Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn
|
|
055 Edit: Thủy Tích Nhìn thấy Dạ Nguyên Giang nhíu mày, Dạ Tư Viện liền không cho là đúng, cảm thấy y quá mức suy diễn làm cho mọi thứ trở nên quá to tác, hất hất tóc, nói rằng: "Xí nghiệp lúc trước hợp tác cùng Cố thị hình như là xảy ra chuyện gì đó cho nên không thể đúng hạn hoàn thành hạng mục, cuối cùng hạng mục này vẫn rơi xuống trên tay chị." Mấy ngày nay đều đang đợi kết quả hợp tác, cuối cùng cũng đã có thể nhẹ nhõm thở phào rồi. "Chiều mai ký kết hợp đồng, sau đó là có thể bắt đầu thực hiện hạng mục rồi." Dạ Nguyên Giang vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, mày nhăn càng chặt, đến độ không có dấu hiệu thả lỏng, "Cực khổ lắm mới tranh thủ được dự án 'ngưỡng quang' này, sao mà đối phương có thể bỏ qua lợi nhuận lớn như vậy được chứ?" Loại chuyện này, nghĩ sao cũng cảm thấy không quá thích hợp. Huống hồ, nếu đối phương không thể đúng hạn hoàn thành hạng mục, vậy thì lúc trước cần gì phải đi tranh chứ? Đối với chuyện y đang lo lắng Dạ Tư Viện không hề để trong lòng, "Sao có thể đoán trước được tương lai sẽ có biến hóa gì? Giống công ty chị trước kia chuẩn bị rất tốt, nhưng chẳng phải nói đóng cửa liền phải đóng cửa sao?" Đối với chuyện này cô ta cảm thấy rất bình thường, nhiều chuyện ngoài dự liệu như vậy, ai có thể khẳng định mọi chuyện đều có thể phát triển theo dự đoán được chứ? Dạ Nguyên Giang còn muốn nói thêm gì đó, Dạ Tư Viện đã không còn kiên nhẫn, đánh gãy lời y sắp nói, "Được rồi, được rồi, chị nói cho cậu biết chuyện này là muốn cậu cao hứng cho chị, cho nên cậu đừng có theo chị giảng những chuyện mất hứng đó." Dạ Nguyên Giang cảm thấy bất lực hoàn toàn với cô ta, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Dạ Tư Viện mất kiên nhẫn xoay người đi lên lầu, câu "Ba và ông nội đã biết chuyện này chưa?" chưa kịp nói ra đã bị nghẹn trở về. Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu cái gì cũng không nghĩ ra, cũng tự cho rằng chắc mình đã suy nghĩ nhiều rồi, nói sao thì Cố gia cùng Dạ gia đã sắp trở thành thông gia rồi. Sau đó có người gọi điện hẹn y ra ngoài cho nên liền vứt chuyện này sang một bên, mãi đến sau này khi nghĩ lại, y mới vạn phần hối hận vì cái gì không kiên trì với dự cảm của mình, nếu không thì Dạ Tư Viện cũng không rơi xuống nước chỉ còn hai bàn tay trắng, đáng tiếc trên đời không tồn tại nếu như, lúc này y căn bản là không thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Ngày hôm sau, Dạ Tư Viện tự mình mang theo trợ lý đến Cố thị, hiệp ước này nọ đều đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi. Còn chưa tới giờ hẹn trước cô ta đã có mặt, đợi mười phút trong phòng họp, cửa phòng vốn đóng chặt mới bị mở ra. Một người phụ nữ mặc trang phục công sở màu xám đẩy cửa bước vào, khuôn mặt xinh đẹp, trẻ tuổi cùng trang sức trang nhã, cho thấy rằng đó chính là một người phụ nữ thời thượng, trên người cô không một chỗ nào là chưa qua tỉ mỉ chăm chút, nếu muốn đánh giá thì mặc dù loại người hay soi mói như Dạ Tư Viện cũng không tìm ra được chỗ nào thiếu sót. Nhưng thế thì thế nào? Cô ta ghét nhất là những người phụ nữ xinh đẹp! hơn! cô! ta! Thời điểm Dạ Tư Viện lặng lẽ đánh giá Trình Khả Di, Trình Khả Di cũng không dấu vết mà đánh giá lại Dạ Tư Viện, từ hôm qua sau khi nghe trợ lý của Cố Duệ nhắc qua Dạ Tư Viện, Trình Khả Di liền ôm cảnh giác với cô ta, đặc biệt vào sáng nay bỗng nhiên chợt nghe thấy chuyện Cố Duệ đem dự án 'ngưỡng quang' giao cho Dạ thị, địch ý của Trình Khả Di đối với Dạ Tự Viện trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm. Không quản nhìn từ phương diện nào, Dạ thị cũng không phải đối tác tốt nhất, ban đầu đã quyết định đem dự án này giao cho một xí nghiệp khác, giữa chừng đột nhiên lại giao về cho Dạ thị, Trình Khả Di không thể không nghĩ nhiều thêm, quyết định này của Cố Duệ, không quản từ góc độ nào đều không hề sáng suốt. Trước kia cô cũng đã gặp qua Dạ Tư Viện, ấn tượng đối với cô ta đơn giản chỉ đọng lại là một đại tiểu thư ỷ vào trong nhà có tí tiền, liền không có ấn tượng tốt, bây giờ qua chuyện này, ấn tượng đối Dạ Tư Viện lại càng tụt dốc thảm hại, lúc nhìn cô ta luôn cảm thấy không vừa mắt. Đương nhiên, giờ phút này trong lòng hai người có nhìn người đối diện không vừa mắt đi chăng nữa thì trên mặt vẫn nhất phái hòa khí hiện lên mỉm cười xa cách mang theo lễ phép, nói vài câu vòng vo liền đi thẳng vào chủ đề. Lúc trước vừa mới biết tin Cố Duệ đem dự án 'ngưỡng quang' giao cho Dạ thị, Trình Khả Di luôn tìm đủ mọi cách ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn là công cốc, dự án này giao cho Dạ thị đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Quá trình kí hợp đồng vẫn thuận lợi diễn ra, mãi đến sau khi kí xong hiệp ước, trên mặt Dạ Tư Viện mới lộ ra một tia tươi cười chân thật, đứng lên vươn tay hướng về phía Trình Khả Di, cười nói: "Hợp tác vui vẻ!" Trình Khả Di kéo kéo khóe miệng, cũng đứng lên, nhẹ nhàng chạm vào tay cô ta, thật nhanh liền thu tay về, "Hợp tác vui vẻ."' Dự án này bây giờ là do cô phụ trách, điều này cũng đại biểu cho việc về sau cơ hội gặp mặt Dạ Tư Viện sẽ rất nhiều, mà chuyện này khiến tâm tình cô biến đổi đến vô cùng khó chịu! Tiễn đi Dạ Tư Viện, vẻ mặt Trình Khả Di vừa mới rồi còn tươi cười 'Xoát' một cái liền giận đến tái mặt, bộ dáng mặt không đổi sắc nhìn qua có chút dọa người, tiểu trợ lý đi theo bên người đã được một thời gian trộm nhìn cô vài lần, cũng không dám nói thêm gì, một hồi lâu, sắc mặt Trình Khả Di rốt cục dịu xuống, nói với tiểu trợ lý rằng: "Cô đi về trước đi." Tiểu trợ lý cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng lên tiếng liền thu dọn đồ đạc rời đi, Trình Khả Di mặt không đổi sắc nhìn tiểu trợ lý rời đi, sau đó xoay người vào thang máy trực tiếp đi lên tầng trên cùng. Vừa nghe đến thanh âm giày cao gót gõ trên sàn nhà, Tiểu Trương không cần nhìn cũng biết được là Trình Khả Di đến, vừa ngẩng đầu quả nhiên liền nhìn thấy Trình Khả Di mặt nghiêm chạy tới, trong lòng hơi hơi mất kiên nhẫn, bất quá chờ Trình Khả Di đi tới trước mặt rồi trên mặt anh ta đã xoát ra mỉm cười lễ phép, "Chị Khả Di, không phải chị đi gặp mặt bàn bạc hạng mục mới với người Dạ thị sao? Nhanh vậy mà đã nói xong rồi à?" Trình Khả Di đi đến trước mặt anh ta, rõ ràng anh ta cao hơn một chút nhưng chẳng hiểu tại sao mỗi lần đứng trước mặt, luôn có một loại cảm giác là cô ta cao hơn mình. Tiểu Trương