Tâm Sinh
|
|
Nội Dung Truyện : Tâm Sinh
大猫二喵三包
Thể loại: cổ trang, thuần sinh, ôn nhu ẩn nhẫn công, hoạt bát đáng yêu thụ, công thụ đều sinh con
Editor: Sakura Trang
P/s: Hố mới, báo trước hố này rất dài, sinh nhiều mà mỗi lần sinh miểu tả dài lê thê từ lúc mới mang thai đến lúc sinh con, tha hồ mà hưởng thụ đi nhá các chế! Editor: Sakura Trang “Ngươi chưa đầy đủ mười sáu tuổi, thân thể chưa phát triển đầy đủ, như vậy, liền để ta đi!” Lúc đó Tiểu Mạc, một mực không biết ý nghĩa lời nói này của Lạc Huỳnh Tâm là gì, hắn chỉ biết, trong mắt Lạc Huỳnh Tâm. Một vẻ kiên định như vậy!
|
Tâm Sinh
大猫二喵三包 Chương 1 Editor: Sakura Trang
“Ngươi chưa đầy đủ mười sáu tuổi, thân thể chưa phát triển đầy đủ, như vậy, liền để ta đi!” Lúc đó Tiểu Mạc, một mực không biết ý nghĩa lời nói này của Lạc Huỳnh Tâm là gì, hắn chỉ biết, trong mắt Lạc Huỳnh Tâm. Một vẻ kiên định như vậy! Xe ngựa lộc cộc đi ở trên đường, mặc dù trên mặt đường coi là bằng phẳng, đối với người bình thường mà nói, gần nửa tháng ngày đêm đi đường, cũng sẽ cho người mỏi eo đau lưng, thống khổ không chịu nổi, huống chi người ở trên xe ngựa kia. Tiểu Mạc ngồi dựa vào đệm mềm ở sau lưng, để cho người kia nằm nghiêng ở trên bắp đùi của mình, đưa lưng về mình, ôm y vào ngực mình. Tay nhỏ bé một chút một chút chậm rãi vuốt ve bụng tròn nhô lên của y. Cho dù đang ngủ mê man, tựa như người trong ngực cũng có thể cảm nhận được khó chịu trong bụng, ngủ cũng không yên ổn, nhíu chặc mày, luôn luôn vô ý thức năm chặt tay. Cho dù bào thai trong bụng không tính là làm ầm ĩ, nhưng dưới tay tiểu Mạc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi đá đánh lên bụng. Mỗi lần cảm nhận được nơi nào đó dưới tay tùy mềm mại từ từ trở nên cứng rắn, tiểu Mạc cũng có thể cảm thấy người trong ngực dần dần kéo căng thân thể. Hắn chỉ có vội vàng dùng tay xoa nhẹ vuốt ve, mong đợi thai nhi trog bụng ngừng nhúc nhích, chỉ mong người trong ngực mình có thể thoải mái một ít. Ban đầu, khi nhìn đến bụng một ngày một ngày chậm chạp trở nên lớn của Huỳnh Tâm, tiểu Mạc cuối cùng cũng biết ý nghĩa câu nói ban đầu y nói kia. Lúc hắn vừa cửa nát nhà tan, toàn bộ trước mắt cũng tàn khốc như vậy, nếu không phải được Huỳnh Tâm cứu, hắn sợ rằng phải bị người lừa gạt bán được nơi nào đều không Biết. Hắn đối với hoàn cảnh vị trí xa lạ cùng sợ hãi. Không biết gì cả, Huỳnh Tâm chưa bao giờ chê bai hắn. Một năm sống chung với Huỳnh Tâm, hắn dần dần cảm nhận được Huỳnh Tâm là một người tốt như vậy. Y thân là thầy thuốc, chưa bao giờ lo đến thân thể của mình, hễ có người mắc bệnh, bất kỳ tình huống gì cũng sẽ khám bệnh, không lãng phí thời gian cứu người. Ánh mắt kiên định, tấm lòng mềm mại, phẩm chất cao quý của y, để cho lòng hắn u mê, dần dần bị người thầy thuốc này thu phục. Tình sau khi khẳng định, mỗi lần hoan ái, rõ ràng hắn đều là người ở dưới, nhưng mà, mỗi lần Huỳnh Tâm lại có thể Chậm rãi ngồi vào trên người hắn, để cho hắn cảm nhận được Huỳnh Tâm nuốt lấy chiếm lấy bản thân. Bên trong mềm mại ấm áp như vậy, để cho trong lòng tiểu Mạc sinh ra khoái cảm cực lớn cùng an tâm. Ban đầu thấy Huỳnh Tâm không ngừng nôn mửa, ăn uống cũng không ngon miệng, thân thể vốn là gầy gò, lại là nhanh chóng gầy đi xuống. Tiểu Mạc không biết Huỳnh Tâm là làm sao, chỉ đành phải ở trên cuộc sống thường ngày càng chăm chỉ chăm sóc, lại không thể giảm tốc độ thân thể người này từng chút từng chút gầy đi xuống, mỗi lần hắn hỏi tới Huỳnh Tâm, y luôn là lấy tay xoa xoa tóc của hắn, ôn nhu cười một cái với hắn, trong mắt tràn đầy ấm áp, nói không có việc gì, liền chuyên tâm tiếp tục đi xem bệnh nhân của y. Mỗi lần sau khi bị nụ cười của Huỳnh Tâm đầu độc đến ngốc lăng, luôn là ở sau