Hoa Tàn Hoa Khai
|
|
Chương 45
Ca ca, sao huynh lại đến đây? Đệ tới Hồng Vũ quốc một tháng vẫn luôn muốn gặp huynh, nhưng lại không có cơ hội. Hiện tại tốt rồi!" Sở Mộ Hiên giữ chặt Mộ Hoan, vui sướng nói.
Ai ngờ Sở Mộ Hoan rút tay ra, lạnh lùng nhìn đệ đệ, nói: "Sao ta đến đây ư, hiện tại ta là ngự tiền thị vệ của Hoa Thần Hạo, có thể xuất nhập hoàng cung, sao ta không thể tới được chứ. Hừ, nhưng ngươi, không nghĩ tới một năm không gặp, ngươi cùng gian tặc Tư Đồ Thanh Lăng lại phát sinh tình cảm sâu nặng ha! Hắn thế mà vì cứu ngươi dám cản thay ngươi một tiễn!"
"Đó là..."
"Ngươi không cần giải thích nữa, sự việc phát sinh mấy ngày này ta đều nhìn thấy, ngươi còn dám nói không yêu hắn sao?" Sở Mộ Hoan tức giận nói.
"Đệ....đệ không có..." Lời nói ra đã mang theo nức nở.
"Ngươi không có, ha ha, tốt, ngươi nói không, vậy hiện tại ngươi cầm đao này giết hắn, như vậy ta liền tin tưởng ngươi!" Nói đoạn Sở Mộ Hoan liền đem tiểu đao sắc bén đưa cho Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên run run tiếp nhận tiểu đao, nhìn Tư Đồ Thanh Lăng vừa mới qua cơn nguy hiểm, tựa như đứa nhỏ say ngủ, nghĩ lại khoảng thời gian một năm hạnh phúc ở bên Tư Đồ Thanh Lăng, lệ bất giác tuôn trào, sao cũng không hạ thủ được.
"Mau lên! Động thủ đi!" Sở Mộ Hoan đứng bên thúc giục.
"Không! Đệ không hạ thủ được!" Sở Mộ Hiên dùng sức lắc đầu, tiểu đao "keng" một tiếng rơi xuống.
"Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ ngươi đã quên đi phụ thân cùng mẫu thân đã yêu thương ngươi rồi sao?"
"Đệ không có..."
"Vậy vì sao ngươi không giết đại cừu nhân đã hại chết phụ mẫu?" Sở Mộ Hoan quát.
"Đệ thật sự không hạ thủ được, ca ca."
"Phế vật, được lắm, ngươi không hạ thủ được, vậy để ta!" Sở Mộ Hoan nói xong liền nhặt tiểu đao, hướng Tư Đồ Thanh Lăng đâm tới.
"Không được!" Sở Mộ Hiên quát to một tiếng, chắn trước mặt Tư Đồ Thanh Lăng.
"Mộ Hiên, ngươi tránh ra!"
"Không," Sở Mộ Hiên chấp nhất giữ lấy tay cầm đao của ca ca, dùng hết sức lắc đầu, "Đại ca, cầu huynh, không được thương tổn hắn! Đệ...đệ nguyện ý thay hắn...thay hắn chết!"
"Ngươi nói cái gì! Ngươi dám cầu tình cho tên gian tặc này! Sở Mộ Hiên ơi Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng rốt cuộc cho ngươi lợi lộc gì, khiến ngươi che chở hắn như thế?" Sở Mộ Hoan nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đệ..."
"Ngươi không nói cũng được, ta mặc kệ các ngươi đã phát sinh chuyện gì, cơ hội tốt như thế này ta không thể bỏ lỡ, hôm nay ta sẽ báo thù cho cha mẹ!" Sở Mộ Hoan nói, dùng sức đẩy đệ đệ.
Mộ Hiên vừa thấy tính mạng Tư Đồ Thanh Lăng như ngàn cân treo sợi tóc, bất chấp tất cả, một bên gắt gao ôm lấy Sở Mộ Hoan, một bên hướng ra ngoài hô to: "Người đâu, mau tới!"
"Ngươi..." Sở Mộ Hoan không dự đoán được đệ đệ giở chiêu này, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, mà bản thân lại bị đệ đệ ôm khó có thể xuống tay, Sở Mộ Hoan đành phải ném tiểu đao, mở cửa sổ đào tẩu.
Nhìn ca ca đã rời đi, Sở Mộ Hiên cuối cùng mới yên lòng, sau khi đuổi đám binh lính bị lời hô của hắn dọa mà chạy tới đi hết, hắn vô lực ngồi xụp trước giường, ghé vào Tư Đồ Thanh Lăng vẫn đang bất tỉnh trên giường, nước mắt rơi như mưa...
|
Chương 46 Sở Mộ Hiên khóc mãi liền mệt mỏi, không bao lâu liền ghé lên người Tư Đồ Thanh Lăng mơ màng trầm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ Hiên mông lung cảm giác có người đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình, mở cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ, Sở Mộ Hiên nhìn lên giường, thế mà phát hiện Tư Đồ Thanh Lăng đã tỉnh, hiện tại đang nhìn mình.
"Ngươi tỉnh?" Sở Mộ Hiên kích động không biết nói gì, hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy, hỏi xong câu này chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
"Tốt quá, vậy để ta đi gọi Vân Cô Nhạn đến." Sở Mộ Hiên vừa nói liền hướng ra ngoài cửa định đi, nhưng bị Tư Đồ Thanh Lăng kéo tay áo lại, lắc đầu, nhẹ giọng: "Không..."
"Không được giở tính trẻ con, phải để Vân Cô Nhạn đến xem tình hình hiện tại của ngươi." Sở Mộ Hiên an ủi Tư Đồ Thanh Lăng tựa như an ủi tiểu hài tử.
"Lại đây...ngươi trước tiên cứ ở...ở đây giúp ta." Tư Đồ Thanh Lăng phải dùng sức lực thật lớn mới nói xong mấy lời này.
Sở Mộ Hiên hiểu ý Tư Đồ Thanh Lăng, gật gât đầu, ngồi bên người Tư Đồ Thanh Lăng, chăm chú nhìn hắn, Tư Đồ Thanh LĂng cũng chăm chú nhìn Sở Mộ Hiên, bọn họ đều không nói chuyện. Hết thảy, đều trong yên lặng.
"Bệ hạ sao rồi?" Thanh âm Vân Cô Nhạn từ ngoài cửa truyền đến, sau đó liền thấy huynh đệ hai người Vân gia cùng nhau đẩy cửa đi vào.
Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên thấy hai người đột nhiên xông tới, vội vàng thu lại ánh mắt đưa tình. Tư Đồ Thanh Lăng nghiêng đầu qua một bên, Sở Mộ Hiên cũng không ngừng chỉnh trang lại y phục, che dấu hành vi vừa rồi.
Vân gia huynh đệ thấy tình cảnh này, hiểu ý cười.
Vân Cô Nhạn bắt mạch cho Tư Đồ Thanh Lăng, vẻ mặt hưng phấn, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, bệ hạ, người đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần an tâm dưỡng thân một khoảng thời gian, là có thể bình phục."
"Đúng vậy, thật sự tốt quá, bệ hạ, khoảng thời gian người bị thương làm chúng thần lo lắng gần chết!" Vân Cô Hồng cũng vạn phần vui sướng.
"Nếu bệ
hạ đã không còn trở ngại gì, vậy Cô Hồng, chúng ta đi thôi." Vân Cô Nhạn nháy nháy mắt với đệ đệ, nói.
Vân Cô Hồng sao lại không hiểu ý tứ ca ca, cười gật đầu, cùng Cô Nhạn ra ngoài.
Hai người này vừa rời đi, hai người ở lại không biết làm gì. Sở Mộ Hiên đỏ mặt, cúi đầu nói: "Thật sự là tốt quá."
"Ngươi lo lắng cho ta sao?" Tư Đồ Thanh LĂng hỏi lại.
"Không...không có, chính là nếu ngươi cứ chết như vậy, ta vốn không có biện pháp tự tay báo thù cho người nhà, vì một ngày có thể đường đường chính chính báo thù, cho nên ngươi hiện tại không....không thể chết được! Chỉ như vậy mà thôi!" Sở Mộ Hiên vẫn mạnh miệng.
"À, phải thế không? Vậy ta đây nhất định mau chóng bình phục, để ngươi có thể thực hiện ý định vì người nhà báo thù, được chứ?" Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười nói.
"Tùy...tùy ngươi." Sở Mộ Hiên nói xong, liền quay đầu chạy đi, Tư Đồ Thanh Lăng dõi theo bóng dáng hắn rời đi, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng: "Gia khỏa không thành thật."
Nhờ Sở Mộ Hiên tỉ mỉ chăm sóc cùng sự điều dưỡng của Vân Cô Nhạn, Tư Đồ Thanh Lăng khôi phục rất mau, mới qua hơn một tháng, thân thể cũng đã khang phục gần như lúc đầu. Đối với tình trạng của Tư Đồ Thanh Lăng, Sở Mộ Hiên là xem ở trong mắt, hỉ ở trong lòng.
Hôm nay, sau khi tản bộ quanh ngự hoa viên trở về, Tư Đồ Thanh Lăng kéo Sở Mộ Hiên ngồi trên giường, thâm tình chân thành nhìn Sở Mộ Hiên, nói: "Mấy ngày này ta bị thương, ít nhiều cũng là nhờ ngươi cẩn thẩn chiếu cố, ta mới có thể khôi phục mau như thế."
"Ngươi là vì cứu ta mới bị thương, chiếu cố ngươi là việc ta phải làm."
"Ngươi chiếu cố ta chỉ là bởi ta cứu ngươi sao?" Tư Đồ Thanh Lăng hỏi lại.
"Ta..."
Tư Đồ Thanh Lăng nhìn vẻ mặt đỏ hồng của Sở Mộ Hiên, càng xem càng cảm thấy hắn đáng yêu, nhìn rồi lại nhìn, Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên cảm thấy hạ thân có chút nóng lên, thân thể bất giác nổi lên phản ứng.
"Đáng chết!" Tư Đồ Thanh Lăng đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, nghĩ muốn áp chế dục vọng xuống, nhưng phân thân làm sao cũng không nghe sai sử. Bất quá ngẫm lại, từ lúc Sở Mộ Hiên sanh non tới nay, Tư Đồ Thanh Lăng đã một năm không chạm qua Sở Mộ Hiên, dụng vọng lâu ngày bị kìm nén tại giờ phút này đột nhiên bùng nổ, Tư Đồ Thanh Lăng dù ý chí mạnh mẽ nhưng cũng không cách nào khống chế được chính mình.
"Mộ Hiên..." Lần đầu gọi Sở Mộ Hiên như vậy, Tư Đồ Thanh Lăng cảm thấy có chút không quen.
"Xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ Hiên nhìn hắn.
"Ta muốn..."
"Muốn cái gì?" Sở Mộ Hiên khó hiểu.
Tư Đồ Thanh Lăng không trả lời, chỉ nhìn chăm chú Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên rất nhanh hiểu được ý tứ Tư Đồ Thanh Lăng, hắn cúi gằm, hồi lâu, mới hơi hơi gật đầu.
Chiếm được sự đồng ý của người kia, Tư Đồ Thanh Lăng cuối cùng bất chấp tất cả, hắn nhanh chóng cởi y phục của chính mình và Sở Mộ Hiên, khẩn cấp hôn lên đôi môi đỏ thắm của người trong lòng.
Sở Mộ Hiên đón ý hùa theo cái hôn nóng bỏng của Tư Đồ Thanh Lăng, hai tay chặt chẽ ôm trên cổ Tư Đồ Thanh Lăng.
Nhận được sự phối hợp của Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng không còn cố kỵ, hắn một hơi động thân, trực tiếp đem phân thân tiến vào trong hậu huyệt của Sở Mộ Hiên.
"Aa!" Tư Đồ Thanh Lăng đột ngột tiến vào, khiến cho Sở Mộ Hiên cảm thấy một trận đau đớn, tuy rằng hắn dùng sức nắm chặt lấy áo ngủ bằng gấm dưới thân, nhưng vẫn nhịn không được kêu lên.
"Sao vậy, làm đau ngươi sao?" Tư Đồ Thanh Lăng ngừng di chuyển, thân thiết hỏi.
Sở Mộ Hiên cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy ta nhẹ chút." Tư Đồ Thanh Lăng giảm nhẹ biên độ động tác, ý muốn giúp Sở Mộ Hiên thoải mái hơn.
Sở Mộ Hiên từ trong cử động ân ái của Tư Đồ Thanh Lăng mà hưởng thụ được một loại khoái cảm trước nay chưa hề có, thế nên không lâu sau, hai người liền mồ hôi đầm đìa.
