Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
|
|
Chương 52: Song nhân hành[EXTRACT]Ngày thứ hai hai người ngồi xe đi Lệ Giang. Mấy năm gần đây bởi vì phát triển du lịch, Lệ Giang trên thực tế đã trở thành một thành phố thương mại hóa ở mức độ cao, cơ bản không cần đặc biệt chuẩn bị cái gì, mang theo tiền và người đi là đủ rồi. Khách sạn Lệ Giang và nhà hàng đều cùng công ty du lịch gắn kết với nhau, sẽ cung cấp một sự phục vụ dây chuyền tốt nhất,gần như không cần tự mình phải hao tổn tâm trí. Lục Hiên ở phương diện chỗ ở có yêu cầu luôn rất cao, cho nên hắn quyết đoán vứt bỏ khách sạn bình dân, phòng đặt phải là khách sạn cấp năm sao cùng phòng tổng thống. Nhà nghỉ này đem đặc sắc của sự cổ xưa cùng xa hoa của hiện đại kết hợp hoàn mỹ, cả nhà nghỉ giống như một hình ảnh Lệ Giang thu nhỏ, cho dù chỉ đợi ở nhà nghỉ không đi đâu cả, cũng đã rất thích ý rồi, không phụ cái tên ” Độ giả tửu ***”. (L: chả biết cái tên này có nghĩa gì mn?) Sau khi xuống xe, liền có xe của nhà nghỉ tới đón. Tới phòng buông hành lý xuống, hai người an vị trên xe nhà nghỉ sắp xếp thẳng tiến đến Đại Nghiên cổ thành. Đường phố cổ thành phức tạp, người bình thường cho dù cầm bản đồ cũng khó có thể tra được bản thân đang ở nơi nào, huống hồ là Mục Xán vốn chính là một người mù đường. Cũng may đầu óc của thiên tài Lục Hiên rất hữu dụng, Mục Xán một mực đi theo hắn là ổn, tóm lại là không lạc đi đâu được. Cả một ngày các địa phương khác hai người đều không đi, phần lớn thời gian đều dùng ở việc thể nghiệm mỹ thực cổ thành. Mục Xán đối với thức ăn không quan trọng, nhưng Lục Hiên tuyệt đối là một tên ham ăn. Ngoài mỹ thực ra, cửa hàng mua sắm ở cổ thành cũng rất nhiều, hàng hóa rực rỡ đủ loại khiến người ta không thể xem hết. Trên thực tế ở loại địa phương này mua đồ cần đòi hỏi có thực lực mặc cả nhất định, bởi vì phần lớn hàng hóa đều hét giá rất cao. Người có kỹ xảo cao lúc trả giá sẽ trực tiếp chém giảm xuống được một nửa, thế nhưng hai người Lục Hiên và Mục Xán rõ ràng sẽ không biết những thứ này, cho nên một đường đi qua, Lục Hiên quả thực đã thành một người coi tiền như rác tiêu chuẩn trong mắt những nhà buôn trên phố. Trong một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Lục Hiên nhìn trúng một khối phù điêu Ưu ma chiến thần. Loại phù điêu thủ công nhỏ bé này, chợ thông thường giá cũng khoảng ba, bốn trăm đồng, mà lưu hành trong nghề lại báo giá lên tới gần tám trăm tới một nghìn, để một khoảng chém giá mặc cả lớn cho khách du lịch. Khi chủ cửa hàng báo giá ra, thực tế hắn đã làm tốt chuẩn bị cùng Lục Hiên mặc cả qua lại. Nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là, Lục Hiên sau khi nghe thấy báo giá lại không chút do dự trả tiền, khiến cho một thân máu nóng của chủ tiệm toàn bộ không có cơ hội sử dụng, lúc đó cũng không phản ứng lại, vẫn là một tiểu phục vụ sinh trong cửa hàng tương đối lanh lợi, tiếp nhận thẻ của Lục Hiên bắt chuyện hắn đi tính tiền. Mục Xán cuối cùng cảm thấy bộ dáng xài tiền của Lục Hiên làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, có điều vừa nghĩ đến xuất thân của hắn, liền thoải mái. Người này, mấy năm gần đây chỉ là mình hắn chơi đùa đầu tư có lẽ cũng buôn bán lời không ít, khỏi cần phải nói đến còn có tiền tiêu vặt cha mẹ hắn cho. Lúc đi, bởi vì được lãi lớn, chủ tiệm tặng thêm cho Lục Hiên rất nhiều đồ chơi nhỏ, hai bên đều đại vui vẻ. Thực ra bất kể chỗ nào ở cổ thành, hầu như đều là rập theo một khuôn, kiến trúc phục cổ, trang trí hiện đại,đủ loại phố chợ buôn bán, đủ loại chen chúc. Mục Xán ghét nhất bị chen chúc, hơn nữa còn có chút say rượu, ở cổ thành đi không đến nửa ngày đã mệt mỏi, đầu óc choáng váng. Đi khắp các phố, Mục Xán quả thực là mệt đến không còn hơi sức, Lục Hiên không thể làm gì khác đành phải tìm một quán bar ngoài trời kéo cậu cùng ngồi nghỉ. Lục Hiên gọi phục vụ mang một cốc nước ép hoa quả một ly rượu, cười đem nước hoa quả đưa cho Mục Xán, nói: “Mệt muốn chết rồi đi,tiểu Xán? Uống cốc nước hoa quả bổ sung năng lượng.” Mục Xán nhận lấy “ừng ực ừng ực” uống liền một lúc. “Tiểu ngốc qua, khát thành như vậy sao không nói? Ở dọc đường cũng có thể mua đồ uống a.” “Người nhiều lắm.” Mục Xán lau miệng nói, ngụ ý tự nhiên là không muốn dừng lại để bị người chen. Lục Hiên cười đem khăn ăn cho cậu: “Ngươi nha, thực sự là không có biện pháp.” Mục Xán tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn người đi tới đi lui ven đường, cau mày nói: “Ở đây cùng Đại Lý không khác gì nhau, đầy rẫy tất cả đều là khu buôn bán kiến trúc giả cổ.” Lục Hiên dùng cây tăm xiên một miếng tuyết đào đã cắt sẵn hướng miệng cậu đưa tới, cười xán lạn đến có thể đẹp ngang ánh nắng, “Bằng không thì sao? Ngươi muốn ở chỗ này thể nghiệm văn hóa dân tộc của người Nạp tây sao? ha ha a…..” Mục Xán vừa cắn tuyết đào vừa nói: “Không phải thế thì chúng ta nghìn dặm xa xôi đến đây làm cái gì?” “Tiểu ngốc qua, ngươi cho là ở đây đều là người dân bản xứ Lệ Giang hay sao? Đã sớm không còn bao nhiêu.” “Là như thế này sao? Ai, mệt mỏi quá,mùi thương mại hóa quá nồng rồi.” Mục Xán lời ít ý nhiều bình luận, dựa vào ghế một bộ dáng không muốn chuyển động nữa. “Tiểu sâu lười.” Lục Hiên nhìn hắn cười, ánh mắt ôn nhu, “Nhưng mà ở đây đích thật là cùng với đi dạo phố buôn bán thông thường không khác mấy….Ân, dù sao cũng đã thu hoạch được khá nhiều, không bằng hôm nay chúng ta quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi sớm một chút đi?” Mục Xán hữu khí vô lực mà đáp: “Hiện tại không muốn động.” “Vậy ngồi thêm một lúc.” Lục Hiên đem hoa quả và bánh ngọt đều đẩy tới trước mặt cậu, “Tới, ăn nhiều chút bổ sung thể lực.” Mục Xán chán ghét mà nói: “Hôm nay cả ngày đều ăn.” “Bởi vì ngươi là một tiểu tham ăn nha.” Lục Hiên đưa tay vuốt lên khuôn mặt cậu. Sắc mặt Mục Xán đỏ ửng mà quát khẽ: “Đây là ngoài đường!” “Ta biết.” Lục Hiên lập tức đáp lại, “Nhưng mà dù sao cũng không có ai quen biết.” Mục Xán vứt một ánh mắt xem thường, uống nước trái cây không để ý tới hắn. Mặc dù mệt chết đi, nhưng buổi tối Lục Hiên vẫn kéo Mục Xán đi quán bar “Cưỡi ngựa chạy ngàn dặm” rất nổi tiếng ở Lệ Giang. Bên trong chủ yếu là ca múa dân tộc, các vũ công người Nạp Tây, Tang, Di, Thái, Bạch vv hơn chục dân tộc cùng nhiệt tình dâng trào, ngồi ở bên trong vừa uống vừa xem biểu diễn, cảm giác không kém đi dạo cổ thành. Có điều thấy phân nửa thời gian, Mục Xán đều mệt đến ngủ mất, cuối cùng vẫn là Lục Hiên đem cậu ôm lên xe taxi, một màn này lúc đó nếu không phải là do bóng đêm dày đặc, sợ rằng cũng khiến cho người vây xem rồi. Thế là ngày thứ hai ở Lệ Giang, hai người cùng không đi đâu, ngồi ở đình viện bên ngoài kéo đàn, uống trà, đọc sách, ngắm mây