho người ta rất không đành lòng. Trữ Nhiễm trước đem tầm mắt dời đi, nhấp một ngụm rượu đỏ, trên thực tế từ khi vào hội trường đến bây giờ, Trữ Nhiễm đã uống ba ly rượu, trên mặt đã muốn lộ ra một tầng ửng đỏ. Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng Thiệu Khải Long vẫn nhìn ra được, hắn say. Rượu đỏ kia theo khóe miệng một chút tràn ra ngoài, phần rượu nuốt vào giống như theo yết hầu chạy thẳng vào tim, làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu. Trên đài mọi người nói gì đó, hắn hoàn toàn không có nghe đến, hắn thủy chung không thể thoát ra khỏi cái loại cảm giác này. Không phải đã nghĩ tốt lắm sao? Chân thành chúc phúc hắn, vì cái gì chính mình vẫn là không thể thừa nhận? Trữ Nhiễm chớp chớp nhãn tình, đem mông lung trong đáy mắt cố nén xuống. Bối cảnh âm nhạc đã đổi thành khúc quân hành hôn lễ, Trữ Nhiễm khụt khịt chậm rãi ngẩng đầu, thấy người chủ trì cầm microphone tươi cười đầy mặt hỏi. “Thiệu Khải Long tiên sinh, ngươi nguyện ý thú Tô Nhã tiểu thư làm thê tử hợp pháp sao?” Thiệu Khải Long hơi hơi nghiêng mặt, nhìn xem người ngồi ở góc sáng sủa kia, Trữ Nhiễm trong mắt lộ ra thương cảm nồng đậm, nước mắt không thể thừa nhận từng chút ngưng kết, xa xa như muốn chực trào ra khỏi đáy mắt, nước mắt kia phản xạ ánh đèn thoạt nhìn thế nhưng so với kim cương còn muốn chói mắt hơn. Thiệu Khải Long hung hăng cắn chặt răng, thu hồi tầm mắt: “Ta…. Nguyện ý!” Hai chữ nói rất nhẹ, có lẽ chỉ có tân nương bên cạnh mới nghe được. Nhưng là Trữ Nhiễm nghe đến mấy chữ kia, tâm giống như bị một cây kiếm hung hăng đâm vào. “Tô Nhã nữ sĩ, ngươi nguyện ý gả cho Thiệu Khải Long tiên sinh, cho hắn trở thành trượng phu hợp pháp của ngươi sao?” “Ta nguyện ý!” Tô Nhã trong lời nói hưng phấn mà kiên định, hơn nữa không chút do dự…….. “Ta tuyên bố, từ giờ trở đi các ngươi chính thức trở thành vợ chồng.” Một mảnh nhiệt liệt vỗ tay nhất thời vang động toàn hội trường. Chỉ có một đôi tay gắt gao siết chặt cùng một chỗ, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay. “Thỉnh trao đổi nhẫn cưới.” Một tiểu cô nương xinh đẹp bưng một khay màu bạc đi đến bên cạnh, cao cao giơ lên. Trên đó là hai hộp nhẫn cưới khéo léo. Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, lấy bên trong hộp ra một chiếc nhẫn. Kéo ngón tay xinh đẹp như ngọc của tân nương, Thiệu Khải Long tạm dừng một lát, Tô Nhã nghi hoặc ngẩng đầu thấy trượng phu hốc mắt thế nhưng đỏ lên, tưởng là hắn quá mức kích động. Tô Nhã vui mừng nở một chút nụ cười, bàn tay phía trước khẽ động một chút. Thiệu Khải Long cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là đem nhẫn kia đeo vào trên ngón áp út…… Giờ này khắc này, Trữ Nhiễm cơ hồ chỉ phải dùng đến khí lực toàn thân mới khống chế được xúc động của mình, hắn thiếu chút nữa muốn lập tức tiến lên đem nam nhân kia nguyên bản thuộc về mình đoạt lại, tuyệt không để cho người khác cùng chính mình chia xẻ hắn. Nhưng nhìn