Nguyệt Hoa Như Sí
|
|
Phong Yên Huyễn Chương 95 Lúc này nhắc tới Cảnh Duy Ngọc không sớm không muộn, vô cùng đúng lúc. Nếu để đến khi rời Nguyên Tây, Tiết Thừa Viễn mới nói tới chuyện này, e rằng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. “Thảo dân Cảnh Duy Ngọc, bái kiến Tiết đại nhân…” Tiết Thừa Viễn vừa bước tới cửa phòng khách, Cảnh Duy Ngọc lập tức cung kính hành lễ. Đến khi nhìn thấy một nam tử dáng người thon dài, khí chất oai hùng đi bên cạnh Tiết Thừa Viễn không phải là Cổ Thần theo y tới gặp mình lần trước, hắn không biết nên xưng hô thế nào. Đang do dự, liền nghe Tiết Thừa Viễn giới thiệu: “Vị này chính là Công Lương tướng quân.” Thì ra chính là Công Lương Phi Tuân? Chiến dịch Nguyên Tây kéo dài như thế, danh tiếng của Công Lương Phi Tuân đã sớm lưu truyền rộng rãi, nhưng người may mắn gặp mặt lại vô cùng ít. Nghe đồn hắn là Đại Tướng quân thiện chiến, dũng mãnh nhất Thiên Vân quốc, không ngờ vị Tướng quân ngày ngày dong duổi trên chiến trường ngày thường lại có tướng mạo thế này. “A! Thảo dân bái kiến Công Lương tướng quân!” Cảnh Duy Ngọc vội vàng bồi lễ. Công Lương Phi Tuân có vẻ kiêu ngạo, không biết tại sao lại tới đây? Hơn nữa lại chỉ lạnh lùng nhìn mình, không nói câu gì. Cảnh Duy Ngọc là một thư sinh dễ xấu hổ, rơi vào tình huống này chỉ thấy ngượng ngùng, không biết nên làm sao. Tiết Thừa Viễn biết suy nghĩ của Công Lương Phi Tuân, cũng không so đo với hắn. Đối với Cảnh Duy Ngọc, Công Lương Phi Tuân không hề có chút nhiệt tình, thân mật nào cả. Mấy người ngồi xuống, gã người hầu lập tức dâng trà lên. Tiết Thừa Viễn mở miệng hòa hoãn bầu không khí: “Sao hôm nay ngươi lại đến quân doanh?” Cảnh Duy Ngọc điềm đạm trả lời: “Từ ngày đó vinh hạnh được gặp Tiết đại nhân đến nay đã gần một tháng…” “Đúng vậy, là Tiết mỗ sơ suất.” Tiết Thừa Viễn liếc Công Lương Phi Tuân một cái, cười nói: “Vốn ngày hôm sau ta nên phái người mời ngươi tới quân doanh, nhưng sau đó lại xảy ra chút chuyện, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ…” “Thì ra là thế.” Công Lương Phi Tuân thấy Cảnh Duy Ngọc này là một thư sinh nho nhã, điềm đạm, cũng không phải là người thủ đoạn. “Hôm nay ngươi tới thật đúng lúc, tâm ý Tiết mỗ vẫn như vậy, hy vọng có thể đưa ngươi về Kinh thành bồi dưỡng thêm, nhưng chuyện này còn cần phải được Công Lương tướng quân chấp thuận.” Tiết Thừa Viễn khách sáo nói, cũng là trước mặt Cảnh Duy Ngọc cho Công Lương Phi Tuân một sự tôn trọng phù hợp. Thật ra nếu không phải người này có vẻ như có chút thân thiết với Tiết Thừa Viễn, tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng vốn rất hợp ý Công Lương Phi Tuân. Nhưng hiện tại hắn đang mang thai, nhìn thấy bất luận kẻ nào có vẻ tâm đầu hợp ý với Tiết Thừa Viễn, hơn nữa cùng là người Nguyên Tây, khó tránh khỏi nảy sinh cảm xúc khác. Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn đang nhìn mình chờ đợi liền mỉm cười, lạnh lùng hỏi Cảnh Duy Ngọc: “Ngươi tên là gì?” Không phải vừa rồi hắn đã xưng tên họ rồi sao? Cảnh Duy Ngọc giật mình, hai tay vịn chặt tay ghế. Có vẻ như Công Lương Phi Tuân có địch ý với mình. “Cảnh Duy Ngọc ạ.” “Cảnh Duy Ngọc.” Công Lương Phi Tuân lặp lại, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó. Cảnh Duy Ngọc đổ mồ hôi lạnh. Đây là tình huống mà trước khi đến quân doanh hắn không ngờ tới được. Không phải Tiết đại nhân đã nói sẽ dẫn mình theo về Kinh thành rồi sao? Cùng làm quan trong triều, chẳng lẽ Công Lương tướng quân lại không cho Tiết đại nhân mặt mũi? Còn muốn mượn cơ hội làm khó dễ hắn? Chuyện này có hợp lý không? “Cảnh gia Nguyên Tây ở Phương Ninh hành y nhiều đời, cũng coi như danh môn vọng tộc.” Tiết Thừa Viễn thấy vẻ mặt của Công Lương Phi Tuân, thầm thở dài, lên