trời… Mục Xán mấy ngày nay xác thực là chơi đến mệt mỏi, ngồi một lúc đã buồn ngủ, ở trên ghế ngoài đình viện không bao lâu liền nằm xuống, chờ Lục Hiên kéo xong mấy khúc quay đầu lại nhìn cậu, cậu đã cùng Chu Công đi được nước cờ nào rồi. Lục Hiên cười lắc đầu, buông đàn xuống, ôm lấy cậu đi vào phòng. Phòng ở đây bài trí vô cùng cổ kính, nhưng giường lại rất hiện đại, vô cùng thoải mái, ngay cả áo ngủ cũng là loại vô cùng mềm mại. Sau khi đem Mục Xán thả xuống giường, Lục Hiên ôm cậu cùng nhau nằm một hồi, ngay cả hắn cũng có chút buồn ngủ, nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, liền dứt khoát cởi quần áo tiến vào ổ chăn cùng Mục Xán mỹ mỹ mà ngủ một giấc qua trưa, khi tỉnh lại, trời đều đã tối rồi. Ngày mai hai người sắp xếp lộ trình là đi Ngọc Long Tuyết Sơn. Mùa đông Ngọc Long Tuyết Sơn tráng lệ, không khí lạnh đều bị núi tuyết ngăn trở hình thành cảnh tuyết rơi quy mô lớn, cũng bởi vậy, Lệ Giang cổ thành mới có thể bốn mùa như xuân, ngay cả mùa đông cũng rất ấm áp. Mặc dù khí hậu Lệ Giang hợp lòng người, nhưng trên núi tuyết cũng vẫn phải có áo chống lạnh, bởi vì trên đỉnh núi rất lạnh, hơn nữa gió mùa đông cũng rất lớn. Ở trên núi tuyết chỗ mua vé có nơi chuyên cho thuê áo lông, nhưng nếu như để Mục Xán có chút bệnh sạch sẽ mặc loại quần áo này hắn đại để sẽ thà rằng đông chết còn hơn. Cho nên Lục Hiên rất có dự kiến mà chuẩn bị hai bộ áo lông. Hai bộ áo lông này kiểu dáng giống nhau, chỉ khác màu, hai người mặc ở xa nhìn giống như sinh đôi, nhìn gần …..lại giống như người yêu. Mục Xán tự nhiên sẽ không hiểu dụng tâm của Lục Hiên,cậu đối với phương diện này trước nay đều rất trì độn, cậu chẳng qua là đối với mấy trang phục như khăn quàng cổ, mũ nón hay găng tay rất không quen. Phải biết rằng trước kia mặc dù là trời đông giá rét, cậu cũng rất ít khi mặc đồ đông ấm, mà hiện tại thoáng cái đã bị gói thành gấu bắc cực, nếu không có Lục Hiên kiên trì, cậu thật đúng là muốn cởi ra. Lục Hiên nhìn bộ dạng Mục Xán một đường đều bĩu môi không khỏi buồn cười: “Tiểu ngốc qua, đi lên ngươi sẽ biết lạnh.” “Vậy chính ngươi sao lại không mặc nhiều như vậy?” Mục Xán vẫn đối với sự đối đãi khác biệt của Lục Hiên có chút không hài lòng. “Ai, không phải chỉ ít hơn ngươi cái bao tay thôi sao, ta đây là vì thuận tiện chụp ảnh.” Lục Hiên cười, đưa tay niết khuôn mặt cậu thứ duy nhất còn lộ ở ngoài, “Thực sự là một tiểu hài tử a, ngay cả tức giận biểu tình cũng đáng yêu như thế.” Mục Xán trừng hắn, “Dài dòng, không được niết ta.” Lục Hiên chỉ cảm thấy vẻ mặt cậu trừng người đều đủ phong tình hơn bất cứ nữ nhân nào, thật hận không thể lập tức ôm lấy cậu hôn nồng nhiệt. Cũng may hắn còn không có mất đi lý trí, rốt cuộc vẫn nhịn được xuống, nếu không khẳng định sẽ trở thành tin thời sự địa phương ngày thứ hai. Mục Xán bị nụ cười của hắn làm cho nổi da gà, dứt khoát quay đầu không nhìn tới hắn. Lúc đi tới nơi, hai người ngồi xe du lịch và cáp treo. Trong cáp treo, có thể thấy ánh dương xa xa chiếu xuống khúc xạ trên sông băng hiện ra màu sắc mỹ lệ. Máy ảnh của Lục Hiên bắt đầu từ trên cáp treo chưa từng dừng chụp, mặc dù Ngọc Long Tuyết Sơn cũng không phải là núi tuyết đầu tiên hắn từng nhìn thấy, nhưng vẫn gây cho hắn rung động mãnh liệt. Loại cảm giác bắt nguồn từ thiên nhiên hùng vĩ mà thần thánh này, bất cứ một tấm ảnh nào cũng không thể phục chế lại được.
|
Chương 52: Song nhân hành[EXTRACT]Ngày thứ hai hai người ngồi xe đi Lệ Giang. Mấy năm gần đây bởi vì phát triển du lịch, Lệ Giang trên thực tế đã trở thành một thành phố thương mại hóa ở mức độ cao, cơ bản không cần đặc biệt chuẩn bị cái gì, mang theo tiền và người đi là đủ rồi. Khách sạn Lệ Giang và nhà hàng đều cùng công ty du lịch gắn kết với nhau, sẽ cung cấp một sự phục vụ dây chuyền tốt nhất,gần như không cần tự mình phải hao tổn tâm trí. Lục Hiên ở phương diện chỗ ở có yêu cầu luôn rất cao, cho nên hắn quyết đoán vứt bỏ khách sạn bình dân, phòng đặt phải là khách sạn cấp năm sao cùng phòng tổng thống. Nhà nghỉ này đem đặc sắc của sự cổ xưa cùng xa hoa của hiện đại kết hợp hoàn mỹ, cả nhà nghỉ giống như một hình ảnh Lệ Giang thu nhỏ, cho dù chỉ đợi ở nhà nghỉ không đi đâu cả, cũng đã rất thích ý rồi, không phụ cái tên ” Độ giả tửu ***”. (L: chả biết cái tên này có nghĩa gì mn?) Sau khi xuống xe, liền có xe của nhà nghỉ tới đón. Tới phòng buông hành lý xuống, hai người an vị trên xe nhà nghỉ sắp xếp thẳng tiến đến Đại Nghiên cổ thành. Đường phố cổ thành phức tạp, người bình thường cho dù cầm bản đồ cũng khó có thể tra được bản thân đang ở nơi nào, huống hồ là Mục Xán vốn chính là một người mù đường. Cũng may đầu óc của thiên tài Lục Hiên rất hữu dụng, Mục Xán một mực đi theo hắn là ổn, tóm lại là không lạc đi đâu được. Cả một ngày các địa phương khác hai người đều không đi, phần lớn thời gian đều dùng ở việc thể nghiệm mỹ thực cổ thành. Mục Xán đối với thức ăn không quan trọng, nhưng Lục Hiên tuyệt đối là một tên ham ăn. Ngoài mỹ thực ra, cửa hàng mua sắm ở cổ thành cũng rất nhiều, hàng hóa rực rỡ đủ loại khiến người ta không thể xem hết. Trên thực tế ở loại địa phương này mua đồ cần đòi hỏi có thực lực mặc cả nhất định, bởi vì phần lớn hàng hóa đều hét giá rất cao. Người có kỹ xảo cao lúc trả giá sẽ trực tiếp chém giảm xuống được một nửa, thế nhưng hai người Lục Hiên và Mục Xán rõ ràng sẽ không biết những thứ này, cho nên một đường đi qua, Lục Hiên quả thực đã thành một người coi tiền như rác tiêu chuẩn trong mắt những nhà buôn trên phố. Trong một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Lục Hiên nhìn trúng một khối phù điêu Ưu ma chiến thần. Loại phù điêu thủ công nhỏ bé này, chợ thông thường giá cũng khoảng ba, bốn trăm đồng, mà lưu hành trong nghề lại báo giá lên tới gần tám trăm tới một nghìn, để một khoảng chém giá mặc cả lớn cho khách du lịch. Khi chủ cửa hàng báo giá ra, thực tế hắn đã làm tốt chuẩn bị cùng Lục Hiên mặc cả qua lại. Nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là, Lục Hiên sau khi nghe thấy báo giá lại không chút do dự trả tiền, khiến cho một thân máu nóng của chủ tiệm toàn bộ không có cơ hội sử dụng, lúc đó cũng không phản ứng lại, vẫn là một tiểu phục vụ sinh trong cửa hàng tương đối lanh lợi, tiếp nhận thẻ của Lục Hiên bắt chuyện hắn đi tính tiền. Mục Xán cuối cùng cảm thấy bộ dáng xài tiền của Lục Hiên làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, có điều vừa nghĩ đến xuất thân của hắn, liền thoải mái. Người này, mấy năm gần đây chỉ là mình hắn chơi đùa đầu tư có lẽ cũng buôn bán lời không ít, khỏi cần phải nói đến còn có tiền tiêu vặt cha mẹ hắn cho. Lúc đi, bởi vì được lãi lớn, chủ tiệm tặng thêm cho Lục Hiên rất nhiều đồ chơi nhỏ, hai