đến Tô Nhã bụng nhỏ hơi hơi nhô ra, hắn biết chính mình không thể làm như vậy. Khi đó bảo vệ a Minh từng nói qua một câu: “Trữ thiếu gia, đừng trách tiên sinh, nếu ngươi là nữ nhân, người hắn thú nhất định là ngươi.” Đây chính là khác nhau lớn nhất của nam nhân cùng nữ nhân, thứ nữ nhân có thể cho hắn, ta vĩnh viễn cũng làm không được. Từ khi nhận thức Thiệu Khải Long đến bây giờ, mặc kệ chính mình làm cái gì, nam nhân này đều thủy chung ở phía sau yên lặng hỗ trợ chính mình, hắn luôn dùng tất cả ôn nhu bao dung chính mình. Trữ Nhiễm biết bản thân không có quyền lợi yêu cầu hắn nhiều điều, chính mình càng không có quyền lợi đi thương tổn cốt nhục của Thiệu Khải Long. Cho dù kia chỉ là sau khi say rượu loạn tính mà ra, cho dù đó là phản bội thương tổn, nhưng Trữ Nhiễm lại thủy chung không thể đi oán hắn. Hội trường tiếp theo càng ngày càng náo nhiệt, hai người đều nhận chúc phúc của mọi người. Trữ Nhiễm cúi đầu tay cầm chén rượu tràn đầy, một ly lại một ly chuốc rượu chính mình. “Thiệu tiên sinh, chúc các ngươi sớm sinh quý tử.” “Cám ơn.” Trữ Nhiễm đem tầm mắt từ dưới áo cưới nhìn lên, chậm rãi ngẩng đầu, một bên mặt anh tuấn của Thiệu Khải Long là mê người như thế, làm cho người ta động tâm như thế. Trữ Nhiễm từng chút siết lấy khăn trải bàn phủ trên đùi, gắt gao áp chế xúc động chính mình. Thiệu Khải Long mang theo thê tử đi đến bên cạnh Trữ Nhiễm, cùng mấy người chung quanh uống xong rượu mới dám đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Trữ Nhiễm. Thiệu Khải Long bưng chén rượu tay run run một chút nâng lên. Hai người cứ như vậy thật sâu nhìn đối phương, hồi lâu chưa từng mở miệng nói chuyện. Trữ Nhiễm há miệng, vẫn là đem chữ Long nuốt xuống, đưa ra một tia thản nhiên tươi cười: “Tiên sinh ~~ chúc các ngươi….. Chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc!” Thiệu Khải Long chớp chớp mắt, đem xúc động trong mũi nhịn xuống: “Tiểu Nhiễm, uống ít thôi.” “Ân ~~~” Nói chuyện xong với người khác, Tô Nhã quay đầu lại: “Vị này là Trữ Nhiễm phải không, chúng ta lần trước ở nhà hàng có gặp qua.” Trữ Nhiễm gật gật đầu, rất muốn đối nàng cười cười, nhưng là vô luận như thế nào cũng làm không được: “Chúc mừng ngươi.” Trong lời nói tựa hồ lộ ra một loại bất đắc dĩ, bất quá tân nương đang đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không có chú ý tới. Trữ Nhiễm bưng lên chén rượu cùng Thiệu Khải Long cụng một chút, uống một hơi cạn sạch, vừa buông chén Trữ Nhiễm đột nhiên lay động một chút, Thiệu Khải Long thân thể vừa động, thiếu chút nữa nhịn không được đi qua đỡ hắn, Trữ Nhiễm một tay vịnh lên bàn lắc lắc đầu: “Ngượng ngùng, có điểm say.” Trữ Nhiễm nói xong lưu lại một cái tươi cười, xoay người liền đi ra ngoài, nhìn theo bóng dáng hơi nghiêng ngả Thiệu Khải Long đau lòng không thôi, thừa dịp người khác không chú ý tới, nâng cốc hướng trên người đổ một chút. “Không xong.” Tô Nhã quay đầu: “Nếu không đi đổi một bộ khác