Thời điểm hoan ái đạt tới cao trào, hai người liền song song bắn ra...
Sau hai lần ái ân liên tục, Tư Đồ Thanh Lăng nằm bên người Sở Mộ Hiên trầm trầm ngủ, Sở Mộ Hiên nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tư Đồ Thanh Lăng, từ trong thâm tâm nhen nhóm vô hạn nhu tình.
|
Chương 47
Ngày hôm sau, Sở Mộ Hiên mở mắt tỉnh dậy, liền nhìn thấy Tư Đồ Thanh Lăng đang nghiêng người, mỉm cười nhìn mình.
"Nhìn ta làm gì?" Sở Mộ Hiên hỏi.
"Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn nhìn ngươi." Tư Đồ Thanh Lăng cười đáp.
"Buồn nôn quá đi!" Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng chọc Tư Đồ Thanh Lăng, oán trách nói.
"Đúng rồi, Mộ Hiên, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta trở về Minh Thụy quốc rồi." Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên đáp.
"Vì sao?"
"Vì sao gì nữa? Chúng ta tới đây là để tham gia đại điển lập hậu của Hoa Thần Hạo, nay hoàng hậu tương lai của hắn đã bị bắt, đại điển lập hậu chắc chắn cử hành không được nữa rồi. Với lại bởi vì ta bị thương, khiến chúng ta ngưng lại Hồng Vũ quốc đã hơn hai tháng, mà trong nước lúc này còn rất nhiều chuyện tình cần ta trở về xử lý, nay ta đã khôi phục gần như hoàn toàn, ngươi nói chúng ta có phải đã đến lúc trở về rồi không?" Tư Đồ Thanh Lăng hôn lên trán Sở Mộ Hiên, nói.
"Nói thì nói vậy, nhưng..." Sở Mộ Hiên nói tới đây, dừng lại. Tuy Tư Đồ Thanh Lăng hẳn không có lý do gì phải ở lại Hồng Vũ quốc, thế nhưng trong lòng Sở Mộ Hiên còn một gánh nặng chưa thể hạ xuống, đó là hiểu lầm với đại ca Mộ Hoan ngày đó. Hắn muốn trước khi rời khỏi Hồng Vũ quốc giải thích rõ ràng với đại ca Sở Mộ Hoan , hy vọng đại ca có thể chấp nhận tình cảm lưu luyến giữa mình và Tư Đồ Thanh Lăng. Tuy rằng biết rõ cơ hội rất nhỏ bé, nhưng Sở Mộ Hiên vẫn muốn thử một lần.
Sở Mộ Hiên tuy rằng nghĩ như vậy, cũng muốn thực hiện nhưng đến lúc làm lại thực sự khó khăn. Mà chuyện quan trọng nhất chính là: Hắn căn bản không biết đại ca đang ở nơi nào. Tuy rằng đại ca lúc trước có nói qua y đang là ngự tiền thị vệ của Hoa Thần Hạo, nhưng hoàng cung to lớn như vậy tìm được đại ca cũng không phải chuyện dễ.
Trước ngày rời đi, Sở Mộ Hiên khắp nơi lưu tâm tìm hiểu tin tức đại ca, chẳng qua đại ca khi nương tựa Hoa Thần Hạo không sử dụng tên thật, cho nên Sở Mộ Hiên tìm hiểu nhiều ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Mai chính là ngày trở về Minh Thụy quốc, tảng đá lớn trong lòng vẫn không thể giải tỏa, Sở Mộ Hiên nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Lúc này cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đẩy cửa, trong lòng Sở Mộ Hiên vui vẻ không thôi, chẳng lẽ là đại ca? Thế là vội vàng nhảy khỏi giường, nhưng sau khi nhìn rõ người vừa tới, Sở Mộ Hiên lại chấn động. Người tới không phải Sở Mộ Hoan, mà là Hoa Thần Hạo!
"Bệ hạ vì sao lại đến nơi này?" Hướng Hoa Thần Hạo thi lễ, Sở Mộ Hiên cung kính hỏi.
"Không có chuyện gi, nghe nói các ngươi ngày mai trở về, cho nên đến thăm ngươi thôi."
"Bệ hạ khách khí rồi, Mộ Hiên nào dám nhận."
Hoa Thần Hạo thở dài, nói: "Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, bởi vì sơ sảy của trẫm, làm hại quốc quân quý quốc thiếu chút nữa thì tính mạng khó giữ, thật sự khiến trẫm áy náy."
"Điều này nào phải lỗi của bệ hạ, dù sao thì sau khi người đó bị thương, bệ hạ chẳng những sai nhóm thái y toàn lực hỗ trợ, còn xuất ra đại nguyên đan trân quý kéo dài mệnh cho hắn, nếu không nhờ lời nói của bệ hạ, chỉ sợ hắn đã sớm..."
"Đây là điều trẫm phải làm, sao lại nói như vậy, hắn cũng là khách nhân của trẫm, nếu hắn ở nơi này có mệnh hệ gì, trẫm biết ăn nói với người đời thế nào? Người khác chẳng phải còn nói trẫm vì muốn diệt trừ Tư Đồ Thanh Lăng mới cố tình an bài màn diễn như vậy sao? Trẫm làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt không dính líu tới chuyện ném đá giấu tay này!"
"Ta tin người sẽ không làm những chuyện này!" Sở Mộ Hiên chân thành nhìn Hoa Thần Hạo.
"Đúng rồi, ta hôm nay tới đây có một việc muốn...muốn nói với ngươi." Hoa Thần Hạo nói.
"Có chuyện gì?"
"Ngươi có thể không trở về Minh Thụy quốc, mà ở lại quốc gia của ta không?"
Sở Mộ Hiên tuyệt đối không dự đoán được Hoa Thần Hạo sẽ nói ra yêu cầu lưu lại chính mình, hắn ngơ ngác nhìn ánh mắt chờ mong của Hoa Thần Hạo, một hồi lâu, mới nói: "Vì sao người muốn lưu ta lại?"
"Bời vì...Bởi vì ở bên ngươi khiến ta có cảm giác rất an toàn, rất nhẹ nhàng, rất khoái lạc, mà loại cảm giác này trước kia ta chưa từng trải qua, ta nghĩ là ta đã thích ngươi." Hoa Thần Hạo thản nhiên nói. (Raph: Cảm tưởng anh này mới là chàng trai 18t lần đầu biết yêu, lần đầu tỏ tình a *che miệng tủm tỉm*)
Lời thổ lộ đột ngột của Hoa Thần Hạo khiến Sở Mộ Hiên trở nên không biết làm thế nào, chỉ đành cúi gằm mặt.