có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, này là khí chất 'ngự tỷ', nữ sinh ưu tú, tội gì nhất định phải treo cổ trên cành cây mang tên Cố tổng chứ? Chỉ cần cô đồng ý, còn khối người vội vàng truy đuổi đó! "Cố tổng có đang bận không? Tôi có chuyện cần tìm anh ấy." Tiểu Trương phục hồi lại tinh thần, "Cố tổng đang ở bên trong, chị Khả Di cứ trực tiếp đi vào đi." Cố tổng nhà anh ta quả nhiên liệu sự như thần, biết sau khi nói chuyện xong cô ta sẽ lại đây, ấy thế mà còn thật sự bị Cố Duệ nói trúng. Nghe anh ta nói vậy, Trình Khả Di nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì, xoay người gõ cửa, ra khỏi dự liệu của cô ta chính là Cố Duệ không giống thường ngày ngồi trên bàn làm việc phê duyệt văn kiện, mà là đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, tầm mắt vừa nhìn thấy Cố Duệ liền không tài nào dời đi được, bởi lẽ trên mặt hắn giờ phút này khó gặp mà vô cùng nhu hòa, cô ta không khỏi sợ run một chút. Chờ cô ta hồi phục lại tinh thần, Cố Duệ đã kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu thản nhiên hỏi: "Chuyện hợp tác đã nói xong rồi?" "Hiệp ước đã kí, điều khoản cũng không thay đổi nhiều lắm, trên cơ bản đều dựa theo điều khoản hiệp ước ban đầu." "Ân." Cố Duệ gật gật đầu. Trình Khả Di nhìn hắn, "Anh không hỏi em tới tìm anh để làm gì sao?" Cố Duệ nhìn cô một cái, "Có chuyện gì?" Sắc mặt Trình Khả Di bình tĩnh, bộ dáng thật không cao hứng, "Chuyện gì ắt hẳn trong lòng anh phải tự biết, em không rõ, sao dự án 'ngưỡng quang' này cuối cùng lại giao cho Dạ thị? Rõ ràng đó không phải là đối tác thích hợp nhất của chúng ta!" Cô ta hai tay ôm ngực, không quản là biểu tình hay động tác đều biểu hiện ra không thể lý giải, cùng với vô cùng khó chịu, "Cứ cho là em đáp ứng phụ trách bàn bạc dự án này, nhưng em vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, em vô cùng không thể lý giải dụng ý trong đó của anh!" Cố Duệ thản nhiên nói: "Cô không cần lý giải, cô chỉ cần làm cho tốt là được rồi." "Anh" Hiển nhiên Trình Khả Di tức giận đến không nhẹ, nhưng lại biết mình không có lập trường phản bác những lời nói của hắn, nhẫn nửa ngày mới đem tức giận đẩy xuống, lần nữa mở miệng ngữ khí đã có chút dịu xuống, "Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy biểu cảm nhu hòa xuất hiện trên gương mặt của hắn, vừa mới rồi mới nhìn thấy cứ cho là mình bị hoa mắt. Cố Duệ không trả lời câu hỏi của cô, Trình Khả Di mím môi nhìn chằm chằm, không có được câu trả lời vẫn nằm trong dự kiến, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam, cô ta tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Được, nếu anh không muốn nói thì đừng nói, đêm nay anh có rảnh không? Tà Hải bên kia mới mở một nhà hàng Pháp, không phải anh thích ăn đồ ăn Pháp sao? Đêm nay chúng ra cùng đi ăn thử chứ?" Cô thoải mái mà nói ra lời mời. Cố Duệ không hề nghi ngờ cự tuyệt, môi Trình Khả Di mím càng chặt hơn, "Trong khoảng thời gian này sau khi tan tầm anh đều cùng một chỗ với Dạ Tư Viện à?" Cố Duệ trầm mặc nhìn cô ta, nhưng vẫn không trả lời. May mà Trình Khả Di là người phụ nữ có nội tâm cường hãn, đối mặt với sự lạnh nhạt của đối tượng trong lòng, đôi khi sẽ có lúc nổi giận, một lần lại một lần lấy mặt nóng dán mông lạnh, nhưng cố tình cô ta cũng không có cách nào bỏ xuống được, mặc dù biết hắn đã có bạn đời sắp kết hôn nhưng vẫn luôn tự an ủi mình. "Duệ ca, tình cảm chúng ta nhiều năm như vậy, đối với anh mà nói một chút quan trọng cũng không có sao?" Nói tới đầy, đôi mắt cô ta đã có chút đỏ lên, loại cảm giác thích một người thích đến độ không còn là chính mình. Cô ta cũng từng bị khinh bỉ qua, nhưng lại vô dụng, đây chính là người mà cô thích nhiều năm. Tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài thấp thấp của Cố Duệ, nhưng khi nhìn kĩ lại, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, Cố Duệ vẫn mặt không đổi sắc như trước giờ cô ta nhìn thấy, không khỏi có chút nhụt chí, "Duệ ca, lòng của anh thật lạnh, em vô cùng muốn biết, khi anh chân chính động tâm với một người sẽ có bộ dáng như thế nào. Có còn bộ dáng lạnh lùng như lúc này không?" Sau khi Trình Khả Di rời đi, Cố Duệ cũng không hề vùi đầu vào công việc như thường ngày, hắn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng người qua lại tấp nập nhỏ bé như con kiến dưới lầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thản nhiên, chỉ nhìn một cách đơn thuần vẻ mặt của hắn thủy chung sẽ không thể nhìn ra gì cả nhưng đôi con ngươi sâu thẳm như biển lại như có điều đang suy ngẫm. -- bộ dáng động tâm sao?
|
056 Edit: Thủy Tích -- bộ dáng khi động tâm sao? Trong lòng mới vừa hiện lên nghi ngờ thì trong đầu đã bất ngờ hiện lên một khuôn mặt thiếu niên tinh xảo. Hắn hơi hơi sợ hãi một chút, sắc mặt không dễ biến sắc bỗng hiện lên như có điều suy nghĩ. -- Có lẽ, loại cảm giác thường xuyên nhớ đến đối phương, đau lòng đối phương đã đầy đủ chứng minh rằng hắn đã động tâm đúng không? Tầm mắt dừng trên điện thoại đặt trên bàn làm việc, nhớ tới cuộc gọi với Dạ Vân Sâm vừa nãy. Bởi vì vết thương trên người cậu đã khỏi hẳn cho nên cậu đã bắt đầu trở lại trường học vào tuần trước, bất quá chiều hôm nay có việc bận nên sẽ về trễ một chút, vì thế mới gọi điện lại đây báo cho hắn một tiếng. Kỳ thật chỉ là một chuyện vụn vặt mà thôi, nhưng loại hành động đem hắn trở thành người một nhà này của Dạ Vân Sâm đã khiến hắn có cảm giác, ân, vô cùng tốt, tuy rằng nhìn từ trên mặt hắn không thể đoán ra được gì nhưng tâm tình hắn đích thật đang vô cùng sung sướng. Lại nghĩ đến chuyện uống thuốc hôm qua, ý cười nơi khóe miệng hắn liền không thể nào áp chế nổi mà khẽ cong lên. Tiểu Trương có chuyện cần vào báo cáo nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa của Cố Duệ vô cùng kinh hách, cứ nghĩ là mình 'gặp quỷ'. Ai có thể nói cho anh ta biết vì sao boss nhà mình sau khi nói chuyện cùng với Trình Khả Di liền biến thành bộ dáng dọa người như thế này chứ? Chẳng lẽ cho đến nay anh ta đã hoàn toàn đoán sai rồi? Boss nhà anh ta thật ra là thích Trình Khả Di \? Đương nhiên, rất nhanh anh ta đã đem ý nghĩ này ném đi thật xa, bởi vì anh ta đã biết nguyên nhân khiến Cố tổng biến thành bộ dáng này. Đem văn kiện trên tay đặt xuống trước mặt Cố Duệ, Tiểu Trương đem những thứ đã điều tra được nói cho Cố Duệ nghe: "Cố tổng, đây là tư liệu về những người mà anh bảo tôi tra, đều là những kẻ vô công rỗi nghề ở vùng lân cận, tay chân không