Niệm Nô Kiều
|
|
Chương 39
"Đại ca...... Không đúng, cái kia......" Thần đối mặt với Hồng Lẫm tâm thần chỉ mới năm tuổi này, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào mới tốt, Tiểu Tứ ở bên cạnh cũng bị dọa tới ngây người, "Ba ba a...... Ta nên gọi như thế nào a?"
"Ba ba?" Ánh mắt Hồng Lẫm khẽ chuyển, "Đại ca ca, ngươi cũng là ni tử của ba ba ta sao?"
"Tiểu niên cao, chờ lát nữa sẽ giải thích cho ngươi! Chúng ta trước ra ngoài một chút đi a...... Phạm ngươi......" Tuyền cũng chân tay luống cuống!
Phạm cùng hắn trao đổi ánh mắt, "Tuyền, các ngươi trước ra ngoài đi...... Ta ở trong này nhìn......"
"Ân!" Tuyền mang theo bọn nhỏ ra ngoài thương lượng đối sách, trong đó cũng có Tấn Nhã đã thất thần.
........................
"Ba ba, đại ca biến thành như vậy, khi nào thì mới khỏe lại được?" Thần nóng vội hỏi.
"......" Tuyền không đành lòng vào lúc này mà tuyên bố sự kiện kia, chính là......"Tiểu Nhã, Thần, Tiểu Tứ, kỳ thật ta là muốn nói cho các ngươi một chuyện khác! Khi nào Tiểu niên cao có thể khỏe lại...... ngay cả ngự y cũng không thể nào nói chính xác được......"
"Sao lại như vậy?" Thần vì đại ca đau lòng không thôi.
"Còn có chuyền gì?" Thanh âm Tấn Nhã thoáng rung động hỏi, chuyện phát sinh vừa rồi gây cho y chấn động quá lớn!
Tuyền hít một hơi lấy lại bình tĩnh, "Tiểu niên cao biến thành như vậy...... Cho nên...... phải nhượng lại ngôi vị Thái tử...... Ngày mai ta sẽ tuyên bố...... Lập Thần làm tân thái tử...... Hy vọng các ngươi có chuẩn bị một chút......"
"A?" Thần chấn động, "Ba ba việc này......"
"Có chút quá đáng!" Tấn Nhã quát lớn, "Ba ba......Lẫm ca ca sẽ khỏe lại thôi! Sao có thể...... Sao có thể......" Y không thể tiếp tục nói nữa!
"Ba ba!" Tiểu Tứ kéo kéo ống tay áo của Tuyền, giúp cầu tình, "Có thể dời lại hay không a?"
"Đây cũng không phải điều ta muốn!" Tuyền ôm lấy Tiểu Tứ, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, "Các ngươi xem đi...... Đây là quyết định của Tiểu niên cao!"
Thần cùng Tấn Nhã vội vàng tiếp nhận phong thư, bên trong Hồng Lẫm đem tất cả sai lầm mình đã phạm nhất nhất nói rõ, trong đó lấy lí do "Gây chuyện thị phi", tự nguyện thối lui Thái tử vị, chắp tay nhường lại vị trí!
"Cái gì là 'gây chuyện thị phi'?!" Tấn Nhã thiếu chút nữa đem thư xé đi, "Nói hưu nói vượn! Lẫm ca ca cái gì cũng không có làm, sao lại......"
"Hắn có làm!" Tuyền thở dài nói, "Hắn đi cứu Tiểu Nhã ngươi...... Thuận lợi cho Thao Liễm cơ hội tấn công quốc gia của chúng ta...... Kỳ thật vô luận Tiểu niên cao có mất trí hay không...... Hắn cũng phải thoái vị......"
"Sao lại như vậy......" Tấn Nhã rụt lại từng bước, y nằm mơ cũng không ngờ Hồng Lẫm sẽ vì mình mà làm đến bước này!
"Tuyền!" Phạm từ trong phòng đi ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Tuyền lập tức nghênh đón.
Hai người châu đầu ghé tai mà nói một phen, trong lúc đó ánh mắt còn khi có khi không phiêu đến trên người Tấn Nhã......
"Thần, Tiểu Tứ, các ngươi về trước được không? Chúng ta có việc cùng Nhã ca ca của các ngươi thương lượng......" Phạm nói với hai nhi tử.
"Ân! Tiểu Tứ đi thôi, Nhị ca mang ngươi đi chơi!" Thần rất phối hợp mà kéo Tiểu Tứ đi.
"Phụ thân, có chuyện gì sao?" Tấn Nhã tâm sinh không ổn, một loại cảm giác thật không tốt bắt đầu chiếm cứ trong lòng.
Tuyền khó xử nhìn y, nhưng Phạm lại mở miệng trước: "Tiểu Nhã, tình hình vừa rồi của Hồng Lẫm ngươi cũng đã tận mắt thấy!"
"Đúng vậy! Ta biết......"
"Ngươi còn cùng Lẫm nhi có ba năm chi ước, ngươi không quên chứ?" Phạm tiếp tục nói.
"......" Tấn Nhã gian nan mà gật đầu.
"Như vậy ngươi đã yêu thương Lẫm nhi hay là các ngươi đã thành phu thê danh chính ngôn thuận chưa?" Phạm hỏi đến trọng điểm.
"!" Tấn Nhã mơ hồ đã biết mục đích y hỏi như thế, "Lẫm ca ca nói ta yêu hắn...... Chính là......" Y còn chưa xác định được a! Nói chi tới chuyện phu thê chi lễ.
