Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân
|
|
Chương 68: Come out[EXTRACT](Ai cũng biết “come out” là gì đúng ko, đọc đam mỹ là phải biết từ này mờ. Nhưng mà thôi,nói luôn nha, đối với một số bạn chưa biết, “Come out” là thuật ngữ dùng để chỉ những người trong thế giới thứ 3 đã lộ diện, công nhận giới tính của mình với gia đình và bạn bè.) Mục Xán ngồi xuống bên giường, rút sách giáo khoa trên bàn học của Mục Dung ra quạt quạt, nói: “Học kỳ sau sẽ thi vào đại học?” Giọng điệu bình thản đến giống như căn bản không biết nàng đã tạm nghỉ học. Mục Dung thấp giọng nói: “Ta không muốn đi học nữa.” “Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Mục Dung ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Ta cũng không biết, dù sao ta cũng không muốn đợi ở chỗ này nữa…..Ca, vì saomệnh của ta lại khổ như vậy…..” Mục Xán khẽ cười một tiếng, “Khổ bằng ta sao?” Mục Dung kinh ngạc mà quay đầu nhìn cậu, cậu không phải tới an ủi nàng sao? Mục Xán cũng không nói thêm gì nữa, quay lại trọng tâm câu chuyện nói: “Nếu ngươi muốn rời đi, vậy cũng phải có năng lực rời đi, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại, đi ra ngoài có thể làm cái gì?” Mục Dung dúi đầu vào cái gối, rầu rĩ mà nói: “Dù thế nào ta cũng nhất định phải rời khỏi, ở chỗ này ta không còn mặt mũi gặp người!” “Vì sao phải quan tâm tới cái nhìn của người khác?” Mục Xán buông sách xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vì người khác sống, không phải mệt chết sao? Giả như ngươi chết, sau ba tháng ngoại trừ những người thân nhất đau lòng vì ngươi ra, những người đã từng nghị luận phỉ ngươi phỉ báng ngươi thương hại ngươi chửi bới ngươi kia, còn có ai sẽ nhớ tới ngươi?” Những lời này như là hỏi người, lại như là đang tự hỏi mình. “Ca…..” Mục Dung ngơ ngác mà nhìn cậu, chỉ cảm thấy trên người đại ca trước mặt tràn ngập một tầng sương mù u buồn dày đặc. Cho tới bây giờ Mục Xán kiệm lời ít ngữ rất hiếm khi lại nói dài như vậy, Mục Dung có chút không quen. Mục Xán quay đầu lại, đưa tay lướt nhẹ qua tóc Mục Dung, nói:“Đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo đọc sách, đem tất cả tinh lực của ngươi đều đặt vào học tập, ngươi sẽ phát hiện cái gọi là nghị luận và cô lập cũng không tính là cái gì ….” “Ca….” Nước mắt Mục Dung chậm rãi chảy xuống, nàng vẫn luôn cho rằng Mục Xán rất ghét nàng, bởi vì nàng đoạt gia đình toàn vẹn của cậu, nhưng hiện tại, ca ca nàng sùng bái đã thật lâu này lại không vứt bỏ nàng, khi nàng yếu ớt nhất lại có thể gấp gáp trở về, từ ngữ ấm áp mà an ủi nàng. Nàng rốt cuộc không phải là một thân một mình, vào lúc u ám nhất, cuối cùng vẫn còn có người chịu đứng ở bên cạnh nàng. Nàng lại cảm thấy bản thân thực ra cũng không bi thảm như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, nàng còn có cuộc sống của chính mình, không phải sao? Đêm hôm đó Mục Dung đã ra khỏi phòng ăn cơm, không qua hai ngày liền làm tốt thủ tục đi học trở lại, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Mục Dung đã bắt đầu trở nên bình thường. Vì thế Mục lão ba liền bắt tay vào làm thủ tục ly hôn với nữ nhân kia, vì lỗi lầm của nữ nhân kia quá rõ ràng, đối với chuyện ly hôn này nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, từ cục dân chính đi ra, nàng liền biến mất trong biển người, trong nhiều năm từ đó về sau, Mục Dung cũng không gặp lại nàng. ... ... Sinh nhật Lục mẫu, Lục Hiên mang theo quà tới đúng giờ, xuất hiện tại bữa tiệc hắn vẫn là chói mắt như thế, bất cứ kẻ nào cũng không thể so được với hắn. Đối với nhi tử này, nàng hẳn là không thể bới móc, đầu óc thông minh, ngoại hình tuấn tú, tính tình nho nhã, bất cứ cái gì có thể khiến cho người mẹ là nàng tự hào, hắn đều chiếm được toàn bộ. Nàng không chọn được bất cứ điều gì không vừa ý. Nhưng nàng vẫn lo lắng không yên, mặc dù hiện tại không hề có lý do gì. Hắn không thường về nhà, cũng không thường cùng người thân ở cùng nhau, nhưng hắn trước giờ vẫn luôn là người quan tâm chu đáo, những dịp quan trọng trong cuộc sống tuyệt không vắng mặt. Chuyện hắn làm không cần người khác quan tâm, tất cả mọi thứ hắn đều sắp xếp trật tự, chuyện tình người khác mất vài năm thậm chí vài thập niên mới hoàn thành, hắn có lẽ chỉ mất một hai năm đã có thể hoàn thành. Hắn có thể vừa đi học đạt toàn bộ điểm A, vừa làm sự nghiệp kinh doanh đến phong sinh thủy khởi, hắn ưu tú như thế, hoàn toàn trò giỏi hơn thấy hậu sinh khả úy, ngay cả Lục phụ khi nhìn hắn cũng không tự giác mà cảm thán bản thân mình đã già rồi, theo lẽ thường hắn hẳn là phải vui mừng thỏa mãn mới phải, nhưng hắn vẫn lại đau buồn như thế. Đúng vậy, đau buồn, mà cô đơn. Nhưng nàng không có cách nào lý giải được sự đau buồn của hắn, càng không cách nào hiểu được cô độc của hắn. Phạm vi xã giao của hắn không tính là lớn, nhưng rất ổn định, bằng hữu mỗi người đều là tinh anh, mà hắn lại có sẵn tài năng lãnh đạo di truyền từ phụ thân, trong giới bằng hữu, hắn tuyệt đối là trung tâm, nàng nghĩ không ra bất cứ cái gì lại tạo thành lý do hắn cô độc. Nhưng hắn xác thực là cô độc, càng nhiều lúc hắn đều nguyện ý một mình ngẩn ngơ, phảng phất như trên thế giới chỉ còn có mình hắn. Nàng hỏi cộng sự làm việc cùng hắn, hỏi bạn cùng trường với hắn, nhưng đều hỏi không ra nguyên nhân. Mỗi khi ngày lễ hắn đều về nhà, ít nhất từ bề ngoài thoạt nhìn, hắn không hề có gì khác thường. Làm một người mẹ, nàng bằng trực giác cảm thấy được hắn đau khổ. Vì sao? Nàng thực sự không cách nào hiểu được. Chẳng lẽ vẫn là vì nam hài tử kia sao? Thế nhưng chuyện tình đã nhiều năm trước, bên cạnh hắn không phải xuất hiện rất nhiều bằng hữu sao? Điều này là không lý nào, lẽ nào hắn thật sự là đồng tính luyến ái sao? Nàng tuyệt không tin. Con trai nàng ưu tú như vậy, sao có thể nằm trong 10% ít ỏi kia chứ? Nàng tuyệt không tin! Cho nên nàng lựa chọn chờ đợi, có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn yêu đương, tất cả liền rõ ràng. Thời gian sẽ thay nàng hoàn thành hết thảy. Đó là một buổi chiều yên tĩnh, ánh dương ấm áp rơi xuống hậu viện, Lục mẫu dựa vào ghế dựa cùng con gái Lục Kỳ vừa uống trà chiều, vừa nghe nhạc, con trai Lục Hiên ở chỗ cách nàng không xa kéo đàn violin. Sau khi tốt nghiệp Lục Hiên bắt đầu dồn toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, khó có được khi nào về thành phố này, nhưng một khi về liền chắc chắn sẽ đem phần lớn thời gian đều bố trí cho người nhà. Nàng nhìn con trai anh tuấn đẹp trai giống như hùng ưng trên bầu trời, thỏa mãn mà cười. Lục Kỳ cười nói: “Mẹ, đệ đệ càng ngày càng đẹp trai, hai ngày trước Vương bá bá còn nói với ta muốn giới thiệu cháu gái cho hắn đấy.” Lục mẫu lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh, nói: “Đúng vậy, đệ đệ ngươi mỗi năm lại xuất sắc hơn.” “Mẹ, người không biết, tháng trước đệ đệ còn lên bìa tạp chí kinh tế nữa, cái gì mà người lãnh đạo mới nhất…..” Hai mẹ con nhìn khuôn mặt Lục Hiên mà trò chuyện những thứ vụn vặt. Chờ khi Lục Hiên kéo đàn xong, Lục mẫu vừa uống hồng trà vừa nói: “Hiên nhi, tìm một nữ hài tử yên ổn đi, không nên kéo dài nữa.” Lục Hiên cười: “Mẹ, ta còn nhỏ.” Lục mẫu giả bộ giận mà trừng hắn một cái, “Cũng đã hai bảy, hai tám rồi, còn nhỏ! Vậy mấy tuổi mới tính là lớn? Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi xem, con trai đều đã 10 tuổi rồi!” “Ha ha, ta hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên sự nghiệp, tạm thời không có thời gian cân nhắc cái khác.” Lục Kỳ cười nói: “Em trai, sự nghiệp mặc dù quan trọng, nhưng gia đình cũng không thể thiếu a, tổ quốc có câu châm ngôn không phải gọi là “Thành gia lập nghiệp” sao? Chỉ có trước thành gia mới lập nghiệp nha.” “Tỷ, thời đại bây giờ đâu còn giống như xưa…” “Bất kể thời đại gì đều giống nhau.” Lục mẫu lập tức tiếp một câu, sau đó trầm mặc một lúc, nói, “Lần trước con gái Tương bá bá không phải rất tốt sao? Tài mạo, phẩm tính, học thức, điểm nào không xứng với ngươi, vì sao ngươi không tích cực như thế?” Lục Hiên đi tới ngồi xổm dưới gối nàng cười: “Được rồi, là ta không xứng với người ta.” “Lại nói nhảm!” Lục mẫu cười mắng hắn một tiếng, “Con trai ta ngay cả công chúa cũng lấy được.” Lục Hiên đứng lên ha ha phá lên cười, khắp sân nhỏ đều là tiếng cười của hắn, nhưng sau khi cười xong, bóng lưng hắn nhìn qua lại an tĩnh mà khiến người khác thương tiếc. “Ngươi cái tử hài tử, mỗi lần nói với ngươi việc này đều một bộ không đứng đắn, rốt cuộc học được của ai? Con trai nhà hàng xóm mười lăm tuổi cũng đã yêu đương rồi, ngươi thì sao?” Lục mẫu lắc đầu, “Ngươi nha, không nên u mê không tỉnh như vậy…..Hiên nhi, ngươi thành thật nói cho mẹ, ngươi sẽ không phải là muốn hài tử kia đi?