Bà Chủ Đi Đâu Rồi?
|
|
Chương 40: Người ở nhà để xe[EXTRACT]Sau trận chiến bánh gato, mấy người cuối cùng cũng ngừng lại, bình tĩnh hơn không ít. Thảm thương nhất vẫn là Lục Thăng bị bôi đến cả người dính đầy kem, chỉ tùy tiện rửa mặt. Đàm Lâm Kha còn hơi đói, cậu ăn chút đồ linh tinh, mọi người uống thêm vài li rượu. Triệu Tiềm chân chó ở bên người yêu bưng nước đưa rau, Cảnh Nguyệt cũng không bớt bận nghĩ xem tí nữa nên chơi trò gì, những người còn lại thì tám chuyện, khó tránh khỏi bàn luận mấy chuyện bát quái. Vừa nhắc tới chuyện bát quá, mấy người buồn ngủ lập tức ầm ĩ trở lại. Ông một lời tôi một câu đưa chuyện, chỉ có thể nói ai cũng có cõi lòng thích tám chuyện. Bọn Lục Thăng bảo gần đây dân mạng lại mắng người mới đến văng máu, Đàm Lâm Kha bị như vậy còn ít. À, đột nhiên còn nói tới ngôi sao vừa mới nổi mà hận không thể chiếm hết tất cả mặt báo bằng scandal của mình, Hạ Lâm. Lục Thăng cười cực kỳ bà tám xem vào: “Khoảng thời gian trước tôi nghe nói… Hạ Lâm và Lương Tuấn của Minh Kỷ vẫn luôn không minh bạch.” “Lương Tuấn?” Cậu giật mình, cậu vừa mới gặp anh ta dưới hầm để xe, còn chưa kịp nói với bọn Triệu Tiềm, ai ngờ mấy người này lại thích buôn chuyện về Lương Tuấn. Huống hồ dáng dấp của anh ta, hẳn sẽ không phải loại người thích hoành hành như Hạ Lâm. Nhưng mà… Đàm Lâm Kha nhớ lại hồi Hạ Lâm hẹn gặp mặt cậu, Lương Tuấn vừa vặn đi cùng, lúc đầu cậu chỉ cho hai người là bạn tốt, không ngờ.. Đàm Lâm Kha cảm khái, tính nết của Hạ Lâm… quả thực thiệt thòi Lương Tuấn nhẫn nại. Mọi người hiển nhiên không biết nhiều về Lương Tuấn. Nếu có biết thì cũng chỉ là nghe tiếng chưa gặp người. Đặc biệt là ông chủ Triệu, hắn rõ ràng đã từng qua lại với Lương Tuấn, nhưng mà bây giờ hình như triệt để quên mất người này, hỏi một câu: “Lương Tuấn là ai?” thì vẻ mặt hắn cực thành khẩn, không nhìn ra có phải giả vờ hay không. Chu Hạo đối với hành động giả ngu của hắn là một mực khinh thường, anh dứt khoát, gọn gàng nói: “Lão Triệu! Lúc đó ông chẳng bảo tôi đi cướp nhà cùng cậu ta sao?” “Nhà gì cơ?” Lục Thăng hiếu kỳ hỏi. Chu Hạo là kẻ không giữ mồm giữ miệng: “Đợt Lâm Kha bị đuổi giết, ngày ngày khổ sở nên muốn đem nhà bán đi, Trâu Duệ Văn cố ý làm khó cậu ấy, liền bảo Lương Tuấn chạy đến ép giá.” Triệu Tiềm không nói lời nào, dĩ nhiên Lục Thăng cảm khái vạn phần: “Được đó Triệu nhị! Mới bắt đầu mà đã vung tiền như rác vì mỹ nhân!” Đàm Lâm Kha bị nói đến lúng túng, muốn giải thích rằng mọi chuyện không phải như vậy. Nhưng nghĩ kỹ thì, mọi chuyện xác thực chính là như vậy, huống hồ Triệu Tiềm còn giúp cậu giải ước với Minh Kỷ, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà cậu không gánh nổi. Về sau dính líu lẫn nhau thì không xuất ra một đồng nào. Coi như chuyện hai người đã vậy, có chuyện muốn nói thì cứ rõ ràng với nhau, ra ngoài ăn một bữa cơm thì ai trả tiền cũng không quan trọng. Đó chỉ là món tiền nhỏ, nhưng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì không hề nhỏ chút nào. Cậu nghĩ thế, trong lòng đột nhiên thấy vướng mắc, chỉ muốn nhanh chóng tìm thời điểm nói chuyện rạch ròi với Triệu Tiềm. Tiểu trợ lý nhớ linh tinh gì đó, lúc này chợt bừng tỉnh, hỏi Triệu Tiềm: “Ông chủ! Đợt đó anh bảo tôi thăm dò chỗ ở của Đàm tiên sinh là vì chuyện này sao?” Mọi người ồn ào. Hóa ra hai người này vừa gặp đã vừa mắt lẫn nhau? Thói đời thực sự biến đổi quá nhanh ư ư quá nhanh!! Đàm Lâm Kha ưu tư nghĩ ngợi, về nhà làm sao có thể hỏi được phí bồi thường, ngược lại không có chú ý tới than vãn của mọi người. Tình trạng của cậu như là ngấm ngầm thừa nhận, còn ông chủ Triệu da mặt dày hơn tường thành cũng không để ý tới thái độ bà tám bọn họ, đã thế vẻ mặt còn thêm vài phần tự hào vì hành động của mình. Mọi người thấy cảnh này đều có cảm giác mắt mình sắp mù rồi nha! Được thêm phần tử Lý Thu Hải là thanh niên đời đầu vẫn còn FA yên lặng ngồi xổm góc tường, tổn thương đến lệ rơi đầy mặt. Đám người nháo đến khuya mới chịu yên tĩnh lại, các đại gia ít nhiều cũng uống chút rượu. Người nào tửu lượng không được tốt thì bày ra vẻ say, ví dụ như Đàm Lâm Kha và tiểu trợ lý, Cảnh Nguyệt là điển hình của ba chén liền say, cô nàng cưỡi trên giày cao gót mười mấy cm, lảo đảo đi khiến người nào người nấy run sợ. Chu Hạo sợ đến mất mật, đau lòng đi lên ôm lấy cô, sống chết không buông tay. Đàm Lâm Kha nhớ rằng đôi này quen nhau cũng bởi vì sự kiện Cảnh Nguyệt say rượu, không nhịn được cảm khái về duyên phận, phải tu mấy kiếp mới có thể gặp được nhau. Những tên to xác đều uống rượu nên không thể lái xe, bọn họ không thể làm gì khác ngoài gọi người tới đón. Ông chủ Triệu gọi cho tài xế, sau đó cùng mọi người đợi trong phòng. Đàm Lâm Kha muốn cùng hắn nói rõ ràng về khoản tiền bồi thường, nhưng có nhiều người có mặt nên cậu không tiện mở miệng. Cũng là rượu tráng gan người, cậu cảm thấy nên sớm nói, liền bảo Triệu Tiềm xuống hầm xe đợi tài xế, thời gian tài xế đến đây đủ để cậu nói rõ. Triệu Tiềm đối với cậu từ trước đến nay là vô điều kiện đáp ứng, cũng không quản yêu cầu có chút kỳ quái. Hắn cùng cậu ra cửa đầu tiên, Đàm Lâm Kha chỉ đeo kính râm, lúc này cậu đều quên mất cảnh giác. Cái mặt của Triệu Tiềm không nhiều người biết, càng lẫm lẫm liệt liệt phơi bản mặt già nua của mình ra cửa. Đàm Lâm Kha một đường chỉ nghĩ tới mở miệng thế nào, kỳ thực cậu biết mình làm thế này là tự chui vào ngõ cụt, phải biết Triệu Tiềm đã sớm coi cậu là người một nhà, đâu còn nhớ tới số tiền ít ỏi kia. Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đúng, dù sao cậu không tự tin, cậu không biết rốt cuộc mình trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng. Cậu cũng chỉ quan tâm rằng bất kể thế nào, cứ nói rõ việc này là tốt rồi. Cậu do dự một đường tìm từ, cuối cùng xuống đến gara liền mở miệng. “Triệu Tiềm…” Cậu do dự suy tính ngữ khí của bản thân: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng…” Triệu Tiềm vẫn chưa hồi phục tinh thần, hắn đã sớm ném cái này vào góc nào đó, cho nên nháy mắt hắn vẫn chưa nghĩ ra vi phạm hợp đồng là ai, là cái gì. Hắn đi trước Đàm Lâm Kha, cậu thốt ra lời này, hắn vừa quay đầu, vẻ mặt còn hai, ba phần mờ mịt: “Em nói gì?” “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng với Minh Kỳ…” Cậu quanh co: “Chúng ta nên nói cẩn thận một chút, lúc đó em không ứng nổi nên mới thuận theo để anh giúp, bây giờ em muốn trả ơn từ từ…” Lời cậu mới nói phân nửa, Triệu Tiềm liền thấy buồn cười, dừng bước nhìn người yêu, bảo: “Hóa ra em nói cái này…” Hóa ra là cậu băn khoăn vì chuyện tấu hài này, nhưng đây đúng là phong cách hành xử của cậu. Triệu Tiềm hơi lắc đầu, hắn cảm thấy ý tưởng này của cậu hơi bị đáng yêu. Hắn căn bản không ngại chuyện này, đột nhiên đùa giỡn: “Em muốn trả ơn?”