Khuynh Tẫn Triền Miên
|
|
C35: Vân Khuynh xuất chiêu Edit: Huyết Vũ
Vân Khuynh đưa tay khoát lên trên tay Tần Vô Song, đem tay Tần Vô Song từ cằm dời đi.
Nhìn phía Thượng Quan Nhược Vũ bị Tần Vô Song điểm huyệt, cười đến ý vị thâm trường:
"Vô Song, ngươi có hay không phát hiện tính tình Thượng Quan Nhược Vũ, rất không chịu thua..."
Tần Vô Song gật đầu:
"Chỉ nhìn ngọc bội của nàng bị chúng ta lấy đi sau, đối với chúng ta tận lực dây dưa liền có thể thấy ra... Khuynh nhi không phải nói thu Thượng Quan Tôn dưới trướng sao, thế nào lại nói đến Thượng Quan Nhược Vũ..."
Tần Vô Song dần dần không nói, hắn thấy cho dù Thượng Quan Tôn cùng Long Lê có chút rối bời, nhưng còn không quên chú ý Thượng Quan Nhược Vũ, hiểu rõ cười cười:
"Ngươi là dự định lợi dụng Thượng Quan Nhược Vũ kiềm chế Thượng Quan Tôn???"
Cùng người thông minh nói chuyện thật tốt, một điểm liền thông.
Trên mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh mang theo tiếu ý ôn nhu, chậm rãi hướng đi đến Thượng Quan Nhược Vũ bị điểm huyệt. Vừa đi vừa nói với Tần Vô Song:
"Thừa dịp hiện tại Thượng Quan Tôn không thể canh giữ bên người Thượng Quan Nhược Vũ, chúng ta liền đem Thượng Quan Nhược Vũ lừa chạy đi. Lừa được Thượng Quan Nhược Vũ, không sợ Thượng Quan Tôn không đến!"
Tần Vô Song sửa sang lại y bào:
"Được rồi, vi phu liền nhìn Khuynh nhi của ta, làm sao lừa được tiểu nha đầu đối với chúng ta ấn tượng xấu tới cực điểm."
"Sơn nhân tự có diệu kế."
Vân Khuynh thần bí cười, cũng bắt đầu ngoạn đánh đố.
Đang nói, Vân Khuynh chạy tới trước mặt Thượng Quan Nhược Vũ:
"Tiểu Vũ cô nương."
Vân Khuynh khách khí kêu lên.
"Hanh..."
Thượng Quan Nhược Vũ hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng y.
Vân Khuynh cũng không thèm để ý chỉ là hỏi tiếp nói:
"Tiểu Vũ cô nương là tức giận bị Vô Song lấy đi ngọc, hay là tức giận mình so ra kém Vô Song???"
"Ai nói ta kém hắn???"
Quả nhiên, Vân Khuynh vừa nói một câu, lập tức chọc Thượng Quan Nhược Vũ tạc mao.
"Tiểu Vũ cô nương có dám hay không cùng ta đánh cược???"
Kỳ thực Vân Khuynh chờ chính là phản ứng này của Thượng Quan Nhược Vũ.
Thượng Quan Nhược Vũ nghe Vân Khuynh đề nghị có chút chần chờ, nàng chung quy nghĩ ở đâu là lạ, rồi lại tìm không được.
Nàng vừa chần chờ, Vân Khuynh liền câu câu thần, trêu tức cười cười:
"Nguyên lai tiểu Vũ cô nương cũng chỉ có chút gan dạ sáng suốt... Là ta xem trọng ngươi..."
"Bản cô nương có cả đống gan dạ sáng suốt, cược cái gì, ngươi nói đi!!!"
Thượng Quan Nhược Vũ bị Vân Khuynh nhất kích, đầu óc liền nóng lên thô thanh rống ra ngoài nói.