chuyện này hối tiếc lại bị Lạc Huỳnh Tâm dùng sắc đẹp tránh thoát. Chẳng qua vạn hạnh, loại trạng huống này này của Huỳnh Tâm kéo dài ước chừng ba tháng cuối cùng có chuyển biến tốt, lượng cơm tựa như cũng lớn một chút, dần dần khôi phục dáng vẻ hắn mới quen. Tiểu Mạc thoáng yên tâm một ít, nhưng mà những hành động khác thường của Huỳnh Tâm trong mấy tháng này, lại để cho trong lòng hắn trận trận bất an, mỗi ngày luôn là dùng một loại ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Huỳnh Tâm, thẳng đến trong lòng Lạc Huỳnh Tâm than thở. “Tiểu Mạc, tới đây một chút.” Nghe được Lạc Huỳnh Tâm trong nhà kêu lên, tiểu Mạc chạy vào nhà, lại thấy là Lạc Huỳnh Tâm đang thay y phục, áo khoác bên ngoài đã cởi xuống, áo trong cũng bị cởi ra. Tiểu Mạc có chút kỳ quái, Lạc Huỳnh Tâm rất ít ở trước mặt hắn cởi y phục, cho dù hai người đã là quan hệ nhất thể. “Tiểu Mạc.” Lạc Huỳnh Tâm hướng tiểu Mạc giang hai cánh tay ra, chậm rãi đem tiểu Mạc ôm vào trong ngực. Người thiếu niền này lần đầu cảm nhận được thế gian thờ ơ, hài tử giống như một thú nhỏ bị thương vậy sợ hãi nhìn mọi thứ chung quanh, lại cũng muốn làm phụ thân đâu, hắn còn nhỏ như vậy! Lạc Huỳnh Tâm cười cười, trong mắt là tràn đầy hạnh phúc. “Huỳnh Tâm?” Tiểu Mạc rất kỳ quái, bất an lại là không ngừng mở rộng, mấy tháng tới nay lo lắng, hành động khác thường của Huỳnh Tâm cũng để cho trong lòng hắn tràn đầy khẩn trương, vì vậy không ngừng gia tăng sức lực cánh tay, ôm chặt lấy Huỳnh Tâm. “A a ~ tiểu Mạc, chớ muốn ôm chặt ta như vậy!” Cảm nhận được sức lực ôm eo mình dần dần trở nên lớn, Lạc Huỳnh Tâm hơi mỉm cười một cái, “Ngươi nhìn.” Dứt lời buông tay đang ôm xuống, cũng để cho người ôm eo mình từ ngực mình buông tay ra, đẩy hắn lùi lại một bước, từ từ cởi trung y của mình, lộ ra thân thể gầy gò. Tiểu Mạc ngẩn người, không hiểu hành động của Huỳnh Tâm có ý gì, cũng không hiểu y để cho hắn nhìn cái gì, nhưng khi nhìn đến bụng hơi nhô ra của Lạc Huỳnh Tâm ngây ngẩn. Hắn không hiểu, Huỳnh Tâm là biết võ, dáng đẹp, eo bụng gầy, thẳng tắp đều là nơi tiểu Mạc thích nhất, không hiểu từ bao giờ, bụng của Huỳnh Tâm làm sao có chút… mập ra? “Cái đó... Huỳnh Tâm, ngươi ngươi, có phải mập có phải hay không?” Tiểu Mạc châm chước dùng từ, hy vọng lời mình sẽ không để cho Lạc Huỳnh Tâm thương tâm, lại không nghĩ rằng sau khi Huỳnh Tâm nghe xong nhưng lại cười, rất vui vẻ. Cho tới bây giờ Tiểu Mạc chưa thấy qua Huỳnh Tâm cười thật tâm như vậy, y là người thiên tính lãnh đạm, luôn là tiểu Mạc ở bên người y líu ríu đùa bỡn. Lạc Huỳnh Tâm đem tay của tiểu Mạc đặt vào trên bụng của mình, cười híp mắt, “Ngươi cảm thấy, ta đây là mập?” Tiểu Mạc thật ra thì cũng kỳ quái, ai mập, cũng không đến mức, toàn thân gầy, chỉ có bụng có thịt? Vì vậy kỳ quái nhìn một chút Huỳnh Tâm, vẫn không hiểu. Nhìn tiểu Mạc trước mặt mắt to ướt át đơn thuần như nai con vô tội, nháy nháy nghi hoặc nhìn y, Lạc Huỳnh Tâm Sờ một cái trán, cảm thấy nhức đầu, đứa nhỏ này vốn là đơn thuần, như thế nào sau khi cùng mình định tình, lúc hai người có cử chỉ phiên vân phúc vũ, lại có thể như cũ cái gì cũng không hiểu, duy trì tánh tình trẻ con chứ? Chẳng qua... Lạc Huỳnh Tâm khẽ mỉm cười, cái này không phải cũng chính là chỗ y thích hắn sao? “Tiểu Mạc, còn nhớ mấy tháng trước ta nói gì sao? Thân thể người chưa phát triển hoàn toàn, như vậy liền để ta đi!” “Để ngươi?” Tiểu Mạc rất không hiểu, tay của y thậm chí tới còn sờ ở trên bụng của Huỳnh Tâm, cảm nhận được trong đó hơi nhô ra, làm sao y lại đột nhiên cùng mình nói như vậy? Đột nhiên, giống như là nghĩ tới điều gì, hắn nhất thời trợn to cặp mắt, nhìn Huỳnh Tâm mặt đầy vui vẻ, ánh mắt trượt xuống dưới bụng mình đang sờ.
