Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông
|
|
Chương 10[EXTRACT]“Sẽ không lạnh, đã quen.” Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu trả lời hắn, bởi vì tình trạng khổ sở, thanh âm yếu ớt. Cảnh Hi Miểu bình tĩnh lãnh đạm trước sau như một, trên mặt lại nhiễm nhiều điểm thống khổ, ở sâu trong ký ức, hình ảnh quen thuộc như thế, cũng cứ như thế chồng chất trong tim của hắn một mảnh hỗn độn. Hắn bỗng nhiên cúi đầu một tay ôm lấy Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu mười bốn tuổi, có lẽ sẽ nhanh chóng bước sang tuổi mười lăm, thế nhưng ôm chặt vẫn cảm thấy được hình dáng y rất nhỏ. Tương Lý Nhược Mộc đem Cảnh Hi Miểu ôm đến trên giường, cùng y ngồi trên giường, tiện tay kéo chăn bông qua vây quanh thân thể y, Cảnh Hi Miểu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại không có kháng cự. Một quyển sách từ bên gối rơi ra, Tương Lý Nhược Mộc nhìn lướt qua tên sách,”Ngươi thích đọc sử sách?” “Có người nói, nhìn trong lịch sự những chuyện tình làm sai, liền biết mình không được phạm sai lầm.” Cảnh Hi Miểu nhẹ giọng trả lời hắn. Có lẽ Cảnh Hi Miểu là một hài tử thông minh cũng nói không chừng, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, làn da tinh tế trơn bóng, mang theo điểm đặc thù của tuổi này. Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu tuy rằng cúi đầu nhưng lại không có đẩy hắn ra, thậm chí không có phản ứng gì quá lớn. Nếu ta muốn nắm giữ triều chính, muốn thay đổi toàn bộ những thứ lạc hậu trong triều đình thì mới có thể giống như trước kia là thần tử trung thành của Cảnh họ Vương tộc, nhất định phải đổi đi thành phần chính của triều đình, rồi mới…Cuối cùng…Giết chết hài tử đang ôm chặt trong lòng. “Ta…Thần muốn nặng khai ân khoa, bị hai vị tiên hoàng phế bỏ ân khoa, thần muốn một lần nữa bắt đầu lại, thần muốn, cần phải bất chấp xuất thân dòng dõi, tóm lại không câu nệ khuôn mẫu chọn lựa nhân tài.” “A!” Cảnh Hi Miểu trong miệng kêu nhỏ một tiếng, thế nhưng ở trong ***g ngực của hắn run rẩy một chút, ngẩng đầu lên, Tương Lý Nhược Mộc cho là y cũng nghĩ đến mưu quyền đấu đá, nhanh chóng phản đối, cánh tay ôm lấy Cảnh Hi Miểu không tự giác nới lỏng ra. “Làm như vậy thực sự là quá tốt,” Cảnh Hi Miểu không chút nào che giấu nhìn hắn, vẻ lo lắng ở trong mắt khi ngẩng đầu lên nháy mắt bị hưng phấn thay thế, có thể thấy rõ hình dáng của Tướng Lý Nhược Mộc trong đó. “Như vậy thực sự là quá tốt, bên người tiên hoàng chỉ có kẻ nịnh thần tiểu nhân. Quan văn hủ bại hoa mắt ù tai, không đáng trọng dụng, triều đình chỉ có dựa vào võ quan không ngừng chinh chiến thảo phạt Bắc Cương ngoại tộc để duy trì, đến lấy cớ trưng thu thuế má quá nặng, quy định càng nghiêm khắc luật nghĩa vụ quân sự, dùng cái này để khống chế bình dân, hơn nữa lại dùng chiến tranh thay đổi sự bất mãn của nhân dân. Chính là Cảnh họ phiên vương cố tình nổi loạn, họa vô đơn chí, ngũ quốc chi loạn tuy rằng đã định, nhưng ta nghe nói ngân khố quốc gia đã trống rỗng, nhân dân cũng kiệt sức không chịu nổi. Thực sự nếu không nuôi dân, nếu Bắc Cương ngoại tộc nhân cơ hội xâm lấn, như vậy xã tắc nhất định sẽ khuynh sụt, tái diễn tai họa năm đó Bắc Vương man tộc đánh thẳng đến kinh thành, đến lúc đó cho dù là Thái úy cũng…” Cảnh Hi Miểu đột nhiên cảm giác được nói hơi nhiều, nghĩ đến Tương Lý Nhược Mộc bởi vì lời nói của y mà nghĩ lầm y đang chỉ trích hắn vô năng. Cắn chặt môi dưới, bắt đầu dời đi chỗ khác. “Nguyên lai là nghĩ như vậy.” Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười, lại tựa hồ như cười chính hắn, Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc ôm sát y, “Ngươi tiểu hài tử này, thật là làm cho người ta…” Hắn vỗ nhẹ nhẹ chụp cánh tay Cảnh Hi Miểu. Là hoàn toàn bất đồng, cùng Tử Uyển hoàn toàn bất đồng. Tử Uyển làm cho người ta trìu mến, đứa trẻ này lại làm cho hắn có một chút đau lòng, chính là trừ lần đó ra, nếu vứt bỏ tư tình, ở mặt khác gặp mặt bằng một loại quan hệ khác, chí khí cùng kiến thức của y sẽ làm hắn phá lệ vui sướng, giống như phóng ngựa rong ruổi. “Đúng rồi,” Cảnh Hi Miểu ở trong ***g ngực của hắn động, không biết từ nơi nào lấy ra một đồ vật, “Đây là của Tương Lý đại nhân…” Tương Lý Nhược Mộc nhận lấy, bạch ngọc hơi có chút vẩn đục, hình cung tao nhã, hắn đem bạch ngọc một lần nữa đặt ở trong tay Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu nghi hoặc ngẩng đầu, lúc này lại là bộ dạng của một hài tử ngây thơ, Tương Lý Nhược Mộc nói, “Cho ngươi thôi. Ân…hoàng thượng muốn nhận lấy sao?” “Ngô,” Cảnh Hi Miểu nói, “Ta không biết. Trước kia thời gian làm hoàng tử chi tiêu ăn mặc đều là dựa theo quy định do thái giám đưa tới, mỗi hoàng tử đều là giống nhau.” Tương Lý Nhược Mộc nghĩ một chút mới hiểu được Cảnh Hi Miểu chưa từng nhận lễ vật, y tuy rằng làm trưởng tử địa vị cao quý, có thể là mẫu thân chết sớm, y đã sớm là một hài tử không nơi nương tựa, cho nên cũng không rõ lễ vật là có ý tứ gì. Hắn khép bàn tay nắm lấy ngọc bội của Cảnh Hi Miểu lại, “Cầm lấy đi.” Cảnh Hi Miểu một lần nữa mở bàn tay ra, thực cảm thấy hứng thú cúi đầu nhìn ngọc bội. “Ngươi thích?