bên đều đại vui vẻ. Thực ra bất kể chỗ nào ở cổ thành, hầu như đều là rập theo một khuôn, kiến trúc phục cổ, trang trí hiện đại,đủ loại phố chợ buôn bán, đủ loại chen chúc. Mục Xán ghét nhất bị chen chúc, hơn nữa còn có chút say rượu, ở cổ thành đi không đến nửa ngày đã mệt mỏi, đầu óc choáng váng. Đi khắp các phố, Mục Xán quả thực là mệt đến không còn hơi sức, Lục Hiên không thể làm gì khác đành phải tìm một quán bar ngoài trời kéo cậu cùng ngồi nghỉ. Lục Hiên gọi phục vụ mang một cốc nước ép hoa quả một ly rượu, cười đem nước hoa quả đưa cho Mục Xán, nói: “Mệt muốn chết rồi đi,tiểu Xán? Uống cốc nước hoa quả bổ sung năng lượng.” Mục Xán nhận lấy “ừng ực ừng ực” uống liền một lúc. “Tiểu ngốc qua, khát thành như vậy sao không nói? Ở dọc đường cũng có thể mua đồ uống a.” “Người nhiều lắm.” Mục Xán lau miệng nói, ngụ ý tự nhiên là không muốn dừng lại để bị người chen. Lục Hiên cười đem khăn ăn cho cậu: “Ngươi nha, thực sự là không có biện pháp.” Mục Xán tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn người đi tới đi lui ven đường, cau mày nói: “Ở đây cùng Đại Lý không khác gì nhau, đầy rẫy tất cả đều là khu buôn bán kiến trúc giả cổ.” Lục Hiên dùng cây tăm xiên một miếng tuyết đào đã cắt sẵn hướng miệng cậu đưa tới, cười xán lạn đến có thể đẹp ngang ánh nắng, “Bằng không thì sao? Ngươi muốn ở chỗ này thể nghiệm văn hóa dân tộc của người Nạp tây sao? ha ha a…..” Mục Xán vừa cắn tuyết đào vừa nói: “Không phải thế thì chúng ta nghìn dặm xa xôi đến đây làm cái gì?” “Tiểu ngốc qua, ngươi cho là ở đây đều là người dân bản xứ Lệ Giang hay sao? Đã sớm không còn bao nhiêu.” “Là như thế này sao? Ai, mệt mỏi quá,mùi thương mại hóa quá nồng rồi.” Mục Xán lời ít ý nhiều bình luận, dựa vào ghế một bộ dáng không muốn chuyển động nữa. “Tiểu sâu lười.” Lục Hiên nhìn hắn cười, ánh mắt ôn nhu, “Nhưng mà ở đây đích thật là cùng với đi dạo phố buôn bán thông thường không khác mấy….Ân, dù sao cũng đã thu hoạch được khá nhiều, không bằng hôm nay chúng ta quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi sớm một chút đi?” Mục Xán hữu khí vô lực mà đáp: “Hiện tại không muốn động.” “Vậy ngồi thêm một lúc.” Lục Hiên đem hoa quả và bánh ngọt đều đẩy tới trước mặt cậu, “Tới, ăn nhiều chút bổ sung thể lực.” Mục Xán chán ghét mà nói: “Hôm nay cả ngày đều ăn.” “Bởi vì ngươi là một tiểu tham ăn nha.” Lục Hiên đưa tay vuốt lên khuôn mặt cậu. Sắc mặt Mục Xán đỏ ửng mà quát khẽ: “Đây là ngoài đường!” “Ta biết.” Lục Hiên lập tức đáp lại, “Nhưng mà dù sao cũng không có ai quen biết.” Mục Xán vứt một ánh mắt xem thường, uống nước trái cây không để ý tới hắn. Mặc dù mệt chết đi, nhưng buổi tối Lục Hiên vẫn kéo Mục Xán đi quán bar “Cưỡi ngựa chạy ngàn dặm” rất nổi tiếng ở Lệ Giang. Bên trong chủ yếu là ca múa dân tộc, các vũ công người Nạp Tây, Tang, Di, Thái, Bạch vv hơn chục dân tộc cùng nhiệt tình dâng trào, ngồi ở bên trong vừa uống vừa xem biểu diễn, cảm giác không kém đi dạo cổ thành. Có điều thấy phân nửa thời gian, Mục Xán đều mệt đến ngủ mất, cuối cùng vẫn là Lục Hiên đem cậu ôm lên xe taxi, một màn này lúc đó nếu không phải là do bóng đêm dày đặc, sợ rằng cũng khiến cho người vây xem rồi. Thế là ngày thứ hai ở Lệ Giang, hai người cùng không đi đâu, ngồi ở đình viện bên ngoài kéo đàn, uống trà, đọc sách, ngắm mây trời… Mục Xán mấy ngày nay xác thực là chơi đến mệt mỏi, ngồi một lúc đã buồn ngủ, ở trên ghế ngoài đình viện không bao lâu liền nằm xuống, chờ Lục Hiên kéo xong mấy khúc quay đầu lại nhìn cậu, cậu đã cùng Chu Công đi được nước cờ nào rồi. Lục Hiên cười lắc đầu, buông đàn xuống, ôm lấy cậu đi vào phòng. Phòng ở đây bài trí vô cùng cổ kính, nhưng giường lại rất hiện đại, vô cùng thoải mái, ngay cả áo ngủ cũng là loại vô cùng mềm mại. Sau khi đem Mục Xán thả xuống giường, Lục Hiên ôm cậu cùng nhau nằm một hồi, ngay cả hắn cũng có chút buồn ngủ, nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, liền dứt khoát cởi quần áo tiến vào ổ chăn cùng Mục Xán mỹ mỹ mà ngủ một giấc qua trưa, khi tỉnh lại, trời đều đã tối rồi. Ngày mai hai người sắp xếp lộ trình là đi Ngọc Long Tuyết Sơn. Mùa đông Ngọc Long Tuyết Sơn tráng lệ, không khí lạnh đều bị núi tuyết ngăn trở hình thành cảnh tuyết rơi quy mô lớn, cũng bởi vậy, Lệ Giang cổ thành mới có thể bốn mùa như xuân, ngay cả mùa đông cũng rất ấm áp. Mặc dù khí hậu Lệ Giang hợp lòng người, nhưng trên núi tuyết cũng vẫn phải có áo chống lạnh, bởi vì trên đỉnh núi rất lạnh, hơn nữa gió mùa đông cũng rất lớn. Ở trên núi tuyết chỗ mua vé có nơi chuyên cho thuê áo lông, nhưng nếu như để Mục Xán có chút bệnh sạch sẽ mặc loại quần áo này hắn đại để sẽ thà rằng đông chết còn hơn. Cho nên Lục Hiên rất có dự kiến mà chuẩn bị hai bộ áo lông. Hai bộ áo lông này kiểu dáng giống nhau, chỉ khác màu, hai người mặc ở xa nhìn giống như sinh đôi, nhìn gần …..lại giống như người yêu. Mục Xán tự nhiên sẽ không hiểu dụng tâm của Lục Hiên,cậu đối với phương diện này trước nay đều rất trì độn, cậu chẳng qua là đối với mấy trang phục như khăn quàng cổ, mũ nón hay găng tay rất không quen. Phải biết rằng trước kia mặc dù là trời đông giá rét, cậu cũng rất ít khi mặc đồ đông ấm, mà hiện tại thoáng cái đã bị gói thành gấu bắc cực, nếu không có Lục Hiên kiên trì, cậu thật đúng là muốn cởi ra. Lục Hiên nhìn bộ dạng Mục Xán một đường đều bĩu môi không khỏi buồn cười: “Tiểu ngốc qua, đi lên ngươi sẽ biết lạnh.” “Vậy chính ngươi sao lại không mặc nhiều như vậy?” Mục Xán vẫn đối với sự đối đãi khác biệt của Lục Hiên có chút không hài lòng. “Ai, không phải chỉ ít hơn ngươi cái bao tay thôi sao, ta đây là vì thuận tiện chụp ảnh.” Lục Hiên cười, đưa tay niết khuôn mặt cậu thứ duy nhất còn lộ ở ngoài, “Thực sự là một tiểu hài tử a, ngay cả tức giận biểu tình cũng đáng yêu như thế.” Mục Xán trừng hắn, “Dài dòng, không được niết ta.” Lục Hiên chỉ cảm thấy vẻ mặt cậu trừng người đều đủ phong tình hơn bất cứ nữ nhân nào, thật hận không thể lập tức ôm lấy cậu hôn nồng nhiệt. Cũng may hắn còn không có mất đi lý trí, rốt cuộc vẫn nhịn được xuống, nếu không khẳng định sẽ trở thành tin thời sự địa phương ngày thứ hai. Mục Xán bị nụ cười của hắn làm cho nổi da gà, dứt khoát quay đầu không nhìn tới hắn. Lúc đi tới nơi, hai người ngồi xe du lịch và cáp treo. Trong cáp treo, có thể thấy ánh dương xa xa chiếu xuống khúc xạ trên sông băng hiện ra màu sắc mỹ lệ. Máy ảnh của Lục Hiên bắt đầu từ trên cáp treo chưa từng dừng chụp, mặc dù Ngọc Long Tuyết Sơn cũng không phải là núi tuyết đầu tiên hắn từng nhìn thấy, nhưng vẫn gây cho hắn rung động mãnh liệt. Loại cảm giác bắt nguồn từ thiên nhiên hùng vĩ mà thần thánh này, bất cứ một tấm ảnh nào cũng không thể phục chế lại được.
|
Chương 53: Ta thích ngươi[EXTRACT]Xuống xe, hai người tiếp tục đi lên, không lâu sau thì đi qua một hành lang treo đầy ước nguyện. Lục Hiên cười nói với Mục Xán: “Tiểu Xán, truyền thuyết kể rằng Ngọc Long Tuyết Sơn là thần núi của tộc Nạp tây cùng dân cư bản địa nơi đây, là một tòa thánh sơn trong cảm nhận của người Nạp Tây cùng các dân tộc Lệ Giang, rất linh nga, nếu như đem hai tay đặt trước trán cầu nguyện có thể trở thành sự thật, có muốn thử xem hay không?” Mục Xán không hiểu phong tình không chút do dự cự tuyệt: “Lời nói vô căn cứ, không muốn.” “Ai, dù sao cũng chỉ là chơi đùa thôi mà!” “Không có hứng thú.” “Ha ha….” Lục Hiên lắc đầu bật cười. Sau khi ở trên đỉnh núi cảm thụ, hai người bắt đầu đi xuống, đi tới kỳ cảnh nổi tiếng của Ngọc Long Tuyết Sơn —– Sông Bạch Thủy. Nước ở nơi đây mỹ lệ đến khiến người ta khó tin, rất nhiều du khách đều coi nó trở thành nước thánh, nhao nhao cầm bình nước khoáng xuống dưới lấy nước, cũng không biết có phải muốn mang về cúng hay không nữa. “Tiểu Xán, có muốn mang một chút về không?” “Trên máy bay không phải không cho mang chất lỏng sao.” “Ngốc, ở nhà nghỉ đã có thể dùng hết, còn cần giữ đến lên máy bay sao?” “Nga, vậy tùy ngươi.” “Ai, nhìn ngươi sao lại chả có hứng thú gì thế, quên đi, chúng ta cũng chỉ nhìn xem đi.” “Tùy ngươi.” Đi qua sông Bạch Thủy, chính là Lam Nguyệt cốc. Thấy Lam Nguyệt cốc, lập tức có thể khiến người ta liên tưởng đến Dao trì tiên cảnh. Lục Hiên hưng phấn mà mở máy ảnh đẩy Mục Xán, “Tiểu Xán, đi qua kia một chút, ta giúp ngươi chụp ảnh.” “Ách, từ bỏ đi.” “Vì sao không được?” “Không thích chụp.” “Đứa ngốc, đi du lịch sao lại có thể không chụp ảnh kỷ niệm, nhanh lên một chút, đừng mè nheo……” “Rất ngốc….” “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, qua đi qua đi.” Lục Hiên đẩy cậu, cậu không tình nguyện mà đi qua, vẫn là lấy cái bộ mặt than kia quay về phía ống kính. Lục Hiên đã điều chỉnh xong tiêu cự, từ trong ống kính nhìn nhìn mặt cậu, lại dời máy ảnh sang trái phải mà chỉ huy: “Đi qua một tí, lại đi qua một chút….Tiểu Xán, cười cười đi….” Mục Xán nhìn không được mà nói: “Nhanh lên một chút a….Được chưa?” “Cười một cái, cười một cái!” Lục Hiên giục cậu, “Đừng bĩu môi như tiểu hài tử nha!” “Dài dòng.” Mục Xán khó chịu mà trừng mắt hắn. “Ai, đó chính là rất giống tiểu hài tử a, không tin ngươi qua đây nhìn xem.” ... Dọc đường đi, Lục Hiên đi ở bên cạnh Mục Xán, càng không ngừng càu nhàu, mà Mục Xán thì lại cứ câu được câu không mà đáp lại. Nếu như nghe thấy nội dung, nhất định sẽ cho rằng Lục Hiên đầu phát sốt, nhưng trên thực tế, Mục Xán vui vẻ trong lòng cũng tuyệt không thua kém gì Lục Hiên, chỉ là cậu trước nay mặt than, cho nên mới có vẻ hơi lãnh đạm mà thôi. “Có mệt hay không?” “Khá tốt.” Lục Hiên thân mật mà sờ sờ lên mũ Mục Xán, cùng cậu sóng vai mà trở về. Hắn thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn sườn mặt của cậu, tự đáy lòng cảm thấy hạnh phúc. Tuy Mục Xán cười cũng không nhiều, nhưng hắn có thể từ cước bộ nhẹ nhàng cùng ánh sáng ngẫu nhiên sáng lên trong mắt cậu cảm thụ được vui thích của cậu, hắn bởi vì sự vui vẻ của cậu mà càng hạnh phúc hơn. Đường xuống núi có chút dốc, rất nhiều du khách mệt mỏi đều đang dìu nhau đi. Lục Hiên phân vân trong chốc lát, thử thăm dò nắm lấy tay Mục Xán. Mục Xán có hơi giật mình mà nhìn hắn một cái, nhưng cũng không biểu lộ bất cứ khó chịu gì, ngược lại, môi cậu thậm chí còn hơi lộ ý cười. Lục Hiên hưng phấn mà nắm tay cậu, một mạch mà đi. Mặc dù xác thực mà nói, hai người tay trong tay khi đó còn cách cái bao tay, nhưng có thể quang minh chính đại như thế mà nắm tay Mục Xán, đã đủ làm hắn thỏa mãn rồi. Sau khi đi một đoạn, Mục Xán đột nhiên từ trong tay Lục Hiên giãy ra, trong lòng Lục Hiên một trận mất mát, đang muốn nói, đã thấy Mục Xán rất nhanh cởi cái bao tay bên trái ra, lại nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, chặt chẽ nắm lấy. Lục Hiên chân chính nở nụ cười, trên mặt một mảnh dương quang sáng lạn, quay đầu nhìn Mục Xán một lúc lâu, thật hận không thể hô to với sơn lâm mênh mông: Ta rất hạnh phúc! Ta hiện tại rất hạnh phúc! Bởi vì quá mức kích động, tầm mắt liền phần lớn đều tập trung vào sườn mặt Mục Xán, cho nên Lục Hiên giẫm hụt vào khoảng không trên thềm đá, thiếu chút nữa ngã xuống núi, cũng may có Mục Xán đỡ được hắn. “Bước cũng không biết bước như thế nào…..” Mục Xán trên mặt hơi hơi nóng lên, lườm một cái không nhìn hắn. Lục Hiên tâm tình tốt lắm vươn tay kia ra xoa xoa đầu cậu, “Tiểu ngốc qua, ta thật cao hứng.” “Ngu ngốc.” Mục Xán tức giận mà mắng, khóe miệng lại tự nhiên mà lộ ra một ít ý cười. Lục Hiên nhìn thấy tiếu ý của cậu, hưng phấn mà suýt nữa muốn nhảy dựng lên. Ta yêu hắn, ta yêu hắn, ta rất yêu hắn! (L: đúng là yêu nhá, ko phải thích) Lục Hiên muốn lớn tiếng rống to, để toàn bộ thế giới này đều nghe thấy tiếng lòng của hắn. Hắn thật muốn cứ như vậy nắm tay cậu vĩnh viễn không buông ra, liền cứ như vậy đi tới đầu cuối cùng của thế giới. Buổi tối, Mục Xán mệt mỏi một ngày chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình miễn cưỡng mà ghé vào trên giường đọc sách, Lục Hiên tắm xong đi ra thấy một bộ cảnh xuân kiều diễm này, tâm tình rất tốt mà nhào tới, từ phía sau lưng ôm lấy cậu, lăn a lăn. Mục Xán vùng vẫy, cau mày hừ: “Làm gì đấy? Thở không nổi nữa.” Lục Hiên mở ra một chút, nhưng tay ôm cậu vẫn không thu hồi lại, cười tít mắt mà tiến đến bên tai cậu đọc nội dung sách:“How prejudiced have been,I who have always