Cổ Mộ Có Một Ổ Xà
|
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 106 Ngày lại khôi phục như dĩ vãng… Hỗn ăn chờ chết. Mỗi ngày Ngân Tiểu Tiểu trợn mắt tỉnh dậy, chuyện đầu tiên phải làm đó là ăn cơm, nói đến đây trong lòng Ngân Tiểu Tiểu thực phẫn hận, sao sức ăn lại trở nên lớn như vậy chứ? Trước kia là hai ba ngày ăn một bữa chính, trong lúc đó sẽ dùng chút mật a trứng chim a linh tinh, nhưng bây giờ mỗi ngày đều phải ăn ít nhất một bữa chính, chưa tính ăn vặt đâu! Ngân Tiểu Tiểu thật ưu thương, ngẩng cao đầu không đành lòng nhìn thẳng dáng người mình hiện giờ, Ngân Tiểu Tiểu không phải không muốn giảm béo, muốn vận động nhưng mẹ nó! Bây giờ bò hai phút đã mệt chết đi được! Vận động không được, vậy thì ăn uống điều độ, nhưng dù Ngân Tiểu Tiểu có giảm bớt vận động để tiết kiệm thể lực đến mức nào thì chỉ cần nhịn ăn một chút liền đói đến khó chịu, không được, vẫn phải ăn! Ngân Tiểu Tiểu ưu sầu, Mặc Lão Đại vừa vui vẻ cũng vừa ưu sầu. Vui vẻ là vì Tiểu Bạch Si biến thành như vậy, ai còn có thể cần n! Chắc chắn sẽ không có xà nào dám ngấp nghé Tiểu Bạch Si nữa, nghĩ thầm, lúc trước mình và Tiểu Bạch Si cử hành nghi thức bầu bạn, mình còn nhìn thấy xà gọi là Lam Nhất Nhất kia! Ưu sầu là vì Tiểu Bạch Si cứ tiếp tục béo như vậy, sau này mình vác không nổi thì làm sao bây giờ? Khụ khụ, được rồi, xem ra thần kinh hai xà này thật sự là rất… Ngày hôm đó, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất có tinh thần, vì thế bò tới cổ mộ tìm Cơ Khang, hơn nữa kiên quyết từ chối đề nghị cõng mình của Mặc Lão Đại. Cơ Khang vừa thấy Ngân Tiểu Tiểu thì biểu cảm là như vậy: (⊙o⊙)? “Ta nói Tiểu Tiểu à, mới bao lâu không thấy, sao ngươi lại béo thành như vậy?” Cơ Khang vừa nói vừa ngồi xổm xuống chọc chọc thân mình mập mạp của Ngân Tiểu Tiểu: “Í? Còn cứng rắn ?” Ngân Tiểu Tiểu lấy cái đuôi quất tay Cơ Khang một cái: “Hừ! Không cho phép động vào ta!” Cơ Khang cũng không để ý, với chút lực của Ngân Tiểu Tiểu thì không có đạo lý nào Cơ Khang sẽ cảm thấy đau, nhưng càng nhìn Ngân Tiểu Tiểu lại càng thấy kỳ quái. Ngân Tiểu Tiểu thực sự tức giận, Cơ Khang là một người xấu! Dám nói mình mập! Thật không có thể nhẫn được nữa, vì thế Ngân Tiểu Tiểu vung cái đuôi lên bò lại bên người Mặc Lão Đại. Ánh mắt nghi hoặc của Cơ Khang luôn luôn theo đuôi Ngân Tiểu Tiểu, linh quang chợt lóe, hình như nhớ ra điều gì đó. Hình như… Lúc chúng độc xà mang thai đều giống như Ngân Tiểu Tiểu? Nhưng mình nhớ rõ Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu mới kết thành bầu bạn chưa lâu, làm sao có thể mang thai nhanh như vậy? Nhưng Cơ Khang vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: “Tiểu Tiểu, có phải ngươi có rồi không?” “Có? có cái gì?” Ngân Tiểu Tiểu đã bò đến bên người Mặc Lão Đại, vẻ mặt mờ mịt, nghe không hiểu ý của Cơ Khang, không chỉ Ngân Tiểu Tiểu, ngay cả Mặc Lão Đại cũng không biết có ý gì. Được rồi, Ngân Tiểu Tiểu hàng này cho tới bây giờ thật sự không nghĩ đến phương diện kia, mà Mặc Lão Đại lại vì thời gian kết thành bạn lữ quá ngắn mà xem nhẹ khả năng này. Cơ Khang: “…” Cơ Khang phỉ nhổ trong lòng, trời ạ, hai xà này, rốt cuộc ngu xuẩn bao nhiêu hay là có bao nhiêu ngu xuẩn! Cơ Khang liếc mắt: “Ý ta là, Tiểu Tiểu mang thai!” Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đều hóa đá . Cơ Khang và Cơ Chiêu yên lặng nhìn chằm chằm hai xà trong chốc lát, kết quả hai xà còn chưa tỉnh lại từ chế độ hóa đá. Cơ Chiêu không kiên nhẫn, cứng rắn lôi kéo Cơ Khang trở về cổ mộ, vừa chạy vừa nhìn về phía bụng Ngân Tiểu Tiểu, ánh mắt vô cùng hâm mộ ghen tị hận. Một cơn gió thổi qua, Mặc Lão Đại bị thổi tỉnh. Mặc Lão Đại bò chậm rì rì đến đối diện Ngân Tiểu Tiểu, dừng ở… bụng Ngân Tiểu Tiểu, yên lặng nhớ lại tri thức ít đến đáng thương về mang thai mà mình biết. Ừm, gần đây Tiểu Bạch Si mập rất nhiều, thích ngủ, ăn thiệt nhiều, đi một chút liền mệt đến thở dốc… Mặc Lão Đại bò đến bên cạnh bụng Ngân Tiểu Tiểu, dùng cái đỉnh đuôi chọc chọc bụng Ngân Tiểu Tiểu, ừ, thật đúng là cứng rắn, mình còn tưởng là do ăn nhiều đồ quá. Nói như vậy, mình và Tiểu Bạch Si sắp có xà cục cưng rồi sao? Thật lâu sau, Mặc Lão Đại rốt cuộc cũng hiểu rõ hàm ý những lời này, thần sắc dần dần trở thành không thể tưởng tượng nổi. Mình và Tiểu Bạch Si kết thành bầu bạn mới được bao lâu! Chỉ mấy tháng, còn chưa tới một năm! Tiểu Bạch Si dĩ nhiên đã có xà cục cưng? Trời ạ, đây là độc xà có cục cưng sớm nhất trong lịch sử! Mặc Lão Đại ở bên này suy nghĩ miên man, Ngân Tiểu Tiểu bên kia còn không triệt để hồi hồn, rõ ràng từng chữ Cơ Khang nói ra Ngân Tiểu Tiểu đều nghe rõ, nhưng hợp lại với nhau thì Ngân Tiểu Tiểu lại không hiểu có ý gì? Có? Mang thai? Mẹ nó! Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu! Ngân Tiểu Tiểu biết độc xà nơi này sẽ đẻ trứng, cũng biết hùng độc xà cũng có thể đẻ trứng, biết chắc sau này mình nên vì Mặc Lão Đại mà đẻ trứng, nhưng điều này không có nghĩa là muốn vừa kết hôn không bao lâu đã có hài tử được chứ! Có thì cũng phải cho mình một chút thời gian chuẩn bị chứ a uy! Huống chi… Mặc Lão Đại tên đại lừa gạt này! Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ Mặc Lão Đại từng nói với mình, chúng độc xà sinh sản rất khó khăn, thật không dễ dàng có được xà cục cưng, còn phải nỗ lực mười mấy năm thậm chí vài thập niên mới có thể sinh trứng! Kết quả mình và Mặc Lão Đại ở cùng một chỗ chưa tới một năm đã mang thai xà cục cưng! trong lòng Ngân Tiểu Tiểu căm giận vô cùng, Mặc Lão Đại là đồ đại lừa gạt! Nghĩ đến đây Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn hồi hồn, chuyện đầu tiên là hung hăng nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại, sau đó xông lên trước cắn một phát, còn hô lớn: “Mặc Lão Đại! ngươi là đồ đại lừa gạt! Đại lừa gạt!” Ngày thường Mặc Lão Đại đã vô cùng cưng chìu Ngân Tiểu Tiểu, càng đừng nói bây giờ Ngân Tiểu Tiểu có khả năng thật lớn là đã mang thai. Mặc Lão Đại càng không thể gầm rú với Ngân Tiểu Tiểu, cũng chỉ có thể chịu đựng Ngân Tiểu Tiểu cố tình gây sự với mình. Mặc Lão Đại cảm thấy vô cùng oan uổng, mình thì thế nào? Tại sao lại thành đại lừa gạt rồi? Cắn nửa ngày cào nửa ngày Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy chẳng thú vị gì, mình vốn không thể tạo bất cứ tổn thương nào cho Mặc Lão Đại được chứ! Vì thế ngoan ngoan nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại trong chốc lát, tức giận khó bình bò lên lưng Mặc Lão Đại: “Về nhà!” Này, ta nói Ngân Tiểu Tiểu, ngươi có thể khí khái một chút hay không! Rõ ràng đang giận Mặc Lão Đại lại còn đúng lý hợp tình bò lên lưng Mặc Lão Đại. Về tới sơn động, Ngân Tiểu Tiểu bò khỏi người Mặc Lão Đại, còn Mặc Lão Đại thì run sợ trong lòng chú ý đến từng động tác của Ngân Tiểu Tiểu, sợ có điều gì sơ xuất, Ngân Tiểu Tiểu bò đến trước mặt Mặc Lão Đại, hung tợn nói: “Mặc Lão Đại, ngươi thành thật khai báo cho ta!” Mặc Lão Đại sững sờ: “Khai báo cái gì?” Ngân Tiểu Tiểu nghe Mặc Lão Đại nói như thế càng