Vân Khuynh cười cong mày nhãn, nhìn phía Tần Vô Song, nói với Thượng Quan Nhược Vũ:
"Chúng ta đánh đố ngươi và Vô Song khinh công ai cao hơn..."
"Đương nhiên là ta cao hơn."
Nàng là truyền nhân thần thâu thế gia, phóng nhãn thiên hạ, ở đâu có khinh công so được với nhà nàng, đây là bản lĩnh giữ nhà của bọn hắn.
"Ta biết tiểu Vũ cô nương cho rằng mình cao, cho nên ta cược Vô Song cao... Ai thua, phải đáp ứng đối phương một cái điều kiện."
Thượng Quan Nhược Vũ tự tin tràn đầy, tuy rằng Tần Vô Song cầm đi ngọc của nàng, nhưng nàng nghĩ Tần Vô Song không dám so chiêu với ca ca, đi tìm giúp đỡ, võ công tất nhiên không cao, hơn nữa khinh công của nàng đích xác tốt, cho nên hắn nàng rất sảng khoái đáp ứng:
"Hảo. Một lời đã định, không được chơi xấu."
Vân Khuynh buông mắt mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không chơi xấu là tốt rồi.
Tuy rằng y không biết Tần Vô Song võ công cao bao nhiêu, thế nhưng, y chính là tin tưởng Tần Vô Song là mạnh nhất ở đây.
|
C36: Bắt đầu đánh cuộc Edit: Huyết Vũ
Hai người đánh cuộc một chút, Vân Khuynh liền ý bảo Tần Vô Song cởi ra huyệt đạo cho Thượng Quan Nhược Vũ.
Giờ khắc này, y là phi thường ước ao võ công của Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ.
Vân Khuynh dưới đáy lòng âm thầm hạ quyết tâm, chờ đi trở về, nhất định phải bảo Tần Vô Song dạy y hai chiêu.
Y không biết chính là, Tần Vô Song đã sớm cân nhắc chuyện dạy y võ công, chỉ là chuẩn bị về Tần gia ổn định mọi việc xuống mới bắt đầu mà thôi, khi đó, Tần Vô Song muốn dạy, cũng không thể là một hai chiêu. Hơn nữa, lúc đó cho dù y không muốn học, Tần Vô Song đại khái cũng không cho phép.
Thượng Quan Nhược Vũ được giải khai huyệt đạo, hoạt động tứ chi có chút cứng ngắc của mình một chút, có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Tôn, thấy hai người vẫn không phân thắng bại, không khỏi kéo kéo khóe miệng, hướng Vân Khuynh và Tần Vô Song đắc ý nói:
"Chờ xem, ca ca ta lợi hại như vậy, một hồi tuyệt đối đem người hầu của ngươi đánh cho tan tác, chờ ta thắng thêm bại hoại, hanh hanh, sẽ cho các ngươi dễ chịu. Ta nhất định cho các ngươi dùng tay đem toàn bộ cỏ của rừng hoa đào nhổ sạch!!!"
Vân Khuynh nhíu mày, nhìn về phía Tần Vô Song, thấy ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười nhìn chăm chú vào y, trên mặt không có nửa phần khẩn trương, tất cả đều là một mảnh phong khinh vân đạm.
Như vậy, Vân Khuynh liền yên tâm.
Nhìn lại Thượng Quan Nhược Vũ, ôn hòa nói:
"Chờ tiểu Vũ cô nương thắng, chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi nhổ cỏ, hiện tại, các ngươi có thể bắt đầu chưa???"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nhược Vũ mang theo kiêu ngạo, hất cằm lên:
"Hảo, các ngươi, chờ nhổ cỏ đi... Ngươi nói, so thế nào???"
Vân Khuynh nhìn bốn phía, có chút bối rối, bốn phía đều là cây anh đào, không thích hợp tỷ thí cự ly gần, nhưng nếu đi xa, y lại vô pháp thấy...