“ Lục Hiên cả kinh, nhưng lại không động thanh sắc, đi sang bên cạnh giả vờ thưởng thức loại kỳ trân mới: “Mẹ chỉ là người nào?” “Còn ai nữa? Đệ đệ ngươi thật là không biết, hay là giả không biết a?” Lục Kỳ cười nói chêm vào một câu. Lục mẫu quan sát vẻ mặt hắn, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy hài tử kia vẫn không liên lạc với ngươi đi? Người ta hiện tại làm bác sĩ trong bệnh viện, cả ngày đều có nữ hài tử vây bắt, ngươi xem, người ta đều tỉnh ngộ nhanh hơn ngươi.” (L: mụ này đúng là nói mát, ko phải bà bắt ép e nó thì sao nó lại ko dám liên hệ….tức chết đi) Tâm Lục Hiên kinh hoàng một cái, chậm rãi quay sang, nói: “Là …..Tiểu Xán? Mẹ, ngươi…..điều tra hắn? Ngươi đều đã biết?” Phản ứng của Lục Hiên mau đến thế nào, chỉ cần cho hắn một ám chỉ, hắn liền cái gì cũng đều có thể hiểu được. Lục mẫu chậm rãi uống một ngụm trà không hề trả lời. Lục Kỳ nói: “Đệ đệ, mẹ là muốn tốt cho ngươi. Ngươi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn công thương nghiệp Lăng Phong chúng ta, trọng trách có bao nhiêu quan trọng, trong lòng ngươi biết rõ.” Lục Hiên cúi đầu nhìn mũi giày một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, phảng phất như tự giễu mà nói: “Mẹ, ta sai rồi.” Lục Kỳ vui mừng nói: “Biết sai là tốt rồi, ngươi không biết mẹ cũng ta lo lắng cỡ nào về ngươi.” Lục Hiên lắc đầu, nói: “Ta là nói, ta sai rồi, ta đánh giá thấp mẹ, lại đánh giá cao bản thân mình.” Sắc mặt Lục Kỳ thay đổi, quát lên: “Đệ đệ! Ngươi biết bản thân mình đang nói cái gì không?” “Mẹ, như vậy là năm đó hắn không xuất hiện ở buổi phỏng vấn là bởi vì liên quan đến ngươi phải không?” Lục Hiên suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta quá ngu xuẩn, thực sự quá ngu xuẩn, lấy tính cách hắn, tự nhiên là cái gì cũng sẽ không nói….Hắn luôn luôn cái gì cũng sẽ không nói. Ha ha, chuyện tình của Hồ Lực Quân cũng là ngươi tạo áp lực một phần đi? Còn có cái gì chứ? Gia đình hắn? Ông bà ngoại hắn? Tiền đồ của ta? Tương lai?” “Hiên nhi.” Lục mẫu từ trên ghế dựa đứng lên. “Mẹ, rất xin lỗi khiến ngươi thất vọng rồi…..”Lục Hiên cố gắng đè thấp thanh âm, phảng phất như sợ chọc giận Lục mẫu. “Đệ đệ! Đừng nói nữa!” Nhưng mà Lục Hiên vẫn tiếp tục nói, “Đúng, ta là đồng tính luyến ái, ta không thích nữ hài tử, ta chính là một trong số ít người không may kia, mấy năm nay ta một mực nghĩ làm thế nào để mở miệng nói cho các ngươi chuyện này….Ta quá ngu ngốc, thì ra ngươi đã sớm biết.” “Không, đệ đệ, ngươi đừng nói xằng bậy nữa!” Lục Hiên trầm mặc vài giây, bóp nát đóa hoa hương thơm nức mũi kia, tiếp đó xoay người không chút do dự đi ra khỏi hậu viện, Lục mẫu ở phía sau lưng gọi hắn: “Nếu ngươi hiện tại đi ra khỏi cửa cái nhà này, ta coi như chưa từng có đưa con trai như ngươi.”Ngữ khí của nàng vẫn không kịch liệt, vĩnh viễn đều duy trì sự ưu nhã của nàng, cho dù là lời nói tuyệt tình như thế. (L: thì bà ý giả tạo mà) “Mẹ?” Lục Kỳ khiếp sợ mà nhìn Lục mẫu, lại nhìn Lục Hiên. Lục Hiên trầm mặc một lúc lâu, thở sâu, tiếp đó đi tiếp, hắn nghe thấy tỷ tỷ Lục Kỳ ở phía sau hô to, nhưng cũng không quay đầu lại. Đã sớm hoài nghi, nhưng vẫn không dám khẳng định. Hắn sở dĩ liều mạng mà làm sự nghiệp của bản thân như thế, không chịu tiến vào tập đoàn Lăng Phong, không phải là đề phòng ngày này sao? Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị ly khai, thế nhưng vì sao khi ngày này thực sự đến, hắn vẫn cảm thấy đau lòng? Giữa tình thân và tình yêu, vì sao phải bỏ một lấy một cơ chứ? Hắn chỉ cảm thấy tim đau đến muốn chết, nhưng đồng thời lại nhẹ nhõm rất nhiều. Đã sớm muốn come out, đã sớm nhịn không nổi nữa, cứ như thế này, cũng tốt.
|
Chương 68: Come out[EXTRACT](Ai cũng biết “come out” là gì đúng ko, đọc đam mỹ là phải biết từ này mờ. Nhưng mà thôi,nói luôn nha, đối với một số bạn chưa biết, “Come out” là thuật ngữ dùng để chỉ những người trong thế giới thứ 3 đã lộ diện, công nhận giới tính của mình với gia đình và bạn bè.) Mục Xán ngồi xuống bên giường, rút sách giáo khoa trên bàn học của Mục Dung ra quạt quạt, nói: “Học kỳ sau sẽ thi vào đại học?” Giọng điệu bình thản đến giống như căn bản không biết nàng đã tạm nghỉ học. Mục Dung thấp giọng nói: “Ta không muốn đi học nữa.” “Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Mục Dung ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Ta cũng không biết, dù sao ta cũng không muốn đợi ở chỗ này nữa…..Ca, vì saomệnh của ta lại khổ như vậy…..” Mục Xán khẽ cười một tiếng, “Khổ bằng ta sao?” Mục Dung kinh ngạc mà quay đầu nhìn cậu, cậu không phải tới an ủi nàng sao? Mục Xán cũng không nói thêm gì nữa, quay lại trọng tâm câu chuyện nói: “Nếu ngươi muốn rời đi, vậy cũng phải có năng lực rời đi, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại, đi ra ngoài có thể làm cái gì?” Mục Dung dúi đầu vào cái gối, rầu rĩ mà nói: “Dù thế nào ta cũng nhất định phải rời khỏi, ở chỗ này ta không còn mặt mũi gặp người!” “Vì sao phải quan tâm tới cái nhìn của người khác?” Mục Xán buông sách xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vì người khác sống, không phải mệt chết sao? Giả như ngươi chết, sau ba tháng ngoại trừ những người thân nhất đau lòng vì ngươi ra, những người đã từng nghị luận phỉ ngươi phỉ báng ngươi thương hại ngươi chửi bới ngươi kia, còn có ai sẽ nhớ tới ngươi?” Những lời này như là hỏi người, lại như là đang tự hỏi mình. “Ca…..” Mục Dung ngơ ngác mà nhìn cậu, chỉ cảm thấy trên người đại ca trước mặt tràn ngập một tầng sương mù u buồn dày đặc. Cho tới bây giờ Mục Xán kiệm lời ít ngữ rất hiếm khi lại nói dài như vậy, Mục Dung có chút không quen. Mục Xán quay đầu lại, đưa tay lướt nhẹ qua tóc Mục Dung, nói:“Đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo đọc sách, đem tất cả tinh lực của ngươi đều đặt vào học tập, ngươi sẽ phát hiện cái gọi là nghị luận và cô lập cũng không tính là cái gì ….” “Ca….” Nước mắt Mục Dung chậm rãi chảy xuống, nàng vẫn luôn cho rằng Mục Xán rất ghét nàng, bởi vì nàng đoạt gia đình toàn vẹn của cậu, nhưng hiện tại, ca ca nàng sùng bái đã thật lâu này lại không vứt bỏ nàng, khi nàng yếu ớt nhất lại có thể gấp gáp trở về, từ ngữ ấm áp mà an ủi nàng. Nàng rốt cuộc không phải là một thân một mình, vào lúc u ám nhất, cuối cùng vẫn còn có người chịu đứng ở bên cạnh nàng. Nàng lại cảm thấy bản thân thực ra cũng không bi thảm như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, nàng còn có cuộc sống của chính mình, không phải sao? Đêm hôm đó Mục Dung đã ra khỏi phòng ăn cơm, không qua hai ngày liền làm tốt thủ tục đi học trở lại, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Mục Dung đã bắt đầu trở nên bình thường. Vì thế Mục lão ba liền bắt tay vào làm thủ tục ly hôn với nữ nhân kia, vì lỗi lầm của nữ nhân kia quá rõ ràng, đối với chuyện ly hôn này nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, từ cục dân chính đi ra, nàng liền biến mất trong biển người, trong nhiều năm từ đó về sau, Mục Dung cũng không gặp lại nàng. ... ... Sinh nhật Lục mẫu, Lục Hiên mang theo quà tới đúng giờ, xuất hiện tại bữa tiệc hắn vẫn là chói mắt như thế, bất cứ kẻ nào cũng không thể so được với hắn. Đối với nhi tử này, nàng hẳn là không thể bới móc, đầu óc thông minh, ngoại hình tuấn tú, tính tình nho nhã, bất cứ cái gì có thể khiến cho người mẹ là nàng tự hào, hắn đều chiếm được toàn bộ. Nàng không chọn được bất cứ điều gì không vừa ý. Nhưng nàng vẫn lo lắng không yên, mặc dù hiện tại không hề có lý do gì. Hắn không thường về nhà, cũng không thường cùng người thân ở cùng nhau, nhưng hắn trước giờ vẫn luôn là người quan tâm chu đáo, những dịp quan trọng trong cuộc sống tuyệt không vắng mặt. Chuyện hắn làm không cần người khác quan tâm, tất cả mọi thứ hắn đều