. Hắn suy nghĩ thêm, lại trêu ghẹo: “Không đủ đâu nha!” Đàm Lâm Kha biết Triệu Tiềm kiếm lời bao nhiêu, dù sao công ty hắn cũng là nơi sản sinh minh tinh, ngôi sao. Đơn cử như Lục Thăng, tiền lời không chỉ gửi được cho ba mẹ, còn có thể gửi một khoản tiền tiết kiệm không đến nỗi tệ. Triệu Tiềm còn cười cười, nhưng Đàm Lâm Kha lại khá là nghiêm túc: “Còn bao nhiêu?” Vì thế hắn liền nghĩ, Đàm Lâm Kha cũng thật là chân chất quá đi! Hắn nhịn không được đưa tay sờ đầu cậu: “Hồ đồ gì vậy?” Hai người cứ thế đứng trong nhà để xe, lúc này đã là khuya rồi, ở dây không còn người nào, Đàm Lâm Kha nhớ ở đây có camera quan sát nhưng không trốn. Từ đáy lòng cậu cảm thấy đây chỉ là thói quen thân mật giữa hai người, lại nói đến camera kia ở rất xa, căn bản không thấy rõ là ai. Cậu suy nghĩ một chút, quả quyết: “Em không hồ đồ!” “Không hồ đồ thì tự dưng đắn đo làm gì.” Triệu Tiềm bất đắc dĩ nói. Những chuyện hắn muốn nói không phải chuyện này, Đàm Lâm Kha mỗi lần để tâm những vấn đề vụn vặt đều không nói thẳng với hắn, không thể làm gì khác ngoài quanh co nói: “Cứ đợi đủ tiền rồi hãng nói.” Trong lòng âm thầm nghĩ, đợi đủ tiền còn lâu lắm! Đến lúc đó Tiểu Đàm thế nào cũng coi hắn thành người trong nhà, mà người nhà cũng tự nhiên không tính toán đến những thứ này. Cậu cũng nghĩ nên là như vậy. Mặc dù cậu thấy Triệu Tiềm đang trì hoãn, nhưng trong lòng tốt xấu cũng rõ ràng, tiền này cậu sẽ trả lại, cậu không muốn nợ nần đối phương cái gì. Cho nên bước chân càng nhanh và nhẹ hơn, cậu còn uống rượu, đã thế tửu lượng không được tốt, tiến lên phía trước vài bước thì chân đột nhiên run, quơ quơ qua bên cạnh. Vốn không vướng cái gì, Triệu Tiềm theo bản năng đỡ lấy cậu, thân thiết hỏi: “Em đau đầu à?” Đàm Lâm Kha vung tay: “Không sao! Em uống ít mà!” Triệu Tiềm thở dài: “Đi có một đoạn, để anh dìu em, buổi tối đèn không tốt, nhìn không rõ.” Đèn gara sáng loáng như ban ngày rõ ràng là bị sỉ nhục! Đàm Lâm Kha không để ý, “Ừ.” một tiếng đáp ứng. Cậu tuy rằng không choáng lắm nhưng rất tự nhiên dựa vào người hắn. Hai người đều đi xe riêng, Triệu Tiềm không biết cậu để xe chỗ nào liền quen cửa quen nẻo đưa cậu về xe của mình, trong lòng thầm nghĩ lát nữa tài xế đưa bọn họ về trước rồi quay lại lấy sau cũng được. Tới cạnh xe, Triệu Tiềm mở cửa sau, Đàm Lâm Kha không thấy rõ, máy móc đi vào xe, đầu hoa mắt choáng không nhìn rõ, “Binh!” một phát đụng vào trần xe, đau đến nhe răng trợn mắt. Triệu Tiềm ở phía sau nhìn, buồn cười phì một tiếng, hỏi: “Đau không?”. Hắn cố nén cười, đưa tay xoa trán cho cậu. Trán người nào đó u một cục lớn, không biết một lúc nữa có thành một cái *** nhỏ không nhỉ? Hắn cứ như bị quỷ mê hoặc, không nghĩ tới mình vẫn đứng ngoài, càng không quản nơi này là đâu, cúi xuống dịu dàng hôn vào má Đàm Lâm Kha. Cậu nhướn mày tức giận, ước chừng là tức vì Triệu Tiềm thấy cậu bị đau mà vẫn còn cười. Nhưng không ngờ Triệu Tiềm thấy biểu tình này của cậu, nhẫn cũng không nhẫn nổi nữa, ha ha cười to mấy tiếng, nói với cậu: “Dịch ra một chút, anh cũng muốn ngồi sau.” Còn chưa nói xong, Triệu Tiềm thấy Đàm Lâm Kha nhìn răng đằng sau, sắc mặt hơi cứng lại, sau một khắc lộ ra hai phần kinh hoàng. Triệu Tiềm có chút mờ mịt, theo bản năng quay đầu lại. Cách một đoạn rẽ, góc nhìn đối diện, có hai người đang đứng. Hắn quay đầu rất nhanh, chỉ nhìn thấy một người lui về sau một bước, lôi người còn lại chạy ra khỏi gara. Nhà để xe yên tĩnh, bước chân một trước một sau vang lên rất rõ ràng, càng giống nhịp tim đập vội vã của hắn và cậu hơn. Triệu Tiềm quay đầu lại, sắc mặt cậu trắng bệnh, nửa ngày sau mới thốt ra. “Triệu Tiềm…” Cậu run rẩy: “Bọn họ nhìn thấy rồi…”
|
Chương 41: Công khai[EXTRACT]Bây giờ mới thoát khỏi bánh chưng, canh măng và nem rán. Các cậu năm nay “thu hoạch” được không?:v ————– Khuôn mặt nhỏ của Đàm Lâm Kha dần cứng nhắc, hiển nhiên là đã bị dọa, Triệu Tiềm theo bản năng an ủi: “Đừng lo, chắc chỉ là hai người đi qua thôi…” Lời này nói thực miễn cưỡng, ngang qua? Ngang qua mà bị bọn họ quay lại nhìn liền chạy sao? Động tác của hai người thực sự không quá mức khác người, người đi ngang qua căn bản sẽ không nghiêm túc dòm. Dáng dấp kia, thật sự không phải là vô tình, ngược lại giống như paparazi chụp trộm bị phát hiện nên phải bỏ chạy! Triệu Tiềm vừa an ủi cậu, vừa tự an ủi mình, hắn thực sự không tin là có sự trùng hợp như vậy. Nhưng nhìn cậu thất hồn lạc phách, hắn cũng có chút hoảng sợ, thấp giọng khuyên nhủ cậu hai, ba câu làm cậu bình tĩnh lại, đóng cửa xe, đi về phía cửa gara. Mặc dù hai người kia đã sớm chạy mất, hành động này chỉ thuần túy là tự trấn an mình nhưng Triệu Tiềm vẫn không nhịn được đứng tại chỗ bọn họ vừa đứng, tự xoay người nhìn về phía xe đỗ ban nãy. Lòng hắn chìm xuống, vị trí này vừa vặn nhìn được hết hành động thân mật hắn dành cho cậu, trong lòng hắn cũng thấp thỏm, nhìn ra ngoài gara một chút, Lý Thu Hải và trợ lý của cậu ta đang đi về bên này. Lý Thu Hải nhìn Triệu Tiềm, hiếu kỳ hỏi: “Triệu tổng, anh đứng đây làm gì thế?” Cậu đi ra từ hướng hai người kia chạy, Triệu Tiềm vốn muốn hỏi xem có nhìn thấy gì không nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy chưa có kết luận chính xác, trong đầu vẫn còn ôm hi vọng liền lắc đầu: “Không có gì!” rồi quay đầu về xe, trong đó còn một tiểu gia hỏa hay suy nghĩ lung tung chờ hắn an ủi. Lý Thu Hải rất mờ mịt nhìn bóng lưng hắn, cậu ta nhớ ra gì đó, quay đầu rồi nhíu mày, nhưng không nói gì, bảo trợ lý nhà mình lái xe rời đi. Triệu Tiềm mở cửa xe, quả thật sắc mặt Đàm Lâm Kha vẫn tái nhợt ngồi nguyên trên ghế. Quả thật cậu đang suy nghĩ quá nhiều, đầu loạn như cào cào. Triệu Tiềm không thấy được bộ dáng của hai người kia, quay đầu lại chỉ là hai bóng lưng cuống quít chạy. Hắn chắc hẳn cậu thấy rõ vì vậy liền hỏi: “Em có thấy bọn họ quen không?” Đàm Lâm Kha cách một lúc mới phản ứng được, chầm chậm lắc đầu: “Đèn quá chói mắt, em không nhìn rõ…” Đáy lòng Triệu Tiềm thở dài, nghĩ thầm vì sự việc này khiến cậu sợ đến choáng váng. Hắn nhất định phải bắt được hai tên kia, nhưng mà bây giờ hắn không có đầu mối, suy nghĩ nhiều cũng chẳng tác dụng gì, có trời mới biết chúng là người qua đường hay chó săn. Hắn trở tay đóng cửa lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình tự đào hố chôn, nếu hắn nghiêng đầu một chút thì sẽ khiến người ta không thể nghĩ linh tinh được… Đàm Lâm Kha vẫn còn mấy phần không yên, Triệu Tiềm lại càng không biết an ủi thế nào, trầm ngâm hồi lâu, hắn chỉ biết dùng tay mình nắm lấy bàn tay đang nắm chặt đặt trên đầu gối của cậu, nói nhỏ: “Em đừng lo lắng…” Đàm Lâm Kha thoáng trấn định, không nói gì, trở tay nắm lại, tựa hồ có chút hơi run rẩy, qua nửa ngày mới trả lời: “Ừm…” … Hai người về đến nhà, Đàm Lâm Kha vẫn lo lắng, Triệu Tiềm an ủi cậu, nói đơn giản là “ binh lai tướng áng, thủy lai thổ yểm” [1] thì cậu mới chịu đi