Khuynh Tẫn Triền Miên
|
|
C30: Tam đại thần bộ Edit: Huyết Vũ
'Khấu khấu khấu' tiếng đập cửa quy luật vang lên, Tần Vô Song nâng nâng mí mắt:
"Tiến đến."
Theo cửa bị đẩy ra, một niên thiếu thân lam sam, hé ra khuôn mặt búp bê đi đến:
"Nhị công tử, Long Lê đến đây đưa tin."
Tần Vô Song tự tiếu phi tiếu mở miệng:
"Đây là hai canh giờ ngươi bảo Long Kính nói??? Ân???"
Tần Vô Song thanh âm rất nhẹ, ẩn chứa một tia không đổi phát hiện tức giận.
Hắn một mực chờ Long Lê tới cùng đi tìm Vân Khuynh, nhưng Long Lê này, thường ngày ái nháo thì thôi, lần này dĩ nhiên thẳng thắn muộn một canh giờ rưỡi, làm ảnh vệ thượng đẳng, không có thời gian kỷ luật như vậy, là trí mạng.
Long Lê nghiêm mặt, lập tức quỳ gối xuống đất:
"Thuộc hạ nửa đường nhận được thông tri của tam thiếu gia, đi trợ Long Liễm tách ra Hoa Ly Phi nên đình lại một chút thời gian."
Long Liễm???
Là nữ tử duy nhất trong thượng đẳng ảnh vệ, nàng cùng Long Kính như nhau chủ ám, bất quá nàng càng am hiểu ám sát.
Là 'Tuyệt sát' nổi danh trên giang hồ, nàng làm thuộc về giang hồ.
Mà Hoa Ly Phi, chính là một trong tam đại thần bộ, tam đại bộ khoái này, không phải là tam đại thần bộ của quốc gia nào, mà là tam đại thần bộ của toàn bộ thiên hạ.
Tam đại thần bộ phân biệt là, Hoa Ly Phi, Hiên Viên Bất Kinh, Sở Tiếu Ca.
Bọn họ ba người, không phải là người cùng một quốc gia, thậm chí cũng không nhận thức lẫn nhau, thẳng đến một năm trước, Hiên Viên Bất Kinh mới cùng Sở Tiếu Ca quen biết, liền kết làm huynh đệ khác họ.
Hôm nay, đối với huynh đệ khác họ đang ở các quốc gia chạy đi bắt tội phạm quan trọng, đùa bất diệc nhạc hồ, mà Hoa Ly Phi, lại tương đối thống khổ.
Hắn ba năm trước đây từng lập hào ngôn, nhất định phải bắt 'Tuyệt sát' ở Huỳnh Quang Hiên Viên đế quốc xú danh rõ ràng trên giang hồ.
Từ nay về sau, Hoa Ly Phi vẫn luôn đi theo Long Liễm phía sau đuổi bắt nàng, đáng tiếc, có Tần gia bang trợ và yểm hộ, Long Liễm luôn luôn có thể ở thời điểm mấu chốt thoát khỏi Hoa Ly Phi.
Ba vị công tử Tần gia, đại công tử Tần Vô Phong là ám hoàng Huỳnh Quang thương giới ngầm, nhị công tử Tần Vô Song, lại có quan tâm mật thiết với quan viên triều đình, ám hoàng chưởng quản quan trường, mà tam công tử Tần Vô Hạ, còn lại là ám hoàng chưởng quản trật tự giang hồ.
Nghiêm ngặt ý nghĩa mà nói, Long Liễm hẳn là người của Tần Vô Hạ, cũng khó trách hắn để Long Lê đi giúp Long Liễm.
Đại khái là nhận thức Vân Khuynh sau, tâm tình Tần Vô Song vẫn rất khoái trá, biết tình có nguyên sau, Tần Vô Song cũng không truy cứu thêm.
"Được rồi, đứng lên đi, cùng ta đi đón phu nhân trở về."
Tần gia thượng đẳng ảnh vệ, là cùng Tần gia ba vị công tử cùng nhau lớn lên cùng nhau tiếp thu huấn luyện, tuy rằng huấn luyện nghiêm ngặt để cho bọn họ tuyệt đối trung thành, và tuân thủ bản phận, nhưng này cũng không ảnh hưởng đến thân cận và hữu tình thâm hậu dưới đáy lòng bọn họ.