thêm phẫn nộ, tức giận thiếu chút nữa xỉu, Mặc Lão Đại vội vàng nói: “Tiểu Tiểu, ngươi đừng tức giận mà, ngươi đã mang thai, nếu thường xuyên tức giận thì không tốt cho thân thể đâu.” Ngân Tiểu Tiểu gầm lên giận dữ: “Đừng nói chuyện này! Ta hỏi ngươi, vì sao ta lại mang thai!” Mặc Lão Đại “A” một tiếng, do dự một chút, nói : “Có thể là vì ta rất dũng mãnh cho nên…” “Bây giờ ta không hỏi ngươi có dũng mãnh hay không!” Ngân Tiểu Tiểu mở trừng hai mắt, da mặt Mặc Lão Đại thật sự quá dầy rồi, còn nói dũng mãnh cái gì, “Rõ ràng ngươi nói độc xà bộ tộc sinh sản rất khó, nhưng vì sao ta lại mang thai sớm như vậy? Ngươi nói, có phải ngươi gạt ta hay không!” Mặc Lão Đại thật đúng là oan uổng, mang thai sớm hay muộn đâu phải do mình quyết định, Tiểu Bạch Si mang thai sớm như vậy mình cũng đâu có biện pháp nào? Ngân Tiểu Tiểu tức ngất đầu hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ tới chuyện Hắc A Ban và Lục Tiểu Hoàng, mặc dù Ngân Tiểu Tiểu ít tiếp xúc với độc xà nhưng vẫn có một ví dụ Hắc A Ban và Lục Tiểu Hoàng mất mười mấy hai mươi năm gian nan lắm mới mang thai xà cục cưng, nhưng bây giờ Ngân Tiểu Tiểu lại cảm thấy là do Mặc Lão Đại lừa mình, đương nhiên cũng cứ vậy mà quên bọn Hắc A Ban. “Ta không lừa ngươi.” Mặc Lão Đại vô cùng vô tội, “Các xà khác quả thật đều như vậy, nhưng không có nghĩa không có trường hợp đặc biệt.” “Vậy ý của ngươi là, ta là trường hợp đặc biệt sao?” Mặt Mặc Lão Đại không đổi sắc, gật đầu: “Đúng vậy, ngươi là trường hợp đặc biệt!” Ngữ khí vô cùng khẳng định. Ừ, Mặc Lão Đại gật gật đầu ở trong lòng, rất hài lòng câu trả lời của mình, ngươi xem, độc xà bộ tộc chỉ có một mình Tiểu Bạch Si là mang thai sớm như vậy, đây không phải trường hợp đặc biệt thì là gì! Nghe Mặc Lão Đại nói như vậy, Ngân Tiểu Tiểu lại tin một chút. Đương nhiên không phải bị câu nói của Mặc Lão Đại thuyết phục, đừng quên linh hồn của Ngân Tiểu Tiểu là một nhân loại, lại không có trí nhớ truyền thừa, có thể cũng vì vậy mà mình mới có thể dễ dàng có hài tử? Ngân Tiểu Tiểu càng nghĩ lại càng thấy đúng, Ngân Tiểu Tiểu có chút chột dạ, chuyện kiếp trước mình là nhân loại đương nhiên không thể nói cho Mặc Lão Đại, nhưng Mặc Lão Đại lại biết mình không có trí nhớ truyền thừa… Trầm tư một lát Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên ra vẻ tỉnh ngộ: “Hắc Thán, ta đã biết! Ngươi nói, có phải là vì ta không có trí nhớ truyền thừa hay không?” Mặc Lão Đại vội vàng gật đầu: “Ừ, ta cũng nghĩ như thế!” Dù sao bây giờ Ngân Tiểu Tiểu nói cái gì thì cái đó đúng, việc duy nhất Mặc Lão Đại cần làm là vô điều kiện đồng ý lời Ngân Tiểu Tiểu nói. Ngân Tiểu Tiểu an tâm : “Được rồi, đó là ta hiểu lầm ngươi.” trên mặt Ngân Tiểu Tiểu lại treo nụ cười một lần nữa, ngượng ngùng bò tới bên người Mặc Lão Đại, hôn Mặc Lão Đại một cái. Mặt Mặc Lão Đại không chút thay đổi như trước, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, tốt lắm tốt lắm, Tiểu Bạch Si sẽ không tìm mình phiền toái. “Hắc Thán, ta đói bụng!” Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nói, biểu cảm hào phóng, ngữ khí đương nhiên. “Ta lập tức đi tìm con mồi!” Biết được Ngân Tiểu Tiểu mang thai, đương nhiên Mặc Lão Đại càng sủng nịch Tiểu Bạch Si vô điều kiện, đói bụng? Không thành vấn đề, đi tìm đồ ăn cho ngươi! Khát? Không thành vấn đề, ta cõng ngươi ra bờ sông uống nước! Mệt nhọc? Không thành vấn đề, mặt trời bên ngoài đang xuống núi, thích hợp vừa ngủ vừa phơi nắng! Biết được mình mang thai còn cãi nhau ầm ĩ với Mặc Lão Đại một trận, Ngân Tiểu Tiểu tiếp nhận sự thật là mình đã có trứng rắn rồi, hơn nữa còn thanh thản hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, từ bây giờ bắt đầu, Ngân Tiểu Tiểu rốt cuộc không cần lo lắng dáng người của mình nữa! Chuyện Ngân Tiểu Tiểu mang thai không giấu diếm được bao lâu. Lúc Mặc Đại Nhất tới báo cáo cho Mặc Lão Đại thì Mặc Đại Nhất đã biết chuyện Ngân Tiểu Tiểu hoài thai. Đến bây giờ Ngân Tiểu Tiểu nghĩ tới biểu cảm đơ như khúc gỗ của Mặc Đại Nhất lúc ấy còn muốn cười. Mặc Đại Nhất trở lại nơi Mặc xà tụ cư, chuyện Ngân Tiểu Tiểu mang thai lập tức truyền khắp Mặc xà bộ tộc, dần dần, không chỉ Mặc xà bộ tộc, những độc xà bình thường khác cũng đều biết chuyện tộc phu mang thai! Lúc ban đầu kinh ngạc, sau đó mỗi một độc xà đều vô cùng vui vẻ. Tộc phu và tộc trưởng kết thành bầu bạn không lâu, tộc phu dĩ nhiên đã có trứng rắn, đây thật sự là một tin vui ngất trời!
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 107 Đại đa số độc xà đều thật vui mừng và chúc phúc khi biết tin Ngân Tiểu Tiểu mang thai, trong lòng đều nghĩ tộc phu mang thai sớm như vậy có phải đã đánh vỡ quy luật khó sinh sản của độc xà bộ tộc hay không, từ nay về sau mọi người sinh xà cục cưng có phải sẽ không phải khó khăn như trước nữa hay không? Khụ khụ, vấn đề này lại nói sau, nhưng chỉ nghĩ đã thấy rất không có khả năng thành sự thật. Chuyện hầu như toàn tộc xà đều biết, không có đạo lý nào Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa lại không biết. Dù sao cũng là hài tử đầu tiên sinh xà cục cưng, đã ba mươi năm dưỡng dục con của mình, Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch đều muốn đến thăm Ngân Tiểu Tiểu. Nhưng đợi Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch muốn đi tìm Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại thì đột nhiên phát hiện một vấn đề, ta nói, chúng nó hình như không biết Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đang ở nơi nào! Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa biết Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại không ở nơi Mặc xà tụ cư, điều này là Ngân Tiểu Tiểu đề cập với chúng nó, như vậy chúng nó đang ở nơi nào ? Nhưng rất nhanh, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng nhớ tới một con rắn, con rắn này nhất định sẽ biết Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đang ở nơi nào. Con rắn này đúng là Mặc Đại Nhất. lúc trước Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Đại Nhất cùng đi xem sinh vật kỳ quái, chẳng phải đã gặp Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa sao! Mặc Đại Nhất ở chỗ nào thì Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đều biết, bởi vì chúng có nghe chuyện Mặc Đại Nhất thay thế Mặc Lão Đại xử lý công việc, bởi vậy Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa quyết định đi đến chỗ Mặc xà tụ cư tìm Mặc Đại Nhất . Nếu là trước kia, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nhất định sẽ không đến nơi Mặc xà tụ cư, cho dù bầu bạn của Ngân Tiểu Tiểu là một Mặc xà, cho dù Mặc xà này là tộc trưởng độc xà bộ tộc, nhưng mệnh lệnh trước đó không lâu Mặc Lão Đại truyền đạt vẫn là nổi lên tác dụng rất lớn. Tư tưởng của chúng độc xà không thể dùng ý tưởng của nhân loại để suy xét. Đối với chúng độc xà mà nói, tư tưởng kẻ mạnh làm vua là điều không thể thay đổi. Chúng nó kính sợ và phục tùng người mạnh nhất, cũng chính là Mặc Lão Đại hiện giờ. Bình thường chúng độc xà vui vẻ vân theo mệnh lệnh của Mặc Lão Đại, cuộc sống của bọn nó đại đa số tình huống sẽ không có gì liên quan đến chúng Mặc xà, dù sao Mặc xà vẫn nguyện ý ở lại nơi Mặc xà tụ cư, nếu không thì cũng tụ cư chung quanh, bình thường chúng độc xà không có chuyện gì sẽ không đến nơi đó. Còn chúng Mặc xà không phải không có bất mãn, nhưng bạo lực trấn áp vẫn hữu dụng, hơn nữa, chúng Mặc xà cũng không ăn no rửng mở muốn đi khiêu khích độc xà bình thường, loại Mặc xà này vẫn là số rất ít. Nhưng chuyện này còn có tác dụng khác. Có Mặc xà và độc xà bình thường mến nhau liền quả quyết trở thành bầu bạn. Một bộ phận lớn ban đầu tình chàng ý thiếp, đợi lúc Mặc Lão Đại vừa ban bố mệnh lệnh liền từ tối chuyển thành sáng khẩn cấp ở cùng nhau. Còn lại một phần nhỏ, ừm, thật ra là gặp xem thuận mắt liền tiến đến gì đó, ngay sau đó đãi ngộ của chúng Hắc Xà cũng tốt hơn không ít. Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi tìm Mặc Đại Nhất thì Mặc Đại Nhất vừa khéo đang ở nơi Mặc xà tụ cư. Mặc Đại Nhất nghe Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nói, đương nhiên là không nói hai lời liền mang Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi. Nhưng trước khi Mặc Đại Nhất dẫn Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đến đã có một đôi xà bầu bạn đến chỗ Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu trước rồi. Mẹ Mặc nhìn chằm chằm bụng Ngân Tiểu Tiểu hồi lâu, sau đó nói: “Nhìn có vẻ đã được một thời gian.” Ngân Tiểu Tiểu cười ngây ngô hai tiếng: “Đúng vậy, đã được một thời gian rồi sao. A, ha ha.” Cha Mặc ở bên cạnh nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại nửa ngày, sau đó hơi có chút nghiến răng nghiến lợi: “Lão Đại, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi đã làm với Tiểu Tiểu trước khi kết thành bầu bạn rồi không?” Ngân Tiểu Tiểu: “…” Mặc Lão Đại: “Cha ngươi nói cái gì vậy! Ngày ta và Tiểu Tiểu kết thành bạn lữ là ngày Tiểu Tiểu vừa mới trưởng thành được chứ! Ta làm sao có thể động vào Tiểu Tiểu trước khi nó trưởng thành!” Ở trong lịch sử độc xà bộ tộc từng có xà vị thành niên tương thân tương ái, nhưng làm toàn bộ xà sợ hãi là, những độc xà xảy ra quan hệ cùng bầu bạn trước khi trưởng thành đều chưa từng sinh hạ trứng trong khi sinh thời, không có một xà nào ngoại lệ, dần dà, chúng độc xà tuy không biết vì sao lại xuất hiện tình huống này, nhưng cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Cha Mặc nghe xong Mặc Lão Đại nói liền quay đi thì thào: “Sao lại như thế! Nói vậy thì ở cùng một chỗ còn chưa tới một năm, mang thai quá nhanh đi! ? Không nên!” Được rồi, mặc kệ chuyện này khiến xà không thể tin được đến cỡ nào, nhưng lúc nhìn thấy bụng của Ngân Tiểu Tiểu rồi, cha Mặc mẹ Mặc đã biết chuyện này nhất định là sự thật! Cha Mặc mẹ Mặc dù sao cũng đã có ba hài tử, vẫn biết lúc mang thai có dấu hiệu gì. “Nhìn có vẻ còn vài tháng nữa thì sinh rồi? Sao giờ ngươi mới thông tri?” mẹ Mặc hỏi, nhìn bụng Ngân Tiểu Tiểu cũng biết đã có một thời gian . Mặc Lão Đại: “Khụ khụ, cái đó…” Ngân Tiểu Tiểu cướp lời: “Ta và Hắc Thán không phải là sợ nhầm sao, cho nên phải đợi đến lúc xác định. Hắc Thán nó không chịu để ta lại một mình mà Mặc Đại Nhất thì phải một thời gian sau mới đến, tha a tha liền kéo dài tới bây giờ mới nói.” Mẹ Mặc gật gật đầu, tỉnh ngộ. “Hay là trở về nơi tụ cư đi.” cha Mặc mở miệng nói, “Nơi này chỉ có hai xà các ngươi, có chuyện gì thì thật sự không có phương tiện, trở lại nơi Mặc xà tụ cư thì tốt hơn, như vậy cả nhà cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” “À, cái đó…” Ngân Tiểu Tiểu dừng một chút, “Hay là thôi đi, chẳng phải còn vài tháng nữa là sinh rồi sao, ta không muốn đi xa, đỡ phải đi đến nửa đường thì khó chịu.” Cha Mặc và mẹ Mặc liếc nhau một cái, cũng không cưỡng cầu. Dù tới bây giờ, nói cha Mặc mẹ Mặc thực thích Ngân Tiểu Tiểu thì đó là hẳn không phải sự thật, nhưng cũng đã không chán ghét như trước khi, chúng nó đã thử nhận Ngân Tiểu Tiểu. Hơn nữa… cha Mặc mẹ Mặc dời tầm mắt xuống bụng Ngân Tiểu Tiểu, nói như thế nào cũng là hài tử của Mặc Lão Đại, không biết sinh ra sẽ giống ai. “Vậy, chúng ta trở về đây.” mẹ Mặc mở miệng. “Không vội không vội.” Ngân Tiểu Tiểu vội nói, “Cái đó, các ngươi vừa đến, không bằng lưu lại ở vài ngày đã.” Nói như thế nào thì cha Mặc mẹ Mặc cũng là “cha chồng mẹ chồng” của Ngân Tiểu Tiểu, cho dù không thích, cũng không có đạo lý để cha chồng mẹ chồng đến chưa được một lát đã bước đi, điều này Ngân Tiểu Tiểu vẫn hiểu được. Mẹ Mặc cười nói: “Không cần không cần, ta và cha Lão Đại chỉ đến xem thôi.” Nói xong nhìn Mặc Lão Đại, “Chúng ta ở chỗ này, ngươi và Lão Đại sẽ không tự tại, vẫn nên đi thì tốt hơn.” Ngân Tiểu Tiểu cười cười, không nói chuyện . Mặc Lão Đại ở bên cạnh nhìn Ngân Tiểu Tiểu, nói: “Mẹ, cha, nếu Tiểu Tiểu mang thai, chỉ sợ ta và Tiểu Tiểu không thể có mặt ở nghi thức bầu bạn của lão Tam.” Cha Mặc mẹ Mặc sửng sốt, giờ mới nhớ tới còn có chuyện như vậy, vội nói: “Không có việc gì không có việc gì, không đi thì không đi, thân mình Tiểu Tiểu quan trọng hơn, lão Tam bên kia ta sẽ nói.” Mặc Lão Đại gật gật đầu ý bảo đã biết. Mẹ Mặc cùng cha Mặc không nói gì nữa, tạm biệt Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu xong liền đi. Ngân Tiểu Tiểu ngốc ngốc nhìn bóng dáng hai xà biến mất không thấy nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác có chút chần chờ nói với Mặc Lão Đại: “Ta nói, thái độ của ba mẹ ngươi đối với ta sao lại thay đổi lớn như vậy?.” Mặc Lão Đại nhân cơ hội hôn lên trán Ngân Tiểu Tiểu, mới nói: “Đúng thế. Nói thế nào trong bụng ngươi cũng có hài tử của ta, chúng nó còn làm được gì? Đương nhiên chỉ có thể tiếp nhận.” Ngân Tiểu Tiểu cắn miệng Mặc Lão Đại: “Nào có như ngươi nói, ta cảm thấy ba mẹ ngươi…” Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nghĩ nghĩ phải nói như thế nào, “Vẫn thực để ý ngươi đi, lúc trước hai chúng ta cử hành nghi thức bầu bạn không phải chúng nó cũng tới sao? Có lẽ đã sớm giải hòa với ngươi cũng không chừng, nhưng vẫn luôn tìm không được cơ hội.” Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi, bĩu môi, cái gì cũng không nói. “Ta nói…” Ngân Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn mình bụng, “Chúng ta có mấy người, hài tử?” Mặc Lão Đại theo tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu nhìn xuống, lắc đầu nói: “Không biết, phải đợi đến khi sinh ra mới biết được. Vỏ trứng mặc dù cứng rắn, nhưng vì bảo hộ trứng, bụng người mang thai sẽ vì phòng hộ mà trở nên cứng rắn, cho nên không sờ được có bao nhiêu hài tử.” Nghĩ nghĩ, lại nói, “Ừm, chắc hẳn chỉ có ba bốn cái, dù sao độc xà có năng lực càng cường đại thì sinh sản càng khó khăn, tuy rằng ngươi không phải Mặc xà, nhưng ta là người mạnh nhất độc xà bộ tộc, chắc sẽ không có quá nhiều hài tử.” Ngân Tiểu Tiểu trộm nhẹ nhàng thở ra, trứng ít thì tốt, nhiều hài tử cũng phiền toái. Ta nói, Ngân Tiểu Tiểu ngươi ngay cả đi cũng không nguyện ý đi, thức ăn cũng đều do Mặc Lão Đại đi tìm, rốt cuộc có tư cách gì nói nhiều hài tử thì phiền toái a uy! Ngân Tiểu Tiểu lại nói: “Vậy, Hắc Thán, ngươi hi vọng có mấy hài tử?” Mặc Lão Đại: “Điều đó không quan trọng.” ừm, Mặc Lão Đại Chân cảm thấy không sao cả, chỉ cần chúng nó nhanh chóng đi ra nhanh chóng lớn lên là được, lúc đó mình và Tiểu Bạch Si đã không cần sầu lo mà sống trong thế giới hai người! Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, trong lòng âm thầm nói nếu Hắc Thán đã nói không quan trọng thì ít một chút đi! Sinh một hai quả là được rồi. Này! Ta nói nha Ngân Tiểu Tiểu, tự ngươi nhìn kỹ bụng của ngươi đi, nhìn thế nào cũng không thể chỉ có một hai quả trứng được chứ! Hai xà đang nói thì nghe thấy bụng Ngân Tiểu Tiểu lại phát ra tiếng rột rột. Mặt Ngân Tiểu Tiểu hơi đỏ: “A, ha ha, Hắc Thán, hình như ta lại đói bụng.” Mặc Lão Đại yên lặng nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, mình nhớ rõ sáng hôm nay Tiểu Bạch Si đã ăn hai con thỏ và hai quả trứng chim nướng… Quên đi, vẫn đi săn đi. Ngân Tiểu Tiểu quay về phía bóng lưng đi xa của Mặc Lão Đại, hô lớn: “Hắc Thán, ta muốn ăn ếch! Không cần nhiều, bảy tám con là đủ rồi!” Bóng lưng Mặc Lão Đại dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Ngân Tiểu Tiểu tâm tình tốt hát ca bò tới mảnh đất trống trước sơn động. Từ lúc mang thai lúc Ngân Tiểu Tiểu liền vô cùng thích phơi nắng! Hơn nữa còn là loại ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa! Trước đó Ngân Tiểu Tiểu chịu không được, chỉ có thể phơi nắng vào lúc chiều tà hoặc sáng sớm, bây giờ thì càng nóng càng tốt. Ngân Tiểu Tiểu lười biếng lăn trên mặt đất, tỏ vẻ có thể thoải mái phơi nắng thật tốt đẹp biết bao, xem ra mang thai còn có tác dụng thay đổi thể chất! Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua thân mình Ngân Tiểu Tiểu, ánh mặt trời ấm áp thoải mái chiếu lên người Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu mơ mơ màng màng, ừm, trong chốc lát Mặc Lão Đại trở về phải nói Mặc Lão Đại cùng phơi nắng với mình, Mặc Lão Đại đen như vậy, hiệu quả hút nhiệt rất tốt, thân mình cũng rất ấm áp… Ngân Tiểu Tiểu sắp ngủ chợt nghe được thanh âm quen thuộc đang gọi tên mình: “Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu…”
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 108 Tiếng kêu này đánh thức Ngân Tiểu Tiểu từ trong mơ hồ tỉnh lại, tập trung nhìn, không ngờ Mặc Đại Nhất mang theo Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đến đây. “Ba? Cha? Sao các ngươi lại tới đây?” Ngân Tiểu Tiểu hưng phấn, lăn lộn một cái liền đứng nửa người trên lên, cực kỳ hứng thú đi lại bên này. Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy không có gì, ai ngờ động tác này lại làm Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch hoảng sợ, Tiểu Tiểu sắp làm phụ thân sao còn hấp ta hấp tấp như vậy. Nhưng thấy hưng phấn nhiệt tình trên mặt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa lại không có gì mất hứng. “Nghe xà nói ngươi có, chúng ta đương nhiên phải lại đây nhìn xem.” Hoa Tiểu Hoa vừa nói vừa thân mật cọ xát thân mình Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu cười đến sáng lạn, vô cùng kiêu ngạo tự hào ưỡn bụng lên: “Cha, ngươi xem, ta sắp sinh đó!” Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch, còn có Mặc Đại Nhất đều cẩn thận nhìn bụng Ngân Tiểu Tiểu. Hoa Tiểu Hoa tiếp tục nói: “Ừ, đúng vậy, thật ra Mặc Lão Đại nuôi ngươi rất khá!” Hoa Tiểu Hoa biết năng lực sinh đẻ của Mặc xà, tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu là ngân xà nhưng vẫn không chịu nổi Mặc Lão Đại cường đại! Đoán chừng trứng trong bụng không được bao nhiêu, như thế, bây giờ có thể béo đến vậy… ừm, xem ra dinh dưỡng rất không tồi. Ngân Tiểu Tiểu không nghe ra ẩn ý trong lời Hoa Tiểu Hoa, còn tưởng rằng Hoa Tiểu Hoa thổi phồng nó, liền tranh thủ cố gắng ưỡn bụng rất cao: “Đó là điều đương nhiên ! Hắc Thán làm sao có thể khắt khe, khe khắt ta!” Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch cùng Mặc Đại Nhất: “…” “Hửm?” Mặc Lão Đại từ bụi cỏ chui ra thấy được ba xà Ngân Đại Bạch, vốn nghi ngờ nhưng sau đó liền hiểu rõ, “Là đến thăm Tiểu Tiểu à.” Ngân Đại Bạch vừa gật đầu vừa trầm giọng nói: “Đúng vậy, Tiểu Tiểu nhỏ như thế đã có hài tử, ta và Tiểu Hoa lo lắng cho nên đi tìm Mặc Đại Nhất, để nó mang chúng ta đi.” Mặc Lão Đại gật gật đầu, ném ếch vừa mới mang về lên mặt đất, đi chuẩn bị nhóm lửa. Đối với Mặc Lão Đại lãnh đạm, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng không để ý. Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Lão Đại, nếu Tiểu Tiểu không ở cùng một chỗ với Mặc Lão Đại thì chắc hẳn Mặc Lão Đại liếc chúng nó một cái đã là bố thí. Mặc Đại Nhất không ở lâu, dẫn Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đến nơi, tiếp tục thấp giọng nói vài câu với Mặc Lão Đại liền suốt đêm chạy về nơi Mặc xà tụ cư. Mặc Lão Đại ở bên kia nướng ếch thay Ngân Tiểu Tiểu, Hoa Tiểu Hoa liền liên tiếp đảo quanh Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Đại Bạch thì lẳng lặng đứng nhìn. Dù sao Hoa Tiểu Hoa cũng đã từng mang thai, lại không lâu lắm, rốt cuộc vẫn có thể trợ giúp Ngân Tiểu Tiểu một ít, vì thế Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch quyết định ở lại. Ngân Tiểu Tiểu rất vui vẻ, dù sao bây giờ trừ bỏ Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu vẫn hi vọng có xà có thể luôn luôn bồi bên cạnh mình. Bởi vì có hơn hai xà, mà trong hai xà này còn có Hoa Tiểu Hoa, vậy nên trong sơn động lập tức trở nên náo nhiệt, Mặc Lão Đại nhìn ra Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ, bỗng nhiên ý thức được, tuy rằng nó hy vọng có thể luôn luôn sinh hoạt chung với Ngân Tiểu Tiểu, không có xà nào tới quấy rầy, nhưng nếu chỉ có hai chúng nó thì Ngân Tiểu Tiểu nhất định sẽ thực cô đơn. Tính tình Tiểu Bạch Si trẻ con như vậy, làm sao có thể luôn luôn trải qua cuộc sống ăn no ngủ đủ rồi lại ăn? Nhưng đợi lúc bọn nhỏ sinh hạ, Tiểu Bạch Si sẽ không cô đơn như vậy nữa. Mặc Lão Đại yên lặng nhìn Ngân Tiểu Tiểu đang hưng trí bừng bừng nói chuyện cùng Hoa Tiểu Hoa, đợi chúng nó rời khỏi bọn nhỏ, mình liền mang Tiểu Bạch Si đến cổ mộ, đi xuống vực, còn có thể đi đến chỗ hai nhân loại đó… Trải qua Hoa Tiểu Hoa phỏng đoán, Ngân Tiểu Tiểu còn khoảng một tháng nữa sẽ sinh trứng rắn, khi đó chỉ cần Ngân Tiểu Tiểu hoặc Mặc Lão Đại vòng trứng ở trong lòng phơi nắng thì tốt rồi, khi đó Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch cũng có thể yên tâm rời khỏi. Ngày trôi qua trong sự chờ đợi của bốn cái, nhưng mà một tháng trôi qua —— “Cha, không phải ngươi nói một tháng sau sẽ sinh trứng sao?” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu ai oán nhìn Hoa Tiểu Hoa, đã hơn một tháng rồi, mình lại càng thêm… Đầy đặn, còn không có cảm giác gì khác được không! “Khụ khụ, cái đó…” Hoa Tiểu Hoa xấu hổ cười cười, “Cái này, cũng có thể là muộn một thời gian, ừ… Nửa tháng! Nhiều nhất là nửa tháng nữa, ngươi nhất định sẽ sinh trứng !” Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Hoa Tiểu Hoa, Ngân Tiểu Tiểu lựa chọn tin tưởng, được rồi, không phải là nửa tháng à, đã mang thai bốn tháng rồi, còn không đợi được nửa tháng sao! Hơn nữa, nhân loại mang thai cần chín tháng đó, mình chỉ mang thai một nửa thời gian thì có gì để oán hận ! Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch đứng ở bên không nói chuyện, người đã và đang mang thai càng có quyền lên tiếng không phải sao. Lại qua nửa tháng… “Cha, nửa tháng .” Ngân Tiểu Tiểu căm giận nói. Hoa Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn đỉnh sơn động: “Chật, tiếp tục nửa tháng, nhất định!” Ngân Tiểu Tiểu bán tín bán nghi. Mặc Lão Đại đi vồ mồi, Ngân Đại Bạch đi ngủ. Thời gian trôi qua nửa tháng… “Cha! ! !” Hoa Tiểu Hoa nhìn chằm chằm bụng Ngân Tiểu Tiểu, đây là có chuyện gì? Đã năm cái nửa tháng, sao Tiểu Tiểu còn không sinh trứng? độc xà bình thường đều mang thai bốn tháng, ngẫu nhiên có ngoại lệ khoảng năm tháng gì đó, nhưng bụng Tiểu Tiểu đã nhiều hơn năm cái nửa tháng nhưng nhìn vẫn không có dấu hiệu đẻ nha. Lúc này Hoa Tiểu Hoa không dám nói “Đợi lát nữa, nửa tháng nhất định sinh” nữa, dù Ngân Tiểu Tiểu dùng ánh mắt ai oán nhìn mình như thế nào, Hoa Tiểu Hoa cũng không mở miệng. Khụ khụ, tại sao đã năm lần nửa tháng mà tất cả mọi người đều đợi trứng sinh ra chứ không lo lắng sợ hãi trứng bị hỏng? Thì ra thời gian độc xà mang thai, trứng rắn đã có liên hệ với người mang thai, nếu trứng xuất hiện vấn đề gì, người mang thai nhất định sẽ có phản ứng. Mà Ngân Tiểu Tiểu luôn luôn ăn no rồi ngủ ngủ đủ rồi ăn, hoàn toàn không có phản ứng dị thường, nói như thế, trứng sinh trưởng đều tốt, chỉ kém sinh ra. Kế hoạch chỉ ở lại một tháng của Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa luôn luôn không thực hiện được, giờ thì bốn xà lại tiếp tục sống cùng nhau. Sau giờ ngọ hôm nay, Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch đi bắt mồi, Ngân Tiểu Tiểu và Hoa Tiểu Hoa nằm ở trên đất trống trước sơn động phơi nắng. “Tiểu Tiểu, ngươi và Mặc Lão Đại đã đặt tên cho bọn nhỏ chưa?” Hoa Tiểu Hoa đột nhiên hỏi. Ngân Tiểu Tiểu mơ màng sắp ngủ bị vấn đề của Hoa Tiểu Hoa đánh thức: “Chưa đâu, phải chờ sinh trứng đã chứ.” “Điều này có gì phải lo!” Hoa Tiểu Hoa dựng người lên, thần sắc hơi có vẻ lo lắng, “Bây giờ đặt tên cũng không dễ, thường xuyên gặp phải xà trùng tên.” Ngân Tiểu Tiểu đã hoàn toàn thanh tỉnh, cũng dựng người đứng lên: “Cha, ngươi nói đúng!” Ngân Tiểu Tiểu tưởng tượng, đúng vậy, bản lĩnh đặt tên của chúng độc xà thật sự quá kém, không phải con số đứng hàng thứ thì là nhan sắc, thật sự là không có chút sáng kiến nào! Mình thân là một độc xà có trí nhớ của nhân loại kiếp trước, sao có thể đặt tên kiểu này cho con mình! ? Tình huống này phải kiên quyết ngăn cản! “Vậy, cha nói xem, nên đặt tên gì mới tốt?” Hoa Tiểu Hoa nghĩ nghĩ: “Ừ, đã nghĩ rồi, A Đại, A Nhị, A Tam, thế nào?” Ngân Tiểu Tiểu kiên quyết lắc đầu: “Không được! Không cần tên như vậy! Thật là rất bình thường !” “Vậy…” Hoa Tiểu Hoa lại nghĩ nghĩ, “Lấy tên như Lam Tam Tam thì sao? Nhất Nhất, Nhị Nhị, Tam Tam chẳng hạn, tên kiểu này rất ít, cũng rất dễ nghe!” Ngân Tiểu Tiểu lại bác bỏ: “Không cần!” Hoa Tiểu Hoa: “…” Ngân Tiểu Tiểu thật nhiều chuyện! “Nói gì vậy?” Thì ra là Ngân Đại Bạch đi săn đã trở lại, phía sau còn có Mặc Lão Đại đi theo. “Đang nghĩ tên cho các bảo bảo!” Ngân Tiểu Tiểu dẫn đầu trả lời. “Tên sao?” Mặc Lão Đại không cho là đúng, “Tùy tiện đặt là được, nào cần chú ý nhiều như vậy.” “Mặc! Lão! Đại!” Ngân Tiểu Tiểu tức giận , “Có phải ngươi không thích ta sinh xà cục cưng cho ngươi hay không!” Mặc Lão Đại sững sờ, nhanh chóng trả lời: “Không có, làm sao có thể, là ngươi nghĩ nhiều !” Ngân Tiểu Tiểu nặng nề “Hừ” một tiếng, ngẩng đầu lên không nhìn Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại liên tục dỗ dành liên tục khuyên bảo, sợ Ngân Tiểu Thiểu tức giận . Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch: “…” —— được rồi, dù sao đến cuối cùng, tên bọn nhỏ vẫn không được quyết định. Thời gian không ngừng trôi qua lúc Ngân Tiểu Tiểu ăn uống ngủ, mà Ngân Tiểu Tiểu mang thai, cũng đã chín tháng . Buổi tối, rạng sáng, mọi người đang ngủ say. Ngân Tiểu Tiểu vốn ngủ rất ngon, sau lại ngủ ngủ rồi muốn đi toilet . Ngân Tiểu Tiểu lật người lại, ừm, không muốn động. Năm phút sau, ừm, không muốn động. Tiếp qua mười phút, hừ… không động không được. Ngân Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng bắt đầu đi ra bên ngoài, kinh động Mặc Lão Đại đang ngủ. Mặc Lão Đại tỉnh lại không có mệt mỏi chút nào, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Tiểu?” “Muốn đi WC.” Mặc Lão Đại: “Ta và ngươi đi.” Ngân Tiểu Tiểu không từ chối. Vì thế Ngân Tiểu Tiểu đi phía trước, Mặc Lão Đại ở phía sau rời khỏi sơn động. Trên đường đi đi ngang Hoa Tiểu Hoa đang ngủ say như trước, còn Ngân Đại Bạch tỉnh dậy liếc chúng nó một cái lại tiếp tục ngủ. Bên ngoài trời không có quá nhiều mây, ánh trăng xuyên qua tầng mây thật dày, xuống tới mặt đất thì ánh sáng đã không còn lại mấy. Nhưng chỉ đi WC mà thôi, cũng không cần phải quá sáng… Ngân Tiểu Tiểu bò thật xa, chui vào một bụi cỏ rậm rạp, Mặc Lão Đại dừng bước ở nơi cách bụi cỏ kia bảy tám mét, không tiếp tục theo sau. Nếu Ngân Tiểu Tiểu có mí mắt, nói vậy bây giờ mí mắt vẫn nhắm chứ không mở, hoàn toàn là nhắm mắt lại không cần để buồn ngủ chạy đi, như vậy trong chốc lát trở về có thể lập tức lâm vào giấc ngủ. Ừm, tốt lắm, có thể đi rồi, Ngân Tiểu Tiểu đứng lên muốn đi, không đúng, còn có, Ngân Tiểu Tiểu lại ngồi xuống, tốt lắm, í, không sạch sẽ, lại đến, tốt lắm, ai nha sao còn nữa… Tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, rốt cục Ngân Tiểu Tiểu cũng thoải mái. Ừm, lần này đi WC thực mệt, Ngân Tiểu Tiểu còn đang nhắm mắt mơ mơ màng màng nghĩ, bò ra bụi cỏ, Mặc Lão Đại chờ ở bên ngoài nghe được phía sau có động tĩnh, dẫn đầu thong thả bò đi về. Cứ như vậy, Mặc Lão Đại ở phía trước, Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau về tới sơn động, đi qua Hoa Tiểu Hoa vẫn còn ngủ say và Ngân Đại Bạch biết là chúng nó nên chẳng thèm nhìn một cái. Tốt lắm, tiếp tục ngủ. Ngày hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên. Ngân Tiểu Tiểu ngủ nướng, Mặc Lão Đại tỉnh dậy trước, sau đó Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng đều tỉnh. Mặc Lão Đại tỉnh lại ngốc ngốc nhìn Ngân Tiểu Tiểu rồi đi ra ngoài gọi Ngân Đại Bạch. Vì thế Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi vào. Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu. Sau đó Mặc Lão Đại, Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch cùng nhau ngốc ngốc nhìn Ngân Tiểu Tiểu. Dưới ánh mắt của đám xà, Ngân Tiểu Tiểu vẫn ngủ say sưa như trước. Không biết qua bao lâu, Hoa Tiểu Hoa chần chờ mở miệng: “Cái đó… bụng Tiểu Tiểu… Có phải xẹp hay không?”