"Ngươi có đồng ý không?" Hoa Thần Hạo tiếp tục truy vấn.
".........Thực xin lỗi, ta không thể đáp ứng." Hít sâu một hơi, Sở Mộ Hiên nói ra đáp án của chính mình.
"Là bởi vì Tư Đồ Thanh Lăng sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà, theo ta được biết, ngươi và hắn còn có thù hận thâm sâu. Ngươi vì sao...."
"Bệ hạ, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, không phải sao?" Sở Mộ Hiên thản nhiên nói.
"Ngươi nói đúng. Nhưng ngươi có biết cảm giác của Tư Đồ Thanh Lăng với ngươi là như thế nào không?"
Sở Mộ Hiên lắc đầu: "Hắn là người rất khó nắm bắt, chợt nóng rồi chợt lạnh, có khi nhiệt tình, có khi lãnh khốc, ta cũng không biết ý nghĩ của hắn."
"Đúng vậy, Tư Đồ Thanh LĂng quả thật là kẻ khiến người ta không dễ dàng đoán biết. Ngươi đã biết vậy, nhưng vẫn nguyện ý theo hắn? Chẳng lẽ không sợ có ngày hắn sẽ chán ghét ngươi, liền gây bất lợi cho ngươi?"
"Chuyện sau này ta không biết, nhưng hiện tại ta chỉ muốn ở bên hắn. Bệ hạ, đêm đã khuya, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi." Sở Mộ Hiên hạ lệnh trục khách.
"Được rồi, nhưng trẫm vẫn muốn nói với ngươi, một khi trẫm muốn có thứ gì, mặc kệ dùng biện pháp nào trẫm cũng sẽ đoạt được, ngươi cũng không ngoại lệ." Nói xong, Hoa Thần Hạo bước ra cửa.
"Bệ hạ." Vừa đi được không xa, Hoa Thần Hạo liền bị một người gọi lại.
"Có chuyện gì thế, Mục Hoàn?" Hoa Thần Hạo dừng cước bộ, gọi tên ngự tiền thị vệ của hắn.
"Vi thần có thể giúp ngài đoạt được Sở Mộ Hiên." Người thị vệ tên Mục Hoàn mười phần tin tưởng nói.
"Vậy sao, ngươi nói thử xem."
"Thỉnh bệ hạ trước tiên miễn cho thần tội khi quân, thần mới có thể nói."
"Được, cho ngươi vô tội, nói đi."
"Thực danh của vi thần không phải là Mục Hoàn, thân phận đích thực của thần kì thực là trưởng tử của nguyên tướng quân Yến Bình quốc, cũng là ca ca của Sở Mộ Hiên - Sở Mộ Hoan."
"Cái gì? Ngươi là đại ca của Sở Mộ Hiên?" Hoa Thần Hạo chấn động.
"Đúng vậy, hai năm trước, phụ mẫu thần cùng nhị đệ đều chết trên tay thủ hạ của Tư Đồ Thanh Lăng, chỉ có mình thần trốn thoát. Vì báo thù rửa hận, thần đầu quân cho bệ hạ, nhưng xuất phát từ rất nhiều lo lắng, thần không sử dụng tính danh thực sự của mình."
"Trẫm đã biết, vậy vì sao hôm nay ngươi lai đem chân tướng nói ra?"
"Bởi vì thần không thể giương mắt nhìn đệ đệ mình thương yêu nhất cứ như vậy rơi vào cái bẫy của tên vô sỉ Tư Đồ Thanh Lăng, ở bên tên Tư Đồ Thanh Lăng, không bằng cho nó ở lại Hồng Vũ quốc." Sở Mộ Hoan nói.
"Trẫm có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, vậy ngươi có biện pháp gì có thể lưu lại Sở Mộ Hiên?"
"Thần biết tính cách Mộ Hiên, bên ngoài nó thoạt nhìn nhu nhược, kì thật có chút thông minh, cho nên ngàn vạn lần không thể mạnh mẽ lưu lại nó, nếu không nó nhất định tìm cơ hội đào tẩu. Nhưng nếu như là chính Tư Đồ Thanh Lăng muốn dâng Mộ Hiên cho ngài, chuyện sẽ không còn như trước nữa."
"Nói tiếp." Hoa Thần Hạo hứng thú nói.
"Nếu Mộ Hiên biết Tư Đồ Thanh Lăng muốn đem nó giao cho ngài, nó nhất định vì Tư Đồ Thanh Lăng vô tình vô nghĩa mà nản lòng thoái chí, đến lúc đó ngài thành tâm theo đuổi, sợ gì nó không đáp ứng!"
"Chủ ý thì tốt đấy, nhưng trẫm nhìn ra được Tư Đồ Thanh Lăng đối với Sở Mộ Hiên là tình thâm ý trọng, sao hắn có thể giao Sở Mộ Hiên cho trẫm?"
"Mục đích của chúng ta không phải muốn Tư Đồ Thanh Lăng thực sự giao Sở Mộ Hiên cho ngài, hơn nữa điều này cũng không có khả năng xảy ra. Chẳng qua muốn để cho Sở Mộ Hiên tin là như vậy, khiến nó hết hy vọng với Tư Đồ Thanh Lăng là được."
Hoa Thần Hạo giảo hoạt cười: "Trẫm đã hiểu, vậy chuyện này liền giao cho ngươi làm."
"Tuân lệnh! Thần nhất định dốc sức hoàn thành." Sở Mộ Hoan nói xong liền lui xuống.
|
Chương 48 Bên kia, Sở Mộ Hiên và Tư Đồ Thanh Lăng hoàn toàn không hề biết kế hoạch của Hoa Thần Hạo đang chuẩn bị cho việc về nước. Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên, trên mặt dạt dào nụ cười hạnh phúc, còn Sở Mộ Hiên lại vì việc đại ca cùng chuyện Hoa Thần Hạo nói tối qua mà có chút đăm chiêu không yên lòng. Không thể giải thích rõ ràng với đại ca chuyện Tư Đồ Thanh Lăng vẫn luôn là cái nhọt trong lòng hắn.
"Chuyện gì vậy, có tâm sự sao?" Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên như người mất hồn mất vía, liền hỏi.
