Khuynh Tẫn Triền Miên
|
|
C10: Thân thể đặc thù Edit: Huyết Vũ
"Ngươi..." Tần Vô Song mở miệng muốn nói.
Vân Khuynh vươn ra ngón tay trắng nõn điểm trụ môi hắn:
"Hư -- Vô Song, ngươi buông tay, cơ thể của ta, không giống với người thường."
Tần Vô Song ngây thơ buông tay, giá y hỏa hồng trượt xuống mặt đất, Vân Khuynh trong giá y, chỉ mặc một bạch sắc áo đơn bán trong suốt.
Thân thể yểu điệu mảnh khảnh khiến Tần Vô Song không dám nhìn thẳng:
Vân Khuynh lại ôn hòa cười cười:
"Vô Song, có từng nghe qua song tính nhân???"
Tần Vô Song ngơ ngác lắc đầu.
Không biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên có chút hơi thấp thỏm và vô thố.
Tần Vô Song có thể hay không cho rằng thân thể y như vậy, là quái vật???
Có thể hay không nghĩ y rất quái dị...
Ngạch...
Vân Khuynh giật mình, có vẻ như quá để ý cái nhìn của Tần Vô Song???
Điều này sao có thể, dù sao, y vừa mới nhận thức Tần Vô Song, y thế nào có thể lưu ý Tần Vô Song như vậy???
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Vân Khuynh hơi trầm xuống, tâm cũng lặng xuống. Mở miệng giải thích nói:
"Song tính nhân là người vừa có nam tính đặc thù vừa có nữ tính đặc thù, thân thể... Rất kỳ quái..."
Vân Khuynh càng nói thanh âm càng thấp, trong lúc Tần Vô Song hiểu rõ mục trừng khẩu ngốc, cuối cùng tan đi.
Tần Vô Song hình dạng khó có thể tin, khiến Vân Khuynh hơi cau lại mi đầu, tâm cũng có chút lên men.
Y cho rằng, Tần Vô Song, là bất đồng.
Vân Khuynh thở dài một tiếng, sau đó thần tình lạnh lẽo, liền khom lưng chuẩn bị nhặt lên hỏa hồng giá y kia.
Quả nhiên, thế giới này không có mấy ai, nguyện ý tiếp thu dị loại như y vậy.
Kiếp trước y là một nam nhân, nam nhân không ai có thể tiếp thu, kiếp này không ai có thể tiếp thu một người nam nhân, mà y cũng không là một người nam nhân thuần túy, mà là...
Bất nam bất nữ...
Từ này, khiến tâm Vân Khuynh đau đớn một chút, nhưng y, lại đích xác có thân thể như vậy.
Mà ngay cả chính y cũng đáng ghét, đều không tiếp thụ được thân thể này, còn muốn ai quan tâm đến nó nữa???
Tuy rằng dưới đáy lòng Vân Khuynh không ngừng thoải mái chính mình, nhưng tình tự của y vẫn là trầm thấp xuống.
Nhưng mà...
Khi tay Vân Khuynh, vừa chạm đến hỏa hồng sắc giá y mềm mại, đã bị người từ bên hông ôm lấy.
Vân Khuynh bởi vì thất thần, bị cử động đột nhiên như vậy lại càng hoảng sợ.
Kinh hô một tiếng, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song lúc này đâu còn có mê man và khó có thể tin như vừa rồi, bạc thần hắn quyến rũ ra nhất mạt góc độ tà ác hoặc nhân, trong ánh mắt không còn che giấu thêm dục vọng cùng say mê, sắc thái khắp nơi tràn đầy ái muội, hoàn toàn là nhất phó hình dạng tà mị khiến kẻ khác tâm động.
"Ngươi..."
Vân Khuynh khiếp sợ đích mở miệng.
"Khuynh nhi, ta đâu có cho ngươi mặc vào y phục ngươi đã cởi???
"Thế nhưng ngươi... " Không phải không thể tiếp thụ thân thể như vậy của y sao???
Vân Khuynh còn chưa hỏi xong, Tần Vô Song đã cúi đầu, hôn hôn trán y:
"Khuynh nhi ngốc, đó là ta quá mức kinh hỉ.
Tần gia chúng ta có tổ huấn, toàn bộ tử tôn, chỉ có thể thú một danh thê tử, vả lại cả đời không phụ lẫn nhau, bằng không sẽ bị trục xuất gia môn, hoặc là gia pháp xử trí.