"Hô......" Phạm thở dài, "Nói cách khác giữa các ngươi không có gì cả......"
"......" Không có gì cả?
"Như vậy cũng tốt...... Vậy a Tiểu Nhã, nghe ta nói một câu, trước khi ngươi còn chưa yêu thương Lẫm nhi...... Thỉnh ngươi rời đi đi!" Phạm đặt tay lên hai vai Tấn Nhã mà khuyên nhủ.
"Cái gì!" Y phải rời khỏi Hồng Lẫm? "Vì sao? Lẫm ca ca là vì ta mới bị thương......" Là ta phải chăm sóc hắn!
Phạm lắc đầu, "Ta biết tính tình của Lẫm nhi, hắn sẽ không hy vọng bởi vì vấn đề của bản thân mà trói buộc ngươi! Hiện tại hắn biến thành như vậy, chuyện trước kia cái gì cũng không biết...... Cũng có lẽ sẽ như vậy cả đời, khi đó ngươi phải làm sao? Bắt ngươi vĩnh viễn chăm sóc hắn? Chăm sóc một người ngươi không yêu? Điều đó đối với ngươi là không công bằng!"
"Ta......"
"Tiểu Nhã, tương lai còn rất dài...... Chúng ta không hy vọng ngươi phải sống thống khổ!" Phạm nói hữu tình hữu lí, "Về Lẫm nhi ngươi không cần lo lắng, cho dù không còn là Thái tử, nhưng hắn vẫn là đại hoàng tử của Kỳ Nghệ! Chúng ta sẽ chăm sóc hắn...... Ngươi hãy về nhà đi!"
"Về nhà?" Xem hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh?
"Đúng, ngươi vẫn là trở về đi!" Tuyền khẽ cắn môi nói, "Tiểu niên cao sẽ không sao......"
"......" Tấn Nhã cảm thấy đến cả hô hấp cũng thực khó khăn.
"Chính ngươi hảo hảo suy nghĩ! Tuyền để cho Tiểu Nhã yên tĩnh đi!" Phạm nói xong liền kéo Tuyền ly khai.
Rời đi...... Rời đi...... Rời đi...... Y cùng Hồng Lẫm trong lúc đó cái gì cũng chưa từng phát sinh, Hồng Lẫm cũng không biết y là ai...... Như vậy hai người bọn họ hiện giờ, bất cứ quan hệ gì cũng không có, chỉ là người xa lạ sao? Không muốn! Y không muốn! Bọn họ rõ ràng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà, Tấn Nhã không thể xem là cái gì cũng chưa từng phát sinh a! Hiện tại y phải rời đi? Y có thể buông bỏ hắn sao?
"Lẫm ca ca......" Tấn Nhã đẩy cửa phòng......
Hồng Lẫm đang ngồi trên giường ngoạn cửu liên hoàn trong tay, thấy y tiến vào liền cười hỏi: "Nhã ca ca! Ngươi là Nhã ca ca đúng không? Phụ thân nói, ngươi là bằng hữu của nhi tử y!"
"......" Nghe quán Hồng Lẫm bình thường vẫn gọi mình là "Tiểu Nhã", nay lại thành "Nhã ca ca" khiến trong lòng y thật chua xót, "Ân...... Lẫm...... Ta phải....."
"Không cần đứng ở nơi đó a!" Hồng Lẫm vui vẻ ngoắc ngoắc y, "Lại đây lại đây, ngồi vào chỗ này cùng Lẫm nhi ngoạn ngoạn a!"
Tấn Nhã nghe lời đi qua, nhưng không có ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh Hồng Lẫm.
"Ai......" Hồng Lẫm quan sát Tấn Nhã, không khỏi tán thưởng, "Nhã ca ca...... Ngươi bộ dạng thật đẹp nga! Ngươi đã thú thê lập gia đình chưa?"
"...... Ta đã lập gia đình!" Tấn Nhã dùng biểu tình như khúc gỗ trả lời.
"A? Lập gia đình...... Người nọ nhất định đối với ngươi rất tốt!" Hồng Lẫm tự cho là đúng ngầm kết luận.
"Tốt lắm...... Hắn đối ta thật sự rất tốt...... Chỉ là......" Y vẫn chưa từng quan tâm đến.
"Chỉ là?" Hồng Lẫm vẻ mặt mê mang, bỗng nhiên hắn chú ý tới ứ ngân trên tay Tấn Nhã, đó là do dây thừng buộc chặt mà lưu lại!"A...... Hắn khi dễ ngươi?"
"Ân?" Tấn Nhã còn chưa có phản ứng.
Hồng Lẫm nâng lên tay y, ở nơi có ứ ngân trên cổ tay không ngừng thổi khí, "Hô...... Hô...... Hô...... Không đau không đau! Lẫm nhi giúp ngươi thổi thổi...... Như vậy thì tốt rồi!"
"......" Tấn Nhã cảm thụ nhiệt khí trên cổ tay do Hồng Lẫm thổi ra, nhất thời hốc mắt một trận chua xót, nước mắt không thể khống chế mà lã chã rơi xuống......
"Ai nha, Nhã ca ca sao ngươi lại khóc?" Nước mắt tích ở trên mặt Hồng Lẫm, "Không khóc không khóc, hắn khi dễ ngươi, thì ngươi cứ không cần hắn! Ngươi xinh đẹp như vậy, người muốn thú ngươi nhất định rất nhiều! Ngươi đừng khóc...... Di? Sao lại càng khóc càng lợi hại vậy a......"
Tấn Nhã rốt cuộc nhịn không được, gắt gao ôm lấy Hồng Lẫm, lên tiếng khóc lớn lên: "Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Đều là lỗi của ta......"
