Khuynh Tẫn Triền Miên
|
|
C20: Lấy hôn đổi đáp Edit: Huyết Vũ
Bỏ lại Thượng Quan Nhược Vũ đứng tại chỗ, buồn bực không ngớt, Tần Vô Song mang theo Vân Khuynh, đi vào tửu lâu lúc trước y thèm nhỏ dãi không ngớt.
Lúc để điếm tiểu nhị dẫn lên trên lầu, Vân Khuynh còn đang suy nghĩ một vấn đề quái dị.
Y và Tần Vô Song một đường đi tới, ăn mặc chi phí đều là tốt nhất, tốn hao không ít, bình thường rõ ràng không thấy Tần Vô Song mang bạc, cũng không thấy Tần Vô Song làm chuyện gì, nhưng đến lúc cần dùng, Tần Vô Song chung quy vẫn có thể biến ra bạc.
Bạc này đến tột cùng là từ đâu tới, chẳng lẽ là giống như ngọc kia, là thâu tới???
Nghĩ vậy, Vân Khuynh liền có chút quái dị nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn nhìn vẻ mặt của y đổi tới đổi lui, nghĩ hảo ngoạn không gì sánh được, liền thừa dịp y không chú ý, đưa y ôm trọn vào lòng, bạc thần hôn hôn trên mặt y:
"Khuynh nhi đây là đang suy nghĩ cái gì???"
Vân Khuynh chớp chớp con mắt, nghiêng mặt đi, đem mình dựa vào trong lòng Tần Vô Song càng sâu.
Dù sao nơi này là trong phòng, người khác cũng nhìn không thấy, huống hồ trong khoảng thời gian này, y đã hoàn toàn quen Tần Vô Song thường thường làm cử động thân mật.
"Ta đang suy nghĩ, khối ngọc vừa rồi, Vô Song là làm thế nào có???"
Tần Vô Song vươn tay, thưởng thức sợi tóc rơi lả tả trên vai y, nhíu mày, tự tiếu phi tiếu:
"Ngọc a, tự nhiên là thay đổi."
Vân Khuynh cau mũi:
"Ta đương nhiên biết là thay đổi a, ta chính là hiếu kỳ Vô Song đổi lúc nào??? Còn có, Vô Song lúc nào trộm ngọc, ta thế nào không biết???"
Tần Vô Song chậm rãi quyến rũ bạc thần, quang thải trung gian con ngươi thâm thúy mặc sắc không ngừng mở rộng:
"Đó là bí mật của ta, Khuynh nhi, cái gì cũng không làm, liền nghĩ dễ dàng biết được sao??? Phải biết rằng, trên đời này, cũng không có cơm trưa ăn không phải trả tiền nga."
Vân Khuynh bạch bạch nhãn, Tần Vô Song này, muốn ăn đậu hũ của y thì cứ nói, không nên quanh co lòng vòng.
Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, y thật sự là muốn biết nguyên nhân, liền ngẩng đầu, đem môi anh đào ấn lên mặt trên của Tần Vô Song.
Tần Vô Song tự nhiên sẽ không bỏ qua mỹ vị đến miệng, lập tức nhấc tay ấn lấy cái ót Vân Khuynh, thật sâu hôn xuống.
Môi lưỡi giao triền, thấm ướt lẫn nhau, hai bên tinh tế dùng đầu lưỡi đảo qua khắp ngõ ngách trong khoang miệng, nhiệt liệt dây dưa cùng một chỗ, ôn nhu mà không mất bá đạo.
Hai người hết sức triền miên, rồi lại nhất định phải tranh cao thấp, càng hôn càng kịch liệt.
Thiếu chút nữa tàng thương cướp cò, may là Vân Khuynh vẫn nhớ đáp án y muốn.
"Ngô..."
Vân Khuynh ửng đỏ mặt, dùng lực đẩy ra Tần Vô Song, dù sao, trong việc hôn môi cổn sàng đan, mỗi lần đầu hàng đều là y, thua thêm một lần cũng không có gì mất mặt.