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi y. “Ân, đây là cùng người khác khác biệt, hơn nữa không phải trong hoàng cung gì đó, trong cung gì đó làm thời gian có cố định, chính là mấy quy cách gì đó.” Cảnh Hi Miểu đáp, trước ka chỉ thấy qua bọn đệ đệ cầm trong cung là đồ vật hiếm lạ này nọ, nói là mẫu thân giao cho. Cảnh Hi Miểu ít nhiều cũng có điểm hâm mộ, chẳng qua biết không thể có, cũng sẽ quên mất. Tương Lý Nhược Mộc giật mình một chút, lại nhìn Cảnh Hi Miểu thời điểm này, hoàn toàn không giống cảnh tượng trong tưởng tượng. Cảnh Hi Miểu tuy rằng còn là sợ hắn mà có chút cẩn thận, nhưng y không chán ghét hắn, thậm chí có thể cho hắn ở gần như vậy, dựa vào hắn. Nhưng là cùng Đàn Tâm khuất ý nịnh nọt hoàn toàn bất đồng, Đàn Tâm dịu dàng thuận theo, Cảnh Hi Miểu thuận theo nhưng không có cái cảm giác nô tính kém một bậc, hắn tựa hồ đem cảm giác này lý giải làm một loại hảo cảm, tự nhiên nhưng hưởng thụ. Đã không còn đối tượng trả thù. Nếu Cảnh Hi Miểu biểu hiện mãnh liệt hơn một chút, hoảng loạn sợ hãi cùng chán ghét, giống như trong suy nghĩ của Tương Lý Nhược Mộc, hắn chỉ sợ y hoàn toàn có khả năng bị chà đạp, để cho y sống không bằng chết, dù sao cuối cùng cũng phải giết y. Nhưng Cảnh Hi Miểu lại giống như nước, hắn cừu hận đánh một quyền, lúc ấy bọt nước văng khắp nơi, mặt nước bị phá thành một cái động lớn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như lúc ban đầu, hết thảy bao dung. Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên đứng dậy, hắn không thể tiếp tục gần kề y, đứa trẻ này tâm không giống Đàn Tâm cùng mình như vậy sẽ không trọn vẹn, không được viên mãn, y đủ độc lập, hơn nữa, khỏe mạnh. Là ai khi y như vậy tứ cố vô thân trong quá trình trưởng thành, tại nơi hoàng cung âm u này, đem y đắp nặn tốt như vậy, à người cung nữ kia dưỡng dục y? Hắn cần phải rời khỏi y, bởi vì cuối cùng, bất kể tốt như thế nào, đứa trẻ này đều phải chết trong tay mình. “Hoàng thượng, thần cáo lui, ngày mai xuân thú, hoàng thượng còn phải đi thú uyển hoàng gia, rời xa kinh thành một chút. Hôm nay hoàng thượng liền sớm nghỉ ngơi đi.” “Ân.” Cảnh Hi Miểu đáp ứng, theo long sàng đi xuống, hướng Tương Lý Nhược Mộc đi tới. “Hoàng thượng muốn đi đâu?” Tương Lý Nhược Mộc ngạc nhiên hỏi y. “Ân?” Cảnh Hi Miểu bị câu hỏi của hắn làm cho mơ hồ, tự nhiên trả lời, “Ta muốn đưa tiễn Thái úy a.” A, Tương Lý Nhược Mộc sờ sờ lỗ tai nhỏ của y, y sợ ngứa rụt bả vai lại. Có lẽ mặt cũng đỏ, nơi này không có ánh đèn, thực tối, nhìn không rõ lắm. Tương Lý Nhược Mộc nuốt xuống thở ra một hơi. Hắn đột nhiên quay đầu lại, hơi hơi thở dốc, một phen ôm lấy Cảnh Hi Miểu đem y trở về giường. “A” Cảnh Hi Miểu cảnh giác giãy dụa, giữ chặt vạt áo của mình. Tương Lý Nhược Mộc không buông tha cùng y dây dưa vạt áo, hai bàn tay to bắt lấy y phục của Cảnh Hi Miểu, hướng hai bên mạnh mẽ xé rách, “xuy” một tiếng, Cảnh Hi Miểu y phục đã phanh ra rồi. “Ngươi ngươi…” Cảnh Hi Miểu nói không ra lời, lộ ra đồi ngực trắng nõn phấn nộn, Tương Lý Nhược Mộc đưa tay sờ qua, bàn tay to lớn xuyên vào y phục của y, khắp nơi một mảnh trắng mịn. Tương Lý Nhược Mộc giống như là mất đi khống chế, mặc kệ Cảnh Hi Miểu nói gì, thô bạo kéo xé y phục của y, không lưu tình mà đem y ghé vào trên giường lột quần xuống, tra tấn từ hạ thể của y. Thái giám bên ngoài tẩm cung hoàng đế đều là người câm không biết chữ, mặc kệ bên trong phát ra động tĩnh gì cũng không thể truyền ra, lưu lại cho quan sử chép tài liệu. Cảnh Hi Miểu nằm lỳ ở trên giường, một hàng thở dốc, một hàng khóc, mông và hông của y bị Tương Lý Nhược Mộc gắt gao đè lên, động tác thô lỗ phát sinh ở nửa thân dưới của y làm cho y thực không nhịn được khóc. Loại chuyện này sao lại khó chịu như thế, người trong thế gian còn muốn yêu thích. Y vừa mới nghĩ đến quá khứ, thân thể đã bị đảo lộn, lưng dán ở trên giường, Tương Lý Nhược Mộc xấu hổ đem hai chân y mở ra, nâng lên, vuốt ve mắt cá chân của y, “Thích không?” Thích? Chuyện đó sao có thể. “Thái úy…” Y gọi một tiếng, không biết mình cầu xin cái gì, để cho hắn chịu buông tha? Hắn đã muốn như thế làm một lần, buông tha y, làm sao có khả năng chứ? Cảnh Hi Miểu cảm giác được dưới hạ thể chỗ kia bị người ta mạnh mẽ xem xét, dùng sức muốn khép đùi lại, kết quả ngược lại bị túm mở thêm, y biết mình bị cố ý làm nhục, trên mặt vẫn bốc hỏa “Chỉ cần có thể để cho ta ở trên thân thể của ngươi tìm được niềm vui, là có thể giữ tròn tính mạng của ngươi, ngươi là nghĩ như vậy a?” Tương Lý Nhược Mộc ở bên trên nhìn xuống hỏi y, đồng thời để cho bắp đùi của y duy trì hình dáng xấu hổ. “Lăn…Cút ngay tới tìm tiểu tử của ngươi, kia…Nghĩ như vậy người sẽ có rất nhiều.” Cảnh Hi Miêu không có nghĩ đến mình sẽ bị nhục nhã, được thể khóc nức nở nước mắt chảy dài, ngược lại là tức giận đến cà lăm “Ta ta ta, ta chẳng lẽ sẽ dại dột cùng phụ hoàng phi tử một dạng giống nhau.” “Ha a!” Cảnh Hi Miểu đột nhiên bị kích thích khom thân mình, bắt lấy tóc của Tương Lý Nhược Mộc, “Không, không…” “Hoàng thượng, ngươi cũng không muốn tưởng tượng, hương vị của tiểu tử sao có thể so sánh được với hoàng đế đây? Cho dù ngươi không có tư chất làm hoàng đế, là ta đem ngươi nâng lên ngôi vị, chính là ngươi ít nhất cũng là hoàng tử đứng đắn, là chân chính kim chi ngọc diệp.” Tương Lý Nhược Mộc tà ác cười, một bên đại động vừa nói theo ngôn ngữ tà ác, cắn lên lỗ tai Cảnh Hi Miểu. “Aha, a, không phải nâng lên, là ta bị ngươi xách lên bảo tọa.” Cảnh Hi Miểu không biết xuất phát từ đâu, thế nhưng uốn nắn lời của hắn, lúc ấy y chứng thực là bị Tương Lý Nhược Mộc xách lên vương vị cao nhất. Tuy rằng đau đến muốn chết, dị vật trong thân thể đột nhiên phình trướng phải tìm khẩu giống nhau, thế nhưng trong miệng lại thở hồng hộc nói một câu làm cho Tương Lý Nhược Mộc suýt nữa nắm gãy cánh tay y, “Thái úy lúc đó chẳng phải cũng giống như vậy, từ xưa đến nay nào có trung thần đứng hàng tam công tận trung hầu ạ hoàng thượng dĩ nhiên là hầu hạ trên giường, may mắn phụ hoàng ta phá lệ phong tước cho một người tuổi còn trẻ như Thái úy, nếu theo hình dạng lúc trước đều là lão đầu tử…A a, như vậy thật ghê tởm.”