Tần Vô Song liếc mắt nhìn ra y khó xử, sửa sang lại quần áo, hướng Thượng Quan Nhược Vũ cười nói:
"Tiểu Vũ cô nương, không bằng, ngay ở tầng sâu nhất của rừng đào. Dùng khinh công đi một vòng, ai về trước, người đó thắng... Tiểu Vũ cô nương cũng không nên nghĩ nó giản đơn, ta còn có một yêu cầu, chính là, thời gian chúng ta trở về, trên người không thể dính nửa cánh hoa đào, dính lên người, cũng coi như thua, ngươi thấy thế nào???"
Thượng Quan Nhược Vũ lập tức cười khai mặt mày:
"Được!!!"
Đây là địa phương nàng trụ, nàng ở rừng hoa đào chơi đùa vô số lần, từ lâu đã tìm được bí quyết làm thế nào không để cánh hoa đào dính lên người, hơn nữa khinh công thần thâu thế gia các nàng cao minh không gì sánh được, ván này, nàng thắng là không thể nghi ngờ.
Vân Khuynh thấy hai người thảo luận thỏa đáng xong biểu tình nóng lòng muốn tỷ thí, không khỏi lắc đầu, nguyên lai Tần Vô Song, cũng là người hiếu thắng, hắn không chỉ muốn thắng Thượng Quan Nhược Vũ, còn muốn chiếm hết ưu thế của Thượng Quan Nhược Vũ, thắng đẹp không gì sánh được...
Thực sự là, ác liệt... Mong muốn Thượng Quan Nhược Vũ thua sau, sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý mới tốt...
"Không cần nói lời vô ích, chúng ta bắt đầu đi, dùng chân mới thấy công phu thật."
Vân Khuynh gật đầu:
"Vậy ta làm nhân chứng kiêm tài phán cho các ngươi, hảo, chuẩn bị, bắt đầu."
Y vừa dứt lời, lưỡng đạo bóng dáng bên người trong nháy mắt nhảy ra xa mấy thước, Vân Khuynh nhìn càng ước ao.
|
C37: Thắng bại đã định Edit: Huyết Vũ
Hai người bóng dáng, một vàng nhạt, một xám bạc, xuyên toa trong mưa hoa màu phấn, nhanh như thiểm điện, như lưu quang, chợt lóe mà qua.
Vân Khuynh nhìn bóng dáng bọn họ song song, bắt đầu có chút nho nhỏ lo lắng trận đánh cuộc này...
Hơn nữa, y có chút sững sờ...
Lưỡng đạo bóng dáng kia, một người mềm mại, một người cao to, bởi vì thân thể nhanh như gió, tay áo hai người tung bay, nhìn qua như là dây dưa cùng một chỗ...
Thật xứng đôi...
Vân Khuynh ngơ ngác nhìn bọn họ.
Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ, thật xứng đôi! Hoặc là nói, bất luận cái gì một người nữ tử xinh đẹp nào cùng Vô Song đều rất xứng đôi.
Không!!!
Vân Khuynh trong lòng căng thẳng, hai mắt chăm chú nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song là của y, cũng chỉ có thể là của y, bất luận nam tử hay nữ tử, ai cũng không thể cướp đi!!!
Trong lúc y bừng tỉnh nghĩ đến những điều này, tình huống hai người Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ xảy ra biến hóa.
Thượng Quan Nhược Vũ, dĩ nhiên vượt qua Tần Vô Song một ít.
Vân Khuynh nhăn lại mày mảnh, có chút lo lắng, nhưng Tần Vô Song, lai không có chút nào khẩn trương, không thay đổi tốc độ, thản nhiên xuyên toa rừng hoa.
Thượng Quan Tôn bên kia bởi vì không biết Tần Vô Song cùng Thượng Quan Nhược Vũ đánh cuộc, cho rằng Tần Vô Song sẽ hạ thủ với Thượng Quan Nhược Vũ, hắn càng thêm nôn nóng, công kích Long Lê cũng có chút rối loạn.