Nguyên bản còn có chút tiếc nuối Khuynh nhi là nam nhi thân, chúng ta vô pháp có hài tử của mình, nhưng Khuynh nhi lại nói cho ta biết, thân thể của ngươi...
Đó thật đúng là một kinh hỉ lớn lao mà!!!"
Vân Khuynh ngẩn người, thân thể quái vật của y, trong mắt Tần Vô Song, lại là kinh hỉ???
Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Khuynh nhắm mắt, tựa đầu chôn ở đầu trong lòng.
Vì sao, kiếp trước người nọ không đối đãi với y như vậy???
Vì sao đến bây giờ, y mới gặp gỡ một người Tần Vô Song như vậy???
Tần Vô Song... Tần Vô Song...
Vân Khuynh dưới đáy lòng nỉ non, mặc cho Tần Vô Song đem y đặt lên hỉ sàng.
Toàn bộ giường chiếu đều là sợi tóc mặc sắc rối tung của Vân Khuynh, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ dị thường trắng nõn suy nhược.
Tần Vô Song nâng thân thể y ở trên không, chỉ là nhìn y như vậy, đáy lòng liền vô pháp ức chế rung động không thôi.
Hắn hảo muốn đem Vân Khuynh như vậy, khóa ở trong ngực, không cho gặp phải một tia mưa gió, cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu che chở.
Nhưng hắn thế nào biết nội tâm Vân Khuynh, lại cùng bề ngoài suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn của y tuyệt đối trái ngược.
Vân Khuynh, kỳ thực là một người ích kỷ, một người yêu mình càng nhiều, một người kiên cường.
Tần Vô Song chậm rãi cúi xuống hôn Vân Khuynh, mà Vân Khuynh lại chủ động giơ lên cánh tay ôm lấy cổ hắn.
Nam nhân, vĩnh viễn không thể thiếu dục vọng, Tần Vô Song có, Vân Khuynh tự nhiên cũng có.
Nếu Vân Khuynh đã quyết định cùng Tần Vô Song thử nghiệm, như vậy bọn họ từng bước thân mật đó là tất nhiên.
Đã là là tất nhiên, Vân Khuynh cần gì phải giả bộ xấu hổ đẩy ra???
Khi môi bọn họ dán cùng một chỗ, Vân Khuynh liền chủ động mở miệng, mặc cho đầu lưỡi Tần Vô Song, đơn giản mà hoạt tiến vào trong.
Cùng thấm ướt với bọt, nước, nhũ, giao, dung.
Hiện tại duy nhất thiếu, chính là ý hợp tâm đầu.
Vân Khuynh nghĩ: nếu thời gian tới Tần Vô Song vẫn là Tần Vô Song, Vân Khuynh không hề là Vân Khuynh, như vậy ý hợp tâm đầu chính là chuyện sớm muộn.
Đầu lưỡi bọn họ dây dưa lẫn nhau, duyện hấp.
Tay Tần Vô Song, chậm rãi rút đi áo đơn còn sót lại trên người Vân Khuynh.
Không đến một hồi, thân thể Vân Khuynh bởi vì quanh năm thiếu khuyết ánh dương quang mà có vẻ trắng nõn nhẵn nhụi lại gầy gò, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt Tần Vô Song.
Vân Khuynh nghĩ, Tần Vô Song lúc này, không chỉ có tay phảng phất mang theo điện lưu, không ngừng khiến thân thể hắn y tê dại, ngay cả con mắt cũng mang theo hỏa diễm, thiêu đốt mỗi một thốn da thịt của y.
Vân Khuynh có chút chùn chân.
Vào lúc này, mặc kệ Vân Khuynh xem qua sách gì, xem qua hình ảnh gì, biết cái gì kinh nghiệm, cũng vô dụng.
Trong óc y có chút thiếu dưỡng khí, mơ mơ màng màng, hỗn loạn, không biết nên nghĩ cái gì.
Y cho tới bây giờ chưa từng kinh lịch qua, một điểm cũng không nghĩ tự nhiên như trong tưởng tượng.
Mà là, chân tay luống cuống.
Trái ngược mà nói, động tác Tần Vô Song nhưng thật ra thành thạo nhẵn nhụi hơn.
|
C11: Tương cứu lúc hoạn nạn Edit: Huyết Vũ
Vân Khuynh lúc này, y phục sớm bị trút sạch, ánh mắt Tần Vô Song sợ hãi than lưu luyến trên toàn thân da thịt xích lõa của y.