"......" Hồng Lẫm tựa hồ cảm giác được gì đó, cũng không khuyên nữa, chỉ là cũng ôm lấy y, tay còn vuốt ve trên lưng Tấn Nhã......
Tấn Nhã khóc khàn cả giọng, khóc thật lâu, giống như muốn đem tất cả khí lực phát tiết ra ngoài....
|
Chương 40
Sáng sớm hôm sau, Tấn Nhã lấy vài bộ y phục, thu thập hành lí, rời đi Hoàng cung, nơi y từng gọi là "nhà" này......
"Nhã ca ca, có rảnh trở về chơi a!" Thần theo sát phía sau Tấn Nhã nói cáo biệt.
"Ân...... Bệ hạ, Lẫm ca ca hắn......" Mắt Tấn Nhã còn có chút sưng đỏ, y hiểu hiện tại bản thân đã không còn lí do gì để ở lại nơi này.
"Hắn không sao...... Hiện tại có lẽ đang ngủ đi!" Tuyền cũng đến tiễn y, "Đừng nghĩ nhiều nữa, hy vọng sau này ngươi sẽ hạnh phúc!"
Hạnh phúc? Sau này y còn có thể có được hạnh phúc sao? Người sẽ mang cho y hạnh phúc là ai?"Có lẽ...... Ta đi đây......"
"Nhã ca ca lên đường cẩn thận!" Tiểu Tứ nắm lấy tay Tuyền nói.
"Tái kiến!" Nói xong, Tấn Nhã hướng tẩm cung của Hồng Lẫm nhìn lại lần cuối, sau đó không hề quay đầu mà ly khai, bởi vì chỉ cần nhìn thêm một lần nữa, y sẽ nhịn không được mà muốn lưu lại......
Tấn Nhã đi rồi, thật sự đi rồi......
Kỳ Nghệ, Kiền Hi, năm thứ hai mươi mốt, mùa xuân, Thái tử đột gặp phải kì tật (bệnh lạ), thần trí không rõ, nhường lại ngôi vị cho Nhị hoàng tử Tễ Vũ Thần, trở thành tân Thái tử Kỳ Nghệ!
── Nửa năm sau ──
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!" Tấn Nghi cầm đèn lồng đi tìm Tấn Nhã.
"Cha? Có chuyện gì?" Tấn Nhã ngồi ở trước bàn cờ, một mình hạ cờ, "Trong tay ngươi là......"
"Đèn lồng! Đêm nay chợ có tế điển, cả nhà chúng ta cùng đi đi!" Từ khi nhi tử trở về vào nửa năm trước, tinh thần vẫn luôn uể oải như thế, bọn họ cũng không muốn hỏi đả xảy ra chuyện gì, sau khi tin tức "Thái tử thoái vị" truyền đến, bọn họ thất khó có thể tin. Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là làm cho Tấn Nhã phấn chấn tinh thần một lần nữa!
Tấn Nhã yên lặng nhìn chiếc đèn lồng kia, "Trước kia...... Ngươi cùng nương cũng đã từng làm đèn lồng tặng cho ta đi?" Đó là kí ức tốt đẹp cuối cùng của y và Tễ Hồng Lẫm.
"Tiểu Nhã......" Bọn họ đã cố hết sức không đề cập tới Tễ Hồng Lẫm, chính là không biết vì sao, Tấn Nhã luôn có thể liên tưởng đến hắn......
Diệu Ngân cũng theo sau mà đến, "Tiểu Nhã, ngươi hối hận sao?"
"Ta......" Y hối hận, đã sớm hối hận!
"Đêm nay ra ngoài đi thôi!" Diệu Ngân ôn nhu thay Tấn Nhã buộc tóc, "Ngươi cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp!"
Đúng vậy, cho dù bản thân có tiếp tục không vui, cũng không thể để cha nương bận tâm vì mình a!"Đêm nay, chúng ta đi đi......"
..............................
"Thật nhiều người!" Tấn Nhã có chút choáng váng, y đã không còn quen với những khung cảnh như thế này nữa!
Diệu Ngân cùng Tấn Nghi đi ở hai bên y, tùy thời chú ý tình trạng của Tấn Nhã......
"Tiểu Nhã, nếu không chúng ta đến trà đình (quán trà) bên kia ngồi một chút đi?" Tấn Nghi đề nghị.
Diệu Ngân cũng tán thành, "Hôm nay trời cũng rất nóng, đi qua ngồi một chút đi, Tiểu Nhã!"
"Ân!" Đầu y thật choáng, ngồi một lát có lẽ sẽ tốt hơn.
Bỗng nhiên Tấn Nghi thấy một cái quán nhỏ, "Các ngươi đi trước, ta muốn mua vài thứ! Lập tức sẽ đến chỗ các ngươi!"
Diệu ngân gật gật đầu, "Hảo, Tiểu Nhã, chúng ta đi trước!"
"Nương, ngươi nói, ta có phải rất vô tình không?" Ngồi trong trà đình, Tấn Nhã bỗng nhiên hỏi.
Diệu Ngân hít một ngụm khí lạnh, "Xảy ra chuyện gì? Ngươi vẫn không thể buông được hắn sao?"
Tấn Nhã cam chịu.
"Vậy thuyết minh ngươi cùng hắn vô duyên, cho nên cho dù hắn có vì ngươi trả giá nhiều thế nào, ngươi cũng sẽ không yêu hắn!" Diệu Ngân luận sự.
"Chính là Lẫm ca ca nói ta yêu hắn a!" Tấn Nhã không cam lòng mà phản bác.