Long Lê giống chủ tử của hắn, đồng nhất nhàn nhã đi chơi.
Cho dù thấy quyền của Thượng Quan Tôn có kẽ hở cũng coi như không phát hiện, tiếp tục không nặng không nhẹ dây dưa Thượng Quan Tôn.
Mắt thấy một vòng sẽ kết thúc, Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ nhưng vẫn một trước một sau bảo trì cự ly vừa đúng.
Vân Khuynh trong lòng thở dài, lẽ nào, phải thua sao???
Đang nghĩ, Tần Vô Song đột nhiên thay đổi thong dong tản mạn lúc trước, đầu ngón chân điểm lên cành hoa đào, thân thể tựa như mây trôi, trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Khuynh từ phía trên Thượng Quan Nhược Vũ nhảy về phía y, chậm rãi hạ xuống.
Thượng Quan Nhược Vũ khóe miệng cười đọng lại...
A a a a a, nàng vẫn bảo trì vượt lên đầu, nàng hầu như đã thấy được ánh bình minh thắng lợi.
Thế nhưng...
Vì sao...
Tới bước cuối cùng...
Vân Khuynh ôn nhu nhìn Tần Vô Song:
"Mệt không???"
Tần Vô Song con ngươi mặc sắc lưu quang tràn đầy tiếu ý:
"Không mệt, mới một chút thời gian như thế. Hầu như cái gì khí lực cũng chưa dùng tới..."
"Hỗn đản!!! Ngươi dùng cái gì quỷ kế, rõ ràng ở sau ta, thế nào lại đột nhiên đến trước ta???"
"Tiểu Vũ cô nương."
Tần Vô Song khóe môi nhếch lên nhất mạt tà cười nói:
"Cho dù ngươi một mực ở phía trước ta, ngươi cũng thua."
Thượng Quan Nhược Vũ trừng mắt to:
"Ngươi nói cái gì???"
Vân Khuynh cũng mỉm cười với nàng:
"Ngươi xem trên vai trái của ngươi."
Thượng Quan Nhược Vũ cúi đầu nhìn lại, một cánh hoa đào màu phấn lẳng lặng nằm trên vai trái của nàng:
"Thế nào có thể!!!"
Tần Vô Song Song đương nhiên sẽ không nói cho nàng, là hắn lúc lướt qua trên đầu nàng cố ý bỏ lại.
"Tiểu Vũ cô nương, đánh cuộc thắng bại đã phân, ngươi, sẽ không chơi xấu đi."
Vân Khuynh mạn bất kinh tâm mở miệng:
Tần Vô Song cũng liếc mắt nhìn Long Lê, Long Lê đối hắn gật đầu. Quay đầu nhìn phía Thượng Quan Tôn:
"Vị huynh đài này, công tử nhà ta nói đây là một hồi hiểu lầm, chúng ta có thể tạm thời thu tay, biết rõ chuyện gì xảy ra sau động thủ lần nữa được không???"
Thượng Quan Tôn lo lắng Thượng Quan Nhược Vũ, thấy Thượng Quan Nhược Vũ hiện tại sắc mặt trắng bệch bất an đến cực điểm, có những lời này của Long Lê, hắn lập tức bỏ lại Long Lê, nhảy đến chỗ Thượng Quan Nhược Vũ, thanh âm lo lắng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc:
"Tiểu Vũ, làm sao vậy, bọn họ khi dễ ngươi sao???"
|
C38: Thừa nhận đánh cuộc Edit: Huyết Vũ
"Ta..."
Thượng Quan Nhược Vũ còn chưa kịp mở miệng, Vân Khuynh liền giành nói:
"Thượng Quan huynh... Đây là Tiểu Vũ cô nương khi dễ chúng ta nha!"