Tần Vô Song nhận thấy y kháng nghị, lại không cam lòng hôn lại hôn mới buông y ra, lúc đó, môi anh đào của Vân Khuynh đã bị hôn đến ẩm ướt sáng bóng mà lại hơi sưng đỏ.
Nước bọt trong suốt từ giữa môi hai người kéo ra, Tần Vô Song liếm liếm khóe môi Vân Khuynh, lười biếng mở miệng:
"Được rồi, Khuynh nhi cố sức như thế, ta cũng không hảo giấu diếm."
Vân Khuynh câu thần cười, kéo kéo tóc hắn:
"Không được tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói mau."
|
C21: Thiên hạ lưỡng phân Edit: Huyết Vũ
"Hảo hảo hảo, không thừa nước đục thả câu."
Tần Vô Song sửa sang lại sắc mặt nói:
"Tần gia trong ấn tượng của Khuynh nhi, là thế nào?"
Vân Khuynh mặc dù có chút nghi hoặc Tần Vô Song vì sao hỏi như vậy, nhưng như trước thành thành thật thật hồi đáp:
"Nhiều năm trước bị tru di cửu tộc, hôm nay tại phương bắc chiếm núi vi vương...
Vô Song, Tần gia, hiện tại sẽ không là... Là lục lâm hảo hán đi!"
Tần Vô Song tự tiếu phi tiếu nhìn Vân Khuynh, hắn đại khái có thể đoán được Vân Khuynh vốn định nói là cường đạo hoặc thổ phỉ, châm chước nửa ngày mới nghĩ ra một từ dễ nghe, lục lâm hảo hán.
Tuy rằng buồn cười, nhưng Tần Vô Song cũng cảm thấy dở khóc dở cười:
"Ai nói cho ngươi những thứ này... Tần gia chúng ta, sao có thể chỉ là bọn chuột nhắt???"
Tần Vô Song kiêu ngạo nói.
Vân Khuynh nghĩ nghĩ Tần Vô Song khí độ phi phàm, lại dám lấy thân đào phạm đi kinh thành cưới vợ. Hẳn là, thân phận đích xác rất không đơn giản!
"Như vậy, Vô Song nói cho ta biết, Tần gia rốt cuộc là một chỗ thế nào."
Tần Vô Song nâng tóc y lên, thỉnh thoảng khơi mào vài sợi đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, rất đột ngột mở miệng nói:
"Tần gia, là khai quốc công thần."
Vân Khuynh cũng quyến rũ ra tóc hắn xoắn lại một vòng lại một vòng mới buông ra, đùa đến bất diệc nhạc hồ, nháy mắt mấy cái hồi đáp:
"Ta biết, Tần gia, và Vân gia, khi khai quốc, một là võ tướng quân, một là đại tài phiệt.
Sau này Tần gia vào triều làm quan, mà Vân gia chỉ phong làm một nhàn tản vương gia, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất ra một ít phi tử nương nương, vĩnh viễn không tham chính -
Đại khái bởi vì Tần gia danh tiếng càng ngày càng cao, công cao chấn chủ, cho nên bị... Ân, tru di cửu tộc..."
Kỳ thực, những cái này hẳn là chuyện thương tâm của Tần Vô Song, y vốn không muốn đề, đáng tiếc Tần Vô Song hỏi y về Tần gia.
Tần Vô Song lại hôn hôn Vân Khuynh:
"Khuynh nhi rất thông minh, cái gì cũng xem rất thông thấu. Bất quá..."
Hắn dừng một chút, cười có chút đắc ý:
"Khuynh nhi vẫn không có đoán đúng ý tứ ta nói, Tần gia năm xưa, cùng Hiên Viên hoàng thất hôm nay, chính là hai thế lực lớn trong triều khổng lồ nhất, tiên vương tiền triều muốn hạ thủ với chúng ta, Hiên Viên gia liền nổi lên ý mưu phản...
Tần gia chúng ta, không phải là thuộc hạ của Hiên Viên gia, mà là, hợp tác lợi dụng lẫn nhau.
Cho nên, sau khi Hiên Viên gia và Tần gia được thiên hạ, cũng là thiên hạ lưỡng phân."