sạch sẽ." "Ân." Cố Duệ gật gật đầu, nét nhu hòa mới vừa rồi xuất hiện trên mặt không biết vào lúc nào đã biến mất, biểu tình lạnh lùng thản nhiên, "Những chuyện trái pháp luật mà bọn chúng làm đâu?" "Đều ở trong này, chỉ cần giao cho công an, cả bọn sẽ phải ngốc cả đời trong tù." "Anh đem cái này đưa cho công an." Cố Duệ thản nhiên nói, giống như chỉ là đang nói một chuyện nhỏ nhặt vậy, Tiểu Trương đáp lời, đang định lui ra, Cố Duệ bỗng nhiên lại nói: "Giúp Vân Sâm 'đáp lễ' bọn họ một phen." Tiểu Trương đi bên người Cố Duệ một khoảng thời gian dài như vậy sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức đáp: "Tôi đã hiểu." Tiểu Trương rời đi không bao lâu, Cố Duệ liền nhận một cuộc điện thoại từ Liên Cận. Liên Cận - tổng giám đốc Liên thị, chính là xí nghiệp mà ban đầu Cố thị dự tính hợp tác cùng trong dự án 'ngưỡng quang', lúc này gọi lại đây, Cố Duệ không cần nghĩ cũng biết dụng ý của y. Quả nhiên, sau khi được kết nối, Liên Cận cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Đã ký hiệp ước với Dạ thị?" Lúc này y gọi lại đây, hiển nhiên là tin tức Cố thị cùng Dạ thị ký hợp đồng đã truyền tới tai. Liên Cận cùng Cố Duệ có thể coi là bằng hữu, hai người biết nhau từ hồi đại học, ngữ khí nói chuyện cũng thành thói quen, khác với bối cảnh thế lực như Cố Duệ, Liên Cận có thể có ngày hôm nay đều dựa vào cố gắng bản thân, xem như là trong số ít người khiến Cố Duệ phải bội phục. "Ân." Cố Duệ lên tiếng trả lời, ngữ khí vô cùng thản nhiên, liền nghe thấy bên đầu dây bên kia Liên Cận cười một tiếng, cà lơ phất phơ hỏi: "Tiền thưởng cuối năm của công ty tôi chỉ trông chờ vào công trình này của cậu thôi đó, hiện tại phải mở mắt trừng trừng nhìn cậu đem nó giao cho Dạ thị, thật sự cảm thấy có chút không cam lòng, lúc trước cậu hứa hẹn bù cho tôi lúc nào mới có thể nhận đây?" Cố Duệ nhìn lướt qua lịch để bàn, thản nhiên nói: "Thứ ba mang theo hiệp ước tới đây." Nghe vậy, quả nhiên Liên Cận ở đầu dây bên kia liền nở nụ cười, nói: "Có những lời này của Cố tổng, tôi cũng an tâm." Thấy đã đạt được mục đích, Liên Cận cũng không dây dưa vấn đề này nữa, hạng mục mà Cố Duệ hứa hẹn cho y còn được nhiều lợi nhuận hơn công trình 'ngưỡng quang', cũng không cần quá phiêu lưu như 'ngưỡng quang', tính đi tính lại, Liên thị bọn họ coi như là nhặt được một cái tiện nghi rồi. "Bất quá tôi cũng không thể hiểu nổi cậu, tuy rằng trước giờ cũng chưa bao giờ hiểu được, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao bỗng nhiên lại quyết định đem công trình 'ngưỡng quang' giao cho Dạ thị không? Nếu như nói là nhìn ở quan hệ của các cậu tôi cũng không tin." Ngay từ đầu chưa từng suy xét qua, sao lại sẽ đột nhiên thay đổi? Nếu như nói là bởi vì nhìn quan hệ thông gia giữa Cố thị cùng Dạ thị, thì từ sớm Liên thị của y cũng đã không có cơ hội rồi. "Cậu không cần hiểu." Ngữ khí Cố Duệ vẫn thản nhiên, Liên Cận bị hắn nghẹn một hồi lâu đều không nói được lời nào, nhịn không được liền độc mồm độc miệng: "Cái tính tình đáng ghét này của cậu sao Dạ Tam thiếu có thể chịu đựng được? Tới một lúc nào đó mà không chịu nổi nữa sẽ vứt cậu qua một bên thôi." "Cảm ơn quan tâm." Cố Duệ ngữ khí không nhanh không chậm, hiển nhiên cũng không đem lời nói của Liên Cận để trong lòng, "Gặp lại sau." Liên Cận bị cúp điện thoại: "..." Oán hận ném điện thoại di động tới một bên ghế salon, thiếu chút nữa y đã bị tức đến hộc máu, người yêu Liên Cận đã quen bộ dáng tạc mao này của y cho nên 'cưỡi xe nhẹ đường quen" (*) mà vươn tay kéo y ôm vào trong ngực, ôn nhu cười vuốt lông, "Đừng tức giận, bị tức ngốc anh sẽ đau lòng." (*) ý là tập thành thói quen. Sắc mặt Liên Cận lúc này mới dịu xuống, một đôi tròng mắt linh động xoay tròn, vừa thấy là biết đang đánh chủ ý phá rối gì đó, « Tính tình họ Cố kém như vậy, thật nên khiến hắn chịu một chút giáo huấn ! » Nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người yêu mình, không có ý tốt hỏi : « Nghe nói cậu ta rất để bụng Dạ tam thiếu ? » Người yêu y có chút bất đắc dĩ, « Em đừng có quên, mỗi lần em tính toán chỉnh Cố Duệ thì người chịu tội cuối cùng là ai ? » « Đừng nói nữa ! » Nhắc tới chuyện này, Liên Cận lập tức liền một bộ 'Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh' sống không còn gì luyến tiếc, bộ dáng giống như xác chết không động đậy mà oa ở trong ngực người yêu mình. --.-- Sau khi tan ca Cố Duệ nghĩ dường như từ khi từ nước A trở về hắn đã lâu không về Cố trạch, trước đây tuy là cũng không thường xuyên về nhưng cũng chưa từng cách một đoạn thời gian dài như vậy, vừa vặn hôm nay trường học Dạ Vân Sâm có việc không về sớm được, hắn liền thừa dịp này trở về Cố trạch một chuyến. Lúc vào bãi giữ xe lấy xe đồng thời gặp Trình Khả Di, vừa biết hắn phải về Cố trạch, Trình Khả Di lập tức liền nói mình cũng muốn đi qua, Cố Duệ không tỏ vẻ gì, Trình Khả Di cũng vờ như không hiểu tia lãnh đạm trong mắt hắn mà tự ý đi theo. Dù sao có bất luận cơ hội gì để tiếp cận Cố Duệ cô ta cũng sẽ không bỏ qua. Hai người xe trước xe sau đi về phía Cố trạch, ở trên xe Cố Duệ lại gọi một cuộc cho Dạ Vân Sâm, hỏi rõ ràng thời gian cậu xong việc hắn sẽ qua đón cậu, ngay từ đầu Dạ Vân Sâm đã cảm thấy như vậy hơi phiền toái nhưng còn chưa kịp cự tuyệt đã bị Cố Duệ đặc biệt cao quý lãnh diễm quăng cho một câu 'Sau khi xong việc đứng trước cổng trường chờ anh', sau đó liền cúp điện thoại, cũng chưa cho cậu một cơ hội để cự tuyệt. Lúc này là cao điểm tan tầm, trên đường đi một lát lại dừng một lát, chờ đến Cố trạch thì sắc trời đã hơi tối sầm, Cố phu nhân biết hôm nay Cố Duệ sẽ về nhà nhưng lại không ngờ tới Trình Khả Di thế nhưng cũng lẽo đẽo theo sau, nhìn trái nhìn phải lại không nhìn thấy thân ảnh Dạ Vân Sâm, liền hỏi : « Vân Sâm đâu ? » Cố Duệ đơn giản giải thích một chút liền lập tức trở về phòng, đôi mắt Trình Khả Di trông mong nhìn Cố Duệ đi lên lầu, si mê trong mắt căn bản một chút cũng không thèm che giấu, mãi đến khi thân ảnh Cố Duệ biến mất tại chỗ rẽ nơi cầu thang tầm mắt cũng chưa thu hồi lại. Cố phu nhân đem mọi thứ thu vào mắt, trong lòng là một chút tư vị phức tạp, tuy rằng bà thật không thích Trình Khả Di, cảm thấy cô quá mức yêu lợi ích, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ bà nhìn lớn lên, dì Trình ngây người ở Cố gia nhiều năm như vậy, nói thế nào thì địa vị so với những người giúp việc khác trong nhà cũng không đồng nhất, nếu Trình Khả Di không ôm loại ý nghĩ này nọ với Cố Duệ thì có lẽ Cố