"Vậy ngươi cho rằng thế nào?" Diệu Ngân nhìn y một cái.
"Ta......"
Diệu Ngân thâm thúy nói: "Tiểu Nhã, yêu không phải dựa vào người khác nói! Mà là dựa vào chính bản thân mình để lý giải!"
Lúc này, Tấn Nghi đã trở lại! "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, xem ta mua cái gì cho ngươi nè!"
Tấn Nhã nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, chỉ thấy trong tay Tấn Nghi cầm hai đường nhân vừa được nắn xong?!
"Đường nhân......" Tấn Nhã khẽ nói.
"Đúng nha, là thứ trước đây ngươi thích nhất đó, chỉ là lúc trước vị kia của ngươi chỉ cho ngươi một lần ăn một cái...... Nha, hôm nay ta mua hai cái, cho ngươi!" Tấn nghi đem đường nhân nhét vào trong tay Tấn Nhã!
"Tiểu Nhã, tiểu nhã, ngươi suy nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?"
Hồng Lẫm lắc lắc đường nhân mặc hoàng y bên tay trái, sau đó lại nâng lên đường nhân mặc hồng y bên tay phải, học theo khẩu khí của Tấn Nhã mà đáp lại: "Lẫm ca ca, người ta là nghĩ đến ngươi a!"
"Nga? Nghĩ đến ta làm gì?"
"Đó là...... Đó là...... Ta thực yêu ngươi a!"
"Ha hả...... Ta cũng yêu Tiểu Nhã a!"
"Thật sự?"
"Người nói dối là con chó nhỏ!"
"Thật tốt quá! Tiểu Nhã yêu Lẫm ca ca nhất! Hôn nhẹ!"
"Hảo! Hôn nhẹ...... Ân......"
Nhìn đường nhân trong tay, một màn Hồng Lẫm từng trêu chọc y lại hiện ra trước mắt......
"Tiểu Nhã, ta thực yêu ngươi a! Ngươi yêu ta sao?"
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Hồng Lẫm, Tấn Nhã đều tưởng rằng mình đã quên! Nhưng hôm nay nhớ lại, hết thảy đều vẫn rất chân thật rõ ràng, cảm giác hạnh phúc đã từng có lại khiến lòng y ẩn ẩn đau! Trong phút bất tri bất giác, đường nhân trong tay đã tan ra, chính nước mắt của Tấn Nhã rơi trên đường nhân đã khiến nó tan chảy.
"Tiểu...... Tiểu Nhã...... Xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng khóc a!" Tấn Nghi lo lắng không thôi, nhi tử của hắn chưa từng như vậy.
"Tiểu Nhã?" Diệu Ngân cũng có chút giật mình.
"Ô...... Cha, nương...... Ta sai rồi......" Nước mắt của Tấn Nhã không ngừng rơi xuống, "Ta quên không được hắn...... Lẫm ca ca...... Ta yêu hắn a...... Ta vẫn rất yêu hắn...... Vi sao tới bây giờ ta mới nhận ra chứ?" Tấn Nhã kỳ thật luôn yêu Tễ Hồng Lẫm a!
"Tiểu Nhã......"
"Ân...... Ta biết!" Không biết từ khi nào, xung quanh trà đình này đã không còn khách nhân nào khác, chỉ còn lại một nhà của Tấn Nhã, còn có một người ở cạnh bàn của họ. Thanh âm này chính là xuất phát từ bàn bên kia!
"Di?" Tấn Nhã nghe thấy thanh âm quen thuộc, lau nước mắt hướng nơi đó nhìn lại......
Người kia một tay cầm chén trà, một tay gõ gõ lên mặt bàn, "Tiểu Nhã a! Phản ứng của ngươi so với người bình thường đúng là chậm gấp đôi a!"
Ngữ điệu quen thuộc, biểu tình quen thuộc, tuy rằng mang một khuôn mặt khác, nhưng Tấn Nhã vẫn nhận ra hắn!"Ngươi......" Sao có thể như vậy? Hắn sao lại xuất hiện ở đây? Hắn không phải......
"Ngươi nhất định đang nghĩ ta sao lại ở đây, ta không phải đang mất trí sao? Đúng không?" Người nọ tuy là câu, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Tấn Nhã đờ đẫn mà gật đầu, vẫn không thể tin mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
"Tiểu Nhã a, kỳ thật ta không phải cố ý muốn gạt ngươi! Thật sự là bất đắc dĩ...... Ngươi nghe ta giải thích được không?" Hồng Lẫm đúng tiêu chuẩn tiền trảm hậu tấu!
"Ngươi gạt ta?" Tấn Nhã đi qua, bắt lấy cổ áo hắn, "Ngươi lại gạt ta?"
"Nghe ta giải thích a...... Tiểu Nhã!" Hồng Lẫm cười khuyên bảo, tuy rằng hắn biết việc này nhất định vô ích.
Không nghĩ tới Tấn Nhã bỗng nhiên buông hắn ra, tay đổi thành gắt gao ôm lấy hắn, "Thật tốt quá...... Ngươi không có chuyện gì...... Ác ma...... Nguyên lai là ngươi lừa ta...... Thật sự là quá tốt......"
Diệu Ngân cùng Hồng Lẫm trao đổi ánh mắt, kéo Tấn Nghi rời đi, đem thời gian cùng không gian lưu lại cho bọn nhỏ tự giải quyết!
"Tiểu Nhã!" Hồng Lẫm mỹ mãn ôm lấy mỹ nhân trong lòng, "Không quên ba năm chi ước của chúng ta đi? Hiện tại ta thắng nga!"