Nghe Vân Khuynh vừa nói như thế, khuôn mặt Thượng Quan Nhược Vũ lập tức bắt đầu hồng bạch đại biến.
Thượng Quan Tôn hồ nghi nhìn Vân Khuynh Tần Vô Song.
Hắn không giống Thượng Quan Nhược Vũ đơn thuần như vậy, hắn võ công cao thâm, lần đầu tiên mắt thấy Tần Vô Song đã biết Tần Vô Song là một cao thủ, hơn nữa là một cao thủ trong cao thủ hắn nhìn không thấu.
Đối mặt với người như vậy, cho dù muội muội hắn tùy hứng, điêu ngoa hơn nữa, làm sao có thể khi dễ bọn họ được???
Thế nhưng, lại nhìn Thượng Quan Nhược Vũ hình dạng vô pháp giải thích, hắn liền tin phân nửa.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???
"Tiểu Vũ, ngươi..."
"Ai nha, ca, ta ta ta không có khi dễ bọn họ, là bọn hắn khi dễ ta..."
Thượng Quan Nhược Vũ dắt ống tay áo Thượng Quan Tôn lắc qua lắc lại, có chút cấp thiết vì chính mình biện giải.
Nàng mới không cần ở trong lòng ca ca nàng, biến thành một nữ hài bốc đồng loạn khi dễ người.
"Nếu tiểu Vũ cô nương không có khi dễ chúng ta, như vậy, vừa rồi đổ ước, nhất định giữ lời, đúng không???"
"Ngạch..."
Thượng Quan Nhược Vũ nhất thời nghẹn lời:
"Cái gì đổ ước???"
Không biết vì sao, Thượng Quan Tôn đột nhiên có một loại dự cảm không may.
Thượng Quan Nhược Vũ trực giác lắc đầu:
"Các ngươi vừa rồi nhất định là dùng cái gì quỷ kế mới thắng ta, ta mới sẽ không thua!!!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng đỏ lên, không ngừng biện giải.
"Ngươi thật là muốn chơi xấu???
Tiểu Vũ cô nương, trước ta đều nói ngươi không có can đảm, không nghĩ tới, ngươi không chỉ không có can đảm, mà còn dám làm không dám nhận!
Thua chính là thua, có nguỵ biện cũng là thua...
Cũng được, nếu tiểu Vũ cô nương không thừa nhận, đánh cuộc liền thôi."
Vân Khuynh thở dài nói.
Thở dài xong hướng Tần Vô Song nói:
"Vô Song, chúng ta quay về đi."
Tần Vô Song gật đầu, dắt tay y muốn đi.
Thượng Quan Nhược Vũ sải bước về phía trước.
"Chờ một chút... Ngọc đâu??? Ngọc của chúng ta thì sao???"
Tần Vô Song ánh mắt sắc bén nhìn nàng:
"Bản thân không giữ lời, còn trông cậy vào chúng ta thủ tín."
Thượng Quan Nhược Vũ giẫm chân:
"Ta không có... Không có không tuân thủ lời hứa.. Các ngươi...
Các ngươi, được rồi, ta thừa nhận ta thua, các ngươi mau đưa ngọc trả lại cho ta!"
Cái này gọi là lùi một bước tiến ba bước, cùng với, gậy ông đập lưng ông.
"Chờ một chút, tiểu Vũ, ngươi nói cho ta biết, là đánh cuộc cái gì."
Thượng Quan Tôn cau mày, nghe không hiểu ra sao.
"Ca ca, vừa rồi ta cùng bại hoại kia so tài khinh công, nói là, ai thua, phải đáp ứng một điều kiện của đối phương... Ta muốn lấy lại ngọc ca ca cho ta, cho nên liền...
Thế nhưng, ta thua.."
Thượng Quan Tôn vốn có chút tức giận Thượng Quan Nhược Vũ lỗ mãng, nếu đối phương là người xấu, tùy tùy tiện tiện đáp ứng điều kiện liền rất có thể vạn kiếp bất phục.
