Cấm Đoạn Chi Luyến
|
|
Sở Ly Chương 160 Lăng Tịch đi vào bếp rót nước, đem ly nước ra nhét vào tay Bạch Tiểu Hàn, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Hàn, uống nước."
Bạch Tiểu Hàn uống " ừng ực ừng ực " hết ly nước, uống xong vẫn nắm chặt cái ly không, mi mắt bất an rung động vài cái.
"Tiểu Hàn, ngoan, có ba ở cùng con, không cần sợ. Biết không?"
Có nam nhân ở một bên trấn an, Bạch Tiểu Hàn đáy mắt mang vẻ sợ hãi chậm rãi tiêu tán, hắn bỏ cái ly không xuống, ngẩng đầu nhìn, lại ôm chặt lấy nam nhân, cũng vùi đầu vào cổ của nam nhân,
"Ba, con sợ."
"Ngoan, Tiểu Hàn rất dũng cảm mà, không cần sợ. Tiểu Hàn, có thể nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hôm nay... Hôm nay đi đến trường đụng phải một cái người thật kỳ quái. Người kia vẫn đi theo con, con đi, hắn cũng đi, con chạy, hắn cũng chạy. Con rất sợ hãi, cứ chạy chạy chạy, sau đó con thật sự chạy không khỏi, đã bị người kia đuổi kịp."
Bạch Tiểu Hàn đem nam nhân ôm chặt thêm một chút, có chút run run lên, không có tiếp tục nói.
Suy xét đến Bạch Tiểu Hàn đã bị hoảng sợ, hiện tại thần kinh không ổn định, nam nhân không dám lại tiếp tục hỏi, mà là im lặng vuốt lưng Bạch Tiểu Hàn, chờ đợi hắn bình tĩnh lại.
Lần này, không đợi nam nhân đặt câu hỏi, Bạch Tiểu Hàn liền chủ động nói chuyện đã xảy ra...
Có một người đuổi theo hắn nói một tràng bi bi bô bô, hắn nghe không hiểu, hơn nữa người kia có râu quai nón, gương mặt cũng rất dữ. Hắn đã cảm thấy rất sợ hãi, cố không để ý người kia cứ tiếp tục nói chuyện, hắn liền xoay người bỏ chạy. Nhưng hắn vừa chạy trốn một đoạn, liền bị người kia từ phía sau bắt lấy.
Nhìn người kia khuôn mặt hung ác giọng oan oan, rất dọa người, lại không hiểu người kia nói chuyện gì. Thấy hắn không có phản ứng, người kia trực tiếp vươn tay chế trụ cổ tay, kéo hắn vào trong ngõ hẻm nhỏ, hắn càng nghĩ càng sợ hãi, ngực cũng đánh " bùm bùm " không ngừng. Hắn đã gặp người xấu... Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ??! Hắn sợ tới mức chân run run, động tác, cũng càng ngày càng chậm. Người kia động tác rất thô lỗ, nắm tay hắn đau quá.
Tiểu Hàn nghĩ mình bị người xa lạ lừa bắt đi bán từ nay không còn được sống cùng ba nữa, Nghĩ đến vậy toàn bộ ruột gan hắn như bị vo lại không thoải mái. Thừa dịp người kia cúi đầu không có phòng bị, Tiểu Hàn liền liều mạng dùng sức quăng cặp sách vào đầu người kia. Đánh đánh đánh, cũng không biết đánh bao lâu, đến khi đầu người kia chảy máu, cũng ngã xuống đất, mới dừng lại, hắn dùng chân khẽ chạm chạm người kia. Thấy người kia một chút phản ứng đều không có... hắn liền xoay người liều mạng chạy trở về nhà.
"Ba, người kia... Người kia...., hắn có thể chết hay không?"
Người kia bị hắn đánh chảy máu, mà lúc đó nằm không nhúc nhích, có thể là bị hắn giết chết hay không? Trong ti vi cũng có cảnh dùng bình hoa đập chết người mà.