"Không có gì." Sở Mộ Hiên cười đáp, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nhưng vì an toàn của đại ca, tạm thời không thể nói chuyện đại ca cho Tư Đồ Thanh Lăng.
"Phải trở về, ngươi mất hứng?" Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên, hỏi.
"Sao lại mất hứng được? Bao giờ chúng ta xuất phát?"
"Ta thấy chuẩn bị xong xuôi rồi, vừa nãy cũng đã cáo từ Hoa Thần Hạo. Ngay bây giờ chúng ta có thể về nước." Tư Đồ Thanh Lăng đáp.
"Phải không, vậy là tốt rồi."
"Ha hả, ngươi cũng muốn trở về." Tư Đồ Thanh Lăng ấn hạ một nụ hôn trên gương mặt Sở Mộ Hiên.
"Đúng vậy." Sở Mộ Hiên gật đầu, xem ra chuyện đại ca nhất thời không thể giải quyết được, chẳng bằng trước tiên cứ hồi Minh Thụy quốc, rồi có gì tính tiếp.
Hai người nói chuyện một lúc thì Vân Cô Hồng tiến đến bẩm báo với Tư Đồ Thanh Lăng hết thảy đã sắp xếp xong xuôi, có thể xuất phát.
"Đi thôi, chúng ta hồi Minh Thụy." Tư Đồ Thanh Lăng kéo tay Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, mỉm cười gật đầu.
Sau khi đoàn người Tư Đồ Thanh Lăng rời Đan Dương, dọc đường đều thuận buồm xuôi gió, hơn mười ngày sau đã trở về hoàng cung. Mới xuống xe ngựa, còn chưa kịp hồi tẩm cung nghỉ ngơi, Tư Đồ Thanh Lăng đã được thái giám bẩm báo, nói đám đại thần có chuyện quan trọng cần tấn kiến.
"Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, không thấy trẫm vừa mới trở về sao?" Tư Đồ Thanh Lăng nhíu mày đáp.
"Nhưng....Nhưng chư vị đại nhân nói có chuyện quan trọng, không thể không cầu kiến." Thái giám trả lời.
"Vậy thôi được, người gọi bọn họ vào đi." Tư Đồ Thanh Lăng khoát tay, nói.
"Ngươi có việc cần xử lý, vậy ta trở về Ánh Nguyệt cung trước." Sở Mộ Hiên một bên nói.
"Được rồi, ngươi về trước nghỉ ngơi, buổi tối trẫm tới chỗ ngươi." Tư Đồ Thanh Lăng nhẹ giọng thầm thì bên tai Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên thoắt cái mặt ửng đỏ, cũng không trả lời, quay người lập tức ly khai.
Tư Đồ Thanh Lăng nhìn vẻ mặt Sở Mộ Hiên, trong lòng thầm buồn cười. Đằng sau, Tể tướng đi đầu, kế đó là chư vị đại thần đức cao vọng trọng cũng đã đến nơi.
"Các ngươi có việc gì? Nói mau đi." Tư Đồ Thanh Lăng ngự trên ngai vàng, nhìn mọi người.
"Khởi bẩm bệ hạ, con thứ Sở Mộ Hiên của Nguyên Yến Bình quốc tướng quân Sở Uy ngụ tại nước ta đã hơn hai năm, gần đây nơi nơi đều truyền tai nhau nói rằng Sở Mộ Hiên chính là tai tinh của nước ta, sớm muộn cũng mang đến đại họa. Thỉnh bệ hạ suy nghĩ tới thiên thu cơ nghiệp của quốc gia ta mà trục suất Sở Mộ Hiên!" Tể tướng quỳ gối, dập đầu nói. Lập tức, các vị đại thần cũng theo đó quỳ xuống, cùng nhau chờ lệnh.
Tư Đồ Thanh Lăng chau mày, uy nghiêm nhìn chư vị đại thần, đột nhiên vỗ bàn, quát lớn: "Các ngươi nghe được toàn bộ đều là lời nói vô căn cứ!"
"Bệ hạ, hiện tại khắp ngang cùng ngõ hẻm trong kinh thành đều truyền tai nhau Sở Mộ Hiên là họa tinh. Theo thần biết, thời điểm quân ta tấn công Yến Bình quốc hắn từng ăn cắp tình báo quân sự của ta, hơn nữa lúc người ở Hồng Vũ quốc cũng từng vì hắn mà lâm vào hiểm cảnh, sự thật bày ra trước mắt, tuyệt không phải điều vô căn cứ! Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc!".
"Các ngươi...." Tư Đồ Thanh Lăng tức giận không thôi, nhưng lại không tìm ra lí do nào để phản bác lời vị đại thần nói.
"Bệ hạ! Thỉnh người vì quốc gia mà suy nghĩ, sớm trục suất Sở Mộ Hiên!" (Raph: Bỗng nhiên mỗ nghĩ đến từ "trai đẹp bị trục suất" =))))
"Chuyện này bàn sau đi, các ngươi lui xuống trước đã, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tư Đồ Thanh Lăng nói.
".............Tuân chỉ!" Chúng đại thần biết hiện tại thảo luận cũng không thu được kết quả gì, liền thức thời lui ra ngoài, nhưng mỗi người đều âm thầm hạ quyết tâm, không đuổi được Sở Mộ Hiên quyết không từ bỏ ý đồ!
Sau khi các đại thần cáo lui, Tư Đồ Thanh Lăng gọi Vân Cô Hồng, để hắn xuất cung tra xem lời đồn bất lợi cho Sở Mộ Hiên từ đâu mà đến, rồi mới đứng dậy hồi Ánh Nguyệt cung.
Ánh Nguyệt cung
"Thanh Lăng, ngươi đã đến, có chuyện gì vậy, sao các đại thần lại tìm ngươi gấp gáp thế?" Sở Mộ Hiên thấy Tư Đồ Thanh Lăng tới, vội ra đón.
"Không...Không có chuyện gì!" Tư Đồ Thanh Lăng không dám nói cho Sở Mộ Hiên chân tướng, ấp úng nói.
Mộ Hiên không nhìn ra tâm sự của Tư Đồ Thanh Lăng, hắn kéo tư Đồ Thanh Lăng ngồi lên giường, mỉm cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi. Đúng rồi, ngươi có khát không, ta lấy cho ngươi chén trà nhé."
"Không cần đâu." Tư Đồ Thanh Lăng ôm lấy Sở Mộ Hiên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta không khát, đáp ứng ta, dù có chuyện gì ngươi cũng không được rời đi, mãi ở bên ta như vậy. Có được không?"