"Phu nhân... Ha hả, là dạng gì nữ tử, dĩ nhiên có thể khiến nhị công tử nhận thức dưới đáy lòng, Long Lê thật là rất chờ mong nhìn thấy phu nhân mà..."
Trong sáu thượng đẳng ảnh vệ, Long Lê là hoạt bát nhất, nhìn xem, vừa nhận sai xong, một điểm cũng không biết thu liễm, lập tức lại sinh động lên.
Bất quá Tần Vô Song cũng không lưu ý, nhớ tới Vân Khuynh hắn lại không tự chủ được giương môi mỉm cười:
"Y a, là một tuyệt đại giai nhân, khuôn mặt tuyệt mỹ, tính tình cũng tương đối ôn hòa, nhưng cũng không phải loại người nhu nhược không thú vị, là một người rất dễ làm cho tín phục, thích thượng."
Thấy hắn hình dung như thế, biểu tình như vậy, Long Lê liền tin tưởng người nọ không phải người thường, ngay cả Tần gia nhị công tử đều bị mê thành cái dạng này, còn có thể là người thường sao???
|
C31: Cảm tình khó khăn Edit: Huyết Vũ
Thượng Quan Nhược Vũ tính tình hoạt bát rộng rãi, lập tức cùng Vân Khuynh quen thuộc lên.
Quen thuộc sau nàng lại nhịn không được hiếu kỳ quan hệ giữa Vân Khuynhvà Tần Vô Song:
"Vân Khuynh, ta xem ngươi coi như là một người không sai, thế nào lại cùng bại hoại kia đi cùng một khối."
Lúc Vân Khuynh cùng Thượng Quan Nhược Vũ nói chuyện phiếm, Thượng Quan Tôn một mực ở bên cạnh nhìn chằm chằm trừng mắt Vân Khuynh, thầm nghĩ đem khuôn mặt quá đẹp của Vân Khuynh, từ trong đường nhìn của Thượng Quan Nhược Vũ di đi ra ngoài.
Hắn bắt người này tới, thuần túy là muốn giúp Thượng Quan Nhược Vũ nghiêm phạt người khi nhục nàng một chút, không nghĩ tới không chỉ không nghiêm phạt được đối phương, còn khiến cho Thượng Quan Nhược Vũ đối với đối phương sản sinh hứng thú!!!
Giờ khắc này, trong lòng Thượng Quan Tôn, thật sự hối hận a!
Đôi huynh muội này, thật sự là quá thú vị.
Vân Khuynh hoàn toàn không nhìn Thượng Quan Tôn nhìn chằm chằm, tự ngoảnh lại mỉm cười trả lời Thượng Quan Nhược Vũ:
"Ta và Vô Song quan hệ a... Đến lúc lần thứ hai gặp mặt, Vô Song liền nói cho ngươi."
"Di di di, nói cho ta biết??? Có sao có sao???"
Thượng Quan Nhược Vũ nỗ lực hồi tưởng, rốt cục nhớ tới Vô Song từng ôm thắt lưng Vân Khuynh nói hắn là người có vợ...
Nhưng...
Nhưng nhưng nhưng nhưng... Bọn họ không phải đều là nam tử sao???
Nam tử và nam tử cũng có thể thành thân sao???
"Ngươi, và hắn, thật là, là phu thê???"
Thượng Quan Nhược Vũ cẩn cẩn dực dực hỏi, rất sợ là tự nàng hiểu sai.
Dù sao, trong quan niệm của nàng, thế giới này, âm dương phối hợp tương đối tốt, nam nữ cùng một khối tương đối bình thường.
Vân Khuynh kiếp trước thích nam sinh cũng chẳng bao giờ che giấu giới tính thủ hướng của mình, huống hồ, kiếp này có một Vô Song không chú ý giới tính chi trì y, y tự nhiên sẽ không để ánh mắt dị dạng của Thượng Quan Nhược Vũ lúc này đặt trong lòng. Y gật đầu:
"Đúng, ta cùng với Vô Song, vừa thành thân không bao lâu."