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 109 Ngân Tiểu Tiểu ngủ say sưa bị Hoa Tiểu Hoa đẩy tỉnh. Ngân Tiểu Tiểu còn không có ngủ đủ trừng to đôi mắt mê mang cộng mơ hồ nhìn Hoa Tiểu Hoa trước mắt, ngữ khí ai oán: “Cha, ngươi đẩy ta làm gì, ta còn chưa tỉnh ngủ đâu.” Nói xong, Ngân Tiểu Tiểu nghiêng lệch, muốn tiếp tục ngủ. Nhưng không đợi Ngân Tiểu Tiểu lại lâm vào giấc ngủ, Hoa Tiểu Hoa quất một đuôi lên thân mình Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu nóng nảy, soạt phát đứng thân mình lên muốn tiến hành kháng nghị với Hoa Tiểu Hoa, nhưng còn chưa nói ra miệng, Hoa Tiểu Hoa đã mở miệng trước : “Tiểu Tiểu, trứng đâu?” Trứng? Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt, lập tức kịp phản ứng Hoa Tiểu Hoa nói hẳn là trứng rắn trong bụng mình: “Ở trong bụng ta, nếu không thì ở đâu?” Sau đó theo bản năng cúi đầu nhìn về phía bụng của mình. Í? Sao bụng lại phẳng như thế? Sửng sốt vài giây đồng hồ, Ngân Tiểu Tiểu mới phát hiện một sự thật —— trứng không có! Chẳng trách vừa rồi đứng lên thân mình lại nhẹ như vậy! “Trứng đâu?” Hoa Tiểu Hoa kiên nhẫn hỏi lại một lần. “… Ta không biết.” Ngân Tiểu Tiểu thật cẩn thận trả lời, “Ừm, có thể các bảo bảo xà đi ra ngoài kết bạn tìm ăn rồi?” Mặc Lão Đại & Ngân Đại Bạch: “…” Hoa Tiểu Hoa dùng đuôi đánh lên đầu Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu dùng cái đuôi xoa xoa đầu mình, nước mắt lưng tròng nói: “Đau quá.” Hoa Tiểu Hoa mới mặc kệ Ngân Tiểu Tiểu có đau hay không, đến gần Ngân Tiểu Tiểu, trong giọng nói tràn ngập uy hiếp: “Ngươi nghĩ kỹ lại cho ta, trứng đi ra không có khả năng không có chút cảm giác gì!” Ngân Tiểu Tiểu lập tức bắt đầu cố gắng suy nghĩ, ừm, đêm qua lúc ngủ trong bụng còn có trứng, buổi sáng dậy đã không còn, nói cách khác trứng mất lúc mình ngủ đêm qua —— chẳng lẽ thật sự không phải các bảo bảo xà kết bạn đi ra ngoài tìm ăn sao? “Không có gì đặc biệt, ngủ một giấc dậy đã không có.” Ngân Tiểu Tiểu vô tội trả lời. “Đêm qua ngươi đi toilet?” Ngân Đại Bạch đột nhiên mở miệng nói, Ngân Đại Bạch vừa nói như thế, biểu cảm của Mặc Lão Đại là tỉnh ngộ và… Không thể tưởng tượng nổi. Ngân Tiểu Tiểu lại nỗ lực nghĩ nghĩ, đúng vậy, nửa đêm hôm qua mình đột nhiên rất muốn đi toilet, sau đó Mặc Lão Đại cùng mình đi WC, thời gian mình đi WC rất lâu, còn suy nghĩ sao cứ tới tới lui lui không ra sạch đâu… Không đúng! Không sạch sẽ? ! Tới tới lui lui? Trời ạ! Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy mình hiểu ra điều gì, giọng nói run rẩy từ từ hỏi: “Chẳng lẽ, là lúc đêm qua đi toilet…” Lời đã nói hết mọi việc, Hoa Tiểu Hoa có tiếp tục ngu xuẩn cũng hiểu được có chuyện gì xảy ra, tuy rằng không biết chi tiết nhưng vẫn không ảnh hưởng Hoa Tiểu Hoa nghĩ đến kết cục: “Tiểu Tiểu! Có phải ngươi sinh trong lúc đi toilet hay không?” Thanh âm lanh lảnh lanh lảnh, như đang thấy hoặc nghe được chuyện gì đó không thể chấp nhận được. Ngân Tiểu Tiểu khẽ run rẩy: “Hình, hình như là vậy.” “Hình như cái gì!” Hoa Tiểu Hoa vung cái đuôi, tiếp tục quát, “Đêm qua đi WC ở đâu? Lập tức đi tìm!” “Ta biết.” Mặc Lão Đại ném một câu như vậy, dẫn đầu bò ra ngoài. Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch cũng vội vàng đi theo, Ngân Tiểu Tiểu đứng nguyên tại chỗ sửng sốt một lát cũng liền vội ra bên ngoài. “Tới, là chỗ này.” Mặc Lão Đại dừng ở trước bụi cỏ rậm rạp đêm qua Ngân Tiểu Tiểu đi toilet. “Ta đi vào trước!” Ngân Tiểu Tiểu bò cuối cùng vội vàng nói, thuận tiện đi qua Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa cùng Mặc Lão Đại muốn vào bên trong bụi cỏ, trước khi vào còn không yên tâm quay đầu lại nói, “Các ngươi không được vào!” Khụ khụ, kết quả sau khi đi toilet gì đó… Thiệt tình không muốn để xà khác thấy. Đi vào trong bụi cỏ, theo trí nhớ mơ hồ đêm qua tìm tới chỗ mình đi toilet, Ngân Tiểu Tiểu liếc mắt một cái liền thấy được trứng trắng loà, Í? Thì ra đêm qua vốn không phải đi WC mà đơn thuần muốn đẻ trứng, may quá may quá, Ngân Tiểu Tiểu thở ra một hơi, nếu bẩn… Mình sẽ không đụng vào! Này! Bây giờ vốn không phải lúc rối rắm điều này được không! Ngân Tiểu Tiểu thả lỏng trong lòng nhìn kỹ lại, sau đó chần chờ, số lượng trứng… Có phải hơi nhiều một chút hay không? ! “Tiểu Tiểu? Tìm được chưa?” thanh âm lo lắng của Hoa Tiểu Hoa từ bên ngoài truyền đến. “A.” Ngân Tiểu Tiểu hồi thần, cuối cùng nhìn thoáng qua số trứng rồi quay về chỗ cũ. Ngân Tiểu Tiểu chui ra bụi cỏ đứng ở trước mặt Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa, Ngân Tiểu Tiểu mở miệng: “Tìm được rồi.” Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch nhẹ nhàng thở ra, may mà tìm được rồi. “Cái đó…” Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng hỏi, “Các ngươi đoán xem ta sinh mấy trứng?” Tìm được trứng rồi, mọi người cũng không nóng nảy, nghe Ngân Tiểu Tiểu hỏi như vậy, đều theo bản năng nghĩ nghĩ. Hoa Tiểu Hoa: “Bốn?” Ngân Đại Bạch: “Ba?” Mặc Lão Đại: “Hai cái?” Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng trong lặng lẽ tính toán, sau đó yếu ớt nói: “Số lượng trứng phải là… Ba người các ngươi cộng lại.” Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa và Mặc Lão Đại đều sửng sốt, cộng lại? Thì phải là bốn thêm ba thêm hai tương đương… Chín. Chín? ? ! ! Hoa Tiểu Hoa mở to hai mắt nhìn: “Có đếm sai không? !” Ngân Tiểu Tiểu nghe Hoa Tiểu Hoa nói mình đếm trong vòng mười số còn sai, lập tức tức giận : “Nhờ! Chỉ có chín trứng chín mà ta còn đếm sai sao?” Ngân Đại Bạch nói: “Chẳng lẽ có trứng của sinh vật khác lẫn vào?” Í? Còn có khả năng này sao? Ngân Tiểu Tiểu lại nói: “Nhưng chín trứng đều giống nhau.” Cuối cùng vẫn là Mặc Lão Đại nói: “Đi vào nhìn xem đi.” Mọi người nghe theo, vẫn đi vào trước nhìn xem mới biết được có phải thật hay không, còn phải lấy trứng ra đưa đến đất trống phơi nắng. Đám xà đi theo sau Ngân Tiểu Tiểu, bốn xà vây trước mặt ổ trứng. Bốn xà vây quanh ổ trứng, trầm mặc hồi lâu. Hoa Tiểu Hoa dẫn đầu mở miệng, nói lắp ba lắp bắp: “Thực, thật là, chín, chín trứng! Ta, ta không phải đang, nằm mơ đi!” Ngân Đại Bạch cẩn thận nhìn một chút, ừ, đều trứng xà. Mặc Lão Đại nhìn chằm chằm chín quả trứng tròn vo trắng loà trước mặt, đau đầu, sao lại nhiều như vậy? Ngân Tiểu Tiểu ngó ngó cái này trong chốc lát, nhìn nhìn cái kia trong chốc lát, ừ, tốt lắm, xem ra chín quả trứng này… Đều là của mình. “Không phải nói chỉ có thể là ba bốn cái thôi sao? Vì sao ta lại sinh nhiều như vậy?” Ngân Tiểu Tiểu nói ồm ồm, chẳng lẽ mình mang thai chín tháng là vì trong bụng mình có chín quả trứng sao? Vấn đề này của Ngân Tiểu Tiểu, không có xà nào ở đây có thể trả lời, không có xà biết tại sao lại thế. Khụ khụ, thật ra nguyên nhân vẫn rất đơn giản. Ngân Tiểu Tiểu không có trí nhớ truyền thừa, tuổi thọ dài giống độc xà nhưng bất luận là công kích, tốc độ, nọc độc, đều yếu hơn ngân xà nhiều, đồng dạng, gien thân thể Ngân Tiểu Tiểu không khác xà bình thường ở ngoại giới bao nhiêu, số lượng trứng cũng giống số lượng trứng độc xà bình thường, nhưng có chín trứng vẫn là vì gien của Mặc Lão Đại tương đối mạnh! “Nhiều trứng là chuyện tốt!” Hoa Tiểu Hoa đột nhiên mở miệng nói, “Ngẫm lại xem, chín trứng là có chín xà cục cưng, ta chỉ sinh được có sáu thôi! Cục cưng nhiều thì tốt, rất đáng yêu rất náo nhiệt!” Vừa nói, còn vừa gật đầu khẳng định. Ngân Đại Bạch liếc Hoa Tiểu Hoa một cái, không nói chuyện. Đầu Mặc Lão Đại càng đau, mình thật tình cảm thấy chỉ cần có ba bốn con là đủ rồi, chín con có phải