|
Chương 11[EXTRACT]Tương Lý Nhược Mộc không ngờ rằng Cảnh Hi Miểu có lá gan lớn như thế, hắn xuất thân võ tướng, vốn không có thói quen mở miệng đả thương người, nói được cay độc như thế là đã đến mức cực hạn. Cảnh Hi Miểu ngược lại lại khơi mào ham muốn của hắn, đem tiểu hoàng đế này cho dù có kêu khóc giằng co nửa đêm, một đêm này hắn sẽ ngụ tại trong tẩm cung hoàng đế. Sáng sớm tỉnh lại, Cảnh Hi Miểu phát hiện bản thân mình đang vùi trong ***g ngực của nam nhân, cánh tay hắn ôm trọn cả hông y, bàn tay to vuốt ve phía dưới của y. Mặt y nóng lên, liền đẩy tay hắn ra mới nhớ rằng bản thân đang trần trụi. Quay đầu lại, Tướng Lý Nhược Mộc đang nhìn y, ” Mau rời giường, hôm nay phải đi hoàng gia thú uyển. Thái giám sao vậy, còn không tiến đến hầu hạ ” Hắn cao giọng. Thấy có người vào, Cảnh Hi Miểu trên mặt nóng rực một ảnh, ” Ngươi.. Người không đi sao?” Cảnh Hi Miểu nhìn hắn căn bản không có ý muốn rời giường. ” Không đi, khí trời còn lạnh, săn bắt cái gì? Bất quá hoàng đế thì nhất định phải đi, đây là gia quy không phải sao?” Tướng Lý Nhược Mộc còn chưa có tỉnh ngủ, bộ dạng uể oải. Cảnh Hi Miểu không nói gì. khoác y phục được thái giám đỡ đứng dậy đi rửa mặt, phía sau truyền đến thanh âm của Tướng Lý Nhược Mộc ” Hầu hạ hoàng thượng mặc y phục, sau đó mang đến ta xem.” Quá nửa ngày, Cảnh Hi Miểu y phục chỉnh tề ủ rũ trở về, Tướng Lý Nhược Mộc không đứng đắn nằm trên giường nhỏ nhìn trộm y, Cảnh Hi Miểu khoác bên ngoài một chiếc áo lông hắc sắc, ” Có chút dày, bất quá mấy ngày nay lạnh, ngươi có thể mặc dày một chút. Lái, nếu không phải y phục bằng lông vậy thì không nên có màu vàng, bây giờ có may nhanh cũng không kịp. “ Cái áo choàng này đích Tương Lý Nhược Mộc viết thư bảo thái giám mang về tặng Lý Duẫn Chi, để hắn ở phủ Thái úy tìm ra. Đây là quà tết của người Bắc Cương. Đơn giản là Bắc Cương nhân thấp bé, sở dĩ tuy rằng là đồ tốt, Tương Lý Nhược Mộc lại mặc không được. Cảnh Hi Miểu khoác lên ngược lại rất chỉnh tề, chỉ có điều nhìn y không có tinh thần. Tướng Lý Nhược Mộc cười, ” Làm sao vậy a? Thái Úy tối hôm qua hầu hạ cho người tốt không?” Mắt thấy Cảnh Hi Miểu da mặt đỏ lên, rũ mí mắt không nhìn hắn, cũng không đáp lời của hắn, xoay người một mạch bước đi. Cảnh Hi Miểu từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên xuất cung, ngồi trong ngự liễn lặng lẽ vén màn trướng hướng ra nhìn, phố xá hai bên đường tấp nập người tranh nhau đến xem thiên tử nghi trượng. Hai bên đường phố đầy hình ảnh phòng xá, cửa hàng, Cảnh Hi Miểu nhìn một hồi liền cảm thấy rất mất mặt. Trước đây Tướng Lý Nhược Mộc xuất cung tiến cung đều là cưỡi đại mã, đâu như y, phải giấu ở trong xe, không thể tùy ý lộ ra hình dáng tướng mạo thiên tử. Trên người y mỏi nhừ, tọa một hồi đã cảm thấy mệt, trên xe lắc lư thế này mà có người còn nói muốn đi một ngày một đêm. Hắn không đem quá nhiều kỵ mã, căn bản cũng không có kéo cung, Tướng Lý Nhược Mộc không nên tự mình đi xuân thú, y cũng không đi. Chẳng lẽ là muốn xem Cảnh Hi Miểu xấu mặt? Mã xa mỗi lần xóc nảy, hạ thân đều rất đau. Tướng Lý Nhược Mộc rốt cuộc là có hảo cảm với mình, hay là chán ghét mình đây? Thế nhưng nếu ghét, dùng những phương thức khác thì tốt rồi, loại chuyện đó không phải là chuyện thân mật nhất trên đời sao? ” Lưu công công.” Cảnh Hi Miểu khẽ gọi một tiếng, ngoài cửa sổ xe lập tức lên tiếng, ” Lão nô đây.” Cảnh Hi Miểu chần chừ một lúc, ” Thái úy thú bao nhiêu cơ thiếp, có mấy nữ tử?” Lưu công công dán cửa sổ khom người trả lời, ” Hồi hoàng thượng, theo lão nô biết, Thái úy chưa từng đón dâu, lại càng không có nữ tử.” Đợi nửa ngày, thấy hoàng đế không nói nữa, lão thái giám lui về vị trí cũ. Cảnh Hi Miểu chậm rãi vuốt ve ngọc bội trong tay, không có đón dâu, không có nữ tử, vậy là hắn không có người nối dõi. Không có người nối dõi, cũng không cần phải thay đổi triều đại, chỉ cần không thay đổi triều đại, những người họ Cảnh chiếm vị trí hoàng đế đều không có quan hệ, Tướng Lý Nhược Mộc mới thực sự là người nắm quyền lực. Như vậy chính là Tướng Lý Nhược Mộc quả thực không có dự định giết mình. Đi được nửa ngày, mã xa bỗng ngừng lại, ” Hoàng thượng, Phúc Ninh, Cảnh Dụ và trưởng tử Duệ Khánh vương Cảnh Tường bái kiến.” Lưu công công ở bên ngoài bẩm báo. Cảnh Hi Miểu vốn thân thể khó chịu lại đang mơ màng, một lát sau mới đáp, ” Mở cửa xe, để bọn yết kiến.” ” Thái úy, người lại ngủ đêm tại hoàng cung “. Lý Duẫn Chi buông công việc trong tay, buồn cười nhìn Tướng Lý Nhược Mộc mặt không cảm xúc, lái qua Lý Duẫn Chi liễm liễu tiếu ý, ” Duệ Khánh Vương nghe nói sắp yết khí liễu ( sắp tắt thở =.=), là trưởng tử của hắn Cảnh Tường tới, Thái úy tế thiên ngày thứ hai mới đến, để hắn cùng Phúc Ninh hôm nay tiếp giá đi.” ” Cái gì?” Tướng Lý Nhược Mộc cảnh giác nhướng chân mày, ” Ta nói sao hôm nay ta có vẻ bất an, giống như trên chiến trường gặp phải phục kích.” Nhược Mộc, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ bị bọn họ giựt dây, tham dự chính biến sao? ( “lọt hố” ấy =.=”) Dù sao cũng đều là Cảnh gia. ” Lý Duẫn Chi suy tư nói. Y nghe xong tin tức này có chút thấp thỏm bất an, nhưng tất cả quyết định đều phải đợi Tướng Lý Nhược Mộc trở về, y phải ở trong phủ Thái úy chờ. ” Sẽ không “. Tướng Lý Nhược Mộc bực bội đi qua đi lại, ” Cảnh Hi Miểu không có khả năng tham dự những chuyện kia. Sai, sai, vấn đề không phải ở việc này, sai, chúng ta vốn tưởng rằng nhi tử Duệ Khánh Vương vào lúc này không thể đến kinh thành, kết quả hắn lại tới. Bí quá hóa liều, tất nhiên là có nguyên nhân. Rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ? Ta vốn nên theo hoàng thượng đi săn thú mới đúng, ngày mai ta liền qua đó. Ta cũng muốn xem Cảnh Tường này và vị thúc thúc của hoàng thượng này rốt cuộc bất đồng với Cảnh Hi Miểu bao nhiêu.” ” Nhược Mộc, nếu như Cảnh Hi Miểu cùng Cảnh Tường, Cảnh Dụ cấu kết, phát động phản loạn, thú uyển bên kia sẽ sớm chuẩn bị. Huống hồ, nếu như thú uyển phản loạn, hắn càng không thể rời kinh thành, để ngừa trong kinh thành đồng thời phát sinh phản loạn, lúc này nên về kinh thành, khống chế kinh thành phòng ngự mới là chuyện trọng yếu.” “Ta lập tức đi triệu kiến trung úy một lần nữa bố trí canh phòng kinh thành, ngươi cũng tạm thời không nên đợi ở trong phủ Thái úy, lập tức trở về binh doanh.” Tướng Lý Nhược Mộc nói xong đã đi ra cửa. ” Nhược Mộc,” Lý Duẫn Chi thần sắc kinh hoảng, ” Người không thể giống như trên chiến trường cứ tùy ý xông vào nơi nguy hiểm như vậy.’ Tướng Lý Nhược Mộc không trả lời, cước bộ vội vã ly khai, vốn cho rằng đi xuân thú không có việc gì, sao lại xảy ra việc như vậy. Người của Cảnh Hi Miểu đều là bộ hạ cũ của mình không sai, Cảnh Hi Miểu thái độ làm người nhìn như lễ phép khiêm tốn, nhưng thực tế lại không dễ dàng tiếp cận, y sẽ không cho rằng người họ Cảnh liền có thể thân cận. Sở dĩ Cảnh Tường kia không có khả năng lôi kéo Cảnh Hi Miểu cùng nhau đảo chính. Lại nói, Cảnh Tường cho dù có phát động chính biến, cũng chỉ có thể ở thú uyển, nhiều lắm là tạo nên ba phiên quốc. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng có thể bắt cóc hoàng đế? Sau đó sẽ nói cho thiên hạ biết? Lực lượng canh phòng ở kinh thành dưới trướng Tương Lý Nhược Mộc hạ hiệu lệnh giấu kín sự tình, ròng rã một buổi tối, binh doanh cũng đã chờ xuất phát. Hừng đông, Tướng Lý Nhược Mộc mang theo hai ngàn kỵ binh cấp tốc hướng về thú uyển. Đến trưa đã cách thú uyển không xa, Tướng Lý Nhược Mộc hạ lệnh chậm mã tốc, thế nhưng vẫn không thấy binh lực bố phòng. Tướng Lý Nhược Mộc bắt đầu thấy mình quá nhạy cảm với thời gian, xa xa có một tiểu đội đang tới. ” Chiếu tướng, đúng là người của Lâm Vũ, là người của chúng ta.” Phó tướng đã nhận ra người. ” Có chuyện gì?” Tướng Lý Nhược Mộc lớn tiếng vấn. ” Hồi bẩm chiếu tướng, hoàng thượng mất tích.” ” Cái gì?” Tướng Lý Nhược Mộc trong nháy mắt gần như mất đi tư duy, mất tích? Cảnh Hi Miểu chẳng lẽ… ” Mau hồi sự?” ” Sáng sớm hôm nay trưởng tử Duệ Khánh vương mời hoàng thượng đi thú uyển hướng đông nam, gần đó có lợn rừng thường lui tới, chỗ đó địa thế kỳ hiểm, kỵ mã không có cách nào vây quanh bên người hoàng thượng, không nghĩ tới lúc đó lợn rừng đến, ngựa của hoàng thượng hoảng sợ, hoàng thượng bị ngựa mang theo chạy vào sâu trong rừng, bọn thị vệ không tìm được hoàng thượng.” ” Cái gì?” tay cầm cung của Tướng Lý Nhược Mộc run lên ” Tên Cảnh Tường vô liêm sỉ, thú uyển phía đông nam không phải là nơi vách núi u ám sao? Hắn không phải là lần đâu tiên đến thú uyển, đây không phải là cố ý sao?” ” Vâng, cho nên đám thị vệ hoài nghi, có thể đã…. rơi xuống vách núi… Phương hướng mà ngựa của hoàng thượng chạy đến, phía trước có vách núi nằm ngang trong rừng.” ” Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người đến chỗ đó trong rừng tìm, sẽ không rớt xuống vách núi, đưa cho ta bản đồ cánh rừng.” Tướng Lý Nhược Mộc ra lệnh. Sẽ không rớt xuống vách núi, đám lính hai mặt nhìn nhau, không dám chống lại Thái úy mệnh mệnh, bọn họ đã tìm hai canh giờ, nếu như không có rơi xuống vách núi thì đã sớm tìm thấy hoàng đế rồi. Tướng Lý Nhược Mộc không để ý đến nghi vấn của bọn họ, Cảnh Hi Miểu sẽ không rơi vào vách núi, đứa trẻ kia làm sao có thể rơi xuống vách núi? Lòng hắn lo lắng không yên đem binh sĩ tiến vào cánh rừng, một roi hung hăng quất vào cây cột. ” Đi tìm tên Cảnh Tường kia đến cho ta.”
|
Chương 12[EXTRACT]Cảnh Tưởng khoảng chừng chưa đến 30, luận bối phận là thúc thúc của Cảnh Hỉ Miêu, phụ thân hắn Duệ Khánh Vương lại là huynh đệ cùng mẹ khác cha của gia gia Cảnh Hi Miểu – Vũ Liệt hoàng đế, huyết thống cận kề, Tương Lý Nhược Mộc thoạt nhìn bọn họ giống như là hoàn toàn không có quan hệ. Cảnh Hi Miểu thông minh nhỏ bé yếu ớt, đến 10 năm sau cũng nhất định còn là một nam tử khuôn mặt tuấn tú nho nhã, vô luận thế nào cũng không có khả năng trở thành một nam nhân cẩu hùng cao to, đầu óc ngu si như Cảnh Tường. ” Thái úy, từ hôm ngài đến thú uyển, đến giờ đã được hai ngày, cho dù là hoàng thượng không rơi xuống vách núi, đang bị lạc đường trong rừng, nhưng bây giờ đêm lạnh như thế, đã qua hai ngày một đêm, chỉ sợ cũng chết rét, huống chi ở thú uyển dã thú thành đàn, hoàng thượng ở lâu trong thâm cung, đâu có khả năng sống sót chứ?” Cảnh Tường lớn giọng như chẳng có chuyện gì. ” Theo ngươi như thế nào là tốt?” Tương Lý Nhược Mộc bình tĩnh hỏi hắn, Cảnh Tường chần chừ một chút, nghe tiếng Tương Lý Nhược Mộc đã lâu, niên kỷ hắn không lớn, thế nhưng kinh nghiệm sa trường lâu năm, tính cách kiên cường độc đoán, ép buộc thiên tử ra lệnh thiên hạ, là một nhân vật rất ghê gớm. Vốn tưởng hắn giống như là Sở Bá Vương (có thể tra wiki để biết ông là ai), khí phách to lớn, thế nhưng lại ít nói, dĩ nhiên là chủ động trưng cầu ý kiến của mình. ” Ân… Ân… Theo ta thấy nên mau chóng phát tang, tái lập dân chủ.” Cảnh Tường không hề lòng dạ, hơn nữa chủ ý này hắn đã sớm quyết định. ” Như vậy a” Tương Lý Nhược Mộc bật cười ha hả, ” Này xem thử trong dòng tộc, ai có tài kế vị a?” Cảnh Tường được hỏi, liếc mắt nhìn hai phía, Tương Lý Nhược Mộc cũng nhìn một chút, lân cận chỉ có một Phúc Ninh Vương Cảnh Dụ, tuổi chừng mười bảy mười tám, mặt này có vài phần giống Cảnh Hi Miểu, vốn là đang đứng thấp giọng nức nở, thấy cả hai người đang nhìn mình, một là du côn ác bá giống như Duệ Khánh Vương thế tử, một là ma vương giống như là Tương Lý Nhược Mộc, nhất thời bị dọa sợ mất hồn. Cảnh hoàng thất sớm đã bị Tương Lý Nhược Mộc thu thập mềm nhũn, hắn cũng không quản địa vị cao thấp, ” Phù phù ” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tương Lý Nhược Mộc, ” Thái úy, tiểu