Vân Khuynh có chút bất khả tư nghị trừng to mắt:
"Tứ đại quốc hôm nay, cũng không có họ Tần, Vô Song ngươi không phải là đang nói đùa chứ???"
Tần Vô Song câu câu thần:
"Đích thật là thiên hạ lưỡng phân, là Hiên Viên vương triều lưỡng phân, Tần gia chúng ta luôn luôn hào hiệp, không muốn thanh minh mệt mỏi, liền cùng Hiên Viên gia ký hạ hiệp nghị, Hiên Viên gia là hoàng gia thiên triều, là đế vương ngoài sáng. Mà Tần gia chúng ta, còn lại là ám hoàng."
"Ám hoàng..."
Vân Khuynh thì thào tự nói, chung quy nghĩ xưng hô này so với hoàng đế êm tai hơn.
Y chớp chớp con mắt, hiếu kỳ truy vấn:
"Sau đó thì sao, sau đó thì sao???"
|
C22: Dây dưa không ngớt Edit: Huyết Vũ
Tần Vô Song gõ một chút đầu cục cưng hiếu kỳ Vân Khuynh:
"Sau đó... Khuynh nhi không đói bụng sao???"
Vân Khuynh nghe hắn nhắc tới như thế mới nghĩ đến cái bụng mình đói đến kêu cô cô, bất quá, y còn không có nghe được đáp án mà:
"Vô Song, ngươi đừng tưởng hồ lộng ta, ngọc là đổi thế nào, ngươi còn không có nói cho ta biết."
Tần Vô Song thở dài một tiếng:
"Không phải ta không muốn nói cho Khuynh nhi, chỉ là chuyện tình phương diện này, có chút phức tạp. Ngọc đích thật là bị người thay đổi, nhưng không phải ta đổi."
Vân Khuynh ngưng mi suy nghĩ một chút:
"Là lão nhân bán ngọc kia??? Nhưng hắn vì sao phải giúp ngươi...
A, ám hoàng???
Ý tứ là, thế lực Tần gia chưởng quản Hiên Viên đế quốc chỗ tối -
Lão nhân kia, cũng là người của các ngươi???"
Tần Vô Song mâu quang tuyết lượng tối tăm thâm thúy, bên trong tràn đầy thưởng thức, tinh quang nhàn nhạt khuếch tán ra, gật đầu:
"Đúng, chính là như Khuynh nhi nói vậy."
Nói xong, lại nâng cằm Vân Khuynh lên, hôn hôn lên môi anh đào tinh tế mơ hồ phiếm thũng.
Người này, thuộc về mình, xinh đẹp, thiện lương, thông minh, lại ôn hòa.
May là, thú chính là y.
Đại não Vân Khuynh có chút thiếu dưỡng khí, y là đói bụng, đói chính là cái bụng, phải ăn cái gì thì mới no, cứ như vậy cùng Tần Vô Song trao đổi nước bọt là không được.
Vì vậy, y rất sát phong cảnh cực lực cự tuyệt.
Đang lúc giãy dụa, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, con mắt xinh đẹp của Vân Khuynh sáng lên, cơm nước của y tới rồi.
Tần Vô Song bất đắc dĩ, chỉ phải buông y ra.
Vân Khuynh lập tức từ trên đùi hắn chuyển qua chiếc ghế một bên, Tần Vô Song thuận lợi sửa sang lại y phục, mới khôi phục lười biếng trước sau như một. Dựa lên lưng ghế tựa, mạn bất kinh tâm nói:
"Tiến đến."
Quả nhiên là cơm đưa tới.
Đáng tiếc người đưa cơm... Tần Vô Song nâng cằm, đánh giá cẩn thận.
Một thân y phục hôi sắc vải bố khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bẩn hề hề, trên đầu cuộn một cái khăn đội đầu biến thành màu đen.
Chỉ là, tóc của hắn, cũng quá nhu thuận sáng đẹp một điểm, con mắt hắn, cũng quá hữu thần thông minh một điểm...
Ai nha...
