Cấm Đoạn Chi Luyến
|
|
Sở Ly Chương 282 Nếu không phải ôm quá mức chân thật, Lăng Tịch thật sự hoài nghi, Bạch Tiểu Hàn là ảo giác.
"Ba, con rất nhớ người."
Bạch Tiểu Hàn đem cằm để ở hõm vai nam nhân cọ cọ, nhỏ giọng dốc bầu tâm sự đối với nam nhân.
"Ba cũng nhớ con. Tiểu Hàn, chúng ta đi vào nói sau được chứ?"
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn nhu thuận gật đầu, chủ động thay nam nhân cầm lấy cái túi to, cùng nam nhân song song đi đến cửa nhà.
Này chết tiệt nam nhân, lại không nhìn hắn!! Bạch Tiểu Hàn xuất hiện thì cũng chưa liếc hắn một cái, trong mắt chỉ có Tiểu Bạch ngốc, thật sự là tức chết hắn.
Lại một lần nữa cảm thấy chính mình bị bỏ qua Tần Tường nhìn chằm chằm hai người đi song song phía trước lòng sinh hờn dỗi, bất mãn đi theo sau.
Mở cửa vào phòng, nam nhân tiếp nhận lại túi trên tay Bạch Tiểu Hàn, hỏi:
"Tiểu Hàn, con tới khi nào? chờ ta thật lâu sao?"
"Đợi trong chốc lát."
"Khát không? muốn uống nước trái cây không?"
Nam nhân quay đầu lại, vừa thấy Tần Tường liền nói:
"Tần Tường, lấy bình nước trái cây lại đây cho Tiểu Hàn."
Vẫn cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện với nhau, nam nhân cũng chỉ khó hiểu nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa hỏi, liền quay đầu, cười hỏi Bạch Tiểu Hàn tình hình gần đây thế nào. Thật sự là tức chết người ta đi!! Tần Tường mất hứng nhìn chằm chằm nam nhân thật lâu, thấy bọn họ không có quan tâm hắn, liền tức giận đi vào trong phòng ngủ, nằm ở trên giường hờn dỗi.
Ngoài phòng, nam nhân đợi mà không thấy Tần Tường đem nước trái cây đưa lại đây, liền tự mình đi vào lấy. Thấy Tần Tường giờ phút này đang nằm ở trên giường, nam nhân nghĩ đến Tần Tường là mệt mỏi, liền đi ra ngoài tiếp tục cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện với nhau.
Nghe Bạch Tiểu Hàn nói mấy tháng qua rất tốt, không ai làm khó hắn, nam nhân vui mừng cười cười, tâm tình khẩn trương thả lỏng không ít.
Đúng rồi! lần này Bạch Tiểu Hàn lại đây, Triệu Tử Kỳ bọn họ biết không? hay Bạch Tiểu Hàn tự mình trốn đi trở về?
"Tiểu Hàn, con lần này trở về, bọn họ đồng ý không? sẽ không phải là chính con trốn đi trở về chứ?"
"Không phải, con có nói cùng bọn họ. Lâu như vậy người cũng không đến thăm, con rất nhớ người. Trước người nói có rảnh sẽ đi thăm con, kết quả đều không có tới. Ba, người là kẻ nói dối! bại hoại!"
"Tiểu Hàn, là ba có lỗi, ba nói không giữ lời, nên đánh. Nếu không...... con đánh ta vài cái, để bớt giận được hay không?"
"Không đánh, đánh ba đau, con sẽ đau lòng."
"Đứa ngốc. Ta đây đi làm cho con món ăn gì đó coi như bồi thường được hay không? Con không phải thích ăn bánh ngọt sao? ta gần đây có học làm bánh, đợi mua lò nướng mới, ta làm cái đầu tiên cho con ăn có được hay không?"
"Được!"
"Tiểu Hàn, lần này trở về con có thể ở bao lâu?"
"Hả? năm ngày? Không đúng, hẳn là bảy ngày."
Một tuần a? không tính là quá ngắn, nam nhân nghĩ mỗi ngày đều làm vài món ăn Bạch Tiểu Hàn thích cho hắn ăn, coi như là tâm ý.
"Ta đây đi nấu cơm cho con, con muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"
"Không cần, con muốn cùng người làm bếp."
"À...... Được rồi."
Nam nhân gật gật đầu, mang theo Bạch Tiểu Hàn đi vào bếp.
Nam nhân đem nguyên liệu nấu ăn lấy ra, vừa định rửa sạch, đã bị Bạch Tiểu Hàn giành đi. Một bên rửa, Bạch Tiểu Hàn còn một bên nghiêng đầu hướng về phía nam nhân cười tươi.
Tiểu Hàn cùng nam nhân nói về bộ phim rất là vui vẻ. Nam nhân lại tiếp tục hỏi Bạch Tiểu Hàn,
"Tiểu Hàn, ba con có mang con đi bệnh viện kiểm tra không?"
Trải qua vừa rồi cùng Bạch Tiểu Hàn trao đổi, nam nhân phát giác, Bạch Tiểu Hàn vẫn là giống như trước đây, nam nhân không khỏi có chút thất vọng.
"Kiểm tra? Không có đi. Bộ phim xong không bao lâu đâu, bọn họ để cho con ở trong nhà nghỉ ngơi, nói là kế tiếp phải đi tham gia rất nhiều hoạt động, sẽ mệt lắm. Ba, con chỉ có người là ba, người kia, không phải!"
"Đứa ngốc, Bạch Kiều sao không phải ba con? Đó là người sinh ra con. Dù hắn trước đây không đúng, nhưng hắn hiện tại đã bồi thường, con nên tốt với hắn một chút, biết không?"
"Không cần! hắn không phải ba con!"
Bạch Tiểu Hàn cố chấp kiên trì ý kiến chính mình, sau đó cẩn thận xem xét nam nhân một cái,
"Ba, có phải...... Có phải người không cần con, cho nên mới để cho con gọi hắn là ba? người có Lạc ca ca, có Tần Tường, nên không cần Tiểu Hàn nữa sao?"
"Không thể nào, đừng nghĩ bậy."
"Ba, người có thích Tiểu Hàn hay không?"
"Đương nhiên thích."
"Tiểu Hàn cũng thích người. Vậy người không được không cần Tiểu Hàn nha, Tiểu Hàn sẽ rất thương tâm."
"Vâng, sẽ không."
Ba, con rất nhớ người. Nhưng là tạm thời còn chưa có biện pháp trở lại bên cạnh người, người phải nhớ kỹ chờ con. Bạch Tiểu Hàn trên mặt lúc này cùng lúc vừa rồi có biến hóa rất lớn.
Cơm đã nấu xong cũng đã dọn lên bàn, nam nhân đi đem Tần Tường ra ngồi vào bàn cùng ăn với Bạch Tiểu Hàn.
"Ba, ăn ngon."
Bạch Tiểu Hàn không ngừng nhai thức ăn, còn ngẩng đầu nhìn nam nhân cười cười.
Nhìn Tiểu Hàn ăn trong chốc lát, nam nhân đem tầm mắt chuyển qua Tần Tường, thấy Tần Tường không nhúc nhích, nam nhân kỳ quái hỏi:
"Tần Tường, sao không ăn?"
"Vô tâm."
"Con làm sao vậy?"
Tần Tường thường thường hay cáu kỉnh, thật không biết phải làm sao.
"Quan tâm làm gì! không ăn."
Tần Tường nói một câu, đứng lên vào trong phòng ngủ.
"Ba, hắn là không thích con phải không?"
Khi nam nhân tính đuổi theo hỏi Tần Tường, Bạch Tiểu Hàn đã mở miệng,
"Có phải hắn không muốn nhìn thấy con, cho nên mới tức giận không? Con biết, không có người sẽ thích Tiểu Hàn, Tiểu Hàn rất ngốc."
"Sao lại thế, Tiểu Hàn thực thông minh, mọi người đều thích Tiểu Hàn."
Nam nhân ngồi xuống, ôn nhu trấn an Bạch Tiểu Hàn,
"Ngoan, ăn cơm đi, đừng nghĩ vậy, Tần Tường tâm tình không tốt, cùng con không có quan hệ."