tiếng giải vây cho Cảnh Duy Ngọc. “Danh môn vọng tộc?” Công Lương Phi Tuân liếc nhìn Tiết Thừa Viễn, không vui hỏi: “Có quan hệ với Hoàng thất Nguyên Tây không?” Hà cớ gì ngươi phải hạch hỏi như thế? Hai đứa nhỏ trong bụng ngươi không phải cũng là hậu duệ của Hoàng thất Nguyên Tây sao? Đâu cần phải làm khó dễ người khác như vậy? Tiết Thừa Viễn có chút tức giận thầm mắng. “Bẩm Tướng quân, thảo dân không có quan hệ gì với Hoàng thất Nguyên Tây, chỉ có gia phụ từng cung cấp dược liệu cho Hoàng cung thôi ạ. Từ ngày hành nghề y vẫn luôn lấy dân chúng làm đầu…” Cảnh Duy Ngọc ôn hoà bình tĩnh giải thích cho Công Lương Phi Tuân. Nhưng đó không phải là điều Công Lương Phi Tuân muốn nghe. Cảnh gia hành y, lúc tìm kiếm đại phu chữa trị vết thương ở chân cho mình hắn đã biết. Hắn muốn nghe chính là Tiết Thừa Viễn cùng người kia có quan hệ gì mà hắn không biết hay không. Không nói không lo lắng, chẳng lẽ cai quản Nguyên Tây nhiều năm, ngay cả chút chuyện nhỏ này Công Lương Phi Tuân không tra ra được sao? “Tiết đại nhân muốn dẫn ngươi cùng trờ về Kinh thành?” Công Lương Phi Tuân cười hỏi tiếp. Nhưng nụ cười kia không có chút rộng lượng, chân thành nào cả, ngược lại còn có vài phần chất vất và khiêu khích. Cảnh Duy Ngọc không dám tự chủ trương, nhíu nhíu mày, chờ Tiết Thừa Viễn lên tiếng. Tiết Thừa Viễn đè nén tức giận trong lòng, nói rất nhỏ: “Là thái y, muốn chọn lựa nhân tài dẫn về Kinh thành bồi dưỡng, Công Lương đại nhân cảm thấy có cái gì không ổn sao?” “Không có gì không ổn, chỉ là muốn điều tra rõ gia thế lai lịch mà thôi. Hiện tại mới vừa thu phục được Nguyên Tây, tuyệt đối không thể để lọt bất cứ nội gián nào xâm nhập vào trong triều đình, làm nguy hại đến thái bình được.” Công Lương Phi Tuân lạnh lùng trả lời, đứng thẳng người dậy. Khí thế uy nghiêm không cho cãi lại khiến bầu không khí lập tức đóng băng. Lưng lại đau nhức, Tiết Thừa Viễn chết tiệt! Công Lương Phi Tuân đè nén tức giận, lại không nhịn được mà thầm mắng Tiết Thừa Viễn. “Phi Tuân!” Tiết Thừa Viễn thấy rõ ràng là hắn đang muốn chỉnh mình và Cảnh Duy Ngọc, lửa giận liền giảm xuống đôi chút. Đêm hôm đó, y và Cổ Thần ra ngoài về muộn, y đã được tận mắt chứng kiến ghen tuông của Công Lương Phi Tuân, hôm nay lại càng thêm hiểu rõ. “Sao thế? Lời của bổn tướng, ngươi không nghe thấy sao?” Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn trước mặt người ngoài còn muốn chống đối mình, nhướn mày hỏi. “Ngươi!” Nắm tay Tiết Thừa Viễn kêu răng rắc. Chuyện gì thế này? Chỉ chút chuyện con cỏn, sao lại ra nông nỗi này? “Tướng quân bớt giận.” Cảnh Duy Ngọc không hiểu nội tình bên trong, nhìn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn đang trừng mắt nhìn nhau, vội lên tiếng: “Tiết đại nhân, nếu Công Lương tướng quân muốn tra gia thế của thảo dân, vậy có thể thoải mái tra xét, ngài không cần vì thế mà phải khó xử.” Cuối cùng cũng có người hiểu lễ nghĩa, không giống như người không thể nói lý! Vừa rồi còn nói yêu mình bao nhiêu, yêu hai đứa nhỏ trong bụng thế nào, giờ lại ngang ngược, vô lý như thế! “Xem ra ngươi là người tương đối thức thời.” Công Lương Phi Tuân bất ngờ cười ha hả, khoát tay nói: “Được rồi, ngươi lui đi. Sớm mai bổn tướng sẽ cho người tra xét rõ ràng.” “Đa tạ Công Lương tướng quân, đa tạ Tiết đại nhân, thảo dân cáo lui.” Cảnh Duy Ngọc hành lễ rời đi, nhưng không khí trong phòng khách không hề vì sự rời đ của hắn mà hòa hoãn lại. “Tính tình của ngươi không thể thay đổi được sao? Chỉ là một đại phu, có cần phải làm khó hắn thế không?” Tiết Thừa Viễn vẫn rất để ý thân thể của Công Lương Phi Tuân, cũng không muốn hắn khó chịu. “Là ta làm khó hắn hay các người làm khó ta?” Công Lương Phi Tuân đấm đấm lưng, tức giận hỏi lại.