ngủ. Triệu Tiềm thấy chuyện này ít nhiều cũng phải nói với Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý của mình một tiếng, tốt xấu thế nào cũng để họ có sự chuẩn bị kỹ càng. Tiểu trợ lý không gọi được, hắn nghĩ cậu uống rượu nên không nghe thấy chuông, đành chuyển sang Lý Nhất Minh. “Gara là sân khấu công cộng!” Y nghe xong chính sự, hiển nhiên hận không thể xuyên qua điện thoại bóp chết tên gia hỏa to xác chuyên gây chuyện: “Cậu không thể tiết chế được à!!” Triệu Tiềm vốn muốn giải thích hai câu, nhưng hắn cảm thấy xác thực nên mắng hắn, vì vậy đành ngậm miệng, không dám ho he. Lý Nhất Minh thở dài, cảm giác mình như là mẹ của một đám nhóc nghịch ngợm: Lục Thăng, Triệu Tiềm, Đàm Lâm Kha, đứa nào cũng không được bình thường. Y đề ra hướng giải quyết, trước tiên sẽ gọi cho các tòa soạn báo hỏi thăm một chút. Triệu Tiềm lần nữa gọi lại cho Tiểu Sở nhưng vẫn không thấy người đâu, không thể làm gì khác ngoài gửi tin nhắn. Hắn thức nguyên một đêm đợi, hai người căn bản không thể nghỉ ngơi, Lý Nhất Minh vẫn chưa có động tĩnh, đi một vòng các trang đưa tin giải trí đều bình thường. Triệu Tiềm nghĩ chuyện đêm qua chỉ là trùng hợp, Đàm Lâm Kha hôm nay lại ra sân bay về đoàn làm phim. Hai người trong lúc thu dọn thì Triệu Tiềm nhận được điện thoại. Hắn cầm lên xem, là Lý Nhất Minh. Không hiểu sao mí mắt phải hắn nháy mấy lần, vừa mới “Alo?” một tiếng, y đã nã pháo. “Có tin rồi!” Hắn lập tức trầm xuống, Lý Nhất Minh coi như bình tĩnh. Không bình tĩnh sao được, y và tiểu trợ lý đã nhìn nhận vấn đề, họ sẽ xử lý. Y chắc mẩm hôm nay Đàm Lâm Kha đến sân bay, đại sảnh đã có một đám chó săn đợi sẵn rồi. Đàm Lâm Kha nhìn biểu tình của hắn, trong lòng mơ hồ đã đoán được kết quả nhưng vẫn hỏi: “Sao thế?”. Triệu Tiềm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Đàm Lâm Kha vẫn hiểu, đợi đến khi sự tình vỡ lở, cậu ngược lại rất bình tĩnh, lấy điện thoại vào những trang tin tức, quả nhiên sự việc đã bị đẩy lên các đầu đề. Tin tức vừa ra nửa giờ trước, có tấm hình chụp trong nhà để xe, ảnh mô tả có chút mờ, hẳn là không phải chụp bằng máy ảnh. Chỉ có điều Triệu Tiềm không che mặt, cậu đeo kính râm nên rất dễ dàng nhận ra. Trong hình, Triệu Tiềm cúi xuống, tiến đến bên người Đàm Lâm Kha, khoảng cách giữa hai người gần vô cùng, giống như đang chuẩn bị hôn nhau, rất thân mật. Đàm Lâm Kha xem bài báo hoàn chỉnh xong liền đưa điện thoại qua cho Triệu Tiềm, trầm mặc không nói. Hắn cũng lật qua lật lại, hình như vỡ lẽ ra gì đó. Bài báo này nói có một tiên sinh A cùng ngành giải trí tiết lộ cho bọn họ, nói vậy hai người đêm qua không phải chó săn mà là người cùng ngành? Hắn nghĩ có chút loạn, thế nhưng vẫn không nghĩ ra kẻ nào làm. Nhưng bung thì cũng bung rồi, xoắn xuýt nghĩ cái này cũng vô dụng, còn không bằng nghĩ cách ứng đối. Có một chuyện là tối trọng yếu, đó là phản ứng của quần chúng. Scandal giữa Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha vừa vỡ lở, mọi người đầu tiên là ồ lên, sau đó lập tức phân thành mấy đại trận doanh. Một đám người cho rằng Đàm Lâm Kha ở bên ông chủ Triệu là vì ôm đùi hắn, giống như những kẻ khác áp dụng quy tắc ngầm, còn cảm khái cậu lúc trước chẳng phải cự tuyệt Trâu Duệ Văn, sao bây giờ lại đi theo con đường này. Phe bên kia thì đồng loạt gào thét đây là sự xỉ nhục, là thứ đồi bại, bôi nhọ thuần phong mỹ tục không thể tha thứ, ngoài miệng đòi đuổi hai người đi để trả lại đạo đức, nhưng thực chất bọn họ hở ra một chút là nói tục. Cũng may còn một số người đứng ở nhóm đứng đắn, bất quá chỉ là in a relationship như những người bình thường, sao phải đàm tiếu vậy? Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý đã nhanh hơn một bước thay mặt hai người lên tiếng, nhưng chưa nói thẳng vào vấn đề, họ chỉ biểu đạt bất mãn với hành vi chụp trộm, đồng thời còn thẳng thừng tuyên bố không ai có thể can thiệp vào đời sống, tình cảm riêng tư của hai người họ, mong truyền thông không nên công kích thêm. Cùng ngày Đàm Lâm Kha đi sân bay, Triệu Tiềm không tự mình đưa cậu đi. Hắn cảm thấy mình cần chú ý hơn một chút, không thể để chó săn có cơ hội nắm bím tóc nên chỉ tiễn ra cửa nhà. Lý Nhất Minh ở ngoài chờ, nhanh nhẹn giúp cậu mang hành lý. Đàm Lâm Kha ngoái lại còn muốn nói gì đó với Triệu Tiềm, nhưng cuối cùng lại không bật ra được. Triệu Tiềm chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ đầu cậu, thấp giọng nói: “Em đóng phim cho tốt, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.” … Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha ở nhà này thực chất là của ông Triệu, bọn lều báo nhất thời sẽ không thể đánh hơi ra được nơi. Còn mình hắn ở nhà ngồm chồm hỗm ngóng chờ, Đàm Lâm Kha theo Lý Nhất Minh và những người đi cùng y lên xe đến sân bay. Ở đó đã có không ít paparazzi đợi sẵn, tất cả đều giơ máy quay phim cùng micro, vừa nhìn thấy Đàm Lâm Kha xuất hiện là hô nhau chạy xồ tới. Cũng may Lý Nhất Minh phái mấy người đến ngăn lại, cùng các nhân viên an ninh tại sân bay đều đã chuẩn bị sẵn, y cũng đã dặn cậu trước, bất luận bọn chúng có hỏi gì cũng không được trả lời, cậu liền cúi đầu vội vã chạy vào phòng cách ly. Lại nói bên Triệu Tiềm, cậu vừa đi không lâu thì ông Triệu gọi tới. Trong lòng hắn thấp thỏm, biết là lúc này không dễ dàng ứng phó, kiên trì nhận điện. Ông Triệu chưa mắng hắn, chỉ im lặng. Triệu Tiềm cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng “Ba.”, ông mới thở dài, ngữ điệu vẫn còn chút nóng giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ: “Lập tức lăn về đây cho ông!” Triệu Tiềm thật sự thấy to chuyện rồi, hắn không dám lảm nhảm, đành gửi tin nhắn cho cậu, báo rằng mình về nhà mấy ngày để cậu khỏi lo lắng. Đàm Lâm Kha cũng đoán ông Triệu rất tức giận, lại bắt đầu tâm hoảng ý loạn, cậu cũng bắt đầu lo lắng trong nhà, đại ca biết chuyện, tạm thời không cần nghĩ, nhưng bố mẹ… Đàm Lâm Kha chắc chắn ông bà sẽ không tiếp thu được. Dọc một đường cậu cứ thấp thỏm, mãi đến khi về đoàn phim thì Lục Thăng đã có mặt, đang tạo hình, thấy cậu về, rất an ủi vỗ vai cậu, nhỏ giọng: “Đừng lo lắng, bọn họ bát quái không được mấy ngày đâu…” Đàm Lâm Kha biết anh đang thật lòng an ủi, cậu lại không biết đáp trả thế nào, đành cười với anh, rõ ràng là khóe miệng kéo lên nhưng gương mặt đắng chát. ——————- [1]: quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó
|