"Ân, ngươi thắng!" Tấn Nhã chưa bao giờ thẳng thắn như lúc này, "Ta thật sự rất yêu ngươi...... Lẫm ca ca, ta yêu ngươi a!"
"Ha hả......" Hồng Lẫm cười như tiểu miêu trộm được đồ vật, "Tiểu Nhã a! Ta cũng rất yêu ngươi a! Bằng không cũng sẽ không dùng chiêu lừa gạt này!"
"Đúng rồi!" Tấn Nhã chế trụ tâm tình kích động, "Ngươi vì sao lại gạt ta?" Y rất muốn biết nguyên do mọi chuyện.
"Là vì khiến cho kế hoạch của Kì Viêm ngâm nước nóng...... Còn để ngươi hiểu được tình cảm ngươi đối với ta a!" Hồng Lẫm yêu thương xoa xoa cái mũi nhỏ của Tấn Nhã.
"Sao lại nói vậy?" Y không hiểu vì sao giả ngốc lại có thể khiến giấc mộng của Kì Viêm tan biến!
"Ngươi nghĩ thử a...... Kì Viêm muốn ta cứu ngươi rồi thoái vị, hoặc là cùng Thao Liễm khai chiến, bởi vì hắn biết ta sẽ không bỏ rơi ngươi! Vì vậy ta cũng tiên hạ thủ vi cường, để ba ba nói cho Kì Viêm rằng trước đó ta gặp phải kì tật nên đã thoái vị, như vậy Kì Viêm cũng không thể làm gì được nữa, dù sao ta quả thật đã không còn là Thái tử!"
Tấn Nhã bỗng nhiên hiểu được, nói tiếp: "Mà ngươi giả ngốc, chỉ cần qua một, hai năm là có thể nói kì tật đã được trị khỏi! Có thể một lần nữa đăng vị...... Nhưng cũng lấy lí do này khiến chúng ta tách ra, để cho ta hiểu được tình cảm của mình đối với ngươi?"
"Trúng toàn bộ!" Hồng Lẫm vỗ tay, "Thuận tiện nói một chút, để ngươi rời đi là do ta bảo phụ thân nói đó...... Ngươi cũng không nên hiểu lầm phụ thân a!"
"......" Y ngay từ đầu đã bị gài bẫy? Vậy y rơi nước mắt......"Ngươi còn có chuyện gì gạt ta?"
Hồng Lẫm không chú ý tới biểu tình của Tấn Nhã, thành thật trả lời: "Ân...... Kỳ thật nửa năm nay ta đều trụ ở nhà ngươi, dịch dung thành gia đinh, bất quá ngươi hình như chưa từng chú ý......"
"Còn có gì nữa?" Tấn Nhã nắm chặt tay thành quyền.
"Còn có a...... A, đúng rồi, cha nương ngươi cũng giúp quá vội...... Kỳ thật a, phản ứng của ngươi thật sự rất chậm, nếu ngươi sớm nói 'yêu ta', phỏng chừng chúng ta đã sớm có thể ờ bên nhau......" Hồng Lẫm cười mà nói.
"Tễ Hồng Lẫm!!!!" Hai tay Tấn Nhã đặt trên cổ Hồng Lẫm, "Ta nhất định phải bóp chết ngươi!!!"
"Oa......"
....................................
"Ha hả ha hả......" Lão thuyền gia chống thuyền cạnh bờ, "Vào mùa thu Kiền Hi năm thứ hai mươi ba, kì tật của Thái tử điện hạ nhờ Thái tử phi tìm được đại phu đến trị khỏi! Từ nay về sau hai người bọn họ có thể nói là tốt đẹp mỹ mãn, đoạn cố sự truyền kỳ này cũng được dân chúng truyền vi giai thoại a! Hảo, chúng ta đến nga!"
"Oa...... Thật khiến kẻ khác hâm mộ a!" Hai mắt của Tinh nhi tỏa sáng, "Phụ thân, ngươi nói có phải hay không?"
"Phải, phải, phải!" Thiếu niên đã lên bờ, "Tiểu tổ tông của ta, chuyện xưa đã nghe xong! Chúng ta có thể đi rồi chứ?"
"Ân!" Tinh nhi triển khai song chưởng, "Phụ thân, đi không được! Phải ôm một cái!"
"Tinh nhi......" Thiếu niên bất đắc dĩ mà cười, nhận mệnh ôm lấy tiểu oa nhi, "Tốt lắm, chúng ta trở về!"
"Lão gia gia, tái kiến!" Tinh nhi rất có lễ phép mà huy phất tay.
"Ha hả...... Tái kiến!" Lão thuyền gia cũng trả lời.
"Phụ thân...... Chúng ta có phải đi nhầm hay không?" Tinh nhi đứng ở cửa Hoàng cung, ngưỡng đầu hỏi.
Thiếu niên từ ái sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, "Đúng nơi rồi, Tinh nhi chớ sợ!"
"Dừng lại, người tới là ai? Dám tự tiện xâm nhập cấm địa Hoàng cung?" Thị vệ ở cửa ngăn bọn họ lại.
Lúc thiếu niên định tự giới thiệu, bỗng nhiên từ trong cung chạy ra một con hắc lang, hướng thị vệ rống giận: "Ngao ngao......"
"Tiểu Bạch Thỏ, không cần như vậy! Lại đây!" Thiếu niên lớn tiếng ngăn cản.
"Ngao ngô......" Tiểu Bạch Thỏ hướng thiếu niên bên kia vô cùng thân thiết mà chạy tới.