|
Phong Yên Huyễn Chương 96 “Chuyện này sao làm khó ngươi?” Tiết Thừa Viễn thật sự bị sự vô lý của Công Lương Phi Tuân làm cho nóng nảy, “Thật không thể nói lý!” “Ngươi nói gì?” Công Lương Phi Tuân thấy y bảo vệ người ngoài lại không chịu hiểu cho mình, bước hai bước đến trước mặt Tiết Thừa Viễn, giọng điệu gắt gỏng. Tiết Thừa Viễn liếc nhìn phần bụng đã hơi nhô lên của hắn, biết thân thể thay đổi, cảm xúc của hắn cũng biến đổi theo, khó tránh khỏi có chút nhạy cảm, vì vậy giọng điệu của y hơi hòa hoãn lại: “Ta nói tính tình này của ngươi phải sửa một chút, như vậy mới tốt cho bọn nhỏ.” Tiết Thừa Viễn nói xong đưa tay vỗ vỗ lên bụng của Công Lương Phi Tuân, nhắc nhở bây giờ hắn không chỉ có một mình, không nên hành động theo cảm tính nữa. “Tiết Thừa Viễn, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám trong lúc ta mang thai…” Công Lương Phi Tuân lại vẫn chưa chịu bỏ qua, đưa tay chỉ vào bụng của mình, hung dữ nói. “Được rồi!” Tiết Thừa Viễn giơ tay che miệng Công Lương Phi Tuân lại, không muốn làm hắn không vui thêm nữa. Y biết hắn muốn gì, cũng biết hắn đang định nói gì, những đó chỉ là những suy đoán lung tung của hắn mà thôi. “Đã sống chết không rời, sao ngay cả một chút tin tưởng cũng không có?” Tiết Thừa Viễn nhìn Công Lương Phi Tuân, khóe môi nhếch lên, cười nói. Lời này lại khiến Công Lương Phi Tuân không sao phản bức được. Lẽ nào hắn thật sự không tin Tiết Thừa Viễn? Lễ nào hắn lại là người không biết bao dung? Không phải! Dù cho Tiết Thừa Viễn có ở bên cạnh bất kỳ người nào, trong lòng Công Lương Phi Tuân cũng chưa từng có cảm giác khó hiểu này. Nhưng chỉ riêng với Cảnh Duy Ngọc, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã khiến bọn hắn cãi nhau đến hai lần. Tại sao chứ? Là hắn quá nhạy cảm rồi sao? Không ngờ sau khi biết mình mang thai, hắn lại trở nên không sao hiểu được bản thân mình nữa. “Tóm lại, những lời ta vừa nói, ngươi phải nhớ cho kỹ!” Công Lương Phi Tuân chưa từng cảm thấy mình không biết ăn nói, nhưng trước mặt Tiết Thừa Viễn khéo ăn khéo nói, chẳng biết sao hắn lại… “Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta thực sự chỉ muốn dẫn hắn về Dĩnh Đình, thứ nhất là vì hắn rất có hiểu biết về những loại dược liệu ở Nguyên Tây, có thể giúp ta viết sách; thứ hai, theo ta thấy, hắn đúng là một nhân tài hiếm có, tìm người tài bồi dưỡng, hẳn ngươi cũng từng nghĩ tới.” Tiết Thừa Viễn nói mấy câu dỗ dành Công Lương Phi Tuân. Ở bên nhau lâu như thế, y biết hắn là người ngoài lạnh trong nóng. Dìu Công Lương Phi Tuân ngồi lại xuống ghế, Tiết Thừa Viễn cười hỏi: “Bây giờ ngươi còn muốn điều tra lai lịch của hắn nữa không?” Nếu Công Lương Phi Tuân muốn điều tra lai lịch của Cảnh Duy Ngọc, theo lẽ thường cũng không phải chuyện không đúng, ít nhất khiến tất cả mọi người đều an tâm. Công Lương Phi Tuân đã bớt giận không ít, nói: “Đây là chuyện cần thiết, ngươi không thể chỉ bằng cảm tính nhất thời liền tin tưởng như vậy.” Năm đó Công Lương Phi Tuân phụ trách đội vẽ bản đồ, đã từng điều tra, thẩm vấn những mật thám thường xuyên lui tới những quốc gia lân cận, đương nhiên chuyện dùng người cũng sẽ cẩn thận hơn. “Được, chuyện này nghe lời ngươi.” Tiết Thừa Viễn không tranh cãi với hắn nữa, nhẹ vuốt phẳng ống tay áo cho hắn. Công Lương Phi Tuân gật đầu, thấy y thuận theo mình, vẻ mặt tức thì thoải mái. Trận cãi vã vì Cảnh Duy Ngọc cứ thế chấm dứt. Vì ngày mai đã lên đường, cho nên chuyện điều tra lai lịch của Cảnh Duy Ngọc nhanh chóng được phân xuống dưới. Mà chuyện này đối với Tùng Minh Thành lại dễ như trở bàn tay, những năm này tai mắt vô số, điều tra không ít người, một đại phu Nguyên Tây nho nhỏ thật không đáng nhắc đến. Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân tính toán hành trình, quyết định nhân lúc chạng vạng tối, cùng tới Vương Lăng ở ngoại ô, bái tế phụ vương của Tiết Thừa Viễn. Thật ra, nếu không có hai đứa nhỏ, một mình Tiết Thừa Viễn đi cũng không sao. Nhưng y luôn có cảm giác, lần này rời Nguyên Tây không biết bao giờ mới trở lại, cho nên y muốn Phụ vương nhìn thấy hai đứa con chưa chào đời của y, đương nhiên, cả người y yêu nữa. Mà Công Lương Phi Tuân nguyện ý đi cùng y, Tiết Thừa Viễn vô cùng cảm động. Từ Vương Lăng trở lại Phương Ninh đêm đã vào khuya. Thân thể Công Lương Phi Tuân nặng nề hơn trước, đi lại bôn ba, cộng thêm thời tiết ẩm thấp buốt giá, đến khi trở lại quân doanh, hắn đã rất mệt nhọc. Tiết Thừa Viễn căn dặn phòng bếp làm mấy món ngày thường ngày hắn thích, nhưng Công Lương Phi Tuân lại không có chút khẩu vị nào. Công Lương Phi Tuân tựa người lên hai chiếc gối mềm thuần sắc, tóc đen xõa ra, tiết y hơi mở, lồng ngực rắn chắc dẻo dai như ẩn như hiện, tấm chăn gấm màu vàng nhạt phủ lên phần bụng đã có chút nhô cao. Trên đường từ Vương Lăng về, Công Lương Phi Tuân hình như đã bị trúng gió, Tiết Thừa Viễn sợ hắn bị động thai, vội vàng tự mình đi nấu thuốc cháo an thai cho hắn, nhưng Công Lương Phi Tuân vẫn ăn không được bao nhiêu. Vốn kế hoạch buổi tối là mở tiệc chiêu đãi các tướng sĩ cũng vì vậy mà phải hủy bỏ. Dù sao đối với Công Lương Phi Tuân, chuyện dưỡng thai không thể cho người khác biết lúc này lại là chuyện hắn để tâm nhất. Trước khi rời Nguyên Tây, giản lược chút chuyện cũng chưa chắc không tốt. Mà chuyện gây dựng uy tín với cấp dưới, bảo vệ Nguyên Tây ổn định và hoà bình lâu dài giao cho Tùy Hành Khiêm làm đi. Cùng từ Huyền Nhân tới đây, cùng làm việc với nhau nhiều năm đủ khiến Công Lương Phi Tuân tín nhiệm Tùy Hành Khiêm có thể nhận được trách nhiệm này. Đương nhiên, đây cũng là nguyên do Hoàng thượng phái hắn tới thay thế trong lúc mình bị trọng thương. “Ăn thêm một chút nữa nhé?” Tiết Thừa Viễn cầm thìa ngồi trước giường đút từng thìa cháo cho Công Lương Phi Tuân. Hương khí ấm áp lượn lờ khắp phòng, cây nến cạnh giường bập bùng cháy, phát ra tia sáng hồng dịu dàng mà an tĩnh. Công Lương Phi Tuân không mở miệng, chỉ nhắm mắt nghiêng đầu, thoáng nhíu nhíu mày, một tay đáp hờ trên bụng. Tiết Thừa Viễn đặt bát cháo xuống, cầm tay hắn bắt mạch. Phản ứng mang thai thời gian này bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, Công Lương Phi Tuân khó chịu cũng hợp lý. Không nói đến năm nay Công Lương Phi Tuân bị gãy hai châncòn trọng thương đoạn qua hai chân, nam tử khỏe mạnh đột nhiên mang hai bào thai trong bụng cũng là chuyện không thoải mái nổi. Tiết Thừa Viễn lo lắng, sau trưa mai đã phải lên đường về Dĩnh Đình rồi, với tình trạng của Công Lương Phi Tuân hiện tại, không biết bọn y có thể bình an trở về Kinh thành không?
|
Phong Yên Huyễn Chương 97 Từ mạch tượng thấy, vết thương dưới chân Công Lương Phi Tuân tuy đã khôi phục, nhưng khí huyết suy giảm, cần điều dưỡng vài năm mới có thể trở lại trạng thái như trước. Thai nhi hiện tại phát triển nhanh, hấp thu dinh dưỡng và máu cũng nhiều hơn, với thân thể Công Lương Phi Tuân lúc này quả thật có chút quá sức. Nếu có thể, Tiết Thừa Viễn thật muốn cùng Công Lương Phi Tuân ở lại Phương Ninh thêm một thời gian nữa, điều dưỡng tốt thân thể cho hắn, chờ bọn nhỏ chào đời. Có điều, Công Lương Phi Tuân vai gánh chức tránh, thân bất do kỷ. “Thật sự không muốn ăn thêm chút nữa sao?” Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng hỏi. “Ăn không vô.” Công Lương Phi Tuân lắc lắc đầu, đưa tay lên trán. Hiện tại cả người hắn đều bủn rủn, không chút sức lực, trong ngực cũng rất khó chịu, vừa ngửi thấy mùi thức ăn, càng không có khẩu vị. Tiết Thừa Viễn thấy hắn như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Y thu dọn bát đũa, đặt ra bàn, rồi trở lại bên giường, dùng khăn ấm lau trán cho Công Lương Phi Tuân, rồi ôm hắn vào trong lòng. Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn dịu dàng chăm sóc mình như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nghiêng người, cầm tay Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng nói: “Tối nay đừng đi.” Những ngày này hai người vẫn tách ra ngủ riêng, bởi vì thân phận khác biệt, cũng không muốn làm đề tài cho người khác buôn chuyện. Nhưng ngày mai rời Phương Ninh rồi, giờ phải chia phòng, Công Lương Phi Tuân có chút lưu luyến. Cùng trên chiếc giường này, Tiết Thừa Viễn lại thấy được sự khác biệt rất lớn của Công Lương Phi Tuân. Ngày đó hắn bị trọng thương, một lòng muốn chết, y phải dùng kế khích tướng hắn. Đến hôm nay, hắn lại đang mang thai đứa con của y. Nhân duyên, đúng là rất thần kỳ. “Được, không đi!” Tiết Thừa Viễn cũng là muốn ở cùng Công Lương Phi Tuân. Hiện tại hắn không chỉ có một mình, ở cùng hắn, cũng là ở cùng con của bọn y, Tiết Thừa Viễn đương nhiên nguyện ý. “Ừ.” Công Lương Phi Tuân nhắm mắt lại, mỉm cười, trán tựa lên sườn mặt Tiết Thừa Viễn, vẻ mặt an nhiên. Sứ mạng ở Nguyên Tây cuối cùng đã hoàn thành rồi, còn bất ngờ thu hoạch được hai sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, đây là trời cao ban thưởng cho hắn. Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, nhớ tới dáng vẻ ghen tuông của hắn lúc trưa, không khỏi cười khổ. Xem ra Công Lương Phi Tuân là một người rất dứt khoát, thứ gì đã là của hắn, hắn muốn thứ đó trọn vẹn thuộc về mình, không cho phép có một chút tỳ vết. Tính cách này rốt cuộc là tốt, hay không tốt đây? Tiết Thừa Viễn nghĩ không ra đáp án. Chỉ có thể nói trên thế gian này, con người không thể có được tất cả. Có thể tìm được thứ mình thích, sống cuộc sống mình muốn, như vậy là đủ rồi. So với Hoàng thượng cùng Trác Doãn Gia phải trải qua biết bao đau khổ, Tiết Thừa Viễn càng thêm trân trọng hạnh phúc bình bình đạm đạm này. Đây là cuộc sống y muốn, cũng là cuộc sống y luôn khao khát. “Ngươi đang nghĩ gì thế?” Thấy Tiết Thừa Viễn không nói gì, Công Lương Phi Tuân đè nén khó chịu trong ngực, lười biếng hỏi. “Ta đang nghĩ, ngươi sẽ sinh con trai hay con gái?” Tiết Thừa Viễn đưa tay nhẹ vuốt ve phần bụng chưa lớn dưới lớp chăn gấm của Công Lương Phi Tuân, so với cơ bụng bằng phẳng rắn chắc ngày trước, lúc này phần bụng thật mềm mại. “Ngươi thích thế nào?” Công Lương Phi Tuân nghe Tiết Thừa Viễn hỏi vậy mỉm cười hỏi lại y. Từ sau khi biết mình mang thai, Công Lương Phi Tuân vẫn luôn khó khăn tiếp nhận sự thật này. Nào ngờ đến khi tiếp nhận được rồi, còn phải lo lắng giới tính của đứa nhỏ. Tiết Thừa Viễn là con trai lớn trong nhà, muốn có con trai là chuyện đương nhiên. Còn nếu là con gái… Công Lương Phi Tuân đường đường là đại trượng phu, chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy xấu hổ, hắn có thể sinh ra con gái sao? “Một trai một gái là tốt nhất.” Tiết Thừa Viễn không hổ là đại phu, đáp hết sức tự nhiên, quả quyết. “Mệt ngươi mong! Ông trời sẽ để ngươi được như ý sao?” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn y, khinh thường nói. “Chậc!” Tiết Thừa Viễn vòng tay ôm hắn nói: “Sao lại không? Chẳng lẽ ngươi không muốn trai gái song toàn sao?” “Ta thấy Tiết Thừa Viễn ngươi không có cái phúc đấy đâu.” Công Lương Phi Tuân dựa trong lòng hắn, hai tay khoát lên bụng. Thật kỳ lạ, dường như hắn càng ngày càng có tình cảm với hai đứa nhỏ trong bụng. “Được thôi, không có thì không có. Bình an khỏe mạnh là đủ rồi.” Nghĩ đến ngày mai lên đường, Tiết Thừa Viễn vẫn không nhịn được nói: “Thân thể ngươi bây giờ dần nặng nề, trên đường đi nhiều xóc nảy, nhất định phải cẩn thận, lỡ như làm thương tổn đến ngươi và hai đứa nhỏ…” “Không cần lo lắng, ta sẽ ngồi xe ngựa. Chút đường ấy, ta có thể chịu được.” Công Lương Phi Tuân vỗ vỗ Tiết Thừa Viễn, ý bảo y không cần lo lắng. Xe ngựa đi đường hôm nay đã an bài thỏa đáng. Hắn sẽ ngồi xe hồi kinh, cũng không vì chống đối Tiết Thừa Viễn mà bướng bỉnh cưỡi ngựa nữa. Nhưng ngẫm lại, sau khi trở lại Dĩnh Đình nên đối mặt với chuyện mang thai như thế nào lại khiến hắn có chút đau đầu. Tiết Thừa Viễn chưa từng đề cập đến chuyện này, xem ra là y cũng đang đắn đo, lo lắng. Dù sao đường hồi kinh cũng mất hai tháng, từ từ nghĩ sau vậy. Tiết Thừa Viễn cúi đầu nhìn Công Lương Phi Tuân trong ngực, cảm giác ấm áp chậm rãi lan ra trong lòng, mặc dù chỉ là nhìn hắn, nhưng tình cảm ngọt ngào liền bao bọc toàn bộ trái tim y. Đây là cảm giác y chưa từng cảm nhận được, tựa như là cảm giác sâu tận đáy lòng. Nhẹ nhàng, dịu dàng hôn xuống bên tai Công Lương Phi Tuân. Tuy dáng vẻ uy vũ thường ngày của Công Lương Phi Tuân rất có mị lực, nhưng dáng vẻ mang thai, dựa vào lòng y an tĩnh nghỉ ngơi lúc này càng khiến cho tình cảm trong lòng Tiết Thừa Viễn không sao ngăn được.