Tiểu Hàn vốn muốn học trong TV đến kiểm tra hơi thở, nhưng lúc ấy quá mức kinh hoảng, đã quên mất.
"Không có việc gì đâu, Tiểu Hàn đừng sợ. Tiểu Hàn, nếu không... con dẫn ta đi đến ngõ nhỏ nhìn thử."
Vẫn không rõ sự việc như thế nào, nhưng nếu Bạch Tiểu Hàn chỉ dùng một túi sách thì không dễ gây chết người. Dù sao cũng nên đi một chuyến tự mình nhìn xem tình huống thì tốt hơn.
"Đi chỗ ngõ nhỏ đó? Ba, con không muốn đi. Rất dọa người, thật đáng sợ! Co không muốn đi, người kia trên đầu đều là máu, rất dọa người, không muốn không muốn không muốn!"
Quá mức khẩn trương, làm cho tinh thần Bạch Tiểu Hàn lại một lần nữa hỗn loạn, liều mạng lắc đầu, ngón tay bấu chặt cổ nam nhân, áo nam nhân bị kéo lệch đi lộ ra cả xương quai xanh. Bạch Tiểu Hàn rút đầu vào hõm vai khóc làm cho cổ của nam nhân cũng dính nước mắt.
Hiện tại Bạch Tiểu Hàn rơi vào tình huống như vậy, Lăng Tịch cũng không dám dẫn hắn đi chỗ đó. Nam nhân một bên ôm Bạch Tiểu Hàn an ủi, một bên nghĩ đối sách. Suy nghĩ thật lâu, nam nhân nghĩ ra một biện pháp -- đem Bạch Tiểu Hàn dỗ ngủ, sau đó tự mình đi ngõ hẻm nhìn xem tình thế nào.
Căn cứ lời Bạch Tiểu Hàn ngõ hẽm kia, hẳn là gần trường học.
Sợ Bạch Tiểu Hàn tỉnh lại khi mình còn ở ngoài, nam nhân cân nhắc, sau đó đi rót ly nước, cũng cho ít thuốc ngủ vào, nhìn Tiểu Hàn uống xong lên giường ngủ mới yên tâm rời đi.
Lăng Tịch rất lo lắng, sợ Bạch Tiểu Hàn thật sự dùng sức thật mạnh, làm người kia xảy ra việc gì đó nghiêm trọng...
Cũng có thể người kia chỉ là ngất đi mà thôi, cũng không có phát sinh cái gì nghiêm trọng. Nhưng mà... Nếu thật sự xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, thì nên làm cái gì bây giờ?! Không được, không thể như vậy.
Bạch Tiểu Hàn còn nhỏ như vậy không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể!!
Nghĩ đến lời hứa với mẹ Bạch Tiểu Hàn, nam nhân càng căng thẳng, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Vừa bởi vì muốn trấn an Bạch Tiểu Hàn, cho nên nam nhân vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh. Dù đau lòng, rất muốn cùng Bạch Tiểu Hàn khóc. Nhưng không thể, một khi mình cũng suy sụp, Bạch Tiểu Hàn làm sao bây giờ?! Cho nên, nam nhân không thể để mình ngã xuống.
Nam nhân sắp đặt cho Bạch Tiểu Hàn xong, đóng cửa đi ra ngoài. Nam nhân đến khu vực gần trường tìm trong chốc lát, nam nhân phát giác một cái hẽm nhỏ. Giống như Bạch Tiểu Hàn miêu tả. Nam nhân hít sâu một hơi, cũng cẩn thận nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra manh mối gì đó.
|
Sở Ly Chương 161 Càng đi sâu vào bên trong hẻm nhỏ, Lăng Tịch lại càng lo sợ. Vô luận khắc chế thế nào, tim vẫn nhảy lên, đang không ngừng đập nhanh hơn, càng thêm khẩn trương, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Tuy còn xa, nhưng đã thấy cái cặp sách rất giống của Bạch Tiểu Hàn. Nam nhân mừng thầm nắm chặt tay, rồi cẩn thận nhìn xung quanh hiện trường, xem có còn để lại dấu vết gì không. Trong lúc nhất thời, có hai loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng nam nhân.