"Thật sự sao? không phải bởi vì con?"
Bạch Tiểu Hàn trừng mắt nhìn, rơm rớm nước mắt.
An ủi Bạch Tiểu Hàn, nam nhân bỏ qua việc đi trấn an Tần Tường.
Tần Tường luôn phát giận, thói quen không tốt. Có lẽ, nên cùng Tần Tường lượng thượng, không thể mọi chuyện đều nhân nhượng hắn, vừa thấy hắn mất hứng, liền tiến lên lấy lòng hắn, như vậy Tần Tường tính tình chỉ có càng ngày càng tệ.
Cơm nước xong, cùng Bạch Tiểu Hàn ngồi hàn huyên một lát, sau đó Bạch Tiểu Hàn yêu cầu ra ngoài mua đồ ăn vặt. Khi bọn họ về nhà trời đã tối đen. Bởi đã ăn rất nhiều, nam nhân cũng không tính làm cơm chiều, mà ngồi vào bên cạnh Bạch Tiểu Hàn, nhìn hắn chơi trò chơi.
Nam nhân đột nhiên cảm giác được bờ vai bị vỗ vỗ, quay đầu lại, nam nhân nhìn thấy Tần Tường nghiêm mặt nhìn mình.
"Có việc gì thế?"
"Sao còn không nấu cơm? Muốn để đói chết người ta sao?"
Chết tiệt nam nhân, lại bỏ hắn một mình ở lại trong nhà, còn không nhớ nấu cơm!!
"Hôm nay không làm cơm, chúng ta đều ăn rồi."
Nam nhân nghĩ nghĩ, chạy đến ngăn tủ cầm một hộp điểm tâm một hộp bánh ngọt đi ra,
"Ăn cái này đi, nếu không đủ thì đi hâm lại đồ ăn trưa."
"......"
Nam nhân này không biết phải đi nấu cơm sao? Lại còn bảo hắn đi hâm đồ ăn?! Tần Tường hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, sau đó căm giận trở lại bên trong phòng ngủ.
Tuy rằng nói không cần nhân nhượng Tần Tường, nhưng nhìn Tần Tường tức giận, nam nhân vẫn có chút mềm lòng.
Đi hâm cơm cho Tần Tường. Nhìn nam nhân bưng cơm đi vào, Tần Tường đầu tiên là chần chờ nhìn hắn một cái, sau đó đoạt lấy bắt đầu ăn cơm.
Hầu hạ Tần Tường cơm nước xong, thời gian cũng không sớm, nam nhân liền đi hỏi Bạch Tiểu Hàn muốn tắm rửa hay không. Hôm nay đi dạo lâu như vậy, cũng mệt mỏi, đợi Bạch Tiểu Hàn tắm xong, bản thân cũng sẽ đi tắm rửa một cái, sau đó đi ngủ sớm một chút.
Nam nhân mở tủ lấy quần áo, lại bị xô ngã lên giường, không đợi kịp phản ứng, cũng đã bị Tần Tường đặt ở dưới thân.
"Thừa nhận đi! Cố ý bỏ qua ta phải không!"
Nhéo nam nhân mấy cái, Tần Tường bất mãn trừng mắt nhìn nam nhân, sau đó cúi đầu cắn lên môi nam nhân.
"Chúng ta hiện tại cũng tốt, để cho Tiểu Bạch ngốc nhìn thấy, ba thân yêu của hắn bị ta yêu thương như thế nào."
"Ôi......"
Tần Tường nói, làm cho nam nhân kinh ngạc trừng lớn mắt.
Không! không được! Bạch Tiểu Hàn bây giờ còn ở trong phòng tắm, không được bao lâu sẽ đi ra. Không thể để cho Bạch Tiểu Hàn nhìn thấy cảnh tượng này. Nam nhân đưa tay đẩy Tần Tường ra.
|
Sở Ly Chương 283 "Đừng lộn xộn, hay muốn ta làm trước mặt Tiểu Bạch "
"Ngươi...... Buông."
"Không buông! Ta muốn làm."
Không phải nghĩ, mà là muốn.
Tần Tường nói trắng ra, xoa xoa môi nam nhân, cười khẽ nói:
"Đừng như vậy nhìn ta, sẽ làm ta nghĩ đến ngươi câu dẫn ta."
"Đừng phá nữa."
"Ta là thật sự muốn làm. Ta đã thật lâu không chạm ngươi, nhưng ngươi lại không ngoan, dám cùng hai người kia làm, ngươi như vậy, không biết làm ta thất vọng sao?"
Rất lâu không có nhắc lại việc này. Hôm nay đột nhiên nghe được Tần Tường lôi chuyện cũ ra, nam nhân có chút không biết làm sao.
"Sao phải có biểu tình này, cảm thấy muốn xin lỗi ta? Vậy cùng ta làm đi."
"Không......"
Không đợi nam nhân đem chữ "muốn" nói ra, đã bị Tần Tường ngậm lấy miệng, tay cũng trực tiếp sờ hạ bộ, cách quần vuốt ve giữa hai chân
Bị Tần Tường khống chế nam nhân không thể cử động. Tần Tường lại cắn mấy cái, sau đó linh hoạt đem đầu lưỡi chui vào khoang miệng, càn quét bên trong.
Tần Tường bá đạo, không bao lâu, nam nhân đã bị Tần Tường vừa hôn vừa sờ đem vật yếu ớt chống quần lên cao cao.
Buông môi nam nhân ra, Tần Tường cười dùng đầu gối huých huých vào vật cứng giữa hai chân nam nhân, trêu đùa nam nhân
"Khó chịu sao? muốn ta giúp ngươi?"
"Không...... Không cần."
Đã bị tình dục ảnh hưởng, nam nhân giọng rõ ràng run lên. Cự tuyệt Tần Tường, nam nhân lo lắng quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm.
"Không cần? nhưng ta phát hiện, nó rất muốn nha."
Tần Tường ác ý nắm ngay vật cứng giữ hai chân nam nhân
"Xem đi, nó thật nhiệt tình."
"Đừng đùa, Tiểu Hàn sắp đi ra."
Nam nhân giọng ép tới rất thấp, nhìn về phía Tần Tường đôi mắt cũng mang theo khẩn cầu.
Chết tiệt nam nhân, một câu Tiểu Hàn, hai câu Tiểu Hàn, chẳng lẽ trong mắt cũng chỉ có Tiểu Bạch ngốc tồn tại sao? hắn ở đâu? Xem ra, không cho giáo huấn không ngoan.
Tần Tường cho tay vào trong quần nam nhân trực tiếp cầm vật đã sưng không chịu nổi, vuốt ve, cũng ghé vào tai nam nhân chậm rãi thổi khí,
"Thoải mái không? ngươi hơn một tháng cũng chưa làm, có muốn bắn không? muốn thoải mái hơn nữa không?"
"Không...... Không cần a."
Tần Tường rõ ràng cố tình khiêu khích, nam nhân không ngừng lắc đầu.
Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn hẳn là rất nhanh sẽ mặc quần áo đi ra, nam nhân không khỏi nôn nóng,
"Tần Tường, đừng phá nữa, Tiểu Hàn thật sự sắp đi ra."
"Ngươi nơi này cũng muốn rồi nha. Hình như ngươi có vẻ gấp, Tiểu Bạch ngốc còn chưa có đi ra đâu. Đừng nóng vội, rất nhanh, ta giúp ngươi phóng thích."
Không đợi nam nhân phản bác, Tần Tường cúi đầu hôn nam nhân, tay hắn gia tăng tốc độ...... Bởi vì nam nhân giờ phút này bị cực độ khủng hoảng, không quá lâu, liền phóng thích.
Khi cửa phòng tắm mở, Tần Tường nhanh tay lẹ mắt kéo cái chăn che phần dưới nam lại, đương nhiên tay kia vẫn còn nắm vật mềm nhũn bởi vì vừa phóng thích xong.
Từ phòng tắm đi ra, Bạch Tiểu Hàn liền giật mình. Tần Tường đặt nam nhân ở trên người, hai thân thể bị một cái chăn che lại phần dưới.
"Ba, các người đang làm gì?"
"Chúng ta......"