sắp xếp trật tự, chuyện tình người khác mất vài năm thậm chí vài thập niên mới hoàn thành, hắn có lẽ chỉ mất một hai năm đã có thể hoàn thành. Hắn có thể vừa đi học đạt toàn bộ điểm A, vừa làm sự nghiệp kinh doanh đến phong sinh thủy khởi, hắn ưu tú như thế, hoàn toàn trò giỏi hơn thấy hậu sinh khả úy, ngay cả Lục phụ khi nhìn hắn cũng không tự giác mà cảm thán bản thân mình đã già rồi, theo lẽ thường hắn hẳn là phải vui mừng thỏa mãn mới phải, nhưng hắn vẫn lại đau buồn như thế. Đúng vậy, đau buồn, mà cô đơn. Nhưng nàng không có cách nào lý giải được sự đau buồn của hắn, càng không cách nào hiểu được cô độc của hắn. Phạm vi xã giao của hắn không tính là lớn, nhưng rất ổn định, bằng hữu mỗi người đều là tinh anh, mà hắn lại có sẵn tài năng lãnh đạo di truyền từ phụ thân, trong giới bằng hữu, hắn tuyệt đối là trung tâm, nàng nghĩ không ra bất cứ cái gì lại tạo thành lý do hắn cô độc. Nhưng hắn xác thực là cô độc, càng nhiều lúc hắn đều nguyện ý một mình ngẩn ngơ, phảng phất như trên thế giới chỉ còn có mình hắn. Nàng hỏi cộng sự làm việc cùng hắn, hỏi bạn cùng trường với hắn, nhưng đều hỏi không ra nguyên nhân. Mỗi khi ngày lễ hắn đều về nhà, ít nhất từ bề ngoài thoạt nhìn, hắn không hề có gì khác thường. Làm một người mẹ, nàng bằng trực giác cảm thấy được hắn đau khổ. Vì sao? Nàng thực sự không cách nào hiểu được. Chẳng lẽ vẫn là vì nam hài tử kia sao? Thế nhưng chuyện tình đã nhiều năm trước, bên cạnh hắn không phải xuất hiện rất nhiều bằng hữu sao? Điều này là không lý nào, lẽ nào hắn thật sự là đồng tính luyến ái sao? Nàng tuyệt không tin. Con trai nàng ưu tú như vậy, sao có thể nằm trong 10% ít ỏi kia chứ? Nàng tuyệt không tin! Cho nên nàng lựa chọn chờ đợi, có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn yêu đương, tất cả liền rõ ràng. Thời gian sẽ thay nàng hoàn thành hết thảy. Đó là một buổi chiều yên tĩnh, ánh dương ấm áp rơi xuống hậu viện, Lục mẫu dựa vào ghế dựa cùng con gái Lục Kỳ vừa uống trà chiều, vừa nghe nhạc, con trai Lục Hiên ở chỗ cách nàng không xa kéo đàn violin. Sau khi tốt nghiệp Lục Hiên bắt đầu dồn toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, khó có được khi nào về thành phố này, nhưng một khi về liền chắc chắn sẽ đem phần lớn thời gian đều bố trí cho người nhà. Nàng nhìn con trai anh tuấn đẹp trai giống như hùng ưng trên bầu trời, thỏa mãn mà cười. Lục Kỳ cười nói: “Mẹ, đệ đệ càng ngày càng đẹp trai, hai ngày trước Vương bá bá còn nói với ta muốn giới thiệu cháu gái cho hắn đấy.” Lục mẫu lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh, nói: “Đúng vậy, đệ đệ ngươi mỗi năm lại xuất sắc hơn.” “Mẹ, người không biết, tháng trước đệ đệ còn lên bìa tạp chí kinh tế nữa, cái gì mà người lãnh đạo mới nhất…..” Hai mẹ con nhìn khuôn mặt Lục Hiên mà trò chuyện những thứ vụn vặt. Chờ khi Lục Hiên kéo đàn xong, Lục mẫu vừa uống hồng trà vừa nói: “Hiên nhi, tìm một nữ hài tử yên ổn đi, không nên kéo dài nữa.” Lục Hiên cười: “Mẹ, ta còn nhỏ.” Lục mẫu giả bộ giận mà trừng hắn một cái, “Cũng đã hai bảy, hai tám rồi, còn nhỏ! Vậy mấy tuổi mới tính là lớn? Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi xem, con trai đều đã 10 tuổi rồi!” “Ha ha, ta hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên sự nghiệp, tạm thời không có thời gian cân nhắc cái khác.” Lục Kỳ cười nói: “Em trai, sự nghiệp mặc dù quan trọng, nhưng gia đình cũng không thể thiếu a, tổ quốc có câu châm ngôn không phải gọi là “Thành gia lập nghiệp” sao? Chỉ có trước thành gia mới lập nghiệp nha.” “Tỷ, thời đại bây giờ đâu còn giống như xưa…” “Bất kể thời đại gì đều giống nhau.” Lục mẫu lập tức tiếp một câu, sau đó trầm mặc một lúc, nói, “Lần trước con gái Tương bá bá không phải rất tốt sao? Tài mạo, phẩm tính, học thức, điểm nào không xứng với ngươi, vì sao ngươi không tích cực như thế?” Lục Hiên đi tới ngồi xổm dưới gối nàng cười: “Được rồi, là ta không xứng với người ta.” “Lại nói nhảm!” Lục mẫu cười mắng hắn một tiếng, “Con trai ta ngay cả công chúa cũng lấy được.” Lục Hiên đứng lên ha ha phá lên cười, khắp sân nhỏ đều là tiếng cười của hắn, nhưng sau khi cười xong, bóng lưng hắn nhìn qua lại an tĩnh mà khiến người khác thương tiếc. “Ngươi cái tử hài tử, mỗi lần nói với ngươi việc này đều một bộ không đứng đắn, rốt cuộc học được của ai? Con trai nhà hàng xóm mười lăm tuổi cũng đã yêu đương rồi, ngươi thì sao?” Lục mẫu lắc đầu, “Ngươi nha, không nên u mê không tỉnh như vậy…..Hiên nhi, ngươi thành thật nói cho mẹ, ngươi sẽ không phải là muốn hài tử kia đi?“ Lục Hiên cả kinh, nhưng lại không động thanh sắc, đi sang bên cạnh giả vờ thưởng thức loại kỳ trân mới: “Mẹ chỉ là người nào?” “Còn ai nữa? Đệ đệ ngươi thật là không biết, hay là giả không biết a?” Lục Kỳ cười nói chêm vào một câu. Lục mẫu quan sát vẻ mặt hắn, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy hài tử kia vẫn không liên lạc với ngươi đi? Người ta hiện tại làm bác sĩ trong bệnh viện, cả ngày đều có nữ hài tử vây bắt, ngươi xem, người ta đều tỉnh ngộ nhanh hơn ngươi.” (L: mụ này đúng là nói mát, ko phải bà bắt ép e nó thì sao nó lại ko dám liên hệ….tức chết đi) Tâm Lục Hiên kinh hoàng một cái, chậm rãi quay sang, nói: “Là …..Tiểu Xán? Mẹ, ngươi…..điều tra hắn? Ngươi đều đã biết?” Phản ứng của Lục Hiên mau đến thế nào, chỉ cần cho hắn một ám chỉ, hắn liền cái gì cũng đều có thể hiểu được. Lục mẫu chậm rãi uống một ngụm trà không hề trả lời. Lục Kỳ nói: “Đệ đệ, mẹ là muốn tốt cho ngươi. Ngươi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn công thương nghiệp Lăng Phong chúng ta, trọng trách có bao nhiêu quan trọng, trong lòng ngươi biết rõ.” Lục Hiên cúi đầu nhìn mũi giày một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, phảng phất như tự giễu mà nói: “Mẹ, ta sai rồi.” Lục Kỳ vui mừng nói: “Biết sai là tốt rồi, ngươi không biết mẹ cũng ta lo lắng cỡ nào về ngươi.” Lục Hiên lắc đầu, nói: “Ta là nói, ta sai rồi, ta đánh giá thấp mẹ, lại đánh giá cao bản thân mình.” Sắc mặt Lục Kỳ thay đổi, quát lên: “Đệ đệ! Ngươi biết bản thân mình đang nói cái gì không?” “Mẹ, như vậy là năm đó hắn không xuất hiện ở buổi phỏng vấn là bởi vì liên quan đến ngươi phải không?” Lục Hiên suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta quá ngu xuẩn, thực sự quá ngu xuẩn, lấy tính cách hắn, tự nhiên là cái gì cũng sẽ không nói….Hắn luôn luôn cái gì cũng sẽ không nói. Ha ha, chuyện tình của Hồ Lực Quân cũng là ngươi tạo áp lực một phần đi? Còn có cái gì chứ? Gia đình hắn? Ông bà ngoại hắn? Tiền đồ của ta? Tương lai?” “Hiên nhi.” Lục mẫu từ trên ghế dựa đứng lên. “Mẹ, rất xin lỗi khiến ngươi thất vọng rồi…..”Lục Hiên cố gắng đè thấp thanh âm, phảng phất như sợ chọc giận Lục mẫu. “Đệ đệ! Đừng nói nữa!” Nhưng mà Lục Hiên vẫn tiếp tục nói, “Đúng, ta là đồng tính luyến ái, ta không thích nữ hài tử, ta chính là một trong số ít người không may kia, mấy năm nay ta một mực nghĩ làm thế nào để mở miệng nói cho các ngươi chuyện này….Ta quá ngu ngốc, thì ra ngươi đã sớm biết.” “Không, đệ đệ, ngươi đừng nói xằng bậy nữa!” Lục Hiên trầm mặc vài giây, bóp nát đóa hoa hương thơm nức mũi kia, tiếp đó xoay người không chút do dự đi ra khỏi hậu viện, Lục mẫu ở phía sau lưng gọi hắn: “Nếu ngươi hiện tại đi ra khỏi cửa cái nhà này, ta coi như chưa từng có đưa con trai như ngươi.”Ngữ khí của nàng vẫn không kịch liệt, vĩnh viễn đều duy trì sự ưu nhã của nàng, cho dù là lời nói tuyệt tình như thế. (L: thì bà ý giả tạo mà) “Mẹ?” Lục Kỳ khiếp sợ mà nhìn Lục mẫu, lại nhìn Lục Hiên. Lục Hiên trầm mặc một lúc lâu, thở sâu, tiếp đó đi tiếp, hắn nghe thấy tỷ tỷ Lục Kỳ ở phía sau hô to, nhưng cũng không quay đầu lại. Đã sớm hoài nghi, nhưng vẫn không dám khẳng định. Hắn sở dĩ liều mạng mà làm sự nghiệp của bản thân như thế, không chịu tiến vào tập đoàn Lăng Phong, không phải là đề phòng ngày này sao? Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị ly khai, thế nhưng vì sao khi ngày này thực sự đến, hắn vẫn cảm thấy đau lòng? Giữa tình thân và tình yêu, vì sao phải bỏ một lấy một cơ chứ? Hắn chỉ cảm thấy tim đau đến muốn chết, nhưng đồng thời lại nhẹ nhõm rất nhiều. Đã sớm muốn come out, đã sớm nhịn không nổi nữa, cứ như thế này, cũng tốt.