|
Phong Yên Huyễn Chương 98 Bắt đầu từ khi nào, Công Lương Phi Tuân lại có sức nặng như thế trong lòng y? Tiết Thừa Viễn nhìn Công Lương Phi Tuân, lại nhẹ nhàng hôn hắn một cái, cũng ôm chặt hắn vào lòng hơn. Hơi thở nhẹ đan vào nhau trong màn gấm, dục vọng mạnh liệt trong người dần dâng lên, khó mà kìm chế. “Gặm ta xong rồi sao?” Công Lương Phi Tuân liếc mắt nhìn y, rồi quay lưng đi, trong lòng cảm thấy Tiết Thừa Viễn đột nhiên dịu dàng như thế rất thú vị. Thật ra Công Lương Phi Tuân rất thích Tiết Thừa Viễn đối với mình như vậy. Sự dịu dàng, sự chăm sóc của y, hắn chưa từng được cảm nhận từ bất cứ người nào khác. “Thế này sao gọi là gặm? Ngươi coi ta thành thứ gì chứ?” Tiết Thừa Viễn cười, đưa tay phủ lên bụng Công Lương Phi Tuân. Trong mắt Tiết Thừa Viễn, tính tình Công Lương Phi Tuân gần đây thay đổi rất nhiều. Trước kia hắn bướng bỉnh, kiêu ngạo, khó đoán, nay lại càng thêm phần tùy hứng và dịu dàng. Hai người im lặng nằm ở trên giường, mỗi người đều có tâm sự riêng. Công Lương Phi Tuân từ khi tới Nguyên Tây đến bây giờ, chiến sự luôn luôn bận rộn, nay cuối cùng hắn cũng được phục mệnh hồi kinh, trở lại ‘thân bất do kỷ’ trước kia. Thôi thôi, cuộc sống vốn không thập toàn thập mỹ, dù còn chuyện không được như ý, nhưng là vì Tiết Thừa Viễn và con của hai người, hắn hy sinh một chút cũng không sao cả. Tiết Thừa Viễn từ khi biết mình và Công Lương Phi Tuân có con, cảm thấy đây là ân huệ ông trời ban cho. Y rất quý trọng hai sinh mệnh sắp chào đời. Có lẽ do tính cách cùng những chuyện đã trải qua, Tiết Thừa Viễn vốn không phải là người dễ dàng mở lòng, vội vã thích một người. Nhưng loại tình cảm tế thủy trường lưu như thế này, đối với Tiết Thừa Viễn mà nói, càng trân quý hơn. “Thừa Viễn…” “Hử?” Tiết Thừa Viễn nghe hắn gọi mình, hơi nâng người áp lên bờ vai rộng của Công Lương Phi Tuân. “Ngươi cảm nhận được bọn nhỏ không?” Công Lương Phi Tuân trùm tay lên tay Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng hỏi y. Hôm nay hình như hắn mơ hồ cảm nhận được trong bụng khẽ động, nhưng lại chưa thể xác định. Tiết Thừa Viễn mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta không, nhưng… trong lòng có.” “Tại sao ngươi lại yêu hai đứa nhỏ này?” Lời đáp của Tiết Thừa Viễn khiến Công Lương Phi Tuân cảm thấy ấm áp, hắn hiếu kỳ hỏi tiếp. Tiết Thừa Viễn là đại phu, tính tình ấm áp thương người, thích trẻ nhỏ cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng từ sau khi biết hai người có con, Tiết Thừa Viễn đối với hai đứa nhỏ càng thêm yêu thương, săn sóc, sự yêu thương đó vượt xa tưởng tượng của Công Lương Phi Tuân. Một người tiêu sái vô ưu, thích hành tẩu một mình, sâu trong đáy lòng cũng có khát vọng có một gia đình ấm áp sao? “Nếu như ta nói, bởi vì đó là con của chúng ta, ta mới yêu thương, lo lắng cho chúng như thế, ngươi có tin không?” Tiết Thừa Viễn đáp bên tai hắn. Công Lương Phi Tuân nghe xong quay người lại, nhìn y thật sâu hỏi: “Ngươi nói thật chứ?” “Thật!” “Vậy ngươi yêu ta?” Công Lương Phi Tuân nheo mắt, hất hàm, thần thái bức cung này rất nam tính. “Ừ.” Tiết Thừa Viễn mỉm cười ậm ừ, ôm lấy thân thể của hắn, không muốn buông tay. Còn cần phải đáp rõ ràng sao? Cho tới nay y chưa từng chính miệng nói y yêu Công Lương Phi Tuân, nhưng trong lòng y đã sớm xác định y muốn ở bên hắn cả đời. Có thể cùng nhau đi hết đoạn đường này, nhìn Công Lương Phi Tuân ngày một khỏe mạnh, có thể đi lại, là chuyện vô cùng hạnh phúc. “Đây là lần đầu tiên ngươi hôn ta như thế.” Công Lương Phi Tuân thấy y ôm chặt mình, hắng giọng nói. “Thật sao?” Tiết Thừa Viễn giả bộ hồ đồ. Hôm nay đi bái tế Phụ vương, Công Lương Phi Tuân bất chấp thân thể của mình, hoàn thành tất cả lễ nghĩa khiến Tiết Thừa Viễn thật sự vô cùng cảm kích và biết ơn. “Còn không phải sao?” Công Lương Phi Tuân đột nhiên vươn tay, lật người đặt Tiết Thừa Viễn xuống dưới. Tóc đen dài rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn oai hùng của Công Lương Phi Tuân càng lúc càng gần Tiết Thừa Viễn, lồng ngực áp sát người Tiết Thừa Viễn. “Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân nỉ non. Đôi môi nóng rực tìm kiếm sự tiếp nhận của Tiết Thừa Viễn. Công Lương Phi Tuân không biết mình bị sao nữa, vừa rồi sau