Vậy người đâu?! Nam nhân khẩn trương nhìn quanh bốn phía, phát giác trừ bỏ cặp sách, cái gì cũng đều không có.
Lăng Tịch chậm rãi đi đến kiểm tra, đúng là của cặp của Tiểu Hàn. Đột nhiên, tầm mắt của nam nhân dừng ở dấu đỏ bên trên, sờ sờ sau đó đưa ngón tay tiến đến mũi ngửi, thật đúng là mùi tanh của máu. Nam nhân khủng hoảng lại đảo mắt nhìn chung quanh. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!!
Nam nhân suy đoán lung tung, rồi lại không thể nghĩ được cái gì, cuối cùng, chỉ có thể vô lực ngồi xổm người xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Ngồi chồm hổm thật lâu đến khi trời sắp tối mới chóng tay nương theo tường chậm rãi đứng lên.
Trời dần tối se se lạnh, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, suy xét cũng thoáng hơn. Có lẽ, sau khi Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, có người thấy được đưa người kia đi bệnh viện. Có lẽ, người kia chỉ bị ngất đã tỉnh lại, và rời đi. Nghĩ có thể như vậy, nam nhân cảm thấy được thoải mái không ít.
Dù sao, vết máu không nhiều mà người kia không thấy, nên việc này chắc không quá nghiêm trọng.
Hay đi sở cảnh sát hỏi thăm, nhìn xem có ai báo án hay không. Hoặc tìm Lăng lão gia nhờ hỗ trợ hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.
Nghĩ xong nam nhân quyết định về nhà với Bạch Tiểu Hàn. Khi cúi xuống nhặt cặp sách đã thấy một tấm danh thiếp bị rơi ra. Sao lại có danh thiếp? Nhưng nơi này ánh sáng không tốt lắm, không nhìn rõ trên danh thiếp ghi gì. Nam nhân đem danh thiếp cẩn thận bỏ vào túi quần, sau đó mang theo cặp sách đi ra khỏi hẽm nhỏ, đón xe taxi nhanh chóng trở về nhà.
Vừa về tới nhà, nam nhân cũng chưa kịp nhìn Bạch Tiểu Hàn, mà nhanh chóng bật đèn ngồi vào bàn lấy tấm danh thiếp ra xem.
Đạo diễn Triệu Cương?! đạo diễn một công ty giải trí, đi theo Bạch Tiểu Hàn để làm gì? Khiến cho Bạch Tiểu Hàn hiểu lầm hắn là người xấu, thế cho nên mới đánh hắn.
Dừng một chút?! Bạch Tiểu Hàn đánh một đạo diễn nổi tiếng, không biết có gặp chuyện không may hay không. Nam nhân giờ phút này, lại cảm thấy rất trầm trọng, tim bị ép thở không nổi.
Mặc kệ như thế nào, cũng phải gọi điện hỏi thăm. Nam nhân sắc mặt có chút trầm trọng, ngón tay cũng đang không ngừng run run ấn phím điện thoại. Đã trải qua vô số lần thất bại, nam nhân cuối cùng cũng bấm được dãy số. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Nam nhân chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi lần nữa, vẫn không ai nghe. Nam nhân quyết định quay số một lần cuối cùng
"Alô?"
Đầu kia là một giọng nữ có chút mỏi mệt. Nam nhân khẩn trương đã mở miệng hỏi
"Xin... Xin hỏi, đây... Đây là điện thoại của đạo diễn Triệu Cương phải không ạ?"