|
Chương 68: Come out[EXTRACT](Ai cũng biết “come out” là gì đúng ko, đọc đam mỹ là phải biết từ này mờ. Nhưng mà thôi,nói luôn nha, đối với một số bạn chưa biết, “Come out” là thuật ngữ dùng để chỉ những người trong thế giới thứ 3 đã lộ diện, công nhận giới tính của mình với gia đình và bạn bè.) Mục Xán ngồi xuống bên giường, rút sách giáo khoa trên bàn học của Mục Dung ra quạt quạt, nói: “Học kỳ sau sẽ thi vào đại học?” Giọng điệu bình thản đến giống như căn bản không biết nàng đã tạm nghỉ học. Mục Dung thấp giọng nói: “Ta không muốn đi học nữa.” “Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Mục Dung ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Ta cũng không biết, dù sao ta cũng không muốn đợi ở chỗ này nữa…..Ca, vì saomệnh của ta lại khổ như vậy…..” Mục Xán khẽ cười một tiếng, “Khổ bằng ta sao?” Mục Dung kinh ngạc mà quay đầu nhìn cậu, cậu không phải tới an ủi nàng sao? Mục Xán cũng không nói thêm gì nữa, quay lại trọng tâm câu chuyện nói: “Nếu ngươi muốn rời đi, vậy cũng phải có năng lực rời đi, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại, đi ra ngoài có thể làm cái gì?” Mục Dung dúi đầu vào cái gối, rầu rĩ mà nói: “Dù thế nào ta cũng nhất định phải rời khỏi, ở chỗ này ta không còn mặt mũi gặp người!” “Vì sao phải quan tâm tới cái nhìn của người khác?” Mục Xán buông sách xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vì người khác sống, không phải mệt chết sao? Giả như ngươi chết, sau ba tháng ngoại trừ những người thân nhất đau lòng vì ngươi ra, những người đã từng nghị luận phỉ ngươi phỉ báng ngươi thương hại ngươi chửi bới ngươi kia, còn có ai sẽ nhớ tới ngươi?” Những lời này như là hỏi người, lại như là đang tự hỏi mình. “Ca…..” Mục Dung ngơ ngác mà nhìn cậu, chỉ cảm thấy trên người đại ca trước mặt tràn ngập một tầng sương mù u buồn dày đặc. Cho tới bây giờ Mục Xán kiệm lời ít ngữ rất hiếm khi lại nói dài như vậy, Mục Dung có chút không quen. Mục Xán quay đầu lại, đưa tay lướt nhẹ qua tóc Mục Dung, nói:“Đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo đọc sách, đem tất cả tinh lực của ngươi đều đặt vào học tập, ngươi sẽ phát hiện cái gọi là nghị luận và cô lập cũng không tính là cái gì ….” “Ca….” Nước mắt Mục Dung chậm rãi chảy xuống, nàng vẫn luôn cho rằng Mục Xán rất ghét nàng, bởi vì nàng đoạt gia đình toàn vẹn của cậu, nhưng hiện tại, ca ca nàng sùng bái đã thật lâu này lại không vứt bỏ nàng, khi nàng yếu ớt nhất lại có thể gấp gáp trở về, từ ngữ ấm áp mà an ủi nàng. Nàng rốt cuộc không phải là một thân một mình, vào lúc u ám nhất, cuối cùng vẫn còn có người chịu đứng ở bên cạnh nàng. Nàng lại cảm thấy bản thân thực ra cũng không bi thảm như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, nàng còn có cuộc sống của chính mình, không phải sao? Đêm hôm đó Mục Dung đã ra khỏi phòng ăn cơm, không qua hai ngày liền làm tốt thủ tục đi học trở lại, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Mục Dung đã bắt đầu trở nên bình thường. Vì thế Mục lão ba liền bắt tay vào làm thủ tục ly hôn với nữ nhân kia, vì lỗi lầm của nữ nhân kia quá rõ ràng, đối với chuyện ly hôn này nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, từ cục dân chính đi ra, nàng liền biến mất trong biển người, trong nhiều năm từ đó về sau, Mục Dung cũng không gặp lại nàng. ... ... Sinh nhật Lục mẫu, Lục Hiên mang theo quà tới đúng giờ, xuất hiện tại bữa tiệc hắn vẫn là chói mắt như thế, bất cứ kẻ nào cũng không thể so được với hắn. Đối với nhi tử này, nàng hẳn là không thể bới móc, đầu óc thông minh, ngoại hình tuấn tú, tính tình nho nhã, bất cứ cái gì có thể khiến cho người mẹ là nàng tự hào, hắn đều chiếm được toàn bộ. Nàng không chọn được bất cứ điều gì không vừa ý. Nhưng nàng vẫn lo lắng không yên, mặc dù hiện tại không hề có lý do gì. Hắn không thường về nhà, cũng không thường cùng người thân ở cùng nhau, nhưng hắn trước giờ vẫn luôn là người quan tâm chu đáo, những dịp quan trọng trong cuộc sống tuyệt không vắng mặt. Chuyện hắn làm không cần người khác quan tâm, tất cả mọi thứ hắn đều sắp xếp trật tự, chuyện tình người khác mất vài năm thậm chí vài thập niên mới hoàn thành, hắn có lẽ chỉ mất một hai năm đã có thể hoàn thành. Hắn có thể vừa đi học đạt toàn bộ điểm A, vừa làm sự nghiệp kinh doanh đến phong sinh thủy khởi, hắn ưu tú như thế, hoàn toàn trò giỏi hơn thấy hậu sinh khả úy, ngay cả Lục phụ khi nhìn hắn cũng không tự giác mà cảm thán bản thân mình đã già rồi, theo lẽ thường hắn hẳn là phải vui mừng thỏa mãn mới phải, nhưng hắn vẫn lại đau buồn như thế. Đúng vậy, đau buồn, mà cô đơn. Nhưng nàng không có cách nào lý giải được sự đau buồn của hắn, càng không cách nào hiểu được cô độc của hắn. Phạm vi xã giao của hắn không tính là lớn, nhưng rất ổn định, bằng hữu mỗi người đều là tinh anh, mà hắn lại có sẵn tài năng lãnh đạo di truyền từ phụ thân, trong giới bằng hữu, hắn tuyệt đối là trung tâm, nàng nghĩ không ra bất cứ cái gì lại tạo thành lý do hắn cô độc. Nhưng hắn xác thực là cô độc, càng nhiều lúc hắn đều nguyện ý một mình ngẩn ngơ, phảng phất như trên thế giới chỉ còn có mình hắn. Nàng hỏi cộng sự làm việc cùng hắn, hỏi bạn cùng trường với hắn, nhưng đều hỏi không ra nguyên nhân. Mỗi khi ngày lễ hắn đều về nhà, ít nhất từ bề ngoài thoạt nhìn, hắn không hề có gì khác thường. Làm một người mẹ, nàng bằng trực giác cảm thấy được hắn đau khổ. Vì sao? Nàng thực sự không cách nào hiểu được. Chẳng lẽ vẫn là vì nam hài tử kia sao? Thế nhưng chuyện tình đã nhiều năm trước, bên cạnh hắn không phải xuất hiện rất nhiều bằng hữu sao? Điều này là không lý nào, lẽ nào hắn thật sự là đồng tính luyến ái sao? Nàng tuyệt không tin. Con trai nàng ưu tú như vậy, sao có thể nằm trong 10% ít ỏi kia chứ? Nàng tuyệt không tin! Cho nên nàng lựa chọn chờ đợi, có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn yêu đương, tất cả liền rõ ràng. Thời gian sẽ thay nàng hoàn thành hết thảy. Đó là một buổi chiều yên tĩnh, ánh dương ấm áp rơi xuống hậu viện, Lục mẫu dựa vào ghế dựa cùng con gái Lục Kỳ vừa uống trà chiều, vừa nghe nhạc, con trai Lục Hiên ở chỗ cách nàng không xa kéo đàn