Nhưng Thượng Quan Nhược Vũ cuối cùng nói là vì cầm lại ngọc, tâm hắn liền mềm xuống.
Hắn thực sự không có biện pháp gây khó dễ với muội muội này.
Thở dài một tiếng, hắn nhìn phía Tần Vô Song:
"Nói đi, các ngươi muốn tiểu Vũ đáp ứng các ngươi điều kiện gì, toàn bộ tính trên người ta."
|
C39: Bách Hiểu Lâu chủ Edit: Huyết Vũ
Vân Khuynh và Tần Vô Song ngay từ đầu muốn chính là những lời này của Thượng Quan Tôn.
Thế nhưng, Vân Khuynh nét mặt không lộ ra nửa phần tâm tình. Y buông xuống mí mắt, hơi quyến rũ ra khóe môi:
"Không, người cược với chúng ta, là tiểu Vũ cô nương, điều kiện của chúng ta, cũng tự nhiên phải tính đến trên người tiểu Vũ cô nương."
Thượng Quan Nhược Vũ cũng vịn lấy cánh tay Thượng Quan Tôn:
"Đúng, ca ca, đây là chuyện của ta, ta nhất định sẽ không liên lụy ca ca."
Mặt Thượng Quan Tôn lập tức đen:
"Tiểu Vũ, trong ngực ca ca, chuyện của tiểu Vũ chính là chuyện của ca ca, không có liên lụy."
Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng bất an, đều bị những lời này của Thượng Quan Tôn ổn định, nàng kiều kiều khóe miệng, nhìn phía Vân Khuynh:
"Vân Khuynh, ngươi nói, ngươi có điều kiện gì???"
"Cái này..."
Vân Khuynh nhất thời nghẹn lời, y chỉ là nghĩ Thượng Quan Tôn là một nhân tài có thể đến giúp Tần Vô Song, cho nên mới thay Tần Vô Song động tâm tư ái tài.
Nhưng, thật muốn lừa bọn họ, y lại không biết an bài bọn họ thế nào. Đang lúc Vân Khuynh khó xử, Tần Vô Song lại mở miệng, hắn cũng không có đưa ra điều kiện gì, chỉ là hỏi Thượng Quan Nhược Vũ:
"Tiểu Vũ cô nương có thích một ít chuyện hảo ngoạn??? Tân kỳ, chính là sự tình ngạc nhiên cổ quái người khác không biết???"
Lẽ nào, đây là dụ dỗ???
Vân Khuynh lén nhìn Tần Vô Song, trên mặt Tần Vô Song một mảnh phong khinh vân đạm, nhìn không ra một điểm tâm tư.
Thượng Quan Tôn cau mày, tiểu Vũ không cho hắn nhúng tay, hắn liền canh giữ ở một bên được rồi.
Thượng Quan Nhược Vũ nghe xong Tần Vô Song nói, mắt sáng rực lên: "Hảo ngoạn??? Tân kỳ??? Ngạc nhiên cổ quái??? Thích thích!"
Nàng luôn luôn ái ngoạn ái nháo, xuất thân thần thâu thế gia, trên người lại mang chút võ nghệ, bình thường cô nương gia thích làm, nàng không thích, bình thường cô nương gia không dám làm, nàng càng thích! Tần Vô Song giơ giơ lên môi mỏng, nói:
"Có một chỗ, mỗi ngày đều có tin tức thú vị, sự tình ngạc nhiên cổ quái, tiểu Vũ cô nương, ngươi liền đi quản lý địa phương kia cho chúng ta năm năm thế nào???"
Năm năm, đủ để dùng nhân cách sức quyến rũ người Tần gia khiến cho bọn họ suốt đời, đều cam tâm thần phục. Thượng Quan Nhược Vũ nghiêng nghiêng đầu:
"Đây là điều kiện của các ngươi sao???"