"Đúng vậy. Xin hỏi ai tìm đạo diễn Triệu? Nếu cần gấp có thể nhắn lại, ta sẽ chuyển lời lại. Nếu không gấp, phiền gọi lại sau được chứ? Là như vầy, Triệu Cương hôm nay đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, cho nên hiện tại phải nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại. Ta là vợ của anh ấy, có chuyện gì có thể nói cho ta biết."
"Ôi... Như vậy a, thật ngại đã làm phiền nghỉ ngơi, cũng không phải chuyện quan trọng, lần sau sẽ gọi lại nói chuyện sau. Cám ơn, xin chào."
Nam nhân tắt điện thoại, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Đi vào bên trong phòng, nhìn Tiểu Hàn nằm ở trên giường.Tiểu Hàn, không có việc gì, người kia không có gặp chuyện không may, con đừng sợ.
Kỳ thật, chuyện này chỉ là một hiểu lầm mà thôi, lại làm hại Bạch Tiểu Hàn bị hoảng sợ, mà người kia cũng bị thương. Có lẽ, mấy ngày nữa người kia nghỉ ngơi đủ khoẻ, chính mình sẽ gọi điện xin lỗi, nhắc chuyện bồi thường. Dù sao, cũng là Bạch Tiểu Hàn không đúng.
Mặc dù là uống thuốc ngủ, Bạch Tiểu Hàn ngủ thật sự không an ổn, đổ mồ rất nhiều, còn có nói mớ
" Con rất sợ ".
"Tiểu Hàn ngoan, không có việc gì, có ba đây con đừng sợ."
Có lẽ là nam nhân trấn an có tác dụng, cũng không lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn không còn nói mớ, yên tĩnh nằm ngủ.
|
Sở Ly Chương 162 Đợi Bạch Tiểu Hàn ngủ say, Lăng Tịch rời giường đi vào trong phòng tắm.
Cả buổi chống đỡ thật sự vất vả. Nam nhân cảm thấy mệt chết được. Thả lỏng thân mình dưới vòi nước nóng, rất thoải mái, mỏi mệt, cũng giảm đi rất nhiều.
Tắm xong, trở lại giường, vừa nằm xuống, Bạch Tiểu Hàn liền dính lấy nam nhân. Cũng tự nhiên ôm thắt lưng, nhẹ hôn lên cổ của nam nhân.
Vì quá mức mệt nhọc, cho nên rất nhanh, nam nhân liền ngủ say.
Đang ngủ, Bạch Tiểu Hàn bị ác mộng làm tỉnh giấc
"A!!!"
Bạch Tiểu Hàn hét to một tiếng, sau đó sợ tới mức ngồi dậy.
Bị Bạch Tiểu Hàn thét chói tai, nam nhân cũng bị đánh thức, ngồi dậy, lo lắng hỏi
"Tiểu Hàn, sao vậy? Gặp ác mộng à?"
"Ba, con... con vừa rồi, mơ thấy người kia miệng đầy máu nhìn chằm chằm vào con, thật rất đáng sợ, rất dọa người."
Bạch Tiểu Hàn kinh hoảng ôm lấy nam nhân, giọng run rẩy.
"Ngoan, không có việc gì. Tiểu Hàn, người kia không có việc gì, hiện tại ở nhà tĩnh dưỡng."
"Không có việc gì? Sao lại thế? Rõ ràng chảy rất nhiều máu, thật sự là rất nhiều."
"Thật sự không có việc gì, ba khi nào thì đã lừa gạt con? Hả?!"
Quả nhiên, nghe nói như vậy, Bạch Tiểu Hàn thần sắc khẩn trương thả lỏng không ít, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Ba, rất sợ... rất sợ hắn đã chết."
Nếu người kia chết, hắn sẽ có thể ở tù, sẽ không thể ở bên cạnh nam nhân. Hắn còn muốn ở cùng nam nhân.
"Ngoan, không có việc gì, đừng sợ. Tiểu Hàn ngoan, ba đưa con đi học, được chứ?"
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn chần chờ gật gật đầu, sau đó tựa đầu kề mặt thật gần nam nhân nói
"Ba, hôn nhẹ."
