Sở Ly
Chương 291
Năm mới đã đến.
Lăng Tịch sớm đã chuẩn bị, đèn lồng màu đỏ treo ở cổng, một đống linh tinh vật phẩm trang trí toàn bộ phòng đỏ rực, thoạt nhìn rất vui mắt.
Tần Tường cùng Lăng Duệ rất là oán giận Lạc Phi, bởi vì hắn bận công việc, không cùng bọn họ đi ra ngoài mua sắm, nên công việc khuân vác đổ lên người bọn họ.
Bất quá giận thì giận, nhìn thấy nam nhân vui vẻ, bọn họ cũng liền bình thường trở lại, đặc biệt thấy bọn họ vất vả, nam nhân cố ý chăm sóc bọn họ rất tốt, mà Lạc Phi không có phần, bọn họ đã cảm thấy, vất vả cũng là đáng giá.
Nghĩ đến Lăng lão gia một mình mừng năm mới, cho nên nam nhân cố ý đi Lăng gia muốn mời ông đến cùng bọn họ đón mừng năm mới.
Lăng lão gia thật vui, nhưng cuối cùng vẫn từ chối, ông nói là Lăng Gia An muốn ông và Lăng Khả Hinh ra nước ngoài cùng hắn đón năm mới.
Nghe Lăng lão gia nói như thế, nam nhân cũng không nói cái gì nữa, chỉ là có ý mời ông sang năm có thể ở đây cùng bọn họ.
Lăng lão gia có thể cùng con trai con gái mừng năm mới gia đình sum họp thật là tốt. Nghĩ lại bên cạnh mình có Tần Tường, Lăng Duệ, còn có Lạc Phi cũng thật là rất vui.
Nhưng mà... Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, nam nhân không khỏi phiền muộn.
Trải qua thời gian chuẩn bị đầy đủ, nam nhân cùng bọn họ không ra khỏi cửa. Mỗi ngày ngây ngốc ở nhà nghỉ ngơi, hoặc là nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Kỳ thật nam nhân muốn đi ra ngoài dạo, cảm thụ không khí lễ hội vui vẻ, nhưng Tần Tường không cho phép, Lăng Duệ cũng đồng ý hắn, mà Lạc Phi cũng gật đầu, nam nhân đành phải ngốc ở nhà.
Rất nhanh, đã đến đêm 30.
Ngày đó, Lăng Tịch sáng sớm đã rời giường đi chuẩn bị cho buổi tối, Lạc Phi cũng đi theo bên cạnh phụ giúp. Tần Tường cùng Lăng Duệ bưng mâm đựng trái cây, bánh kẹo, nước uống mang lên bàn. Tần Tường cùng Lăng Duệ lại không có chuyện gì làm, muốn đi quấy rối nam nhân, lại bị nam nhân đuổi đi ra.
Nhìn Lạc Phi ở một bên mỉm cười, Tần Tường cùng Lăng Duệ ghen tị trừng mắt nhìn Lạc Phi, sau đó quyết định đi đắp đôi người tuyết.
Dù tay bị đông lạnh, nhưng Tần Tường vẫn chơi rất vui vẻ, đặc biệt khi người tuyết sắp thành hình, Tần Tường bắt đầu cân nhắc, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm, hắn vẫn là lần đầu tiên làm người tuyết, lần đầu tiên chơi vui như vậy.
"Tần Tường, đi lấy cà rốt ra đây, lại lấy thêm long nhãn."
"Lấy cái đó làm gì? Ngươi muốn ăn à?"
"Ngươi mới ăn! Đương nhiên là lấy đến làm mắt mũi nha! Ngươi không phải lần đầu tiên làm người tuyết chứ?"
"Mắc mớ gì tới ngươi!"
Đợi một lúc lâu không thấy Tần Tường đi ra, Lăng Duệ có chút không kiên nhẫn lại đứng lên. Lăng Duệ tính đi vào bên trong nhìn xem có việc gì, hắn lại thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Lăng Duệ, có chuyện gì vậy? Đây!"