khi được Tiết Thừa Viễn vuốt ve hôn phớt như vậy, hắn đột nhiên không kiềm chế được lửa nóng đã đè nén bao lâu nữa. Nhưng mà ngày mai lên đường rời khỏi đây rồi, cũng không ngại một đêm xuân cuối cùng. “Vừa còn nói không thoải mái, lúc này lại không sao rồi hả?” “Ngươi cho là giờ ta thoải mái hơn được sao?” Công Lương Phi Tuân tức giận, y biết thừa mình muốn gì, lại còn lạnh nhạt hỏi như vậy. “Sao thế?” Tiết Thừa Viễn nhướn mày cười, phải nói là y thực sự ngày càng thích tính cách thẳng thắn, bốc đồng này của Công Lương Phi Tuân. “Ngươi đang mang thai, không nên…” “Đừng dùng mấy lời đối phó với bệnh nhân nói với ta! Nói cho ngươi biết, ta… ta càng lúc càng không nhịn được nữa…” Công Lương Phi Tuân cau mày, một tay đưa xuống bên dưới, nơi này nóng bỏng như bị thiêu đốt, lại không có chỗ phát tiết. Mà trong bụng hắn lại có hai đứa nhỏ, càng động đậy càng cảm thấy cả xương sống, thắt lưng đều đau, thật sự là khó chịu không nói lên lời. Trước kia lúc hành quân hắn từng có cảm giác này, khi đó một mình đối phó cũng xong. Nhưng mà bây giờ có Tiết Thừa Viễn nằm ngay bên cạnh, hắn còn phải tự làm sao? “Còn không mau giúp ta?” Công Lương Phi Tuân hừ mạnh một hơi, hai chân nhổm lên, một tay chống giường, một tay khoát lên vai Tiết Thừa Viễn. “Giúp! Sao có thể không giúp? Nếu chút việc cỏn con ấy ta làm không được, còn làm được gì nữa?” Tiết Thừa Viễn linh hoạt lách qua thân hình có chút vụng về của Công Lương Phi Tuân, ngồi ở phía sau hắn. “Ngươi! Ngươi đang chọc ta!” Công Lương Phi Tuân thấy thái độ này xem mình như đang đùa giỡn của y, tức giận mắng. Hắn chưa bao giờ vụng về, luống cuống như bây giờ, đến ngay cả hành động đơn giản nhất hắn cũng không biết nên làm thế nào. Tiết Thừa Viễn lo lắng sẽ vô ý làm tổn thương thân thể Công Lương Phi Tuân, nhưng giúp hắn giải tỏa một chút cũng chưa hẳn là không tốt. “Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn nhẹ ôm lấy hắn, cởi bộ đồ ngủ bằng gấm mềm mại.
|
Phong Yên Huyễn Chương 99 Hai tay vuốt ve da thịt Công Lương Phi Tuân, dọc theo bắp đùi thon dài trượt lên phần bụng nhô lên. Công Lương Phi Tuân hừ nhẹ một tiếng, sự vuốt ve của Tiết Thừa Viễn khiến hắn cảm giác được sự thoải mái, thư giãn từ sâu trong lòng. Nói đến chuyện mây mưa, người tinh thông y thuật như Tiết Thừa Viễn đương nhiên thành thạo hơn Công Lương Phi Tuân rất nhiều, vì thế cho nên Tiết Thừa Viễn dễ dàng làm thỏa mãn được dục vọng, khao khát của Công Lương Phi Tuân. Ngón tay nhẹ nhàng dao động bên dưới phần bụng nhô cao, lại mơm trớn vật đã đứng thẳng sừng sững do bị khiêu khích. Ngay sau đó, Tiết Thừa Viễn chậm rãi ngả Công Lương Phi Tuân xuống giường. Đối diện với khuôn mặt Công Lương Phi Tuân, trong mắt Tiết Thừa Viễn đầy ý cười. Đó là ánh mắt đầy tình ý, lại rất dịu dàng, dưới ánh lửa mờ mờ trong phòng, càng thêm sáng ngời. Tiết Thừa Viễn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Công Lương Phi Tuân, từng chút từng chút một, từ trán đến yết hầu. Công Lương Phi Tuân từ từ nhắm mắt, hơi nâng đầu lên, mái tóc đen dài như suối trên gối. Áo ngủ trên người đã lộn xộn, nương theo hai cánh tay mà trượt xuống, để lộ phần ngực rắn chắc, đường cong dưới ngực cho thấy hiện tại cơ thể hắn đã mang một sự mạng hoàn toàn khác xưa. Nếu như lần đầu ân ái, cả hai người đều cảm thấy bất ngờ và lạ lẫm, thì lúc này lại thêm một phần ăn ý cùng hai trái tim tương thông. Đời này Tiết Thừa Viễn chưa từng nếm trải cảm giác yêu một người, yêu con của hai người như vậy. Với y mà nói, đây là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ. Hiện tại thân thể Công Lương Phi Tuân không tiện, dục vọng mãnh liệt không chịu nổi cũng không cho phép hắn làm bừa, Tiết Thừa Viễn đành phải toàn lực giúp hắn. Nhìn nơi bí hiểm bên dưới Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng xoa nắn. Một chốc ngắn ngủi sau đó, phần khỏe mạnh bên dưới liền đứng thẳng, vươn lên trên phần bụng nhô cao, bất ngờ nhưng lại rất chân thật. Công Lương Phi Tuân vốn không thừa nhận chuyện mang thai. Nhưng nếu hắn không yêu Tiết Thừa Viễn, sau ngày ấy lại chịu nằm dưới y, sao có được ngày hôm nay? Nhưng nhân sinh này, thật sự là điều kỳ diệu của tạo hóa. Nếu như không xảy ra chuyện này, rất khó tưởng