violin. Sau khi tốt nghiệp Lục Hiên bắt đầu dồn toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, khó có được khi nào về thành phố này, nhưng một khi về liền chắc chắn sẽ đem phần lớn thời gian đều bố trí cho người nhà. Nàng nhìn con trai anh tuấn đẹp trai giống như hùng ưng trên bầu trời, thỏa mãn mà cười. Lục Kỳ cười nói: “Mẹ, đệ đệ càng ngày càng đẹp trai, hai ngày trước Vương bá bá còn nói với ta muốn giới thiệu cháu gái cho hắn đấy.” Lục mẫu lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh, nói: “Đúng vậy, đệ đệ ngươi mỗi năm lại xuất sắc hơn.” “Mẹ, người không biết, tháng trước đệ đệ còn lên bìa tạp chí kinh tế nữa, cái gì mà người lãnh đạo mới nhất…..” Hai mẹ con nhìn khuôn mặt Lục Hiên mà trò chuyện những thứ vụn vặt. Chờ khi Lục Hiên kéo đàn xong, Lục mẫu vừa uống hồng trà vừa nói: “Hiên nhi, tìm một nữ hài tử yên ổn đi, không nên kéo dài nữa.” Lục Hiên cười: “Mẹ, ta còn nhỏ.” Lục mẫu giả bộ giận mà trừng hắn một cái, “Cũng đã hai bảy, hai tám rồi, còn nhỏ! Vậy mấy tuổi mới tính là lớn? Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi xem, con trai đều đã 10 tuổi rồi!” “Ha ha, ta hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên sự nghiệp, tạm thời không có thời gian cân nhắc cái khác.” Lục Kỳ cười nói: “Em trai, sự nghiệp mặc dù quan trọng, nhưng gia đình cũng không thể thiếu a, tổ quốc có câu châm ngôn không phải gọi là “Thành gia lập nghiệp” sao? Chỉ có trước thành gia mới lập nghiệp nha.” “Tỷ, thời đại bây giờ đâu còn giống như xưa…” “Bất kể thời đại gì đều giống nhau.” Lục mẫu lập tức tiếp một câu, sau đó trầm mặc một lúc, nói, “Lần trước con gái Tương bá bá không phải rất tốt sao? Tài mạo, phẩm tính, học thức, điểm nào không xứng với ngươi, vì sao ngươi không tích cực như thế?” Lục Hiên đi tới ngồi xổm dưới gối nàng cười: “Được rồi, là ta không xứng với người ta.” “Lại nói nhảm!” Lục mẫu cười mắng hắn một tiếng, “Con trai ta ngay cả công chúa cũng lấy được.” Lục Hiên đứng lên ha ha phá lên cười, khắp sân nhỏ đều là tiếng cười của hắn, nhưng sau khi cười xong, bóng lưng hắn nhìn qua lại an tĩnh mà khiến người khác thương tiếc. “Ngươi cái tử hài tử, mỗi lần nói với ngươi việc này đều một bộ không đứng đắn, rốt cuộc học được của ai? Con trai nhà hàng xóm mười lăm tuổi cũng đã yêu đương rồi, ngươi thì sao?” Lục mẫu lắc đầu, “Ngươi nha, không nên u mê không tỉnh như vậy…..Hiên nhi, ngươi thành thật nói cho mẹ, ngươi sẽ không phải là muốn hài tử kia đi?“ Lục Hiên cả kinh, nhưng lại không động thanh sắc, đi sang bên cạnh giả vờ thưởng thức loại kỳ trân mới: “Mẹ chỉ là người nào?” “Còn ai nữa? Đệ đệ ngươi thật là không biết, hay là giả không biết a?” Lục Kỳ cười nói chêm vào một câu. Lục mẫu quan sát vẻ mặt hắn, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy hài tử kia vẫn không liên lạc với ngươi đi? Người ta hiện tại làm bác sĩ trong bệnh viện, cả ngày đều có nữ hài tử vây bắt, ngươi xem, người ta đều tỉnh ngộ nhanh hơn ngươi.” (L: mụ này đúng là nói mát, ko phải bà bắt ép e nó thì sao nó lại ko dám liên hệ….tức chết đi) Tâm Lục Hiên kinh hoàng một cái, chậm rãi quay sang, nói: “Là …..Tiểu Xán? Mẹ, ngươi…..điều tra hắn? Ngươi đều đã biết?” Phản ứng của Lục Hiên mau đến thế nào, chỉ cần cho hắn một ám chỉ, hắn liền cái gì cũng đều có thể hiểu được. Lục mẫu chậm rãi uống một ngụm trà không hề trả lời. Lục Kỳ nói: “Đệ đệ, mẹ là muốn tốt cho ngươi. Ngươi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn công thương nghiệp Lăng Phong chúng ta, trọng trách có bao nhiêu quan trọng, trong lòng ngươi biết rõ.” Lục Hiên cúi đầu nhìn mũi giày một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, phảng phất như tự giễu mà nói: “Mẹ, ta sai rồi.” Lục Kỳ vui mừng nói: “Biết sai là tốt rồi, ngươi không biết mẹ cũng ta lo lắng cỡ nào về ngươi.” Lục Hiên lắc đầu, nói: “Ta là nói, ta sai rồi, ta đánh giá thấp mẹ, lại đánh giá cao bản thân mình.” Sắc mặt Lục Kỳ thay đổi, quát lên: “Đệ đệ! Ngươi biết bản thân mình đang nói cái gì không?” “Mẹ, như vậy là năm đó hắn không xuất hiện ở buổi phỏng vấn là bởi vì liên quan đến ngươi phải không?” Lục Hiên suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta quá ngu xuẩn, thực sự quá ngu xuẩn, lấy tính cách hắn, tự nhiên là cái gì cũng sẽ không nói….Hắn luôn luôn cái gì cũng sẽ không nói. Ha ha, chuyện tình của Hồ Lực Quân cũng là ngươi tạo áp lực một phần đi? Còn có cái gì chứ? Gia đình hắn? Ông bà ngoại hắn? Tiền đồ của ta? Tương lai?” “Hiên nhi.” Lục mẫu từ trên ghế dựa đứng lên. “Mẹ, rất xin lỗi khiến ngươi thất vọng rồi…..”Lục Hiên cố gắng đè thấp thanh âm, phảng phất như sợ chọc giận Lục mẫu. “Đệ đệ! Đừng nói nữa!” Nhưng mà Lục Hiên vẫn tiếp tục nói, “Đúng, ta là đồng tính luyến ái, ta không thích nữ hài tử, ta chính là một trong số ít người không may kia, mấy năm nay ta một mực nghĩ làm thế nào để mở miệng nói cho các ngươi chuyện này….Ta quá ngu ngốc, thì ra ngươi đã sớm biết.” “Không, đệ đệ, ngươi đừng nói xằng bậy nữa!” Lục Hiên trầm mặc vài giây, bóp nát đóa hoa hương thơm nức mũi kia, tiếp đó xoay người không chút do dự đi ra khỏi hậu viện, Lục mẫu ở phía sau lưng gọi hắn: “Nếu ngươi hiện tại đi ra khỏi cửa cái nhà này, ta coi như chưa từng có đưa con trai như ngươi.”Ngữ khí của nàng vẫn không kịch liệt, vĩnh viễn đều duy trì sự ưu nhã của nàng, cho dù là lời nói tuyệt tình như thế. (L: thì bà ý giả tạo mà) “Mẹ?” Lục Kỳ khiếp sợ mà nhìn Lục mẫu, lại nhìn Lục Hiên. Lục Hiên trầm mặc một lúc lâu, thở sâu, tiếp đó đi tiếp, hắn nghe thấy tỷ tỷ Lục Kỳ ở phía sau hô to, nhưng cũng không quay đầu lại. Đã sớm hoài nghi, nhưng vẫn không dám khẳng định. Hắn sở dĩ liều mạng mà làm sự nghiệp của bản thân như thế, không chịu tiến vào tập đoàn Lăng Phong, không phải là đề phòng ngày này sao? Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị ly khai, thế nhưng vì sao khi ngày này thực sự đến, hắn vẫn cảm thấy đau lòng? Giữa tình thân và tình yêu, vì sao phải bỏ một lấy một cơ chứ? Hắn chỉ cảm thấy tim đau đến muốn chết, nhưng đồng thời lại nhẹ nhõm rất nhiều. Đã sớm muốn come out, đã sớm nhịn không nổi nữa, cứ như thế này, cũng tốt.