"Ừ," Sở Mộ Hiên dụi mặt vào lòng Tư Đồ Thanh Lăng, nhẹ giọng đáp: "Được, dù thế nào ta cũng không bỏ đi. Ta vẫn sẽ ở bên ngươi."
"Một lời đã định, dù có chuyện gì xảy ra ngươi cũng không được rời bỏ ta!"
"Được," Sở Mộ Hiên cười nói: "Hôm nay ngươi bị làm sao thế? Đột nhiên lại nói mấy lời này!"
"Không có gì, hôm nay ta muốn ngươi." Tư Đồ Thanh Lăng ở bên tai Sở Mộ Hiên nhẹ giọng nói: "Lại cho ta thêm một đứa con nhé."
"Đáng ghét, nói cái gì vậy." Sở Mộ Hiên thẹn thùng cúi đầu, oán trách nói.
Tư Đồ Thanh Lăng không trả lời, trực tiếp đặt Sở Mộ Hiên lên giường, cởi quần áo, hôn môi Sở Mộ Hiên cùng hai điểm anh hồng trước ngực hắn, Sở Mộ Hiên đỏ mặt, cầm lấy phân thân Tư Đồ Thanh Lăng.
Được Sở Mộ Hiên chủ động, Tư Đồ Thanh Lăng càng cảm nhận được khoái cảm hơn hẳn trước kia, thừa thế liền đem phân thân mình tiến vào trong mật huyệt của Sở Mộ Hiên, ở bên trong càng thêm cương cứng.
Giờ khắc hai thân thể dung hòa làm một, Sở Mộ Hiên cảm thấy bản thân thực sự hạnh phúc, không lâu liền thiếp đi trong lòng Tư Đồ Thanh LĂng.
|
Chương 49 Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên tựa như đứa trẻ ngủ say sưa trong lòng mình, không khỏi cười nhẹ, hắn nhẹ nhàng lật mình, bế Sở Mộ Hiên lên giường (Raph: Thế trước đó các anh làm ở đâu vậy? @_@) , rón rén phủ thêm quần áo, tranh thủ rời khỏi Ánh Nguyêt cung.
Trở lại tẩm cung của mình, trước hết Tư Đồ Thanh Lăng phái người cho gọi Vân Cô Hồng, hỏi han hắn tình hình điều tra về kẻ khởi xướng lời đồn. Nhưng không ngờ người luôn hoàn thành tốt công việc như Vân Cô Hồng lúc này lại ấp úng, khó nói được nguyên do, chỉ biết hiện tại lời đồn này vô cùng phổ biến, phố lớn phố nhỏ đều truyền lưu, rất khó tra được ngọn nguồn rốt cuộc ở nơi nào.
Tư Đồ Thanh Lăng vừa nghe, nhất thời giận dữ, hướng Vân Cô Hồng quát: "Ngươi đi tra lại cho ta, nhất định phải tra rõ ràng, còn có, chuyện này ngàn vạn lần không được để cho Sở Mộ Hiên biết!".
"Thần tuân lệnh!"
"Ngươi đi đi, nhanh chóng thăm dò!" Tư Đồ Thanh Lăng phất tay tiễn khách.
Sau khi Vân Cô Hồng cáo lui, Tư Đồ Thanh Lăng một quyền nện mạnh trên long án, âm thầm hạ quyết tâm: Lúc này nhất định phải bảo hộ Sở Mộ Hiên thật tốt, không thể để hắn lại chịu bất kì thương tổn nào!
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt một tháng đã qua, Vân Côn Hồng vẫn như cũ không thể điều tra được gì, mà Tư Đồ Thanh Lăng giờ phút này đang bị một núi công việc làm cho khốn đốn, một mặt phải xử lí việc quốc sự lớn nhỏ, một mặt phải ứng phó với đám đại thần suốt ngày lải nhải phải đuổi Sở Mộ Hiên, nhiều việc đến nỗi thời gian ở bên Sở Mộ Hiên cũng chẳng có.
Xem đi, mới vừa giải quyết xong xuôi một việc, tính tới Ánh Nguyệt cung một lúc, chẳng ngờ lại có vấn đề phát sinh.
"Khởi bẩm bệ hạ, theo thám tử hồi báo, Hồng Vũ quốc chủ Hoa Thần Hạo gần đây tứ phía thao binh luyện mã, thần e chúng có ý đồ gây sự."
"Cái gì! Hoa Thần Hạo này cũng khinh người quá đáng rồi!" Tư Đồ Thanh Lăng cả giận nói: "Hắn đang khinh quốc gia ta không dám gây chiến đó sao?"
"Bệ hạ bớt giận, dù sao tình huống hiện tại cũng chưa thể làm rõ, không bằng lấy tĩnh ứng biến."
"Nên như vậy. Bất quá chúng ta cũng không thể chẳng làm gì, người đâu, chuẩn bị ngựa, ta muốn khảo sát việc luyện binh! Đi kiểm tra xem tinh binh cường đại của Minh Thụy quốc chúng ta thế nào!"
Bên kia, Ánh Nguyệt cung
"Chúc mừng ngươi, ngươi đã có thai hai tháng rồi!" Đây là thanh âm vui sướng của Vân Cô Nhạn.
"Thật vậy?" Sở Mộ Hiên bắt lấy tay Vân Cô Nhạn, kích động nói: "Ta thật sự lại có thai?"
"Sao vậy, không tin chẩn đoán của Vân Cô Nhạn ta?"
"Không phải, ta....Ta chỉ là đang rất cao hứng, trách không được gần đây ta luôn cảm thấy cả người mệt mỏi, buồn ngủ, hóa ra....Thật sự là tốt quá!"
"Đúng vậy! Vậy ta lập tức thông báo cho bệ hạ tin tức tốt lành này!" Vân Cô Nhạn vừa nói liền muốn lao ngay ra ngoài.
"Đừng đừng, hiện tại khoan hãy nói cho bệ hạ." Sở Mộ Hiên gọi Vân Cô Hồng lại.
"Vì sao? Đây là đại hỷ sự a!" Vân Cô Nhạn khó hiểu.
"Không," Sở Mộ Hiên thẹn thùng cúi đầu, nói: "Hiện tại đừng nói cho bệ hạ vội, một tháng nữa là sinh thần bệ hạ, ta nghĩ đến lúc ấy mới cho người một món quà thật lớn!".