phu nhân sẽ không có cảm giác phản cảm với cô như vậy. Đương nhiên, trong lòng Cố phu nhân tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt cũng sẽ không để cho người khác nhận ra điều gì, Trình Khả Di cũng ẩn ẩn cảm thấy Cố phu nhân không thân cận với mình nhưng cũng không nhận ra sự phản cảm của đối phương, chỉ cho là tính tình Cố phu nhân là thế. Bởi vậy cũng không đem thái độ lãnh đạm xa cách của Cố phu nhân để ở trong lòng. Trình Khả Di lấy ra một hộp trang sức được đóng gói tinh mỹ từ trong túi xách, mỉm cười nói : « Phu nhân, lần này đến có chút vội cũng chưa mang cho người lễ vật gì đặc biệt, cái này là vòng cổ lần trước con đi công tác mua, lúc ấy vừa nhìn đã cảm giác nó rất thích hợp với phu nhân, thời gian trước hơi bận rộn vẫn luôn không có cơ hội đưa cho người, hôm nay vừa vặn Duệ ca cũng trở về cho nên con liền đi theo đến đây. » Một câu chuyện đơn giản như vậy từ trong miệng cô ta lại nói đến vô cùng ái muội, rõ ràng là chỉ tình cờ gặp nhau ở bãi đỗ xe, lại nói giống như hai người đã hẹn nhau từ trước vậy, cảm xúc không vui trong lòng Cố phu nhân lại tăng thêm một tầng. Cố phu nhân mỉm cười, cũng không nhận lấy món quà trong tay cô ta, mà sai người giúp việc bên cạnh nhận lấy, nhìn cũng không nhìn món quà, chỉ lễ phép nói : « Khả Di có tâm. » Sắc mặt Trình Khả Di hơi hơi cứng ngắt một chút, liền khôi phục lại, bưng lên tách trà mà người giúp việc mang đến uống một hơi, lại nghe thấy Cố phu nhân cười hỏi : « Mấy ngày nay thân thể mẹ con có đỡ hơn chút nào không ? » Dì Trình đoạn thời gian trước bị cảm, Cố phu nhân đặc biệt cho bà nghỉ ngơi ở nhà một thời gian. « Tuy cổ họng còn chút không thoải mái nhưng người cũng đã khỏe hơn rồi, mỗi ngày đều nói phải đến đây, nói là một ngày không nhìn thấy phu nhân liền cảm thấy không được tự nhiên. » « Không vội. » Nghe vậy, ý cười trên mặt Cố phu nhân nhiều thêm vài phần, dì Trình hầu hạ bà nhiều năm như vậy, cũng đem bà để trong lòng, cũng bởi vì như vậy cho nên bà mới đối với Trình Khả Di có thêm nhiều phần kiên nhẫn, « Để bà ấy an tâm dưỡng bệnh, khỏe hẳn rồi lại nói. »
|
057 Edit: Thủy Tích Trình Khả Di cười đồng ý, tuy thái độ của Cố phu nhân không quá thân thiện nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của cô ta. Nhìn trái ngó phải, lơ đãng nhìn thấy một chồng ảnh chụp đặt trên bàn trà, nhìn kỹ mới phát hiện đều là một số thiết kế phòng ngủ, tò mò hỏi : « Phu nhân muốn trang trí lại phòng ngủ ạ ? » Nghe thấy lời này, Cố phu nhân mới theo tầm mắt nhìn sang, ý cười trên mặt càng tăng thêm vài phần, nói : « Đúng vậy. » Nhìn thấy Cố phu nhân tươi cười vui vẻ như vậy, Trình Khả Di thầm nghĩ rằng đã tìm thấy đề tài để kéo quan hệ hai người họ gần lại rồi, liền chủ động hỏi : « Con có thể nhìn một chút không ? Lúc học đại học con đã từng chọn môn thiết kế, có thể sẽ cho phu nhân thêm một vài ý kiến. » « Vậy thì còn gì bằng, những kiểu dáng này ta đều thích, còn đang rối rắm lựa chọn đây. » « Phu nhân khách khí, có thể giúp phu nhân thì đã tốt rồi. » Thấy thái độ Cố phu nhân rốt cục có chút ấm áp hơn, trong lòng Trình Khả Di liền vui vẻ, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu sắc hơn, cầm lấy chồng ảnh chụp trên bàn, cẩn thận xem qua từng tấm một, tổng có hơn mười tấm, cô ta xem mất năm phút đồng hồ, cuối cùng mới chọn ra ba tấm mà mình cảm thấy vừa lòng nhất, « Ba loại phong cách này đều rất không tồi. » Cố phu nhân cầm qua vừa nhìn liền cười, « Thật tốt, ba loại phong cách mà con chọn có hai loại ta cảm thấy rất vừa lòng. » Nói xong, lấy ra một tấm ảnh, « Còn dư lại loại này ta cảm thấy không thích lắm. » « Hai loại này đều tương đối ấm áp. » Trình Khả Di nói : « Kỳ thật đều rất tốt, nhưng vẫn phải xem cái nhìn của chủ nhân mới được. » Cố phu nhân cười cười. « Nói cũng đúng, vậy thì để Cố Duệ tự chọn vậy. » Nghe vậy Trình Khả Di liền có chút chấn động, ngạc nhiên nói : « Thì ra là trang trí phòng cho Duệ ca ạ? » Cố phu nhân mới vừa nhoẻn cười, thì Cố Duệ đã xuất hiện nơi cửa cầu thang, đáng lẽ Trình Khả Di còn muốn hỏi thêm nhưng khi nhìn thấy Cố Duệ, lực chú ý của Cố phu nhân đã phóng tới trên người hắn, nhìn Cố Duệ đi về phía hai người, tầm mắt Trình Khả Di không có biện pháp dời đi khỏi người hắn, tim đập cũng không tự chủ được mà có chút gia tốc. Cố phu nhân hỏi : « Đêm nay có ăn cơm nhà không ? » « Tí nữa con phải đi đón Vân Sâm rồi. » Cố phu nhân nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, trêu ghẹo : « Có người yêu là không cần mẹ nữa rồi, tự con suy nghĩ một chút thử xem, từ khi Vân Sâm ở lại trong nhà con, đã bao lâu con không về nhà rồi ? Lúc này vừa mới về đã lại muốn đi sao ? » Nghe vậy, Cố Duệ hơi trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói : « Hai ngày nữa con lại mang Vân Sâm về ăn cơm với mẹ. » Nghe được hắn hứa hẹn, lúc này Cố phu nhân mới vừa lòng cười cười, « Lời con nói thì tự mình phải nhớ rõ. Lại đây nhìn một chút xem có thích kiểu trang trí nào không ? » Cố Duệ nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay bà, nghe thấy Cố phu nhân nói tiếp : « Còn chưa tới một tháng là phải kết hôn rồi, tuy rằng sau kết hôn phần nhiều thời gian con cùng Vân Sâm sẽ ở nhà con, nhưng nơi này vẫn phải thường xuyên trở về, mẹ tính để cho thợ sửa lại một chút coi như là phòng tân hôn cho vợ chồng son hai đứa. » « Ân. » Cố Duệ lại nhìn nhìn ảnh chụp trong tay Cố phu nhân, rõ ràng là có hơi giãy dụa một chút rồi mới cầm lấy, liền trực tiếp cất vào túi văn kiện của mình, thản nhiên nói : « Con mang về cho Vân Sâm nhìn xem. » « Đúng, phòng này Vân Sâm cũng có phần cho nên phải để nó nhìn một chút, vừa rồi Khả Di cũng đã giúp hai đứa nhìn một chút, hai tấm đặt trên cùng chính là kiểu trang trí mà mẹ và Khả Di thấy không tệ lắm. » Cố Duệ gật gật đầu, cũng không nói thêm gì. Mà Trình Khả Di ngồi một bên cả buổi không hề mở miệng, từ khi Cố phu nhân nói trang trí cho phòng tân hôn của Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm thì sắc mặt cô ta liền không xinh đẹp, mặc dù biết lúc này không nên giận đến tái mặt nhưng vừa nghĩ tới hành động ân cần vừa rồi của mình chính là đang giúp nêu ý kiến cho việc trang trí tân phòng của người mình thích cùng bạn đời của hắn, cô ta liền không thể khống chế được tâm tình, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Đáng tiếc như vậy cũng chưa đủ khiến cô ta khó chịu, chuyện càng làm cô ta tức điên còn ở phía sau, bởi vì Cố phu nhân lại nói với