|
大猫二喵三包 Chương 2 Editor: Sakura Trang “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói là...” Lạc Huỳnh Tâm cười híp mắt nhìn cặp mắt tiểu Mạc lần nữa ngẩng đầu nhìn y, gật đầu một cái. “Huỳnh Tâm...” Tin tức này quá mức đột nhiên, làm cho tiểu Mạc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. “Tiểu Mạc, chúng ta có hài tử!” Lạc Huỳnh Tâm lần nữa kéo tiểu Mạc vào trong ngực, nhẹ nhàng cười. Tiểu Mạc ở trong ngực Lạc Huỳnh Tâm, thậm chí cũng có thể cảm nhận được ngực chấn động của Lạc Huỳnh Tâm. Huỳnh Tâm... Đang cười! Y nhìn qua rất vui vẻ, nhưng mà tiểu Mạc nhưng cảm thấy mình một chút cũng không vui, trong lòng trừ có một chút điểm bất ngờ vui sướng do sắp làm phụ thân, còn lại là nồng nặc lo lắng. Hắn không quên được trong bệnh nhân của Lạc Huỳnh Tâm, có mấy cái sinh phu, là mạo hiểm cực lớn nguy hiểm tánh mạng cùng thống khổ, chỉ vì sinh hạ một hài tử. Nếu không phải gặp phải thầy thuốc y thuật cao siêu như Huỳnh Tâm, sợ rằng khó bảo toàn tánh mạng nữa. Giống như là biết người trong ngực lo âu, Lạc Huỳnh Tâm nhẹ nhàng từng chút từng chút vuốt ve sau lưng của tiểu Mạc, giống như là trấn an một nai con bất an. “Tiểu Mạc, đừng lo lắng, ta chính là một thầy thuốc, từ vừa mới bắt đầu, ta liền đối với thân thể mình như lòng bàn tay, làm kế hoạch chu toàn. Cho nên, không cần lo lắng, thật, không cần lo lắng!” Nói xong, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán của tiểu Mạc, lướt xuống dưới, rồi đến ánh mắt. Sau cùng ngậm vào môi của tiểu Mạc. Dưới sự trấn an của Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Mạc cuối cùng dần dần yên lòng, suy nghĩ một chút cũng phải, mấy sinh phu kia, chính là gặp phải Huỳnh Tâm mới có thể phụ tử bình an, vì mình cùng hài tử, Huỳnh Tâm nhất định sẽ đem thân thể mình điều chỉnh đến tốt nhất. Nhưng mà người định không bằng trời định, theo bụng của Lạc Huỳnh Tâm một ngày một ngày trở nên lớn, bụng lớn đã xấp xỉ chín tháng, khó khăn lắm treo ở trên vóc người cao gầy Lạc Huỳnh Tâm tỏ ra vô cùng cồng kềnh. Mọi cử động đã lực bất tòng tâm như y, nhưng bất ngờ lại nhận được một bức thư dán kín của nhà. Trong thu nói, phụ thân của Lạc Huỳnh Tâm bệnh tình nguy kịch, nếu như bây giờ nhanh chóng trở về nhà, có lẽ còn có thể gặp được lần cuối cùng. Đêm đó, tiểu Mạc đứng ở nơi cửa phòng, thấy Huỳnh Tâm đứng ở trong sân, nhìn trăng tròn trên trời, không nhúc nhích. Bóng lưng cho người thương tâm như vậy. Lạc Huỳnh Tâm một người ở trong sân đứng bao lâu, tiểu Mạc liền ở sau người y lo lắng đứng bấy lâu, thẳng đến thân thể Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên run lên, chớp mắt cứng ở đó. “Huỳnh Tâm!” Tiểu Mạc chớp mắt vọt tới chỗ Lạc Huỳnh Tâm, thấy Lạc Huỳnh Tâm khóa chặc hai hàng lông mày, nhắm mắt lại, tay phải đặt trên bụng, tay trái chống bên trên cây to, nắm chặt thành nắm đấm, giống như là ở chịu đựng thống khổ cực lớn. “Huỳnh Tâm, ngươi như thế nào?” Lúc này tiểu Mạc không dám đụng vào Lạc Huỳnh Tâm, không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh y sốt ruột. Cho đến hơn nửa ngày, Huỳnh Tâm giống như là mới tỉnh lại vậy, thả lỏng bàn tay nắm chặc, sờ một cái đầu của tiểu Mạc, tay phải an ủi bụng, cười một tiếng: “Không có việc gì, chính là hài tử đá đạp lung tung một chút, tiểu Mạc không cần lo lắng.” Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trái tim nhỏ của mình như cũ phốc thông phốc thông nhảy không ngừng. Hắn thuận thuận ngực mình, cười một tiếng: “Huỳnh Tâm, ngươi hù chết ta, ngươi sờ tim ta vẫn còn ở nhảy không ngừng đâu!” Lạc Huỳnh Tâm cười một tiếng, vỗ một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Mạc, xoay người đi vào trong phòng, “Tim ngươi nếu là không nhảy, vậy ta theo sát cũng đã không nhảy.” “Ta không phải nói ý đó!” Tiểu Mạc dẩu dẩu môi, theo sát một bước, đỡ Lạc Huỳnh Tâm, từ từ đi vào trong phòng ngủ. “Huỳnh Tâm, chúng ta muốn... Trở về nhìn phụ thân ngươi sao?” Hắn do dự, lo lắng hỏi. Lạc Huỳnh Tâm dừng bước lại, cúi đầu nhìn tiểu Mạc, nghĩ cấp cho hắn một cái mặt mày vui vẻ, thấy trong mắt tiểu Mạc, nhưng là vẻ khổ sở. “Dĩ nhiên muốn về, phụ than ta mặc dù...” Y mím môi, giống như là ở cân nhắc dùng từ, “Đối với ta không thân, nhưng mà tóm lại là người cho ta sinh mệnh, ta không thể ở thời điểm này, liền hắn một lần cuối đều không đi nhìn.” “Nhưng mà, ngươi bây giờ...” Tiểu Mạc không nói ra miệng, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, bây giờ thân thể Lạc Huỳnh Tâm thực khó chịu được đường xá xa xôi, y sắp đến ngày sinh, không biết lúc nào hài tử sẽ ra đời, nếu như đợi đến nhà của y thì tốt, nếu là ở trên đường, vậy phải như thế nào mới tốt đây! Hơn nữa một đường lắc lư, gián tiếp nhất định sẽ làm cho y sinh sản thống khổ vạn phần. Huống chi, từ lúc hắn biết Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Mạc chưa từng nghe qua y nói qua về phụ thân và cha của mình, phụ thân hoặc cha của y, có thể đối với y cũng không tốt. Khiến cho Lạc Huỳnh Tâm lúc vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, liền tự mình rời nhàm vân du các nơi, làm một thầy thuốc vân du bốn phương. “Không sao, tiểu Mạc không cần lo lắng, hơn nủa tháng đường xe mà thôi, ta tính toán sản kỳ của ta đại khái cũng là vào lúc đó, trên đường nếu như trước thời hạn, ta sẽ làm xong tính toán cho mình.” Giọng Lạc Huỳnh Tâm chậm rãi, giống như là toàn bộ đều nằm trong tay y, cũng phảng phất phù hao vừa hiện, không có bất kỳ chuyện có thể làm y sụp đổ. “Nhưng mà, sẽ rất khó chịu đi...” Tiểu Mạc lo lắng nhìn y. “Không sao!” Lạc Huỳnh Tâm cười cười. “Ngươi luôn nói không sao!” Tiểu Mạc nhanh muốn khóc, ánh mắt hồng hồng, đôi môi mím chặc, dậm chân một cái, nhìn Lạc Huỳnh Tâm. Lạc Huỳnh Tâm than thở, hơi khom kéo tiểu Mạc vào trong ngực. “Tiểu Mạc ngoan, ta thật không có chuyện gì, yên tâm, yên tâm!” * “Mạc công tử.” Đánh xe trước mặt Tôn Thắng đột nhiên phát ra âm thanh, kéo về suy nghĩ hồi ức của tiểu Mạc. Xe ngựa đi chậm rãi cũng từ từ dừng lại. “Làm sao vậy?” Tiểu Mạc hỏi. Dọc theo đường đi, Tôn Thắng cùng phụ thân Tôn lão bá, đối với Lạc Huỳnh Tâm cùng tiểu Mạc chăm sóc nhiều hơn. Hai phụ tử là hai người Lạc Huỳnh Tâm lúc ấy tìm ở trấn, trong nhà đặc biệt có một chiếc xe ngựa, làm việc cho thuê. Chạy xa như vậy, vẫn là rất hiếm thấy. Bởi vì thời gian cấp bách, hai phụ tử phiên đánh xe, rất ít nghỉ ngơi. “Trước mặt mặt đường không phải rất bằng phẳng đâu, chúng ta có cần thả chậm tốc độ xe không?” “Vô ngại, cứ đi như vậy là được?” Người trong ngực đột nhiên mở miệng nói chuyện, hiển nhiên là đã tỉnh lại. “Tiểu Mạc, đỡ ta một chút.” Bình thường Lạc Huỳnh Tâm là tuyệt đối sẽ không nhờ người khác trợ giúp, cho dù là đối với tiểu Mạc. Hiển nhiên chặng đường mấy ngày, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, hài tử trong bụng cũng thường xuyên không ngừng làm ầm ĩ.