đi.” Rượu đỏ kia rơi tại lễ phục màu trắng thật sự là không đẹp mắt lắm, Thiệu Khải Long gật gật đầu: “Ngươi chờ một lát, ta lập tức quay lại.” “Hảo.” Thiệu Khải Long bước nhanh đến trên lầu, dọc theo mỗi phòng tìm một lần, thẳng đến cuối cùng mở ra cửa toilet, mới gặp Trữ Nhiễm đang đứng ở trước gương. Trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt, bả vai run run thoạt nhìn bất lực như thế. Trữ Nhiễm theo tấm gương thấy người phía sau, lại không thể áp chế tâm lý thống khổ, nước mắt mãnh liệt tựa như đứt đi tuyến lệ, một giọt lại một giọt lăn xuống. “Tiểu Nhiễm ~~” Thiệu Khải Long ấn hạ khóa cửa, một tay bắt lấy Trữ Nhiễm ôm vào trong lòng, không ngừng hôn lên khắp gương mặt hắn, nước mắt kia dính ướt bờ môi, nuốt vào bên trong, có chút vị mặn. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta…..” Thiệu Khải Long mạnh mẽ hôn lên đôi môi hắn, đem trong lời Trữ Nhiễm toàn bộ nuốt vào trong miệng. Không cần nói thực xin lỗi, rõ ràng là ta thực xin lỗi ngươi, ta hại ngươi thương tâm, hại ngươi khổ sở, rõ ràng thầm nghĩ yêu ngươi, lại gây cho ngươi thống khổ như thế, ngươi vì cái gì cũng không hận ta? Hai người gắt gao ôm nhau càng hôn càng kịch liệt, thật lâu cũng không muốn tách ra, bọn họ thậm chí quên hôn lễ dưới lầu, quên hết thảy bên ngoài, đắm chìm ở trong thế giới chỉ có đối phương.
|
Chương 44[EXTRACT]Thiệu Khải Long qua hồi lâu mới thay đổi một thân lễ phục, trở lại yến hội dưới lầu, tân nương đã muốn đợi có chút sốt ruột, vội vàng đi qua ôm cánh tay hắn. Thiệu Khải Long tay trái chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng bàn tay kia tựa hồ còn lưu lại độ ấm của Trữ Nhiễm. Vừa rồi khi hai người tách ra, biểu tình Trữ Nhiễm thương cảm như thế: “Long ~~, ngươi, ngươi vẫn là trở về đi, nàng còn đang chờ ngươi.” Thanh âm run run làm cho Thiệu Khải Long vô luận như thế nào đều không thể dời cước bộ, nam hài này vì sao đối với ta như thế, ta yêu ích kỷ như vậy, yêu tàn nhẫn như vậy, hắn lại chưa bao giờ trách cứ ta, sự tình nói cho hắn, hắn nhưng lại chưa bao giờ cùng chính mình tranh cãi ầm ĩ, đem toàn bộ thống khổ đều chính mình gánh vác. Thời gian yến hội kế tiếp đối với Thiệu Khải Long mà nói là dài lâu như thế, bởi vì đã không còn thân ảnh Trữ Nhiễm, có lẽ hắn luôn luôn tại góc sáng sủa nào đó nhìn chính mình, có lẽ hắn không chịu nổi trốn ở địa phương nào đó yên lặng rơi lệ. Mặc kệ hắn ở đâu, tâm Thiệu Khải Long vẫn đều đi theo hắn. Ngày đó buổi tối, Thiệu Khải Long mang theo tân hôn thê tử trở về biệt thự Thiệu gia, Tô Nhã nhanh chóng vào toilet thay ra bộ lễ phục nặng nề. Kỳ thật Tô Nhã thật là một nữ nhân rất tốt, thê tử này vẫn là cha hắn trước khi lâm chung thay chính mình tuyển, ánh mắt hắn hướng đến thực chuẩn. Tô Nhã chẳng những trông xinh đẹp hơn nữa thực sáng sủa hiểu biết lí lẽ, tiếp nhận vài năm giáo dục Tây phương, không câu nệ tiểu tiết, mặc kệ là đối đãi người nào đều thực nhiệt tình. Cho