Chương 42: Nổ[EXTRACT]Điện thoại của ông bà Đàm cuối cùng cũng tới trong đêm đó, Đàm Lâm Kha đã dự kiến trước một cơn bão lớn, cắn răng nhận điện. Nhưng không ngờ phản ứng của ông bà đối lập với tưởng tượng của cậu, rất bình tĩnh, chỉ hỏi những gì báo đài nói có phải sự thật hay không. Đàm Lâm Kha thừa nhận, ông Đàm im lặng, sau đó điện thoại được Đàm Sơ Chi cầm. “Lâm Kha.” Là giọng của anh cả. Anh hình như không muốn để bố mẹ nghe nên cố ý đi ra ngoài. Đàm Lâm Kha rõ ràng nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên kia, Đàm Sơ Chi tiếp tục nói: “Mấy ngày này anh đều ở nhà, cứ yên tâm.” Cậu không biết vì sao anh trai lại có thể trấm an được bố mẹ, cậu nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh, bố mẹ có tức lắm không?” “Tức giận?” Đàm Sơ Chi nở nụ cười, nghe tiếng cười có pha phần bất đắc dĩ: “Sao có khả năng không giận được, hai cụ biết Triệu Tiềm, biết cậu ta tính tình tốt nhưng vẫn không có tác dụng. Bây giờ bố đối cậu ta là quán triệt đến triệt để, hận không thể mang em về nhà ngay lúc này.” Anh ngừng lại, khẽ thở dài: “Em tốt nhất hy vọng Triệu Tiềm giải quyết gọn gàng đi, anh có thể kìm được bố mẹ, nhưng không được lâu.” Đàm Lâm Kha thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”, ngoài câu đó ra cậu không biết nói gì khác. Cậu nên làm gì? Cậu phải làm sao bây giờ? Kết quả so với tưởng tượng có thể nói là khá hơn rất nhiều lần, thật ra trong lòng cậu còn nghĩ, nếu cứ cố kéo dài thì thế nào bố mẹ cùng những người khác sẽ dần dần tiếp thu được… “Người một nhà, em nói cảm ơn làm gì.” Đàm Sơ Chi bất đắc dĩ vừa nói vừa cười: “Huống hồ anh cần phải cảm ơn Triệu Tiềm về vấn đề với Đình Đình.” Cậu lại nghĩ, hỏi nhỏ: “Mẹ khóc phải không anh?” Anh hơi trầm mặc rồi đáp lại: “Ừ.” Đàm Lâm Kha thực sự luống cuống tay chân, cậu không biết nói gì đây. Đầu bên kia, có lẽ là bố mẹ đã gọi Đàm Sơ Chi nên anh nhanh chóng nói với cậu: “Đừng nghĩ nhiều!” rồi vội cúp điện thoại. Đàm Lâm Kha nghĩ thầm, cậu làm sao không có khả năng không nghĩ nhiều được, cậu ngây ngẩn nhìn điện thoại cả ngày, muốn gọi cho Triệu Tiềm. Cậu chưa từng có khát vọng được nghe giọng đối phương như lúc này, nhưng do dự hồi lâu vẫn không thể ấn xuống dãy số kia… Triệu Tiềm bị gọi về nhà, cậu nhớ rõ, ông Triệu quản giáo hắn rất nghiêm. Triệu Tiềm về bên đó chỉ sợ cũng chẳng có quả ngon để ăn, hắn đã đủ nhiều chuyện rối như mớ bòng bong rồi, cậu không được gây thêm chuyện cho hắn. Nỗi lòng Đàm Lâm kha rất hỗn loạn, nguyên một tối trằn trọc trở mình, gặp rất nhiều giấc mộng lung tung. Đến sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, cậu mới thoảng hốt nhận ra hiện thực còn tàn khốc hơn những mộng ảo hoang đường kia. Cậu ngơ ngơ ngác ngác rời giường, đánh răng rửa mặt, rời giường, lúc này mới nhớ tới mình cần dùng điện thoại để xem có tiến triển gì không. Đàm Lâm Kha ấn nút khóa, màn hình sáng lên, có tin nhắn Triệu Tiềm gửi đến. Một cái được gửi lúc khuya tối qua, một cái là vào sớm nay, nội dung vô cùng đơn giản, giống như mọi ngày cùng cậu chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, thật giống như những việc đau đầu chưa từng xảy ra. Đêm qua cậu không để ý chuông, bây giờ nhìn thấy, Đàm Lâm Kha không hiểu vì sao thấy rất ấm áp, cũng gửi lại cho hắn một cái tin nhắn ngắn: “Chào buổi sáng!”, trong những ngày tháng loạn lạc, tốt xấu cũng nên an ủi lẫn nhau. … Đàm Lâm Kha từ khách sạn đến phim trường. Không ngoài dự đoán, bên ngoài phim trường đã có một đám nhà báo đứng đợi sẵn, cũng không ít nhân viên nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái. Đàm Lâm Kha hiểu bản thân cậu đã gây ảnh hưởng đến công việc của họ, huống hồ tin tức huyên náo lớn như vậy, nhất định đã có không ít thành kiến. Nhưng Lục Thăng vẫn lẫm lẫm liệt liệt thăm hỏi cậu. Mấy cảnh nhỏ đã quay xong, hôm nay đoàn làm phim dự định quay cảnh vụ nổ. Tổ kỹ thuật đã nhấn mạnh đây là mục cần chú ý nhất nên mang cậu và Lục Thăng đi xem. Cảnh nổ này quy mô chỉ tính vừa vừa nhưng mỗi lần dàn dựng đều được bầu là cảnh nguy hiểm và chi nhiều nhất, nên khó trách khiến nhiều người lo lắng. Lục Thăng đã diễn qua không ít những cảnh kiểu này, lúc có thế thân nhưng đôi khi cũng cần bản thân tự xuất trận. Anh trêu chọc Đàm Lâm Kha bằng mấy chuyện lý thú, cũng là muốn để cậu vui lên. Theo kịch bản, vai pháp y Đàm Lâm Kha đóng bị kẻ tình nghi bắt cóc lôi đến một nhà kho bỏ hoang để trả thù, Lục Thăng vai chính trải qua một loạt suy lý liền tìm được cậu. Tên tội phạm còn bố trí mấy kíp bom, vai chính sau khi giải thoát được con tin thì cùng nhau chạy ra khỏi kho, chạy được một đoạn thì bom nổ. Tổ kỹ tuật bố trí trong kho hàng mấy điểm nổ, đoàn phim ở bên ngoài chuẩn bị rất nhiều đệm dày để hai diễn viên lúc chạy ra ngoài nếu bị ngã thì tránh bị thương. Thời gian được ke từ lúc Lục Thăng kéo được Đàm Lâm Kha đến đoạn an toàn của điểm nổ thứ nhất, ra đến cửa thì ngã lên đệm bông. Tổ kỹ thuật tiến hành thí nổ, đoàn phim cũng có một tổ cấp cứu phòng trường hợp bất trắc, thậm chí ở những bộ phận không có quần áo che chắn của hai người còn được thoa lên một lớp thuốc mỡ. Đây là lần thứ nhất Đàm Lâm Kha diễn những cảnh này, hiện tại cậu vừa thấy hào hứng lại vừa có mấy phần sợ. Lục Thăng nhìn ra được nỗi lo của cậu, nửa đùa trêu: “Chúng ta đều đổi mạng lấy tiền!” Đàm Lâm Kha nhịn không được cười rộ, cậu thấy lời anh nói xác thực có mấy phần đạo lý. Te lịch cậu chưa sâu, Lục Thăng chí ít đã lăn lộn đến mấy năm, danh tiếng bung xòe. Nhìn bề ngoài anh chỉn chu đẹp đẽ, nhưng trải qua bao cay đắng nguy hiểm thì chỉ mình anh mới biết. Tổ trưởng tổ kỹ thuật mang hai người đi xem trước, xuất phát từ tâm lý an toàn, mỗi điểm nổ đều cài đặt thời gian vừa đủ. Cảnh này vốn là nên quay xong trong ngày hôm nay, nhưng tổ kỹ thuật thấy đây là lần đầu tiên Đàm Lâm Kha diễn nên mới để cho cậu thời gian đi làm quen, xem xét kỹ lưỡng đến tận chạng vạng rồi bàn bạc với đạo diễn quay vào sáng sớm hôm sau. Công việc kết thúc, Đàm Lâm Kha trở lại khách sạn, Lý Nhất Minh tự mình chạy tới, an ủi cậu rằng qua mấy ngày thì mọi thứ sẽ bình thường trở lại. Huống hồ ông chủ Triệu làm sao có thể để cậu chịu trận. Chỉ có điều sẽ mất đi một lượng fans lớn, thậm chí với tình hình trong nước hiện nay thì một số người sẽ xem họ là dị loại, thậm chí còn nghĩ là yêu quái, nhưng suy cho cùng thì cũng là tình hình tốt nhất y suy đoán rồi. Áp lực công việc vẫn còn ở phía trước, phản ứng của Đàm Lâm Kha lại bình tĩnh không ít. Lý Nhất Minh đi thì cậu liền xem qua kịch bản, trước khi đi ngủ còn do dự xem có nên gọi cho Triệu Tiềm hay không, trong lúc cậu chần chờ thì chuông điện thoại đột nhiên reo. Đàm Lâm Kha thoáng sợ hết hồn, nhưng nhìn kỹ là do Triệu Tiềm gọi, khó tránh khỏi dị thường hai lòng, khóe miệng kiềm chế không được run lên. Cậu lập tức nhận, còn muốn chính mình phải rụt rè, đứng đắn một chút, không mở miệng quá gấp. Tiếng Triệu Tiềm: “Alo.” rất nhỏ, như đang cẩn thận từng li từng tí đi trốn. Đàm Lâm Kha nhịn lại mong muốn đáp lại trong vui mừng, hai người liền có một khoảng im lặng, hơn mười giây không nói câu nào, cuối cùng là cùng nhau phì cười. Triệu Tiềm vẫn đè giọng, còn có chút khó chịu, nội tình còn mang theo ý cười không nén được, thấp