|
大猫二喵三包 Chương 3 Editor: Sakura Trang “Huỳnh Tâm, vẫn là hơi chậm một chút đi.” Tiểu Mạc lo lắng đỡ Lạc Huỳnh Tâm từ từ ngồi dậy, thấy Lạc Huỳnh Tâm nhíu chặt chân mày nhắm mắt, vội vàng dừng động tác trong tay lại, đợi y chịu qua lần này, mới lại tiếp tục động tác để cho y ngồi dậy. Lạc Huỳnh Tâm cúi đầu cười cười với tiểu Mạc, sờ một cái bụng dần dần lại đổi mềm mại. “Thật là nghịch ngợm đâu, giống như ngươi vậy.” “Ta nơi nào có tinh nghịch như vậy!” “Không tinh nghịch sao?” Lạc Huỳnh Tâm xoa xoa mai tóc mềm mại của hắn cười một tiếng. Tiểu Mạc trề miệng, cũng không phản bác: Dựng phu lớn nhất, dựng phu lớn nhất... Mặc niệm! “Ngô”, chỉ thấy Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên than nhẹ một tiếng, chớp mắt nhíu chặt lông mày nhắm mắt, hiển nhiên lại một trận đau tấn công tới. “Lại tới sao?” Tiểu Mạc lo lắng nhìn Lạc Huỳnh Tâm, trong lòng biết y trừ cho Huỳnh Tâm an ủi, khác bất kỳ điều gì đều cũng không giúp được! Trong lòng nhất thời hận bản thân! Nếu như mình có thể sớm một chút hiểu rõ câu nói kia của Huỳnh Tâm, nếu như không để cho Huỳnh Tâm mang thai, y cũng không cần chịu khổ sở như vậy nữa! Cũng không biết Lạc Huỳnh Tâm là cam tâm tình nguyện muốn mang thai hài tử này, thậm chí là... Tận lực muốn hài tử này! Nếu không lấy trình độ y cưng chìu tiểu Mạc, biết rõ tiểu Mạc còn nhỏ không hiểu thế sự, còn cố ý nói mịt mờ như vậy, rõ ràng là biết tiểu Mạc không hiểu! Này trận đau này đi qua, Lạc Huỳnh Tâm cuối cùng mở mắt ra, thấy trong mắt tiểu Mạc lo âu và tự trách, không khỏi sờ một cái đầu của hắn. “Không sao, không cần lo lắng, không cần lo lắng”. Lạc Huỳnh Tâm vốn là không nói nhiều, càng là không thể cùng tiểu Mạc líu ríu, trong đầu cũng chỉ biết mấy câu an ủi người, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói mấy câu này, để cho tiểu Mạc không cần lo lắng! Là y mãnh liệt muốn hài tử này, y chẳng qua là, hy vọng ở trên thế giới này, trừ tiểu Mạc ra, còn có thể có một người nhà. Cái nhà ấm áp này, có y, có tiểu Mạc, còn có hài tử của bọn họ Mỗi lần một nghĩ tới điều này, cảm thấy trong lòng ấm áp vô hạn, thậm chí cảm thấy nhiều khó chịu từ mang thai tới nay đều là hạnh phúc như vậy! Đó là khát vọng của y! “Huỳnh Tâm là muốn sinh sao?” Tiểu Mạc nhíu mày một cái, rất là sợ hài tử phải ra đời, dù sao, hoàn cảnh bây giờ quá kém, bọn họ còn ở trên đường, còn có một ngày một đêm nữa mới có thể tới nhà của Huỳnh Tâm! Mặc dù Huỳnh Tâm nói làm chuẩn bị chu toàn, cũng mang rất nhiều thuốc, nhưng mà, nếu quả thật muốn sinh sản ở trong này... Tiểu Mạc thật không dám tưởng tượng! Lạc Huỳnh Tâm lắc đầu một cái, nhưng kiên định nói, “Không, chẳng qua là cung lui, không quá lớn khái cũng chỉ một hai ngày này ngày đi, cho nên mới có thể trở nên thường xuyên một ít.” Y nhìn một chút ngoài cửa sổ, cách dịch trạm kế tiếp không biết còn cần phải bao xa, nhưng mà y quả thật cảm giác được cung lui của mình thay đổi càng ngày càng mãnh liệt, nhưng còn không có quy luật gì, hẳn là vẫn chưa tới lúc. “Tiểu Mạc, có phải ta muốn hài tử này, ngươi có chút mất hứng?” “Làm sao lại thế được!’ Mạc cả kinh, “Ta rất vui vẻ có hài tử này, chính là... Cho tới nay nhìn ngươi khó chịu khó như vậy, ta rất đau lòng!” Hắn cúi đầu xuống, không nhịn được túm túm vạt áo. Hắn không biết Lạc Huỳnh Tâm tại sao phải cho là hắn không nghĩ muốn hài tử này, là bởi vì gần đây hắn quá lo lắng sao? Nhưng mà, nhìn y khó chịu như vậy, trong lòng hắn cũng rất khó chịu! “Tiểu Mạc, ngươi sờ!” Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên đưa tay qua, nắm một cái tay của tiểu Mạc thả vào trên bụng mình, tiểu Mạc chỉ cảm thấy dưới tay mình, tiểu sinh mạng hơi ngọa nguậy! Mỗi lần sờ đều cảm thấy không tưởng tượng nổi như vậy! Trong này dựng dục hài tử của hắn bà Huỳnh Tâm, không khỏi khẽ mỉm cười, nhìn Lạc Huỳnh Tâm “Vào lúc này thật giống như an tĩnh lại đâu!” Vào lúc này bụng Lạc Huỳnh Tâm khôi phục mềm mại, nói rõ hài tử ở trong bụng dần dần dừng lại lộn xộn, một trận cung lui này thật giống như cũng đi qua! “Nó mệt mỏi, buổi tối cũng là buồn ngủ rồi!” Nhìn tiểu Mạc cuối cùng thả lỏng ra mỉm cười, Lạc Huỳnh Tâm không khỏi cũng cùng nhếch lên khóe miệng. Y vẫn luôn rất thích nụ cười của tiểu Mạc, tinh khiết như vậy, đây là y đã sẽ không lại có nữa! Xe ngựa chạy chậm trên đường, đoạn đường trước mặt quả nhiên theo như lời Tôn Thắng có chút lắc lư, tiểu Mạc chỉ cảm thấy mình mỏi eo đau lưng thống khổ không chịu nổi! Bọn họ đã ở trên đường liên tục đi một ngày một đêm rồi, dịch trạm kế tiếp không biết bao giờ đến, suy nghĩ một chút cảm giác trên người mình, lại liếc Lạc Huỳnh Tâm ngồi ở bên cạnh trên mặt vân đạm phong khinh tiểu Mạc cảm thấy vị kia nhất định chính là tồn tại của tiên nhân! Chẳng qua, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve ở trên bụng nhô lên, cùng với tay phải siết chặt cái đệm bên dưới cùng thân thể căng thẳng, vẫn là tiết lộ vô tận thống khổ người này trước mặt đang chịu đựng! Tiểu Mạc đem đệm dựa sau lưng mình rút ra đưa đến sau eo của Lạc Huỳnh Tâm, sau đưa tay ở sau lưng của y không nhẹ không nặng xoa bóp, hy vọng trong khả năng cho phépgiảm bớt một chút thống khổ trên người Lạc Huỳnh Tâm. Lạc Huỳnh Tâm mở mắt ra, hướng tiểu Mạc cười một tiếng để cho hắn an tâm, theo sau lại nhắm hai mắt lại chống cự khó chịu trên người. Lạc công tử!” Bên ngoài Tôn Thắng đột nhiên hưng phấn kêu Lạc Huỳnh Tâm, “Dịch trạm, thật là quá tốt, ngài và Mạc công tử nhanh xuống dịch trạm nghỉ ngơi một chút đi, ngày này thật là làm người chịu đủ.” Nghe vậy, tiểu Mạc nhất thơi vứt bỏ mới vừa rồi uể oải không sức sống, hưng phấn vén rèm xe lên, quả nhiên, một cái dịch trạm không lớn không nhỏ hiện ra ở trước mắt. “Thật sự có dịch trạm, ta cũng phải mệt chết rồi, Huỳnh Tâm, mau mau, chúng ta nhanh đi vào, cuối cùng có thể tắm, ngày mai ta không cần đầu bù mặt bẩn đi gặp phụ thân ngươi!” Sau đó xoay người, nghĩ muốn đỡ Lạc Huỳnh Tâm xuống xe, lại thấy người đằng sau cười như không cười nhìn hắn. Tiểu Mạc nghi ngờ nhìn một chút Lạc Huỳnh Tâm, đột nhiên ý thức được mới vừa rồi mình nói cái gì, nhất thời một khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng, le đầu lưỡi, lúng túng gãi đầu một cái, quả thật muốn mình trực tiếp chui vào bên trong đất! Lạc Huỳnh Tâm rốt cục thì không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, lắc đầu một cái, di động thân thể bây giờ đã rất là vụng về, chuẩn bị xuống xe ngựa, mình trước nhảy ra xe ngựa, ở phía dưới cẩn thận đỡ Lạc Huỳnh Tâm, từ từ buông xuống một cái chân, lại hạ xuống một cái còn lại. Tuy là tất cả động tác cũng từ từ tiến hành, thân thể đã ở trong xe ngựa hơn một ngày đột nhiên biến thành đứng, Lạc Huỳnh Tâm chỉ cảm thấy bụng nặng nề trĩu thẳng xuống, ngay sau đó bụng đau đớn vặn chặt chớp mắt xuất hiện! Nhíu chặc chân mày, một tay Lạc Huỳnh Tâm siết chặt y phục trước bụng, cái tay còn lại nắm chặt thành xe ngựa, cả người cũng run rẩy.