vương không làm tròn trách nhiệm, thỉnh Thái úy trách phạt, tiểu vương ngay cả chức trách bảo hộ hoàng thượng cũng không được, căn bản không thể làm hoàng đế.”, một mặt liền gào khóc. Tương Lý Nhược Mộc phiền muộn trong lòng, tên này nếu như làm hoàng đế, hiệu quả thật đúng ý mình muốn. Tương Lý Nhược Mộc nghĩ thu thập Cảnh Dụ đúng là cơ hội tốt, thế nhưng vừa nhấc mắt, nhìn thấy Cảnh Dụ chăm chú nhìn một thanh niên đứng phía sau, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thần sắc nhạy bén, trong ánh mắt ánh lên tia ôn nhuận không giống với người bình thường, lúc hắn bước vào Tương Lý Nhược Mộc hầu như không cảm thấy hơi thở của hắn, là một võ lâm cao thủ sao? Tương Lý Nhược Mộc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, thôi được, ta tạm tha cho tên chủ không ra hồn của ngươi. Huống chi lại còn sở hữu các phiên quốc, bổ sung vào thuộc địa nhỏ hẹp cằn cỗi của Phúc Ninh Vương, mặc kệ hắn có làm gì cũng không thành. Cảnh Tường đã sớm nhịn không được, ” Thái úy, không bằng…” “Không bằng chờ một chút, lập hoàng đế là đại sự,” Tương Lý Nhược Mộc cắt đứt lời hắn, ánh mắt di chuyển, băng lãnh trừng mắt Cảnh Tường, Cảnh Tường bất giác rùng mình,” Sống là muốn thấy người, chết ta muốn thấy xác, không thể không minh bạch mà phát tang thiên hạ lập tân chủ.” Cảnh Tường tâm tư như lửa đốt, bị Tương Lý Nhược Mộc uy hiếp trở lại. Hai ngày một đêm, một thân một mình ở thú uyển không lý nào có thể sống sót. Con quạ đen Cảnh Tường này lớn giọng, chắc là sẽ không phát ra câu nào dễ nghe. Tương Lý Nhược Mộc ngổn ngang trăm mối đập một cái, hắn một thân một mình ngồi ở Thái úy quán, hoàng đế hành cung từ nơi này có thể thấy được, hiện ở trong điểm một ngọn đèn dầu, âm u khiến người chán ghét. Cảnh Tường kia liền như thế đã không thể chờ đợi được để ngồi ở chỗ kia sao? Dĩ nhiên nắm cơ hội này đối Cảnh Hỉ Miêu hạ thủ. Hắn cho là hắn ngồi được cái vị trí kia sao? Nắm giữ thiên hạ, một người bất tài từ đâu chạy tới đều làm được sao? Không, nếu như hắn trở thành hoàng đế. nhất định sẽ dời đô đến thuộc địa của Duệ Khánh Vương, tự lập hoàng đế. Hắn tưởng rằng hắn chạy trở về được? Thế nhưng giết hắn cũng vô ích, nếu Cảnh Tường bị giết tại đây, hắn còn có bốn người đệ đệ, bọn chúng cũng có thể vì nơi này có biến động nhỏ mà cũng có ý niệm làm hoàng đế trong đầu. Giết cái tên bất tài kia sẽ sinh sự. Duệ Khánh Vương lúc đó mượn cớ khởi binh tác loạn, Tam gia phiên vương ( vua của 3 nước thuộc địa) sẽ liên hợp lại, vì Cảnh hoàng tộc chinh phạt nghịch tặc. Mặc dù hắn nắm binh quyền đủ để trấn áp, có thể giết một vạn địch tự tổn hại bát thiên, hoàn toàn không cần lựa chọn sách lược. Huống chi bây giờ đang kiệt lực, Bắc Cương man tộc nhìn như hổ đói, đã không thể tái khởi tai họa. Quan trọng chính là qua đêm nay, khả năng Cảnh Hi Miểu vẫn còn sống sót thực sự vi hồ kỳ vi ( cực kỳ nhỏ bé). Cảnh Hi Miểu, trước mắt hắn lướt qua mờ nhạt hình ảnh y xa xa mỉm cười, đúng vậy, luôn luôn xa như vậy, rồi bóng dáng nhợt nhạt mà hướng phía hắn mỉm cười. Hắn ở trong thống khổ giãy dụa, muốn hủy diệt hài tử kia, thế nhưng vào lúc thống khổ nhất, lại không tự chủ được hướng y đi đến, bởi vì y dường như không có đau khổ, cũng không có cảm giác thống khổ, mỉm cười nhìn thế giới, hồn nhiên không bị vấy bẩn, trong suốt phảng phất như mặt nước, làm cho hắn lặp đi lặp lại nhiều lần về phía trước, tìm kiếm cho hắn ngay cả chính mình cũng không biết là sự cứu rỗi, hay là chôn vùi. Tương Lý Nhược Mộc gọi tới Vũ Lâm Thị Lang Thẩm Nhất Bình bên cạnh hoàng đế, ngày xưa cũng chính là thuộc hạ của hắn, xuất thân bần hàn, được Tương Lý Nhược Mộc đem từ trong quân ngũ, đồng thời thay họ hắn thành họ Tương Lý, có một dạo hắn ở trong phủ chưởng quản thân binh của Thái úy. ” Thái úy đại nhân, con lợn rừng kia trên người nguyên vốn là có thương, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ đột nhiên xông tới.” Tên Tương Lý này tướng mạo đường đường, dáng người vĩ ngạn ( to lớn =))), võ nghệ cao cường, hướng Tương Lý Nhược Mộc trung thành tận tâm, đó là nguyên do hắn bị cắt cử ở trong cung nhậm chức, hắn tâm tế như phát ( kĩ càng cẩn trọng), điểm ấy là do trong chiến đấu mài luyện được, Tương Lý Nhược Mộc với hắn không chút hoài nghi. Tương Lý Nhược Mộc giơ tay lên, ý bảo hắn không cần nói nữa, ” Là ai làm bây giờ không không quan trọng, quan trọng là … Cảnh… hoàng thượng rốt cuộc ở nơi nào.” Tên Tương Lý kia khom người thi lễ một cái, ” Thái úy, Duệ Khánh Vương cũng đã âm thầm xét qua.” Tương Lý Nhược Mộc lắc đầu, ” Ta cũng từng hoài nghi Cảnh Tường đem hoàng thượng nhốt lại, thế nhưng, chuyện đó không có khả năng. Bởi khi sau khi ta nói muốn lập hoàng đế khác, cần phải ‘ Sống phải thấy người, chết phải thấy xác’, Cảnh Tường vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, sỡ dĩ hoàng thượng vô luận chết hay sống cũng không nằm trong vòng khống chế của Cảnh Tường.” ” Thái úy, nhưng trong rừng không có khả năng có người.” Tương Lý Nhất Bình suy tư, ” Từ lúc sự tình bắt đầu, thuộc hạ liền phong bế thú uyển, không kẻ nào có khả năng thoát ra ngoài. Theo lệnh Thái úy, bọn binh sĩ gần như lật toàn từng tất đất trong thú uyển. Sau khi thuộc hạ hoài nghi các khách quán của hoàng tộc, đều tự mình âm thầm lục soát qua, kết quả vẫn không có.” Tương Lý Nhược Mộc không nói gì, Tương Lý Nhất Bình âm thầm nuốt khí, như vậy, ngoại trừ hoàng thượng té từ vách núi xuống, còn có… khả năng khác. “Đưa ta đến chỗ hoàng thượng xảy ra chuyện.” Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên nói. ” Vâng” Tương Lý Nhất Bình theo Tương Lý Nhược Mộc đã mười năm, nhất cử nhất động của Thái úy hắn đều thành thói quen mà tuân thủ, vì trong chiến tranh, hắn sau khi đã quen hành động kiểu này, có khả năng thắng trận vì đánh bất ngờ. Bất quá lúc này đây… hoàng thượng thoạt nhìn yếu ớt không gì sánh được, lại không có khả năng tự mình sống sót, huống chi ngay cả ngựa cũng cưỡi không tốt đã để rơi xuống vách núi. Buổi tốt gió rất lạnh, cả cánh đồng rộng lớn bốn phía đều đen như mực, từ trong phòng đốt lò lửa đi ra gió lạnh cơ hồ thấu tận xương tủy. ” Thái úy, trong rừng địa thế hiểm yếu, hiện tại lại là buổi tối, Thái úy cẩn thận,” Tương Lý Nhất Bình cưỡi ngựa đi trước, giơ đuốc dẫn đường. ” Ta xem sau này Hoàng thượng xuân thú, nhất định sẽ cấm tới chỗ này, quả nhiên là vạn phần hung hiểm.” Tương Lý Nhược Mộc bất tri bất giác nói ra những lời này, đột nhiên ý thức được mình cho rằng Cảnh Hi Miểu còn sống, hơn nữa sẽ còn tiếp tục tác vi vị hoàng đế này mà tồn tại. Cũng may Tương Lý Nhất Bình dè dặt cẩn trọng, cũng không nói cái gì. ” Chính là chỗ này, tuy rằng vết tích đã hỗn loạn, thế nhưng tiếp túc đi theo hướng này, vẫn có thể thấy ngựa của hoàng thượng bị chấn kinh đã đụng ngã vài cây. Thái úy hạ lệnh truy tìm trên diện rộng, thuộc hạ đã lưu lại dấu vết ngựa của hoàng thượng làm ký hiệu.” Tương Lý Nhất Bình xuống ngựa vạch ra tiêu ký ( dấu hiệu) trên cây. ” Tốt lắm.” Tương Lý Nhược Mộc lập tức nhảy xuống, ngồi xổm người nhìn cặn kẽ cây cối. một lúc lâu sau hắn không nói một lời đi về phía trước, đo đạc qua lại vết tích móng ngựa và phương hướng, Tương Lý Nhất Bình cũng lặng yên chỉ thị vị trí dấu vết cho hắn. Hai người phảng phất nhớ lại trên chiến trường. Vết tích cuối cùng biến mất trong bụi cỏ, Tương Lý Nhược Mộc dùng tay đập vào nham thạch của vách núi phụ cận, Cảnh Hi Miểu đứa trẻ này rơi xuống từ vách núi sao? Cảnh Tường thực sự là chọn một nơi hoàn mỹ, ở đây đều là vách núi vách đá, bề mặt lại trơn tuột như gương, đúng là vực sâu vạn trượng. ” Chính là chỗ này, đây là nơi vết tích kết thúc,” Tương Lý Nhất Bình đánh mất bình tĩnh, ” Nhất định chỗ này là nơi cuối cùng xảy ra chuyện. Thuộc hạ cũng đã nỗ lực xuống phía dưới, nhưng không có cách nào khác, vách núi chỗ này quá dốc.” Tương Lý Nhược Mộc một mực cúi đầu kiểm tra vết tích, lúc này ngẩng lên,” Hắn không phải từ chỗ này té xuống.” Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên bật cười, ” Tuy rằng không biết hắn tại sao lại làm được, thế nhưng ngươi nhìn kỹ khoảng cách giữa các vết tích này, nếu đột nhiên quay ngược trở lại, tiểu hoàng đế dừng lại ở chỗ này, ngươi xem, ngựa nhất định sẽ ngã sấp xuống, hắn tuy rằng thụ thương, nhưng không rơi xuống vách núi.”
|
Chương 13[EXTRACT]” Vậy hoàng thượng rốt cuộc là ở đâu? ” Tương Lý Nhất Bình phát bệnh nghề nghiệp hưng phấn lên. ” Đây nhất định là có người muốn che giấu tung tích đem ngựa của hoàng thượng đẩy xuống vách núi, nhưng hoàng thượng có thể đã đào thoát.” ” Có người muốn giết hoàng thượng, nên so với thị vệ động tác còn nhanh hơn, hẳn là đã sớm ở trong rừng chờ cơ hội. Hoàng thượng hẳn là sau khi dừng ngựa, muốn quay lại tìm thị vệ, hoặc là bị lạc đường trong rừng, hoặc là bị công kích, có lẽ là cả hai. Hắn nhất định chưa đi được bao xa, vì người muốn giết hắn đã sớm chuẩn bị xong. Đám thị vệ bị chôn chân tại vách núi này, tiếp tục tìm kiếm, sở dĩ không chú ý tới xung quanh nơi này.” Tương Lý Nhược Mộc nói xong cũng im lặng không nói gì thêm, nhíu mày suy tư. ” Nhìn kỹ xung quanh một chút.” ” Thái úy, ở nơi này không xa phía trước có một đạo khe sâu,bên trong cây cỏ tươi tốt, nhìn giống như là khe núi, phía dưới nông cạn không đồng nhất.” ” Mau đến đó xem.” Tương Lý Nhược Mộc đứng lên. ” Thái úy, ” Tương Lý Nhất Bình thoáng chần chờ một chút, ” Cho dù có tìm được hoàng thượng, e rằng cũng không thể có khả năng sống sót. Thái úy không tính toán cách khác sao?” Tương Lý Nhược Mộc không trả lời hắn, khả năng Cảnh Hi Miểu còn sống là cực kỳ nhỏ bé. Nếu như Tương Lý Nhất Bình mất tích trong rừng, hắn thân kinh bách chiến có năng lực tự vệ, như vậy còn có thể có sáu phần mười khả năng sống sót. Người nào nhìn qua cũng đều hiểu, Cảnh Hi Miểu lớn lên trong thâm cung, thể chất yếu ớt, nếu không nhờ vào kinh nghiệm sinh tồn thì chẳng thể sống sót. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc vẫn muốn nhìn lại gương mặt của Cảnh Hi Miểu, cho dù gương mặt ấy vĩnh viễn ngủ say. Có lẽ là bởi vì nếu như mang người rời đi, lập một hoàng đế họ Cảnh khác, đem Cảnh Hi Miểu vứt vào chỗ vách đá lẻ loi trơ trọi, trong lòng liền cảm thấy mất mát, có thể sẽ không cách nào quên được. Khe sâu này khá hẹp, rộng khoảng ba thước, bên trong quả nhiên cây cỏ tươi tốt, lại chật hẹp nên không nhìn ra nông hay sâu. Lúc này trăng đã nhô cao, chỉ thấy một điểm sáng. Thận trọng lắng nghe, không chỉ có tiếng gió cùng thanh âm của sơn gian cây cỏ, xa xa còn có tiếng dã thú gào rít khóc than. ” Thái úy, thuộc hạ xuống dưới là được, Thái Úy không thể.” Tương Lý Nhất Bình nhìn ý tứ của Tương Lý Nhược Mộc, cuống quýt ngăn cản hắn. Tương Lý Nhược Mộc lắc đầu, hắn biết Tương Lý Nhất Bình tác chiến kỵ binh, võ nghệ cao cường, khinh công không phải tầm thường. ” Ở đây coi chừng,” hắn hạ lệnh, một tay cầm ngọn đuốc, một tay bám lấy tảng đá đi xuống phía dưới, trong khe núi tối tăm ẩm thấp, Tương Lý Nhược Mộc tiếp tục xuống phía dưới. Đây là nơi cách vách núi gần nhất, nếu lúc ấy có người đuổi kịp Cảnh Hi Miểu, nhất định sẽ khiến y tuyệt lộ ( cùng đường:3). Tương Lý Nhược Mộc phát hiện đạo khe núi này hẹp, không sâu như mình nghĩ, càng xuống dưới càng chật, cuối vách đá có một đạo khe hở. Tương Lý Nhược Mộc ngẩng đầu, bầu trời nhỏ bé phía trên kia chỉ còn sót lại một mảnh tinh quang ( ánh sao đó), bốn phía chật hẹp u ám. Cảnh Hi Miểu phải ở chỗ như thế này sao? ( tội tiểu Cảnh quớ TT^TT). Tương Lý Nhược Mộc dừng lại ở chỗ khe nứt, lấy đuốc chiếu sáng xung quanh, Tương Lý Nhược Mộc tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào. Hắn