Cố Duệ rằng : « Hôn lễ đã sắp tới, album ảnh cưới cũng có thể bắt đầu chụp rồi, mấy hôm trước mẹ có giúp hai đứa tìm một thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, hai đứa nhìn xem lúc nào có thời gian thì dành ra hai ngày đi chụp nhé. » Cố Duệ đương nhiên là vẫn gật đầu đáp ứng, « Lúc về con sẽ thương lượng cùng với Vân Sâm. » Thời gian của hai người phải phối hợp với nhau, nếu hắn nhớ không lầm thì mấy ngày hôm nay lịch học của Vân Sâm cũng không kín lắm, muốn tìm một ngày nghỉ cũng rất đơn giản, bên cạnh đó còn một tháng nữa là trường học bắt đầu nghỉ hè, mà hôn lễ của bọn họ được định vào dịp nghỉ hè này, vừa vặn có hai tháng hè, không cần lo không có thời gian hưởng tuần trăng mật. « Ân, cũng được. » Cố phu nhân gật gật đầu đồng ý, « Cũng không cần vội, còn một tháng nữa mới tới hôn lễ, miễn sao hoàn thành trước là được. » Khóe mắt bà đảo qua, nhìn thấy biểu tình vô cùng khó coi của Trình Khả Di, trong lòng tuy hiểu rõ nhưng vẫn hỏi : « Khả Di, sắc mặt con sao lại khó coi như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao ? » Đột nhiên nghe người khác nhắc tới tên mình, Trình Khả Di cả kinh, thấy tầm mắt nghi hoặc của Cố phu nhân đang dừng trên người mình chỉ phải miễn cưỡng nở nụ cười, « Chắc là đêm qua thức tăng ca cho nên sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm. » « Nếu không thoải mái, thì sớm về nhà nghỉ ngơi một chút đi, không nên cố gắng quá. » Lời nói của Cố phu nhân nói ra tuy rằng mang theo quan tâm nhưng nghe vào trong tai Trình Khả Di lại giống như đang uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách vậy, nhất thời khiến cô ta cảm thấy có chút xấu hổ, hồi lâu sau mới khôi phục như bình thường, làm bộ làm tịch nhìn nhìn đồng hồ, nói : « Đã tới giờ phải về nhà rồi, mẹ con còn chờ con về ăn cơm. » Nói xong cũng không có lập tức đứng lên, kỳ thật trong lòng cô ta có chút chờ mong Cố phu nhân sẽ giữ cô ta lại ăn cơm tối, đáng tiếc sau khi cô ta dứt lời, Cố phu nhân liền nói : « Cũng được, dì Trình ở nhà một mình cả ngày khẳng định vô cùng nhàm chán, con thân là con gái thì nên về sớm bồi bà ấy thôi. » Bóng dáng rời đi của Trình Khả Di không có chút nào gọi là tao nhã, thậm chí có thể nói là có chút chật vật. Mãi sau khi cô rời đi, Cố phu nhân liền cười lạnh, nhìn về phía Cố Duệ ánh mắt mang theo thâm ý, « May mà mắt của mẹ cùng con vẫn còn xài tốt. » Nếu Cố Duệ thích Trình Khả Di, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng bà sẽ là người đầu tiên ngăn cản, may mà Cố Duệ không tới mức không có mắt nhìn như vậy. Trình Khả Di tuy có điều kiện không kém nhưng nội tâm lại quá mức không thành thật, dã tâm quá lớn, một người phụ nữ như vậy nếu trong công việc thì sẽ đạt được thành tựu xuất sắc nhưng nếu lấy về làm vợ thì chẳng có gì tốt cả. Nghe vậy, Cố Duệ chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn bà một cái nhưng cũng không nói thêm gì, Cố phu nhân nhìn đồng hồ thúc giục : « Không phải nói phải đi rước Vân Sâm sao ? Sao còn chưa đi ? » Vẫn là bà có mắt chọn con dâu, nhìn qua một cái liền cảm thấy vô cùng nhu thuận, chọc người đau lòng a. « Ân. » Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, « Vâng, bây giờ con đi. » Lúc đi rước Dạ Vân Sâm, Cố Duệ cũng không gọi tài xế lái xe mà do chính mình lái. Khi sắp tới cổng trường, từ xa đã có thể nhìn thấy Dạ Vân Sâm lưng đeo ba lô đứng một góc, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn đường mờ nhạt đem bóng dáng Dạ Vân Sâm kéo đến dài thật dài, cậu đang cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt nghiêng mang theo thần sắc vô cùng nghiêm túc. Cố Duệ thả chậm tốc độ, từ từ đến gần, bởi vì đã trễ cho nên chung quanh cũng không còn người, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Dạ Vân Sâm đang cúi đầu trầm tư, nhìn Dạ Vân Sâm như vậy, Cố Duệ bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề mà Trình Khả Di đã đề cập tới lúc sáng. Loại cảm giác vừa nhìn thấy đối phương thì trong lòng liền không tự chủ được mà nhu hòa xuống này có tính là động tâm không ? Ý niệm đó hiện lên trong đầu rất nhanh liền bị áp ngược trở xuống. Hắn dừng xe trước mặt Dạ Vân Sâm, Dạ Vân Sâm đang ngẩn người bỗng dưng thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt Cố Duệ qua khung cửa sổ xe đang từ từ hạ xuống, khóe miệng trước khi kịp ý thức được thì đã lộ ra một tia mỉm cười, « Anh đến sớm thế ?. » Cố Duệ không thể phủ nhận mà nhìn cậu bước lên xe, tuy rằng hắn mới đến nhưng rõ ràng đã có người ra sớm hơn. Hình như là biết hắn đang nghĩ gì, sau khi thắt dây an toàn, Dạ Vân Sâm mới nói : « Em cũng vừa đi ra không bao lâu anh liền đến, đã ăn cơm chưa ? » Sau khi nhìn thấy Cố Duệ lắc đầu, Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn hắn, hơi có chút nghịch ngợm nói rằng : « Em cũng chưa ăn. » « Về nhà ăn. » Cố Duệ ngắn gọn công đạo, một tay xoay vô lăng, một tay đem túi văn kiện đưa cho Dạ Vân Sâm, « Chọn một kiểu mà em thích đi. » Dạ Vân Sâm 'ách' một tiếng, có chút khó hiểu nhìn Cố Duệ, mới lấy đống ảnh chụp trong túi ra, đều là một số mẫu thiết kế phòng ốc, chưa đợi cậu đặt câu hỏi, Cố Duệ đã giải đáp trước, « Trang trí phòng ngủ của chúng ta. » « A. » Dạ Vân Sâm nghe hiểu, có một chút ngại ngùng, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng, cầm lấy ảnh chụp vô cùng chuyên tâm mà ngắm nghía, lúc cậu cúi đầu cũng không có phát hiện người đang lái xe bên cạnh đôi lúc cũng hơi phân tâm mà liếc mắt nhìn cậu một chút, tia ôn nhu trong mắt ngay cả bản thân hắn cũng không thể nhận ra. « Cái này thì sao ? » Nhìn nửa ngày, rốt cục Dạ Vân Sâm cũng chọn ra được một tấm, « Anh cảm thấy như thế nào ? » Vừa vặn đang chờ đèn đỏ, Dạ Vân Sâm liền đem ảnh chụp đưa tới trước mặt Cố Duệ để hắn nhìn. « Ân, vậy thì cái đó đi. » Cố Duệ chỉ nhìn lướt qua liền đồng ý, dừng một chút, lại đem chuyện chụp ảnh cưới nói cho Dạ Vân Sâm. Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ nói rằng : « Nếu cần hai ngày thì tuần sau em rảnh. » Tuần này cậu đang học bù lại đoạn thời gian trước bởi vì bị thương mà nghỉ mất vài buổi học, đến tuần sau mới có thể dư dả thời gian. Cố Duệ liền nói : « Vậy thì tuần sau. » « Thời gian của anh không thành vấn đề sao ? » Dạ Vân Sâm lo lắng vì chiều theo mình mà hắn phải chậm trễ công việc, « Nếu anh không tiện thì nói với em để em dời đi là được. » Dù sao chuyện cậu thiếu bài đã đủ nhiều, thiếu thêm hai ngày thì cũng không tính là gì.