giọng gọi: “Lâm Kha!” Cậu cũng không nhịn được đè giọng: “Ừ?” Triệu Tiềm: “Anh rất nhớ em!” Mặt cậu hơi nóng lên nhưng vẫn bình tĩnh vạn phần trả lời: “Em cũng nhớ anh.” Đồng chí Tiểu Đàm mãi mới có thể bỏ đi “gánh nặng thần tượng” aka da mặt mỏng để nói câu này khiến ông chủ Triệu ngàn lần hài lòng: “Em chuẩn bị đi ngủ à?” “Còn chưa!” Đàm Lâm Kha lộn mèo trên giường: “Anh ở chỗ nào thế? Sao phải nhỏ giọng nói chuyện?” Hắn mỉm cười: “Còn có thể ở đâu? Ba mẹ đang ngủ, anh phải trốn ở nhà vệ sinh để gọi cho em!” Cậu phì cười: “Ở trong đấy lầm bầm lầu bầu sao?” Triệu Tiềm tằng hắng, hắn cảm thấy mình lầu bầu ở trong nhà vệ sinh sẽ dễ bị nghe thấy, nhưng lại ngộ ra là nằm trong phòng mình nên sẽ không có ai chú ý đâu! Hai người hàn huyên hỏi thăm nhau tình trạng mấy ngày gần đây. Triệu Tiềm cảm khái, hắn vốn nghĩ ông già không đánh thì sẽ mắng chửi hắn một trận, nhưng về nhà đến mấy ngày mà chuyện gì cũng không phát sinh, mỗi ngày dậy sớm ngủ sớm, cùng mẹ tản bộ cùng ba đi dạo, không được tùy tiện ra khỏi nhà thì mọi thứ đều êm đẹp. Hắn không hiểu nổi tâm lý của ông già, chắc là thấy con trai lớn rồi đánh cũng vô dụng, ràng buộc được chỗ nào thì hay chỗ đấy. Nói chuyện xong, Đàm Lâm Kha ôm chăn lộn mấy vòng trên giường, tâm tình phức tạp cuối cùng cũng nhẹ hơn một chút, thậm chí cậu còn thấy vui vẻ. Bất luận người khác nói gì, tâm ý của hai người chưa từng đổi thay. … Hôm sau, chỉ đạo còn cố ý dẫn hai người một vòng, những người còn lại thì đợi ngoài “kho hoang” được bố trí kỹ càng. Nội dung đoạn phim, Đàm Lâm Kha do bị trói lâu nên tay chân tê dại, bước đi tập tễnh. Điểm thứ nhất sẽ nổ sau khoảng mười bước chạy, trước tiên hai người phải di chuyển đến cạnh cửa thì điểm đầu sẽ phát nổ rồi cùng ngã xuống nệm, hai mươi mấy điểm nổ sắp đặ trong kho sẽ đồng thời nổ tung. Máy quay, đèn tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, nhân viên y tế cũng đã túc trực, chính thức bắt đầu quay cảnh. Đàm Lâm Kha vẫn còn mơ hồ nên có chút bận tâm, cậu giả vờ khập khiễng, Lục Thăng kéo tay cậu chạy ra ngoài, bây giờ cậu vẫn cảm nhận mình đang quay phim. Mãi đến tận khi hai người đến một bên cửa kho, phía sau truyền tới một tiếng nổ to, một luồng khí nóng cùng tro bụi đập tới chỗ họ, quần áo sau lưng cũng nóng lên, cậu liền cảm thấy đây không phải dựng cảnh, mà là kho hàng đã thực sự nổ tung. Chân cậu như nhũn ra, cũng may Lục Thăng nhanh trí kéo mạnh tay cậu, hai người lại chạy về phía trước. Bùm! Những điểm nổ được bó trí không thể giải thích vì sao lại nổ, hai người chỉ cách xa điểm đó vài bước! Không kịp rồi! Hơi nóng cơ hồ muốn quật cả hai ngã xuống đất, vô số đá vụn đập lên lưng, sau đó từng đợt khói to tỏa ra, Đàm Lâm Kha bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt, trong đầu vẫn mơ mơ hồ hồ nhưng bị mấy chỗ bỏng nặng trên người làm cho tỉnh lại. Nổ sớm hơn dự kiến! Lục Thăng phản ứng nhanh hơn, anh vội vã kéo Đàm Lâm Kha chạy về phía trước, nhưng điểm thứ hai lại nổ… đây vốn là thời gian đã đặt cho những quả bom khác nổ. Ý niệm vừa xẹt qua trong đầu, hai người bị lực nổ quật ngã xuống đất, bọn họ cũng không theo kế hoạch mà ngã xuống nệm, tay chân đều bị thương vì mài xuống mặt đất thô ráp nhưng tốt xấu vẫn là thoát được, đáng sợ hơn là chất nổ lại dính trên quần áo chợt bốc lên. Lục Thăng kéo Đàm Lâm Kha đứng lên, anh so với cậu nhanh hơn hai bước, quần áo tuy cũng bị bắt lửa nhưng tốt hơn cậu không ít. Đàm Lâm Kha chỉ cảm thấy sau lưng nóng đến đau, như cả trăm con kiến chui vào tận cốt tủy và những dây thần kinh của cậu, chúng tràn tới tay, thậm chí là hai má, cảm giác đau đớn ấy khó có thể hình dung. Nhân viên xung quanh nháy mắt sợ đến thoáng váng, Lý Nhất Minh là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, gào lên: “Nước!” thì những người còn lại mới hoàn hồi, vội vàng dội nước lên cơ thể hai người… Các nhân viên y tế có mặt tại hiện trường kiểm tra vết thương của hai người, Lục Thăng chỉ bỏng nhẹ nhưng Đàm Lâm Kha lại có chút nghiêm trọng, cần đưa đến bệnh viên gấp. Thần trí Lục Thăng vẫn rõ ràng còn Đàm Lâm Kha đã triệt để mơ hồ, trong đầu ngoại trừ cảm nhận đau đớn ra thì không còn nghĩ được cái gì khác. Đoàn phim liên lạc bệnh viện, xe cứu thương mấy phút sau đến, Lý Nhất Minh đưa hai người lên xe cứu thương, đám chó săn vây quanh bên ngoài vốn muốn phỏng vấn Đàm Lâm Kha liền kích động xồ lên chen lấn, mấy người vệ sĩ chưa thể ngăn được, những nhân viên y tế bị cản lại. Đàm Lâm Kha bị bỏng ở mặt, không thể đứng nổi nên phải nằm cáng, Lý Nhất Minh vội vàng chắn ống kính giúp cậu. Một thằng phóng viên không hiểu nặng nhẹ, cầm micro chen lên phía trước, cơ hồ như muốn đẩy luôn cả cáng, miệng còn lớn tiếng la hét: “Đàm tiên sinh! Scandal của anh và Triệu tổng có phải là thật không? Có thể tiết lộ hai người đã tiến triển đến mức nào không?” Lý Nhất Minh có chút tức giận, nhân viên y tế bị cản đến mức không thể nhúc nhích được. Y còn chưa phát hỏa thì Lục Thăng vẫn luôn âm trầm đột nhiên bắt lấy cánh tay đang cầm micro của thằng kia, hất gã ngã xuống, tức giận nạt: “Cút!” Đám chó săn bị dọa đến bối rối, Lục Thăng từ khi ra mắt đến nay vẫn có quan hệ tốt với cánh nhà báo, chưa từng nổi giận đến vậy, huống hồ bọn họ cũng thấy hành động của mình xác thực có chút không đúng. Nhân viên đoàn phim thấy mọi chuyện không ổn cũng chạy ra cản lại làn sóng để Lục Thăng và Đàm Lâm Kha lên xe cứu thương. … Hầu Đình Đình cùng mẹ đến nhà họ Triệu tìm bà Triệu nói chuyện, Triệu Tiềm bị lệnh cưỡng chế không cho ra khỏi cửa, đành bất đắc dĩ tiếp khách với bà. Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phụ nữ, Triệu Tiềm chán tới cực điểm, hắn chán nản cầm ly nước trên tay, đôi khi bà Hầu hỏi hắn câu gì thì hắn trả lời câu đấy. Điện thoại lại không thức thời đổ chuông. Hắn nói: “Xin lỗi mọi người!” rồi nhìn sắc mặt mẹ, thấy bà không có ý tứ ngăn cản thì mới cầm điện thoại cách xa vài bước. Lý Nhất Minh gọi, nghĩ thầm có tin tức gì liên quan liền đi ra xa mấy bước, sau đó nhận điện thoại. Lý Nhất Minh chỉ nói hai câu đơn giản nhưng Triệu Tiềm nháy mắt hoảng loạn. Bà Hầu vẫn cằn nhằn liên miên với bà Triệu về công tác chuẩn bị hôn lễ cho con gái cưng, vừa mới nói đến họ muốn đặt lễ phục tại Paris thì bà Triệu đột nhiên cao giọng hô lên: “Con muốn đi đâu??!” Bà Hầu cùng Đình Đình quay đầu, thấy Triệu Tiềm vừa cúp điện thoại trong hoảng loạn và muốn chạy ra ngoài. Bà Triệu hô lên nhưng hắn căn bản không dừng lại, hai bước chạy ra cửa, kéo tay nắm muốn chạy đi. Bà Triệu cuống lên, ông nhà không ở nhà, nói thật đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai mình như ruồi mất đầu, mwòi phần sốt ruột cũng chỉ có thể nói: “Ba con sẽ rất tức giận!” Triệu Tiềm thế mà ngay cả đầu cũng không quay lại, đáp lại bà chỉ có tiếng cửa sập mạnh.