Nghe Bạch Tiểu Hàn nói nam nhân thoáng có chút chần chờ, do dự một chút, sau đó gật đầu,
"Được."
Bạch Tiểu Hàn đã bị kinh hách rất lớn, hiện ở trong lòng có chút ám ảnh. Nếu hôn nhẹ có thể khiến Bạch Tiểu Hàn vui vẻ một chút cũng không sao.
" Hôn nhé."
Khi nam nhân gật đầu, Bạch Tiểu Hàn đem môi mình khẽ chạm môi nam nhân vài cái, gặp nam nhân thật không có đẩy ra, Bạch Tiểu Hàn yên tâm cẩn thận ngậm lấy.
Bạch Tiểu Hàn liền lấy can đảm đem đầu lưỡi chen vào giữa hai cánh môi, không ngừng hướng vào bên trong, rất nhanh, đầu lưỡi liền xâm nhập khoang miệng nam nhân.
Khoang miệng ấm nóng làm cho Bạch Tiểu Hàn lập tức liền hưng phấn lên, hắn tò mò dùng đầu lưỡi càn quét khoang miệng, cũng quấn lấy đầu lưỡi nam nhân.
Lý trí nói cho nam nhân biết là mau đẩy Bạch Tiểu Hàn ra. Nhưng sợ dọa tới Bạch Tiểu Hàn, cho nên chỉ có thể tùy hắn như vậy hôn môi. Có lẽ là cảm giác được nam nhân cứng ngắc, Bạch Tiểu Hàn hôn môi trong chốc lát, liền đem đầu lưỡi rời khỏi miệng của nam nhân cũng cẩn thận liếc mắt một cái, nhẹ giọng hỏi:
"Ba, người giận sao?"
"Không có. Tiểu Hàn, lần sau hôn nhẹ, không thể đưa đầu lưỡi vói vào trong."
Lần sau hôn nhẹ? về sau có thể tiếp tục làm như vậy sao?! Bạch Tiểu Hàn nhếch môi nở nụ cười, sau khi cười xong, hắn nhớ lại lời nam nhân vừa rồi, có chút kỳ quái hỏi:
"Vì cái gì không thể đem đầu lưỡi vói vào trong?"
Hắn cảm thấy hôn như vậy rất thích, vì cái gì nam nhân không cho hắn làm như vậy?
"Này...Bởi vì... Bởi vì đó là hành động của những người yêu nhau làm, cho nên, con không thể làm như vậy với ta."
Lý do này nói ra hơi gượng ép, nhưng Bạch Tiểu Hàn cũng rất nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát, sau đó gật đầu,
"Con đã hiểu... Ba, chúng ta yêu nhau đi, như vậy, là có thể."
Nghe Bạch Tiểu Hàn tràn ngập ngây thơ nói, nam nhân đau đầu xoa thái dương, sau đó xốc chăn lên bước xuống giường.
Hôn môi, với Bạch Tiểu Hàn xem ra chỉ là trò chơi mà thôi. Cũng may Bạch Tiểu Hàn không hiểu chuyện này, bằng không, nghĩ đến việc cùng Bạch Tiểu Hàn hôn vừa rồi thật ngại ngùng.
Có thể do Bạch Tiểu Hàn biết quá ít về mặt giao tiếp, cũng chưa có bạn gái. Sau này phải chọn thời điểm thích hợp cùng Bạch Tiểu Hàn giảng giải một ít kiến thức cần thiết
|
Sở Ly Chương 163 Biết Bạch Tiểu Hàn còn sợ hãi Lăng Tịch nắm chặt tay Bạch Tiểu Hàn từ nhà cho đến trường. Đưa Bạch Tiểu Hàn đến cửa phòng học, nhìn hắn ngồi vào chỗ, nam nhân mới yên tâm đi đến nhà Tần Tường.
