Vũ Tiểu Phi
Quyển 3 - Chương 44
Sau khi ảnh vệ ngã xuống, ta mới ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, nếu không bởi vì có cảnh giác, chỉ sợ ngay cả ta cũng không phân biệt được.
Ta vội vàng lấy tay áo che miệng lại, nhìn người nằm trên đất, yên lặng phun tào.
Không phải đã nói rồi sao, ban ngày ban mặt mặc đồ đen làm gì, rõ ràng giống như cái bia di động, ngươi không xui xẻo thì ai xui xẻo?
Không lâu sau, có một nam nhân từ trong chỗ tối đi ra, đó chính là Võ lâm minh chủ, Âu Dương Minh Đức. Hắn liếc ta một cái, rồi lại nhìn tên ảnh vệ, giống như sẽ rút kiếm bổ một đao.
Đừng đùa, nếu người này làm thế thì Tội Ca sẽ làm thịt ta đó! Mắt thấy đao sắp rút ra khỏi vỏ, ta nhanh trí mở miệng hét “Minh chủ~~~!”
Thanh đao của Âu Dương Minh Đức run lên, suýt thọc nhầm chỗ. Hắn nghiêng đầu, nhíu mày nhìn ta hỏi “Cái gì?”
Hứ, tư chất tâm lý thiệt kém. Sợ cái gì, nơi này do chính tay Giáo chủ sắp xếp đó nha, hơn nữa còn có hiệu quả cách âm nữa.
Vì vậy ta vội vàng bày ra vẻ mặt vô tội “Không có gì, chỉ muốn kêu ngươi thôi hà.”
“Trong tù canh phòng sâm nghiêm, ngươi tốt nhất nên yên lặng một chút.”
Gật a gật.
Nhìn tảng băng di động Âu Dương Minh Đức quay đầu chuẩn bị tiếp tục mài đao xèn xẹt với ảnh vệ, ta cố gắng đè áp lực to lớn xuống, lại hô một tiếng “Minh~~~ Chủ~~~”
Thanh đao của Âu Dương Minh Đức dừng lại, hắn im lặng một chút, sau đó hung hăng ném đao về phía ta.
Ê, này, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, hắn tới đây cứu ta hay chém ta vậy!!
Thanh đao kia xé gió bay tới, cực kỳ có khí thế, thẳng tắp lao thẳng về phía ta. Ta hơi nghiêng đầu, thanh đao lướt qua mặt ta, ghim phân nửa vào tường, đồng thời trên mặt ta xuất hiện một đường máu.
Thật là quá đáng! Ta căm tức nhìn tên đầu sỏ. Có biết cái gì gọi là quân tử động khẩu không động thủ không? Biết cái gì gọi là đánh người không đánh mặt không? Nhìn Âu Dương Minh Đức thong thả ung dung đứng đó, ta thầm tức giận trong lòng, khơi dậy lòng độc ác, quyết định ghi tạc thù này, đúng, tạc tạc vào trên người đệ đệ hắn! Hừ hừ, dám coi ta là trái hồng mềm à! (tiết tháo của ngươi đâu…)
“Rút thanh đao ra, chúng ta đi.”
Âu Dương Minh Đức hoàn toàn không thấy tâm tình bi thảm của ta, cũng không để ý tới tên ảnh vệ nằm bất tỉnh nhân sự trên đất nữa, xoay người muốn rời đi. Lúc này ta mới phát hiện thanh đao kia đã chém đứt cái khóa đồng lấp lánh trên cửa tù.
Muốn đi ra ngoài? Lời Giáo chủ nói không thể không nghe. Nhưng nhìn cái cửa tù đã mở ra, tựa hồ bóng dáng của Y Phong thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt ta. Khẽ cắn răng, ta quyết định rút đao rời đi. (theo giai~)
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.
Một đường ra ngoài quá thuận lợi. Một phần là do thân thủ của Âu Dương Minh Đức không tệ, một phần là Giáo chủ chắc chắn là ta sẽ không chạy và cũng không dám chạy, nên không sắp xếp nhiều người canh chừng ta. Đáng tiếc trong cuộc đời mỗi người luôn có một lần phản nghịch. Đời người có mấy chục năm đâu, nếu không làm chuyện xấu vào lúc này thời còn chờ tới khi nào?
