Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt
|
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 5. Dạy tôi khiêu vũ Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tĩnh hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 5. Dạy tôi khiêu vũ. Ngày thứ hai, Quý Chước đến nhận chức. Y tự lái xe, lúc đi đến công ty đối diện thì có một làn vạch trắng dành cho người đi bộ, phải chờ đèn đỏ khá lâu. "Mời đi thẳng 500m, sau đó rẽ trái." Quý Chước quay đầu lại thì thấy một thiếu niên cao gầy, mặc áo hoodie đầu húi cua, tay phải đút túi, tay trái cầm một chiếc di động nghe theo thanh âm hướng dẫn đi về phía trước. Bởi vì nghề nghiệp nên lúc nhìn người Quý Chước sẽ nhìn dáng vẻ đầu tiên. Thiếu niên kia chân rất dài, tỉ lệ vóc người rất đẹp, nhưng y vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu ta. Đèn đỏ đổi sang màu xanh, Quý Chước buông chân phanh ra, tăng tốc về phía trước. Quý Chước đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm. Trong đó có rất nhiều xe, y phải tìm tầm năm phút mới có một chỗ trống, cũng may thời gian còn sớm. Lúc Quý Chước đến cửa tòa nhà lại gặp được cậu thiếu niên kia. Lần này Quý Chước đã nhìn thấy mặt cậu ta rồi. Cậu ta trắng trẻo đẹp trai, mang theo vẻ lưu manh. Quý Chước đi trước, cậu thiếu niên đi sau, hai người đồng thời đến phía cửa. Lúc đi vào cửa, Quý Chước dừng chân một chút nói với cậu thiếu niên đang ở phía sau: "Hướng dẫn của cậu nên chọn đi bộ chứ không phải đi xe đâu." Thân thể thiếu niên hơi cứng đờ, không nói lời nào, chỉ thoáng tăng nhanh bước chân đi qua. Quý Chước nhìn bóng lưng cậu ta, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Rõ ràng chỉ cần đi qua một con đường là được rồi, cậu ta lại nghe theo hướng dẫn đi thêm một con đường nữa. Quý Chước nhậm chức xong xuôi thì gặp mặt các thành viên trong nhóm kia một lần. Nhóm này có bốn người, đều là những cậu trai mười bảy mười tám tuổi, mày mặt phấn chấn. Đối với nhóm lần này đúng là công ty đã bỏ khá nhiều tâm tư. Bốn thiếu niên hoàn toàn thuộc bốn kiểu khác nhau, có dương quang, có đáng yêu, có đẹp trai, còn có cả... Lạnh lùng lưu manh. Là người mà nãy y vừa gặp ở cửa. Lúc này Quý Chước mới nhớ ra thiếu niên kia tên là Khúc Tuấn, trong tư liệu ngày hôm qua có dán ảnh, nhưng vẫn có chút khác biệt với người thật nên Quý Chước nhất thời không nhận ra. Nhóm này còn có một trợ lý, họ Vương, tên là Vương Minh. Vương Minh đưa Quý Chước đến làm quen với bọn họ. Vương Minh còn chưa mở miệng, Khúc Tuấn đã nói một cách không vui vẻ: "Không phải nói nhóm này chỉ có bốn người à?" Quý Chước nhìn rất trẻ, đứng chung với bốn người họ nhìn không kém tuổi bao nhiêu. Khúc Tuấn coi y là một thành viên trong nhóm cũng có thể thông cảm. Với các thành viên trong nhóm, nhóm nhiều người cũng không phải là chuyện tốt. Mức độ quan tâm của công ty, nhân khí, tiền nhận được, tất cả đều sẽ vì nhiều người mà suy giảm. Vương Minh cứ nghĩ là do nguyên nhân này. Quý Chước nhìn gương mặt khó chịu của Khúc Tuấn, lại cảm thấy nó có quan hệ với lời nhắc nhở tốt bụng lúc nãy của mình. Vương Minh vội vàng nói: "Vị này không phải là thành viên đâu, đây là thầy dạy vũ đạo của các cậu, thầy Quý." Không chỉ Khúc Tuấn mà những thiếu niên còn lại đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hiển nhiên cũng không ngờ được thầy dạy vũ đạo lại trẻ tuổi như vậy. Khúc Tuấn không nhịn được nhìn Quý Chước thêm mấy lần, lúc Quý Chước nhìn sang cậu ta lại vội vã dời mắt. Bốn thiếu niên này, ngoại trừ Khúc Tuấn thì ba người còn lại đều đã có cơ sở về vũ đạo. Thanh tuyến của Khúc Tuấn tốt, được chỉ định hát chính trong nhóm. Ngày đầu tiên, Quý Chước đặt trọng điểm lên người Khúc Tuấn, kéo chân cho cậu ta. Thân thể của thiếu niên vẫn khá là mềm mại. Quý Chước đặt tay lên đùi cậu ta, để cậu ta giang thật thẳng. Khúc Tuấn cúi đầu, liền nhìn thấy y rũ mắt, lông mi rất dài, nom còn nhỏ hơn cả mình, chẳng giống một thầy giáo gì cả. Cố Xước vừa vào phòng tập liền thấy một màn như vậy: Đôi tay Quý Chước vỗ vỗ lên eo thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, lại dịch xuống đùi cậu ta, ấn ấn. Cố Xước thèm muốn đôi tay đẹp đẽ kia đã lâu, nghĩ đến đôi búp măng ấy di động trên người mình... Bây giờ lại để một thằng nhóc chưa ráo máu đầu chiếm tiện nghi. Đột nhiên Cố Xước có cảm giác nguy hiểm. Hôm qua hắn còn hỏi Quý Chước muốn tìm bạn giường hay nói chuyện yêu đương. Thầy Quý tìm bạn giường thì mình chính là lựa chọn tốt nhất. Nếu như em ấy đột nhiên thay đổi chủ ý muốn tìm người để nói chuyện tình cảm, vậy thì mình chỉ đành trơ mắt nhìn cục thịt mỡ này bay mất. Nhất định hắn phải thừa dịp trước khi thịt bay mất nếm thử mùi vị mới được. Đôi mắt Cố Xước sâu thẳm hơn, nhất định phải lấy được. Cố Xước bèn khoanh tay đứng một bên nhìn. Vương Minh thấy hắn chăm chú nhìn Khúc Tuấn, không khỏi nghĩ, tổn thọ mất, con ngựa này sẽ không coi trọng vị thành niên chứ. Buổi luyện tập kết thúc, buổi chiều là khóa học thanh nhạc, các thành viên lục tục rời đi ăn cơm. Quý Chước là người cuối cùng rời khỏi. Cố Xước đứng ở cửa, ngăn cản đường đi của y. Quý Chước đi bên trái, Cố Xước cũng đi trái. Quý Chước sang phải, hắn cũng bám theo. Cố Xước đi vào giữa một bước, ngực chạm vào Quý Chước. Y chỉ đành lui về sau một bước. Cố Xước đóng cửa lại. "Thầy Quý, thằng nhóc đó lông còn chưa mọc dài đâu! Nó không thỏa mãn được em đâu!" Cố Xước nói. "...." Quý Chước phồng má, thở phì phò nhìn hắn: "Cố tổng, không phải đầu óc ai cũng bẩn thỉu như anh." Cố Xước đột nhiên áp sát lại, nắm lấy