Làn da Vân Khuynh, vì quanh năm thiếu khuyết ánh sáng mà có vẻ dị thường trắng nõn, vả lại trong trắng nõn còn có thể thấy nhẵn nhụi trơn mềm, hơn nữa có thể bởi vì hơi động tình, da thịt trắng nõn của y còn lộ ra phấn sắc nhẹ, khả ái cực kỳ dụ nhân.
Tuy rằng Tần Vô Song định lực hơn người, nhưng dưới đáy lòng cũng lung lay lợi hại.
Hắn dùng ánh mắt quá mức nóng cháy nhìn chặt vào Vân Khuynh, mà ôn độ như vậy khiến Vân Khuynh có loại xung động muốn chạy trốn.
Vân Khuynh có chút ngượng ngùng chủ động hôn môi Tần Vô Song, nỉ non:
"Không công bình... Ngươi cũng phải thoát..."
Từ trong cổ họng Tần Vô Song phát sinh vài tiếng cười sung sướng, tiện tay kéo y phục trên người mình, lộ ra thân thể hoàn toàn không đồng dạng với thân thể tràn ngập nhu nhược mỹ cảm của Vân Khuynh như vậy.
Thân thể Tần Vô Song rất rắn chắc, da cũng là màu mật ong, thân thể đường cong lưu loát hoàn mỹ đến bất khả tư nghị.
Cơ thể hắn buộc chặt tràn ngập sức bật, toàn bộ thân thể tràn ngập mỹ cảm lực lượng.
Mặt trên còn có huân chương nam nhân bình thường không có, ở trên kia, dĩ nhiên có lớn lớn nhỏ nhỏ hơn mười đạo vết sẹo, những vết sẹo này niên đại đã lâu, nhan sắc nhàn nhạt uốn lượn trên người Tần Vô Song.
Nhìn qua không chỉ không khiến người ta cảm thấy kinh khủng, trái lại có chút yêu dị mỹ lệ.
Vân Khuynh nhìn có chút ngây người, y vẫn biết mình thích nam nhân, nhưng từ trước đến giờ lại không nghĩ tới, thân thể một người nam nhân có thể khiến y nhìn đến đờ ra.
"Ha hả..."
Tần Vô Song vô cùng thân thiết hôn hôn chóp mũi y, ôn nhu triền miên thấp giọng nỉ non:
"Khuynh nhi, ngươi xem có thoả mãn không???"
Vân Khuynh sắc mặt đỏ bừng, thu lên mi nhãn, lông mi như hồ điệp lóe lóe.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn lại, liền nghĩ tâm mình đều bị y làm cho mềm đi, tan ra.
Sau đó hắn liền động tình không gì sánh được hàm trụ môi anh đào non mềm như cánh hoa của Vân Khuynh, cũng không vội đi vào, mà ôn nhu phác hoạ thần tuyến hoàn mỹ của y.
Vân Khuynh hô hấp gấp, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy đỏ ửng, việc này, còn không có làm đến bước cuối cùng, chỉ là nhìn thân thể Tần Vô Song, liền cảm thấy khó xử như vậy, nếu như làm đến bước cuối, vậy phải làm sao đây???
Bàn tay Tần Vô Song, mềm nhẹ thong thả dao động trên người Vân Khuynh, có ôn nhu rõ ràng cùng tình nghị nồng đậm, mang theo mười vạn phần che chở và thương tiếc.
Cảm thụ được những trân trọng này, tâm của Vân Khuynh, thoáng cái liền ấm áp mềm mại lên.
Y học Tần Vô Song, đưa tay đặt ở trên người Tần Vô Song, trong ánh mắt hàm chứa yêu thương chính y cũng không biết, chậm rãi xoa nhẹ những vết sẹo nhìn kỹ còn có chút dữ tợn này.
Chờ khoảng không Tần Vô Song buông ra môi y, y nhẹ giọng hỏi:
"Những vết này... Rất đau phải không?"
Tần Vô Song đưa thần sắc đáy mắt y nhìn đến thanh thanh sở sở, trong lòng mừng thầm, vội vã trả lời:
"Lúc đó là rất đau, hiện tại sao... Khuynh nhi hôn nhẹ sẽ không đau nữa."
Vân Khuynh vừa nghe, đôi mắt lấp lánh ngập nước mang theo xấu hổ giận dữ trừng mắt hắn, nhưng vẫn như cũ theo lời nửa ngưỡng thân thể, cẩn thận tỉ mỉ hôn lên những vết sẹo này.