|
大猫二喵三包 Chương 4 Editor: Sakura Trang Tiểu Mạc ở bên cạnh khẩn trương nhìn Lạc Huỳnh Tâm, thấy y chớp mắt biểu tình thống khổ, đổ mồ hôi rất nhanh làm ướt tóc mai! Bụng thậm chí có thể lấy mắt thường nhìn được lồi lên! Hắn vội vàng đặt tay lên trên bụng của Lạc Huỳnh Tâm, nhẹ nhàng an ủi bụng không ngừng xao động, mong đợi thai nhi nhanh chóng an tĩnh lại! Đau đớn kéo dài một hồi cuối cùng cũng chậm lại, đồ lót của Lạc Huỳnh Tâm đã ướt đẫm, may mắn cuối cùng có thể bước hai chân hư mềm đi về phía dịch trạm. Tiểu Mạc cùng Tôn Thắng một trái một phải đỡ Lạc Huỳnh Tâm, nhưng vóc người tiểu Mạc thấp bé gầy yếu không thể cho cho Lạc Huỳnh Tâm quá nhiều mượn lực, Lạc Huỳnh Tâm không thể làm gì khác hơn là một tay được Tôn Thắng đỡ, một tay nâng bụng nặng nề chậm rãi đi về phía trước! Đợi toàn bộ đều an ổn ở bên trong dịch trạm, Lạc Huỳnh Tâm đã hoàn toàn lực bất tòng tâm. Mới vừa rồi một chút trụy đau kia để cho toàn bộ xương chậu của y đau đớn, giống như là muốn rách ra vậy, chống đỡ hai chân không khép lại được, ngồi ở trên giường chỉ có thể dang haai chân, ưỡn eo, hơi ngửa về phía sau, một tay vuốt ve bụng, một tay đỡ sau người, thở hào hển cuối cùng từ từ chậm lại! Thai nhi trong bụng còn đang chậm chạp ngọa nguậy, nhưng cuối cùng cũng không đau giống như lần thứ nhất mới vừa rồi, vào lúc này còn sót lại mơ hồ trụy đau, cuối cùng có thể nhịn được! Tiểu Mạc áo não thân cao của mình, nhưng mà cũng không có biện pháp chỉ đành phải chạy lên chạy xuống chuẩn bị chỗ đỗ xe ngựa, bây giờ đã gần đến nửa đêm, dựa theo tính cách của Huỳnh Tâm nhất định sáng mai liền muốn rời giường tiếp tục đi đường, vội vàng dặn dò nhị bưng tới nước nóng! Cẩn thận giúp Lạc Huỳnh Tâm cởi áo khoác. Đồ lót bó sát người hoàn toàn buộc vòng quanh thân hình người trước mắt! Lạc Huỳnh Tâm cũng không có bởi vì mang thai mà giống như dựng phu khác mập ra, mang thai một mực không quá thoải mái càng làm cho y chút, thân hình thon dài càng làm nổi bật bụng thêm tròn to. Tiểu Mạc từ từ cởi đồ lót đã hoàn toàn ướt đẫm ra, khá tốt lần này đi ra mang theo đầy đủ y phục. Bụng của Lạc Huỳnh Tâm hình dáng mượt mà, giờ phút này nằm ở trên giường, giống như một chiếc nồi nhỏ ụp lên trên bụng, tiểu Mạc sờ một cái, coi như mềm mại, chẳng qua là hơi có một ít động đậy, hiện ra sức sống của bào thai trong bụng! Lạc Huỳnh Tâm nhắm mắt lại, cảm thụ tiểu Mạc cầm khăn ướt nhẹ nhàng giúp y lau người. Hắn muốn cho tiểu Mạc dừng lại, chạy một ngày đường, hắn hẳn cũng vô cùng mệt mỏi. Nhưng khăn lông ấm cuối cùng hóa giải đau nhức trên người, y có một ít thoải mái. Bụng vẫn đang co rúc từng trận, ngày càng cứng rắn. Lạc Huỳnh Tâm ước lượng canh giờ, mới vừa rồi một chút kia hiển nhiên là điềm báo sắp sinh, nếu như trận đau kéo dài hơn, thời gian cách nhau rút ngắn, như vậy thật sự sắp đến lúc hài tử ra đời! Vẫn đang tính thời gian, trong bụng đột nhiên lại là một trận co rút, Lạc Huỳnh Tâm ngay lập tức kéo căng thân thể, không tự chủ ưỡn eo lên, bụng lớn lại tựa như lớn thêm một vòng, dẫn đến Lạc Huỳnh Tâm rên rỉ thành tiếng! Mới vừa rồi mặc dù Lạc Huỳnh Tâm cũng không hoàn toàn thanh tĩnh lại, nhưng mà cuối cùng không phát ra thanh âm, chẳng qua là ẩn nhẫn lẳng lặng nằm ở trên giường mặc do tiểu Mạc giúp y lau rửa thân thể, đột nhiên kêu rên dọa tiểu Mạc giật mình, vộ vàng đứng lên, đưa tay đặt vào trên bụng Lạc Huỳnh Tâm. “Huỳnh Tâm, Huỳnh Tâm, làm sao rồi, có phải muốn sinh hay không?” Tiểu Mạc khẩn trương hỏi, thanh âm không tự chủ có chút run run, hắn có điểm sợ, nhưng mà chỉ có thể mạnh giả vờ trấn định, không nghĩ muốn Lạc Huỳnh Tâm ở trận đau kẻ hở còn muốn trấn an hắn! “A... Hô... Hô...” Trả lời tiểu Mạc trừ tiếng thở dốc dồn dập của Lạc Huỳnh Tâm không có những thứ khác! Tiểu Mạc không thể giúp Lạc Huỳnh Tâm giảm bớt đau đớn, gấp ở bên cạnh vòng quanh, nghĩ phải giúp Huỳnh Tâm đè xoa bụng giống như bình thường, nhưng mà bụng cứng rắn