Chẳng qua là khi đi tới một nơi trong rừng rậm, ta có chút hối hận. Bởi vì trước mắt là con lừa ngốc quen thuộc đang ngồi ở đó, nhìn dáng vẻ là đang đợi chúng ta. Ta không tự chủ giựt giựt mí mắt.
“Hai vị thí chủ~~” Mộc Sinh thấy chúng ta, phấn khởi hô lên, há miệng ra là bắt đầu một tràn lảm nhảm liên miên không dứt.
Nhưng có điều Âu Dương Minh Đức hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này, lắc mình đi vòng ra sau dắt ngựa thả chim bồ câu. Sự lãnh đạm của hắn khiến Mộc Sinh hết sức bi thương. Vì vậy Mộc Sinh hậm hực sờ mũi, chạy tới chỗ ta kiếm chút an ủi.
“Có thể gặp lại thí chủ thật tốt, may mà ma đầu kia nhốt riêng hai người chúng ta nhưng không nhốt quá xa.”
Lòng ta đột nhiên nặng nề “Là ngươi dẫn đường. Làm sao ngươi biết ta bị nhốt ở đâu?”
“Hê hê.” Mộc Sinh chà chà tay “ Khi đó ta không phải hôn mê a. Ngất không bao lâu thì tỉnh, lén lén hí mắt đó.”
“Những gì ta nói với Lệ Minh Mặc ngươi cũng nghe được?”
“Ờm, nghe được nha.”
Không ngờ chuyện này thế mà lại bị phát hiện đơn giản như vậy. Ta sửng sốt, nhất thời nổi lên sát tâm. Nhưng nhìn tên này có vẻ như không hề bận tâm đến, nghĩ đến những ngày sau này chúng ta có thể coi như là hồ bằng cẩu hữu, bạn nhậu với nhau, có chút không nỡ xuống tay, chỉ mở miệng nói “Ngươi không tò mò chút nào về thân phận của ta sao?”
Mộc Sinh nghe ta nói như vậy, híp mắt cười “Thí chủ đây là muốn chơi đoán đố với ta? Đáng tiếc thí chủ Y Phong đã nói với ta rồi. Mặc dù ngươi từng là Tả hộ pháp của Ma giáo, nhưng vì một cô nương mà phản bội, cho nên bị đuổi giết. Sau khi ngươi mất tích, thí chủ Y Phong lo lắng ngươi bị Ma giáo hãm hại, liền thương lượng với ta, cố ý để cho Ma giáo bắt, trên dọc đường để lại kí hiệu, không ngờ lại thuận lợi như vậy.”
“Ngươi cũng đã nói với Âu Dương Minh Đức?”
“Không có. Nhưng mà có lẽ thí chủ Y Phong đã tiết lộ phần nào cho hắn biết rồi.”
Nghe nói vậy, ta cảm thấy người như hắn thật mâu thuẫn, Mộc Sinh tuy điên nhưng cũng không có ngu, lại hoàn toàn tin những lời đó? Ta cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, hòng tìm ra sơ hở.
“Ngươi vậy mà tin tưởng ta.”
“A di đà phật, người rũ lòng thương tiếc, người luôn tôn kính đạo đức, người giao ra chân ái, người coi trọng đại nghĩa. Nếu ngay cả bạn mà không tin thì nên tin ai?” Mộc Sinh chắp hai tay, rất có phong phạm cao tăng đắc đạo.
“Phải không…” Ta nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội. Trước kia chưa bao giờ có cảm giác này, chỉ vì ta cho rằng mình là người xấu, làm chuyện lừa gạt không phải ngày một ngày hai, nhưng bây giờ đột nhiên thấy giống lập dị dễ sợ.
Không nên như vậy, cũng… Không cần như vậy. Ta tự nhủ trong lòng, tay siết chặt thành quyền, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Đột nhiên nhớ tới Y Phong, nhớ đến nụ cười đơn thuần không tạp chất của nó, nhớ đến nó thỉnh thoảng phúc hắc, nhớ đến nó không muốn xa rời ta.