"Chúng ta chơi trò chơi."
Tần Tường nhìn Bạch Tiểu Hàn chớp mắt vài cái, khóe miệng, lộ vẻ đắc ý tươi cười,
"Trò chơi thật vui."
"Vui lắm sao? Ta cũng đến cùng các người chơi."
"Đừng nhúc nhích!"
Thấy Bạch Tiểu Hàn muốn lại gần, nam nhân nhanh la lên một câu, Bạch Tiểu Hàn sợ tới mức lập tức ngừng lại.
"Tiểu...... Tiểu Hàn, trò này một chút cũng không vui, vẫn là không cần chơi."
Ý thức được Bạch Tiểu Hàn bị chính mình dọa, nam nhân nhanh chóng nhẹ giọng cười cùng Bạch Tiểu Hàn giải thích.
"Nhưng mà...... Hắn nói rất vui."
"Cái này......"
"Tiểu Hàn à, trò chơi này chỉ có thể hai người chơi, ba người tham gia sẽ không vui."
Tần Tường đột nhiên cảm thấy nam nhân trừng mắt bộ dáng thực khả ái, đáy lòng thật vui, trên mặt tươi cười,
"Đợi ngày nào đó có rảnh, ta sẽ dạy ngươi cái trò chơi này được hay không? hiện tại chúng ta cũng chơi mệt mỏi, muốn đi tắm rửa, ngươi làm khô tóc liền ngủ đi, ngoan nha!"
Giải quyết xong Bạch Tiểu Hàn, nhìn Tiểu Hàn ngốc đi tìm máy sấy, Tần Tường ôm nam nhân hướng tới phòng tắm.
"Ngươi làm cái gì? Thả ta xuống dưới?"
"Tắm rửa nha! vừa rồi chơi đùa mệt chết đi, ra rất nhiều " nước ", trên tay dính, phải rửa."
Phòng tắm cũng không tệ, nghĩ đến lần trước ở trong phòng tắm thật thích, Tần Tường hai mắt sáng lên, trên mặt tươi cười đầy dâm đãng.
Đem cửa phòng tắm đóng lại, Tần Tường nam nhân buông ra, kìm giữ hai tay nam nhân ở trên tường, tay còn lại vội vàng sờ mông nam nhân, nhéo mấy cái.
"Tần...... Tường......"
"Hư! cái gì cũng đừng nói, cảm thụ đi."
Tần Tường gần sát nam nhân, đem vật đã nhô cao cọ cọ mông nam nhân
"Cảm giác được nhiệt tình của ta chưa? ngươi có nghe được, nó đang nói, muốn đi vào, muốn cho ngươi ăn no."
Tần Tường không cho nam nhân nói, đồng thời, hắn đem quần nam nhân kéo xuống dưới, cũng cởi bỏ quần mình đến giữa hai chân, sờ sờ vật cứng, qua lại vuốt ve vài cái,
"Ngươi tốt nhất là khống chế một chút, miễn cho bị Tiểu Hàn của ngươi nghe được, đương nhiên, nếu một lát ta đi vào ngươi hưng phấn kêu lên tiếng, ta sẽ không để ý. Ngược lại, ta còn càng thêm yêu thương ngươi."
Nói vừa dứt lời, Tần Tường dùng ngón tay trực tiếp xâm nhập phía sau.
Tần Tường động tác quá mức đột nhiên, nam nhân nhịn không được phát ra thanh âm, nhưng sợ Bạch Tiểu Hàn nghe thấy, nam nhân cắn môi, không cho chính mình phát ra tiếng.
Tần Tường lại giở trò uy hiếp! Nam nhân thực bất đắc dĩ, lại thực khinh bỉ chính mình vô năng.
Dù sao...... Dù sao không có lựa chọn, cũng không phải lần đầu tiên phát sinh loại quan hệ này, hắn muốn làm, thì để hắn làm đi.
Nam nhân cam chịu, cũng tận lực làm cho chính mình thả lỏng một chút.
Cảm giác được ngón tay ra vào dễ dàng, Tần Tường giữ lấy mông nam nhân, đem dương cụ cứng rắn chậm rãi đẩy đi vào.
Lần này khuếch trương làm cũng không đầy đủ, lại không có dầu bôi trơn, thế cho nên nam nhân nơi đó thực xiết chặt, bất quá lại làm cho Tần Tường thực vừa lòng.
Hắn thích loại cảm giác này, không đến mức vào không được, hắn tận lực đi vào. Nam nhân nơi đó nhanh chóng, cùng với tiến vào bởi vì ma sát mà sinh ra khoái cảm.
"Ngươi...... làm nhanh lên, làm xong ra ngoài."
"Ngươi muốn ta nhanh lên, để càng thoải mái đúng không?"
Tần Tường trực tiếp xem nhẹ phần sau câu nói của nam nhân, cười sờ sờ eo nam nhân,
"Xem ra, ngươi thật sự rất muốn, nếu như vậy chủ động đem chân mở ra, để cho ta làm."
Sợ chính mình phản ứng, Tần Tường sẽ càng thêm có hứng trí nam nhân cắn răng, quyết định cái gì cũng không nói.
Gặp nam nhân không chịu quan tâm hắn, Tần Tường chậc lưỡi, vươn một bàn tay chống đỡ vách tường, tần suất ra vào càng nhanh hơn.
Một đoạn thời gian sau, hai người hô hấp cũng trở nên hơn hỗn loạn, nam nhân lại gắt gao cắn chặt môi, khống chế không kêu lên tiếng.
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng vang, Bạch Tiểu Hàn sắc mặt càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng càng phát ra rét lạnh.
Bọn họ rất nhanh đã làm xong, chờ bọn họ đi ra, hắn làm bộ như cái gì cũng không biết.
Có lẽ là làm xong tâm tình tốt, nhìn Bạch Tiểu Hàn nằm trên giường còn chưa có ngủ, Tần Tường hảo tâm tình ngồi vào bên giường, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, còn chưa ngủ à?"
"Vâng."
Bạch Tiểu Hàn miễn cưỡng đáp lại Tần Tường một tiếng, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân mặt đỏ hồng, thoạt nhìn rất đẹp. Dù biết nam nhân là vì sự tình gì mà trở nên như vậy, Bạch Tiểu Hàn vẫn là nhịn không được nhìn thêm vài lần.
"Tiểu Hàn, ngươi cảm thấy Lăng Tịch sắc mặt hồng hồng rất đẹp phải không?"
Tần Tường lại nhìn về phía nam nhân, cảm thán nói:
"Đây chính là điều hòa thân thể hiệu quả ác, so với dánh son còn tốt hơn."
Hỗn đản này, cố ý phải không? nói bừa lừa gạt hắn. Bạch Tiểu Hàn hận không thể nắm gối đầu trực tiếp đập vào mặt Tần Tường.
Chết tiệt! Tên chó má.
Gặp Bạch Tiểu Hàn không để ý tới hắn, Tần Tường đi đến bên cạnh nam nhân lấy lòng nói:
"Lăng Tịch, chúng ta cùng nhau ngủ đi."
"Không cần."
Khi Tần Tường sắp đụng chạm đến, nam nhân hướng một bên trốn, tránh được Tần Tường đụng vào.
Tuy rằng hắn cự tuyệt không được Tần Tường cầu hoan, nhưng không có nghĩa là đồng ý Tần Tường. Mỗi một lần, Tần Tường đều bốc đồng bắt buộc việc không muốn làm, nam nhân cảm thấy, Tần Tường căn bản là không coi trọng mình, chỉ là xem mình như một đối tượng phát tiết.
"Ta cùng Tiểu Hàn ngủ, ngươi nằm đất ngủ đi."
Nam nhân xốc chăn nằm bên cạnh Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Hàn hướng vào trong né tránh, tránh cùng nam nhân đụng chạm.
"Tiểu Hàn, làm sao vậy?"
"Nóng."
Nghe xong Bạch Tiểu Hàn trả lời, lo lắng hắn đã biết chuyện gì nên tránh né, nam nhân cắn chặt môi, đã thả lỏng hơn. Nam nhân nhìn Bạch Tiểu Hàn cười cười,
"Ta không dựa vào, lại đây."