|
058 Edit: Thủy Tích Cậu vừa mới dứt lời, Cố Duệ liền lên tiếng cự tuyệt : « Không cần, quyết định tuần sau đi. » Dạ Vân Sâm cũng không lại kiên trì, nhún nhún vai nói rằng : « Miễn sao không chậm trễ công việc của anh là được. » Cậu lấy bút từ trong ba lô ra vẽ một ký hiệu lên tấm ảnh mà mình chọn, sau đó đặt lên chồng ảnh chụp rồi mới thả lại vào túi văn kiện của Cố Duệ. Sau khi đặt xuống túi văn kiện, Dạ Vân Sâm nói : « Mẹ em nói muốn cùng anh ăn một bữa cơm trước hôn lễ. » Những lời này nói ra có chút đột ngột, Cố Duệ còn chưa có phản ứng gì, Dạ Vân Sâm đã mở miệng nói tiếp, « Lúc trưa mẹ em có gọi điện đến, muốn hỏi hôm nào chúng ta có thời gian thì đến cùng mẹ ăn cơm. » Ý của Điền Vân Sương chính là con bà đã sắp kết hôn vậy mà cho đến nay bà còn chưa gặp qua con rể, quả thật vô cùng không có thể thống. Dạ Vân Sâm không có tí cảm giác gì cả, nếu như Điền Vân Sương không tự mình đề cập tới cậu cũng không nghĩ đến điểm này, cậu luôn cảm thấy hôn lễ của mình chẳng có tí liên quan gì với bà, tuy bà chính là mẹ của cậu. Nhưng nếu Điền Vân Sương đã có ý, còn đặc biệt gọi điện đến, cậu định chỉ nói qua một chút với Cố Duệ, còn muốn phối hợp hay không thì tùy thuộc vào quyết định của hắn. Cố Duệ trầm mặc một lúc mới thản nhiên nói : « Em nói với mẹ, chúng ta sẽ đến vào sau hôm chụp ảnh cưới. » Cố Duệ đương nhiên biết đến sự tồn tại của Điền Vân Sương, phải nói là những chuyện liên quan đến Dạ Vân Sâm thì không có chuyện gì mà hắn không biết cả, kể cả chuyện Điền Vân Sương là một người mẹ không đủ tư cách hắn cũng biết đến rõ ràng cho nên muốn hắn có hảo cảm với Điền Vân Sương đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Hắn là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, bất cứ người nào thương tổn đến Dạ Vân Sâm thì đừng trông mong hắn sẽ cho một sắc mặt hòa nhã, cho dù đó là mẹ cậu. Thân là một người mẹ lại không quan tâm đến con cái đã đủ khiến hắn chán ghét rồi, cố tình đứa con mà bà ta bỏ bê hiện giờ chính là người mà hắn đặt trong lòng, có thể đoán được hắn có bao nhiêu không thích Điền Vân Sương. Bất quá hôm nay người đề xuất chuyện này chính là Dạ Vân Sâm, hắn không muốn làm cậu khó xử. Cứ cho là lần này hắn không đáp ứng thì Điền Vân Sương cũng sẽ không buông bỏ ý nghĩ này, sẽ vẫn luôn chạy đến quấy rầy Dạ Vân Sâm, còn không bằng trực tiếp đồng ý cho rồi. Dạ Vân Sâm không nghĩ nhiều như Cố Duệ, nghe được hắn đáp ứng cũng chỉ thản nhiên 'A' một tiếng, thần sắc cũng không có chút biến hóa. Với cậu mà nói, gặp hay không gặp Điền Vân Sương, kỳ thật cũng không có cảm giác gì. Tuy rằng cậu có cha có mẹ nhưng qua nhiều năm như vậy, cậu luôn nghĩ mình là một cô nhi. Di động bỗng nhiên vang lên, Dạ Vân Sâm liếc mắt nhìn thoáng qua liền không biểu tình tắt đi, tầm mắt nhìn phía trước cũng không biết đang suy nghĩ gì. Giây lát sau, cậu đột nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Cố Duệ, « Anh không hỏi sao hôm nay em về trễ sao ? » Trong khoảng thời gian gần đây, trừ bỏ thời gian lên lớp, đi làm ra, cơ hồ có thể nói là hai người lúc nào cũng thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ. Có khi sẽ cùng nhau xem phim điện ảnh, có khi thì mỗi người ôm một quyển sách an an tĩnh tĩnh mà bồi bên nhau cả một buổi tối, loại cảm giác ở chung này vô cùng thoải mái. Dạ Vân Sâm cảm thấy cậu bắt đầu có một loại cảm giác đê mê. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu rời trường trễ như thế kể từ ngày Cố Duệ từ nước A trở về, cậu cứ nghĩ Cố Duệ sẽ hỏi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là do chính mình chủ động nhắc tới. Cố Duệ nói : « Nếu em muốn nói thì sẽ nói thôi. » Nói hắn không để ý thì tuyệt đối là gạt người. Hắn là một người có tính chiếm hữu cường, thích đem hết thảy quyền chủ động nắm giữ trong tay mình, không quản là người hay vật chỉ cần hắn nhận định là của mình thì tuyệt đối không chấp nhận được người khác mơ ước đến dù chỉ một chút. Nhưng đối với hắn Dạ Vân Sâm lại là ngoại lệ. Hắn muốn biết mọi chuyện về cậu, tốt nhất là đem tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu nắm giữ trong tay mình, nhưng là hắn càng hy vọng, Dạ Vân Sâm sẽ có thể chủ động đem những chuyện về mình nói cho hắn biết. « Buổi chiều Kha Dĩ Khiêm đến trường, giáo sư phân công em đi dẫn đường cho anh ta. » Cũng nhờ vậy cậu mới biết được Kha Dĩ Khiêm có bao nhiêu danh khí, lần trước đi đến cùng Địch Thạc còn tưởng chỉ là minh tinh hơi có chút tiếng tăm thôi vậy mà toàn trường cơ hồ không ai là không biết gã, khó trách lúc trước lúc cậu nói không biết Kha Dĩ Khiêm thì sắc mặt gã như bị nghẹn, không thể nói được gì. Nghĩ đến đây, cậu quay đầu nhìn Cố Duệ mặt không đổi sắc cho rằng hắn cũng không biết Kha Dĩ Khiêm là ai liền chủ động giới thiệu : « Lần trước có đến trường cùng với anh họ của Trần Vũ, nghe nói vừa mới được phong ảnh đế chưa lâu, có địa vị cao trong giới giải trí, hôm nay đến trường hình như là tìm cảnh phù hợp để quay một bộ phim vườn trường. » Cậu không phát hiện sắc mặt Cố Duệ đang đen dần, lại nói tiếp : « Là một người rất không tồi, mặc dù là minh tinh nổi tiếng nhưng không hề làm giá, khó trách nhiều người thích đến như vậy. » Nói xong, cậu quay đầu lại nhìn Cố Duệ, nghĩ sẽ nghe được hắn đáp lại, đáng tiếc Cố Duệ vẫn luôn thủy chung nhìn phía trước giống như căn bản không nghe được gì cả. Trong lòng Dạ Vân Sâm hơi hơi sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn hắn, có một loại cảm giác