tay Quý Chước đặt lên hông mình rồi lại trượt xuống đùi. "Bảo bối, có phải tôi mạnh hơn nhiều so với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia không?" Cố Xước không chỉ tự mình xấu xa, hắn còn có thể dẫn dắt khiến người khác cũng trở nên xấu xa. Eo Cố Xước thon vừa có lực, trên đùi lại có một lớp cơ bắp cứng rắn, tất nhiên thân thể mềm mại non nớt của thiếu niên không thể sánh được. Cố Xước cởi cà vạt và hai nút trên của áo sơ mi, để lộ cơ ngực màu mật ong: "Bảo bối, có muốn sờ một chút không?" Trước ngực của Cố Xước là thớ cơ ngực săn chắc. Nam sắc trước mắt, Quý Chước không nhịn được sờ soạng một cái, cứng rắn săn chắc, xúc cảm rất tốt. "Để báo đáp lại, thầy Quý, em dạy tôi khiêu vũ đi." Cố Xước nói. Quý Chước trợn mắt há miệng nhìn hắn. "Bảo bối, lẽ nào em muốn sờ suông à?" Cố Xước bày ra vẻ con trai nhà lành bị dê, ngữ khí vô cùng đáng thương. "...Được." Cố Xước thường tập thể hình, thân thể cường tráng. Nhưng xương và bắp thịt của hắn rất cứng, dạy hắn khiêu vũ còn khó hơn rất nhiều so với Khúc Tuấn đang tuổi thiếu niên. "Bước thứ nhất, kéo gân." "Thứ em vừa dạy thằng nhóc kia là kéo gân* à?" "Đúng." Cố Xước vui rạo rực. "Hai chân dang rộng." "Bảo bối em xấu quá đi à." "...." Cố ngựa giống đầu đầy tinh trùng, nói cái gì cũng nghĩ đến chuyện dâm tà được. "Xoạc chân là động tác khó hơn rất nhiều so với kéo gân, muốn dạng đến mức lớn nhất thì thân thể phải ép xuống." Bàn tay mềm mại đặt trên bắp đùi của mình, Cố Xước bèn bắt lấy tay y lên xuống trên đùi, giọng nói khàn khàn: "Quý lão sư, dùng sức một chút..." Tay Quý Chước bị tóm lấy đặt trên đùi Cố Xước. Đó là một đôi chân cường tráng, mạnh mẽ mà tràn đầy sức bật. Thanh âm khàn khàn ám muội kia cũng rất dễ dàng khiến người ta có những ý nghĩ kỳ quái. Tay Quý Chước run lên, đột nhiên dùng sức. "Rắc!" "....." Quý Chước và Cố Xước nhìn nhau một lúc. Sắc mặt Cố Xước đột nhiên trắng bệch: "Trẹo.... Trẹo rồi." Xương Cố Xước quá cứng, hơi dùng sức một chút đã trẹo. Quý Chước làm thầy dạy hai năm, cho tới giờ chưa từng gặp phải tình huống nào lúng túng như thế. Đầu Cố Xước ngả lên người Quý Chước, cứ như một chú chó cỡ bự treo trên người, khiến y không thể nhúc nhích. "Thầy Quý, đau quá à, chân tôi không khép lại được rồi." Từ trước đến giờ Cố ngựa giống đều khiến người ta không khép lại được chân, không ngờ mình cũng có một ngày như thế. Khổ người Cố Xước quá lớn, Quý Chước ôm hắn từ sau lưng, phải phí một phen sức lực rất lớn mới có thể khép hai chân hắn lại được. "Không sao chứ."" "Tôi vừa cảm thấy như mình bị bạo cúc vậy, đã nhìn thấy đèn kéo quân trong cuộc đời." Quý Chước càng áy náy hơn. Cố Xước vốn cảm thấy mất mặt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hổ thẹn của Quý Chước thì tâm tình lại khá hơn một chút. "Thầy Quý, đến đây cho tôi dựa vào một lát nào." Quý Chước ngồi xuống bên cạnh hắn, Cố Xước bèn tựa đầu vào vai y, một tay ôm eo. Lần đầu gặp mặt, Quý Chước như một đóa hồng có gai, tuy rằng hương diễm, nhưng lại đâm người. Mà lúc này dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo của y cũng vô cùng hấp dẫn. "Thầy Quý, nhân viên trong công ty nếu như biết boss nhà mình bị người ta làm cho không khép chân lại được, nhất định tôi sẽ rất mất mặt." Cố Xước nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn mê người của y, uất ức nói: "Thầy Quý, em phải phụ trách đó nha." Đầu Cố Xước vẫn cứ cọ cọ vào cổ Quý Chước, cọ làm lòng y ngứa ngáy. "Tôi phụ trách." Quý Chước nói. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Xước lộ ra một nụ cười: "Vậy Thầy Quý đến phụ trách giúp tôi đi làm, nấu ăn, còn cả tắm táp nữa." Cố Xước híp mắt tưởng tượng đến cảnh thầy Quý đi theo làm tùy tùng, trên giường dưới giường hầu hạ mình, đột nhiên cảm thấy không khép được chân cũng là một chuyện tốt. ________________ Liêm sỉ đâu anh???
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 6. Ỷ lại vào em Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tĩnh hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 6. Ỷ lại vào em. Phòng ăn của nhân viên công ty ở tầng một. Đang là bữa trưa nên tất cả mọi người đã đi ăn cơm, do đó dọc đường Quý Chước đỡ Cố Xước về văn phòng không gặp phải ai. Cố Xước cong chân treo trên người Quý Chước rầm rì rầm rì, cứ như vừa bị y này kia. Có điều với hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ choàng lấy cổ mình, bắp thịt săn chắc này, Quý Chước rất khó tưởng tượng được cảnh hắn bị mình đặt dưới thân. Tay Cố Xước cũng không thành thật, chậm rãi di chuyển từ bả vai xuống dưới, nhéo bên eo y một cái. Một tay Quý Chước dìu hắn, tay nữa còn phải nắm lấy cái tay lộn xộn của hắn. Rõ ràng chỉ cách một tầng lầu mà y phải thở hồng hộc. Vừa vào phòng, Quý Chước vội ném Cố Xước qua, sau đó đóng cửa lại. Cố Xước khó khăn đi đến sô pha, dạng chân ngồi trên đó rầm rì. Quý Chước quay đầu lại nhìn hắn, Cố Xước liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hai tay che ngực: "Thầy Quý, em... Em còn muốn làm gì với tôi?" Quý Chước cảm thấy Cố Xước không nên làm Cố tổng, mà là nên tự đi đóng phim. Quý Chước nói: "Có muốn tìm bác sĩ không?" Giọng Cố Xước mềm nhũn: "Bác sĩ Quý à, em đến nhìn thương thế giúp tôi." Quý Chước đưng dựa vào cửa nhìn: "Tôi không phải là bác sĩ." Cố Xước nháy nháy mắt, vẻ mặt ám muội: "Vậy thầy Quý tới giúp tôi thổi thổi* nha? Thổi cái sẽ hết đau ngay." Quý Chước nghĩ đến hình ảnh kia, sắc mặt đen thui. Cố Xước đúng là ô yêu vương*. *Thổi còn có nghĩa là khẩu giao aka blowjob *Ô yêu vương đại loại như kiểu vua