"Ta trên người lạnh, không bằng ta ngủ giữa đi."
Lúc này, Tần Tường đã mở miệng, không đợi bọn họ đáp lại, liền tự giác lên giường, cũng mạnh mẽ nằm ở giữa nam nhân và Bạch Tiểu Hàn.
Nằm xuống xong, Tần Tường nhìn Bạch Tiểu Hàn chớp mắt,
"Tiểu Hàn, ta nói không sai chứ, trên người ta so với hắn mát hơn."
"Ta ngủ, ngủ ngon."
Bạch Tiểu Hàn nói ngủ ngon, sau đó quay lưng lại với Tần Tường.
"Lăng Tịch, đừng nhìn, Tiểu Hàn ngủ rồi."
Tần Tường vô lại hướng nam nhân bên cạnh đưa tay sang không thành thật sờ lên chân nam nhân,
"Không bằng...... Chúng ta cũng ngủ đi."
"Ngươi......"
Cảm giác được Tần Tường tay đang từ từ sờ đến bắp đùi, nam nhân mặt đỏ lên, sau đó bắt lấy tay Tần Tường, ngăn cản hắn
"Ngủ!!"
"Vâng, ngủ ngon."
Nghĩ đến lúc nãy đã thỏa mãn, Tần Tường cũng không có trêu đùa nam nhân, chỉ là hôn lên môi nam nhân liền nằm trở về, thành thật khép lại mi mắt.
|
Sở Ly Chương 284 Lăng Tịch tỉnh lại vào sáng hôm sau, phát giác chính mình bị Tần Tường sử dụng tay cùng chân giữ chăt, mặt Tần Tường kề sát phía sau cổ nam nhân, hô hấp phun ra nhiệt khí làm cho nam nhân cảm thấy có điểm nóng.
Nam nhân nghiêng đầu, mới phát giác, trên giường hiện tại chỉ có mình và Tần Tường hai người, Bạch Tiểu Hàn không thấy.
Nam nhân trừng mắt nhìn, nâng tay Tần Tường lên nhẹ nhàng đẩy ra, sờ chân Tần Tường ý muốn tháo trói buộc, đi xem Bạch Tiểu Hàn có bên ngoài hay không.
Ngay khi nam nhân thật vất vả mới đưa chân Tần Tường nâng lên, vừa định đem đẩy ra, Tần Tường đột nhiên mở mắt,
"Lăng Tịch, háo sắc nha, lại thừa dịp ta ngủ sờ chân của ta."
"Ta...... Không có."
"Đừng ngượng ngùng, ngươi nếu muốn sờ, trực tiếp sờ không phải tốt hơn sao, không cần thừa dịp ta ngủ vụng trộm sờ. Không nghĩ tới, ngươi lại thích ta. Hay là...... Trước ngươi không chịu nhận ta, đều là giả. Ta đã nói rồi, chúng ta thân thể phù hợp, quả thực chính là trời sinh một đôi, ngươi sao không chịu tiếp nhận ta. Nhất định là ngươi thẹn thùng, ngượng ngùng."
Kỳ thật nam nhân tỉnh lại không bao lâu sau hắn liền tỉnh, bất quá hắn không có vội vã mở mắt ra, mà là tiếp tục hưởng thụ thân thể ấm áp của nam nhân trong ngực. Ngày hôm qua hắn ở trong phòng tắm chiếm lấy nam nhân một lần, tâm tình của hắn thật sự tốt. Chỉ là không biết nam nhân có thể lại tránh hắn hay không, cho nên, thừa dịp hai người còn ngủ ở trên giường, hắn muốn gần nam nhân thêm một chút.
Trêu ghẹo người yêu cảm giác đúng là rất thích nha!
Đặc biệt nhìn nam nhân không biết nên như thế nào giải thích thật sự là đáng yêu! ngơ ngác, làm cho người ta muốn ôm vào trong lòng, "Chà đạp" một trận.
Tần Tường là một người dám nghĩ dám làm, cho nên liền đem nam nhân đặt ở dưới thân, cúi xuống hôn nam nhân.
Cùng nam nhân trao đổi nước bọt trong chốc lát, Tần Tường mới rút lui khỏi nam nhân, khẽ cười nói:
"Lần sau chuyên tâm chút, ta hôn ngươi nhớ rõ nhắm mắt lại cảm thụ đi. "
Vốn muốn hôn thêm chốc lát, nhưng mà hắn phía dưới nổi lên phản ứng. Hắn đành phải chấm dứt hôn, cũng từ trên người nam nhân lăn xuống dưới.
"Còn nữa lần sau nhớ rõ đừng lộn xộn, buổi sáng có vẻ dễ dàng xúc động."
Tần Tường nhắc nhở, làm cho nam nhân mặt nháy mắt đỏ lên. Đợi tâm tình hơi chút bình phục một chút, nam nhân trừng mắt nhìn Tần Tường, vẻ mặt thực bất mãn.
Nam nhân nghĩ mình bị Tần Tường trêu chọc!! Tần Tường chỉ biết đùa giỡn.
Nam nhân xốc chăn ngồi dậy, lấy quần áo mặc vào, không có để ý tới Tần Tường. Tần Tường cũng không giận, đợi cho nam nhân mặc quần áo xong, Tần Tường mới từ trên giường đứng lên, đi theo nam nhân vào phòng tắm.
Nhìn Tần Tường nam nhân liếc mắt một cái, bất mãn nói:
"Đi mặc quần áo, đừng để cảm lạnh."
"Ô? ngươi là quan tâm ta sao?"
"Mặc kệ ngươi."
Tần Tường cũng không giận, nhìn chằm chằm nam nhân nhìn một hồi lâu, vui vẻ trở lại phòng, chọn bộ đồ màu đen chậm rãi mặc vào.
Nam nhân rửa mặt xong, đi ra bên ngoài phòng liếc mắt một cái, cũng không có nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn. Bất quá trên bếp có mở lửa, bên trên đặt một nồi cháo.
Cháo này, ít nhất nấu vài giờ rồi. Tiểu Hàn dậy rất sớm nấu cháo sao? như vậy hắn hiện tại chạy chạy đi đâu?
"Thơm quá."
Tần Tường đứng ở phía sau, cũng khoa trương hít hít cái mũi,
"Ngươi ở đây nấu cái gì? Nhìn ngon quá."
"Cháo."
"Cháo nha, ta thích nhất cháo. Lăng Tịch, ngươi cố ý nấu cho ta sao? ngươi đối với ta cũng thật tốt."
Nam nhân đi lên phía trước vài bước, cùng Tần Tường kéo rộng khoảng cách,
"Không phải ta nấu, Tiểu Hàn nấu."
"Ồ. Chúng ta đây ăn đi, ngươi cũng có thể đói bụng."
"Ngươi đói bụng đi ăn trước đi, ta đi xem Tiểu Hàn có trở về hay chưa."
Nam nhân đi ra ngoài hành hành lang nhìn nhìn, lại không thấy được Bạch Tiểu Hàn.
Thật không thú vị, Tần Tường sờ sờ cái mũi, đứng ở một bên nhìn chằm chằm nam nhân, cũng không nói gì.
Bị Tần Tường nhìn lâu như vậy, nam nhân bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, liền ho nhẹ một tiếng, mở miệng,
"Chúng ta đi ăn."
"Được!"
Vẫn đợi nam nhân mở miệng, Tần Tường vui vẻ cầm tay nam nhân, đưa dẫn vào phòng, cũng chạy tới bếp, mút cháo vào trong bát, mang đến lấy lòng nam nhân,
"Lăng Tịch, ăn cháo, cẩn thận nóng."
"Ngươi cũng ăn đi."
"À vâng, được."
Tần Tường cười hì hì ngồi ở bên cạnh nam nhân, ăn một ngụm, lại nhìn nam nhân một cái.
Thói quen này, là hắn gần nhất mới hình thành. Bởi vì hắn phát giác, nam nhân ăn nhìn rất dễ thương, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ, môi chậm rãi hé mở, dễ nhìn vô cùng.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ha ha, ăn cháo, ăn cháo!"