Tần Vô Song thở dài lắc đầu, quay hướng điếm tiểu nhị sắp xoay người ly khai nói:
"Chờ một chút, ngươi ở chỗ này hầu hạ đi."
Điếm tiểu nhị kia thân thể nhất tương, kinh nghi bất định nhìn Tần Vô Song, nam nhân này, sẽ không thông minh như vậy chứ???
Hắn khom khom lưng nói:
"Hảo, khách quan."
Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn Tần Vô Song, y luôn luôn không thích ăn ở trước mặt người bên ngoài, càng không thích người khác đứng ở bên người, y cự tuyệt cảm giác ngồi ăn có người nhìn.
Bất quá y còn chưa hỏi cái gì, Tần Vô Song liền gắp lên một đạo thái, vừa vào đến miệng liền nhăn mi lại, nhìn điếm tiểu nhị:
"Quá ngọt, bưng xuống phía dưới, làm lại."
Vân Khuynh trừng mắt nhìn, nếm một ngụm, mặn ngọt vừa phải, rất không sai.
Đang nghĩ, Tần Vô Song lại gắp một đạo thái khác:
"Chưa chín, bưng xuống phía dưới, làm lại."
"Canh quá ít, bưng xuống phía dưới, làm lại."
Ngắn ngủi vài phút, Vân Khuynh nghe đến mấy lời bưng xuống phía dưới, làm lại.
Y hình như có sở ngộ, nhìn về phía điếm tiểu nhị tức giận sắc mặt phát tím, thấy bàn tay hắn trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài mà trắng noãn.
Lại thấy chỗ cổ hắn, cũng là trắng noãn không tương xứng với nét mặt bẩn hề hề.
Cuối cùng dừng lại ở con mắt phun hỏa, sáng trong suốt của hắn, bừng tỉnh đại ngộ.
Nhãn thần này y quá quen thuộc, là nàng, thiếu nữ vừa rồi nói bọn họ thâu ngọc.
Lẽ nào, nàng là coi trọng y hoặc là Tần Vô Song???
Nếu không phải thế nào lại theo bọn họ dây dưa không ngớt???
|
C23: Tính cách khác Edit: Huyết Vũ
"Được rồi."
Vân Khuynh cắt đứt Tần Vô Song nói, nói với Thượng Quan Nhược Vũ giả trang điếm tiểu nhị:
"Đem thái vừa điểm đến bưng xuống phía dưới làm lại."
Nhìn bóng dáng Thượng Quan Nhược Vũ khí đô đô bưng bàn thái rời đi, Vân Khuynh tự tiếu phi tiếu nhìn Tần Vô Song:
"Nguyên lai Vô Song có ưa thích này, ta cũng nên cẩn thận."
Tần Vô Song phượng mâu hơi cong, bạc thần nhất câu nói:
"Đối với Khuynh nhi, ta mới luyến tiếc lăn qua lăn lại như thế, chỉ là nha đầu kia quá có nghị lực, khi dễ cũng hảo ngoạn."
Vân Khuynh bạch bạch nhãn, y mới không tin.
"Tiểu cô nương này, là tiểu hài tử tùy hứng bị người nhà làm hư, loại hài tử này, thông thường gia đình là sủng không ra ngoài, hiện tại làm sao bây giờ??? Nàng hình như dính lên chúng ta???"
Tần Vô Song nghiêng thân thể tới gần y:
"Thế nào, không thích nàng???"
Hô hấp của hắn phun lên bên tai Vân Khuynh, tê tê, nhiệt nhiệt, Vân Khuynh không khỏe đẩy đẩy hắn:
"Ngồi hảo, nói không chừng lúc nào có người vào."
Tần Vô Song mếu máo, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ ủy khuất nhìn có chút buồn cười:
"Còn không có lão, Khuynh nhi đã ghét bỏ ta."
Vân Khuynh có chút bất đắc dĩ, bất quá Tần Vô Song như vậy rất ít gặp, cũng là thêm một tia khả ái:
"Vô Song, ngọc kia, ngươi rốt cuộc dự định trả lại cho tiểu cô nương kia không???"