dù là một người hầu bình thường, nàng cũng sẽ rất lễ phép. Lần đó hai người đàm luận tuần trăng mật sau hôn lễ, Thiệu Khải Long lấy lí do công tác bận rộn từ chối đi hưởng tuần trăng mật, Tô Nhã thế nhưng cũng không có sinh khí, vui vẻ liền tiếp nhận. Tô Nhã yêu Thiệu Khải Long, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền thật sâu mê muội vì hắn, nhiều năm như vậy vẫn cũng chưa thay đổi, có thể cùng Thiệu Khải Long kết hôn, là một việc hạnh phúc nhất đời nàng. Thời điểm không đến hai mươi tuổi, hai người liền định ra hôn ước, khi đó Thiệu Khải Long chỉ là nghe theo lời cha hắn nói, vẫn chưa phản đối qua, sau đó Tô Nhã đi nước ngoài học tập, Thiệu Khải Long từng chút tiếp quản sản nghiệp Thiệu gia, thời gian lâu dần hắn phát hiện chính mình là song tính luyến, bất quá đem so sánh hai bên, hắn vẫn là thích nam nhân hơn. Hơn nữa hiện tại gặp được Trữ Nhiễm, hắn đem toàn bộ tình yêu chính mình đều cho Trữ Nhiễm, có như vậy một đoạn thời gian hắn thế nhưng lại quên mất chính mình còn có vị hôn thê, thẳng đến hôm đó nhận được điện thoại Tô Nhã về nước. Thiệu Khải Long vốn định gặp Tô Nhã giải trừ hôn ước cùng nàng, nhưng là đối mặt với Tô Nhã hưng phấn, mấy lần đều không có nói ra miệng, ngày ấy rượu say loạn tính, Tô Nhã mặc một thân áo ngủ bán trong suốt vào phòng ngủ hắn, nam nhân luôn không thể kháng cự loại dụ hoặc này, huống chi là đối mặt một nữ nhân xinh đẹp như thế. Rất nhanh Tô Nhã liền phát hiện chính mình mang thai, thời điểm khi nàng đem tin tức tốt này nói cho Thiệu Khải Long, hắn sợ ngây người suốt vài phút. Kết quả cuối cùng sự tình liền biến thành như vậy, đối mặt một nữ nhân đã mang thai hài tử của mình, ai nhẫn tâm đẩy nàng ra, huống chi Thiệu Khải Long thật sự rất muốn có một hài tử thuộc về mình. Phản bội người yêu tâm tình cũng không hơn gì, mỗi lần cùng Trữ Nhiễm trò chuyện, Thiệu Khải Long đều thử muốn đối hắn nói ra chân tướng, nhưng là những lời này vọt tới bên miệng vô luận như thế nào cũng tuôn ra không được, không nghĩ muốn làm cho người ở điện thoại bên kia mất đi tươi cười, không nghĩ muốn làm cho hắn chảy xuống nước mắt thương tâm, sự tình kéo rồi lại kéo, đến cuối cùng lỗi càng ngày càng nặng. Tô Nhã mặc một thân áo ngủ khêu gợi đi ra phòng tắm, mái tóc dài giống như thác nước đổ xuống trên lưng, cổ áo trước ngực mơ hồ có thể thấy một bộ ngực đầy đặn, nam nhân luôn không thể kháng cự bộ ngực dụ hoặc của nữ nhân, nhưng là lúc này Thiệu Khải Long lại càng thêm tưởng niệm thân thể bằng phẳng của Trữ Nhiễm. Nàng đi đến bên người Thiệu Khải Long, ái muội dán lên trên người hắn: “A Long, không, lúc này hẳn gọi ngươi là lão công.” Thiệu Khải Long vội vàng dập tắt tàn thuốc trong tay, thản nhiên nở một chút nụ cười: “Hôm nay đã mệt chết, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Tô Nhã cau mày: “Lão công, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.” “Ngươi mặc giày cao gót đứng một ngày không