been so proud of my ability to judge people... Định kiến của ra sâu sắc tới cỡ nào, cứ như vậy ta cuối cùng còn vì ánh mắt biết nhìn người của mình mà tự hào sao….. Ha ha, Tiểu Xán đang đọc [ Kiêu hãnh và định kiến] a, lại còn là bản tiếng anh, thế nào, cảm thấy sao a? Đọc có hay không?” Mục Xán bị hắn làm ồn đến không còn tâm tư đọc nữa, liền quăng sách, vùi đầu vào gối, vo ve mà nói: “Mệt, không có bản tiếng Trung nào đọc hay, vì rèn luyện khả năng đọc tiếng Anh mới xem.” “Thực sự là một quai bảo bảo (cục cưng ngoan), đi du lịch còn không quên học tập.” Lục Hiên dùng cằm cọ tóc sườn tai cậu, đem hơi thở ấm áp phun lên cổ cậu,cười nói, “Tiểu Xán….Tiểu Xán…..Thế giới thật sự là rất đẹp a…..” Mục Xán hừ: “Thật không hiểu nổi ngươi.” Lục Hiên lật khuôn mặt cậu qua, nhìn cậu một giây đồng hồ, sau đó quyết đoán mà dán lên môi cậu. Đây là một cái hôn rất dịu dàng, giống như một giấc mộng xinh đẹp. “Đỏ như vậy a…..Tiểu ngốc qua….Ngươi sắp bị luộc chín rồi…..”Lục Hiên bọc lấy cậu, cười nhìn còn cua nhỏ đỏ hồng nào đó còn bốc lên nhiệt khí. Con cua nhỏ nhất thời phẫn nộ rồi, cắn môi dúi đầu vào cái gối:“Ngươi lại trêu chọc ta!” “Này, Tiểu ngốc qua….tiểu ngốc qua?” Lục Hiên chọc chọc cậu. Mục Xán xấu hổ buồn bực không trả lời. Lục Hiên che miệng cười, tiếp đó lại đi qua đem cậu quay sang, “Cũng không thể làm chú cua nhỏ tiểu Xán này buồn bực quá a.” Mục Xán nằm ở gối nhìn hắn, “Ngươi người này……Bất cứ lúc nào, nói cùng như là đang nói đùa.” Lục Hiên thở dài, thất vọng mà bảo, “Thực sự là thương tâm a, lời này ngươi cũng đã nói với ta mấy lần rồi! Ta là thực tâm chẳng lẽ còn chưa rõ ràng?” Mục Xán kéo chăn phủ kín khuôn mặt, Lục Hiên không do dự đưa tay kéo chăn xuống, không cho cậu tránh ra, tay bắt lấy tay cậu, vững vàng mà đặt ở ngực mình, “Tiểu Xán, ngươi cảm giác được trái tim của ta đang đập sao?” “Ta…..” “Hư, đừng nói.” Lục Hiên lấy ngón tay nhẹ nhàng chặn cánh môi cậu, “Ngươi cẩn thận nghe một chút, có phải có thể nghe thấy cái gì không?” Trong phòng nhất thời im ắng. Một lúc lâu sau, Lục Hiên hỏi cậu: “Thế nào, nghe được sao?” Mục Xán lắc đầu: “Cái gì cũng không có.” (L: (=.. =)!Mục đầu gỗ, thật sát phong cảnh, chị em lôi nó ra xử bắn hô hô) “Ai nha.” Lục Hiên xoay người, “Thật thương tâm.” Mục Xán nâng người vẻ mặt mờ mịt mà từ phía sau nhìn hắn, “Rốt cuộc là làm sao vậy?” “Ai, quên đi, cái gì cũng đều không hiểu.” “Ta lại không biết cái gì?” Mục Xán kéo cánh tay hắn, “Ngươi không nên mỗi lần nói đều nói một nửa!” Lục Hiên quay đầu lại, đưa tay vỗ về khuôn mặt cậu, ôn nhu mà nhìn cậu, thốt ra: “Ta thích ngươi.” (L: sao trên bảo yêu mà, thấy ba cái chứ “ái” to đùng tổ chảng mờ, thằng này lại chém gió rồi (=..=)) Ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi….. Phảng phất như có dư âm quấn lấy bên tai, Mục Xán ngây ngốc, tim thoáng cái đập đến lợi hại. “Ta thích ngươi….” Lục Hiên tiếp tục nói. Mục Xán giống như mộng du mà nằm xuống, vẻ mặt đờ đẫn. (L: ai, gia môn bất hạnh, đúng là gỗ mục không thể chạm chổ) Lục Hiên đột nhiên nhấc thân, không đợi Mục Xán phản ứng lại, cúi đầu xuống, hôn cậu thật sâu, hàm răng trắng tỉ mỉ từng chút từng chút mà gặm cánh môi mềm mại của cậu, như là đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt ngào nhất. (L: thiếu thịt mấy tháng rồi (= =)) Cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, rút hết toàn bộ sức lực, Mục Xán nhắm mắt lại, trong ngực vừa chờ mong vừa khẩn trương lại vừa mờ mịt. Này tuyệt không giống ta bình thường…. Trống ngực của Lục Hiên, nhiệt độ cơ thể của Lục Hiên, giọng nói khe khẽ của Lục Hiên, từng chút từng chút mà thâm nhập vào, ta dường như càng ngày càng mê muội rồi. Một nụ hôn thật sâu thật dài, dài đến tựa hồ như ánh đèn cũng đều xuất hiện sắc thái ái muội. Lục Hiên rời đi môi cậu, nhìn cậu gần trong gang tấc, hơi thở nặng nề mà nóng bỏng kia đang tỏ rõ hưng phấn và kiềm nén của hắn, một hồi lâu sau, hắn mới nhẹ thở dài một hơi, vô cùng thân mật mà sờ sờ đầu cậu, đột nhiên cười: “Phốc…..Tiểu Xán lại mặt đỏ rồi……thực sự là đáng yêu a.” Mục Xán một phen đẩy khuôn mặt tươi cười đáng giận của hắn ra, “Ngươi lại như vậy.” “Hắc hắc, tiểu Xán, học một loại nhạc cụ đi, ngươi thích violin? piano? hay sáo trúc? Hay là đàn ghi ta?” Ân? Sao đột nhiên lại chuyển trọng tậm tới cái này rồi? Mục Xán không hiểu ra sao mà nhìn hắn. Lục Hiên buống cậu ra, tay tựa vào đầu, nghiêng người nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu mà gần như muốn chảy nước, “Này, tiểu ngốc qua, mau hoàn hồn, hỏi ngươi đó! Hay là…..Ngươi đây là đang chờ mong ta đối với ngươi tiếp tục làm chút chuyện gì đó?” “Lặn đi!” Mục Xán ác thanh ác khí mà mắng một câu,mặt như bị thiêu đỏ rực xoay người đưa lưng về phía hắn, “Ta mệt mỏi.” “Ai ai, đừng nóng giận nha!” Lục Hiên một phen từ phía sau ôm lấy cậu, vừa cười nhẫn nại vừa nói, “Là ta, là ta suy nghĩ nhiều được chưa? Ân ân, Tiểu Xán mau nghĩ lại, ngươi thích nhạc cụ gì a? Đi học một cái đi.” Mục Xán buồn bực đáp: “Giống nhau đều không có hứng thú.”Buồn ngủ dần dần bắt đầu dâng lên, ý thức của cậu có phần dời xa. Lục Hiên “A” một tiếng, có hơi chút buồn rầu mà gãi đầu tóc, sau một lúc lâu mới phảng phất như tự nhủ lẩm bẩm: “Vậy làm sao bây giờ, xin vào những trường kia nhất định phải biết một loại nhạc cụ a….” Thiếu niên nho nhỏ không có bao nhiêu tâm sự lại đang ngủ, Lục Hiên nhìn thụy nhan của cậu chậm rãi cười, “Nhưng mà không quan hệ, tất cả mọi thứ giao cho ta giải quyết…..Cuối cùng sẽ nghĩ ra biện pháp.”