|
Chương 43: Bệnh trạng[EXTRACT]Vẫn chưa beta được ‘A’ mong mọi người thông cảm:3 Sau khi nhận được điện thoại của Lý Nhất Minh, Triệu Tiềm tâm hoảng ý loạn trực tiếp chạy ra khỏi nhà. Bà Triệu ngược lại không cho người cản hắn, đại khái là do tình huống quá mức bất ngờ nên chưa ai phản ứng lại được. Còn Triệu Tiềm thì chỉ nghe thấy duy nhất những câu nói của Lý Nhất Minh… cảnh nổ xảy ra chuyện, Đàm Lâm Kha đang ở bệnh viện. Sự cố cảnh nổ, Triệu Tiềm nháy mắt nghĩ đến rất nhiều sự cố xảy ra trong mấy năm nay, không tử vong thì trọng thương. Bỏng là thứ rất đáng sợ, nghiêm trọng thì sau khi khỏi sẽ để lại sẹo vô cùng đáng sợ. Hắn không dám tưởng tượng Đàm Lâm Kha đến cùng sẽ ra sao, đầu đoành một tiếng nổ vang, Lý Nhất Minh nói gì hắn cũng không nghe thấy, chỉ biết cúp điện thoại rồi chạy ra cửa, muốn chạy tới bên cậu ngay lập tức. Nhưng chạy một lúc lâu hắn mới phát hiện… ngoại trừ di động quen nhét vào túi áo thì cái gì cũng không mang. Hắn cũng không quen mang quá nhiều tiền khi ra khỏi nhà, trong ví tiền chỉ có mấy tờ tiền, cũng may còn mang theo chứng minh, vội vàng gọi điện cho tiểu trợ lý. Mấy ngày trước ông Triệu gọi hắn về nhà, tiểu trợ lý ở công ty giúp hắn xử lý công việc, vẫn chưa biết gì. Triệu Tiềm hoảng loạn đến gần như nói năng lộn xộn, Tiểu Sở chỉ nghe rằng hắn muốn cậu đặt vé máy bay tới thành phố đoàn phim đang quay khiến cậu vô cùng mờ mịt. Ông chủ chẳng phải bị ba lôi cổ về nhà mắng sao? Thả nhanh vậy à? Cậu tằng hắng, hỏi: “Anh đi tìm Đàm tiên sinh sao? Vào lúc nào?” Triệu Tiềm sốt ruột nói: “Càng nhanh càng tốt.” Cậu mở website bán vé ra xem: “Nhanh nhất thì… có chuyến tối nay.”, cậu chần chờ một chút, cảm thấy trạng thái của Triệu Tiềm có chút không đúng, lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao, ông chủ?” Triệu Tiềm chậm rãi hồi phục tinh thần, không biết nên nói từ đâu, giải thích qua loa hai câu, cảnh nổ ở đoàn phim xảy ra sự cố, nhưng không ngờ tiểu trợ lý cũng lập tức hoảng sợ. “Sự cố cảnh nổ?!” Tiểu Sở run lập cập nhắc lại, ngữ điệu run rẩy: “Đàm tiên sinh và Lục.. Lục Thăng đều bị thương?!” “Tôi cũng không rõ ràng lắm.” Triệu Tiềm sốt ruột, dần mất kiên nhẫn: “Bây giờ tôi cần đến bên kia trong thời gian ngắn nhất!” Tiểu Sở tựa hồ tỉnh táo hơn một chút, hít sâu một hơi, trả lời: “Nếu không sai biệt lắm thì khoảng chín giờ tối.” Triệu Tiềm bảo tiểu trợ lý đặt vé máy bay còn tự mình gọi taxi chạy đến sân bay. Cả đường đi tâm không yên nổi, hắn gọi cho Lý Nhất Minh hỏi tình huống của Đàm Lâm Kha, y chỉ bảo bác sĩ đang xử lý vết thương rồi tắt điện thoại luôn. Triệu Tiềm biết mình không thể trách y, Lục Thăng và Đàm Lâm Kha đồng thời bị thương, y sắp bận tới điên rồi! Chỉ có hắn một mình ngồi ở sân bay suy nghĩ lung tung, cơ hồ sắp đem hết những kết quả xấu nhất nghĩ trong đầu một lần. Nếu như cậu thực sự trọng thương, vậy thì dứt khoát giải nghệ, hắn không phải không kiếm được tiền! Chỉ cần cậu có thể bình an, thì hắn thừa khả năng nuôi cậu cả đời! Cuối cùng cũng đến lúc đăng ký, trước khi tắt điện thoại, Triệu Tiềm do dự gọi lại một lần cho Lý Nhất Minh. Y nhận, chưa đợi hắn mở miệng đã giành nói trước: “Lâm Kha đang ngủ.” Thanh âm hắn nháy mắt đè xuống, như sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Đàm Lâm Kha, hỏi: “Có nghiêm trọng không?”, lòng vạn phần thấp thỏm, sợ nghe phải kết quả không tốt. “Bị thương không tính nặng.” Y đáp, thở dài: “Diện tích bỏng là 23%, những chỗ khác không đáng kể, nhưng chủ yếu là ở lưng và cánh tay.” Triệu Tiềm đối với phương diện này không được hiểu lắm, Lý Nhất Minh nói không nặng thì hắn liền thở ra, không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi! Lúc này hắn mới nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: “Còn Lục Thăng…” Bên cạnh lập tức truyền tới âm thanh bi phẫn vạn phần của Lục Thăng: “Triệu nhị! Bây giờ ông mới nhớ tới tôi!” Lý Nhất Minh nói: “Lục Thăng bị bỏng cánh tay, không có việc gì lớn, vẫn hoạt bát gào khóc lắm!” Y suy nghĩ một lát, hình như còn muốn nói thêm, mãi lúc sau mới chần chờ: “Mặt Lâm Kha cũng…” “Người không sao là tốt rồi!” Triệu Tiềm trực tiếp ngắt lời y: “Tôi lên máy bay ngay bây giờ đây, mọi người ở bệnh viện nào?” Lý Nhất Minh kinh ngạc: “Cậu chạy ra ngoài? Còn ông Triệu…” Hắn trầm mặc trong chốc lát: “Tôi chạy đi không mang theo nhiều tiền, lát nữa phiền anh đến sân bay đón tôi.” … Chín giờ, Triệu Tiềm cuối cùng được xuống máy bay, trước đó đã nói với Lý Nhất Minh nên bây giờ chỉ có mình y đứng đợi ngoài phi trường. Chỉ bất ngờ, là tiểu trợ lý cũng có mặt. Tiểu trợ lý hô một tiếng: “Ông chủ!”. Triệu Tiềm khẽ cau mày nhìn cậu, trong lòng khá nghi hoặc thì Tiểu Sở giành nói trước: “Tôi đã đến bệnh viện nhìn qua, Đàm tiên sinh không có việc gì, đang ngủ rồi ạ.” Hắn hỏi: “Lúc tôi và Lý Nhất Minh gọi điện, cậu ở đấy rồi?” Tiểu trợ lý gật đầu: “Lúc đó tôi mới tới, Minh ca muốn cùng tôi đến đón anh nên tôi theo.” Trong đầu Triệu Tiềm bây giờ chỉ có Đàm Lâm Kha nên không thấy chỗ nào kỳ lạ. Ba người lên xe, Lý Nhất Minh lái xe, tiểu trợ lý ngồi ghế phó lái, một lúc sau đưa mấy thứ đồ cho hắn. Triệu Tiềm cúi đầu nhìn, là kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai. Cậu giải thích: “Bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Ông chủ, Minh ca bảo anh nên đeo những thứ này lúc đi vào, miễn để bọn họ chụp được…” Triệu Tiềm đột nhiên nổi lên một cơn tức vô danh. Nhà báo! Nhà báo! Mấy ngày nay đều là bọn khốn kiếp kia quấy rối! Hắn bây giờ suy nghĩ rất minh bạch, Đàm Lâm Kha và hắn không làm gì sai, dựa vào cái gì phải nghe bọn họ ngôn luận, bị truyền thông chụp mũ, che che giấu giấu như làm chuyện sai trái? Cũng vì kiềm nén một cỗ giận, Triệu Tiềm ném những thứ kia qua một bên, cả giận nạt: “Đeo cái gì mà đeo? Tôi đến gặp người yêu cũng có lỗi à?!” Tiểu trợ lý quay đầu nhìn, cơ hồ bị ngữ khí của ông chủ làm cho sợ nên không nói tiếp, yên lặng quay qua chỗ khác, cũng không kiên trì khuyên hắn đeo kính râm, phỏng chừng cậu thấy lời hắn nói rất đúng. Rất trùng hợp, chuông điện thoại của hắn vang lên. Triệu Tiềm liếc mắt nhìn, sắc mặt chìm xuống hai phần, là ông già hắn gọi. Lúc ngồi trên máy bay phải chuyển qua chế độ máy bay nên ông gọi hắn không hề biết. Giờ nhìn cái này, Triệu Tiềm trầm mặc trong chốc lát rồi dứt khoát đổi thành chế độ im lặng, sau đó ném vào trong góc, quả quyết không để ý tới nữa. Sắp mười giờ, cuối cùng ba người đã tới được bệnh viện. Ngoài cổng bệnh viện vẫn có không ít chó săn đợi, đại khái tin về vụ nổ ít nhiều cũng phải có một