Ta Chẳng Qua Thấy Ngươi Đẹp Mã
|
|
[Nhan khống 2] 111-115 111. Tôi thấy Sở Duệ Uyên rõ ràng đạo ý tưởng của mình. Có điều, hắn làm hoành tráng hơn tôi nhiều. Các triều thần nghĩ thế nào, tôi không quản. Tôi chỉ quan tâm thái hậu nương nương liệu có phải cho rằng con bà ấy "không có năng lực hành vi", tôi thì có, nên mới không can thiệp chuyện giữa chúng tôi?!
112. Tôi không phải là hơi hoảng nữa, mà là vô cùng hoảng.
113. Trước đây tôi luôn nghĩ Sở Duệ Uyên dùng mình làm thế thân, chuỵch choạc, cho dù trong 3 năm nay có đem tình cảm dành cho anh tôi chuyển hết sang tôi, chẳng qua cũng chỉ là chút lãng mạn điểm xuyết cho cuộc đời đế vương. Tình cảm của nhà đế vương, sao có thể coi là chân tình. Thế nhưng giờ đây, hắn thân là vua một nước, vì từ chối hôn sự mà dùng đến cả cái cớ tự bôi nhọ chính mình như vậy, nếu nói không phải chân tình, chỉ e còn hơn cả chân tình. So ra, kẻ luôn chỉ coi đối phương là gậy massage loại hịn như tôi, mới thực sự là quá mức vô tình.
114. Đọ vô tình với hoàng đế, thế mà tôi lại thắng. Không tự hào chút nào, cảm ơn.
115. Điều này cũng giống như giành được danh hiệu "Bản triều đệ nhất tra nam", khiến người ta không có cách nào vui mừng được.
|
[Nhan khống 2] 116-120 116. Sau này không còn mặt mũi nào gọi người ta là "Sở Tra Đế" nữa rồi.
117. Nghe thằng bạn gossip xong những tình tiết mới nhất về chuyện hôn nhân của hoàng đế, tôi tự mình sám hối mất một ngày, sau đó thì được "vị công tử nhà tai to mặt lớn" có chỗ nào đó không xài được trong lời đồn triệu tiến cung. Cảm động vì tình cảm sâu đậm của Sở Duệ Uyên, hôm nay tôi lên giường cùng hắn đặc biệt quấn quýt, hai người không ngừng hôn tới hôn lui, đến cả tư thế 69 ngày thường tôi không thích cũng dùng qua một lượt. Sau một phen lăn lộn chán chê, hắn lấy ra từ trong ám cách một viên thuốc màu đỏ đưa cho tôi, cười bảo: "Thuốc này tên gọi 'phá duyên', có thể trừ tà, khử độc, là ta đặc biệt phái người đi Nam cương lấy về. Mính Chi, ngươi uống đi."
118. Hắn không cảm thấy cái thứ này từ màu sắc đến tên gọi đều vô cùng không cát lợi à?!
119. Tôi nhìn viên thuốc toàn thân tỏa ra khí tức không cát lợi, lắc đầu bảo: "Đã là thuốc tốt như vậy, nên để dành cho bệ hạ. Mính Chi chẳng qua là thân bồ liễu, bệ hạ phải bảo trọng thân thể ngàn vàng." Sở Duệ Uyên đặt viên thuốc vào tay tôi, còn tự mình bưng nước cho tôi uống: "Trẫm không cần, Mính Chi mau uống vào đi."
120. Đệch mợ nó! Cái dự cảm vừa sụt sịt với chân tình của hắn xong đã bị hắn ban cho thuốc độc tự tử, sao lại rõ ràng thế này?! Xin đừng có trap em!
|
[Nhan khống 2] 121-125 121. Ờm, vẫn cứ nuốt vào, sau đó thì ngất đi, ngủ liền 3 ngày 3 đêm, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh lại được. Không trap, không ngoẻo.
122. Sau khi xảy ra chuyện, tôi bèn tìm Giang thần y để hỏi về viên thuốc "Phá duyên" nọ. Giang thần y nghĩ ngợi nửa ngày cuối cùng cũng nhớ ra, cho biết đó là một loại kì dược Nam cương, dùng để phá giải tình cổ của hoàng thất Nam quốc. Nhưng "Phá duyên" có một tác dụng phụ, đó là... Y nhìn quyển "Nam cương dược độc kinh" rách nát, vừa hay lại mất đúng chỗ này.
123. Tôi nghe xong thì đớ người luôn, không hiểu nổi Sở Duệ Uyên nghĩ cái gì trong đầu. Không lẽ hắn còn nghĩ rằng có người sẽ hạ tình cổ cho tôi? Nghĩ đến cái dáng vẻ bí bí mật mật của hắn, tôi cảm thấy hơi khó chịu.