"Hảo Khuynh nhi..."
Tần Vô Song thở dài một tiếng, không đành lòng Vân Khuynh khổ cực, ôm thân thể Vân Khuynh xoay người một cái, để Vân Khuynh phủ lên trên ngực hắn, như vậy Vân Khuynh hôn hắn, cũng không cần cố sức ngửa người.
Hiệu quả hắn nghiêng người, trái lại khiến Vân Khuynh vô cùng rõ ràng cảm thụ được, dục vọng cứng rắn của hắn để trên bắp đùi của Vân Khuynh.
Vân Khuynh khắc chế khuôn mặt liên tục đỏ bừng, che đậy con ngươi, cẩn thận mềm nhẹ hôn thân thể Tần Vô Song.
Tần Vô Song lúc này tự nhiên sẽ không nhàn rỗi, tay hắn, phảng phất như mang theo ma lực, mang theo điện, một tấc một tấc lướt qua da thịt Vân Khuynh.
Lưu lại tê dại say lòng người tâm cốt, cùng ôn độ kẻ khác khó có thể tưởng tượng.
Vân Khuynh theo thân thể Tần Vô Song, càng hôn càng đi xuống, không được một hồi, Vân Khuynh liền cảm thấy, dục vọng để ở sườn trong bắp đùi của y phát nóng cháy và cực đại...
Y thật sự là không có dũng khí hôn xuống tiếp...
Tần Vô Song thấy được Vân Khuynh xấu hổ, lại là lần đầu tiếp xúc tình dục, cũng không nhẫn bức y, liền nửa ôm đưa tay đặt ở sau đầu Vân Khuynh đưa y ấn đến trước mắt, hôn xuống.
Tần Vô Song cực yêu cảm giác cùng Vân Khuynh tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Lưỡi hắn càn quét trong miệng Vân Khuynh, mời Vân Khuynh cùng múa.
Vân Khuynh cũng không tránh né, lập tức dây dưa đi lên.
Thẳng đến khi môi Vân Khuynh bị Tần Vô Song hôn đến sưng đỏ không ngớt, Tần Vô Song mới bằng lòng dừng tay.
"Hảo Khuynh nhi, phía dưới ngươi không muốn hôn, vậy dùng tay giúp ta có được hay không???"
Tần Vô Song nhẹ chạm lên vành tai trong suốt phấn hồng của Vân Khuynh, nhẹ giọng dụ hoặc nói.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh đỏ tươi ướt át, nghiêng tai đi né ra làn môi phảng phất mang theo ma lực của Tần Vô Song, trong lòng luống cuống lợi hại, chẳng biết làm như thế nào cho phải, cũng không biết nên như thế nào trả lời, liền có chút thẹn quá thành giận quát lên:
"Muốn làm liền làm, nào có nhiều chuyện như vậy???"
|
C12: Tần gia tình căn Edit: Huyết Vũ
"Muốn làm liền làm, nào có nhiều chuyện như vậy???"
Tần Vô Song nỉ non lặp lại cười to.
"Nguyên lai Khuynh nhi của ta, đúng là sốt ruột như vậy."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song lộ vẻ tà tứ mỉm cười, trêu đùa tiểu nhân nhi tuyệt mỹ nằm úp sấp trong ngực hắn.
Vân Khuynh sao lại không nghe ra trêu tức trong lời nói của Tần Vô Song, trong lòng càng tức giận, ôn nhu lúc trước tất cả đều bị ném tới trảo oa quốc, tức sùi bọt mép cảnh cáo nói:
"Tần, Vô, Song."
Tần Vô Song nhìn lúc y tức giận, con mắt mỹ lệ sóng sánh lấp lánh, trừng lên giống như mắt mèo tròn tròn, hai gò má cũng phình ra, còn nhiễm hồng sắc như son -- Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mang theo lên mặt nạt người tuyệt không phù hợp với tướng mạo y, tựa như một con mèo nhỏ cao ngạo bị trêu chọc đến tạc mao, muốn có bao nhiêu khả ái thì có bấy nhiêu khả ái.
Trong lòng nghĩ như vậy, hôn hôn trên mặt Vân Khuynh, hảo hảo sửa sang nói:
"Ta đây, Khuynh nhi."
Vân Khuynh nghiêng mặt, có chút buồn bực:
"Ngươi có thể hay không bình thường một điểm???"
Tần Vô Song thân thủ ôm lấy y:
"Hảo hảo hảo, bình thường một điểm."