mệt sao? Vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Thiệu Khải Long sờ sờ bụng của nàng, Tô Nhã cười hạnh phúc, nghe theo lời nói nằm đến trên giường. Thiệu Khải Long vì nàng đắp một cái chăn bông: “Ta còn có chút việc muốn xử lý một chút, ngươi trước tiên ngủ đi.” “Ân, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút nga.” Gần đây một đoạn thời gian, Thiệu Khải Long dường như có rất nhiều công tác phải làm, Tô Nhã biết hắn bề bộn nhiều việc, chưa bao giờ hoài nghi qua. Cho dù hắn luôn trắng đêm không về, cho dù hắn rất ít khi chạm vào mình. Thiệu Khải Long đi phòng ngủ đối diện thay đổi một kiện quần áo, không thể nhịn xuống tưởng niệm cùng lo lắng trong lòng, lái xe ly khai Thiệu gia. Ở trên đường này hắn chạy thực nhanh, tối nay Trữ Nhiễm tất nhiên là không tốt, tâm linh hắn yếu ớt như thế, làm thế nào muốn đối mặt với thống khổ như vậy? Xe chạy đến dưới lầu nhà Bình Hải, Thiệu Khải Long vội vàng xuất ra điện thoại nhấn số của Trữ Nhiễm, làm cho hắn ngoài ý muốn là tiếp điện thoại thế nhưng không phải Trữ Nhiễm: “Uy?” “Là Thiệu tiên sinh sao?” Thiệu Khải Long hơi hơi nhíu mày: “Trữ Nhiễm đâu?” “Hắn sáng nay xuất môn quên mang điện thoại.” “Hắn còn không có trở về sao?” “Ân, vẫn chưa trở về, vừa rồi ta ra ngoài đi tìm, nhưng là không tìm được.” “Vậy để ta đi tìm đi.” “Thiệu tiên sinh?” Thiệu Khải Long đang muốn tắt điện thoại lại cầm lại bên tai: “Như thế nào?” Bình Hải do dự một chút: “Trữ Nhiễm, hắn thực yêu ngươi, xin ngươi đừng làm cho hắn khổ sở được không?” Thiệu Khải Long thở dài một hơi, hắn biết nam hài này thích Trữ Nhiễm, từ thật lâu trước kia đã biết, bất quá lại không cho bản thân cảm giác là một tình địch, chủ yếu là nam hài này làm cho người ta cảm thấy thực đơn thuần, cho nên Thiệu Khải Long mới yên tâm để Trữ Nhiễm cùng hắn ở một chỗ. “Ta sẽ hảo hảo thương hắn.” Bình Hải rất muốn chất vấn hắn, ngươi đã muốn cùng người khác kết hôn, cái này có thể xem như hảo hảo yêu sao? Nhưng là nghĩ đến hắn đêm tân hôn cũng ra ngoài tìm Trữ Nhiễm, liền chứng minh hắn vẫn là thực yêu thực yêu Trữ Nhiễm: “Hy vọng như thế.” Thiệu Khải Long treo điện thoại liền dọc theo ngã tư đường một đường tìm kiếm, tâm lý càng ngày càng bối rối, không biết Trữ Nhiễm sẽ đi địa phương nào? Hắn tìm một giờ, bờ biển, công viên, thậm chí quán bar vẫn là không nhìn thấy thân ảnh Trữ Nhiễm. Hiện tại hồi tưởng, Trữ Nhiễm cũng thật sự không có ham thích gì, bình thường rất ít xuất môn, rất ít đi đây đó, cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến, cho nên đến thời điểm muốn tìm hắn thật sự rất khó. Càng là như thế Thiệu Khải Long lại càng lo lắng, hắn uống nhiều rượu như vậy, một mình bên ngoài chẳng phải là rất nguy hiểm? Thẳng đến khi di động vang vài tiếng: “Uy?” “Tiên sinh, Trữ thiếu gia uống say, hiện tại ở trong khách phòng khách sạn nghỉ ngơi.” Lão quản gia ở lại khách sạn xử lý công việc sau hôn lễ. Hắn quá mức hiểu biết