"Bé ngoan......" Thiếu niên vuốt vuốt lông nó, rồi mới đối thị vệ kia nói, "Thỉnh đi bẩm báo, Tễ Tường Phong đã trở lại!"
|
Phiên ngoại: Dạ bán vô tư nhân ngã thì
(Nửa đêm không người nói chuyện riêng)
Buổi tối mùa hè oi bức khó chịu, trong không khí cũng ẩn ẩn mang theo sóng nhiệt. Trong hồ nước, đóa đáo hoa sen ngẩng cao đầu, trên cánh hoa ngưng tụ những giọt nước trong suốt, hòa lẫn cùng lá sen càng thêm động lòng người. Mà trong Hoàng cung cực đại lúc này cũng có vẻ phá lệ yên tĩnh, trên đường ngẫu nhiên có vài thị vệ tuần tra ban đêm đi qua phá vỡ tĩnh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
Tương phản với quạnh quẽ bên ngoài chính là tẩm cung Hoàng đế đang dâng đầy tình cảm mãnh liệt, tân Hoàng đế tiền nhiệm được một năm đang quấn lấy Hoàng hậu của hắn, làm một chút "đặc quyền" của người lớn......
"Lẫm ca ca, ngươi đang làm cái gì a?" Tấn Nhã một tay bắt lấy "hàm trư thủ" của Hồng Lẫm, một mặt trừng hắn, hỏi.
Hồng Lẫm chỉ còn nội y bán khai, thần tình đầy ý cuồi nhìn chằm chằm vào mỗi bộ vị của Tấn Nhã, "Ai nha nha, Tiểu Nhã, không cần vô tình như thế a...... Hôm nay phải chúc mừng mấy đệ đệ của ta được sinh ra chứ!"
Tuy rằng đã có thể nói là "lão phu lão thê", ngay cả nhi tử cũng vì hắn mà sinh, nhưng Tấn Nhã vẫn như cũ cảm thấy ngượng ngùng với Hồng Lẫm...... Y đỏ mặt kéo tay Hồng Lẫm xuống, theo phản xạ kéo lại y phục của mình, vô tình lại làm cảnh xuân lộ ra ngoài!
"Phốc......" Hồng Lẫm bị động tác của y chọc cười, nhất thời tà tâm nổi lên tứ phía, miệng trêu chọc nói, "Ha hả, Tiểu Nhã a...... Ngươi có biết không, ngươi như thế ngược lại càng thêm khơi mào dục vọng của nam nhân nga!"
"A? Ngươi nói bậy!" Tấn Nhã không tin, nhưng tay lại theo bản năng buông vạt áo ra, "Sao có thể như vậy?"
"Sao lại không thể?" Tiểu Nhã a Tiểu Nhã, chớ trách ta thích đùa giỡn ngươi, ai kêu ngươi vào loại thời điểm này lại thật sự rất đáng yêu! "Ngươi xem ba ba cùng phụ thân ta không phải là ví dụ tốt nhất sao?"
Tấn Nhã vẻ mặt không hiểu, ngoan ngoãn bày ra bộ dáng đệ tử, "Ba ba cùng phụ thân? Sao lại nói như vậy?"
Hồng Lẫm tiếp tục giả thành bộ dáng học giả mà thuyết giáo: "Ngươi xem xem phụ thân ta là loại phong tình vạn chủng, phóng đãng không biết tiết chế sao?"
"......" Tấn Nhã ngẫm lại, rồi mới liều mạng lắc đầu, "Không giống!"
"Vậy là đúng rồi, ba ba của ta thế mà lại đối với y si mê không thôi......" Vì chứng minh, hắn còn đem "chứng cớ" liệt kê ra, "Ngươi xem xem hôm nay ba ba nhà chúng ta lại có thêm ba nhi tử, không phải là chứng minh tốt nhất sao? Người bình thường sau khi cả bốn nhi tử đều đã thành gia, có tiếp tục sinh thêm ba đứa nữa không?"
"......" Tấn Nhã còn thật sự suy nghĩ, rồi mới lại lần nữa lắc đầu một trận, "Sẽ không!"
"Đúng a!" Hồng Lẫm cố ý cường điệu một chút, "Cho nên có thể thấy được là do phụ thân ta rụt rè nội liễm mới có thể hấp dẫn ba ba ta trầm túy trong đó, không thể tự thoát ra được như thế a!"
"...... Cho nên?" Tấn Nhã cảm thấy hắn nói quả có chút đạo lý.
"Cho nên......" Hồng Lẫm mỉm cười, giang hai tay ôm lấy Tấn Nhã đi đến bên giường, "Ta phải thúc đẩy!"
"Lẫm ca ca, không cần......" Tấn Nhã có chút phản kháng, "Kì Kì còn đang ở bên cạnh!"
Hồng Lẫm nhìn về phía cái giường nhỏ, Hoàn Kì cục cưng còn đang nhắm chặt đôi mắt nhỏ, nhìn qua ngủ thật sự rất sâu.
"Không sao cả, cục cưng ngủ rồi, không có vấn đề gì đâu!" Hồng Lẫm nói xong còn nhẹ nhàng mà cắn xuống vành tai Tấn Nhã.
Tấn Nhã bị hắn trêu đùa như thế, mặt càng đỏ hơn...... Nhưng thời khắc nằm ở trên long sàng, y bỗng nhiên có loại cảm giác...... Hình như có gì đó không đúng...... chính mình giống như...... Lại bị ác ma này lừa......
.......................................