chậm rãi hướng chung quanh tìm kiếm, đến lúc hừng đông, Tương Lý Nhược Mộc đều đã tìm kiếm khắp các ngõ ngách có thể. Nơi đây, cơ hồ nhất định chính là hy vọng cuối cùng, Tương Lý Nhược Mộc hít sâu một hơi, tâm tình ngày càng ngưng trọng, dần dần sốt ruột. Hắn dừng bước, tuy rằng không ôm mong ước gì, chỉ là gọi một tiếng, ” Hi Miểu ── ” Gần như là kỳ tích, khi hắn đã ngừng tìm kiếm, cách hắn mấy bước, nơi đó là một đống bụi cỏ, ánh lửa không thể chiếu sáng đến đó, chợt phát ra thanh âm yếu ớt. Có một loại kỳ tích, chính là thời điểm người bất lực chỉ có thể gọi tên, thì sẽ đáp lại ngươi. Tương Lý Nhược Mộc dừng chân, không dám lập tức bước lên. Hắn chậm rãi đi tới, rất nhanh phát hiện phía trước có nhiều cành cây bị bẽ gãy, khó nén kinh hỉ trong lòng, hắn giơ đuốc lên, Cảnh Hi Miểu như con thú nhỏ đang co rúc ở trong bụi cỏ, tay nắm chặt cái áo choàng Bắc Cương kia. ” Hô ──” Tương Lý Nhược Mộc thở ra một hơi thật dài, đột nhiên cảm giác chân mình nhũn cả ra, ha ha, một võ tướng dũng mãnh thiện chiến hai chân nhũn ra, có điều không phải trên chiến trường lúc cận kề cái chết, mà là vì một chuyện bất khả tư nghị như thế này. Hắn ngồi xuống nâng đầu Cảnh Hi Miểu, ánh đuốc chiếu rọi lên gương mặt trầy xướt gần như mất đi nhân sắc của y, thế nhưng y vẫn còn sống, môi mấp máy thì thào nói gì đó. ” Muốn uống nước?” Tương Lý Nhược Mộc nhịn không đưa tay vuốt ve mặt y, cảm thụ y thực sự còn có hay không ôn độ. ( độ ấm:3). Tương Lý Nhược Mộc cẩn thận cho y uống một ngụm nước, ánh mắt Cảnh Hi Miểu có phần mơ màng, uống nước xong, cuối cùng cũng có thể nhìn được, y ánh mắt mông lung nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc biết rằng y đã bị như thế này từ lâu, trên người còn có trọng thương, nhất định ý thức không rõ. Thế nhưng Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, dần dần hô hấp dồn dập, Tương Lý Nhược Mộc khẩn trương nhìn hắn không dám động đậy, không biết Cảnh Hi Miểu có bị tổn thương nội tạng hay không. Cảnh Hi Miểu giơ tay lên, không biết khí lực từ đâu, nắm chặt y phục Tương Lý Nhược Mộc, ” Thái úy? Thái úy…” Y trong giây lát òa khóc, nước mắt như đã bị kìm nén từ rất lâu. ( oaaaa, bé thụ của ta TT^TT, Ú: sao mà đứa nhỏ dễ cưng như vậy chứ a T.T) Y tâm tình kích động kêu khóc, nơi cổ họng khàn khàn không phát ra được nhiều âm thanh. Tương Lý Nhược Mộc ***g ngực đau nhói, ôm Cảnh Hi Miểu, một trận xung động, môi dán lên trán y, ” Biết, ta biết ngươi ủy khuất ( oan ức, tủi thân TT^TT), đều là ta không tốt, ta hẳn là phải đi cùng với ngươi.” Tương Lý Nhược Mộc biết y thể lực vốn không còn bao nhiêu, lại còn khóc lóc như vậy, thế nhưng lại hiểu được loại ủy khuất này của một tiểu hoàng tử, bị thương nằm tại vách núi hai ngày, sợ hãi như vậy. Hắn dằn xuống xung động trong lòng mà ôm lấy y, nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Hi Miểu, ” Đừng khóc, xuỵt, xuỵt, hoàng thượng. Ngươi chính là hoàng thượng a.” Lời hắn nói chẳng có hiệu quả, Cảnh Hi Miểu vẫn như cũ, khóc đến thương tâm, Tương Lý Nhược Mộc thở dài, ” Hi Miểu, đều đã qua rồi, ngươi có biết ngươi đã ở đây mấy ngày không?” Hắn tưởng đánh lạc hướng có thể khiến y ổn định hơn một chút. Một bên âm thầm xốc y bọc áo choàng, giơ cây đuốc chiếu vào người y, trên áo hoàn hảo không có vết máu, như khi nhìn đến thân, Tương Lý Nhược Mộc âm thầm hít một hơi, trên đùi phải của y toàn là máu, thậm chí thấm cả vào đất, mất máu nhiều như thế, nơi này lại lạnh lẽo ẩm thấp như vậy, không có nước cũng không có thức ăn, y làm sao có thể sống sót. ” Hai ngày rồi,” không ngờ rằng Cảnh Hi Miểu còn có ý thức trả lời hắn, một bên cơ hồ là dụng hết toàn lực để nén tiếng khóc, thanh âm yết ớt, ” Những binh sĩ kia… ở chỗ này tìm… Ta nghe thấy…. không lên tiếng được… nghe họ nói.. là lệnh của ngươi… Sau đó, lại đến tìm ta…. không nghe được gì.. Ta cho rằng… ngươi sẽ không tìm ta…” Tương Lý Nhược Mộc cắn môi, Cảnh Hi Miểu lúc không có ai đều nói chuyện với hắn như vậy, nói một trận, liền dần dần không xưng trẫm, không nói chức quan, miệng đầy ngươi ngươi ta ta, phảng phất xem ra Cảnh Hi Miểu, quan hệ của y với hắn, cùng cái thế giới lòng người phức tạp này không có quan hệ, chỉ đơn giản ngươi và ta. Tương Lý Nhược Mộc trên khuôn mắt nhỏ nhắn của Cảnh Hi Miểu hôn một chút, hắn biết ánh mắt của đứa bé này khi nhìn hắn, mặc dù có chút sợ sệt, nhưng là khó nén lộ ra một tia quỷ dị tín nhiệm và chờ mong. Vì lẽ đó hắn thỉnh thoảng không muốn nhìn ánh mắt của đứa bé này. Hắn thả Cảnh Hi Miểu xuống đất lại, cẩn thận xoa thân thể y, di chuyển nhẹ các đốt ngón tay vừa quan sát phản ứng của y. ” Hoàng thượng, xương của ngươi hình như không sao, đúng là vạn hạnh.” Tương Lý Nhược Mộc phát hiện trên chân của y có một đạo vết thương bị vỡ, được y dùng dây lưng buộc chặt lại, bên ngoài chỉ có thể thấy được mắt cá chân bị sưng lên. Chỉ là đạo vết thương này quá nghiêm trọng, lúc thấy vết thương y nhất định bị dọa sợ, thế nhưng còn dám dùng dây lưng buộc lại, hài tử này năng lực chịu đựng vượt xa ngoài sức tưởng tưởng của hắn. Cảnh Hi Miểu không trả lời hắn, Tương Lý Nhược Mộc phát hiện thấy y đã hôn mê. Tương Lý Nhược Mộc thở một ra một khí thật dài, vật nhỏ này có thể sống được tới giờ, thực sự là mạng lớn. ————- Bánh Ú: Có vẻ sắp tới là một màn ngọt sâu răng:v:v
|