Tần Tường cười khan vài tiếng, bưng lên bát đổ vào trong miệng nuốt, Tần Tường sắc mặt liền thay đổi.
Nóng quá! Thật nóng! Tần Tường đem cháo nuốt xuống, sau đó lại le lưỡi, lấy tay quơ quơ nhằm tạo gió giảm nóng.
"Ngươi nha, không phải nói cẩn thận nóng sao? tốt nhất nên ăn từng chút mút từng muỗng, thổi qua rồi mới bắt đầu ăn, miễn cho bị bỏng."
Nam nhân nhìn hắn không đành lòng, đi rót cho Tần Tường ly nước lạnh.
Uống xong Tần Tường liếm liếm môi, lấy lòng nói:
"Lần sau sẽ chú ý, ba thật sự tốt."
Hắn phát giác, khi hắn gọi "Ba", nam nhân vẻ mặt sẽ trở nên thực ôn nhu, thực thân cận.
Ai nha! mặc kệ nó! dù sao hắn biết xưng hô này sẽ làm nam nhân cùng hắn thân thiết hơn. Dù hắn phạm vào sai lầm gì, chỉ cần gọi một tiếng như vậy, bảo đảm nam nhân không đành lòng trách cứ hắn.
Hắc hắc, chiêu này hắn thử qua, dùng thật tốt.
Kế tiếp, nam nhân tiếp tục ăn, Tần Tường một bên ăn, vẫn nhìn chằm chằm nam nhân. Bất quá có sự cố vừa rồi, Tần Tường cũng không dám ăn quá mau. Bởi vậy, nam nhân ăn xong rồi, Tần Tường mới ăn nửa bát.
Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng động, mang theo vài cái gói to Bạch Tiểu Hàn từ bên ngoài đi vào.
"Tiểu Hàn, con đi nơi nào vậy?"
Nam nhân chạy nhanh ra tiếp nhận túi to từ tay Bạch Tiểu Hàn, phát giác bên trong đều là món ăn sáng.
"Con ra ngoài mua bữa sáng. Con chỉ nấu cháo, cho nên liền ra ngoài mua thêm. Quán này, con thường xuyên đi ăn sáng, ăn ngon lắm."
"Đứa ngốc này, con thích ăn sao không nói cho ta biết, ta thay con đi mua."
Nam nhân đem túi to để trên bàn, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn,
"Lần sau đừng chạy đi một mình, ta sẽ lo lắng. Nếu con muốn ra ngoài, nhớ rõ cùng ta nói một tiếng, biết không?"
"Dạ, đã biết."
"Ngoan. Con còn chưa có ăn cái gì hả? đến, cùng nhau ăn."
Nhìn đến nam nhân đối đãi Bạch Tiểu Hàn và đối với chính mình thực không giống nhau, Tần Tường chán nản trừng mắt nhìn nam nhân, nhưng không có được nam nhân nửa điểm đáp lại. Nam nhân hiện tại đang bận chăm lo Bạch Tiểu Hàn ăn sáng, căn bản là không rảnh đi nhìn hắn một cái.
Này, nam nhân thật đúng là bất công, Tiểu Bạch ngốc đã lớn như vậy, lại còn đút hắn ăn cái gì. Sao không đút ta? dựa vào cái gì không công bình như vậy?!
Vừa mới bắt đầu hắn còn ở trong lòng oán giận vài câu, oán giận oán giận, hắn nhỏ giọng càu nhàu.
Bạch Tiểu Hàn là tò mò liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục cùng nam nhân ăn. Về phần nam nhân, lại còn thản nhiên liếc mắt một cái, đã đem mặt hướng về Bạch Tiểu Hàn.
Toàn bộ buổi sáng, vô luận là Bạch Tiểu Hàn, hay là nam nhân, đều không có chủ động nói chuyện cùng Tần Tường.
Tần Tường buồn bực phát giác, hắn bị bài xích! bị bài xích!
Ngay lúc Tần Tường cân nhắc nên làm như thế nào gây chú ý hai người kia, cửa lại vang lên tiếng động. Người tới là Lạc Phi.
Nhìn thấy ở trong phòng có Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười chào hỏi,
"Tiểu Hàn, em khi nào thì trở về? ba, Tần Tường."
Nghe được Lạc Phi chào mình, Tần Tường cảm động một phen, cảm thấy trước mắt Lạc Phi cũng không có đáng ghét.
"Phi Phi, lại đây ăn sáng, có thích bánh bao, Tiểu Hàn cố ý mua đến."
"Vâng, cũng được."
Lạc Phi ngồi vào bên cạnh nam nhân, tiếp nhận bánh bao, tiến đến bên môi cắn một ngụm,
"Quả thật ăn ngon."
"Lạc ca ca, còn có món khác, em mua rất nhiều."
"Được. Tiểu Hàn, lần này trở về, bọn họ biết không?"
Lạc Phi cảm thấy vẫn là hỏi rõ ràng, miễn cho vợ chồng kia lại tìm tới cửa, nói cái gì đó làm cho nam nhân khổ sở.
"Biết. Em đã nói, bọn họ đồng ý mới trở về."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn cắn môi liếc nhìn nam nhân một cái, nhỏ giọng nói:
"Ba, thực xin lỗi, lần trước con không nên chạy về, mang đến cho người phiền toái."
"Không có việc gì."
Ăn xong bữa sáng, cả nhà cùng nhau nói chuyện phiếm.
Có Lạc Phi gia nhập, nam nhân càng thêm vui vẻ, Bạch Tiểu Hàn cũng hỏi Lạc Phi mấy vấn đề, lại làm Lạc Phi ha ha cười không ngừng, về phần Tần Tường, chỉ cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện.
Mấy người kia trò chuyện trò chuyện, lại bỏ hắn, hắn muốn chen vào nói, lại phát giác, thật sự không ăn ý, một câu cũng chen vào không lọt. Giống như bọn họ mới là người một nhà, mà hắn là dư thừa.
Ai da.....
Hắn rất muốn rời đi, chỉ là nhìn nhìn bọn họ trên mặt hạnh phúc tươi cười, hắn lại có chút không nỡ. Tuy rằng bọn họ tươi cười cũng có chút chướng mắt, nhưng hắn nghe giọng nói vui vẻ, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, cho hắn một loại cảm giác thực thoải mái. Nên hắn vẫn ngồi lại.
Đến khi chuẩn bị đi làm cơm trưa, nam nhân gọi Tần Tường cùng vào bếp hỗ trợ.
Nam nhân gần sát, lại dùng ngữ khí nhu hòa nói chuyện với hắn, làm cho Tần Tường cảm xúc nhanh chóng tăng vọt, Tần Tường đã cố gắng làm cho nam nhân vừa lòng.
Nhìn Tần Tường biểu hiện như vậy, nam nhân vui mừng gật gật đầu.
Lúc trước nam nhân cũng không phải cố ý muốn xem nhẹ Tần Tường, mà là muốn quan sát Tần Tường, nếu Tần Tường lại manh động, không có biện pháp cùng người khác ở chung, vậy phải ngẫm lại, ở cùng Tần Tường có thể có vấn đề gì hay không.
|
Sở Ly Chương 285 "Ba, tất cả đều xong rồi, mỗi một loại đã được tách ra đặt ở rổ riêng đã có thể dùng."
Đem nhiệm vụ nam nhân giao cho hắn làm xong, Tần Tường hướng về nam nhân bên cạnh vui tươi hớn hở báo công.
"Vâng, cám ơn."
Nam nhân nhìn Tần Tường một cái, tiếp tục cắt rau,
"Nếu đã xong, vậy đi ra cùng Phi Phi bọn họ chơi đi, còn lại một mình ta làm được."
"Dạ."
Họ đang xem phim, là phim Bạch Tiểu Hàn diễn vai chính. Lạc Phi một bên xem, một bên cùng Bạch Tiểu Hàn thảo luận nội dung.
Tần Tường cởi giầy lên giường, khoanh chân ngồi ở trong góc. Sớm biết vậy hắn vừa rồi rửa đồ ăn chậm một chút thì tốt rồi, như vậy hắn còn có thể ở phòng bếp cùng nam nhân trong chốc lát, không cần nhàm chán ở trong này. Ai da... Thật nhàm chán a!! Tần Tường khẽ thở dài.