|
Chương 53: Ta thích ngươi[EXTRACT]Xuống xe, hai người tiếp tục đi lên, không lâu sau thì đi qua một hành lang treo đầy ước nguyện. Lục Hiên cười nói với Mục Xán: “Tiểu Xán, truyền thuyết kể rằng Ngọc Long Tuyết Sơn là thần núi của tộc Nạp tây cùng dân cư bản địa nơi đây, là một tòa thánh sơn trong cảm nhận của người Nạp Tây cùng các dân tộc Lệ Giang, rất linh nga, nếu như đem hai tay đặt trước trán cầu nguyện có thể trở thành sự thật, có muốn thử xem hay không?” Mục Xán không hiểu phong tình không chút do dự cự tuyệt: “Lời nói vô căn cứ, không muốn.” “Ai, dù sao cũng chỉ là chơi đùa thôi mà!” “Không có hứng thú.” “Ha ha….” Lục Hiên lắc đầu bật cười. Sau khi ở trên đỉnh núi cảm thụ, hai người bắt đầu đi xuống, đi tới kỳ cảnh nổi tiếng của Ngọc Long Tuyết Sơn —– Sông Bạch Thủy. Nước ở nơi đây mỹ lệ đến khiến người ta khó tin, rất nhiều du khách đều coi nó trở thành nước thánh, nhao nhao cầm bình nước khoáng xuống dưới lấy nước, cũng không biết có phải muốn mang về cúng hay không nữa. “Tiểu Xán, có muốn mang một chút về không?” “Trên máy bay không phải không cho mang chất lỏng sao.” “Ngốc, ở nhà nghỉ đã có thể dùng hết, còn cần giữ đến lên máy bay sao?” “Nga, vậy tùy ngươi.” “Ai, nhìn ngươi sao lại chả có hứng thú gì thế, quên đi, chúng ta cũng chỉ nhìn xem đi.” “Tùy ngươi.” Đi qua sông Bạch Thủy, chính là Lam Nguyệt cốc. Thấy Lam Nguyệt cốc, lập tức có thể khiến người ta liên tưởng đến Dao trì tiên cảnh. Lục Hiên hưng phấn mà mở máy ảnh đẩy Mục Xán, “Tiểu Xán, đi qua kia một chút, ta giúp ngươi chụp ảnh.” “Ách, từ bỏ đi.” “Vì sao không được?” “Không thích chụp.” “Đứa ngốc, đi du lịch sao lại có thể không chụp ảnh kỷ niệm, nhanh lên một chút, đừng mè nheo……” “Rất ngốc….” “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, qua đi qua đi.” Lục Hiên đẩy cậu, cậu không tình nguyện mà đi qua, vẫn là lấy cái bộ mặt than kia quay về phía ống kính. Lục Hiên đã điều chỉnh xong tiêu cự, từ trong ống kính nhìn nhìn mặt cậu, lại dời máy ảnh sang trái phải mà chỉ huy: “Đi qua một tí, lại đi qua một chút….Tiểu Xán, cười cười đi….” Mục Xán nhìn không được mà nói: “Nhanh lên một chút a….Được chưa?” “Cười một cái, cười một cái!” Lục Hiên giục cậu, “Đừng bĩu môi như tiểu hài tử nha!” “Dài dòng.” Mục Xán khó chịu mà trừng mắt hắn. “Ai, đó chính là rất giống tiểu hài tử a, không tin ngươi qua đây nhìn xem.” ... Dọc đường đi, Lục Hiên đi ở bên cạnh Mục Xán, càng không ngừng càu nhàu, mà Mục Xán thì lại cứ câu được câu không mà đáp lại. Nếu như nghe thấy nội dung, nhất định sẽ cho rằng Lục Hiên đầu phát sốt, nhưng trên thực tế, Mục Xán vui vẻ trong lòng cũng tuyệt không thua kém gì Lục Hiên, chỉ là cậu trước nay mặt than, cho nên mới có vẻ hơi lãnh đạm mà thôi. “Có mệt hay không?” “Khá tốt.” Lục Hiên thân mật mà sờ sờ lên mũ Mục Xán, cùng cậu sóng vai mà trở về. Hắn thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn sườn mặt của cậu, tự đáy lòng cảm thấy hạnh phúc. Tuy Mục Xán cười cũng không nhiều, nhưng hắn có thể từ cước bộ nhẹ nhàng cùng ánh sáng ngẫu nhiên sáng lên trong mắt cậu cảm thụ được vui thích của cậu, hắn bởi vì sự vui vẻ của cậu mà càng hạnh phúc hơn. Đường xuống núi có chút dốc, rất nhiều du khách mệt mỏi đều đang dìu nhau đi. Lục Hiên phân vân trong chốc lát, thử thăm dò nắm lấy tay Mục Xán. Mục Xán có hơi giật mình mà nhìn hắn một cái, nhưng cũng không biểu lộ bất cứ khó chịu gì, ngược lại, môi cậu thậm chí còn hơi lộ ý cười. Lục Hiên hưng phấn mà nắm tay cậu, một mạch mà đi. Mặc dù xác thực mà nói, hai người tay trong tay khi đó còn cách cái bao tay, nhưng có thể quang minh chính đại như thế mà nắm tay Mục Xán, đã đủ làm hắn thỏa mãn rồi. Sau khi đi một đoạn, Mục Xán đột nhiên từ trong tay Lục Hiên giãy ra, trong lòng Lục Hiên một trận mất mát, đang muốn nói, đã thấy Mục Xán rất nhanh cởi cái bao tay bên trái ra, lại nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, chặt chẽ nắm lấy. Lục Hiên chân chính nở nụ cười, trên mặt một mảnh dương quang sáng lạn, quay đầu nhìn Mục Xán một lúc lâu, thật hận không thể hô to với sơn lâm mênh mông: Ta rất hạnh phúc! Ta hiện tại rất hạnh phúc! Bởi vì quá mức kích động, tầm mắt liền phần lớn đều tập trung vào sườn mặt Mục Xán, cho nên Lục Hiên giẫm hụt vào khoảng không trên thềm đá, thiếu chút nữa ngã xuống núi, cũng may có Mục Xán đỡ được hắn. “Bước cũng không biết bước như thế nào…..” Mục Xán trên mặt hơi hơi nóng lên, lườm một cái không nhìn hắn. Lục Hiên tâm tình tốt lắm vươn tay kia ra xoa xoa đầu cậu, “Tiểu ngốc qua, ta thật cao hứng.” “Ngu ngốc.” Mục Xán tức giận mà mắng, khóe miệng lại tự nhiên mà lộ ra một ít ý cười. Lục Hiên nhìn thấy tiếu ý của cậu, hưng phấn mà suýt nữa muốn nhảy dựng lên. Ta yêu hắn, ta yêu hắn, ta rất yêu hắn! (L: đúng là yêu nhá, ko phải thích) Lục Hiên muốn lớn tiếng rống to, để toàn bộ thế giới này đều nghe thấy tiếng lòng của hắn. Hắn thật muốn cứ như vậy nắm tay cậu vĩnh viễn không buông ra, liền cứ như vậy đi tới đầu cuối cùng của thế giới. Buổi tối, Mục Xán mệt mỏi một ngày chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình miễn cưỡng mà ghé vào trên giường đọc sách, Lục Hiên tắm xong đi ra thấy một bộ cảnh xuân kiều diễm này, tâm tình rất tốt mà nhào tới, từ phía sau lưng ôm lấy cậu, lăn a lăn. Mục Xán vùng vẫy, cau mày hừ: “Làm gì đấy? Thở không nổi nữa.” Lục Hiên mở ra một chút, nhưng tay ôm cậu vẫn không thu hồi lại, cười tít mắt mà tiến đến bên tai cậu đọc nội dung sách:“How prejudiced have been,I who have always been so proud of my ability to judge people... Định kiến của ra sâu sắc tới cỡ nào, cứ như vậy ta cuối cùng còn vì ánh mắt biết nhìn người của mình mà tự hào sao….. Ha ha, Tiểu Xán đang đọc [ Kiêu hãnh và định kiến] a, lại còn là bản tiếng anh, thế nào, cảm thấy sao a? Đọc có hay không?” Mục Xán bị hắn làm ồn đến không còn tâm tư đọc nữa, liền quăng sách, vùi đầu vào gối, vo ve mà nói: “Mệt, không có bản tiếng Trung nào đọc hay, vì rèn luyện khả năng đọc tiếng Anh mới xem.” “Thực sự là một quai bảo bảo (cục cưng ngoan), đi du lịch còn không quên học tập.” Lục Hiên dùng cằm cọ tóc sườn tai cậu, đem hơi thở ấm áp phun lên cổ cậu,cười nói, “Tiểu Xán….Tiểu Xán…..Thế giới thật sự là rất đẹp a…..” Mục Xán hừ: “Thật không hiểu nổi ngươi.” Lục Hiên lật khuôn mặt cậu qua, nhìn cậu một giây đồng hồ, sau đó quyết đoán mà dán lên môi cậu. Đây là một cái hôn rất dịu dàng, giống như một giấc mộng xinh đẹp. “Đỏ như vậy a…..Tiểu ngốc qua….Ngươi sắp bị luộc chín rồi…..”Lục Hiên bọc lấy cậu, cười nhìn còn cua nhỏ đỏ hồng nào đó còn bốc lên nhiệt khí. Con cua nhỏ nhất thời phẫn nộ rồi, cắn môi dúi đầu vào cái gối:“Ngươi lại trêu chọc ta!” “Này, Tiểu ngốc qua….tiểu ngốc qua?” Lục Hiên chọc chọc cậu. Mục Xán xấu hổ buồn bực không trả lời. Lục Hiên che miệng cười, tiếp đó lại đi qua đem cậu quay sang, “Cũng không thể làm chú cua nhỏ tiểu Xán này buồn bực quá a.” Mục Xán nằm ở gối nhìn hắn, “Ngươi người này……Bất cứ lúc nào, nói cùng như là đang nói đùa.” Lục Hiên thở dài, thất vọng mà bảo, “Thực sự là thương tâm a, lời này ngươi cũng đã nói với ta mấy lần rồi! Ta là thực tâm chẳng lẽ còn chưa rõ ràng?” Mục Xán kéo chăn phủ kín khuôn mặt, Lục Hiên không do dự đưa tay kéo chăn xuống, không cho cậu tránh ra, tay bắt lấy tay cậu, vững vàng mà đặt ở ngực mình, “Tiểu Xán, ngươi cảm giác được trái tim của ta đang đập sao?” “Ta…..” “Hư, đừng nói.” Lục Hiên lấy ngón tay nhẹ nhàng chặn cánh môi cậu, “Ngươi cẩn thận nghe một chút, có phải có thể nghe thấy cái gì không?” Trong phòng nhất thời im ắng. Một lúc lâu sau, Lục Hiên hỏi cậu: “Thế nào, nghe được sao?” Mục Xán lắc đầu: “Cái gì cũng không có.” (L: (=.. =)!Mục đầu gỗ, thật sát phong cảnh, chị em lôi nó ra xử bắn hô hô) “Ai nha.” Lục Hiên xoay người, “Thật thương tâm.” Mục Xán nâng người vẻ mặt mờ mịt mà từ phía sau nhìn hắn, “Rốt cuộc là làm sao vậy?” “Ai, quên đi, cái gì cũng đều không hiểu.” “Ta lại không biết cái gì?” Mục Xán kéo cánh tay hắn, “Ngươi không nên mỗi lần nói đều nói một nửa!” Lục Hiên quay đầu lại, đưa tay vỗ về khuôn mặt cậu, ôn nhu mà nhìn cậu, thốt ra: “Ta thích ngươi.” (L: sao trên bảo yêu mà, thấy ba cái chứ “ái” to đùng tổ chảng mờ, thằng này lại chém gió rồi (=..