"Ngô......" Hồng Lẫm thực thích hôn Tấn Nhã, mỗi lần hôn lên, môi y lại ngọt như quả mật đường, "Ân......"
Sau khi nụ hôn chấm dứt, Hồng Lẫm còn không quên đem bạc thần kia liếm duyện một vòng, thật sự là vô cùng ngọt a, "Ân, Tiểu Nhã quả nhiên thực ngọt!"
"Ha...... Ha......" Tấn Nhã suýt nữa bị hôn đến ngạt thở, hiện tại đang không ngừng hô hấp, "Nói...... Nói ngu ngốc gì đó......"
Vừa rồi trong một lát hít thở không thông đã khiến cho hai má y nhiễm thượng một tầng đỏ ửng, tiêu cự trong đôi mắt tử sắc có chút mơ hồ, không chứa bụi trần lại tràn ngập dụ hoặc, tựa như muốn đem người hãm sâu vào bên trong, sợi chỉ bạc lưu lại nơi khóe môi sau nụ hôn vừa rồi dưới phản xạ của ánh trăng càng thêm *** mĩ. Sợi tóc tán loạn ở bên gối, cùng long tháp kim hoàng sắc làm nổi bật lẫn nhau, bờ ngực trắng nõn phập phồng không ngừng, tay đặt ngang bụng, Tấn Nhã hiện tại không thể nghi ngờ chính là cực hạn khiêu khích khả năng tự kiềm chế của nam nhân.
Hồng Lẫm nheo lại hai mắt, thưởng thức hết thảy giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tay nhịn không được xẹt qua khuôn mặt y, cổ, ngực, rốn, cuối cùng là hạ phúc......
"Thật đẹp a, Tiểu Nhã......"
"A......" Tấn Nhã bỗng nhiên trợn to hai mắt, cảm thấy độ ấm từ lòng bàn tay của Hồng Lẫm đang bao bọc lấy phân thân của mình, đình trệ một lát rồi theo quy luật mà vuốt ve, "A...... Lẫm...... Ân hừ...... A......"
"Đúng, như vậy...... Gọi ta Lẫm......" Hồng Lẫm nhẹ nhàng mà ở bên tai Tấn Nhã khẽ nói.
Hắn không đình chỉ động tác trên tay, há miệng hàm trụ một nụ hoa trước ngực Tấn Nhã, cẩn thận liếm lộng. Động tác đơn giản như thế nhưng lại ở trên người Tấn Nhã điểm lên một phen dục hỏa vô hình, đem y bức tới bên cạnh dục vọng......
"Ha a...... A a......" Tấn Nhã nhắm lại con ngươi, hưởng thụ vui sướng cực hạn trong thân thể, hai tay vô thức luồn vào tóc Hồng Lẫm, muốn kéo hắn đến gần mình thêm nữa.
"Thực thoải mái đi...... Tiểu Nhã......" Nói xong còn đùa dai mà ở trên ngực y cắn một cái, trên tay căng thẳng.
"A a a......"
Không nghĩ tới Tấn Nhã chưa kịp bố trí phòng vệ, bị kích thích như thế, tức khắc nắm lấy sợi tóc, thân thể ngưỡng về phía sau, một đạo trọc bạch phun trào ra, trực tiếp dừng lại ở trên bụng cùng trong tay Hồng Lẫm......
Hồng Lẫm cũng có chút bất ngờ, có thể thấy được hắn cũng không có nghĩ đến lại nhanh như vậy! Tấn Nhã lại xấu hổ tới cực điểm, Hồng Lẫm cái gì cũng chưa có...... mà y cư nhiên lại bắn như thế?!
Áp chế xấu hổ, y một phen kéo chăn đem chính mình bọc lại, "Ta mệt rồi...... Ngủ!" Thanh âm còn mang theo ***, khàn khàn lại nghẹn ngào, nghe xong lại khiến lòng người ngứa ngáy.
"Không cần như vậy a! Tiểu Nhã......" Hồng Lẫm cuối cùng cũng phản ứng lại, ghé vào trên người y bắt đầu tiếp tục đùa giỡn, "Không cần để ý chuyện vừa rồi a, như thế thuyết minh công phu của ta rất cao thâm, ngươi nên cao hứng mới phải!"
Biết rõ hắn cố ý nói như thế để an ủi mình, nhưng trong lòng Tấn Nhã vẫn là một trận lô lắng, cái chăn lộ ra một góc, bên trong truyền đế thanh âm giống như vừa rồi: "Lẫm ca ca...... Ta thực không thú vị đi?"
"Sẽ không, sẽ không!" Hồng Lẫm lấy lòng mà kéo chăn xuống, "Kỹ xảo trúc trắc của Tiểu Nhã càng có thể thỏa mãn ta!"
"Lại nói bậy!" Tấn Nhã cho Hồng Lẫm một cái xem thường, có lẽ là do cao trào vừa qua, một cái xem thường như thế cũng mang theo ý tứ khiêu khích!
Hồng Lẫm cuối cùng kéo hết chăn ra, bản thân thì áp lên người Tấn Nhã, "Không phải nói bậy nga...... Tiểu Nhã chẳng lẽ không có cảm giác sao?"
"Ân......" Tấn Nhã lại đỏ mặt, bởi vì tư thế này, khiến y hoàn toàn cảm thấy được nhiệt hỏa của Hồng Lẫm thiếp thượng thắt lưng mình, "Lẫm...... Ta......"
"Cái gì?" Hồng Lẫm thực kiên nhẫn mà ở trên cổ y không gnừng vuốt ve, hai tay chạm đến những điểm mẫn cảm mà mình biết rõ, chờ đợi đáp án của Tấn Nhã.