Những ngày qua, ta và Y Phong ‘sống nương tựa vào nhau’, tựa hồ cũng đã thành thói quen, giống như ta thật sự nghĩ rằng mình chính là một đại hiệp chính khí hào hùng, dắt theo đồ đệ đi du ngoạn giang hồ vậy.
Nhưng mà, tất cả mọi chuyện chỉ là một trò chơi, nó sẽ như thế nào, ta… Lại sẽ ra sao đây?
“Nơi này đã không còn an toàn. Bây giờ chúng ta lập tức lên đường.”
Lúc này Âu Dương Minh Đức dắt ngựa tới. Ta vội vàng thu hồi cảm xúc, rũ mắt.
Không biết đoạn đối thoại vừa rồi hắn có nghe thấy không. Có điều cũng chẳng sao, chỉ cần Mộc Sinh không nói ra chuyện giữa ta Giáo chủ lúc ở nhà tù thì sẽ không xảy ra sơ sót nào.
Giáo chủ tự biên cho ta một cái thân phận đầy cẩu huyết, nhưng không thể không nói cái cẩu huyết này chính là một kiệt tác nha.
Nhưng mà ta vẫn có chút nghi vấn. Hắn khua chiêng đánh trống như vậy là chỉ để cứu một mình ta?
Từ lúc nào giao tình giữa ta và hắn tốt thế chứ? Cũng đâu có thể vừa gặp đã yêu a?
Nghĩ tới đây, ta cảm thấy mắc ói ghê. Phủi đống da gà nổi đầy người đi, ta nhận lấy dây cương rồi hỏi hắn “Ngươi không đi cứu những người khác sao?”
Hắn lãnh đạm nhìn ta “Bây giờ tất cả mọi người đều nghi ngờ ta cấu kết với Ma giáo, cho dù có cứu những người kia cũng không tẩy trắng được. Huống chi bây giờ ta có một mình, chỉ cứu các ngươi thôi cũng đã rất khó khăn. Mà cứu ngươi, là do ta và Y Phong đã giao dịch với nhau.”
Sự tình đã phát triển đến mức này rồi sao? Ta nhíu mày “Là Âu Dương Minh Lý làm đi. Nhưng đám người giang hồ kia thật sự tin sái cổ thế à?”
“Chứ còn sao nữa. Cái gọi là chứng cứ có không ít trong tay Minh Lý.” Trên mặt Âu Dương Minh Đức lộ ra biểu tình tự giễu “Ta chưa bao giờ đề phòng hắn. Hắn muốn cái gì ta tự nhiên sẽ cho hắn cái đó, ta cũng không hiếm lạ cái ghế Võ lâm minh chủ kia. Nhưng giang hồ hiểm ác, ta không muốn để hắn đối mặt với những thứ đó, chỉ muốn hắn ngắm nhìn cảnh đẹp trên thế gian này trải qua một đời, nhưng không ngờ trong lòng hắn lại oán hận ta đến mức này.”
Ta rất đồng tình nhìn hắn. Aizz, ai ngờ, đây chính là nỗi thống khổ của gia trưởng a. Cái tên nhị thiếu đó, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa, đánh không được, chửi càng không thể, cưng chìu không biết sao cho hết, thật là không có đạo lý gì để nói. Xem ra ai cũng thua kém Y Phong khôn khéo nhà ta a~
Nói xong, Âu Dương Minh Đức liền xoay người nhảy lên ngựa, tỏ ý bảo ta và Mộc Sinh đuổi theo.
“Ngươi được cứu ra, ta và Y Phong có thể thoải mái làm chính sự. Các ngươi đi chung với ta đi, cũng coi như có người trợ giúp.”
Ta đồng ý gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.
“Độc của ta, chừng nào mới có thể giải?”
===Hết chương 44===
Tiểu kịch trường:
Mộc Sinh: Ngươi nói xem, một người xuất gia như ta, nếu đi trên đường bị gọi là anh đẹp trai, bị mỹ nhân bắt chuyện thì phải làm sao?
Âu Dương Minh Đức (im lặng một hồi): Vậy ngươi phải cứu khổ cứu nạn người bị ĐUI MÙ này, miễn cho chạy loạn ra đường gặp nguy hiểm.