Thiệu Khải Long, biết được hắn lúc này không ở nhà, nhất định là đang tìm kiếm Trữ Nhiễm. “Hảo, ta lập tức đi.” Thiệu Khải Long nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đem xe đi đến khách sạn. Lão quản gia đứng ở cửa chờ, thấy hắn xuống xe mau chóng từ trong túi tiền xuất ra một chìa khóa phòng đưa cho chủ nhân. Trong phòng u ám, Trữ Nhiễm ngã vào trên giường, trong lòng còn gắt gao ôm một cái gối đầu, tựa hồ đang tìm một loại cảm giác dựa dẫm vào, nước mắt đã muốn đem gối đầu thấm ướt một mảng lớn. Cảnh tượng như vậy làm cho Thiệu Khải Long đau lòng không thôi. Hắn nhẹ nhàng đem nam hài ngủ say kéo vào trong lòng, không ngừng hôn lên mặt hắn. Trong tâm một lần lại một lần nói thực xin lỗi. Thức uống chứa cồn đem khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành hồng túy mê người, lại còn lộ ra một cỗ ưu thương thản nhiên, mày hơi hơi nhăn lại, nước mắt lưu trên mặt bộc lộ tâm tình của hắn. Trữ Nhiễm chậm rãi mở to mắt, nhìn đến gương mặt anh tuấn kia, ánh mắt hắn rõ ràng sáng ngời, lại lập tức ảm đạm đi xuống, nâng nhẹ tay vuốt ve gương mặt hắn: “Này nếu như không phải mộng thì thật tốt?” Thiệu Khải Long cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi!” Trữ Nhiễm sửng sốt một chút, bởi vì Thiệu Khải Long ôm hắn thực lâu, đã có chút cảm giác đau, chẳng lẽ thật sự không phải đang nằm mơ sao? Đêm tân hôn ngươi như thế nào lại đến tìm ta? “Long ~~” “Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Trữ Nhiễm cười lắc đầu, nâng tay vuốt ve gương mặt anh tuấn: “Long ~~ có thể nhìn thấy ngươi, thật tốt.” Ngươi cũng biết vừa rồi tìm không được ngươi ta có bao nhiêu lo lắng, cái loại cảm giác này so với tận thế còn muốn khủng bố hơn, nếu thật sự mất đi ngươi, ta như thế nào có thể sống sót? Thiệu Khải Long không thể áp chế xúc động chính mình, đem Trữ Nhiễm đặt ở dưới thân, hung hăng hấp duẫn hương vị của hắn, xé rách quần áo hắn. Trữ Nhiễm hơi thở khiến người say mê, còn mang theo hương rượu thản nhiên, Thiệu Khải Long trầm mê trong đó, quên hết tất cả. Trữ Nhiễm chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc hắn hôn yêu cùng vuốt ve, cảm giác kia chân thật như thế, làm cho người ta không thể thừa nhận như thế. Nhu tình của ngươi cùng với tàn nhẫn của ngươi, yêu vì sao phải thống khổ như vậy, ta không muốn cùng người khác chia xẻ ngươi, thật sự không muốn, tuyệt đối không muốn. Những lời này vẫn gắt gao nghẹn trong lòng, Trữ Nhiễm mỗi ngày mỗi đêm đều chịu đựng tra tấn. Thiệu Khải Long nằm ở trên người hắn, đem da thịt trắng như ngọc ở cổ cắn vào trong miệng, không ngừng liếm lộng, gương mặt tràn đầy nước mắt càng ngày càng hồng, Trữ Nhiễm thân thể run run không ngừng, rất nhanh không chịu nổi kích thích liền bắn ra. Thiệu Khải Long phát hiện Trữ Nhiễm thời gian càng ngày càng nhanh, có thể là nguyên nhân thân thể, vốn là dáng người mảnh khảnh tựa hồ biến thành càng ngày càng gầy yếu. Cảm giác sảng khoái