Tấn Nhã bị hắn chạm đến ngứa ngáy, liều mạng rụt lại thân thể, "Ha a...... Lẫm...... Ân...... Tiếp tục......"
Ở cổ của y thở sâu một cái, Hồng Lẫm vươn đầu lưỡi khẽ liếm một ngụm trên hầu kết, "Tiếp tục...... Ta đương nhiên sẽ tiếp tục......"
Nói xong hắn cực kỳ nhanh chóng chuyển đến hạ thân Tấn Nhã, nhẹ nhàng bài khai u cốc, nhìn huyệt khẩu phấn hồng khẽ mấp máy, tựa như đang mời gọi chính mình, "Tiểu Nhã, nơi này thực đáng yêu...... Ngươi, có từng xem qua không?" Hồng Lẫm nhịn không được hôn lên cấm địa kia.
"A a...... Ngốc..... Ai...... Ai lại...... Xem........ a........... ân...... Kia...... A.......... A........ ha...... Không cần ...... đi vào......" Tay Tấn Nhã muốn ngăn cản hắn, đáng tiếc vô ích.
Hồng Lẫm dùng đầu lưỡi xâm nhập huyệt khẩu, khiêu khích đến Tấn Nhã phải bật ra từng trận rên rỉ. Thẳng đến cảm thấy độ rộng của hậu đình đã thích hợp, Hồng Lẫm thu lại đầu lưỡi, tính toán thay bằng phân thân của mình......
"Ô......" Hậu đình bỗng một trận hư không làm cho y khó chịu, nước mắt vốn chưa rơi xuống trong khoảnh khắc lại tràn mi mà ra.
"Không khóc......" Hồng Lẫm đau lòng mà hôn lên giọt lệ kia, "Rất nhanh là tốt rồi!"
Chính mình ngồi dậy, đỡ lấy Tấn Nhã để hậu huyệt của y đặt ngay nhiệt hỏa của mình, muốn cho y chậm rãi thích ứng rồi mới ngồi xuống...... Ai biết Tấn Nhã cư nhiên không cam lòng thứ kia chỉ ma xát ở huyệt khẩu, khi cảm nhận được độ ấm của nhiệt hỏa, lập tức ngồi xuống, gây cho bản thân và Hồng Lẫm kích thích không nhỏ.
"A......"
"Ngô...... Tiểu Nhã, từ từ đến......" Hồng Lẫm nhíu mi, thở dốc cũng tăng thêm, "Hô...... Sẽ bị thương......"
Nhiệt hỏa vừa tiến vào dũng đạo đã bị nội vách tường hấp thụ, không thể động đậy, nếu mạnh mẽ đột phá chắc chắn sẽ chảy máu, cho nên đối với Hồng Lẫm mà nói, hưởng thụ cực hạn như vậy cũng biến thành luyện ngục khảo nghiệm kiên nhẫn.
"Ân a......" Tấn Nhã cố gắng thả lỏng bản thân, chỉ là thần kinh vẫn như trước buộc chặt không thể buông xuống được.
Mồ hôi trên đầu Hồng Lẫm chảy xuống, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi! Hắn ôm lấy thân thể Tấn Nhã, một tay phủ lên lưng y, một tay ma xát dục vọng xung huyết phía trước, khiến cho y càng thêm tới gần mình...... Miệng tới gần ngực, vươn đầu lưỡi càng không ngừng ở dao động trước tiểu nhũ, chỉ mong làm cho tình tự của Tấn Nhã càng thêm dâng cao.
"Hừ a...... A...... Lẫm...... Ngô......" Những điểm mẫn cảm trên thân thể đều bị người khác chặt chẽ nắm trong tay, Tấn Nhã thừa nhận kích thích từ tứ phía, toàn thân đều bị thiêu đốt, hậu đình dần dãn ra, thắt lưng cũng bất giác cao thấp lắc lư, "Lẫm...... Lẫm...... Mau...... giúp ta...... A......"
Xác nhận đã không còn vấn đề, Hồng Lẫm lúc này mới buông tay ra, đem Tấn Nhã đặt ở trên giường, nâng lên một chân của y, làm cho chính mình càng thêm xâm nhập luật động, "A a...... Ân...... Ha......"
"Ân...... Nhã......" Hồng Lẫm trầm thấp gọi tên y, một lần so với một lần càng thêm xâm nhập.
"Ngô a...... A a...... Sâu một chút......" Tấn Nhã đã thành thật với dục vọng nguyên thủy.
"Sâu...... Là thế này sao......" Hồng Lẫm lặp lại, càng tăng thêm lực đạo cùng tần suất.
"A a...... A a......" Kích thích dưới thân khiến Tấn Nhã rên rỉ rồi bắn ra!
Hồng Lẫm không ngừng xâm nhập, khi tới nơi sâu nhất thì phóng xuất dục vọng của mình, "A......"
Tình cảm mãnh liệt qua đi đều khiến cả hai gnười đều không thể nhúc nhích, Hồng Lẫm cũng chỉ tùy ý đem chăn che khuất mình cùng Tấn Nhã, mà Tấn Nhã cũng đã mệt đến tiến vào mộng đẹp.
Bọn họ ai cũng không để ý, Hoàn Kì cục cưng ở trên giường nhỏ sau khi nhìn thấy hết mọi việc bọn họ vừa làm xong lại lộ ra tươi cười vừa lòng, rồi mới nghiêng cái đầu nhỏ mà ngủ......
TOÀN VĂN HOÀN
|