Tần Vô Song gật đầu:
"Đúng, bất quá, ta đem địa phương kia giao cho tiểu Vũ cô nương, chỉ có thể tốt lên, không thể suy tàn, nếu là suy tàn..."
"Sao có thể suy tàn!!! Nhân gia tiểu Vũ ta là ai..."
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Thượng Quan Tôn, thanh âm của nàng dần dần thấp xuống:
"Cho dù ta làm suy tàn... Ca ca cũng sẽ giúp ta..."
"Tiểu Vũ cô nương đáp ứng rồi..."
Tần Vô Song nghiêm túc hỏi.
Chỗ đó, là nơi rất trọng yếu của Tần gia, vốn là do Long Khiêm một trong lục đại ảnh vệ để ý, Long Khiêm, nhưng ở trong một lần nhiệm vụ, đến nay không về, vì thế tam đệ hắn tự mình rời nhà đuổi theo tra rõ việc này.
Vị trí kia bởi vậy mà khuyết thiếu người lãnh đạo trực tiếp quản lý, Long Khiêm vốn là ảnh vệ của bọn hắn cũng là người quản lý, huynh đệ ba người bọn họ một mực xem xét chọn người, không nghĩ tới, dĩ nhiên tại trên đường thú Khuynh nhi về nhà, gặp gỡ một người thích hợp như thế - Thượng Quan Tôn.
Thượng Quan Nhược Vũ gật đầu:
"Đúng, ta đáp ứng. Bất quá, ta không muốn cùng ca ca xa nhau, nếu như cùng ca ca xa nhau, ta không muốn đi."
Tần Vô Song đem ánh mắt dời về phía Thượng Quan Tôn:
"Mong muốn Thượng Quan công tử nhớ kỹ lời muội muội ngươi ngày hôm nay nói, ngươi hẳn là biết thất hứa với 'Ám hoàng', là một loại hạ tràng thế nào!"
Khuôn mặt Thượng Quan Tôn luôn luôn lãnh khốc lập tức thay đổi:
"Cái gì... Ám hoàng??? Ngươi là..."
Tần Vô Song gật đầu:
"Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi là nửa người Tần gia, ta cũng không gạt các ngươi, thế nhưng, ngươi nên biết, ta cần nhất chính là trung thành, sau đó trong năm năm, ta mong muốn, các ngươi sẽ không chọc ta tức giận."
Thượng Quan Tôn một hơi nghẹn ở ngực thế nào cũng không thở ra được. Tiểu Vũ lần này đá phải ghế cứng rồi... Làm thủ hạ cho ám hoàng... Đời này, còn có thể thoát ly hắn sao???
Năm năm... Năm năm hảo xa xỉ... Căn bản là cả đời a!!!
Thế nhưng, thế không mạnh bằng người, lại là tiểu Vũ thất lễ trước, ám hoàng không trách tội tiểu Vũ đã xem là tốt, hắn còn có thể xa cầu cái gì đây?
Tiểu Vũ trên người không có sở trường, ám hoàng thủ hạ chưa bao giờ muốn người vô dụng, bọn họ nhìn trúng, hẳn là hắn!
Thượng Quan Tôn nghĩ, thở dài:
"Ta sẽ nhớ kỹ theo như lời ám hoàng đại nhân. Thỉnh đại nhân nói cho ta biết, ta và tiểu Vũ phải làm cái gì???"
Tần Vô Song thoả mãn nở nụ cười, Thượng Quan Tôn, tuy rằng lạnh lùng, nhìn như không hiểu thế sự, nhưng đích thật là kẻ thức thời.
"Bách Hiểu Lâu, giang hồ Bách Hiểu Lâu, từ nay về sau, muội muội ngươi là Bách Hiểu Lâu chủ, đương nhiên. Ngươi nguyện ý làm cũng có thể."
|