dâm dê, lúc nào cũng nghĩ đến chịch choạc các thứ. Quý Chước không để ý đến hắn, gọi điện thoại gọi thức ăn ngoài. Cố Xước vô cùng buồn chán ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào Quý Chước. Hôm nay Quý Chước mặc một chiếc sơ mi vừa người, khoe vòng eo thon mảnh. Quần áo màu trắng, tóc mai rũ xuống khiến y càng có vẻ thêm non nớt. Cố Xước cảm thấy dáng vẻ của Quý Chước hoàn toàn dựa theo sở thích của hắn, bất kể là mặt mày hay là vóc người, tất cả đều quá hợp khẩu vị của hắn. Ánh mắt nóng hừng hực của Cố Xước khiến Quý Chước đang chìm trong đôi mắt ấy cứ cảm thấy mình đang trần như nhộng. Tính cách của Quý Chước thuộc kiểu trong nóng ngoài lạnh điển hình. Y chưa bao giờ kìm nén nhu cầu của mình, thế nhưng trên vài phương diện khác, y lại cực kỳ bảo thủ. Quý Chước xem trọng việc trước tiên phải có tình yêu, rồi lại thêm tình dục, có yêu có dục mới gọi là hưởng thụ. Tình cảm của y và Cận Đình là nước chảy thành sông, hai người yêu nhau thì ở bên nhau. Cận Đình lựa chọn kết hôn, ái tình giữa họ cũng đã chết. Đây là lần đầu tiên y gặp một người như Cố Xước, ánh mắt tựa như sói đang nhìn cừu, muốn nuốt trọn cả xương vào bụng. Cố Xước trăm phương ngàn kế muốn đánh vào trái tim của y, phá vỡ ranh giới cuối cùng của y, khiến y cũng thay đổi thành kiểu thích hưởng lạc như hắn. Quý Chước không dễ chịu vì bị ánh mắt hừng hực của hắn nhìn, bèn liếc mắt nhìn hắn. Cố Xước thu liễm ánh mắt nóng cháy kia lại, tựa vào sô pha lười biếng nói: "Thầy Quý, vết thương của tôi cứ đau từng cơn, em hãy nói chuyện với tôi đi." Quý Chước không nhúc nhích. "Bảo bối, em không lại đây, chẳng lẽ là sợ sẽ yêu tôi ư?" Cố Xước nở một nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Một chiêu khích tướng này rất hữu hiệu với Quý Chước. Quý Chước bước tới ngồi xuống bên người Cố Xước. Lúc này Cố Xước sán lại, ghé vào tai y thấp giọng nói: "Thầy Quý, chuyện hôm qua tôi nói đến em đã suy nghĩ thế nào rồi? Tôi tuyệt đối là một bạn tình xuất sắc, chim to chịch giỏi, kinh nghiệm phong phú, đảm bảo em sẽ mất hồn." Kỳ thực Quý Chước đã suy nghĩ rõ ràng về chuyện này. "Tôi không muốn bạn tình. Tôi cảm thấy tình dục phải xây dựng trên cơ sở tình yêu, nếu không nhân loại tiến hóa mấy ngàn năm chỉ để phát tiết thôi thì có gì khác nhau với thú hoang? Hiện tại tôi không muốn nói chuyện yêu đương, tôi cũng không đến quán bar hẹn tình một đêm nữa." Quý Chước nói. "Bảo bối à, nhân loại tiến hóa mấy ngàn năm mới hiểu được tầm quan trọng của việc hưởng lạc đúng lúc. Em còn trẻ thế này, tại sao phải kìm nén thiên tính của mình chứ? Em kìm nén chính mình cũng là kìm nén người khác, tại sao không phát phúc lợi cho những người mê đắm em như tôi?" "Cố tống, tôi với anh không phải là kiểu người giống nhau, định nghĩa về hưởng lạc cũng không giống. Chuyện anh cảm thấy hưởng lạc, tôi lại thấy sa đọa." Dáng vẻ thanh lãnh giảng đạo lý của Quý Chước thế này trái lại còn làm hắn thêm hưng phấn. Cố Xước biết, có giảng đạo lý với mình cũng chẳng xi nhê gì. "Thầy Quý, tối hôm trước tôi có mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy em mặc một chiếc áo tắm màu trắng, bên trong không mặc gì ngồi lên người tôi... Hai chân em quặp lấy eo tôi, trong đôi mắt xinh đẹp này dâng lên hơi nước..." Giọng nói của Cố Xước trầm thấp, dẫn dắt Quý Chước nghĩ đến hình ảnh kia. Thân thể Cố Xước chậm rãi tiếng lại gần, nghiêng người đè y xuống dưới thân. Gương mặt của Quý Chước rất xinh đẹp, làn da trắng hồng, mềm mại trơn láng như da trẻ con. Cố Xước nhẹ nhàng hôn một lúc lên môi y. "Bảo bối, đó là vì em chưa từng chân chính hưởng lạc." Ngũ quan của Cố Xước thâm thúy, giống như đươc tạc nên. Quý Chước nhìn theo đôi mắt ánh xanh của hắn, giống như bị hấp dẫn. Bàn tay Cố Xước vói vào quần áo y, vuốt ve lưu luyến trên đó. Thân thể Quý Chước dần hòa tan thành một bãi nước... Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Quý Chước lấy lại tinh thần, đẩy Cố Xước ra. Dưới thân đột nhiên xịu xuống. "Shit!" Cố Xước muốn đạp một cước lên bàn, nhưng bắp đùi lại đau nhói một cơn, khiến hắn ngã mạnh xuống sô pha. Quý Chước mang thức ăn ngoài vào. Cố Xước nhìn đồ ăn, tựa giận tựa hờn chẳng thèm ăn một miếng. Quý Chước tự mình ăn một phần, phần khác thì đặt lên bàn trà. Y không thèm để ý đến ánh mắt vô cùng đáng thương của Cố Xước, đi thẳng ra cửa. Quý Chước ý thức được nguy hiểm, chuyện một khắc trước y còn kiên trì, một khắc sau đã bị Cố Xước làm cho đổ nát. Quý Chước trở về chỗ ngồi của mình, hai đồng nghiệp phía trước đang thấp giọng bàn tán về chuyện của Cố Xước. "Cố tổng thật là đẹp trai. Chắc là con lai nhỉ, còn đẹp hơn nhiều nghệ sĩ trong công ty mình." "Đúng thế, mặc âu phục thẳng thớm, quả thật là tinh anh trong tinh anh, là nam thần hệ cấm dục. Nghe nói ổng đa tình lắm, mà có thấy gì đâu." Điện thoại Quý Chước vang lên, y mở weixin ra. Cố Xước: "Thầy Quý, em không chịu phụ trách ư?" "Thầy Quý, em không chịu thổi thổi cho tôi, đau quá đi mất." "Bảo bối, đồ ăn ngoài chả ngon gì hớt, chẳng ngon bằng một phần vạn của em." Nam thần hệ cấm dục? Ụa! Quý Chước không thèm để ý đến những câu nói mang tính khiêu khích kia của Cố Xước. "Thầy Quý, chờ lát nữa em đưa tôi đến bệnh viện nha." "Mấy giờ?" "Sáu giờ đi, khi đó ít người." Gần tối lúc sáu giờ. Công ty tan làm là năm giờ rưỡi, đến sáu giờ căn bản đã không còn ai. Cố Xước tiêu tốn thời gian rất dài để xuống tầng. Hắn cong chân đi được một đoạn, thấy có người đến lại lập tức đứng lại. Hắn mặc âu phục thẳng thớm, đứng tách chân lười biếng, nom như một số nghệ sĩ của công ty cố ý chụp ảnh vậy. Cứ thế ba lần, cuối cùng Cố Xước cũng đến dưới lầu. Một chiếc xe đã đỗ ở đó chờ hắn. Cố Xước mở cửa ghế phụ ngồi vào. "Bảo bối, em nói coi chúng ta thế này có giống vụng trộm không?" Hai người cố ý đợi đến sáu giờ mới đi, còn tránh tất cả các đồng nghiệp lặng lẽ ngồi trên một chiếc xe. Cố Xước nói chuyện, Quý Chước cảm thấy thật sự có mấy phần như vậy. Chuyện nghiêm túc gì trải qua đầu Cố Xước cũng biến thành chuyện không đứng đắn hết. "Đến bệnh viện Nhân dân thành phố?" "Ngày mai tin tức đầu đề sẽ là "Phú nhị đại nào đó bị thầy dạy vũ đạo bạo cúc, đêm khuya phải vào bệnh viện"." Quý Chước không muốn lên trang nhất vì chuyện như vậy: "Vậy thì đi đâu?" Cố Xước nói một địa chỉ: "Đến bệnh viện tư nhân đi, một người bạn của tôi mở." Quý Chước theo hướng dẫn, lái xe tầm bốn mươi phút thì đến địa chỉ mà Cố Xước nói. Đó là một phòng khám tư trong tiểu khu, cũng không lớn lắm, chia thành trên dưới hai tầng. Quý Chước đỡ Cố Xước vào cửa. Một thanh niên mặc áo blouse trắng đi ra, khoảng chừng trên dưới ba mươi. Hắn ta lịch sự tuấn lãng, ánh mắt lưu luyến mấy lần trên người Quý Chước. Cố Xước ôm lấy vai Quý Chước: "Tần lão lục, mày nhìn gì đấy?" Tần Thước căn bản không thèm để ý đến hắn mà đưa tay ra với Quý Chước: "Rất hân hạnh được gặp mặt, tôi tên là Tần Thước." Quý Chước bắt tay hắn: "Quý Chước." Tần Thước đưa Cố Xước vào gian trong, Quý Chước thì chờ ở ngoài. "Sao mà bị thương?" "Xoạc chân..." Tần Thước nhịn không được bật cười một tiếng. "Tần lão lục, mày cười cái mông ấy!" "Xương không có chuyện gì, chỉ lệch vị thôi, tao giúp mày ấn vào." Tần Thước nói, "Nằm sấp, cởi quần." "Tần lão lục, tay mày sờ đi đâu đấy?" Quý Chước ngồi ở bên ngoài, có vài âm thanh truyền đến tai y. Chờ đến khi xử lý vết thương xong, hai người ngồi xuống. Tần Thước nhìn về phía cửa phòng: "Nhân tình* mới à?" *Biền đầu (骈头), vốn là một phương ngữ Thượng Hải, ý chỉ đến người sống chung với người khác giới, có quan hệ tình dục nhưng không xác định quan hệ với nhau. "Vẫn chưa đắc thủ." "Mặt với dáng kia ngon đấy." Cố Xước dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên, đó là người tao nhìn trúng đó, dạy múa." "Múa à, Cố thiếu, thật có phúc." Cố Xước cười khà khà hai tiếng, cũng cảm thấy mình nhặt được bảo bối. "Mặt thanh thuần đáng yêu, khí chất lại cao lãnh, nhìn cứ như một con thỏ trắng vậy." "Mày thì biết cái gì. Em ấy bên ngoài nhìn cao lãnh bao nhiêu thì bên trong hừng hực bấy nhiêu, tao chỉ muốn thả đốm lửa trong em ấy ra ngoài." "Cố đại thiếu, thế thì ngây thơ quá. Mày phải kiềm chế một chút, đừng để đến khi khiến người ta động lòng dở sống dở chết." Cận Đình vì Quý Chước mà sống dở chết dở, nếu như Quý Chước cũng vì hắn mà như thế... Khá là thú vị. ______________
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 7. Thăm dò Chương 7. Thăm dò. Hôm sau là ngày nghỉ. Tay trái Quý Chước xách một túi hoa quả, tay phải thì cầm một túi thức ăn. Điện thoại trong túi kêu ting ting, y cũng không để ý. Chờ đến khi y vào thang máy, người gửi weixin hình như rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn mà trực tiếp gọi điện đến. Quý Chước thả túi hoa quả xuống, nhận điện thoại. "Thầy Quý, tôi sắp chết đói rồi." Thanh âm vô cùng đáng thương của Cố Xước truyền tới từ bên kia điện thoại. "Đang trong thang máy, đến ngay đây." Quý Chước nói. Bên kia nhất thời mừng rỡ: "Chờ em đây bảo bối, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi!" Quý Chước đi trên trước phòng Cố Xước nhấn chuông cửa. Cửa mở ra rất nhanh, y bước thẳng vào, một bóng người cao to liền nhào lên người. Cố Xước giống như một chú cún cỡ bự, chỉ thiếu nước thè lưới liếm lên mặt y thôi. Cố Xước đột nhiên sán tới hôn lên mặt y một cái. Được rồi, y thu hồi ý nghĩ vừa rồi. "Nặng quá, xuống." Quý Chước nói. "Không xuống." "Không phải nói đói bụng à?" "Tôi mới không thèm ăn những thứ này đâu, tôi chỉ muốn ăn thầy Quý thôi. Bảo bối, em biết bao lâu rồi tôi chưa được làm tình không? Ròng rã năm ngày rồi, tôi vã lắm." Nửa người dưới Cố Xước mặc một cái quần rộng, để lộ nửa người trên cường tráng, vai rộng eo hẹp, đường nhân ngư chạy dọc xuống dưới cạp quần, lông bụng dày rậm, rất là gợi cảm. Quý Chước hoàn toàn không bị sắc đẹp mê hoặc: "Anh có thể đi tìm những người khác mà." "Nhưng tôi chỉ muốn em thôi, bảo bối." Sắc mặt Quý Chước trở nên vô cùng nghiêm túc: "Cố Xước, đừng được voi đòi tiên." Cố Xước thấy y giận thật bèn buông ra: "Thầy Quý, tôi đùa thôi, em đừng để bụng nhé." Cố Xước quay người đi, tầm mắt Quý Chước cũng trở nên sáng sủa hơn. Cửa phòng ngủ mở ra, liếc một cái là có thể nhìn thấy bên trong. Nhà Cố Xước ở tiểu khu xa hoa, ra vào chốn này đều là tinh anh trong thành phố. Vẻ ngoài thì ngăn nắp tinh tươm, nhưng gian phòng của Cố Xước lại như bãi rác. Quý Chước có bệnh sạch sẽ nặng, thấy nhà cửa bề bộn lại cảm thấy đau đầu. "Không phiền nếu như tôi giúp anh dọn dẹp chứ?" "Cực kỳ tình nguyện." Quý Chước cầm túi hoa quả và thức ăn bỏ vào nhà bếp rồi đi ra dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ. Lúc Quý Chước tiến vào phòng theo bản năng liếc nhìn về phía giường. Chiếc giường kia đúng như Cố Xước nói, rất lớn. Xưa nay giường đều là chốn khiến người ta cảm thấy mơ mộng, nhưng Quý Chước vừa nghĩ đến việc Cố Xước đã để bao nhiêu người nằm trên chiếc giường này là không còn ý nghĩ đẹp đẽ gì hết. Quần áo Cố Xước quăng ở một chỗ, những chiếc quần áo giá trị không nhỏ lại nhăn nhúm một cục như giẻ lau. Quý Chước ném toàn bộ quần áo bẩn vào sọt, sạch