Tần Tường một tay cầm cà rốt một tay cầm long nhãn đi tới hỏi Lăng Duệ, thấy Lăng Duệ không có phản ứng, liền lấy khuỷu tay đụng chạm Lăng Duệ.
"Ngươi nói, hắn sao đến đây?"
"Ai?"
Tần Tường khó hiểu hỏi một tiếng, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn đi tới cửa,
"Dựa vào cái gì! Hắn lại còn dám tới!"
Tần Tường vứt bỏ vật trên tay, nắm cái xẻng, ném tới chỗ Bạch Tiểu Hàn
"Ngươi chạy tới đây làm gì? Cút đi!!"
"Ta tới tìm ba."
"Ba của ngươi? Nơi này không có ba của ngươi, nhanh lên cút đi!"
Lăng Duệ tuy rằng không bạo lực giống Tần Tường, nhưng ngữ khí của hắn, cũng thật không tốt.
"Ta biết hắn ở bên trong, ta muốn thấy hắn! Ta có lời muốn cùng hắn nói."
Bạch Tiểu Hàn cẩn thận tránh cái xẻng, lớn tiếng hô
"Ba! Ba!"
Sợ nam nhân sẽ nghe được, Lăng Duệ cũng nóng nảy, tiến lên cùng Tần Tường tác chiến, muốn đem Bạch Tiểu Hàn đuổi đi.
"Dừng tay!"
Nghe được giọng nam nhân, Tần Tường khó chịu đứng ở một bên, Lăng Duệ sắc mặt cũng thật không tốt. Còn Bạch Tiểu Hàn lại vui vẻ từ trên mặt tuyết đứng lên, liền vội vàng đi đến trước nam nhân, mở miệng nói:
"Ba, con đã trở về."
"Chết tiệt!!"
Cảm giác được chính mình không được hoan nghênh, mà nam nhân cũng không có trả lời, Bạch Tiểu Hàn sốt ruột nói:
"Ba, sự tình lần trước, là con không đúng, con cũng là có nỗi khổ. Con giải thích được không?"
"Khổ gì? Hừ!"
Sau khi Tần Tường mắng, Lăng Duệ cũng biểu đạt bất mãn.
"Thật sự! Con thật là có nổi khổ. Lần đó, con không nên nói như vậy, nhưng mà... con cũng là không có biện pháp."
Bạch Tiểu Hàn vội vàng bắt lấy tay nam nhân, khẩn cầu:
"Ba, đừng không để ý tới con được không?"
Nam nhân đẩy tay Bạch Tiểu Hàn ra, không có lên tiếng. Hắn đã tới chậm sao? Nam nhân đã không tin hắn, cả cơ hội giải thích, cũng không cho sao?
Bạch Tiểu Hàn hít hít cái mũi, nhìn nam nhân một cái, sau đó chậm rãi xoay người,
"Đợi đã. Nói đi, ta muốn nghe giải thích."
"Dạ!!"
Theo lời Bạch Tiểu Hàn nói, nam nhân biết được, Triệu Tử Kỳ muốn chuyển một phần cổ phần của công ty cho Bạch Tiểu Hàn, cũng muốn đem Bạch Tiểu Hàn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, điều kiện là Bạch Tiểu Hàn phải gọi cô ấy là mẹ.
Bị Bạch Kiều phản đối, Triệu Tử Kỳ cũng có chút dao động, tạm thời gác lại việc này. Khi Bạch Tiểu Hàn quay phim xong đã bị Bạch Kiều giam cầm, không được liên hệ bên ngoài, muốn gặp nam nhân lại không có khả năng.
Không cam lòng bị Bạch Kiều cứ như vậy giam cầm, Bạch Tiểu Hàn suy nghĩ thật lâu, quyết định tìm Bạch Kiều làm thỏa thuận, đồng ý: cùng nam nhân đoạn tuyệt quan hệ, ngoan ngoãn trở lại bên bọn họ. Chờ Triệu Tử Kỳ giao lại cổ phần công ty, sẽ chia một nửa cho Bạch Kiều.
Có lẽ là đã bị ích lợi tác động, Bạch Kiều nghĩ nghĩ, đồng ý cùng hắn ký giao dịch này. Mà ngày đó hắn sở dĩ nói như vậy, vì để làm cho Bạch Kiều càng thêm tin tưởng, hắn là thật sự muốn cùng nam nhân phân rõ giới hạn.
