Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy
|
|
Quyển 3 - Chương 30: Mang theo anh[EXTRACT]Giữa B thị truyền rất nhiều tin bát quái, nhưng là một lần kia của bọn họ, nổi danh nhất chính là, người thi đỗ đầu đại học lại vội vã trở về thổ lộ với người đứng thứ hai trong ban.
“Khúc Dao.” Đường Miễu thở hổn hển đem Khúc Dao còn đắm chìm trong bảng thông báo thi đỗ kêu lên, “Nhanh giúp tôi cái này.”
“Cái gì?”
Đường Miễu cắn răng, “Tôi nhớ rõ cậu nói ca ca cậu học máy tính.”
“Đúng.” Khúc Dao gật đầu.
“Giúp tôi tra cái địa chỉ IP, cầu cậu.”
Khúc Dao nhanh chóng gật đầu, trên giấy ghi một địa chỉ thư.
“Đây là….”
Đường Miễu nhớ tới buổi tối trước kì thi đại học ba ngày Đường Miễu nhận được một tin nhắn ——
“Miễu Miễu, sinh nhật vui vẻ. Mang theo phần của anh cùng thi đỗ A đại.”
Khúc Dao thấy vẻ mặt Đường Miễu không nói gì thêm nữa, “Được…… Tôi sẽ giữ bí mật.”
|
Quyển 4 - Chương 31: Vẫn tốt[EXTRACT]Đường Miễu về đến nhà, xoa xoa tóc, bên ngoài trời mưa thật lớn.
“Luận văn thế nào?” Đường Chiến quan tâm hỏi một câu.
“Vẫn tốt.”
Đường Chiến bật cười, Đường mẫu cũng nhịn không được lắc đầu, “Con đứa nhỏ này.”
‘Vẫn tốt’ của Đường Miễu khiến cậu trở thành thủ khoa kì thi đại học của B thị, trúng tuyển vào A đại trường tốt nhất, khiến cho cậu vượt mọi chông gai cầm học bổng quốc gia bốn năm.
Tất cả mọi người muốn cậu một đường học lên tiếp hoặc là xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, Đường Miễu lại lựa chọn gầy dựng sự nghiệp, cha Đường mẹ Đường cũng chỉ có thể tùy cậu, sau khi thi vào đại học Đường Miễu càng ngày càng có chủ ý.
Đôi khi, Đường mẫu đã hoài nghi, tiểu nam hài thích khóc ngày xưa đến tột cùng có phải là con của mình không?
Mỗi lúc thế này, Đường Chiến lại trầm mặc, giúp Đường Miễu chắn đầu sóng ngọn gió, “Con trai thích là quan trọng nhất.”
“Sinh nhật muốn trải qua như thế nào? Có muốn mời bạn học đến nhà chơi hay không?” mẹ Đường hỏi cậu, Đường Miễu ngẩn ra, nguyên lai ngày mai là sinh nhật của mình, lắc lắc đầu, “Ở nhà tùy tiện ăn uống chút là được.”
“Bạn học đâu? Có mời hay không?” Mẹ Đường còn nhớ trước kia Đường Miễu thường xuyên mang Kỳ Minh về nhà, chuyện Kỳ Minh bà cũng biết, nhưng cũng không biết nội tình.
“Ăn cơm đi.” Đường Chiến gắp rau cho Đường Miễu, “Con đã lớn, muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy.”
“Cảm ơn ngài.” Đường Miễu cúi đầu ăn một ngụm cơm.
Ăn cơm xong, Đường Miễu cùng cha mẹ xem một chút tin tức, mẹ Đường lảm nhảm nói: “Con thật sự không thi cảnh sát? Dù sao hai anh trai cùng ba của con đều có thể giúp con một chút.” Địa vị của Đường gia hiện nay sao không giúp đỡ được.
Tươi cười của Đường Miễu phai nhạt đi rất nhiều, nhìn không ra cảm xúc, “Không được, mẹ, con có chút mệt, đi lên lầu trước.”
Đường Chiến thở dài một hơi, đáy mắt ảm đạm tối tăm.
|
Quyển 4 - Chương 32: Đừng khóc[EXTRACT]Đường Miễu một đêm không ngủ, ánh mắt cậu nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm máy tính, tải lại hòm thư hết lần này đến lần khác cũng không thấy xuất hiện thư mới.
Cậu cảm thấy ngực có chút đau, ẩn ẩn mà đau đớn.
Kỳ Minh vì sao lỡ hẹn?
Đường Miễu kỳ thật cái gì cũng không biết, cậu chỉ biết hằng năm khi sinh nhật cậu đều nhận được một bưu kiện xa lạ, bưu kiện vĩnh viễn không thể hồi âm——
Đường Thủy Thủy, sinh nhật vui vẻ.
Kỳ Minh, anh tên hỗn đản này!
Đường Miễu cắn cắn môi đè ép tất cả cảm xúc, hai năm khi vừa mới bắt đầu, lúc đó Kỳ Minh còn có thể nói với cậu —— Miễu Miễu sinh nhật vui vẻ. Anh rất nhớ em hay là chờ anh trở lại.
Chính là hiện tại cũng đã biến thành Đường Thủy Thủy……
Đường Miễu biết trong đó có sự khác nhau, Kỳ Minh muốn mình quên hắn.
Quên đi một đêm vượt ranh giới kia.
Kỳ Minh! Anh chính là một tên hỗn đản!