|
Chương 68: Come out[EXTRACT](Ai cũng biết “come out” là gì đúng ko, đọc đam mỹ là phải biết từ này mờ. Nhưng mà thôi,nói luôn nha, đối với một số bạn chưa biết, “Come out” là thuật ngữ dùng để chỉ những người trong thế giới thứ 3 đã lộ diện, công nhận giới tính của mình với gia đình và bạn bè.) Mục Xán ngồi xuống bên giường, rút sách giáo khoa trên bàn học của Mục Dung ra quạt quạt, nói: “Học kỳ sau sẽ thi vào đại học?” Giọng điệu bình thản đến giống như căn bản không biết nàng đã tạm nghỉ học. Mục Dung thấp giọng nói: “Ta không muốn đi học nữa.” “Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Mục Dung ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Ta cũng không biết, dù sao ta cũng không muốn đợi ở chỗ này nữa…..Ca, vì saomệnh của ta lại khổ như vậy…..” Mục Xán khẽ cười một tiếng, “Khổ bằng ta sao?” Mục Dung kinh ngạc mà quay đầu nhìn cậu, cậu không phải tới an ủi nàng sao? Mục Xán cũng không nói thêm gì nữa, quay lại trọng tâm câu chuyện nói: “Nếu ngươi muốn rời đi, vậy cũng phải có năng lực rời đi, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại, đi ra ngoài có thể làm cái gì?” Mục Dung dúi đầu vào cái gối, rầu rĩ mà nói: “Dù thế nào ta cũng nhất định phải rời khỏi, ở chỗ này ta không còn mặt mũi gặp người!” “Vì sao phải quan tâm tới cái nhìn của người khác?” Mục Xán buông sách xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vì người khác sống, không phải mệt chết sao? Giả như ngươi chết, sau ba tháng ngoại trừ những người thân nhất đau lòng vì ngươi ra, những người đã từng nghị luận phỉ ngươi phỉ báng ngươi thương hại ngươi chửi bới ngươi kia, còn có ai sẽ nhớ tới ngươi?” Những lời này như là hỏi người, lại như là đang tự hỏi mình. “Ca…..” Mục Dung ngơ ngác mà nhìn cậu, chỉ cảm thấy trên người đại ca trước mặt tràn ngập một tầng sương mù u buồn dày đặc. Cho tới bây giờ Mục Xán kiệm lời ít ngữ rất hiếm khi lại nói dài như vậy, Mục Dung có chút không quen. Mục Xán quay đầu lại, đưa tay lướt nhẹ qua tóc Mục Dung, nói:“Đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo đọc sách, đem tất cả tinh lực của ngươi đều đặt vào học tập, ngươi sẽ phát hiện cái gọi là nghị luận và cô lập cũng không tính là cái gì ….” “Ca….” Nước mắt Mục Dung chậm rãi chảy xuống, nàng vẫn luôn cho rằng Mục Xán rất ghét nàng, bởi vì nàng đoạt gia đình toàn vẹn của cậu, nhưng hiện tại, ca ca nàng sùng bái đã thật lâu này lại không vứt bỏ nàng, khi nàng yếu ớt nhất lại có thể gấp gáp trở về, từ ngữ ấm áp mà an ủi nàng. Nàng rốt cuộc không phải là một thân một mình, vào lúc u ám nhất, cuối cùng vẫn còn có người chịu đứng ở bên cạnh nàng. Nàng lại cảm thấy bản thân thực ra cũng không bi thảm như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, nàng còn có cuộc sống của chính mình, không phải sao? Đêm hôm đó Mục Dung đã ra khỏi phòng ăn cơm, không qua hai ngày liền làm tốt thủ tục đi học trở lại, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Mục Dung đã bắt đầu trở nên bình thường. Vì thế Mục lão ba liền bắt tay vào làm thủ tục ly hôn với nữ nhân kia, vì lỗi lầm của nữ nhân kia quá rõ ràng, đối với chuyện ly hôn này nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, từ cục dân chính đi ra, nàng liền biến mất trong biển người, trong nhiều năm từ đó về sau, Mục Dung cũng không gặp lại nàng. ... ... Sinh nhật Lục mẫu, Lục Hiên mang theo quà tới đúng giờ, xuất hiện tại bữa tiệc hắn vẫn là chói mắt như thế, bất cứ kẻ nào cũng không thể so được với hắn. Đối với nhi tử này, nàng hẳn là không thể bới móc, đầu óc thông minh, ngoại hình tuấn tú, tính tình nho nhã, bất cứ cái gì có thể khiến cho người mẹ là nàng tự hào, hắn đều chiếm được toàn bộ. Nàng không chọn được bất cứ điều gì không vừa ý. Nhưng nàng vẫn lo lắng không yên, mặc dù hiện tại không hề có lý do gì. Hắn không thường về nhà, cũng không thường cùng người thân ở cùng nhau, nhưng hắn trước giờ vẫn luôn là người quan tâm chu đáo, những dịp quan trọng trong cuộc sống tuyệt không vắng mặt. Chuyện hắn làm không cần người khác quan tâm, tất cả mọi thứ hắn đều sắp xếp trật tự, chuyện tình người khác mất vài năm thậm chí vài thập niên mới hoàn thành, hắn có lẽ chỉ mất một hai năm đã có thể hoàn thành. Hắn có thể vừa đi học đạt toàn bộ điểm A, vừa làm sự nghiệp kinh doanh đến phong sinh thủy khởi, hắn ưu tú như thế, hoàn toàn trò giỏi hơn thấy hậu sinh khả úy, ngay cả Lục phụ khi nhìn hắn cũng không tự giác mà cảm thán bản thân mình đã già rồi, theo lẽ thường hắn hẳn là phải vui mừng thỏa mãn mới phải, nhưng hắn vẫn lại đau buồn như thế. Đúng vậy, đau buồn, mà cô đơn. Nhưng nàng không có cách nào lý giải được sự đau buồn của hắn, càng không cách nào hiểu được cô độc của hắn. Phạm vi xã giao của hắn không tính là lớn, nhưng rất ổn định, bằng hữu mỗi người đều là tinh anh, mà hắn lại có sẵn tài năng lãnh đạo di truyền từ phụ thân, trong giới bằng hữu, hắn tuyệt đối là trung tâm, nàng nghĩ không ra bất cứ cái gì lại tạo thành lý do hắn cô độc. Nhưng hắn xác thực là cô độc, càng nhiều lúc hắn đều nguyện ý một mình ngẩn ngơ, phảng phất như trên thế giới chỉ còn có mình hắn. Nàng hỏi cộng sự làm việc cùng hắn, hỏi bạn cùng trường với hắn, nhưng đều hỏi không ra nguyên nhân. Mỗi khi ngày lễ hắn đều về nhà, ít nhất từ bề ngoài thoạt nhìn, hắn không hề có gì khác thường. Làm một người mẹ, nàng bằng trực giác cảm thấy được hắn đau khổ. Vì sao? Nàng thực sự không cách nào hiểu được. Chẳng lẽ vẫn là vì nam hài tử kia sao? Thế nhưng chuyện tình đã nhiều năm trước, bên cạnh hắn không phải xuất hiện rất nhiều bằng hữu sao? Điều này là không lý nào, lẽ nào hắn thật sự là đồng tính luyến ái sao? Nàng tuyệt không tin. Con trai nàng ưu tú như vậy, sao có thể nằm trong 10% ít ỏi kia chứ? Nàng tuyệt không tin! Cho nên nàng lựa chọn chờ đợi, có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn yêu đương, tất cả liền rõ ràng. Thời gian sẽ thay nàng hoàn thành hết thảy. Đó là một buổi chiều yên tĩnh, ánh dương ấm áp rơi xuống hậu viện, Lục mẫu dựa vào ghế dựa cùng con gái Lục Kỳ vừa uống trà chiều, vừa nghe nhạc, con trai Lục Hiên ở chỗ cách nàng không xa kéo đàn violin. Sau khi tốt nghiệp Lục Hiên bắt đầu dồn toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, khó có được khi nào về thành phố này, nhưng một khi về liền chắc chắn sẽ đem phần lớn thời gian đều bố trí cho người nhà. Nàng nhìn con trai anh tuấn đẹp trai giống như hùng ưng trên bầu trời, thỏa mãn mà cười. Lục Kỳ cười nói: “Mẹ, đệ đệ càng ngày càng đẹp trai, hai ngày trước Vương bá bá còn nói với ta muốn giới thiệu cháu gái cho hắn đấy.” Lục mẫu lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh, nói: “Đúng vậy, đệ đệ ngươi mỗi năm lại xuất sắc hơn.” “Mẹ, người không biết, tháng trước đệ đệ còn lên bìa tạp chí kinh tế nữa, cái gì mà người lãnh đạo mới nhất…..” Hai mẹ con nhìn khuôn mặt Lục Hiên mà trò chuyện những thứ vụn vặt. Chờ khi Lục Hiên kéo đàn xong, Lục mẫu vừa uống hồng trà vừa nói: “Hiên nhi, tìm một nữ hài tử yên ổn đi, không nên kéo dài nữa.” Lục Hiên cười: “Mẹ, ta còn nhỏ.” Lục mẫu giả bộ giận mà trừng hắn một cái, “Cũng đã hai bảy, hai tám rồi, còn nhỏ! Vậy mấy tuổi mới tính là lớn? Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi xem, con trai đều đã 10 tuổi rồi!” “Ha ha, ta hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên sự nghiệp, tạm thời không có thời gian cân nhắc cái khác.” Lục Kỳ cười nói: “Em trai, sự nghiệp mặc dù quan trọng, nhưng gia đình cũng không thể thiếu a, tổ quốc có câu châm ngôn không phải gọi là “Thành gia lập nghiệp” sao? Chỉ có trước thành gia mới lập nghiệp nha.” “Tỷ, thời đại bây giờ đâu còn giống như xưa…” “Bất kể thời đại gì đều giống nhau.” Lục mẫu lập tức tiếp một câu, sau đó trầm mặc một lúc, nói, “Lần trước con gái Tương bá bá không phải rất tốt sao? Tài mạo, phẩm tính, học thức, điểm nào không xứng với ngươi, vì sao ngươi không tích cực như thế?” Lục Hiên đi tới ngồi xổm dưới gối nàng cười: “Được rồi, là ta không xứng với người ta.” “Lại nói nhảm!” Lục mẫu cười mắng hắn một tiếng, “Con trai ta ngay cả công chúa cũng lấy được.” Lục Hiên đứng lên ha ha phá lên cười, khắp sân nhỏ đều là tiếng cười của hắn, nhưng sau khi cười xong, bóng lưng hắn nhìn qua lại an tĩnh mà khiến người khác thương tiếc. “Ngươi cái tử hài tử, mỗi lần nói với ngươi việc này đều một bộ không đứng đắn, rốt cuộc học được của ai? Con trai nhà hàng xóm mười lăm tuổi cũng đã yêu đương rồi, ngươi thì sao?” Lục mẫu lắc đầu, “Ngươi nha, không nên u mê không tỉnh như vậy…..Hiên nhi, ngươi thành thật nói cho mẹ, ngươi sẽ không phải là muốn hài tử kia đi?“ Lục Hiên cả kinh, nhưng lại không động thanh sắc, đi sang bên cạnh giả vờ thưởng thức loại kỳ trân mới: “Mẹ chỉ là người nào?” “Còn ai nữa? Đệ đệ ngươi thật là không biết, hay là giả không biết a?” Lục Kỳ cười nói chêm vào một câu. Lục mẫu quan sát vẻ mặt hắn, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy hài tử kia vẫn không liên lạc với ngươi đi? Người ta hiện tại làm bác sĩ trong bệnh viện, cả ngày đều có nữ hài tử vây bắt, ngươi xem, người ta đều tỉnh ngộ nhanh hơn ngươi.” (L: mụ này đúng là nói mát, ko phải bà bắt ép e nó thì sao nó lại ko dám liên hệ….tức chết đi) Tâm Lục Hiên kinh hoàng một cái, chậm rãi quay sang, nói: “Là …..Tiểu Xán? Mẹ, ngươi…..điều tra hắn? Ngươi đều đã biết?” Phản ứng của Lục Hiên mau đến thế nào, chỉ cần cho hắn một ám chỉ, hắn liền cái gì cũng đều có thể hiểu được. Lục mẫu chậm rãi uống một ngụm trà không hề trả lời. Lục Kỳ nói: “Đệ đệ, mẹ là muốn tốt cho ngươi. Ngươi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn công thương nghiệp Lăng Phong chúng ta, trọng trách có bao nhiêu quan trọng, trong lòng ngươi biết rõ.” Lục Hiên cúi đầu nhìn mũi giày một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, phảng phất như tự giễu mà nói: “Mẹ, ta sai rồi.” Lục Kỳ vui mừng nói: “Biết sai là tốt rồi, ngươi không biết mẹ cũng ta lo lắng cỡ nào về ngươi.” Lục Hiên lắc đầu, nói: “Ta là nói, ta sai rồi, ta đánh giá thấp mẹ, lại đánh giá cao bản thân mình.” Sắc mặt Lục Kỳ thay đổi, quát lên: “Đệ đệ! Ngươi biết bản thân mình đang nói cái gì không?” “Mẹ, như vậy là năm đó hắn không xuất hiện ở buổi phỏng vấn là bởi vì liên quan đến ngươi phải không?” Lục Hiên suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta quá ngu xuẩn, thực sự quá ngu xuẩn, lấy tính cách hắn, tự nhiên là cái gì cũng sẽ không nói….Hắn luôn luôn cái gì cũng sẽ không nói. Ha ha, chuyện tình của Hồ Lực Quân cũng là ngươi tạo áp lực một phần đi? Còn có cái gì chứ? Gia đình hắn? Ông bà ngoại hắn? Tiền đồ của ta? Tương lai?” “Hiên nhi.” Lục mẫu từ trên ghế dựa đứng lên. “Mẹ, rất xin lỗi khiến ngươi thất vọng rồi…..”Lục Hiên cố gắng đè thấp thanh âm, phảng phất như sợ chọc giận Lục mẫu. “Đệ đệ! Đừng nói nữa!” Nhưng mà Lục Hiên vẫn tiếp tục nói, “Đúng, ta là đồng tính luyến ái, ta không thích nữ hài tử, ta chính là một trong số ít người không may kia, mấy năm nay ta một mực nghĩ làm thế nào để mở miệng nói cho các ngươi chuyện này….Ta quá ngu ngốc, thì ra ngươi đã sớm biết.” “Không, đệ đệ, ngươi đừng nói xằng bậy nữa!” Lục Hiên trầm mặc vài giây, bóp nát đóa hoa hương thơm nức mũi kia, tiếp đó xoay người không chút do dự đi ra khỏi hậu viện, Lục mẫu ở phía sau lưng gọi hắn: “Nếu ngươi hiện tại đi ra khỏi cửa cái nhà này, ta coi như chưa từng có đưa con trai như ngươi.”Ngữ khí của nàng vẫn không kịch liệt, vĩnh viễn đều duy trì sự ưu nhã của nàng, cho dù là lời nói tuyệt tình như thế. (L: thì bà ý giả tạo mà) “Mẹ?” Lục Kỳ khiếp sợ mà nhìn Lục mẫu, lại nhìn Lục Hiên. Lục Hiên trầm mặc một lúc lâu, thở sâu, tiếp đó đi tiếp, hắn nghe thấy tỷ tỷ Lục Kỳ ở phía sau hô to, nhưng cũng không quay đầu lại. Đã sớm hoài nghi, nhưng vẫn không dám khẳng định. Hắn sở dĩ liều mạng mà làm sự nghiệp của bản thân như thế, không chịu tiến vào tập đoàn Lăng Phong, không phải là đề phòng ngày này sao? Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị ly khai, thế nhưng vì sao khi ngày này thực sự đến, hắn vẫn cảm thấy đau lòng? Giữa tình thân và tình yêu, vì sao phải bỏ một lấy một cơ chứ? Hắn chỉ cảm thấy tim đau đến muốn chết, nhưng đồng thời lại nhẹ nhõm rất nhiều. Đã sớm muốn come out, đã sớm nhịn không nổi nữa, cứ như thế này, cũng tốt.
|
Chương 69: Lại gặp lại[EXTRACT]Mục Dung đứng ở trước gương trong toilet chỉnh tóc mái, soi gương mỉm cười, tiếp đó lại sụp khuôn mặt xuống. “Ai, vì sao mắt ta lại nhỏ như vậy! Vì sao ta lại giống ba ba! Nếu như ta giống ca ca thì tốt rồi!” Nhìn đôi mắt nhỏ hẹp dài mảnh trên mặt cực kỳ giống Mục lão ba trong gương, Mục Dung ai oán mà thở dài. Kỳ thực nếu mà nhìn kỹ, Mục Dung ngoại trừ đôi mắt tương đối nhỏ hẹp ra, cũng không khó nhìn. Mặc dù chỉ là một nữ hài tử bình thường, nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, vẫn rất là xinh đẹp, trong một đám mặt trắng rời phấn son ra là không thể gặp người, khuôn mặt mộc tự nhiên của nàng lại có một cỗ tươi mát khác biệt. Hôm nay là ngày thứ sáu nàng đến công ty thực tập. Có thể vào đây thực tập, lúc đầu nàng vẫn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu không phải dựa vào bằng hữu của ca ca Lâm Hiên —— cũng tức là quản lý bộ kế hoạch ở đây, nàng tuyệt đối không có cơ hội tiến vào. Vì không để cho ca ca mất mặt, nàng quyết định nhất định phải hảo hảo biểu hiện, dựa vào năng lực của chính mình chuyển thành nhân viên chính thức, khiến cho bản thân được danh chính ngôn thuận ở lại! Vì công ty này thực sự quá hấp dẫn nàng, không chỉ bởi vì đãi ngộ tốt, càng bởi vì…. Nàng đã không biết là lần thứ mấy đem ánh mắt nhìn về phía phòng giám đốc, một tiếng trước, mấy người Lâm Hiên ở bộ kế hoạch vừa mới tiếp nam nhân trẻ tuổi đi vào trong. Tin tức bát quái lúc nào cũng truyền đi rất nhanh, nghe nói, người nọ chính là đại lão bản mới từ Mĩ bay về. Chỉ là thời gian ngắn ngủi một buổi sáng, phổ biến thiên hạ cả tòa cao ốc từ trên xuống dưới tất cả các ngóc ngách đều nghe được tin tức đại lão bản về nước, hơn nữa, phảng phất, hình như, ông chủ lớn kia còn là một là một cực kỳ trẻ tuổi đẹp trai! Cái gọi là giàu có đẹp trai, cùng lắm cũng chỉ như thế này đi. Mục Dung ôm đầu nhìn sang góc văn phòng len lén tu bổ trang điểm, thở dài, thầm nghĩ: “Không được nghĩ nữa, dù hắn có giàu có đẹp trai, ta cũng không phải là bạch phú mỹ a, làm gì đến lượt binh tôm tướng tép nho nhỏ ta đây….Có điều, đại lão bản thực sự rất đẹp trai a……Không thua ca ca ta đâu!” “Ai! Ra rồi! Ra rồi!” Phòng tổng giám đốc có động tĩnh, tất cả mọi người trong văn phòng đều tinh thần chấn động. Mục Dung có thể rõ ràng mà cảm nhận được tất cả mọi người đều duỗi dài cái cổ, trừng thẳng con mắt, tất cả ánh mắt đều tụ tập lại trên cánh cửa kia —— gồm cả của nàng. Cửa mở, người ở bên trong lần lượt đi ra. “Dung Dung, pha cốc cà phê vào trong!” Lâm Hiên hướng Mục Dung gọi một cái, cấp cho nàng một chỉ thị gần như có thể khiến cho toàn bộ nữ nhân viên trong cao ốc ghen tị. “A?Nga……Nga.” Mục Dung bị cái bánh thật to này đập đến choáng váng, mờ mịt mà đứng lên, máy móc pha xong cà phê. Khi thần trí nàng hơi hơi khôi phục lại, nàng đã đứng