Sau khi trở về, hắn rất muốn gọi điện cùng nam nhân giải thích rõ, nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại cái gì cũng không có, liền đem xúc động nhịn xuống, bắt đầu tiến hành kế hoạch của hắn.
Trải qua nửa năm, hắn thành công có được cổ phần công ty, cũng âm thầm tiến hành đầu tư, dùng tiền đầu tư kiếm được mua một ít cổ phần lại thu nạp vài đồng sự, dùng một ít thủ đoạn đem công ty tiến hành cải cách...
Hắn hiện tại nắm công ty, vì nhiều hơn so với Triệu Tử Kỳ 5% cổ phần. Nói cách khác, hiện tại ở trong công ty, cho dù là Triệu Tử Kỳ, cũng không có biện pháp tác động hắn.
Còn về Bạch Kiều, lúc đầu hắn thực hiện hiệp ước, bất quá là kế tạm thời mà thôi.
Khi hắn đủ thực lực, hắn đã cùng Triệu Tử Kỳ ngã bài, bày tỏ rằng hắn cả đời này chỉ quan tâm nam nhân, hy vọng bọn họ không nên ngăn cản hắn ở cùng nam nhân. Bằng không...
Hắn cũng cúi đầu xin lỗi Triệu Tử Kỳ, liền rời khỏi gia đình kia, muốn đi tìm nam nhân giải thích rõ ràng.
Hắn muốn cùng nam nhân nói, hiện tại đã không ai có thể ngăn cản bọn họ ở cùng nhau, hắn có thể chăm sóc nam nhân. Ai biết, khi hắn tới nhà thuê, lại biết được nam nhân dọn đi. Hắn tìm người tìm hiểu nhiều ngày, mới biết được chỗ nam nhân hiện tại.
"Ba, nói xong rồi. Người... nếu tức giận nói ra, hay đánh con đi, đánh nặng một chút cũng không sao, con không sợ đau, chỉ cần người có thể nguôi giận, ra sao cũng không hề gì."
"Ta làm sao biết, ngươi hiện tại nói có thật sự không?"
Nam nhân nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, bình tĩnh nói.
"Con... con thề!"
"Thề có ích lợi gì? Thiên lôi cũng sẽ không thật sự làm gì ngươi."
Bạch Tiểu Hàn nói xong, lại bị Lăng Duệ nói vậy, liền đưa tay rụt trở về, sốt ruột nhìn nam nhân.
"Ta nói... Nếu được ngươi đem cổ phần, tài sản, tất cả đều chuyển qua cho Lăng Tịch, nói không chừng như vậy, hắn mới mới tin ngươi."
Tần Tường ở một bên trêu tức, bất quá hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn trong tầm mắt tăng hơn vài phần thâm ý. Hắn vẫn xem thường Bạch Tiểu Hàn, không nghĩ tới, mới hơn nửa năm, Bạch Tiểu Hàn lại có thể làm nhiều việc như vậy. Xem ra, khôi phục bình thường Bạch Tiểu Hàn hoàn toàn có năng lực, hơn nữa, cũng rất thủ đoạn.
"Được! Ta lập tức viết giấy chuyển nhượng giấy chứng nhận, sẽ tìm luật sư lại đây lo liệu thủ tục."
Tần Tường đề nghị được Bạch Tiểu Hàn chấp nhận, nói xong, Bạch Tiểu Hàn liền đứng lên, muốn đi tìm giấy bút.
Hắn sở dĩ tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, đi tính kế người khác, vì muốn cùng nam nhân ở cùng nhau. Dù sao đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể có nam nhân chuyện gì cũng không quan trọng.
"Được rồi, ta tin."
"Thật sự?!"