Nghe được Tần Tường thở dài, Lạc Phi quay đầu nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nói:
"Tần Tường, lại đây cùng nhau xem đi."
Nói thật, hắn cũng không thế nào nguyện ý quan tâm người có tánh khí tàn bạo này, nhưng nhìn thấy Tần Tường một mình ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt cô đơn, mà nam nhân cũng có cùng hắn nói chuyện, nhờ hắn đừng quá nhằm vào Tần Tường. Vì không muốn cho nam nhân quá khó khăn, hắn chỉ tạm thời buông thành kiến đối với Tần Tường.
Đột nhiên nghe được Lạc Phi mời, Tần Tường kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó gật gật đầu,
"Được!"
Lúc mới bắt đầu Tần Tường là có chút khinh thường, hắn nghĩ, Bạch Tiểu Hàn chỉ biết làm nũng, chỉ biết ăn, là Tiểu Bạch ngốc.
Đóng phim? Đạo diễn cùng người công ty điện ảnh kia bị thần kinh sao lại tìm Tiểu Bạch ngốc đóng phim.
Thế nhưng càng xem Tần Tường liền thay đổi. Không thể không nói bộ phim rất hay, đáng xem. Kịch bản không tệ, hình ảnh đầy cảm xúc, tuy rằng không có diễn diễn viên nổi danh, nhưng mỗi người, đều diễn thật sự tốt.
Đặc biệt nam vai chính là Bạch Tiểu Hàn, đem mỗi một loại cảm xúc thể hiện xuất sắc. Nếu không phải biết Bạch Tiểu Hàn, biết tâm trí của hắn không hợp tuổi, Tần Tường sao cũng không nghĩ ra được, trên màn ảnh là Tiểu Bạch ngốc.
Xem đến một nửa, Tần Tường nhịn không được hướng tới Bạch Tiểu Hàn nhìn nhìn, trong ánh mắt, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.
Thấy Tần Tường luôn luôn nhìn mình, Bạch Tiểu Hàn sợ hãi né tránh phía sau Lạc Phi, cũng nắm chặt tay Lạc Phi.
Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn nắm chặt ống tay áo, Lạc Phi đem tầm mắt từ trên màn ảnh chuyển qua Bạch Tiểu Hàn, lại theo tầm mắt khiếp đảm kia, nhìn về phía Tần Tường. Lạc Phi nhận thấy Tần Tường ánh mắt cũng không có ác ý, chính là nghi hoặc, mới cười khẽ hỏi:
"Tần Tường, Tiểu Hàn diễn rất khá hả?"
Xem ra, Tần Tường cũng là bị rung động.
Ban đầu, Lạc Phi đối với việc Bạch Tiểu Hàn đi đóng phim cũng chỉ có chút chờ mong, cũng không tin tưởng. Khi hắn thật sự xem bộ phim, Lạc Phi mới cảm thấy được, lúc trước suy nghĩ của mình là sai. Bạch Tiểu Hàn diễn thật sự tự nhiên, mỗi một cái biểu cảm, mỗi một động tác, rất chính xác. Hơn nữa, Bạch Tiểu Hàn diễn rất có sức cuốn hút, có thể dễ dàng tác động người khác.
Bạch Tiểu Hàn rất có tài năng, Bạch Tiểu Hàn tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ, như vậy nam nhân sẽ không cần lo lắng cho Bạch Tiểu Hàn nữa, đối với Lạc Phi mà nói, là một chuyện tốt.
Bất quá... Tình huống trước mắt, có chút khó giải quyết. Nghĩ đến cái cam kết kia, Lạc Phi không khỏi nhíu mày.
"À... Cũng không tệ lắm."
Tần Tường ngập ngừng nửa ngày, mới nói quanh co khẳng định Bạch Tiểu Hàn diễn tốt.
Tần Tường nói một tiếng tán dương, làm cho Bạch Tiểu Hàn tò mò ló đầu nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nhỏ giọng nói
"Cám ơn".
Hắn trước không ít lần bị Tần Tường khi dễ, Tần Tường luôn trào phúng hắn, khó được Tần Tường trong miệng có một câu dễ nghe, được một câu tán dương, Bạch Tiểu Hàn rất kinh ngạc. Xem Tần Tường cũng không giống như là nói có lệ. Có lẽ, Tần Tường là thật cảm thấy được hắn diễn không tệ đi.
Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Hàn cho Tần Tường một nụ cười. Rất nhanh, Tần Tường cùng Lạc Phi đều bị Bạch Tiểu Hàn thu hút vào câu chuyện lý thú của hắn, cũng hỏi một ít thắc mắc để cho Bạch Tiểu Hàn giải đáp.
Đợi nam nhân làm xong đồ ăn tất cả đều bưng lên bàn, nghe được họ nói chuyện hòa hợp, lại có tiếng cười.
Xem ra, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Nam nhân vui mừng cởi tạp dề, kêu ba người tới dùng cơm.
Lúc ăn cơm, nam nhân rất vừa lòng, trên bàn cơm không khí khẩn trương không còn, mấy người kia thậm chí còn có thể gắp món ăn cho nhau, nói vài câu thoải mái.
Buổi chiều, Bạch Tiểu Hàn ngóng nhìn nam nhân, nói là muốn ăn bánh ngọt. Nghĩ đến chính mình đã hứa hẹn, nam nhân gật gật đầu, cầm ít tiền chuẩn bị mang Bạch Tiểu Hàn đi mua lò nướng. Lạc Phi cùng Tần Tường cũng muốn đi theo, nói là nhiều người, có thể thêm sự trợ giúp.
Bởi vì vừa ăn cơm xong, hơn nữa cửa hàng điện máy cũng không xa, cho nên bọn họ lựa chọn đi bộ.
Về đến nhà, Tần Tường giúp đem lò để vào ngăn tủ, nam nhân thì cầm lấy bản hướng dẫn. Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn cũng không có nhàn rỗi, bọn họ đem một đống nguyên liệu, khuôn bánh, ly giấy tất cả đều bày ra trên bàn, từng cái từng cái lật xem.
Sau khi xem xong những thứ trên bàn, Bạch Tiểu Hàn lại lấy cuốn sách dạy nấu ăn mà khi mua lò được tặng, chọn cái bánh ngọt hắn thích kéo kéo nam nhân, yêu cầu:
"Ba, làm cái này đi, nhìn thật ngon."
"Hả?"
Nam nhân quay đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn chọn một bánh ngọt socola. Nam nhân nhìn tài liệu, cảm thấy không khó lắm, liền gật đầu,
"Được, liền làm cho con bánh này."
"Dạ! Ba, con còn muốn ăn hoành thánh, lần trước mua về đều bị Tần Tường ăn hết, con cũng chưa ăn đến."
"Nào có? Ta cũng không ăn sạch. Ta không phải để mấy cái trong hộp cho ngươi sao?"
"Vụn... nát."
Bạch Tiểu Hàn mếu máo, rất ủy khuất,
"Vỡ nát, không có thể ăn."
"Được rồi, ta làm cho con là được."
Nam nhân sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, cầm tài liệu trong tay hắn tìm công thức nghiêm túc xem.
"Lăng Tịch, cần ta giúp một tay không?"
Nhìn nam nhân tư thế chuẩn bị, Lạc Phi săn sóc hỏi.
"Hả? Được, thay ta đem lò lấy ra đi, trước tiên xem hướng dẫn sử sử dụng."
"Vâng, được."
"Ba, con cũng muốn giúp!"
Bạch Tiểu Hàn thật nhiệt tình, nam nhân nghĩ nghĩ, an bài một công việc thoải mái cho hắn,
"Tiểu Hàn, con xem xem cần vật dụng gì thì để lại trên bàn, những thứ khác, tất cả đều cất vào trong tủ."
"Dạ."
Gặp Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn đều giúp nam nhân làm việc, Tần Tường cũng muốn hỗ trợ.
Đánh trứng?! Nghe được công việc nam nhân giao cho hắn, Tần Tường mở mắt thật to, vẻ mặt không dám tin.
Tần Tường bĩu môi, rất là bất mãn. Nhưng nam nhân đã nói thì hắn phải làm, căn bản là không có lại phản đối.