hai dòng để viết. Nhưng Lý Nhất Minh đã làm việc với bộ phận bảo vệ, không để cho bất kì một kẻ nào vào, chờ Đàm Lâm Kha ổn định liền lén lút chuyển viện. Y cũng không cùng đám chúng nó nói bất kỳ điều gì, lại bị bảo vệ ngăn nên nản không ít. Nhưng đến chạng vạng, trợ lý Sở Phong của Triệu Tiềm đột nhiên xuất hiện, bọn chúng liền có hy vọng… Đàm Lâm Kha bị thương, nói không chừng ông chủ Triệu đã tới rồi! Bây giờ rốt cuộc nhận lại được kết quả! Triệu Tiềm không hề mang theo kính râm, mũ lưỡi trai do Lý Nhất Minh chuẩn bị, sắc mặt âm trầm mang theo tiểu trợ lý nhanh chóng vào bệnh viện. Có mấy thằng có săn nhìn thấy thấy, cực kỳ hưng phấn vội vàng mang theo micro cùng máy quay nhào tới cản người, những tên còn lại cũng gấp gáp đuổi theo, một đám người ngăn tại đường vào cổng viện viện, rất vô duyên cản Triệu Tiềm và Tiểu Sở. Bốn phía đều liều mạng chĩa micro cùng chớp đèn flash, sắc mặt Triệu Tiềm nháy mắt chìm xuống cực điểm, nhưng những con chó kia còn không biết điều mà hưng phấn dị thường. “Triệu tổng! Xin hỏi tình cảm của ngài và Đàm Lâm Kha…” “Triệu tổng! Bệnh tình của Đàm Lâm Kha…” “Triệu Tổng! Đối với chuyện của đoàn làm phim, ngài có…” Có một tên cao bằng hắn giơ micro, gần như che trước mặt hắn, hận như không thể kéo cổ áo hắn rồi đâm micro vào mặt hắn vậy. Triệu Tiềm bị ép dừng bước, cuối cùng triệt để nổi giận. Tên khốn kia còn không biết nặng nhẹ: “Triệu tổng! Đàm Lâm Kha giải ước với Minh Kỷ là vì ngài sao?” Triệu Tiềm duỗi tay nắm lấy micro của gã, đập nó xuống đất, nạt: “Mắc mớ gì tới mày!” Tên kia sững sờ, mấy kẻ trong chu vi cũng hoàn toàn ngẩn ngơ. Gã kia rất nhanh hồi phục tinh thần, bản thân bị hắn sỉ nhục nên rất tức giận bất bình. Trong vòng giải trí thì chó săn chính là ông lớn, vô số minh tinh ôm đùi phóng viên chỉ để không bị bôi đen, cũng không có ai dám đắc tội chúng, gã nhịn không được, nói: “Anh tại sao có thể mắng người!”, ngữ điệu còn đầy đắc ý: “Có tin tôi cho anh ‘tỏa sáng’ không?” Triệu Tiềm liếc mắt nhìn hắn, có chút trào phúng: “Cho tôi ‘tỏa sáng’? Cậu là phóng viên ở đâu?” Ánh mắt hắn dừng lại trên logo dán trên micro nằm chỏng chơ dưới đất, trên đó viết rõ ràng tên đài truyền hình, vì thế sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Tiểu Sở!”. Tiểu trợ lý đi theo sau vội đáp lại. “Gọi cho tổng biên tập Vương của cậu ta.” Hắn lạnh như băng: “Nói cho Vương tổng biên về thực tế hiện tại, hỏi ông ta xem nên xử lý thế nào.” Tiểu trợ lý thực sự móc điện thoại gọi cho Vương tổng biên nọ. Tên chó săn kia đầu tiên là sững sờ mất mấy giây, sau đó tái nhợt, đám chó săn còn lại cũng tự động tản ra nhường đường cho Triệu Tiềm, dù sao bây giờ tìm việc rất khó, làm sao có thể ngu ngốc tự ném bát cơm của mình đi được! Triệu Tiềm lười để ý bọn họ, hắn gấp gáp đi gặp Đàm Lâm Kha, trực tiếp vào thẳng bệnh viện. Còn tiểu trợ lý đàng hoàng nói chuyện điện thoại xong, không quên khắc phục hậu quả, quay đầu hỏi những người còn lại: “Mấy người vừa hỏi Triệu tổng của chúng tôi…” Bọn họ vội vàng xua tay: “Không có không có! Chúng tôi cái gì cũng không làm!” ————— Mọi người có ai nghi ngờ Lục Thăng với Tiểu Sở không? =)))
|
Chương 44: Hai nhà ngầm đồng ý[EXTRACT]Có chút vấn đề nên Z đẩy bộ này lên sớm ^_^ ——– Đàm Lâm Kha bị bỏng chủ yếu trên thân người, bệnh viện cuối cùng lựa chọn phương pháp chữa bệnh kết hợp, đầu tiên đưa vào phòng cách ly vô khuẩn. Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý đều không nói với Triệu Tiềm chuyện này, vì vậy hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới bệnh viện, nhưng thời gian được vào thăm đã qua từ lâu, hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn qua kính cách ly… Đàm Lâm Kha vẫn mê mang trên giường bệnh, thời gian thuốc giảm đau hoạt động vẫn chưa hết, nhìn cậu vẫn rất ổn. Nhưng tâm tình đau lòng và lo lắng của hắn không hề thuyên giảm, mà càng nhân lên bội phần. Hắn vốn tưởng có thể nói với cậu đôi ba câu, có thể nghe cậu cười nói không sao. Nhưng chỉ đứng chôn chân ngoài phòng bệnh, nhìn bên trong là một mảnh trắng bệch cùng thiết bị y tế lạnh ngắt, lòng lại càng nhiều hơn những lời muốn nói nhưng không còn sức. … Lục Thăng không cần nằm viện, không nguy hiểm như Đàm Lâm Kha, xử lý tốt vết thương liền thu dọn đồ đạc về khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này đã là đêm khuya hơn mười một giờ, Lý Nhất Minh khuyên Triệu Tiềm cùng đến khách sạn ngủ nhưng hắn không muốn đi, cố ý ở lại. Lý Nhật Minh hết cách, y biết hắn rất bướng bỉnh, bất đắc dĩ thở dài, cùng chờ với hắn. Đêm khuya ở bệnh viện, ngoại trừ nhân viên y tế thì là một mảnh quạnh quẽ. Lý Nhất Minh đi rót một cốc nước nóng, lúc trở lại nhìn được cảnh hành lang bệnh viện dài đằng đẵng trống vắng, chỉ có một mình Triệu Tiềm ngồi trên băng ghế dài, thoạt nhìn rất mệt mỏi tiều tụy nhưng vẫn chấp nhất đợi chờ. Y đột nhiên thực xúc động, cầm điện thoại lên chụp lại, tựa hồ chỉ có cách này mới có thể khiến tất cả mọi người mới cảm nhận được chờ đợi là thế nào. Cảm giác này rất kỳ quái, y sững ra một lúc, chờ đến khi sự lo lắng cho Đàm Lâm Kha trở lại, trong đầu nháy mắt nghĩ… kỳ thực đây là cơ hội tốt. Y biết đầu óc Triệu Tiềm vào những giờ phút này chắc chắn sẽ không nhớ tới những vấn đề này. Chờ đến khi hắn nghĩ ra thì cũng là lúc cậu khôi phục bình thường, có thể nhảy nhót tưng bừng thì đầu óc ông chủ Triệu mới vận hành như trơn tru. Lý Nhất Minh thấy chuyện này bản thân cứ xử lý cho tốt, đây cũng là liên quan đến danh dự của Đàm Lâm Kha, vốn là trách nhiệm công việc của y. … Không nói tới Triệu Tiềm ngồi trước phòng bệnh khổ sở chờ đợi, tin tức sự cố tại đoàn phim đang chiếm cứ toàn bộ các mặt báo. Đám người xem trò không nhịn được cảm khái… vận khí của Đàm Lâm Kha quả thực không tốt, hồi mới trở lại thì gặp sự cố trên cao, hiện tại lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Giới truyền thông không moi được tin, dưới sự uy hiếp của tiểu trợ lý cũng không dám đem những câu Triệu Tiềm nói trưng lên báo, chỉ vội vã nói ông chủ Triệu đã chạy tới phòng bệnh, khó tránh khỏi bị đám người nhàm chán phỏng đoán linh tinh. Vốn tưởng rằng sẽ không có nhiều sự chú ý hơn thì Lý Nhất Minh lấy thân phận đại diện của Lục Thăng và Đàm Lâm Kha lên tiếng xác nhận sự cố trên weibo. Lục thiên vương không quá đáng lo, Đàm Lâm Kha thì phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cho nên bộ phim này bị hoãn phát sóng vô thời hạn. Những điều chính thức đã nói xong, Lý Nhất Minh viết thêm một bài nữa. Đó chỉ là một bức ảnh đơn giản, Triệu Tiềm