hơi nhiều hay không? Không đúng, có phải quá nhiều hay không? Ngân Đại Bạch: “Đừng nói nữa, chuyển trứng rắn đi ra ngoài đã.” Lời Ngân Đại Bạch nói chiếm được sự đồng ý của toàn bộ xà ở đây. Ngân Tiểu Tiểu nói ra đề nghị: “Hắc Thán, ta nhớ đêm qua ăn trứng chim nướng, ổ chim kia còn chưa kịp ném đi, lấy ổ chim tới, sau đó để trứng vào ổ chim, nếu chúng ta dùng đuôi cuốn lấy trứng đi tới tới lui lui hai chuyến, còn một cái thì sao!” Mặc Lão Đại đồng ý, đi lấy ổ chim. Thật ra Mặc Lão Đại có thể cuộn nổi hai quả trứng rắn một lần, nhưng dù sao cũng là hài tử chưa sinh ra của mình, nếu không cẩn thận rớt xuống đất… Còn có Ngân Tiểu Tiểu hay mơ hồ, chỉ sợ cuốn một cái cũng đã rất tốn sức… Cho nên vẫn nên về lấy ổ chim càng thoả đáng. Mặc Lão Đại tha ổ chim trở về, đem trứng rắn bỏ vào trong ổ chim, tốt lắm, tổng cộng bỏ vào bốn, Ngân Đại Bạch tiếp tục cuốn một cái, Ngân Tiểu Tiểu và Hoa Tiểu Hoa… Quên đi, Mặc Lão Đại lại đến một lần thì tốt rồi. Mặc Lão Đại kéo ổ trứng rắn tới trên đất trống trước sơn động, lại cuốn trứng ra đặt trên mặt đất, lần này Ngân Tiểu Tiểu và Hoa Tiểu Hoa không đi, Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch đi. Ngân Tiểu Tiểu đứng tại chỗ ngốc ngốc nhìn năm quả trứng rắn trắng loà tròn vo, ừm, đây là hài tử của mình nha, Ngân Tiểu Tiểu cảm khái, đột nhiên, miệng Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu phân bố nướt bọt… ừ, đói bụng, một lát nữa đợi Hắc Thán trở về nói Hắc Thán tìm mấy quả trứng chim về cho mình, đột nhiên thật muốn ăn trứng chim. Không bao lâu, Ngân Đại Bạch và Mặc Lão Đại mang theo trứng rắn còn lại trở lại. Mặc Lão Đại cẩn thận đặt trứng rắn cùng nhau, sau đó vòng quanh trứng rắn. Ngân Tiểu Tiểu nhìn một loạt hành động của Mặc Lão Đại, hỏi: “Sau này Hắc Thán ấp trứng thì tốt rồi đi? Không cần ta ấp đi?” Hoa Tiểu Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Ngân Tiểu Tiểu, tức giận nói: “Đúng vậy, Mặc Lão Đại ấp trứng, ngươi đi tìm thức ăn thì tốt rồi, phụ trách cho ngươi và Mặc Lão Đại ăn no!” “Hả?” Ngân Tiểu Tiểu kêu rên một tiếng, không thể nào! Mặc Lão Đại cười cười: “Ta ấp trứng, cũng phụ trách đi tìm thức ăn được không? Lúc ta đi tìm thức ăn, Tiểu Tiểu liền thay ta ấp trứng thì tốt rồi.” Ngân Tiểu Tiểu vừa nghe, cái này hay nha, lập tức không ngừng gật đầu. Hoa Tiểu Hoa thở dài một hơi, Tiểu Tiểu thật sự là rất… ! Mặc Lão Đại thật ra cảm thấy thực may mắn khi Ngân Tiểu Tiểu không đoạt nhiệm vụ ấp trứng, nếu Ngân Tiểu Tiểu ấp trứng thì nhất định sẽ ngủ quên rất nhanh. Mặc Lão Đại nghĩ lại lúc Ngân Tiểu Tiểu ngủ thích lật bụng lên trời còn quay tới quay lui, ừm, trứng do mình ấp càng thoả đáng hơn! Nếu trứng đã sinh, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng muốn đi, chúng nó đã ở nơi này rất lâu, rốt cục trứng đã sinh ra, còn lại cũng không có gì phải lo lắng. Vì thế ngày hôm sau, sáng sớm sau khi Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa dậy, bắt chuyện chào tạm biệt Mặc Lão Đại đang ấp trứng ở trước sơn động, còn Ngân Tiểu Tiểu… à, hàng kia còn đang ngủ. Nhiệm vụ ấp trứng giao cho Mặc Lão Đại, tìm thức ăn cũng là nhiệm vụ của Mặc Lão Đại. Nhiệm vụ của Ngân Tiểu Tiểu là lúc hưng trí thì chọc chọc trứng, lúc nhàm chán thì ưỡn bụng lên trời nằm ngủ bên cạnh Mặc Lão Đại. Ấp trứng phải mất ba tháng, may mà lần này trứng không ngây người chín tháng giống như lúc ở trong bụng Ngân Tiểu Tiểu, mà ba tháng sau liền ngoan ngoãn phá xác ra ngoài.
|
Cố Trọng Nhiễm Chương 110 Khi trứng phát ra thanh âm thanh thúy thì Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đều biết các bảo bảo xà sắp sinh ra, Mặc Lão Đại chuyển thân mình khỏi trứng, Ngân Tiểu Tiểu đang nằm vừa lăn lăn cũng dựng lên, bò tới bên cạnh trứng. Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại vây trứng vào giữa, vẻ mặt chờ mong nhìn chín quả chín kia. Tập trung nhìn vào, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại phát hiện đã có thiệt nhiều trứng bắt đầu có vết rạn rậm rạp, các bảo bảo xà phá vỏ trứng mà ra cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm trong chốc lát lại có hai ba quả trứng có thêm vết rạn rất nhỏ. Lại nghe thêm vài thanh âm thanh thúy, trong tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu đột ngột xuất hiện một ấu xà toàn màu đen, không đợi Ngân Tiểu Tiểu nhìn kỹ, các ấu xà còn lại như nấm mọc sau mưa phá xác ra khỏi vỏ hiện ra trước mắt Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu hơi choáng, ta nói, sinh ra thì sinh ra thôi, cả đám có phải đã bàn với nhau rồi không, sao đều đi ra một lúc như vậy? Ngân Tiểu Tiểu trấn định lại nhìn về phía chúng ấu xà, ừm, được rồi, chúng ấu xà đều đã ra rồi sao? Ngân Tiểu Tiểu cẩn thận đếm, bốn ấu xà toàn thân tối đen bốn ấu xà toàn thân màu bạc, Í? Nói như vậy còn thiếu một cái? Ngân Tiểu Tiểu tìm trong một đống vỏ trứng của ấu xà, tìm được trứng rắn còn không nở kia, không đợi Ngân Tiểu Tiểu nói gì, Mặc Lão Đại đã vói cái đuôi vào cuốn quả trứng còn lại bên trong đi ra, cẩn thận đặt ở trên mặt đất. “Sao lại chưa nở?” Ngân Tiểu Tiểu bò đến chỗ Mặc Lão Đại, nhìn quả trứng rắn này, tốt lắm, mặt trên một vết rách cũng không có. Mặc Lão Đại: “Không biết.” Ngân Tiểu Tiểu sực nhớ trước kia mình sinh ra cũng sau những ấu xà khác một ngày, chẳng lẽ ấu xà này cũng vậy? Nhớ thân phận kiếp trước của mình là nhân loại, vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu trở nên cổ quái, nếu có một nhân loại còn giữ lại trí nhớ kiếp trước trở thành hài tử của mình, cảm giác thật không phải quái bình thường. Vừa mới nghĩ như vậy xong, quả trứng bị đặt ở trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy, Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng cúi đầu nhìn liền phát hiện mặt trên trứng rắn đã có một ít vết rách thật nhỏ, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn hơi lo lắng. Tám ấu xà bên kia không để ý chuyện cha và ba ba của mình không để mắt đến chúng nó mà chỉ lo quan tâm đệ đệ, bọn nó đều đang bận cúi đầu nuốt vào vỏ trứng đã vỡ nát của mình. Tại… trong lúc này, ấu xà còn lại trong trứng rắn rốt cục cũng chui ra. Ấu xà cuối cùng sinh ra lại ngoài dự đoán của Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại, bởi vì ấu xà này chẳng những tráng kiện nhất trong chín ấu xà, nhan sắc lại còn không giống với tám ca ca của nó. Tiểu Cửu không phải Mặc xà, cũng không phải ngân xà, thậm chí không phải Hắc Xà, trên người Tiểu Cửu là có lớp vảy giống như ngựa vằn, sọc đen sọc trắng! bộ phận màu đen thì đen vô cùng, bộ phận màu bạc thì lòe lòe sáng lên. Mặt Mặc Lão Đại tuy vẫn không chút thay đổi, nhưng dùng sóng gió động trời cũng không đủ để miêu tả cảm xúc trong lòng nó. Từ khi độc xà bộ tộc xuất hiện, nhan sắc chúng độc xà đại đa số đều là thuần sắc, ngoại trừ hoa xà, còn lại là Hắc Xà bị Mặc xà và độc xà bình thường nhất trí bài xích, nhưng Tiểu Cửu… Đừng nói chưa thấy qua, ngay cả nghe Mặc Lão Đại cũng chưa từng nghe qua. Ngân Tiểu Tiểu lại cảm thấy không có gì, hài tử không phải đen thì ngân, như vậy thì sẽ không mệt thẩm mỹ, sinh ra sọc đen sọc trắng cũng rất không tệ, ít nhất như vậy mình sẽ không nhận sai! Nhắc tới nhận sai, Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hắc Thán, đây là Tiểu Cửu , vậy… thứ tự tám xà cục cưng còn lại sinh ra, ngươi còn nhớ rõ sao?” Mặc Lão Đại sững sờ, điều này, thật không nhớ! Nhưng mà, Mặc Lão Đại trầm ngâm trong chốc lát, bò tới bên cạnh tám ấu xà kia nhìn