Khi tới nhà Tần Tường, nghênh đón nam nhân là một phòng khách vô cùng hỗn loạn. Trên sàn nhà, có rất nhiều mảnh vỡ sắc bén. Càng thêm kỳ quái, là không biết từ đâu có rất nhiều bụi đất. Dấu chân rải rác khắp nơi.
Trừ phi...
Nam nhân cau mày đánh giá phòng. Thấy trên ghế sa lon có dán giấy ghi chú. Nam nhân gỡ xuống đọc, Tần Tường phân công nam nhân dọn dẹp quét sạch sẻ phòng, cũng nói hắn đi cùng Mạn Ny vài ngày. Căn dặn nam nhân không được lười biếng bỏ bê công việc.
Sau khi xem xong, nam nhân đem tờ giấy vò lại thành một cục ném vào sọt rác, có chút bất đắc dĩ nhìn căn phòng bừa bộn, tự hỏi phải bắt đầu từ đâu.
Tuy rằng Tần Tường đi rồi sẽ trở về, nhưng tốt xấu cũng có vài ngày thoải mái, nam nhân đã rất vừa lòng. Nói không chừng, Tần Tường bên cạnh Mạn Ny, ở cùng một chỗ vui vẻ, Tần Tường sẽ quên sự kiện kia, không muốn tìm mình nữa. Bất quá, mấy ngày nay có thể có nhiều thời gian ở với Bạch Tiểu Hàn, đó là một chuyện tốt.
Nam nhân vén tay áo lên, lấy dụng cụ, bắt đầu quét dọn phòng.
Sau một khoảng thời gian miệt mài, căn phòng khôi phục sạch sẽ, nam nhân thở phào nhẹ nhõm. Làm xong hết thảy đã đến giờ ăn cơm trưa. Nam nhân khóa kỹ cửa đi ăn trưa. Sau đó đến trường đón Bạch Tiểu Hàn.
Thời gian còn sớm, nam nhân quyết định đi dạo xung quanh nhìn xem hoàn cảnh chỗ này thế nào. Khi đi đến ký túc thì gặp một giáo viên đứng cùng một người băng kín đầu.
"Đây là..."
Nam nhân sững sờ, giáo viên kia cũng nhìn lại. Suy nghĩ trong chốc lát, cô bừng tỉnh vỗ vỗ đầu,
"Xin hỏi, đây không phải là phụ huynh của trò Bạch Tiểu Hàn sao? Gọi... Gọi Lăng Tịch đúng hay không?"
"Vâng. Cô là?"
"Ôi, ta là chủ nhiệm lớp Bạch Tiểu Hàn, lần trước đã chúng ta đã gặp qua."
Nghe cô giáo nói như thế, nam nhân mau vươn tay, chào đón,
"Là cô Lý, xin chào."
"Á... Ta họ Tống."
Cô có chút xấu hổ cười cười, sau đó xoay người giới thiệu người phía sau
"Vị này chính là đạo diễn Triệu Cương. Vừa rồi muốn tìm Bạch Tiểu Hàn. Anh Lăng đã ở đây, ta liền trực tiếp cùng anh nói đi. Anh Triệu muốn tìm Bạch Tiểu Hàn quay phim, cho nên, cần hỏi ý kiến phụ huynh."
"Triệu Cương?"
Triệu Cương? Đạo diễn?! Là người ngày hôm qua bị Bạch Tiểu Hàn đánh bị thương đầu sao?!
Nam nhân ngước nhìn người này có băng vải quấn kín đầu, lại có râu quai nón, cùng với vẻ mặt hung ác, nam nhân xác định người này đúng là Triệu Cương đó.
"Vâng, ta chính là Triệu Cương. Đây chính là phụ huynh Bạch Tiểu Hàn sao?"
"Cái kia... đạo diễn. Ngày hôm qua... Chuyện ngày hôm qua, là Tiểu Hàn không đúng, hắn hiểu lầm anh là người xấu, cho nên mới... Thật có lỗi, ta... Ta nguyện ý bồi thường, chỉ hy vọng... Hy vọng anh đừng truy cứu trách nhiệm Tiểu Hàn."