sẽ thì treo vào tủ quần áo. Toàn bộ những đồ vật quăng quật lung tung cũng đã được thu dọn ngay ngắn. Cố Xước chống tay nhìn y bận rộn. "Thầy Quý, em thật hiền huệ, tôi càng ngày càng thích em rồi đấy." Cố Xước nói thật lòng. "Nếu như mỗi ngày đều được thầy Quý dọn dẹp giúp tôi thì tốt quá." Cố Xước lầm bầm. Hầu như hắn thốt ra câu này theo bản năng. Mỗi ngày? Cố Xước lộ ra một nụ cười lặng lẽ. Quên đi, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng ai đó trải qua mỗi ngày. Quý Chước không để ý đến hắn, tiếp tục bận rộn trong nhà bếp. Đồ dùng trong bếp hoàn toàn mới. Quý Chước hoài nghi, cái nhà bếp này vốn chưa từng được dùng. Quý Chước rửa rau, thái rau, vô cùng thành thục. Cố Xước khoanh tay đứng dựa vào cửa bếp, hắn phát hiện, đóa hoa sen trên đỉnh núi tuyết rơi vào phàm trần cũng vô cùng ý vị. "Bảo bối, lúc em ở với Cận Đình cũng tự mình làm cơm à?" Cố Xước nảy sinh ý nghĩ bất chợt, hỏi. Tay Quý Chước ngừng một chút. Có một số việc không phải y muốn là có thể quên. Y học khiêu vũ từ nhỏ, xưa nay đều mười ngón không dính nước xuân. Đến năm 20 tuổi, thậm chí y còn không biết bật bếp ga thế nào. Sau đó gặp được Cận Đình rồi hai người ở chung, y thật sự muốn sống hết đời với gã. Dạ dày Cận Đình không tốt, không ăn được đồ ăn ngoài, Quý Chước bèn học nấu cơm theo chương trình dạy trên TV. Học nấu cơm khó hơn rất nhiều so với học khiêu vũ. Y không thái được rau, không khống chế được độ lửa, không biết thêm bao nhiêu muối. Cứ va va chạm chạm như vậy, rồi y cũng luyện được một tay trù nghệ tốt. Sau khi y và Cận Đình chia tay thì rất ít khi xuống bếp. Quý Chước mới biết làm một người toàn tâm toàn ý trả giá vì người khác ngốc nghếch đến cỡ nào. Lúc còn trẻ đều quá mức tin tưởng hai chữ "Cả đời" này. Cố Xước nhìn nét mặt của y, đột nhiên thấy hối hận vì đã nhắc đến chuyện này. Quý Chước không nói gì, thế nhưng đáp án nhất định là có. Nhớ đến việc dáng vẻ bảo bối của mình hạ mình hầu hạ Cận Đình, trong lòng Cố Xước có chút rầu rĩ. "Bảo bối, anh buồn tè." "Buồn từ thì đi nhà vệ sinh, mắc gì nói với tôi." "Đau quá không đi được, em tới dìu tôi một lát đi." Quý Chước ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn. Cố Xước cau mày, dáng vẻ thật sự thống khổ. Quý Chước đứng dậy rửa tay lau khô rồi đỡ Cố Xước đến nhà vệ sinh. Một tay Cố Xước choàng lên người Quý Chước, ôm vai y, một tay cởi quần. "Bảo bối, đỡ giúp anh nào." Quý Chước quay lại liếc nhìn, lại nhanh chóng dời đi: "Tay anh không có phế." Cố Xước lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. Hắn tưởng tượng tay Quý Chước cầm vật kia của mình, trong lòng đột nhiên kích động. Hắn gần như không chờ được nữa, muốn siết người này vào ngực. Quý Chước nghe tiếng nước tí tách róc rách bên tai, đột nhiên có hơi bực dọc. Y luôn cảm thấy vết thương của Cố Xước là đang giả bộ. Sau một tiếng, Quý Chước đã làm cơm xong, ba món một canh. Hương sắc đủ đầy, nhìn có vẻ ngon. Cố Xước lấy di động ra chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè. "Tay nghề vợ tôi rất tốt." Đăng xong thì đưa cho Quý Chước xem. Quý Chước liếc nhìn rồi dời mắt rất nhanh. Thẹn thùng ư? Tâm tình Cố Xước nhất thời vui hẳn lên. Đáng tiếc là trong vòng bạn bè của hắn không có Cận Đình, nếu không nhất định hắn phải @Cận Đình. Cố Xước dạng chân ngồi trước bàn ăn, quét sạch đồ ăn trong phút chốc. "Thầy Quý, có ăn cơm em làm, tôi mới biết thứ mình ăn trước đây đều là đồ bỏ." "Thầy Quý, em không chỉ thu phục lòng tôi, còn thu phục cả dạ dày tôi nữa rồi." Cố Xước khen không dứt miệng. Quý Chước rửa bát, nước trong bồn rửa đột nhiên tóe lên người y. Tạp dề bị ướt, sơ mi mặc bên trong và quần cũng ướt phân nửa. Quý Chước có bệnh sạch sẽ, cảm giác ướt nhẹp này khiến lòng y ngứa ngáy. "Thầy Quý, đổi một bộ khác đi." Cố Xướcnói. Quý Chước nhìn thân thể Cố Xước, lại nhìn chính mình, cảm thấy hắn sẽ không có quần áo vừa người mình. Cố Xước lết chân đến trước tủ quần áo, lấy một cái sơ mi ra: "Thầy Quý, hoàn toàn mới đó, em mặc tạm một lúc đi." Quý Chước ra khỏi nhà bếp. Trên người thật sự khó chịu nên y cầm quần áo đi vào phòng rửa tay. Cố Xước ngồi tựa trên sô pha, nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Đến lúc cửa phòng rửa tay mở ra, Quý Chước đi từ trong ra, mắt Cố Xước suýt nữa lọt tròng. Áo quần Quý Chước đã cởi ra, y chỉ mặc một cái sơ mi. Đó là một cái sơ mi trắng, rất dài, phủ qua mông y, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một đôi chân thon dài. Khuôn mặt y trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, tóc mái che trước trán, mặc như thế này càng để lộ vẻ non nớt thanh thuần, lại như một bé cừu non. Đầu Cố Xước "Oành" một tiếng nổ tung. Chân hắn không chịu khống chế bước tới, trực tiếp bế y lên để hai chân y quặp bên hông của mình rồi đè lên tường. Đôi tay cường tráng siết lấy eo Quý Chước thật chặt, hai người đồng thời áp sát vào nhau. Nếu như nói lúc trước Cố Xước chỉ đơn thuần ve vãn thôi, thì lúc này thật sự đã động dục. Ánh mắt hắn hung ác, bàn tay tiến vào trong áo Quý Chước.... " Cố Xước, quả nhiên vết thương của anh chỉ là giả bộ." Quý Chước bình tĩnh nói. Hô hấp Cố Xước cứng lại, tìm về một tia lý trí: "Bảo bối, em cố ý quyến rũ rôi, không phải là đang thăm dò tôi chứ?" Quý Chước nói: "Đúng thì thế nào? Cố Xước, tôi không thích trò bịp như vậy." Cố Xước nói: "Bảo bối, tôi phát hiện em càng ngày càng thú vị. Em không sợ tôi sẽ cưỡng hiếp em sao?" Hai mắt Quý Chước trầm tĩnh: "Cố đại thiếu, anh sẽ ư?" Cố Xước lui hai bước, đặt người trong ngực xuống. Đúng là hắn sẽ không. Cố đại thiếu ngang dọc bụi hoa mười năm, cho tới giờ chưa từng ép buộc người ta. Dù hắn có thích hơn nữa, cũng cần đối phương cam tâm tình nguyện. Đây chính là nguyên tắc của hắn. Quý Chước đứng dậy thu dọn quần áo, giặt sạch đồ của mình, sau đó bỏ vào máy sấy hong khô. Cố Xước nhìn đôi chân trắng nõn lay động trước mắt, đột nhiên hối hận. Mẹ nó nguyên tắc của hắn cút đi, hắn không nên tuân thủ! __________________