khó hiểu, bình thường tuy rằng Cố Duệ cũng không nói nhiều lắm nhưng ít ra mỗi khi cậu nói hắn đều sẽ đáp lại, tuy là số lượng từ hơi ít, cũng chưa gặp qua không nói lời nào như bây giờ. Dạ Vân Sâm khó hiểu mà nhìn hắn một hồi lâu, thấy Cố Duệ vẫn luôn không có phản ứng, Dạ Vân Sâm cũng không nói nữa, trong xe nhất thời yên tĩnh đến kỳ dị. Dạ Vân Sâm theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu bỗng nhiên nhìn thấy một giọt nước tạt vào khung cửa sổ thủy tinh, nhanh chóng trượt xuống, ngay sau đó là một giọt, hai giọt, ... Số lượng hạt nước dần dần nhiều lên, một lượng nước lớn trượt trên cửa sổ xe, mơ hồ không nhìn rõ cảnh đêm bên ngoài. Dạ Vân Sâm lẩm bẩm : « Mưa rơi... » Dự báo thời tiết có nói hôm nay trời sẽ đổ mưa nhưng cả ngày ánh mặt trời đều chiếu đến sáng sủa, cậu rất nhanh liền quên mất chuyện này, không nghĩ tới lúc này trời sẽ mưa. Xe có thiết bị cảm ứng tự động, khi một hạt mưa bắt đầu rơi xuống cửa sổ đã tự mình kéo lên, Dạ Vân Sâm theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Duệ, hỏi : « Anh có mang theo dù không ? » Cố Duệ bỗng nhiên có một loại cảm giác đau đầu không tả, chuyện đau khổ nhất trên thế gian cùng lắm chỉ như thế này thôi, so với hắn vừa mới nghe cậu nhắc tới người đàn ông khác rồi tự mình khó chịu thì đối phương căn bản không hề phát hiện ra hắn ăn giấm, còn xem như không có gì nói chuyện với hắn nữa... Ở trong lòng không tiếng động thở dài, thừa dịp phía trước đèn đỏ, Cố Duệ thản nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, khi nhìn đến đôi con ngươi đen trong trẻo kia, mọi bực tức đều biến mất, tầm mắt chỉ còn lại cặp mắt tròn to kia thôi. Mà câu nói 'Trong cốp xe có dù' chẳng biết vì cái gì liền tự động ém nhẹm đi, Dạ Vân Sâm trực tiếp đem sự trầm mặc của hắn trở thành phủ định, cười cười nói : « Em có một cây dù, xem ra chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là đi chung. » Tươi cười phát ra từ nội tâm khiến hắn quên mất mình vừa mới ăn giấm, đèn xanh sáng lên, hắn quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt lãnh đạm thoạt nhìn nghiêm trang chững chạc, « ...Ân. » Mưa càng lúc càng lớn, thời điểm hai người về tới nhà đã biến thành mưa to tầm tã, hai người chen nhau trong một cây dù kết quả là đều ướt sũng. Người cầm dù là Cố Duệ, xếp dù lại đặt sau cửa, Cố Duệ bảo Dạ Vân Sâm trước đi tắm rửa, còn hắn thì đi chuẩn bị nấu cơm, hai người họ còn chưa ăn cơm chiều, trong lòng hắn liền nhớ tới dạ dày Dạ Vân Sâm không tốt lắm. Dạ Vân Sâm nhìn nhìn Cố Duệ ướt sũng, mở miệng nói : « Quần áo anh ướt nhem cả rồi, hay là chúng ta cùng tắm đi ! » Cậu vừa dứt lời, bước chân Cố Duệ liền mãnh liệt dừng lại, ánh mắt sáng ngời quay đầu nhìn cậu, Dạ Vân Sâm bị ánh mắt phảng phất mang theo hơi nóng nhìn có chút khó hiểu, Cố Duệ nhíu mày, ánh mắt trêu tức nhìn cậu, « Em là đang mời gọi anh sao ? » Dạ Vân Sâm ngây ra một chút, sau mới kịp phản ứng câu mà mình vừa nói 'Hay là chúng ta cùng tắm đi' kia còn mang một tầng hàm nghĩa khác, mặt lập tức liền 'Xoát' một cái đỏ lựng, « Không... Không phải... ý em là anh tắm ở WC trên lầu, còn em tắm ở dưới này. » Nói quá nhanh còn chưa kịp suy nghĩ những gì mình nói sẽ khiến người khác hiểu lầm, ánh mắt Dạ Vân Sâm dao động nhưng lại không dám nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Cố Duệ, lắp bắp giải thích : « Sắp vào thu rồi, nhiệt độ buổi tối có chút thấp, mắc mưa không nhanh tắm rửa sẽ dễ dàng bị cảm lạnh. » Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một tia thất vọng rõ ràng trong mắt Cố Duệ, trong nhất thời Dạ Vân Sâm không biết phải nói như thế nào mới tốt, có một loại cảm giác ngại ngùng lại buồn cười. Kỳ thật nghiêm túc mà nói thì lúc cậu bị thương tay hai người đã từng tắm chung, còn liên tục vài ngày ấy chứ, khi đó hình như cũng không cảm thấy ngại ngùng bao nhiêu, liền nghĩ bây giờ tắm thì cũng không có gì dù sao nên nhìn với không nên nhìn cũng đã nhìn qua hết cả rồi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt thất vọng vừa rồi của Cố Duệ, cậu khó hiểu mà cảm thấy ngượng ngùng. Làm như không nhìn thấy bộ dáng luống cuống tay chân muốn giải thích của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ không chút nào che giấu thất vọng trong ánh mắt, nói rằng : « Thì ra là do anh tự mình đa tình. » Dạ Vân Sâm : « ... » Nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu, trong mắt Cố Duệ hiện lên ý cười nồng đậm, cũng không muốn đùa giỡn quá mức, nhẹ giọng nói : « Anh không sao, em đi tắm trước đi, tắm xong ra ăn cơm. » Vì để che giấu ngại ngùng trong lòng, Dạ Vân Sâm cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu, không dám nhìn hắn nữa mà xoay người liền chạy lên lầu, bóng dáng giả vờ trấn định rất có cảm giác chật vật. Lúc chạy tới chân cầu thang còn tự vấp phải chân chính mình, hơi lảo đảo một chút, đúng lúc nắm được tay vịn cầu thang mới không té ngã. Cố Duệ không tiếng động nhìn theo bóng lưng cậu mà hơi cười cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch nếu để cho người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh, có ai có thể nghĩ tới loại thần sắc sủng nịch này sẽ xuất hiện trên gương mặt lạnh nhạt của Cố gia Đại thiếu chứ ? Cố gia Đại thiếu không ý thức được trên mặt mình tràn đầy sủng nịch nhìn người ta, sau mới cởi áo khoác ra, một bên săn lên tay áo một bên đi vào phòng bếp, bóng dáng không chút hoang mang lộ ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.