"Ta nghĩ anh đã hiểu lầm, ta đến cũng không phải muốn truy cứu Bạch Tiểu Hàn, mà là có chuyện muốn cùng hắn thương lượng. Anh đã ở bên cạnh, ta đây trước hết cùng anh nói một lần cũng tốt"
Nói xong, Triệu Cương nhìn về phía cô giáo Tống
" Cô giáo Tống, ta nghĩ cô cho mượn văn phòng để ta cùng anh Lăng nói chuyện, không biết có tiện không?"
"Thuận tiện, mời."
Cô giáo Tống đưa họ đến văn phòng, sau đó đi ra ngoài cho bọn có không gian riêng tư. Triệu Cương thay nam nhân kéo ghế dựa, mở miệng nói:
"Mời ngồi."
"Cám ơn."
Thấy Triệu Cương ân cần, nam nhân cũng không dám từ chối, chỉ có thể ngồi vào ghế,
"Triệu đạo diễn, Tiểu Hàn hắn... Hắn thật không phải là cố ý "
"Cha con hai người cảm tình thật tốt. Ta biết hắn không phải cố ý, ta cũng không trách hắn. Huống chi, chuyện này, là ta xử lý quá mức liều lĩnh, cho nên mới làm hắn hiểu lầm."
"Anh... anh thật sự không trách hắn?"
"Đương nhiên."
Triệu Cương thành thật gật đầu, sau đó nói ra mục đích đi theo Bạch Tiểu Hàn hôm trước.
"Là như vậy, bộ phim sắp tới của ta, vai chính là một đứa trẻ kém trí. Vì chọn lựa vai chính này, ta tìm ở rất nhiều trường học, thế nhưng lại không có tìm được người thích hợp. Nói đến cũng là có duyên, có một ngày, ta đi một gặp một người quen, trong phòng người đó phát hiện ảnh chụp. Trong ảnh chụp ta thấy Bạch Tiểu Hàn. Vì thế, ta liền hỏi người đó tin tức đứa bé này. Sau này, ta có đến trường học gặp Bạch Tiểu Hàn. Quan sát vài lần, ta phát giác, hắn chính là người ta muốn tìm. Cho nên, ngày hôm qua muốn tìm Bạch Tiểu Hàn hỏi một chút ý kiến của hắn. Ai biết ở trên đường thấy ta đi theo... Ai da... cuối cùng lại thành như vầy."
"Triệu đạo diễn, thật sự xin lỗi, Tiểu Hàn không cố ý. Sau đó ta có đến cái ngõ hẽm tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được cặp sách của Tiểu Hàn cùng danh thiếp, cũng không có nhìn thấy ai."
"Á... Cái kia, kỳ thật, cũng không có chuyện gì, chính là ta nhìn thấy máu liền không cẩn thận ngất đi. Sau đó tỉnh lại, thấy không có người nào, đầu còn có chút đau, nên rời đó đi đến bệnh viện."
|
Sở Ly Chương 164 Nguyên do là như vậy. Nghe được Triệu Cương trình bày, Lăng Tịch dần rõ ràng hơn.
"Ha ha. Đúng rồi, ta vừa rồi cùng anh nói sự việc đó, không biết anh có ý kiến gì không?"
"Cái gì?"
"Anh Lăng, anh có ý kiến gì không? Tuy rằng ta đã một mình quyết định Bạch Tiểu Hàn vào vai nam chính, nhưng anh là phụ huynh hắn, vẫn phải hỏi qua ý kiến của anh."
Đóng phim? Bạch Tiểu Hàn cho tới bây giờ chưa từng học qua diễn xuất, làm sao đóng phim, khẳng định sẽ có rất nhiều khó khăn.