Thượng Quan Nhược Vũ trầm mặc, không biết nói thêm cái gì cho phải, lập tức xoay người, nằm úp sấp trong lòng Thượng Quan Tôn:
"Ca ca, ta mệt, vừa rồi còn không có nghỉ ngơi tốt, chờ bại hoại kia tới thì gọi ta..."
Nói xong cọ cọ trong lòng Thượng Quan Tôn, nhắm hai mắt lại.
Thượng Quan Nhược Vũ trầm mặc, thực ra không phải là nàng đối với cảm tình của Vân Khuynh và Tần Vô Song có điều kỳ thị, tương phản, nàng là ước ao.
Bọn họ là cấm đoạn chi luyến, nhưng có thể kết làm phu thê.
Mà nàng và hắn, là huynh muội, đều minh bạch tâm tư đối phương, nhưng không ai dám bước về phía trước một bước.
Chỉ có thể dừng lại tại vượt lên trước thân nhân, còn chưa đến giai đoạn ái tình ái muội.
Vân Khuynh bị Thượng Quan Tôn bắt đến một đoạn thời gian không ngắn, nhìn trời dần dần tối, Vân Khuynh còn không có đợi được Vô Song liền có chút thấp thỏm Vô Song có thể hay không giống y cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn???
Song, đang lúc y lo lắng, Vô Song lại mang theo Long Lê, nhất phái nhàn nhã đi chơi tiêu sái đi vào rừng hoa đào.
"Sách sách, thực sự là một địa phương phong cảnh duyên dáng a."
Long Lê gật đầu:
"Đích xác, bất quá, so với Thiên Cơ đảo của biểu thiếu gia, còn hơi kém một ít."
Tần Vô Song thân thủ tiếp được một mảnh cánh hoa đào bay xuống, cười cười:
"Nhân vật kiểu thần tiên như hắn, trụ đều là địa phương thần tiên trụ, trong thế tục không sạch sẽ này, làm sao có thể có nơi đẹp như địa phương đó???"
Tần Vô Song nói xong, mạn bất kinh tâm bóp nát cánh hoa trong tay, ném tới một bên, trên khuôn mặt tuấn mỹ nâng lên cũng hiện lên một tia sắc bén:
"Nếu chúng ta tới rồi, cũng nên xem truyền nhân của Thượng Quan gia này, có bao nhiêu lợi hại, người của Tần gia chúng ta, liền đơn giản như vậy bị bắt đi..."
|
C32: Cuối cùng được gặp Edit: Huyết Vũ
"Khuynh nhi."
Khi Tần Vô Song thấy bóng dáng quen thuộc kia dĩ nhiên nghĩ tâm của mình, tắc nghẽn cứng lại.
Càng là mơ hồ phiếm đau nhức, loại cảm giác cường liệt này khiến hắn có chút bất an.
Lúc này mới chỉ nửa ngày không thấy a!!!
Nửa ngày không thấy, như cách tam thu.
Lúc thấy hắn, cuối cùng nghĩ mình đã viên mãn.
Khi Vân Khuynh nhìn thấy Tần Vô Song thì đã là như vậy.
Nguyên lai trong thời gian tại đây nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, y đã nhớ Tần Vô Song đến thế, vậy ra Tần Vô Song tại bất tri bất giác đã xâm nhập nội tâm mà y tự cho là pháo đài rất chặt chẽ.
"Vô Song..."
Vân Khuynh nhìn hắn từ trong đám hoa đào thâm hồng thiển hồng đi ra, dĩ nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ???
Vì sao, là bởi vì ủy khuất? Hay là bởi vì sợ bị áp lực dưới đáy lòng??? Hoặc là bởi vì thấy Tần Vô Song thì cảm động???
Hai người nỉ non tên đối phương, cứ như vậy hai bên tương vọng, tất cả chu vi cách bọn họ càng ngày càng xa.
"Khụ khụ khụ."
Long Lê nhẹ ho khan vài tiếng, cắt đứt ánh mắt hai người dây dưa.
Thiên a, nhị công tử như vậy, thật là dọa người, tuy rằng bình thường nhị công tử cũng ái cười, nhưng đều là cười nham hiểm, trong mỉm cười có sát nhân vô hình.