Tần Vô Song dùng ngón trỏ tay phải ma sát cằm, có chút suy nghĩ nói:
"Nàng muốn thâu gì đó của ta vốn là sai, sau lại đại náo trên đường, tới lúc này, càng dây dưa không ngớt, ta tự nhiên sẽ không đơn giản đưa nàng, phải hảo hảo đùa nàng một chút."
Vân Khuynh cũng nâng cằm, nhìn dung nhan Tần Vô Song tuấn mỹ khiến người ta mê muội kia, đô đô miệng:
"Ta nhưng thật ra sợ, cuối cùng thành vui mừng oan gia... Kiếp trước của ta... Ách, ta ở trong sách tại Vân gia thấy, có rất nhiều cố sự như vậy, một thiếu nữ hoạt bát khả ái, một công tử tuấn mỹ tiêu sái, vì hiểu lầm mà gặp nhau, vừa thấy mặt vừa sảo vừa nháo, đến cuối cùng lại ái đến chết đi sống lại..."
"Ách..."
Bàn tay Tần Vô Song vừa nâng chung trà run run lên, còn trà hãy còn trong miệng, thiếu chút nữa liền phun ra.
Mạnh mẽ cố nén cười, Tần Vô Song buông chung trà trong tay:
"Khuynh nhi thực sự là kiến thức rộng rãi, bất quá, có Khuynh nhi, ta thế nào lại cùng nàng ái đến chết đi sống lại???"
Vân Khuynh chớp chớp mắt:
"Ta đây, cùng nàng ái đến chết đi sống lại làm sao bây giờ???"
Sắc mặt Tần Vô Song lập tức âm trầm xuống, trong đôi mắt hiện lên lãnh quang quỷ dị.
Còn muốn cùng người khác ái đến chết đi sống lại???
Nếu như Vân Khuynh thực sự làm như vậy, hắn đại khái sẽ bẻ gẫy chân y, đem y giam vào địa phương chỉ có hắn biết đến, để trong mắt y, thế giới của y, chỉ có hắn một người!!!
Tần Vô Song âm lãnh nghĩ, phượng mâu lại không tự chủ được nhìn thấy Vân Khuynh che miệng cười trộm, lúc này mới biết Vân Khuynh vừa nói chỉ là nói đùa...
Trong lòng buông lỏng, cũng có chút tức giận, hắn dĩ nhiên cho là thật! Còn đem một mặt khác hắn vẫn luôn che giấu phá tan lộ ra ngoài...
Vừa nghĩ như thế, Tần Vô Song lại có thêm chút tức giận, nắm Vân Khuynh qua ôm vào trong lòng hung hăng hôn xuống:
"Sau đó không được khai vui đùa như vậy, ngươi là của ta."
Vân Khuynh chưa kịp phản kháng, đã bị môi lưỡi Tần Vô Song mạnh mẽ lại bá đạo nhảy vào trong miệng.
Cho tới nay, Tần Vô Song bày ra, đều là bá đạo ôn nhu, nhưng hắn càng cùng Vân Khuynh ở chung, liền càng vô pháp tự kềm chế, hãm vào càng sâu lại càng muốn một mình giữ lấy y, để trong tâm mắt y, đều chỉ có hắn một người.
Nếu là lúc vừa nhận thức Vân Khuynh, hắn còn có tính nhẫn nại chờ Vân Khuynh chậm rãi ái thượng hắn, như vậy hiện tại hắn lại có chút luống cuống, có chút khẩn cấp.
Hắn sợ, sợ trước khi Vân Khuynh ái thượng hắn, sẽ ái thượng người khác, cho nên trong tâm nguyên bản tự tin bình tĩnh, bắt đầu vội vàng xao động lên, bắt đầu nghi ngờ lên.
Hắn là một trong ngầm ám hoàng của Huỳnh Quang Hiên Viên vương triều, thế nào lại cho phép người mình nhận định phải gần nhau suốt đời đi ái thượng người khác???