Chương 14[EXTRACT]Hành cung (đại loại là chỗ ở của nhà vua) hoàng đế bên trong thú uyển loạn thành một đoàn, thái y, thái giám bưng đồ ra ra vào vào, các quan đại thần chỉ là bởi vì Thái úy ở chỗ này nên mới đến để ca tụng Thái úy đại nhân anh minh gì đó.., Thái úy đều cho bọn họ rời đi. Hoàng thân quốc thích vì lễ vội tới thỉnh an hoàng thượng, kiêm bợ đỡ ( nịnh hót) Thái úy. Các phò mã gia vương gia đều ở bên ngoài tẩm cung hoàng đế, đứng run rẩy trong gió lạnh. Thái úy không lên tiếng, bọn họ cũng không dám vào cũng không dám rời đi, đứng ở đó gần như đông lạnh. Ngày hôm sau mặt trời mọc coi như ấm áp, Thái úy cuối cùng cũng lên tiếng, nói rằng hoàng thượng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, dòng họ đều là hoàng thân quốc thích, bọn họ phải ở cửa trông coi cầu phúc cho hoàng thượng. Vẫn là phải nhịn đói đến tối, coi như là đền tội. Cảnh Hi Miêu mãi cho đến ngày thứ hai lúc tối sáng đèn mới tỉnh lại, các thái y lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, ” Hoàng thượng, hoàng thượng cảm thấy thế nào?” Cảnh Hi Miểu mở mắt nhìn một vòng, không trả lời, phía dưới thái giám vội vàng dâng lên nước canh, Cảnh Hi MIểu uống hai ngụm liền lắc đầu không chịu uống nữa. Mấy thái y khuyên bảo, hoàng thượng vẫn không chịu uống. Lưu công công nghe tin tới vấn an hoàng thượng, hỏi y xem có gì không thoải mái, Cảnh Hi Miểu cũng không nói, Lưu công công giúp thái y khuyên hoàng thượng uống canh thuốc, dỗ trái dỗ phải vẫn là nhất quyết không uống, hắn gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. Cảnh Hi Miểu một chữ cũng không nói, cuối cùng thẳng thắn nhắm mắt lại, không nhích động. Thái y không biết phải làm sao, ” Lưu công công, hoàng thượng thân thể rất yếu, nước canh nhất định phải uống, huống chi nếu muốn hoàng thượng không việc gì chỉ cần tỉnh lại uy người uống thuốc là được, bây giờ hoàng thượng không chịu uống thì phải làm sao a?” ” Ai u, ta nói này Trương thái y, ngài nói với ta, ta cũng không có biện pháp a “. Lưu công công gấp đến độ xoay vòng vòng, ” Hoàng thượng, ngài nói gì đi a “. Thái y chỉ có thể thúc giục hắn, ” Lưu công công ngươi mau nghĩ cách đi.” ” Ai nha, ta thấy vẫn là phải tìm Thái úy, xem Thái úy nói sao.” Lưu công công bị thúc ép đến không còn cách nào khác. Tương Lý Nhược Mộc cùng Lý Duẫn Chi vừa đi vừa thảo luận, Lý Duẫn Chi biết được tin của hoàng thượng liền rời kinh thành, đồng thời mang đến một quân đội để ngừa phát sinh trở ngại lần thứ hai. Lưu công công vừa đến Thái úy phủ chỉ thấy một hài tử kiều mị đang ngồi trêu đùa với một con chim tước, thấy hắn đến liền cười, ” Công công đến tìm Thái úy sao?” Lưu công công sững sờ một lát, ” Ai u, hảo tuấn hài tử, lão đầu ta có mắt thật uổng phí, người trong triều đình ta đều không nhận ra được, ngươi là binh sĩ của ai a? Đàn Tâm cười tươi lộ ra lúm đồng tiền, ” Ta là Đàn Tâm, là người trong phủ Thái Úy, điều không phải là công tử trong triều, chưa từng tiến cung thỉnh an hoàng thượng, công công đương nhiên chưa thấy qua ta.” ” Nga… nguyên lai là người trong phủ Thái Úy,” Lưu công công gật đầu, ” Chả trách tướng mạo như vậy.” Đàn Tâm cười, ” Thế công công, tướng mạo của ta so với hoàng thượng như thế nào?” Lưu công công kinh ngạc nhìn hắn, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, ” Hoàng thượng là long, một nô tài như ta không có gan bình luận. Ngày mai thừa dịp hoàng thượng chưa về hoàng cung, Đàn Tâm đi yết kiến chẳng phải sẽ biết sao.” Đàn Tâm còn muốn nói gì đó, Lý Duẫn Chi đi ra, ” Đàn Tâm a, ngươi ở đây nói chuyện với người nào vậy? A, Lưu công công, ngài đến đúng lúc a. Thái úy ở phía trong, công công chắc là phải dừng cuộc trò chuyện này lại rồi. Lưu công công cười nói, ” Được, lão nô đi vào liền.” ” Đàn Tâm, ngươi có mệt hay không.” Lý Duẫn Chi xoay người lại khán Đàn Tâm. Đàn Tâm mỉm cười, ” Lý Duẫn Chi ngươi từ sáng đến tối đều để ta theo ngươi, thế nhưng đều là nam nhân a, nam nhân làm sao có thể không biết với nam nhân. Ngày hôm nay ngươi thích ta nắng tiên diễm, ngày mai ta còn chưa kịp thành niên cũng sẽ bị ngươi vứt bỏ. Nữ nhân dĩ sắc ( mĩ nữ) còn thể thể dùng sắc hầu quân mà ái trì, huống hồ ta là nam nhân.” Lý Duẫn Chi chậm rãi nở nụ cười, nhìn Đàn Tâm, ” Đàn Tâm, đợi được đến lúc ngươi chết già, hoặc là chết dưới đao người khác, khi đó ngươi sẽ biết, nhân thị bất đồng ( con người không giống nhau), có người chỉ yêu mãi một người đến chết.” Tay Đàn Tâm bắt đầu run, nặng nề mà cúi đầu, ” Lý Duẫn Chi, nếu có ngày ngươi quên lời ngươi nói, ta sẽ giết ngươi. Dù là hèn mọn, ta cũng sẽ nghĩ cách giết ngươi.” Y nói xong, tay đã bị Lý Duẫn Chi nắm lấy, một thanh chủy thủ tinh xảo kề lên, ” Ta nếu như quên, ngươi liền trực tiếp giết ta là được. Vì thế ngươi sẽ không cần lo lắng khó chịu.” Đàn Tâm vuốt ve ấn ký trên chủy thủ, siết chặt nó trong tay, ngẩng đầu, Lý Duẫn Chi thấy trong mắt y một ánh lệ quang, Đàn Tâm nín khóc nhìn hắn mỉm cười, ” Ta nếu như giết tướng lĩnh Tương Lý Nhược Mộc xem trọng nhất, Thái úy nhất định sẽ đem ta lăng trì.” Lý Duẫn Chi nén cười, ” Đi thôi, Đàn Tâm, đã mệt mỏi cả ngày, đi với ta nghỉ ngơi đi, có đói bụng hay không?” ” Rất đói bụng, ta chỉ ăn mấy khối cao ( bánh ga-tô thời ấy =]]) Bởi vì ngươi cùng Thái úy đàm luận liên tục, ta không có được ăn cơm.” Đàn Tâm theo hắn ly khai, vừa nói chuyện vừa nhìn hành cung hoàng đế đèn đuốc sáng trưng. Thái úy ở trong quán, Lưu công công vội vã đi vào, ” Thái úy, hoàng thượng không chịu nói, không chịu ăn, không uống canh thuốc, việc này…” ” Cái gì? Hắn là xảy ra chuyện gì?” Tương Lý Nhược Mộc tay thả tấu chương của mấy ngày nay xuống, ” Hắn có phải hay không còn hoảng sợ.” ” Nhất định là thế, hoàng thượng hắn có vài tuổi a, thưở nhỏ lại sinh trưởng trong thâm cung, còn không bằng hài tử nhà ngươi ta.” Lưu công công thở dài nói, ” Thái úy, nên làm sao a.” ” Ta đi xem hắn một chút.” Tương Lý Nhược Mộc cuối cũng cũng ngồi không yên, ” Hắn tỉnh đã bao lâu?” ” Đã được nửa canh giờ rồi.” Tương Lý Nhược Mộc suy nghĩ một chút, cuối cùng là ngồi trên ghế trở lại, ” Chờ một chút nữa hoàng thượng khả năng sẽ tự mình ổn thôi.” Lưu công công sửng sốt, nhưng không nói gì. Bánh Ú: yêu một người, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
|