Nhưng nhị công tử hiện tại, dĩ nhiên là thực sự nở nụ cười, thực sự nở nụ cười a, phải biết rằng dáng tươi cười như vậy, lúc trước, chỉ có người Tần gia, cùng với lục đại ảnh vệ cộng thêm các vị thiếu gia cùng nhau lớn lên mới nhìn thấy a.
Xem ra, nhị công tử nhìn như phong lưu tiêu sái của bọn họ, lúc này đây, là thật hãm tiến vào.
Nói cách khác - nhị công tử có nhược điểm...
Hắc hắc hắc hắc...
Long Lê dưới đáy lòng nhìn có chút hả hê cười, trên mặt khả ái búp bê cũng quải thượng dáng tươi cười thiện ý, quay hướng dưới đáy lòng cười gần như nịnh nọt:
"Phu nhân hảo, ta là Long Lê, là nhị công tử... Thư đồng, lần đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Vân Khuynh bừng tỉnh, quay hướng Long Lê gật đầu cười cười.
Nụ cười kia, ung dung ưu nhã, lại mỹ lệ vô hạ, nhìn qua đúng là mỹ lệ cùng thuần túy khó có thể tưởng tượng.
Long Lê dĩ nhiên nhìn đến ngây người.
Phải biết rằng, ba vị công tử nhà hắn, cùng với lục đại ảnh vệ bọn họ, thụ qua nhiều loại huấn luyện, tâm trí đều là thập phần chặt chẽ kiên định.
Mà hắn, dĩ nhiên bị một người lần đầu gặp mặt mỉm cười đoạt thần.
Quả nhiên không phải bình thường, không hổ là người trong lòng nhị công tử.
Tuy rằng cũng là nhược điểm của nhị công tử, nhưng nhược điểm như vậy, Tần gia bọn họ chắc hẳn đều phi thường hoan nghênh.
Thứ nhất, bọn họ đều muốn hạnh phúc, thứ hai, bọn họ tự tin nhược điểm Vân Khuynh này, bọn họ có thể bảo hộ tốt, sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Từ nhất khắc Thượng Quan Tôn thấy Tần Vô Song cùng Long Lê, bắt đầu đề phòng lên.
Hắn yêu thương lay tỉnh Thượng Quan Nhược Vũ đang ngủ trong lòng.
Thượng Quan Nhược Vũ chậm rãi mở con mắt mang theo mê man.
Hé mắt ra liền thấy ca ca của nàng, nàng không chút nào keo kiệt cho ca ca một dáng tươi cười ngọt ngào, dùng tiếng nói hơi lười biếng hỏi:
"Ca ca, làm sao vậy???"
Thượng Quan Tôn chăm chú ôm nàng, sắc mặt ngưng trọng nói:
"Bại hoại trong miệng ngươi tới rồi."
|
C33: Dụng tâm lương khổ Edit: Huyết Vũ
"Bại hoại???"
Tần Vô Song thì thào tự nói, liếc mắt nhìn Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng Thượng Quan Tôn, đôi mắt tối tăm lóe lóe, quay đầu lại, hướng Long Lê tự tiếu phi tiếu nói:
"Lê, nếu là có người bắt cóc phu nhân nhà ngươi, của nhị công tử ta thì phải như thế nào?"
Long Lê không có chút nào cô phụ hắn kỳ vọng, lập tức hồi đáp:
"Công tử chớ vội, Long Lê lập tức đem hắn bắt tới hỏi minh bạch."
Nói xong không đợi Thượng Quan Tôn phản ứng liền bay lên trời tấn công qua.
Vân Khuynh cũng không ngăn cản, chỉ là đến gần Tần Vô Song nói:
"Kỳ thực bọn họ cái gì cũng không có làm, cứ bình thường là đủ rồi."
Tần Vô Song một bả kéo y qua, đem y kéo vào trong lòng, ôm lấy thắt lưng y.
"Vô phương, Thượng Quan Tôn là truyền nhân của thần thâu thế gia, chỉ riêng khinh công đã là xuất thần nhập hóa, huống hồ tự thân võ công của hắn, cũng ở trong nhóm cao thủ giang hồ... Lê hắn tự có chừng mực."