Nói xong, liền xoay người đem Vân Khuynh đặt ở dưới thân:
"Khuynh nhi, hiện tại, ngươi hảo hảo nằm hưởng thụ là tốt rồi, để cho ta tới hầu hạ ngươi."
Vân Khuynh bị hắn áp chế, ngay cả vành tai nhỏ nhắn xinh xắn cũng mơ hồ phiếm hồng.
Y so với Tần Vô Song, vô luận là phương diện khí thế, thân cao, hay là võ nghệ, đều là kém xa, hai người ai trên ai dưới, hầu như là vấn đề không cần tranh luận.
Bất quá Vân Khuynh cũng không chú ý những điều này, y vốn là thích nam tử, bị nam tử đặt ở dưới thân cũng là có thể tiếp thu, huống hồ y cảm động Tần Vô Song bao dung như vậy, căn bản sẽ không động đến ý niệm áp đảo Tần Vô Song trong đầu...
Tần Vô Song đưa y ngượng ngùng khả ái đều thu hết vào đáy mắt, trong ánh mắt tràn đầy sủng ái và yêu thương.
Thân phận của hắn như thế, đã bao giờ nhanh chóng tin tưởng một người như vậy, đồng thời thích thượng???
Quả thực là một kỳ tích, nhưng hắn hết lần này tới lần khác vui vẻ chịu đựng, không hề phòng bị, huyết mạch Tần gia, từ xưa đến nay, từng người từng người đều là si tình đến cực điểm.
Một đời ba hài tử này, trưởng tử Tần Vô Phong quanh năm lăn lộn trên thương giới, thủ đoạn cao minh đến cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một người mặt lạnh sát thần, ngoại trừ người trong nhà, người bên ngoài gần như không thể đến gần trong vòng ba thước, có người nói, từ khi sinh ra tới nay, gia hỏa kia chẳng bao giờ cười qua.
Nhị tử, chính là Tần Vô Song, Tần Vô Song cùng ca ca hắn Tần Vô Phong không chỉ một điểm không giống, trái lại kém nghìn vạn dặm, trời sinh tính tình tiêu sái mà phóng đãng không kềm chế được. Thường ngày mặc kệ thấy cô nương nhà ai, đều là nhất phó hình dạng ôn nhu chân thành, Tần gia nhị lão chỉ sợ hài tử này tương lai là một hoa hoa công tử, sẽ chạm đến gia quy, cho nên cùng ca ca hắn liên hợp áp lực hắn, để hắn đi Vân gia cưới vợ.
Không nghĩ tới, vừa mới thú trái lại biến ra một Tần Vô Song thâm sâu chung tình, tuy rằng động tâm vô cùng cấp tốc, nhưng đây chính là đặc thù của người Tần gia --
Không động tâm không động tình thì thôi, một khi đã động, tất là liếc mắt nhận định, cả đời không phụ.
Con thứ ba Tần gia Tần Vô Hạ, không có lạnh lùng của lão đại, không có phóng đãng không kềm chế của lão nhị, thế nhưng cũng là một tên thích gây chuyện, hết lần này tới lần khác lại là võ học kỳ tài, cả ngày đều lăn lộn trên giang hồ, Tần gia nhị lão vui mừng đem sự vật giang hồ dạy cho hắn, phu thê hai người song song dắt tay dạo chơi giang hồ.
Tần Vô Song tin tưởng vững chắc, lấy hắn tài học tướng mạo, thông minh trí tuệ, bắt được Vân Khuynh chỉ là vấn đề sớm muộn, cũng may mà Vân Khuynh có nhiều hảo cảm với hắn, nhất định sẽ để hắn làm ít công to.
"Vô Song."
Vân Khuynh hơi ngửa đầu, để Tần Vô Song càng thêm thuận lợi hôn lên cái cổ thon dài duyên dáng của y, y nỉ non gọi tên Tần Vô Song.
Tần Vô Song dừng một chút, ngẩng đầu:
"Ân???"
Trên trán hắn mơ hồ mang theo vết mồ hôi, trong ánh mắt bắt đầu khởi động dục vọng nóng cháy che giấu không được.
Vân Khuynh giơ tay lên, chậm rãi mơn trớn mặt mày hắn:
"Ngươi làm tiếp xuống phía dưới, cả đời này sẽ không có cơ hội cho ngươi hối hận."