trước cửa phòng tổng giám đốc rồi. Nàng nuốt nước miếng, nỗ lực ổn định tâm thần, một tay bứng cà phê, một tay gõ cửa. “Mời vào.” Một thanh âm từ tính tràn ngập mị lực nam nhân từ bên trong truyền ra. Mục Dung thở sâu, đẩy cửa ra. “Tổng giám đốc, cà phê của ngài.” “Đặt trên bàn đi, cám ơn.” Nam nhân quay sang, gió xuân từ phía cửa sổ nửa mở khẽ thổi vào, lướt qua tóc mái của hắn. Tim Mục Dung gần như ngừng đập. Lớn đến như vậy, nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào anh khí bức người đến như vậy! Mặc dù ca ca Mục Xán cũng là đại soái ca số một số hai, nhưng kia dù sao cũng là ca ca, cảm giác thích đó không giống như này. Nam nhân trước mắt này, nàng quả thực không thể tin được người này vậy mà lại là ông chủ của nàng. Hắn ít tuổi như thế, có lẽ còn chưa đến hai lăm tuổi, vóc người cao lớn rắn rỏi, ngoại hình thâm thúy cởi mở, trong cái giơ tay nhấc chân đều toát lên phong thái con cái quý tộc hơn người. Dưới ánh mặt trời vàng rực, mặc dù hắn chỉ lẳng lặng mà đứng ở phía trước cửa sổ, đạm nhiên mà nhìn nàng, nhưng loại khí thế nội liễm mà lại không cho phép người coi nhẹ này lại phảng phất như đang vô thanh vô thức mà toát ra, áp bách toàn bộ không gian. Hắn đích thực là đại lão bản nơi này! Khí thế như vậy, người thường đâu thể có? Cái gọi là làn gió vương giả, đại để cũng chỉ là thế này thôi. Mục Dung lui ra ngoài, vẻ mặt đỏ ửng, vừa rồi thời gian ngắn ngủi vài giây kia, với nàng mà nói lại phảng phất lâu như cả một thế kỉ. Nàng chưa bao giờ biết trên thế giới lại còn có một người hoàn mỹ đến như vậy. ... ... Cuối tuần Mục Dung đi đến khu ký túc của tiến sĩ sinh (người học lên tiến sĩ) của Bắc đại thăm Mục Xán, vừa thay cậu phơi quần áo mới giặt, vừa giống như chú chim nhỏ líu ríu nói chuyện. “Ca, ngươi không biết, công ty chúng ta từ Mĩ mới tới một đại lão bản, nga, không đúng từ Mĩ mới trở lại công ty. Oa, hắn rất trẻ a, rất đẹp trai a, lại cao lại vừa khí thế! Khuôn mặt giống như là từ trong bìa tiểu thuyết ngôn tình bước ra vậy, ta dám khẳng định toàn bộ nữ nhân viên trong công ty đều thích hắn!” “Nga, phải không.” Mục Xán đọc sách, lơ đãng mà đáp lại. “Thật đó, ca! Ta rốt cuộc thấy được một người có thể đẹp trai ngang với ngươi rồi!” Mục Dung phơi quần áo xong đi tới bên cạnh Mục Xán, mang một cái ghế qua, ngồi ngược xuống, tay ông lưng ghế, cực kỳ hứng thú mà tiếp tục nói, “Chúng ta cũng không gọi hắn là tổng giám đốc, gọi hắn là BOSS, ha ha, ngầu đi?” “Không có hứng thú.” Mục Xán lạnh lùng thản nhiên mà nói một câu, xoay người, tiếp tục nhìn sách y học của mình. “Được rồi….Ta đây không nói nữa.” Mục Dung thức thời ngậm miệng, trước mặt Mục Xán, nàng luôn không dám quá càn rỡ. Dựa vào lưng ghế nhìn sườn mặt chăm chú đọc sách của Mục Xán một lúc, cảm thấy buồn chán, lại xoay người sang chơi máy tính trong phòng. … … Sở Vũ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ viện pháp luật Bắc đại, mong ước được toại nguyện mà vào pháp viện (tòa án), bước lên con đường trở thành thẩm phán (quan tòa), hiện tại còn chuẩn bị học lên tiến sĩ. Năm đó Mục Xán ở Nhất Trung, gần như người nào cũng đều nghe nói qua chuyện “Thái tử gia” tiếng tăm lừng lẫy nửa đường phải chuyển sang Mĩ học, nhưng trên thực tế, “Thái tử gia” kia chân chính phải là Sở Vũ. Sở Vũ có thể tính là con cháu nhà quan đời thứ ba, chỉ là vì lão ba hắn năm đó đang trong thời kì bị gia tộc đuổi ra ngoài lịch lãm, cho nên có rất ít người biết rõ, mà chính hắn lại là một người không thích nói toạc chuyện ra, hiển nhiên càng không có ai chú ý đến. Đương nhiên, Sở Vũ lên làm quan tòa cũng không dựa vào thế lực nhà hắn, hắn vốn chính là nhân tài hiếm có. Có điều không thể phủ nhận chính là, trong quá trình lên chức, bối cảnh gia đình cường đại vẫn mang đến cho hắn vận may thuận buồm xuôi gió. Nhưng Sở Vũ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hai ngày nay lại đột nhiên nằm viện. Mục Xán thực ra đối với sự kinh hãi quá mức của Sở Vũ không còn gì để nói, theo như cậu xem ra, cái loại cảm cúm vặt này của hắn, thật ra không cần thiết phải nhập viện. Tiếc mạng (sống)tiếc đến loại trình độ này của Sở Vũ, cũng thật là hiếm thấy. Nhưng dù sao người ta cũng từng là thầy dạy dương cầm một thời của cậu, lại nhiều năm như vậy vẫn duy trì liên hệ với cậu, bình thường không kể là ở trường hay trong công việc, cũng chiếu cố cậu rất nhiều, là một trong số ít những bằng hữu của cậu ngoài Lâm Hiên ra. Về mặt đạo nghĩa, cậu nếu đã làm việc trong bệnh viện bắc đại, hẳn là nên đi thăm hắn. Từ bên ngoài bệnh viện mua một giỏ trái cây, đi tới bên ngoài phòng VIP. Cửa đang nửa mở, cậu khẽ gõ cửa, tiếng nói chuyện bên trong bỗng nhiên ngừng lại, sau nửa giây mới truyền ra một câu “Mời vào” rõ ràng là đang kìm nén sự hưng phấn. Bởi vì là phòng bệnh VIP, bên trong bố trí có thể sánh với khách sạn. Mục Xán thầm lắc đầu, thế giới hủ bại của kẻ có tiền….. Đột nhiên, cậu như bị đóng đinh ở nơi đó, ngay cả giỏ trái cây trên tay cũng rớt từ lúc nào không biết. “Tiểu Xán, đã lâu không gặp.” Là Lục Hiên! Cậu lại có thể ở chỗ này gặp Lục Hiên! Đây….không phải là mơ đi? Sinh thời, không thể buông tha, cuối cùng vẫn là không thể may mắn tránh khỏi. “…..Đã lâu không gặp.” Mục Xán trợn mắt há mồm mà nhìn hắn, thanh âm nhẹ đến phảng phất như đang ở thế giới khác. Giờ khắc này, cậu hoảng hốt mà chật vật, không có một chút chuẩn bị tư tưởng. Nhiều năm như vậy trôi qua, dáng vẻ của hắn trong trí nhớ lại vẫn hoàn toàn không thay đổi. Cậu vẫn giống như một đưa ngốc mà đóng đinh trước mặt hắn, tay chân lạnh ngắt, giống hệt như ngày đó hắn quyết tuyệt rời đi. “Này, hồn về a!” Lục Hiên vươn tay vẫy vẫy trước mặt Mục Xán. Mục Xán phản xạ có điều kiện đưa tay gạt tay hắn ra, động tác tự nhiên mà phản ứng với sự tiếp cận của hắn. Nhiệt độ của mu bàn tay hắn, vẫn giống như ngày trước. Lục Hiên nhẹ nhàng mà cười: “tiểu ngốc qua, ngươi vẫn như cũ.” Mục Xán lui lại một bước, nhíu nhíu mày. Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cái gì cũng không nói ra. Cậu cuối cùng vẫn là không giỏi ăn nói. Nhiều năm như vậy, điểm này, vẫn không thay đổi. Ý thức chậm rãi trở lại trong đầu, Mục Xán cười khổ, ngồi xổm xuống, bắt đầu từng bước từng bước mà nhặt trái cây vào giỏ, Lục Hiên cũng ngồi chỗm hỗm xuống giúp cậu. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh yên lặng không tiếng động, chỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt trên người nam nhân pha lẫn mùi nước khử trùng tràn ngập trong phòng. Chẳng biết từ lúc nào “bệnh nhân” trong phòng đã lặng lẽ lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, trước khi đi, còn lưu lại một nụ cười mờ ám. “Ngươi đã trở về?” Nhặt xong trái cây, Mục Xán không lời nào để nói rốt cuộc nói một câu, nói xong liền cảm thấy bản thân thật là ngu xuẩn, lại hỏi một vấn đề đã rõ ràng như thế. Lục Hiên thản nhiên mà cười: “Ân, ta đã trở về…..Nhiều năm như vậy, ngươi có khỏe không?” Mục Xán nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt đã bình tĩnh, cậu vậy mà lại gặp hắn, nhưng mà gặp lại cũng chẳng qua là một câu “Ngươi có khỏe không?” Mấy chữ “Ngươi có khỏe không” cỡ nào độc ác lại dối trá. “Rất tốt a.” Mục Xán đáp lại, vô cùng ngạc nhiên với sự bình tĩnh của bản thân. Đã từng nghĩ đến rất nhiều tình cảnh sau nhiều năm gặp lại, nhưng lại không có một màn đột nhiên như vây giờ. Cậu cho rằng cậu bình tĩnh, kỳ thực cậu một chút cũng không có, bằng không lấy tư cách một bác sĩ, cậu sao lại lâu như vậy vẫn chưa phát hiện ra trong phòng bệnh rõ ràng lại thiếu mất bệnh nhân chứ?
|