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 8. Tân hoan cựu ái Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tĩnh hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 8. Tân hoan cựu ái. Quý Chước về đến nhà, mở vòng bạn bè ra và thấy được status kia của Cố Xước. Y nhìn đến mức lòng ngứa ngáy. Quý Chước cảm thấy hình như mình có hơi muốn nói chuyện yêu đương rồi. Có điều đối tượng sẽ không là Cố Xước. Thứ hai. Người môi giới tuyên bố mấy tin tức với tổ hợp nhóm bốn người và nhân viên công ty. Tên của nhóm sẽ là "Hot Winter", được xác định là một nhóm thần tượng thanh xuân, nói đơn giản chính là dựa vào nhan sắc. Cách debut sẽ là quay một MV, trong đó Khúc Tuấn hát chính, vũ đạo nhất định phải bộc lộ sức sống và nét thanh xuân tươi trẻ, còn phải có một ít tình cảm. Chuyện này có một số yêu cầu với Quý Chước. Quý Chước đã nghe Khúc Tuấn hát. Giọng của Khúc Tuấn rất hay, cậu ta đã qua thời vỡ giọng dậy thì, giọng trầm thấp ấm áp, rất có ý vị. Khuyết điểm của Khúc Tuấn chính là vũ đạo. Vì thế Quý Chước đặt trọng điểm lên người Khúc Tuấn. Trong một tuần, Quý Chước đã tìm hiểu được căn cơ vũ đạo của họ, hôm nay sẽ luyện tập sự phối hợp hài hòa giữa các thành viên trong nhóm. "Bốn người các cậu là một nhóm, vì thế bước nhảy phải hài hòa. Nhưng cũng không thể giống như hát hợp xướng được, không có điểm gì khác nhau. Các cậu phải nhảy ra được cái đặc sắc của mình, như vậy khán giả mới có thể thấy các cậu khác nhau và nhớ kỹ các cậu." Lời này của Quý Chước vẫn hơi khó hiểu, nên y mở một đoạn nhạc cho họ. "Nếu là Sở Tân, tôi sẽ nhảy như thế này." Sở Tân chính là người thiên về phong cách đẹp trai trong nhóm. Quý Chước nhảy theo nhạc. Vũ đạo của y dẻo dai, nhu hòa mà không mị diễm. Eo của y rất mềm rất nhỏ, chân rất dài mông rất vểnh, cứ thế toàn bộ tư thái được phơi bày một cách đủ đầy trong bài nhảy. Lúc không múa Quý Chước như một con thỏ trắng đơn thuần đáng yêu, vô cùng sạch sẽ. Một cậu học trò sạch sẽ như vậy không phải không tìm được, thế nhưng lúc múa, cả người y cứ như phát sáng. Ánh sáng ấy lại là ánh sáng lạnh, người xem thèm nhỏ dãi ba thước nhưng lại không dám tới gần. Quý Chước nhảy xong, cả bốn học trò của y đều có chút sững sờ. Quý Chước hướng dẫn cả nhóm, rồi lại hướng dẫn cho mình Khúc Tuấn. Lúc hướng dẫn không tránh được việc có tiếp xúc thân thể, nhưng Khúc Tuấn lại không vui vẻ. Tay Quý Chước đặt bên hông cậu ta, mặt Khúc Tuấn tối sầm lại, đẩy thẳng tay y ra rồi quay người bỏ đi. Quý Chước không hiểu ra làm sao. Khúc Tuấn là một người có lòng tự ái rất mạnh, lẽ nào cậu ta cảm thấy mình chiếu cố đặc biệt nghĩa là cho rằng cậu ta không giỏi? Tâm tư thiếu niên thật khó đoán. Quý Chước chuẩn bị đi nghỉ một chút thì Vương Minh tiến lại, lặng lẽ kéo Quý Chước sang một bên: "Thầy Quý, sau này anh cứ duy trì khoảng cách với Khúc Tuấn đi. Cố tổng coi trọng cậu ta đấy. Hồi nãy Cố tổng vẫn cứ nhìn, mỗi lần anh chạm vào Khúc Tuấn là mặt Cố tổng đen đi một phần." Quý Chước ngẩng đầu lên liền thấy Cố Xước đứng cách đó không xa. Quý Chước chạm vào tay Vương Minh một cái. Vương Minh quay đầu nhìn thấy Cố Xước, không khỏi run lên: "Sao tôi cứ cảm thấy sắc mặt của Cố tổng đen hơn ấy nhỉ?" Vương Minh nhận thấy vẻ mặt âm trầm của Cố Xước bèn kéo Quý Chước sang một bên khác nói tiếp. "Thầy Quý, tôi cảm thấy hay là anh cứ giữ gìn quan hệ với Khúc Tuấn đi, nếu như Khúc Tuấn và Cố tổng thật sự tốt hơn..." Vương Minh nói đến đó lại cảm thấy sau lưng cứ âm u, vừa nghiêng đầu lại đã nhìn thấy Cố Xước đứng cách mình không xa. Đệt mệ, sao Cố tổng còn bám dai như đỉa thế? Vương Minh không tiếp tục nói nữa. Cố Xước lạnh mặt đi đến bên người Quý Chước, trong lời nói bốc mùi chua loét: "Thầy Quý, các cậu đang thì thà thì thầm gì đấy?" Quý Chước nói: "Cậu ta nói anh coi trọng Khúc Tuấn, bảo tôi vừa giữ khoảng cách với Khúc Tuấn vừa không nên quá cứng nhắc." Cố Xước: ".... Tôi nhìn trúng thằng nhóc kia á? Nhìn kiểu gì vậy. Có điều đúng là em nên giữ một khoảng cách với Khúc Tuấn." Quý Chước không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài. Cố Xước:... Hình như hắn vừa chọc thầy Quý tức giận rồi. Buổi tối, Cố Xước mời toàn bộ đoàn đội ăn cơm, bảo là muốn để mọi người quen biết một chút và tăng cường đoàn kết với nhau. Quý Chước lái xe của mình, trên xe chỉ có Sở Tân. Lúc hai người họ đến thì những người khác đã đến hết rồi. Tất cả đã ngồi vào chỗ, chỉ còn dư lại hai chỗ trống bên cạnh Cố Xước. Quý Chước nói với một người bên cạnh cửa sổ: "Tôi có thể ngồi ở đây không? Hồi nãy lái xe có hơi choáng." Tất nhiên là người kia nói được. Bên trái Quý Chước là Vương Minh, bên phải là Khúc Tuấn. Quý Chước ngồi xuống, Khúc Tuấn thẳng lưng theo bản năng. Cậu ta vốn rất anh tuấn, thân hình đẹp, lúc ngồi thẳng cứ như cây tùng. Quý Chước không nhịn được mà nhìn thêm. "Hóa ra thầy Quý lái xe cũng bị say." Cố Xước nói, ngữ khí không tốt lắm. Ý kiến cho rằng Cố tổng và thầy dạy vũ đạo không hợp nhau lại càng xác thực hơn một chút. Vương Minh ghé vào cạnh Quý Chước nói: "Cố tổng thật sự là kỳ quái. Bên cạnh anh ấy có hai chỗ trống, ai