Vân Khuynh nói có chút chần chờ, y thủy chung nghĩ, Tần Vô Song muốn y tương đối có hại, có thể là kiếp trước ái tình của y bị người nọ giẫm đạp khiến y mất đi lòng tự tin của mình, một khi liên lụy đến tình ái, liền khắc chế không được tự ti.
Y là người bị mắng là ghê tởm, bẩn thỉu...
"Ha hả."
Hai tay Tần Vô Song như trước triền miên vỗ về da thịt lộ ra bên ngoài phiếm trứ vầng sáng nhu hòa của y, mặc cho Vân Khuynh sờ lên mặt hắn, chờ ngón tay Vân Khuynh trượt đến bên môi hắn thì bỗng nhiên mở miệng hàm trụ, mơ hồ không rõ nói:
"Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ từng hối hận qua... Ta sợ, hối hận chính là Khuynh nhi... Dù sao, Khuynh nhi mỹ lệ như thế..."
|
C13: Vô Song trân ái Edit: Huyết Vũ
Đầu ngón tay bị Tần Vô Song hàm trụ trong miệng, Vân Khuynh chỉ cảm thấy cái lưỡi trơn truột mềm mại của Tần Vô Song không ngừng liếm ngón tay y, cảm giác tê tê dại dại thoáng cái truyền tới ngực.
Khoang miệng trơn mềm như tơ lụa chăm chú bao vây lấy ngón tay y, duyện hấp, khiêu khích.
Từ trước đến nay chưa từng có, chỉ là khoái cảm trên đầu ngón tay khiến y sợ run.
Hồng nhạt đỏ ửng từ hai gò má y, cấp tốc lan tràn đến vành tai khéo léo, cái cổ trắng nõn thon dài, lồng ngực trơn truột trắng nõn... Khắp toàn thân.
Khiến thân thể tuyệt vời của y càng thêm động nhân vài phần, Tần Vô Song đối với loại tình huống này phi thường thoả mãn.
Hung hăng duyện hấp ngón tay tinh tế nhẵn nhụi vài cái, liền đem đầu ngón tay trắng nõn ướt át phun ra, trườn theo đầu ngón tay xuống phía dưới, từ lòng bàn tay tới lưng bàn tay, lại tới cổ tay, rồi tới cánh tay...
Vân Khuynh không hề làm giãy dụa dư thừa, nhưng y thực tại xấu hổ.
Hơi nhắm con mắt, đem khuôn mặt tuyệt mỹ phiếm nghiêng sang một bên, tinh tế thở dốc, thỉnh thoảng phát sinh một tiếng rên rỉ giống như con mèo nhỏ nức nở.
Tần Vô Song ái cực kỳ Vân Khuynh nhìn qua nhu nhược như vậy, vừa rồi Vân Khuynh một phen nói rất có khí thế, khiến hắn cho rằng Vân Khuynh cũng là một người rất cường thế, ai biết, lên đến trên giường, người vừa khí thế bức người này, dĩ nhiên nhu nhược có thể hóa thành một vũng nước.
Nam nhân, đặc biệt là nam nhân cường thế, đều thích bảo hộ nhỏ yếu, Vân Khuynh dưới giường, đủ để cùng hắn một khối đặt chân đến đỉnh thế giới, Vân Khuynh trên giường, lại mềm mại khiến tâm hắn đều nhuyễn thành một đoàn, ngoại trừ muốn phủng ở trong tay hảo hảo bảo vệ ra, cũng không còn có ý nghĩ khác nữa.
Tần Vô Song cẩn thận lại có lực đạo vừa phải đem thân thể Vân Khuynh trên dưới hôn một lần.
Lúc đó, hai gò má Vân Khuynh trong trắng thấu hồng tích lạc thành chuỗi mồ hôi hột, tinh mâu óng ánh mê ly, thần trí giống như lơ lửng ở đám mây, chỉ cảm thấy cảm giác ướt át tê dại lan khắp toàn thân, tinh tế điện lưu và khoái cảm từ bên ngoài làn da, một tầng một tầng truyền tới đáy lòng.
Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, lúc này đây đều là Vân Khuynh lần đầu tiếp xúc dục vọng.
Không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy, lặng yên không một tiếng động đem cả người bao phủ, hơn nữa, vô luận như thế nào giãy dụa cũng không được.
Tần Vô Song kiên trì và ôn nhu, khiến người ta giật mình.
Cho dù gân xanh trên trán hắn đột hiện, mồ hôi hột to bằng hạt đậu rơi xuống không ngừng ướt nhẹp thân thể Vân Khuynh, hắn vẫn như trước ôn nhu triền miên như vậy.