Bạch Tiểu Hàn vui sướng quay đầu lại nhìn nam nhân, đợi nhìn thấy nam nhân gật gật đầu, Bạch Tiểu Hàn mới vui vẻ nhào vào trong lòng, ôm chặt lấy nam nhân
"Ba, người đối với con thật tốt. Con... làm sai chuyện, người đánh con được không? Con lần đó không nên nói lung tung, người tốt lắm, tốt nhất. Vậy... việc trong phòng tắm, là con muốn làm, con đã nghĩ thật lâu trước kia, không phải cảm thấy được không thú vị. Còn nữa người... Nơi đó cũng tốt lắm, con còn muốn làm, nửa năm qua, con còn thường xuyên nhớ tới một màn kia."
"Phụt..."
Bạch Tiểu Hàn nói, làm cho Tần Tường nhịn không được cười lên tiếng. Cái tên này không phải đã khôi phục bình thường sao? Sao còn nói không có suy nghĩ? Nghe được Bạch Tiểu Hàn nói mấy thứ này, hắn rõ ràng phải là tức giận, nhưng dáng vẻ Bạch Tiểu Hàn rất buồn cười, lại làm cho hắn đã quên nổi giận, nhịn không được cười lên tiếng.
Trừ bỏ nam nhân sắc mặt không tốt, người khác đều nhịn cười. Xem ra, cảm thấy khôi hài cũng không chỉ có hắn, làm cho Tần Tường cảm thấy được thư thản không ít.
Chỉ tiếc, Bạch Tiểu Hàn cũng không có chú ý tới nam nhân thay đổi sắc mặt,
"Ba, con thật sự biết sai lầm rồi, con không nên nói vậy. Con thật lâu thật lâu trước kia, đã thích người, chính là thời điểm đó chưa hiểu gì mà thôi, hiện tại con hiểu được, cho con một cơ hội được không? Chúng ta... đã làm cái kia con sẽ chịu trách nhiệm, thật sự! Con sẽ chịu trách nhiệm!"
"Ai cần ngươi chịu trách nhiệm!"
Nam nhân không nhịn được cắt lời Bạch Tiểu Hàn. Nam nhân giờ phút này nhìn rất kỳ quái, mặt là đen, vành tai lại thoáng nổi lên hồng hồng.
"Con đã làm, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
Bạch Tiểu Hàn bắt lấy tay nam nhân, nghiêm túc cho thấy thái độ của mình.
"Ta đi nấu cơm."
Nam nhân bỏ tay Bạch Tiểu Hàn ra, chạy như bay vào nhà bếp.
Ai da.... Cứ như vậy chạy thoát. Bất quá, hắn không có đuổi theo, biểu hiện như vậy, hắn còn có cơ hội sao?! Bạch Tiểu Hàn trên mặt thoáng có ý cười.
"Ngươi không theo sau sao?"
Nhìn nam nhân bỏ đi, Lạc Phi nhắc nhở.
"Hả? Đi! Đi!"
Bạch Tiểu Hàn cho Lạc Phi một nụ cười, đi theo đuôi nam nhân vào phòng bếp.
"Lạc Phi, ngươi lại giúp hắn?!"
Tần Tường khó chịu trừng mắt nhìn Lạc Phi.
"Đúng vậy! Ngươi làm sao phải giúp hắn? Ngươi không thấy được Lăng Tịch nổi giận sao?"
"Ta chỉ là cho Lăng Tịch lựa chọn mà thôi. Nếu Lăng Tịch thật sự không muốn gặp lại Tiểu Hàn, không cần các ngươi nói, ta tự nhiên sẽ đem Bạch Tiểu Hàn đuổi đi. Nhưng mà... Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, Lăng Tịch thật sự còn giận Tiểu Hàn sao?"
"..."
"Tốt lắm, xem ra chúng ta sẽ có nhiều đồng bọn, chúng ta đi sửa sang lại phòng cho Tiểu Hàn."
Lạc Phi mỗi tay cầm lấy một người, đưa bọn họ đi đến phòng Bạch Tiểu Hàn.
Thông qua ở chung, hắn suy nghĩ cẩn thận, muốn một mình có nam nhân, là không có khả năng. Nếu muốn ở cùng nam nhân nhất định phải học được cách chia sẻ. Điểm này, Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng đã hiểu thông, bằng không bọn họ cũng sẽ không ở chung lâu như vậy còn không có náo loạn.