"Ha ha! Hóa ra là như vậy! Được! Ta không nói cho hắn! Đến lúc đó tự ngươi đem tin tức tốt này cho hắn làm lễ vật!"
"Cám ơn ngươi! Cô Nhạn!"
"Với ta ngươi còn khách khí gì chứ! Bất quá thân thể ngươi không tốt lắm, tốt nhất là nên điều dưỡng cho tốt, như vậy mới có thể sinh ra một tiểu tử béo múp được!"
"Nói cái gì vậy! Thật là!".
"Được được, thì không nói, ngươi cứ nghỉ ngơi, ta kêu Cẩm Nhi đi cùng khai chút dược dưỡng thai cho ngươi!" Vân Cô Nhạn nói rồi cầm lấy hòm thuốc, gọi Cẩm Nhi cùng rời đi.
Sở Mộ Hiên nằm trên giường, từ ái vuốt ve bụng mình, tính thời gian, đứa bé này hẳn là sau khi rời khỏi Hồng Vũ quốc mới có, Tư Đồ Thanh Lăng nếu đã biết, hẳn mừng rỡ như điên luôn ấy chứ, hy vọng sinh thần hắn mau đến một chút.
Đêm đã khuya, Tư Đồ Thanh Lăng tuần tra quân doanh còn chưa trở về, Sở Mộ Hiên một mình chán nản nằm trên giường, tưởng tượng hình dáng đứa nhỏ sắp sinh của mình và Tư Đồ Thanh Lăng, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Phía sau, cửa đột nhiên mở, Sở Mộ Hiên giật mình, ngồi dậy, hỏi: "Thanh Lăng, là ngươi phải không?" Ai ngờ nửa ngày cũng chưa có hồi âm.
"Thanh Lăng?" Sở Mộ Hiên tiếp tục hỏi.
Lại một lát, mới thấy một bóng đen tiến vào, hắn đứng bên giường, cười lạnh: "Mộ Hiên, ngươi khỏe không?"
"Ca ca? Huynh sao lại đến đây?" Nghe rõ thanh âm người vừa tới, Sở Mô Hiên chấn động.
"Sao ta lại không thể tới. Không nghĩ tới bây giờ ngươi còn nhớ rõ vị ca ca là ta. Sao vậy, tình cảm với Tư Đồ Thanh Lăng tốt lắm rồi ha, hô thẳng tính danh!" Sở Mộ Hoan nói móc mỉa.
"Ca ca, huynh sao lại nói vậy....Đệ...."
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, trở lại chuyện chính đi, thấy các ngươi hiện tại còn bộ dạng thân mật như vậy, xem ra Tư Đồ Thanh Lăng còn chưa nói việc kia với ngươi đi, giấu cũng kín thật đó."
"Có chuyện gì?"
"Thoạt nhìn thì xem ra ngươi không biết thật rồi, hiện tại khắp ngang cùng ngõ hẻm Minh Thụy quốc đâu đâu cũng truyền lưu Sở Mộ Hiên ngươi là tai tinh của Minh Thụy quốc, yêu cầu trục xuất ngươi xuất hiện không ngừng nghỉ, không ngờ thân là đương sự m
mà ngươi lại hoàn toàn chẳng hay biết gì!"
"Sao như vậy được? Đệ tuyệt không hề biết."
"Sao, không tin? Vậy ngươi có thể hỏi trực tiếp Tư Đồ Thanh Lăng. Đúng rồi, ngươi còn có thể thuận tiện hỏi hắn xem, gần đây Hồng Vũ quốc có phải đang tứ phương thao luyện binh mã hay không?"
"Thao binh luyện mã? Để làm gì?"
"Để làm gì ư," Sở Mộ Hoan nhìn đệ đệ nói: "Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc vậy, Tư Đồ Thanh Lăng có lẽ không biết nguyên nhân, nhưng ngươi hẳn phải rõ ràng hơn ai hết chứ, ngươi còn nhớ những lời Hoa Thần Hạo nói cùng ngươi trước khi rời Hồng Vũ quốc không?"
"Kia....Là...Bởi vì....đệ, cho nên....." Sở Mộ Hiên ngẩn người, hồi tưởng lại những gì Hoa Thần Hạo từng nói.
"Ngươi biết là tốt rồi, cụ thể ta cũng không nhiều lời nữa, ngươi vẫn nên đến hỏi Tư Đồ Thanh Lăng đi, ta đi trước." Nói xong, cũng không chờ Sở Mộ Hiên đáp lại, Sở Mộ Hoan liền xoay người nhảy ra theo đường cửa sổ.
Sở Mộ Hiên ngơ ngác nhìn bóng dáng ca ca rời đi, ngẫm đến việc Tư Đồ Thanh Lăng giấu mình nhiều chuyện như vậy, trong lòng hỗn loạn, không biết là tư vị gì.
Suy nghĩ liền một đêm chưa ngủ.
Chính ngọ hôm sau, Tư Đồ Thanh Lăng mới tha một thân mệt mỏi trở về Ánh Nguyệt cung, không nghĩ tới vừa tiến đến còn chưa kịp nghỉ ngơi phút nào, liền bị Sở Mộ Hiên chất vấn.
"Ngươi nói đi! Sao ngươi có thể giấu ta nhiều chuyện như vậy, chuyện lời đồn là thế nào? Còn chuyện Hoa Thần Hạo thao binh luyện mã nữa?"
"Mấy chuyện đó thì làm sao? Ngươi cứ hỏi lắm như vậy làm gì? Trẫm hôm qua tuần tra quân doanh mệt mỏi, trước để trẫm nghỉ ngơi một chút đã." Tư Đồ Thanh Lăng gục trên giường.
"Ngươi nói cho rõ ràng đã!" Sở Mộ Hiên cao giọng, kéo dựng Tư Đồ Thanh Lăng từ trên giường dậy.
"Ngươi có thấy phiền không! Chuyện còn chưa rõ ràng, trẫm trả lời ngươi thế nào!" Tư Đồ Thanh Lăng ban đầu giấu diếm vốn là để Sở Mộ Hiên không thương tâm, không nghĩ tới lại thành lý do khiến Sở Mộ Hiên chất vấn mình, hắn nín nhịn không được nữa liền hướng Sở Mộ Hiên quát lớn.
"Trước kia ngươi nói chuyện gì cũng sẽ bàn bạc cùng ta, không nghĩ tới đến tận bây giờ ngươi vẫn không hề tin tưởng ta!"