Vân Khuynh kiếp trước trong sách trông thấy dục vọng của nam nhân là khó có thể chịu được đến cỡ nào, rất nhiều người đều là chỉ lo mình vui, mà bỏ qua đối phương, nhưng Tần Vô Song...
Khóe mắt Vân Khuynh có chút ướt át, không phải do động tình, mà là do cảm động.
Khi Tần Vô Song lại một lần nữa hôn lên môi y, y thân thủ vòng trụ cổ Tần Vô Song, thật sâu cùng hắn môi lưỡi dây dưa cùng một khối, tựa như trọn đời bọn họ là như vậy.
Cùng lúc đó, Vân Khuynh làm ra động tác tối dũng cảm của đêm nay, y chủ động tách hai chân thon dài rắn chắc, quấn lên thắt lưng Tần Vô Song, biểu thị ý tứ mời mọc không cần nói cũng biết.
Lồng ngực Tần Vô Song phình lên, cười đến lợi hại, cũng là hài lòng đến lợi hại.
Thực sự là không uổng công hắn dụng tâm thương yêu Vân Khuynh như vậy.
Vân Khuynh mời hắn như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không khách khí, bàn tay thon dài, linh hoạt mò lấy phía sau thắt lưng, chậm rãi trượt xuống, dựa vào cảm giác cùng trực giác, xâm nhập vào mật huyệt chặt chẽ.
Vân Khuynh kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cứng đờ lập tức trầm tĩnh lại.
Đầu lưỡi Tần Vô Song càng thêm ôn nhu cùng y dây dưa, trấn an y.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Khuynh cũng từ cổ Tần Vô Song, di động xuống phía dưới, Tần Vô Song hô hấp càng thêm ồ ồ, có chút mồ hôi hột trực tiếp rơi trên giữa trán Vân Khuynh, tung toé xuất hiện bọt nước, ôn độ nóng bỏng kia có thể khóa chặt tâm Vân Khuynh.
Y đẩy ra một chút, cùng Tần Vô Song rời môi, nước bọt ngân sắc liên tiếp vương vấn không dứt ở trên đôi môi sưng đỏ của hai người.
Vân Khuynh nỗ lực thích ứng không khỏe xâm nhập từ phía sau, Tần Vô Song động tác khai thác cũng rất ôn nhu, chậm rãi thêm vào ngón tay, ôn nhu thong thả ấn áp nội bích, chậm rãi đem nó mở rộng, Vân Khuynh ngoại trừ nghĩ cảm giác quá mức xa lạ ra, cũng không có cảm thấy nửa phần đau đớn.
Mắt nước óng ánh của y, dùng toàn bộ thân tâm ôn nhu nhìn Tần Vô Song chăm chú, hơi mở ra môi đỏ mọng ướt át sưng đỏ, phát biểu mời mọc:
"Có thể rồi... Vào đi..."
Yết hầu Tần Vô Song căng thẳng, cái gì cũng so ra kém người dưới thân dụ hoặc.
Hắn nghĩ đại khái cũng đã mở rộng không sai biệt lắm, Vân Khuynh hẳn là có thể thừa thụ hắn, liền đem dục vọng của mình đã phát trướng từ lâu để tại cửa vào mật huyệt của Vân Khuynh, yêu mỵ lại khí phách mở miệng:
"Khuynh nhi, ngươi là của ta."
Dục căn của hắn theo hắn tuyên ngôn, xâm nhập vào thân thể Vân Khuynh.
Tâm Vân Khuynh, trong nhất khắc kia cũng bị hắn tuyên ngôn xâm nhập.
Bỗng nhiên bị vật lớn như vậy căng ra, mà lại là một đường công thành chiếm đất, không thể tránh khỏi có đau đớn thật lớn thuận tiện từ hậu huyệt của Vân Khuynh truyền khắp toàn thân.
Sắc mặt tuyệt mỹ của y đau có chút trắng bệch, hơi nhíu mày, cố nén đau đớn, không chút nào khí nhược trả lời:
"Tần Vô Song, ngươi cũng là của ta."
|
C14: Vô Song thoái nhượng Edit: Huyết Vũ
"Tần Vô Song, ngươi cũng là của ta."
Vân Khuynh đồng dạng không chút khách khí hạ tuyên ngôn với Tần Vô Song.
Tần Vô Song trả lời y, là một nụ hôn dài.