=)) Ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi….. Phảng phất như có dư âm quấn lấy bên tai, Mục Xán ngây ngốc, tim thoáng cái đập đến lợi hại. “Ta thích ngươi….” Lục Hiên tiếp tục nói. Mục Xán giống như mộng du mà nằm xuống, vẻ mặt đờ đẫn. (L: ai, gia môn bất hạnh, đúng là gỗ mục không thể chạm chổ) Lục Hiên đột nhiên nhấc thân, không đợi Mục Xán phản ứng lại, cúi đầu xuống, hôn cậu thật sâu, hàm răng trắng tỉ mỉ từng chút từng chút mà gặm cánh môi mềm mại của cậu, như là đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt ngào nhất. (L: thiếu thịt mấy tháng rồi (= =)) Cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, rút hết toàn bộ sức lực, Mục Xán nhắm mắt lại, trong ngực vừa chờ mong vừa khẩn trương lại vừa mờ mịt. Này tuyệt không giống ta bình thường…. Trống ngực của Lục Hiên, nhiệt độ cơ thể của Lục Hiên, giọng nói khe khẽ của Lục Hiên, từng chút từng chút mà thâm nhập vào, ta dường như càng ngày càng mê muội rồi. Một nụ hôn thật sâu thật dài, dài đến tựa hồ như ánh đèn cũng đều xuất hiện sắc thái ái muội. Lục Hiên rời đi môi cậu, nhìn cậu gần trong gang tấc, hơi thở nặng nề mà nóng bỏng kia đang tỏ rõ hưng phấn và kiềm nén của hắn, một hồi lâu sau, hắn mới nhẹ thở dài một hơi, vô cùng thân mật mà sờ sờ đầu cậu, đột nhiên cười: “Phốc…..Tiểu Xán lại mặt đỏ rồi……thực sự là đáng yêu a.” Mục Xán một phen đẩy khuôn mặt tươi cười đáng giận của hắn ra, “Ngươi lại như vậy.” “Hắc hắc, tiểu Xán, học một loại nhạc cụ đi, ngươi thích violin? piano? hay sáo trúc? Hay là đàn ghi ta?” Ân? Sao đột nhiên lại chuyển trọng tậm tới cái này rồi? Mục Xán không hiểu ra sao mà nhìn hắn. Lục Hiên buống cậu ra, tay tựa vào đầu, nghiêng người nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu mà gần như muốn chảy nước, “Này, tiểu ngốc qua, mau hoàn hồn, hỏi ngươi đó! Hay là…..Ngươi đây là đang chờ mong ta đối với ngươi tiếp tục làm chút chuyện gì đó?” “Lặn đi!” Mục Xán ác thanh ác khí mà mắng một câu,mặt như bị thiêu đỏ rực xoay người đưa lưng về phía hắn, “Ta mệt mỏi.” “Ai ai, đừng nóng giận nha!” Lục Hiên một phen từ phía sau ôm lấy cậu, vừa cười nhẫn nại vừa nói, “Là ta, là ta suy nghĩ nhiều được chưa? Ân ân, Tiểu Xán mau nghĩ lại, ngươi thích nhạc cụ gì a? Đi học một cái đi.” Mục Xán buồn bực đáp: “Giống nhau đều không có hứng thú.”Buồn ngủ dần dần bắt đầu dâng lên, ý thức của cậu có phần dời xa. Lục Hiên “A” một tiếng, có hơi chút buồn rầu mà gãi đầu tóc, sau một lúc lâu mới phảng phất như tự nhủ lẩm bẩm: “Vậy làm sao bây giờ, xin vào những trường kia nhất định phải biết một loại nhạc cụ a….” Thiếu niên nho nhỏ không có bao nhiêu tâm sự lại đang ngủ, Lục Hiên nhìn thụy nhan của cậu chậm rãi cười, “Nhưng mà không quan hệ, tất cả mọi thứ giao cho ta giải quyết…..Cuối cùng sẽ nghĩ ra biện pháp.”
|
Chương 54: Chuyện tương lai giao cho ta[EXTRACT]Mấy ngày kế tiếp hai người lại đi dạo Shangrila, phong cảnh tự nhiên cực mỹ, nhưng đẹp hơn cả chính là tâm tình hai người. Bọn họ vứt bỏ mọi rối bời trần thế, giống như hai hài tử vô ưu vô lự rong chơi ở từng ngóc ngách Shangrila. Đàn violin theo dấu chân bọn họ kéo lên những chuỗi giai điệu động lòng người, phảng phất như đang miêu tả lại sắc màu vui sướng của bọn họ. Bọn họ hạnh phúc, cũng thỏa mãn, biết rõ một lát thôi hiện thực sẽ rơi vào khốn cục, biết rõ con đường phía trước đầy bụi gai,nhưng ở giờ khắc này vẫn tiếp tục càn rỡ mà khoái hoạt. Hai người vốn dự định chỉ chơi sáu ngày, nhưng cuối cùng lại năm lần bảy lượt trì hoãn vé máy bay, lưu luyến không rời mà kéo dài tới trước đêm giao thừa, dây dưa ở Shangrila mãi không chịu rời đi, nếu không phải gia đình gọi điện thúc dục phải về ngay, có lẽ bọn họ sẽ còn ở Shangrila qua tết cũng bằng lòng. Thế nhưng thời gian luôn không đợi người, bước chân của năm mới từng phút từng khắc đang tiến tới, Lục Hiên không thể không bước lên máy bay đi Mĩ, mà Mục Xán cũng không thể không trở lại cái “nhà” mà hắn cũng không muốn trở về kia. Mục Dung nhìn thấy Mục Xán trở về rất hưng phấn, quấn quýt lấy cậu đòi kể chuyện đi du lịch, Mục Xán hiển nhiên mặc kệ nàng, nhưng tiểu công chúa này từ trước nay vẫn luôn được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay hiển nhiên sẽ không có bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác, một chút cũng không giác ngộ rằng mình đang bị người ghét bỏ, cuối cùng Mục Xán chính là dùng đống đồ chơi Lục Hiên mang về kia đuổi nàng. Lần này bởi vì Mục Hiên dọc đường mua không ít đồ, hơn nữa tất cả lại còn không mặc cả, cho nên chỉ là đồ lưu niệm cũng mang về một đống, hai người đều đối với mấy thứ kia không có bất luận hứng thú gì, lại cảm thấy ném đi có chút đáng tiếc, liền để cho Mục Xán đóng gói tất cả mang về ném vào góc phòng, vừa vặn tiện nghi cho Mục Dung. “Oa, ca, ngươi mua cho ta nhiều quà như vậy a! Những thứ này đều cho ta sao?” Mục Dung kinh ngạc mà lục lọi túi du lịch đầy đồ lưu niệm, không ngừng phát ra tiếng “Oa” “Oa” “Oa”, Mục Xán nghe đến đau đầu, trực tiếp đi qua xách túi du lịch lên thúc Mục Dung ra phòng khách, sau đó “!” một cái đóng cửa. Bởi vì thu hoạch được một đống lớn quà tặng, Mục Dung lúc này tâm tình rất tốt, đối với thái độ không kiên nhẫn của Mục Xán tự nhiên làm như không thấy, cực kỳ kích động mà chạy đến trước mặt mẹ nàng, khoe khoang quà của mình, hận không thể lập tức khai giảng, khiến cho đồng học trong lớp nàng mặt chảy dài. Nàng muốn nói cho tất cả bằng hữu, nàng không chỉ có một ca ca đẹp trai lại thông minh, hơn nữa ca ca kia còn đối với nàng siêu tốt, đi ra ngoài du lịch cũng mua cho nàng một đống lớn quà! Con mắt nữ nhân kia ở trên đống quà đảo đi đảo lại chốc lát,hướng phía Mục lão ba bĩu môi nói: “Một đống đồ như vậy phải tốn bao nhiêu tiền a, thực là không quản việc nhà không biết củi gạo quý, ta nói ngươi không phải là lén cho con trai ngươi không ít tiền tiêu vặt đi?” “Ngươi nói bậy bạ gì đó, tiền đều không phải đã nộp hết cho ngươi rồi, ta nào có cái gì có thể cho hắn.” Mục lão ba từ trong tờ báo ngẩng đầu lên, “Hơn nữa, hắn ra ngoài du lịch tiêu tốn một chút cũng phải thôi.” “Hừ, hắn ngược lại thật biết hưởng thụ, phỏng chừng là đem năm trăm ta chuẩn bị