Trong lúc này, hắn ở một bên xem náo nhiệt cũng hay. Ngày nào đó tâm tình tốt, lại cùng bọn họ đi quấy rối, không cho Bạch Tiểu Hàn quá thuận lợi, ai kêu hắn lúc trước nói những lời thương tổn Lăng Tịch làm chi? Đối với điểm này, hắn vẫn là rất để ý.
Trong phòng bếp, Bạch Tiểu Hàn đi theo nam nhân, không ngừng hỏi nam nhân muốn hắn giúp hay không.
Vừa mới bắt đầu, nam nhân đem Bạch Tiểu Hàn trở thành ruồi bọ không nhìn tới, nhưng bởi vì Bạch Tiểu Hàn vướng tay vướng chân mà làm cho mình không thể làm gì, nam nhân nhịn không được đem Bạch Tiểu Hàn đuổi đi ra ngoài, cũng đóng cửa, khóa trái.
"Ba, đừng đuổi con đi."
Bạch Tiểu Hàn tội nghiệp đứng ở cửa, vỗ vỗ cửa phòng bếp.
"Ta chưa nói muốn đuổi ngươi đi."
Gặp Bạch Tiểu Hàn không yên tĩnh, nam nhân tức giận mở cửa ra, đưa Bạch Tiểu Hàn một quả táo,
"Ta hiện tại bề bộn nhiều việc, ngoan, chính mình đi ăn táo được không? Đừng đến ầm ĩ ta."
"Ba, thì phải nói, người tha thứ cho con? Không đuổi con đi? Không giận con?"
Nam nhân nhíu mi, nghĩ nghĩ, vẫn là giơ tay lên xoa xoa đầu Bạch Tiểu Hàn ôn nhu nói:
"Được rồi, đi chơi một lát, ta còn phải nấu ăn, bằng không buổi tối sẽ không có gì ăn."
"Dạ."
Thừa dịp nam nhân không chú ý, Bạch Tiểu Hàn tiến sát lại hôn lên môi nam nhân, sau đó cầm táo chạy nhanh ra bên ngoài. Chạy đến phòng khách, Bạch Tiểu Hàn mới ngồi vào trên ghế sa lon, gác chân vui vẻ ăn hết quả táo.
Ăn xong táo, Bạch Tiểu Hàn bắt đầu cân nhắc tình thế trước mắt. Bạch Tiểu Hàn thật ra không nghĩ muốn đi độc chiếm. Không đúng, hắn có nghĩ tới vấn đề này, nhưng rõ ràng là không có khả năng, hắn liền trực tiếp buông tha cho ý niệm trong đầu. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể ở cùng nam nhân, nam nhân cũng có thể đáp lại tình cảm của hắn, như vậy là đủ rồi.
"Tiểu Hàn, phòng của ngươi đã bố trí tốt lắm, ngươi buổi tối có thể trực tiếp ở. Có chơi mạt chược không? Dù sao hiện tại nhàm chán, không bằng cùng sát phạt vài ván."
Lạc Phi đi đến trước mặt Bạch Tiểu Hàn nói
"Sẽ chơi."
Nghĩ đến về sau còn phải ở cùng nhau, Bạch Tiểu Hàn dù không tình nguyện, nhưng vẫn là nghĩ cách lấy lòng mọi người. Cho nên, mới đánh vài vòng, Bạch Tiểu Hàn liền thua hơn mười vạn, bất quá hiện tại Bạch Tiểu Hàn có rất nhiều tiền, tự nhiên sẽ không để ý ít tiền lẻ đó, hiện tại nhiệm vụ thiết yếu, là cùng bọn họ tạo quan hệ tốt.
Đánh xong bài, Lạc Phi bỏ lại bọn họ đang chơi game, chính mình đi vào bếp.
"Phi Phi cảm thấy, ta đem Tiểu Hàn lưu lại, đúng không?"
Nam nhân hiện tại sở dĩ hỏi Lạc Phi, là muốn Lạc Phi cho mình một chút ý kiến thôi, thuận tiện, nhìn xem Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn ở lại có cảm tưởng gì.