|
059 Edit: Thủy Tích Thời gian chụp ảnh cưới vừa được định ra, Cố phu nhân đã bắt tay vào an bài, nơi chụp ảnh cũng đã sớm tìm người đi tìm hiểu kĩ càng, sau khi tham khảo qua một số địa phương và trải qua sự đồng ý của Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm thì cuối cùng nơi chụp ảnh đã định ra ở một trấn nhỏ tên là Lê Nguyên. Lê Nguyên là một nơi có tiếng lãng mạn, cảnh sắc cùng kiến trúc dường như được dùng để phục vụ cho những cặp tình nhân, không chỉ mỹ lệ mà còn mang theo sắc thái lãng mạn nồng nàn. Thời gian quay phim chụp hình ước chừng mất khoảng bốn ngày, tăng thêm hai ngày so với dự định. Trong khoảng thời gian này Dạ Vân Sâm lên lớp tương đối đầy đủ, bên cạnh đó chủ nhiệm lớp biết gần đây cậu phải vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ, cho nên sau khi nhận được sự cam đoan của Dạ Vân Sâm liền cho phép cậu được nghỉ dài ngày. Vừa nghĩ tới sắp được xuất ngoại, Dạ Vân Sâm vô cùng chờ mong, đặc biệt sau khi nhìn thấy một số hình ảnh về Lê Nguyên trấn trên mạng, cái loại tâm tình hưng phấn, chờ mong này liền tăng thêm rõ ràng hơn, đây cũng xem như là lần đầu tiên cậu xuất ngoại, trừ bỏ có Cố Duệ đồng hành bên người thì còn có đoàn quay phim đi theo, tính sơ sơ qua cũng đã mười người. Đoàn người ngồi trên máy bay tư nhân của Cố gia chậm rãi xuất phát đi Lê Nguyên trấn. Mà sau khi ngồi trên độ cao mấy ngàn feet, Dạ Vân Sâm mới chợt nhớ ra rằng mình có bệnh sợ độ cao nghiêm trọng ! Hân hoan nhảy nhót lúc ban đầu không biết vào thời điểm nào đã biến mất đến không còn thấy tăm hơi, chân đã sớm mềm nhũn, nếu không phải cậu đang thắt dây an toàn thì đã sớm trượt xuống sàn, chỉ có thể ngồi ở chỗ ngồi của mình vịn chặt tay cầm, không dám động đậy, sắc mặt trắng bệch, trên trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh. Cố Duệ ngồi bên cạnh cậu là người đầu tiên phát hiện ra cậu không thích hợp. Sau khi xử lý xong mấy văn kiện khẩn cấp, quay đầu liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm bên cạnh hai mắt nhắm chặt động cũng không động một cái, lúc đầu Cố Duệ cứ cho rằng là cậu đang ngủ nhưng sau đó nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt cậu một chút huyết sắc cũng không có, trên trán còn ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng không giống như là đang ngủ. Chân mày hắn nhíu lại, vươn tay bắt lấy tay Dạ Vân Sâm, bị nhiệt độ lạnh lẽo phát ra từ tay cậu dọa sợ, trên mặt hiện lên tia sốt ruột, nắm chặt tay cậu, đưa tay sờ sờ trán Dạ Vân Sâm, vừa chạm đến bàn tay hắn cũng nhiễm theo một tầng mồ hôi lạnh, liền ấn chuông sai người gọi bác sĩ tới. Bên tai nghe thấy tiếng Cố Duệ gọi người, cũng cảm giác bản thân được hắn ôm vào trong ngực, khí tức quen thuộc khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm. Khi Dạ Vân Sâm mở mắt ra, liền nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt vốn không đổi sắc lại mang lo lắng nhìn chính mình, trong lòng vừa cảm động vừa cảm thấy có chút dọa người, hơi từ chối, nhỏ giọng giải thích : « ...Em chỉ hơi sợ độ cao thôi. » Kỳ thật không phải hơi sợ mà là vô cùng sợ độ cao. Năm cậu bảy tuổi đến Dạ gia, trong vòng một năm đó là khoảng thời gian bị người ức hiếp nhiều nhất, đã từng có một lần Dạ Tư Viện cùng Dạ Nguyên Giang đẩy cậu từ ban công tầng hai xuống đất, phía dưới là mặt cỏ không hề có thứ gì để giảm xóc, một lần như vậy cậu phải nằm viện hơn một tháng. Mà từ đó trở đi cậu liền mắc chứng sợ độ cao, hơi cao một chút cũng không chịu được. Lúc vừa từ bệnh viện về, đi lên tầng hai cậu còn cảm thấy sợ hãi, sau chậm rãi lớn lên mới ổn hơn chút, nhưng độ cao giống như hôm nay, dù cậu có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đến đâu cũng không hữu dụng. Mày Cố Duệ nhăn càng thêm chặt, đối với chuyện mình không biết Dạ Vân Sâm sợ độ cao cảm thấy rất bất mãn, hắn ôm chặt Dạ Vân Sâm, đem đầu cậu đặt trong ngực mình, thấp giọng nói : « Nhắm mắt lại ngủ một lúc đi. » Sắc mặt Dạ Vân Sâm tái nhợt, cả người cũng muốn héo theo, cảm giác chuếnh choáng cùng buồn nôn làm cho cậu không cách nào lấy lại tinh thần, lúc nghe thấy lời Cố Duệ nói cũng không nâng đầu dậy nổi, liền cứ một tư thế chôn đầu trong ngực hắn mà thấp giọng nói rằng : « ...Không ngủ được, khó chịu. » Thanh âm ẩn ẩn mang theo giọng mũi biểu đạt cậu đang vô cùng không thoải mái. Cậu vô cùng khó chịu, bộ dáng tựa đầu vào lồng ngực Cố Duệ giống như bị hút hết khí lực, đem tay Cố Duệ ôm lấy mình, đầu cọ cọ, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất mà thành thành thật thật tựa vào. Cố Duệ chưa từng gặp qua Dạ Vân Sâm mềm mại như con thú nhỏ như vậy, manh đến tâm hắn cũng đồng thời làm hắn đau lòng, hận không thể thay cậu chịu đựng sự khó chịu này, bàn tay còn lại vỗ về sau lưng cậu vô cùng ôn nhu. Nghe Dạ Vân Sâm sẽ ngẫu nhiên hừ nhẹ một hai tiếng, Cố Duệ khó hiểu mà cảm thấy hắn giống như đang trấn an con thú nhỏ bị thương. Thời điểm bác sĩ đến liền nhìn thấy cảnh hai người nhập thành một như vậy, Đại thiếu vốn luôn lãnh đạm trong mắt bọn họ đang cúi đầu, dùng một loại ánh mắt mang theo đau lòng không thể nào che giấu nhìn thiếu niên đang tựa trong ngực, mà thiếu niên nọ lại đang an an tĩnh tĩnh để hắn ôm, sắc mặt có chút tái nhợt, mày cũng hơi hơi nhăn lại. Bác sĩ bị kinh hách không nhẹ. Lúc trước vẫn luôn nghe người ta nói Đại thiếu nhà họ đối với bạn đời tương lai này rất đặc biệt nhưng vẫn là nghe nói mà thôi, chưa từng được tận mắt nhìn thấy, khi đó ông cũng không nói gì nhưng trong lòng nhiều ít có điểm không cho là đúng, cảm thấy ắt hẳn do mọi người khoa trương lên mà thôi. Nhưng khi được tận mắt chứng kiến, mới biết, thì ra những chuyện trước đây ông nghe đã được mọi người nói giảm đi nhiều lần rồi. Ai tới nói cho ông biết, người đàn ông với thần tình lo lắng trước mắt này có phải là Đại thiếu nhà họ không ? Không phải do ông già cả hoa mắt rồi chứ ? Bởi vì khó chịu, Dạ Vân Sâm nhịn không được khẽ hừ một tiếng, đồng thời đem bác sĩ gia đình từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, nhanh chóng đi qua. Cả quá trình khám bệnh Cố Duệ đều ôm Dạ Vân Sâm không buông tay, bác sĩ nhiều lần nhịn không được trộm nhìn Cố Duệ, một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, trong đầu bác sĩ bỗng nhiên toát ra một câu : Nếu không trị khỏi cho hắn, tất cả các ngươi đều phải chôn cùng ! Bác sĩ : « ... » Gần đây quả nhiên xem hơi nhiều phim cung đình nội chiến, không biết tại sao não bổ quá lố như vậy ! « Không có thuốc trị chứng sợ độ cao cho nên tôi sẽ cho cậu ấy uống một viên thuốc an thần, uống vào dễ dàng đi vào giấc ngủ, lúc ngủ sẽ không cảm thấy khó chịu nữa ! » Sau khi uống thuốc an thần quả nhiên không bao lâu Dạ Vân Sâm liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, ghé vào trong ngực Cố Duệ mà mệt mỏi muốn ngủ, cũng không biết qua bao lâu liền ngủ thiếp đi. Mãi cho đến khi hô hấp người trong lòng dần dần vững vàng, Cố Duệ vẫn giữ nguyên tư thế, không hề động đậy, vững vàng ôm người vào lòng. Hắn cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua khắp khuôn mặt Dạ Vân Sâm, vươn tay thật cẩn thận vuốt tóc mái của cậu sang một bên, động tác nhẹ nhàng, khí tràng cả người đều biến đến vô cùng nhu hòa. Bác sĩ thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi lúc quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cảm thấy cao hứng thay Đại thiếu nhà họ. Đại thiếu như vậy, sẽ nhìn người khác với ánh mắt tràn ngập yêu thương, cũng sẽ ôm người khác như trân bảo, liền giống con người hơn, sinh động hơn nhiều. Ông cuối cùng cũng rõ ràng vì sao phu nhân sẽ thích Dạ gia Tam thiếu, có thể làm cho Đại thiếu tâm lạnh nhà họ biến thành một người đàn ông sinh động, ấm áp như vậy, chỉ bằng điểm này, đã đủ khiến người Cố gia yêu thương Dạ gia Tam thiếu rồi.
|