muốn ngồi vào đó đều bị Cổ tổng lạnh lùng lườm một cái, do đó chẳng ai dám ngồi vào hai ghế đó hết. Có lẽ anh ấy muốn để lại cho Khúc Tuấn, nhưng cậu ta lại không chịu sang ngồi." Cố Xước liếc lại đây, Vương Minh kéo tay áo Quý Chước: "Thầy Quý, anh cứ ngồi gần tôi một chút." Lại nói: "Anh nên đổi vị trí với Khúc Tuấn." Cố Xước nhìn hai cái người đang tụm lại kia, luôn cảm thấy vô cùng chướng mắt. Thành viên trong nhóm thay phiên nhau kính các nhân viên công tác, Quý Chước cũng uống mấy chén, mặt mày nhuốm đỏ. Y đứng dậy đến phòng rửa tay. Nhà vệ sinh nam của chỗ này cũng có phòng riêng. Quý Chước đi vệ sinh xong định đi ra thì một bóng người cao to đã chen vào. Nhà vệ sinh này có hơi hẹp, hai người chen vào có vẻ rất chật chội, gần như dính sát người vào nhau. Hai tay Cố Xước ôm lấy Quý Chước: "Thầy Quý, cảm giác trái ấp phải ôm có phải rất thoải mái không?" Quý Chước đẩy hắn: "Trái ấp phải ôm cái gì, anh bị thần kinh à." Cố Xước căn bản không để ý đến y, đè y lại rồi hôn. Nụ hôn của hắn rất bá đạo, hôn đến mức y thở hổn hển. Gò má Quý Chước phiếm đỏ, đôi môi đượm vị rượu thơm ngát, Cố Xước suýt nữa thì mê muội. Cố Xước rất ít khi hôn, hắn cảm thấy quan hệ bạn tình chỉ giới hạn ở mức lên giường. Thế nhưng thầy Quý rất mê người, một cái hôn đã gần như có thể khiến hắn say mê. "Bảo bối, hình như tôi đã thật sự yêu thích em." Cố Xước chôn mặt trên bả vai Quý Chước, trầm giọng nói. Hơi thở Cố Xước phun bên tai y vô cùng nóng bỏng. Quý Chước đi về trước, một lát sau, Cố Xước mới trở lại. Má Quý Chước đỏ bừng, đôi môi cũng đỏ ửng, chọc người mơ màng. Một lát sau, Cố Xước cũng quay lại. "Thầy Quý, sao tôi cứ cảm thấy hình như tâm tình của Cố tổng tốt hơn nhỉ." Vương Minh lặng lẽ nói. Quý Chước không tỏ rõ ý kiến. Quý Chước uống rượu nên không thể lái xe. Y vốn muốn ngồi xe của thày dạy thanh nhạc, nhưng Vương Minh lại đần độn chen lên xe Cố Xước. "Cậu ngồi xe của tôi không tiện đường lắm, ngồi xe của cậu ấy đi." Cố Xước lại nhìn Quý Chước, "Thầy Quý, tôi đưa họ về công ty, vừa lúc qua nhà cậu luôn." Quý Chước chỉ đành đổi vị trí với Vương Minh. Vương Minh ngồi trên xe thầy thanh nhạc mới nhớ ra một vấn đề, có hơi uất ức: "Cố tổng đến công ty sẽ qua nhà tôi, sao có chuyện không tiện đường chứ?" Thầy thanh nhạc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn Vương Minh. Vương Minh: "....Này! Lão Thái, anh nhìn kiểu gì thế hả?!" Cố Xước lái xe quay về công ty, cuối cùng cũng không dừng lại. Chờ đến lúc đến công ty, Cố Xước mới như đột nhiên hoàn hồn: "Hóa ra thầy Quý đã ở trên xe à, tôi quên mất." Thành viên trong nhóm xuống xe, chờ xe Cố Xước đi xa, họ mới bắt đầu bàn tán. "Thật sự quan hệ giữa Cố tổng và thầy Quý không tốt à, tôi cứ cảm thấy Cố tổng cứ luôn cố ý nhằm vào thầy Quý." "Khúc Tuấn, cậu nói xem." Khúc Tuấn trực tiếp quay người rời đi. "Chảnh gì mà chảnh?" Cố Xước lái xe đưa Quý Chước đi loanh quanh một vòng. Men rượu của Quý Chước có hơi xông lên đầu. Y ngồi phía sau, không nói câu nào. Cố Xước nhìn vào gương chiếu hậu, gò má y ửng đỏ, vừa ngoan vừa đáng yêu. Cố Xước có chút nhớ nhung mấy chuyện sai trái. Xe dừng ở trước nhà Quý Chước. Quý Chước vừa mở cửa xe, một cái tay đã duỗi vào kéo y xuống. Quý Chước quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc trong ký ức đã hiện lên. Trong mắt Cố Xước lóe lên một tia hứng thú. Cận Đình. Đầu tiên là dùng công việc để ép buộc Quý Chước cúi đầu, giờ đã trễ thế này mà gã ta vẫn chờ ở đây, Cận Đình đúng có thể gọi là quấn mãi không buông. _________________
|
Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Chương 9. Đăng đường nhập thất Tên truyện: Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốt Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com) Thể loại: Cường cường, sinh tử (không đề cập kỹ), tĩnh hữu độc chung, vòng giải trí, phong lưu tra biến thành trung khuyển công x rộng rãi nữ vương mỹ nhân thụ, hiện đại, HE. Chương 9. Đăng đường nhập thất. Cận Đình và Quý Chước... Cố Xước rất tình nguyện gia nhập vào đó, tạo thành một tam giác quan hệ phức tạp, hoàn thành vở kịch có nội dung máu chó kia. Cố Xước xuống xe. Cận Đình ôm siết Quý Chước vào ngực, nhìn chằm chằm Cố Xước bằng ánh mắt hung ác. Cận Đình cảm thấy hắn có mấy phần quen mắt. "Là mày!" Trước đây, Cố Xước cũng thường cướp đi người Cận Đình yêu thích. Cận Đình vẫn lạnh lùng cao cao tại thượng, nhìn hắn như một thằng hề. Thế nhưng Cận Đình lại chưa từng dùng ánh mắt thế này để nhìn hắn. Quá thú vị. "Cận Tam thiếu." Cố Xước nói. Quý Chước tránh khỏi cái ôm của Cận Đình. Ngực Cận Đình trống vắng, nghĩ đến Quý Chước đã sống chung với người này, trong lòng chua chát, ghen tuông lồng lộn. "Quý Chước, gã chẳng có gì tốt, là một hoa hoa công tử, em đừng đi gần gã như thế." Cận Đình nói: "Trước đây gã rất thích cướp người bên cạnh anh đi, sau đó lại coi rẻ. Quý Chước, em đừng mắc bẫy gã." Quý Chước đi tới bên cạnh Cố Xước, kéo tay hắn lạnh lùng nói: "Anh ấy là bạn trai tôi, tôi không đến gần anh ấy thì đến gần ai?" Thân thể Cận Đình cứng đờ, trên mặt lộ vẻ khó tin. Vẻ lịch sự trên người gã biến mất gần như không còn, lại như một con chó săn bị vứt bỏ, nhìn càng đáng thương. "Quý Chước, đừng lừa anh, em không thể đi với gã đó." Cận Đình nói, như đang thuyết phục chính mình, lại mang theo vẻ mong đợi. Quý Chước trực tiếp nhón chân lên ôm lấy cổ Cố Xước, hôn hắn. Cố Xước hưởng thụ sự chủ động của y. Cận Đình siết chặt nắm đấm, khớp tay vang lên tiếng lách cách. Quý Chước vừa thả Cố Xước ra, nắm đấm của Cận Đình đã xông đến