Thượng Quan Tôn đem Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng đẩy ra ngoài, Thượng Quan Nhược Vũ khinh công không kém mượn cơ hội nhảy xa khỏi vài mét, lo lắng nhìn Thượng Quan Tôn cùng Long Lê dây dưa đến một khối:
"Ca ca, cẩn thận a."
Sau khi nói xong thở phì phì dùng tuyệt diệu khinh công, nhảy về phía Tần Vô Song và Vân Khuynh:
"Vân Khuynh. Ta xem sai ngươi, tướng công ngươi là xấu đản, ngươi cũng là bại hoại, ngươi không phải nói sẽ khuyên tướng công ngươi trả ngọc cho ta sao, vì sao tướng công ngươi vừa đến ngươi liền để tướng công ngươi khi dễ ca ca ta???"
Vân Khuynh cũng không biện giải, liếc nhìn Thượng Quan Nhược Vũ.
Thiếu nữ này, bị ca ca nàng bảo hộ tương đương hảo, lẽ nào nàng lại không nghĩ tới Vô Song sẽ vì y mà cùng Thượng Quan Tôn động thủ sao???
Y chỉ bất quá là không có ngăn cản mà thôi, hơn nữa, Thượng Quan Tôn sủng ái mù quáng Thượng Quan Nhược Vũ như vậy cũng nên thụ một chút giáo huấn.
Y xem ra, Thượng Quan Tôn nếu là thực sự thích Thượng Quan Nhược Vũ, nên dạy nàng độc lập.
Bọn họ bản thân chính là huynh muội mến nhau, sau đó sẽ phải tiếp thu ánh mắt thế tục khảo nghiệm nhiều không kể xiết.
Thượng Quan Tôn bảo hộ Thượng Quan Nhược Vũ như vậy, Thượng Quan Nhược Vũ làm sao lớn lên, làm sao có thể cùng hắn kinh lịch qua bão tố này???
Mong muốn lúc này đây Long Lê có thể cho Thượng Quan Tôn ăn chút mệt, để Thượng Quan Nhược Vũ sau đó sẽ vì Thượng Quan Tôn thu liễm tính cách ái ngoạn của mình một chút.
"Có chút lời là không thể nói lung tung..."
Tần Vô Song đứng ở phía sau Vân Khuynh, ôm eo Vân Khuynh nghe Thượng Quan Nhược Vũ nói, khuôn mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, lập tức biến đen.
"Vô Song."
Vân Khuynh đưa tay đan lên trên tay Tần Vô Song, ngửa đầu nhìn hắn:
"Quên đi, nàng chỉ là một hài tử bị ca ca quá sủng mà thôi, bọn họ kỳ thực cũng không xấu."
Tần Vô Song buông xuống con mắt nhìn y:
"Ta biết, ta là điều tra rõ thân phận tính cách bọn họ xong mới đến. Chỉ cần là chuyện ta để bụng, không có nắm chặt mười thành, ta nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì ta hiểu, rất nhiều thời gian đều là một bước sai, toàn bộ sai hết."
Sau khi nói xong Tần Vô Song liền thân thủ cách không điểm huyệt Thượng Quan Nhược Vũ.
Thượng Quan Nhược Vũ bị điểm huyệt đạo tức giận không ngớt, lại nhìn Thượng Quan Tôn động thủ với Long Lê tuyệt không chiếm thượng phong không khỏi có chút nóng nảy.
"Ngươi một bại hoại... Có bản lĩnh giải huyệt đạo cho ta chúng ta một đấu một, để thủ hạ giúp đỡ khi dễ ca ca ta ngươi không biết xấu hổ sao??? Chúng ta hai người ân oán để làm chi dính dáng đến ca ca ta???"
Lúc nàng nói lời này, tựa hồ đã quên là ca ca nàng đầu tiên tự mình nhảy vào chuyện này bắt đi Vân Khuynh.
Bất quá Vân Khuynh và Tần Vô Song cũng không có tính toán với nàng.
Vân Khuynh nhìn Long Lê thân thủ lưu loát, hướng Tần Vô Song cười ý vị thâm trường:
"Vị thư đồng này của ngươi, thật đúng là không đơn giản
|
C34: Trước khi ra tay Edit: Huyết Vũ
"Vị thư đồng này của ngươi, thật đúng là không đơn giản."