"Chỉ cần Tịch cho rằng đúng, thì đúng."
Lạc Phi tiến ôm nam nhân, đem cằm để lên vai nam nhân nhẹ nhàng nói.
"Phi Phi, cám ơn."
Lạc Phi trả lời, làm cho nam nhân yên tâm.
"Không bằng... Dùng nụ hôn, làm vật tạ ơn đi."
Lạc Phi đem nam nhân xoay lại, cười đề nghị.
"Phi Phi..."
Hai người tựa vào tủ bát hôn nhau, nồi canh gà, cũng chậm chậm tỏa mùi hương ra bên ngoài. Trong phòng bếp, đầy ắp hương vị ngọt ngào.
Phòng khách, Lăng Tịch cùng Lạc Phi, Tần Tường, Lăng Duệ, cùng với người mới gia nhập Bạch Tiểu Hàn ngồi vây quanh bàn, ăn bữa cơm tất niên.
"Ba, ăn thật ngon nha."
Bạch Tiểu Hàn vừa nhai vừa cố gắng khen nam nhân.
"Đồ nịnh bợ."
Tần Tường khinh bỉ Bạch Tiểu Hàn một câu, sau đó gắp món hắn thích nhét vào trong miệng,
"Ăn ngon thật."
"Phụt..."
Hai người bọn họ, tám lạng nửa cân. Lăng Duệ rất không khách khí đem rượu trong miệng phun ra.
Nam nhân cầm lấy khăn giấy lau cho Lăng Duệ, lại dặn dò:
"Lúc ăn cơm đừng cười, cẩn thận bị sặc."
"Dạ, đã biết."
Lăng Duệ gật gật đầu, tiếp tục ăn.
"Đúng rồi, ta có cái này cho các người."
Nam nhân để đũa xuống, lấy ra bốn phong bì đỏ đưa tới trên tay bọn họ,
"Cầm, tiền mừng tuổi."
"Cám ơn ba."
"Cám ơn Lăng Tịch."
"Cám ơn Lăng Lăng."
"Cám ơn Tịch."
Nghe xưng hô hỗn loạn, nam nhân chỉ mỉm cười. Mấy người này là người thân nhất của mình, hiện tại tất cả đều ở bên cạnh, loại cảm giác này, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
"Đúng rồi, chúng ta cũng có lễ vật cho Tịch."
"Cái gì?"
"Chờ một chút nha."
Lạc Phi cười, từ trong túi lấy ra một cái hộp đặt ở trước mặt nam nhân, Tần Tường cùng Lăng Duệ cũng cười.
"Ta hiện tại là có thể xem sao?"
"Ừ, xem đi."
Nam nhân liền sửng sốt khi nhìn vào hộp. Bên trong, để bốn cái nhẫn trơn khiểu rất đơn giản dành cho nam, dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.
"Đây là......."
"Chúng ta thương lượng rồi nên mua quà mừng năm mới, nhẫn là giống nhau, nhẫn bên trong khắc chữ cái viết tắt tên của chúng ta. Biết Tịch sợ bị người khác chú ý, cho nên chúng ta không mang Tịch đi kết hôn, tuy rằng thiếu trình tự, bất quá nhẫn vẫn không thể thiếu. Lăng Tịch, đeo vào đi."
Lạc Phi cầm một cái nhẫn có khắc tên cười cười vươn tay về phía nam nhân.
"Vâng."
Nam nhân mím môi, đưa tay cầm lấy. Đeo vào ngón tay áp út của mình.
"Hiện tại, Tịch đeo cho chúng ta."
"Được."
Nhìn trước mặt ba bàn tay trái, nam nhân lấy từng cái đeo vào cho bọn họ. Đeo nhẫn xong, nam nhân nhận được ba hôn môi.
Thật vất vả đợi cho bọn họ trao đổi nhẫn xong, Bạch Tiểu Hàn đã mở miệng,
"Ta đâu? Nhẫn của ta đâu?"
"Không có mua."
"Ngươi không liên quan."
"Các ngươi..."
Nhìn mấy người kia trên tay đeo nhẫn giống nhau, Bạch Tiểu Hàn thấy hâm mộ.