124. Kết quả, thế mà thực sự có người muốn hạ cổ tôi. Lại còn là một mĩ thiếu niên đẹp dzai dzữ dzội.
125. Chuyện mĩ thiếu niên tính hạ cổ tôi là thế này. Hôm đó, khi từ chỗ Giang thần y hỏi chuyện "Phá duyên" trở về Trà Kinh Lâu, tôi trông thấy quản lí nhà mình đang chờ với bộ mặt đầy đau khổ. Hóa ra có một vị khách không muốn ở Trà Kinh Lâu, lại cũng không bao nhã gian nghỉ qua đêm, mà cứ đòi lấy phòng trong hậu viện của tôi để nghỉ lại như khách sạn. Tôi nghe nói thì bật cười, chuyện làm ăn của tôi do thừa tướng, Lại bộ thị lang và CEO bản triều cùng lúc chống lưng, định làm loạn trong quán tôi, khác nào muốn lên trời?! Tôi bèn mang theo mấy gia đinh, tùy tùng đến trước mặt vị khách nọ. Sau đó bèn phát hiện, vị khách nọ thực sự là có thể lên trời.
|
[Nhan khống 2] 126-130 126. Khuôn mặt quốc sắc thiên hương ấy, kết hợp mái tóc trắng phong tình đến lạ lùng, cộng với trang phục theo lối Nam cương khác biệt với trung nguyên... Cái người làm loạn trong quán của tôi, thực sự chẳng khác nào tiên đồng vừa từ trên thiên giới hạ phàm.
127. Không những thế, tiên đồng khoảng 12, 13 tuổi còn nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước, thỏ thẻ mà rằng: "Ca ca, ngươi không cho Thụy Lâm ở lại thật sao?" Tôi bị moe đến mức chỉ còn biết "Cho cho cho" luôn miệng.
128. Phải nhấn mạnh lại lần nữa, tôi có giới hạn, tôi không luyến đồng. Nhưng đối diện với khuôn mặt còn tuyệt sắc hơn cả Sở Duệ Uyên năm đó, tôi thực lòng không chống đỡ nổi.
129. Ờm, theo cảm quan của cá nhân tôi, thì thằng nhóc tự xưng là "Mộc Thụy Lâm" đó, đẹp hơn cả CEO bản triều. Đương nhiên, cái này cũng có thể có liên quan đến chuyện tôi nhìn bản mặt CEO bản triều mấy năm nay, sớm đã phát ngán lên rồi.
(Tôi không cần mấy năm, tôi chỉ cần một ! lần ! được nhìn thấy hai cái bản mặt phát ngán kia thôi có ! được ! không?! Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra mà
|
[Nhan khống 2] 131-135 131. Dân Nam cương tự do phóng khoáng không giống như người trung nguyên lễ giáo sâm nghiêm, vừa thấy tôi chấp thuận, mĩ thiếu niên tươi non mơn mởn Mộc Thụy Lâm không nói không rằng lập tức nhào vào hôn tôi. Tôi đang ngồi đối diện trò chuyện với nó, không kịp đề phòng liền bị nó hôn, đến miệng cũng bị nó đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo một hồi.
132. Khi được nó buông ra, tôi đã đần hết cả người. Được một mĩ thiếu niên cưỡng hôn, tôi nào có tài đức gì. Thế nhưng, nó cũng bắt đầu đần ra, chỉ tay vào tôi: "Huynh sao lại, sao lại..." Lắp bắp chán chê không nói trọn được một câu.
133. Hai chúng tôi còn đang đần mặt nhìn nhau, Sở Duệ Uyên đã từ trong cung chạy đến. "Độc Cô Yến?!" CEO bản triều vừa trông thấy Mộc Thụy Lâm, lập tức kêu một cái tên khác. Tôi còn đang ù ù cạc cạc thì bị hắn kéo ra sau lưng. "Ta nghe nói quốc chủ Nam quốc 5 năm trước tìm lại được một hoàng tôn, quả nhiên là ngươi." Sở Duệ Uyên nhìn mĩ thiếu niên vừa được cho trú chân, cười lạnh: "Ngươi cũng biết tính toán đấy, đáng tiếc là chậm một bước rồi." Mộc Thụy Lâm, không, phải gọi là Độc Cô Yến, dáng vẻ thiếu niên ngây thơ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt mới 12, 13 tuổi hiện rõ vẻ lạnh lùng tàn nhẫn chỉ có ở người trưởng thành, gằn từng chữ: "Thì - ra - là - ngươi! Ngươi cho huynh ấy ăn 'Phá duyên'?" "Ngươi cũng biết tình cổ của ngươi không có tác dụng rồi sao?" Sở Duệ Uyên đang đứng chắn trước mặt tôi trả lời. Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra hắn đang đắc ý. Thế nhưng, phản ứng của Độc Cô Yến lại không giống như chịu đả kích, trái lại bất chợt cười phá lên: "Rất tốt, rất tốt! Ngươi cũng rất giỏi tính toán, chỉ tiếc là... Ha ha ha!"
134. Nghe tiếng cười của y, lại nhớ đến tác dụng phụ mà Giang thần y từng nhắc tới, tôi có phần hoảng sợ. Sở Duệ Uyên cũng chau mày, hạ lệnh cho tướng sĩ đi cùng bắt người lại. Kết quả là, để Độc Cô Yến trốn mất.
135. Đúng vậy, đường đường ngay dưới chân thiên tử, trước mặt hoàng đế, hơn trăm cấm vệ quân lại để cho một tiểu hoàng tôn nước ngoài chạy mất.
|