Sau một lúc nam nhân nhìn kiệt tác của Tần Tường, một thau inox lẫn lộn lòng đỏ lòng trắng, lại bảo hắn đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách ra.
Liên tiếp phá vỡ vài cái lòng đỏ trứng, nhìn một thau hỗn độn Tần Tường ban đầu dùng đũa, sau đó đưa tay vào vớt. Vớt nha vớt nha, Tần Tường cuối cùng đem một cái lòng đỏ nguyên vẹn đi ra, bất quá không đợi hắn đem cái lòng đỏ bỏ vào thau bên cạnh nó cũng bị vỡ ra, chảy theo khe hở tay.
Liếc nhìn Tần Tường vấy bẩn, nam nhân bất đắc dĩ nói Tần Tường đi rửa tay. Nói xong, nam nhân tự mình ra tay đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách ra.
Nhìn nam nhân động tác thành thục, Tần Tường ở một bên vỗ tay, nói nam nhân thật là lợi hại. Hắn vỗ tay một cái, hai cặp mắt xem thường bắn về phía hắn.
Nhìn Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn ở một bên giúp nam nhân, hắn hâm mộ vô cùng. Hắn cũng muốn đi giúp nam nhân chút việc. Nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình cái gì cũng không làm được, Tần Tường rất có tự mình giác không có tiến lên, ngoan ngoãn đứng nhìn.
Thật vất vả bánh ngọt cũng nướng chín, không đợi nam nhân đem bánh ngọt từ lò nướng bên trong lấy ra, trong phòng đã đầy mùi hương, Tần Tường đã cảm thấy đói bụng. Bạch Tiểu Hàn trông ngóng
"Ba, con muốn ăn."
Nam nhân đem bánh đặt lên bàn, cắt cho mỗi người một dĩa để cho bọn họ nhấm nháp.
"Ăn thật ngon, ngọt ghê. Ba, thật là lợi hại ghê."
Có ăn ngon như vậy không? Nói khoa trương như vậy! Tần Tường ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Hàn, cũng ăn một miếng.
A? rất ngon, chỉ là hơi ngọt một chút. À, lần sau muốn ăn phải nói nam nhân giảm một chút đường.
"Phi Phi, thấy sao?"
Nghe được Bạch Tiểu Hàn tán thưởng, thấy Tần Tường vừa lòng, chỉ có Lạc Phi không có tỏ thái độ, nam nhân có chút khẩn trương.
"À, ăn thật ngon nha, ta rất thích."
"Thích là tốt rồi."
Được Lạc Phi khẳng định, nam nhân cười tươi. Lần đầu tiên làm bánh ngọt, vẫn là xem sách làm theo, cũng không biết có ăn được không, nam nhân có chút không yên tâm. Nhưng nghe bọn họ nói vậy, nam nhân cũng an tâm.
Bạch Tiểu Hàn ăn hơn một nữa, Tần Tường cũng ăn không ít, còn Lạc Phi, bởi vì không thích quá ngọt, cho nên chỉ ăn một cái.
Không bao lâu, trên bàn đầy ly giấy, cùng với hộp giấy, giấy dầu, mấy cái muỗng nhựa.
Thật sự là ăn ngon a! Bạch Tiểu Hàn sờ sờ cái bụng, cười đến rất vui vẻ. Nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi nha!
À, lần sau nói nam nhân làm mấy món bánh khác nếm thử. Tần Tường liếm khóe miệng dính socola, cao hứng nghĩ. Đúng! Lần sau hắn muốn một mình hết tất cả, không cùng Tiểu Bạch ngốc đáng ghét kia!
Lạc Phi cùng nam nhân dọn dẹp rác trên bàn bỏ vào thùng rác.
|
Sở Ly Chương 286 Nghĩ đến Lạc Phi đêm nay sẽ ở lại, nam nhân đi vào phòng, lau sạch sẽ sàn nhà hai lần, mới đem chăn nệm mới vừa mua cách đây không lâu, trải ra dưới đất, còn có hai cái gối đầu.
Nhưng mà... ai ngủ chăn đệm dưới đất đây?
Nam nhân hỏi ba người kia. Bọn họ đều muốn cùng với nam nhân ngủ trên giường. Bốn người, ngủ cùng trên một cái giường, làm sao có thể!
Nam nhân nhíu mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp -- rút thăm.
Nam nhân tìm giấy bút, viết hai phiếu " trên giường ", hai phiếu "dưới đất ", để cho bọn họ chọn trước. Chờ bọn hắn chọn xong, nam nhân mới cầm lấy phiếu cuối cùng mở ra.
"Ha ha! Buổi tối ta cùng ba ngủ giường rồi!"
Bạch Tiểu Hàn vui vẻ đem tờ giấy để trên bàn, ôm lấy nam nhân cọ cọ.
Thật đúng là không hay ho! Tần Tường đem tờ giấy vò nát, khó chịu trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Hàn.
Nhìn bên cạnh mình là Lạc Phi, Tần Tường đem thân mình dời ra bên ngoài, tận lực tạo ra khoảng cách cùng Lạc Phi.
So sánh với Tần Tường không được tự nhiên, Lạc Phi thoạt nhìn thật ra có vẻ rất thản nhiên, hắn ôn nhu cùng nam nhân nằm ở trên giường nói ngủ ngon, liền kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại ngủ.
Trên giường, Bạch Tiểu Hàn kéo nam nhân lại gần, ôm thắt lưng, lại tựa đầu trước ngực nam nhân, im lặng ngửi mùi hương trên người nam nhân.
Ngày hôm sau, nam nhân tỉnh lại phát giác tư thế đã thay đổi, rõ ràng buổi tối Bạch Tiểu Hàn nằm trong lòng ngực mình, nhưng tỉnh dậy nam nhân bị Bạch Tiểu Hàn ôm ở trong lòng, đầu còn gối trên tay Bạch Tiểu Hàn.
Thật tốt, Tần Tường còn đang ngủ, nếu như bị hắn nhìn thấy tình hình như vậy, nói không chừng lại sẽ làm ầm ĩ. Trong khoảng thời gian này ở chung, nam nhân nhận thấy, chỉ cần mình đối với ai hơi tốt một chút, hoặc là cùng ai thân mật một chút, Tần Tường sẽ mất vui.
"Ba, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Nam nhân khẽ chạm cánh tay Bạch Tiểu Hàn, dò hỏi:
"Tay con có đau hay không?"
"Không đau."
"Vậy là tốt rồi. Nhìn con còn chưa tỉnh ngủ, lại ngủ thêm một lát đi, ta đi làm bữa sáng."
"Dạ."
Sau khi mọi người đều đã rửa mặt xong, bốn người ngồi vào bàn ăn sáng. Nhiều người sẽ rất ồn ào. Họ đều là người trẻ tuổi, một khi nói chuyện cũng rất dễ dàng hòa hợp.
Tần Tường cùng Lạc Phi nói về đề tài quân sự linh tinh, thậm chí còn muốn đi tìm một nơi để xem ai có thuật bắn súng chuẩn hơn, hoặc là tìm một nơi huấn luyện chơi đánh trận giả.
Nghe Tần Tường nói thật rất thú vị, nam nhân nghe cũng mê, thậm chí còn muốn đi theo chơi. Bạch Tiểu Hàn cũng ồn ào đòi phải đi cùng.
Thống nhất ý kiến xong, nam nhân nhìn quanh bốn phía, liền nhỏ giọng đề nghị, bọn họ đi chơi không bằng rủ thêm Lăng Duệ.
Nam nhân đề nghị xong, Tần Tường hờn giận trừng mắt. Bạch Tiểu Hàn tiếp tục ăn sáng, không có chú ý tới nam nhân.
Nam nhân đành phải hướng về Lạc Phi, chần chờ mở miệng,
"Phi Phi, không bằng... Chúng ta cũng gọi Lăng Duệ cùng đi."
Quả nhiên, Lạc Phi liền gật đầu,
"Được, vậy cũng tốt."
Nhìn nam nhân vui sướng, Lạc Phi cũng đồng ý, Bạch Tiểu Hàn cũng không có tỏ vẻ gì, Tần Tường cũng không có lên tiếng nữa.