"Tiểu Hàn, chờ một thời gian, nhờ cho bọn họ mang con đi mua một cái."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn buồn bã, nam nhân nhịn không được trấn an hắn.
"Được! Ba, con biết người tốt nhất."
"Đứa ngốc."
Bạch Tiểu Hàn lúc này thật sự rất đáng yêu, tựa như chưa từng có thay đổi.
"Ba, còn nhớ không? Con trước cùng người đã nói, mặc kệ như thế nào, con vẫn là Tiểu Hàn của người. Mặc kệ trước đây hay là hiện tại con vẫn là Tiểu Hàn của người, điểm này, vĩnh viễn cũng sẽ không đổi."
"Vâng, ta biết."
Nam nhân gật đầu.
Thừa dịp nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn trao đổi, Lăng Duệ cùng Tần Tường đi ra ngoài.
Đợi một lúc, cân nhắc bọn họ hẳn là đã chuẩn bị tốt, Lạc Phi liền cắt ngang cuộc trò chuyện nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn
"Ba, Tiểu Hàn, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi."
"Đi ra ngoài đi dạo?"
"Vâng, đi theo ta."
Lạc Phi không có giải thích nhiều, cầm lấy tay nam nhân dẫn ra ngoài cửa.
Đứng ở trên mặt tuyết, Lạc Phi đầu tiên là kéo Bạch Tiểu Hàn ghé vào lỗ tai hắn dặn dò vài câu, lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, cùng đầu kia nói vài câu sau, liền cúp điện thoại, cũng nói cho nam nhân ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ trên nóc nhà, vài luồn ánh sáng bay lên trời, rồi nổ tung, hiện ra dòng chữ "Happy New Year"
Giọng Tần Tường cùng Lăng Duệ từ nóc nhà truyền đến, chỉ thấy bọn họ hướng tới nam nhân phất tay, một bên hô
"Năm mới vui vẻ ".
Bọn họ đốt pháo hoa.
"Ba, đẹp mắt không?"
Lạc Phi nhích lại gần, cười hỏi nam nhân.
"Vâng, rất đặc biệt. Pháo hoa, sao có thể biến thành chữ?"
"Cố ý chế tạo. Đợi chút, còn có cái đặc biệt."
"Cái gì đặc biệt vậy?"
"Lăng Tịch, nhẫn là món quà đầu tiên, chúng ta còn tặng món quà khác, nhận món quà kế tiếp đi."
Quà? Pháo hoa?
Nam nhân tò mò nhìn lên không trung, chỉ thấy pháo hoa. Bên tai, đồng thời vang lên vài tiếng hô lớn
"Ba /Lăng Tịch/ Lăng Lăng/ Tịch, ta yêu người."
Trên bầu trời, pháo hoa hiện lên dòng chữ " I love you".
Nhìn lên không trung là dòng chữ cực đẹp mắt, nam nhân cúi đầu, nhìn về phía bốn thanh niên bên cạnh, đáy mắt có một chút ướt.
Phần quà này, bọn họ chuẩn bị thật sự dụng tâm.
"Thích không? phương pháp là ta nghĩ ra."
Tần Tường chạy đến bên nam nhân, ánh mắt lấp lánh.
"Vâng, thích."
Nhìn chằm chằm Tần Tường nhìn một lát, nam nhân đem tầm mắt chuyển qua Lăng Duệ, lại dời tới Bạch Tiểu Hàn, cuối cùng dừng ở Lạc Phi vẫn đang mỉm cười.
Bốn người này, sẽ ở bên cạnh mình, cùng mình đi hết cuộc đời?!
Có bọn họ ở bên người, thật sự rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy bọn họ trên mặt nở nụ cười, nam nhân đã cảm thấy ấm áp, cho dù tuyết rơi dày đặc cũng không biết lạnh.
Trên bầu trời, pháo hoa tại tiếp tục nở rộ, nam nhân nhìn mỉm cười với bốn người họ.
Chờ đợi lâu lắm, tịch mịch lâu lắm, do do dự lâu lắm, cuối cùng cũng bắt được hạnh phúc thuộc về mình.
- Hoàn thành chính văn -