Nếu như Vân Khuynh nhớ không lầm, vừa rồi Tần Vô Song có nói qua, Thượng Quan Tôn ở trong nhóm cao thủ chốn giang hồ...
Long Lê có thể nhàn nhã đi chơi bất phân thắng bại với Thượng Quan Tôn như vậy, xem ra thân thủ nhất định cũng tốt.
"Đích xác, Lê từ nhỏ đi theo ta và ca ca đệ đệ bên người, học được gì đó, rất nhiều cũng rất cao minh."
Tần Vô Song khóe miệng cười chứa theo ôn nhu, Vân Khuynh cảm thấy hứng thú với người bên cạnh hắn, có đúng hay không bởi vì muốn lý giải hắn???
Nếu như Vân Khuynh là muốn lý giải hắn, như vậy, Vân Khuynh cũng nhất định có điều động tâm với hắn.
Tần Vô Song hiện tại ở trong lòng Vân Khuynh xác thực tương đối trọng yếu, Vân Khuynh chậm rãi, đã đem trọng tâm sinh hoạt của mình, cùng ánh mắt quan tâm dừng lại trên người Tần Vô Song.
Tần Vô Song vừa mới nói xong, y liền nghĩ đến một vấn đề khác:
"Các ngươi bên cạnh người như vậy rất nhiều sao??? Làm ám hoàng, sẽ mệt chết đi... Có đúng hay không cũng cần mạng lưới rất nhiều người tài???"
Nói, Vân Khuynh con mắt lóe lóe, có chút suy nghĩ.
Vân Khuynh, thật đúng là một chút liền thông a!
Tần Vô Song gật đầu nói:
"Đúng! Đích xác là như vậy, nhân tài chúng ta cần, một điểm cũng không thua triều đình, triều đình còn có thể hướng toàn bộ thiên hạ quang chiêu hiền sĩ, nhưng Tần gia chúng ta, đại thể chỉ có thể tự mình bồi dưỡng... Cho nên Tần gia ngoại trừ người một nhà và người bên thân ra, cấp bậc quan niệm rất nghiêm, hơn nữa, bởi vì Tần gia thuộc về thế lực ngầm, yêu cầu độ trung thành cũng tương đối cao..."
Nói đến đây, Tần Vô Song thở dài một tiếng:
"Từ xưa đến nay, Tần gia chúng ta tuy rằng bồi dưỡng không ít người tài ba hiền sĩ, thế nhưng, như trước là cung không đủ cầu a."
"Ân."
Vân Khuynh con mắt chậm rãi chuyển qua trên người Thượng Quan Tôn, khóe miệng quyến rũ ra nhất mạt tiếu ý như có như không. Trong mắt lóe ra quang thải kỳ dị:
"Vô Song, ngươi nghĩ Thượng Quan Tôn thế nào???"
Tần Vô Song cũng đem ánh mắt dời về phía Thượng Quan Tôn:
"Ân... Thượng Quan Tôn sao, tuy rằng tính tình thẳng một chút, lạnh một chút, thế nhưng đối với người mình quan tâm rất quý trọng... Hơn nữa, cũng không phải một người câu nệ và lễ giáo... Nói tóm lại, rất không sai."
Tần Vô Song nói xong, suy nghĩ một chút vấn đề Vân Khuynh hỏi, con mắt cũng là sáng ngời:
"Chẳng lẽ Khuynh nhi là muốn..."
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh dĩ nhiên mang theo nhất mạt tà ác cười, gật đầu:
"Đúng, đem Thượng Quan Tôn thu vào dưới trướng Tần gia."
Tần Vô Song thân thủ nâng cằm Vân Khuynh:
"Khuynh nhi đã có biện pháp sao???"
Kỳ thực, Thượng Quan Tôn là nhân tài võ công cao cường hiếm có, hơn nữa tính tình hắn ngay thẳng, nếu là đáp ứng vì bọn họ Tần gia dốc sức, trên cơ bản nhất định tuyệt đối sẽ không phản bội Tần gia.
Thực sự là chủ ý rất không tồi --
Đem Thượng Quan Tôn thu vào dưới trướng Tần gia.
Thế nhưng, một người lãnh ngạo, thà gãy cũng không cong như vậy, làm thế nào để thuyết phục hắn vì Tần gia dốc sức???
|