giằng co hồi lâu, Trữ Nhiễm chậm rãi ngồi dậy đem Thiệu Khải Long ấn tựa vào đầu giường, nghiêng thân hàm trụ phân thân đã sớm cứng rắn như thép, hắn biết Thiệu Khải Long thích nhất làm dạng này, bộ vị cực đại cơ hồ lấp đầy toàn bộ khoang miệng, môi khéo léo mở thật to mới bao bọc được phân thân to dài kia. Thiệu Khải Long đã muốn bị hắn kích động toàn thân phát run, mười ngón xuyên qua mái tóc hắn, một chút ấn hạ xuống chính mình. Làm như vậy tuy rằng thực bá đạo, nhưng cũng là rất kích thích, thực kích thích. Đó là một loại tính cách tàn bạo trong thân thể nam nhân, bất luận là nam nhân nào đều thích làm như vậy. “Bảo bối, ngươi, thật thoải mái.” Thiệu Khải Long dần dần chuyển động nhanh thân thể, đem nơi đó chính mình thật sâu đỉnh đến yết hầu, một lát sau Thiệu Khải Long gầm nhẹ một tiếng, bắn ra một lượng lớn yêu dịch, cảm giác quá mức kích thích làm cho hắn thất thần một trận, loại cảm giác này trừ bỏ Trữ Nhiễm, bất luận kẻ nào cũng không thể mang lại cho hắn. Khi Trữ Nhiễm mở hai mắt, tựa như con mèo lười biếng tựa vào trên người chính mình, khóe miệng còn lưu lại một ít chất lỏng màu trắng ngà, Thiệu Khải Long dùng ngón tay chùi đi dấu vết kia, sau đó đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi ướt át từng chút liếm sạch sẽ dịch thể trên ngón tay. Động tác như vậy làm cho Thiệu Khải Long cảm giác lập tức lại tới, vài giây ngắn ngủi nhuyễn xuống, vật gì đó lại liền cứng rắn lên, xoay người đem Trữ Nhiễm đặt ở dưới thân. “Bảo bối, ta muốn ngươi.” Trữ Nhiễm không có đáp lời, chỉ là nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại…… Một đêm quá mức điên cuồng, làm cho hai người mỏi mệt không chịu nổi, ôm nhau ngã vào trên giường, không còn một điểm khí lực. Trữ Nhiễm đem khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán trên ngực hắn, cảm nhận ấm áp cùng tiếng tim đập của hắn. “Long ~~ vì cái gì lại tới tìm ta?” Thiệu Khải Long khẽ hôn lên trán hắn: “Ta lo lắng cho ngươi.” “Kia nàng làm sao bây giờ?” Rõ ràng là thế giới chỉ có hai người, lại cố tình nhét vào một ngoại nhân, tựa như một mảng nhiều tầng, gỡ không ra được. Thiệu Khải Long thở dài một chút, vuốt ve đầu tóc của hắn: “Ngủ đi, ngoan.” “Long ~~ ngươi phải đi sao?” “Yên tâm, ta không đi, ta cùng ngươi.” Trữ Nhiễm an tâm nở nụ cười, ngoan ngoãn đóng ánh mắt, cánh tay đưa đến thắt lưng hắn gắt gao ôm lấy: “Long ~~ ngủ ngon!” “Ngủ ngon!” Trữ Nhiễm rất nhanh đã ngủ, gắt gao dán tại trên người hắn, trên gương mặt mang theo vui mừng tươi cười. Ngọn đèn màu cam đem khuôn mặt nhỏ nhắn chiếu rọi đến tuấn mỹ khả ái. Mỗi lần hơi chút vừa động, trong lúc ngủ mơ Trữ Nhiễm sẽ lộ ra biểu tình hoảng hốt, cánh tay quấn ở trên người càng ngày càng siết, tựa như sợ mất đi chỗ dựa duy nhất. Thiệu Khải Long nhìn hắn không chuyển mắt suốt một một đêm, nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt, thế giới chỉ có hai người, chỉ có Thiệu Khải Long cùng Trữ Nhiễm!
|