Tần Vô Song chăm chú ôm Vân Khuynh, cả đời này, người này trong lòng hắn, chỉ có thể là hắn sở hữu.
|
C24: Vân Khuynh thất tung Edit: Huyết Vũ
Tần Vô Song và Vân Khuynh, cuối cùng dưới sự tận lực tránh né của Tần Vô Song, tránh được Thượng Quan Nhược Vũ lần thứ hai theo dõi.
Tuy rằng nghĩ đến Thượng Quan Nhược Vũ sẽ không bỏ qua, nhưng thực sự không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy...
Vân Khuynh thất tung!!!
Ngay lúc Tần Vô Song tách ra Vân Khuynh, đi gặp thuộc hạ -
Thực ra cũng không phải Tần Vô Song tận lực cấm kỵ Vân Khuynh, hắn chỉ là không muốn, Vân Khuynh hiện tại vô pháp bảo hộ chính mình, bị lôi vào phiền phức mà thôi...
Nhưng Tần Vô Song quên, mặc kệ bất luận kẻ nào, gả cho hắn, cùng hắn cùng một chỗ, liền đã định trước suốt đời đều không thể chạy trốn khỏi phiền phức.
Vừa nhận thấy Vân Khuynh thất tung, Tần Vô Song tim đập mất tần suất.
Đến nay hắn biểu hiện ra cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là đôi mắt như máu, bên trong phong vân gợn sóng, bạc thần hơi câu, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô đào càng cười càng xán lạn.
Từ trong lòng móc ra khối ngọc nguyên bản thuộc về Thượng Quan Nhược Vũ, mặt sau long phượng tường vân đồ lung linh, khắc hai chữ Thượng Quan, Tần Vô Song chậm rãi vuốt ve chữ trên ngọc:
"Long Kính."
Theo thanh âm lãnh liệt của Tần Vô Song, một nam tử cao lớn toàn thân bao vây trong bóng đêm lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Họ kép Thượng Quan, thủ pháp theo dõi và thâu đồ cao minh, hơn nữa giỏi về ngụy trang.
Toàn bộ Huỳnh Quang, sợ là chỉ có thần thâu thế gia thoái ẩn nhiều năm kia, Thượng Quan thế gia.
"Đi, lập tức điều tra rõ toàn bộ người trong thần thâu thế gia Thượng Quan gia, mặt khác..."
Tần Vô Song thanh âm từ từ thả nhẹ, con mắt lợi hại nhìn chằm chằm người trước mắt:
"Chậm nhất đến buổi tối, ta phải biết Khuynh nhi đang ở nơi nào."
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng mang theo sát khí dày đặc cùng cảnh cáo ý tứ hàm xúc.
Toàn bộ gian phòng hầu như trong nháy mắt, biến gió lạnh đến xương.
Người tên Long Kính, thân thể hơi đánh một cái lạnh run:
"Vâng, nhị công tử."
Làm ảnh vệ Tần gia vì ba vị công tử cống hiến, Long Kính vẫn cho rằng, chỉ có đại công tử là hàn lãnh như băng, nhị công tử này hẳn là ấm áp như gió.
Nhưng đến hôm nay mới biết, không phải nhị công tử không có tỳ khí, chỉ là vẫn không có ai chạm vào nghịch lân của hắn mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay, Thượng Quan gia, sợ là đã chạm đến nghịch lân và điểm mấu chốt của Tần Vô Song.
Mong muốn, Vân Khuynh công tử đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bằng không vị chủ tử này của hắn, không biết rồi sẽ làm ra chuyện gì!
Long Kính lĩnh mệnh, liền lập tức đi chấp hành.
Tần Vô Song nhắm mắt lại, dựa lên lưng ghế tựa, thì thào tự nói:
"Khuynh nhi..."
Cùng nhau như hình với bóng nhiều ngày như vậy, bỗng nhiên xa nhau, thật đúng là không quen.
Không có y ở trong tầm mắt dĩ nhiên lại cảm thấy bất an -
Lo lắng y xảy ra chuyện.
Nhưng hắn là Tần Vô Song a!!!
Tần Vô Song luôn luôn cởi mở, hiện tại đã có nhược điểm, có vướng mắc.
Như vậy, rốt cuộc là tốt, hay là xấu đây???
|