Y cho rằng tiếp nhận sẽ luôn luôn rất đau, ai biết Tần Vô Song dĩ nhiên là một người ôn nhu như vậy.
Biết đâu Tần Vô Song thực sự là người từ nhỏ liền ôn nhu triền miên, vô luận bình thường, hoặc là trong tình sự, đều là dị thường ôn nhu quý trọng.
Hắn là đệ nhất nam nhân của Vân Khuynh, Vân Khuynh lại không phải người thứ nhất hắn có???
Tình dục của hắn, ôn nhu khắc chế, hữu lực lâu dài.
Hắn kiên định mà thong thả ra vào hậu huyệt của Vân Khuynh, dục vọng thẳng cứng triền miên không gì sánh được từ nội bích ướt át ôn nhuyễn, chậm rãi ma sát qua.
Hắn ra vào thong thả, nhưng phi thường hữu lực, mỗi lần đều đem mình vùi vào thân thể Vân Khuynh nơi sâu nhất.
Để tê dại cắn lấy xương cốt, nương theo khoái cảm cực hạn chảy về tứ chi bách hài của Vân Khuynh, không phải đem Vân Khuynh mệt không biết làm thế nào, mà là khiến Vân Khuynh thống khoái tràn trề không biết nên làm thế nào.
Tần Vô Song rất chú ý cảm giác của Vân Khuynh, cực lực tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể y, mỗi một lần nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận.
Vân Khuynh mắt sáng mê ly lấp lánh, môi anh đào nửa mở, giống như cá rời nước thở dốc, rên rỉ. Đau đớn lúc đầu sớm đã tiêu thất, chỉ còn lại khoái cảm.
Vòng eo bị Tần Vô Song dùng lực ôm lấy, sợi tóc đen như mực quấn lên đầy người, cùng dấu hôn xanh tím toàn thân đan vào cùng một chỗ, có ái muội yêu mị nói không nên lời, khiến trong con ngươi sâu thẳm của Tần Vô Song hỏa quang bắn toé, dục vọng dưới thân, dù thế nào trừu sáp, dù thế nào ma sát, cũng không thể dẹp loạn, trái lại càng biến hoá càng không đủ, thẳng cứng dưới thân càng ngày càng thô càng lúc càng lớn...
Thực tủy biết vị, càng không thể vãn hồi.
Nến bên trong hỉ phòng cháy hết, ánh sáng mờ tối ái muội, nhưng cũng ấm áp dị thường.
Hoa mai trong vườn khách sạn bình dân di động, phòng trong nhẹ buông xuống mành giường, xuân sắc vô biên.
Đã tới đêm khuya, tinh tế rên rỉ thở dốc nhưng chưa dừng lại, bỗng nhiên truyền đến một tiếng:
"... Chỗ đó, không nên..."
Y dù sao cũng là nam nhân, lúc ngón tay Tần Vô Song xâm nhập vào phía trước mật huyệt nam nhân khác không có, cả người y chấn động.
Tần Vô Song yêu thương hôn hôn y, đầu ngón tay rời khỏi, tiếng nói ám ách mang theo vô hạn dụ hoặc:
"Hảo, không bính, Khuynh nhi đừng sợ."
Hắn nghĩ hắn hiểu Vân Khuynh, huých phía trước, hai người có thể có tử tự của mình.
Hắn kiếp này đã nhận định Vân Khuynh một người, nhưng Vân Khuynh, trong lòng, chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, cho nên, không muốn có tử tự của hắn.
Huống hồ, địa phương kia, đối với nam tử mà nói, dù sao cũng xấu hổ, Vân Khuynh xấu hổ như thế, cùng hắn làm đến nước này, đã là cực hạn, muốn thoáng cái nuốt trọn toàn bộ, thật sự là khó.
Hắn sẽ chờ, chờ một ngày đêm Vân Khuynh chân chính tiếp thu hắn, thể xác và tinh thần đều nguyện ý tiếp nhận hắn.
Một nhạc đệm nho nhỏ qua đi, trong trướng, lại là xuân sắc tràn đầy.
Bên ngoài màn đêm hùng vĩ, tinh quang xán lạn, ánh trăng ngân sắc như là một thác nước, ngôi sao, là thuỷ tinh lóe ra trên thác nước.
Linh động, mông lung, mà mộng ảo.
Thế giới là an bình, đêm là sự yên lặng tú lệ.
Mỹ lệ như vậy, tốt đẹp như vậy.
Thế giới này, an tĩnh như thế.
|