tượng cuộc sống tương lai của hai người sẽ như thế nào. “Phi Tuân, ngươi thật sự muốn sao?” Tiết Thừa Viễn cởi quần áo, da thịt nóng bỏng kề sát Công Lương Phi Tuân. Nhớ lần hoan ái trước, y từng đồng ý với Công Lương Phi Tuân, chờ thân thể hắn hồi phục, hắn sẽ nằm trên mình. “Ưm…” Công Lương Phi Tuân nhắm mắt lắc lắc đầu, hai tay khoát lên vai Tiết Thừa Viễn, mười ngón tay đan nhau trên cổ y. Hắn đúng là muốn giải tỏa, nhưng lại không muốn tranh luận với Tiết Thừa Viễn. Một là lo lắng hoan ái có thể làm tổn thương hai đứa nhỏ, hai là ngày mai phải lên đường hồi kinh rồi, hắn cũng không muốn hao tổn sức lực. “Ngươi giúp ta một chút là được rồi…” Công Lương Phi Tuân hít vào một hơi, giọng nói trầm khàn lười biếng mang theo sự quyến rũ vô hạn. “Ừ.” Tiết Thừa Viễn cũng không nhiều lớn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Công Lương Phi Tuân. Cánh môi Công Lương Phi Tuân tựa như vẽ vậy, dịu dàng, tươi mát, lại mang theo mùi vị nhàn nhạt của thuốc dưỡng thai. Tiết Thừa Viễn mút cánh môi của hắn, Công Lương Phi Tuân đưa lưỡi, quấy đảo giữa miệng lưỡi Tiết Thừa Viễn, nóng bỏng đáp lại y. Hai tay Tiết Thừa Viễn đang ôm phía sau lưng hắn bắt đầu di chuyển, Công Lương Phi Tuân nhúc nhích thân thể, lửa tình khó chịu thật khiến hắn choáng váng. “A…” Nào ngờ đúng lúc này, thắt lưng đau nhói khiến Công Lương Phi Tuân không khỏi rên lên thành tiếng. “Sao vậy?” Tiết Thừa Viễn đỡ lấy hắn, buông lỏng đôi môi của mình, chau mày lo lắng. “Có chút đau…” Công Lương Phi Tuân khẽ nói, trên lưng càng đau khiến hắn lo lắng có phải đã làm tổn thương hai đứa nhỏ rồi không. “Ngươi đừng động mạnh như thế, cẩn thận làm tổn thương mình.” Tiết Thừa Viễn đưa thay xoa nắn chỗ đau của hắn, cười nói. “Nói thì dễ, ngươi cứ thử xem!” Công Lương Phi Tuân mắng, y không hiểu thân thể của hắn lúc này có bao nhiêu khó chịu sao. “Ai da, vừa rồi vẫn còn rất tốt, sao lại đột nhiên nóng nảy rồi?” Tiết Thừa Viễn lại chặn môi Công Lương Phi Tuân, rồi hôn lên đôi mắt của hắn, an ủi tâm tình của hắn. Công Lương Phi Tuân thấy y làm thế với mình thì không nói được thành lời. Tiết Thừa Viễn là đại phu y thuật cao minh, trong bụng hắn lại đang mang con của y, hắn cũng không đến mức ngay cả việc nhỏ nhặt mình cũng làm không được, rồi cuối cùng lại làm tổn thương đến mình và hai đứa nhỏ trong bụng. “Thân thể ngươi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được việc mang thai, khó chịu cũng là bình thường…” Giọng nói của Tiết Thừa Viễn càng lúc càng nhỏ, dọc theo thân thể Công Lương Phi Tuân mà hôn. Đêm nay y không muốn giao quyền chủ động cho Công Lương Phi Tuân, hết thảy đều tự y nắm giữ đi. “Thừa Viễn…” Thế công đột nhiên mãnh liệt thật làm Công Lương Phi Tuân bất ngờ. Đối với thân thể này của hắn, y thậm chí còn trân trọng, cẩn thận hơn cả hắn, nhưng vào lúc này Tiết Thừa Viễn lại toát ra phong thái mạnh mẽ hắn từng trải nghiệm trước đó. Công Lương Phi Tuân cũng chưa từng ngờ được rằng, được y vuốt ve, ôm hôn, hắn lại có được cảm nhận thuần túy đến như vậy. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên từng tấc da thịt, mang theo sự giao hòa cùng nhộn nhạo trong lòng. Nụ hôn trượt từ cần cổ xuống dưới, lướt qua phần ngực bụng, khiêu khích nơi mẫn cảm nhất. Công Lương Phi Tuân cong hai chân trần trụi, Tiết Thừa Viễn nâng phần mông rắn chắc của hắn lên, hôn xuống phần rốn tròn hơi lồi lên của Công Lương Phi Tuân. Cánh môi nóng bỏng dừng lại bên rốn một lát, như đang tâm tình với hai bảo bối trong bụng điều gì đó. “Ưm…” Đêm nay, nụ hôn nóng rực đầy kích thích của Tiết Thừa Viễn gần như muốn lấy mạng của Công Lương Phi Tuân. Lúc y dừng lại trên rốn của hắn, hơi nóng trơn ướt như chớp giật nhanh chóng lan khắp bụng hắn. Công Lương Phi Tuân nâng người nhìn người đang yêu thương cơ thể mình, ánh mắt bị lửa tình thiêu đốt đến mờ mịt. Không đợi Công Lương Phi Tuân tỉnh lại từ kích thích, Tiết Thừa Viễn lại tiếp tục hôn. “A… Không… Thừa Viễn…” Giọng nói của Công Lương Phi Tuân trở nên khàn khàn yếu ớt dị thường, bị kích thích đến nói năng lộn xộn, vội giữ lấy Tiết Thừa Viễn muốn y dừng lại. Hắn đang mang thai, nơi kia lại càng thêm sít sao, thật đúng là khiến Công Lương Phi Tuân không có phúc hưởng thụ hoan ái…
|