"Cái gì mà tin hay không tin! Ngươi có cần chuyện bé xé ra to như vậy không! Thôi quên đi, trẫm thật sự mệt mỏi rồi, cũng lười tranh cãi với ngươi, ta hồi tẩm cung!" Tư Đồ Thanh Lăng nói xong, liền phá cửa mà đi.
Sở Mộ Hiên rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng xoa bụng, lẩm bẩm nói: "Hài tử, sao càng ngày ta càng cảm thấy phụ thân con xa lạ như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?"
Từ sau lần cãi nhau đó, mấy ngày nay Sở Mộ Hiên và Tư Đồ Thanh Lăng vẫn người nào ở chỗ người nấy. Mặc dù trong lòng đều không còn tức giận nhau, nhưng vì sĩ diện, hai người ai cũng không đi tìm đối phương.
Sáng sớm hôm nay, Sở Mộ Hiên vừa rời giường, liền thấy trên mặt bàn có một phong thư. Thư là do Tư Đồ Thanh Lăng viết, nội dung chính là muốn tối nay Sở Mộ Hiên chờ hắn trong phòng sau hậu viên, hắn muốn nói chuyện.
Sở Mộ Hiên đọc thư xong, nhịn không được nở nụ cười, xem ra Tư Đồ Thanh Lăng vẫn là nhịn không được, muốn cùng mình giải thích, cũng tốt, xem buổi tối rốt cuộc hắn muốn nói cái gì. (Raph: Con người thường ảo tưởng vị trí của mình trong lòng kẻ khác ~).
Màn đêm vừa buông, Sở Mộ Hiên qua ngự hoa viên, đi tới hậu viên. Hậu viên là nơi lịch sự tao nhã, tại cung điện tráng lệ này lại có một vẻ đẹp đặc biệt. Sở Mộ Hiên tính thời gian, bản thân đã tới Minh Thụy quốc hơn hai năm, nhưng chưa lần nào đi tới hậu viên, không nghĩ tới nơi này lại có một căn phòng, không biết Tư Đồ Thanh Lăng hẹn mình ở nơi này rốt cuộc là có ý gì.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào không gian lãng đãng khói hương, bài trí bên trong lập tức hấp dẫn chú ý của Sở Mộ Hiên. Đây thật sự là một gian phòng trang trí hết sức trang nhã, tuy rằng nội trướng bố trí đơn giản mộc mạc, nhưng trực giác nói cho Sở Mộ Hiên, gian phòng này nhất định không phải căn phòng bình thường.
Lại đi tiếp, Sở Mộ Hiên nhìn thấy chính giữa bàn mà một chiếc lư hương, hương bên trong sắp đốt hết. Lúc này, bỗng có thứ gì đó dưới chân, hắn cúi đầu, chỉ thấy một tấm bài vị rơi dập nát nằm trên đất.
Sở Mộ Hiên nghi hoặc nhặt lên thì tấm bài vị đã vỡ thành mấy mảnh, còn chưa kịp nhìn kĩ tên tuổi trên bài vị, cổ tay liền bị một bàn tay to lớn bắt lấy giữ chặt.
Sở Mộ Hiên ngoái lại, liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Thanh Lăng.
"Ngươi làm ta đau...." Sở Mộ Hiên còn chưa nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng một phen kéo giật hắn lại, nổi giận đùng đùng quát: "Vì sao ngươi lại xuất hiện ở trong này?"
"Vì sao? Không phải ngươi gọi ta tới sao?"
"Trẫm gọi ngươi tới khi nào?" Nói rồi, đường nhìn di chuyển, Tư Đồ Thanh Lăng liền dời mắt tới tấm bài vị, nháy mắt ánh mắt hắn trở nên cực kì đáng sợ.
"Ngươi rốt cuộc làm gì bài vị rồi?" Bàn tay đang nắm lây tay Sở Mộ Hiên siết chặt lại, Tư Đồ Thanh Lăng hung tợn nói.
"Bài vị nào? A, ngươi nói cái này sao, ta cũng không biết, lúc ta tới thì nói đã như thế này rồi!"
"Không cần giả vờ hồ đồ trước mặt trẫm, nơi này không được trẫm cho phép thì bất kể ai cũng không được tới gần! Tất cả mọi người đều biết việc này, cho nên không có kẻ nào dám đến đây, ngoại trừ ngươi!"
"Ta thật sự không biết, dù sao thì cũng chỉ là tấm bài vị mà thôi, có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?" Sở Mộ Hiên đáp lời.
"Cái gì! Chỉ là tấm bài vị mà thôi? Ngươi có biết đây là bài vị của ai không? Đây là bài vị của Thanh Xa thái tử! À, trẫm biết rồi, nhất định là ngươi oán hận trẫm vì Thanh Xa thái tử mà sát hại cả nhà ngươi cho nên ngươi mới lấy cái này để trút giận phải không."
"Thật sự không phải ta! Ta căn bản không hề biết đấy là bài vị của ai, ta nhận được thư nói ngươi muốn gặp ta, ta mới đến, lúc ta đến thì mọi chuyện đã như thế này rồi!"
"Trẫm nhấn mạnh với ngươi một lần nữa, trẫm chưa từng gọi ngươi tới đây, nơi này là nơi trẫm tưởng niệm Thanh Xa thái tử, ngươi còn chưa đủ tư cách để bước vào!" Tư Đồ Thanh Lăng một mạch đáp.
"Cái gì? Không đủ tư cách? Ta hiểu rồi, hóa ra trong lòng ngươi ta quả thật bé nhỏ chẳng đáng gì!" Sở Mộ Hiên rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tức thì tuôn trào.
Tư Đồ Thanh Lăng đang nổi nóng, đương nhiên không nói được lời nào hay ho, hắn chỉ mặt Sở Mộ Hiên, hổn hển nói: "Đương nhiên, ngươi cho là ngươi ở trong lòng trẫm quan trọng lắm hay sao? Bớt tự cho mình đúng đi! Nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối trẫm chỉ coi ngươi như sủng vật mà thôi, một thứ đồ chơi sau này có thể ném đi, có thể đem tặng!"
Tự tôn của Sở Mộ Hiên một khắc này hoàn toàn sụp đổ, hóa ra Tư Đồ Thanh Lăng chưa từng yêu hắn, trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng, địa vị quan trọng nhất vẫn là vị ca ca đã qua đời kia, mà chính mình, chỉ là một thứ đồ chơi có thể tùy thời vứt bỏ.
|