nhìn, dùng cái đuôi cuốn ra một Mặc xà từ bên trong: “Ta chỉ nhớ rõ đây là người đầu tiên sinh ra, cũng là lão đại, cái khác ta không biết .” Ngân Tiểu Tiểu “Hả?” Một tiếng, tốt lắm, vậy kế tiếp phải làm gì? Mình có nên cảm ơn vì Hắc Thán vẫn nhớ rõ một cái? Ấu xà bị Mặc Lão Đại cuốn lên còn không ăn hết vỏ trứng của mình, hơn nữa còn bị Mặc Lão Đại cuốn lên giữa không trung thật sự không dễ chịu nên bắt đầu giãy dụa: “Ba! Thả ta đi xuống! Thả ta đi xuống!” Ngân Tiểu Tiểu đứng đó nhìn thấy, không phúc hậu nở nụ cười một tiếng, nói : “Hắc Thán, ngươi không nghe… Lão Đại nói sao, mau thả nó xuống đi.” Nghĩ nghĩ, Ngân Tiểu Tiểu bò tới bên cạnh tám ấu xà, hỏi: “Ta nói này, các bảo bảo có biết mình sinh ra thứ bao nhiêu không?” Mặc Lão Đại: “…” Bảy ấu xà còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ý thức được vị trí lão đại đã bị Mặc xà còn ở trong tay ba ba chiếm được, vì thế trăm miệng một lời la lớn: “Ta là lão Nhị!” Ngân Tiểu Tiểu: “… ! !” Mặc Lão Đại đặt lão đại xuống mặt đất, mặc cho Mặc xà kia tự mình bò đến bên vỏ trứng liền gặm điên cuồng, bất đắc dĩ cười nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, chúng nó làm sao biết được?” Mặc Lão Đại nói rất đúng, khi đó chúng nó cố lấy liều mạng chen ra bên ngoài, làm sao còn lo lắng nhìn xem huynh đệ bên cạnh đã có người nào ra rồi ai còn không đi ra? Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, biết mình hỏi không ra cái gì: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ chỉ biết lão đại và lão cửu, các bảo bảo xà khác làm sao bây giờ?” Nói xong, ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu tập trung đến chỗ các bảo bảo xà. Các bảo bảo xà vừa thấy Ngân Tiểu Tiểu nhìn bọn nó, một đám vội vàng nhô thân mình lên, lại trăm miệng một lời: “Ta là lão Nhị!” Ngân Tiểu Tiểu: “…” Mặc Lão Đại: “Không sao cả, ngươi tự quyết định đi.” ừ, đúng thật là không sao cả, sắp xếp thứ mấy thì đã sao? Ngân Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đáp ứng, hiện giờ chỉ có biện pháp này, Ngân Tiểu Tiểu lại nhìn nhìn trong đống ấu xà, trừ lão đại đã xác nhận thân phận Mặc xà còn đang cuồng ăn, chúng ấu xà khác đều dùng một đôi mắt tỏa sáng nhìn mình. Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ: “Nếu lão đại là Mặc xà, vậy bốn Mặc xà theo thứ tự là lão đại đến lão tứ đi, còn bốn ngân xà là lão Ngũ đến lão bát.” Nói xong lại tùy ý điểm đầu ấu xà, ừ, tùy cơ quyết định thứ tự Mặc xà và Ngân xà. Mặc Lão Đại nhìn lướt qua, chúng ấu xà còn muốn kháng nghị nhưng đều bị ánh mắt của Mặc Lão Đại ngăn lại. Ngân Tiểu Tiểu bỗng nhiên nói: “Hắc Thán, ngươi phát hiện không, trừ lão Cửu đặc thù, tám xà cục cưng còn lại của chúng ta không có Hắc Xà! Ừ, vậy cũng là một chuyện tốt.” Mặc Lão Đại gật gật đầu, điểm ấy đúng thật là khiến nó ngoài ý muốn, nhưng mà, Mặc Lão Đại quay đầu lại nhìn thoáng qua lão Cửu đang ở ăn vỏ trứng của mình, người kia nhìn không kém chút nào, ít nhất mạnh hơn tám ca ca của nó. Lão Cửu đang ăn vỏ trứng nhận ra ánh mắt của, ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn Mặc Lão Đại, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn vỏ trứng. Gân xanh trên trán Mặc Lão Đại nhảy lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại không nhìn lão Cửu nữa. “A cha, tên chúng ta là gì vậy?” Một ngân xà trong tám ấu xà hỏi. Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức theo bản năng nhìn Mặc Lão Đại, lại dời ánh mắt đến cảnh vật chung quanh, ai, ta nói, tên các bảo bảo xà mình còn chưa nghĩ ra đâu, không có biện pháp, ngày thường thật sự quá bận rồi—— này này! Mỗi ngày ngươi ăn xong rồi đi ngủ tỉnh ngủ liền chơi đùa mệt mỏi rồi lại ăn thì không có tư cách nói bận quá uy! Mặc Lão Đại thấy ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu dao động không nói gì liền biết Ngân Tiểu Tiểu còn chưa nghĩ ra tên cho các bảo bảo xà—— lúc trước là Ngân Tiểu Tiểu hưng trí bừng bừng cướp đi quyền đặt tên các bảo bảo xà của Mặc Lão Đại—— vì thế thay Ngân Tiểu Tiểu giải vây: “Ngày mai nói sau, ta còn chưa nghĩ ra.” Tám ấu xà đều có chút uất ức, thiệt là, mình đã sinh ra rồi nhưng kết quả còn chưa có tên! Nhưng nói chuyện là ba ba chúng nó chứ không phải a cha chúng nó, tám ấu xà vẫn biết không thể mè nheo ba ba nhìn có vẻ rất lợi hại này, vì thế đều không đi đòi tên nữa ——nhìn thì còn nhỏ, nhưng các bảo bảo xà đã biết ai có thể trêu chọc ai không thể trêu rồi. Ngân Tiểu Tiểu thở ra một hơi, cũng có chút áy náy, thiệt là, nó làm a cha thật không xứng chức! Ngân Tiểu Tiểu âm thầm thề ở trong lòng, khuya hôm nay nếu nghĩ không ra tên các bảo bảo xà mình sẽ không ngủ! Lão Cửu bên kia đã ăn sạch vỏ trứng của mình, nấc một cái, chậm rãi bò tới bên người Ngân Tiểu Tiểu, ngửa đầu nhìn Ngân Tiểu Tiểu: “A cha, ta muốn một cái tên đặc thù thật dễ nghe!” Ngữ khí hết sức nghiêm túc, nhưng thanh âm mềm mề lại làm cho trái tim mỏng manh của Ngân Tiểu Tiểu run rẩy, đưa đầu tới dùng sức liếm đầu lão Cửu, vừa cọ vừa cam đoan: “Không thành vấn đề! A cha ta nhất định sẽ lấy cho ngươi một cái tên đặc biệt dễ nghe!” Sắc mặt Mặc Lão Đại khó coi kéo Ngân Tiểu Tiểu tới bên cạnh mình, mắt mang cảnh cáo liếc lão Cửu một cái, lão Cửu vẫn mặt không đổi sắc như trước, thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Lão Đại còn không khách khí chuyển trở lại một ánh mắt trào phúng. Mặc Lão Đại cảm giác gân xanh trên trán mình lại nhảy lên, nhưng vẫn nhịn xuống, tương lai còn dài, không vội, không vội. Chín xà cục cưng đều ăn sạch vỏ trứng của mình, nhưng dù ăn no, các bảo bảo xà vẫn đói bụng rất nhanh, Mặc Lão Đại nhìn mười con rắn gào khóc đòi ăn trước mắt mình——trong đó còn có Ngân Tiểu Tiểu —— cảm thấy đầu đột nhiên rất đau, Mặc Lão Đại vừa yên lặng đi bắt thức ăn, vừa thầm suy nghĩ nhất định phải vứt bỏ chín thằng nhóc này sớm vài năm! Bởi vì khẩu phần ăn lập tức tăng thêm chín, bắt thỏ hay ếch thì không quá thích hợp, Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, đi bắt một con Liệp Báo, về đến nhà phân Liệp Báo ra ném cho các bảo bảo xà, còn Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại mang về một con thỏ. Ăn uống no đủ, sắc trời cũng tối sầm, một nhà mười một xà khẩu liền vào sơn động chuẩn bị ngủ. Các bảo bảo xà đều muốn cảm thụ thân mình ấm áp của a cha, nhưng không có xà nào đuổi qua ——răng nanh của ba ba cũng tốt cái đuôi cũng thế, chúng nó đều không thể thừa nhận được chứ! Ngân Tiểu Tiểu giữ vững lời hứa của mình, nhất định phải nghĩ ra tên bọn nhỏ nếu không kiên quyết không ngủ! —— nhưng nghĩ cũng biết chuyện này thật sự rất không có khả năng, kết quả cuối cùng là Ngân Tiểu Tiểu nằm ở trong lòng Mặc Lão Đại kiên trì không đến mười phút đã tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau Ngân Tiểu Tiểu thức dậy, không có gì bất ngờ xảy ra lại trở thành con rắn thức dậy cuối cùng trong nhà! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy mười xà đều ở trong sơn động, có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh, Ngân Tiểu Tiểu đã biết vì sao , thì ra bên ngoài nổi lên mưa to. Đột nhiên, một ý nghĩ lủi lên trong đầu Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu la lớn: “Ta nghĩ ra tên của các ngươi rồi!” Dừng, sau đó Ngân Tiểu Tiểu quát, “Lão Đại Mặc Kinh Trập, lão Nhị Mặc Thanh Minh, lão Tam Mặc Tiểu Mãn, lão Tứ Mặc Bạch Lộ, lão Ngũ Ngân Sương Hàn, lão Lục Ngân Hàn Lộ, lão Thất Ngân Tiểu Hàn, lão Bát Ngân Đại Hàn, còn lão Cửu —— đã kêu Bạch Gia Hắc!”
|