Thấy nam nhân muốn từ chối, Triệu Cương không chút hoang mang lại ra sức thuyết phục nam nhân. Triệu Cương kể về bộ phim, về mong muốn giúp đỡ Tiểu Hàn tự lập, cũng cam đoan không để Tiểu Hàn lao lực.
Triêu Cương cố hết sức thuyết phục hồi lâu. Nam nhân trầm mặc sau đó chậm rãi nói,
"Cho dù ta chấp thuận rồi, Tiểu Hàn cũng không nhất định đồng ý."
"Không cần lo lắng, ta nghĩ, ta có thể làm cho Bạch Tiểu Hàn đồng ý, anh Lăng vậy chúng ta nhất trí như thế nhé, đến bắt tay đi."
Cũng không lâu sau, cô giáo Tống dẫn Bạch Tiểu Hàn tới văn phòng. Khi nhìn thấy Triệu Cương, Bạch Tiểu Hàn hiện lên sự khiếp sợ. Hắn cầm lấy tay nam nhân hơi hơi run rẩy. Bạch Tiểu Hàn đem thân mình rụt lui sau lưng nam nhân trốn Triệu Cương.
"Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp mặt."
Ngẫm lại ngày hôm qua là hiểu lầm, Triệu Cương sờ sờ cái ót, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Tiểu Hàn, đi ra. Cùng Triệu đạo diễn nói xin lỗi."
"Ba..."
"Không sao, đừng miễn cưỡng hắn."
Triệu Cương nói đỡ cho Bạch Tiểu Hàn, làm cho nam nhân nhẹ giọng.
"Tiểu Hàn, là bé ngoan, nếu làm sai chuyện, phải chịu trách nhiệm đúng hay không? Ngoan."
"Đúng... Thật có lỗi."
"Ngoan. Tiểu Hàn, ta có chút việc muốn cùng con nói, con thích phim ảnh không?"
"Hả... Thích."
Hắn rất thích xem tv, bởi vì trong TV có rất nhiều thứ hay. Đương nhiên, hắn thích nhất vẫn là xem phim hoạt hình.
"Hiện tại có cơ hội, cho con nhìn người khác đóng phim, đồng thời, con cũng có phần diễn, được không?"
Bạch Tiểu Hàn cặp mắt mơ màng, Triệu Cương dưới đáy lòng thở dài, xem ra, Bạch Tiểu Hàn còn không có hiểu được ý tứ của hắn.
"Là như vậy, chú muốn tìm con đi đóng phim. Quay xong, người khác có thể nhìn thấy con trong TV, con có muốn làm không?"
"Đóng phim? Người khác có thể nhìn thấy con trong TV? Vậy ba có thể nhìn thấy con không?"
"Có thể! Đương nhiên có thể. Đến lúc đó, con còn có thể kiếm một ít tiền, và có thể dùng tiền đi mua gì đó, hoặc là mua một phần quà cho ba mình."
Bạch Tiểu Hàn cũng rất thích, nhưng là hắn căn bản là không biết đóng phim là như thế nào. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định không thể làm việc này.
Triệu cương tiếp tục giải thích về quá trình làm việc, về tiêu chí chọn diễn viên, công tác đào tạo huấn luyện người mới....
Nghe xong một đống lớn, Bạch Tiểu Hàn hoàn toàn có nghe nhưng không có hiểu. Bạch Tiểu Hàn khó xử nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn nam nhân, hỏi ý kiến
"Ba, làm sao bây giờ?"
Không đợi nam nhân trả lời, Triệu Cương liền mở miệng,
"Con là một người đàn ông, phải học tự lập, không thể cả đời dựa vào ba mình. Chuyện gì cũng phải đi hỏi người khác, như vậy, là một người nhát gan. Con cũng không muốn đợi cho ba của con già rồi, còn phải đi lo lắng cho con sao?"
"Triệu đạo diễn! Đừng nói nữa."
Nam nhân kêu lên, cũng có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn không có lên tiếng, tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt cũng hiện ra vẻ kiên nghị chưa từng thấy qua.
|