"Lăng Tịch, chúng ta hôm nay đi xem nhà ở đi. Tịch xem, gian phòng này đúng là nhỏ, cũng không có tiện. Mấy ngày nữa ta sẽ tương đối bận, có thể xuất ngoại nửa tháng. Sớm một chút mua nhà, có thể còn có thời gian trang hoàng tốt để dọn vào."
"Xem nhà ở?"
Không đợi nam nhân đáp lại, Tần Tường ở một bên lên tiếng,
"Các người muốn mua nhà ở sao?"
"Vâng."
Nam nhân gật gật đầu,
"Lúc trước Phi Phi cùng ta nói rồi, đi mua nhà cùng nhau ở."
"Cũng đúng, là nên mua nhà, phòng này thật sự là quá nhỏ, lại phải ngủ ra đất! Trên mặt đất cứng rắn, ta đau hết cả lưng."
Tần Tường oán giận nói:
"Còn nữa phòng tắm cũng quá nhỏ, bồn tắm cũng không có, rất không thoải mái."
Nếu phòng tắm có thể lớn một chút, bên trong có một cái bồn tắm lớn, đem bồn tắm đổ đầy nước, đem nam nhân ôm vào, yêu thương hắn, thật là có nhiều tình thú.
Giờ phút này, Tần Tường trong đầu óc toàn hình ảnh tình dục, thế cho nên trên mặt của hắn cũng bắt đầu hiện ra nụ cười quỷ dị làm cho ba người kia nhíu mày.
"Ba, muốn chuyển nhà sao?"
Bạch Tiểu Hàn kéo kéo nam nhân, nháy mắt hỏi:
"Con đây cũng có thể cùng các người ở chung không?"
"Việc này..."
Nam nhân chần chờ, làm cho Bạch Tiểu Hàn sắc mặt ảm đạm, nói:
"Không được sao? Ba, người có phải không cần Tiểu Hàn?"
"Sao lại thế? Em hiểu rõ Lăng Tịch mà."
Lạc Phi ở một bên trấn an Bạch Tiểu Hàn, cười cười nói
"Em có thể dọn vào, chúng ta rất hoan nghênh. Nếu em không thể ở bên kia, chúng ta cũng sẽ cho em một phòng. Tiểu Hàn, như vậy có được không?"
"Dạ!"
"Phi Phi."
Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Phi, nắm lấy bàn tay của hắn, nói tiếng cám ơn.
"Còn có ta! Ta cũng muốn theo các người ở chung một chỗ!"
Tần Tường vội vàng mở miệng, tỏ vẻ chính mình cũng muốn một gian phòng.
"Ngươi cũng muốn ở?"
Lạc Phi hướng Tần Tường cười gian,
"Có thể chứ! Bất quá... Không đạo lý gì ta một mình xuất tiền, không bằng như vậy đi, ta xuất một phần ba tiền, còn lại ngươi trả."
Hắn có nghe nam nhân nói qua, Tần Tường hiện tại cái gì cũng không có, mà ngay cả nhà ở, đều bị thu trở về. Cho nên, hắn muốn mượn cơ hội tốt này, làm Tần Tường thua trước kỳ hạn.
Nhưng mà... Không đợi Lạc Phi vui vẻ, Tần Tường nhanh chóng đáp ứng.
"Tần Tường, không phải..."
Nam nhân ở một bên có chút sốt ruột, sợ thương tổn tự tôn Tần Tường, nam nhân nhéo nhéo tay Lạc Phi, muốn cho hắn đem lời nói mới rồi thu hồi đi, đừng làm khó dễ Tần Tường.
"Không là cái gì? Tưởng ta không còn tiền thật sao?"
Tần Tường cười đến đắc ý,
"Ta chỉ nói là tiền kiếm chỗ cha nuôi không còn, lại chưa nói tiền của mình không có."
Mấy năm nay dốc sức làm, hắn tích lũy càng ngày càng nhiều, thế lực cũng không thể khinh thường. Hắn cũng không phải vì đi tranh quyền mà thành lập sự nghiệp của mình, hắn chính là không nghĩ cả đời đều bị người khác khống chế, hắn muốn độc lập.
Hiện tại xem ra, hắn lúc ấy thật sáng suốt!
"Là... Gạt ta sao?"
Nam nhân nhíu mày, không vui.
"Không có, không lừa ngươi. Ngươi không có hỏi, ta sẽ không nói, đây không tính là lừa ngươi đâu? Hiện tại ta cho ngươi biết, ta còn có cổ phần trong mấy công ty, hàng năm đều có thể lấy ít tiền. Cho nên ta hẳn là còn nuôi được ngươi rất tốt."
"Không cần, ta nuôi là được rồi."
"Ai muốn các ngươi nuôi, chính ta chẳng lẽ kiếm sống nuôi không được chính mình sao?"
Càng nói giọng nam nhân càng nhỏ, lí nhí, mặt cũng đỏ lên.
Thật đáng yêu nha! Nhìn nam nhân ngượng ngùng, Tần Tường nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy được miệng hơi khô.
Nam nhân mau đứng lên, hướng tới cửa đi ra. Tần Tường cùng Lạc Phi cũng đi theo, đem Bạch Tiểu Hàn để lại phía sau.
Nhìn nam nhân bị Tần Tường cùng Lạc Phi kẹp ở giữa, Bạch Tiểu Hàn trên mặt nụ cười chậm rãi biến mất, ngón tay chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.
Nhìn bọn họ quan hệ ái muội, hắn lại muốn giả làm cái gì cũng không biết, tiếp tục sắm vai kẻ ngốc, hắn cũng rất không cam lòng. Nhưng mà... Bây giờ còn chưa phải thời điểm ngả bài.
Tiêu phí cả ngày, bọn họ đến vài trung tâm, cũng nhìn vài phòng mẫu, cuối cùng quyết định mua một trong số đó.
Còn trang hoàng thì định để cho một công ty thiết kế đảm nhận, Lạc Phi yêu cầu thiết kế có mười phương án, để bọn họ chọn lựa. Bọn họ mỗi người chọn một cái mình thích, lại thảo luận, bố trí phòng khách, còn phòng ngủ vẫn là dựa theo sở thích mỗi người mà làm.
Lạc Phi suy xét thật sự chu đáo, tuy rằng phiền phức một chút, nhưng làm như vậy quả thật mỗi người đều thích.
Đang nghe Lạc Phi nói cũng vì Lăng Duệ chuẩn bị một phòng, nam nhân thật vui.
Đợi phòng ở trang hoàng xong, dọn đi vào, trong có phòng mình, có phòng Lạc Phi, có phòng Tần Tường, Bạch Tiểu Hàn cùng Lăng Duệ cũng có thể thường xuyên lại đây ở, như vậy không phải là bọn họ người một nhà ở cùng nhau sao?
Nhà này cách Lăng gia không xa, đi bộ chưa tới nửa giờ có thể thường xuyên đi Lăng gia thăm Lăng lão gia. Còn Lăng Duệ, cũng có thể thường xuyên lại đây.
Ngày hôm sau, nam nhân cùng bọn họ muốn ăn lẩu, nam nhân đề nghị kêu Lăng Duệ đến, mọi người cùng nhau ăn.
Nam nhân đề nghị, không có ai phản đối.
Gọi cho Lăng Duệ xong, nam nhân liền an bài Tần Tường cùng Lạc Phi đi chợ mua chút thịt cùng rau. Còn mình, thì cùng Bạch Tiểu Hàn đi dưới lầu mua chút đồ uống, sau đó về nhà chuẩn bị bếp lò.
Nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn đi mua mấy bình sữa lớn, nước chanh, lại mua hai thùng bia. Hai người khuân vác đem một đống trở về nhà.
Về đến nhà, nam nhân tựa vào cạnh cửa thở hổn hển, sau đó giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
"Ba, người ra nhiều mồ hôi, không bằng đi tắm rửa một cái đi? Dù sao bọn họ còn chưa có trở về, không cần gấp chuẩn bị."
Bạch Tiểu Hàn săn sóc đề nghị.
"Hả? Cũng được."
|