giống như tảng đá vậy để cho hắn không dám cử động, chỉ có thể chờ trận đau tự nhiên qua đi! Trận đau ngắn ngủi qua sau, Lạc Huỳnh Tâm chán nản hạ thân thể, bụng to lớn lại khôi phục chút trụy đau lúc trước, cũng lần nữa từ cứng rắn khôi phục mềm mại. Thân thể mới vừa lau khô lại phủ một lớp mồ hôi mỏng, toàn bộ búi tóc đã hoàn toàn đều ướt đẫm! Hơi thở dốc qua đi, Lạc Huỳnh Tâm mở mắt ra, nâng lên tay sờ một cái phía trên bụng, lại sờ một cái dưới bụng, bụng mới vừa trải qua hai lần trận đau mãnh liệt, rõ ràng có chút dời xuống, bây giờ y gần như chỉ có đầu ngón tay mới có thể khó khăn lắm mò tới dưới bụng. Hiển nhiên, vị trí hài tử đang dần dời xuống, chân chính sinh trình chỉ sợ cũng muốn bắt đầu! “Tiểu Mạc, sinh sản sợ rằng rất nhanh liền muốn bắt đầu, chẳng qua, người bình thường nhanh thì cũng cần một ngày một đêm, chậm thì... Ách... Ngô...” Lạc Huỳnh Tâm dừng một chút nhíu chặt long mày, bụng lại là một trận co rút, để cho y cảm thấy thật giống như cung thể đang chậm rãi đẩy thai nhi ra, nghĩ phải đem cung thể đẩy ra khỏi hạ thể vậy. Chầm chậm sau mới lại tiếp tục nói “Chậm thì hai ba ngày đều có! Cho nên không cần lo lắng, bây giờ cũng đã nửa đêm, ngươi cũng mau ngủ đi, sáng mai chúng ta sớm một chút đi đường, sớm chạy tới trong nhà, hẳn là kịp!” Tiểu Mạc nghe vậy gật đầu một cái, hắn từ trước đến giờ tín nhiệm lời của Lạc Huỳnh Tâm, một mực nghe sự chuẩn bị của y, bởi vì hắn biết, mỗi lần Huỳnh Tâm chuẩn bị đều là lựa chọn tốt nhất. Vì vậy không nói thêm gì nữa, nhanh chóng giúp y dọn dẹp sạch sẽ, mang chậu nước ra bên ngoài, cẩn thận đổi bộ đồ lót cho Lạc Huỳnh Tâm, trợ giúp y nằm xong, bả thân cởi ngoại sam xuống, trực tiếp ngủ, cái gì tắm rửa mặt, thời kỳ phi thường, không thể làm gì khác hơn là nhịn một chút! Buổi sáng trời còn chưa sáng hẳn, tiểu Mạc liền bị Lạc Huỳnh Tâm gọi dậy, mặt đầy vẻ chưa ngủ đủ, để cho tiểu Mạc nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng mà tóm lại là trẻ tuổi, đơn giản rửa mặt một chút liền thần thanh khí sảng! Lạc Huỳnh Tâm gần như là một đêm không ngủ, bụng lúc cứng rắn lúc thả lỏng, trong bụng lúc nào cũng đau nhức, khuấy Lạc Huỳnh Tâm trận trận đổ mồ hôi, lại sợ làm phiền đến người bên cạnh nghỉ ngơi chỉ đành phải cố nén, động đều gần như không dám động, trằn trọc trở mình một đêm, cuối cùng trông đến trời sáng. May mắn hai lần đau trong đêm không lợi hại, lấy năng lực nhẫn nại của y, cuối cùng không phát ra rên rỉ. Nhìn tiểu Mạc xuống giường, Lạc Huỳnh Tâm cũng muốn đi theo cùng nhau đứng lên, thử hai lần cũng không thể chống lên thân thể mình, không khỏi chán nản lại nằm xuống! “Huỳnh Tâm không nên động, chờ ta!” Tiểu Mạc dừng lại y phục mặc một nửa, trấn an một chút Lạc Huỳnh Tâm, nhanh chóng cầm ngoại sam mặc nhanh, Đuổi kéo căng mặc xong, lộn lại đỡ Lạc Huỳnh Tâm chậm rãi ngồi dậy. Sợ lại xảy ra chuyện giống lúc tối ngày hôm qua xuống ngựa, động tác nhẹ không thể nhẹ hơn, dừng một chút, mới lại tiếp tục đỡ Lạc Huỳnh Tâm từ từ đứng lên. Lại lần nữa đứng lên sau Lạc Huỳnh Tâm nâng bụng to lớn, luôn cảm giác bụng lại trậm thêm xuống, treo ở trên eo, có một loại cảm giác nếu như không nâng, thì sẽ rơi xuống vậy! Ngang hông bị bụng nặng nề trĩu xuống đau nhức, nằm nghiêng cả đêm để cho nửa người mình đều có chút tê dại, thật có một loại cảm giác nằm cũng không phải ngồi cũng không xong đứng càng không được! Không khỏi cười khổ một tiếng! “Cảm giác thế nào? Có đau?” Tiểu Mạc đưa tay nhẹ khẽ đặt ở trên bụng của Lạc Huỳnh Tâm, bụng rất mềm mại, cũng không động quá mạnh, hiển nhiên hài tử vẫn chưa có tỉnh lại. Lạc Huỳnh Tâm lắc đầu một cái, để cho tiểu Mạc giúp mình mặc xong ngoại sam. Để cho hắn đi gọi hai phụ tử Tôn Thắng, mình thừa dịp thời gian bắt mạch cho mình, lần nữa sờ bụng một cái. Thở thánh thai rất mạnh, thật sự là muốn đến lúc đó, y hơi có một ít lo lắng, Nhưng mà tổng cảm thấy cũng có thể chống được đến nhà phụ thân.
|