cho hắn đều tiêu hết rồi đi.” “Cái gì?” Mục lão ba giật mình, “Ngươi chỉ cho con năm trăm đồng?!” Nữ nhân kia lập tức trừng sang, thanh âm the thé nói: “Làm sao, năm trăm đồng rất ít sao? Tiền tiêu vặt mấy tháng của Dung Dung đó, đều cho con trai ngươi cầm đi du lịch rồi, còn chưa đủ hả? Ngươi cho là ngươi mỗi tháng cầm về nhà được bao nhiêu tiền? Chút tiền lương của ngươi đã như vậy rồi còn muốn cho con trai ngươi trải qua cuộc sống của đại thiếu gia có phải không?” Mục lão ba quả thực tức giận đến nói cũng nói không được, chỉ vào mũi nàng một tiếng “Ngươi” không ngừng. Nữ nhân kia bực mình mà cắt ngang hắn, “Trông đức hạnh của ngươi kìa, ngươi sợ cái gì, hắn cũng đã hảo hảo trở về, đồng học kia kéo hắn đi không phải đã nói chi phí du lịch hắn sẽ phụ trách sao, trong nhà người ta tiền của nhiều như vậy dùng nhiều một ít có làm sao?” “Ngươi cũng không biết ngượng!” “Con trai ngươi đều đã không biết ngượng, ta còn ngượng cái gì?”Nữ nhân coi thường mà hừ lạnh một tiếng, “Biết trong nhà không có tiền còn ra ngoài tiêu sài, hắn còn tưởng hắn thật sự là đại thiếu gia sao?” “Ai nha các ngươi không nên ầm ĩ nữa!” Mục Dung bịt cái lỗ tai giậm chân, “Ta không quan tâm các ngươi, hừ!” Nói xong kéo túi du lịch vào phòng mình. Hai người trong phòng khách chỉ trầm mặc trong chốc lát,lại bắt đầu cãi vã. Mục Xán nằm ở giường nhỏ trong phòng, nhìn trần nhà thấp bé loang lổ, nghe tiếng tranh chấp trong phòng khách thế nào cũng không ngăn cách được, trong ngực phiền chán một trận, thật muốn tức khắc khai giảng liền trở lại trường học. Ở trong cái nhà này mỗi phút mỗi giây đều làm cậu cảm thấy khó thở. Một lát sau, cậu xoay người rời giường, mở bài tập ra làm. Chỉ ở trong thế giới của những đề bài khó, cậu mới có thể vứt bỏ những thanh âm khiến người ta cảm thấy huyên náo khó chịu kia, đạt được sự yên lặng trong nội tâm. ... ... Bắt đầu học kỳ mới, nhà trường phân lớp văn lý, học sinh lớp thực nghiệm hầu như toàn bộ lựa chọn khoa học tự nhiên, cho nên vẫn chưa có biến động gì, chỉ đem mấy đồng học lựa chọn khoa văn chuyển ra ngoài. Lục Hiên và Mục Xán vẫn như cũ không cùng một lớp, nhưng Mục Xán lại dưới yêu cầu của Lục Hiên từ trong trường dọn về nhà hắn, cho nên thời gian hai người ở cùng một chỗ cũng không tính là ít. Sở Vũ bởi vì được cử đi học ở Bắc đại, không cần tham gia thi vào trường cao đẳng, thoáng cái trở nên nhàn rỗi, cứ hai ba ngày lại qua gõ cửa. Lục Hiên vừa vặn bắt lấy cơ hội để hắn làm giáo viên âm nhạc miễn phí cho Mục Xán. “Chỉ cần dạy một hai khúc đối phó phỏng vấn là được rồi, với ngươi mà nói rất đơn giản đi.” Ngày đó Lục Hiên nói như thế. “Trong một năm học được đàn piano? Ai, ngươi đem đàn piano thành cái gì?” Sở Vũ giận, “Ngươi sao không dạy hắn violin?!” Lục Hiên nói: “Ngươi nghĩ ta nguyện ý tặng cho ngươi dạy sao?” “Ai ai, ngừng, ngừng, đừng dùng ánh mắt nổi máu ghen này nhìn chằm chằm ta a!” Sở Vũ làm ra một bộ nét mặt chịu không nổi,“Ta cũng không ưa thích đoạn tụ.” Lục Hiên sờ sờ cằm, nói: “Có rõ ràng như vậy sao?” “Cực kỳ.” “Được rồi, “ Lục Hiên khoát khoát tay, “Đừng đánh trống lảng, chính là biết ngươi không như thế, cho nên mới cho ngươi dạy, nếu không ngươi cho rằng ngươi sẽ có cơ hộ này sao?” “Ai u, ngươi đối với ta thật tốt nga, ta có thể không muốn cơ hội này hay không?” “Đừng dài dòng, ngươi dù sao cũng nhàn rỗi, cho ngươi tìm chút chuyện để làm còn gì.” Cứ như vậy, Sở Vũ bị Lục Hiên ép trở thành lão sư âm nhạc của Mục Xán. Mục Xán thực ra cũng không thích Sở Vũ, bởi vì cậu chung quy vẫn cảm thấy trước mặt Sở Vũ, chút ăn ý giữa cậu và Lục Hiên cũng không tính là cái ăn ý gì. Sở Vũ dù sao cũng có thể hiểu rõ ý nghĩ của Lục Hiên đầu tiên, lúc hai người ở cùng nhau nói chuyện về âm nhạc, cậu càng cảm thấy bản thân dư thừa, đặc biệt làm cậu khó chịu chính là Sở Vũ luôn luôn trong lúc lơ đãng sẽ toát ra một loại khí tức mập mờ “Ta cái gì cũng biết”, giống như giữa hắn cùng Lục Hiên có chung cái bí mật gì đó. Mục Xán đối với âm nhạc kỳ thực cũng không có ý kiến gì nhiều lắm, nhưng Lục Hiên nhất định muốn cậu học một nhạc cụ, càng nghĩ, cậu càng càm thấy có lẽ vẫn là học piano tương đối tốt….Bởi vì, có thể cùng Lục Hiên hợp tấu…. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng Sở Vũ cùng Lục Hiên hợp tấu cậu liền khó chịu. Vì thế, vốn thiếu niên cao nhị bài vở cũng rất nhiều lại thêm nhiệm vụ luyện đàn, nhưng vì lấy kiểm tra Toefl làm chuẩn bị, bận rộn đến dùng hôn thiên ám địa để hình dung cũng không quá, thường vừa làm bài tập viết viết một lúc liền đã ngủ. Lục Hiên nhiều lần đem cậu ngủ say từ thư phòng ôm vào phòng ngủ, yêu thương mà vỗ về chỗ nhăn mày lại của cậu, sau đó nhìn cậu, nghĩ về thời gian tới, chậm rãi cười. ... ... Mục Xán là một người rất mù mờ(L: phải nói em nó là gà mờ), ví dụ như tham gia thi đấu, làm đề khó mấy việc này cũng không phải là vì muốn được vẻ vang, mà là vì muốn đạt được sự yên lặng trong nội tâm. Người ngoài cảm thấy học sinh đứng đầu giống như cậu đối với kế hoạch tương lại sau này rất khá, nhưng trên thực tế, hoàn toàn ngược lại, Mục Xán đối với tương lại ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, mờ mịt giống như tiểu hài tử không có phương hướng. Có đôi khi cậu thậm chí cảm thấy bản thân sống hoàn toàn không có mục tiêu, không giống như Lục Hiên cùng Sở Vũ đối với tương lai của mình sớm đã in thành một bức tranh. Cậu là điển hình của loại tiêu sái đi một bước tính một bước, có đôi khi cần phải có người ở phía sau đẩy cậu một cái. Khi Lục Hiên hướng cậu tuyên bố muốn cậu cùng hắn cùng đăng kí học ở Mỹ, cậu thực sự hoàn toàn không có phản ứng gì. Trên thực tế, ngươi nếu như hỏi cậu trong lòng muốn học cái trường gì, cậu đại khái cũng không trả lời được, bởi vì cậu cho tới giờ vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Lục Hiên nhìn thấu đặc tính qua loa ngốc ngốc manh manh của cậu, cho nên lúc nói cho cậu chuyện này cũng không phải là muốn cùng cậu bàn bạc, mà chỉ là thông báo. “Vì sao phải ra nước ngoài chứ….” Mục Xán còn có chút ngây ngốc, đến lúc này cậu mới hiểu được Lục Hiên nguyên nhân Lục Hiên muốn cậu học nhạc cụ, “Trong nước cũng có đại học tốt lắm a….” “Ra nước ngoài không tốt sao?” Lục Hiên cười, “Nếu như đến lúc đó ngươi không thích hoàn cảnh bên ngoài, chúng ta có thể trở lại a…..Đi thử một cái, không tốt sao?” “Nhưng…” “Hư, không được nói “nhưng”, tin ta, chuyện sau này giao cho ta sắp xếp, có được không?” Lục Hiên đem cậu ôm vào trong ngực, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chậm rãi nói, “Lẽ nào ngươi không muốn nhìn nơi ta sinh ra và lớn lên một chút sao? Ta muốn ta với ngươi ở cùng nhau, ngươi có hiểu hay không?” Mục Xán sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt, có phần ngượng ngùng mà quay đầu, mím chặt môi, không nói lời nào. Cái dạng tuấn khí này (thanh tú anh tuấn xinh đẹp …vv) của Mục Xán khiến kẻ khác hoa mắt thần mê, Lục Hiên cảm thấy lý trí lại “hưu hưu” mà bay đi, máu toàn thân cũng không chịu sự khống chế mà hướng một bộ vị nào đó cuộn trào mãnh liệt mà chảy, hắn ôm chặt lấy Mục Xán, hít thở không thông mà hôn cậu, không nỡ buông ra. Nếu như giờ khắc này chính là vĩnh viễn, vậy thật tốt.
|