ngồi trên băng ghế dài tại hành lang vắng người lẳng lặng chờ đợi… Chính là hình ảnh y chụp tối đó, điện thoại của y chụp không được rõ nét như máy ảnh chuyên nghiệp, còn thêm một câu ngắn gọn. “Các người có tư cách gì đánh giá họ?” Lý Nhất Minh cũng không tỉ mỉ nói rõ ràng những gì đã xảy ra, nhưng có những người hiểu y đang nói gì, bọn họ có tư cách đánh giá ư? Suy nghĩ kỹ thì cơ hồ không có, một số người tự cho mình là có tư cách cao nhất cũng không được một trên một vạn, tiếng chất vấn vẫn cứ tồn tại nhưng so với ban đầu thì đã ít hơn. Không ít kẻ lúc đầu nghi ngờ, khiển trách, từ từ chuyển thành thương cảm, đồng cảm, những tôn trọng và yêu thương hai người từng bước được hình thành, mà Triệu Tiềm… cứ ngắc ngoải chờ đợi trong lo lắng… Triệu Tiềm cuối cùng cũng có cơ hội vào thăm Đàm Lâm Kha, tình huống đã không còn đáng lo ngại, thời gian thăm bệnh chỉ có hạn nên hai người chỉ có thể vội vàng nói mấy câu. Hắn coi như an tâm về khách sạn nghỉ ngơi, ngủ ngon lành mấy tiếng, tỉnh lại liền vội chạy tới bệnh viện. Hắn cũng không biết mình đang mang tâm tình gì, hắn không phải bác sĩ, kể cả trông giữ mấy ngày mấy đêm cũng không thể khiến thương thế của đối phương đỡ hơn, nhưng hắn cứ muốn chạy tới… ở trên xe tùy tiện dùng điện thoại lên mạng liền thấy bài đăng của Lý Nhất Minh. Lý Nhất Minh không phải nghệ sĩ, người theo đuôi không tính quá nhiều, nhưng sau khi y đăng ảnh thì được Lý Thu Hải và Lục Thăng lập tức reblogging. Chỉ sau một buổi tối đã tạo thành bão, vô số người cầu chúc Đàm Lâm Kha sớm khỏi, cũng hàng sa số người chúc phúc hai người… Triệu Tiềm đầu tiên là sững sờ một chút, rồi có chút cảm động. Hắn suy nghĩ xem có nên nói gì không, xem như là tỏ rõ tâm ý cúa bản thân nhưng nghĩ tới nghĩ lui không biết nói gì cho phải, thời điểm như này không không nên nói mấy câu thề thốt son sắt nhạt nhẽo. Cuối cùng, hắn chỉ để lại một câu trên weibo… “Trên đường tới bệnh viện, tôi không thèm để ý đến người khác nghĩ gì, cũng không cảm thấy mình làm sai.” … Nhưng khó khăn còn bày trước mặt… Đàm Lâm Kha bị thương, ông bà Đàm lập tức được đoàn làm phim thông báo. Ông bà đến bệnh viện so với Triệu Tiềm chậm hơn, trưa nay mới có mặt, đi theo còn có Đàm Sơ Chi. Triệu Tiềm vừa đến cổng viện, không khéo đụng phải nhà họ Đàm… bây giờ hắn chỉ có thể dùng hai từ lúng túng để hình dung. Ông Đàm vừa nhìn thấy hắn liền làm mặt âm trầm, cứ như một giây sau sẽ chửi ầm lên, ánh mắt bà Đàm đột ngột tránh hắn, Đàm Sơ Chi bất đắc dĩ gật đầu, xem như chào hỏi rồi đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình huống bệnh trạng của em trai. Anh cũng là bác sĩ, về vấn đề này xem như có chút hiểu biết, bác sĩ dự đoán một tuần sau cả người cậu phần lớn sẽ đóng vẩy, chỉ có điều đại bộ phận bị bỏng và lan cả lên mặt. Đàm Lâm Kha là nghệ sĩ, là nhân vật của công chúng, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến sự nghiệp. Sau đó ông còn nói: “Nhưng hiện tại công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, chờ khỏi hẳn rồi động chạm dao kéo liền không phải lo.” Đàm Sơ Chi gật đầu tỏ ra hiểu rõ, nhưng Triệu Tiềm đứng bên cạnh, nghe bác sĩ nói vậy, mặt lập xức xạm lại: “Phẫu cái gì mà phẫu chứ, rất có hại cho sức khỏe!”. Ông Đàm quay đầu nhìn hắn, thần sắc có chút kỳ quái nhưng hắn không hề hay biết. Hắn còn lâu mới chịu để dao kéo động đến Đàm Lâm Kha, giải phẫu thẩm mỹ cũng rất nguy hiểm, huống hồ từ lâu hắn đã có chủ ý, kể cả cậu có thành dạng gì thì hắn có thể nuôi cậu cả đời. … Một tuần sau, Đàm Lâm Kha được chuyển vào phòng bệnh bình thường, đại đa số các vết bỏng đã kết vảy, chỉ có vết thương bỏng hai, ba độ ở trên cánh tay vẫn quấn một lớp băng gạc dày, sinh hoạt thường ngày có chút bất tiện. Triệu Tiềm không phải người nhà cậu, huống hồ nhà họ Đàm đường hoàng có mặt, Đàm Sơ Chi còn xin nghỉ để chăm sóc cậu, ông bà Đàm càng thêm che chở. Cũng may ông chủ Triệu được cái da mặt dày, dưới cái nhìn kỳ quái của ông bà thường xuyên ra vào bệnh viện, hận không thể ôm đồm hết công việc sinh hoạt của cậu. Mà vướng cậu đang trị liệu, sợ tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình nên ông bà Đàm không nảy sinh khó khăn với Triệu Tiềm. Hắn cũng đoán hai cụ có ý này, trong ngoài phối hợp, cũng gặp không ít chuyện phiền toái. Về sau muốn tránh phóng viên nên chuyện viện cho Đàm Lâm Kha, Triệu Tiềm thẳng thắn ôm mọi việc vào mình, hắn cho tiểu trợ lý chuẩn bị mọi thứ chu đáo, tiền thuốc thang cũng tự bỏ. Ông Đàm nghiêm mặt muốn từ chối nhưng cũng chịu, nói mấy câu chuẩn bị phát sinh tranh chấp với hắn. Nhưng không ngờ mỗi lần song phương nổ ra không khí giương cung bạt kiếm, chuẩn bị bộc phát thì Đàm Sơ Chi vừa vặn đẩy xe Đàm Lâm Kha ngồi đi ngang qua, cùng nói chuyện nên ông Đàm đành phải nín nhịn tức giận. Ông Đàm kể cả có tỉnh táo, chỉ sợ cũng không ngờ rằng con lớn nhà mình đã nương nhờ phe địch, mà sự chăm sóc của hắn đối với gia đình cậu cũng đã được bà Triệu để vào mắt. Phụ nữ rốt cuộc là động vật sống tình cảm, bà lúc đầu thấy tình cảm hai người là trò khôi hài, là do con trai mình bị giới giải trí ô uế tiêm nhiễm thói quen xấu. Nhưng sau mấy ngày quan sát, hai đứa nó không phải bệnh hoạn như bà từng nghĩ, càng châm chọc là, bỏ qua những thường luân đạo lý, bà cam thấy hai đứa yêu nhau không khác người bình thường. Hai đứa hiểu, tôn trọng, bao dung, chẳng khác gì tình yêu phổ thông. Những lời chúc phúc trên weibo đã thành thủy triều, Triệu Tiềm không muốn giấu tình cảm của mình, từng giọt từng giọt ngôn ngữ giản dị nhưng không che dấu được tình cảm dạt dào. Hắn không thèm để ý quan điểm cùng cái nhìn của người khác, họ có quyền giữ cái nhìn của họ, hắn và cậu cũng tự nhiên có quyền không để ý tới lời mắng chửi của đám người đó. Hai người là nhân vật của công chúng, nhưng vẫn chỉ là người bình thường. Phần lớn mọi người đều lựa chọn cách lý giải của riêng mình, những tiếng mắng dị tính, biến thái tràn ngập bên tai, có người thương tâm bọn họ, nói áp lực xã hội quá lớn. Triệu Tiềm cuối cùng rõ ràng một đạo lý, đây chính là sự bao dung của của xã hội tân tiếng. Áp lực từ xã hội là tự mình rước vào, hắn không thèm để ý thì liền không có áp lực. Thái độ của nhà họ Đàm dần chuyển thành ngầm đồng ý, mà Triệu Tiềm thấy kỳ quái nhất là vẫn chưa thấy phản ứng gì từ ông già nhà mình. Hắn cảm thấy với tính khí của ông thì đã sớm có hành động rồi. Dù sao cách suy nghĩ của hào môn vọng tộc khác với gia đình bình thường, chỉ có điều tình thế hiện nay cực kỳ tốt đẹp, vẫn chưa nghĩ ra đức vua sẽ làm trò gì.
|