Nếu…… Anh gửi thư chúc em sinh nhật vui vẻ, gọi em là gì cũng được, em cũng không khóc.
Chỉ có thể nói Kỳ Minh tự mình dỗ Đường Miễu, chẳng sợ đường xa đâu?
Một phút trước khi qua ngày mới, Đường Miễu rốt cục nhận được bưu kiện của Kỳ Minh ——
Đường Thủy Thủy, sinh nhật vui vẻ.
Mà ở cuối bưu kiện, còn có một câu ——
Miễu Miễu, anh rất nhớ em.
Đường Miễu an tâm mà ngủ, cậu đã gần hơn ba mươi sáu giờ chưa ngủ.
Kỳ Minh, em cũng nhớ nha.
Tuy rằng anh là cái hỗn đản, thì sau đó ai có thể thấy a?!
|
Quyển 4 - Chương 33[EXTRACT]“Em trai nhỏ đâu? Hẹn hò?” Đường Túc Hoắc vừa mới vào nhà liền trêu ghẹo nói.
“Tuyết lớn như vậy, có thể phủ kín núi hay không a.” Mẹ Đường lo lắng mà nhìn thời tiết bên ngoài.
“Lại đi núi, thích cái gì, vội vàng đi núi chơi lễ tình nhân?”
“Lễ tình nhân gì?” Đường Chiến hỏi ra miệng.
“Chú, ngài không phải lạc hậu như vậy a? Mười bốn tháng hai là ngày lễ tình nhân phương Tây a.”
“Mười bốn tháng hai…….” Đường Chiến làm sao có thể không nhớ rõ, sáng sớm ngày đó ông vừa ký tên lệnh truy nả. “Là ngày lễ tình nhân sao…….”
Ông nhìn tuyết rơi như lông ngỗng ngoài trời có chút mờ mịt.
“Cũng không biết Đường Miễu có thể về ăn bữa tối hay không.” Mẹ Đường thở dài nói: “Vẫn mời khách a.”
“Hủy bỏ.” Đường Chiến đứng dậy nói.
“Cái gì?” Mẹ Đường ngạc nhiên nói.
“Tôi nói hủy bỏ.” Đường Chiến nghiêm túc ngầm đưa ra chỉ lệnh.
“Đường Chiến anh có ý gì a?” Mẹ Đường lúc này thật sự nóng nảy, “Tiểu Miễu lớn như vậy ngay cả một người bạn gái đều không có, hồi hồi đều là trước lập nghiệp sau thành gia, hiện tại nghiệp cũng đã lập, Tiểu Miễu đều đã hai lăm, chung quy vẫn phải thành gia đi? Cho dù không muốn kết hôn cũng phải có một người bạn giá trước a.”
Đường Chiến không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào, nhưng là ông cũng không nhẫn tâm chém thêm một dao vào tâm của con trai.
Đường Túc Hoắc mơ hồ biết chuyện, bất đắc dĩ nhún vai, “Chú, chậm rồi, người đã ở trên lầu.”
|
Quyển 4 - Chương 34: Cầu bình an[EXTRACT]“Thí chủ, hôm nay tuyết lớn, đạo quan không mở.” tiểu đạo đồng thò ra cái đầu nhỏ mở cửa dò xét.
“Vậy sao?” Đường Miễu mờ mịt, “Đa tạ.”
Qua một lúc lâu sau, tiểu đạo đồng lại mở cửa, nhìn Đường Miễu còn đứng tại chỗ, bởi vì muốn đi vào, dù đã thu vào, lúc này trên này trên người đầy tuyết, làm người ta không đành lòng, “Thí chủ thành tâm, đi theo tôi vào.”
“Cảm ơn tiểu đạo trưởng.”
Lỗ tai tiểu đạo đồng đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Đường Miễu cung kính quỳ xuống, kỳ thật cậu cái gì cũng không cầu, hàng năm ngày này bất quá cầu cho một người bình an.
“Thí chủ, tôi nghe nói hôm nay là lễ tình nhân.”
“Vậy sao?” Đường Miễu có chút sợ sệt, cậu chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Kỳ Minh rời đi.
Đã mấy năm? Bảy năm đi. Tám năm kháng chiến giành thắng lợi, cũng không biết cậu có thể chờ Kỳ Minh trở về hay không.
“Thí chủ muốn cầu nhân duyên hay không? Nguyệt lão miếu phía sau đại điện rất linh nghiệm……”
Kỳ thật Đường Miễu đã tới nơi này, lớp 11 năm ấy cậu chuồn đến báo miếu Nguyệt lão, Kỳ Minh còn phát hỏa với cậu.
Năm đó cậu cầu người cậu tâm niệm cũng có thể yêu thích cậu, linh nghiệm rồi cậu còn chưa có trở lại tạ lễ.
Lúc này cậu cầu đừng để cậu chờ lâu như vậy, tuy rằng vô luận là bao lâu cậu cũng chờ.
“Thí chủ, cầu một sợi dây hồng sao?”
Đường Miễu cười cười,”Tôi đã cầu một cái rồi.”
Cúng tiền công đức, Đường Miễu theo tiểu đạo đồng rời đi, lúc đóng cửa, tiểu đạo đồng hiếu kỳ nói: “Dây hồng kia linh nghiệm không?”
“Linh nghiệm.”
Cậu lúc trước tham lam cầu được cùng Kỳ Minh bạch đầu giai lão.
“Ngu ngốc, loại đồ vật này có tự mình cầu cho mình.”
|