đánh một cách tàn nhẫn trên người Cố Xước. Cố Xước không cam yếu thế, hai người bắt đầu đánh nhau. Thân hình Cố Xước cao lớn hơn một chút, cơ bắp rắn chắc, có ưu thế hơn về hình thể và sức mạnh. Nhưng Cận Đình là hai chữ "Tàn nhẫn", vì thế hai người ngang sức, đánh bất phân thắng bại. Quý Chước đứng ở một bên xem cuộc vui, nhưng có hơi mất tập trung. Đợi đến khi hai người tách ra, trên người đã xuất hiện không ít vết thương, ngồi phịch trên đất. Cố Xước lảo đảo bò lên, Quý Chước vội vã đỡ lấy hắn. Cố Xước dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, giơ một ngón giữa với Cận Đình, vẻ mặt đắc ý. Cận Đình tàn bạo nhìn hắn. Cố Xước ôm vai Quý Chước: "Bảo bối, trời hơi lạnh, chúng ta trở về phòng cho ấm đi em." Cố Xước ôm Quý Chước tiến vào nhà. Hai người nhu tình mật ý, giống như một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Cửa vừa đóng lại, Quý Chước liền đẩy Cố Xước ra. Quý Chước dựa lưng vào tường rồi trượt xuống, ngồi xổm trên đất, hai tay bụm mặt. Cố Xước đứng ở một bên, cảm giác trong lòng hắn rất phức tạp. Hắn biết lúc này mình nên ôm Quý Chước vào ngực dịu dàng an ủi, nhưng hắn chẳng muốn làm gì hết. Quý Chước vì Cận Đình mà đau lòng. Trong lòng Cố Xước vậy mà cũng có chút thương cảm nho nhỏ. Hắn vốn nên hài lòng mới đúng, rốt cuộc Cận Đình cũng có một chuyện thất bại trước hắn, mặc dù là ở bề ngoài. Một lát sau, Quý Chước đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra sự đau lòng lúc nãy. "Cố tổng, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà." Quý Chước nói, "Không tiễn, anh lái xe cẩn thận một chút." "Bảo bối, tôi vừa đánh nhau vì em đấy, hiện giờ trên người toàn vết thương, vậy mà em tuyệt tình như thế sao? Lẽ nào em không mời bạn trai em đến ngồi một lúc à? Vào lúc này, em càng cần một người để giải quyết cô đơn." Cố Xước nói. Quý Chước tiến vào thang máy, Cố Xước cũng mặt dày theo sát phía sau. Nhà của Quý Chước rất sạch sẽ, như bản thân y vậy. Cố Xước ngồi xuống sô pha. Quý Chước lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương cho hắn. Cố Xước cởi áo com lê, chỉ mặc đồ trong. Cố Xước ngồi, còn Quý Chước thì nửa quỳ. Cố Xước đờ ra nhìn cần cổ trắng nõn của y. Thân hình của Cố Xước cường tráng, cơ bắp đẹp đẽ. Hắn thường tập thể hình, từng học đánh nhau, vì thế trên người hắn đều là vết thương nhỏ. Còn vết thương của Cận Đình không biết nặng hơn hắn bao nhiêu lần nữa. Quý Chước thay hắn lau vết thương trên mặt và trên cánh tay. "Bảo bối, em nhìn coi chỗ khuất có gì nữa không." Cố Xước nói xong liền lôi áo khỏi quần, đặc biệt là phần bụng - nơi có một ít vết bầm. Quý Chước duỗi tay ra, Cố Xước bèn kéo tay y đặt lên cơ bụng của mình. "Bảo bối, không cần bôi thuốc đâu, em xoa xoa một cái là tốt rồi." Quý Chước uống rượu, mặt hơi đỏ lên. Phản ứng của y cũng chậm hơn nhiều, dáng vẻ ngơ ngác sững sờ rất đáng yêu. Cố Xước bị y sờ đến bốc lửa, hoài nghi mình tự tạo nghiệp chướng. Hắn rất muốn đè Quý Chước ra làm, thế nhưng cứ nghĩ đến việc trong lòng y đang nhung nhớ một người đàn ông khác, Cố Xước lại không cam lòng. Vị hoa hoa công tử lưu luyến ngàn bụi hoa này lại không nghĩ đến việc chỉ đơn thuần lên giường, không cần để ý tới việc lòng đối phương đang nghĩ đến ai, chỉ cần thoải mái là được. "Bảo bối, được rồi." Cố Xước nói khàn khàn. Quý Chước không nghe, cứ liên tục thoa thuốc cho hắn. Vốn chỉ bị một vệt đỏ, lại bị y thoa thành vô cùng đỏ. "Bảo bối, tôi không bắt nạt em, sao em lại trút giận lên người tôi?" Quý Chước đứng dậy cất hộp thuốc. Tâm tình Quý Chước không tốt. Tâm tình của Cố Xước cũng không tốt theo. Hắn rất muốn thừa lúc vắng vẻ mà ăn sạch Quý Chước, thế nhưng cứ nghĩ đến việc trong lòng Quý Chước lại đang nhớ Cận Đình là lòng hắn lại có vướng mắc. "Bảo bối, chỗ em có rượu không? Tôi uống với em chút đi." Cố Xước nói. Quý Chước lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia, đưa cho Cố Xước một lon, còn mình thì cầm một lon bắt đầu uống. Quý Chước uống xong của mình, lại cướp lấy trong tay Cố Xước. Cố Xước đã từng chứng kiến rất nhiều người uống say xong thì đổi tính, có người sau khi say thì cãi lộn, có người lại im lìm không nói một tiếng. Mà Quý Chước lại là kết hợp hai kiểu này. Lúc mới say, y trở nên vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh môi đỏ bừng, như một chú cừu non chờ người bắt. Mà đến khi y đã uống hai lon bia vào bụng, cả người trở nên khác biệt. Má y đỏ bừng lên, mi mục ướt át, trên mặt để lộ vẻ quyến rũ. Y bắt đầu cởi cúc áo. "Bảo bối, em uống mất bia của tôi rồi, vậy tôi uống gì đây?" Cố Xước hỏi. Quý Chước ngậm một ngụm bia, đứng dậy dạng chân ngồi trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn trao nụ hôn rồi truyền ngụm bia qua. "Shit!" Thân thể và đầu óc Cố Xước nhất thời nổ tung. Hắn dùng sức hôn trả lại. Thân thể hai người áp sát vào nhau, hô hấp trở nên nóng rực. Người trong ngực hóa thành một bãi nước, quện chặt lấy hắn. Quý Chước bắt đầu cởi quần áo Cố Xước ra. Y cởi nút một hồi lâu không được, bèn trực tiếp xé toạc. Cố Xước nhìn y gấp gáp đến độ hai mắt đỏ bừng, cảm thấy y vừa đáng yêu vừa mê người, bèn trực tiếp bế thẳng lên, đạp tung cửa phòng ngủ. Cố Xước tung hoành hoan trường nhiều năm, có thể nói đã trải qua ngàn cánh buồm, thế nhưng chưa bao giờ thoải mái đầm đìa đến thế. Hắn biết trong thân thể Quý Chước có giấu một ngọn đuốc, lại không ngờ ngọn lửa ấy lại bốc cháy dữ dội đến vậy. Đợi đến cuối cùng, hắn đã tắt rồi mà gương mặt của Quý Chước vẫn chưa vừa lòng. Mộng đẹp đã thành sự thật. ______________-
|